Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Lương Tiên Khó Cầu

Nàng đường đường là công chúa thiên giới, thích y, xem như y cũng phúc phận lắm rồi. Y không vui thì chớ, còn dám lạnh lùng với nàng. "Ta thích chàng như vậy, chàng thích ta một chút sẽ chết sao?" Nàng hỏi y một câu, y liền nhảy xuống tiên vực chứng minh bằng cái chết. Năm trăm năm sau, nàng là người phàm, y là thái tử. Tiếp tục theo đuổi hay là đến lúc phải buông tay? Đôi lời: Lúc đầu, đọc văn án, mình cứ nghĩ truyện HE. Theo kiểu nam chính chắc là có yêu nữ chính một chút thì mới nhảy vực chứ???? Nào ngờ, nhảy hố, mới biết mình nhầm to. Truyện này ngược, ngược quá ngược, ngược đến đau lòng. Đọc xong mà tốn cả mớ khăn giấy. Kết thúc truyện xong làm mình đau hết cả mắt. Công chúa Thiên Âm của thiên giới được phụ quân yêu thương, Bạch Vũ ca ca chăm sóc nhưng đem lòng yêu thương Diễn Kỳ mới dẫn đến số phận đau khổ cả vạn kiếp của nàng. Dù kiếp sau cuối được Linh Nhạc thương yêu nhưng cuối cùng nàng hồn phi phách tán vĩnh viễn không được siêu sinh. Nói chung truyện rất buồn, mem nào khoái truyện ngược có thể nhảy hố! Không khuyến khích với ai yếu tim! *** Review bởi: Lê Yến (từ Hội Nhiều Chữ). ----- Thái tử Diễn Kỳ, năm trăm năm trước hắn có một mối nghiệt duyên với nàng. Hắn đối xử lạnh nhạt với tất cả mọi người, nhưng chỉ có Phượng Minh tiên tử của Phượng tộc mới làm xuất hiện nét nhu hòa trên khuôn mặt hắn. Hắn chỉ một lòng yêu bóng hình múa Vô Ưu khúc trên đài Dao Trì năm nào. Đến khi hơn 500 năm trước, nàng cứ bám riết lấy hắn, bất chấp mọi thủ đoạn để có được hắn, hay chỉ là cái ngoái đầu của hắn với nàng ta. Hắn hận nàng, suýt chút nữa nàng ta khiến Minh Nhi của hắn hương tiêu ngọc vẫn. Hắn cảm giác 500 năm nàng khổ kiếp dưới hạ giới vẫn không đủ đâu. Còn nàng, Thiên Âm, 500 năm trước nàng là công chúa duy nhất của thiên đình. Ngày ấy, hắn phải hành lễ với nàng, nhưng nàng cố chấp gọi hắn là "Diễn Kỳ ca ca". Và rồi vật đổi sao dời, nay Long tộc nắm quyền hành trong tay, mà Thần tộc nàng chẳng còn một ai ngoài nàng. Nhưng vì chấp niệm yêu thương hắn, nàng bất chấp tiên cốt bị hủy, biếm thành phàm nhân, chịu đựng ngàn vạn khổ kiếp nơi nhân gian. Nàng mang kí ức kiếp này sang kiếp khác, chịu đựng mọi tủi nhục của một đời người, nhưng nàng mong hắn có thể xuống nói với nàng một câu rằng: "Trở về thiên đình cùng với ta". Nhưng không - không một giây một phút nào hắn từng nhớ tới nàng, hắn chỉ mong nàng hồn phi phách tán, xem như tác hợp hắn cùng Phượng Minh tiên tử. Nàng dùng 500 năm yêu hắn... À không, 500 năm là trên Tiên giới, dưới hạ giới không biết đã trải qua bao nhiêu năm, nàng chỉ biết nàng dùng chín ngàn chín trăm chín mươi chín kiếp (9998 kiếp người đã qua + 1 kiếp làm công chúa thiên giới) để yêu hắn. Kí ức ấy theo nàng đời đời kiếp kiếp, canh Mạnh Bà cũng không thể nào làm vơi đi một chút trí nhớ nào của nàng. Nàng dùng từng kiếp để yêu hắn, và cũng từng kiếp ấy, trái tim nhiệt huyết của một người thiếu nữ cũng chết dần chết mòn theo năm tháng. Kiếp cuối cùng của nàng, có lẽ nhận được tình cảm từ y đã đủ lắm rồi! Kiếp cuối cùng này, nàng nên dành lòng mình cho y đi thôi. Mạnh Bà bên bờ Vong Xuyên từng kể với hắn ấn tượng về nàng: "Mấy chục năm trước, còn có một nữ quỷ, mỗi lần đầu thai, nàng cũng đứng cả ngày bên bờ sông giống ngươi vậy, giống như chờ ai đó. Sau này không thấy nàng quay lại nữa, có lẽ đã rơi xuống đó rồi" "Nói đến nữ quỷ kia cũng thật là kì lạ, lần đầu nhìn thấy nàng, nàng xinh đẹp thanh tú, xiêm y cũng tốt, giống như tiên nữ vậy. Nhưng không biết vì sao, từ lần đó về sau, đời sau nàng còn thảm hơn đời trước. Đến lúc về địa phủ, không thiếu tay thì cũng gãy chân. Không có khi nào đầy đủ, không biết nàng tạo cái nghiệt gì…" "Biến một cô nương tốt như vậy, thành kẻ điên" Nàng ở đây ngẩn người hàng vạn năm chờ hắn sao? Nàng dùng gần vạn đời người, khắc tên hắn trên tảng đá bên bờ Vong Xuyên sao? Nàng thật ngốc? À không.... hắn mới là kẻ mù quáng đấy chứ, hắn đã từng một chút tin nàng bao giờ chưa? Đúng, không bao giờ tin nàng. Nàng không những kể hắn nghe nàng là cô bé múa điệu Vô Ưu trên đài Dao Trì ngày đó, nàng không hại Phượng Minh hồn phi phách tán, nàng không cố ý hại hắn, nàng chưa từng làm gì có lỗi với hắn.... Nhưng hắn một chút cũng không để lọt vào tai. Bây giờ hối hận còn kịp sao? Không - hắn đã hại nàng hồn phi phách tán, đời đời kiếp kiếp không thể siêu sinh  Linh Nhạc - vị sư đệ bất đắc dĩ của nàng. Khi nàng còn là công chúa cao cao tại thượng của Thiên giới, y còn là trứng rồng chưa nở đấy. Ngày ngày nàng cãi nhau với sư phụ, uất hận Diễn Kỳ sẽ lại chạy đến tìm y tâm sự. Có đánh chết y cũng không thừa nhận mình yêu nàng từ trong trứng đâu ???? nhưng giọng người con gái ấy, sao lúc y nở ra thì không còn nghe được nữa? Y lang thang tìm nàng dưới hạ giới trong vô vọng. Y muốn bảo vệ người con gái ấy, đời đời kiếp kiếp.... "Đại sư tỷ.... Thiên Âm.... Thiên Âm.... Thiên Âm...." - tiếng gào thét vang vọng cả núi rừng, không dứt. Cái ngày y cầm hỉ phục tìm nàng khắp trên núi, tìm 3 năm dưới nhân gian không thấy nàng. Y tuyệt vọng đến chết đi sống lại, y đâu còn là nhị hoàng tử người người sùng kính nữa đâu. Một kiếp này, thà làm phàm nhân để hưởng trọn nhân duyên, không muốn thành tiên cô độc một đời. Chẳng phải trước đây nàng bảo nàng yêu y sao? Tại sao giờ nàng bỏ y mà đi? Y còn nhớ cái tên Thiên Âm nữa hay không? "Thứ không đạt được mới là thứ quý trọng"  Đánh giá bản thân: 3.75/5 - Truyện đọc ổn, tác giả xây dựng tình tiết lấy đi nước mắt của độc giả xuyên suốt câu chuyện. Nếu thật sự bạn editor không viết thêm phiên ngoại sủng ngọt sâu răng, có lẽ mình không dám rớ vào. Đau tim lắm man~ - Đối với tác giả, mình nghĩ Diễn Kỳ mới là nam chính. Cái kết của kẻ phụ tình nên là thế ???? - Giọng văn edit mượt, tuy nhiên còn sai 1 số lỗi type chưa hoàn chỉnh lắm. - Nữ chính trong này không cường, ngày tháng mài giũa một người con gái ương ngạnh, thành một người hiểu lễ nghi, chịu cúi đầu trước kẻ bề trên đã đáng sợ cỡ nào. Nếu như nàng trở về sớm, có lẽ tâm nàng vẫn chưa chết, có lẽ sẽ dấy lên một hồi mưa tanh sấm rền nơi Thiên Giới. Nhưng giờ nàng ấy chả còn gì, vị ca ca hôn phu cũng thăng làm thượng thần bỏ nàng mà đi. Nàng mạnh mẽ cũng không hợp logic lắm. Nhiều lúc thấy cuộc đời nữ chính quá bất hạnh, đối với thân thể Thần tộc, được duy trì 1 vạn kiếp người - thần tiên. Kiếp đầy đủ nhất của nàng có lẽ là kiếp đầu tiên, có phụ thần yêu thương, sư phụ chăm sóc, ca ca lo lắng từng chút một. Nhưng nàng không biết quý trọng, chạy theo thứ viễn vông mãi mãi không đạt được. Để rồi phải chịu 9998 kiếp luân hồi khổ nhục nơi trần gian. May thay, kiếp cuối cùng vẫn có người quan tâm nàng, vẫn có người mong nàng trở lại Thiên giới.... - Mạch truyện nhanh, cốt truyện không quá phong ba bão táp, không có sự kiện gì lớn lao, chỉ kể về số phận của một người con gái mà thôi. Nhiệt liệt đề cử mọi người cùng đọc ???? cám ơn đã đọc hết bài review của mình ????   Mời các bạn đón đọc Lương Tiên Khó Cầu của tác giả Nguyệt Lạc Tử San.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử - Cửu Lộ Phi Hương
am Sinh là tinh linh từ hòn đá Tam Sinh bên bờ Vong Xuyên hóa thành. Nàng cứ tưởng rằng sẽ vĩnh viễn ở bên bờ Vong Xuyên cho tới lúc chết. Cũng không ngờ một hồi tình kiếp lại phá hỏng mọi dự đoán tương lai của nàng. Lần đầu tiên gặp nam tử ôn nhuận như ngọc, giống như ánh nắng tươi sáng ở nhân giới chiếu rọi con đường Hoàng Tuyền tràn ngập Bỉ Ngạn hoa. Hắn hứa cho nàng tự do ba kiếp… Nàng ở nhân giới tìm hắn ba kiếp… Nhưng cuối cùng… Tình kiếp của nàng, rốt cuộc là nằm trong ba kiếp của nàng, hay là đời này chuyên phá rối Mạnh Khê… ***  Bộ này chắc có rì viu rồi nhưng hôm nay vừa cày xong nên nổi hứng ngoi lên viết vài dòng .  Một hòn đá Tam Sinh sống ở cạnh bờ Vong Xuyên ở Minh Giới, thời gian trôi qua đá Tam Sinh trở thành linh vật có linh hồn có hỉ nộ ái ố. Tam Sinh cứ ngày ngày trải qua cuộc sống bình thản cho đến khi chiến thần Mạch Khê lịch kiếp, khi Mạch Khê đi ngang qua bờ Vong Xuyên thì tình kiếp của Tam Sinh cũng bắt đầu.  Một lần gặp gỡ, Tam sinh đã đuổi theo Mạch Khê tận ba kiếp chàng luân hồi. Mạch Khê cũng thật may mắn khi được Ti Mệnh Tinh Quân viết cho số mệnh của ba kiếp đều là máu chó.  Kiếp thứ nhất không được ở bên cạnh người mình yêu: Mạch Khê yêu Tam Sinh nhưng cuối cùng Tam Sinh cũng lấy thân chắn kiếp cho Mạch Khê giúp chàng hoàn thành một kiếp.  Kiếp thứ hai phải ở bên cạnh người mình không thích: Lần này Mạch Khê là người tu tiên, Tam Sinh bị xem như yêu quái. Cuối cùng Mạch Khê vô tình giết chết Tam Sinh.  Kiếp thứ ba muốn mà không có được: Lần này hai người vẫn yêu nhau nhưng không phải Tam Sinh chết mà là Mạch Khê tử nạn.  Tuy ba lần lịch kiếp Mạch Khê đều quên mất Tam Sinh nhưng cả ba lần chàng đều rất yêu Tam Sinh.  Một hòn đá vô tâm vô phế, một chiến thần vì bách tính thiên hạ mà không quan tâm tới thất tình lục dục cuối cùng lại vì yêu đối phương mà nguyện hy sinh bản thân.  Truyện của Cửu Lộ Phi Hương thì chắc ai cũng biết rồi, trong bi có hài. Truyện này thì nhẹ nhàng hơn mấy bộ như Hộ tâm hay Chiêu Diêu rất hợp cho ai thích huyền huyễn nhưng sợ bị hack não với mấy môn phái tu chân hoặc tình tiết máu chó. *** Review Tình Kiếp Tam Sinh (Tam Sinh Vong Xuyên Bất Tử) Chuyện kể rằng, một chuyện kì lạ xảy ra, hòn đá vô tri bên bờ Nại Hà hoá tinh linh, lại kéo theo một chuyện kì lạ hơn nữa, tinh linh muốn “quyến rũ” Chiến Thần. Các tiểu Giáp chỉ còn biết dung ánh mắt “hết thuốc chữa” nhìn Tam Sinh ngốc ngếch loạn ngôn. Xin quý danh người ta mà hành đại lễ quá mức, đến nỗi máu đầm đìa toàn thân. Thấy “chàng rất đẹp” cho nên “em muốn quyến rũ chàng”. Nữ nhân gì mà lại không biết xấu hổ như thế chứ? Cơ mà Tam Sinh của tôi là đá, một hòn đá hoá tinh linh. Chẳng thể “mọc tóc”, chứ đừng nói “nếp nhăn” và cũng không biết đến “động lòng”, nên đừng bàn đến “xấu hổ”. Vậy mà câu chuyện của tôi, lại nói về “tình kiếp” của đá, Tình Kiếp Tam Sinh. Chiến Thần Mạch Khê lịch kiếp ba vòng luân hồi, Tam Sinh được tự do ba kiếp. Tự do vui chơi nàng lại không thích, khăng khăng lao thân vào lịch kiếp của người ta. Vô tâm vô tính trở thành kẻ chắn kiếp nạn, che chở cho Mạch Khê tránh khỏi đau thương và khổ hạnh của lịch kiếp. Vô tâm vô tính nhận hết xót xa về mình. Minh vương nói nàng “chó ngáp phải ruồi”, chuẩn nhưng vẫn cần chỉnh. Ba vòng lịch kiếp Chiến Thần Mạch Khê không thoát khỏi tay nàng, bị nàng quyến rũ thành công, “ruồi ngáp phải thịt” mới đúng. Chiến Thần trong lòng chỉ có thiên hạ, sao có thể chứa đựng tư tình nữ nhân. Tư tình nữ nhân thì không chứa nổi. Nữ nhân thật phiền, lạnh lùng lãnh đạm là có thể đá văng. Tư tình của đá thì chàng ta sao mà đá đi đây. Tam Sinh không phiền, mà vô cùng phiền, chàng ta đá không nổi. Nàng ta vô cùng cứng đầu, kiếp đầu thì vô duyên xông vào đoạn duyên tình của chàng với người khác, kiếp thứ hai lại không biết cao thấp đối đầu với chàng, kiếp thứ ba lại rất ngu ngốc, tự diệt bản thân vì chàng. Thật là khiến chàng đau cả đầu. Hận không thể lấy lại ba kiếp tự do đã cho nàng ta Nàng ta vô cùng lưu manh, kiếp đầu gặp chàng lúc chín tuổi, đòi làm nương tử của chàng, kiếp thứ hai, công khai tỏ rõ tư tình với chàng trước mặt một đứa trẻ, trói chàng lại một đêm, đòi phải “chịu trách nhiệm”, kiếp thứ ba, ăn đậu “hũ” của chàng khiến chàng đỏ rần cả mặt, lại còn chê bai chàng da mặt “quá mỏng”… Nàng ta còn vô cùng ngu ngốc, kiếp đầu chịu chết trong đau đớn chỉ để mở rộng con đường quan trường vì dân cho chàng, kiếp thứ hai vì cứu người của chàng mà bị lưỡi kiếm của chàng xé rách cơ thể, kiếp thứ ba, vì muốn giành lại công bằng cho chàng, mà nhập ma. Nàng ta còn vô cùng chấp nhất không hiểu chuyện, kiếp đầu chàng chỉ cần có nàng, vậy mà nàng lại dám coi thường sinh mệnh, nhận lấy cái chết đau đớn, kiếp thứ hai lại ngốc ngếch hứng trọn mũi gươm của chàng, không một lời oán than, chỉ hi vọng chàng gọi tên nàng một lần, kiếp thứ ba, chàng không đổi Tam Sinh, không cần ngôi vị, phải chịu ức hiếp, nàng nhập ma, ,muốn diệt sạch những kẻ làm tổn thương Mạch Khê của nàng. Nàng ta còn là một nữ nhân không hiểu chuyện, nàng ta chỉ biết có Mạch Khê, chỉ biết nghĩ cho Mạch Khê. Kiếp nào kiếp nấy chỉ chăm chăm bảo vệ, che chở và mang lại thứ tốt nhất cho chàng. Không muốn chàng phải chịu một chút tổn thương dù là nhỏ nhất. Nàng nghĩ, dù sao kiếp này của nàng cũng chẳng quan trọng, dù sao nàng cũng chưa bao giờ là “Sống”, nhưng tại sao nàng không nghĩ, kiếp sống này của Mạch Khê chỉ là lịch kiếp, dẫu sao, chàng cũng vẫn là “thần”. Một “hòn đá chết” gắng sức bảo vệ, giữ gìn một “vị thần”. Tôi nghĩ nên để nàng ta bị Chiến Thần đạp thành bột mịn, giống hòn đá cứng gấp trăm lần nàng ta bị liên luỵ do nàng ta chạy trốn trước ấy. Sao mà có người ngốc như thế? Sao lại có thể nguyện ý như vậy? Sao Tam Sinh là đá, lại nặng tình đến thế? Nàng nói: “Nếu kẻ khác bắt nạt nàng, nàng sẽ trả gấp mười, nhưng Mạch Khê bắt nạt nàng, nàng chỉ có thể để cho hắn bắt nạt. không thể buông tay” Chẳng phải người ta vẫn nói, kẻ nặng tình là kẻ thua sao? Nàng “động tâm” với hắn, chỉ đành bất lực để hắn “bắt nạt”. Có đấu cũng không lại, bởi vì không nỡ. Không nỡ làm tổn thương đến chàng, dù chỉ một chút. Thật khó hiểu, vì sao nàng làm việc tốt, chàng là tức giận như thế. Thật đúng là lấy oán báo ơn mà. Nàng tủi thân muốn chết. Mạch Khê thật đáng ghét! Nhưng nàng lại chẳng thể ghét, chẳng thể buông tay Để rồi cuối cùng, trở về vòng luân hồi, chàng vẫn luôn là Chiến Thần Mạch Khê, còn nàng vẫn là hòn đá hoá linh bên bờ Nại Hà. Vẫn biết là thế, vậy mà sao vẫn chấp nhất không để chàng phải chịu thiệt thòi. Không hiểu chuyện như vậy đáng nhận phạt. Một hòn đá hoá linh bé nhỏ không chút sức mạnh vậy mà dám náo loạn trần giới, che chắn lịch kiếp cho Chiến Thần. Đã bị “Moi tim”, lại còn vẫn cứng đầu nói “Không hối hận”. Vậy nàng ta còn định thế nào mới biết nói hai chữ “hối hận” đây? Tôi uất ức quá. Tôi muốn xem trái tim của hòn đá kia có phải cứng như nguyên thân của nàng ta không? Nhưng có lẽ, trái tim ấy ấm nóng và mềm mại lắm. Đập những nhịp đập của tình yêu, thổn thức cùng “động lòng”, hi sinh trọn vẹn đến vậy, làm sao có thể cứng lạnh như hòn đá vô tri. Một mình lê thân với lồng ngực trống rỗng, đau đớn lui vào tảng đá dưỡng thương. Vậy là thời gian vô tình trôi qua. Mọi chuyện trở thành một kỉ niệm thuần khiết trong lòng nàng. Cứ nghĩ, chẳng thể rung động. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng ấy, cái tên “Mạch Khê” được phát ra cùng với sự ê ẩm nơi hốc mắt. “Lúc này ta mới hiểu được, hóa ra không phải ta không nhớ, mà là tự ép chính mình không được nhớ. Sợ rằng nhớ lại những kỉ niệm không thể có lại.” Có lẽ trái tim của nàng và nguyên thân của nàng là hai hình ảnh đối lập nhau chan chát. Thế mới biết không thể đánh giá linh hồn qua vẻ bề ngoài được. Một hòn đá, ai có thể nghĩ nổi nó sẽ biết “tư tình”, ai nghĩ được nó sẽ biết “hi sinh”, ai mà ngờ được nó lại là người con gái đang ôm xác người mình yêu, rơi nước mắt và nói: “Ta thích, bởi vì được gặp chàng”. Bởi vì có chàng nên ta mới yêu mới nhớ, không có chàng, chẳng có gì đáng để mong chờ. Một người con gái như vậy liệu có “quyến rũ” được Chiến Thần Mạch Khê! Và tình yêu đã nở hoa từ Đá, đoá hoa mai đó sẽ chẳng bao giờ tàn lụi. Nó được chăm tưới bằng máu, nước mắt của Tam Sinh. Và sẽ được Chiến Thần gìn giữ trân trọng. Câu chuyện vừa bi vừa hài với một kết thúc HE. Tôi đã khóc đến nỗi sưng vù cả mắt. Khóc vì buồn, vì thương, vì cảm động, vì hạnh phúc. Tình yêu trong truyện trải qua quá nhiều những mất mát, nhưng đổi lại một tương lai vĩnh hằng. Tình kiếp Tam Sinh – Lịch Kiếp Chiến Thần. Duyên phận thật diệu kì. Cám ơn Ti Mệnh vì những tình tiết cẩu huyết của nàng ta. Cảm ơn số phận đã mỉm cười với sự ăn may của Tam Sinh. Cám ơn tình yêu của nàng đã khiến cho Chiến Thần rung động. Cám ơn sự hi sinh vì nhau của hai người, đã khiến cho tôi được cùng khóc cùng cười và hạnh phúc cùng họ. P/S : Truyện đã đọc rất lâu rồi. Đọc đi đọc lại n lần rồi, nhưng giờ mới viết nổi bài cảm nhận >”< Mời các bạn đón đọc Tam Sinh, Vong Xuyên Bất Tử của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Sư Phụ (Hệ Liệt) - Cửu Lộ Phi Hương
Không cần kiếp sau ta gặp lại Chỉ mong cùng chàng kiếp này nắm tay nhau Trên đỉnh núi tiên mây mờ che phủ Dù tám mươi năm hay trăm năm chờ đợi Muôn vạn vì sao vẫn lấp lánh sáng ngời Tình chàng vẫn mặn nồng như màu máu đỏ tươi                 Cỏ cây trên núi úa tàn rồi lại thắm Chỉ trái tim này vẫn giữ bóng hình ai... Chỉ cần nghe tên Cửu Lộ Phi Hương thôi là mình biết cũng sẽ có nhiều người giống mình. Đều cực kỳ thích những truyện của tác giả này. Chủ quan mà nói thì trong lòng mình tác giả truyện huyền huyễn đỉnh nhất chỉ có Cửu là xứng đáng đứng đầu bảng. Mình vừa đọc lại bộ Sư Phụ Hệ Liệt của Cửu xong. Bộ này mình đọc cũng lâu phết rồi. Giờ quay ra đọc lại cảm xúc vẫn thấy xốn xang như ngày đầu  Đây không phải là truyện dài, chỉ là một hệ liệt về tình sư đồ gồm 4 truyện ngắn. Mỗi truyện chỉ không đến 10 chương nhưng bằng giọng văn tưng tửng nhẹ nhàng cũng đầy tình cảm của Cửu đã khiến cho người đọc, mà cụ thể là mình trải qua mọi cung bậc cảm xúc theo từng nhân vật. Truyện đầu tiên trong hệ liệt là bộ Sư phụ có bệnh. Nghe tên truyện thì cứ nghĩ sư phụ là một người đau ốm bệnh tật nhưng không phải. Bộ này nữ chính tưng tửng hâm hâm đáng yêu vô cùng. Lúc nhìn thấy nam chính thì “ánh mắt cứ như muốn ăn thịt người ta vậy”. Chưa được sự đồng ý đã nhận người ta làm sư phụ ngay khi người ta chưa kịp đồng ý. Vừa mới quen mà đã chỉ muốn lột áo người ta ra ngay )) đừng nhầm nữ chính háo sắc. Thực ra vì nữ chính chỉ muốn quay về thời đại của mình, nữ chính bị xuyên không đến quá khứ 300 năm trc. Muốn trở về phải có Ly Kính mà nam chính đang giữ thế nên nữ chính tìm mọi cách tiếp cận nam chính chỉ vì muốn lấy Ly Kính trên người nam chính thôi ) Nữ chính cứ tìm đủ mọi cách khiến nam chính thích mình, để rồi cuối cùng chính mình cũng sa vào, đã thích người ta từ bao giờ. Kết truyện là anh nam chính thì tương lai đã bắt nữ chính ở lại với anh nam chính thì quá khứ  Nhiều bạn nói thương Ma đầu vì ko có nữ chính nhưng mình lại nghĩ khác. Anh Ma đầu quá khôn ý chứ, thích nàng rồi, bắt nàng ở lại cùng mình từ 300 năm trc, quá khứ thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi. Quá khứ anh ko thành ma, và quá khứ anh có nàng. Thì khi quay về tương lai nếu ko có gì thay đổi thì nàng vẫn sẽ bên anh thôi. Nếu nữ chính mà về cùng Ma đầu thì chắc anh nam chính ở lại sẽ cô đơn suốt 300 năm mất  Túm lại cái kết không thể ngọt ngào hơn. “Hắn để con lại bên ta. Sau này… con hãy ở bên ta nhé. Mãi mãi ở bên ta”  Truyện thứ hai là truyện Sư phụ tuổi cao. Truyện này với truyện thứ ba motip gần giống nhau. Đều là tình yêu của đồ đệ dành cho sư phụ, sau đó phụ lòng khiến sư phụ đau buồn. Motip nghe thì đơn giản nhưng khi đọc thì cảm xúc cứ xốn xang. Trong truyện Sư phụ tuổi cao. Nàng là một vị chiến thần thời xưa, đã sống quá lâu trên đời. Cả cuộc đời của nàng chỉ thu nhận có một đồ đệ. Một đồ đệ vô cùng trân trọng và yêu thương nàng và nàng cũng vậy. Mặc dù sau này đồ đệ của nàng khiến nàng vô cùng đau lòng, mặc dù.. nàng đã yêu đồ đệ của mình từ bao giờ. Nhưng nàng chôn giấu điều đó quá sâu trong lòng, sâu đến mức chính nàng cũng ko nhận ra. Chỉ biết rằng khi nàng nghĩ đồ đệ của nàng đã chết, tâm của nàng cũng chết theo, nàng bình thản mặc nhiên chờ đợi ngày quy thiên của mình. Bởi vì nàng ko còn luyến lưu gì nữa, nên nàng buông xuôi. Nhưng thật may là đồ đệ của nàng đã quay lại tìm nàng. Quay lại để khiến cho nàng phát hiện ra mình đã yêu và đã được yêu đến nhường nào. Thật may mắn là cuối cùng nàng không tiếp tục chết đi. Mà đã khoẻ mạnh trở lại. Cho dù để được hồi sinh nàng đã mất đi vị trí Thần. Nhưng có lẽ nàng ko cần cái chức danh đó nữa, bởi vì cho dù nàng có là ai đi chăng nữa. Nàng vẫn sẽ mãi là một vị Thần trong lòng người đồ đệ ngốc nghếch của nàng.!!!~ Truyện thứ ba là Sư phụ ức chế. Truyện sao mà nó ngọt ngào. Đọc mình vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa cảm thấy buồn cười. Buồn cười vì giọng văn tưng tửng rất riêng của Cửu. Ngọt ngào vì tình yêu vĩnh cửu của đại đồ đệ của nữ chính đối với nàng. Vì tình yêu, đồ đệ của nàng sẵn sàng hy sinh mạng sống để đi kiếm thuốc giải cho nàng. Vì tình yêu, cho dù bị đánh đến hấp hối, cho dù sa vào ma đạo, đồ đệ của nàng vẫn không ngừng yêu nàng. “Sư phụ đoán bao nhiêu năm nay con có từng nhớ sư phụ không?.. Ngày nhớ đêm mong, nhớ đến phát điên. Tám chữ này cũng không đủ để hình dung một phần vạn trong lòng đồ nhi.” Tình yêu ấy nó đơn giản vô cùng. Yêu là yêu, là cố chấp, là yêu đến hết cả cuộc đời. Là chờ đợi nàng tỉnh lại, cố chấp ở bên nàng trong suốt ba trăm năm nàng say ngủ. Mặc cho đau đớn giày vò nhưng vẫn bất chấp chờ nàng, đợi nàng. Truyện ôi sao mà nó ngọt. Cuối cùng thì tình yêu của đại đồ đệ đối với sư phụ suốt bao nhiêu năm cũng đã được hồi đáp. Chàng đã cùng sư phụ mình năm xưa sinh ra một bầy tiểu ma đầu. Kết thúc xúc tích rõ ràng ngắn gọn  Truyện cuối cùng, cũng chính là truyện duy nhất SE trong hệ liệt. Và cũng là bộ đã thôi thúc mình viết cái review này. Truyện “Sư phụ đến đây giao chiến” mở đầu hơi khác với mấy bộ còn lại. Vừa đọc mình vữa nghĩ không phải là sư đồ luyến à, sao mới đầu truyện mà đồ đệ đã tìm đủ mọi cách để giết sư phụ nàng thế này? Nhưng khi đọc thì mới hiểu. Càng đọc mình càng cảm thấy thương nữ chính, nàng là một đồ đệ được sư phụ nàng tuỳ tiện nhận, tuỳ tiện nuôi. Ngay đến cả cái tên cũng không đặt cho nàng. Nàng yêu sư phụ, nhưng cũng chính vì yêu, nên càng hận. Nàng hận vì sư phụ đã bỏ rơi nàng suốt bao nhiêu năm, hận vì những việc vô tâm vô tính của sư phụ đã khiến lòng nàng đau suốt bao nhiêu năm trời. Từ khi sư phụ đi, nàng một mình cô độc, nàng gặm nhấm lại từng kỷ niệm khi được ở bên sư phụ. Và rồi cho đến khi không thể chịu được. Nàng tìm một cái cớ để có thể đường đường chính chính đi tìm sư phụ nàng, để được gặp lại sư phụ nàng, đó là giết sư phụ. Nàng đuổi giết sư phụ nàng, nhưng khi sư phụ nàng đứng im để nàng giết, nàng lại không thể nào xuống tay. Để rồi nàng hy sinh thân mình cứu sư phụ. Nàng chết, nàng cứ đứng mãi ở cầu Nại Hà. Cho dù không còn nhớ ra mình là ai, không còn nhớ về sư phụ, nhưng với tình yêu đã ăn sâu vào trong trái tim, với nỗi trăn trở lo lắng cho người. Nàng vẫn cứ ngây ngô đứng đó, đứng qua bao nhiêu năm, qua bao kiếp luân hồi của thế gian. “Dường như ta đứng đây để chờ một người, tuy nhiên rốt cuộc phải chờ ai, ta cũng không nhớ được nữa.” Đọc xong đoạn này mình khóc luôn. Cảm thấy chua xót vô cùng. Cả cuộc đời nàng đã cô độc chờ đợi mãi một người, vậy mà cho đến khi chết đi rồi nàng vẫn lại phải đợi tiếp.!!~ Quãng thời gian chờ đợi của nàng cuối cùng cũng kết thúc vào ngày nàng nhìn thấy sư phụ nàng, thấy được cuộc sống trên trần thế của người ấy. Sư phụ nàng giờ đã trở nên điên khùng, vì quá đau đớn khi nàng – người mà hắn yêu đã chết. Nhìn sư phụ đau đớn vì nàng, khóc vì nàng, nàng cũng khóc. Cuối cùng nàng buông tay, uống bát canh Mạnh Bà, nàng và sư phụ kiếp này hết duyên từ đây. “Ta vứt bỏ chờ đợi của mình, để hy vọng kiếp sau hắn có thể tìm thấy ta”..!~ Đọc xong truyện cuối cùng mình rầu luôn cả buổi ấy. Cứ ngổn ngang khó tả   Tóm lại truyện của Cửu thì luôn luôn đáng đọc. Bài review này mình viết bằng một số đánh giá khá chủ quan của bản thân. Mỗi người khi đọc chắc đều sẽ có một cách cảm nhận khác nhau. Hy vọng review của mình sẽ góp phần giúp các bạn có thể tìm đc những truyện mà các bạn thích. ^^ Mời các bạn đón đọc Sư Phụ (Hệ Liệt) của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Nhất Niệm lộ Hướng Bắc - Cát Tường Dạ
Văn Án Anh, Lục Hướng Bắc có gì đặc biệt hơn người? Không phải là nhờ vào khuôn mặt "Họa quốc ương dân", hơn nữa lại có nụ cười hồ ly mê hoặc chết người không đền mạng, ba cô không nhận ra anh có nhiều người hâm mộ vây quanh sao? Lại còn đem vị trí phó tổng giám đốc công ty giao cho anh? Như thế còn chưa đủ hay sao? Tại sao ba cô còn mê muội muốn đem cả cô gả cho anh nữa? Người đàn ông trưởng thành không có việc gì làm hay sao? Đến Đồng gia làm con rể làm gì vậy? Cô Đồng Nhất Niệm vốn không thích kiểu chồng như thế này! Cô không muốn có người chồng như thế, rõ ràng là vì nhà cô có tiền bạc và thế lực nên mới kết hôn với cô. Cô không muốn có người chồng như thế, từ lúc bắt đầu kết hôn thì lạnh nhạt như tảng băng, cứng rắn như một tảng đá. Cô không muốn có người chồng như thế, mỗi ngày đến nửa đêm vẫn chưa chịu về nhà, cô chán ghét phải chờ đợi và lo lắng. Cô không muốn có người chồng như thế, cho dù bọn họ điên cuồng như thế nào nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của người con gái khác cũng có thể gọi anh đi. Cô không muốn có người chồng như thế, đã nuôi dưỡng tình nhân mà lại còn chỉ vào mặt cô mà mắng chửi, anh lại còn giúp đỡ người ta. Cô không muốn có người chồng như thế, cho nên mới đem đơn ly hôn ném trước mặt anh: "Họ Lục kia, tôi chịu đựng đủ rồi! Chúng ta ly hôn đi!" Thế nhưng, vì sao tất cả mọi người đều lấy tay chỉ vào đầu cô? "Đồng Nhất Niệm! Đầu cô bị cửa kẹp hỏng rồi à? Cô còn có thể tìm đâu ra một người đàn ông ưu tú như Lục Hướng Bắc chứ? "Đồng Nhất Niệm! Cô có biết một khi cô đã buông tay, có bao nhiêu cô gái xếp hàng chờ được gả cho anh không?' "Đồng Nhất Niệm! Con nếu dám cùng Hướng Bắc ly hôn, ba sẽ không cần một đứa con gái như con nữa!" "Chị, chị muốn ly hôn với anh rể sao? Em sẽ không khách sáo nữa! Anh rể! Em đến đây! Anh có thể hỏi em yêu anh sâu đậm đến mức nào!" Nhưng không ai biết rằng cô cùng anh kết hôn hai năm, rõ ràng nắm tay đồng hành, cùng ngủ chung gối, tâm hòa tâm, sao lại xa cách tận chân trời như vậy. Nếu như tất cả mọi thứ có thể quay lại một lần nữa, cô có trở lại giữa hè đó hay không? Cô sẽ không đi ra đồng hái bông sen đẹp nhất, như thế, cô sẽ không rơi xuống hồ nước, lại càng không được anh cứu, khiến cho bắt đầu từ đó cùng anh nắm tay, nhưng lại xa cách chân trời... Thế nhưng... Thế nhưng, Lục Hướng Bắc, chúng ta rõ ràng đã ly hôn, tại sao anh còn muốn đến từng bước từng bước bóp nát tim em! Mời các bạn đón đọc Nhất Niệm lộ Hướng Bắc của tác giả Cát Tường Dạ.
Nhân Gian Hoan Hỉ - Tùy Hầu Châu
Biết được tâm tư của Đa Ninh nên trước khi qua đời, mẹ cô muốn Chu Diệu lấy Đa Ninh và chăm sóc cô thay bà. Để hoàn thành tâm nguyện của bà, hai người đồng ý kết hôn với thỏa thuận nếu ai tìm được ý trung nhân thì sẽ cho nhau lối đi riêng. Bên cạnh nhau hơn 20 năm, cả hai hiểu rõ tính tình sở thích của đối phương nhưng lại không hiểu tình cảm của nhau. Người ngây thơ, người không hiểu tình yêu dẫn đến hiểu lầm nhau. Chu Diệu tưởng Đa Ninh thích anh trai mình, cô lại nghĩ anh chỉ xem cô là em gái. Hai người giấu kín tâm sự, vẫn đối xử với nhau như anh trai em gái. Nhưng sự đời trớ trêu, vào một đêm trăng thanh gió mát máu bốc lên đầu, hai đứa lau cò cướp súng một phát lòi hẳn quả bom, chả bù cho người ta cày đêm cày ngày không mọc được nửa hạt giống. Xui xẻo vào thời điểm ấy công ty Chu Diệu mới thành lập gặp khó khăn sắp phá sản, không muốn liên lụy đến Đa Ninh, sợ cô phải vất vả nên anh dựng màn kịch mình đã có người yêu để ly hôn và chia tài sản cho cô. Hai người chia tay trong hoà bình êm đẹp, cô ra nước ngoài nhưng giấu anh việc cô mang thai, vì anh vốn không thích trẻ con, mà anh lại không yêu cô nên cô sợ anh sẽ yêu cầu cô phá thai, lại càng không muốn dùng đứa con để ràng buộc giữ chân anh. 5 năm sau cô trở về với mục đích lập nghiệp vừa muốn thăm dò tình cảm của Chu Diệu, cô muốn anh phải thích cô trước. Còn Chu Diệu, gặp lại cô, anh mừng hơn trúng Vietlot, giả vờ lạnh lùng lăng xăng chân chó tiếp cận cô, nghĩ cách làm sao để cô yêu anh đây. Anh bạn hoà thượng của Chu Diệu tư vấn cứ quất đi rồi nước sẽ chảy thành sông, cô bạn quân sư nửa mùa của Đa Ninh mách nước hãy thả thính cho nó ghiền nhưng đừng để nó đớp. Hai người không mưu mà hợp vờn qua vờn lại, thèm nhỏ dãi mà phải kiềm nén. Có điều Đa Ninh vốn hiền hoà, lúc cần ngầu sẽ rất ngầu nhưng lại dễ mềm lòng, rốt cuộc chưa ngược Chu Diệu được bao nhiêu đã bị con sói gian manh mặt dày dụ mất. Tuy xiêu xiêu rồi nhưng Đa Ninh vẫn không nói cho anh biết Alice là con của anh, cô muốn anh tiếp nhận đứa bé vì yêu thích thật sự chứ không phải vì là trách nhiệm nghĩa vụ. Nhưng Chi Diệu không phải dạng vừa, anh ngu một lần chứ đâu có ngu cả đời. Phương pháp đơn giản hiệu quả nhất khi muốn kiểm tra huyết thống là gì? Tất nhiên là xét nghiệm ADN rồi. Nhưng không, Chu Diệu phải chơi khác người. Check kiểu sinh học là xưa rồi, anh chơi hẳn toán học, râm rục học và đồ hoạ vi tính nhé. Nghi ngờ Alice là con mình, anh cộng trừ nhân chia ngày rụng trứng 5 năm trước của Đa Ninh, kết hợp tư thế xáp lá cà khi đó là kiểu gì, xác suất bao nhiêu %. Lôi computer đồ hoạ nhan sắc kết hợp giữa anh với cô sẽ cho ra khuôn mặt đời F1 tròn méo như nào. Dễ sợ vãi mèo!!! Hỏi sao Đa Ninh lặn mất 5 năm, bệnh thế kia mà. Túm quần lại đây là câu chuyện của hai đứa dở hơi yêu mà không chịu nói, cứ tự biên tự diễn tự thẩm rồi sau đó làm vài trò con bò mới chịu hốt hàng nhau. Cô nhóc Alice là spotlight dù xuất hiện không nhiều, bé đáng yêu, hồn nhiên lém lỉnh và thông minh phù hợp với lứa tuổi chứ không bị lố như một số truyện cùng motif. Tuyến nhân vật phụ nhí nhố góp phần mang lại tiếng cười, đặc biệt là cô nàng quân sư trăm phương ngàn kế tìm cách nhúng chàm anh hòa thượng vì hai người từng có uẩn khúc trong quá khứ. Cảm thấy cặp này thú vị hơn cặp chính nhiều. Cộng điểm sang chảnh cho nữ chính vì quan điểm không lấy con cái ra để ăn mày tình cảm, cầu xin tình yêu của đàn ông. Đa số truyện của Tùy Hầu Châu đều nhẹ nhàng hài hước, mạch truyện đều đều, văn phong khá ổn nhưng plot truyện còn lỗ hổng, xây dựng nhân vật thiếu chiều sâu, thiếu hồn. Điều này thể hiện rõ ở những phân đoạn lắng đọng, chuyển biến hay bùng nổ cảm xúc, mình đọc mà cứ thấy trôi trôi, không "cảm" được nội tâm nhân vật. Tuy nhiên để giải trí thì vẫn ổn, hợp với #Team_mong_manh. Trong thời buổi khó khăn như này thì Tùy Hầu Châu vẫn là sự lựa chọn ok, ít ra sẽ không đập bàn chửi thề vì uống nhầm máu chó :)) Edit khá mượt. Mời các bạn đón đọc Nhân Gian Hoan Hỉ của tác giả Tùy Hầu Châu.