Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Miệng Độc Thành Đôi

Văn án: Kết quả trắc nghiệm độ đẹp đôi cho thấy: khả năng Trình tiên sinh và Tần tiểu thư yêu nhau bằng 0,01%. Trình tiên sinh độc miệng, mặt dày, ấu trĩ, ngang ngược, quả thực là biến dị của nam chính giới ngôn tình. Nhưng mà Tần tiểu thư rất rộng lượng, để giữ gìn hòa bình hàng xóm, dù sao cũng phải có người hi sinh bản thân. Vì vậy cô quyết định thu phục Trình tiên sinh, nhưng thật chất phải như vậy không? ***Trích đoạn*** “Tần Chân, anh muốn hỏi một vấn đề.” “Anh không thể nhìn thấy màu sắc, anh là một kẻ mù màu, cả đời này anh không thể lái xe, cũng không có cách giúp em phối hợp màu sắc quần áo phù hợp, khi anh mua hoa có thể sẽ mua sai màu, sẽ không thể có cách trả lời khi em mới nhuộm tóc xem màu này có đẹp không, có thể sẽ ở trước chốn đông người vì không thể phân biệt nhan sắc mà làm em xấu hổ, thậm chí anh còn phải ỷ lại vào việc em giúp anh chọn màu quần áo…những chuyện như vậy…. Một Trình Lục Dương như vậy, em có chê không?” *** Truyện Miệng Độc Thành Đôi là một cuộc tình đầy lạ lẫm bởi nam chính là người đầy ấu trĩ lại thu hút cô bởi sự khác thường đó. Với cách xây dựng hình tượng nhân vật nam chính phá cách hi vong sẽ mang đến cho quý độc giả những trải nghiệm mới hơn về thể loại ngôn tình. *** Kết quả kiểm tra độ xứng đôi trả về: Khả năng để Trình tiên sinh và Tần tiểu thư là...0,01%. Tính cách của Trình tiên sinh chính là điển hình của kiểu nam chính quái dị trong ngôn tình. Độc mồm, mặt dày, ngây thơ và kiêu căng. Nhưng vì để bảo vệ hòa bình thế giới, Tần tiểu thư quyết định sẽ hy sinh. Vậy là, cô quyết định thu phục Trình tiên sinh. Vậy là cặp đôi xấu tính ra đời trước mắt mọi người. Lời của Editor: Về tác phẩm này không thể không nói những chuyện dưới đây: 1. Truyện này còn có tên: “Đậu xanh rau má tao muốn giết chết thằng main lắm rồi” or “mày chưa bao giờ gặp thằng main nào đê tiện như này đâu” 2. Tính cách nam chính rất thần kỳ, tốt bụng nhắc nhở: Lúc đọc phải tránh xa bình nước. 3. Nếu nhìn thấy có xuất hiện một vài chi tiết cẩu huyết, thì các bạn đọc chăm chỉ có thể phanh lại, chớ tông vào đuôi xe. Nội dung: Cục cưng của nhà, trời sinh một đôi, tình có chủ ý, hào môn thế gia, hài. Nhân vật chính: Tần Chân, Trình Lục Dương | Bạn diễn: Tác giả quên mất rồi… *** Trình tiên sinh độc miệng, mặt dày, ấu trĩ, ngang ngược, quả thực là biến dị của nam chính giới ngôn tình. Nhưng mà Tần tiểu thư rất rộng lượng, để giữ gìn hòa bình thế giới, dù sao cũng phải có người hi sinh bản thân. Vì vậy cô quyết định thu phục Trình tiên sinh, một đôi miệng độc cứ thế mà thành. —- Câu chuyện kể về một vị tổng giám đốc của một công ty thiết kế nào đó vừa độc mồm vừa mặt dày lại ti bỉ vô sỉ Trình Lục Dương (thực chất chính là một vị tổng giám đốc có tình yêu lai láng đối với cấp dưới, tính cách tỉ mỉ biết quan tâm, biết nấu ăn, đep trai, kiếm tiền giỏi và rất cuồng ngược)  và một cô quản lí nghiệp vụ bộ phận bán hàng của một công ty bất động sản chỉ có bảy thành viên cũng mồm năm miệng mười, dữ dằn chẳng kém, cô Tần Chân (thực chất chính là một gái vừa tự ti vừa đáng yêu nhưng cũng đáng giận, bề ngoài hung dữ nhưng tầm hồn mềm mại, rất cuồng ngược, bị tên kia bới móc như vậy vẫn có thể thích được là hiểu ) Nữ chính đi học lái xe (mặc dù từ đầu tới cuối cô nàng chỉ toàn đi tàu điện ngầm) nhưng vì sự lải nhải của ông thầy bụng phệ đầu hói quấy nhiễu làm tông vào đuôi xe của vị tổng giám đốc nào đó. Bởi vì đụng phải chiếc xe đắt tiền mà cô nàng phải thấp thỏm lo âu trong thời gian đợi phí sửa chửa chiếc xe đem đến nhà. Tần Chân nhìn số tiền mình phải trả mà há hốc mồm, cô đi làm tiền lương ba cộc ba đồng, còn phải nuôi một nhà ba miệng ăn cùng thẳng em trai học ở trường điểm, học phí đắt dọa người, bây giờ còn phải chi số tiền lớn để trả món nợ này, thiệt sự muốn triệt đường sống của cô nàng. — “Có thể trả góp không?” Trình Lục Dương dừng một chút: “Bao lâu?” “Nửa năm được không…” Thấy đối phương sắc mặt khó coi, Tần Chân vội vàng sửa lại: “Năm tháng, năm tháng là được rồi… hoặc là bốn tháng cũng được.” Trình Lục Dương lặng thinh một lát, yên lặng nhìn chằm chằm cô: “Thật ngại quá, cô cho rằng tôi là đồng nghiệp với cô? Trả góp? Cô mua nhà hả?”— Tần Chân từ tận sâu trong tâm hồn khinh bỉ tên phú nhị đại lại keo kiệt như anh ta, sau đó cô nhận được điện thoại từ anh chàng thư kí của vị kia, bảo là số tiền này đáng lí phải do bên nhà trường chi trả mới đúng, thiệt là vị cứu tinh của cuộc đời cô. Thế là Tần Chân hào phóng mời vị thư kí kia một bữa, hai người ăn uống đến hăng say, nói xấu cấp trên đến nước miếng văng đầy, đâu ngờ lại một trận bị bắt quả tang, xem ra vị thư kí nào đó khó sống yên với tên cấp trên hẹp hòi rồi. —“Tiểu nhân thỉnh an tổng giám đốc đại nhân khoan hồng đại lượng nhất thế giới”. Kế đó, Trình Lục Dương sẽ hừ lạnh một tiếng: “Ai độc miệng?” “Tôi độc miệng ạ.” “Ai lòng dạ hiểm độc?” “Tôi lòng dạ hiểm độc ạ.” “Ha ha, không phải tôi là người con của cầu vồng sao?” “Vậy tôi chính là cháu của cầu vồng!”— Ai nói đến đây mới sực nhớ, tại sao lại gọi là  người con của cầu vồng a ? Bởi vì vị tổng giám đốc ‘cực kì’ có gu thẩm mỹ kia, mỗi ngày sẽ mặc một bộ đồ, mỗi bộ sẽ là một màu sắc khác nhau, màu vỏ quýt, màu xanh lục, màu xanh lam, màu đỏ chét , vân vân và mây mây… Tần Chân khi ấy mới phát hiện, người này không chỉ mồm thối, gu ăn mặc kì dị mà còn có cái tính tình ngang bướng đến lạ lùng nữa. Vì nhất thời cãi nhau với cha mình mà đòi tự bản thân phấn đấu không muốn nhờ vào danh tiếng của lão già nữa, tự bản thân xách kiếm ra trận đi tìm kiếm hợp đồng, hên xui may rủi  như thế nào lại hợp tác với công ty bé nhỏ của Tần Chân, người đàn ông thù dai này còn chỉ đích thân cô đảm nhiệm hợp đồng này. Ôi, lão mẹ ơi, cô nàng bị tên nham hiểm kia hành hạ tới mức thảm không thể tả. Nhưng rồi, hợp tác với nhau lâu dài cô mới phát hiện ra một số bí mật bản thân không thể biết, anh xấu tính độc mồm bởi vì tử nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi, vứt bản thân cho ông ngoại nuôi ở vùng quê tận mười một năm, anh ăn mặc quái gở bởi vì anh bị mù màu, trong mắt anh chỉ còn lại màu trắng đen nhưng vì cái tính cao ngạo anh không muốn ai biết được, anh đối xử cực kì tốt bụng đối với vị thư kí của mình mặc dù bên ngoài không bao giờ thừa nhận, anh quan tâm đến từ chi tiết nhỏ nhặt, có một trái tim thiện thương, thực chất là trong cứng ngoài mềm. Sau câu chuyện Tần Chân ngộ ra được người bản thân yêu đương phương mười mấy năm trời chỉ là một tên ích kỉ, luôn giày vò tình cảm cô trong nhiều năm trời khi đó bạn nữ chính mới phát hiện, thì ra làm bạn với tên độc mồm này cũng tốt lắm. Khi cô bị ngất xỉu trên đường, anh ta ôm lấy cô đến bệnh viện, chăm sóc cả đêm, rồi biết cô tới tháng lại mua sẵn một đống băng vệ sinh cho cô. Khi đau buồn vì biết được tin đối tượng thầm mến sắp kết hôn, anh đưa cô về nhà mình khóc một trận ra hồn, dùng lời lẽ độc ác thức tỉnh cô, cùng cô uống rượu giải sầu, kết làm bạn bè. Khi cô bị người xấu có ý định cưỡng hiếp, anh vứt bỏ cuộc họp nhanh chóng báo cảnh sát, như người điên vọt tới chỗ cô, khi thấy cô bị tên kia đả thương thì không ngần ngại đánh tên đó một cú, còn dùng quan hệ để tên kia ở tù mọt xương. Khi cô chọc giận anh, nhưng vì sợ cô về khuya một mình anh vẫn chạy theo cô, để rồi đỡ dùm cô một nhát dao vì tên cướp. Khi đi cùng nhau dưới mua, cây dù lúc nào cũng nghiêng về cô, còn thì anh ướt một mảng. Khi anh uống say cãi nhau cùng người nhà, cô bảo anh ngồi yên không nhúc nhích, anh sẽ ngồi thật thẳng tắp, không dám rời đi nửa bước, y như một đứa trẻ cố chấp ngồi trong màn mưa đợi cô. Khi cô đi gặp đối tượng thầm mến từng bị anh khinh bỉ, anh sẽ phát điên lên chạy đến bên cạnh cô, mắng cô một trận ra trò, rồi bảo cô ngốc nghếch. Khi cô bị cha mẹ ép đi xem mắt, anh sẽ từ trong đám tinh anh trong ngành, ngàn chọn vạn tuyển để tìm được người phù hợp với cô nhất. Nhưng mà Tần Chân của bây giờ, đã thích anh mất rồi. Thích từ những quan tâm nhỏ nhặt nhất của Trình Lục Dương, từ những lời nói độc miệng nhưng thực chất đầy quan tâm lo lắng, từ cử chỉ đáng yêu như một đứa trẻ to xác khi anh uống say, thích cả sự mạnh mẽ vượt qua quá khứ bi  thương của anh, thích hết tất tần tật của anh, kể cả cái thói miệng thối đó. Trình Lục Dương thần kinh thiệt thô, anh không hiểu tại sao lại quan tâm cô như vậy ? Không hiểu dù là người hoàn hảo cỡ nào đi vào tay thì cũng không xứng với Tần quản lí của anh, anh không biết tại sao mỗi lần sắp xếp cho cô đi xem mắt thì kết quả cũng là anh không hài lòng kéo cô ra về, không biết vì sao đau lòng cái ngốc nghếch của cô, không biết vì sao khi nghĩ cô đã có người thích hợp bên cạnh thì trái tim như trống rỗng. —Anh sẽ đối xử tốt với cô ấy chứ? Coi cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ, nguyện hy sinh thời gian làm việc để ở bên cô ấy, khi cô ấy nổi giận cũng sẽ nhẫn nại dỗ dành cô ấy, có thể làm được việc này không? Nếu có thể làm được, anh xác định mình cả đời đều nguyện làm việc này vì cô ấy sao?” “Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, mỗi lần đến thời gian hành kinh đều sẽ khó chịu, anh nhớ phải thông cảm, kể cả ngày lành, đừng để cô quá mệt nhọc.” “Cô ấy ý, có gì không vui đều nuốt vào bụng, bình thường luôn chào người bằng gương mặt tươi cười vui vẻ. Cho nên nếu cô ấy tươi cười rất vui vẻ với anh, chưa chắc trong lòng đã nghĩ thế, anh phải chu đáo vào, quan sát thêm biểu cảm của cô ấy, đừng để cho cô ấy giận hờn thành quen, như vậy không tốt cho sức khỏe.”— Một người thì cứ tự ti bản thân cùng đối phương là người của hai thế giới, không xứng với anh, một người thì sợ rằng khi bản thân mình thổ lộ thì cả hai ngay cả làm bạn cũng được, chuyện tình cứ dằng co mãi không thôi đến khi nữ chính quyết định cược một chuyến, cược Trình Lục Dương cũng thích Tần Chân cô. Thế rồi cứ thuận theo tự nhiên, hai người ở bên nhau, và hiển nhiên đoạn sau là ngọt tới sâu răng, tuy nhiên vị tổng giám đốc tiên sinh nào đó cũng không thoát khỏi cái thói quen độc mồm. Khi đi về gặp cha mẹ Trình Lục Dương, một màn con dâu tương lai đả kích bố chồng chứng tỏ vật hợp theo loài, nồi sao thì nắp như vậy, Trình Tần thị cũng không phải dạng vừa. Rồi cả hai đám cưới, có cuộc sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Cả hai tên độc mồm chỉ có thể chịu được nhau đương nhiên là thành đôi để tránh để lại mầm họa cho nhân gian rồi. Phiên ngoại không liên quan đến nhân vật chính mà là về cặp đôi phụ, bạn thân nữ chính là một anh chàng ma men tình  cờ nhặt được về, câu chuyện của hai người này cũng đáng yêu không kém. Túm cái váy lại, bộ truyện này không quá dài, tình tiết vừa đủ không quá rắc rối, chết cười với nhiều màng xỉa xói, móc họng của anh nam chính, tính cách nhân vật độc đáo, đọc truyện nhiều khi cười đau cả mồm, cũng có vài tình tiết rơi nước mắt nhưng đáng đọc, truyện mang tính giải trí cao. *** Tần Chân đang tập lái xe, do bất cẩn nên tông trúng đuôi xe Bentley của Trình Lục Dương, cần phải bồi thường cho anh. Ấn tượng đầu tiên về Trình Lục Dương là sự độc mồm độc miệng của anh :3 Ấn tượng thứ hai là ở phong cách ăn mặc lạ của Trình Lục Dương, anh hay chọn những màu sắc sặc sỡ. Cả nhà anh đều nghĩ đó là gu của anh, mình cũng tưởng thế… cho đến khi biết được thật ra anh bị mắc bệnh mù màu (bị bệnh mà cả nhà không ai biết, thật tội). Chút biến cố xảy đến, nếu không phải vì nó, nam nữ chính chắc sẽ không đến được với nhau. Ba của Trình Lục Dương rút vốn khỏi công ty thiết kế của anh nên mấy công ty bất động sản dần lạnh nhạt với anh. Anh phải giữ chân kể cả công ty bất động sản nhỏ… và tình cờ một trong số đó là công ty của Tần Chân (công ty Âu Đình). Thế là Tần Chân được chỉ định lo việc hợp tác với công ty thiết kế La Lune của Trình Lục Dương. Từ đó 2 người tiếp xúc và hiểu hơn về nhau. Thật ra Trình Lục Dương độc miệng vậy thôi chứ anh cũng là người khá tốt. Mẹ của trợ lý Phương Khải bị bệnh, anh cho nghỉ phép có lương để Phương Khải về nhà chăm sóc mẹ. Lục Dương còn đỡ giùm Tần Chân một dao khi cô đang vật lộn với tên lấy điện thoại của cô. Trình Lục Dương là một nam chính có nhiều điểm tốt như: con nhà giàu, biết kinh doanh, đẹp trai, biết nấu ăn, biết quan tâm chăm sóc người khác… nhưng vẫn “ế” do không ai dám tới gần (độc miệng quá mà :v ). Cuối cùng cũng gặp phải oan gia Tần Chân :3 Tần Chân là nhân vật khá sát thực tế: là cô nhân viên bán hàng suốt ngày vật lộn với doanh số, phải chịu đứng đủ loại khách hàng: từ tên dê sòm, kẻ thích bắt bẻ, kẻ sĩ diện, người kiêu căng ngạo mạn… Bề ngoài cô có vẻ dữ dằn, cũng khá độc miệng, có điều sâu thẳm bên trong, Tần Chân lại là cô gái yếu đuối, tự ti… Nhờ gặp được Trình Lục Dương, cô mới biết người cô thầm yêu suốt mười mấy năm – Mạnh Đường hoá ra chỉ là tên ích kỷ, tiểu nhân. Mình thấy không có ai chê truyện cả nên liền nhảy hố. Ban đầu mình cũng cười lăn lộn trước những câu nói của nam nữ chính. Thế nhưng, sau 30 chương mình liền thấy hơi nhàm, không còn cười nữa. Cũng có thể do truyện hơi hướng điền văn, nhẹ nhàng quá nên mình không “cảm” được. Mình thấy truyện này khá hay, thực tế, mọi người cứ vào đọc không uổng. Có điều, mình phải dừng tại đây vì không thích kiểu truyện nhẹ nhàng như thế này, văn phong hài hước mình cũng bị chai sạn rồi =)) Mình cũng không thích sự tự ti, luỵ tình của nữ chính. Có lẽ do mình chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ đơn phương hoặc yêu ai đó suốt mười mấy năm (không được đáp lại hoặc đã chia tay) nên mình không cảm thông được cho Tần Chân. Truyện này mình cho 3.5/5 điểm. Mời các bạn đón đọc Miệng Độc Thành Đôi của tác giả Dung Quang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi
 Nàng là Dạ Sát, Hắc Ám Chi Vương, tính tình cuồng vọng bá đạo không tim không phổi, gian xảo phúc hắc lại cực kì bao che khuyết điểm của bản thân, không ngờ một khi xuyên qua lại trở thành phế vật tiểu thư háo sắc của phủ tướng quân. Bị tỷ tỷ ác độc đánh, đại nương tính kế gả cho tên ngốc. Sống lại lần nữa, lại nhìn thấy một đôi mắt hồn nhiên ngây thơ. Hắn, Vương gia si ngốc của vương triều Thiên Thần, không nghĩ tới, sự ngu dại chỉ là mặt nạ của hắn. hắn chân chính, thị huyết lạnh lùng, cuồng vọng bá đạo, lại cả đời độc sủng duy nhất một mình nàng. Nàng muốn giết người, hắn liền bao vây chỗ đó; nàng muốn chỉnh Thái tử, hắn liền chặn tất cả đường sống của thái tử. Vì hắn, hai tay nàng dính đầy máu tươi; vì hắn, nàng gặp Phật giết Phật; gặp thần giết thần; vì hắn, nàng nguyện ý thu lại mạnh mẽ cả đời cam nguyện trở nên nhu hòa; vì hắn, nàng nguyện hóa thành ác ma cùng hắn đồng khởi chém giết thiên hạ. Vì nàng, hắn cũng bỏ hết tất cả, không cần giang sơn, không cần tính mạng, có thể buông tha huyết hải thâm thù; vì nàng trả giá tất cả, một người tuyệt đại phong nhã. Nguyên văn sủng văn nữ cường, nam cường nữ càng mạnh hơn, có phần khôi hài, có phần phúc hắc, có phần JQ, sủng văn vô ngược, quá trình một chọi một, kết cục một chọi một. Đoạn ngắn đặc sắc một: “Nương tử, bọn họ khi dễ ta.” Mỗ nam lộ ra vẻ mặt ủy khuất, hốc mắt rưng rưng, vô tội nhìn mỗ nữ. “Cái gì, là ai khi dễ ngươi, lão nương báo thù cho ngươi.” Mỗ nữa tức giận nói, tốt lắm, ngay cả nam nhân của nàng cũng dám khi dễ, muốn chết. Mà lúc này, nguyên bản ủy khuất trong mắt người nam nhân nhanh chóng hiện lên một tia sáng thoáng qua, muốn đoạt nữ nhân cùng Bổn vương, các ngươi vẫn còn non. Đoạn ngắn đặc sắc hai: “Nương tử, tại sao ta cảm thấy toàn thân mình khô nóng.” Mỗ nam nhân cực kì vô tội nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào cổ áo mỗ nữ. trên trán mỗ nữ đầy hắc tuyến, có chút xấu hổ nói: “Tiểu Hiên Hiên, đây là ngươi bị cảm mạo phát sốt, phải hạ hỏa.” “Phải hạ hỏa, như thế nào mới có thể hạ hỏa được?” Người nào đó tiếp tục phát huy tinh thần không ngại học hỏi kẻ dưới của mình. Khóe miệng mỗ nữ run rẩy, quả nhiên chỉ cần một lời nói dối thì sẽ có nhiều lời nói dối khác kéo tới: “Tiểu Hiên Hiên, ngoan, đi lắm nước lạnh thì sẽ không còn nóng nữa.” Trong lòng người nam nhân nào đó vô cùng tức giận, nữ nhân đáng chết, cư nhiên kêu hắn đi tắm nước lạnh. Đoạn ngắn đặc sắc ba: “Chủ nhân, Vương phi ở Yên Vũ các bán đấu giá Thái tử.” Thị vệ nào đó hoảng hốt chạy tới. “Phái người đi bảo vệ hiện trường, ai dám ngăn cản Vương phi bán đấu giá Thái tử, giết không tha.” Mỗ nam cuồng vọng nói, cho dù nữ nhân của hắn muốn đầu Hoàng đế, hắn cũng sẽ bảo vệ tới cùng. Trích lời kinh điển Nam sủng nữ: “Chủ nhân, trên yến hội, những người kia đều nhìn chằm chằm vào Vương phi.” “Chứng thực tên, tất cả đều thiến cho ta.” “Chủ nhân, hôm nay Vương phi đi uống trà chiều cùng trang chủ Minh Nguyệt sơn trang ở Tụ Hiền các.” “đi nói cho Vương phi, Bổn vương bị người đánh.” Người nào đó vừa nghe xong, vội vàng chạy về Vương phủ. “Chủ nhân, Yến Vũ các đối diện cướp đoạt việc làm ăn của chúng ta.” “Cái gì, dám âm thầm cướp đoạt cửa làm ăn của ta, muốn chết đúng không, nói một chút xem, chủ nhân của Yên Vũ các là ai.” “Hồi chủ nhân, là Vương phi.” “Hả, vậy thì để cho Vạn Hoa lâu đóng cửa không buôn bán nữa, đừng đoạt việc làm ăn của Vương phi.” “Chủ nhân, không tốt, Vương phi lấy hết bạc của Vương phủ đem đi rồi.” “không có việc gì, đi nói với Vương phi, của Bổn vương chính là của nàng, không cần khách khí, tùy tiện lấy.” Vị hộ vệ nào đó rối như tơ vò. hắn rốt cuộc đã biết vì sao người đời luôn nói tình yêu khiến cho người ta trở thành tên ngốc, quả thực không phải ngốc bình thường. Nữ sủng nam: “Nương tử, ta sợ bóng tối, ngươi ngủ cùng ta.” “Được.” “Nương tử, quản gia nói, chỉ cần động phòng thì ngươi sẽ không thể rời khỏi ta rồi. Chúng ta tới động phòng có được hay không?” “Được.” “Nương tử, bọn hắn nói ta là kẻ ngu ngốc, không xứng với ngươi.” “Ai nói, lão nương giết hắn.”​ *** “Nương tử, nương tử ta có thể bú sữa mẹ được hay không?” Giọng nam đáng yêu mang theo mười phần tò mò, người nghe được cảm thấy ngại ngùng, rõ ràng là câu nói đầy ái muội, nhưng phát ra từ miệng của một nam nhân với chỉ số thông minh dừng lại ở mức năm tuổi, thì nghe thấy có chút khôi hài. Đau đớn kịch liệt cùng với sự không cam lòng xông thẳng tới đầu óc, trên giường, Dạ Sát đang mặc bộ hỉ phục bỗng nhiên mở mắt ra, lại thấy một đôi mắt hồn nhiên trong sáng. Dạ Sát nhíu mày? Đây là chỗ nào, cả căn phòng treo đầy màu đỏ lại tràn ngập mùi hương cổ xưa. Nàng nhớ rõ bản thân mình đang ở Alaxka làm nhà cái, tại sao sau khi kết thúc một ván bài, lại thấy mình nằm ở trên giường chứ. Sau khi mê mang trong chốc lát, một luồng trí nhớ xa lạ dũng mãnh nhập vào trong đầu, Dạ Hi, đích nữ của Thiên Thần Đại Tướng quân Dạ Viễn Thiên, phế vật tiểu thư háo sắc. Phụ thân không đau ngoại tổ mẫu không thương, còn thường xuyên bị tỷ tỷ ức hiếp, thậm chí ngay cả hạ nhân cũng có thể coi thường nàng. Không những vậy, ba ngày trước, Tướng quân phu nhân Âu Quý Tình còn ngấm ngầm tính kế nàng, gả Dạ Hi cho Vương gia si ngốc tiếng tăm lừng lẫy ở Thiên Thần là Quân Mặc Hiên. Khi biết được tin này, Dạ Hi liều mạng phản kháng, nhưng mà vẫn không chống lại được sự an bài của vận mệnh. Ngay ngày đại hôn, trong hỉ phòng của bọn họ, Dạ Hi nghĩ không thoáng không vượt qua được trở ngại trong lòng lập tức tự sát. Sau khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã không phải là Dạ Hi ban đầu, mà là Hắc Ám Chi Vương, Dạ Sát. Nàng là người đứng đầu trong sáu mươi triệu người, là người đã từng đạp qua vô số thi thể mà kiên cường đi lên, hừ, những người trước kia khi dễ nàng, chờ đó, nàng sẽ chậm rãi đùa chết một đám người bọn họ. Sững sờ một lúc Dạ Hi đã hiểu được tình cảnh của chính mình. Kiểm tra sơ qua thân thể mình, tuy thân thể hơi nhỏ, nhưng hẳn cũng là một mỹ nữ. Khiến Dạ Hi bất ngờ chính là, vòng tay bảo bối của nàng cũng đi theo cùng, phải biết rằng, không có nó, an toàn của nàng sẽ bị giảm đi một nửa đấy. Nhưng mà, trong lúc Dạ Hi tiếp nhận toàn bộ việc này, xoay người chuẩn bị xuống giường nhìn xem diện mạo bây giờ của bản thân, lại phát hiện, bên cạnh có một nam tử mặc hỉ phục vẻ mặt chờ mong nhìn mình. Đây chính là trượng phu của mình, Hiên vương Quân Mặc Hiên nhỉ. Một người ngu ngốc nhưng lại có một đôi mắt trong veo tinh khiết như thế, ở trong thế giới phù phiếm này, vẻ mặt hồn nhiên thoáng qua như vậy tựa một dòng nước ấm chảy vào trong lòng Dạ Hi. “Nương tử, nương tử, ta muốn uống sữa mẹ!” Quân Mặc Hiên truy hỏi, một cặp mắt to tròn đáng yêu đánh giá Dạ Hi. Dạ Hi, hoa si (háo sắc) ở Thiên Thần, tại sao hắn lại cảm thấy không giống, nhưng lại không thể nói được là không giống ở chỗ nào, trong lòng Quân Mặc Hiên vô cùng nghi ngờ, nhưng trên mặt vẫn là vẻ ngây thơ hồn nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Hi ửng hồng, nổi giận nói: “Uống sữa em gái ngươi, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, mà còn bú sữa mẹ.” Quân Mặc Hiên ủy khuất, nhút nhát nói: “Nhưng quản gia nói, không uống thì sẽ không cho Hiên nhi ăn cơm.” Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi hung hăng run rẩy, tên quản gia rách nào vậy, lại đi dạy những thứ loạn thất bát tao, đây là việc mà tiểu hài tử nên biết sao? Dạ Hi oán thầm trong lòng. Nhưng mà, nàng quên mất tuy chỉ số thông minh của người ngồi trước mặt chỉ dừng lại ở năm tuổi nhưng thân thể này thì đúng là của một nam nhân đường đường chính chính. “Ngươi ngoan nha, quản gia nói lung tung, ngươi là một đại hài tử không thể bú sữa mẹ nữa, một lát nương tử mang ngươi đi ăn cơm, ngươi trước đi lấy một cái gương đồng lại đây cho ta.” Dạ Hi nhẹ giọng dụ dỗ. Dạ Hi nàng giết người phóng hỏa cái gì cũng đã từng làm qua, nhưng mà việc dụ dỗ tiểu hài tử hay làm một đại cô nương lên kiệu thì là lần đầu tiên gặp phải. “Không được, quản gia nói, hôm nay chúng ta còn phải động phòng, Hiên nhi đợi rất lâu, không dễ gì nương tử mới tỉnh lại, nhất định phải động phòng trước.” Vẻ mặt Quân Mặc Hiên kiên định nói. Dạ Hi 囧, hay cho một tên quản gia, lại dám dạy Tiểu Mặc động phòng phải không, ngày mai nàng sẽ tìm mười bảy mười tám con heo cái đưa tới trên giường quản gia, để cho hắn động phòng một lần, động đủ mới thôi.   Mời các bạn đón đọc Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi của tác giả Nạp Lan Dạ Anh.
Quỷ Y Quận Vương Phi
Hắn, Yến Kỳ phong hào Yến quận vương, ngọc thụ lan chi, danh tiếng bay xa, tay nắm binh quyền khuynh đảo thiên hạ, làm vô số nữ nhân mong nhớ ngày đêm. Nàng, Vân Nhiễm cốc chủ Lãm Y cốc , đại danh Lãm Nguyệt công tử y thuật cao siêu, âm hiểm phúc hắc, có thù tất báo, làm vô số người đau đầu,. Giang hồ đồn đại danh xưng quỷ y, Diêm vương muốn người chết canh ba, Lãm Nguyệt giữ người đến canh năm. Đêm hội hoa đăng, lần đầu tiên găp mặt, hắn ép nàng vào góc tường lạnh lùng uy hiếp: “Đừng cử động, ta mượn một nụ hôn.” Vân Nhiễm vốn định dùng một châm đẩy hắn vào chỗ chết, lại phát hiện ra hắn đang bị trọng thương bèn ra tay cứu giúp. Vân Nhiễm, đích nữ phủ Vân Vương, ở kinh đô Đại Tuyên nổi danh là nữ ma đầu, giết người, phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, sự thật tất cả chỉ là tin đồn nhảm. Một hồi cao trào, bị vị hôn phu từ hôn nhận lấy vô số châm chọc khiêu khích, Vân Nhiễm nàng dễ bị người khác bắt nạt lắm sao? Hạ nhân quấy phá, không ngại tiễn các ngươi về Tây Thiên. Tỷ muội tính kế, liền tương kế tựu kế đáp trả. Kế mẫu giả nhân giả nghĩa, xé rách bộ mặt giả dối của ngươi, làm cho thiên hạn nhìn thấy bộ mặt ác độc. Tổ mẫu lạnh lùng, dùng lời ác độc khiến ngươi tức hộc máu, khiến ngươi bán thân bất toại. Trằn trọc biết được, kẻ nàng cứu trước kia chính là vị hôn phu từ hôn, Vân Nhiễm lớn tiếng mắng, “Yến Kỳ, ngươi là đồ tiểu nhân, lang tâm cẩu phế, vong ân phụ nghĩa, tỷ không thu thập ngươi sẽ không mang họ Vân.” Hoa vương yến, khiến hắn nhận ra nàng, cũng làm cho nàng tỏa sáng rực rỡ, kinh diễm thiên hạ, người tới cầu thân đạp nát cửa phủ Vân vương. Rất nhanh trước cửa Vân vương dán thông báo chọn rể. “Không thông phòng, chưa nạp thiếp, không vụng trộm tư tình, chỉ thú nhất thê, giữ mình trong sạch.” Một tờ thiếp canh đưa tới, trên có ghi bát tự của Yến quận vương, cộng thêm bốn chữ châm ngôn: “Giai ngẫu thiên thành.” *** Tình yêu giữa hai con người không cùng một thế giới, nữ chính dù mang thân thể của thời này nhưng linh hồn nàng vốn thuộc về thời hiện đại cơ. Có những cơ duyên trùng phùng ngộ lắm, bỏ thứ này để chờ đợi điều kia sẽ đến, lại chẳng ngờ cái điều kia lại có liên quan sâu sắc mật thiết với thứ này. Nói thì khá khó hiểu để tôi vào tóm gọn cái nội dung chính cho mọi người xem. Thể loại truyện tương tự bạn có thể tìm qua web truyen ngon tinh. Yêu nàng mà từ chối hôn sự nhưng thật ra hắn không biết người đó lại là nàng. Truyện đã hoàn thành với 241 chương, đôi lời trước luôn là nam chính sạch sủng, nữ chính có tý cường, không phải lúc nào cũng cường cứng nhắc khó chịu, nàng chính là biết cường biết nhu đúng lúc. Nam chính hoàn hảo, nữ chính cũng tuyệt mỹ, cả hai cùng giỏi giang trong tài trí nhưng trong cách thể hiện tình cảm lại nằm ở vạch số 0. Nói về vấn đề chính đi, nữ chính trong truyện quỷ y quận vương phi tên là Vân Nhiễm, nàng được mệnh danh là quỷ y, có nhiều tin đồn thổi về nàng cực kì xấu xa nào là giết người không chớp mắt, nhẫn tâm độc ác. Còn việc giang hồ đồn đãi nàng danh quỷ y là vì 3 năm trước Vân Nhiễm xuyên không đến đây, xích mích với mẹ kế sau đó bị đuổi đến Phượng Thai Huyền. Vân Nhiễm không còn là nàng của ngày trước nữa, tự mình mở một cái y quán nhỏ. Do kiếp trước là bác sỹ quân y cứu người cấp tốc và trong điều kiện thô sơ nhất, nên đối với nàng hiện tại cũng không có gì quá khó khăn. Ba năm ở đây nàng dần đã quen với tất cả mọi thứ. Nam chính trong truyện là Yến Kỳ, Yến quận vương là nam nhân yêu nghiệt khiến cho vô số nữ nhân phải đeo theo, tay nắm binh quyền, quyền cao chức trọng. Hắn cư nhiên hủy hôn với nàng chỉ vì trong lòng đã có “nàng”, không ngờ “nàng” lại chính là nàng – Vân Nhiễm, chuyện đời khó tránh khỏi những trái ngang lắm ai ơi. Vậy là chuyện tình của hai người họ trở nên vô cùng sóng gió. Và cái đêm hội hoa đăng Vân Nhiễm bị hắn cưỡng hôn ngay từ lần đầu gặp mặt, định ra tay giết hắn vì dám mạo phạm nàng thì mới hay ra hắn bị thương. Nàng thấy thương cẩm nên mới ra tay cứu chữa, sau này bị hắn tuyên bố từ hôn, cả người nàng giận đến phát run, nàng không phải Vân Nhiễm của ba năm trước dễ dàng trêu chọc, dễ dàng chạm vào rồi khi dễ. À và trong truyện có chi tiết nữ chính lấy là Lãm Nguyệt công tử với y thuật cao siêu, cốc chủ Lãm Y cốc, có lẽ vậy nên nam chính mới không nhận ra, từ chối hôn sự với Vân Nhiễm. Cũng tội cho Vân Nhiễm, thân nữ tử xinh đẹp, tài hoa thục đức như vậy lại bị nam nhân như họa kia từ chối, phẩm giá nàng để đâu? Mặt nàng biết vác đi đâu mà cất bây giờ? Thế là nàng xoắn tay áo lên quyết cho hắn một bài học, lại chẳng ngờ dây vào rồi, vướng luôn cả đời, dây dưa không dứt, cùng nhau trải qua nhiều biến cố, khó khăn, đối mặt cùng sinh tử và trò chơi vương quyền đẫm máu. Chỉ cần nàng muốn hắn liền cho, chỉ cần hắn thương nàng liền bên cạnh mà chăm sóc, hai người như đôi uyên ương sớm chiều bên nhau. Dù cho có bị chia cắt nhưng vẫn tìm về được bên nhau, bao lần trùng phùng là bao lần yêu thương sâu đậm hơn nữa. Liệu tình yêu của họ có chiến thắng được số phận mù mịt trước mặt không? *** Truyện “Quỷ Y Quận Vương Phi​” kể về một nữ bác sĩ quân y trong lần đi công tác nước ngoài bị rơi máy bay xuống biển và linh hồn bị nhập vào một nử tử ở thế giới cổ đại. quy-y-quan Bối cảnh không phải lúc nữ chính vừa chân ướt chân ráo đến với cổ đại mà nàng đã thân thuộc với thế giới này vì nữ chính đã xuyên không được ba năm. Nội dung truyện kể về những thăng trầm và sống gió của nữ chính khi đã quen với thân phận mới này. Yến kỳ phong hào Yến quận vương là nam nhân gây thương nhớ cho vô số nữ nhân, tay nắm binh quyền, ngọc thụ lâm phong, tiếng tăm lẫy lừng khắp thiên hạ. Vân Nhiễm cốc chủ Lãm Y cốc, đại danh Lãm Nguyệt công tử với tài y thuật cao siêu, là người có thù tất báo vô cũng âm hiểm. Với danh xưng quỷ y, gianh hồ đồn đại rẳng dù Diêm Vương muốn người chết canh ba nhưng Lãm Nguyệt có thể giữ người đến canh năm. Chủ nhân của thân xác này là  đích nữ phủ Vân Vương, ở kinh đô Đại Tuyên nổi danh là nữ ma đầu, giết người, phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm nhưng tất cả chỉ là tin đồn nhảm. Đêm hội hoa đăng Vân Nhiễm lần đầu gặp mặt bị hắn cưỡng hôn, đang tính cho tên đó một châm giết chết nhưng thấy cánh tay hắn bị thương nên ra tay cứu giúp. Sau này lại bị chính tên đó từ hôn khiến cô làm trò cười dè bỉu châm chọc cho nhiều người, liệu rằng cô sẽ xử lý chuyện này như thế nào, cô đã không còn là cô gái nhu nhược dễ chọc ba năm trước bị người ta ám sát rồi? Không ngờ sau này hai người dây dưa không dứt, cùng nhau vượt qua muôn vàn âm mưu và trờ chơi đoạt quyền đẫm máu. Truyện này nam chính vô cùng dễ thương, sạch toàn tập, cái gì cũng giỏi chỉ có theo đuổi nữ chính là không giỏi thôi, hết sức bảo vệ người mình yêu. Nữ chính hơi mạnh mẽ một tí không thuộc tuýp bánh bèo đụng tí là khóc, rất cường đại nhưng cũng không kém phần ngọt ngào, vô cùng quyết đoán và thông mình. Nội dung truyện hay, tác giả rất thông minh và sáng tạo, các tình tiết rất hấp dẫn và lôi cuống sẽ không uổng công đọc đâu bạn. Lúc trước mình rất ghét đọc truyện cổ đại mà một lần vi vu tìm truyện thì mình bị lọt hố và bộ này đã cho mình một suy nghĩ khác về truyện cổ đại. Rất hay muốn hài hước có hài hước, muốn cao trào có cao trào muốn kịch tính có kịch tính luôn, liên kết chặt chẽ. Nói chung cực phẩm khuyên các bạn nên nhảy hố này.   Mời các bạn đón đọc Quỷ Y Quận Vương Phi của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
Quân Sư Vương Phi
Truyện Quân Sư Vương Phi của tác giả Tùy Phong Thanh đem lại cho ta nhiều cảm giác khác nhau: vừa lãng mạn ngôn tình cùng với đó là vô số âm mưu , hài hước , đấu tranh quyết liệt. Nữ chính là cháu của tổng tài Lăng thị, lão Đại ‘ Lãnh Diện Thánh Quân ’ tên là Lăng Ngạo Quân sau khi xuyên qua trên chiến trường, chỉ huy chiến trận bên trong màn trướng, quyết thắng ngàn dặm giặc ngoại vu, trở thành thiên hạ đệ nhất quân sư.... Cùng đó là rất nhiều nhân vật phụ sau khi xuyên qua thế giới khác. Các bạn cùng đón xem những tính tiết hay nhất trong truyện sẽ xảy ra thế nào nhé !!! *** Màn đêm buông xuống, một chiếc xe màu đen có kiểu dáng thể thao đang chạy trên đường cao tốc, trên con đường chật chội lại chạy xuyên qua rất tự nhiên, những chiếc xe lui tới cơ hồ chật ních cả quốc lộ, đây là đô thị hiện đại đặc sắc, nhiều quán sống về đêm con người hiện đại sau một ngày công tác bận rộn ban đêm chính là thích ra ngoài điên cuồng một chút, vì thế cuộc sống đô thị ban đêm so với ban ngày lại càng đặc biệt náo nhiệt. Chiếc xe thể thao tựa hồ không bị con đường gây cản trở, như trước đều rất nhanh xuyên qua dòng xe, chạy nhanh với một tốc độ khiến cho chủ nhân của chiếc xe kia mái tóc dài bị gió thổi làm tung bay lên, nàng một thân bạch y làm cho người ta như mộng như ảo, khiến không ít người ‘Lái xe’ trên đường đều liên tiếp quay đầu lại. ‘Đinh đinh…… Đinh’ đột nhiên một tiếng nhạc vang lên, chủ nhân của chiếc xe thể thao một tay khống chế phương hướng, một tay cầm lấy di động nhìn một chút, rất nhanh ấn nút nhận cuộc gọi, đối phương chưa mở miệng thì nàng đã nói trước “Uy, Tuyết? Chuyện gì a?” Đầu dây bên kia lập tức truyền đến một thanh âm thập phần dễ nghe lại có vẻ khoái trá:“Quân, ta vừa mới cùng Vũ Tình gặp mặt , nàng hiện tại đã mang thai, hai tháng nữa sẽ sinh , nghe nàng nói, nàng hiện tại đi đến đâu đều có một đống lớn cung nữ, thái giám đi theo, càng khoa trương hơn là Hoàng Thượng đem cả thiên hạ đệ nhất nữ thần y thỉnh vào trong cung, chỉ vì giúp nàng an thai. Ngươi có biết tính tình nàng cổ quái, Hoàng Thượng sủng nàng như vậy, nàng liền vô pháp vô thiên , nếu không phải có nhiều người nhìn chằm chằm nàng, còn không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì? Hoàng Thượng cũng thật là cẩn thận , nhưng cũng vì thế mà nàng thầm oán Hoàng Thượng tước đoạt tự do của nàng…” [ Đây là nói theo như lời Vũ Tình là từ hiện đại xuyên qua đến Long Hiên hoàng triều, chính là Ngạo Tuyết. Mà người đang nói chuyện điện thoại ở đầu dây bên kia chính là Tiêu Vũ Tình chân chính. Tình hình cụ thể thỉnh xem Tỷ Muội thiên --[ Ngạo khí hoàng phi ]] Đầu tiên nói về Ngạo Tuyết, Vũ Tình cùng trao đổi thân phận liền thao thao bất tuyệt, mà hai người bọn họ ở trong mộng gặp gỡ, toàn thế giới cũng chỉ có bá phụ, bá mẫu Lăng Ngạo Tuyết cùng đường muội — Lăng Ngạo Quân biết, cái gọi là thứ tốt muốn cùng người khác chia xẻ chỉ khiến cho người khác muốn mắc nghẹn a! Bởi vậy mỗi lần Vũ Tình cùng Ngạo Tuyết gặp mặt, việc đầu tiên chính là gọi điện thoại báo với Ngạo Quân, đem nội dung mà các nàng đàm luận nhất ngũ nhất thập đều kể lại cho nàng nghe. Cũng vì thế đối với Vũ Tình luôn luôn văn tĩnh hiện tại lại mang bộ dáng của một bà tám, Ngạo Quân sớm thấy nhưng không thể trách , vẻ mặt Ngạo Quân luôn luôn lạnh nhạt, bình tĩnh cũng chỉ có vào lúc này mới có thể mỉm cười nhưng đủ để cho mọi người lâm vào điên đảo, si mê. Cơ hồ là khi nàng đang cười, một tiếng ‘Phanh’ vang lên, tiếp theo ‘Phanh’‘Phanh’… Vài tiếng sau đó cũng vang lên, nhất thời tạo thành tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng. Ngạo Quân đối với hết thảy như không nhìn thấy, ngã tư đường tựa hồ ngày càng hỗn loạn, chẳng qua Vũ Tình thiện lương cũng không thể ‘Lãnh huyết’ như Ngạo Quân, khi nghe thấy tiếng ‘Bang bang……’, cũng đã đoán được đã xảy ra chuyện gì ,“Ai……” Vũ Tình đang thao thao bất tuyệt bây giờ ngược lại phi thường bất đắc dĩ thở dài nói:“Quân, ngươi lại cứ thế cười sao.” Không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.   Mời các bạn đón đọc Quân Sư Vương Phi của tác giả Tùy Phong Thanh.
Vẫn Luôn Cố Chấp
Truyện Vẫn Luôn Cố Chấp là hiện thân của một định mệnh, một sự ngang trái khi mà tình yêu lại làm cho con người có thể quên đi tất cả kể cả khi họ làm tất cả mọi thứ vì mình. Anh vẫn luôn theo đuổi cô, chờ đợi cô, xem cô còn quan trọng hơn cả bản thân của mình. Vậy mà cô nỡ lòng nào cười nhạt lên tình yêu của anh? Vẫn biết bên cạnh cô đã có người khác nhưng anh vẫn không bỏ cuộc mà buông cô. Phải chăng đây là thử thách mà ông trời muốn anh trải qua. Cùng nhau đón đọc để biết kết thúc của câu chuyện này như thế nào nhé!!! *** Lúc Bạch Trạm Nam từ công ty đi ra, người tài xế đang ngồi trong xe ngủ gật, xem ra thực sự đã làm phiền tới anh ta, dù có người đứng trước cửa xe một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra. Gió đêm hơi lạnh, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở cuối thu, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến 2h sáng. Cửa xe “bang” một tiếng đóng lại, lái xe giật mình, phút chốc mở mắt ra, trong con ngươi còn đọng lại chút ngu ngốc, như chim sợ cành cong* chào hỏi: “Tiên sinh—“ (*: Thành ngữ “Chim sợ cành cong” chỉ con chim sợ hãi khi nhìn thấy cung tên, còn dùng để chỉ về người từng bị hù dọa, chỉ cần nghe thấy tiếng động nhỏ cũng cảm thấy kinh sợ) Bạch Trạm Nam hơi nhắm mắt, cũng không để ý, một tay tháo cà vạt tùy tiện ném sang một bên: “Lái xe.” Lái xe nhìn anh từ trong gương một lúc, mới do dự thăm dò hỏi: “Đi, Lâm tiểu thư?” Lúc này Bạch Trạm Nam mới mở mắt ra, so với vừa rồi mặt anh nhăn lại không ít. Lái xe nghĩ, bản thân lại không cẩn thận chuốc họa, ông chủ mà không vui thì chính mình cũng theo đó mà gặp họa! Biết thế đã không nhắc tới Lâm tiểu thư….. Lái xe lén lút nghĩ mà sợ, lại nghe thấy Bạch Trạm Nam lạnh như băng phun ra một câu: “Tới chỗ cô ấy.” Lái xe vội vàng khởi động, một khắc cũng không chậm trễ, trong lòng âm thầm than thở một hơi, xem ra sau này vẫn nên ít nhắc tới vị tiểu thư kia thì hơn, mỗi lần nhắc tới cô ấy, bộ dạng Bạch Trạm Nam đều như muốn ăn thịt người. Xe đậu trước cổng lộ uyển, Bạch Trạm Nam lại im lặng ngồi trong xe không nhúc nhích, ngay cả bảo vệ đang trực cũng nhô đầu ra cúi chào: “Bạch tiên sinh, không vào sao?” Lái xe nhìn sắc mặt anh ẩn trong ánh đèn lúc sáng lúc tối cảm thấy sau lưng phát lạnh, sợ ông chủ lại thay đổi ý định sẽ quay lại gây sức ép với mình, liền dựng thẳng thắt lưng, không sợ chết nhắc nhở: “Hôm nay ngày mười sáu” Quả nhiên lời vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Bạch Trạm Nam càng khó coi, nhưng không còn do dự xuống xe, lại còn nóng nảy thấp giọng khiển trách một câu: “Tôi biết, nhiều chuyện.”   Mời các bạn đón đọc Vẫn Luôn Cố Chấp của tác giả Phong Tử Tam Tam.