Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Orlando

"Tới đây Orlando thức giấc. Chàng duỗi dài người. Chàng ngồi dậy. Chàng đứng thẳng người, hoàn toàn trần trụi... Không một con người nào, kể từ thuở hồng hoang, trông mê hồn hơn thế. Cơ thể chàng hợp nhất sức mạnh của một gã đàn ông và sự thanh tú của một phụ nữ... Orlando đã trở thành phụ nữ - không thể phủ nhận điều đó... Orlando là một người đàn ông cho tới ba mươi tuổi, sau đó chàng trở thành một phụ nữ và vẫn giữ nguyên giới tính kể từ khi ấy..." (Trích nội dung tiểu thuyết Orlando) "Tràn ngập các trang sách là một không khí huyền thoại, thể hiện một dạng tồn tại được cách điệu và nâng cao, không phải cuộc sống thật sự chúng ta vẫn sống, mà giống như một ảo ánh hay một giấc mơ". TED GIOIA - Nhà phê bình Mỹ *** Orlando được đánh giá là “bức thư tình dài và quyến rũ nhất trong lịch sử văn học” mà Virginia Woolf dành cho người yêu đồng giới. Vita Sackville West là nhà thơ, cô có một cuộc hôn nhân dài và hạnh phúc với Harold Nicolson.  Trong khi đó Virginia và người chồng của mình, Leonard Woolf cũng có mối quan hệ vợ chồng khá hòa hợp, nhưng Virginia không có hứng thú tình dục với Leonard. Điều đó  cũng không phải bất ngờ, bởi thời đó, những cuộc hôn nhân không có tình dục cũng khá phổ biến. Virginia Woolf và Vita Sackville West đã tình cờ gặp nhau, và rồi nhanh chóng bị cuốn vào nhau, trở thành tình nhân. Vita là người khá phóng khoáng trong tình dục, và thường xuyên theo đuổi những người phụ nữ khác, nên giữa Woolf và Vita, có thể có một mối quan hệ tình dục say đắm. Nếu mối tình này không diễn ra, Orlando sẽ không được sáng tác. Sách đề tặng Vita Sackville West, người tình đồng giới Orlando được đánh giá là “bức thư tình dài và quyến rũ nhất trong lịch sử văn học” mà Virginia Woolf dành cho người yêu đồng giới. Cuốn sách đã nhanh chóng trở nên nổi tiếng và được độc giả khắp nơi say đắm. Mặc dù, trong lịch sử văn học, Orlando không phải là tác phẩm hư cấu đầu tiên nhắc đến chuyển giới. Hóa thân của Ovid là một tác phẩm vừa trào phúng vừa nghiêm túc về sự biến chuyển của vật thể - đặc biệt là hình hài con người, thành cây cối hay thú vật, hay thần linh biến thành người để theo đuổi tình nhân. Trong Nghìn lẻ một đêm cũng có cốt truyện và tình huống về  chuyển giới và cải trang thành giới tính khác. Shakespeare ưa thích việc giả trang, và vào thời ông, vì phụ nữ bị cấm đóng kịch trên sân khấu nên tất cả các vai phụ nữ đều là trai giả gái. Họ chìm trong những mối tình say đắm cùng nhau, và bản chất chúng đều là những mối tình đồng tính. Vita Sachville West chính là hình tượng ngoài đời của Orlando. Vita vốn là một người đam mê hóa trang. Cô thường hóa trang thành đàn ông, để tận hưởng sự tự do. Trong cuốn Orlando, Woolf đã “đảo ngược” tình huống đó, khi Orlando trở thành phụ nữ, phải vận những bộ trang phục phức tạp, đã tự mình cảm nhận sự khó chịu mà các cô gái bình thường vẫn hay chịu đựng. Ấy cũng chính là câu chuyện “nữ quyền” Woolf vẫn luôn hướng đến trong các tác phẩm của mình. Orlando có nhiều chi tiết dựa trên lịch sử của gia tộc Sackvilles, với bối cảnh chủ yếu là Knile House, một trong những biệt thự cổ còn tồn tại ở Hạt Kent, nước Anh. Đến năm 1566, đây là nơi thuộc quyền sở hữu của Thomas Sackville, em họ của Nữ hoàng Elizabeth I, cụ kỵ của Vita Sachville West. Orlando biến thành phụ nữ khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nhưng anh ta đối diện với trạng huống ấy một cách bình thản lạ lùng. Khi chứng kiến bộ dạng của mình trong hình hài một người phụ nữ, anh ta phán: “Khác giới, nhưng cùng một người”. Từ khi biến thành phụ nữ, cuộc đời anh ấy (cô ấy) bước vào những cuộc phiêu lưu mới, những gặp gỡ mới. Đôi lúc trong những khi chán chường, Orlando vẫn cải trang thành đàn ông, để tìm kiếm niềm hoan lạc chốc lát. Orlando vẫn đi đi về về giữa hai giới tính. Tìm kiếm tiếng nói riêng cho những người phụ nữ Sự khác biệt về giới ấy bao hàm những hệ quả về xã hội và pháp luật. Rất nhiều người đàn ông Woolf biết, trong đó có chồng bà, Leonard, và chồng của chị gái Vanessa, Clive Bell, được giáo dục tại Cambridge. Virginia và Vanessa được giáo dục tại gia, hình thức phổ biến cho con gái nhà thượng lưu. Phụ nữ hầu hết không được đi học. Khi Woolf viết Orlando, hơn 8 triệu phụ nữ tuổi 30 trở lên đã thắng trong cuộc bỏ phiếu cho Nghị định Đại diện cho Nhân dân năm 1918. Với đàn ông, độ tuổi là 21. Năm 1928, khi tiểu thuyết được hoàn thành, mọi phụ nữ trên 21 tuổi đã bình đẳng cùng đàn ông trong các cuộc tuyển cử. Chưa đầy hai tuần sau khi Orlando được phát hành, Woolf đến Girton cho buổi giảng thứ hai của mình, với cái tên Phụ nữ và Sáng tạo. Tuần trước đó, bà đã có mặt ở Newnham. Woolf tóm tắt lại hai bài giảng của mình thành bài luận nổi tiếng Căn phòng riêng, xuất bản 1929. Virginia Woolf trăn trở về sự bất công xã hội và kinh tế giữa hai giới tính, bất công bắt nguồn từ phân biệt giới tính được che đậy như những sự thực khách quan của thế giới. Orlando đã mở đường cho những khám phá nghiêm túc và đáng lo ngại về vị thế của phụ nữ. Nhân vật chính dành nhiều năm ròng lấy lại tài sản của mình, và cuối cùng bị tước đoạt một cách hợp pháp sau khi anh tỉnh dậy trong bộ dạng con gái. Orlando là một nhà thơ - có thể không giỏi cho lắm - nhưng khi là đàn ông, dù bất tài anh ta cũng được đánh giá kỹ. Trong khi những người con gái giỏi nhất có khi không được chú ý. “Nhưng chúng ta phải tiếp tục viết”, bà nói với những cô gái trẻ tại Cambridge, “vì trong 100 năm tới, với căn phòng của riêng mình và tiền của riêng mình, sẽ không còn  những giới hạn do phân biệt giới tính lên khả năng của phụ nữ và sức sáng tạo của họ”. Orlando thường bị phê phán là tác phẩm trào phúng, kém quan trọng hơn Bà Dalloway hay Đến ngọn hải đăng. Nhưng tác phẩm hoàn toàn vượt xa những tác phẩm thời kì của nó trong tranh luận về giới và bình đẳng giới. Đặt một phép so sánh với cuốn The Well of Loneliness , nhân vật Radclyffe Hall, người thích được gọi là John, là  một phụ nữ đồng tính tin rằng: phụ nữ yêu phụ nữ là những  người bị sinh ra trong hình hài sai lầm. Điều này đưa đồng tính nữ tới đau khổ suốt đời. Cuốn tiểu thuyết đó bị cấm tại Anh và đã bị đưa ra tòa. Virginia Woolf đồng ý làm nhân chứng, với niềm tin vào tự do ngôn luận và chống cấm đoán, nhưng e ngại khi phải nói The Well of Loneliness là văn chương. Bà đã đúng khi e ngại, cuốn sách đó không phải văn chương. Hai tác phẩm, cùng một năm, cùng chủ đề gây tranh cãi. Nhưng Virginia Woolf, vì bà biết viết, biết quyến rũ người đọc, vì bà hài hước, có thể vì bà đang yêu, và phong cách văn của bà bay bổng với sự tự nhiên, duyên dáng, đã thành công trong việc luồn qua những kiểm duyệt. Trong khi The Well of Loneliness củng cố tất cả những định kiến về giới tính và ham muốn tình dục. Cuốn sách bị cấm. Orlando phá vỡ hết những định kiến ấy, nó lại trở thành sách bán chạy. *** Orlando, A Biography xuất bản lần đầu vào ngày 11/10//1928 (cũng là thời điểm ở đoạn kết của tiểu thuyết). Virginia Woolf xem tác phẩm này như một sự thư giãn tinh thần, một “writer’s holiday” sau những tác phẩm đòi hỏi khắt khe hơn về cấu trúc, chủ đề như Căn phòng của Jacob, Bà Dalloway, Tới ngọn hải đăng… Tuy nhiên, dù chính tác giả không kỳ vọng, Orlando lại chính là tác phẩm được đọc nhiều nhất của bà, và ngay trong lần tái bản thứ hai, số lượng bản in bán ra là 6.000, gấp đôi so với Tới ngọn hải đăng. Thủ pháp dòng ý thức trong tác phẩm này cũng đi tới chỗ cực kỳ điêu luyện và tinh tế. Và có lẽ chính vì được viết với tình yêu và cảm hứng tột cùng, có thể những vấn đề sâu thẳm nhất về ý nghĩa của cuộc đời, tình yêu và sáng tạo được thể hiện trong Orlando, ở một số khía cạnh nhất định, vượt xa hơn rất nhiều so với các tác phẩm khác của Virginia.  Cho tới nay, nhiều tiểu luận, phê bình và luận văn tiến sĩ cũng đã soi rọi nhiều ánh sáng khác nhau lên tác phẩm, và những tranh luận vẫn còn tiếp diễn, dù nói chung tất cả các văn bản này đều xem Orlando là một tác phẩm “avant-garde” về nữ quyền và tình dục đồng giới nữ. Trước khi đọc Orlando, một tiểu thuyết hay tiểu sử giả cách (fake biography), có lẽ các độc giả cũng cần biết qua hai yếu tố sau: Thứ nhất, tác phẩm này được đề tặng cho V. Sackville-West,[1] (sau đây viết tắt là VSW) bạn thân và người tình của Virginia Woolf.[2] Theo lời của Nigel Nicholson[3], con trai của VSW, đây là “lá thư tình dài nhất và dễ thương nhất trong văn học, trong đó [Virginia] khám phá Vita… đẩy bà từ giới tính này sang giới tính khác… buông một màn sương mù xung quanh bà.”[4] VSW cũng là nguyên mẫu của nhân vật chính Orlando, với một số chi tiết đời thật của bà được hư cấu hóa.  Thứ hai,  các chi tiết trong tác phẩm dựa trên lịch sử của gia tộc Sackvilles, và có bối cảnh chủ yếu dựa trên các thực tế về Knole House[5], một trong số ít gia thự cổ và lớn nhất hiện còn tồn tại ở Hạt Kent, Anh Quốc. Knole House được thiết kế theo niên lịch của một năm, gồm 365 phòng (365 ngày), 52 cầu thang gác (52 tuần), 12 cổng vào (12 tháng) và bảy sân trong (bảy ngày trong tuần). Những phần lâu đời nhất của ngôi nhà này do Thomas Bourchier, Tổng Giám mục xứ Canterbury xây dựng vào khoảng giữa 1456 và 1486. Sau nhiều lần đổi chủ, năm 1566, nó thuộc quyền sở hữu của Thomas Sackville[6], em họ của Nữ hoàng Elizabeth I,[7] cụ kỵ của VSW. Khi viết về Orlando, hầu hết những nhận định của các nhà nghiên cứu và phê bình văn học Âu Mỹ đều nhấn mạnh tới sự táo bạo và đi trước thời đại của Virginia khi xóa nhòa ranh giới của giới tính trong tình yêu; hoặc sự sáng tạo đậm nét trào phúng của bà khi pha trộn giữa phong cách viết tiểu sử và tiểu thuyết, pha trộn giữa hiện thực và những ảo tượng. Những lý luận đó đều na ná như nhau và đều không có gì mới mẻ hay khai phá. Tuy nhiên, Ted Gioia[8] có một cách nhìn mà người dịch thấy khá mới mẻ và thú vị, ông cho rằng Orlando nhìn xa hơn nhiều vào tương lai so với bất kỳ tác phẩm nào trong lĩnh vực khoa học viễn tưởng. Và ông cũng nhấn mạnh tới dòng văn xuôi đẹp như thơ của tác phẩm: “Nhưng không tóm lược cốt truyện nào có thể đánh giá đúng những phẩm chất đặc biệt của cuốn tiểu thuyết này. Cái mà độc giả sẽ nhớ tới là những tình tiết ly kỳ, sắc thái và bầu không khí. Tôi đọc cuốn sách của Woolf lần đầu trong những năm đại học, sau khi tới tham quan Knole House, một trong những thái ấp miền quê lớn nhất ở Anh Quốc… Trong ký ức của tôi, kết cấu của cuốn tiểu thuyết nhòa vào những sắc màu và hình ảnh của các bức tranh và những tấm thảm thêu ở Knole House. Tràn ngập các trang sách là một không khí huyền thoại, thể hiện một dạng tồn tại được cách điệu và nâng cao, không phải  cuộc sống thật sự chúng ta vẫn sống, mà giống như một ảo ảnh hay một giấc mơ. Nhưng ngày nay, khi đọc lại tác phẩm, tôi thu lượm được rất nhiều so với hồi ở lứa tuổi hai mươi. Giờ đây tôi khá quen thuộc với các tác phẩm khác của Woolf, và quay lại với bà vì vẻ đẹp đích thực trong ngôn ngữ của bà cũng như chính bản thân câu chuyện. Trong lịch sử ngôn ngữ Anh, có rất ít nhà văn viết hay hơn, trên nền tảng câu nối tiếp câu, hay đi xa hơn trong việc xóa nhòa các ranh giới giữa văn xuôi và thơ. Nhưng trên hết, ngày nay Orlando nổi bật lên với tư cách một tác phẩm đi đầu, tiên báo cho rất nhiều tiểu thuyết sau này – từ The Left Hand of Darkness cho tới Middlesex – những tác phẩm thể hiện giới tính với sự thay đổi không ngừng thay vì cố định, và đã biến nữ tính và nam tính thành những chủ đề bề mặt thay vì những giả đoán bất định trong tiểu thuyết đương thời.”[9] Ở đây, nhân tiện, từ gợi ý của Ted Gioia, người dịch chợt nghĩ có khi nào Orlando cũng là tác phẩm đầu tiên đã mở đường cho dòng văn học hiện thực huyền ảo (magic realism) với đại diện lẫy lừng nhất của nó là García Márquez hay chăng? Ở các tác phẩm khác của Virginia Woolf, thời gian và cái chết thường là một nỗi ám ảnh, một yếu tố can thiệp thô bạo vào đời sống hàng ngày, nhưng với Orlando, bà đã phá tan quyền lực tuyệt đối của thời gian và cái chết. Diễn tiến của tiểu thuyết này trải dài qua ba thế kỷ, từ 1588 đến 1928. Với nhân vật chính là Orlando, ban đầu là nam giới, rồi biến thành nữ giới sau một giấc ngủ dài, ở tuổi ba mươi, và dừng lại ở tuổi ba mươi sáu vào thời điểm tác phẩm kết thúc. Tiểu thuyết này cũng đặt ra những câu hỏi và lời giải đáp cực kỳ tế vi và sâu sắc về ý nghĩa của cuộc sống, tình yêu và sáng tạo. Tình yêu và Sáng tạo hiện ra, song song như hình với bóng, với từng khía cạnh say đắm, chán chường, ê chề, lố bịch, và cuối cùng là sự chấp nhận, sự tuân phục theo sức mạnh vô hình của “thời đại” trong cuộc đời kéo dài dằng dặc hơn ba trăm năm của Orlando. TÌNH YÊU    Chàng, với tư cách một người đàn ông, đã yêu đắm đuối Sasha, Công chúa nước Nga, và bị phụ tình. Chàng bỏ chạy khỏi nước Anh, sang làm Đại sứ ở Constantinople để thoát khỏi sự theo đuổi của Harriet, một nàng công chúa người Roumania vô duyên, kệch cỡm. Sau một giấc ngủ dài, chàng bỗng biến thành phụ nữ, và sống lang thang phiêu bạt cùng một bộ lạc dân du mục (quãng thời gian này khoảng chừng một thế kỷ). Rồi tình yêu quê hương trỗi dậy, nàng quay lại Anh. Sau một thời gian ẩn dật, nàng cảm thấy phải trở lại London. Ở đây, nàng lại bị theo đuổi lần nữa bởi Hoàng tử Harry (tức Công chúa Harriet), kẻ trước kia đã cải trang thành phụ nữ để tán tỉnh nàng, vì lúc đó nàng còn là một nam thanh niên. Tình yêu với nàng trở thành một trò đùa, nhưng nàng vẫn cần có tình nhân, bất kể nam hay nữ, vì thỉnh thoảng nàng lại cải trang thành đàn ông để du hí tìm vui. “Cuộc sống và một tình nhân,” đó là ý nghĩa của đời nàng. Sau đó, chán những mối tình hời hợt, có cũng như không, nàng lại trở về ngôi nhà ở quê hương. Rồi cuối cùng nàng nhận ra mình phải tuân theo thời đại, phải có một ông chồng. Nàng gặp Shelmerdine, một gã khoái lãng du giữa trùng khơi sóng dữ; hai người yêu nhau nhanh hơn chớp giật. Nàng kết hôn với chàng. Nhưng gió Tây nam nổi lên, chàng lại nổi máu hải hồ, dong buồm đi rong ruổi ở khu vực Mũi Sừng. Nàng lại sống một mình, có chồng cũng như không. Rồi một đêm chồng nàng quay trở lại, đó cũng là kết thúc của câu chuyện hơn ba trăm năm trôi nổi với tình yêu của Orlando. SÁNG TẠO Ở đầu câu chuyện, chàng thiếu niên mười sáu tuổi đã nhận ra sự khác biệt giữa ngôn ngữ và thực tại: “Tuy nhiên, cuối cùng chàng dừng bút. Chàng đang mô tả thiên nhiên, như tất cả mọi nhà thơ trẻ tuổi xưa nay luôn mô tả, và để tìm một sắc xanh chính xác, chàng nhìn vào (và ở đây chàng tỏ ra táo bạo hơn hầu hết mọi người) chính bản thân sự vật đó; ấy là một bụi nguyệt quế mọc bên dưới cửa sổ. Sau đó, dĩ nhiên, chàng không thể viết nữa. Màu xanh thiên nhiên là một chuyện, màu xanh trong văn chương lại là chuyện khác. Dường như thiên nhiên và những con chữ có một ác cảm tự nhiên với nhau; cứ đưa chúng tới gần nhau và chúng sẽ xé nhau thành từng mảnh. Sắc xanh lúc này Orlando trông thấy đã phá hỏng mất vần và nhịp của chàng.” (Chương I) Sau khi bị Nick Greene mang ra làm trò cười trong một bài thơ trào phúng, Orlando, lúc này là một thanh niên, cảm thấy chán ghét giới văn nghệ sĩ tiếng tăm. Giờ đây những mộng tưởng của chàng về tình yêu, về thi ca đã tan hoang sụp đổ:  “Như vậy, ở tuổi ba mươi, hay khoảng đó, chàng quý tộc trẻ tuổi này không chỉ có mọi kinh nghiệm mà cuộc sống đã mang tới, mà còn nhìn thấy sự vô giá trị của tất cả những kinh nghiệm đó. Tình yêu và tham vọng, phụ nữ và những nhà thơ, tất cả đều hão huyền như nhau. Văn học là một vở hài kịch trớ trêu. Cái đêm sau khi đọc tác phẩm “Tới thăm một quý tộc ở miền quê” của Greene, chàng gom năm mươi bảy sáng tác thơ đốt trong một đống lửa lớn, chỉ giữ lại “Cây Sồi”, vốn là giấc mơ trẻ con của chàng và rất ngắn. Giờ chỉ còn lại hai thứ mà chàng đặt hết mọi niềm tin vào đó: những con chó và thiên nhiên; một con chó săn Na Uy và một bụi hoa hồng. Thế giới, trong toàn bộ sự đa dạng của nó, cuộc sống trong toàn bộ sự phức tạp của nó, đã thu nhỏ thành hai thứ đó. Lũ chó và một bụi hoa là toàn thế giới.” Sau rất nhiều suy tư và tự vấn, cuối cùng chàng đã đi tới một kết luận cho mình: “Suốt một hồi lâu chàng chìm vào những ý nghĩ sâu xa như giá trị của sự vô danh, và niềm vui của việc không có tên tuổi, giống như một lượn sóng quay về với thân thể sâu thẳm của biển khơi; suy nghĩ về cách thức sự vô danh giải thoát tâm hồn khỏi sự quấy rầy của lòng ganh ghét và thù hằn; cách thức nó tạo ra trong huyết mạch dòng chảy tự do của sự khoan dung và lòng cao thượng; và cho phép người ta cho đi hoặc đón nhận mà không cần tới những lời cảm tạ hay ca ngợi; hẳn đó phải là cách thức của tất cả những thi sĩ lớn, chàng nghĩ (dù kiến thức của chàng về Hy Lạp không đủ để chàng khẳng định), bởi lẽ, ắt hẳn Shakespeare phải viết như thế, những người thợ xây dựng nhà thờ đã xây dựng như thế, không cần lời cám ơn hay tên tuổi, mà chỉ cần công việc của họ vào ban ngày và có lẽ một cuộc chè chén vui vẻ lúc đêm về… ‘Đó thật là một cuộc sống đáng ngưỡng mộ biết bao!’ Chàng nghĩ, duỗi thẳng tứ chi ra bên dưới táng sồi. ‘Và vì sao không tận hưởng nó ngay khoảnh khắc này?’ Ý nghĩ này xuyên qua chàng như một viên đạn. Tham vọng rơi xuống như một hòn chì ở đầu dây dọi. Thoát khỏi quả tim bỏng cháy vì tình yêu bị khước từ, thoát khỏi sự trách móc của thói phù hoa, và tất cả mọi gai góc dưới cái đáy tổ cuộc đời từng châm chích chàng đau buốt khi chàng còn giữ lòng tham danh vọng, nhưng không thể nào động chạm tới một kẻ không màng tới vinh quang; chàng mở mắt ra, vốn dĩ chúng vẫn mở to trong mọi lúc nhưng chỉ nhìn thấy những ý nghĩ, và nhìn thấy ngôi nhà, nằm trong thung lũng nhỏ bên dưới chân chàng.” Trong cuộc nổi dậy ở Constantinople, chàng ngủ một giấc dài và khi tỉnh lại nhận ra mình đã trở thành một phụ nữ, một cách thản nhiên và lãnh đạm. Nàng đi theo một ông già du mục, rời khỏi thành phố và tới sống với những người dân du mục lang thang, tiếp tục sửa chữa, bổ sung cho tập thơ “Cây Sồi” với phương tiện vô cùng hạn hẹp: mực làm từ quả mọng, không có giấy nên nàng buộc phải viết bên lề và chen vào giữa những dòng đã viết trước đó. Tình yêu đối với thi ca là đốm lửa chập chờn nhưng không hề tắt trong quả tim nàng. Sau đó, khi đã trở lại Anh, nàng sống ẩn dật một thời gian, rồi lại trở lên London hòa nhập vào xã hội thượng lưu, tiếp xúc với giới quý tộc và nghệ sĩ, rồi lại quay trở về quê nhà, sống một cuộc đời bình thản, vẫn luôn suy tư trăn trở với ý nghĩa của cuộc sống, thi ca. Rồi một hôm nàng hoàn thành tập thơ, kết thúc một tác phẩm đã được bắt đầu và viết đi viết lại suốt hơn ba trăm năm. Văn phong của nàng đã trưởng thành chín chắn, tài năng của nàng rốt cuộc đã lên tới đỉnh điểm của nó trong tập “Cây Sồi”, và nàng chợt nhận ra một điều: “Cuốn bản thảo thơ nằm bên trên quả tim nàng bắt đầu cựa quậy và đập thình thịch như thể nó là một sinh vật, và điều kỳ lạ hơn nữa, cho thấy có một sự đồng cảm tuyệt vời giữa họ, Orlano, bằng cách nghiêng đầu sang bên, có thể đoán ra ý nghĩa của những gì nó nói. Nó muốn được đọc. Nó phải được đọc. Nó sẽ chết trong lòng nàng nếu nó không được đọc. Bởi đây là lần đầu tiên trong đời mình nàng quay sang chống lại tự nhiên bằng bạo lực. Lũ chó săn Na Uy và những bụi hoa hồng đang quây quần xung quanh nàng. Nhưng không cá thể nào trong số những con chó săn và những bụi hoa hồng có thể đọc. Đây chính là sự sơ sót đáng tiếc của Đấng Hóa Công, điều mà nàng chưa bao giờ nhận ra trước đó. Duy chỉ con người được phú cho khả năng này.” Nàng trở lên London, gặp lại Greene, giờ đã trở thành một quý ông với nhiều tước vị. Nàng không định đưa tập thơ cho ông ta, nhưng tình cờ tập thơ rơi khỏi ngực áo nàng, Greene đề nghị được đọc, và đã giúp nàng xuất bản nó. Tập thơ được trao giải. Quá trình sáng tạo của nàng chấm dứt. Nhưng thi ca và sáng tạo vẫn quay đi quay lại trong những mộng tưởng của nàng. Thi ca là cơn mộng mị của nàng, và giống như hình ảnh con ngỗng trời ở cuối truyện, thi ca mãi mãi là cái gì đó sẽ bay ngang qua đời sống và mất hút. Hình ảnh ẩn dụ này rất tiếc không được nhiều nhà phê bình chú ý tới: “‘Bị ma ám!’ Nàng kêu lên, đột ngột nhấn ga. ‘Bị ma ám! Ngay từ lúc mình còn là một đứa nhóc. Con ngỗng trời bay tới đó. Nó bay ngang qua cửa sổ để ra biển. Mình đã nhảy lên (nàng xiết chặt bánh lái) và với tay theo nó. Những con ngỗng trời bay nhanh quá. Mình đã nhìn thấy nó, ở đây… ở đó… ở đó – Anh, Ba Tư, Ý. Nó luôn bay nhanh ra biển và mình luôn ném theo nó những từ giống như những tấm lưới (tới đây nàng vung tay ra) co rúm lại vì mình đã từng nhìn thấy những tấm lưới co rúm lại trên boong tàu, bên trong chỉ toàn rong biển; và đôi khi có một phân bạc – sáu từ – ở đáy của tấm lưới. Nhưng không bao giờ có con cá to sống trong những rặng san hô.’ Tới đây nàng cúi đầu, trầm ngâm rất mực.” Và rốt cuộc nàng cũng nhận chân được một điều: “Lúc đó nàng đã nghĩ tới cây sồi trên đỉnh đồi này, và cây sồi có liên quan gì tới việc này, nàng đã tự hỏi. Sự ca tụng và danh vọng có liên quan gì tới thi ca? Bảy đợt xuất bản (cuốn sách đã bán hết sạch) có liên quan gì tới giá trị của nó? Không phải làm thơ là một công việc ẩn mật, một tiếng nói đáp lại một tiếng nói hay sao? Vậy là tất cả những câu nói rối ra rối rít, ca tụng, trách móc và việc gặp những người hâm mộ lẫn những người không hâm mộ đều không ăn nhập gì với bản thân sự việc – một tiếng nói đáp lại một tiếng nói. Cái gì có thể ẩn mật hơn, nàng nghĩ, chậm chạp hơn, và giống với sự trao tặng nhau của những cặp tình nhân hơn câu trả lời ấp úng mà nàng đã thực hiện suốt bao năm nay để đáp lại bài ca lao xao xưa cũ của cánh rừng, của những nông trại, và lũ ngựa nâu đang đứng ở cổng, cổ kề bên cổ, và lò rèn, nhà bếp, và những cánh đồng đang nhọc nhằn nuôi dưỡng những cây lúa mì, những cây cải củ, cỏ, và những đóa hoa diên vĩ và bối mẫu đang bung nở trong vườn?” Người dịch xin được kết thúc phần giới thiệu tại đây. Rất mong các bạn đọc tìm được nhiều giá trị khác của tác phẩm Orlando từ bản dịch này. Trân trọng. Sài Gòn, tháng 03/2016 Nguyễn Thành Nhân Mời các bạn đón đọc Orlando của tác giả Virginia Woolf.

Nguồn: dtv-ebook.com

Đọc Sách

Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái
Cố Trường Ca xuyên không trở thành nhân vật phản diện, làm thiếu chủ một trường sinh thế gia, hắn phải đối mặt với đủ loại motip nhân vật chính: khí vận chi tử quật khởi; tiểu muội muội phiên bản tuổi nhỏ của Hoang Thiên đế có thâm thù đại hận với hắn; vị hôn thê xuyên không từ 3000 năm sau về trả thù; truyền nhân của Cổ Thiên Tôn, cường giả trọng sinh đoạt xá sống lại; chí cường giả luân hồi chuyển thế; Đế tử trùng sinh, thánh nữ là người xuyên không từ địa cầu ( đồng hương); nhóm người xuyên không từ hành tinh khác tới - phiên bản của Diệp Thiên Đế trong Già Thiên.... Hắn thân phụ hệ thống Cướp đoạt khí vận, tu luyện Thôn Tiên Ma Công, lấy thôn phệ tu vi, bản nguyên để tu luyện. Hãy cùng theo dõi bộ truyện: "Ta! Thiên mệnh đại nhân vật phản phái" để xem Cố Trường Ca làm thế nào để hoá giải thù hận của muội muội và vị hôn thê, từng bước đưa từng khí vận chi tử vào thế thanh bại danh liệt, nêu cao lá cờ chính nghĩa để mưu đồ cá nhân tính kế cả thiên hạ trong lòng bàn tay, đi đến đỉnh phong của nhân vật phản diện!
Yêu Em Thành Nghiện
Bác sĩ ngoại khoa ưu tú, lạnh lùng, hay kiểm soát và để ý tiểu tiết VS Bác sĩ phụ khoa dễ thương, kỳ quặc 【1】 Tinh anh khoa ngoại Phó Tây Phán nghiêm túc và khắt khe, thường ngày cúc áo luôn cài đến trên cùng, trước khi vào phòng mổ luôn khử trùng móng tay sạch sẽ. Tính cách anh lạnh lùng, đi đến đâu cũng đều là tâm điểm. Trong một cuộc họp nọ, Phó Tây Phán đến muộn và đã va phải một cô gái khi anh vừa bước chân vào phòng họp. Trưởng khoa hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?!” Hai người rất ăn ý mà chỉ vào đối phương rồi nói: “Cô ấy về sớm!” “Anh ta đến trễ!” Kể từ đó, đôi oan gia này kết tơ với nhau. 【2】 Bác sĩ phụ khoa mới tới – Bạch Chỉ, hoạt bát đáng yêu. Tuy nhiên, ngay ngày đầu tiên cô đã gặp rắc rối. Cô sống chung dưới một mái nhà với nam thần khoa ngoại siêu khó theo đuổi, nhưng mãi cho đến khi hai người có ca giải phẫu chung thì mới có cơ hội chạm mặt. Phó Tây Phán vội vàng giành mở miệng trước: “Đừng yêu tôi, không có kết quả gì đâu.” Bạch Chỉ khinh thường trợn mắt nhìn trời: “Ai thèm thích anh?” Từ đó trở đi, cuộc sống của hai người như viên sủi rơi vào nước ấm, gà bay chó sủa, bất ngờ ập đến khắp nơi. Bạch Chỉ đỡ trán: Tên tự luyến hay xét nét ở cách vách luôn nghĩ rằng mình yêu thầm anh ta? Phó Tây Phán che ngực: Cô bé ngây ngô ở phòng bên…cũng có chút đáng yêu nhỉ? Từ đối xử lạnh lùng đến tình cảm âm thầm, Phó Tây Phán bị vả mặt điên cuồng. Bạch Chỉ chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày Phó Tây Phán siêu khó theo đuổi sẽ lẽo đẽo theo sau lưng mình: “Bác sĩ Bạch, tôi phải làm sao nếu tim cứ đập nhanh, mặt nóng lên và nói năng lộn xộn?” Cô tiện tay xé một tờ đơn thuốc rồi dán lên mặt anh: “Vô phương cứu chữa, tôi đề nghị anh trực tiếp đến lò thiêu đi.” #Nhớ em là một loại bệnh, phải trị# [Những điều dưới đây tất cả đều là của tác giả] 1V1 CP first love song xử, ấm áp và chữa lành. Không phải y học chuyên nghiệp, trước khi mở hố đã cố gắng tra cứu tư liệu. Toàn văn đã kết thúc, và bug sẽ không thay đổi nữa, hy vọng các bạn thông cảm. Nút thắt ở trước đó, hành văn nghiệp dư, nghề bác sĩ chỉ là bối cảnh, nửa hư cấu, phi thực tế. Nếu so sánh với những bài viết mang tính chuyên nghiệp và logic thì phiền độc giả đổi sang những bài viết khác. Cảm ơn tất cả những độc giả đáng yêu đã thích bài viết này, nếu không thích thì cũng chúc bạn độc giả dễ thương đó tìm thấy bài viết yêu thích của mình trên Tấn Giang. #Tag: Yêu sâu sắc, nghiệp giới tinh anh, ngọt văn, thời đại Tân Phong Từ khóa tìm kiếm: Vai chính: Bạch Chỉ, Phó Tây Phán┃ vai phụ: Lâm Kinh Mặc, Giang Ly, Lục Uyển Đồng, Diệp Viễn Chí ┃ cái khác: Một câu tóm tắt: Độc miệng vui nhất thời, truy thê hỏa táng tràng. *** Phòng thay đồ của một khách sạn ở thành phố A.  Bạch Chỉ mặc đồ phù dâu đang giúp cô dâu đội vòng hoa. Cô nhìn cô dâu trong gương, tán thưởng: “Chị Giang Ly, hôm nay trông chị thật xinh đẹp.”  Giang Ly lớn hơn cô hai tuổi, là giảng viên khoa Dược của trường Đại học Y Khoa. Chồng cô là bác sĩ khoa ngoại của bệnh viện đa khoa Nam Quang.  Có thể nói, màn cẩu lương của hai người bọn họ đã tạo nên một phong cảnh độc đáo trong vòng bạn bè. Không có dáng vẻ giả tạo cố ý, cũng không ngọt đến phát ngán như đường hóa học công nghiệp, mà đó là kiểu nước nhỏ từng chút từng chút, dần dần thẩm thấu vào sự lãng mạn trong cuộc sống.  Bạch Chỉ ngồi một bên: “Thật hâm mộ chị và tiền bối Kinh Mặc nha~”  Giang Ly chỉ cười cười không nói gì, lo lắng nhìn lên đồng hồ treo tường.  Công việc của bác sĩ rất bận rộn, ‘chờ đợi’ gần như đã trở thành từ chủ đề trong mối quan hệ yêu đương của cô và Lâm Kinh Mặc. Cho dù trước đây Lâm Kinh Mặc đã cam đoan hết lần này đến lần khác, mọi người trong phòng ban cũng đã phối hợp theo, nhưng Giang Ly vẫn có chút bất an, nắm lấy góc váy.  Trước tiệc cưới hai tiếng, Lâm Kinh Mặc vội vội vàng vàng chạy tới hội trường. Khi anh chậm rãi tiến vào phòng hóa trang trong bộ âu phục phẳng phiu, Giang Ly mới thở phào nhẹ nhõm.  Tuy rằng Lâm Kinh Mặc đến đúng giờ, nhưng tất cả những người trong đội phù rể của anh đều đến trễ.  Anh cài lại cúc tay áo, khó xử nói: “Hết cách rồi, anh không đến muộn, nhưng bọn họ lại đến muộn.”  Giang Ly gật đầu, tỏ ra là đã hiểu: “Không sao đâu, anh đến là tốt rồi.”  Cách tiệc cưới còn vài phút, đội phù rể mới lần lượt đến khách sạn. Phó Tây Phán là người đến cuối cùng do có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp.  Chờ khi anh đến phòng trang điểm thì những người khác đã thay xong trang phục rồi, chỉ còn lại một bộ phù rể hơi nhăn nhúm trên ghế sô pha, như thể đã bị người ta thử qua rất nhiều lần. Phó Tây Phán đi đến, vừa cởi áo khoác vừa dùng hai ngón tay nhấc góc áo lên.  “Được rồi chị, để em đi tới phòng thay đồ lấy!” Bạch Chỉ nhấc làn váy, vừa quay mặt đi cao giọng nói với Giang Ly vừa đẩy cửa đi ra ngoài.  Cửa phòng vừa được đẩy ra, cô nhìn thấy một làn da trơn bóng trắng ngần, đường nhân ngư cong cong rõ ràng, như ẩn như hiện dưới làn áo sơ mi trắng rộng mở.  Bạch Chỉ sửng sốt một chút, nuốt ngụm nước miếng, ánh mắt dọc theo đường nhân ngư hướng lên trên, lần lượt lướt qua xương quai xanh khiêu gợi của anh, rồi đến yết hầu nhô lên. Còn có một đôi mắt hờn dỗi đang nhìn cô.  “Xin, xin lỗi…”  Bạch Chỉ thu hồi ánh mắt, nhanh chóng đóng cửa rồi né qua một bên. Cô đưa đôi tay đỡ lấy hai má đang nóng lên của mình, trong đầu vẫn còn những hình ảnh phóng đãng đó.  Phó Tây Phán hừ lạnh một tiếng, đứng trước gương mặc lại đồ phù rể, lông mày càng nhíu chặt lại.  Bộ quần áo phù rể bị người ta ghét bỏ này không phải là không có nguyên nhân. Tay áo trái của nó dài hơn một đoạn so với với tay áo phải, thoạt nhìn vô cùng không cân đối. Từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Phán vẫn còn đắn đo về bộ quần áo phù rể. Cho đến khi đồng nghiệp tới gọi thì anh mới gấp lớp bên trong của chiếc áo sơ mi trắng lên một nếp, miễn cưỡng mặc như vậy đi ra ngoài. Không những áo khoác không vừa vặn, nơ con bướm trên cổ áo cũng khiến anh rất khó chịu.  Nhưng mà bởi vì hôm nay là tiệc cưới của Lâm Kinh Mặc, nên anh chỉ đành lẳng lặng chịu đựng những thứ khó chịu này, gượng cười đứng vào trong đoàn phù rể.  Trong buổi tiệc, bất luận mọi người mời rượu như thế nào, Phó Tây Phán đều mặt mày tươi cười mà từ chối một cách quyết đoán. Men rượu sẽ khiến cho thần kinh con người ta tê liệt, sẽ khiến người ta làm ra những chuyện hồ đồ, thế nên một giọt anh cũng không đụng đến.  Trên bàn rượu, chén rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh, trong yến tiệc linh đình khách khứa say bí tỉ bắt đầu nói chuyện luyên thuyên.  Nhìn thấy những người khách nghiêng trái vẹo phải, câu nói ậm ờ, sắc mặt của Phó Tây Phán càng u ám hơn. Anh sợ rằng cảm xúc của mình sẽ quấy nhiễu không khí nồng nhiệt của buổi tiệc, nên anh lấy cớ đi nhà vệ sinh để trốn ra bên ngoài hít thở không khí.  Không ngờ rằng khi từ phòng vệ sinh ra, người con gái mà trước đó anh gặp lại đứng trước cửa với vẻ mặt hoảng loạn. Anh nghĩ rằng cô muốn đi vệ sinh nên nhanh chóng né người sang một bên, nhường đường để đi ra. Nhưng mà Bạch Chỉ vẫn đứng đó không hề nhúc nhích với vẻ mặt căng thẳng. Bạch Chỉ liếc mắt nhìn mấy người con gái đứng phía sau Phó Tây Phán. Bọn họ đứng ở góc rẽ chỉ để lộ đầu ra ngoài, còn không ngừng vẫy tay cỗ vũ cô.  Bạch Chỉ ho nhẹ một tiếng, mạnh dạn hỏi: “Anh gì ơi, anh có thể……”   “Không thể”. Phó Tây Phán không đợi cô nói xong đã trực tiếp từ chối lời thỉnh cầu của cô.  Nói xong anh sửa sang lại áo quần của mình một chút, sải bước sang trái, vòng qua Bạch Chỉ, rồi trực tiếp đi về phía đại sảnh.  Bạch Chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của anh, mặt đầy vẻ ngượng ngùng.   Chân trước anh vừa bước thì mấy cô gái kia ở phía sau liền chạy tới, khoác lên vai cô, nói: “Thế nào, cậu thua rồi đúng không? Tôi nói rồi mà, người này nhìn là biết khó theo đuổi rồi.”    “Bái bai thì bái bai, người sau càng đẹp trai, hahahaaaa.”  Vài hôm trước Bạch Chỉ vừa thi đỗ giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ. Hiện tại tâm trạng cô đang tốt nên rất nhanh liền quên mất cảm giác bị từ chối. Cô nắm tay người con gái ấy, chậm rãi quay về đại sảnh.  Bạch Chỉ đã đặc biệt xin nghỉ làm một ngày ở bệnh viện. Bố mẹ cô vừa đi du lịch mấy hôm trước, bây giờ không có ở nhà. Hôm nay lại là lễ cưới của người chị em tốt, tâm trạng cô vui vẻ nên không khỏi uống thêm vài ly.  Sau khi hôn lễ kết thúc, ánh mắt cô trở nên mơ màng, đôi má đỏ hồng, chóng mặt choáng váng.  Giang Ly quét mắt qua đoàn phù rể, lập tức đã nhìn trúng Phó Tây Phán đang ngồi đắn đo với bộ áo quần phù rể từ đầu đến cuối. Cô đi qua đó, thỉnh cầu: “Bác sĩ Phó, anh có thể giúp tôi đưa cô ấy về nhà không?”   Phó Tây Phán nhìn Bạch Chỉ đang nằm trên bàn, gật đầu đồng ý. Nhưng khi anh đi tới chỗ của cô, Bạch Chỉ đã uống say bỗng có sức lực lớn đến kinh ngạc. Cô dùng một tay nắm chặt lấy Phó Tây Phán, kéo anh ngồi xuống bên người.  Cô ngước mặt lên nhìn người trước mắt, ngón tay man mát lướt qua từ cặp lông mày rậm, sống mũi cao, đến cả khóe miệng hướng xuống của anh. Mùi rượu nồng đậm thoát ra từ miệng cô, không chịu được mà cảm thán: “Thật là đẹp trai mà, sao có thể trông đẹp trai như vậy chứ?”  Khuôn mặt Phó Tây Phán buồn rầu cả một buổi tối, cuối cùng trong giờ phút này đã lộ ra một nụ cười. Anh không biết phải làm sao, chỉ lắc lắc đầu, nắm lấy tay cô: “Tôi đưa cô về nhà.”     Bạch Chỉ đưa tay ra ngăn cản anh: “Đợi, đợi một chút…”   Phó Tây Phán ngồi lại xuống ghế, có chút không kiên nhẫn: “Lại làm sao nữa?”     Bạch Chỉ lấy hai ngón trỏ nhấn vào khóe môi của anh, sau đó kéo lên, cười hi hi nói: “Ừm. Như này, như này mới đẹp hơn một tí này.”  Phó Tây Phán nắm lấy đôi tay của cô, nửa ôm nửa kéo cô nhét vào trong xe taxi, sau đó đưa cô về nhà.  Trên xe taxi, Phó Tây Phán không thích không gian bịt kín nên trên đường luôn im lặng. Anh mở cửa sổ rộng ra, cho gió tùy ý thổi vào trong xe, lạnh cóng đến mức Bạch Chỉ run lẩy bẩy.    Sau khi đưa cô về nhà, Bạch Chỉ say khướt đứng trước ban công, vẫy tay với Phó Tây Phán: “Soái ca, soái ca ơi! Sau này gặp lại nhá~”  Ánh trăng chiếu xuống in dài bóng hình của Phó Tây Phán. Anh bước nhanh hơn, chạy một mạch từ con đường nhỏ ra khỏi khu đó. Anh nhanh tay cởi chiếc áo ngoài đã ngấm mùi rượu, mặt mày cau có: “Đừng có mà gặp lại nữa.”  Ăn ở ấy mà, sớm muộn có một ngày cũng phải trả giá thôi.  Phó Tây Phán không ngờ được rằng mấy năm sau, chỉ vì câu nói này mà anh phải trả giá đắt. Mời các bạn đón đọc Yêu Em Thành Nghiện của tác giả Tiền Hình.
Thế Thân
Vì trót rơi vào lưới tình của người, nguyện làm thế thân, thấp kém tới cực điểm. Thấy được cô gái mà người ngày đêm mong nhớ, Mạnh Oánh mới phát hiện mình chỉ là một thế thân thấp kém. Cho đến một ngày, cô tỉnh ngộ mà buông tay. Từ đây không chút niềm tin vào tình yêu, ai cũng không lọt vào mắt của cô. - --- Mưa rào xối xả, Mạnh Oánh cầm dù, lẳng lặng nhìn người ở trước của nhà. Hứa Điện một thân áo sơ mi đen quỳ trên mặt đất, hắn cũng an tĩnh nhìn lại cô. Cặp mắt hoa đào kia mang theo dáng vẻ thâm tình, thế nhưng vẫn giữ nguyên tư thế. Mấy phút sau, Mạnh Oánh xếp dù quay người đi vào. Lưu lại cho hắn một bóng lưng lạnh lùng mà tinh tế. Hứa Điện, toàn thân ướt đẫm cười cười, cúi đầu tiếp tục quỳ. Là lỗi của anh. Nam du côn nhã nhặn cố chấp x ảnh hậu kiên cường độc lập. *** Cửa phòng hóa trang đột nhiên bị đẩy ra, tiếng giày cao gót cộc cộc truyền đến, một chiếc máy tính bị đập xuống bàn trang điểm. Lưu Cần tức giận nói: '' Chị biết ngay mà, sau thảm đỏ em chắc chắn sẽ bị lôi ra lại so sánh, hơn nữa lại bị Dương Đồng chèn ép!" Trên màn hình máy tính là hotsearch Weibo. Hai bức hình được đặt cùng nhau, cũng dòng chữ màu đen trên nền trắng. Chủ thớt nói: ''Gương mặt Dương Đồng nhất định là được thiên sứ hôn lên, thật xinh đẹp, một thân màu vàng sáng tôn lên nước da trắng mỹ mạo, cái này thì thôi đi, còn có xương quai xanh, cổ của nàng, trời ạ tôi là nam nhân tôi đều muốn hôn hôn, chỉ là không hiểu lắm tại sao Mạnh Oánh lại có lá gan mặc chiếc váy cùng màu, đây không phải là tự làm xấu mình sao?'' Hai bức hình, Mạnh Oánh là váy ôm dáng người, xẻ đùi. Trong khi váy của Đương Đồng là váy đuôi cá, hở cổ cùng với xương quai xanh. Không cùng kiểu dáng nhưng cùng màu sắc, cái này coi như là trùng hợp đi, hai người sau khi xuống xe, rõ ràng Mạnh Oánh đến trước, nhưng ban tổ chức lại an bài để cho Dương đồng ra thảm đỏ trước, dĩ nhiên khi cô ta vừa ra liền thu hút không ít sự chú ý từ truyền thông và mọi người còn tiếng hét hô hoán. Đợi đến khi Mạnh Oánh ra sân, tiếng hét liền giảm bớt cũng theo đó là sự chú ý của truyền thông, thậm chí có fan còn nói Mạnh Oánh có ý muốn cướp hotsearch. Lưu Cần chỉ màn hình nói:'' Chị cũng dò xét xem Dương Đồng mặc cái gì, tin tức rõ ràng là váy đen dài lộ lưng, làm sao lại biến thành váy đuôi cá màu vàng chứ. Thực sự hết nói nỗi mà. ''Hoa Ảnh quả nhiên không phải dạng vừa'' Lưu Cần giễu cợt ''Kiếp trước em có mắc nợ gì với Dương Đồng không vậy? Hay em đắc tội gì với cô ta rồi?'' Lưu Cần dựa vào bàn trang điểm, nhìn về phía Mạnh Oánh đang trang điểm. Bút kẻ lông mày hơi dừng lại, lông mày dài nhỏ được Mạnh Oánh vẽ rất đẹp, cô liếc nhìn về phía máy tính trên bàn, tiếng nói nhẹ nhàng:'' Em có đắc tội hay không, chẳng phải chị là người rõ nhất sao?'' Lưu Cần chậc một tiếng, lại không thể đáp trả. Trong lòng Mạnh Oánh rất rõ, gia đình của cô vốn nghèo khổ, năm hai mươi bốn tuổi tốt nghiệp liền được Lưu Cần nhìn trúng trong lúc đi thăm em trai, liền đem cô kí hợp đồng. Mấy năm này. Mạnh Oánhdựa vào gương mặt này cùng với Dương Đồng đi so sánh gây ra không ít tranh cãi. Hồi mới xuất đạo, còn có người nói hai người họ có chút giống nhau, nhưng cũng qua một thời gian cũng lặng xuống, là Mạnh Oánh bị Dương Đồng chèn ép. Dương Đồng là nữ thần cấp đỉnh, bị cô ta chèn ép có thể cho Mạnh Oánh một chút tiếng tăm, nhưng một hai năm, Lưu Cần lại hi vọng Mạnh Oánh tranh thủ thời gian vùng lên thoát khỏi sự chèn ép của Dương Đồng. Bị ép đến quen, cái gì Mạnh Oánh cũng bị so sánh thấp một bậc so với Dương Đồng, giống như luôn là hòn đá cản đường, thật bực bội. Mạnh Oánh thu hồi ánh mắt trên gương mặt Dương Đồng, tiếp tục trang điểm. Hai mươi bảy tuổi, làn da trắng nõn, còn có lông tơ trên mặt, đôi mắt xinh đẹp, lúc nào nhìn vào cũng mang ánh nước lấp lánh, khiến gười ta chỉ muốn hôn nàng ''Mà cũng lạ, tổng giám đốc Hoa Ảnh, làm sao chỉ nâng đỡ mỗi Dương Đồng?'' Lưu Cần vẫn là nghĩ không thông, không phục, cứ nhắc lại mãi. Động tác kẻ mắt của Mạnh Oánh dừng lại. Cô nhìn chính mình trong gương, nghĩ thầm, cô cũng rất muốn biết. Anh vì cái gì chỉ nâng đỡ mỗi cô ta? Cô cười cười:'' Cái này phải hỏi chính chủ'' ''Hỏi được đã đi hỏi. Nhân vật như vậy, gặp còn chưa gặp được. Nói đùa sao?'' Lưu Cần bĩu môi, cô cầm lấy lược giúp Mạnh Oánh chải đầu, một bên rồi lại một bên hỏi,'' Tổng giám đốc Hoa Ảnh thật sự là thiếu gia của Hứa gia sao?'' Mạnh Oánh buông bút kẻ mắt xuống, lại tắt đi màn hình máy tính, '' Em cũng không biết'' ''Nếu như tổng giám đốc Hoa Ảnh hật sự là thiếu gia của Hứa gia, thì cũng dễ hiểu tại sao hắn nâng đỡ Dương Đồng, nghe nói Dương Đồng là thiên kim xí nghiệp Dương thị.'' Lưu Cần chải hai ba cái liền xong, tóc dài đen nhánh khoác trên vai Mạnh Oánh, chuẩn bị để chụp tạp chí. Mạnh Oánh không đáp, ngón tay nhỏ bè cầm bút kẻ xoay xoay. Dương Đồng là thiên kim xí nghiệp Dương thị. Cho nên, anh ấy mới nâng đỡ như vậy, hiểu như thế cũng không sai. Cô cười nhẹ, lấy điên thoại trong túi, ấn mở Wechat. Mạnh Oánh: Hôm nay anh ở công ti sao? Toàn bộ cuộc đối thoại, đều là cô đơn phương gửi đi, anh rất ít trả lời, duy chỉ có hai lần, chính là nói cho cô, anh ở nhà, còn có một lần, là lời chúc năm mới. Cô nhìn vào gương. Ngón tay chạm vào cằm, một đường hướng lên trên mặt, sờ mặt mày, cô mím môi, hơi chớp mắt. Trong gương cô nghĩ tới, anh thật rất thích cắn lỗ tai của cô. Lưu Cần vỗ vai cô:''Đi thôi'' ''Ừm'' Mạnh Oánh đứng dậy, ánh mắt lại rơi vào điện thoại, vẫn không một tiếng động, anh không trả lời. Mạnh Oánh không nhìn nữa, cầm áo đi ra ngoài. Bên ngoài, có một cô gái cao gầy đi tới. Là Dương Đồng. Mặc váy màu đen, tay cô tháo bông tai, hướng Mạnh Oánh mỉm cười. Theo sự lễ phép cười một tiếng. Mạnh Oánh cũng cười đáp lại, Lưu Cần đỡ cánh tay của cô, tranh thủ thời gian gặp thoáng qua, tránh cùng ôn thần ở chung một chỗ. Đi xa, Mạnh Oánh quay đầu. Dương Đồng cũng quay đầu, ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, ánh mắt Dương Đồng nhanh chóng hiện lên một chút thương hại. Mạnh Oánh sửng sốt một chút, sau đó đi vào studio. Mgười ở bên trong đều đang đợi cô, nhìn cô đi đến, một tiếng Mạnh lão sư hai tiếng Mạnh lão sư gọi, rất gần gũi, cũng thật tôn kính, chỉ là lấy đi cái ghế lớn, đổi một cái ghế tương đối nhỏ, trợ lý mời cô ngồi, Mạnh Oánh ngồi xuống phía trước,Lưu Cần hỏi trợ lý:''Sao lại đổi ghế?'' Trợ lý cứng đờ, chần chừ một lúc, cười nói:'' Cái ghế đó bị hỏng, nên đổi cái này" Lưu Cần bán tín bán nghi:'' Phải không?'' Thợ chụp ảnh lại gần cùng với Mạnh Oánh thảo luận về buổi chụp. Mạnh Oánh nghe gật đầu, tóc dài rũ xuống bên vai, thần sắc ôn nhu. Lúc này, một nhóm nhân viên đó nói. '' Các người làm sao không đổi nhanh cái ghế một chút, đợi người tới mới đổi.'' ''Em cũng định đổi nhanh, nhưng Dương lão sư vừa mới đi'' Ánh mắt Mạnh Oánh rơi bên chân. Lời nói của thợ chụp lại không có cách nào lọt vào tai. Lưu Cần tức giận đến đá một cái ghế '' Thì ra là vậy, thế nào? Cô ta ngồi qua thì người khác không thể ngồi? Quá khi dễ người.''Thợ chụp một bên nghe được cũng làm như không nghe thấy. Cái giới này loại chuyện này không ít, tùy theo vị trí mà đãi ngộ. Rất nhanh, hắn nói xong, cười mời Mạnh Oánh đứng dậy. Mạnh Oánh hướng hắn mỉm cươi, đứng lên, từng bước đi tới màn chụp. Tạp chí chụp rất nhiều, Mạnh Oánh sớm đã quen, cô tùy tiện làm vài động tác, nhưng lại cực kì tự nhiên, thợ chụp nhìn chằm chằm vào cô trong màn hình, chụp ảnh. Váy màu đen, thật gợi cảm, cộng thêm gương mặt ôn nhu thần thái, dễ chịu, làm người ta có cảm giác muốn bảo vệ, che chở. Còn có tư thái yểu điệu. Từng set từng set được chụp đến, trời gần tối mới chụp xong. Mạnh Oánh trầm tĩnh lại, Lưu Cần cầm nước cho cô, Mạnh Oánh uống một ngụm, liếc nhìn cái ghế kia, sau đó ngồi ở một chiếc ghế khác. Trợ lí đứng một bên thấy một màn này lại cảm thấy có chút xấu hổ. Lưu Cần cùng tất cả mọi người trong ekip chào hỏi. Mạnh Oánh liền đứng dậy, đi theo Lưu Cần rời đi, sau khi rời khỏi, cô hỏi Lưu Cần điện thoại của mình. Lại ấn mở Wechat. Anh vẫn không trả lời. Cô mím môi, Lưu Cần hỏi:'' Chị đưa em về?'' '' Em tự về được.'' Mạnh Oánh cầm lấy túi, nói. ''Được'' Lưu Cần đưa chìa khóa xe cho Mạnh Oánh, cô luôn cảm thấy Mạnh Oánh có bạn trai, nhưng Mạnh Oánh một mực phủ nhận. Chắc là không có thật. Lưu Cần tín nhiệm Mạnh Oánh, liền không hỏi nữa. Mạnh Oánh ngồi vào xe nổ máy, một đường tiến ra ngoài. Xe đuổi theo dòng người, hướng khu Bich Thành mà lái tới. Quẹt thẻ tiến vào tiểu khu, cô cầm theo túi, mở cửa, liền thấy một bàn bida, chàng trai mặc áo sơ mi đen, quần dài đen, dựa vào bàn, nhắm ngày mục tiêu, sau đó liền đánh trúng. Bên mặt thờ ơ. Mạnh Oánh đi qua, đưa tay, ôm lấy eo của anh. Động tác của anh vẫnkhông thay đổi, tiếp tục ném tiêu, Manh Oánh ở trong ngực hắn ngẩng đầu. nhẹ cọ vài cái, nhìn anh. Anh hôm nay không đeo kính, lô ra cặp mắt đào hoa thật chuyên chú, không có cảm xúc, mấy giây sau, hắn cúi đầu, nhìn cô, giống như cười mà không cười. Tim Mạnh Oánh nhảy một cái. Sau đó, cô nhón chân, chạm vào môi mỏng của anh. Anh không nhúc nhích, một giây sau, tay anh nắm lấy gáy cô, thăm dò vào trong miệng của cô. Mạnh Oánh không nhịn được ôm chặt anh. Trên người anh có mùi hương của cỏ, mê hoặc người. Anh cắn nàng, duỗi tay ra đánh trúng mục tiêu cuối cùng, hắn kéo tay áo, ôm eo cô, đem người ôm lên trên. Mời các bạn đón đọc Thế Thân của tác giả Bán Tiệt Bạch Thái.
Người Đẹp Trong Tay
Vừa đầu hè, sau một cơn mưa rào nhẹ làm cho không khí có mùi ẩm và bụi, còn có chút cổ xưa được hong khô bởi ánh nắng chiều tà.  “Cắt!” Lục Xuyên ngồi trước máy quay hô: “Dừng tại đây.”  Mọi người thở phào nhẹ nhõm, bỗng một người từ phía sau máy quay bật dậy nói: “Tôi đi báo giáo viên là chúng ta đã quay xong!”  Trần Điệp lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán, chuẩn bị chụp ảnh đóng máy.  Nói là đóng máy, nhưng thực tế không phải vậy.  Bởi vì đây không phải là một bộ phim chính thức, mà chỉ là một bộ phim ngắn tuyên truyền nhân dịp kỷ niệm tám mươi năm thành lập Học viện Điện ảnh. Còn Trần Điệp là hoa khôi của trường nên được mời đóng vai chính.  Bộ phim này nhận được sự chú ý rất lớn từ cấp trên nên kinh phí làm phim cũng được đầu tư rất hào phóng, thậm chí còn mời đạo diễn Lục Xuyên đến.  Lục Xuyên là người có yêu cầu quay rất cao. Có đoạn bay sang Châu Âu chỉ để lấy một cảnh quay, mà hai ngày sau khi về nước đã quay xong bộ phim ngắn này rồi.  “Lại đây nào, nữ chính đứng ở giữa!” Một đàn em đẩy cô đến vị trí chính giữa.  Trần Điệp mặc một chiếc váy đen. Tuy trông cô mảnh mai nhưng chỗ nào cần có thịt thì đều có, bắp đùi không có một tí thịt dư thừa nào. Xương quai xanh tinh xảo, làn da trắng nõn mịn màng, như một viên dạ minh châu không tì vết.  Mỹ nhân trời sinh.  Giáo viên của cô từng nói, một gương mặt không có góc chết như cô, hơn nữa còn có phong cách cá nhân rất gây ấn tượng, sinh ra rất thích hợp để đóng phim điện ảnh.  Nhận định này quả thật không khoa trương. Khi ở trường đại học, thứ không thiếu nhất chính là mỹ nam và mỹ nhân. Chọn bừa một người xinh đẹp thì rất dễ dàng, nhưng người có phong cách đánh dấu cá nhân thì rất ít. Trần Điệp là một trong số ít đó.  Khí chất thanh lãnh, vô cùng cứng cỏi, nhưng cũng mơ hồ có nét kiều mị quyến rũ. Một cái giơ tay nhấc chân thôi cũng đã bộc lộ ra.  Chụp xong cảnh đóng máy, mọi người đều chuẩn bị sắp xếp đồ đạc trở về Yển Thành.  Trần Điệp vào nhà vệ sinh thay lại quần áo của mình, rồi kéo theo vali xuống bậc thang.  Lục Xuyên đang đứng ở ngoài xe kiểm tra nhân số, nghiêng đầu thấy cô đang kéo chiếc vali liền nhanh chân đi qua, ga lăng nói: “Để tôi giúp cô.”  “Không cần đâu, cũng không nặng lắm.”  Trần Điệp vừa nói xong thì nghe phía sau có một giọng nữ: “Đàn anh.”  Mặc dù Trần Điệp đưa lưng về phía giọng nói đó, nhưng vẫn biết là ai. Cô trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Xuyên.  Đáy mắt Lục Xuyên gợn lên chút ý cười trêu chọc. Trần Điệp ngừng lại một lát, híp mắt cười rồi đem vali trên tay đưa qua: “Cảm ơn đàn anh, tôi lên xe trước đây.”  Cô chọn một chỗ ngồi, ném balo xuống dưới chân. Ngay sau đó có thông báo tin nhắn tới, nhận được hai tin nhắn. Là Hạ Anh – bạn tốt của cô gửi:  [Nghe nói bộ phim tuyên truyền trường mình xong rồi hả?]  [Buổi tối tới chơi đi. Cậu đi Châu Âu nửa tháng trời, người ta nhớ muốn chết à!]  Trần Điệp cong môi, lại nghe tiếng mấy người ở trong xe đang bàn khi nào trở về Yển Thành thì đi ăn mừng. Vì thế cô trả lời tin nhắn:  [Có thể buổi tối sẽ đi bar, cậu cũng tham gia đi.]  [Ok, gửi địa chỉ cho tớ.]  [Thế mà cậu vẫn muốn đi ăn mừng. Tớ còn tưởng lão đại nhà cậu phải lập tức hốt cậu về nhà “thị tẩm” chứ.]  Trần Điệp giật giật mí mắt, tay bấm “Lăn đi”, nhưng một lát nhau thì xóa, ghi lại:  [Cãi nhau rồi. Tẩm cái gì mà tẩm, đã bị tống vào lãnh cung.]  Hạ Anh cảm thấy rất ngạc nhiên, vì thế thu âm luôn giọng nói gửi qua: “Hai người không phải đang rất hòa thuận sao? Chỉ quay phim tuyên truyền thôi mà cũng giận nhau, đã thế còn không dỗ cậu! Người không biết quý trọng mỹ nữ của chúng ta đều là đồ khốn nạn.”  Trần Điệp vừa lấy tai nghe để nghe điện thoại xong thì thấy Trần Thư Viện ôm cánh tay của Lục Xuyên bước lên xe.  “Đàn anh, chúng ta ngồi ở chỗ này đi.” Trần Thư Viện chỉ vào một chỗ.  Lục Xuyên thờ ơ đáp ứng, bước vào ngồi trước. Trần Thư Viện còn không quên quay lại trừng cô một cái.  Trần Điệp bị trừng nhưng vẫn rất vui vẻ. Cô thu hồi tầm mắt, trả lời tin nhắn:   [Cậu nói đúng, cho nên tớ đang định chia tay.]  Hạ Anh sửng sốt, nhất thời không rõ rằng cô nói chia tay nghiêm túc hay là đang đùa, vừa định hỏi lại thì Trần Điệp đã gửi tin nhắn đến:  [Tớ ngủ một lát.]  Trần Điệp ngủ một giấc trực tiếp thẳng đến Yển Thành. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối đen, xe đang đậu bên cạnh một quán bar tên “Dã”.  Đi xuống xe liền thấy Hạ Anh đang nhảy nhót chạy về phía cô, vẫy vẫy tay.  Trần Điệp nhanh chóng xuống xe, kéo theo chiếc vali, chạy đến trước mặt Hạ Anh: “Cậu hỏi người khác địa chỉ hả?”  Hạ Anh đấm nhẹ Trần Điệp: “Chứ sao! Lấy mông nghĩ cũng biết đợi đến lúc cậu tỉnh ngủ thì mình chắc chắn đã đến muộn.”  Quán bar ồn ào, ánh sáng lập lòe sặc sỡ. Một dàn mỹ nam, mỹ nữ bước vào lập tức hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người bên trong.  “Làm thế nào mà Trần Thư Viện quen được Lục Xuyên vậy?” Hạ Anh nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.  Lục Xuyên lớn hơn cô ba tuổi, cùng học khoa đạo diễn với Trần Thư Viện. Vào năm cuối của đại học, anh có làm đạo diễn cho một bộ IP* đạt doanh thu phòng vé rất tốt. Sau khi tốt nghiệp, ba năm liên tiếp anh đạt được giải đạo diễn xuất sắc nhất, cứ thế ngày càng nổi tiếng trong giới showbiz.  (*IP: Dự án phim chuyển thể)  Cô cong môi định nói gì đó, chợt tầm mắt rơi vào khu vực băng ghế dài nơi có tầm nhìn trong bar.  Đó là một nhóm người nhìn không giàu thì cũng có quyền trong tay, ngồi ở khu vực ghế dài khá rộng, còn có không ít phụ nữ lượn lờ ở đó. Mà ánh mắt của bọn họ ai nấy đều như có như không nhìn người đàn ông đang ngồi ngạo nghễ phía trung tâm kia.  Người đó tùy ý dựa vào ghế sô pha, trong miệng ngậm điếu thuốc.  Đôi mắt hẹp, sắc bén như chim ưng, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nét mặt cương nghị, lông mày đậm. Nhưng lại có một vết sẹo kéo dài trên đuôi chân mày đậm đó.   Khí chất khác biệt với người thường, đem đến cảm giác áp bức mọi người xung quanh.  Trần Điệp thu hồi ánh mắt, không nhìn thêm nữa.  Cô đi theo mọi người đến chỗ ngồi tốt đã được đặt trước. Lục Xuyên thì bị mọi người đẩy đi phát biểu vài câu.  Mấy năm nay Lục Xuyên đạt được rất nhiều giải thưởng, lớn có nhỏ có, cầm đến mỏi tay. Anh kể bằng giọng lạnh nhạt, không mấy quan tâm. Trần Điệp nghe câu được câu không, mà Trần Thư Viện lại chống cằm, ánh mắt lấp lánh.  “Xin chào.”  Bên cạnh truyền đến một giọng nam, Trần Điệp nghiêng đầu quay qua.  Một nam sinh đang cầm ly rượu, bộ dạng hơi ngượng ngùng: “Xin hỏi có thể cùng cậu uống một ly không?”  Tổ nhiếp ảnh sôi nổi nhìn qua. Mặc dù ngỏ lời với hoa khôi là chuyện bình thường, nhưng dù sao cũng là chủ đề rất hấp dẫn à nha.  Nam sinh đó càng đỏ mặt hơn.  Trần Điệp nghiêng người, ánh mắt lướt qua vai người nam sinh, nhìn bàn cách đó không xa có một nam sinh tuổi cũng xấp xỉ mang vẻ mặt vui mừng. Thật là một cảnh tượng nhàm chán.  “Được thôi!”  Trần Điệp vừa đáp liền lấy một cái ly không ra, lấy bình đổ rượu khoảng nửa ly rồi chủ động nâng ly lên cụng, sảng khoái uống hết.  Hai bên tai nam sinh đỏ rực, một lát sau ngửa đầu uống cạn, lắp bắp nói cảm ơn rồi về chỗ, không dám quay lại nhìn cô.  Bị chen ngang lúc đang nói, Lục Xuyên cũng không tức giận, hòa nhã trêu chọc: “Đàn em vẫn rất được hoan nghênh nha.”  Một người khác phụ họa: “Các bạn học từ năm nhất đến năm tư đều rất ngưỡng mộ chị.”  Bên kia sắc mặt Trần Thư Viện lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Bạn trai cô có biết cô uống rượu với người đàn ông khác hay không?”  Trần Điệp không thay đổi sắc mặt đập cái ly trên tay xuống bàn một phát, âm thanh không to cũng không hề nhỏ.  Xung quanh ngay lập tức rơi vào yên tĩnh.  Mâu thuẫn giữa hai người mọi người đều biết.  Ánh sáng bên trong sàn nhảy quét qua Trần Điệp, phản chiếu đôi mắt của cô sáng đến rực rỡ lung linh, đuôi mắt nhếch lên. Đêm nay cô mặc một bộ váy hai dây, màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nước da trắng bóc mịn màng như em bé.  Cô hơi nâng cằm, ánh mắt không chút để ý quét qua mặt Trần Thư Viện, nghiêng đầu nhàn nhạt xùy một tiếng.  Sau đó rút điện thoại ra, lướt liên tục, tìm tên của một người rồi ném qua người Trần Thư Viện, từ từ nói: “Vậy cô báo cho anh ấy giúp tôi một tiếng”.  Mọi người: “…”  Mỹ nữ so với tiểu nhân thì tính là cái rắm gì.  Thôi thua.  Trần Thư Viện tức giận trừng mắt, vừa định lên tiếng thì Lục Xuyên đã đứng ra hòa giải: “Thôi thôi, hai người đúng là oan gia. Từ hồi còn ở hội học sinh đã thấy hai người cãi nhau rồi.”  Trần Điệp vốn lười phản ứng.  Nghe thấy Trần Thư Viện nũng nịu oán giận Trần Điệp khi dễ mình với Lục Xuyên, mắt cô trợn ngược, quay đầu nói chuyện phiếm với Hạ Anh.  Nói một hồi, Hạ Anh vỗ vỗ lên ghế sô pha, trầm trồ nói: “Cậu mau xem, hướng 45 độ, đẹp trai thật!”  Trần Điệp nhàn nhạt lướt mắt qua, giả vờ: “Không thấy rõ”.  “Cậu không mang theo kính sao?”  ‘Đúng rồi. Quay xong còn mang làm gì nữa, khó chịu”. Trần Điệp nói.  “Vậy cậu không gặp may rồi. Người đó cực kì đẹp trai luôn, không xem một tí thì thật có lỗi với bản thân đấy!” Hạ Anh vừa nói vừa lấy điện thoại ra: “Mình chụp rồi phóng to lên cho cậu xem hehe.”  “Không cần đâu.” Trần Điệp chụp lấy điện thoại: “Mặc kệ đi, dù sao cũng không hợp khẩu vị của tớ.”  “Không hợp khẩu vị?” Hạ Anh cảm thấy ánh mắt của mỹ nữ quả thật cao xa, mà kẻ phàm phu tục tử không thể nào với tới: “Vậy bạn trai của cậu hẳn là đẹp trai hơn nhiều, thế mà tớ còn chưa gặp qua anh ấy đấy.”  Người đàn ông ngồi bên kia đang được các người đẹp vây quanh bỗng ngước mắt nhìn qua chỗ các cô. Trần Điệp bắt được ánh mắt của anh, liền dời đi: “Anh ấy bận đi công tác rồi.”  “Lúc nào cậu cũng nói vậy.” Hạ Anh không tin, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại.  Nói như thế nào nhỉ?  Tuy người đàn ông này mặc âu phục trên người, nhưng lại làm người nhìn không thấy được nửa điểm quý ông nào.  Vai rộng, chân dài, eo thon, cả người toát lên vẻ quý phái. Nhưng mà Hạ Anh lại cảm thấy trên người anh ta có sự nguy hiểm. Trong đám người đó, anh ta như một con sói đơn độc mà ngạo mạn.  Cuồng vọng, lại ngang ngạnh.  Một loạt cảm xúc không thể nói nên lời. Hạ Anh định nghiêm túc nghiên cứu, thì Trần Điệp bên cạnh bỗng đứng dậy nói: “Tớ đi WC đây.”  Từ phòng WC đi ra, cô rửa tay rồi nhìn vào gương.  Son môi có hơi nhạt vì khi nãy uống rượu, Trần Điệp lấy son trong trong túi ra, cẩn thận tô lại.  Mấy ngày nay đi quay với đoàn phim, Lục Xuyên đúng là một người cuồng làm việc. Trần Điệp quay liên tục mấy ngày, thật sự mệt đến rã người.  Cô đang đứng dưới chùm đèn vàng, ánh đèn chiếu lên người làm nổi bật làn da trắng nõn nà như đậu hũ. Cô chậm rãi vươn người, rồi lấy tay xoa xoa cổ.  Phía sau chợt vang lên tiếng cười.  Âm thanh khàn khàn, trầm thấp.  Trần Điệp quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen nhánh cùng với gương mặt góc cạnh rõ ràng.  Cô không nói chuyện, làm bộ như không quen biết.  Người đàn ông ngậm điếu thuốc lá, dựa vào vách tường, nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, thật lâu sau mới mở miệng nói một chữ: “Váy.”  Trần Điệp phát hiện ra váy bị mắc, cô chỉnh sửa lại rồi quay đi về hướng hành lang.  Mắt cô nhìn thẳng băng, làm như không thấy anh.  Văn Lương bất mãn khi thấy thái độ này của cô, kéo cô đến trước mặt: “Về nước khi nào vậy?”  Lực nắm của anh rất lớn nhưng có lẽ anh không cảm nhận được. Cổ của cô bắt đầu thấy đau đau.  “Hôm trước.” Trần Điệp nói.  “Tại sao không nói với tôi để tôi về nhà đợi em.”  Văn Lương có rất nhiều bất động sản. Anh đưa căn biệt thự Tây Giao cho cô ở, đa số thời gian anh cũng ở đấy. Thỉnh thoảng Trần Điệp về kí túc xá ngủ thì anh sẽ ngủ ở chung cư công ty.  Anh đã nhầm là cô đã về Yển Thành từ hôm trước.  Trần Điệp bị anh nắm đến phát đau, có lẽ đã đỏ cả một mảng. Cô có hơi tức giận, lại nhớ đến cảnh vừa nãy, cong môi châm chọc: “Tôi sợ chậm trễ chuyện tốt của Văn tổng.”  Văn Lương rất khó chịu với thái độ này của cô, tăng thêm lực ở tay, rũ mắt cảnh cáo cô: “Nói chuyện dễ nghe chút.” Mời các bạn đón đọc Người Đẹp Trong Tay của tác giả Điềm Thố Ngư.