Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thư Viện Linh Hồn - Ransom Riggs

Từ London đến tận Đồng Ma, khu ổ chuột rùng rợn nhất nước Anh thời Victoria, Jacob cùng đám trẻ băng qua các Vòng Thời Gian khác nhau để tiến tới trận chiến sử thi chống lại xác sống và đội quân hồn rỗng quái dị. Trên đường đi, họ gặp người đàn ông thân phận bí ẩn tên Bentham, thông tin từ ông ta giúp họ vỡ lẽ vì sao Jacob bị đám quái vật săn lùng và thèm khát đến vậy, đồng thời họ nhận ra mối hiểm nguy lớn hơn bao giờ hết họ đang đối mặt… Thư viện Linh Hồn - tập ba đồng thời là tập cuối trong series Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine vẫn đầy rẫy những bức ảnh đen trắng kỳ lạ được thu thập khắp mọi nơi nhưng trông như thể được tạo ra chỉ để minh họa cho câu chuyện, tạo nên một làn sóng ngầm có vai trò quan trọng trong dòng chảy chung của truyện. Các biến cố từ đầu đến cuối đều bí ẩn và gây sửng sốt, không phụ lòng kỳ vọng của độc giả hâm mộ. Phim điện ảnh Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine của đạo diễn lừng danh Tim Burton đã được công chiếu vào​​ cuối năm 2016. "Người hâm mộ sẽ dễ dàng đánh mất mình trong câu chuyện kỳ quái này." - Booklist *** Bộ sách Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine gồm có: Trại Trẻ Đặc Biệt Của Cô Peregrine Thành Phố Hồn Rỗng Thư Viện Linh Hồn *** RANSOM RIGGS là một nhà văn và nhà làm phim, sinh ra ở Maryland và lớn lên ở Florida, Mỹ. Anh học chuyên ngành Văn học Anh tại Cao đẳng Kenyon, và học làm phim tại Đại học Nam California. Riggs đam mê những bức ảnh hoài cổ, và một ngày nọ anh nảy ra ý định viết một câu chuyện xâu chuỗi những nhân vật, tình tiết trong những bức ảnh này lại. Bộ tiểu thuyết Miss Peregrine's home for peculiar children (Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine) chính là thành quả của sự lồng ghép sáng tạo ấy, tiểu thuyết đã đem lại thành công và danh tiếng không ngờ, đưa anh trở thành tác giả sách bán chạy nhất của The New York Times. Phim điện ảnh chuyển thể từ Trại trẻ đặc biệt của cô Peregrine ra mắt vào năm 2016. *** Con quái vật đứng cách xa một đoạn còn chưa tới chiều dài của một chiếc lưỡi, mắt nhìn chằm chằm vào cổ họng chúng tôi, bộ óc teo tóp đầy phự những mường tượng được giết chóc. Không khí nồng nặc sự thèm thuồng của nó với chúng tôi. Hồn rỗng được sinh ra với nỗi thèm khát săn lùng linh hồn của những người đặc biệt, và lúc này đây chúng tôi đang dàn hàng trước mặt nó như một bàn bày các món buffet. Addison chỉ vừa một miếng đớp của nó, can đảm đứng kiên cường dưới chân tôi, đuôi dựng lên cảnh giác; Emma lép vào tôi lấy điểm tựa, vẫn còn choáng váng sau cú va đập nên chẳng thể tạo ra thứ gì đó khá hơn đám lửa que diêm vào buồng điện thoại vỡ tan tành. Cách một đoạn từ nơi xảy ra tình cảnh nghiệt ngã của chúng tôi, ga tàu điện ngầm trông như hiện trường của một vụ đánh bom hộp đêm. Hơi nước từ các đường ống bị vỡ xì ra thành những tấm màn ma quái. Những màn hình cỡ treo lơ lửng rũ xuống từ trên trần. Một biển kính vỡ lan tới tận chỗ đường tàu, chập chờn phản chiếu ánh sáng dưới ánh đỏ nhấp nháy của những bóng đèn báo hiệu khẩn cấp chẳng khác gì một quả cầu kính phản chiếu ánh sáng tại các vũ trường với kích thước rộng đến hàng mẫu Anh. Chúng tôi đã bị dồn vào góc chất, một bên là bức tường chắc chắn, một bên là lớp kính dày cộp kề sát miệng một con vật có bản năng tự nhiên duy nhất là xé chúng tôi ra từng mảnh - ấy thế nhưng nó lại không động đậy gì để siết chặt gọng kìm. Con quái vật có vẻ bị bám rễ xuống sàn, nó lắc lư trên hai chân như đang say hoặc đang mộng du, cái đầu chết chóc rũ xuống, những cái lưỡi của nó như một ổ rắn đã bị tôi thôi miên làm cho ngủ thiếp đi. Chính tôi. Tôi đã làm điều đó - Jacob Potman, một thằng bé vô danh tiểu tốt tới từ một nơi chẳng có chút liên quan nào, Florida. Hiện giờ thì con quái vật không định giết chúng tôi - con vật kinh tởm được gom góp từ bóng tối và ác mộng của những đứa trẻ đang ngủ - vì tôi đã yêu cầu nó không làm thế. Yêu cầu nó bằng những lời không chút chắc chắn, bảo nó gỡ những cái lưỡi đang quấn quanh cổ tôi ra. Lùi lại. Tôi nói thế. "Đứng im. Tôi đã nói thế - bằng thứ ngôn ngữ cấu thành từ những âm tiết tôi biết rằng chưa cái miệng người nào phát ra - và kỳ diệu làm sao nó lại làm theo, đôi mắt vẫn thách thức tôi trong khi cơ thể nó tuân lệnh. Bằng cách nào đó tôi đã thuần phục được cơn ác mộng, đã ếm được bùa chú lên nó. Nhưng những sinh vật đang ngủ rồi sẽ tỉnh dậy và bùa chú rồi sẽ hết tác dụng, nhất là khi bùa chú được ếm một cách vô tình, và bên dưới cái vẻ ngoài điềm tĩnh tôi có thể cảm thấy nó đang lồng lên sôi sục. Addison hích mũi vào cẳng chân tôi. "Nhiều xác sống nữa sẽ tới. Con quái vật này sẽ để chúng ta đi chứ?" "Nói với nó lần nữa đi." Emma nói, giọng cô thều thào mê mụ. "Bảo nó đi đi." Tôi tìm kiếm những từ cần thiết nhưng chúng chẳng chịu ló ra. "Tớ không biết nói thế nào." "Một phút trước cậu còn làm được kia mà." Addison nói. "Nghe cứ như có một con quỷ bên trong cậu vậy." Một phút trước, khi tôi còn chưa biết mình có thể làm được, những từ ngữ ấy đã hiện diện ngay trên đầu lưỡi tôi, chỉ chực chờ để nói được ra. Giờ đây, khi tôi muốn chúng quay trở lại, tình thế lại chẳng khác gì muốn bắt cá bằng tay không. Mỗi khi tôi chộp được một từ, nó lại tuột khỏi nắm tay tôi. ... Mời các bạn đón đọc Thư Viện Linh Hồn của tác giả Ransom Riggs.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
#HàiHước #VôSỉ #VươngTriềuTranhBá Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa hồ muốn làm Nữ Đế! Chờ một chút, nàng muốn làm phản… Một ngày nào đó, khi Tần Lâm Quân muốn làm phản thành công, Lý Chính mang theo Vương Tiễn, Lữ Bố, Lý Quảng, Lý Tư, Quách Gia, Từ Thế Tích... Xuất hiện ở trước mặt nàng nói ra: "Hoàng phi, cớ gì mưu phản!" Mời các bạn đón đọc Điệu thấp làm hoàng đế của tác giả Tuỳ Ngộ Giả Người đăng: hatran302
Đệ Nhất Kiếm Thần
Bạn đang đọc truyện Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong. Diệp Huyên thân là Thế tử được gia tử chọn lựa, tẫn hết trách nhiệm và năng lực của bản thân, đi tranh quyền lợi và tài nguyên tốt nhất cho tộc nhân. Nhưng hắn không thể những tên trưởng lão vong ân bội nghĩa kia lại dám lấy lý do không ra gì kia phế truất hắn, còn đám động đến muội muội và người của hắn. Không tài không đức??? Buồn cười! Là ai đem tài nguyên về cho gia tộc? Thực lực của hắn thế nào, những kẻ kia còn không rõ ư? Tốt lắm! Thiên tuyển nhân ư???? Hắn sẽ cho mọi người thấy, rốt cuộc là hắn mạnh, hay kẻ mà những tên trưởng lão tận lực nâng đỡ thành Thế tử kia mạnh??? *** Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp. "Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”. Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm. Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp. "Tại sao?!" Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô bé này chính là Diệp Liên, em ruột của Diệp Huyên. Khi biết tin gia tộc muốn phế truất anh trai, cô bé tuy đang mang bệnh trong người nhưng vẫn không màng tất cả mà chạy đến. Lão già áo đen cau mày: “Diệp Liên, ngươi đang làm gì?" Cô bé khom mình thi lễ với những người trong từ đường, run rẩy đáp: “Thưa Đại trưởng lão, đại ca Diệp Huyên vẫn là Thế tử, vì sao người lại phế huynh ấy?" Đại trưởng lão lạnh lùng trừng cô bé: “Đây là chuyện hệ trọng của gia tộc, ngươi xen mồm vào làm gì? Đi xuống!" Diệp Liên sợ hãi không dám nhìn thẳng vào ông ta nhưng không những không rời đi mà còn bước vào từ đường, lại thi lễ với các trưởng lão đứng hai bên: “Các vị trưởng lão, đại ca của con đang liều mạng tranh giành quyền khai thác mỏ ở Nam Sơn với nhà họ Lý, hiện giờ sống chết không rõ. Vậy mà gia tộc lại muốn phế truất huynh ấy dù không có chứng cứ, thật sự không công bằng”. "Hỗn láo!" Đại trưởng lão cả giận quát lên: “Việc chúng ta phế truất hắn không có chỗ cho con oắt miệng còn hôi sữa như ngươi ý kiến. Người đâu, kéo nó xuống cho ta!" Bỗng, Thế tử vừa nhậm chức - Diệp Lang - bật cười: “Nên phạt ba mươi trượng để cảnh cáo mới phải”. Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Vậy thì phạt ba mươi trượng!" Hai gã thị vệ trong phủ nhanh chóng vọt vào. Diệp Liên siết chặt nắm tay, thốt lên với vẻ căm giận: “Không công bằng! Đại ca con vào sinh ra tử nhiều năm qua vì gia tộc, giờ phút này vẫn liều mạng vì gia tộc! Gia tộc làm như vậy là bất công với huynh ấy!" Một trong hai gã thị vệ vừa liếc mắt thấy Diệp Lang thì biết cơ hội để thể hiện đã tới, bèn cười gằn: “Diệp Lang thiếu gia kế thừa vị trí Thế tử là hy vọng của mọi người, ngươi ồn ào cái gì?" Bàn tay gã vung lên, giáng thật mạnh vào Diệp Liên. Chát! Gò má phải của cô bé sưng tấy lên sau âm thanh lanh lảnh ấy, nhưng cô bé chỉ đưa tay lên bụm lại, tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt. Diệp Lang quan sát gã thị vệ trong chốc lát, chợt cười hỏi: “Ngươi tên gì?" Thị vệ vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ Chương Mộc, tham kiến Thế tử”. Diệp Lang gật gù tán thưởng: “Ngươi khá đấy. Ta đây làm Thế tử cần mười cận vệ theo bên mình, ngươi làm một trong số đó đi”. Chương Mộc nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, khom lưng thật sâu: “Thuộc hạ nguyện vào nước sôi lửa bỏng vì Thế tử, chết cũng không từ!" Diệp Lang khẽ gật đầu: “Kéo nó xuống đi.   Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong.  
Tả Đạo Khuynh Thiên
Thị phi ai đến phán định, công tội ai cho trí bình? Đời này không muốn quy củ, chỉ cầu tùy tâm sở dục. Thiên cơ nắm trong tay, nhìn ta ngang ngược. —— —— ta là Tả Tiểu Đa, ta không đi đường thường. *** Phong Lăng Thiên Hạ là một vị uy tín lâu năm Chí Cao thần cho nên hành văn vô cùng tốt, mặc dù gần đây thành tích không tốt vì bệnh nhưng lần này trở lại với 《 Tả Đạo Khuynh Thiên 》đang được độc giả nhiệt tình truy phủng.        Nam chính Tả Tiểu Đa có được gia đình hạnh phúc nhưng dưới tác dụng thiên cơ làm tất cả những thứ này cũng không nhất định có thể tiếp tục kéo dài. . .        May mắn Tả Tiểu Đa tại dưới cơ duyên xảo hợp thu được Thiên Nhân hình ảnh, có thể thấy một người ba tháng họa phúc, bởi vậy hắn cũng nhìn thấy hắn Tiểu Niệm tỷ tỷ sẽ tại hai tháng rưỡi về sau tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy nam chính liền bậc hack cố gắng.        Nam chính thông qua Thiên Nhân hình ảnh không ngừng cho người khác xem tướng, tích lũy điểm vận khí, dựa vào dạng này bàng môn tà đạo phương pháp tu luyện, nam chính chẳng những có thể nghịch thiên cải mệnh, càng phải đem Thiên Cơ nắm trong tay, trở thành cực kỳ cường đại thầy tướng!        Nội dung truyện còn thiên về hài hước vô cùng giải trí.  *** Main tham tài - sợ chết - tiện bức - có dũng - có trí - có mưu. Tác giả từng viết 4 bộ : Lăng Thiên Truyền Thuyết - Dị Thế Tà Quân - Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Ta Là Chí Tôn nên bút lực rất cứng, cốt truyện mạch lạc, dễ hiểu. Yếu tố hài bao quanh truyện từ đầu đến cuối, không gây cảm giác nhàm chán chỉ biết cắm đầu tu luyện. Nói chung bộ này có tiềm chất thành siêu phẩm, trân trọng mời mọi người đọc thử! *** Tinh Hồn đại lục. Viêm Võ đế quốc. Trung Nguyên, Phượng Hoàng thành. Thanh Thủy Khu. Tiểu khu, nơi ở của Phượng Vũ gia. . . . . . . . . . . . . "Cẩu Đát!" Một giọng nói thanh thúy vang lên. Tả Tiểu Đa ánh mắt mờ mịt nhớ lại cảnh trong mộng, ánh mắt tán loạn chậm rãi tập trung lại, sau đó buồn bực kéo chăn lên che đầu. "Tiểu Cẩu Đát. . ." Giọng nói đó lại vang lên, kéo dài ra, còn có chút vui sướng, chứng tỏ lúc này chủ nhân của giọng nói đó cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà tâm tình của Tả Tiểu Đa rất không thoải mái. Bởi vì cái tên 'Tiểu Cẩu Đát' này là tên của hắn. Cho dù bất kỳ người nào bị gọi là Tiểu Cẩu Đát thì chắc cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa không thể tức giận. Hắn cũng không dám tức giận. Hắn không biết mình đã có được bao nhiêu cái tên. Ừa, không sai, người đang kêu to đó là mẹ hắn. Dám tức không? Một trăm phần trăm chỉ có bất đắc dĩ. Từ trong miệng cha và mẹ, từ khi Tả Tiểu Đa bắt đầu hiểu chuyện đến nay thì hắn chỉ biết tên của mình nhiều như là hạt cát trong Trường Giang mênh mông, ngôi sao trong tinh hà vô tận. Mà muốn gọi mình với cái tên gì thì tùy vào tâm trạng của cha mẹ. Khi tâm trạng vui vẻ thì Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát, Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Mễ Mễ, Tiểu Đản Đản, Tiểu Thân Thân. . . nghĩ ra cái gì thì gọi cái đó. Khi tâm trạng bình thường thì gọi Tiểu Đa, rất nghiêm túc. Khi tâm trạng không tốt, nhất là khi mình chọc giận bọn họ thì tiểu vương bát đản, tiểu hỗn trướng, ranh con, tiểu túng, tiểu xích lão, tiểu quỷ báo, tiểu vô lương tâm. . . muốn cái gì cũng có. Hơn nữa còn dùng phương ngôn của nhiều nơi để gọi. Có đôi khi Tả Tiểu Đa cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ mình uyên bác cỡ nào, từ nam đến bắc từ đông đến tây, tiếng địa phương các nơi không gì không biết không gì không hiểu, hơn nữa còn chuyên môn dùng để chửi mình. . . Cách gọi tên cũng chính là cách phỏng đoán tâm trạng của cha mẹ. Ví dụ như bây giờ gọi là Tiểu Cẩu Đát, Cẩu Đát thì chứng minh tâm trạng của mẹ vui vẻ, nếu vui vẻ thì sẽ không dễ dàng tức giận, như vậy mình đáp hay không đáp nàng cũng không quan trọng. . . . Ta phải thông qua chuyện mình bị gọi bằng cái tên gì để phỏng đoán mình sẽ bị đánh hay không. . . Ta quá khổ. Tả Tiểu Đa nằm trên giường, yên lặng thở dài. Lung tung gọi Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát. . . thì cũng thôi đi. Vấn đề là Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn không hài lòng với cái tên của mình bây giờ! Tiểu Đa? Ngươi nghe thử xem, đó là cái tên quái quỷ gì thế? Không có chút bá khí nào! Có một đồng môn, tên là Triệu Giang Hồ! Hào khí cỡ nào? Còn có vị tên là Lý Trường Thiên nghe thì cảm thấy lợi hại! Nhưng tên của mình thì. . . Hơn nữa, ngày ấy. . . Cha hắn uống nhiều rượu, nhìn thấy tâm trạng hắn vui vẻ nên Tả Tiểu Đa can đảm hỏi một câu: Vì sao tên ta là Tiểu Đa? Có thể đổi một cái tên khác dễ nghe hơn một chút hay không? Lúc ấy cha hắn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ghét bỏ, chém đinh chặt sắt nói: "Không được!" "Tại sao?" "Không vì cái gì cả! Tóm lại là không được đổi tên!" "Vậy tại sao gọi là Tiểu Đa, cái này hẳn là có thể nói chứ?" Lúc đó cha hắn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi sinh ra, đối với ta và mẹ ngươi thì có chút dư thừa." . . . Có chút dư thừa = Tiểu Đa?! Lúc đó Tả Tiểu Đa cảm thấy lòng mình như đã chết lặng. Hóa ra các ngươi chê ta sinh ra phá hủy thế giới hai người của các ngươi? Ta dư thừa như vậy sao? Nhà ai có huyết mạch truyền thừa mà không vui mừng hớn hở? Nhất là ta vẫn là con trai, nhưng sao đến lượt hai người các ngươi thì lại biến thành dư thừa? Lúc đó Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng hỏi: "Các ngươi ghét ta như vậy sao?" Cha hắn uống một hớp rượu, chậm rãi. . . Ừm, nhấn mạnh một câu: Cha của Tiểu Đa khí chất rất là hào hoa phong nhã, nho nhã tiêu sái, hơn nữa còn anh tuấn, dáng vẻ là mỹ nam tử tuyệt thế, ngoại trừ có chút lười ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm. . . Cha hắn chậm rãi nói: "Lúc đầu rất ghét bỏ, sau này mẹ ngươi phát hiện, từ khi có ngươi, nàng lại có thêm một món đồ chơi hay. . . phát hiện có con thì vẫn rất thú vị, thế là nàng cứ thế mà chơi. . . từ từ, cũng không chê nữa. . ." Đồ chơi! Nghe được hai chữ này, Tả Tiểu Đa bị bạo kích, trực tiếp tự bế. Hai ngươi sinh một cái đồ chơi! Mẹ hắn ở bên cạnh lý lẽ hùng hồn nói: Sinh con không phải để chơi hay sao? Giống như nhà thím Lý nuôi mèo đó, Vương đại mụ nuôi chó đó, không cần biết là gì, tóm lại cũng phải nuôi một cái chơi đúng không? Ngài nói rất hay có đạo lý. Ta lại không phản bác được. Cuộc nói chuyện đêm hôm đó đến đó là dừng. Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không còn bất cứ hứng thú để gặn hỏi thêm gì khác, ôm trái tim đủ thương tích về tới phòng mình. Tả Tiểu Đa cảm thấy may mắn mà tim mình rất tốt. Hắn cảm thấy có thể là do mình quá rộng rãi, bị đả kích nghiêm trọng như vậy mà cũng không có để ở trong lòng, vẫn không tim không phổi gắng gượng qua ngày. Hơn nữa thần kỳ nhất chính là qua đêm hôm đó, hắn lại bình thường trở lại —— không đúng, nói chính xác hơn thì còn chưa qua hết đêm đó thì hắn đã bình thường trở lại. Ai, ta vốn là một cái đồ chơi. . . đồ chơi, là đồ chơi cũng được. . . Trên thế giới này, có ai mà không phải là đồ chơi? Nhưng mà, có thể đổi tên khác hay không? . . . Mời các bạn đón đọc Tả Đạo Khuynh Thiên của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.