Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em

Trước khi lĩnh chứng, Lạc Kỳ vô tình biết được vị hôn phu tương lai của mình đã ngoại tình, cô quyết định chia tay và hủy bỏ đám cưới. Vị hôn phu đó là tên nhà giàu mới nổi trong giới tài chính, đẹp trai lại nhiều tiền. Trong mắt họ hàng, ở độ tuổi này của cô, khó mà tìm được người đàn ông có điều kiện tốt hơn vị hôn phu ấy. Kể cả tên đó cũng cảm thấy như vậy. – Bởi tự ý hủy bỏ hôn ước, Lạc Kỳ đã xích mích với gia đình. Cô chỉ có thể đón sinh nhật lần thứ 29 của một mình. Đêm đó, giám đốc tập đoàn – Tưởng Thịnh Hòa, sau khi kết thúc tiệc xã giao, đột nhiên hỏi cô: “Lạc Kỳ, em có muốn thử hẹn hò với tôi không?” Lạc Kỳ kinh ngạc không thôi nhìn Tưởng Thịnh Hòa, hoàn toàn cứng họng. Cô là trợ lý của Tưởng Thịnh Hòa, mỗi ngày làm việc với vị cấp trên chưa từng thể hiện cảm xúc ra ngoài, vẻ mặt lại nghiêm nghị, lạnh lùng như băng này, cô đều sợ chẳng may sẽ xảy ra sai sót gì. Cô có nghĩ không thông đến nhường nào, cũng sẽ không dây dưa với anh trong chuyện tình cảm. Vị Tam công tử của Tưởng gia đứng trên đỉnh giới thượng lưu, anh và cô như mây với bùn, cái anh gọi là ‘thử hẹn hò’, chắc chắn chỉ là nông nổi nhất thời, muốn có một mối quan hệ tình nhân trong bóng tối. Cô không chơi nổi. Lạc Kỳ đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối anh, Tưởng Thịnh Hòa đã nhìn về phía cô, mở miệng nói: “Không phải nông nổi nhất thời, anh đã yêu thầm em bảy năm rồi”. Năm nay, năm thứ bảy cô chiếm trọn lấy trái tim anh. – Tóm tắt một câu: Nữ chính là bạch nguyệt quang của nam chính. Couple: Trợ lý và Tổng giám đốc. Nam chính họ Tưởng, tiếp tục mở rộng bản đồ nhân vật Tưởng gia. Tags: Hào môn thế gia, tình yêu công sở ngọt ngào. Lập ý: Trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. *** [ Vợ ơi, buổi sáng anh tạm thời có họp, buổi chiều mới có thể quay về Thành phố Tô, chừng ba giờ rưỡi mới đến nơi. ] [ Kỳ, ngủ rồi à? ] [ Sắp họp rồi, không thể kịp thời trả lời em. ] Điện thoại Lạc Kỳ để ở trong túi xách đang rung, Bùi Thời Tiêu gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, cô tựa vào chỗ ngồi mà ngủ nên không nghe thấy. Tối hôm qua tham gia một bữa tiệc xã giao, rạng sáng mới kết thúc, trời chưa sáng thì đã phải thức dậy rồi vội vã ngồi chuyến đầu tiên của tàu điện ngầm để đến Thành phố Tô. Lên tàu rồi, cô nghe nhạc êm dịu thì bất giác ngủ mất. Lạc Kỳ tỉnh dậy đã là nửa giờ sau, nhìn thấy tin nhắn thứ nhất thì suýt không thích ứng được tiếng xưng hô "vợ" này, hẹn hò mấy năm với Bùi Thời Tiêu, anh ta đã có thói quen kêu tên cô, số lần kêu cô là vợ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cô ngẩng đầu nhìn màn hình nhắc nhở đang chuyển động, trả lời: [ Còn ba trạm thì đến Thành phố Tô. Vừa rồi em ngủ quên. ] Có lẽ Bùi Thời Tiêu vẫn còn đang họp, mười phút sau cũng không trả lời cô. Lạc Kỳ tắt màn hình điện thoại di động, xoay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô và Bùi Thời Tiêu là người Thành phố Tô, cuối tuần này đã hẹn nhau quay về Thành phố Tô để đặt khách sạn làm tiệc cưới, hôn lễ được định vào trung tuần (*) tháng mười hai. (*) Trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng). Đặt khách sạn chẳng qua là chuyện nhân tiện thôi, đúng lúc mượn chuyện này để gặp mặt một lần, đầu năm nay cô và Bùi Thời Tiêu đã bắt đầu ở khác nơi, cô ở Bắc Kinh, Bùi Thời Tiêu ở Thượng Hải, vào lúc đó hai người đều bận bịu, đã sắp hai tháng không gặp nhau. Gần tới trưa, Lạc Kỳ đến trạm. Mẹ gọi đến hỏi cô đến trạm hay chưa. "Mẹ, con vừa xuống xe, còn chưa ra trạm." "Thời Tiêu đến trạm xe đón con hả?" "Anh ấy tạm thời có họp, buổi chiều mới đến Thành phố Tô." "Sao con không nói sớm, để mẹ bảo cậu nhỏ của con đến trạm xe đón." "Không cần đâu, dễ bắt xe lắm ạ." Lần trở về này không khéo, ba mẹ đều đi đến vùng khác để công tác nên không ở trong Thành phố Tô. Lạc Kỳ bắt xe, không quay về nhà mình mà nhập địa chỉ phòng cưới. Cô mang theo hai vali lớn, tài xế xuống xe hỗ trợ để vào cốp sau. Phòng cưới là căn hộ Hồ Cảnh đầy đủ tiện ích, một trong những tòa nhà đắt tiền tại Thành phố Tô. Bất luận là cô hay là Bùi Thời Tiêu, thì cơ hội ở trong Thành phố Tô cũng không nhiều, một năm không gặp nhau được mười ngày nửa tháng, nhưng Bùi Thời Tiêu nói ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất. Lạc Kỳ biết hết tất cả mật mã của Bùi Thời Tiêu, cô đã sớm thuộc lòng rồi. Đến phòng cưới Hồ Cảnh, Lạc Kỳ trực tiếp nhập mật mã vào phòng, đây là lần đầu tiên cô đến đây sau khi nhà đã bố trí xong, trước kia Bùi Thời Tiêu quay video cho cô xem, tất cả đồ xài trong nhà đều thêm vào theo sở thích của cô. Lạc Kỳ tìm giày dép từ tủ giày mới để thay, cầm lấy điện thoại báo bình an cho Bùi Thời Tiêu. Nửa giờ sau, cuộc gọi của Bùi Thời Tiêu xuất hiện. Lạc Kỳ đang sửa sang mấy chiếc hộp, lần này về còn đem theo một vài đồ dùng thường ngày và quần áo của mình cất ở trong phòng tân hôn, thuận tiện sau này quay về dùng ở Thành phố Tô. Buông quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại di động rồi đi ra ban công ngắm cảnh để nghe điện thoại. "Vừa tan họp. Em ăn trưa chưa?" Giọng nói trầm thấp của Bùi Thời Tiêu truyền đến. "Chưa, chờ thu dọn xong mới gọi đồ ăn ngoài." Lạc Kỳ nằm bò ở trên lan can, nhìn mặt hồ xao động, đột nhiên đổi chủ ý: "Chờ anh đến thì chúng ta đi ra bên ngoài ăn. Hiện tại em không đói." Trong điện thoại thoáng chốc yên lặng. Bùi Thời Tiêu không có cách nào đi ra bên ngoài ăn với cô được, áy náy nói: "Kỳ à, tuần này anh không trở về được, có một hạng mục xảy ra vấn đề. Một lát nữa anh sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em." Lạc Kỳ quan tâm nói: "Vấn đề nghiêm trọng không?" "Ừ, hơi khó một chút." Anh ta không về được, Lạc Kỳ không thể nào không hụt hẫng, nhưng bổ túc hạng mục quan trọng, bây giờ Bùi Thời Tiêu là thành viên hợp danh của Tư bản Hoàn Hằng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, thì chắc hẳn hạng mục đã có lỗ hổng lớn. Lạc Kỳ hiểu cho anh ta: "Anh cứ làm việc đi, một mình em đặt khách sạn." Bùi Thời Tiêu muốn nói lại thôi, đã nói là quay về Thành phố Tô đặt khách sạn, rồi đi thử áo cưới với cô, nhưng phút cuối cùng thì lỗi hẹn. Mấy năm qua, anh ta chưa để cho cô hụt hẫng bao giờ cả. "Xin lỗi, Kỳ." "Không sao." Dừng lại mấy giây, Bùi Thời Tiêu quyết định: "Mấy ngày qua anh phải thức đêm, nếu không thì em đến Thượng Hải đi? Đến phòng làm việc để tăng ca với anh." Lạc Kỳ không chút nghĩ ngợi: "Không đến đâu, đặt khách sạn xong thì em về Bắc Kinh. Chờ làm xong hạng mục thì anh đi thăm em đi." Cô không đến mức chạy đến công ty anh ta để anh ta bị ảnh hưởng lúc đang sứt đầu mẻ trán. Nếu như là hạng mục cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô nào có tâm trạng hẹn hò chứ. Suy bụng ta ra bụng người. Bùi Thời Tiêu lại trò chuyện với cô mười mấy phút, cúp điện thoại rồi đặt đồ ăn bên ngoài cho cô. Trước kia chuyện đặt đồ ăn bên ngoài đều là chuyện của thư ký, nhưng hôm nay anh ta tự mình đặt đồ ăn. Đặt mấy món ăn cô thích xong, Bùi Thời Tiêu tựa vào lưng ghế ngưng thần chốc lát, kêu thư ký đến, dặn dò thư ký đặt một bộ đồ trang sức kim cương cho Lạc Kỳ. Một tiếng sau Lạc Kỳ ăn món Bùi Thời Tiêu đặt cho, bên ngoài có thêm một đĩa trái cây. Cô vừa ăn vừa chụp hình gửi cho Bùi Thời Tiêu: [ Mùi vị của thức ăn quán ăn này không tồi. ] Bùi Thời Tiêu trả lời: [ Vừa mở không lâu, lần sau quay về Thành phố Tô thì sang đó ăn với em. ] Lại hỏi: [ Khi nào em đi xem sảnh tiệc cưới? ] Lạc Kỳ: [ Xế chiều hôm nay. ] Bùi Thời Tiêu đưa danh thiếp của mấy người phụ trách khách sạn năm sao cho Lạc Kỳ, [ Em thích phong cách nhà nào thì đặt nhà đó. ] Lạc Kỳ thêm bạn từng người phụ trách một, hẹn buổi chiều gặp mặt. Ông chủ lớn ở phía sau của mấy khách sạn này là cùng một người họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm với ba Bùi Thời Tiêu, Chủ tịch Triệu còn nói nếu phong cách của phòng yến hội không hợp ý của cô thì có thể vì cô mà đặc biệt trang trí lại một lần nữa. Nếu đổi thành cô của bảy năm trước, còn là một công chúa bé bỏng, dựa vào tính cách theo đuổi mọi chuyện hoàn mỹ, thì thật có khả năng trang phòng tiệc cưới một lần nữa theo như thẩm mỹ của bản thân, khi đó có tiền có sức. Nhưng hiện tại sẽ không như vậy. Ba giờ, Lạc Kỳ đúng hẹn đến khách sạn đầu tiên, tiếp đãi cô là thư ký của Tổng giám đốc. Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Lạc Kỳ nhất định là một người đẹp, cô ấy cũng đã gặp nhiều các dạng người đẹp rồi, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lạc Kỳ thì vẫn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, cao gầy gợi cảm, nhưng mặt mũi dửng dưng, làn da trắng mà lạnh lẽo, tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách một cách khó hiểu. Đến gần rồi, thư ký Dương tự giới thiệu mình, lúc hướng dẫn Lạc Kỳ đi thang máy. Lạc Kỳ mỉm cười: "Làm phiền rồi." Thư ký Dương mỉm cười đáp lại: "Khách sáo." Không khỏi lại nhìn Lạc Kỳ thêm một ánh mắt, người trông thật dễ nhìn, giọng nói tự mang theo sự từ tính và nhu mỹ, cô ấy cũng không nhịn được trò chuyện thêm vài câu với Lạc Kỳ. Nếu cô mà làm nũng, thì ai chịu nổi cơ chứ. Cô có nghe đồn về chuyện của cặp tình nhân nhỏ Lạc Kỳ và Bùi Thời Tiêu, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối cho Bùi Thời Tiêu, nhưng Bùi Thời Tiêu luôn giữ vững ý muốn kết hôn với Lạc Kỳ, cuối cùng ba Bùi mẹ Bùi đã thỏa hiệp. Tài sản gia tộc nhà họ Bùi xếp hàng top ba ở trong Thành phố Tô, năng lực cá nhân Bùi Thời Tiêu cũng xuất sắc, là đối tượng đông đảo danh viện ái mộ. Trước kia điều kiện trong nhà Lạc Kỳ còn chưa tệ, ba mẹ kinh doanh, có hai công ty, nhưng bảy năm trước đầu tư thất bại, công ty tuyên cáo phá sản, ba Lạc thiếu nợ nước ngoài mấy ngàn vạn, không biết bây giờ đã trả hết nợ chưa. Thang máy đến lầu sáu, Lạc Kỳ và thư ký Dương một trước một sau đi ra khỏi đó. Khách sạn này là khách sạn mới xây vào năm ngoái, Lạc Kỳ chưa từng tới đây. Phòng khách yến hội chưa được thiết kế, chủ đạo là loạt màu sắc của biển cả, như mộng như ảo, có thể đồng thời chứa sáu mươi sáu bàn khách. Lạc Kỳ tham quan xong, thì ngay tại chỗ quyết định tiệc cưới được định ở chỗ này. Đi ra khỏi khách sạn, cô gửi tin nhắn cho Bùi Thời Tiêu để nói tiệc cưới được định ở trong khách sạn nào. Bùi Thời Tiêu sau đó nhanh chóng nhắn lại: [ Anh đã nói với ba mẹ là đặt khách sạn này, những chuyện khác không cần em bận tâm nữa. Em muốn đi thử áo cưới không? Hay là chờ tháng sau anh đi thử với em? ] Lạc Kỳ không chút do dự: [ Tháng sau. ] Bùi Thời Tiêu bảo đảm: [ Đến lúc đó có bận rộn đi nữa thì cũng thử áo cưới với em. ] Anh ta xin lỗi lần nữa vì hôm nay lỡ hẹn: [ Đợi làm xong hạng mục này, anh ở với em thêm mấy ngày nữa. ] Lạc Kỳ: [ Anh không cần để tâm, công việc quan trọng. ] Ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối, tiếc nuối trông đợi lâu như vậy lại không gặp được nhau. Lạc Kỳ không quay về phòng cưới nữa, mà ngồi tàu điện ngầm quay về nhà mình. Khác với tiểu khu đắt tiền của Bùi Thời Tiêu, nhà cô ở trong con hẻm của khu vực thành phố cũ. Ngôi nhà trong con hẻm là nhà cũ ông bà để lại, đã bỏ trống mấy năm. Bảy năm trước, biệt thự bị tra xét rồi niêm phong, ba mẹ dời đến chỗ này rồi sinh sống đến hiện tại. Đi qua cây cầu đá, Lạc Kỳ đi vào trong con hẻm chật hẹp, nhà cũ cũng không phải là nhà đơn lẻ, trong khuôn viên có tổng cộng ba gia đình. Bà Tiền là bà cụ hàng xóm đang ngồi ở trong sân nhà hóng mát, nhìn thấy cô quay về, bà đi vào nhà bưng hai miếng dưa hấu đã cắt ra cho cô. "Mẹ con nói tuần này con muốn về, đáng tiếc bận việc nên không gặp được." Bà Tiền nhìn Lạc Kỳ lớn lên nên Lạc Kỳ không khách sáo, cô nhận lấy dưa hấu, ngồi xuống băng ghế lùn ở bên cạnh bà Tiền, ăn dưa hấu rồi trò chuyện với bà Tiền vài câu. "Mẹ con nói con về đặt tiệc đính hôn, đặt xong chưa?" "Dạ." Lạc Kỳ gật đầu, lại nói với bà Tiền là khách sạn nào. Lớn tuổi rồi thì luôn không nhịn được lải nhải, bà Tiền nói lời thấm thía: "Bà con không còn nữa, có vài lời bà phải nói thay bà ấy. Chờ kết hôn rồi thì vẫn đi làm cho tốt, vợ chồng son cũng không thể luôn ở hai chỗ mãi, dễ xảy ra vấn đề." Lạc Kỳ nghiêm túc đáp: "Sang năm con đi Thượng Hải ạ." "Nghe mẹ con nói chủ của con là người tốt, cũng trọng dụng con." Từ chức thì đáng tiếc lắm, không từ chức thì vợ chồng son gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, bà Tiền xoắn xuýt than thở một hơi. "Không tính từ chức ạ, điều con đi công ty chi nhánh thôi." Cô là trợ lý của Chủ tịch Tưởng Nguyệt Như, trước kia từng đề cập với Chủ tịch Tưởng là sau khi cưới, dự định kết thúc việc sống tha hương. Ở bên người Chủ tịch Tưởng lịch luyện năm năm, cô đã có thể gánh vác một phương diện. Chủ tịch Tưởng đã hứa với cô, đến lúc đó sẽ điều cô đi Thượng Hải để phụ trách chi nhánh của Tập đoàn Viễn Duy. Chủ tịch Tưởng là cô của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn cô, Tưởng Thịnh Hòa được Chủ tịch Tưởng một tay nuôi lớn, không phải mẹ con nhưng tình cảm lại thắng cả tình mẹ con, chuyện mà Chủ tịch Tưởng cam kết với cô, trên cơ bản là ván đã đóng thuyền. Ăn xong hai miếng dưa hấu, Lạc Kỳ về phòng dọn dẹp. Nhà cũ có hai gian phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ của cô đã lâu không ai ở, trong phòng ngột ngạt, Lạc Kỳ mở cửa sổ thông gió. Điện thoại di động trên bàn reo vang, Lạc Kỳ tưởng Bùi Thời Tiêu gọi đến, đi nhanh qua cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn dãy số, là một trong số người phụ trách của nhóm người hợp tác với Tập đoàn Viễn Duy. Cô nghe máy, hai người khách sáo một phen, đối phương hỏi cô: "Trợ lý Lạc, cuộc giải phẫu của Chủ tịch Tưởng sao rồi? Ổn định rồi chưa? Ngày mai muốn đi bệnh viện thăm Chủ tịch Tưởng, làm phiền cô sắp xếp một chút." Lạc Kỳ: "..." Bị hỏi cho ngơ ngác. Chủ tịch Tưởng nằm viện rồi sao? Làm trợ lý của Tưởng Nguyệt Như, thế mà không biết cô bà chủ mình giải phẫu, không làm tròn bổn phận một chút nào cả. Cho dù không biết tình huống của Tưởng Nguyệt Như ra sao, nhưng cô cũng sẽ không lộ ra một tia bất ngờ ở trước mặt người ngoài, Lạc Kỳ bình tĩnh nói: "Anh khách sáo rồi, không phiền, tôi sắp xếp xong thì gọi lại cho anh nhé." Cúp điện thoại xong, Lạc Kỳ tìm số tài xế của Tưởng Nguyệt Như rồi gọi đi, hỏi một chút mới biết Tưởng Nguyệt Như nằm viện vào thứ sáu, làm giải phẫu cắt bỏ túi mật, tình huống bây giờ ổn định, tất cả chỉ tiêu đều bình thường. Còn về việc vì sao giấu giếm cô, tài xế giải thích: "Không phải cố ý không nói với con, ý của Chủ tịch Tưởng là không thể ảnh hưởng con về Thành phố Tô đặt tiệc kết hôn và thử áo cưới." Lạc Kỳ không nói ra được cảm nhận trong lòng, "Sáng mai con về." Cắt đứt cuộc gọi, cô lập tức đổi sang đặt vé xe đường về. Buổi trưa ngày kế, Lạc Kỳ quay lại Bắc Kinh. Tưởng Nguyệt Như ở trong phòng bệnh VIP trên lầu cuối, chỗ cửa có vệ sĩ, Lạc Kỳ nhận ra là vệ sĩ của ông chủ lớn Tưởng Thịnh Hòa của bọn họ. Vừa nghĩ tới giờ phút này Tưởng Thịnh Hòa cũng ở trong phòng bệnh, trong lòng Lạc Kỳ thấp thỏm. Toàn bộ Tập đoàn Viễn Duy, trừ Tưởng Nguyệt Như ra thì không người nào không căng thẳng lúc ở chung với Tưởng Thịnh Hòa cả, đặc biệt là lúc anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm người ta. Đoàn đội làm việc của Tưởng Thịnh Hòa, ai nấy đều tự cảm thấy có nguy cơ, lúc đi làm thì trước đến giờ tất cả mọi người trong Bộ phận Giám đốc đều không dám phân tâm, chứ đừng nói là lười biếng. Chỗ tốt của hiệu suất cao chính là không cần tăng ca, người của Bộ phận Giám đốc một tháng mới có thể có ngày nghỉ kép là hai ba tuần, bình thường cơ bản cũng có thể tan làm theo thời gian thường lệ, không người trong nghề nào không hâm mộ, ngay cả cô cũng hâm mộ có thể có hai ngày nghỉ. Thậm chí cô đã từng có suy nghĩ có nên làm việc trong Bộ phận Giám đốc của Tưởng Thịnh Hòa hay không. Vệ sĩ biết Lạc Kỳ nên cho vào thẳng. Lạc Kỳ bưng hoa tươi, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn. Không biết Tưởng Nguyệt Như có ngủ không, cô vô thức thả nhẹ bước chân. Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong truyền đến tiếng mắng yếu ớt, "Bị bệnh cũng khá hay, bên tai được thanh tịnh. Ba mẹ con đấy, nhất là ba con, mấy ngày qua cũng không dám lải nhải cô nữa. Con cũng không biết đâu, một ngày trước khi cô giải phẫu mà ba con còn gọi điện thoại cho cô bảo cô thúc giục con một chút đấy, con nên quyết định đi. Làm cho người ta phiền lòng quá." "Lần sau ông ấy còn thúc giục nữa, cô cứ nói con còn chưa chơi đủ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa." Trong giọng nói mát lạnh lộ ra mấy phần ý cười bất cần đời. "Con muốn chọc cho ông ấy tức chết à." Tưởng Nguyệt Như trêu ghẹo xong, thâm thúy nói: "Con đấy, còn chìm đắm như vậy nữa thì làm thế nào đây." Lạc Kỳ nghe mà hồ đồ, chuyện riêng tư của ông chủ không phải là chuyện cô có thể nghe. Xoay người đi ngược về một đoạn đường, sau đó lấy tiếng bước chân bình thường rồi một lần nữa đi về phía cửa phòng bệnh. Trò chuyện trong phòng đúng lúc chấm dứt tại đây, Tưởng Thịnh Hòa nghe thấy âm thanh ngoài cửa. Lạc Kỳ nhẹ nhàng gõ cửa. Tưởng Thịnh Hòa nhìn từ khe cửa thì thấy dáng vẻ của Lạc Kỳ, "Vào đi." Lạc Kỳ đẩy cửa vào, thứ đầu tiên xông vào mi mắt là hai chân của Tưởng Thịnh Hòa bắt chéo mà ngồi trên ghế sa lon. Tưởng Nguyệt Như chậm rãi xoay đầu, "Cô chỉ làm tiểu phẫu, không có gì đáng ngại cả. Cháu nói cô xem, vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, vội vội vàng vàng chạy về thế này, cháu có thời gian chọn áo cưới à?" Lạc Kỳ cười cười, nói dối: "Áo cưới đã chọn xong rồi, khách sạn cũng đặt rồi ạ." Đáp lại Tưởng Nguyệt Như, lúc này mới có rảnh chào hỏi với Tưởng Thịnh Hòa, "Tổng giám đốc Tưởng." Tầm mắt thoáng lướt qua gương mặt anh, khí chất của anh bức người, cô không dám đối mặt với anh. Tưởng Thịnh Hòa gật đầu, ánh mắt dừng lại ở mi mắt cô hai ba giây, rồi dời đi với vẻ vô cùng bình tĩnh. Mời các bạn mượn đọc sách Năm Thứ Bảy Thầm Yêu Em của tác giả Mộng Tiêu Nhị.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Danh Môn Kiều Thê - Cửu Lam
Ở trong mắt mọi người, Vệ Tam Công Tử tài năng, dung mạo vô song, là hoa sen trong nước, chỉ có thể đứng xa không thể tiến lại gần. Lạc Bảo Anh ban đầu cũng cho rằng như vậy, ai ngờ sau khi biến thành tiểu biểu muội, mới phát hiện… Giới thiệu vắn tắt: Quý nữ trùng sinh, gả vào vọng tộc. Nhắc nhở: 1, dưỡng thành, ngọt văn. 2, làm ruộng hướng gia đấu, HE. Spoil: Kiếp trước Lạc Bảo Anh là thiên kim tiểu thư Hầu gia kiêu căng ngạo mạn, muốn gì được nấy, nổi tiếng khắp thiên hạ. Kể cả vị Vệ tam công tử kinh tài tuyệt diễm, nàng cũng có thể dễ dàng thành thân. Ai ngờ trước khi thành thân, nàng gặp nạn mà chết đi, sống lại trở thành tam tiểu thư của Tri phủ gia thành Hồ Châu. Mà vị hôn phu ở kiếp trước lại chính là biểu ca họ hàng xa của nàng. *** Ở trong mắt mọi người, Vệ Tam Công Tử tài năng, dung mạo vô song, là hoa sen trong nước, chỉ có thể đứng xa không thể tiến lại gần. Lạc Bảo Anh ban đầu cũng cho rằng như vậy, ai ngờ sau khi biến thành tiểu biểu muội, mới phát hiện… Giới thiệu vắn tắt: Quý nữ trùng sinh, gả vào vọng tộc.  Cũng không biết duyên cớ nào lại lọt vô cái truyện này: tên truyện thì cơ bản, nhạt nhoà trong ngàn vạn truyện cổ đại khác mà tác giả thì chẳng biết là ai và văn vẻ thế nào... Ấy vậy mà cuối cùng lại vớ được một bộ đọc rất khá, hấp dẫn từ đầu chí cuối, đủ để thoả mãn cơ khát cổ đại, gia đấu.  Nội dung truyện thì nói chung cũng như tên truyện, nghĩa là khá điển hình trong thể loại cổ đại. Nữ chính nguyên bản là thiên kim hầu phủ cực kì vẻ vang, một cô ruột chính là sủng hậu, biểu ca là thái tử, em trai là hầu gia và hai cô ruột khác cũng là phu nhân nhà hầu tước, quốc công. Vì bố mẹ nữ chính mất sớm, cả hầu phủ chỉ có hai chị em côi cút mà hoàng hậu lại không có con gái, nữ chính được hoàng hậu vô cùng yêu thương, sủng ái và dạy dỗ, chăm chút cẩn thận. Nhờ vậy mà nữ chính ở kinh thành muốn gió được gió, muốn mưa được mưa mà cũng là tài nữ bậc nhất. Nữ chính còn có một vị hôn phu là đối tượng mơ ước của bao nhiêu danh môn thục nữ: trạng nguyên lang, tài mạo song toàn, Vệ tam công tử. Chính là vì quá ái mộ chàng mà nữ chính đã tự cầu hoàng hậu ban cho mối nhân duyên này. Cuộc đời tưởng thế là hoàn mỹ, nữ chính chỉ còn đợi ngày xuất giá gả cho người trong lòng thì bùm, trong một trận hỗn loạn, nữ chính té sông, chết đuối và trọng sinh.  Tỉnh lại, nữ chính trở thành tam tiểu thư, đích thứ nữ Lạc gia, tri phủ Hồ Châu. Kể ra thì cũng không tệ lắm nhưng sao có thể so được thân phận thiên kim hầu phủ kinh thành. Không những thế, nữ chính chỉ mới có 9 tuổi, còn chưa dậy thì, mối tiền duyên với Vệ Tam công tử coi như vô vọng. Điểm đền bù duy nhất chính là dung mạo của Lạc tam tiểu thư là bậc quốc sắc thiên hương. Hoàn cảnh khi tỉnh lại của nữ chính cũng không quá tốt: tuy là đích nữ nhưng mẹ nữ chính đã mất sớm, từ nhỏ nữ chính sống với bà ngoại và mới được tiếp đón về nhà. Nữ chính không thân cận với bà nội, xa lạ với cha ruột và mẹ kế, cũng không thân thiết với tỷ muội. Người duy nhất ngay từ đầu đã yêu thương nữ chính hết mực là đại ca ruột. Đoạn đầu truyện vì nữ chính còn nhỏ nên chủ yếu là về cuộc sống gia đình của nữ chính và cách nữ chính thích nghi với cuộc sống mới. Tuy chưa có tí ngôn tình nào trong đoạn này nhưng tác giả viết về gia đình như nữ chính rất dễ chịu và có thể là điểm thu hút của truyện. Mẹ kế có tính toán nhưng mà không ác, cha ruột tuy chưa thân nhưng tài giỏi, công chính và bản lĩnh, đại ca yêu thương, tiểu muội đích nữ đáng yêu và hai tỷ tỷ thứ nữ của nữ chính thì chính là hai bất ngờ của truyện. Hai thứ nữ này ban đầu đọc cứ tưởng chính là mẫu thứ nữ điển hình của truyện gia đấu: tham vọng, ác độc, không biết thân biết phận hoặc chính là nham hiểm, giả vờ làm bạch liên hoa. Nhưng mà thật cảm ơn tác giả đã không biến tỷ muội của nữ chính thành những cliché của truyện ngôn tình. Mặc dù có xích mích, đụng chạm, xa lạ nhưng không ai quá phận và trước mặt người ngoài thì còn biết đoàn kết, bảo vệ nhau. Nói chung quan hệ chị em thứ đích trong truyện này có hơi hơi gợi tới Hồng Phai Xanh Thắm bởi vì nó khá chân thật và nhân văn. Thậm chí đại tỷ của nữ chính còn là một nhân vật rất thú vị, rất "người": cực kì xinh đẹp mà cũng tham vọng muốn trèo cao nhưng lại cũng đủ thông minh để biết đâu là giới hạn, để tự bảo vệ bản thân, tuy độc miệng, ganh tị nhưng cũng đủ tốt để không làm việc hại mình, hại người thân. Còn nữ chính, nhờ vào trí tuệ và tài năng đã có từ kiếp trước, nữ chính dần dần có được địa vị vốn có trong gia đình, được tổ mẫu và cha ruột, mẹ kế yêu thương, coi trọng và thậm chí còn góp phần đưa gia đình trở lại kinh thành.  Khi trở lại kinh thành nữ chính phát hiện ra Lạc gia cũng có tí dây mơ với kinh thành đại tộc Vệ gia và Lạc tam tiểu thư chính là biểu muội xa của Vệ tam công tử, thậm chí Lạc gia còn ở nhờ nhà Vệ gia trong thời gian đầu khi mới đến kinh thành. Người trong mộng năm xưa, lúc nào cũng thanh cao, giữ lễ, bây giờ nữ chính mới thật sự tiếp xúc và biết Vệ tam công tử là người như thế nào. Gặp lại chàng, nữ chính ban đầu vừa yêu vừa hận, yêu là tình cảm từ ngày xưa còn hận vì nữ chính phát hiện ra vị tiền hôn phu này thật ra cũng chẳng đau khổ hay quá thương tiếc cái chết của nguyên thân. Thái độ kì quặc cộng thêm tài năng xuất chúng mà nữ chính từ từ thể hiện đã thành công khiến cho Vệ tam công tử thanh lãnh lần đầu thật sự chú ý đến một cô tiểu thư. Nhưng nữ chính cũng là một người cầm lên được, bỏ xuống được, sau khi biết Vệ tam công tử cũng chưa từng yêu thương, quyến luyến gì bản thân, nữ chính hạ quyết tâm quên đi người này, trả thù bằng cách này lớn lên sẽ lấy một người còn tài giỏi, xuất chúng hơn nữa. Nhưng nhân duyên đâu phải muốn cắt là cắt, vì mối quan hệ giữa hai nhà mà ở kinh thành, nữ chính không ngừng gặp lại Vệ lang. Dần dần, không biết từ lúc nào, mối quan hệ hai người trở thành ngược lại, ngày xưa là nữ chính là người ái mộ Vệ Lang còn bây giờ là Vệ tam công tử rắp tăm nhất định phải rước cô biểu muội này về nhà. Những đoạn dây dưa của Lạc tiểu thơ và Vệ tam công tử đọc khá phấn khích, nhất là cách tác giả miêu tả Vệ công tử lạnh lùng rốt cuộc trở nên nóng hừng hực như thế nào thật sự thú vị. Trở lại kinh thành, nữ chính cũng điều tra được sự thật đằng sau cái chết của nguyên thân, báo được thù, thậm chí còn cuối cũng còn tìm được cách đoàn tụ với em trai.  Tóm lại là truyện hấp dẫn, bất kể là về khía cạnh gia đấu, hay ngôn tình hay quan hệ gia đình, tác giả đều viết tốt. Hai điểm duy nhất không thích lắm là mặc dù Vệ tam công tử cũng mãi sau này mới yêu biểu muội nhưng việc hai người gặp nhau lúc nữ chính mới 10, 11 tuổi mà nam chính đã có ấn tượng không quên thì đọc cũng gợn gợn, nhất là sau mấy chuyện liên tục xảy ra trong xã hội gần đây. Nhưng thôi, vì em là truyện cổ đại nên thông cảm cho em được. Điểm thứ hai là đoạn nữ chính trả thù cho bản thân cũng khá ác. Nhưng thôi, kẻ thù của nữ chính cũng không vừa nên điểm này dù không thích lắm cũng cho qua được luôn, không đến nổi thành sạn nuốt không trôi. Đặc biệt đề cử cho những ai thích thể loại cổ đại, gia đấu, hào môn thế gia và đọc được convert. Truyện chỉ được edit có hai chương và chắc vĩnh viễn cũng chỉ có 2 chương đó. À, truyện không có sắc nhưng bắt đầu từ lúc nam chính xác định tình cảm thì anh theo đuổi rất kinh và có những đoạn là anh chị sáp lại thì bắt đầu hót hòn họt. *** Vệ Lang nghe được lời này ngực nóng lên, đầu ở A Dương trên má hôn một cái: “Thật ngoan, quả nhiên không hổ là ta nhi tử đâu.” Lạc Bảo Anh chế nhạo nói: “Mẫu thân nói ngươi một tuổi nửa mới gọi người, A Dương chính là một tuổi liền sẽ gọi người, hắn định là giống ta.” Vệ Lang phụt cười rộ lên, ninh nàng mặt: “Vẫn là như vậy sẽ làm giận.” Con ngựa ở trong đám người chậm rãi hành tẩu, bọn họ một nhà hoà thuận vui vẻ, giống như quên mất quanh mình có như vậy nhiều người, quên mất phía sau còn có đại quân, quên mất bất luận cái gì sự tình. Thế gian này cũng chỉ dư lại bọn họ ba cái. Lệch khỏi quỹ đạo đại đạo, con ngựa trắng ở hẻm nhỏ khẩu dừng lại, ngón tay hạ non mềm da thịt làm hắn nhịn không được, hắn cúi đầu hôn môi nàng môi. Hắn ngày ngày hàng đêm không dám quá mức tưởng niệm thê tử, mà nay rốt cuộc lại gặp được. Hắn hôn đến như vậy nhẹ, như vậy phí hoài bản thân mình sợ làm đau nàng, nàng lại đáp lại thực trọng, hắn dần dần cũng trọng, môi lưỡi giao hòa, quấn lấy thân thiết cảm tình. Đem sở hữu hết chỗ chê đều dung ở bên trong, hắn tưởng đem nàng cả người cứ như vậy hòa tan ở trong miệng. Thế giới im ắng, đã không có thanh âm. ... Mời các bạn đón đọc Danh Môn Kiều Thê của tác giả Cửu Lam.
Trao Em Thế Giới Lý Tưởng - Nhĩ Đông Thố Tử
Một câu chuyện sinh động về tình yêu và tuổi trẻ, có bỏ lỡ, có tìm thấy, đã từng không biết trân trọng, cho nên mới tiếc nuối. Nhưng khi đó, chúng ta đều còn quá trẻ, một chút khó khăn, một chút sóng gió đã không thể chịu nổi. Cùng với tình yêu âm thầm sâu sắc của Từ Yến Thời và Hướng Viên, “Trao em thế giới lý tưởng” mang theo rất nhiều thông điệp về tình bạn, về hoài bão của những người trẻ tuổi. Ai cũng có thể chọn lựa con đường cho riêng mình, đi để rồi vấp ngã, nhưng mỗi một lần đứng dậy lại trưởng thành hơn một chút. Đó mới là cuộc sống. Thời gian luôn là người thầy tốt nhất, giúp em hiểu được chỉ cần kiên định và dũng cảm sẽ lần nữa có được anh. Thời gian cũng dạy cho anh biết rằng, nếu lần này lại bỏ lỡ, suốt đời cũng không thể nào tìm được một cô gái như em. “Trao em thế giới lý tưởng”, là thế giới mà anh sẽ dùng hết nhiệt huyết của đời mình để tạo ra, dành cho em.  *** Nếu sau này Hướng Viên mà biết mình sẽ còn gặp lại Từ Yến Thời, hơn nữa lại còn yêu anh đến mức hết thuốc chữa, Thì nhất định năm cấp ba cô sẽ giữ vững tiết tháo của mình, tuyệt đối sẽ không —— đổi bạn trai liên tục trước mặt anh. Về sau có người hỏi: “Từ Yến Thời, cậu làm như có đáng giá không?” Anh lúc ấy mệt mỏi ngồi dựa vào băng ghế trong công viên, một tay đặt dọc lên thành ghế, tay khác cầm chai bia, trong đáy mắt có một cảm xúc không tên nhưng lại khiến người khác vô cùng phiền muộn, anh ngửa đầu từ từ dốc bia vào miệng, mà hai mắt lại nhìn thẳng vào tòa cao ốc đèn đuốc sáng choang ở cách đấy không xa: “Hồi nhỏ thường nghe người lớn nói thế giới này rất tốt đẹp, nhưng đến lúc phát hiện thực ra nó không như tưởng tượng, tôi lại chưa từng nghĩ phải sửa đổi thế nào cả. Tôi chỉ muốn trao tặng cô ấy, một thế giới tôi cho rằng là lý tưởng.” *** Tiểu Bánh Trôi ra đời đúng dịp tết Nguyên Đán, cho nên được đặt tên là Tiểu Bánh Trôi.    Kết quả là mỗi năm đến ngày Nguyên Đán, ông bố ma quỷ Từ Yến Thời lại nói: “Lại đây, đã đến ngày tự ăn bản thân mỗi năm một lần rồi đấy.”    Bánh Trôi: “Con thích chú Phong Tuấn.”    Từ Yến Thời: “Không sao, bố cũng thích Lục Ý Lễ hơn.” (Con trai của Lục Hoài Chinh và Vu Hảo.)    Bánh Trôi sợ hãi khóc toáng lên, cậu nhớ đến chú Phong Tuấn gặp lần trước, thế là xoay đầu đi, không chịu ăn: “Hứ, sớm biết thế thì con đã để chú Phong Tuấn làm bố con rồi.”    Từ Yến Thời nghiêm túc đặt bát chè bánh trôi xuống: “Để dạy con môn Sinh sớm, nghe đây, chỉ có bố và mẹ con mới có thể sinh ra con, còn mẹ con với bất kỳ ai khác cũng không thể sinh ra con được. Nói cho chính xác thì về mặt di truyền sinh học, bố chính là nhân tố quyết định, ai cũng có thể là mẹ của con, nhưng bố con thì chỉ có thể là bố.”    Nói rồi, đuôi mắt nhác thấy Hướng Viên đi tới, trông có vẻ không vui lắm, Từ Yến Thời lại bồi thêm một câu: “Mặc dù bố cũng rất không thích con, nhưng vì mẹ con, bố có thể nhịn năm mươi năm nữa.”    ... Mời các bạn đón đọc Trao Em Thế Giới Lý Tưởng của tác giả Nhĩ Đông Thố Tử.
Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Đào Giai Nhân
Tưởng mình đã chết nhưng được sống lại ở một không gian khác, đối với mọi người đều nghĩ rằng được sống là tốt rồi nhưng họ lại chưa biết mình sắp phải đối mặt với những gì. Ở hiện đại, Dư Lộ qua đời vì bệnh tim, sau đó xuyên đến một quyển truyện tình cảm. Cốt truyện là quá trình thăng tiến của một nha hoàn, từng bước leo lên địa vị Vương phi. Thật vất vả xuyên qua, không xuyên thành nữ chính, không xuyên thành tình yêu đích thực của nam chính, Dư Lộ lại xuyên thành một tiểu thiếp thế thân không ra gì. Mà theo nguyên tác, kết cục của tiểu thiếp này cực kỳ bi thảm: hãm hại nữ chính nên bị nam chính giết chết. Nam chính Thành vương gia Tiêu Duệ là một nhàn vương, không yêu quyền lực chỉ yêu kiếm tiền. Thành vương có ba tiểu thiếp, lại phải cưới Vương phi Trắc phi mà phụ hoàng ban hôn, đó là một cuộc sống rất bình thường của một hoàng tử đương thời.  Tiêu Duệ là một người sinh ra và lớn lên trong chế độ nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên, chàng lại là con cháu hoàng gia nên nếu đặt những suy nghĩ của chàng vào đúng thời đại, chàng hoàn toàn không sai. Nhưng mấu chốt vấn đề chính là Dư Lộ mang một linh hồn hiện đại, nàng sinh ra và lớn lên trong chế độ một vợ một chồng, tất cả những kẻ xen vào đều là suy đồi đạo đức và nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.  Dư Lộ mong muốn một cuộc sống dù bình dị nhưng phu quân phải yêu mỗi mình, điều đó nàng không thể có ở Thành vương phủ, nàng cũng không muốn gặp phải một kết cục như trong truyện. Nên nàng tìm cách rời đi. Và nàng bỏ trốn được thật :v Nhưng tại sao Thành Vương kia khi bắt nàng về thì không xử lý nàng, lại còn đau lòng nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ. Nàng nghĩ một nam nhân cổ đại lại còn là hoàng thân, khi gặp chuyện tiểu thiếp bỏ trốn chắc sẽ giết luôn nàng ta. Nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Duệ đã đi lệch nội dung truyện mất rồi. Sao Thành Vương này lại quan tâm yêu chiều và vị tha cho nàng thế? Sao Thành vương này lại đuổi hết tiểu thiếp, cấm cửa Vương phi, không cưới trắc phi nhưng mà bây giờ nữ chính đã thượng vị đâu? Sao Thành vương này lại không hề quan tâm gì “nữ chính” của truyện vậy, còn ban cho Cửu đệ của mình? Nội dung càng đi càng xa, nàng phát hiện ra hình như Tiêu Duệ thích nàng thật rồi. Về tình cảm của hai người, ban đầu Dư Lộ luôn mang tâm lý chống cự mạnh mẽ. Như trên đã nói nàng muốn cuộc sống một đời một kiếp chỉ có đôi ta, nàng không tin Tiêu Duệ, nàng không tin hứa hẹn cũng không để tâm đến hành động của Tiêu Duệ. Nhưng sau khi trải qua rất rất rất nhiều chuyện, nàng mới mở rộng trái tim để chấp nhận tình cảm này, khi đó trái tim đã chiến thắng lý trí. Còn Tiêu Duệ, chàng cũng không biết tại sao mình lại thích, lại yêu, lại sủng một người như vậy. Ban đầu thấy nàng giống “ánh trăng sáng” trong lòng mình nên mới thu nạp nàng vào cửa. Nhưng dần dần không biết từ khi nào, chàng lại yêu một nữ nhân yếu ớt còn già mồm như thế, lại vì nàng mà làm rất nhiều điều. Từ việc dẹp hậu viện đến khi quân lừa dối phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc sống trước đó của chàng. Bởi vậy mới nói khi đứng trước tình yêu, nguyên tắc hay liêm sỉ chỉ là mây bay. Sau khi đọc xong "Tiểu thiếp không dễ làm" thì với một người sống có trái tim yếu ớt như mình, mình vẫn tức. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là đổi nam chính hay NP nữa cơ, vì tình tiết nữ chính bỏ trốn đọc rất tức, mình tức mà mình phải nói lên đây luôn á, chứ bình thường mình im luôn để mọi người tự đọc rồi tức chung thôi.  Lúc đầu đọc thì nam chính Tiêu Duệ có vẻ rất “tra”, nhưng bình tĩnh mà đặt suy nghĩ về đúng thời đại thì không có gì sai cả. Mình còn định để thể loại là “cổ đại thực tế” nữa cơ. Ai biết đâu đoạn sau anh ấy dẹp hậu viện cmnl rồi, quay về con đường cũ đúng motip mà người người mong đợi “con đường độc sủng”. Một kết cục viên mãn cho tất cả các nhân vật của truyện và qua đó mình rút ra kết luận hai anh em nam chính có máu M, đều cưới về một cô vợ khá hung :v *** Đang đọc bộ này dở mà phải ngoi lên khen chút. Truyện sủng ngọt, đôi chỗ hài hài, thoải mái.  Nữ chính xuyên sách trở thành vật hi sinh trên con đường cao quý của nữ chủ. Từ đó bắt đầu con đường tránh xa nam nữ chủ, mong một ngày thoát ra yên ổn. Nam chủ vẫn làm nam chính, nhưng kiếp này nữ chính xuyên vào rồi nên không thích bạn nữ chủ kia nữa, cũng không hề dây dưa một tí tẹo nào luôn, nhưng đọc không phản cảm đâu, đọc thoải mái. + 1 điểm: Nữ chính cute hột me, đôi lúc ngốc ngốc nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ tốt, biết cách vì mình mà làm, xuyên qua nhưng không phải lúc nào cũng mang tư tưởng “bình đẳng”, có đôi khi chủ tử ra dáng chủ tử, nha hoàn phải đúng bổn phận. + 1 điểm: Có những tình tiết bất ngờ gây ngơ ngác. + 1 điểm: Tư tưởng của nam chính thay đổi từ từ, không phải xoẹt một cái dẹp luôn hậu trạch Vương phủ. Quá trình chậm rãi mà chắc chắn, từ tư tưởng một đại nam chân thích có bao nhiêu thê thiếp cũng được, nói gì phải nghe nấy, thiếp không có quyền giận dỗi làm mình làm mẩy -> tiểu thiếp nhà mình bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì làm nấy thì lại tức, muốn nàng làm bướng với mình -> bắt đầu nhận ra tình yêu -> cục cưng nhà mình bị vu oan vấy bẩn cũng không ngại, luôn luôn tin tưởng nàng. Truyện vẫn làm mình hơi bất ngờ, thay đổi một số suy nghĩ của mình nữa. Ngay ban đầu mình không thích nữ chủ nguyên tác, dần dần thấy nàng ta cũng được, không có gì ghét, cuối cùng có thiện cảm.  Nam phụ khiến mình ghét đến cực điểm thì hiện tại đang làm người đầu tiên khiến mình thương mà khóc.  Người mình nghĩ không tệ thì lại tệ hết sức. – 1 điểm: Hơi không thích chỗ tác giả xây dựng hình ảnh đại nha hoàn của nữ chính, từ đầu cố gắng lột tả một người tâm phúc, hiểu biết, hay bênh vực nữ chính. Thế mà cuối cùng vì đàn ông mà trở mặt, tự đẩy mình vào chỗ chết. Động cơ của tác giả là gì? Để khai sáng nữ chính tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh? Hay để nhấn mạnh tình cảm sâu đậm của nam chính dành cho nữ chính? Nói chung là không thích chi tiết này, cảm thấy dư thừa và kém duyên. LIÊU BEBE Mời các bạn đón đọc Tiểu Thiếp Không Dễ Làm của tác giả Đào Giai Nhân.
Yêu - Loan
Nhiệm vụ của Lâm Mộ Mai tương đương với công lược Vưu Liên Thành. Cô phải tiếp cận anh, làm anh ta yêu cô, yêu đến mức sâu nặng, không thể nào thiếu được cô. Với Lâm Mộ Mai, yêu giống như là hận, tựa một loài vi rút, là thân bất do kỷ, là triền miên đến chết. Còn với Vưu Liên Thành, yêu là cái nhìn tình cờ, dần mãi thành thói quen, rồi cuối cùng luân hãm, là phá thành nhổ trại. *** Lời người dịch: Câu chuyện thanh xuân của họ bắt đầu từ xứ sở sương mù Anh quốc lãng mạn u buồn, tình yêu chớm nở từ Argentina đầy nắng. Lần đầu nếm trái cấm tại Sicily biển xanh nắng ấm; rồi dây dưa dai dẳng theo những cơn mưa rả rích của Luân Đôn. Bùng cháy triền miên tại Bắc Kinh cổ kính, cuối cùng đơm hoa kết trái tại Brazil phong tình. Nói đến đây thì các bạn cũng thấy được bối cảnh trải khắp của câu chuyện siêu lãng mạn này rồi nhỉ. Tuy nam chính không phải kiểu hoàn mỹ như bao tác giả khác vẽ lên, thậm chí còn rất ích kỷ; Còn nữ chính do từ bé đã được dạy lệch lạc nên suy nghĩ cũng rất khác người thường. Nhưng tất cả khuyết điểm của họ sẽ được khắc phục theo từng pha ngược vô cùng éo le. Xin đừng thóa mạ hai bạn ấy, đây là điều bất cứ người trẻ tuổi xốc nổi nào cũng phải trải qua để trở thành một người chính chắn, hoàn hảo và biết đảm đương hơn.  Nếu các bạn tin vào tớ, tin vào văn phong hoa mỹ của tác giả, chịu được những pha ngược đau tim, thì hãy cứ nhảy đi không cần suy nghĩ. Còn nếu bạn chỉ thích những gì êm đềm, nhẹ nhàng, là "BẠN ĐỌC KHÓ TÍNH VÀ THANH NIÊN NGHIÊM TÚC" thì đây không phải là sự lựa chọn thích hợp cho bạn, cứ bước đi và đừng nghĩ suy. *** Mãi cho đến lâu thật lâu về sau, Mộ Mai vẫn nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời của Rio de Janeiro. Nó màu lam nhạt, đẹp hệt như bức bích họa luôn khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay chạm đến trong nhà thờ. Sau ba mươi mấy giờ phi hành, đến Rio đã là sáng sớm giờ địa phương, Vưu Liên Thành sợ chân cô đau nên bắt buộc cô leo lên để mình cõng. Sáng sớm hôm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như thể biến thành nữ hoàng ở sân bay, nằm trên tấm lưng của chàng trai anh tuấn, hưởng thụ tất cả ánh nhìn hâm mộ của các cô gái xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Hồng Tiểu Hiền đang đẩy cả xe hành lý với vẻ mặt bí xị, không kiềm được bật cười khanh khách. Thực ra cô cười không phải vì Hồng Tiểu Hiền bị sai sử như đàn ông, mà là cô thật sự không kiềm được nỗi vui sướng trong lòng mình. Thế là cô cười toe toét với tư thái đắc ý vô cùng. Hình ảnh Vưu Liên Thành cõng cô ra khỏi sân bay được cánh truyền thông phương Tây giật tít trên các trang đầu, kèm theo đủ mọi bình luận cả tốt lẫn xấu ngay hôm sau. Ngôi nhà hạnh phúc của họ tọa lạc ở vịnh Guanabara, trước nhà là bờ cát dài những 31 kilomet, đại dương xanh thăm thẳm và các con sóng trắng xóa ì oạp xô bờ. Trước nhà trồng đầy cọ, dưới táng cọ là chú chó lông vàng được một người phụ nữ trung niên nắm lấy, bên cạnh bà là người đàn ông da ngăm ngăm đi đến nhận lấy hành lý từ Hồng Tiểu Hiền và tài xế. Vưu Liên Thành nắm tay cô thong thả đi vào nhà. ... Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Loan.