Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đừng Bao Giờ Buông Dao

Hỗn Mang #1 - Đừng Bao Giờ Buông Dao - Patrick Ness Chẳng có thị trấn nào giống như thị trấn Prentiss. Nơi không còn bóng dáng phụ nữ. Nơi mọi suy nghĩ trở thành Tiếng Ồn mà bất kỳ sinh vật nào cũng có thể nghe thấy.Dòng chảy Tiếng Ồn ầm ĩ không bao giờ dứt.Không tâm tư thầm kín nào còn là bí mật.Ngay cả trong giấc ngủ.Vậy mà khi sự im lặng không tưởng xuất hiện, vẫn có một bí mật tồi tệ đến mức khiến Todd, thằng nhóc chỉ còn một tháng nữa là trở thành đàn ông, thằng nhóc cuối cùng chưa trở thành đàn ông, phải bỏ chạy hòng giữ lấy mạng sống. Cùng con chó biết nói. Sự im lặng. Và con dao.Nhưng làm sao để chạy thoát khi những kẻ săn đuổi có thể nghe được mọi suy nghĩ trong đầu ta? *** Ý nghĩa tên sách Chaos Walking - Hỗn mang: tên toàn bộ series đến từ câu thoại the Noise is a man unfiltered, and without a filter, a man is just chaos walking. Tiếng Ồn là tổng hòa suy nghĩ, các bí mật thầm kín, ký ức phức tạp của đàn ông, vậy nên tác giả mới có sự so sánh rằng Tiếng Ồn là một người đàn ông không được sàng lọc, mà khi không được sàng lọc, đàn ông chỉ là một mớ hỗn độn biết đi. Bộ Sách Hỗn Mang gồm có: Đừng Bao Giờ Buông Dao Câu Hỏi Được Trả Lời Những Con Quỷ Người The Knife of Never Letting Go - Đừng bao giờ buông dao: đến từ câu thoại I'll never let go of the knife được lặp lại nhiều lần trong tập 1 của nhân vật chính, con dao cũng là một chi tiết then chốt, nắm vai trò đưa ra và thực hiện các lựa chọn (giết/không giết) nhằm định hình tính cách và nhân sinh quan của nhân vật chính trong tập này. Thậm chí có lần nhân vật còn tưởng tượng ra con dao đang nói never let go of me - đừng bao giờ buông tôi. Nhận xét “Hãy đọc nó một mình, hãy đọc nó thâu đêm.” - Chicago Tribune “Điên cuồng, kinh hãi, đầy phấn khích và làm tan vỡ con tim.” - Sunday Paragraph *** Patrick Ness - sinh năm 1971, là tác giả người Mỹ, hiện đang sống ở Los Angeles. Ngoài 12 cuốn sách đã xuất bản, anh còn là nhà báo và nhà biên kịch, đã tham gia chuyển thể tác phẩm Quái vật ghé thăm (A Monster Calls) của mình thành phim điện ảnh. Đừng bao giờ buông dao là tập đầu tiên trong bộ sách Hỗn mang (Chaos Walking), ra mắt từ năm 2008 đến 2010. Tập cuối trong bộ ba tác phẩm đã đem về cho anh Huân chương Carnegie năm 2011. Các tác phẩm khác của Patrick Ness được Nhã Nam xuất bản: - Quái vật ghé thăm (Huân chương Carnegie 2012) - Câu hỏi được trả lời (Hỗn mang #2) - Những con quỷ người (Hỗn mang #3 - Huân chương Carnegie năm 2011)   *** "ĐỪNG BAO GIỜ BUÔNG DAO" - PHẢI LÀM GÌ TRONG THẾ GIỚI KHÔNG-BAO-GIỜ IM LẶNG?  “Đừng Bao Giờ Buông Dao" là cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong bộ ba tiểu thuyết mang tên “Hỗn Mang" của nhà văn Mỹ Patrick Ness. Bản... Sâu Sách - 2 tháng 6 2021      “Đừng Bao Giờ Buông Dao" là cuốn tiểu thuyết đầu tiên trong bộ ba tiểu thuyết mang tên “Hỗn Mang" của nhà văn Mỹ Patrick Ness. Bản tiếng Anh của cuốn sách - “The Knife Of Never Letting Go” được ra mắt độc giả từ tháng 5 năm 2008 và mới được Nhã Nam phát hành phiên bản Việt vào đầu năm 2021. Cuốn sách được viết theo thể loại "kỳ ảo, giả tưởng" nên sẽ khá phù hợp cho bạn nào thích cốt truyện phiêu lưu theo hành trình nhân vật.     “Đừng Bao Giờ Buông Dao" - ngay từ nhan đề, tác giả đã nhắc nhở người đọc về không khí căng thẳng, khẩn trương, cảnh giác cao độ của một hành trình đầy rẫy hiểm nguy. Quả vậy, gần 500 trang của cuốn sách, người đọc như hoà mình vào trong những bước chạy không ngừng của nhân vật tôi, Todd, một cậu nhóc "sắp trở thành đàn ông". Đồng hành cùng Todd là chú chó Manchee. Cứ như vậy, một người, một chó, một dao đã khám phá ra những bí mật cực kì đen tối trong thế giới mà họ đang tồn tại.     Điểm đặc biệt nhất của cuốn sách chính là thế giới mà tác giả đã xây dựng. Một thế giới gần như không có bóng dáng phụ nữ. Kỳ dị hơn, đó là thế giới mà mọi suy nghĩ đều trở thành Tiếng Ồn khiến bất kỳ sinh vật nào cũng có thể nghe thấy và nhìn thấy, kể cả trong giấc ngủ. Bạn có thể tưởng tượng được không khi mọi ý niệm của bản thân sẽ hiện lên ngay phía trên quầng đầu của mình, ai cũng thấy, ai cũng đoán biết được. Không tâm tư thầm kín nào còn là bí mật. Chúng ta phải lựa chọn xem ai đáng tin, ai dối trá. Chúng ta phải học cách giấu sự thật trong những suy nghĩ nguỵ tạo để tồn tại. Và giữa thế giới ấy, làm thế nào để chạy thoát khi những kẻ săn đuổi có thể nghe được mọi suy nghĩ và sẵn sàng đoạt mạng ta bất cứ lúc nào?     Được xây dựng theo trường phái "Dystopia", tạm dịch là “Phản Địa Đàng", có thể nói “Đừng Bao Giờ Buông Dao" đã tái hiện một cách chân thực nhất tất cả những hiện thực mà một thế giới “Phản Địa Đàng" có thể tồn tại: chính phủ bạo tàn, tư tưởng suy đồi, những giá trị về nhân tính bị đảo ngược... Chúng ta dễ dàng bắt gặp những hiện thực ấy trong những trang miêu tả của cuốn sách. Thị trấn khởi đầu của câu chuyện, Prentiss, lấy tên theo kẻ lãnh đạo, là một thị trấn bạo tàn đúng nghĩa. Prentiss sẵn sàng chà đạp lên tất cả để thực hiện lí tưởng vô nhân đạo của mình. Lí tưởng ấy được truyền lại cho cả thế hệ của “Prentiss-con". Và thậm chí khiến những kẻ truyền giáo như Aaron cũng sẵn sàng dùng nắm đấm để phán quyết những người yếu thế.      Thế nhưng, giữa ngục tù đen tối ấy của hiện thực, vẫn thực sự có những ánh sáng le lói của niềm tin, của tình yêu thương. Đó là sự chở che, sự hi sinh vô bờ bến của hai người chú của Todd: Ben và Cillian. Là lá thư để lại của mẹ Todd. Là những ân cần của sự “im lặng” đồng hành cùng Todd... Có thể nói, đó chính là những "kim chỉ nam" giúp Todd luôn đi đúng hướng, là "cán cân đạo đức" giúp Todd luôn chiến thắng tư tưởng bạo tàn trong thế giới của mình. Và đó cũng chính là "kim chỉ nam" mà tác giả Patrick Ness muốn nhắc nhở và cảnh tỉnh người đọc, rằng không có sự khủng hoảng nào thực sự đáng sợ bằng sự khủng hoảng của lương tri. Chúng ta phải thực sự sống bằng niềm tin để vượt qua bất cứ nghịch cảnh nào.     Để đánh giá chung về cuốn sách này, mình nghĩ mình sẽ dùng từ “gọn gàng". Tất cả những phần trần thuật về bối cảnh rất ngắn gọn. Cốt truyện chuyển biến logic và rất hợp tâm lí nhân vật, không rơi vào kể lể. Những “phản ứng hoá học" trong tình cảm của các nhân vật cũng xây dựng vừa đủ để người đọc nhận ra những nét tình ý nhưng không đi quá sâu để tạo cảm giác sến súa, sa đà. Truyện có những plot-twist đủ để người đọc cảm thấy hiểu hơn về bối cảnh đã mở ra lúc đầu. Những lời giải đáp sẽ được trải dài từ từ ở những trang phía cuối truyện. Tuy nhiên, đây cũng không phải là cuốn sách có plot-twist đến độ bất ngờ và ám ảnh như nhiều cuốn sách khác. Thậm chí, nếu ai tinh ý, hoàn toàn có thể đoán ra khi truyện đi được nửa chặng đường. Có lẽ, vì đây cũng là cuốn sách đầu tiên trong bộ sách gồm ba tập nên những tình tiết vừa đủ ấy sẽ là tiền đề hợp lí để mở ra thế giới của hai tập sau này.     Điểm đáng khen cũng là điểm hạn chế lớn nhất của cuốn sách đến từ ngôi trần thuật. Truyện được tái hiện dưới ngôi kể “tôi" của Todd, thế nên những tình tiết, những chuyển biến của câu chuyện hiện lên đầy chân thật và cảm xúc. Tuy nhiên, cũng giống như nhiều cuốn truyện khác, vì ngôi kể là “tôi" nên có nhiều tình tiết, câu chuyện sẽ diễn ra hơi thiếu khách quan. Đồng thời, người đọc sẽ khá khó để theo dõi diễn biến tâm lí của nhiều nhân vật khác, những người mà mình tin sẽ có khá nhiều đất diễn để khắc hoạ sâu hơn hình tượng của mình nếu được xây dựng rõ hơn như Viola, chú Ben, thị trấn trưởng Prentiss… Bên cạnh đó, sự cố chấp và cứng đầu của Todd trong một vài tình huống sẽ khiến người đọc có đôi lần hơi tức giận. Điều này đặc biệt được thể hiện trong một chi tiết mà mình tin khi đọc xong, thậm chí đến lúc gấp cuốn sách lại, bạn sẽ thấy nhức nhối và buồn lòng về Todd mãi.     Nhưng tựu chung lại, “Đừng Bao Giờ Buông Dao" là một cuốn sách rất đáng đọc để giải toả căng thẳng. Mình biết đến cuốn sách này vì rạp chiếu phim thời điểm đó ra mắt bộ phim chuyển thể từ cuốn sách mang tên “Hành Tinh Hỗn Loạn". Tình cờ, Nhã Nam cũng phát hành đồng thời cuốn sách nên mình đã ra mua ngay. Và chỉ mất đúng ba ngày để mình hoàn thành xong cuốn sách này. Được biết, Nhã Nam đã mua bản quyền hai phần tiếp theo của cuốn sách mang tên: “Câu Hỏi Được Trả Lời" và “Những Con Quỷ Người", sẽ ra mắt trong năm nay nên chúng mình sẽ không sợ mạch truyện bị ngắt quãng đâu.      Ngay bây giờ, chúng mình hãy ra ngay hiệu sách gần nhất, tìm mua “Đừng Bao Giờ Buông Dao" và sẵn sàng cùng chuyến hành trình với cậu bé Todd nhé. Đảm bảo sẽ không phí hoài thời gian của các bạn đâu. *** LỖ HỔNG TRONG TIẾNG ỒN ĐIỀU ĐẦU TIÊN BẠN NHẬN RA khi chó của bạn biết nói là chó không có gì nhiều để nói. Về bất cứ điều gì. “Mót ị, Todd.” “Im đi, Manchee.” “Ị. Ị, Todd.” “Tao bảo im đi mà.” Chúng tôi đang đi qua những cánh đồng hoang ở phía Đông Nam thị trấn, những cánh đồng dốc chạy xuôi xuống sông và về phía đầm lầy. Ben sai tôi đi hái cho chú vài quả táo ở đầm lầy và bắt tôi phải dẫn Manchee theo, dù tất cả đều biết tỏng Cillian chỉ mua con chó này để lấy lòng thị trưởng Prentiss, nên bỗng nhiên nó trở thành món quà sinh nhật của tôi năm ngoái, dù tôi chưa bao giờ nói mình muốn có một con chó, trong khi tôi có nói tôi muốn Cillian sửa xe đạp cho để tôi không phải cuốc bộ tới mọi chốn đổ nát của cái thị trấn ngu ngốc này, nhưng ồ, không, chúc mừng sinh nhật, Todd, đây là con chó vừa dứt sữa, Todd, và dù mày không muốn nó, dù mày không đòi nó, thì cũng cứ đoán xem ai sẽ cho nó ăn, dạy dỗ nó, tắm cho nó, đưa nó đi dạo, và nghe nó lải nhải khi giờ đây nó đã đủ lớn để liến thoắng không ngừng? Đoán xem ai? “Ị,” Manchee lặng lẽ sủa với chính mình. “Ị, ị, ị.” “Thì cứ ị đi và thôi lải nhải ngay cho tao nhờ.” Tôi ngắt một nhánh cỏ ven đường và quất Manchee. Tôi không đánh trúng nó, tôi không định đánh trúng nó, nhưng nó chỉ phá lên cười ăng ẳng và chạy tiếp trên con đường mòn. Tôi đi theo, quạt nhánh cỏ của mình lên đám cỏ hai bên đường, nheo mắt vì nắng, cố để đầu óc trống rỗng. Thú thực, chúng tôi không cần táo ở đầm lầy. Ben có thể mua táo ở cửa hàng của ông Phelps nếu chú ấy thực sự muốn ăn. Cũng thú thực: đến đầm lầy hái vài quả táo không phải là việc của một người đàn ông, vì đàn ông không được phép an nhàn đến vậy. Tôi sẽ chính thức trở thành đàn ông sau ba mươi ngày nữa. Tôi đã sống mười hai năm, mỗi năm mười ba tháng, và thêm mười hai tháng nữa, cộng lại thì vẫn còn một tháng mới đến ngày sinh nhật trọng đại. Kế hoạch đang được lên, công cuộc chuẩn bị đang được tiến hành, tôi đoán sẽ có một bữa tiệc, dù tôi bắt đầu thấy được vài hình ảnh kỳ quái về nó, vừa u ám vừa quá đỗi xán lạn, nhưng dẫu sao tôi cũng sẽ trở thành đàn ông, và đi hái táo ở đầm lầy không phải là việc của đàn ông, hay của một thằng sắp-trở-thành-đàn-ông. Nhưng Ben biết chú ấy có thể sai tôi đi, và rằng tôi sẽ đồng ý, vì đầm lầy là nơi duy nhất gần thị trấn Prentiss ta có thể tạm thoát khỏi tất cả những Tiếng Ồn mà con người xả ra, tất cả những xôn xao và ầm ĩ không bao giờ dứt, ngay cả khi họ ngủ, con người và những suy nghĩ họ thậm chí không biết mình đang nghĩ, dù ai cũng có thể nghe thấy chúng. Con người và Tiếng Ồn của họ. Tôi không biết họ làm thế nào để chịu đựng được nhau. Con người là những sinh vật Ồn Ào. “Sóc!” Manchee sủa rồi chạy bắn đi, nhảy khỏi đường mòn, dù tôi đã hét lên gọi nó lại, rồi đến lượt tôi phải chạy theo, băng qua cánh đồng (tôi nhìn quanh để đảm bảo không có ai ở gần) chết tiệt, vì Cillian sẽ nổi khùng nếu Manchee ngã xuống một lỗ rắn chết tiệt nào đó và dĩ nhiên đây sẽ là lỗi chết tiệt của tôi dù ngay từ đầu tôi đã không muốn có con chó chết tiệt này. “Manchee! Quay lại ngay!” “Sóc!” Tôi phải lội qua đám cỏ, những con sâu bám vào giày tôi. Một con bẹp gí khi tôi đá nó ra, để lại vệt màu xanh dọc đôi giày thể thao, mà theo kinh nghiệm của tôi thì sẽ không thể giặt sạch. “Manchee!” tôi điên tiết gầm lên. “Sóc! Sóc! Sóc!” Nó sủa quanh một gốc cây và con sóc nhảy lóc chóc trên thân cây, chế giễu Manchee. Đến đây, chó ngu, Tiếng Ồn của nó vang lên. Đến đây, đến đây, đến đây mà bắt Ngu Ngu Ngu. “Sóc kìa, Todd! Sóc!” Chết tiệt; động vật thật ngu ngốc. Tôi chộp lấy vòng đeo cổ và tét mạnh vào chân sau của Manchee. “Ối, Todd? Ối?” Tôi lại đánh nó. Rồi lại đánh nó. “Ối? Todd?” “Đi nào,” tôi nạt, Tiếng Ồn của tôi rền vang đến nỗi tôi chẳng thể luận ra được mình đang nghĩ gì, một việc khiến tôi sắp phải hối hận, bạn cứ chờ xem sẽ biết. Thằng nhóc ngu, thằng nhóc ngu, con sóc nghĩ về tôi. Đến đây mà bắt, thằng nhóc ngu. “Mày cũng biến mịa đi,” tôi trả đũa, chỉ có điều tôi không nói “mịa” mà nói thẳng cái chữ tục tĩu hơn nhiều kia ra. Đáng lẽ tôi nên nhìn quanh trước khi nói. Vì Aaron đây rồi, ngay tại đây, bất thình lình nhào ra khỏi bãi cỏ, nhào ra và tát vào mặt tôi, chiếc nhẫn lớn của anh ta làm rách môi tôi, rồi anh ta vung tay thêm phát nữa, tay nắm lại thành đấm, trúng gò má tôi, nhưng ít nhất cũng không trúng mũi vì tôi đang ngã xuống cỏ, cố tránh cú đấm của anh ta, và vì thế phải buông dây buộc cổ Manchee ra, nó lại chạy đi tìm con sóc, sủa ầm ĩ, đồ phản bội, tôi ngã bò lăn bò càng xuống cỏ, trét vệt sâu xanh lên khắp người. Và tôi nằm đó, trên mặt đất, thở hổn hển. Aaron đứng trước mặt tôi, từng mảnh rời rạc của Tiếng Ồn và những lời giảng đạo từ anh ta lao tới, Cẩn thận lời ăn tiếng nói đó, nhóc Todd và phải biết hy sinh và vị thánh tự chọn con đường của mình và Chúa nghe thấy đấy và hàng loạt những hình ảnh có trong Tiếng Ồn của tất cả mọi người, những điều quen thuộc và những ký ức thoáng qua của… Cái gì? Cái quỷ quái gì…? Nhưng những đoạn ồn ào hơn trong bài giảng đạo của Aaron đã lao tới và che cái quỷ đó lại, tôi ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta, rồi đột nhiên tôi không còn muốn biết nữa. Tôi đã nếm thấy vị máu từ vết nứt trên môi do chiếc nhẫn của Aaron gây ra và tôi không còn muốn biết nữa. Anh ta không bao giờ đến đây, đàn ông không bao giờ đến đây, họ có lý do của họ, đàn ông có lý do của đàn ông, nên ở đây lúc nào cũng chỉ có tôi và con chó của mình, nhưng giờ anh ta lại ở đây và tôi không, không, không muốn biết lý do. Anh ta mỉm cười nhìn xuống tôi, nụ cười ẩn sau bộ râu quai nón, mỉm cười khi tôi vẫn nằm trên cỏ. Nắm đấm mỉm cười. “Nhóc Todd, lời ăn tiếng nói,” anh ta lên tiếng, “trói buộc chúng ta như những tù nhân bị trói bởi cùng một sợi xích. Cậu không học được gì từ nhà thờ sao?” Rồi anh ta thốt lên những lời thuyết giảng quen thuộc nhất của mình. “Một người sa ngã, tất cả cùng sa ngã.” Vâng, Aaron, tôi nghĩ. “Dùng mồm mà nói, Todd.” “Vâng, Aaron,” tôi đáp. “Và những lời chửi thề ấy? Đừng nghĩ ta không nghe thấy chúng. Tiếng Ồn tiết lộ con người cậu. Tiết lộ con người tất cả chúng ta.” Không phải tất cả, tôi nghĩ, nhưng đồng thời vẫn nói, “Xin lỗi, Aaron.” Anh ta cúi xuống tôi, môi kề sát mặt, và tôi có thể ngửi thấy hơi thở đang phả ra từ miệng anh ta, ngửi thấy sức nặng của nó, như những ngón tay đang chộp lấy tôi. “Chúa nghe thấy,” anh ta thì thầm. “Chúa nghe thấy đấy.” Aaron lại giơ một bàn tay lên và tôi co rúm người, anh ta cười rồi biến mất, quay về thị trấn, mang theo Tiếng Ồn của mình. Tôi run rẩy, vì cảm giác rần rật do bị đánh, vì tức giận và ngạc nhiên, quá tức giận, quá chán ghét thị trấn này và những người đàn ông ở đây đến nỗi mất một lúc tôi mới có thể đứng dậy đi tìm con Manchee. Mà anh ta đang làm cái mịa gì ở đây? tôi điên tiết nghĩ, vẫn bừng bừng giận dữ và thù hằn (và sợ, phải, sợ, im đi) đến nỗi không thèm nhìn quanh để xem Aaron có nghe thấy Tiếng Ồn của tôi hay không. Tôi không nhìn. Tôi không nhìn. Rồi tôi cũng nhìn và thấy con Manchee. “Aaron, Todd? Aaron?” “Đừng có nhắc đến cái tên đó nữa, Manchee.” “Chảy máu, Todd. Todd? Todd? Todd? Chảy máu?” “Biết rồi. Im mồm đi.” “Ngu,” nó nói, như thể từ ấy chẳng có ý nghĩa gì, đầu nó cũng rỗng tuếch như bầu trời. Tôi tét mông nó. “Cũng không được nhắc đến từ đó.” “Ối? Todd?” Chúng tôi tiếp tục đi, giữ khoảng cách với con sông bên trái. Sông chảy qua một loạt những khe sâu phía Đông thị trấn, bắt nguồn từ tít phía Bắc nông trại nhà chúng tôi, xuôi về bên hông thị trấn cho đến khi trải rộng ra thành một đầm cỏ rồi cuối cùng trở thành đầm lầy. Bạn phải giữ khoảng cách với con sông, đặc biệt là vùng đầm cỏ trước những rặng cây ở đầm lầy, vì đó là nơi cá sấu trú ngụ, chúng đủ lớn để xơi tái một thằng sắp-trở-thành- đàn-ông và con chó của nó. Những cái vảy trên lưng chúng trông như những cụm lau, và nếu đến quá gần thì, BÙM! - chúng sẽ vọt khỏi mặt nước, phóng thẳng vào bạn với những vuốt sắc nhăm nhe và cái mõm cắn đớp, và khi đó bạn sẽ chẳng có cơ hội sống sót nào đâu. Chúng tôi đi qua vùng đầm cỏ và tôi đón nhận sự yên tĩnh của đầm lầy khi nó hiện ra. Chẳng còn gì để xem ở đây nữa, bởi vậy đàn ông không đến đây. Còn cả cái mùi nữa, tôi không vờ như không ngửi thấy, nhưng mùi không quá tệ như người ta nói. Họ ngửi mùi ký ức, thực vậy, họ không ngửi cái mùi có thực ở đây lúc này, họ ngửi mùi quá khứ. Tất cả những thứ đã chết. Xú và người có quan niệm khác nhau về mai táng. Xú chỉ cần đầm lầy, chỉ việc ném Xú chết xuống nước, để xác chìm, chẳng sao cả vì Xú phù hợp với kiểu mai táng đầm lầy, chắc vậy. Ben kể tôi thế. Nước, bùn dơ và da của Xú Vật hợp nhau, không làm ô uế, chỉ khiến đầm lầy màu mỡ hơn, như con người về với đất. Mời các bạn đón đọc Đừng Bao Giờ Buông Dao của tác giả Patrick Ness & Trần Nguyên (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hạnh Phúc Nhân Đôi
Corey Forrester đã yêu Spencer Addison ngay cái nhìn đầu tiên khi cô gặp anh tại một buổi tiệc lúc cô mới chỉ 14 tuổi. Anh là tình yêu thơ dại của cô và cô luôn đi theo anh đến bất cứ nơi nào anh đến. Tuy nhiên một lần thất hẹn đã tước đi mọi sự si mê và yêu mến của cô đối với anh. Bây giờ sau nhiều năm cô quay lại nơi anh sống ở Rhode Island để quay phim cho đám cưới của cháu gái anh. Một khi đến đó, tình cảm xưa trỗi dậy và cô bất ngờ khám ra rằng sự si mê thơ dại của cô đối với anh lúc còn trẻ đã phát triển thành tình yêu sâu đậm khi cô trưởng thành. Cô có thể tin Spencer một lần nữa với tình yêu của cô không? Spencer Addison phấn khích để gặp lại Corey Forrester sau hơn 5 năm. Cô đã từng là chiếc bóng của anh khi họ còn trẻ và anh chỉ không thể hình dung được là chuyện gì đã gây ra sự bất hòa giữa họ. Nhưng khi anh gặp cô ở nhà mình, anh không thể tin là cô đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp và dí dỏm. Và anh không thể ngăn mình đừng yêu cô. Để chỉnh sửa lỗi lầm mà anh đã gây ra khi còn trẻ, anh muốn chứng minh bản thân với cô một lần nữa. Anh có thể thuyết phục Corey rằng anh là người mà cô có thể tin tưởng và trao trái tim cho anh không? *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Q uấn trong chiếc áo choàng nhung màu đỏ, Corey đứng ở cửa sổ của ngôi biệt thự nhỏ, nhìn tuyết đang rơi, ánh trăng quét qua những ngọn đồi của Vermont, nơi họ đã quyết định trải qua lễ Nô-en đầu tiên thật sự của họ. Chồng cô nhấn mạnh đây cũng là tuần trăng mật thứ hai của họ - tuần trăng mật mà họ sẽ có nếu Corey có đám cưới vào lễ Nô-en của cô... và anh đang đóng vai một chú rể rực lửa đam mê. Cô quay lại và đi đến giường nơi Spence đang ngủ, cô cúi xuống và đặt một nụ hôn lên trán anh. Trời đã gần sáng, và anh đã làm tình với cô cho đến khi cả hai đều kiệt sức, nhưng hôm nay là sáng ngày lễ Nô-en, và cô lo lắng đến ngớ ngẩn khi thấy anh mở quà của anh. Anh luôn tặng quà cho cô, và cô cũng phải đi tìm nhiều tháng trời để mua một món quà chỉ cho riêng anh. Một nụ cười hiện lên môi của anh. "Sao em lại thức?" anh hỏi mà không mở mắt ra. "Hôm nay là sáng Nô-en. Em muốn tặng quà cho anh. Anh có phản đối không?" "Hoàn toàn không," anh nói với tiếng cười khàn khàn và kéo cô nằm xuống trên người anh. "Đây không phải là quà của anh," cô thông báo cho anh biết, chống khuỷu tay trên ngực anh khi anh mở áo choàng của cô. "Anh đã có cái này rồi." "Anh thích có hai món quà cùng một lúc," anh tiếp tục dai dẳng, lướt ngón tay anh xuống khe hở giữa ngực cô. "Hai Lễ giáng sinh và hai tuần trăng mật, tất cả trong cùng một năm," cô trả lời trong tiếng cười hổn hển khi môi anh dò tìm lối đi quyến rũ nơi bàn tay anh đã ở đó. "Chẳng lẽ chúng ta sẽ luôn làm mọi thứ thành một cặp sao?" Câu trả lời cho câu hỏi đó xuất hiện chín tháng sau trong mục báo tin trẻ mới sinh của tạp chí People: Đó là niềm "hạnh phúc nhân đôi" cho Spencer Addison và vợ của anh, nhiếp ảnh gia Corey Foster - một cặp sinh đôi giống hệt nhau tên là Molly và Mary, chào đời vào ngày 25, tháng Chín. .... Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc Nhân Đôi của tác giả Judith McNaught.
Em Có Để Ta Hôn Em Không?
Tác giả Judith McNaught đã đưa người đọc đi từ những vùng đất hoang dã của nước Mỹ đến thành phố London thanh lịch vào những năm 1820 trong một sự tình cờ lãng mạn khó quên. Sheridan Bromleigh, cô gia sư tóc đỏ người Mỹ được thuê để đồng hành với nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster tới nước Anh làm lễ cưới với vị hôn phu của mình. Giữa đường, Charise bỏ trốn theo một anh chàng lạ mặt khác khiến Sheridan khổ sở vì không biết sẽ phải giải thích ra sao với nam tước Burleton, hôn phu của Lancaster. Đứng trên bến tàu, Bá tước Langford Stephen Westmoreland cho rằng người phụ nữ trẻ đang đi về phía chàng là Charise Lancaster, chàng phải có trách nhiệm thông báo với nàng về cái chết của Burleton mà chàng đã gây ra trong vụ tai nạn vào đêm trước đó. Mất kiểm soát vì bối rối, cô gái loạng choạng bước ngay dưới các thùng hàng hóa đang rơi... Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà không còn nhớ mình là ai; chỉ có một dấu vết duy nhất về quá khứ rằng tất cả mọi người đều gọi nàng là Charise Lancaster, và nàng tin Stephen chính là vị hôn phu của mình. Tất cả những gì nàng thực sự biết đó là nàng đang yêu ngài bá tước người Anh đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Cuộc sống bắt đầu bày ra trước mắt nàng những biến cố, hiểu lầm, giận dữ và cả một câu chuyện tình nóng bỏng, lãng mạn tuyệt vời... Judith McNaught, tác giả cuốn "Paradise - 11 năm chờ ... 11 tuần yêu", đã đưa người đọc đi từ những vùng đất hoang dã của nước Mỹ đến thành phố London thanh lịch vào những năm hai mươi của thế kỷ XIX, trong một sự tình cờ lãng mạn khó quên. ----- Đây là cuốn sách cuối cùng (xét về mặt bối cảnh) trong bộ ba về gia đình Westmoreland hùng mạnh và nói về những biến cố trong gia đình xảy ra bốn năm sau khi Whitney kết hôn cùng Công tước Claymore. Stephen Westmoreland - nhân vật chính trong truyện này là em trai của Clayton trong Whitney, My Love. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Sheridan Bromleigh, cô gia sư tóc đỏ người Mỹ được thuê để đồng hành với nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster tới nước Anh làm lễ cưới với vị hôn phu của mình. Giữa đường, Charise bỏ trốn theo một anh chàng lạ mặt khác khiến Sheridan khổ sở vì không biết sẽ phải giải thích ra sao với nam tước Burleton, hôn phu của Lancaster. Đứng trên bến tàu, Bá tước Langford Stephen Westmoreland cho rằng người phụ nữ trẻ đang đi về phía chàng là Charise Lancaster, chàng phải có trách nhiệm thông báo với nàng về cái chết của Burleton mà chàng đã gây ra trong vụ tai nạn vào đêm trước đó. Mất kiểm soát vì bối rối, cô gái loạng choạng bước ngay dưới các thùng hàng hóa đang rơi... Sheridan tỉnh dậy trong lâu đài của Westmoreland mà không còn nhớ mình là ai; chỉ có một dấu vết duy nhất về quá khứ rằng tất cả mọi người đều gọi nàng là Charise Lancaster, và nàng tin Stephen chính là vị hôn phu của mình. Tất cả những gì nàng thực sự biết đó là nàng đang yêu ngài bá tước người Anh đẹp trai, lạnh lùng nhưng lại vô cùng quyến rũ. Cuộc sống bắt đầu bày ra trước mắt nàng một câu chuyện tình nóng bỏng, lãng mạn tuyệt vời… và cả những biến cố, hiểu lầm, giận dữ… khi nữ thừa kế mười bảy tuổi Charise Lancaster trở lại và muốn dành lấy vị trí mà lẽ ra cô ta được đặt vào đó. Cuốn tiểu thuyết gồm 2 tập, với lối đối thoại hài hước giữa các nhân vật, hành văn uyển chuyển mềm mại... chắc chắn độc giả sẽ cuốn hút đến những dòng cuối cùng của cuốn sách. .... Mời các bạn đón đọc Em Có Để Ta Hôn Em Không? của tác giả Judith McNaught.
Định Mệnh
Zachary Benedict Stanhope được sinh ra trong một gia đình giàu có nhất ở Ridgemont. Anh có vẻ ngoài đẹp trai, sang trọng với tính tình kiêu ngạo đặc trưng cho đám đàn ông nhà Stanhope. Nhưng khi một vụ xô xát bi thảm dẫn đến việc anh bị tống ra khỏi nhà, anh phải làm việc ở một xưởng phim ở Hollywood để kiếm sống. Nhờ vào vẻ ngoài của anh, anh sớm được khám phá và trở thành một ngôi sao điện ảnh và cuối cùng đã đoạt giải giải thưởng Oscar cho diễn viên / đạo diễn xuất sắc nhất. Nhưng định mệnh lại một lần nữa thay đổi số phận của anh khi người vợ ngoại tình của anh bị giết chết ngay trên cảnh quay do anh làm đạo diễn, Zack bị kết tội 45 năm tù ... Julie Mathison là một cô bé mồ côi lớn lên ở những trại mồ côi. Vì vậy, cho đến năm 11 tuổi, cô là một cô bé thất học chưa từng được người lớn chỉ dẫn, và cô dành nhiều thời gian trên đường phố học cách đánh cắp và nối dây nóng khởi động xe hơi. Số phận của Julie được thay đổi khi một bác sĩ tâm lý để mắt đến cô. Kể từ đó cô được gia đình Mathisons nhận nuôi. Julie tự hứa với lòng là sẽ làm hết sức mình để trở thành một người hoàn hảo để đáp lại tình cảm của gia đình Mathisons. Hơn một thập niên sau, định mệnh sắp đặt hai người gặp nhau. Khi Zack trốn tù và buộc phải bắt cóc Julie khi cuộc đào tẩu của anh không diễn ra theo đúng kế hoạch. Chẳng bao lâu, sự rắc rối bắt đầu khi Julie thấy mình là một con tin sốt sắng, và Zack phát triển cảm giác muốn bảo vệ cô, một chuyện mà anh chưa bao giờ cảm thấy đối với bất cứ phụ nữ nào trước đây, thậm chí với đối vợ anh cũng không. Khi Zack cho cô quay về nhà, cô đã cố gắng hết sức để thuyết phục cả thế giới rằng Zack vô tội. Nhưng cô bắt đầu khám phá ra nhiều chuyện làm cho cô nghi ngờ sự vô tội của Zack. Kết thúc là cô đã phản bội anh, vì thế gây cho cả hai nhiều sự đau khổ và bất hạnh. Liệu Zack có tha thứ cho những gì cô đã làm? Và liệu anh sẽ mãi phải sống như một tên tù vượt ngục ? Muốn biết kết quả thì mời lót dép ngồi đọc. Truyện này nếu dịch đúng theo tựa đề là "Hoàn Hảo", nhưng TT thấy dùng tên "Định Mệnh" hợp với truyện hơn ... *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Trong căn hộ áp mái ở thành phố Chicago, bạn hàng xóm và phù rể trước đây của Zack, Matt Farrell, nhìn thấy cô con gái đang chạy như bay vào phòng, theo sau là mẹ bé, rồi nhảy chồm lên đùi anh. Với mái tóc vàng óng mượt mà và đôi mắt xanh, Marissa giống hệt Meredith, luôn luôn làm Matt  phải phì cười mỗi khi thấy họ   “Cha nghĩ bây giờ là giờ ngủ trưa cơ mà” anh nói với cô con gái   Cô bé nhìn vào kho sách báo khổng lồ mà anh đang theo dõi, và nhanh chóng hiểu lầm đó là những cuốn truyện cổ tích.   “Đọc truyện. Cha. Trước đã. Làm ơn mà”   Trước khi trả lời, Matt tò mò nhìn Meredith, chủ tịch Bancroft & Company, một chuỗi thương hiệu độc quyền được sáng lập bởi tổ tiên cô, và cô nhìn anh cười vô vọng.   “Hôm nay là chủ nhật mà” cô nói “Những ngày chủ nhật thì khá đặc biệt. Em nghĩ giấc ngủ trưa có thể đợi thêm vài phút”   “Mẹ nói được rồi kìa” anh vừa nói vừa ôm cô bé vào lòng, trong đầu nghĩ ra câu chuyện. Meredith thấy tia sáng thú vị lóe lên trong mắt anh khi cô xếp ghế ngồi nghe, và cô nhận ra nguyên do của việc đó ngay khi Matt bắt đầu   “Ngày xửa ngày xưa” giọng anh ra chiều nghiêm túc “có một nàng công chúa xinh đẹp ngồi trên ngai vàng ở Bancroft&Company”   “Mẹ?”   “Mẹ” Matt xác nhận “Bên cạnh xinh đẹp và tuyệt diệu, nàng công chúa này còn rất thông minh. Nhưng một ngày kia” giọng anh trở nên nghiêm trọng đến tàn khốc “nàng để một tay nhà băng đầu độc ác tư tiền của nàng vào một công ty mà – ”   “Chú Parker?” Marissa toe toét hỏi   Meredith che dấu nụ cười vì lời miêu tả vị hôn phu trước đây của Matt và vội vàng nói   “Cha nói đùa đấy. Chú Parker không độc ác đâu con”   “Đây là câu chuyện của anh mà” Matt tóe miệng cười tranh cãi rồi lại tiếp tục “Trong lúc đó chồng của công chúa là một người rất rành về lãnh vực kinh doanh đã cảnh báo cô không được làm vậy, nhưng cô vẫn làm bằng mọi giá” anh nhấn mạnh “Nàng công chúa còn tin chắc đến mức đánh cược với chồng là thị trường cổ phiếu sẽ lên, nhưng nó đã không. Nó đã giảm hai điểm hôm thứ 6. Con có biết nàng công chúa thua cái gì trong cuộc cá cược với chồng không?” .... Mời các bạn đón đọc Định Mệnh của tác giả Judith McNaught.
Điều Kỳ Diệu
Với một bà mẹ đáng ghét và mưu mô luôn kìm kẹp sát sao nàng trong việc kết hôn, Julianna Skeffington biết rằng nàng chỉ có một cơ hội cho bản thân mình để có một cuộc sống như nàng muốn: trở nên trọn vẹn, hoàn toàn, tuyệt đối BỊ HỦY HOẠI. Lang thang trong một khu vườn vào một buổi tối muộn, nàng tình cờ gặp một người đàn ông đeo mặt nạ và cầu xin chàng hủy hoại nàng, làm say mê chàng với sự trong trắng và hấp dẫn của nàng. Đổi lại chàng cũng quyến rũ nàng bằng kinh nghiệm của chàng, và cả hai người đều chìm đắm trong sự ham muốn lẫn nhau. Nàng không biết rằng người đàn ông đeo mặt nạ là người mà nàng đã kiên quyết chối từ - Nicholas DuVille. Cuốn sách này là một truyện ngắn trong tuyển tập "A holiday of Love" được viết bởi các tác giả Jill Barnett, Annette Lamb, Jude Deveraux, và Judith McNaught." Bốn cuốn trong tuyển tập này là: + Change of Heart, By Jude Deveraux + Miracles, By Judith McNaught + Daniel& the Angel, By Jill Barnett + Hark! The Herald, By Arnette Lamb --- ------ ------ ------- Đây là cuốn truyện dành cho những người yêu thích Nicholas DuVille qua Whitney, my love và Until you. Cuối cùng, chàng Nicki cũng đã tìm được một nửa của mình, tìm được điều kỳ diệu của mình. *** Nhận định "Judith McNaught là một đẳng cấp riêng." - USA Today "Tác giả ăn khách bậc nhất New York Times đã khéo léo dệt nên một câu chuyện ly kỳ đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng hồi hộp, đầy những nhân vật không thể quên và chằng chịt những mạch ngầm dữ dội của khát khao, tham vọng." - Amazon.com "Một câu chuyện tình yêu đích thực hòa trộn giữa sự hài hước, hồi hộp, bí ẩn và lãng mạn khôn cùng."- Regan *** JUDITH McNAUGHT (1944) được xem là một trong những tác giả được yêu thích nhất mọi thời đại với thể loại tiểu thuyết lãng mạn cổ điển. Trước khi bước vào sự nghiệp viết lách, McNaught đã thành công trong lĩnh vực phát thanh, điện ảnh và tài chính. Bà đã quyên góp và làm rất nhiều việc từ thiện. Judith McNaught hiện đang sống ở Houston, Texas. Tác phẩm: Hơn Cả Tuyệt Vời Như Cõi Thiên Đường 11 Năm chờ 11 Tuần yêu Ai Đó Dõi Theo Em Whitney Yêu Dấu Vương Quốc Của Những Giấc Mơ Em Có Để Ta Hôn Em Không? Hạnh Phúc Nhân Đôi Tender Triumph Trong Từng Hơi Thở Tiếng Sét Xanh Định Mệnh Yêu Em Cho Đến Hơi Thở Cuối Cùng Một Lần Và Mãi Mãi Điều Kỳ Diệu Remember When Thiên Đường ... *** Những bức tường bọc lụa của căn phòng khách rộng lớn trong ngôi nhà thôn quê oai vệ gần London của Nicholas DuVille được nối liên tiếp bởi những bức tranh vô giá của các bậc thầy vĩ đại và được trang hoàng bằng những báu vật đã từng làm vinh danh các cung điện. Ngay lúc này trong phòng đang có vị chủ nhân của nó cùng với bốn người bạn thân thiết nhất của chàng – Whitney và Clayton Westmoreland và Stephen và Sheridan Westmoreland. Cha mẹ của vị chủ nhân cũng hiện diện trong dịp đặc biệt này – Eugenia và Henri DuVille. Vị khách thứ bảy là Bà công tước quả phụ Claymore, người mà ngoài việc là bạn đặc biệt của hai vị trưởng bối nhà DuVille, còn có vinh dự là mẹ của cả Clayton và Stephen. Trong ngày đặc biệt này, những vị khách ngồi theo hai nhóm tách biệt trong căn phòng rộng rãi. Một nhóm gồm có những ông bố bà mẹ, Eugenia, Henri, và bà Công tước quả phụ. Nhóm còn lại gồm có bốn người bạn của Nicholas DuVille, những người cũng đã trở thành những ông bố bà mẹ, nhưng tất nhiên là trẻ hơn nhóm kia . Người thứ bảy trong căn phòng, Nicholas DuVille, không ngồi với nhóm nào, bởi vì chàng vẫn chưa phải là một ông bố. Chàng đang chờ để trở thành một ông bố, ngay đây thôi. Hai người bạn cùng giới với chàng, những người đã phải chịu đựng và đã vượt qua được sự chờ đợi thử thách hệ thần kinh này thì đang khá thích thú quan sát sự khổ sở của chàng. Họ thích thú là bởi vì Nicholas DuVille đã nổi tiếng trong những thành viên của giới quí tộc cấp cao nhờ vào khả năng giữ điềm tĩnh, thậm chí là khiếu hài hước không gì sánh được của chàng, trong những tình huống làm cho những quí ông cũng từng trải như chàng phải vã mồ hôi và chửi thề. Tuy nhiên, ngày hôm nay huyền thoại về sự tự kiềm chế đó không còn tồn tại. Chàng đang đứng bên cửa sổ, bàn tay phải lơ đãng nắn bóp những cơ bắp căng thẳng nơi gáy. Chàng đang đứng đó bởi vì chàng đã đi qua đi lại chỗ cái thảm nhiều đến nỗi khiến cho mẹ của chàng phải nói với chàng một cách vui vẻ là chỉ nhìn thấy chàng làm việc đó thôi cũng khiến bà sắp kiệt sức. .... Mời các bạn đón đọc Điều Kỳ Diệu của tác giả Judith McNaught.