Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Editor: BOSS rape tôi thế đó Thể loại: Duyên trời tác hợp, HE, Hiện đại, Nam cường, Ngôn tình, Ngọt, Nhẹ nhàng, Nữ truy, Quân nhân, Sạch, Song xử, Sủng, Thầm mến, Thâm tình, Thanh mai trúc mã, Thực tế, 1Vs1, Tên gốc: Minh nguyệt tri ngã ý (Ánh trăng hiểu lòng ta) Tổng chương: 64 Văn án:  Một chiếc bánh ngọt siêu dễ thương giữa Giang đội trưởng của đội cảnh sát hình sự cùng nữ phát thanh viên xinh đẹp dịu dàng của chuyên mục kể chuyện đêm khuya. Giang đội trưởng mặc dù nhìn mạnh mẽ, cương trực là thế, tưởng anh khó mà động lòng với ai, thế nhưng từ nhỏ cho đến giờ là 30 tuổi, anh cũng đã có 3 lần thầm mến. Lần thứ nhất, bị một cô gái nhỏ đầu kẹp nơ hoa dùng một miếng bánh hoa sen lừa về nhà. Lần thứ hai, vào lúc nửa đêm anh cùng bạn lái xe về nhà, nghe được cô phát thanh viên dịu dàng nói “ngủ ngon". Lần thứ ba, là đối tượng xem mắt xinh đẹp đang ngồi đối diện nghịch ngợm chớp mắt nhìn anh, khiến tim anh loạn nhịp. Cái gì? Xem mắt nhầm người sao? Mặc kệ, Giang đội trưởng hung hăng quyết định đâm lao phải theo lao, mang “ánh trăng nhỏ" của mình về nhà. Từ đó về sau, lời đồn trong đội cảnh sát hình sự Ninh Thành nổi lên bốn phía. Cùng đọc truyện nhé!!!! “Nghe nói, Giang đội trưởng của chúng ta nổi tiếng không gần nữ sắc, vậy mà thấy sắc nổi lòng tham, cướp cô gái nhỏ đang xem mắt mang về nhà.” Giang đội trưởng xông ra bác bỏ tin đồn: không gần nữ sắc là thật, nhưng thấy sắc nảy lòng tham là giả. “Trong đời tôi yêu thầm 3 lần, đều là cùng 1 người.” Em là mối tình niên thiếu anh chưa kịp nói, em là ánh trăng nhỏ chính tay anh tự mình hái mang về nhà. *** Nhiều năm về trước, khi Giang Đông còn đang là một cậu thiếu niên ngỗ nghịch, cha mẹ anh vì quá bận rộn, không có thời gian chăm sóc và dạy dỗ con cái nên đã đưa anh về quê để sống với ông bà. Ngày đó, Giang Đông kiêu ngạo và ương bướng, không thèm nể mặt ai cũng không để ai vào mắt. Anh thường xuyên gây gổ đánh nhau, lăn lộn trong đống bùn đất, thế nên quần áo luôn nhem nhuốc bẩn thỉu. Khi đó, những người xung quanh chẳng ai vừa mắt với anh, người lớn còn thường xuyên dặn con cái mình tránh xa anh một chút. Thật ra Giang Đông cũng không mấy để tâm với việc bị người ta xa lánh, vì chính bản thân anh khi đó cũng không muốn giao du với lũ "gà con" yếu ớt này. Những lúc không đánh nhau, anh thường cô độc một mình, tự bày ra đủ trò để giết thời gian. Rồi đến một ngày nọ, khi anh đang chơi nhảy ô một mình, thì bỗng có một cô bé xinh đẹp bước đến bên anh. Cô bé đó đã dịu dàng lau đi vết bẩn trên mặt anh, khẽ băng lại vết thương trên trán anh, sau đó đưa cho anh chiếc bánh hoa sen, rồi dắt anh đến nhà mình. Cô bé đó là Ninh Nguyệt, là "ánh trăng nhỏ" trong lòng Giang Đông. Ninh Nguyệt không hề sợ sệt hay xa lánh anh như những đứa trẻ khác, ngược lại còn tỏ ra rất thân thiết với anh. Giang Đông từ nhỏ chưa từng được người ta yêu thích, bây giờ bỗng nhận được cảm giác ấm áp từ một cô gái nhỏ đáng yêu, bất chợt cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc vô ngần. Từ hôm gặp được "ánh trăng nhỏ" ở đầu phố, Giang Đông bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Anh không còn lăn lộn đánh đấm, không còn đi gây sự khắp nơi, thay vào đó ngày ngày chỉ ở nhà tu tâm dưỡng tính và trộm ngắm Ninh Nguyệt qua ô cửa sổ, quan sát cuộc sống thường ngày của cô. Anh biết rõ những thói quen của cô, biết rằng cô sẽ uống một cốc sữa tươi vào mỗi buổi sáng, 10 giờ tối sẽ uống một chén trà hoa quế thêm chút đường, biết rằng cô thường cùng bà học làm bánh hoa sen, biết rằng cô thích ngồi trên xích đu ngắm trăng trước khi đi ngủ. Khi đó, Giang Đông đã thầm cảm thấy thói quen này của cô thật tẻ nhạt và buồn chán, mặt trăng không tròn thì khuyết, chẳng bao giờ sánh được với cô. Cứ như vậy, hạt mầm tình yêu mà Ninh Nguyệt đã vô tình gieo vào lòng Giang Đông dần nảy mầm và bén rễ, sau đó vươn thành cây lớn, đơm hoa kết trái, cành lá rợp bóng sum suê. Giang Đông của ngày đó, đem lòng yêu Ninh Nguyệt, yêu đến mức muốn ở bên cô suốt đời. Giang Đông của ngày đó, đã hứa rằng sau này sẽ lấy cô làm vợ, sẽ chỉ yêu một người, mãi chẳng đổi thay. Lời hứa của một thời niên thiếu ngông cuồng và bồng bột, lại trở thành chấp niệm trong tim anh suốt những năm tháng sau này. Khi Giang Đông sắp phải trở về thành phố để tiếp tục đi học, Ninh Nguyệt đã nói với anh: "Em là Nguyệt Nha Nhi, chính là bầu trời treo vầng trăng cong, mỗi khi trăng non xuất hiện, chính là lúc em đang lặng lẽ ngắm anh." Câu nói này của cô, là điều anh vĩnh viễn không thể quên trong suốt nhiều năm sau đó. Ngày Giang Đông phải quay về thành phố, Ninh Nguyệt đã chạy theo xe anh, nói rằng cô sẽ đợi anh trở lại nơi này, cưới cô làm vợ. Thời niên thiếu ngây ngô và thuần khiết, cứ nghĩ rằng chỉ cần một lời hứa là đã có thể ở bên nhau, nào hay sẽ bị dòng đời xô đẩy, không từ mà biệt, để lạc mất nhau giữa biển người mênh mông rộng lớn. Sau khi Giang Đông trở về thành phố, Ninh Nguyệt đã phải theo gia đình chuyển nhà đi nơi khác. Rời bỏ quê hương thân thuộc để đến một nơi xa lạ, đối với một cô bé như Ninh Nguyệt là một điều vô cùng khó khăn. Nhưng điều đáng buồn hơn nữa, là cô còn chưa kịp nói với Giang Đông lời tạm biệt. Không lâu sau đó, ông bà Giang cũng dọn nhà đi khỏi nơi này, mà cả Giang Đông và Ninh Nguyệt khi ấy đều không có điện thoại di động, thế nên hai người họ đã hoàn toàn mất liên lạc với nhau. Giữa ngàn vạn người, lạc nhau thì dễ, nhưng để tìm lại nhau thì khó khăn vô cùng. Giống như việc mò kim đáy bể, vô vọng và mông lung… *** Mười hai năm sau, cậu thiếu niên sốc nổi và bốc đồng ngày nào giờ đã là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của thành phố. Bị thời gian và hiện thực mài giũa, Giang Đông của bây giờ đã trở thành một người hoàn toàn khác, nghiêm nghị, trầm ổn và anh dũng, được mọi người ngưỡng mộ và tin tưởng hết lòng. Điều duy nhất không đổi thay trong suốt mười hai năm dài đằng đẵng, là thứ tình cảm đơn thuần nhưng đầy cố chấp mà Giang Đông dành cho "ánh trăng nhỏ" của anh. Người ta thường nói rằng xa mặt thì cách lòng, nhưng có lẽ, nếu tình cảm đủ sâu đậm, đủ bền bỉ, đủ tha thiết, thì trái tim sẽ mãi chẳng rời xa. Giang Đông chính là minh chứng cho điều đó. Đủ yêu, sẽ đủ nhớ. Đủ nhớ, sẽ chấp nhận đợi chờ. Cho dù là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Giang Đông vẫn không thể tìm được một cô gái giữa biển người mênh mông. Thế nhưng, anh vẫn chưa bao giờ từ bỏ hy vọng, vẫn luôn "thủ thân như ngọc", đợi đến ngày gặp lại cô. Ông nội Giang thấy cháu trai cả đã 30 tuổi vẫn chưa có ý định kết hôn, liền cảm thấy vô cùng sốt ruột. Đứa cháu này rất đẹp trai, lại cao tới 1m85, thân hình rắn rỏi săn chắc, vậy mà đến giờ vẫn chưa có nổi một cô bạn gái, trong khi bạn bè đồng trang lứa đã có vợ con đề huề. Ông nội Giang thấy vậy liền sốt sắng bắt cháu trai cả đi xem mắt, Giang Đông vì muốn ông nội yên lòng, nên đành miễn cưỡng đi tới buổi hẹn này. Đối tượng xem mắt của Giang Đông là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng anh chẳng mấy quan tâm, vì trong lòng anh đã có Ninh Nguyệt rồi. Có điều, cô gái này cũng thật ồn ào và ngả ngớn. Lần đầu tiên gặp đã lén sờ mó cơ bắp của anh, bị anh phát hiện liền tỏ ra ngây thơ vô tội. Nhưng cô gái nhỏ ấy cũng rất thông minh, còn có thể giúp anh bắt được tên tội phạm đang bị truy nã. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland) Cô ấy là Ninh Yên Nhiên, phụ trách chuyên mục kể truyện ma của đài phát thanh vào mỗi buổi tối. Ninh Yên Nhiên năm nay 24 tuổi, vừa xinh đẹp vừa thông minh, nhưng vẫn chưa có nổi một anh bạn trai để ra mắt cha mẹ. Bà Ninh thấy vậy, liền ép con gái đi xem mắt. Ninh Yên Nhiên vốn cho rằng đối tượng xem mắt của cô là một người đàn ông vừa lùn vừa hói, không ngờ đến nơi lại thấy một anh cảnh sát vừa cao vừa đẹp trai, lại còn có rất nhiều tóc. Ninh Yên Nhiên không nén nổi tò mò, liền hỏi anh địa chỉ cấy tóc, không ngờ lời hỏi thăm chân thành của cô vào tai anh lại trở thành những lời trêu chọc, bông đùa. Giang Đông rất bực bội, anh đường đường là đội trưởng Giang uy nghiêm đoan chính không sợ trời không sợ đất, lại bị một cô nhóc ngang nhiên trêu đùa, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nhưng dù sao cô cũng là đối tượng xem mắt mà ông nội sắp xếp cho anh, nên Giang Đông đành phải nhẫn nhịn nuốt cục tức vào trong, cố duy trì nét mặt ôn hòa. Giang Đông không bao giờ ngờ được, cô nhóc ồn ào nghịch ngợm khiến anh tức giận này lại chính là "ánh trăng nhỏ" anh đã không ngừng tìm kiếm suốt bao năm. Khi Ninh Nguyệt lên cấp ba, cô đã đổi tên thành Ninh Yên Nhiên, vì cái tên "Nguyệt" ba mẹ đặt cho cô quá phổ biến. Khi nghe thấy Giang Đông nhắc đến người trong lòng, cô đã ngay lập tức nhận ra anh chính anh trai hàng xóm từng hứa sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng Ninh Yên Nhiên không muốn nói cho anh biết mình chính là Ninh Nguyệt, cô muốn anh yêu con người hiện tại của cô, chứ không phải là cô bé nhu hòa trong quá khứ. Cô muốn chứng minh rằng, dù cô có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, thì vẫn luôn là người con gái mà anh hết mực nâng niu. Với sự trợ giúp của đám bạn thân, Ninh Yên Nhiên từng bước "cưa đổ" đội trưởng Giang lạnh lùng hờ hững. Giang Đông vốn không hề phòng bị, đến khi giật mình nhận ra rằng bản thân đã "mắc bẫy" thì đã quá muộn, anh đã "đổ đứ đừ" trước cô gái nhỏ đáng yêu mất rồi. Giang Đông cảm thấy mình thật tồi tệ, xấu xa. Rõ ràng anh đã hứa rằng rằng sẽ chỉ yêu một mình "ánh trăng nhỏ", vậy mà vẫn động lòng trước Ninh Yên Nhiên. Vậy nên, anh cố gắng giữ khoảng cách với Ninh Yên Nhiên, luôn tìm cách để né tránh cô vì muốn giữ trọn lời thề với "ánh trăng nhỏ". Nhưng tình yêu đâu phải là thứ mà con người ta có thể trốn tránh? Cho dù đội trưởng Giang luôn cố tỏ ra lạnh lùng, hờ hững, nhưng vẫn không kìm được mà lún sâu vào tình yêu với cô, để rồi khi phát hiện ra Ninh Yên Nhiên chính là Ninh Nguyệt, anh mới cảm thấy bản thân ngốc nghếch vô cùng. Trong cuộc đời Giang Đông có ba lần anh thầm mến. Mà cả ba lần đó, người được anh thầm mến đều là cô nàng Ninh Yên Nhiên. Đối với anh, cô là mối tình thời niên thiếu, là giấc mộng trong những năm tháng thanh xuân, là ánh trăng soi sáng lòng anh cho đến cuối cuộc đời. Cô gái này rất ồn ào, nhưng là kiểu ồn ào mà anh thích nhất. Cô gái này đôi khi xấu tính, đôi khi gây sự vô cớ, nhưng khi cười lên lại rất ngọt ngào đáng yêu. Cô gái này rất nghịch ngợm, ương bướng, phá vỡ tất cả quy tắc của anh, nhưng luôn khiến trái tim anh ấm áp. Cô gái này, là tất cả những gì quan trọng nhất với anh. "Thề? Có thể, dùng thứ quan trọng nhất của anh để thề!" "Không được!” … "Anh không thể dùng em để thề." Ninh Yên Nhiên thường nghe người ta nói rằng, mối tình đầu thường không có kết quả tốt. Nhưng bây giờ cô đã có thể chứng minh, rằng chàng trai đầu tiên cô yêu sẽ đồng hành cùng cô cho đến cuối cuộc đời. Nơi nào có anh, là nơi bình yên nhất. Nơi em nào có em, là nơi ấm áp vô ngần. Nơi nào có anh và em, là nơi tận cùng của hạnh phúc. *** "Nếu anh đau đớn hay mệt mỏi thì phải nói ra, đừng có luôn cứng rắn như vậy." "Không cần thiết, cũng không ai nghe." "Em sẽ nghe, anh nói với em này." Ninh Yên Nhiên dán lên lưng Anh khuôn mặt nhỏ mềm mại kề sát đường cong cơ bắp của anh nhẹ nhàng cọ cọ: "Em sẽ đau lòng." *** "Em hi vọng em và anh ở bên nhau chỉ bởi vì anh thích em chứ không phải vì cái gì mà bạch nguyệt quang, hoặc chỉ vì một lời hứa, anh có hiểu không?" "Anh hiểu." Anh tạm dừng hai giây, khóe môi khẽ cong lên, "Nhưng cho tới bây giờ, anh không bỏ xuống được không phải là lời hứa hẹn, mà là em." "Nguyên tắc rất quan trọng, lời hứa rất quan trọng, lùi một vạn bước mà nói, nếu như người anh thích lúc trước thật sự là một người khác..." Nhìn biểu tình khẩn trương của cô, Giang Đông có ý xấu trong mắt cười một tiếng, cố ý ngưng lại. "Người anh chọn cuối cùng, nhất định cũng là em." "Chính là cô nhóc xấu tính lòng dạ hiểm độc không quan tâm gì cả, cứ như vậy phá hoại nguyên tắc và hứa hẹn của anh." Sống lưng căng cứng của Giang Đông chậm rãi thả lỏng, ôm mỹ nhân thơm thơm mềm mại trong lòng, giống như thở dài, nói: "Nhiên Nhiên, anh không bỏ xuống được, là em." _____ Chú thích: "...": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. Rv: Thiên Dung Hoa *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.   Mời các bạn mượn đọc sách Giang Đông Ôm Trăng Sáng của tác giả Ninh Chiêu Chiêu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bất Khả Kháng Lực - Lam Lâm
Lớn lên trong cô nhi viện, suốt thời thơ ấu ấy Thư Niệm vẫn hằng mong mình được như cô công chúa được chàng hoàng tử đến giải thoát cho mình. Hoàng tử không đến, nhưng "cậu chủ" thì có. Cậu chủ tính tình quái thai khó chiều và cực kì gàn dở. Cậu chủ Tạ Viêm đó kiên định, rất kiên định nghĩ rằng đời này mình không thích đàn ông. Hết lần này đến lần khác, hắn hữu ý rồi vô tình đẩy luôn Thư Niệm, phương thuốc bình ổn cho tâm hồn dần rời xa mình. Cuộc cút bắt kẻ chạy người đuổi, chung quy vì 1 chữ tình. Yêu và muốn được yêu, chấp nhận và được chấp nhận, liệu đến khi nào họ mới thực sự thẳng thắn mở lòng với nhau? Tình yêu của hai người đến khi nào hòa chung một lối? *** Thư Niệm nhớ mãi cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Tạ Viêm. Đó là một ngày nắng đẹp. Cậu đang ngồi xổm trong một góc vườn, giở một cuốn truyện tranh vốn đã hơi cũ ra đọc. Thư Niệm kì thực đã xem qua rất nhiều lần, hình ảnh và nội dung trong từng trang giấy chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể hiển hiện rõ nét trong đầu, hiệu ứng lập thể (3D ý) rất chân thật. Nhưng cậu vẫn háo hức xem lại, có lẽ bởi vì đây là cuốn truyện duy nhất cậu có. Cũng như những cô bé trong trại mồ côi, cậu thích nhất chàng hoàng tử trong truyện. Chàng ta cưỡi trên lưng một chú ngựa trắng cao cao, khuôn mặt anh tuấn mà trang phục thì đẹp mắt, lại mang theo thanh kiếm oai phong lẫm liệt, chỉ thoáng chốc thôi đã đánh bại con rồng lớn, giải cứu nàng công chúa khỏi tòa lâu đài. Trang đó Thư Niệm đã xem đi xem lại mãi, hâm mộ vô cùng. Cậu cũng muốn được như nàng công chúa, tựa như được viết trong hồi kết truyện, “Từ đấy về sau sống một cuộc đời hạnh phúc.” Thư Niệm năm đó đã mười hai tuổi, nhưng có nhìn thế nào đi nữa cũng giống một đứa bé chưa lên mười. Gầy yếu đến mức ngay cả đứng cũng muốn không vững. Nơi cậu lớn lên, được gọi là “Viện phúc lợi Hạnh Phúc”. Dù tất cả mọi cô nhi viện trên đời này đều chẳng thành thật tự nhận là “cô nhi viện”, nhưng lẽ ra người ta cũng không nên gán cho nó cái tên hoàn toàn chẳng hợp tình hợp cảnh tí xíu nào… Nào là “Hạnh Phúc”, “Hồng Tâm” (tim hồng ý, ọe), “Thiên Sứ”, “Nhân Ái”… Đâu cũng như đâu! Tiếc thay, mãi tận bây giờ Thư Niệm vẫn chưa hiểu ý nghĩa từ “hạnh phúc” này là như thế nào. Tất nhiên, nói ra thì niềm vui không hẳn là không có. Chẳng hạn khi có phóng viên tới phỏng vấn được diện tạm bộ cánh mới, đêm Noel sẽ được hơn mọi ngày một miếng thịt lợn hun khói, lại còn… hình như là không còn gì nữa. ... Mời các bạn đón đọc Bất Khả Kháng Lực của tác giả Lam Lâm.
Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình - Đồi
Đỗ Trạch là một tên độc giả anti fan (rởm), chính vì cái lý luận trai không hư gái không thương, độc giả không ném đá tác giả không nhìn thấy. Tên độc giả ngốc nghếch cuồng tín vào chân lý “càng yêu càng chửi”, cứ thế theo dõi tiểu thuyết dài kỳ trong nỗi niềm đau đớn cứ tuần hoàn hết ném đá rồi lại bấm phiếu đề cử, bấm phiếu đề cử rồi lại ném đá… Mà hôm nay, một bình luận ném đá Đỗ Trạch gửi cho tác phẩm mới “Hỗn Huyết” của tác giả, không ngờ lại để tác giả đọc được! Kể từ đó, nhân vật chính tươi sáng ngời ngời - Tu - từ một thiếu niên thiên tài của học viện phép thuật tức khắc thức tỉnh dòng máu Undead, biến thành một bộ xương trắng một cách thần kỳ! Tên độc giả anti fan ngốc nghếch liền tức ói máu… Tác Giả! Anh Thắng Rồi! Bất ngờ hơn còn ở phía sau. Chủ hàng nơi Đỗ Trạch mua sách đã gửi nhầm cuốn đồng nhân cao H của “Hỗn Huyết” cho cậu, và thế là Đỗ Trạch - mắt đeo kính cận dày cộp, tai đeo máy trợ thính - cứ thế xuyên-không vào trong “Hỗn Huyết” một cách phản khoa học! Một cuốn tiểu thuyết của độc giả, nhưng lại là cả cuộc đời của nhân vật chính. Một fan trung thành mang theo tuyệt kĩ xuyên không tới, rốt cuộc người này là cứu tinh của nhân vật chính, hay là kẻ hủy diệt? *** Độc giả: Tôi là một ngụy anti-fan Đỗ Trạch là một ngụy anti-fan. .Ngụy anti-fan có thể giải thích như thế này: có một đám người đối xử với thần tượng của mình tàn bạo y chang như với kẻ thù, đủ kiểu soi mói đủ kiểu chửi bới, thể hiện triệt để tinh thần “Tương ái tương sát”(Yêu nhau giết nhau).. Đỗ Trạch lựa chọn trở thành một ngụy anti-fan cũng vì ba nguyên nhân. Thứ nhất đương nhiên là nguyên nhân xuất hiện của ngụy anti-fan: soi mói, chửi bới, thu hút sự chú ý cho người mình yêu thích từ một góc độ khác. Họ không thể khiến người ấy được vinh quang tột đỉnh thì phải phá rồi dựng, bôi đen người ấy để thu hút ánh mắt của quần chúng, khơi gợi sự chú ý và đồng cảm của người khác đối với người ấy. Sau khi đã thành công khiến người yêu thích nổi tiếng, họ cũng công thành lui thân.. Thứ hai, chuyện Đỗ Trạch thích làm nhất là post bài soi mói thần tượng của cậu, sau đó ngồi chờ những fan khác của người ta nhảy ra công khai ném đá lại mình. Nhìn những fan khác không ngừng post bài ở dưới để phản bác, Đỗ Trạch vô cùng thỏa mãn: tốt lắm, ý tôi là thế đó. Các anh em à, cứ tiếp tục phát huy tinh thần đó đi ~. Nguyên nhân cuối cùng là do một chút tâm tư nhộn nhạo của Đỗ Trạch. Tình cảm của fan dành cho thần tượng đương nhiên là vừa yêu vừa kính. Nhưng họ cũng ôm ấp một thứ tình cảm khác: muốn chủ động tiếp cận người ta, nhưng thứ nhất là sợ quấy rầy đối phương, thứ nhì là sợ người ta chả thèm để mắt tới. Vì thế họ chỉ có thể cố gắng lưu lại dấu ấn của mình để khiến người ta chú ý, giống như cô gái tim thì đen thui mà lại tỏ vẻ rụt rè ngượng ngùng ngồi chờ người yêu đến giở khăn voan lên. Đại nhân, đại nhân, mau tới đây nhận em đi ~ Em rất dễ nuôi đó! ... Mời các bạn đón đọc Độc Giả Và Nhân Vật Chính Đích Thị Là Chân Tình của tác giả Đồi.
Biên Nhược Thủy - Sài Kê Đản
1. Biên Nhược Thủy (Tập 1) Biên Nhược Thủy, tên cũng như người, mẹ cậu những mong cậu trong sạch được như nước, và quả thật cậu trai ấy cũng đã sống cuộc đời mình như vậy. Trong sạch, bình đạm, dịu dàng như nước. Chỉ tiếc rằng dù có là suối nguồn chảy mãi, thì cũng có ngày phải băng thác vượt ghềnh, rồi cũng sẽ phải mài mình qua những khúc quanh gồ ghề đá sỏi. Trên con đường ra biển lớn ấy của Biên Nhược Thủy, lại tình cờ vấp phải một khúc ngoặt mang tên Tống Thiên Lộ, một con người gần như trái ngược hoàn toàn với cậu. Vậy mà chẳng hiểu sao lại như nam châm trái dấu hút chặt lấy nhau. Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không được. Là duyên là nghiệt chung quy cũng vẫn phải trải qua. Mang trong lòng tình cảm không sao phơi bày ra ánh sáng mà rời khỏi Tống Thiên Lộ, liệu Biên Nhược Thủy còn có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia của mình được nữa không? 2. Biên Nhược Thủy (Tập 2) Mẹ mất, những nơi có thể coi là nhà cũng chẳng thể quay về, Biên Nhược Thủy bắt đầu sống cảnh chẳng còn biết ngày mai.  Những tưởng cuộc đời cứ mù mịt như vậy mà trôi đi, thì Tống Thiên Lộ lại một lần nữa xuất hiện. Hai năm cách xa, hai năm thương nhớ, ngày gặp lại thấy người mình yêu sống trong khổ sở và tủi nhục, Tống Thiên Lộ nào có chịu được, nhất quyết ép cậu quay về cùng mình. Thế nhưng cuộc đời đâu có dễ dàng đến thế, chưa nói đến ánh mắt người ngoài hay nỗi lòng của người làm cha mẹ, thì trong chính tình yêu này, Biên Nhược Thủy và Tống Thiên Lộ cũng đã có quá nhiều khúc mắc với nhau. “Pháo hoa chóng tàn, tình đời dễ tan, mà người lại hỏi ta có nguyện cùng người hồng trần phiêu bạt, một kiếp thanh cao…” Một người như suối nhỏ, một người như nước lũ, giữa dòng đời cuộn sóng này, liệu có bờ bến nào họ có thể dừng chân? *** Lớp ta sắp có học sinh mới chuyển tới đấy, nhìn coi thế nào?” “Ai thế?” Tôi cắn bánh mì khô, quay đầu nhìn khuôn mặt to bành của Lưu Duy đang nhăn nhở cười. Lưu Duy chỉ tay ra ngoài, “Đó đó! Cái thằng tiểu tử đằng kia kìa, cái đứa đầu bù, tóc thì như hành tây đó, thấy chứ?” Tôi huýt gió rồi chạy tới trước cửa phòng bảo vệ trường, quả nhiên, tiểu tử kia quay đầu lại nhìn thấy tôi, tôi trợn mắt vẫy tay với hắn, kêu to Dương Thông Đầu. Hắn cũng nhìn lại, thản nhiên cười, tôi sững người đôi chút, sau đó cười to lên, rất thú vị, nhìn như trẻ con thế thì trong lớp lại có người bị bắt nạt rồi. Đi, đi qua đó nào!” Tôi vỗ vai Lưu Duy, vài bước đã nhảy tới trước mặt Dương Thông Đầu. “Hắc hắc…Dương Thông Đầu, cậu là người ở đâu a?” Tôi chống tay lên cái bàn trước mặt, cúi đầu nhìn hắn. “Tên tớ không phải là Dương Thông Đầu, là Biên Nhược Thủy, mẹ tớ muốn tớ lớn lên cũng thanh thuần như nước.” Tôi xùy một tiếng, coi cái dáng bộ nho nhã đó, vừa nhìn qua đã đoán được là loại người tới cái rắm cũng không đánh được mà (*)! Biên Nhược Thủy thấy tôi cười cũng không đáp lại, cúi đầu lấy cái gì đó. Tôi cúi đầu nhìn theo, xem có gì hay không, đều là một đống chẳng ra gì, mà học tới cao trung rồi vẫn còn mang theo hộp bút sao, tôi tính cầm lên xem thì đã bị hắn giật lấy. “Cho tớ xem nào!” Tôi giật mạnh lại cái hộp, sao lại keo kiệt thế, hắn không cho tôi coi thì tôi càng muốn coi. “Đừng mở ra!” Biên Nhược Thủy đứng dậy muốn đoạt lại, nhưng tôi nhanh hơn, quay người lại, nhanh chóng mở hộp ra, hộp mở ra còn mang theo âm thanh rin rít, đúng là đồ cũ. Trong hộp bút chỉ có mấy cây bút, cả hai đều là bút máy, có một cái đã bị dùng tới mòn cả đầu bút. Trong thoáng chốc, tôi thấy trên đầu hộp bút có dính một mảnh giấy màu đỏ thẫm được cắt thành hình trái tim, trông tầm thường muốn khóc, lại còn dùng băng dính, dính chặt, gỡ không ra. ... Mời các bạn đón đọc Biên Nhược Thủy của tác giả Sài Kê Đản.
Thế Bất Khả Đáng - Sài Kê Đản
Nội dung truyện nói về hai anh em cực phẩm nhà họ Viên trên hành trình theo đuổi Hạ Diệu, một cảnh sát – thái tử gia đã cải tà quy chính ~(‾▿‾~) Anh công là một bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, mở một công ty vệ sỹ, nhờ sự “mai mối” của cô em gái mà quen biết với em thụ. Từ ánh mắt đầu tiên anh đã để ý đến em và rồi bắt đầu bước lên con đường “đoạt ái” với em gái. *** Mỗi năm một lần giải thi đấu vật tự do dành cho cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ lại diễn ra ở sân vận động Bắc Kinh. "Ngày hôm qua chúng tôi đã tiến hành một cuộc thi dự tuyển, trải qua những trận đấu kịch liệt, đã tìm ra mười sáu tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Người chủ trì lần lượt gọi to tên của mười sáu người này: "Joy, Brown, Đới Cao Cao, Hạ Diệu,..." Mười sáu tuyển thủ mặc đồng phục cảnh sát lần lượt lên đài biểu diễn, tám người Trung Quốc tám người Hoa Kỳ, mặt đối mặt xếp thành hai hàng, hướng về đối thủ cúi chào làm lễ một cái. Brown đứng ở vị trí thứ ba thuộc hàng ngũ Hoa Kỳ, cúi người chín mươi độ âm thầm đánh giá người đứng chếch phía đối diện là Hạ Diệu từ trên đầu xuống dưới đũng quần, khoé miệng kín đáo nhếch lên một nụ cười không mấy tử tế. Tiếng súng báo hiệu bắt đầu thi đấu khai hoả, lần lượt hai người đối kháng, người thắng sẽ được vào đấu vòng trong. Giải đấu vật tự do giữa cảnh sát Trung Quốc và Hoa Kỳ là sự giao thoa giữa hai nền văn hoá võ thuật khác nhau giữa Trung Hoa và Tây Phương. Cảnh sát Trung Quốc chú trọng vào các chiêu thức bằng chân, vô cùng ác liệt. Bên Hoa Kỳ lại lấy nấm đấm là đòn sát thủ, một chiêu hạ gục đối phương. Mà Brown người giỏi nhất trong đội hình cảnh sát Hoa Kỳ. ... Mời các bạn đón đọc Thế Bất Khả Đáng của tác giả Sài Kê Đản.