Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Thời Đang Qua - Nhật Tiến

Ở ngoài đời, tôi chưa bao giờ gặp Nhật Tiến. Điều này, nếu đối vớí cá nhân tôi có thể được xem là một sự thiệt thòi thì trái lại, đối vớí tác phẩm có khi lại là một điều hay: tôi không có cách nào khác hơn là đến với anh qua tác phẩm. Tuy chưa được gặp anh song Nhật Tiến trong Văn Học Việt Nam thì không phải là một ai xa lạ. Sau khi bước vào văn đàn với truyện dài Những người áo trắng (1959) và nhất là Những vì sao lạc (1960) nói về những trẻ "bụi đời" có cả mười mấy, hai chục năm trước khi có từ ngữ sau này, anh đã, ở tuổi 25, đạt tới được một vinh dự không nhỏ là được Giải thưởng Văn chương Toàn quốc cho hai năm 1961-1962 vì truyện Thềm Hoang do nhà xuất bản Đời Nay của Nhất Linh in ra năm 1961. Là người yêu văn học, từ đó không ai là không để ý đến những tác phẩm gần như năm nào Nhật Tiến cũng có mặt để đóng góp vào văn học miền Nam tự do. *** Những Chặng Đường Văn Học Của Nhật Tiến N gười ta để ý đến anh không phải vì anh viết nhằm vào cái sôi nổi, như Chu Tử với những Loạn, Ghen, Yêu của ít năm sau đó hay Hoàng Đông Phương (tức Nguyễn Thị Hoàng) của Vòng tay học trò hoặc Lệ Hằng của những năm 70. Người ta cũng lại không để ý đến anh vì anh đi tìm cái mới như Thanh Tâm Tuyền hay thử nghiệm nhiều như Bùi Giáng, Phạm Thiên Thư trong thơ. Người ta tìm đọc Nhật Tiến vì anh rất "cổ điển", cổ điển không thua gì những bậc đàn anh (và cả đàn chị) như Nhất Linh và Nguyễn Thị Vinh, những người đầu tiên đã nhìn ra văn tài của anh và khuyến khích anh trên con đường sự nghiệp. Ở anh nổi bật lên những đức tính như một lòng thương xót bao la dành cho những kẻ xấu số trong xã hội, một con mắt thật tinh đời nhưng không ác ý, một trái tim ôn hòa nhưng không phải không biết phẫn nộ, một con ngườỉ thuần túy dành cho giáo dục (kể cả giáo dục có bề ngoài hình thức như ở trong học đường lẫn giáo dục tưởng như không có hình thức như báo chí, tiểu thuyết, truyền thanh, truyền hình... ). Người ta, do đó, tìm ở Nhật Tiến một cái gì chân thật, một lương tâm xã hội đôi khi có thể xem là hơi lý tưởng quá nhưng lúc nào cũng đầy một lòng trìu mến đối vớỉ tuổi thơ (như trong Chim hót trong lồng, Chuyện bé Phượng, hay Tay Ngọc), đối với những người dân lành bị kẹt vào trong một cuộc chiến thảm khốc mà họ không có đủ trí tuệ hay hiểu biết để tách bạch, phân tích các vấn đề (điển hình như những truyện dài Giấc ngủ chập chờn hay Quê nhà yêu dấu, viết vào trong những giờ phút khốc liệt ngay theo sau trận Mậu Thân). Ở trong một khung cảnh chiến tranh mà nhiều khi ta cảm thấy như bị bẫy, không trách có người cảm thầy mình điên lên được, không trách có người điên thực sự như trong truyện ngắn "Tặng phẩm của dòng sông", một trong những truyện ngắn hay nhất của anh và được lựa chọn vào trong tuyển tập Những truyện ngắn hay nhất của quê hương do nhà xuất bản Sống in ra ở Saigon năm 1973. Ở Nhật Tiến có nhiều con người xa lạ, tưởng không bao giờ có thể gặp nhau trong một người. Từ ngày trưởng thành, là một sinh viên di cư vào Nam, anh trong căn bản là một nhà giáo. Ra đời, anh đi dạy tư ở Mỹ Tho, nơi đây anh gặp Truơng Cam Vĩnh. Đời sống tỉnh lẻ, anh không biết làm gì hơn là ngồi viết văn – trước hết là cho mình, chưa dám nói là cho ai khác vội. Rồi một cơ may (qua sự giới thiệu của anh Trương Cam Vĩnh) anh đã đến với Nhất Linh, và từ đó anh trở thành một tác giả có sách xuất bản. Hỏi anh có làm gì về văn chương trong khung cảnh học đường không? "Thưa không, tôi dạy Toán, Lý, Hóa...." Cho đến tận những năm cuối cùng trước khi miền Nam sụp đổ, anh vẫn làm nghề ‘‘gõ đầu trẻ" và trong đám "trẻ" này đôi khi cũng có cả những ông bà trung niên được anh luyện thi mà nhiều người không hề bao giờ biết là anh viết văn. "Tôi không bao giờ nói về văn chương ở trong lớp cả", anh tuyên bố. Anh dạy từ khi mới vào đời, anh dạy từ trong thời gian dài làm báo, viết văn, anh dạy tư thêm trong lúc bị động viện, ở trong quân đội, anh dạy cả sau khi Cộng sản vào thành. Nói tóm lại, ở trong anh từ trước đến sau là một nhà giáo. Nhưng là vì anh dạy tư suốt đời nên khi Cộng sản vào, anh cũng không phải đi học tập gì nhiều. Anh chỉ phải theo có một đợt học tập ngắn ngày dành cho diện các văn nghệ sĩ (lần đó anh đi có cả Thái Thanh, Phạm Đình Chương, Lệ Hằng, Nguyên Thị Hoàng v...v... bị gọi đi cùng). Và cũng vì người ta, cả xã hội chung quanh anh nhìn anh là một "ông thầy" dậy trẻ nên không ai nỡ tâm khai anh đã từng là giảng viên trong quân đội, Cục Chính Huấn. (Có ai ở trong hoàn cảnh này mới rõ được lòng yêu mến, tình bao bọc của đồng bào là quý đến chừng nào !) Mãi đến năm 78 anh mới thôi dạy học vì trong một xã hội Cộng sản, dạy học dầu là Toán, Lý, Hóa....mà không được dạy theo ý mình, phải theo giáo án, phải theo chỉ thị, phải theo yêu cầu chính trị của Nhà nước và Đảng thì quả là hơn một cực hình. Anh chị Nhật Tiến quay ra mở quán cà phê. Ta hãy nghe Mai Thảo nói về anh trong giai đoạn này: "Một buổi chiều Saigon, ít ngày sau khi 30 tháng tư 1975, ngồi sau chiếc xe gắn máy của Duyên Anh, cũng tác giả Ngựa Chứng Trong Sân Trường dạo quanh một vòng trên những phố phường tan hoang của thành phố vừa đổi chủ, tôi bổng nhìn thấy Nguyễn Thụy Long trên một khúc vì hè ở khu đại học Duy Tân. Long ngồi sau một cái quán lộ thiên mọc lên như nấm ở Saigon lúc đó. Tác giả Loan Mắt Nhung đang nhậu, mặt mày đỏ sậm, kính trắng dầy cộm. Và cạnh đó, là một quán hàng khác, với Nhật Tiến, Nhật Tiến không nhậu, không nhậu bao giờ, đang lụi hụi với một chậu nước và một chồng bát đũa nhớp cạnh một gốc cây. Cái cảnh tượng đập vào mắt tôi lúc đó, về hai cái quán liền sát, cũng ở trước một vi tường thấp chạy dài, là cái cảnh tượng của một đối nghịch hoàn toàn. Mang chung sự thất thế của văn nghệ gác bút ra đường bán quán trước hoàn cảnh mới, cái quán của Nguyễn Thụy Long với những xị đế ngổn ngang trên mặt bàn và mấy người khách hàng trẻ tuổi cũng ngất ngưởng như Long, hiện rõ vẻ bụi đời anh chị. Cái quán của Nhật Tiến khác hẳn. Nó lành mạnh hơn và cũng gia đình hơn gấp bội, với những đĩa rau muống chẻ nhỏ đặt ngay ngắn, bên cạnh là một chảo mỡ sôi bắn khói bốc xanh um, chị Nhật Tiến má hồng củi lửa chiên những cái bánh tôm vàng ngậy và đứa cháu lớn, nơ cài mái tóc, váy xếp chững chạc đang phụ một tay với ông bố nhà văn. Nhìn Long một bên, Tiến một bên, cũng đã lăn cả ra với sương nắng thời thế với gió bụi hè đường, cũng đã trở thành hai ông chủ quán tài tử bất đắc dĩ mà quán bạn là quán bạn, quán tôi là quán tôi, bạn anh chị bụi đời, tôi gia đình nghiêm chỉnh, tôi đã nhìn thấy một lần nữa, và lần đó là lần cuối cùng, điều tôi yêu thích và tự hào nhất cho văn nghệ miền Nam 20 năm, là cái trạng thái đa diện và đa dạng không bao giờ đồng dáng và đồng tính. Đó là cái thế giới văn nghệ của mỗi người một trời mình, mỗi kẻ một biển mình. Đó là vùng đất đai văn nghệ của mỗi người một non sông, mỗi người một sông núi. Cái không đồng dáng, không đồng phục nơi mỗi người trước bàn viết cũng như trong đời sống ấy, lại là điều văn nghệ miền Bắc đổ khuôn và con số thù ghét nhất. Và bởi vì thù ghét nhất nên muốn triệt hủy nhất. Đó cũng chính là nguyên nhân của đại nạn đã tới với mọi ngành văn học nghệ thuật muôn nghìn hình vẻ của ta. Và đương nhiên là đại nạn ấy cũng đã đến với Nguyễn Thụy Long và Nhật Tiến. Nhớ hôm đó, tôi và Duyên Anh đã ngưng xe lại. Đã vào ngồi xuống mấy cái ghế đẩu thấp. Đã lên tiếng ca ngợi cái tinh thần quả cảm của gia đình Nhật Tiến, hàng ngày từ thật xa cổng xe lửa số sáu xuống, vui vẻ nhập được tức khắc vào nếp sinh hoạt mới ở quanh mình. Nhớ lời hôm đó, chúng tôi đã ăn ủng hộ Thềm Hoang Quán mỗi người một đĩa bánh tôm, rất ngon, và tôi đã hỏi đùa Nhật Tiến: - Rửa bát thạo ngay. Giỏi nhỉ? Và Nhật Tiến đã cười nụ cười bình thường, chừng mực, nụ cười hơi già trước tuổi một chút của một nhà giáo. Nhật Tiến bao giờ cũng trước hết xác nhận mình là một nhà giáo: - Giỏi quỷ gì. Việc làm thì phải làm. Để cho ai đây (Trích Văn số 6, tháng 12,1982) ***   H ồi nhỏ, khi còn cắp sách đi học ở lớp nhất trường Hàng Vôi, ngày nào tôi cũng có dịp đi qua nhiều khu phố tráng lệ ở Hà Nội. Tôi học lớp chiều và hay đi học sớm vì có thói quen la cà chỗ này, chỗ kia. Qua phố Hàng Trống, tôi hay đứng tại tòa báo Giang Sơn hay Liên Hiệp để đọc những tiểu thuyết in từng kỳ trên tờ báo ra trong ngày, được tòa soạn treo trước cửa ở khu cho người qua lại xem tự do. Qua phố Hàng Khay, tôi hay đứng lại ở khu chợ Hoa ven bờ hồ ngắm nhìn những bông hồng, bông cúc hay glaïeul phô những mầu sắc rực rỡ trên những nền đá xanh biếc. Nhưng điều mà tôi ghi nhớ sâu xa nhất vẫn là bức hình chân dung được trưng bầy tại một tiệm ảnh có tên là Dung Photo ở ngay trên Phố Bờ Hồ. Tôi không phải là loại người say mê nghệ thuật chụp ảnh. Tôi cũng không quan tâm đến những bức hình chụp phong cảnh hay tĩnh vật trưng bầy ở hai bên tủ kính lồng trong những khung cảnh đẹp đẻ mỹ thuật. Tôi chỉ chú ý, hay nói đúng hơn bị thu hút bởi mỗi một tấm chân dung chụp hình một thiếu nữ. Nàng là ai, tên là gì, tôi chẳng đủ số tuổi mơ mộng để quan tâm nhưng thực sự tôi đã bị lôi cuốn bởi đôi mắt đó, vầng trán đó, mái tóc đó và nụ cười đó. Người thiếu nữ trong hình còn rất trẻ, chỉ trạc khoảng mười lăm, hay mười sáu, cái số tuổi chưa làm cho đôi mắt trong veo kia vương vấn một nét buồn, cho nụ cười kia vẫn còn mang đầy vẻ hồn nhiên, vô tư và duyên dáng như những búp hồng mới nở ? Hôm đầu tiên bức ảnh chân dung được bầy ra trong tủ kính, tôi đã chiêm ngưỡng một cách sững sờ?. Rồi kể từ đó, không ngày nào đi qua mà tôi lại không đứng lại, nhìn, ngắm, ghi gói từng chân tóc, từng kẽ mày, từng những nốt đen lốm đốm trên giấy ảnh ở vành môi của nàng, ở khóe mắt của nàng, ở hàm răng trắng nuốt có một cái răng khểnh rất xinh, rất nghịch ngợm và đầy vẻ hồn nhiên, vô tư của nàng. Thời gian si mê bức chân dung ấy kéo dài có đến trên bốn năm. Bốn năm trời trôi qua, bức ảnh ấy vẫn còn tồn tại ở đó, trong khung kính sáng lòa, ở vị trí chính giữa, thuận tiện cho khách qua lại bên đường ghé lại nhìn ngắm và hầu như chủ nhân của tiệm Dung Photo cũng đắc ý với tác phẩm của mình nên không chịu thay đổi đi mặc dầu những hình ảnh phong cảnh khác cứ vài tháng lại được thay đổi một lần. ... Mời các bạn đón đọc Một Thời Đang Qua của tác giả Nhật Tiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Giây Phút Này - Guillaume Musso
Những tình tiết li kỳ đến nghẹn thở cùng một cái kết khó đoán định, câu chuyện của Musso như một thứ “thuốc kích thích” khiến người ta không rời mắt cho đến trang cuối cùng. Không để những độc giả của mình phải chờ đợi quá lâu, hơn một năm sau khi xuất bản Central Park, Guillaume Musso cho ra đời cuốn tiểu thuyết thứ 14 trong sự nghiệp của mình. Là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự lãng mạn và những yếu tố liêu trai, ly kì, và một câu chuyện tình cảm động Giây phút này (tựa tiếng Pháp: L'instant present) giống như một ẩn số chờ bạn đọc khám phá. Nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết là Arthur Costello, một bác sĩ trẻ sống có phần hơi bất cần. Được sinh ra từ cuộc tình ngoài luồng của mẹ, giữa Arthur và cha anh luôn có một lằn ranh không thể xóa nhòa. Bất ngờ, Arthur được thừa kế ngọn hải đăng với cái tên “Hai mươi tư ngọn gió” từ cha. Trước khi nhận phần “tài sản bất đắc dĩ” này, chàng trai trẻ đã được nghe về những cái chết thảm khốc từng xảy ra với những người chủ cũ của ngọn hải đăng, mà ông nội anh là một trong số đó. Dưới căn hầm của ngọn tháp có một lời nguyền đáng sợ hơn cả cái chết, mà từ giờ Arthur phải canh giữ. Nhưng sự tò mò như ngọn lửa luôn thiêu đốt tâm trí chàng trai trẻ. Arthur đã bước vào căn hầm đáng sợ đó và trở thành nạn nhân tiếp theo của lời nguyền về những chuyến du hành xuyên thời gian. Từ giây phút vướng phải lời nguyền khắc nghiệt ấy, Arthur giống như một lữ khách đi ngang qua cuộc đời. Bởi anh chỉ có khoảng một ngày để sống quãng đời mà người khác phải sống trong một năm. Đau khổ và tuyệt vọng, Arthur không còn dám mơ đến tình yêu, hạnh phúc hay một mái ấm gia đình. Những điều đó đã trở thành một thứ xa xỉ đối với anh. Đúng lúc này, Lisa xuất hiện như một tia nắng ấm áp sưởi ấm cuộc đời Arthur. Dằn vặt, đau đớn và xót xa, đã bao lần Arthur quyết định sẽ rời xa Lisa. Bởi anh biết lời nguyền kia giống như bóng ma đeo đẳng anh đến suốt đời. Điều đáng sợ nhất của lời nguyền không phải là những chuyến đi bất định xuyên thời gian, mà chính là cái chết. Cái chết sẽ xảy đến với những người mà Arthur yêu thương trong khoảng thời gian anh vướng phải lời nguyền. Hạnh phúc mà Arthur đã từng có, bỗng chốc sẽ tan biến như bọt biển. Nhưng Lisa vẫn muốn ở bên Arthur, bởi anh đã có mặt vào đúng lúc mà cô cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ nhất. Lisa tin rằng, tình yêu của họ sẽ hóa giải được lời nguyền khủng khiếp tồn tại hàng trăm năm. Nhưng cuộc đời vốn không đẹp như những giấc mơ? Bởi từng cuộc sống của họ là một cuộc chiến dai dẳng với lời nguyền để được gần nhau thêm một phút. Khi những đứa con xinh xắn ra đời cũng là lúc Arthur lo sợ số mệnh sẽ cướp đi tất cả. Anh như một người lính quả cảm đang từng ngày chiến đấu với số mệnh. Liệu Arthur có thể dành được phần thắng trong cuộc chiến không cân sức này hay không? Kể về tình yêu, nhưng Guillaume Musso không đặt câu chuyện tình của mình vào những bối cảnh đời sống thường nhật, dễ đoán trước. Bằng trí tưởng tượng phong phú, tác giả đã tạo ra những tình huống có phần hồi hộp và ly kì để dẫn dắt người đọc đến đoạn kết. Dẫu có nôn nóng độc giả cũng không thể tìm cách “đi đường tắt” khi thưởng thức những tác phẩm của Musso. Nếu là người yêu thích các cuốn tiểu thuyết như Cuộc gọi từ thiên thần hay Central Park, chắc chắn bạn sẽ không phải thất vọng với Giây phút này. Hãy tận hưởng câu chuyện nhiều xúc cảm của tác giả nổi tiếng người Pháp. Để khi gấp sách lại ta nhận ra rằng: không cần sống trọn đời bên nhau, chỉ cần sống trọn vẹn bên nhau đã là quá đủ. Bởi hạnh phúc là biết trân trọng từng phút giây được bên nhau. Mời các bạn đón đọc Giây Phút Này của tác giả Guillaume Musso.
Chuyện Chàng Nàng - Marc Levy
Một lần nữa, ông vua của tiểu thuyết lãng mạn đương đại Pháp “bỏ bùa” độc giả bằng một câu chuyện tình giản dị mà đầy hóm hỉnh. Chuyện chàng nàng (tựa tiếng Pháp: Elle et lui) là cuốn tiểu thuyết mới nhất của Marc Levy, ra mắt vào giữa năm 2015 tại Pháp. Tác phẩm là câu chuyện tình đầy bất ngờ và bình dị của một nữ diễn viên người Anh và một nhà văn Mỹ. Hai con người cô đơn tìm đến Paris như một cách lẩn trốn. Không ngờ, thủ đô ánh sáng lại ban cho họ một tình yêu ngọt ngào.   Mia là một nữ diễn viên nổi đình nổi đám ở Anh. Cô bất ngờ phát hiện chồng mình là David đang phản bội. Nhưng trớ trêu thay, lúc này Mia và David đang đóng vai chính trong bộ phim sắp công chiếu. Nếu mọi chuyện bại lộ, sự nghiệp của Mia sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Quá mệt mỏi khi phải đóng vai một người vợ hạnh phúc trước công chúng, Mia quyết định đến Pháp sống cùng cô bạn thân Daisy để chạy trốn nỗi cô đơn đang dày vò trái tim cô. Còn chuyện tình cảm của Paul, anh chàng nhà văn có chút tiếng tăm người Mỹ cũng chẳng có gì khá khẩm. Sau những thất bại tình trường trong quá khứ anh đang có tình cảm với một nữ dịch giả người Hàn Quốc. Nhưng khoảng cách nửa vòng Trái đát làm Paul cảm thấy cô đơn. Người đàn ông Mỹ hóm hỉnh trải qua từng ngày trầm mặc ở Paris như để gặm nhấm nỗi cô đơn.   Do sự sắp xếp của vợ chồng đôi bạn thân của Paul mà anh và Mia gặp nhau trên một trang website kết bạn. Ban đầu, cặp đôi nhân vật chính chỉ định gặp gỡ, tán gẫu cùng nhau như những người bạn bình thường. Nhưng duyên phận luôn ẩn chứa những bất ngờ.   Paul và Mia tìm thấy một sức hút khó cưỡng ở đối phương. Dù lý trí đã nhiều lần phủ nhận tình yêu đó, nhưng con tim họ vẫn rung động. Cả hai vẫn yêu dẫu chưa hiểu rõ về nhau. Tình yêu mới dần chữa lành những vết thương lòng trong quá khứ của hai con người tội nghiệp.   Sẽ có một điều bất ngờ nho nhỏ dành cho những độc giả thân thiết của Marc Levy. Họ sẽ gặp lại Arthur và Lauren - cặp đôi nhân vật chính của tiểu thuyết Nếu em không phải một giấc mơ ở... tương lai.   Họ chính là người “chơi xỏ” anh chàng Paul hóm hỉnh bằng cách đưa thông tin của Paul lên website kết bạn. Nói một cách hài hước thì vợ chồng Arthur chính là ông tơ - bà nguyệt đưa Paul đến với Mia. Chuyện tình như định mệnh của cặp đôi Arthur và Lauren cũng được Marc Levy nhấn nhá một cách khéo léo trong Chuyện chàng nàng, như một phần bè phối hòa âm cùng chuyện tình của Paul và Mia.   Bằng ngôn ngữ giản dị, hóm hỉnh Marc Levy đã mang đến cho độc giả yêu thích dòng tiểu thuyết lãng mạn một câu chuyện tình duyên dáng và lung linh. Với lối kể đa chiều giàu chất điện ảnh, tác giả mang đến cho chúng ta một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng, giàu cảm xúc mang hơi hướng của những bộ phim lãng mạn và hài hước đậm chất Hollywood như Letter to Juliet hay 27 lần cưới…   Chuyện chàng nàng là cuốn tiểu thuyết thứ mười lăm trong sự nghiệp của Marc Levy. Ông đã khéo léo lồng ghép những một phần cuộc đời mình vào nhân vật chàng kiến trúc sư Paul. Đọc tác phẩm, độc giả có dịp trải nghiệm hình ảnh một Paris cổ kính, duyên dáng và kiêu kỳ xuất hiện một cách tinh tế qua từng con chữ của nhà văn tài năng người Pháp. Để khi gấp sách lại ta như muốn chạy ngay đến phố Montmartre của Paris. Mời các bạn đón đọc Chuyện Chàng Nàng của tác giả Marc Levy.
Tên Tôi Là Đỏ - Orhan Pamuk
AudioBook Tên Tôi Là Đỏ   Cuốn sách là một hỗn hợp sắc bén giữa truyện vụ án, ngụ ngôn hậu hiện đại, tiểu thuyết lãng mạn lịch sử, và đặc biệt là ấn tượng về vẻ đẹp vĩnh hằng, huyền bí của Istanbul. Tên tôi là Đỏ có thể lay động gì tới đông đảo độc giả Việt Nam? Một câu trả lời thật khó mà cặn kẽ. Bởi bản thân cuốn tiểu thuyết này đã chứa đựng những thách thức. Không phải bề dày đồ sộ của gần 600 trang sách khổ lớn. Cũng không phải một câu chuyện vụ án ly kỳ có tới 3 án mạng bi thảm xảy ra. Các chương sách sẽ lôi tuột độc giả hướng về Istanbul của bốn trăm năm về trước, để lắng nghe lời thì thầm sâu thẳm của đô thành này, để thấu hiểu những mâu thuẫn trong quá khứ và hiện tại của Istanbul, cùng vẻ đẹp vĩnh hằng của nó. Tùy theo hành trình khám phá của độc giả, có nhiều câu chuyện đan xen trong cuốn sách đa tầng ý nghĩa này. Nhưng ấn tượng nhất là Istanbul, với đủ góc độ từ kinh thành tráng lệ cho tới những con phố nhỏ tối tăm. Đô thành ấy chứa đựng một bề dày văn hóa mà tiêu biểu là những cuốn sách của các nhà tiểu họa đạo Hồi, những người nhìn cuộc sống từ trên đỉnh cao của Thượng đế, dày công lặp lại hình thái nghệ thuật truyền thống, với họ, "cái Đẹp của thế giới thuộc về Allah". Một trong những chương sách gây sức hút nhất trong cuốn tiểu thuyết là chương 51. Trong đêm khuya thanh vắng, giữa một đêm mùa đông buốt giá, nhà tiểu họa già Osman đắm mình trong Quốc khố, lật giở những trang sách mình mơ ước suốt mấy chục năm qua. Một họa sĩ bậc thày với những ngón tay già nua bị tê cóng vì lạnh đang hào hứng bước vào thế giới của những xúc cảm tinh tế và đẹp đẽ của hàng nghìn trang sách quý. Ông không hay biết rằng say mê của mình đang đánh thức cả một bề dày quá khứ nhỏm dậy, và trong khoảnh khắc vui sướng tột độ ấy, Osman đã lấy cây kim từng đâm chọc mắt một nhà tiểu họa bậc thày để ấn vào mắt mình, với thái độ can đảm, bình tĩnh và kiên quyết. Các nhà tiểu họa Hồi giáo bao giờ cũng ẩn giấu trong mình khao khát được mù, sau nhiều năm cống hiến. Điểm nổi bật trong Tên tôi là Đỏ là sự đa thanh của các giọng điệu. 59 chương sách không có chương nào để lẫn hai giọng điệu đan xen. Mỗi người có một tiếng nói riêng. Cả con chó, cả xác chết, cả màu sắc… đều cất lên thứ ngôn ngữ riêng của mình. Đan cài trong những vụ án mạng, những giọng điệu xếp hàng thẳng dẫn dụ độc giả trôi vào một thế giới đầy màu sắc. Những tiếng nói không bị hạn chế tầm nhìn đã va đập dội vào nhau, là chất liệu làm nên một bầu không khí tin cậy về độ trung thực song lại mới mẻ đáng kinh ngạc với một cuốn tiểu thuyết lịch sử. Một điều sung sướng khác: câu hỏi lớn dành cho Orhan Pamuk, vì sao giải Nobel Văn học cao quý lại đến với đất nước Thổ Nhĩ Kỳ nhỏ bé sẽ được chính độc giả giải mã trong cuốn sách dày dặn này. Không phải sự đầu tư vô cùng lớn lao của Pamuk với chi tiết của hàng nghìn bức tiểu họa được dày công nghiên cứu. Cũng không hẳn là một cái nhìn giằng co căng thẳng giữa Đông và Tây luôn hiện diện trong các sáng tác của ông. Vượt lên trên đó là bản sắc văn hóa của Thổ Nhĩ Kỳ, là tình yêu của nhà văn đối với một thành phố đầy thăng trầm và biến động. Chính điều đó làm nên sức lay động trong cái nhìn sâu thẳm về lịch sử Thổ Nhĩ Kỳ, trên hành trình truy tìm linh hồn đau khổ của thành phố quê hương của Pamuk. Có thể nói, chính Istanbul cùng số phận của mình đã tạo nên Pamuk, một trong những tiếng nói mới mẻ và độc đáo nhất trong văn chương đương đại. Tên tôi là Đỏ được lấy từ một chương sách là một cảm hứng bất tận trong cuốn tiểu thuyết này. Như đã nói, tác phẩm là một thách thức đối với độc giả, không phải vì câu chuyện vụ án chỉ được giải mã ở phần kết, mà người đọc sẽ cảm nhận và ngấm dần một nền văn hóa vốn đang bị lãng quên, nơi giao thoa giữa châu Âu và châu Á. Trên hành trình khám phá ấy, điều bất ngờ đó là một cái nhìn gần gũi và thân thuộc như trong bất kỳ xã hội nào: những mối tình tuyệt đẹp, những đè nén tâm lý, những khát khao đầy bản năng… mà điểm khác biệt chính là cách giải quyết vấn đề ấy, với những lý giải của văn hóa và tôn giáo của đô thành Istanbul thế kỷ 16. Tác phẩm là một cột mốc văn học với giải thưởng Nobel 2006, là kiệt tác xứng đáng để giới thiệu tên tuổi của Pamuk đến với thế giới, trong đó có độc giả Việt Nam. Mời các bạn đón đọc Tên Tôi Là Đỏ của tác giả Orhan Pamuk.
Âm Thanh Và Cuồng Nộ - William Faulkner
Âm thanh và cuồng nộ là cuốn tiểu thuyết thứ 4 của William Faulkner, được ấn hành lần đầu tiên vào ngày 07.10.1929, là tác phẩm đã đưa ông đến đỉnh cao của sự thành công, được đông đảo công chúng biết đến. Nhan đề Âm thanh và cuồng nộ được trích từ một câu thơ của William Shakepeare trong vở bi kịch Macbeth, cảnh 5, hồi 5, đó là một định nghĩa về cuộc đời “ It is tale told  by an idiot, full of sound and fury, signifying nothing”. Trong tiểu thuyết Âm thanh và cuồng nộ, William Faulkner đã sử dụng lối kết cấu của tiểu thuyết dòng ý thức để diễn tả nội dung tác phẩm. Tuy nhiên điều mà người đọc nhận thấy ở tác phẩm này đó là sự chống đối lại kết cấu truyền thống của tiểu thuyết dòng ý thức. Các sự kiện trong tác phẩm này không đi theo một trình tự nhất định, cốt truyện đơn giản song lại bị bẻ vụn ra, xáo tung lên, lắp ghép một cách hỗn loạn. Thêm vào đó, W.Faulker còn cố tình đánh lạc hướng người đọc bằng cách lặp đi lặp lại tên gọi của các nhân vật trong truyện: ông  Jason Compson là chồng của bà Caroline Bascomb,  bà lại có ông em là Maury Bascomb. Hai vợ chồng nhà Compson có cô con gái là Caroline (Hay Caddy) và ba cậu con trai là Quentin, Jason và Maury (sau này đổi tên là Benjamin hay Benjy). Caddy lấy chồng, sinh ra đứa con gái, lại lấy tên là Quentin để tưởng nhớ người anh xấu số của mình. Như vậy trong câu chuyện xuất hiện hai cặp nhân vật có tên là Jason và Quentin. Âm thanh và cuồng nộ là tiểu thuyết Gothic của thời hiện đại, mang đậm hơi thở của Hoa Kì trong nỗi đau của buổi giao thời. Nó thể hiện những đóng góp của Faulkner trong việc đổi mới và cách tân tiểu thuyết Gothic. Đó là sự kết hợp  một cách nhuần nhuyễn  các yếu tố của tiểu thuyết trinh thám và tiểu thuyết lịch sử tạo cho câu chuyện thành công ở nhiều phương diện, không những đóng góp cách tân đối với văn chương, nghệ thuật mà còn ở phương diện lịch sử và tư tưởng. Mời các bạn đón đọc Âm Thanh Và Cuồng Nộ của tác giả William Faulkner.