Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Âm Phủ Thần Thám

Trên thế giới này, mỗi ngày đều sẽ có những vụ án quỷ dị phát sinh. Quán bánh bao làm ăn khấm khá nhưng nhân của nó lại làm bằng thịt người. Rất nhiều biệt thự hào nhoáng đều xuất hiện hiện tượng kỳ bí Bức tường đổ máu. Hoa khôi trường đại học chết đi, mỗi khi đến ngày giỗ chắc chắn sẽ quay lại lấy đi một mạng người.. Truyền thuyết về những đứa trẻ cương thi trong Tòa nhà 7 của bệnh viện liệu có phải sử thật? Kẻ truyền thừa Ngỗ tác cuối cùng của Trung Hoa, sử dụng phương pháp khám nghiệm tử thi đã được lưu truyền trong ba nghìn năm, sẽ dẫn dắt bạn đến với những vụ án ghê rợn,truy lùng kẻ sát nhân: Thế gian vốn không quỷ, diệu thủ rửa oan khuất. Những kẻ giết người hàng loạt, những kẻ tà dâm, hút máu người, bệnh hoại tử, đám đông ma quỷ, những vụ án kỳ lạ của sở công an đều được giải mã đầy đủ! *** **Quyển 1: Tàn Kiếm Giang Bắc Chương 1: Thiên thần phán xét** Ngươi đã bao giờ gặp một lão bản kỳ quái, đem khách hàng băm thành thịt vụn để làm nhân bánh bao chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một bác sĩ kỳ quái, đem tình địch của mình biến thành một con lợn, rồi đem nuôi như gia súc ở trại chăn nuôi chưa? Ngươi đã bao giờ gặp một đứa trẻ mồ côi kỳ quái, được dơi nuôi dưỡng, hút máu người mà sống chưa? Ta đã nhìn thấy tất cả. Ta gọi là Tống Dương, hiện đang là tham mưu trưởng cho một Sở Công an ở tỉnh H, nhưng thân phận thực sự của Ta là một gã làm Ngỗ tác. Nếu như có ai thắc mắc, Ngỗ tác là làm cái gì? Ngỗ tác chính là một nghề có từ thời Trung Quốc cổ đại gọi là nghiệm thi quan, một Ngỗ tác giỏi chẳng những có thể khám nghiệm tử thi, mà còn tinh thông một bộ tuyệt kỹ mà không ai biết. Bọn hắn thường có thể sử dụng rượu gạo, ngân châm (kim châm bạc), dù đỏ, nhựa thông và các loại vật phẩm sinh hoạt trong dân gian để cạy miệng người chết và bắt kẻ giết người. Trong suốt ba mươi năm làm việc trong Sở Công an, Ta đã sử dụng những kỹ năng gia truyền của mình để phá vô số vụ án lớn gây chấn động cả nước. Có biến thái, có đáng sợ, có tàn nhẫn, còn có những vụ chỉ nhắc qua thôi đã khiến người nghe lạnh cả sống lưng. Để mọi người biết đến sự kỳ diệu của nghề này, Ta quyết định đem những trải nghiệm mà Ta đã trải qua kể cho mọi người nghe. Tuy nhiên, đối với nguyên tắc bảo mật của Sở Công an, cho nên tên các thành phố và nhân vật Ta đều sử dụng tên giả, mong mọi người thông cảm, được rồi, quay trở lại với câu chuyện thôi! Ta sinh ra ở một huyện thành nhỏ phía Nam, từ bé Ta đã không được gặp cha mẹ của mình, Ta sống với Gia gia trong một ngôi nhà cổ được truyền từ đời xưa để lại. Tuy rằng không có cha mẹ, nhưng tình yêu của Gia gia dành cho Ta vượt lên trên tất cả. Cả đời Ta, Gia gia chỉ nghiêm khắc dạy Ta một lần: "Thiếu Dương, con phải nhớ rằng khi con lớn lên, Ta sẽ không cản con làm bất cứ việc gì con muốn. Duy chỉ có ba loại nghề nghiệp là con không được chạm vào: Một là quan chức, thứ hai là cảnh sát, và thứ ba ... là pháp y! " Lúc đó, Ta còn nhỏ, thậm chí còn không biết pháp y là gì, Ta chỉ biết gật đầu. Nhưng khi lớn lên, Ta dần nảy sinh một cảm giác kỳ lạ rằng thân phận của Gia gia chắc chắn không đơn giản! Sở dĩ Ta cảm thấy như vậy là bởi vì gia gia mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi chẳng bao giờ thấy làm việc, nhưng lúc nào ông cũng có tiền mua cho Ta những món ngon và chẳng bao giờ thiếu gì trong việc học hành. Hơn nữa, cách một đoạn thời gian lại có các vị lãnh đạo lớn cùng một đám cảnh sát nhỏ đến thăm, thái độ thập phần cung kính, còn thường xuyên mang theo một số quà tặng như rượu Mao Đài, thuốc lá gấu trúc gì gì đó.... Bọn họ thường cùng gia gia ở trong phòng nói chuyện rất lâu, ngắn thì một giờ, dài thì mấy giờ, có đôi khi thậm chí có thể từ sáng sớm cho tới khi chạng vạng. Mà cứ mỗi khi mấy vị lãnh đạo rời đi chưa được mấy ngày, sẽ lại có tin một vụ án lớn trong tỉnh vừa được phá, chẳng hạn như vụ tiền âm phủ ở nhà hàng món cay ở Tứ Xuyên, và vụ xác chết trường đại học Tây Nam. Những vụ án này đều gây oanh động cho cả nước, cho nên ở tại tiểu huyện thành ta cũng có thể nghe thấy. Ta lờ mờ cảm thấy rằng việc những vụ án này được triệt phá chắc chắn có mối liên hệ chặt chẽ với gia gia, nhưng ông ấy không bao giờ tiết lộ với Ta dù nửa lời! Dựa vào mối quan hệ của gia gia, toàn bộ gia tộc đều thơm lây, công việc kinh doanh bên ngoài của cô cô (dì) Ta rất suôn sẻ, có một lần cô cô bị mất xe tải trên đường cao tốc, cảnh sát đã phải mất một ngày để tìm sau đó còn cung cung kính kính đưa xe đến. Thậm chí, khi thi vào cấp 3, Ta còn thiếu cả chục điểm, nhưng cuối cùng Ta vẫn trúng tuyển vào một trường trung cấp trọng điểm như nguyện vọng. (COCC có khác) Năm Ta mười hai tuổi, huyện thành chuẩn bị xây đường cái, tình cờ con đường đó phải đi ngang qua ngôi nhà cũ của nhà họ Tống, hàng xóm xung quanh không chịu nổi sự quấy rầy của văn phòng giải tỏa mà lần lượt dọn đi. Chỉ có gia gia là không chịu từ bỏ ngôi nhà cổ do tổ tiên để lại, và hắn quyết tâm làm ' hộ bị cưỡng chế '. Chủ thầu đảm nhận xây dựng con đường này cũng không phải đèn cạn dầu, thấy mềm không được, trực tiếp lái hai máy xúc đất chạy đến trước cửa nhà Thúc thúcng Ta, ầm ầm húc đổ một bức tường, rõ ràng là muốn lập uy! Cảnh tượng lúc đó làm Ta sợ đến phát khóc. Gia gia khẽ thở dài, cầm điện thoại bấm một dãy số, bâng quơ nói vài câu, ai ngờ vài phút sau, chiếc máy xúc vội vã rời đi. Hơn nữa đến sáng sớm hôm sau, nhiều lãnh đạo và vị chủ thầu kìa đã đích thân đến xin lỗi, vị chủ thầu cũng đích thân móc ra mười vạn tệ để bồi tội. Đây là một số tiền lớn đối với một thị trấn nhỏ, nhưng gia gia chỉ nhẹ nhàng xua tay mà từ chối. Tất nhiên, con đường chính vẫn tiếp tục được sửa chữa, nhưng trước cửa nhà Thúc thúcng Ta lại có một ngã rẽ lớn, sự việc này đã chôn vùi một trí tò mò mạnh mẽ trong tâm trí non nớt của Ta. Gia gia cuối cùng là làm gì mà lại có mặt mũi to lớn đến thế? Khi Ta mười lăm tuổi, Ta vô tình tìm thấy hai cuốn sách không còn nguyên vẹn trong một cái rương ở ngôi nhà cũ, một cuốn có tên là "Rửa oan tập lục", được viết vào năm thứ bảy của triều đại Nam Tống, tác giả là Tống Từ. Tác phẩm còn lại được gọi là "Thiên thần phán xét", và không có tên tác giả trên đó. Với trình độ Hán ngữ cổ của Ta lúc đó, hiểu được hai cuốn sách cổ còn khó hơn lên trời, Ta chỉ có thể miễn cưỡng hiểu được những con người nhỏ bé được vẽ trong hai cuốn sách, đó là về sơ đồ cấu tạo con người, xác chết, v.v. Không hiểu sao hai cuốn sách này lại có ma lực phi thường đối với Ta, sau khi mở ra thì Ta không thể nào dứt ra được nữa. Ta liền quyết định giấu gia gia, phát huy tinh thần kiến tha lâu cũng đầy tổ quyết tâm “gặm” hết 2 quyển sách tối nghĩa này. Với Ta, hai cuốn sách này dường như là một cánh cửa dẫn đến một thế giới mới, mặc dù cuốn sách có đề cập đến chức nghiệp Ngỗ tác, loại nghề nghiệp được sử dụng trong thời cổ đại để khám nghiệm tử thi để tìm manh mối. Nhưng Ta không cảm thấy đáng sợ Thúc thúct nào, ngược lại, Ta cảm thấy nó mới mẻ, thú vị, tràn ngập tính khiêu chiến. Khi Ta mười sáu tuổi, lần đầu tiên trong đời, Ta có cơ hội áp dụng những gì đã học. Lúc ấy đúng là ngày nóng bức, gia gia từ lúc sáng sớm có việc đã ra ngoài, rảnh rỗi không có việc gì, dùng một cây cây gậy trúc để dán keo lên cây, lúc này một chiếc ô tô Volkswagen Jetta màu đen đột ngột phanh gấp. Và dừng lại trước cửa ngôi nhà cổ của nhà họ Tống với một tiếng 'bá'. Từ trên xe bước xuống là một người đàn ông to cao vạm vỡ, khuôn mặt chữ điền, mày rậm, mắt to, nước da ngả màu đồng, đi vào sân một cách thô bạo. Ta đã nhận ra anh ấy là một cảnh sát đã đến thăm ông Ta vài lần trước đây, ta nhớ hình như hắn họ Tôn. Tôn cảnh sát hôm nay không có mặc cảnh phục, mà là một chiếc áo sơ mi ngắn tay, trong tay kẹp một bao công văn, mồ hôi nhễ nhại, trên đầu toát ra từng sợi nhiệt khí, vừa nhìn thấy Ta hắn liền hỏi: “Tiểu quỷ, gia gia người có nhà không?” “ Không, ông ấy đi ra ngoài. ” Tôn Cảnh Quan nhíu mày, nhấc cổ áo liên tục quạt lên, lẩm bẩm:“ Thời tiết này quả thực nóng chết người.” Ta vội nói:“ Thúc thúc vào nhà ngồi đi. Để ta rót cho Thúc thúc một ly nước lạnh. " “Hảo, thật hiểu chuyện!” Tôn Cảnh Quan có phong cách rất táo bạo. Hắn ta sau khi đi vào phòng khách liền tùy tiện với đại một chiếc ghế để ngồi xuống, và tiếp lấy ly nước Ta rót cho hắn. Sau khi làm một hơi hết ly Coca, hắn vui vẻ lau miệng, rồi châm thuốc và hỏi Ta: “Tiểu quỷ, học cấp 3 à?” “Mới học cấp ba thôi.” Ta đáp. “Thành tích thế nào?” “Cũng ổn.” “Có bạn nào trong lớp bắt nạt ngươi không?” “Không.” “Nếu có thằng nhóc nào đui mù dám chọc ngươi, hãy nói với Thúc thúc, Thúc thúc sẽ giúp con tác động vật lý thằng đó!” Nói rồi Tôn Cảnh Quan bật cười thành tiếng. “Thúc thúc, mối quan hệ của Thúc thúc với gia gia là gì?” Ta nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu về bí mật của gia gia. "Gia gia ngươi, hắn thật sự là một cao nhân trăm năm khó gặp. Đáng tiếc hắn trời sinh tính tình cũng là kiểu khó gặp trăm năm, không biết mấy năm nay có bao nhiêu lãnh đạo tới mời hắn ra khỏi núi. Hắn sống chết đều không chịu. Năm ngoái một bộ trưởng đã gặp hắn và ra điều kiện. Chỉ cần hắn làm việc cho cảnh sát một năm, hắn sẽ được nghỉ hưu và nhận lương hưu năm vạn tệ một tháng. Điều kiện tới mức này mà vẫn không động tâm, ta cũng coi như là phục! Cho nên không có biện pháp, bọn ta đành phải lấy một loại khác phương thức gọi là hợp tác.” Tôn cảnh sát thở dài nói. “Hợp tác? hợp tác gì?” Ta hỏi. Tôn Cảnh Quan vừa muốn trả lời, chợt nhận ra mình lỡ miệng, vội vàng che bụng nói: "Ôi, sao đột nhiên đau bụng thế? Chắc là do uống nhiều đồ lạnh rồi, nhà vệ sinh ở đâu?" “Ở sân sau.” Ta chỉ tay. Tôn Cảnh Quan ôm bụng, tựa như một trận gió chạy về phía sau, ngay sau đó truyền đến một trận âm thanh rối tinh rối mù. Nút của chiếc cặp mà Tôn Cảnh Quan ném trên bàn bị bung ra, và một bức ảnh trượt ra khỏi nó, với một số thứ màu đỏ, xanh lá cây và xanh lục trên đó, điều này đã khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của ta! Thừa dịp bốn bề vắng lặng, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại lấy tay đưa tới, trong lòng lại bồn chồn như thế có hàng vạn con ngựa đang chạy trong lồng ngực. Theo suy nghĩ của ta, việc xem trộm tài liệu mật của cảnh sát là phạm pháp, thậm chí có thể bị đi tù, nhưng ta thực sự muốn xem nó. Thế là ta thuyết phục chính mình, chỉ liếc mắt, liền chỉ liếc mắt một chút thôi, sau đó sẽ trả ngay về chỗ cũ. Ta lấy tấm ảnh từ trong cặp ra, quả nhiên là một xác chết, mặc dù ta đã thấy rất nhiều người chết trong phim nhưng suy cho cùng tất cả đều là giả, khác xa so với những xác chết thật. . Trong hình là xác của một nam giới trưởng thành, mặc một bộ âu phục, áo trắng phía trong đã bị máu nhuộm thành màu đỏ, gục đầu và ngồi trước một chiếc két sắt mở với một cặp kính trên tai phải. . Có một vết thương dài và sâu trên cổ họng, máu từ đó mà chảy ra. Mà xung quanh thi thể tiền mặt rơi vãi khắp nơi, trên đó cũng dính vào không ít vết máu. Ánh mắt của ta bị thu hút bởi những chi tiết trong hình, ta gần như không cảm thấy đáng sợ, thậm chí ẩn ẩn có một sự phấn khích không thể nào kiểm soát được, thật giống như kẻ đói nhìn thấy mỹ thực, sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, mặc dù loại ví von này có chút không thỏa đáng, người chết nên được tôn trọng. Nhưng ta chỉ cảm thấy phấn khích không cách nào mà giải thích được! Chính lúc ta đang xem đến nhập thần, đột nhiên phía sau duỗi ra một bàn tay lớn, bỗng nhiên cướp đi bức ảnh trong tay ta. Ta quay đầu nhìn lại, Tôn Cảnh Quan đang đứng sau lưng ta, dùng một loại ánh mắt nghiêm túc trừng lên ta. "Tiểu quỷ, ai cho phép ngươi nhìn lén tài liệu của ta? Nhìn lén tài liệu của cảnh sát, là phạm pháp biết không?" Tôn Cảnh Quan cả giận nói. "Ta chỉ là ... Ta chỉ nhìn thoáng qua ... Thật sự ..." Ta sợ tới mức nói năng lộn xộn. Tôn Cảnh Quan híp mắt, khóe miệng đột nhiên lộ ra nụ cười giảo hoạt, nói ra: "Không bằng như vậy, ta khảo sát ngươi, ngươi nếu như đáp đúng, chuyện này coi như xong; nếu như ngươi không trả lời được, thì đừng trách ta không khách khí, mời ngươi đi đồn công an tỉnh ngủ lại mấy ngày." Hắn vừa nói như vậy, ta trái lại an tâm, bởi vì ta đại khái đoán được hắn muốn khảo thí ta cái gì! Quả nhiên không ngoài sở liệu, ta gật đầu đồng ý sau đó Tôn Cảnh Quan liền hỏi ta: "Ngươi nói xem, người đàn ông này là bị hung khí gì giết chết?" "Đưa bức ảnh cho ta." Ta tiếp nhận bức ảnh, lại nhìn lướt qua, thập phần khẳng định nói: "Vết thương ở cổ họng là vết thương chí mạng. Xét về hình dáng vết thương, đó là vết thương do vật sắc nhọn, có góc cạnh. Nhưng nếu là hung khí giết người như dao găm, ta nghĩ ngươi đại khái cũng sẽ không cố ý hỏi ta vấn đề thế này, cho nên hung khí nhất định rất đặc biệt!" Tôn Cảnh Quan bắt đầu hứng thú: "Có thể ah, tiểu tử ngươi nói rất thuận miệng, nhưng ngươi có thể nói ta nghe, Hung khí giết người là cái gì? " Ta đưa bức ảnh qua: "Hung khí liền ở trong tấm hình này." Tôn Cảnh Quan nhìn chằm chằm bức ảnh, trừng mắt nhìn nói: "Hung khí liền ở trong hình? Ngươi không phải là nói bậy nói bạ đi, vụ án này là ta tự mình tham dự điều tra, hiện trường trong ngoài đều tìm khắp một lượt, cũng không tìm được hung khí, kỳ thực hung thủ cũng đã bắt được, nếu không phải là bởi vì hung khí ..." Hắn đột nhiên ngừng lại câu chuyện, khặc một tiếng: "Đừng nói nhảm, nói mau hung khí là cái gì!" "Chính là tiền mặt trên đất!" Ta trả lời thẳng thắn: "Nói đúng ra, là những tờ tiền mặt này." Tôn Cảnh Quan kinh ngạc chớp mắt: "Tiền mặt? Không đúng, điều này sao có thể?" "Tại sao không thể, dùng một xấp tiền mặt mới tinh bó thật chặt cùng nhau, trình độ sắc bén các cạnh đủ để cắt ra vết thương sâu và dài như vậy, sau đó lại đem thanh tiền đó tản ra, rơi vãi tại án mạng hiện trường, như vậy 'Hung khí' liền biến mất không dấu vết." Ta đáp. Tôn Cảnh Quan hít vào một ngụm khí lạnh, hướng ta giơ ngón tay cái lên: "Lợi hại, không hổ là cháu trai của Tống Triệu Lân." Kỳ thực đây cũng không phải là ta nghĩ ra được, trong số những vụ án ly kỳ được ghi lại trong "Thiên thần phán xét", từng có vụ án đao giấy giết người, khi nhìn thấy những tờ tiền dính máu vương vãi khắp bức ảnh, ta bất giác nghĩ đến câu chuyện trên. Từ những gì Tôn Cảnh Quan vừa nói có thể phán đoán, vụ án này hẳn là bắt được hung thủ, lại không tìm được hung khí nên không có cách nào định tội, cho nên mới đặc biệt hướng gia gia cầu cứu. "Được rồi, đa tạ ngươi, chuyến này cuối cùng cũng coi như là không phí công chạy, khi nào đến tỉnh thành chơi, thúc thúc mời ngươi ăn KFC. Đúng rồi, ta còn có một nữ nhi, cũng lên cấp ba, hai ngươi nhất định chơi hợp nhau đấy." Tôn Cảnh Quan cười đem bức ảnh thu hồi vào trong bao, tự nhủ: "Tống Triệu Lân lão tặc này, một mực nói với ta Tống gia từ nay về sau sẽ không bao giờ xuất hiện Ngỗ tác, nguyên lai vẫn luôn đang âm thầm tài bồi ngươi, xem ra Tống gia có người kế nghiệp, thật sự là quá tốt.” "Tôn Lão Hổ, ngươi đang nói cái gì có người kế nghiệp?" Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ ngoài cửa truyền tới, ta quay đầu lại nhìn thấy gia gia đứng ở nơi đó, nhất thời sợ đến rùng mình một cái. Bởi vì gia gia chưa bao giờ cho phép ta tiếp xúc những thứ đồ này, càng không biết ta nhìn lén hai bản sách cấm kia. Gia gia đem ánh mắt âm trầm từ trên người Tôn Cảnh Quan chậm rãi chuyển hướng ta, tựa hồ đã minh bạch cái gì, một khắc đó ta thực sự là sợ hãi tới cực điểm! Mời các bạn đón đọc Âm Phủ Thần Thám của tác giả Đạo Môn Lão Cửu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tuyển Tập Truyện Ma & Truyện Ngắn Nguyễn Ngọc Ngạn
Nguyễn Ngọc Ngạn (sinh ngày 9 tháng 3 năm 1945) là một nhà văn và là xướng ngôn viên người Canada gốc Việt. Ban đầu, ông được biết đến với tư cách nhà văn sở hữu nhiều cuốn sách được người Việt hải ngoại đón nhận. Kể từ năm 1993, ông bắt đầu vai trò người dẫn chương trình (MC) của Paris By Night. Ngoài văn chương chính thống, Nguyễn Ngọc Ngạn còn là tác giả của nhiều truyện ma kinh dị được độc giả hải ngoại biết đến rộng rãi như "Tiếng quạ réo vong hồn", "Ngôi mộ mới đắp", "Đêm trong căn nhà hoang", "Bóng ma bên cửa sổ" ("Bóng ma bên cửa"), "Chuyến xe buýt" ("Bãi đất hoang sau nhà"), "Căn nhà số 24", "Cõi âm", "Đêm không trăng", "Hồn về trong gió". Truyện "Đêm trong căn nhà hoang" của ông đã được chuyển thể thành phim, do Trung tâm Thúy Nga phát hành. Truyện ma mới nhất của ông có tên "Đêm dài vô tận". *** eBook Tuyển Tập Truyện Ma & Truyện Ngắn Nguyễn Ngọc Ngạn gồm có: Bãi Đất Hoang Sau Nhà Bóng Người Dưới Trăng Chuyện Cũ Đêm Trong Căn Nhà Hoang Dòng Mực Cũ Hồn Về Trong Gió Trong đó có tôi *** Chánh Tổng Hoán , ngay khi còn tại chức đã có tiếng là người khắc nghiệt , cái khắc nghiệt đến độ độc ác của ông thể hiện qua những hành vi diễn ra từng ngày , nhưng ông không thấy đó là một khuyết điểm mà trái lại ông luôn tự hào cho rằng mình oai nghiêm và có uy quyền. Với dân chúng , với kẻ ăn người ở trong nhà ông nhẫn tâm đã đành mà ngay cả với vợ con , ông cũng cứng rắn như gỗ đá , lạnh lùng như người dưng nước lã , không để lộ chút tình cảm riêng tư nào. Dường như ông có cái thú được người ta sợ mình vì ông coi đó là một cái uy của một người vừa có chức , vừa có tiền , tha hồ tác yêu tác quái ở vùng nông thôn giữa hàng ngàn người dân thấp cổ bé miệng. Tuổi chưa đến 50 , nhưng ông khệnh khạng đóng vai già trước tuổi , và cả Tổng bất cứ ai chẳng may gặp ông , đều phải đoán ý ông mà chắp tay vái chào từ đằng xa cho phải phép : - Con xin phép lạy cụ Chánh ạ.........ạ........ Lời chào ấy ông nghe quen tai lắm , cho nên vô phúc cho ai tình cờ gặp ông ngoài đường mà lại tỏ ra thân mật , quên không gọi ông bằng cụ : cụ Chánh hoặc cụ Tổng. Chẳng hạn anh Hào con ông thợ nung gạch trong làng , một hôm vác cuốc ngoài đồng trở về , gặp ông Chánh giữa đường , anh bỏ nón , hạ cuốc cuối đầu chào lớn : - Ông Chánh đi dạo mát ạ , ông Chánh xơi cơm chưa ạ ? Ông Chánh coi đó là một lời bất kính , cho nên lập tức ông trừng mắt , vẫy anh Hào lại gần , rồi bất chợt tát cho một cái nảy đom đóm mắt và mắng : - Bố mày cũng không được gọi tao bằng ông , huống chi là mày. Quân láo lếu , không biết trên , biết dưới gì cả. Lần sau còn thế tao bỏ tù nghe chửa ? ... Mời các bạn đón đọc ​Tuyển Tập Truyện Ma & Truyện Ngắn Nguyễn Ngọc Ngạn.
Kem Đá - Yonezawa Honobu
Bước vào lớp Mười trường trung học Kamiyama, nhận lệnh từ chị gái, cậu học trò “màu xám” Oreki Hotaru – người theo chủ nghĩa “tiết kiệm năng lượng”, không tích cực với bất cứ hoạt động gì từ học hành, thể thao cho tới yêu đương – miễn cưỡng tham gia vào Câu lạc bộ Cổ Điển đã ba năm không có nổi một thành viên. Nhưng ở đây, cuộc chạm trán bất ngờ với Chitanda Eru, cô bạn học cùng khối, người tò mò với tất thảy mọi thứ, đã dắt Hotaru vào một cuộc phiêu lưu thú vị, lần tìm về quá khứ cách đây ba mươi ba năm của trường Kamiyama… Không quá ly kỳ, gay cấn, nhưng qua giọng kể lôi cuốn, pha chút tinh nghịch của Yonezawa Honobu, cuộc sống học đường của các cô cậu học trò trường Kamiyama ở quá khứ lẫn hiện tại dường như luôn đầy ắp các bí ẩn cần khám phá. *** Kem đá là một tiểu thuyết thuộc thể loại kỳ bí, học đường sáng tác bởi nhà văn Yonezawa Honobu xuất bản năm 2001. Đây là tập sách đầu tiên trong seri "Câu lạc bộ Cổ Điển"  gồm tổng cộng 6 tập tính đến năm 2016.  Kem Đá Thằng Khờ Trình tự Kudryavka Búp bê Hina đi đường vòng Khoảng cách xấp xỉ giữa hai người  Dù được ban đôi cánh *** Chào em, Houtarou. Chị đang ở Benares, ở Nhật Bản thì gọi như thế chứ người ta toàn bảo nơi này là Vanarasi thôi. Benares khá là tuyệt đấy Houtarou à. Thị trấn này nổi tiếng với tang lễ và những nghi thức độc đáo từ xa xưa. Tự nhiên chị có cảm giác là ai mà qua đời ở đây thì linh hồn sẽ được bay thẳng lên thiên đường. Kì lạ quá ha? Hoá ra cảm giác của chị cũng đúng phần nào khi người ta gọi Benares là "vùng đất biệt lập với vòng xoay luân hồi", nghĩa là ai qua đời ở đây đều trở thành một a-la-hán - một danh hiệu cao quý của Phật Giáo. Ở Trung Quốc chị từng được dạy rằng một linh hồn muốn đạt được trạng thái "giải thoát" ấy phải trải qua nhiều khổ hạnh, nhưng ở đây tất cả công việc cần làm chỉ là nằm xuống và nhắm mắt lại. Thực lòng mà nói, chị thấy Trung Quốc có cả đống truyền thuyết mà cái nào cũng đau khổ và lâm li. Nói bây giờ quả là hơi trễ, nhưng chúc mừng em đã hạ cánh vào cao trung an toàn. Cũng là trường Kamiyama như chị phải không? Chán chết, nhưng dù sao cũng chúc mừng. Là chị hai yêu dấu của em chị nghĩ mình có nghĩa vụ dành cho cậu em năm nhất một lời khuyên quan trọng: Vào CLB Cổ Điển đi. ... Mời các bạn đón đọc ​Kem Đá của tác giả Yonezawa Honobu.
Giếng Thở Than - Montague Rhodes James
Giếng thở than là tập truyện ngắn kinh dị của M.R James bao gồm 30 tác phẩm. Các tác phẩm này được chọn lọc từ nhiều tập truyện khác nhau của nhà văn như Những truyện ma của những nhà khảo cổ, Thêm truyện ma nữa, Một con ma gầy và những truyện khác... Những câu chuyện kì bí, rùng rợn và hấp dẫn trong bối cảnh cuộc sống đời thường chủ yếu được một nhân vật xưng “tôi” kể lại bằng giọng điệu khách quan và không có lời bình luận. Các tác phẩm như “Còi ơi, ta sẽ đến với mi, chú bé của ta”, Quăng các chữ Runes, Phòng số mười ba, Vườn hồng… là những truyện ngắn nổi tiếng của tác giả.     Nhận định   Đọc tập truyện ma của M.R James, người ta có cảm giác được ngồi nghe một người già đáng kính với vốn kiến thức uyên thâm và cuộc đời từng trải kể lại những trải nghiệm lý thú trong cuộc đời. Truyện của ông súc tích, ngắn gọn, thường lấy bối cảnh nơi đồng quê, những lâu đài cổ xưa. Nhân vật chính chủ yếu là những con người có học thức. Nhờ vậy, truyện ma của M.R James có được vẻ tinh tế, rùng rợn mà không phóng đại, kì ảo mà không phi lý… Cuốn sách không chỉ mang lại cho người đọc những giây phút đầy hứng thú với cảm giác mạnh mà còn đưa đến những kiến thức về đời sống văn hóa tinh thần, tôn giáo của người phương Tây. - Nhã Nam   “Nếu bạn thích một câu chuyện sực nức một mùi vị nước Anh của những cỗ xe ngựa và những đường ray tàu hỏa; nếu nhà thờ cổ xưa và tư dinh cũ kỹ làm bạn thích thú; nếu những ma mị hắc ám với tay dài lông lá cùng móng vuốt làm bạn lo sợ; nếu bạn tin vào sự kinh dị luôn luôn có đó, hoặc bạn chẳng tin, hãy mua cuốn sách này” - John Betjeman “Những hồn ma bóng quỷ được James dựng lên thực sự đầy sáng tạo và được thể hiện qua một hình thức sắc sảo, sống động khiến cho ta có thể bị chấn động. Thị giác, khứu giác, thính giác, xúc giác đều được kích thích với ấn tượng chân thực, với cảm giác tưởng chừng như chúng ta cũng sẽ bất ngờ trông thấy những điều kì dị” - Clark Ashton Smith *** Tập truyện kinh dị Giếng Thở Than gồm có: Quyển sách dán ảnh của tu sĩ Alberic Những trái tim bị mất Bức tranh in khắc Cây tần bì Con số 13 Bá tước Magnus "Còi ơi, ta sẽ đến với mi, chú bé của ta" Kho tàng của Tu viện trưởng Thomas Một chuyện ở trường học Vườn hồng Luận văn Middoth Quăng các chữ Runes  Ghế ngồi hát thánh ca ở nhà thờ Barchester Khu đất có rào Martin Ông Humphreys và địa sản thừa kế Nơi cư ngụ ở Whitminster Nhật ký của ông Poynter Một giai đoạn của lịch sử nhà thờ lớn Chuyện một mất tích và một xuất hiện Hai bác sĩ Ngôi nhà búp bê bị ma ám Quyển sách kinh bất thường Mốc địa sản của láng giềng Cảnh nhìn từ một ngọn đồi Cảnh cáo kẻ tò mò Giải trí một buổi chiều Có một người sống bên cạnh nghĩa trang nhà thờ Chuột Giếng Thở Than Những truyện tôi đã thử viết *** Vào năm 19... có hai hướng đạo sinh thuộc một trường nổi tiếng, một người tên là Arthur Wilcox, một người tên là Stanley Judkins. Hai người cùng tuổi với nhau, cùng ở một ngôi nhà, cùng thuộc một đơn vị và dĩ nhiên cùng là một thành viên trong một đội tuần tra của hướng đạo. Về mặt hình thức, họ trông giống nhau đến mức có thể lầm lẫn, khiến cho các thầy giáo phải bực mình khi tiếp xúc với họ. Nhưng con người bên trong thì họ khác nhau không biết bao nhiêu! Thầy hiệu trưởng bảo với Arthur Wilcox khi ngẩng lên nhìn cậu bé bước vào phòng: “Này, Wilcox, em mà ở trường lâu hơn nữa thì quỹ phần thưởng của nhà trường sẽ không đủ mất! Em nhận lấy tập sao chụp đóng rất đẹp này, ‘Cuộc đời và tác phẩm của giám mục Ken,’ cùng lời ngợi khen của tôi tới em và cha mẹ ưu việt của em.” Vẫn lại Arthur Wilcox, là người mà thầy hiệu trưởng nhận xét với thầy hiệu phó khi nhác trông thấy cậu băng qua sân chơi, “Thằng bé này có đôi lông mày lạ thực.” “Phải, đúng vậy,” thầy hiệu phó nói, “nó nói lên bộ óc hoặc là thiên tài hoặc là nước lã.” Là một hướng đạo sinh, Wilcox đạt mọi huy hiệu và danh hiệu trong các cuộc thi: Huy hiệu về nấu ăn, về lập bản đồ, về cứu hộ, về nhặt giấy vụn, về đóng cửa nhẹ nhàng khi ra khỏi lớp, và nhiều huy hiệu khác nữa. Riêng về cứu hộ tôi sẽ nói vài lời sau, khi chuyển sang nhận xét về Stanley Judkins. Các bạn sẽ không ngạc nhiên khi nghe nói ông Hope Jones trong mỗi bài hát của mình lại thêm vào một câu thơ đặc biệt để tặng cho Arthur Wilcox, hoặc thầy giáo lớp dưới đã òa khóc khi trao tặng cậu bé mề đay hạnh kiểm tốt đựng trong chiếc hộp màu đỏ thắm, được toàn thể hệ lớp ba nhất trí bầu chọn. Chỉ có mỗi một người không tán thành: Đó là Judkins - mi(1), cậu ta nói rằng mình có lý do đúng đắn để làm việc ấy. Hình như cậu ta ở cùng một phòng với đội trưởng của mình thì phải. Các bạn còn ngạc nhiên thêm khi biết Arthur Wilcox, sau nhiều năm, đã là người đầu tiên và duy nhất trở thành chỉ huy hướng đạo sinh của cả trường lẫn học sinh ngoại trú. Vì nhiệm vụ quá nặng nề thêm vào việc học hành thường ngày, thành ra cậu ta bị căng thẳng thần kinh phải nghỉ học hoàn toàn trong sáu tháng, sau đó cậu sẽ đi du lịch một vòng quanh thế giới: Thầy thuốc của gia đình tuyên bố như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Giếng Thở Than của tác giả Montague Rhodes James.
Gặp Ma - Phan Văn Đà
Đã năm ngày nay trời mưa tầm tã, cả năm ngày không có một tí ánh nắng nào, ai cũng có cảm giác như đang phải sống những ngày trong hang, trong lỗ, ngột ngạt đến tức thở. Mọi người bần cùng lắm mới ra đường, nhất là đối với người già. Ông Giang vốn là người ưa hoạt động, ngày nào ông cũng phải đi ra ngoài vài tiếng đồng hồ. Nào là đi tập thể dục buổi sáng, buổi chiều; nào là đi gặp gỡ bạn bè đàm đạo thơ phú; nào là đi sinh hoạt hội đồng hương, hội người cao tuổi, hội Cựu chiến binh... Mấy ngày nay ông phải ngồi lì trong nhà, trông ông luôn hiện lên gương mặt cau có, bức bối như bị kiến cắn khắp người. Ngoài cái khổ không đi đâu được, ông còn cái khổ nhà dột, ẩm thấp. Ngôi nhà thuê ba tầng gần một trăm mét vuông nhưng lại có tới tám người ở của ba thế hệ; chỉ riêng việc phơi quần áo cho mọi người đi làm về bị ướt cũng đã khổ rồi. Mấy đứa cháu ngoại đang cùng ở với ông bà thì chẳng biết sợ là gì, mỗi ngày vài ba lần chúng chạy ra sân để hứng nước mưa, lại còn xô đẩy nhau ngã lấm hết cả. Ông bảo chúng nó không nghe, có lần ông phải đem roi ra dọa bọn chúng mới chịu vào. Bà Nhân - vợ ông, thấy các cháu đùa quá làm ông phải cáu, bà nói: - Bao giờ có được cái nhà để không phải đi thuê, để san sẻ bớt chúng nó ra cho đỡ khổ. Nghe bà nói vậy, ông Giang nói ngay: - Kể nhiều lúc cũng bực, nhưng nhiều khi có lũ trẻ cũng vui. Nếu không có chúng nó đánh cãi nhau thì làm sao bà lại trở thành quan Tòa xử kiện; không có chúng nó múa hát, đóng kịch thì làm sao tôi với bà có được những trận cười vỡ bụng. Nói cho công bằng, chúng nó có công to lắm, chúng nó làm cho mình trẻ lại, có đúng không bà? - Vâng, tất nhiên rồi, nhưng về lâu dài chắc chúng nó cũng không ở mãi như thế này đâu, vừa chật chội, vừa mất tự do của chúng nó. - Tôi cũng hiểu như bà nhưng với hoàn cảnh nhà mình hiện nay muốn tách cũng khó lắm, tôi với bà chỉ trông vào mấy đồng lương hưu, các con cũng chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu có làm nhà thì phải đi vay, vay nhiều thì chết, nhà và đất bây giờ đắt lắm. Ông đang nói thì có tiếng chuông điện thoại, ông vội cầm ống nghe. - Ai gọi tôi đấy ạ? Từ đầu dây bên kia có tiếng người phụ nữ trả lời. - Tôi là Bao đây, ông có cần tiền lương sang mà lấy. Nghe vậy ông vội vàng mặc áo mưa để đi. Bà hỏi: “Có việc gì mà ông phải đi vội thế?” - Bà Bao điện tôi sang mà lĩnh lương hưu.Ông thừa hiểu hoàn cảnh của gia đình rồi nhưng ông vẫn hỏi “bà cần tiêu chưa để tôi đi lấy?” Bà nhìn ông với con mắt ái ngại, vì thương ông phải đi lúc mưa gió nhưng bà vẫn phải nói. Không lĩnh lấy gì mà tiêu, mấy ngày nay ở chợ cái gì cũng đắt, từ con cá mớ rau, đến cân gạo, củ khoai... Ông Giang bước vào sân nhà bà Bao, đã thấy trong nhà có mấy ông bà cùng cảnh đến lĩnh lương, đang chuyện trò rôm rả. Ông Giang cất tiếng chào bà Bao và mọi người, mọi người cũng đồng thanh chào lại. Ông Thành, một ông cụ vui tính, đến trước đã nhìn ông Giang và nói: “Mưa gió thế này cứ đắp chăn mà ngủ, ông đến đây làm gì?” Ông Giang trả lời hóm hỉnh: “Tôi cũng như các ông, nhớ bà Bao quá nên phải đến”... mọi người đều cười. Bà Bao đang phát tiền phải ngừng tay nói xen vào: “Các ông nhớ Bác Hồ chứ nhớ gì tôi, nói như ông Giang, nhà tôi nghe thấy thì chết”. Mọi người lại cười... Lâu ngày gặp nhau lĩnh lương ai cũng thấy vui, nhưng rồi ai cũng mong lĩnh xong để về còn lo chuyện mưa bão ở nhà. Lấy được đồng lương hưu về đưa cho bà, thấy bà tươi hẳn lên vì ngày mai đã có tiền ra chợ. Ông Giang vừa đưa mấy đồng lương cho bà, cái vui nho nhỏ vừa chợt đến thì bà lại lộ ra nét mặt lo âu, bà nói: “Lúc ông vừa đội áo mưa đi ra cổng thì ông Tường chủ cho thuê nhà vừa đến, ông ấy đến để lấy tiền thuê nhà tháng tới, ông ấy nói từ tháng tới mỗi tháng phải tăng thêm năm trăm ngàn, tức là tăng thêm 10%. Tôi có nói ông cháu đi lĩnh lương hưu chưa về nên chưa có tiền nhà đưa ông, tôi có đề nghị ông ấy cân nhắc lại giá thuê như thế thì cao quá, lấy đâu trả được. Tôi vừa nói xong ông ấy nói ngay với thái độ dứt khoát: “Tùy ông bà, bây giờ thị trường giá thuê nhà lên rồi, không tin ông bà đi mà khảo giá, nếu ông bà không thuê tôi lấy lại cũng được, hiện nay khối người hỏi thuê nhà nhưng không có nhà mà cho thuê. Vừa nói ông ấy vừa nhìn quanh nhà như muốn tìm kiếm điều gì, sau đấy ông ấy nói luôn: “Tôi cũng muốn lấy lại để sửa chữa nâng cấp thêm, sau khi nâng cấp giá thuê phải gấp rưỡi hiện nay.” ... Mời các bạn đón đọc Gặp Ma của tác giả Phan Văn Đà.