Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiên Ngạo - Vụ Ngoại Giang Sơn

Tên Ebook: Tiên Ngạo (full prc, pdf, epub)   Tác Giả: Vụ Ngoại Giang Sơn Thể loại:  Tiên hiệp, Văn học phương Đông   Nhóm dịch: Hạo Thiên   Nguồn : vipvandan.vn   Ebook : Đào Tiểu Vũ eBook -  www.dtv-ebook.com   Ebook Tiên Ngạo full prc, epub Giới thiệu:   Tiên Ngạo là tác phẩm tiên hiệp được các độc giả Trung Quốc đánh giá hay như Phàm Nhân Tu Tiên nhưng ngắn gọn hơn, không kéo dài lê thê, tác phẩm đã viết và dịch xong với độ dài gần 1200 chương.   Tiên Ngạo, vào thời kỳ cận đại, Tu Tiên giới gặp nạn La Hầu. Đó là vào một vạn ba ngàn năm trước, có một vị cường giả nghịch thiên tên là Kiếm Lão Nhân thực lực siêu quần, đánh chết dư nghiệt quần tà thời thượng cổ. khiêu chiến Tiên Nhân và Tu La từ Tiên giới giáng lâm. có thể nói thiên hạ vô địch. Cuối cùng phi thăng Tiên giới, lưu lại sáu đại kiếm phái, sáu đại kiếm phái này hiện tại xưng bá sáu vực trong thiên hạ. đều là cường giả trong một trăm lẻ tám đại phái. Trong đó Đại đệ tử tập được Kiếm Khí thuật cương mãnh vô cùng, thành lập Liệt Thiên kiếm phái thuộc về chính phái, là một trong bảy đại môn phái chính đạo liên mình, lưu lại kiếm khí “ tu kiếm chí cực, Liệt Thiên thành tiên ” vạn năm truyền thừa, lấy cương mãnh cứng rắn mà xưng bá thiên hạ. Nhị đệ tử tập được Kiếm Linh thuật biến hóa từ Ngũ Hành mười hai hệ nguyên lực, lưu lại Hồn Nguyên kiếm phái thuộc về chính phái, chính là một trong những môn phái cầm quyển Thiên Đạo. Ngự sử Kiếm Linh, hấp thu lực nguyên tố. Dung nhập Ngũ Hành âm Dương mười hai nguyên lực vào kiếm. Một kiếm chém ra, phạm vi trăm dặm nguyên tố tụ tập. hoặc là hàn băng, hoặc là lửa. hoặc là tử điện. Cảnh giới cao nhất được xưng "Nhất kiếm sơn hà động, thiên địa chuyển thất biến", lấy pháp lực vô cùng mà nổi tiếng thiên hạ.   Tiên Ngạo -  Vụ Ngoại Giang Sơn     Tam đệ tử tập được Thiên Nhân Hợp Nhất Ngự Kiếm thuật, lập nên Vạn Kiếm Ma tông, thuộc về Ma tông, một trong những môn phái cầm quyển liên mình Ma Đạo. hóa thiên địa vạn vật thành kiếm của mình. Rừng núi sông ngòi, lá cây khô cây cỏ. mưa gió lôi điện, tất cả làm kiếm cho ta. Cảnh giới tối cao được xưng "Thiên nhân hợp nhất, vạn vật là kiếm." Lấy quỷ dị vô cùng mà tung hoành thiên hạ.   Bội kiếm trong tay Kiếm Lão Nhân biến hóa thành yêu. tập được Luyện Kiếm thuật do Kiếm Lão Nhân sáng chế, truyền xuống Ma Kiếm Yêu tông, thuộc loại Ma tông, một trong những môn phái cầm quyển liên mình Yêu Ma Quỷ Quái. Đặc điểm là lấy bảo kiếm luyện hóa vào trong thân thể của mình, lấy kiếm hóa thân, từ người biến thành kiếm yêu. lại từ kiếm yêu hóa trở lại thân người, được xưng "Người tức là kiếm, kiếm cũng là người", lấy yêu ma dung hợp mà phá diệt thiên hạ. Sủng vật Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu của Kiếm Lão Nhân, vốn là sủng vật của Hiên Viên Hoàng đế từ thời kỳ thượng cổ. sau này trong nạn La Hầu, nó phá mộ trong lăng Hoàng đế mà ra. khiến cho thiên hạ đại loạn. Kiếm Lão Nhân chính là một trong những Mình chủ của Tu Tiên liên mình, tiêu diệt vô số yêu tà. thu Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu trông coi cổ mộ làm sủng vật của mình. Con yêu cưu này hóa thân đã lớn. tập được Cưu Kiếm thuật do Kiếm Lão Nhân sáng chế, lưu lại Hiên Viên kiếm phái, nguyên là tà đạo. Bảy ngàn năm trước. Trang Hưng tổ sư đại nho Vương Âm Dương nhập phái, dần dần biến thành chính phái, cũng là một trong liên mình chính phái. Người trong phái này thích lấy yếu đánh mạnh, lấy ít đánh nhiều, lấy chiến đấu làm quang vinh. Bọn họ có thể tạo thành Kiếm Cưu trận, hoặc là lấy kiếm hóa cưu. được xưng "Đấu hồn cưu. kiếm phong tử", lấy hung mãnh hiếu chiến mà xưng hùng thiên hạ. Mà Tâm Kiếm Thiền tông lại là Tâm Ma Tàn Ảnh mà Kiếm Lão Nhân lúc phi thăng tiêu diệt tâm ma vượt qua thiên kiếp lưu lại. Sau lại bị trưởng lão Tâm Ma tông phát hiện, tập được Tâm Kiếm thuật, ruồng bỏ Ma môn, sáng chế ra Tâm Kiếm Thiền tông, bị năm phái khác coi là nỗi nhục lớn nhất. Tuy rằng năm đại kiếm phái kia chia ra chính tà. chiến đấu tranh chấp với nhau không ngừng, nhưng chỉ cần đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông vừa xuất hiện trên thế gian, lập tức năm phái hợp nhất, chính tà liên thủ toàn bộ tập trung tiêu diệt đệ tử Tâm Kiếm Thiền tông, không chết không thôi. Tâm Kiếm Thiền tông từ xưa đến nay đều lưu truyền theo hình thức một thầy một trò. bình thường không thấy tung tích của họ. nhưng chỉ cần bọn họ xuất hiện, ắt phái là nhân vật nổi tiếng cao cường, vang danh thiên hạ. Bởi vì trong tay bọn họ có Tâm Ma Tàn ảnh của Kiếm Lão Nhân. Vật ấy ghi lại kiếm thuật một đời của Kiếm Lão Nhân, chỉ cần được một môn kiếm thuật trong đó là có thể khai tông lập phái, hưng thịnh vạn năm. được cho là một trong mười đại thần công tiên quyết mật điển của Tu Tiên giới. Mỗi lần Tâm Kiếm Thiền tông xuất hiện đều dẫn phát một trường gió tanh mưa máu, ngoại trừ năm đại kiếm phái, còn có vô số cường giả cũng chen chúc tới. cướp đoạt Tâm Ma Tàn Ảnh. Sau khi Kiếm Lão Nhân phi thăng. Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu tự do tự tại, sống ở Miêu Sương địa vực. lấy con người làm thức ăn. mỗi ngày phái ăn mười người. Tuy nhiên nể tình Kiếm Lão Nhân, trong số mười người, nó sẽ tùy cơ lưu lại một người, chừa lại làm thức ăn ngày mai. Nhưng đặc biệt có một người, trong suốt một năm mỗi lần dựa theo phương pháp lựa chọn của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu vẫn không chết. Đoạt Hồn Hũ cốt Cưu hết sức hiếu kỳ, phát hiện ra người này một thân thiên phú thông mình, đã nhìn thấu phương pháp chọn lựa của Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu. vì thế thu người này làm đệ tử, truyền thụ Cưu Kiếm thuật. Sau Đoạt Hồn Hủ cốt Cưu phi thăng, người này tự xưng Cưu Thần Tử. sáng tạo Huyền Nguyên phái, chính là tổ sư đời thứ hai của Hiên Viên kiếm phái, thuộc về tà phái Ma tông. Sau khi truyền thừa vài ngàn năm. môn phái dần dần suy sụp. Trang Hưng tổ sư đại nho Vương Âm Dương nhân duyên xảo hợp nhập phái, trở thành nhất đại tông sư, dần dần thay đổi pháp quyết của môn phái ngày càng trung hưng, mượn tiếng khai phái tổ sư Đoạt Hồn Hủ Cốt Cưu là sủng vật của Hiên Viên Hoàng đế sủng vật mà đổi tên lập phái. Sau đại chiến ngàn năm. tiêu diệt vô số. lấy Hiên Viên làm tên môn phái. Cuối cùng thiên hạ chỉ có một Hiên Viên kiếm phái. Dưới ảnh hướng của Vương Âm Dương, sau này dần dần Hiên Viên kiếm phái được người xem như môn phái chính đạo. trở thành nòng cốt của liên mình chính phái, từ đó hưng thịnh mãi tới bây giờ. Hiên Viên kiếm phái lấy Lục Kiếm. Tứ Khí. Tam Quyết. Nhị Thuật nổi tiếng thiên hạ. Bí mật lớn nhất kỳ thật là vô thượng thần khí Hiên Viên kiếm do Hiên Viên Hoàng đế lưu lại giấu trong sơn môn. Đây là sát chiêu cuối cùng, chỉ có vào lúc môn phái nguy cấp mới có thể sử dụng...   Thiếu niên Dư Tắc Thành nhờ vào nỗ lực và may mắn. chen chân vào được thế giới tu tiên, từ đó mở ra câu chuyện mà các bạn sắp sửa xem. Phân chia đẳng cấp trong truyện:   Phàm nhân tu tiên phái trải qua năm thời kỳ. mười lăm cảnh giới. Năm thời kỳ này chính là: Luyện Khí kỳ. Trúc Cơ kỳ. Kim Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ. Hoàn Hư kỳ. - Mỗi một kỳ lại chia làm ba cảnh giới: Luyện Khí kỳ chia làm Dẫn Khí. Thai Tức. Tiên Thiên. Trúc Cơ kỳ chia làm Tố Thể, Dung Hợp. Linh Tịch. Kim Đan kỳ chia làm Kết Đan. Tâm Động. Long Hổ. Nguyên anh kỳ chia làm Thành Anh. Xuất Khiếu. Phân Thần. Hoàn Hư kỳ chia làm Nhập Hư. Độ Kiếp. Đại Thừa. - Mười lăm Cảnh giới tu tiên này. mỗi cảnh giới lại chia làm ba tầng: sơ cấp. trung cấp. cao cấp. lại thêm trạng thái đỉnh phong cuối mỗi thời kỳ trước khi đột phá. Cho nên mỗi thời kỳ chia làm mười tầng. Mời các bạn đón đọc  Tiên Ngạo của tác giả Vụ Ngoại Giang Sơn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trích Tiên Kiếp - Lạc Thủy Khuynh Thành
Nàng là đệ nhất dân gian nữ tróc yêu sư , Lung Nguyệt. Nhưng mà tác phong không phải rất chính phái. Lẻn vào kỹ viện trừ yêu bà, nhốt lma yêu làm độc chiếm, lẫn vào trạch viện đấu tiểu tam... Mối tình đầu, càng là trước câu dẫn Ma giới Thiếu chủ phong lưu thành tính ; mập mờ với nam tử nửa người nửa yêu thần bí ; cuối cùng ngay cả sư tôn đều không buông tha... Mỗ nam rất hận: Đừng nghĩ giằng co, vi sư thu ngươi là tốt rồi. Lại nói: Ngươi có thể nhớ rõ lúc lễ bái sư , câu nói đầu tiên từng cùng vi sư nói . Lung Nguyệt: Hình như là... Sư tôn ở trên... Sư tôn: Như ngươi mong muốn. *** "Sao vậy? Huyền Vi Trưởng lão lại đang cùng hắn đồ đệ bế quan đây?" "Ta có thể nói cho ngươi biết, thứ không nên thấy, cũng không nên nhìn loạn!" "Huyền Vi Trưởng lão đức cao vọng trọng, như thế nào chúng ta có thể lén lút nghị luận đấy, nếu như biết không có thể đứng ở chỗ này lấy, còn không mau nhanh chóng ly khai nơi đây." Lúc này, một vị bạch y nữ tử lẳng lặng tiêu sái đến vài tên đệ tử phía trước, nhàn nhạt liếc mắt, mấy người lập tức đình chỉ xì xào bàn tán, cung kính hô lên: "Đại sư tỷ." Đối mặt mọi người chột dạ sắc mặt, nàng nhìn như không thấy từ đám người đi tới, lập tức mọi người giải tán lập tức. Chỉ thấy vị này bạch y nữ tử cung kính quỳ xuống bế quan cấm địa cửa ra vào, cúi đầu đạo: "Khởi bẩm sư tôn, Chưởng môn tại Linh hải các xin ngài qua đi một chuyến." Huyền Vi nghe vậy chậm rãi mở ra tròng mắt lạnh như băng, thản nhiên nói: "Đã biết." Dao Châu gặp cửa động kết giới được triệt tiêu, đi vào lúc, Huyền Vi đã đứng dậy, "Ôm nàng quay về đi nghỉ ngơi." "Vâng!." Nói xong Dao Châu ngồi xổm người xuống đi, lưu loát {vì:là} trên mặt đất quần áo không chỉnh tề nữ đồng mặc xong quần áo, ôm nàng đi ra bế quan cấm địa. Huyền Vi đến Linh hải các lúc, một vị tóc muối tiêu nữ tử đã tại bậc này đợi đã lâu, "Sư tỷ." Nàng tuy là Huyền Vi sư tỷ, tuổi càng tại Huyền Vi phía trên, nhưng mà người tu tiên khuôn mặt không già, dung nhan như cũ cùng tuổi trẻ thiếu nữ độc nhất vô nhị, đi ra phía trước ân cần hỏi han: "Như thế nào?" "Ta đã vì nàng bỏ niêm phong ma ấn." Nghe nói chuyện đó, Phù Diêu không khỏi mặt lộ vẻ khuôn mặt u sầu, "Nàng chỉ có tám tuổi thân hình, làm sao có thể chống lại ma chướng quấn thân nỗi khổ?" ... Mời các bạn đón đọc Trích Tiên Kiếp của tác giả Lạc Thủy Khuynh Thành.
Yêu Hồ Loạn Thế - Khát Trí
Người thì như thế nào? Yêu thì như thế nào? Trời đất đã sinh ra yêu quái nhất tộc, tại sao một đám tiên nhân và con người lại không bằng lòng, chẳng lẽ yêu thì không có quyền lợi sinh tồn sao? Nếu trời đã mù, ta đây nghịch thiên! Nếu nhân tiên vô đạo, ta đây thí thần! Tru tiên! Như thế thì thế nào? Ta đây là yêu! Ta muốn tất cả sinh linh trên tam giới lục đạo phải mở to mắt ra nhìn, yêu cũng có tôn nghiêm của yêu, yêu tuyệt đối không chịu khi nhục! Ta sẽ mang tinh phong huyết vũ đến cho tam giới lục đạo, ta muốn cái thế giới này huyết lãng đào thiên! Ta sẽ để cho toàn thiên hạ đời đời nhớ kỹ tên ta! *** Tuyết rơi lả tả, chỉ sau một đêm đã khoác lên mặt đất cả một tầng tuyết dầy. Nó đến thật nhanh, thật bất ngờ, như muốn dùng sự trong trắng của mình đến tẩy rửa đại địa mờ mịt, như muốn đem tội ác của nhân gian rửa sạch sẽ không lưu lại một chút dơ bẩn nào nữa. Nhưng nhân gian vốn vô tình! Trăm ngàn năm qua, chỉ cần nơi nào có con người xuất hiện, là nơi đó tội ác phủ xuống. Bản tính con người vốn ích kỷ, ngay cả trời cũng bị bỏ quên. Ai là người có thể ngăn cản một màn thảm kịch chốn nhân gian, cho dù là trời cũng vô lực ngăn trở. Tuyết lớn vẫn rơi như cũ, nó vẫn lẳng lặng rơi suốt trăm ngàn năm qua. Nhưng trải qua trăm ngàn năm tuế nguyệt, nó cũng trở nên thờ ơ, tâm trở nên lạnh giá rồi. Vốn dĩ tuyết lạnh, nhưng tâm của nó còn lạnh hơn. Tự như trái tim của một đứa trẻ nọ…. “Tiểu Đinh đừng chạy, hãy xem vô địch đại tuyết cầu của ta đây!” Theo sau tiếng hô to duyên dáng của một giọng trẻ con, một bàn tay một quả cầu tuyết to nhỏ ném về phía tiểu hài tử đang chạy. Tiểu Đinh nhanh nhẹn tránh thoát quả cầu tuyết bay tới, quay về phía tiểu cô nương vừa ném cầu tuyết giả trang mặt quỷ hô lên:” Ngươi ném không trúng, ngươi ném không trúng, ha ha. Ai nha…” Tiểu Đinh chỉ lo trêu chọc mà không lưu ý đến tảng đá lớn dưới chân, ngã té nhào. Tiểu Đinh lật người muốn đứng dậy thì phát hiện trước mặt nó xuất hiện đôi bàn chân. Nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn người vừa mới tới. “Mẹ ơi!” Tiểu Đinh bị dọa tức thì kêu lớn, luống cuống đứng dậy chạy về phía đám trẻ con đang chơi đùa, vừa chạy vừa hét lớn:” Quái vật đi ra rồi, quái vật xuất hiện rồi…” Cả đoạn đường cái nhất thời tĩnh lặng, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía kẻ mới tới nọ, không biết đứa nào hét lên đầu tiên, bọn con nít lập tức giống như đám thú vừa mới thoát khỏi nhà giam bỏ chạy tứ tán. Đối tượng mà đám con nít tránh né cũng chỉ là một tiểu hài tử, tên nó là Phương Tử Vũ. Đám trẻ con tại sao lại gọi nó là quái vật? Nguyên lai Phương Tử Vũ trời sinh một khuôn mặt âm dương, cả khuôn mặt một bên màu sắc bình thường còn một bên là màu đen, ở nửa bên khuôn mặt nám đen còn mọc ra đám lông mao trắng quả thật là làm cho người ta khi nhìn vào cảm thấy ghê sợ. Nếu như chỉ nhìn nửa khuôn mặt bình thường mà nói, Phương Tử Vũ cũng rất thanh tú khả ái, nhưng thêm một nửa khuôn mặt nám đen kia lại trở thành đối tượng xỉ báng của mọi người, thành quái vật trong mắt đám hài đồng. Đưa mắt lạnh lùng nhìn đám con nít trốn phía xa xa, Phương Tử Vũ như cũ một vẻ lạnh lùng, cất bước đi tiếp. Đám trẻ con ở cách sau lưng hắn không xa lại tụ tập trở lại, cùng mở miệng hô lên:” Quái vật, quái vật ngươi mau mau đi, ngày ngày trốn trong nhà, cha không đoái hoài mẹ không thương, đi ra đường cái mông xoay lại…” Bài đồng dao không vần này không biết là do ai sáng tác, mặc dù không vần, nhưng đám trẻ con đọc ra thật thuận miệng. Giống như là bài đồng dao này đã được bọn chúng nó đọc đi đọc lại cả trăm ngàn lần rồi, cho nên mới được chỉnh tề, thuận miệng như vậy. Phương Tử Vũ dường như đã nghe cả trăm ngàn lần rồi, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ bước nhanh hơn về phía trước. “Rầm!” Một tiếng va chạm mạnh, Phương Tử Vũ dùng lực rất mạnh đóng sầm cánh cửa lại, lầm lũi đi về phía phòng của mình. “Tiểu thiếu gia về rồi à!” Một trung niên phụ nhân mặc một cái váy rộng thùng thình, hông quấn cái tạp dề cũ kỹ từ trong bếp chạy ra, nhìn Phương Tử Vũ cười nói:” Tiểu thiếu gia, hôm nay là sinh nhật ngài tròn tám tuổi, vú đặc biệt làm một cái oản trường thọ, còn một quả trứng gà nữa. Người biết không, quả trứng này là Phúc thúc ngài…” “Rầm!” Không đợi bà vú nói xong, Phương Tử Vũ dùng sức đóng chặt cánh cửa phòng mình lại. Bà vú chuyển hướng về phía trung niên nam tử nhìn lại, hai người cười khổ lắc đầu. “Ài, A Phúc, tính tình của tiểu thiếu gia càng ngày càng cổ quái, nếu cứ tiếp tục như vậy thì phải làm thế nào.” Phúc thúc bàn tay nắm chặt lạnh lùng nói:” Còn không phải là đám tiện nhân trong thôn này làm hại sao, chọc giận lão tử để xem lão tử có lột da sống bọn chúng không.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Phúc thúc chợt lóe tinh quang rồi biến mất, ngay lập tức khôi phục lại bộ dạng hai mắt vô thần. ... Mời các bạn đón đọc Yêu Hồ Loạn Thế của tác giả Khát Trí.
Tinh Vân Đồ Lục Truyện​ - Đông Lâm Cửu Châu
"Truyện tiên hiệp"! Nếu nhắc đến cụm từ này thì chắc các đạo hữu cũng đã nghe qua hoặc nghe thường xuyên, và các đạo hữu chắc rằng cũng đọc qua không ít tác phẩm thuộc thể loại này rồi. Thường thì các tác phẩm này đều có mô-tip như nhau cho nhân vật chính! Cụ thể là nhân vật chính thường ốm yếu và sau đó phát triển lên. Bộ Tinh Vân Đồ Lục Truyện mà ta giới thiệu cho các đạo hữu chắc cũng không khác. Ta xin giới thiệu sơ qua vài chương đầu với các đạo hữu. *** Câu chuyện bắt đầu khi một đội quân vô cùng cường đại ùa vào thế giới của Cơ Trường Không (nhân vật chính), muốn tu hành giả ở đây buông kiếm đầu hàng, đương nhiên, những cường giả ở đây sẽ không chịu đứng yên mà nhìn. Thế là trận chiến bắt đầu! Không, phải gọi là trận đồ sát bắt đầu vì bọn xâm lược quá mạnh, tu hành giả không thể chống lại, và họ bị giết chết một cách nhanh chóng. Nhưng mà chuyện không đơn giản chỉ là xâm chiếm, bọn xâm lược đang đi săn mà con mồi là những cường giả này! Nhân vật chính-Cơ Trường Không trốn thoát được trận này nhưng khi bọn họ sắp rời đi thì phát hiện ra hắn, và dĩ nhiên, hắn cũng sẽ có chung số phận như đồng bào của mình...!? Câu chuyện sẽ tiếp tục phát sinh như thế nào, mời các đạo hữu cùng ta theo dõi!!! Cuối cùng, ta chỉ có thể nói rằng: Đến hiện tại, ta vẫn thấy bộ truyện này hay, hy vọng tác giả sẽ có cách dẫn truyện lôi cuốn và hấp dẫn, ừm, có chút vui vẻ nữa thì quá tốt! *** Hắc vân áp thành thành dục tồi, Giáp quang hướng nhật kim lân khai. Giốc thanh mãn thiên thu sắc lý, Tái thượng yên chi ngưng dạ tử . . . ​ Dịch nghĩa:​ Mây đen trên thành như muốn đè nát thành, Áo giáp vàng lóng lánh ánh vẩy cá trong nắng. Tiếng tù và thổi vang trời trong sắc thu, Ban đêm quan ải màu tía như phấn kẻ lông mày . . .​ *** Trong trung tâm của tiểu thế giới Chân Long t, hơn mười vạn cường giả đang tập trung tại Chân Long thần thành. Trước kia, bọn họ là những lão tổ của một phương, đứng trên đỉnh cao nhìn xuống chúng sinh, tự nhận là thần, không ai dám bất tuân nhưng ngày hôm nay, những nhân vật đã từng uy phong lẫm liệt ấy lại đang run sợ dưới ánh trời chiều, đến ngay cả binh khí đều cầm không ổn. Toàn bộ Chân Long thần thành rộng khoảng trăm dặm. Truyền thuyết lưu lại rằng, trước kia thực sự có một Chân Long không biết vì nguyên nhân gì đã vẫn lạc nơi đây, rồi sau đấy, trái tim của nó đã biến thành một nơi con người có thể sinh sống. Ngày nay người ta gọi nơi này là Thánh Địa. Thánh Địa là nơi quan trọng nhất của cả Chân Long tiểu thế giới, được lực lượng của Chân Long bảo hộ, là địa phương an toàn nhất. Hôm nay, mười vạn cường giả cùng tụ hội tại đây chính là tất cả cường giả mà thế giới này có thể tập hợp được. Những cường giả có thể nhẹ nhàng dời sông lấp biển, phất tay liền có thể sơn băng địa liệt, còn có cái gì có thể làm cho họ động dung và khẩn trương như vậy? Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng tùng tùng.... Từ nơi xa truyền đến từng tiếng trống trận, càng ngày càng dồn dập. Tiếng tống như tiếng sấm đập vào ngực mỗi cường giả nơi đây. "Giết, giết, giết. . ." Những tiếng hét kinh thiên động địa đồng thời vang lên, phá tan cả mây đen trên bầu trời. Chỉ trong nháy mắt sau đó, vố số kim quang cùng nhau phóng lên không trung. Bầu trời Chân Long thần thành giờ đây được bao phủ bởi vô số đạo ánh sáng kim sắc, tất cả bốn phương tám hướng tổng cộng có hơn tám nghìn chiến kim giáp. Bọn họ mặc khôi giáp màu vàng, tay mang trường thương cũng màu vàng, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề. Chiến kỳ đằng trước đội ngũ của họ như hoà cùng một nhịp thở với họ, mãnh mẽ tung bay phấp phới trong gió. "HEAA..." Mấy ngàn người cùng nâng trường thương lên. Chiến ý bùng nổ, áp lực như bão tố tràn tới. Không khí nơi đây bỗng trở nên nặng nề, ngột ngạt hơn. Tám nghìn trường thương ùn ùn phong lên cao. Phốc, phốc, phốc. . . ... Mời các bạn đón đọc Tinh Vân Đồ Lục Truyện​ của tác giả Đông Lâm Cửu Châu.
Thiên Hình Kỷ - Duệ Quang
Ta tu tiên không phải vì trường sinh, không cầu sự hư vinh phù phiếm. Ta giương mắt nhìn thiên hình, nhấc tay mở kỷ nguyên để làm gì?! Đơn giản chỉ để trọn kiếp được bên nàng! thế thôi!. *** Trời đang vào mùa hè, Phong Hoa Cốc âm u và hoang vắng vì vậy nơi đây rất ít người đặt chân đến, xa xa có thể thấy những hàng cây mọc vươn cao như muốn chạm vào chân trời, cỏ mọc um tùm một màu xanh thăm thẳm, cảnh sắc như tranh vẽ. Ở bên mé sườn đông của sơn cốc, có một chỗ được gọi là Kỳ gia Từ Đường, trong cái sân nhỏ có mấy bụi trúc mọc túm tụm lại với nhau làm khung cảnh nơi đây xanh mơn mởn. Đi khoảng hai ba dặm về hướng tây phía trên sườn núi, chính là khu đất tọa lạc của Kỳ gia thôn, nơi sinh sống của hơn mười hộ gia đình. Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng nực oi bức, một cơn gió thổi qua cũng không có, toàn bộ sơn cốc im ắng tĩnh lặng không một tiếng động cảm giác như mọi vật chìm sâu vào trong giấc ngủ. “Két…----” Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Từ Đường đang yên tĩnh, cánh cửa đột nhiên cửa mở rộng, có người đang ôm theo một đứa bé chạy ra ngoài, bảy mồn tám miệng lớn tiếng quát: “Tiểu Đông, không muốn nghe giảng bài thì thôi, sao lại còn nghịch ngợm quậy quá trong lớp, thước của ta sẽ hầu hạ ngươi …” Người này tự xưng mình hai chữ tiên sinh, là một thư sinh trẻ vẻ mặt búng ra sữa tuổi tác chừng đôi mươi, tóc trên đầu quấn thành búi, đang mặc một chiếc áo vải dài màu xanh, hai gò má gầy gò,lông mày hình kiếm dài và đậm, mũi phẳng, hai mắt linh hoạt có thần, cộng thêm làn da trắng trẻo, nhìn sơ qua thì thấy có phần thanh tú nhã nhặn, nhưng lúc này sắc mặt của hắn rất khó coi, khuôn mặt méo mó tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hài tử đang bị sách lỗ tai khoảng sáu hoặc bảy tuổi thân thể khỏe mạnh mặt mày kháu khỉnh, tay giữ lấy ba bím tóc nhỏ le que dựng đứng trên đầu nhe răng nhếch miệng không chịu khuất phục kêu lên: “Ái da, tiên sinh ngài nếu dám đánh, ta nhất định đi tìm tổ phụ gia gia tố cáo…” Trong nháy mắt, trước cửa lớn lại chạy ra liên tục bốn năm đứa bé nữa, đứa nào đứa nầy khuôn mặt đang tươi cười tỏ vẻ tinh nghịch và vô cùng bướng bỉnh. Thư sinh trên tay phải cầm một thanh thước dài, giơ lên cao, tức giận nói: “Muốn tố cáo thì cứ đi mà tố cáo! Tiên sinh gia gia hôm này mà không dạy dỗ được bọn hư hỏng bất trị các ngươi thì ta cuốn gói xéo đi luôn cho rồi…” Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hài tử muốn tiến hành trừng trị, không ngờ được tiểu giả hỏa này rất lanh lợi, thuận thế theo cánh tay vừa đưa lên của thư sinh, đứa bé đột ngột phóng ra một đạo hồng quang bắn thẳng vào khủy tay của thư sinh. Đó là một con rắn nhỏ dài giống như một cây thước kẻ, toàn thân được bao bọc trong hỏa diễm rực rỡ, xuất hiện đột ngột đến dọa người! Thư sinh quá hoảng sợ không kịp suy nghĩ, dưới tình thế cấp bách theo bản năng vôi vàng buông đứa bé và cây thước trong tay ra để tránh né thoát thân. Hài tử thò tay túm miệng huýt sáo, nghe thấy hiệu lệnh con rắn nhỏ như một ánh lửa nhỏ đang lơ lững trên không nhanh chóng quay ngược trở về, bay vào trong tay áo của đứa bé nó cười đắc ý rồi quay đầu bỏ chạy. Mấy hài tử mồm miệng cười toe toét thấy vậy cũng hùa theo bỏ học, chạy theo tên nhóc đó, bỏ mặc thư sinh vô cùng chật vật ở lại với khôn mặt còn đang sợ hãi,xoa xoa vết thương nơi khủy tay nhìn lũ trẻ một cách bất lực. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Hình Kỷ của tác giả Duệ Quang.