Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già

Thật ra tôi không biết bắt đầu câu chuyện này thế nào, nên nói từ Mãn Nguyệt trước, hay Thành Hề, hay là La Duy. Trong cuộc đời, người ta vẫn thường bỏ lỡ một người vốn dĩ là khắc cốt ghi tâm với mình. Thanh xuân của Mãn Nguyệt đã từng có hai chàng trai yêu cô hết lòng hết dạ, một La Duy luôn sôi nổi, vui vẻ khi ở bên cô, một Thành Hề với trái tim rỉ máu bởi tình yêu bị cấm kỵ của mình.   Lần đầu tiên Mãn Nguyệt gặp Thành Hề là khi cô 10 tuổi, năm đó anh 15. Ấn tượng ban đầu về người anh trai không cùng huyết thống này cũng không thể nói là tốt đẹp. Đáp lại vẻ lấy lòng của cô luôn là vẻ mặt khó chịu, lạnh lùng của anh. Nhưng rồi chính anh cũng không biết, anh bắt đầu để ý đến cô từ bao giờ. Vốn dĩ ban đầu chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, dần dần đã yêu cô từ lúc nào cũng không hay. Đến khi bản thân phát hiện ra thì đã đắm chìm trong đó, không cách nào thoát ra được. Khác với Thành Hề, tình yêu của La Duy giống như một cơn gió nhẹ lướt qua những năm tháng thanh xuân của Mãn Nguyệt, nhẹ nhàng, trẻ trung như chính con người anh. Có lẽ cô vẫn luôn tìm kiếm một người có thể yêu thương cô, che chở cô, không xa rời, không vứt bỏ, La Duy chính là một người như vậy. Bản thân Mãn Nguyệt cũng thừa nhận, La Duy đã cho cô một mối tình đầu đẹp như thế, đủ để mấy chục năm về sau khi tóc đã bạc đầu, cô vẫn cảm thấy ngọt ngào khi nhớ lại những chuyện đã qua. Chỉ tiếc là như người ta vẫn thường hay nói, những mối tình đầu thường không có một kết cục trọn vẹn. Cái giá của trưởng thành hóa ra lại lớn như vậy, người mà chúng ta đã nghĩ có thể nhìn nhau già đi, đến khi tóc trắng xóa, cuối cùng cũng phải nói lời tạm biệt. Mãn Nguyệt đã từng xem La Duy là đá ngầm dưới dòng sông, “dù trải qua bao tháng năm, vẫn thủy chung đứng chờ nơi cũ”. Nhưng cuối cùng cũng không còn là gì cả. ---------------- Rất lâu sau này, Thành Hề mới có cơ hội nói với Mãn Nguyệt: “Lương Mãn Nguyệt, là do năng lực biểu đạt của anh quá kém, hay vì em thực sự quá ngốc đây? Nhiều năm như vậy rồi, lẽ nào em còn không biết là anh yêu em?” “Anh vẫn luôn nghĩ em còn nhỏ, luôn nghĩ chờ hai năm, lại đợi tiếp hai năm, đợi em lớn thêm chút nữa. Nhưng em vẫn luôn không chịu trưởng thành, cứ mãi ngốc nghếch như vậy. Anh đợi mãi, đợi mãi, đợi đến khi em yêu người ta mất rồi.” ….. “Lương Mãn Nguyệt, em còn nhớ giao thừa năm ấy, lúc hai ta đốt pháo hoa, anh đã nói gì bên tai em không?” “Năm ấy, không phải anh hỏi em pháo hoa có đẹp không, mà anh đã nói… Lương Mãn Nguyệt, anh thích em.” Hóa ra anh đã luôn đợi cô, đợi hơn mười năm liền, nhìn cô từng chút trưởng thành đến khi cô yêu người khác. Cứ nghĩ sự chờ đợi của Thành Hề rồi sẽ có kết quả, nhưng vận mệnh lại không chìu theo lòng người. Thay vì đối mặt, Mãn Nguyệt lại chấp nhận khuất phục theo số phận, đứng giữa tình thân và tình yêu, cô chỉ có thể đành lòng từ bỏ anh. Anh nói, “Mãn Nguyệt, anh vốn dĩ muốn đưa em sang Anh. Thế nhưng, Lương Mãn Nguyệt, em không xứng.” ----------------- Tôi cảm thấy trong câu chuyện này thật ra Mãn Nguyệt chưa yêu ai thật lòng cả, cái cô cần có lẽ chỉ là cảm giác bình yên, có một người quan tâm cô, có thể vì cô che mưa che gió. Nên khi tình yêu của cô và Thành Hề vừa gặp phải chút khó khăn cô đã chọn quay đầu từ bỏ, nên cho dù Dương Vân Khai không quan trọng với cô, tương lai của cô sau này lại chính là Dương Vân Khai. Rất nhiều năm về sau, cô có thể dễ dàng bình thản đối mặt với những chuyện đã qua, xem chia ly là cái giá phải chấp nhận để trưởng thành, thanh xuân năm ấy, liệu cô có còn nhớ hay chỉ cảm thấy đó dường như chỉ là một giấc mộng đẹp phảng phất như chưa từng xảy ra. -------------------------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Cỏ Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 Tính cách của anh trai tôi rất khó chịu, còn tôi thì tốt tính lắm. Trong sâu thẳm, tôi luôn mong đợi một ngày có được cơ hội đá anh ấy ngã lăn quay trên mặt đất, điên cuồng đạp anh ấy mười tám cái, rồi lại dùng lời cay nghiệt sỉ nhục anh ấy suốt hai mươi tư giờ. Năm tôi bảy tuổi, bố mẹ tôi ly hôn. Ban đầu, tôi ở cùng với mẹ, sau này mẹ tái hôn, tôi lại bị đuổi về chỗ bố. Chú tôi Lương Kiến Huy là người cực kỳ thông minh. Nghe nói thời còn trẻ, chú ấy giỏi nhất là kết giao với bạn bè xấu, sống rất phóng túng. Lúc đó, chú ấy và người công tác ở cục xây dựng thành phố như bố tôi chia thành hai phe rõ ràng, chú là phản diện, còn bố tôi là chính diện. Bệnh cao huyết áp của ông nội cũng là từ chú ấy mà ra. Về sau không biết chú vay tiền ở đâu mua được mấy chiếc xe, bắt đầu kinh doanh vận tải. Nhờ những mối quan hệ có được từ thời còn ăn chơi, việc kinh doanh càng ngày càng phát triển, càng ngày càng tham gia vào nhiều lĩnh vực. Vài năm sau đã trở thành người giàu nhất huyện. Năm bố tôi kết hôn, chú ấy lên tỉnh. Lúc sắp tốt nghiệp, chú thành lập một công ty khoa học kỹ thuật trên tỉnh, có những cấp dưới khá đặc biệt, đều là những sinh viên hoặc nghiên cứu sinh. Ngày tôi đầy tháng, chú ấy lái một chiếc xe hơi màu đen về, đặt vào lòng tôi một miếng ngọc bội rất lớn, đưa cho mẹ mười nghìn đồng*1 làm tiền mừng đầy tháng tôi, làm xôn xao cả thị trấn nhỏ. Từ đó về sau, chú ấy trở thành thần tượng của tất cả thanh niên trong huyện. Sau này chú kết hôn, nghe nói nhà gái là một gia đình rất quyền thế trên tỉnh, nhưng lại đã có một đứa con riêng lớn hơn tôi năm tuổi. Lúc chú với thím về cũng không đưa theo người con riêng đó, nhưng ông nội vẫn đóng cửa không gặp. Bà nội gạt nước mắt thở dài, cuối cùng vẫn cho thím một cái nhẫn vàng. Thím vô cùng xinh đẹp, nhưng có chút khách khí và xa cách. Hôm đó họ ở lại khách sạn tốt nhất trong huyện, sáng sớm hôm sau thì lái xe đi. Tôi không hiểu, cũng chẳng quan tâm người lớn có cách nhìn thế nào. Tôi chỉ đơn giản là thích người thím này. Thím ấy tặng tôi một chiếc váy rất đẹp. Trước giờ tôi chưa từng gặp một người phụ nữ xinh đẹp hơn người như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc váy đẹp đến thế. Vài năm sau đó, họ rất ít khi trở về. Tết đến cũng chỉ về ăn cơm một chút rồi lại đi ngay. Năm tôi mười tuổi, mẹ kế mang thai... Bà ấy nói với ông nội tôi, “Trẻ con thì phải được lo liệu từ nhỏ. Giáo dục ở trên tỉnh tốt, chú của con bé lại giỏi giang, Viên Viên*2 nhà chúng ta tương lai dù không vào được đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh*3 thì cũng có thể vào đại học lớn trên tỉnh.” Bà ấy nói với bố tôi: “Chú ấy kết hôn với người phụ nữ kia đã nhiều năm như vậy cũng chưa có con. Có thể nuôi con của người khác, tại sao không thể nuôi con của anh trai mình?” Tôi trốn ở sau cánh cửa, nhìn khuôn mặt bà ấy, lần đầu tiên trong thâm tâm cảm thấy hận một người đến vậy. Lúc ấy tôi thực sự không hiểu, tôi cười ngọt ngào với bà ấy, tôi cố gắng ngoan ngoãn nghe lời, cố gắng lấy lòng bà, vì sao còn muốn đuổi tôi đi? Không chỉ riêng bà ấy, bố mẹ, thậm chí đến ông bà nội, ai cũng làm như tôi là đứa trẻ mà họ thương yêu nhất, thế nhưng chẳng ai trong số họ muốn giữ tôi lại. Tôi đi tìm mẹ. Lúc mở cửa, mẹ còn đang bế một đứa trẻ đang ngủ say. Nhìn thấy tôi đầm đìa nước mắt, bà vội vã đứng lên, nhẹ nhàng đặt đứa trẻ trong tay vào nôi, đưa tôi vào buồng trong, lau nước mắt cho tôi, nhẹ giọng hỏi, “Mẹ kế ức hiếp con hay sao?” Tôi vừa khóc vừa kể. Mẹ vừa nghe vừa tỏ vẻ không yên tâm, liên tục nhắc tôi nhỏ giọng thôi. Bà nói, “Đừng làm em gái con thức giấc.” Tôi ngừng khóc, chỉ cảm thấy người đàn bà trước mặt mình thật xa lạ. Trong tim bỗng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng đứa trẻ con như tôi lúc đó không lý giải nổi. Rất nhiều năm sau khi tôi lớn lên, trải qua đủ loại cảm xúc, nhớ lại cảm giác trong tim ngày hôm ấy, mới nhận ra đó là đau lòng. Cuối cùng mẹ nói, “Đi lên tỉnh cũng tốt. Giờ mẹ không thể chăm sóc con. So với việc phải ở nhà cùng mẹ kế, thà cho con về ở nhà chú. Đó là chú ruột của con, sẽ không đối xử tệ với con đâu.” Tôi đi tìm người bạn tốt nhất của mình là Lưu Manh Manh, ôm cô ấy mà khóc khàn cả giọng. Cô ấy không hiểu chuyện gì, chỉ biết luống cuống an ủi tôi. Cô ấy nói, không sao mà Viên Viên. Cậu vẫn có thể trở về vào các kỳ nghỉ, chúng ta sẽ chơi với nhau, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt. Lúc chú tới đón, tôi không hề khóc. Người khóc nhiều nhất là bà nội, bà cầm tay tôi, không ngừng lau nước mắt. Bố tôi, sau nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng nói chuyện với chú, ông nói, Viên Viên là niềm hy vọng của nhà ta, chú hãy đối xử tốt với con bé. Chú cười, nói đó là chuyện đương nhiên. Bà nội nói với tôi, "Viên Viên, cháu phải ngoan nhé, phải nghe lời chú, bao giờ được nghỉ thì về đây, bà nội làm đồ ăn ngon cho cháu ăn." Khoảnh khắc ấy, tôi thực sự muốn lao vào lòng bà nội, xin bà đừng để cháu đi, xin bà cho cháu ở lại, cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ chăm chỉ học hành, cháu còn có thể giúp việc cho bà... Chỉ xin bà cho cháu ở lại. Sau đó chú cầm tay tôi. Tay của chú vừa to lớn lại vừa ấm áp. Chú nói, Viên Viên chào ông bà nội đi, rồi chúng ta lên đường. Thực ra, bẩm sinh tôi là một con bé nhát gan, thế nên tôi đã nói, tạm biệt ông, tạm biệt bà... Chú không thèm liếc bố và mẹ kế một cái, tôi cũng không thèm... Xe đi được một đoạn rất xa rồi, tôi mới quay đầu. Con đường phía sau chỉ toàn là bụi đất, nhưng tôi vẫn cố chấp nhìn, nhìn rất lâu, rất lâu... Chú thở dài, xoa đầu tôi nói, "Đứa trẻ ngoan..." Tôi do dự mãi mới dè dặt mở miệng, “Chú ơi, chú có thể đừng bỏ rơi cháu nữa được không ạ?” Chú nhìn tôi, cau mày rồi nở nụ cười. Nụ cười ấy, hình như có gì kỳ lạ, khiến người ta nhìn vào chỉ muốn rơi nước mắt. Chú nói, “Cháu đừng có nghĩ lung tung, về sau cháu chính là con gái của chú rồi.” Chú nói xong lại xoa đầu tôi. Nước mắt tôi bỗng dưng chảy ra... Mời các bạn đón đọc Em Chỉ Tiếc Không Thể Bên Anh Đến Già của tác giả Đường Phù Dao.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất
Bạn đang đọc truyện Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất của tác giả Lâm Miên Miên.  Đồng Vũ Vụ được mệnh danh là tuyệt sắc nhân gian, là người phụ nữ đẹp nhất Yến Kinh. Trước năm 15 tuổi cô là thiên kim tiểu thư được cha mẹ yêu thương không thiếu cái gì.Sau năm 15 tuổi cô trở thành đứa bé không cha không mẹ phải ăn bám gia đình bác cả, bị người khác khinh thường.Điều khiến cô hài lòng nhất chính là năm đó gả cho Phó Lễ Hành- làm dâu Phó gia quyền thế không ai còn dám khinh thường cô.Phó Lễ Hành là công tử của Yến Kinh, vừa về nước đã tiếp quản Phó thị- nhân vật phong vân ở Yến Kinh. Phó Lễ Hành vừa có quyền thế vừa có tiền mà vóc dáng còn đẹp hơn cả người mẫu. Họ kết hôn không dựa trên tình yêu mà cảm thấy đối phương có thể đáp ứng được những điều kiện của bản thân nên liền tiến tới hôn nhân.Bỗng một ngày Đồng Vụ Vũ bị xuyên vào một hệ thống, hệ thống thông báo cho cô biết, cuộc sống hiện thực của cô là một cuốn tiểu thuyết. Mà kết cục của cô trong cuốn tiểu thuyết là chồng cô yêu cầu ly hôn và chỉ cho cô mấy trăm vạn làm phí trấn an!!! Thật là hoang đường!!! *** Mùa hạ trải màu nắng vàng ấm lên thành phố Yến Kinh hoa lệ. Trên một con đường trung tâm chảy dài sự sống náo nhiệt, có một salon tạo hình nổi tiếng mà giới minh tinh hàng đầu thường lui tới. Đây là sa lon chính của thương hiệu Salon tạo hình Phát Sắc, tuy những chi nhánh khác của trung tâm cũng được đặt trên những tọa độ vàng, nhưng như một mặc định sẵn, nơi salon chính này chỉ đón tiếp những khách hàng vào bậc quyền quý cao sang nhất. Ví như giá một lần sấy gội vào khoảng vài trăm, được cho là cái giá ngất ngưỡng, nhưng cửa của salon chưa có một ngày mất đi sự nhộn nhịp của những bước chân đài trang ra vào. Một phụ nữ trẻ khoảng chừng hai lăm tuổi dáng vóc thanh thoát ngồi hờ hững nhìn vào mái tóc được phản chiếu trong chiếc gương sáng choang trước mặt. ToNy Vương, ông chủ của salon đang mỉm nụ cười ngọt ngào bất tận, giọng nói dịu êm dù vầng trán đã lấm tấm mồ hôi: “Phó phu nhân, độ dài thế này đã được chưa?” ToNy Vương nhẹ nhàng luồn bàn tay vào làn tóc mềm như lụa của người phụ nữ, một kiểu cách phục vụ đầy tập trung như cả thế giới đang thu gọn trong người đàn bà đẹp một cách thoát tục trước mặt. Mặc dù đã sớm thành đạt với con số tài sản khá khổng lồ, nhưng ToNy Vương vẫn duy trì thói quen phục vụ chu đáo nhã nhặn những khách hàng đặc biệt của salon, đó là những mạch chảy quan trọng để nuôi dưỡng khối tài sản của Vương lớn mạnh bền vững nhất. Tuy giàu sang và nhiều quen biết với giới giải trí, ToNy Vương vẫn không có chỗ để đặt chân vào giới hào môn. Nhưng anh luôn thích tìm hiểu về mọi mặt của giới quý tộc ấy, hầu như mọi tin tức, scandan nào anh ta cũng tường tận. Với Đồng Vũ Vụ, người phụ nữ tuyệt đẹp này thì anh càng rõ cuộc hôn nhân của cô chắc rằng tốt đẹp nhất nhì thành phố Yến Kinh. Vị Phó tiên sinh ấy phải là hạnh phúc lắm khi có được Đồng Vũ Vụ. “Phu nhân trời sinh có khí chất thanh cao, khuôn mặt trái xoan tinh xảo cho nên dù làm bất kỳ kiểu tóc nào cũng đẹp rực rỡ, đẹp đến không chịu nỗi!” Đôi mắt ToNy Vương mở to chân thành khen ngợi. Qủa thật, những lời ấy đều là thật tâm của anh ta. Vào thời buổi bùng nổ của chỉnh sửa sắc đẹp, một cô gái tầm thường cũng có thể biến thành giai nhân. Nhưng mỹ nhân thật sự phải là vẻ đẹp từ trong xương ra, không phải chỉ là một ma-nơ-canh biết nói cười. Khi ToNy Vương nói đến Đồng Vũ Vụ, thằng em trai ăn chơi sành điệu cũng phải gật gù ngưỡng mộ thốt rằng: “Tuyệt thế giai nhân!” Đồng Vũ Vụ có dáng người thanh tú mảnh dẻ, làn da trắng thanh khiết mịn màng như sứ, đôi mắt đen long lanh sáng ngời như ngôi sao đêm lấp lánh biết nói, chân dài khả ái với một vòng eo mảnh như lá và một vòng ngực cong mềm mại. Đồng Vũ Vụ có vẻ luôn dễ dàng bóp nghẹn trái tim người khác. Như lần nọ đến làm tóc, ToNy Vương nhìn thấy cái dấu đỏ trên chiếc cổ thanh tú trắng ngần của cô, lòng anh ta như nhói lại một thứ cảm giác như ghen tỵ và mong ước “Người lưu lại cái dấu này tất nhiên chỉ có thể là Phó tiên sinh!”. “Cũng ổn đấy!” Đồng Vũ Vụ lơ đãng trả lời người làm tóc cho mình, nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn để nhìn lại mái tóc lúc này đã được chuyển từ màu nâu cô yêu thích qua một màu đen nhạt, màu của đức ông chồng cô yêu thích, đen và thẳng. Tuy Phó Lễ Hành tinh tế không biểu lộ, nhưng cô biết rõ nội tâm anh và thực hiện những điều anh vừa lòng. Cô nhớ lại khi mười lăm tuổi đi cùng cha mẹ dự đám cưới một minh tinh xinh đẹp lộng lẫy, chấp nhận từ bỏ giới giải trí lấy một ông chồng già vừa mập vừa thấp bé để bước chân vào giới hào môn. Khi ấy cô đã nghĩ nhất định là con gái luôn phải giữ tự trọng cao nhất của mình với hôn nhân. Thế nhưng gần mười năm sau cô dường như đã để mất cái tôi của mình trong cuộc hôn nhân này. Chỉ khác một điều, chồng cô không chỉ giàu sang danh vọng cao ngút, còn có một ngoại hình cũng đầy uy mãnh, hấp lực. Và có một điều rằng, từ lúc nào đó cô đã không còn được sống với những đam mê của mình, con người thật của mình, dẫu là nhỏ nhất. Màu tóc, tính khí, cách sống,…của cô vô thức phải chiều theo ý của chồng. Cô phải là một Phó phu nhân mẫu mực, đức hạnh. Chiều nay Phó Lễ Hành về nước đến nơi, cô đã kịp đổi qua màu tóc anh muốn, cũng không thể lãng phí thời gian nên đứng dậy chuẩn bị về nhà. Vừa ra cửa đã gặp người quen cũ “Vũ Vụ, thật trùng hợp, cô cũng ở đây à? Sớm biết vậy thì đã hẹn cô đi uống trà chiều.” “Muốn gặp cô một lần cũng khó. Tháng sau là sinh nhật tôi, cô không thể không đến nha. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ tự mình sang đưa thiệp mời cho cô.” Tuy chỉ mới kết hôn với Phó Lễ Hành được hai năm, nhưng bởi vì hắn là một người nhiều tiền, lại có tiền để dưỡng cô vợ nhỏ, cho nên toàn thân Đồng Vũ Vụ đều toả ra hương vị quý phái. Bây giờ, cuộc sống hàng này của Đồng Vũ Vụ rất xa hoa lãng phí. Chính cô cũng không hiểu, những nhu cầu và dục v.ọng về vật chất của cô từ đâu tới. Có thể là do bị Phó Lễ Hành dung túng, hoặc cũng có thể là do quãng thời gian túng thiếu trước kia.Ngoại trừ trang sức và đá quý, Đồng Vũ Vụ thích nhất là nghe những người đã từng xem thường cô, vây quanh nịnh hót, thổi phồng. Dư vị đó, ai chưa từng trải qua sẽ không biết nó ngọt ngào đến thế nào. Cô dừng lại mỉm cười mơ hồ tỏ vẻ lắng nghe những lời vồn vả tâng bốc mình, nhưng sau đó chợt quay ngoắt người bỏ đi, để lại sau lưng là vẻ tức tối cùng những ánh nhìn soi mói bình phẩm. Mà có tốt đẹp gì với những kẻ thích ngồi lê nói chuyện người khác. Cô bước đi qua không ngoái đầu nhìn lại, nhưng mỉm cười nhẹ biết chắc nơi vừa đi qua ấy, sau những lời tâng bốc vừa rồi chỉ là những câu bình phẩm cay chua, mỉa mai nhất. Mấy người này, nếu như trên đầu bọn họ hiện lên khung hội thoại, thì hẳn sẽ như thế này: “Phó Lễ Hành khi nào mới có thể nhìn rõ đây? Chẳng lẽ chuyên ngành về mắt của nước ta lại kém như vậy?” “Tiện nhân Đồng Vũ Vụ này, tôi nhất định sẽ đợi đến ngày cô ta ngã!” “Mỗi ngày tôi đều muốn quyên tiền cho Phó Lễ Hành đi phẫu thuật mắt, a a a, Đồng Vũ Vụ cô lăn đi cho tôi!” Cô có vẻ bất lịch sự chăng, thật ra chẳng qua cô có thích thú kiểu cư xử thế với những người quen biết cũ từng một thời chê cười một cô bé mất cha cả mẹ phải lao đao sống nhờ nhà họ hàng năm ấy…Bây giờ cô đã giàu sang tột bậc, ướp trong nhung gấm ngọc ngà thì họ lại đổi thái độ vồn vã với cô, quả thật cuộc đời không biết tìm đâu là tri kỷ trước sau đều ân cần như một.. Mời các bạn mượn đọc sách Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất của tác giả Lâm Miên Miên.
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư
Bạn đang đọc truyện Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư của tác giả Nạp Lan Sát Nguyệt. Chi tiết giả thiết cốt lõi là đọc được tương lai của《 Ma Đạo Tổ Sư 》 Bổi cảnh là khi Vân Mộng song kiệt hẹn quyết chiến ở Di Lăng, lại chỉ chứng Ngụy Vô Tiện phản bội. Ngụy Vô Tiện đành lẩn trốn, đi dưỡng thương, còn có luyện hung thi Ôn Ninh, Cô Tô Song Bích, Vân Mộng Song Kiệt bắt đầu lên sân khấu, có CP Vong Tiện chính chủ, không có CP khác. *** Ma đạo tổ sư – Mặc Hương Đồng Khứu Huyền huyễn tu chân, hài hước ấm áp ngược đan xen, thanh lãnh công x lưu manh thụ Sau thời gian dài ngâm giấm, cộng với một bộ chủ công mười phần sủng công làm mồi, mình đã có can đảm nhảy cái hố Ma đạo tổ sư. Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện tội ác cùng cực bị tứ đại gia tộc vây đánh bỏ mình trên Loạn Táng Cương. Mười ba năm sau, một gã tu chân trẻ tuổi vì oán hận người nhà, quyết định hiến xá cho hắn nhập xác trọng sinh. Ngụy Vô Tiện trở thành thiếu niên Mạc Huyền Vũ, lần nữa bước vào tu chân giới, gặp lại những người quen cũ. Có kẻ thù, có bạn tốt và có cả một người vẫn luôn chờ đợi hắn… Tác phẩm 6 tỷ tích phân có khác, dù bản thân mình không thích nổi chuyện đất diễn của công chỉ nhỉnh hơn dàn nhân vật thứ một chút thì nội dung của Ma đạo tổ sư thật sự rất cuốn hút. Tác giả viết khá chặt chẽ, có bàn tay vàng nhưng không lộ liễu. Nhân vật xây dựng đa dạng, đủ thể loại, đủ bi kịch nhân sinh. Tình tiết hấp dẫn, có lớp lang, quá khứ - hiện tại đan xen hợp lý. Tất cả gói trong chưa đến 1000 trang word và hay, đúng là không dễ. Công yêu thụ sâu đậm. Thụ từ từ yêu nhưng rải hint từ đầu, quá khứ cho tới hiện tại, cuối cùng sâu đậm như nhau, sủng công đọc cũng không đến nỗi tức ói máu. Tác giả xây dựng hình tượng thụ quá hấp dẫn, cái này không bàn nữa rồi. Cơ mà là một con sủng công, dĩ nhiên mình thiên vị Hàm Quang Quân hơn Di Lăng lão tổ. Người đâu mà vừa đáng yêu vừa thấy thương như vậy, bạch y cô độc Lam Vong Cơ dễ làm liên tưởng đến Lục Tuyết Kỳ. Cũng là những kẻ nguyện hy sinh cho người mình yêu vậy mà không thắng nổi số mệnh, phải chịu đày đọa bao năm để tới HE. Nói chung, truyện này sủng thụ hỗ sủng thoải mái rồi, sủng công nhảy cũng được nhưng nhớ bồi thêm vài truyện chủ công trước đó cho an toàn, đỡ hụt hẫng với đất diễn ít (cơ mà ấn tượng) của Lam Vong Cơ. Ps : Nghe đồn Thiên quan mười mấy tỷ tích phân rồi nhỉ @@ Và công còn xuất hiện ít hơn Ma đạo. Huhu, bao giờ mới có chủ công tích phân cao như Thái giám chức nghiệp tố dưỡng nữa đây trời. Ps 2: Từ lúc huyết tẩy Bất Dạ Thiên đến lúc Loạn Táng Cương là bao lâu nhỉ? Mình đọc thấy mơ hồ đoạn đó quá >
Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà
Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà Tác giả: Miêu Miên Nhi Tên gốc: Cùng tinh tế nhân dân đồng thời chủng điền Tạm dịch: Cùng nhân dân vũ trụ trồng rau nuôi gà Edit: Nhật Nhật Raw + QT: Kho tàng đam mỹ fanfic Thể loại: Thần nông lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Văn án: Nông thần Bạch Lê sống lại vào thời đại vụ trũ tinh tế, khi đất đai trở nên hiếm hoi. Để trấn an linh hồn nóng nảy muốn làm ruộng của mình, Bạch Lê bèn đưa mắt nhắm đến thế giới giả lập. Trong người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ có đúng 6666 tinh tệ, bỏ năm nghìn ra mua thiết bị trò chơi thực tế ảo, một nghìn để thuê một phòng trọ giá rẻ, Bạch Lê thiết kế một game nông trại nhỏ. Quan trọng là, phải kiếm được tiền, cùng nhân dân tinh tế tiến lên! Lần nạp tiền đầu tiên, tặng một túi phân bón, một bộ công cụ vàng, tiếp đó còn có các gói nạp 233, 666, 888 nữa. Trồng ra những trái cây lớn nhất, nuôi những gia súc khỏe mạnh nhất, dựa vào trồng trọt chăn nuôi phát triển vùng đất của mình từ một thôn xóm nhỏ trở thành thị trấn lớn. Mỗi năm sẽ tổ chức thi đấu giữa các nông dân, người nào giành chiến thắng sẽ nhận được một phần quà đặc biệt. Mới bắt đầu, người chơi đi nhầm vào nói: "Làm ruộng? Cái này thì có gì hay mà chơi? Muốn lừa tiền ông đây à, mơ đi!" Sau khi vì tò mò mà chơi một thời gian: "Má ơi! Đây là trò chơi thần tiên nào vậy! Tôi muốn trồng rau nuôi gà! Tôi còn muốn nuôi cả lợn nữa! Tôi muốn làm giàu! Không nạp tiền thì làm sao thắng được người ta!" Không lâu sau, nick nhỏ của thượng tướng Văn Tinh Diệu bị người ta phát hiện ra, tất cả bài viết trên đó đều là cảm tưởng khi trồng trọt chăn nuôi, bài đăng mới nhất chính là: "Tôi khai khẩn được rất nhiều đất, trồng được củ khoai tây lớn nhất, nuôi được con heo mập nhất, bán được nhiều tiền nhất, vậy tôi có thể rước người đáng yêu nhất là em về nhà không? @ Bạch Lê." Người dân toàn vũ trụ: "Ha ha ha ha, đây rốt cuộc là lời tỏ tình quê mùa nào vậy? Chờ đã! Nhà mi cầu hôn Lê Lê đã hỏi qua ý bọn này chưa thế hả??" [Hướng dẫn đọc] 1.Cập nhật hàng ngày vào lúc 21h. 2.Cuộc sống hàng ngày, thú nuôi dễ thương, thiết lập bí mật. 3. Nông thần lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. 4.Có vở kịch nhỏ cuối truyện, không nên bỏ qua nha ~ Nội dung: Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Từ khóa: Vai chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu │Vai phụ: Tiếp Đương Văn (Tôi làm A Phiêu trong thời đại vũ trụ) │Khác: Thế giới giả lập, chăn nuôi trồng trọt, xây dựng cơ sở. Giới thiệu tóm tắt: Nông thần max level online gian lận. Dàn ý: Xuyên qua mờ mịt, tìm về bản chất. Nhận xét ngắn gọn: Bạch Lê, Nông thần đến từ tiên giới xuyên đến thời đại vũ trụ, đất đai khan hiếm, linh hồn gào thét muốn được trồng rau nuôi gà. Túi tiền eo hẹp, Bạch Lê bèn nhắm đến thế giới game giả lập. Cậu báo danh tham dự giải đấu "Thiết kế game giả thực tế ảo", chế ra trò chơi nông trại "Vùng Đất Điền Viên", dẫn dắt nhân dân tinh tế ở trong game trồng rau nuôi gà, thử nghiệm để bọn họ từ từ cảm nhận đực sức hấp dẫn của việc làm nông nghiệp. Trồng trọt, nấu ăn, xây dựng cơ sở, sinh hoạt... Trong lúc vô tình, cuộc sống hiện thức của người dân vũ trụ cũng có thay đổi. Truyện có cách hành văn trôi chảy, nội dung nhẹ nhàng thú vị, từ không gian ảo đi vào hiện thực, từ đó tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cuối cùng nhân vật chính thông qua cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân mà thực hiện được ước mơ, cũng đem tới thay đổi to lớn cho thế giới.  *** Edit: Nhật Nhật (yuukute) ... Nông thần Bạch Lê sống lại vào thời đại vụ trũ tinh tế, khi đất đai trở nên hiếm hoi. Để trấn an linh hồn nóng nảy muốn làm ruộng của mình, Bạch Lê bèn đưa mắt nhắm đến thế giới giả lập. Trong người từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài chỉ có đúng 6666 tinh tệ, bỏ năm nghìn ra mua thiết bị trò chơi thực tế ảo, một nghìn để thuê một phòng trọ giá rẻ, Bạch Lê thiết kế một game nông trại nhỏ. Quan trọng là, phải kiếm được tiền, cùng nhân dân tinh tế tiến lên! Lần nạp tiền đầu tiên, tặng một túi phân bón, một bộ công cụ vàng, tiếp đó còn có các gói nạp 233, 666, 888 nữa. Trồng ra những trái cây lớn nhất, nuôi những gia súc khỏe mạnh nhất, dựa vào trồng trọt chăn nuôi phát triển vùng đất của mình từ một thôn xóm nhỏ trở thành thị trấn lớn. Mỗi năm sẽ tổ chức thi đấu giữa các nông dân, người nào giành chiến thắng sẽ nhận được một phần quà đặc biệt. Mới bắt đầu, người chơi đi nhầm vào nói: "Làm ruộng? Cái này thì có gì hay mà chơi? Muốn lừa tiền ông đây à, mơ đi!" Sau khi vì tò mò mà chơi một thời gian: "Má ơi! Đây là trò chơi thần tiên nào vậy! Tôi muốn trồng rau nuôi gà! Tôi còn muốn nuôi cả lợn nữa! Tôi muốn làm giàu! Không nạp tiền thì làm sao thắng được người ta!" Không lâu sau, nick nhỏ của thượng tướng Văn Tinh Diệu bị người ta phát hiện ra, tất cả bài viết trên đó đều là cảm tưởng khi trồng trọt chăn nuôi, bài đăng mới nhất chính là: "Tôi khai khẩn được rất nhiều đất, trồng được củ khoai tây lớn nhất, nuôi được con heo mập nhất, bán được nhiều tiền nhất, vậy tôi có thể rước người đáng yêu nhất là em về nhà không? @ Bạch Lê." Người dân toàn vũ trụ: "Ha ha ha ha, đây rốt cuộc là lời tỏ tình quê mùa nào vậy? Chờ đã! Nhà mi cầu hôn Lê Lê đã hỏi qua ý bọn này chưa thế hả? ?" [Hướng dẫn đọc] 1.Cập nhật hàng ngày vào lúc 21h. 2.Cuộc sống hàng ngày, thú nuôi dễ thương, thiết lập bí mật. 3. Nông thần lừa người nạp tiền max level thụ x nuôi heo lành nghề tiêu tiền như rác công. 4.Có vở kịch nhỏ cuối truyện, không nên bỏ qua nha ~ Nội dung: Xuyên không, làm ruộng, tinh tế, vật nuôi dễ thương. Từ khóa: Vai chính: Bạch Lê, Văn Tinh Diệu │Vai phụ: Tiếp Đương Văn (Tôi làm A Phiêu trong thời đại vũ trụ) │Khác: Thế giới giả lập, chăn nuôi trồng trọt, xây dựng cơ sở. Giới thiệu tóm tắt: Nông thần max level online gian lận. Dàn ý: Xuyên qua mờ mịt, tìm về bản chất. Nhận xét ngắn gọn: Bạch Lê, Nông thần đến từ tiên giới xuyên đến thời đại vũ trụ, đất đai khan hiếm, linh hồn gào thét muốn được trồng rau nuôi gà. Túi tiền eo hẹp, Bạch Lê bèn nhắm đến thế giới game giả lập. Cậu báo danh tham dự giải đấu "Thiết kế game giả thực tế ảo", chế ra trò chơi nông trại "Vùng Đất Điền Viên", dẫn dắt nhân dân tinh tế ở trong game trồng rau nuôi gà, thử nghiệm để bọn họ từ từ cảm nhận đực sức hấp dẫn của việc làm nông nghiệp. Trồng trọt, nấu ăn, xây dựng cơ sở, sinh hoạt... Trong lúc vô tình, cuộc sống hiện thức của người dân vũ trụ cũng có thay đổi. Truyện có cách hành văn trôi chảy, nội dung nhẹ nhàng thú vị, từ không gian ảo đi vào hiện thực, từ đó tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Cuối cùng nhân vật chính thông qua cố gắng nỗ lực không ngừng của bản thân mà thực hiện được ước mơ, cũng đem tới thay đổi to lớn cho thế giới. _________________ Editor có lời muốn nói: Truyện đặt cọc ở đây thôi, làm xong còn phải sửa dài dài, không biết một chương có dài không, chứ gần 300 chương mà mỗi chương lại dài thì anh em chờ mệt nghỉ nhé :)))))) P.s: Truyện có khả năng sẽ có chương fake không đăng trên wattpad hoặc chương pic, vui lòng đọc kỹ phần giới thiệu ở trang chủ. Mời các bạn mượn đọc sách Cùng Nhân Dân Vũ Trụ Trồng Rau Nuôi Gà của tác giả Miêu Miên Nhi.
Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn
Vào ngày sinh nhật 18 tuổi, thứ chào đón cô là sự phản bội và 10 năm trong tù, để báo thù, cô đã ký vào bản hợp đồng tà ác, gả cho một người chồng thực vật. Nhưng lạ thay, điều bí ẩn đang chờ còn ở sau. *** Đêm khuya, trong phòng giam dành cho phạm nhân nữ ở Giang Thành, yên tĩnh lạnh lẽo. Ôn Ninh cuộn minh trên giường, trên người cô chi mỗi chiếc chăn mỏng manh đến đáng thương, không thể chống lại nổi giá lạnh xâm nhập, cô không nhịn được đưa tay vuốt ve đầu gối đau nhức, chỗ xương khớp ở gối đau ngứa làm cô cả đêm không cách nào chìm vào giấc ngủ được. Ba năm, vốn cho rằng loại gian khổ này đã thành thói quen, nhưng rốt cục cô không kiên cường như trong tưởng tượng. Nhiều năm qua, ốm đau tích tụ lại, làm cho mùa đông này càng thêm gian nan, Ôn Ninh thậm chí không biết còn có thể đợi đến ngày được ra tù hay không. Ba năm trước đây sau khi định xuống tội danh, cô phải chấp hành hình phạt mười năm tù, bây giờ, còn có bảy năm nữa. Bởi vì đau, Ôn Ninh di chuyển thân thể, giường chiểu lắc lư đánh thức người bên cạnh, cô ta nóng nảy đứng dậy, túm lấy tóc Ôn Ninh. Ôn Ninh đối mặt với người phụ nữ có vẻ mặt tàn nhắn kia, vẻ mặt cô ngây ngô, bị đánh đã thành quen. Chỉ là sự yên lặng của cô cũng không đổi lấy được sự nương tay của người khác, mất thấy một bàn tay nặng nề chuẩn bị hạ xuống nhưng Ôn NinhTổng Tài Độc Súng Vợ Moi) Chương 1: : Gá cho người thực vậtngay cả sức lực để tránh cũng không có, chỉ có thể để mặc cho cô ta đánh, đánh đủ rồi thì cũng qua đi. Trong lúc nhắm mắt lại chờ đau đớn giảng xuống, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân: “Ôn Ninh, đi ra!”Ôn Ninh mở mắt ra, người phụ nữ kia một tay hất cô ra: “Coi như số cô gặp may. ”Cô chậm rãi mặc xong một bộ quần áo tử tế duy nhất mà cô có, cũng tạm coi như có thể gặp người khác duy nhất mà cô có và đi sau lưng Cán bộ trại giam ra ngoài: “Có chuyện gì vậy?”“Im lặng, không nên hỏi đừng hỏi!”Cán bộ trại giam không nhiều lời, còng tay Ôn Ninh và dùng khăn trùm đầu cô lại. Bóng tối, mang đến sự hoang mang và sợ hãi, trái tim Ôn Ninh dần dần chim xuống dưới,Đi được một lúc, cô bị đưa tới một chiếc xe: “Các người muốn dẫn tôi đi đâu!”Ôn Ninh nghe âm thanh động cơ khởi động, trong lòng hoảng sợ vô cùng. Bị người ta không một tiếng động mang đi như thể này, làm cho cô có cảm giác như minh sắp bị xử lý trong im lặng. “Đến đấy, tự cô sẽ biết. ”Một giọng nói già nua binh tĩnh mạnh mẽ truyền vào trong tai cô, trái tim Ôn Ninh càng đập dữ dội hon…Theo trực giác của cô, chuyển đi này đủ để thay đối số phận của cô. Sau một hồi đứng ngồi không yên, xe dừng lại, Ôn Ninh xuống xe, cô bị một người đàn ông giữ chặt, kéo cô đi trong sự mơ hồ, phải tới bảy lần quẹo tám lần rẽ, mất một hồi lâu mới dừng lại. Có người thô bạo gỡ khăn che đầu trên người cô xuống, đôi mắt ở trong bóng tối đã lâu chưa thích nghi kịp với ánh sáng nên cảm thấy đau nhức. Ôn Ninh phải mất một lúc mới quen dần, lúc này mới phát hiện một ông cụ đứng cách đó không xa, trên mặt ông không biểu lộ điều gì, sinh ra một loại hơi thở làm cho người ta không dám khinh thường. Đây chính là người mang cô ra ngoài, là người cô không đắc tội nối, An Ninh nhìn ông ta một cái, cúi đầu xuống nhìn chăm chăm mũi giày, có rất sợ bản thân làm gì đó không đúng sẽ chọc giận người này, như vậy cô càng thể thảm, cô căn bản không có sức phản kháng. “Là như thế này, tôi có chuyện muốn nhờ cô, nếu như cô đồng ý, tôi có thể bác bỏ các cáo buộc để có được ra tù sởm. ”Ông cụ còn chưa dứt lời, Ôn Ninh vội vàng ngắt lời ông: “Tôi đồng ý”“Cô không sợ tôi gây bất lợi cho cô à?” Ông cụ kinh ngạc trước sự vội vàng của co. Ôn Ninh lắc đầu: “Mặc kệ là cái gi, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Còn nữa, nếu như ông thật sự muốn ra tay với tôi, tôi tin tưởng minh căn bản không thể có cơ hội đứng ở đây. ”Người này, có thể đem có từ trong trại giam ra, cũng có thể huỷ bỏ cáo buộc trả lại tự do cho cô, chắc chắn có thể làm cho cô hoàn toàn biến mất ở cái thế giới này, mà cô còn chưa muốn chết. Ông cụ gật nhẹ đầu: “Tuy là nói như thế, nhưng cô vẫn phải tìm hiểu một chút rồi hãy quyết định. ”Nói xong, ông đẩy cửa ra dẫn cô vào phòng, Ôn Ninh đi theo, lúc này mới nhìn thấy một người nằm trên giường bệnh,Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, mặc dù mặc trên người chính là quần áo bệnh nhân, hai mất nhâm nghiên, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự cao quý, tinh tế của anh, khuôn mặt như một pho tượng dưới ảnh đèn lờ mở lại tạo cảm giác mê hoặc làm cho phụ nữ không cách nào chống cự được. An Ninh có thể tưởng tượng được người đàn ông này đã từng xuất sắc như thế nào, mà người như anh ta, cùng cô hiển nhiên không có quan hệ gì, cô không che giấu được sự hoang mang. “Đây là Lục Tấn Uyên, cháu của tôi, hôn mê bất tỉnh đã ba năm, lúc trước nó bị người ta đụng phải nên bị thương. ”Sắc mặt Ôn Ninh trở nên trắng bệch, cô không nhịn được nắm chặt tay, móng tay chưa được cắt tia khảm vào lòng bàn tay đâm rách làn da, cô lại không hề hay biết, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt. Hóa ra, là anh taÖn Ninh biết anh cũng là người bị hại, thế nhưng, vừa nghĩ tới là bởi vì người đàn ông này cô mởi bị trảTổng Tài Dộc Súng Vợ Mới) 9 hbjkk Chương 1: : Gá cho người thực vật thủ ở trong tủ, bị cố ý tra tấn, liền rất khó giữ vững bình tĩnh. Phần nộ, tủi thân và kinh ngạc xen lẫn, nhưng cuối cùng cô lại chỉ có thể cố nén, giả vờ bình tĩnh. Ông cụ thấy tay cô phát run, còn tưởng rằng cô áy náy: “Hiện tại Tấn Uyên hôn mê bất tinh, cần một người cùng nó kết hôn để tiện chăm sóc, bởi vì một số nguyên nhân, người được chọn là cô, cô cảm thấy thể nào?”Ôn Ninh yên lặng một lát, kết hôn? Cùng người đàn ông như Lục Tấn Uyên kết hôn?Cho dù không bị vào tủ, với điều kiện gia đình của cô mà muốn gá vào nhà họ Lục giàu sang quyền thể như này tuyệt đối là mơ mộng hão huyền. Cô hiểu được, chắc chắn là nhà họ Lục đang suy tính điều gì đó…Thế nhưng, cô không có tư cách từ chối. Cô chỉ có hai con đường. Hoặc là, gả cho người thực vật trước mặt này, bước chân vào con đường tương lai mù mịt. Hoặc là, quay lại trại giam trải qua thời gian không thấy ánh mặt trời, cho đến khi hết hạn tù được tự do. Bất cứ lựa chọn nào cũng đều là lồng giam, cô nhìn thẳng vào Lục Tấn Uyên đang hôn mê bất tỉnh trước mặt, cảm xúc trong mắt phức tạp cuồn cuộn. “Tôi. . ”. Mời các bạn mượn đọc sách Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn của tác giả Ôn Ninh.