Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kiếm Sống - Maxim Gorky

K iếm sống[1] là phần hai trong tác phẩm bộ ba tự thuật[2] của M. Gorky, miêu tả thời niên thiếu của cậu bé Alyosha Peskov, tức Gorky, từ năm 1878 đến năm 1884. Trong phần đầu, M. Gorky đã kết thúc Thời thơ ấu của mình bằng những dòng chua chát: “Sau khi chôn cất mẹ tôi được vài ngày, ông ngoại bảo tôi: - Này Leksei, mày không phải là cái mề đay, mày không thể lủng lẳng mãi trên cổ tao, mày hãy đi ra đời mà kiếm sống… Và thế là tôi bước vào đời.” Mới mười tuổi đầu, cậu bé mồ côi Alyosha đã bắt đầu ở với người đời, tìm hiểu cuộc sống và đấu tranh để tìm ra lối thoát cho mình. Giai đoạn này đã hình thành mối quan hệ mới của Alyosha với con người và thế giới xung quanh. Bước vào đời để kiếm sống, Alyosha luôn va chạm với sự hèn hạ, tồi tệ của bọn “tiểu thị dân”, những kẻ luôn tự cho mình là “ưu việt nhất thành phố”, họ tưởng rằng họ “biết những phép cư xử đúng đắn nhất và dựa trên những phép tắc mù mờ đối với tôi đó mà kết tội mọi người một cách tàn nhẫn, không thương tiếc”. Những kẻ này thường có thái độ ganh tị, ghen ghét với điều tốt đẹp ở những người mà họ không sao hiểu nổi. Để biện bạch cho cuộc sống nhỏ nhen và nghèo nàn, khiến nó tăng thêm cái vẻ quan trọng bề ngoài, họ, giống như ông lão Kashmirin keo kiệt, hung dữ hay bà già Matryona độc ác, ích kỉ, luôn luôn lôi kéo Chúa vào những việc tẹp nhẹp buồn tẻ của mình, biến Chúa thành một sức mạnh trừng phạt mù quáng để bảo vệ cho tội lỗi và lợi ích cá nhân… Alyosha càng ngày càng thấy rõ mặt trái của cuộc sống, thấy những sự nhục mạ nhân cách, những lao động vô nghĩa, khổ sai. Lúc ấy, theo như lời Gorky kể, cuộc sống của Alyosha như vĩnh viễn bị quy định một cách chặt chẽ trong các hình thức và các mối quan hệ mà Alyosha trông thấy ngày này qua ngày khác, mỗi ngày một buồn tẻ, gay gắt hơn, khiến khó mà nghĩ tới khả năng thay đổi, làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng khi ấy, sách vở – kho tàng tư tưởng sáng tạo của con người – đã tới giúp Alyosha. Những tác phẩm của các nhà văn Nga ưu tú, của các tác giả nước ngoài như Walter Scott, Dickens… đã giúp cậu hiểu được rất nhiều điều mà trước đó cậu vẫn băn khoăn. Sách vở đã giúp Alyosha khắc phục tâm trạng bối rối, mất niềm tin vào con người. Mỗi cuốn sách hay như mở ra trước mắt Alyosha một cánh cửa sổ hướng về thế giới mới mẻ mà cậu bé chưa từng biết, chưa từng thấy. Càng đọc nhiều sách, Alyosha càng thấy gần gũi với thế giới hơn, cuộc sống đối với cậu càng sáng sủa, có ý nghĩa hơn. Sau này, Gorky nhớ lại: “Sách vở đã chỉ cho tôi chỗ đứng của mình trong cuộc sống, nói cho tôi biết rằng con người thật vĩ đại và đẹp đẽ, luôn hướng về cái tốt đẹp hơn, rằng con người đã gây ra nhiều chuyện trên trái đất và vì thế mà họ phải chịu biết bao đau khổ.”[3] Một nhân vật trong Kiếm sống là Jikharev đã nói với Alyosha với vẻ đồng tình: “Cháu không có thái độ dửng dưng mà luôn tập trung vào công việc. Cháu cứ nên như thế mãi, điều đó rất tốt!” Alyosha đã dũng cảm lao vào cuộc sống, dũng cảm “bước vào đời” mặc dù nhiều khi va chạm phải mặt trái xấu xa ghê tởm của nó. Gorky viết: “Trong tôi có hai con người: Một người sau khi đã biết quá nhiều điều ghê tởm và bẩn thỉu, trở nên sợ hãi cuộc sống, nản lòng bởi hiểu quá rõ các chuyện khủng khiếp xảy ra hằng ngày. Người ấy bắt đầu nhìn cuộc sống, nhìn mọi người với thái độ thiếu tin tưởng và hoài nghi, thương hại một cách bất lực cả bản thân và những người xung quanh. Con người ấy mơ ước một cuộc sống cô độc, yên tĩnh, chỉ có sách vở, không dính líu đến ai, mơ về một tu viện, một chòi canh trong rừng, một vọng gác đường sắt, mơ được đến Ba Tư, được đảm nhiệm cương vị một người gác đêm ở ngoại ô thành phố. Càng ít người càng tốt, càng tránh xa con người càng tốt… Còn người kia được nuôi dưỡng bằng ý chí thiêng liêng của các cuốn sách hay và sâu sắc, mỗi khi cảm thấy sức mạnh của những điều khủng khiếp xảy ra hằng ngày kia có thể dễ dàng đè bẹp mình, làm nhơ bẩn trái tim mình, nên cố sức tự vệ, cắn chặt răng, siết chặt nắm đấm, luôn sẵn sàng xông vào bất kì cuộc tranh cãi và trận chiến đấu nào. Con người này giàu tình yêu thương, và giống như những nhân vật dũng cảm trong các cuốn tiểu thuyết Pháp, chỉ cần đến câu thứ ba là đã rút ngay gươm ra khỏi bao và sẵn sàng chiến đấu.” Trên bước đường kiếm sống, Alyosha đã gặp và sống với những người lao động bình thường: thợ mộc, thợ nề, thợ làm tượng thánh, phu khuân vác… và cả các nghệ sĩ, nhà thơ, nhà triết học… Mỗi người đều cần thiết và quan trọng đối với Alyosha, giúp tâm hồn cậu thêm phong phú, khiến cậu trở nên mạnh mẽ, khôn ngoan, có đủ nghị lực đương đầu với những khó khăn trong cuộc sống. Trong quá trình tiếp xúc với những người này, tính cách của Alyosha dần dần hình thành. Bác đầu bếp Smouri, một trong những “người thầy” của Alyosha, một người vốn nghiêm nghị và thích cô độc, có tâm hồn hiền hậu và tấm lòng công bằng, cao thượng. Khi Alyosha đọc cho bác nghe chuyện Taras Bulba của Gogol, tới cảnh cái chết của vị thủ lĩnh Cossack thì Smouri, người mà tất cả mọi người trên tàu đều sợ, đã khóc nức nở. Chính nhờ cuộc gặp gỡ với Smouri mà Alyosha bắt đầu say mê đọc sách. Càng tiếp xúc với những người Nga bình thường, càng tìm hiểu họ sâu hơn, Alyosha càng thấy “những người chủ” là tầm thường, tẻ nhạt, thế giới của họ hóa ra không bền vững và chắc chắn như cậu tưởng. Alyosha đã trải qua cả một “trường học đường đời” khi làm việc ở xưởng làm tượng thánh. Những người thợ trong xưởng mà Alyosha tiếp xúc là những người có tinh thần ham hiểu biết, có tâm hồn phong phú và có tài năng. Ở mỗi người, Alyosha đều cảm thấy họ thực sự hiểu biết cuộc sống và nghệ thuật. Những người đó tuy sống tù túng trong xưởng nhưng vẫn đầy lòng cao thượng, sức mạnh và vẻ đẹp. Không phải vô cớ khi kể về Sitanov, Gorky nhắc rằng trong anh hình như có một cái gì giống với “nhà quý tộc Tây Ban Nha”, nhân vật mà Sitanov yêu thích hơn cả. Đặc biệt, Jikharev đã khiến Alyosha rất đỗi ngạc nhiên; đó là một nghệ sĩ nhân dân, một người bị giày vò vì khát vọng hiểu biết và sáng tác tự do. “Chúng ta biết được những gì? Chúng ta sống thật quá tầm thường… Còn đâu là tâm hồn? Tâm hồn ở đâu rồi? Nguyên bản thì có đấy; nhưng trái tim thì không…” Alyosha lo lắng và vui mừng nghe những lời lạ tai ấy của Jikharev. Những người này càng ngày càng nhận thức rõ sự bất công, vô nghĩa của thứ lao động cưỡng bách. Họ bị dồn vào cảnh lao động kiệt sức và đơn điệu, mất hết niềm vui và phúc lợi ở đời. Họ thèm muốn ánh sáng, tri thức, cái đẹp. Những cuốn sách mà Alyosha đọc đã khiến họ say mê, rung động. Khi Alyosha đọc tập thơ Con quỷ của Lermontov, những người này khiến cậu hết sức ngạc nhiên bởi khả năng thụ cảm nghệ thuật rất tinh vi và sâu sắc của họ. Qua những năm sống phiêu bạt ấy, trong Alyosha nảy sinh tình yêu mạnh mẽ với con người, thứ tình yêu mà cậu sẽ mang suốt đời. “Chú được cái tốt là đối với ai chú cũng coi như họ hàng thân thích cả, cái đó rất tốt!” Kapendiukhin đã nói với Alyosha như vậy. Alyosha luôn có mặt trên con đường đi tìm chân lí, mục đích cuộc sống, đi tìm lời giải đáp cho câu hỏi vẫn giày vò cậu: “Làm thế nào để giúp đỡ mọi người?” Đối với Alyosha, việc tìm hiểu ông lão thợ mộc Osip là một điều “hết sức cần thiết”. Tính tình phức tạp của Osip giúp cho Alyosha hiểu được bản chất mâu thuẫn của nông dân (Về Osip, năm 1897 Gorky đã viết trong truyện ngắn Vanka Mazin và năm 1912 trong truyện ngắn Băng chuyển). Alyosha biết tìm ở mọi người những điều cần thiết với cậu, mặc dù những người ấy khác xa cậu. Trong tâm thức, Alyosha đã phân biệt được ước mơ và thực tế. Giờ đây, cậu không chỉ hướng về sách vở, thơ ca, truyện thần thoại để tìm kiếm sự dũng cảm và chân lí mà biết hướng vào hiện thực: “Điều đó càng khiến tôi ngạc nhiên hơn, tôi cảm thấy rất rõ những mâu thuẫn giữa thực tế và sách vở. Trước mặt tôi là con người sinh động mà trong sách vở không thấy được: bác Smouri, anh thợ đốt lò Yaakov, ông khách lưu lạc Aleksasha Vassiliep, bác Jikharev, chị thợ giặt Natalya…” Hình ảnh của những con người sinh động này chiếm một vị trí quan trọng trong tâm trí cậu bé Alyosha. Chương cuối của Kiếm sống xuất hiện một hình tượng đầy ý nghĩa – cảnh “trái đất nửa thức nửa ngủ”. Alyosha muốn đá tung tất cả trái đất và ngay cả chính mình nữa để cho tất cả mọi vật “xoay như một cơn lốc mừng vui trong điệu múa tưng bừng của những người yêu nhau say đắm, những người yêu cuộc sống này – cuộc sống mở đầu cho một cuộc sống khác tươi đẹp, phấn khởi và ngay thật”… Nhưng trong giai đoạn này, hiểu biết của Alyosha còn hạn chế, cậu chưa trả lời được câu hỏi: Cụ thể phải làm gì để giúp mọi người, phải thực hiện lí tưởng xây dựng một thế giới hợp lí và công bằng như thế nào? Tác phẩm Kiếm sống kết thúc bằng những suy nghĩ già dặn của cậu thiếu niên Alyosha mười sáu tuổi, sau những năm lăn lộn với sóng gió của cuộc đời để kiếm sống. “Tôi nghĩ bụng: ‘Ta phải làm được một việc gì chứ, nếu không thì ta sẽ sống vô ích…’ Vào những ngày thu ảm đạm, khi không những không nhìn thấy, không cảm thấy, mà còn quên mất cả mặt trời, tôi thường bị lạc trong rừng. Tôi đi chệch đường, chẳng tìm được lối hẻm nào; cuối cùng, sau khi sục sạo đến mệt bã người, tôi cắn răng đi xuyên qua rừng rậm, giẫm trên những cành cây mục nát, những mô đất tròng trành của vũng lầy. Cuối cùng, tôi luôn tìm được đường đi. Tôi quyết định cũng sẽ sống một cuộc đời như vậy.” Nhưng mãi đến sau này, phải qua nhiều năm được tôi luyện trong “những trường đại học” thực tế của cuộc đời, chàng thanh niên Alyosha Peskov mới tìm được hướng đi cho mình. Truyện tự thuật không phải là một thể loại mới trong văn học. Trước kia ở Nga, Saltykov Shchedrin, Lev Tolstoy, Aksakov… cũng đã từng viết truyện tự thuật. Gorky phát triển một cách sáng tạo truyền thống ưu tú của quá khứ và nâng cao tính tư tưởng của thể truyện này. Tác phẩm tự thuật của Gorky đóng một vai trò quan trọng trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn. Nó là chiếc chìa khóa giúp ta hiểu thấu nguồn gốc thiên tài của Gorky, nắm chắc mối quan hệ vô cùng sâu sắc giữa Gorky với nhân dân, đất nước và cuộc sống. Con đường Gorky đã trải qua là con đường tiêu biểu của nhiều người Nga mòn mỏi trong cảnh bần cùng hóa bi thảm, trong lao động cực nhọc, sự vươn lên của tuổi trẻ với khát khao sáng tạo thường chịu áp chế, bóp nghẹt, nhưng những người trẻ tuổi vẫn tràn trề lòng tin, vượt mọi trở ngại trên con đường đi tìm lẽ sống. Gorky không coi tiểu sử của Alyosha Peskov là một hiện tượng siêu việt, ông từng tuyên bố: “Lịch sử của Gorky không phải là một trường hợp duy nhất và không phải là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt.”[4] Các nét tính cách nổi bật của Alyosha là: Lòng biết ơn nồng nhiệt với những người có lòng tốt với mình; tình cảm thương yêu những bạn cùng trang lứa đau khổ hơn mình; khát vọng chính nghĩa tới mức say sưa; mối căm thù sâu sắc đối với bọn áp bức tàn bạo; tinh thần bất khuất, khắc phục khó khăn; lòng yêu lao động… Nổi bật nhất là tinh thần hiếu học, chí cầu tiến, óc quan sát tinh vi, thói quen nhìn thẳng vào sự việc để phân biệt rõ ràng cái tốt, cái xấu. Alyosha không sống thụ động, tính cách cậu dần được hình thành vững vàng trong cuộc đấu tranh chống lại nguồn gốc của cái xấu xa trong đời sóng, trong khao khát hướng tới những điều tốt đẹp, công bằng và nhân đạo. Gặp Gorky lần đầu tiên năm 1905, Lenin nói: “Phải học ở Gorky cách nhìn và cách nghe.” Tác phẩm tự thuật của Gorky là một kho vốn sống phong phú, miêu tả lại bước đường gian truân đã dẫn dắt Gorky tới tuổi trưởng thành, nêu lên những ấn tượng sâu sắc nhất đã gợi hình, gợi ý, chuẩn bị cho đời sống văn học của Gorky. Tác phẩm không chỉ là tiểu sử riêng của một cá nhân mà còn là bức chân dung của cả một thế hệ, bức họa rộng lớn về phong cảnh, đất nước và xã hội Nga cuối thế kỉ XIX với những nét khắc họa điêu luyện, sâu sắc về cả diện mạo và tâm lí sinh động của con người. Tính điển hình của các hiện tượng được miêu tả trong tác phẩm bộ ba Thời thơ ấu, Kiếm sống, Những trường đại học của tôi khái quát cao độ, làm rung động và chiếm được cảm tình lớn của độc giả. Nhà văn Alexander Shirvanzade[5] đã nói về tác phẩm bộ ba tự thuật của Gorky như sau: ‘Theo quan điểm của tôi, toàn bộ cuốn sách tượng trưng cho cuộc sống của nhân dân Nga; cuốn sách kể về tâm hồn nặng trĩu không chỉ của dân tộc Nga mà của các dân tộc nói chung. Anh xem, tôi có phải là người Nga đâu, tôi là người Armenia, sinh trưởng và sống khác xa cuộc sống Nga, vậy mà những gì anh miêu tả rất giống cuộc sống của dân tộc tôi. Anh hãy tin rằng nhà văn Pháp, nhà văn Anh, hay nhà văn ở bất kì nước nào, xuất thân từ nhân dân hoặc hiểu biết cuộc sống của dân tộc mình, cũng sẽ nói với anh những điều như vậy.”[6] Nhà cách mạng Đức Rosa Luxemburg[7] trong bài luận văn Tinh thần văn học Nga có bàn tới tác phẩm tự thuật của M. Gorky như sau: “Chú bé kêu gào như một con sói con bị truy bức, nhe nanh vuốt sắc nhọn trước số mệnh. Cái tuổi thơ ấu đầy khốn quẫn, đau khổ, nhục nhã, hoài nghi, lưu lạc, gần gũi với những cặn bã của xã hội ấy bao hàm tất cả những đặc trưng có tính chất điển hình trong cuộc sống của giai cấp vô sản nước Nga đương thời. Phải đọc hồi kí của Gorky mới có thể lường được quá trình phát triển kinh khủng của ông – từ dưới đáy của xã hội vươn đến đỉnh cao của thế giới quan khoa học, của nghệ thuật thiên tài và của sự tu dưỡng văn hóa. Vận mệnh cá nhân của Gorky tượng trưng cho giai cấp vô sản Nga – giai cấp nhìn bề ngoài thì thiếu văn hóa, thô bạo, dưới thời Nga hoàng đã trải qua những thử thách của cuộc đấu tranh tàn khốc và trong một thời gian ngắn ngủi đến kinh người, trong vòng hai mươi năm, trở thành lực lượng tích cực của lịch sử.”[8] Đối với Gorky, cuộc sống và số phận ông cũng là cuộc sống và số phận của nhân dân ông; những điều khủng khiếp xảy ra xung quanh ông có ghê gớm đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm ông mất lòng tin vào cuộc sống. Ông vẫn nhìn thấy trong cuộc sống những mầm non tốt đẹp của tương lai và vạch ra con đường của quá trình phát triển lịch sử sau này. Đó là một trong những điểm khác biệt giữa tác phẩm tự thuật của Gorky và các tác phẩm tự thuật cổ điển khác. Trên cơ sở tài liệu tự thuật, Gorky đề ra một trong những vấn đề quan trọng nhất của hiện thực xã hội chủ nghĩa – vấn đề hình thành tính cách con người tiêu biểu cho những mói quan hệ mới – mà sau này nhiều nhà văn khác kế thừa. Có thể nói tác phẩm tự thuật của Gorky là một tác phẩm hiện thực xã hội chủ nghĩa cổ điển đặc sắc, bởi vì Gorky đã cương quyết vạch trần chủ nghĩa tư bản theo lập trường quan điểm của Đảng, đồng thời cũng khẳng định tương lai vĩ đại của dân tộc Nga. Các nhà nghiên cứu và phê bình văn học nhiều lần nhận định rằng, chỉ xét riêng các chi tiết miêu tả một cách tế nhị, tinh vi tâm hồn, đặc điểm tâm lí, nghệ thuật thể hiện nội tâm, tác phẩm bộ ba tự thuật của Gorky có thể sánh ngang với các tác phẩm ưu tú của nền văn học thế giới. Tuy nhiên, điểm nổi bật trong sáng tác của Gorky là quá trình hình thành tư tưởng cách mạng, quá trình con người nhận thức xã hội. Đó chính là cái sáng tạo mà Gorky đã đóng góp vào truyền thống văn học vẻ vang của quá khứ, và chính điều đó đã xác định giá trị tác phẩm bộ ba tự thuật của Gorky với sự phát triển của nền văn học Xô viết và thế giới. Trần Khuyến Mời các bạn đón đọc Kiếm Sống của tác giả Maxim Gorky.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em
Trong tình yêu không có khái niệm của sự lừa dối. Nhưng nếu một tình yêu dựa vào sự lừa dối để nó phát triển thì sao? Con người ai cũng có tham vọng của nó, liệu chúng ta có thể dễ dàng tha thứ? Một tình yêu giả dối nhưng sáng, lừa gạt nhưng thật lòng. Liệu có phải là đúng khi gieo hạt mối quan hệ này... Mong các bạn đọc xong để lại cmt nhận xét nha ^^ Mình không ngại thu gạch xây nhà đâu, hì :)) *** Nhân vật: Trần Tố Nhi (16t): tinh nghịch,quậy phá nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi.Là một người tốt bụng nên dễ bị lừa gạt tình cảm. Lâm Vy Vy(16t): BFF của Nhi,dễ thương,xinh xắn, quậy cũng chẳng kém gì Nhi. Nguyễn Hoàng(17t):đẹp trai ,hào hoa nhưng mà anh này phải gọi là cực kì lạnh lùng,gia thế ko ai biết ngoại trừ bạn anh ấy. Lâm Thế Bảo(17t): BFF của Hoàng,trầm tính, ít nói, là thiếu gia tập đoàn BB. Lê Tùng(17t): BFF của Hoàng và Bảo, là người vui tính, lăng nhăng,là một playboy chính hiệu,là thiếu gia tập đoàn GB. Chap 1 Nó đang đứng trước cổng trường WK, nó trông chờ ngày này rất lâu rồi. Hôm nay nó cố tình làm ình nổi bật giữa đám đông với kiểu tóc thắt bím 2 bên, cặp kính dày cộp nhìn như con nhà quê.Khai giảng trong khuôn viên trường rộng lớn và lộng lẫy, ko khổ danh là trường chuẩn,cái gì cũng đẹp. Nó nhanh chóng xếp hàng vào lớp. Nó học lớp 10A2, đang loay hoay tìm chỗ vì với bộ dạng xấu xí thế này thì có ai thèm ngồi cạnh nó đâu, hix. _Em kia đang làm cái gì đó hả?-cái giọng the thé của bà cô chủ nhiệm nó vang lên _Dạ...em...em đang...-nó gãi đầu ko biết trả lời sao _Em...em cái gì, mới ngày đầu tiên thôi mà chị đã muốn kiếm chuyện sao?-bà cô đẩy gọng kính lên và nhìn nó Cả cái lớp nó xôn xao,mấy đứa con gái chảnh choẹ trong lớp huých tay nhau mà thầm thì nói: _Ê tụi bay, con nhỏ này hài vãi, vừa xấu xí vừa cà lâm nữa! Nghe vậy mấy thằng con trai cũng gật gù mà đồng ý. Nãy giờ nghe bọn bạn trong lớp bàn tán mà nó tức đến hộc máu "Bọn này đuôi khi nói mình xấu xí,tuy là mình ko được đẹp nhưng cũng xem là thanh tú dễ nhìn,bà đây nhịn tụi bây". Nó đành miễn cưỡng mà nở nụ cười cầu cứu bà cô thì đột nhiên có một giọng nói dịu dàng vang lên: _Dạ thưa cô, cô có thể cho bạn ấy ngồi cạnh em được ko ạ? _Ê tụi bay người đẹp, quá dễ thương luôn, chắc tao chết mất...-cả chục câu khen ngợi dành cho cô gái đó Bà cô cũng quay sang nhìn cô gái xinh đẹp đó,đập bàn một tiếng: _Im lặng hết cho tôi, em kia, em có chắc là muốn ngồi cạnh bạn gái này ko?-vừa nói bà cô vừa chỉ vào nó _Dạ, em chắc chắn ạ! -cô gái tự tin trả lời _Nếu đã vậy thì em xuống ngồi với bạn ấy đi Nó vui mừng,cúi đầu cám ơn bà cô rồi chóng xuống chỗ ngồi mà quên liếc xéo cô bạn cùng bàn. _Sao mà khó chịu vậy bạn yêu? Đừng cau mày nữa mà Nhi xinh đẹp!- Vy Vy ra sức làm nũng với nó _Cũng chỉ tại cái vụ cá cược ấy mà tao bị bẽ mặt như vậy,mà mày còn đặt ra quy định xem tao có tìm được chỗ ngồi khi xấu xí như vậy nữa chứ! - nó tức tối _Tại mày cá cược thua nên phải hóa trang thế này trong 3 tháng mà nếu mày thấy ko thể thì chịu thua mà bỏ cuộc sau đó người thắng sẽ có một điều ước, sao mày có chịu nhận thua ko?- Vy Vy lém lỉnh nhìn nó _Đừng có mơ,Nhi tao đây sẽ thắng à xem! - Nó tự tin mà đảm bảo nói Vy Vy ko nói thêm gì mà nhìn nhỏ bạn đang đắc chí. Giờ ra chơi, nó lao nhanh xuống dưới căn-tin để mua đồ ăn sáng ko may đụng phải thẳng cha nào làm nó té nhào xuống đất, nó điên tiết: _Nè anh, bộ đuôi hay sao mà ko thấy tui? _Cô có biết tôi là ai ko mà ăn nói kiểu đó hả? -hắn ta lạnh mặt nói _Là ai? -nó nhìn chằm chằm hắn,mắt thấy được cái bảng tên lớp trên áo hắn,mắt nó sáng lên-Ồ, anh chỉ hơn tôi có 1 lớp thôi chứ mấy,tưởng tôi sợ à? _Cô...-hắn tức nghẹn họng _Cô...cô cái gì? -tâm trạng nó vui vẻ hẳn lên Hắn nhìn bộ dạng vui vẻ đó của nó mà khó chịu nhưng nhanh chóng đã được hắn che lấp bằng một nụ cười nửa miệng _Cô đang định gây sự chú ý với tôi sao? Xin lỗi,tôi ko thích loại con gái dữ dằn,tốt nhất là cô hãy tìm cách khác đi! _Anh...anh nghĩ cái gì...-nó lắp ba lắp bắp Hắn chẳng thèm trả lờí,đi ngang qua nó và bỏ lại một câu "Thật là mất mặt mà" Ù ù ù tai nó vừa nghe thấy gì ấy nhỉ? Hắn ta đúng là ôn dịch mà. Hãy đợi đấy, Tố Nhi này sẽ ko tha cho anh đâu đồ đáng ghét,grừ...grừ Chap 2 Đã 5 ngày nay nó đi tìm hắn mà ko thấy hắn đâu, hắn như bóng ma vậy,biệt tăm biệt tích ko thấy đâu. Đang bực mình thì Vy Vy đi tới vỗ vai nó: _Nhi, mày dạo này sao thế? _Tao đang tìm thằng cha đáng ghét dám chửi tao! -nó hậm hực _À,thế mày đã tìm được hắn chưa? - Vy Vy quan tâm hỏi nó _Chưa mà có lẽ hắn sợ tao nên trốn rồi cũng nên. -nó khẽ cong miệng _Hahaha, chắc vậy - Vy cười chọc quê nó _Mày đừng có cười nữa ko tao ghét mày luôn bây giờ -nó đe dọa _Ừ, tao ko cười nữa mà mày tính hóa trang trong 3 tháng thật à, hay là mày chịu thua đi -Vy Vy cố nín cười nói _Mày đừng có mơ,Tố Nhi tao mà ra tay chỉ có thắng thôi nhá, mày chuẩn bị nhận thua đi - nó tự tin nói _Để xem đã mày -Vy Vy bĩu môi nói Hai tụi nó chạy lên lớp, cái lớp vẫn vậy, nó vinh hạnh mang danh hiệu là con vịt xấu xí ngồi cạnh thiên nga xinh đẹp Vy Vy. Trong lớp con nhỏ Bảo Hân đẹp người mà chẳng đẹp nết luôn gây khó dễ cho nó. _Ê, vịt xấu xí, bộ mày ko biết dọn vệ sinh lớp hay sao mà bẩn vậy nè -nhỏ hách dịch nói _Ừ...ừ để mình làm lại -nó tức muốn chửi nhỏ đó một trận nhưng mà đóng kịch phải đóng cho trót."Cái con Bảo Hân này,mày nhớ đấy,chỉ còn 2 tháng 3 tuần 2 ngày nữa thôi là bà đây sẽ ày biết tay" -nó vừa dọn dẹp mà vừa suy nghĩ kế hoạch phục thù.Con Vy ở dưới nhìn nó như vậy mà lạnh hết cả sóng lưng.Đang lúi húi dọn dẹp thì bọn con gái trong lớp hét lên _Ê tụi bây, bộ 3 đến rồi kìa! _Đâu đâu, tao muốn xem thấy 3 ảnh - cái lũ mê trai nhanh chóng bu ra ngoài Nó cũng thấy tò mò nên hỏi Vy bộ 3 đó là gì,Vy Vy say sưa kể cho nó nghe: _Đó là bộ 3 hotboy của trường mình đấy! Nguyễn Hoàng,Lâm Thế Bảo,Lê Tùng đều là người rất được xem trọng trong trường.Mấy ảnh vừa đẹp trai, con nhà giàu, thế thôi cũng đủ ngốn hết cả núi tim của bọn con gái rồi! _Thật ko vậy mày, sao nghe nó ảo ảo thế nào í -nó ko tin cho lắm _Mày ko tin thì có thể ra ngoài xem nha! _Ừ, tao cũng muốn xem hot boy là như thế nào? -nó hứng khởi   Mời các bạn đón đọc Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em của tác giả lola_babie.
Vị Hôn Thê Bá Đạo
Hôn ước giữa hai người họ đã được định sẵn từ khi họ chưa ra đời. "Không ngờ em giỏi thật đấy! Chưa gặp lần nào mà vẫn nhận ra vị hôn thê của mình!" *** Trăng tròn. Bầu trời đêm hôm nay tuyệt đẹp với vô số những vì sao lấp lánh. Trong căn biệt thự lớn nhất thành phố- và đó cũng là căn biệt thự của tập đoàn LV. “ Chát!”- Bên ngoài một căn phòng nhỏ ở trên gác của biệt thự, từng tiếng hét, tiếng đánh chói tai vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịt. Ở bên ngoài căn phòng có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang đi qua đi lại trước của phòng. Sau lưng bà ấy có hai tên vệ sĩ đeo kính râm và một cô hầu gái. “Mời bà theo chúng tôi về phòng!”-Một tên vệ sĩ lên tiếng. “Con tôi đang ở trong đó thì làm sao tôi đi được?”- Người phụ nữ quay khuôn mặt đang khóc đến sưng cả hai mắt nhìn tên vệ sĩ. “Đây là lệnh của chủ tịch.”-Tên vệ sĩ trả lời. “Nhưng mà……” “Phu nhân. Xin bà đừng làm khó chúng tôi!”-Tên vệ sĩ cắt ngang lời của người phụ nữ. “Cậu…..” “Cạch”- Người phụ nữ đó còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa phòng bỗng nhiên mở khiến tất cả mọi người đều quay nhìn nó. “Ông co……” “Khuya rồi mọi người đi nghĩ hết đi.”-Người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng nói với hai tên vệ sĩ và cô hầu. “Dạ. Ông chủ!”- Ba người cùng cuối đầu đồng thanh đáp. Không thèm liếc mắt nhìn người phụ nữ đang khóc một cái, người đàn ông đó trực tiếp bước về phía hành lang. “Ông…….” “Bà vào trong đó với nó đi!”- Trực tiếp cắt ngang lời của người phụ nữ rồi người đàn ông lại tiếp tục đi về phía hành lang dài. Vội vã chạy vào trong phòng thì cảnh tượng trước mắt khiến bà ta không cầm lòng được mà khóc lớn tiếng. Trên giường là một cô gái khoảng 15-16 tuổi đang nầm sấp. Khẽ mở mắt nhìn người phụ nữ, cô gái mở miệng yếu ớt nói:” Bà vào đây làm gì? Ra ngoài!” “Con nằm đây đợi chút, ta sẽ đi lấy thuốc xức cho con!”-Người phụ nữ vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc. “Không cần!”-Cô gái trả lời với người phụ nữ bằng thái độ hơi vô lễ sau đó cố gắng ngồi dậy bước xuống giừơng “Con muốn về phòng sao? Để ta đỡ c…….”- Thấy cô gái định đứng lên thì người phụ nữ đó vội vã vừa hỏi vừa đưa tay ra để đỡ. “Không cần!”- Vừa nói cô vừa hất tay người phụ nữ đó ra, từng từng bước từng bước khó khăn đi ra khỏi căn phòng. ***** “Ông đâu cần phải đánh nó tới mức đó. Dù sao thì nó cũng là con gái của ông mà!”-Người phụ nữ tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông lúc nãy. “Bởi vì nó là con gái của tôi cho nên tôi mới cần phải đánh nó.”- Người đàn ông chậm rãi trả lời người phụ nữ. “Ông!”- Vẻ mặt bình thảng của người đàn ông khiến người phụ nữ càng tức giận hơn nhưng không thể nào nói trả lại người đàn ông. “Vậy nó nói sao? Nó có đồng ý không?”- Quyết định không chất vấn người đàn ông nữa, người phụ nữ đành bất lực hỏi lại. “Tất nhiên là không!”- Người đàn ông tiếp tục chậm rãi trả lời người phụ nữ. “Vậy bây giờ làm sao đây? Hay ông thử nói chuyện lại với anh Lương đi, biết đâu…..” “Không thể được.”- Không chờ người phụ nữ nói hết câu, người đàn ông trực tiếp ngắt ngang lời người phụ nữ. “Chuyện hôn sự này là do cha mẹ tôi sắp đặt từ rất lâu rồi. Bởi vì tôi và anh Lương đều là con trai nên chuyện hôn sự năm đó không thể thực hiện được. Còn bây giờ tôi có con gái, anh Lương có con trai, gia thế hai bên môn đăng hộ đối nên làm thông gia chẳng phải rất tuyệt sao? Bên chúng ta có LV, bên anh Lương có TL, nếu như chuyện hôn sự thành công, sau này hai bên hợp tác làm ăn chẳng phải rất tốt sao?” “Chuyên hôn sự này là hạnh phúc cả đời của con bé, với lại năm nay nó mới 16 tuổi thì làm sao có thể kết hôn được?” “Hạnh phúc cả đời thì sao? Trước đây tôi và bà chẳng phải cũng là hôn sự do cha mẹ hai bên sắp xếp sao? Chẳng phải chúng ta vẫn sống rất tốt đó thôi! Với lại chưa đủ tuổi kết hôn thì cứ đính hôn trước, sau đó cho tụi nó ở chung để bồi đắp tình cảm cũng được!” “Tôi thấy cứ để con bé học hết lớp 12 đã rồi hẵng tính, với lại ông dạy con thì dạy nó nhẹ nhàng thôi chứ đừng có đánh nó nữa. Nó cũng lớn rồi mà ông cứ bắt nó nằm sấp để đánh thì…..” “Rồi rồi……sau này tôi không bắt nó nằm sấp nữa, được chưa? Bây giờ thì xin mời phu nhân của tôi ơi, mau lại đây ngủ đi, khuya rồi!”- Không đợi người phụ nữ nói hết câu, người đàn ông đã giành lời. “Từ từ đã, để tôi gọi cho hiệu trưởn xin phép cho con bé ngày mai nghĩ một ngày, chứ nó……” “Không cần đâu. Tôi đã làm thủ tục chuyển trường cho nó rồi.” “Cái gì? Tại sao ông không nói với tôi một tiếng? Mà ông chuyển nó đi trường nào vậy? Chẳng lẽ ông…..”-Người phụ nữ nhìn người đàn ông với vẻ mặt nghi ngờ. “Đúng vậy! Là trường mà con trai của anh Lương học- trường Đông Nam. Tôi cũng đã sắp xếp cho nó học cùng lớp với Gia Huy rồi và cho chúng ngồi cạnh nhau luôn. Bà thấy tôi có giỏi không?”   Mời các bạn đón đọc Vị Hôn Thê Bá Đạo của tác giả Sea Ice.
Nữ Hoàng Của Hắc Đạo
Câu chuyện Nữ Hoàng Của Hắc Đạo xoay quanh những ân oán tình thù của hai kẻ đứng đầu Hắc đạo và Bạch đạo. Những triết lý làm người, những mưu mô âm hiểm ở thế lực đen tối hay sự bao dung và độ lượng sẽ phá tan những thù hận.  Hai con người đứng đầu hai thế lực họ phải làm gì để bảo vệ những thứ mà họ trân trọng. Cuối cùng chiến thắng thuộc về ai? *** - Nó: Lâm Gia Kỳ [Ryn]: 17 tuổi. Cao 1m78. Tam tiểu thư họ Lâm đứng đầu TG về đào tạo, huấn luyện vệ sĩ, sát thủ, ngoài ra còn về trang sức và nhiều TTTM khắp trên TG. Nó là Trưởng Quân của Lâm gia (thay vì Trưởng Tôn hay Cháu Đức Tôn đứng đầu, thì ở đây Trưởng Quân chỉ nữ tử lên nắm quyền trong gia tộc). Nó xưa giờ là kẻ ngang tàng đến độc ác, lạnh lùng như băng ngàn năm. Sở hữu khuôn mặt vạn người mê. Thân hình chuẩn siêu mẫu. Là kẻ xử sự bằng lí trí và nguyên tắc..còn tình cảm...DẸP... Là cô gái “vàng” của nhiều quốc gia. Là Lão Đại của bang Hắc Long đứng đầu hắc đạo. Kể cả giới Bạch đạo cũng phải nể sợ nó... Ngoài ra còn nhiều bí mật nữa... IQ: 200/200 - Hạ Ngọc Vy Thanh [Ryu]: 17 tuổi. Cao 1m75. Nhị tiểu thư họ Hạ đứng thứ 3 TG về ôtô, môtô. Bạn thân của nó từ nhỏ. Cô nàng này đanh đá khỏi nói, hay móc họng người khác, lúc nào cũng nhí nha nhí nhảnh. Không sợ trời không sợ đất nhưng có điều nhỏ sợ nó lắm, sợ hơn cha mẹ mình cơ. Nghe lời nó cực kì. Khuôn mặt hết sức baby. Thân hình thì khỏi chê. Nhị Tỷ của Hắc Long... IQ: 190/200 - Hoàng Minh Châu [Ryna]: 17 tuổi. Cao 1m75. Đại tiểu thư họ Hoàng đứng thứ 4 TG về chuỗi nhà hàng, khách sạn. Sau này sẽ là bạn của tụi nó. Nhỏ này hiền hơn bà Ryu 1 tí (chỉ 1 tí thôi à), rất hợp rơ với Ryu trong các trò quậy phá. Cũng giống như Ryu, lần đầu tiên gặp nó đã sợ chết khiếp. Khuôn mặt xinh không kém Ryu đâu. Thân hình khỏi bàn. Thân thủ ngang ngửa với Ryu. Sau này sẽ là Tam Tỷ của Hắc Long... IQ: 190/200 - Hắn: Trương Hàn Gia Phong [Ken]: 18 tuổi. Cao 1m88. Đại thiếu gia họ Trương đứng thứ 2 TG về chuỗi resort, địa ốc. Hắn đẹp trai, băng lãnh (nhưng không giống nó, Hắn vui vẻ, nói nhiều với người thân, bạn bè). Hắn được giới Bạch đạo gọi là “vua thị trường” với đầu óc nhanh nhạy và liều lĩnh của Hắn đã giúp Trương gia cuỗm bao nhiều phi vụ lớn. Hắn giỏi võ nhưng so với nó còn phải học hỏi nhiều. Hắn không theo Hắc đạo nhưng được Hắc đạo biết đến không ít... IQ: 200/200 - Triệu Thiên Bảo [Key]: 18 tủôi. Cao 1m85. Nhị thiếu gia họ Triệu đứng thứ 3 TG về bất động sản, chứng khoáng, nội thất. Bạn thân Hắn. Tên này phong lưu đa tình, playboy chính hiệu. Là cái thằng mà suốtt ngày bị Ryu và Ryna xỉa xói. Thế nhưng độ mặt dày của tên này có thể so với với mặt đừơng, hay chấp nhặt với mẹ Ryu nhà ta. Tôn sùng nó lắm nha. Tên này cũng không vừa đâu cũng giỏi võ đấy. IQ: 190/200 - Lâm Gia Thiên [Kio]: 18 tủôi. Anh 2 của nó. Bạn thân của hắn. Thương nó cực kì. Giỏi võ. Bắc hộ vệ của Hắc Long. IQ: 200/200 - Lâm Gia Long [Kun]: 18 tủôi. Anh 3 của nó. Em song sinh của Kio. Bạn thân Hắn. Thương nó cực kì. Nam hộ vệ của Hắc Long. IQ: 170/200 (cha này bị “ngốc” chứ không phải ngu đâu ạ -_-) Ngòai ra còn những nhân vật khác..   Mời các bạn đón đọc Nữ Hoàng Của Hắc Đạo của tác giả Ryn-Mon.
Bộ Tam Siêu Quậy
Ba cô nàng có tính cách khác nhau nhưng lại cực kỳ thân thiết. Mỗi khi nhắc đến ba người họ thầy cô giáo lại cực kỳ đau đầu bởi độ nghịch ngợm của họ là vô cùng bá đạo. Ba chàng trai có ngoại hình như soái ca khiến cho các cô nàng si mê điên cuồng. Một người mang phong cách lạnh lùng, ánh mắt man mác buồn. Một người luôn nở nụ cười trên môi. Một người lại là một tay chơi đúng nghĩa. Giữa sáu người họ đã có một cuộc gặp gỡ vô cùng bất ngờ và kèm theo cả những mâu thuẫn. Cuối cùng kết quả sẽ như thế nào? Họ có thể vượt qua những thử thách để cập bờ hạnh phúc. Mời các bạn độc giả đón đọc truyện Bộ Tam Siêu Quậy nhé. *** (Nó) *Kill* Nguyễn Ngọc Đoan Khanh: xinh đẹp, body chuẩn ko cần chỉnh,16t, cao 1m73,nó sở hữu 1 gương mặt cùng thân hình khiến bao cô nàng mơ ước, làn da trắng hồng ko tì vết, mái tóc màu nâu đen tự nhiên, đôi mắt màu nâu. Là cành vàng lá ngọc của Nguyễn Nhật Minh chủ tịch tập đoàn lớn nhất cả nước về thời trang, nó còn là chị cả của bang Black Angel nổi tiếng về độ máu lạnh và là bang hùng mạnh nhất trong thế giới ngầm. Đai đen các loại võ,sử dụng thành thạo các loại vũ khí. IQ: 298/300 *Elie* Vũ Hoàng Thanh Lam: xinh xắn,dễ thương, bằng tủi nó nhưng chửng chạc hơn và luôn sẵn sàng đem cả tính mạng để bảo vệ nó, cao 1m70, sở hữu thân hình ko kém j nó với đôi mắt trong veo màu ngọc bích, mái tóc màu hung đỏ, làn da trắng. Là tiểu thư của Vũ Hoàng Anh Tuấn chủ tịch tập đoàn lớn thứ 3 cả nước về xây dựng, địa ốc, Lam còn là chị 2 của bang Black Angel, đai đen Karate, Taekwondo, chuyên sử dụng phi tiêu. IQ: 296/300 *Hanna* Trần Ngọc Minh Anh: xinh không thua kém gì nó và Lam, tính tình là tiểu thư chính gốc nhưng rất hoà đồng với nó và Lam,cao 1m73, sở hữu làn da trắng cùng mái tóc màu đen nhánh, đôi mắt màu hồng nhạt cuốn hút đến lạ thường. Là thiên kim tiểu thư của Trần Quốc Huy chủ tịch tập đoàn lớn thứ 4 cả nước về các hệ thống an ninh, Anh cũng là chị 3 của bang Black Angel, đai đen Judo, Karate, chuyên sử dụng côn và kim châm tẩm thuốc độc. IQ: 296/300 (IQ mấy chị này toàn 3 chữ số là thế lào!?? ☆☆★★☆☆★★☆☆★★ (Hắn) *Ken* Phan Minh Quân: đẹp trai, lạnh lùng, xem con gái như giấy vụn muốn xé thì xé, cao 1m83, hắn có 1.mái tóc màu nâu đen cộng thêm với đôi mắt màu cà phê vô hồn làm tăng thêm sức quyến rũ. Là thiếu gia của Phan Minh Nhật chủ tịch tập đoàn lớn nhất thế giới về kinh tế tài chính, hắn còn là anh cả của bang Black Demon nổi tiếng về độ ác độc giết người như cơm bữa, đai đen tất cả các loại võ, chuyên sử dụng súng.IQ: 300/300 *Kai* Trương Ngọc Bảo: đẹp trai, thân thiện, hay cười, nhưng lại có lúc rất đáng sợ, cao 1m80, Bảo sở hữu mái tóc màu nâu vàng, đôi mắt màu xanh biển trông vô cùng lạnh lẽo nhưng thật ra nó rất ấm áp. Là thiếu gia độc nhất của Trương Gia Vỹ chủ tịch tập đoàn đứng thứ 5 cả nước về chế tạo vũ khí, Bảo lá anh 2 của bang Black Demon, đai đen Taekwondo, Judo, chuyên sử dụng kiếm. IQ:297/300 *Kun* Lê Đoàn Tuấn Anh: đẹp trai, học giỏi, là 1 playboy chính hiệu thay bồ như thay áo, cao 1m82, Tuấn Anh có đôi mắt màu nâu lung linh với mái tóc màu hồng nhẹ. Là thiếu gia độc nhất vô nhị của Lê Đoàn Tuấn Gia chủ tịch tập đoàn lớn thứ 3 cả nước về kinh tế, là cậu 3 của bang Black Demon, đai đen Judo,Karate,chuyên sử dụng độc dược hạ sát. IQ: 297/300   Mời các bạn đón đọc Bộ Tam Siêu Quậy của tác giả YuuCoo_BTB.