Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vụ Án Mạng Bên Hồ

Namikishi Yunsuke một mình lái chiếc xe Cima bon bon len lỏi trên con đường dài tít tắp dẫn tới Khu biệt thự hồ Himegami. Anh tới nhập hội với nhóm các ông bố bà mẹ tổ chức một trại ôn luyện cho bốn đứa trẻ chuẩn bị kỳ thi quan trọng vào trường trung học nổi tiếng. Khu biệt thự nằm giữa một rừng cây rậm rạp xanh rì, những tưởng là một nơi nghỉ dưỡng yên tĩnh và lý tưởng. Vậy mà máu đã đổ, một cái chết bất ngờ ập đến, một vụ giết người khó hiểu… Bốn cặp vợ chồng đang ấp ủ những mưu tính quái đản. Làm thế nào để kẻ sát nhân lộ diện? Mặt hồ Himegami phẳng lặng phản chiếu bầu trời xanh kia, có ngày lại gợn sóng… Vụ án mạng bên hồ là tác phẩm trinh thám thể hiện xuất sắc nghệ thuật kể chuyện tài ba của Higashino Keigo. Độc giả thực sự bị cuốn vào trò chơi tâm lý gay cấn, vừa bồn chồn khi gặp những nút thắt này thì lại háo hức trước những manh mối gợi mở khác. Xuyên suốt câu chuyện sẽ là những tình huống móc nối nhau tựa như bí ẩn lồng trong bí ẩn, bất ngờ đến tận những trang sách cuối cùng. *** Giống như những tác phẩm trinh thám trước đây của Higashino Keigo, yếu tố trinh thám vẫn luôn là cái nền móng vững chắc để ông xây dựng vào đó những khía cạnh về xã hội và tâm lý của con người. Với “Vụ án mạng bên hồ”, đi cùng khả năng kể chuyện tài ba và nghệ thuật miêu tả nội tâm nhân vật tài tình là khả năng tháo gỡ nút thắt trong một câu chuyện với những tình huống đầy nghiệt ngã khiến bất kỳ độc giả nào cũng phải ngả mũ thán phục về cách dẫn dắt người đọc của Higashino Keigo. Sự sắp đặt vấn đề tài tình chỉ trong bốn chương sách “Vụ án mạng bên hồ” của Higashino Keigo có nội dung xoay quanh bốn gia đình tổ chức một trại ôn luyện cho bốn đứa trẻ chuẩn bị kỳ thi quan trọng vào trường trung học nổi tiếng ở một khu biệt thự lý tưởng cách xa thành phố. Vụ án không được kể dưới con mắt của người điều tra theo cách thông thường mà được Keigo đi ngay vào câu chuyện kẻ thú tội và cách bốn cặp vợ chồng cùng nhau che giấu tội ác này. Nghệ thuật kể chuyện từ đầu đến cuối cuốn sách là những nút thắt buộc chặt rồi được gỡ và qua vô số những sự bất thường của những nhân vật trong truyện, người đọc cảm giác như mình đang thực sự bị cuốn vào một trò chơi tâm lý gay cấn. Tưởng chừng là cái kết của “Vụ án mạng bên hồ” khi kẻ giết người đứng ra nhận tội lại mở ra một câu chuyện khắc nghiệt hơn nhiều chờ đợi ở phía sau. Điểm sáng trong “Vụ án mạng bên hồ” chính là cái cách mà Higashino Keigo lựa chọn và sắp đặt vấn đề đầy sáng tạo, có tính gợi mở rất cao. Hai yếu tố quan trọng để quyết định sự thành công cho cuốn tiểu thuyết này của Keigo, đó là: Giới thiệu nhóm các ông bố bà mẹ có cùng ước mơ cho con vào học trường chuyên lớp chọn để con cái sau này đều có một tương lai xán lạn và sự kết nối thầm kín giữa họ – Chính hai yếu tố này là động cơ và là sự lý giải phù hợp cho sự phát triển hành động, suy nghĩ của nhân vật Namikishi Yunsuke xuyên suốt toàn bộ tác phẩm. Sự tài tình của Keigo không chỉ dừng lại ở việc tạo ra một vụ án hay tình tiết ly kỳ, mà còn là sự giằng xé tâm can độc giả. Họ sẽ không tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi chính Keigo đã đặt ra, cũng không tìm thấy sự phán xét cá nhân cách xử lý vấn đề của nhân vật là đúng hay sai từ Keigo. Thứ đọng lại trong lòng độc giả khi gấp lại cuốn sách là sự thấu hiểu mọi đắng cay ngọt bùi mà các nhân vật đã phải trải qua. Tất cả đều được Keigo sắp xếp tài tình, tròn trịa chỉ với bốn chương sách và chắc chắn ông đã giữ chân được độc giả của mình ở lại để đồng hành cùng “Vụ án mạng bên hồ” cho đến những trang cuối cùng. Một cuốn sách đậm tính thời sự Tính thời sự trong tác phẩm đáng bàn nhất có lẽ là việc các bậc phụ huynh sẵn sàng hy sinh tất cả mọi thứ để con mình có thể đỗ vào trường chuyên lớp chọn.  Higashino Keigo một lần nữa khẳng định tài năng đầy sáng tạo với những cốt truyện mới lạ, táo bạo khi lựa chọn một vấn đề tưởng chừng như quá thân thuộc với độc giả và khó để có thể khai thác thêm. Trong “Vụ án mạng bên hồ”, Keigo khai thác triệt để ranh giới khó phân biệt giữa tình thương và sự áp đặt. Bậc làm cha làm mẹ nào cũng hy vọng một tương lai tươi sáng, một cuộc sống ổn định cho con cái mình sau này. Ấp ủ mong muốn này, ở Nhật Bản nói riêng hay các nước phương Đông nói chung ngay từ nhỏ các bậc cha mẹ đều hướng con mình học trường chuyên lớp chọn với những cuộc đua khốc liệt và căng thẳng như “chọi gà’’. Cuối cùng, trên tất cả, phần thưởng cao nhất được vẽ ra trong thời niên thiếu: đỗ vào trường trung học nổi tiếng. Cuộc đua vào trường trung học phổ thông không phải là xem học sinh nào giỏi hơn, mà là so ví tiền của cha mẹ nào dày hơn, sự bất chấp vượt qua mọi rào cản của ai lớn hơn để con có điều kiện đi học chỗ tốt hơn. Ta tự hỏi bọn trẻ làm sao khác đi được, khi chúng đã được dưỡng dục cẩn thận như thế, được tuyển lựa khắt khe qua vòng này vòng kia và được gọt giũa kỹ lưỡng về mặt tư duy? Bọn trẻ sẽ làm bất cứ việc gì người khác yêu cầu, đạp đổ mọi chướng ngại vật để đạt được điều mà chúng tin là đúng. Qua đó, tác phẩm đã thể hiện một góc nhìn về những lý lẽ của các bậc phụ huynh để bắt con cái sống theo kỳ vọng ích kỷ của bản thân đã vô tình khiến những đứa trẻ bị huỷ hoại ngay từ khi còn nhỏ và có lẽ sẽ khó có khả năng nhận ra mình sai khi mắc lỗi. Kết: “Vụ án mạng bên hồ” của Higashino Keigo là một câu chuyện thiên về tâm lý và khiến độc giả phải theo dõi những biến hoá trong từng câu thoại của mỗi nhân vật. Hãy đến với tác phẩm để bạn có thể tự cảm nhận mọi xúc cảm của bản thân khi hòa mình vào câu chuyện của các nhân vật. Để tự vấn chính mình đâu là ranh giới của sự yêu thương bao bọc? Khi ta làm cha làm mẹ sẽ yêu thương con mình như thế nào cho “đúng cách”? ** Trước hết, hãy cứ phải nói rằng tôi là một người đọc đặc biệt không thích trinh thám. Số truyện tôi đọc về thể loại này tính đến hiện tại chắc cũng chỉ xoay quanh đâu đó số 10. Lý do thứ nhất khiến tôi không đọc trinh thám là vì não tôi nhảy số chậm, tôi chẳng bao giờ đoán ra được hung thủ là ai. Lý do thứ 2 là vì đã là trinh thám thì chắc chắn sẽ có kẻ thủ ác, mà đã có điều ác luôn khiến tôi sợ hãi. Tôi sợ không chỉ là hành động tội ác mà hơn hết, là những gì ẩn sâu bên trong lòng người. Thế giới này vốn đã quá phức tạp rồi. Thực cũng khá lâu rồi tôi không đọc truyện của Higashino Keigo. Biết đến tác giả từ Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya, tôi hoàn toàn bị thuyết phục vì những câu chuyện được ghép lại rất mượt và tinh tế. Đến Bạch dạ hành thì Keigo đã trở thành cái tên không thể bỏ qua đối với những người đọc say mê những câu chuyện tâm lý. Thế nhưng trong rất nhiều fan trinh thám thích thú với những tác phẩm của Higashino Keigo thì thật tiếc là tôi lại không thấy có gì đặc sắc cho lắm. Sau Hoa mộng ảo có cái kết khá kì cục, tôi quyết định thử lại một lần nữa với trinh thám của Keigo. Liệu Vụ án mạng bên hồ đây có phải tác phẩm khiến tôi quay đầu hay không? Vụ án mạng bên hồ của Higashino Keigo có nội dung xoay quanh 4 gia đình cho con tập trung ở khu vực xa thành phố để ôn thi. Vụ án không được kể dưới con mắt của người điều tra thông thường mà được tác giả đi ngay vào đối tượng thực hiện và những hoạt động xử lý sau đó. Từ đầu đến cuối câu chuyện là những nút thắt được buộc, được gỡ và qua vô số những sự bất thường của những nhân vật trong truyện, tôi cũng không bất ngờ với cái kết. Cái kết của Vụ án mạng bên hồ có thể chỉ là bắt đầu cho một câu chuyện khắc nghiệt hơn nhiều chờ đợi ở phía sau. Trong Vụ án mạng bên hồ, Higashino Keigo không khiến tôi bất ngời bằng những cú twist mà ở các nhân vật ông tạo nên. Những kẻ, vì lý do nào đó, vừa thực hiện hành vi liên quan đến tội ác giết người nhưng vẫn còn nhớ là ở đây (trong biệt thự) hình như không cho hút thuốc hay ngủ ở sofa không tốt. Người ta có suy nghĩ rằng, ngoại tình như một chất bôi trơn để tận hưởng cuộc sống. Khi đọc đến những chi tiết này, tôi đều khựng lại để thử nghĩ xem rốt cuộc mình đang đọc thứ gì. Thế nhưng, xét cho cùng thì sự suy đồi về nhân cách, về lối sống không chỉ có ở đất nước cách chúng ta 6 giờ bay. Tuy câu chuyện với thời lượng chủ yếu là nói về người lớn nhưng trọng tâm của họ lại xoay quanh những đứa trẻ. Những lý lẽ của họ luôn dựa trên cái trục là tốt cho con của mình. Fujima đã khiến tôi nghĩ “Ồ, có lẽ mình cũng được xếp vào kiểu phụ huynh đúng chuẩn (bình thường) khi luôn nghĩ bọn trẻ có quyền tự do với quyền lựa chọn của chúng”. Tôi ngẫm nghĩ và thấy anh ta nói cũng không quá sai. Thế nhưng, đến cùng thì những bậc cha mẹ cũng chỉ là những kẻ biện minh quá lỗi thời khi dùng những lý lẽ cũ rích để bắt con sống theo kỳ vọng ích kỷ của bản thân. Họ đã vô tình khiến những đứa trẻ bị huỷ hoại ngay từ khi còn nhỏ và có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra mình có lỗi. Trong cả câu chuyện này, tôi thương những đứa trẻ thật sự. Vụ án mạng bên hồ của Higashino Keigo vẫn là câu chuyện thiên về tâm lý và khiến độc giả phải theo dõi những biến hoá trong từng biểu cảm của nhân vật. Sách khá mỏng và dễ đọc. Một câu chuyện có nhiều điều để suy ngẫm. Lá Xanh *** Đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời trước mắt, trông như một vết bẩn bị vạch trên nền trời. Những mảng màu xanh tươi len lỏi giữa đám mây. Namikishi Yunsuke buông bàn tay trái khỏi vô-lăng, đưa lên bóp vai phải, rồi lại đổi tay cầm vô-lăng, bóp vai trái. Sau cùng anh lắc đầu sang hai bên, tạo ra những tiếng lục khục. Trên làn xe bên phải của đường cao tốc Chuo, chiếc Cima anh lái đang chạy quá hai mươi kilomet so với tốc độ quy định. Radio trên xe ra rả nhắc đến những cung đường bị tắc do dòng người đổ về quê dịp lễ hội Obon. Có vẻ năm nay tình trạng ùn xe đỡ hơn mọi năm. Chiếc xe xuống hết đường cao tốc, băng qua trạm thu phí, anh lấy điện thoại ra. Rồi anh tìm một số điện thoại lưu trên máy trong lúc dừng xe chờ đèn đỏ. Số điện thoại ấy được lưu dưới cái tên “ET”. Anh bấm gọi, nhưng đầu dây bên kia để chế độ trả lời tự động. Anh tặc lưỡi, đành cất điện thoại vào trong túi quần. Theo hướng dẫn trên màn hình chỉ đường, chiếc xe cứ thế mải miết chạy một hồi lâu. Chẳng mấy chốc sau đó, nó đã len vào một con đường nằm lọt thỏm giữa rừng cây. Con đường vẽ ra những đường cong mềm mại; ở những đoạn quang đãng, hai bên vệ đường lại mọc lên bảo tàng hay quán ăn nhỏ như thể thế chỗ của cây cối. Những căn nhà đó đều khoác lên mình dáng vẻ sang trọng theo phong cách của một đất nước xa lạ nào đó. Tấm biển báo cho biết khu biệt thự hồ Himegami còn cách bao nhiêu cây số hiện ra trước mắt. Trông thấy nó, Yunsuke bất giác thở dài. Con số thể hiện khoảng cách trên tấm biển đã giảm dần. Đến tấm biển cuối cùng với hàng chữ “Khu biệt thự hồ Himegami—rẽ trái ở đây”, anh xoay vô-lăng. Chiếc Cima màu xanh tím than rẽ vào con đường nhỏ bao quanh bởi rừng cây rậm rạp. Những con đường hẹp trong khuôn viên khu biệt thự nối nhau chạy dài như mê cung. Các căn biệt thự không nằm san sát nhau thành từng cụm, mà rải rác như tô điểm cho khu rừng sâu. Bên rìa con đường là một bãi đất trống. Ba chiếc xe ô tô đỗ sát nhau ở đó: một chiếc xe Mercedes-Benz màu xám bạc, một chiếc BMW màu tím than và một xe Wagon màu đỏ. Cả ba xe đều quay đèn hậu về phía mặt đường. Yunsuke cũng đỗ xe vào bãi đất đó, tay cầm túi và áo jacket màu trắng, bước ra ngoài xe. Anh đóng cửa, rồi mặc áo. Ngay bên cạnh bãi đất trống có một cái cầu thang dẫn xuống phía dưới. Một tòa biệt thự màu nâu cháy nằm phía trước cầu thang. Khu rừng trải rộng bao quanh khiến ngôi biệt thự đó trông như thể ngập chìm trong biển cả màu xanh lục. Yunsuke toan bước xuống cái cầu thang trông như thể mấy tảng đá lớn được ghép đại lại, chợt có tiếng phụ nữ loáng thoáng vọng đến tai. Theo phản xạ, anh quay mặt nhìn về hướng giọng nói phát ra, một cái sân tennis xuất hiện trong tầm mắt. Yunsuke chậm rãi đi về phía cái sân tennis đó. Bốn người cả nam và nữ đang ở bên trong khoảng sân chăng lưới thép. Họ đang hăng say chơi bóng hai chọi hai, hay còn gọi là đánh đôi nam nữ. Anh đứng ở gần lưới thép, tháo kính râm. Một người đàn ông và một người phụ nữ đứng cạnh nhau, quay lưng về phía anh. Đội bên kia chuẩn bị phát bóng, người phụ nữ mảnh dẻ đứng ở đầu sân bên kia vung vợt lên vào tư thế chuẩn bị. Cô toan tung quả bóng thì nhìn thấy Yunsuke, liền lập tức dừng lại. Thấy cô dừng tay, ba người còn lại không ai bảo ai đồng loạt hướng mắt nhìn về phía anh. “Tôi xin phép một chút.” Cô nói với những người kia, tay cầm vợt và bóng, vòng ra ngoài sân tennis, đi về phía Yunsuke. Hai người đứng đối diện nhau qua tấm lưới thép. “Anh đến sớm hơn em nghĩ.” Cô thở hổn hển. “Anh xong việc sớm.” Ba người kia cũng đi về phía này. “Chồng cô à?” Người phụ nữ vóc người nhỏ nhắn hỏi. Gương mặt cô ta tròn xoe, trang điểm đậm. “Vâng.” Người phụ nữ mảnh khảnh khẽ gật đầu. “Tôi là Namikishi.” Yunsuke cúi đầu. “Cảm ơn mọi người luôn giúp đỡ Minako và Shota nhà tôi.” “Anh đừng khách sáo, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau mà.” Người đàn ông áng chừng trên dưới năm mươi tuổi nói. Anh ta đeo trên đầu một món đồ màu trắng nổi bật. Cái băng-đô giữ cho chiếc kính màu xanh vàng không bị tuột ra. “Tôi là Fujima. Còn đây là vợ tôi, Kazue.” “Chào cô.” Yunsuke cúi đầu chào. “Đây là anh Sakazaki. Sakazaki Yotaro.” “Tôi là Sakazaki.” Người đàn ông đánh cặp với Minako ban nãy chào hỏi anh. Anh ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, theo ước đoán của Yunsuke. Gương mặt rắn rỏi ngự trên thân hình săn chắc. Sakazaki quay sang Fujima. “Anh Namikishi cũng đến đây rồi, chúng ta ngừng chơi thôi nhỉ. Với lại cần sửa soạn cho bữa tối nay nữa.” “Anh nói phải. Để cho mọi người có thời gian tắm táp.” Fujima nói với vợ mình. “Em thì cần nằm ngả lưng một chút.” “Em không biết lượng sức gì cả, có tuổi rồi mà còn thế. Đáng lẽ không nên chơi đấu đôi.” “Nhưng cũng vui mà.” Kazue nhìn sang Minako, ánh mắt như mong mỏi sự đồng tình của cô. Minako gật đầu hưởng ứng. Sakazaki ở bên cạnh dọn đồ, nhưng không quên buông lời khen ngợi. “Vợ anh tiến bộ nhiều đấy. Động tác của cô ấy hoàn toàn khác trước đây.” “À, thế ư? Vậy là tôi có thể tự tin thêm một chút rồi.” “Thôi đi Sakazaki, cô ấy mà lên mặt thì phiền cho tôi đấy.” Sakazaki và Minako bật cười. Yunsuke đứng ở ngoài sân tennis, mắt nhìn xuống chân mình. Mời các bạn đón đọc Vụ Án Mạng Bên Hồ của tác giả Higashino Keigo & Nguyễn Phương Chi (dịch).

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Rừng Thép
Tóm tắt, review và đánh giá sách Rừng Thép của tác giả Khí Ngô Câu: May mắn thay, rừng thép có anh(em). Nhắc nhở: Chu Cẩn VS Giang Hàn Thanh Kết hôn rồi yêu từ góc độ của nữ chính, hành trình dài trong tình yêu từ khía cạnh của nam chính. => Vì văn án quá ngắn nên Béo trích thêm một bài review nhỏ từ một bạn đọc nhé ^^ Nàng nào đã ngán sảng văn, ngán cao H muốn đổi gió thì có thể thử bộ ngôn tình trinh thám này. Xuất sắc luôn. Đọc lại nhớ một thời cày văn trinh thám của mẹ Đinh Mặc. Truyện có tính logic cao vì là trinh thám nên sẽ đề cập đến phá án, lần manh mối, suy luận, tâm lý tội phạm,… Xen kẽ với tuyến tình cảm của nam nữ chính và bí mật của 2 người. Tác giả hành văn khá chắc tay, biết tạo twist hợp lý nữa nên là đọc chỉ thấy bánh cuốn thôi. Xem nam chính và tên tội phạm vờn nhau âu cũng là cái thú vì sự biến chất và nguy hiểm của 2 anh là đỉnh của chóp rồi. Đọc gay cấn vô cùng. Spoil: nam chính và nữ chính đều là cảnh sát. Nam chính hồi bé từng bị trầm cảm, bạo lực. Chị nữ chính vô tình cứu rỗi và thế là anh stalk chị từ đấy, yêu trong điên cuồng, H trong truyện khá ít, nhưng ko hề làm giảm đi sự hấp dẫn của truyện đâu. Nhiệt liệt đề cử!  *** Tóm tắt: Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh là hai người bạn thời thơ ấu. Giang Hàn Thanh yêu thầm Chu Cẩn từ lâu, nhưng vì cô không nhớ gì về anh nên anh đã âm thầm theo dõi cô suốt 20 năm. Sau khi cha mẹ hai bên sắp đặt hôn nhân, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh bắt đầu sống chung. Ban đầu, Chu Cẩn chỉ coi anh như một người bạn, nhưng dần dần cô cũng nhận ra tình cảm của mình dành cho anh. Cùng lúc đó, Chu Cẩn và Giang Hàn Thanh cũng tham gia vào những vụ án phức tạp, nguy hiểm. Họ cùng nhau phá án, cùng nhau trải qua những khó khăn, thử thách và cùng nhau trưởng thành. Review: Rừng thép là một bộ truyện ngôn tình trinh thám được viết rất logic và chặt chẽ. Tác giả đã xây dựng một thế giới quan rất chân thực và sống động, với những nhân vật có tính cách và số phận riêng biệt. Tuyến tình cảm của nam nữ chính được phát triển một cách tự nhiên và đáng yêu. Chu Cẩn là một nữ cảnh sát mạnh mẽ, cá tính, còn Giang Hàn Thanh là một nam cảnh sát trầm tĩnh, điềm đạm. Sự khác biệt về tính cách của họ đã tạo nên sức hút riêng cho câu chuyện. Bên cạnh đó, bộ truyện cũng có những vụ án phá án rất hấp dẫn. Tác giả đã đưa ra những tình tiết bất ngờ và những twist thú vị, khiến người đọc không thể đoán trước được diễn biến của câu chuyện. Đánh giá: Rừng thép là một bộ truyện rất đáng đọc dành cho những bạn yêu thích thể loại ngôn tình trinh thám. Bộ truyện có nội dung lôi cuốn, nhân vật được xây dựng tốt và cách hành văn logic, chặt chẽ. Điểm cộng: Nội dung lôi cuốn, hấp dẫn Nhân vật được xây dựng tốt Cách hành văn logic, chặt chẽ Có những vụ án phá án rất hấp dẫn Điểm trừ: Tuyến tình cảm của nam nữ chính có phần hơi nhanh Một số chi tiết chưa được giải thích rõ ràng Kết luận: Rừng thép là một bộ truyện rất đáng đọc dành cho những bạn yêu thích thể loại ngôn tình trinh thám. *** Kết hôn rồi yêu từ góc độ của nữ chính, hành trình dài trong tình yêu từ khía cạnh của nam chính. REVIEW Mỗi lần nghĩ tới cuộc hôn nhân hư hư thực thực giữa mình và Giang Hàn Thanh, Chu Cẩn liền có chút mơ hồ. Hai người quen nhau từ khi còn nhỏ, lớn lên cũng không thường xuyên liên lạc với nhau, bây giờ mới có thể gặp lại là do cha mẹ hai bên sắp đặt. Về chuyện hôn sự, cha mẹ nhà họ Giang và nhà họ Chu còn nhiệt tình hơn hai người trong cuộc. Giang Hàn Thanh và Chu Cẩn đã có vài lần hẹn hò. Còn chưa kịp xem tuổi của hai người có hợp nhau không, thì thế hệ trước đã suy nghĩ để họ về chung một nhà rồi. Chu Cẩn biết tuổi tác của cha mẹ cô đã cao, lại vẫn cứ không yên tâm về mình. Nếu nói về việc kết hôn, Giang Hàn Thanh là một người khá thích hợp, xét về thân phận, anh là giáo sư của Trường Đại học và Công nghệ, điều kiện tốt hơn cô một chút, có công việc ổn định và cuộc đời hiếm khi có thăng trầm. Xét về tính cách, Giang Hàn Thanh ít nói, tính tình cũng nhạt, nhưng không hề có một tật xấu nào, ít ra Chu Cẩn chưa từng thấy anh dính dáng đến rượu bia hay thuốc lá, phần nhiều là dành thời gian cho việc đọc sách. Thế nên khi Giang Hàn Thanh cầu hôn, Chu Cẩn đã đồng ý. Cuộc sống sau khi kết hôn của Chu Cẩn cũng không khác trước là mấy, công việc của cô trong tổ điều tra phá án khá bận rộn, có khi mấy tuần liền không về nhà của mình, nói chi đến việc gặp gỡ người chồng mới cưới là Giang Hàn Thanh. Vì không lấy tình yêu làm tiền đề hôn nhân, Chu Cẩn cứ nghĩ Giang Hàn Thanh kết hôn với cô cũng là vì đối phó phụ huynh trong nhà. Cho đến khi anh dùng giọng điệu tha thiết, chân thành như cầu xin của mình mà nói với cô “Chu Cẩn, sau này mình sẽ sống chung với nhau được không?, Anh cần em.” Có lẽ Chu Cẩn không biết, từ rất lâu, rất lâu về trước, cô đã trở thành vệt sáng nhỏ duy nhất trong cuộc đời tăm tối của Giang Hàn Thanh. Trước mắt anh có chút mờ mịt, lướt qua bả vai Chu Cẩn, anh nhìn thấy bầu trời sau lưng cô. Hoàng hôn phía chân trời ánh lên một màu đỏ cam lẫn với màu vàng rực, như một đám lửa bùng cháy dữ dội trong ánh chiều tà, vài tia nắng phủ lên tóc và má của cô một màu sáng nhẹ. Lộng lẫy và rực rỡ. Chu Cẩn nắm lấy cổ tay anh, thái độ kiên quyết đi về phía nhà mình, vừa đi vừa nói: “Giang Hàn Thanh, hãy tin em.” “…” Lòng bàn tay của cô đổ đầy mồ hôi, nhiệt độ nóng bỏng truyền qua da thịt anh. Giang Hàn Thanh cảm nhận được trái tim của mình đang nóng dần lên. “Em đưa anh về nhà.” Có lẽ phần kí ức này đã bị Chu Cẩn lãng quên, nhưng đối với Giang Hàn Thanh, nó là bất diệt. Ba mẹ Giang Hàn Thanh ly hôn khi anh còn nhỏ, anh chuyển đến ngõ Chi Tử ở với ba mình. Khi đó sự nghiệp của ba anh vẫn chưa ổn định, luôn đi sớm về khuya mải lo làm ăn, nên không biết bảo mẫu được mình mời tới từ công ty để chăm lo cho Giang Hàn Thanh là một người đàn bà đã mất con của mình do ly hôn, bị biến dạng tâm lý, có xu hướng nhất định về trầm cảm và bạo hành. Giang Hàn Thanh bị bà ta hành hạ trong một thời gian dài, cho tới khi bị Chu Cẩn trốn trong nhà anh chơi trốn tìm phát hiện được. Cô kéo anh chạy ra khỏi căn nhà đó, như kéo Giang Hàn Thanh thoát khỏi bùn lầy. Lúc ấy, bọn trẻ con trong hẻm Chi Tử đối với một đứa nhóc mới chuyển nhà tới như anh cực kì coi thường. Đối với chúng mà nói, Giang Hàn Thanh là một “kẻ ngoại đạo”. Chỉ có Chu Cẩn, cô nhỏ bé nhưng nội tâm mạnh mẽ, ấm áp như ánh mặt trời, luôn ra sức bảo vệ anh "Nhớ kỹ tên em, sau này sẽ không ai dám bắt nạt anh nữa…”. Có lẽ Giang Hàn Thanh không biết, Chu Cẩn đối xử với ai cũng đều tốt như vậy, cha cô làm cảnh sát, nên từ nhỏ Chu Cẩn đã phải chịu sự dạy dỗ nghiêm khắc của cha mình, cũng tiếp nhận được tư tưởng phải bảo vệ và giúp đỡ những người yếu thế hơn mình. Nếu Chu Cẩn là ánh nắng mặt trời, thì Giang Hàn Thanh là một nhánh cây trong rừng, vì có ánh nắng mà tươi tốt. Nhưng ánh mặt trời đó không sưởi ấm cho riêng nhánh cây ngọn cỏ nào, mà là cho cả khu rừng. Giang Hàn Thanh chỉ nhận được một chút sự ấm áp đó, lại mang trong lòng chấp niệm suốt hai mươi năm trời. Anh lặng yên đi theo Chu Cẩn hai mươi năm, yêu Chu Cẩn hai mươi năm, cũng nhìn Chu Cẩn và Tưởng Thành bên nhau hai mươi năm. Nếu không phải Tưởng Thành mắc sai lầm, Giang Hàn Thanh vẫn sẽ mãi lặng lẽ như vậy, không tiếng động dõi theo Chu Cẩn. Nhưng giờ đây, anh đã có thể đứng bên cạnh Chu Cẩn, không hề cố kỵ mà nói với cô: “Điều tra vụ án là nhiệm vụ của em, nhưng với trách nhiệm một người chồng, anh sẽ bảo vệ em bằng mọi khả năng.” Tưởng Thành là nam phụ, nhưng mỗi lần đọc đến đoạn có anh lại làm tôi nghẹn lại, anh không xấu, nhưng lại thiếu sự may mắn để trở thành nam chính. Khi Tưởng Thành đồng ý làm điệp viên ngầm, Diêu Vệ Hải chỉ có hai yêu cầu với anh: thứ nhất, giữ vững lòng tin; thứ hai, phải sống. Tưởng Thành khi đó tự tin và bình tĩnh như vậy, khi nhận nhiệm vụ, anh chỉ có một câu: “Tôi sẽ làm. Tôi không thể nhìn Tiểu Ngũ rơi nước mắt thêm nữa.” Tưởng Thành từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, ngoài Chu Cẩn ra, trên đời này không có người nào thực sự quan tâm đến anh. Anh yêu Chu Cẩn không thiếu Giang Hàn Thanh, nhưng lại thiếu mất một phần tự tin, anh mang ơn nhà Chu Cẩn, nhưng rồi đó lại trở thành gánh nặng, làm anh không thể trực tiếp bày tỏ tình yêu của mình với cô. “Nếu tôi nói, tôi thích Tiểu Ngũ, chú Chu có đuổi tôi đi không?”. Tưởng Thành trong ngõ Chi Tử, kiêu ngạo như cỏ hoang bao nhiêu, thì lúc nói ra câu này, lại tự ti bấy nhiêu. Anh dùng cách của mình, âm thầm bảo vệ Chu Cẩn, cũng đẩy cô ra khỏi vòng tay anh. Ba người, mang trong mình lòng nhiệt huyết, đánh đổi thanh xuân và tuổi trẻ, tình yêu và tín ngưỡng, tạo nên những hành động chính nghĩa không cần hồi báo hoặc ghi công, tạo nên một Rừng thép có anh(em) và chúng ta. Giang Hàn Thanh hay Tưởng Thành, đều yêu Chu Cẩn theo cách riêng của mình. Nhưng Tưởng Thành dù có tốt thế nào thì cũng đã là quá khứ. Người bên cạnh Chu Cẩn ở hiện tại và trong tương lai chỉ có thể là Giang Hàn Thanh. Khí Ngô Câu chắc chắn đã luyện qua 7749 bộ phim TVB nên mới có thể tạo nên một Rừng thép đậm đà như vậy. Truyện viết rất logic, cách hành văn chặt chẽ, từng manh mối tưởng chừng rời rạc nhưng cuối cùng lại liên kết với nhau theo một cách rất thần kỳ, tạo nên sự thống nhất trong từng vụ án. Rừng thép thích hợp cho những bạn thích trinh thám, phá án, suy luận nhưng vẫn đầy đủ tuyến tình cảm của nam nữ chính. Chưa kể đến những plot twist làm người đọc không lường trước được, khó đoán diễn biến, gây bất ngờ trong từng chương truyện. Truyện có tag H văn nhưng tác giả không đặc tả nhiều về cảnh này, tần suất thưa thớt, phụ trợ cho cốt truyện là chính. Nhà Béo dịch thì khỏi lo, bao chất lượng. *** Cô đơn là gì? Là một mình bơ vơ lạc lõng giữa rừng thép* khô cằn sỏi đá, cố gắng làm việc không ngừng nghỉ để khỏa lấp đi sự đau khổ đến tột cùng? Hay âm thầm giấu mình trong bóng tối, gắng gượng trải qua cảm giác cô độc và giày vò vô tận, chỉ để bảo vệ người mình yêu thương đang vùng vẫy trong rừng thép lạnh lẽo kia? Chu Cẩn đã từng là một cô gái có tất cả mọi thứ, gia đình hạnh phúc, anh trai yêu thương chiều chuộng, cô và người cô yêu sắp sửa bước vào cuộc sống hôn nhân. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp ấy bỗng chốc vỡ tan kể từ ngày anh trai cô mất. Chu Xuyên ra đi, Tưởng Thành phản bội khiến trái tim cô như bị khuyết đi một mảng lớn, cả người chìm trong bóng đêm tối tăm, không còn là cô gái vui tươi rạng rỡ như lúc ban đầu. Thời gian trôi qua, nỗi đau cũng đã phai nhạt dần theo dòng chảy tháng năm, nhưng chấp niệm về cái chết của anh trai trong cô vẫn chẳng hề thay đổi. Cô luôn hy vọng sẽ có ngày mình có thể lật lại vụ án năm xưa, tìm ra kẻ đã hãm hại Chu Xuyên, để linh hồn anh được an nghỉ nơi chính suối. Sau khi suy nghĩ thông suốt, Chu Cẩn cũng đã mở rộng lòng mình hơn. Cô gặp được Giang Hàn Thanh dưới sự sắp đặt của gia đình, hẹn hò cùng anh trong vài tháng ngắn ngủi rồi quyết định kết hôn chỉ trong chớp nhoáng. Trong mắt Chu Cẩn, Giang Hàn Thanh là giảng viên trường Đại học Khoa học và Công nghệ, có điều kiện tốt, có công việc ổn định và cuộc sống hiếm khi gặp sóng gió phập phồng. Nhưng khi thật sự chung sống cùng anh, cùng nhau trải qua bao nhiêu khó khăn, cô mới biết anh còn phức tạp và trải qua nhiều biến cố hơn cô nghĩ rất nhiều. Chính anh là người đã cùng cô và đồng đội đi qua biết bao vụ án lớn nhỏ, là người đã cố gắng cùng cô lật lại vụ án “8.17” năm xưa và cũng chính là người luôn âm thầm lặng lẽ đứng ở phía sau che chở cho cô trước những nguy hiểm mà cô phải đối mặt. Càng tiếp xúc với anh, lớp băng tuyết bao phủ lấy trái tim cô dường như cũng từ từ tan đi, những cảm xúc đau đớn vì bị Tưởng Thành phản bội cũng đang dần được lấp đầy bởi vô vàn ấm áp. Rồi cho đến ngày kia, Chu Cẩn mới biết được một sự thật. Người đàn ông mà cô cho rằng cũng giống như cô kết hôn chỉ vì đã đến tuổi dựng vợ gả chồng hoá ra đã yêu cô từ rất lâu, luôn dõi theo từng bước chân cô, đồng hành cùng cô trên con đường tìm lại công lý. “Anh đều âm thầm bảo vệ cô. Tựa như hồi bé vậy, đi theo sau lưng cô.” Chu Cẩn đã từng không thể hiểu được tại sao Giang Hàn Thanh thỉnh thoảng lại nhắc đến Tưởng Thành trước mặt cô, trong đôi mắt đó ngập tràn sự ghen tuông và đố kỵ? Cũng không hiểu sao có đôi khi cô cảm thấy sự chiếm hữu của anh vô cùng lớn lao, như thể người ta chỉ chạm vào một sợi tóc của cô thôi cũng đã khiến anh tức giận đến điên rồi? Song Chu Cẩn lại không nhớ ra rằng, từ rất nhiều năm về trước, cô bé Chu Cẩn đã tự tiện xông vào thế giới tối tăm của cậu bé Giang Hàn Thanh, kéo tay cậu trốn chạy khỏi căn phòng u ám và người giúp việc ác độc. Chính cô đã mang ánh sáng đến bên đời anh, cũng trở thành vầng hào quang rực rỡ sưởi ấm trái tim đầy lạnh giá. Chàng trai ấy vì cô mà vứt bỏ tương lai xán lạn ở công an tỉnh, kiên trì muốn xin tham gia vào vụ án giết người hàng loạt ở Hoài Quang. Và cũng chính anh, chỉ vì một chiếc đồng hồ quả quýt có ảnh cô không biết bị rơi ở đâu mà kiên trì đi theo cô suốt ba năm không rời. Giang Hàn Thanh đã từng một thân một mình đấu tranh, dùng bao ý chí kiên cường vượt qua trăm ngàn gian khổ, vật lộn với bản thân để trở thành chàng trai khôi ngô, ưu tú, lành lặn đứng trước mặt cô như ngày hôm nay. Đã từng có khoảng thời gian anh ganh tỵ với Tưởng Thành biết bao khi anh ta có thể đường đường chính chính sánh vai bên cạnh cô, trong khi anh chỉ dám đứng nép mình trong bóng tối. Cũng có lúc anh vô cùng căm ghét Tưởng Thành, vì dù anh đã có được cô rồi, nhưng trong tim Chu Cẩn vẫn ngập tràn hình bóng anh ta.  Trải qua bao khó khăn gian lao, cuối cùng sự thật cũng đã được vạch trần, kẻ cầm đầu vụ án “8.17” và hung thủ thật sự đã giết anh trai cô cũng được đưa ra ngoài ánh sáng.  Trên con đường đấu tranh giành lại công lý ấy, đã có biết bao con người đã ngã xuống vì nhiệm vụ, vì lý tưởng, nhưng cũng luôn có những người mới tiếp tục tiến lên, kế thừa niềm tin và giữ vững nhiệt huyết của người đi trước, biến sự hy sinh của họ trở nên có ý nghĩa to lớn. Sóng gió qua đi nhưng chân tướng vẫn còn đó, có một vài sự thật đã khiến Chu Cẩn phải ngạc nhiên thảng thốt hoặc bật khóc nghẹn ngào, nhưng những gì đã qua không thể quay trở về được nữa và cả chuyện tình cảm cũng vậy. Quá khứ cô đã từng yêu sâu sắc Tưởng  Thành, nhưng trong khoảng thời gian tuyệt vọng nhất lại gặp được Giang Hàn Thanh, kết hôn cùng anh rồi dần dần yêu anh.  Mặc dù hai người đã có những hiểu lầm, tưởng chừng sẽ rời khỏi nhau, nhưng may mắn thay sự kiên trì và chân thành của Chu Cẩn đã làm lay động trái tim Giang Hàn Thanh, khiến anh đặt niềm tin vào tình yêu của họ thêm một lần nữa. “Em bằng lòng chấp nhận mọi thử thách. Giáo sư Giang, em muốn đối xử tốt với anh, muốn yêu anh, anh muốn trăng, em sẽ không hái sao.” Điều hạnh phúc nhất của cô, là đã gặp được anh trong cuộc đời này. … “Rừng thép” là một bộ truyện trinh thám cực kỳ đáng đọc mà mình nhiệt liệt đề cử đến mọi người. Đừng nhìn tag 18+ đánh lừa vì cảnh H trong truyện khá ít và rất hay, nó lột tả được tất cả những cảm xúc giày vò, những ham muốn chiếm hữu của Giang Hàn Thanh đối với Chu Cẩn, tựa như một loại gia vị làm cho truyện thêm phần sắc hương. Phần trinh thám trong truyện vô cùng gay cấn và hồi hộp, tất cả những vụ án trong truyện đều liên quan đến nhau và là chìa khoá mở ra vụ án cướp súng “8.17” năm xưa. Mình không spoil quá nhiều vì muốn mọi người tự tìm hiểu, nhưng hành trình để bắt được tên tội phạm đứng sau tất cả những vụ án trên khá là chông gai, gian khó.  Đã có biết bao người vì nằm vùng, vì nhiệm vụ mà phải đánh đổi rất nhiều, thậm chí là hy sinh cả mạng sống, nhưng cũng có những “cảnh sát biến chất” vì vòng xoáy danh lợi tiền bạc đã phản bội lại tín ngưỡng ban đầu.  Nam chính Giang Hàn Thanh là người có vẻ ngoài hiền lành thư sinh, nhưng thật ra anh đã có không ít lần đương đầu với “trùm cuối”, đã từng suýt chết, cũng vào cả trại cai nghiện. Mình thật sự rất khâm phục anh vì bản lĩnh phi thường và chấp niệm lớn lao dành cho Chu Cẩn, vì cô anh cố gắng vượt qua mọi giông bão, để có thể luôn dõi theo và bảo vệ cô. Điều gây tiếc nuối nhất có lẽ là cái kết dành cho nam phụ Tưởng Thành, hy vọng tác giả có thể tặng cho anh cái kết đẹp hơn ở một bộ truyện khác, vì thật ra “team nam phụ” của truyện cũng nhiều lắm luôn ^^ Thế nhưng, chuyện tình yêu vốn không có trước hoặc sau, không có sai hay đúng. Tưởng Thành ở bên Chu Cẩn trước tiên, nhưng người đã cùng cô vượt qua những ngày tháng khó khăn, ở bên cô những khi gặp nguy hiểm, thắp lên cho cô ngọn lửa hy vọng cùng quyết tâm chiến đấu lại chính là Giang Hàn Thanh.  Anh đến bên cạnh sưởi ấm tâm hồn cô, làm tan chảy trái tim băng giá của cô giữa khu rừng sắt thép lạnh lẽo. “Những tòa nhà cao tầng mọc san sát, mặt kính hiện lên màu xanh xám mang đến cảm giác lành lạnh, hời hợt như máy móc, khu rừng lấy sắt thép làm cốt tủy này mọc lên trong một vũng lầy tội ác. Tại nơi đây, cô đã trải qua một đoạn đường đời đớn đau nhất, khó thở nhất, vậy nên cô chưa bao giờ tìm thấy bất kỳ cảm giác đẹp đẽ nào ở nơi đây. Nhưng bây giờ, Giang Hàn Thanh đang đứng giữa muôn vàng ánh sáng rực rỡ. Chu Cẩn nghĩ, nếu một ngày nào đó cô và Giang Hàn Thanh cùng đứng bên bờ vực của cái chết, cô nhất định sẽ nhớ lại khoảnh khắc này. Ở nơi rừng thép, may mắn có người.” Mời các bạn mượn đọc sách Rừng Thép của tác giả Khí Ngô Câu.
Thiên Cơ Diệu Thám
Cao thủ lừa đảo trọng sinh thành tổ trưởng tổ trọng án, dựa vào kỹ năng phá án tài tình của mình mà trở thành Thiên Cơ Diệu Thám. *** Trong phòng nghỉ dành cho khách quý được trang hoàng xa hoa, một người trẻ tuổi làn da trắng nõn đang uống cà phê, bởi vì tay run rẩy dẫn tới cà phê tràn khỏi ly, rơi xuống trên mặt thảm mềm mại lại đắt giá. "Chu tiên sinh, không cần khẩn trương như vậy!" Lúc này, một vị trung niên mặc âu phục xanh đi tới an ủi, "Yên tâm đi, mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của chúng ta, đợi lát nữa ngươi chỉ cần làm theo kế hoạch là được!" "Ta..." Người trẻ tuổi họ Chu nắm chặt ly cà phê, khẩn trương nói, "Chúng ta làm vậy là lừa đảo! Thực tế vốn không hề có trò cá độ gì, tất cả những thứ này đều là các ngươi thuê người diễn kịch, nếu bị bắt, nhất định phải ngồi tù!" "Không thể nào?" Lúc này, một nam tử giữ lại chòm râu dê hung ác lắp bắp, "Lẽ nào tới lúc này rồi ngươi còn muốn thối lui?" "Chu tiên sinh." Nam nhân mặc âu phục xanh lại mỉm cười khuyên nhủ, "Chính vì nguy hiểm lớn nên chúng ta mới càng cần nhất lao vĩnh dật!" "Lão hữu nước ngoài kia là người có tiền, chỉ cần lát nữa mỗi một vị cổ đông chúng ta thêm 1000 vạn vào, dựa theo hợp đồng phân phối cổ đông, chắc chắn hắn ta sẽ lấy ra càng nhiều tiền hơn nữa!" "Này..." Chu tiên sinh rơi vào khó xử, "Ta... ta không có nhiều tiền như vậy!" "Tiểu Chu, vì lần đầu tư này, chúng ta đã hao tốn tâm huyết hơn một năm!" Chòm râu dê nói, "Nếu không phải nể tình ngươi cần dùng tiền gấp, sao chúng ta có thể kéo ngươi nhập bọn?" "Đúng vậy, công ty ngươi sắp phải xin phá sản." Âu phục xanh khuyên nhủ, "Tiền vừa đến tay, ngươi lập tức có thể khiến công ty ngươi khởi tử hồi sinh! "Nếu như ngươi mệt mỏi, vậy chỉ cần ném tiền vào tài khoản bảo hiểm, chừng đó cũng đủ để ngươi ăn cả đời!" "Cũng không phải ngươi chưa từng xem qua tài liệu." Chòm râu dê nói, "Robert trốn từ nước ngoài tới đây, tiền của hắn ta đều là tiền đen không thấy được ánh sáng. "Cho dù chúng ta có lấy, hắn ta cũng không dám báo cảnh sát! Báo cảnh sát sẽ bị điều về nước, đây vốn là cuộc buôn bán vạn vô nhất thất!" "Vậy... Được rồi..." Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Chu cũng có quyết định cuối cùng, "Ta đây lại bỏ thêm 2000 vạn, như vậy, đến lúc đó có phải ta sẽ được phân nhiều hơn một chút?" Nghe được lời này, âu phục xanh và chòm râu dê đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả hai đều lộ ra nụ cười vui mừng. "Ha, tiểu tử ngươi..." Âu phục xanh vỗ vỗ vai của Tiểu Chu, vui mừng nói, "Nếu như vậy, phần của ngươi có thể hơn một ức!" "Thế nhưng..." Tiểu Chu thấp thỏm bất an nói, "Thế nhưng ta đã lấy cả tiền quan tài ra! Các ngươi ngàn vạn lần không thể có sai lầm gì!" "Ai ya, yên tâm đi!" Chòm râu dê nói, "Tất cả hành động ngươi đều có tham dự, tuyệt không có chút sơ hở nào..." "Giám đốc, giám đốc..." Lúc này, một nhân viên vọt vào nói, "Robert tiên sinh đã tới!" "Tốt, chúng ta đi thôi!" Âu phục xanh lại vỗ vai của Tiểu Chu, nhỏ giọng dặn dò, "Ngươi thoải mái một chút, cứ hành động theo kế hoạch là được!" Nói xong, ba người đi ra khỏi phòng nghỉ, tới một phòng họp được bài trí khá sang trọng. Lúc này, một người nước ngoài ăn mặc hợp thời trang đã tiến vào phòng họp, âu phục xanh và chòm râu dê vội vàng nhiệt tình chào hỏi... Sau một lát, song phương an vị, đi vào chủ đề chính. "Ai ya, hạng mục này có thể tính là tương đối quý hiếm! Ha ha..." Âu phục xanh nói với người nước ngoài, "Sau khi thương lượng, ba vị cổ đông chúng ta quyết định mỗi người lại đầu tư thêm 2000 vạn! "Cứ như vậy, tổng tiền đầu tư của chúng ta đã đạt đến một ức hai ngàn vạn, cho nên... Robert tiên sinh, người xem..." Sau khi nghe phiên dịch nói, Robert đầu tiên là do dự một chút, sau đó hắn ta bắt đầu thương lượng với trợ thủ, vẻ mặt vẫn nghiêm túc vô cùng... Mà trong quá trình chờ đợi, trên trán Tiểu Chu đã túa đầy mồ hôi lớn chừng hạt đậu, lộ vẻ khẩn trương tới cực điểm, hắn rất sợ âm mưu của bọn họ sẽ bị người nước ngoài này nhìn thấu. "Được rồi!" Thế nhưng mấy phút đồng hồ sau, phiên dịch của Robert lại dùng tiếng Trung nói: "Robert tiên sinh là một người giữ chữ tín, hắn ta sẽ dựa theo hợp đồng phân phối cổ đông trước đó mà đầu tư thêm hai ức, cùng phát tài, cùng phú quý với các vị cổ đông ở đây!" "Ha ha ha, quá tốt rồi!" Âu phục xanh vui vẻ vỗ đùi, tranh thủ thời gian đứng dậy bắt tay Robert. Mà Tiểu Chu vốn đang căng thẳng vô cùng cũng buông lỏng hơn một chút, ánh mắt hắn từ khẩn trương biến thành hưng phấn, tiện đà biến thành tham lam... "Tốt rồi! Nếu đã có cùng tiếng nói, vậy hay chúng ta bắt tay vào chính sự trước đi!" Chòm râu dê thừa cơ lấy laptop tới, ra hiệu cho mọi người chuyển khoản ngay. "Nếu hạng mục này đã do ta khởi xướng!" Âu phục xanh lấy điện thoại di động ra, dẫn đầu chuyển 4000 vạn tiền vốn của mình tới tài khoản đã được chỉ định. Sau đó, bản thân chòm râu dê cũng thao tác một lượt, chuyển tiền thành công. Đến phiên Tiểu Chu, Tiểu Chu hơi do dự một chút, nhưng vẫn móc điện thoại di động của mình ra, cũng chuyển tiền qua... "Robert tiên sinh, ngài cũng thấy thành ý của chúng ta rồi, kế tiếp đến phiên ngài!" Chòm râu dê chuyển laptop về phía người ngoại quốc. Ai biết, người ngoại quốc còn chưa kịp nói, đột nhiên cửa lớn phòng họp đã bị người đá văng! Sau đó, từ bên ngoài có rất nhiều người xông tới! "Tất cả chớ động!" Người đến cao giọng hô lên, "Cảnh sát đây, các ngươi đã bị bắt!!!" ... Mời các bạn mượn đọc sách Thiên Cơ Diệu Thám của tác giả Khoáng Hải Vong Hồ.
Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự
Văn án: Chín năm trước, nữ sinh Tiết Dịch bị đâm chết, hung thủ Phương Tử Oánh tự thú nhận tội. Chín năm sau, trại giam nữ ở thành phố Giang đột nhiên xảy ra án mạng. Chuyên viên kỹ thuật kiểm nghiệm dấu vết Tiết Bồng cùng đội đến hiện trường, phát hiện một trong số nghi phạm chính là Phương Tử Oánh. Phương Tử Oánh nói với Tiết Bồng: “Năm đó tôi không hề giết chị cô, hung thủ thật sự vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.” "Trên thế giới chỉ có một chủ nghĩa anh hùng thật sự, đó chính là tình yêu tha thiết với cuộc sống sau khi nhận ra hiện thực của nó." -- Romain Rolland Hiện trường phạm tội: Đỏ và Trắng Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi. *** Phần đệm: Khởi Đầu Của Tất Cả Tội ÁcĐây là một câu chuyện liên quan đến Đỏ và Trắng. Trích dẫn một câu nói của Friedrich Nietzsche: “Đừng bao giờ để người anh hùng trong tâm hồn ta chết đi.” * Vụ tai nạn xe xảy đến rất đột ngột. Lúc vụ việc xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm”, theo đó là tiếng bánh xe ma sát với mặt đường, chiếc sedan màu đen bị một xe chở hàng phá vỡ vật cản đâm vào bên hông, đẩy nó vào một gốc cây bên đường. Đến lúc ngừng lại, chiếc sedan màu đen đã bị nghiền thành “bánh nhân thịt”, khói che lấp cả mui xe. Xăng nhỏ từng giọt xuống mặt đường, bỗng chốc đã dậy lửa. Tài xế xe chở hàng tỉnh lại, trên người chảy đầy máu, y dùng chút sức lực cuối cùng để mở cửa xe, sau đó ngã ra đất, lê cơ thể tàn tạ ra nơi an toàn. Rất nhanh sau đó đã nghe thấy một tiếng vang rần trời, hai chiếc xe phát nổ cùng lúc, khỏi lửa ngút trời. Người đi đường vội vã báo cảnh sát nhưng lửa cháy quá lớn, không ai dám tới cứu người. Cả chiếc xe nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng, cứ một chốc lại phát ra tiếng nổ, làn khói đen dày lan ra từ trong thân xe, cả hiện trường toả ra mùi cháy khét nghẹt thở. Không bao lâu sau, thân xe cháy rụi chỉ còn mỗi phần khuôn, để lộ hai cái xác chết cháy bên trong, da thịt bên ngoài đã cháy thành than đen xì dữ tợn, một người ngã ra ghế lái, một người ngồi ngửa phía ghế sau. Trong số những người qua đường vây quanh, có người đã nôn tại chỗ, còn có người cầm điện thoại chụp hình. Có người nói: “Trời ạ, thê thảm thật đấy!” Có người hỏi: “Có thấy rõ đã xảy ra chuyện gì không?” Lúc này, một người phụ nữ tình cờ đạp xe đi ngang qua, sau xe là một bé gái. Người phụ nữ xuống xe, lướt nhìn xung quanh, giật thót khi thấy cái xác cháy đen, vội vàng nói với cô bé ngồi sau: “Bồng Bồng, đừng nhìn con, đáng sợ lắm, mình về nhà thôi, bố cũng sắp về rồi.” Cô bé lại mở to hai mắt, liếc nhìn qua khe hở giữa đám đông. Khuôn mặt cô bé lập tức trắng bệch, hai mắt ngây ra nhưng lại không che mắt lại. Có một thi thể cháy sém ở ghế sau khung xe, đầu lệch một bên, tứ chi méo mó, như những cái cây khô nhe nanh múa vuốt nơi rừng sâu âm u trong truyện đồng thoại. Cô bé chưa từng thấy gì đáng sợ hơn thế, mãi đến lúc người phụ nữ đạp xe ra một đoạn xa, vẻ mặt của nó vẫn chết trân. Vào hôm xảy ra tai nạn xe, Trương Vân Hoa, mẹ của Tiết Bồng nhận được điện thoại đi ra ngoài. Lúc trở về, Trương Vân Hoa khóc rất lâu trong phòng, lại có điện thoại gọi tới, nói chuyện liên tục rất lâu. Ngày hôm sau, có vài người đã tới nhà. Tiết Bồng trốn sau lưng chị gái Tiết Dịch, mở to mắt nhìn các cô các chú ra ra vào vào nhà mình, hai đứa bé gái đều hơi không biết chuyện gì xảy ra. Tuy vẫn còn rất nhỏ nhưng chúng cũng có thể cảm nhận được không khí u ám kỳ lạ đang lan khắp căn nhà, nghe thấy tiếng mẹ khóc, biết nhà mình đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ. Còn nữa, cả đêm rồi bố không về, bố tăng ca sao? Mấy ngày sau, Tiết Dịch, Tiết Bồng cùng người mẹ khóc đỏ mắt cả ngày đến tham gia lễ vĩnh biệt người bố Tiết Ích Đông. Cũng không biết vì sao, sau khi đến nơi chưa được bao lâu, Tiết Dịch lớn hơn Tiết Bồng hai tuổi cũng bắt đầu khóc theo mẹ, có mấy cô dì đang an ủi cô bé. Tiết Bồng bắt đầu hoảng loạn, cô bé đi tìm mẹ Trương Vân Hoa hỏi: “Bố đâu rồi? Bố đi đâu vậy ạ?” Trương Vân Hoa ngồi xổm xuống, khản giọng nói: “Bố đến một nơi khác rồi, hiện tại không về được.” Mãi đến hai năm sau, Tiết Bồng dần dần hiểu chuyện, lúc này nó mới biết vào ngày ấy của hai năm trước, Tiết Ích Đông đột ngột lên cơn đau tim rồi cứ vậy mà đi. Chớp mắt lại qua một năm, Tiết Bồng giờ đã học lớp Hai. Có một hôm, sau khi tan học Tiết Bồng không về nhà ngay mà đến công viên nhỏ gần đó chơi cầu trượt với mấy đứa bạn cùng lớp. Có một cái cầu trượt rất cao, mấy đứa trẻ nhỏ hơn đều không dám leo lên. Thế nhưng Tiết Bồng đã cá cược với đám bạn, đứa nào không lên đứa đó là cún. Kết quả cả đám đều lên cùng nhau. Trong lúc lộn xộn, cũng không biết là đứa nào đã đẩy một cái làm Tiết Bồng té xuống dưới. Chắc là do trẻ con xương còn mềm, ngã như thế không có vấn đề gì lớn, Tiết Bồng chầm chậm đứng dậy, trán có chút vết xước nhưng trông cũng không phải nghiêm trọng, chỉ là hai đầu gối đều sứt toạc máu. Tiết Bồng khập khiễng đi về nhà, bị Trương Vân Hoa mắng cho một trận, nó cũng không dám nói mình chơi cầu trượt bị té, lại không nhìn thấy rõ là ai đẩy mình, hoặc là có lẽ vốn chẳng có ai đẩy, bên trên quá chật hẹp mà cả bọn lại chen nhau, nó đã tự không đứng vững mà té xuống cũng nên. Kết quả là tối đó, Tiết Bồng mơ thấy ác mộng. Hiện trường tai nạn xe đã trôi vào dĩ vãng, cái xác cháy đen ngẩng đầu sau xe hơi bị thiêu rụi lại lần nữa xuất hiện trong trí nhớ của nó. Trong giấc mơ, nó đang đi trên đường. Lúc sắp đến cổng trường lại nhìn thấy một người đàn ông người bốc đầy khói xông ra trên đường, gã nhìn thấy người là bắt lấy, bắt được lại cắn xé, người đi đường đều sợ mất mật, chạy tán loạn. Tiết Bồng đứng sững lại, nhìn chăm chăm vào bóng lưng người đàn ông. Đến lúc người đàn ông quay người qua, cô mới nhìn rõ, khuôn mặt gã cháy đen lộn xộn, hai hốc mắt trống không, khóe miệng bị thiêu cháy còn dính rất nhiều máu, tay vẫn vặn nửa cái xác của người mới bị giết chết ban nãy, đầu đã rơi ra. Người đàn ông đi về phía Tiết Bồng, với tay định bắt nó, Tiết Bồng chỉ biết quay đầu chạy. Người đàn ông vẫn đuổi theo phía sau, Tiết Bồng chạy thục mạng, nó sợ chết khiếp, chạy một mạch xông thẳng vào một căn nhà, được người trong nhà bảo vệ. Nhưng người đàn ông kia lại giết hết người trong ngôi nhà đó. Đêm hôm đó, Tiết Bồng tỉnh giấc trong tiếng thét thất thanh. Tiết Dịch cũng giật mình thức giấc bởi tiếng thét của Tiết Bồng, cô bé xuống giường đến gần bên chăn của đứa em, an ủi nó một lúc lâu rồi ngủ cùng nó. Ngày hôm sau, Tiết Bồng lại tiếp tục mơ thấy giấc mơ đó. Ngoài tình tiết trước đó vẫn được giữ nguyên, phía sau còn được thêm vào một đoạn, đại loại là nó lại chạy tới một nơi tiếp theo, người đàn ông đó truy đuổi tới cùng, lại giết thêm vài người… Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, đến sau đó khoảng một tháng, Trương Vân Hoa mẹ Tiết Bồng cuối cùng cũng không còn bình tĩnh được nữa, đưa Tiết Bồng đến bệnh viện khám. ... Mời các bạn mượn đọc sách Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự của tác giả Dư San San & Mèo Macchiato (dịch).
Bướm Đuôi Nhạn
Bức tượng đài mang hình dáng bướm đuôi nhạn chính là một vẻ đẹp bất tử mà những con người đang tuyệt vọng đang hướng tới, và họ đã đồng ý tham gia vào một cuộc trao đổi: dùng cái chết để đổi lấy vẻ đẹp vĩnh cửu… Từ đó, một bức tượng đài đã hình thành, nhưng… tại sao bức tượng đài ấy lại mang dáng vẻ của một con ngài xấu xí chứ không phải một con bướm đuôi nhạn đẹp đẽ? Ai đã lừa dối những người quá cố? Phải chăng, sự lừa dối đó chính là một cách bạo hành tinh thần người đã chết, chỉ để làm thỏa mãn thứ dục vọng biến thái của kẻ sát nhân?  *** Cảnh sát phát hiện một Container đông lạnh có 14 thi thể. Có khả năng là một vụ tự sát tập thể, nhưng đằng sau đó liệu còn uẩn khúc nào khác? Nữ cảnh sát Kuroha cùng các thành viên trong tổ hợp tác điều tra để làm sáng tỏ vụ án… Trọng tâm của truyện là chủ đề tự sát tập thể. Nhiều con người trẻ tuổi vì trầm cảm, cô đơn đã phải tìm đến cái chết để giải thoát. Nhưng có lúc họ còn tìm đên những nhóm hội trong thế giới ảo để thêm dũng khí và đồng minh cùng về thế giới bên kia. Đó là bi kịch xã hội đang có xu hướng gia tăng tại nước Nhật mà chưa có giải pháp ngăn chặn. Hơi tiêc là tác giả không khai thác sâu hơn thế giới nội tâm phức tạp của các nạn nhân để người đọc thấu hiểu hơn nữa. Thú vị nhất truyện là đoạn nói về thế giới trong trò chơi ảo, nơi nhân vật nữ cảnh sát Kuroda tìm đến để cân bằng áp lực cuộc sống. Còn về mặt điều tra trinh thám ngắn gọn, không đặc sắc bất ngờ nhưng phản ánh khá chân thực nghề cảnh sát với áp lực, sự chèn ép, đối xử bạc bẽo… Chấm cá nhân 7.0-7.25/10 Phan Ba *** Tác giả: Mitsutaka Yuuki. Dịch giả: Yên Châu Thể loại: Trinh thám Nhật. Đánh giá: Tạm được, khó hiểu Mấy chục thi thể được phát hiện ở nhiều địa phương trên nước Nhật, tình trạng các thi thể đều được đông lạnh khiến phía cảnh sát đặt ra giả thiết tự sát. Cùng lúc đó, xảy ra vài vụ giết người bí hiểm ở các chung cư biệt lập. Nữ cảnh sát xinh đẹp Kuroha Yuu được chuyển từ đội cơ đội sang đội điều tra án mạng để cùng đồng nghiệp hợp tác phá án. Đội trưởng của cô liên tục gây rắc rối cho cô, ngoài ra Kuroha còn bị đe dọa bởi bọn giang hồ. Trong quá trình điều tra chậm chạp, phía cảnh sát cho rằng những người tự sát bị điều khiển bởi một kẻ giấu mặt, họ hy vọng lấy cái chết của mình để xây dựng một hình tượng bướm đuôi nhạn thật đẹp đẽ, nhưng dường như tất cả họ đều đã bị lừa. Để phục vụ công tác điều tra, Kuroha tham khảo ý kiến chị của cô – vốn là một bác sĩ tâm lý… Tuy quyển “Bướm đuôi nhạn” đoạt giải thưởng “Gương mặt mới về văn học trinh thám Nhật Bản lần thứ 12“ nhưng cá nhân Biển thấy nó không hay lắm. Có lẽ vì cách diễn đạt của tác giả cộng với cách dịch thuật khiến câu chuyện có nhiều đoạn khó hiểu đối với Biển. Không biết Biển có nghĩa sai không khi cho rằng dịch giả đã phải vật vã khó khăn khi dịch quyển này. Truyện có đề cập một chút đến thế giới ảo, được đưa vào nhiều yếu tố khoa học kỹ thuật và phân tích tâm lý nhưng thay vì tăng phần cuốn hút thì lại tác dụng ngược, khiến nội dung trở nên loãng, mơ hồ và nhàm chán. “Rối loạn hệ viền, hoặc là rối loạn thùy trước. Đó là sự sinh ra một cách bất thường các chất hóa học bên trong bộ não, là một loại bệnh tâm thần liên quan đến các hoạt chất hữu cơ. ‘ÁC’ chính là vậy… Con người sẽ dần trở nên lệch lạc do bị tổn thương hệ viền. Nếu thùy trước bị tổn thương thì sẽ không kiểm soát được ham muốn. Nếu nồng độ chất dẫn truyền thần kinh trở nên khác thường, sẽ gây ra xung đột… Tất cả kết hợp lại sẽ sinh ra người xấu trên thế giới này”.  Không biết có thể xem đây như giải thích khoa học về lý do tại sao có người xấu xa không nữa. Nhân vật Kuroha Yuu khiến Biển nghĩ đến nữ cảnh sát trong “Dâu Đêm Đoạt Mệnh”. Không biết thực tế thì sao nhưng trong hai quyển trinh thám Nhật này, người đọc đều nhận thấy nữ cảnh sát trong XH Nhật vẫn còn bị ảnh hưởng mạnh bởi tư tưởng trọng nam khinh nữ của đồng nghiệp nam, bị xem như vật trang trí / đồ chơi để xả stress chứ chưa được chân chính nhìn nhận như một cảnh sát. Bên cạnh đó, bản thân các nữ cảnh sát đó cũng chưa đủ cứng rắn, chưa có được tư tưởng độc lập để làm việc với các đồng nghiệp nam thích gây rắc rối. Dù xã hội có tiến bộ bao nhiêu, phụ nữ có học cao bao nhiêu thì đa số vẫn chưa thoát được cái vòng lẩn quẩn do chính mình và do người khác tạo ra. “Bướm đuôi nhạn” có cốt truyện khá sáng tạo nhưng Biển cảm thấy nó còn thiếu nhiều điều để có thể đạt tới mức hoàn hảo. Ưu điểm của quyển này là bìa sách thiết kế đẹp, trình bày tốt, chữ in to rõ, đặc biệt hình tượng con bướm trên bìa rất hợp với nội dung truyện. Đây là quyển sách Biển được tặng nhân cuộc thi Ảnh đẹp – Trích hay của Hội Thích Đọc Sách Tại Thái Bình, xin cảm ơn admin và nhà tài trợ đã đem đến cho Biển món quà xinh xắn này. (Sea, 19-12-2018) *** Hạt mưa rơi tạo thành những vòng tròn liên tục lan rộng trên mặt đất. Hiện tại vẫn chưa có kết quả. Đó là diễn biến mới nhất được cập nhật. Ageha có mặt ở địa điểm như mọi khi và bước vào cửa tiệm quen thuộc. Kiri ở đó. “Lâu rồi không gặp!" Kiri nói trong khi đang ngồi vắt chân đung đưa trên một chiếc ghế cao. Màu son môi đỏ hơn hẳn mọi khi. Ageha gật đầu chào, tiến lại quầy bar có vân gỗ nổi bật và ngồi xuống bên cạnh Kiri. "Đây!" Kiri nói và đưa cho Ageha một món đồ. "Có lẽ đây là thứ mà cô nhắc đến…” Ageha mở cái gói mới nhận được ra để xem thứ bên trong. Đó là một vật hình cầu nhỏ có màu xanh ánh thép được gắn với sợi dây bạc đang đung đưa. Nó là ngọc trai giả, tuy hơi méo mó nhưng quả thực người thợ đã làm rất khéo. Ageha ngắm nghía sợi dây chuyền trong khi đung đưa nó. Sau đó, hai tay túm chặt váy, cô quay về phía Kiri, bỗng nhiên cúi chào một cách lễ độ. Kiri mỉm cười. * Kuroha lao như bay lên cầu thang. Không biết từ lúc nào, nhóm cảnh sát điều tra đã vây kín trước cửa phòng 302. Kuroha vừa nhìn quanh vừa cố lấy lại hơi, đảo mắt tìm kiếm giám đốc. Ngay cạnh căn phòng đó, ở hành lang trước thang máy, giám đốc đang nói chuyện với một người thuộc tổ giám định. Thở đều nào, Kuroha tự ra lệnh cho bản thân. Thứ mùi của xác chết bắt đầu thối rữa đã lan tỏa đến tận chỗ cô. Kuroha cảm nhận được lớp son trên môi khi dùng tay bịt chặt miệng. Cô cảm thấy đôi môi bỗng trở nên nứt nẻ, có lẽ do hồi hộp. "Giám đốc!" Kuroha vừa gọi vừa đi như chạy trên nền nhà bê tông đầy vết bẩn. "Tôi đã tìm ra người thuê căn phòng." Giám đốc không quay lại khi nghe Kuroha gọi, chỉ giơ một tay lên, ra hiệu cho cô chờ. Ông hướng sự tập trung vào nhân viên giám định, sau khi ra hiệu cho Kuroha thì vừa đưa ngón tay kéo dãn nếp nhăn trên trán, vừa nghe nhân viên giám định báo cáo tình hình. "Có lẽ phải rắc thêm một ít bột nhôm nữa mới biết được kết quả thưa sếp." Nhân viên giám định nói. "Vừa rồi em vẫn chưa xác định được bất kỳ dấu vân tay nào để lại trong căn phòng đó." “Rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước. Khả năng đây là một vụ ám sát." Vị giám đốc vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo vest. Ông thấy Kuroha tiến lại. "Chắc chắn là vậy... Sao, có chuyện gì?" "Tôi đã tiến hành điều tra bên phía công ty quản lý." Kuroha lập tức đi thẳng vào vấn đề. "Người thuê phòng 302 chính là nạn nhân." "Quả nhiên là như vậy." "Vâng." Kuroha chìa tấm thẻ học sinh đang cầm trên tay ra. "Đây là giấy tờ tùy thân được tìm thấy trong cặp của nạn nhân, chứng tỏ nạn nhân còn đang đi học. Tôi đã trình ra giấy phép được cấp bởi tổ giám định. Sau khi công ty quản lý đồng ý hợp tác thì có được thông tin này." "Công ty đó có thể nhớ mặt từng đôi tượng ký hợp đống thuê phòng ư?" Ánh mắt giám đốc đầy vẻ nghiêm nghị, tóc ông đã có nhiều sợi bạc, cả người luôn mang phong thái của một thanh tra kỳ cựu đã trải qua nhiều vụ án. "Nạn nhân mới thuê phòng 302 cách đây bồn ngày." Kuroha từ tốn đáp lại. Giám đốc ngoảnh mặt sang phía khác. Sự thật Kuroha mới thông báo chỉ khiến tình hình hiện tại thêm lộn xộn. Cả hành lang như chìm vào một bầu không khí nặng nề. Sau vài giây im lặng, giám đốc nói: "... Cứ như cậu ta thuê phòng với mục đích để bị ám sát vậy." Ông nói như thể đang độc thoại. Kuroha gật nhẹ. Cũng không loại trừ khả năng đó. Mời các bạn mượn đọc sách Bướm Đuôi Nhạn của tác giả Mitsutaka Yuuki & Yên Châu (dịch).