Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Quý Tộc

Bạn đang đọc truyện Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Hào Môn của tác giả Phong Thập Nhất. Truyện xoay quanh câu chuyện giữa tổng tài đẹp trai lạnh nhạt tàn nhẫn độc ác X đóa hoa kiều khí cắt ra bên trong toàn là màu đen, dưỡng thành tiểu công chúa. Giới thiệu: 《Tình nhân hào môn》 nam chủ Sở Hư Uyên là một người tàn nhẫn độc ác, không gần nữ sắc là một nhân vật máu lạnh, cùng nhà giàu thiên kim nữ chủ dây dưa ngược luyến tình thâm trải qua sinh tử, rốt cuộc nghênh đón tốt đẹp kết cục. Đối với An Nhu mà nói, điều không tốt nhất có hai chuyện. Chuyện thứ nhất là cô xuyên vào bộ tiểu thuyết ngược lên ngược xuống đầy máu chó này, trở thành người qua đường Giáp không nói, cực phẩm thân thích lại có một đống, gia cảnh bần hàn, muốn sống được cũng vô cùng gian nan. Chuyện thứ hai là... Mỗi ngày cô đều sẽ cảm giác được, tâm trí của bản thân tồn tại trong tất cả những thiết bị điện tử thông minh xung quanh Sở Hư Uyên như trong di động, PC, laptop, TV. 【 Oa oa oa, sao anh lại, lại muốn giết người... Thật đáng sợ】 Sở Hư Uyên nhìn màn hình di động nhảy ra văn tự cùng tin nhắn gửi không ra, mày kiếm giật giật, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trả lời. 【... Được rồi, tôi đã rút mệnh lệnh về rồi, cô đừng khóc. 】 【 Hoan hô! ~(≧▽≦)/~ Anh tốt nhất! (ôm ấp hôn hít nâng lên cao. jpg)】 Sở Hư Uyên:... Tiểu ngu xuẩn, tốt nhất đừng làm cho tôi tìm được cô. *** Học sinh cấp ba đều tan học khá trễ, hơn nữa bị người chặn giữa đường kiếm chuyện gây khó dễ, An Nhu từ trường học ra tới cổng đã hơn 12 giờ rưỡi.  Đeo cặp trên vai, đôi tay An Nhu nắm chặt quai xách, không thể hòa đồng với mọi người trong trường, cúi đầu, không hé răng bước thẳng về phía trước, quẹo vào một con hẻm nhỏ ít người.  An Nhu đã tập mãi thành thói quen, đi vào ngõ nhỏ thứ ba kia, thật cẩn thận tránh né mạng nhện gần bậc thang cùng lan can phủ đầy bụi, nhẹ nhàng leo lên lầu ba.  Đứng ở trước cửa nhà, An Nhu đang lấy chìa khóa từ trong túi ra, tiếng nói cười bên trong nhà xuyên thấu qua tầng cửa mỏng phát ra ngoài.  Trong phòng, bác gái của An Nhu - Tào Lâm Tú, lại gắp một đũa đồ ăn vào trong chén, ăn như chết đói đến nơi.  Người phụ nữ trung niên mặc bộ đồ cũ, vừa kẹp đồ ăn trên bàn ăn ngấu ăn nghiến, vừa nói lớn tiếng cho vợ của em trai chồng mình, đang nấu thức ăn ở trong bếp nghe: "Nè Tuệ Văn, lần này Uyển Uyển nhà tụi chị làm nhà họ An gia nở mày nở mặt nha. Sau này, Uyển Uyển nhà tụi chị chính là người trong tầng lớp xã hội thượng lưu. Quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ. Haizzz ...! Chị đây tu được bao nhiêu phúc đức mới sinh được một đứa con gái bảo bối như vậy nha."  Âm thanh xào rau trong phòng bếp hơi dừng lại một chút, Tào Lâm Tú ngậm đầy một miệng thịt, nói không rõ lời, tiếp tục hét lên: "Để chị nói cho em nghe, con gái học hành đọc sách cho nhiều có ích lợi gì? Chủ yếu là phải biết cách giao tiếp với người khác, em nói có đúng không?"  "Tuệ Văn, chị coi em là người một nhà nên mới nói thiệt tình với em" dùng sức nuốt thịt xuống. Tào Lâm Tú chùi miệng, nói nước miếng bay tứ tung: "An Nhu nhà em thành tích vừa kém mà đầu óc còn không linh hoạt. Không sớm nghĩ cách giải quyết, con bé chỉ có nước ăn bám hai đứa cả đời? Chị đây cũng là vì hai đứa thôi"  Tào Lâm Tú miệng lớn tiếng nói, nhìn con gái đang ngồi bên cạnh mình. Trong ánh mắt tràn ngập sự đắc ý, không hề che dấu.  An Nhu tính thứ gì, con gái nhà mình mới là *kim phượng hoàng, làn da trắng nõn, bề ngoài lại đẹp, tính cách cũng dịu dàng hào phóng. Quan trọng nhất là còn được quý nhân để mắt đến, không biết có bao nhiêu *phúc khí đâu? so sánh với An Nhu, thật là một trên trời một dưới đất.  *Kim phượng hoàng: loài chim phượng hoàng có bộ lông màu vàng rực (cũng có ẩn ý nói đến những cô gái nhà nghèo lấy đại gia nhà giàu).  *Phúc khí: khí vận + may mắn + những gì tốt đẹp nhất. (từ này thường dùng cho những ai có đức tính lương thiện, tốt bụng).  Người con gái đang ngồi ăn rất đoan trang bên cạnh, nghe vậy ngẩng đầu, nhìn mẹ của mình cười cười: "Mẹ ăn nhiều một chút đi"  Tuy cô mặc bộ đồng phục học sinh bình thường, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ bề ngoài xuất sắc. Cô tươi cười dịu dàng, là một cô gái xinh xắn có nét đẹp cổ điển, khiến người nhìn vào là có cảm tình ngay.  "Ờ, ờ, ăn nhanh đi con"  Tào Lâm Tú không ngừng gật đầu, lại gắp hai đũa lớn xương sườn vào trong chén, thuận tiện không quên gắp cái đùi gà cuối cùng cho con gái mình, nói: "Con cũng ăn nhiều một chút, học tập rất vất vả, phải bổ sung dinh dưỡng"  Âm thanh xào rau trong phòng bếp ngừng lại, một người phụ nữ trung niên đi ra, mang theo một dĩa xào thịt bò đầy tràn, đặt ở trên bàn ăn. Trong mắt mang theo chút chờ đợi: "Lâm Tú, chị nói cũng có đạo lý. Ai ...! Vẫn là con gái của chị bớt lo, con bé quá ưu tú, còn con gái của em thì....."  Chưa nói xong một câu, ba người đều nghe được tiếng mở cửa rất nhỏ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, đành nuốt vào nửa lời nói còn lại.  "A! Sao không nói tiếp?"  Tào Lâm Tú cũng không phải loại người dễ dàng tống cổ, bà ta gõ gõ chén, cố ý nói: "Em nói cũng có lý, em yên tâm. Hai nhà chúng ta là mối quan hệ ruột thịt mà. Dù sao chú hai cũng là em trai ông nhà chị. Sau này, chị khẳng định sẽ kêu Uyển Uyển nhà tụi chị dẫn theo An Nhu đi ra ngoài giao lưu, gặp gỡ những người khác. Nói không chừng còn có thể tìm được con đường rãi đầy hoa hồng nữa nha"  Nói cho hết câu, lại không ai tiếp lời nói của bà ta. Đứng ở nơi đó, người phụ nữ trung niên đeo tạp dề, lo lắng nhìn về phía cửa: "An Nhu? Con đã đi học về rồi sao?"  Làm như vừa mới phát hiện, Tào Lâm Tú cũng quay đầu nhìn ra phía cửa, kinh ngạc nói: "Ây da, An Nhu đã về rồi? Đến đây, ngồi xuống ăn cơm nè"  Mặc đồng phục giặt đến bạc trắng, trên nét mặt tái nhợt đầy thanh tú không có chút máu, cô không lên tiếng, liếc nhìn sang bên này. Cô lớn lên khá xinh đẹp, trắng nõn thanh tú, nhưng quá gầy ốm, nhìn vào thì biết bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, chỉ có một đôi mắt đen nhánh vẫn còn sức sống.  Giờ này, phút này, trong ánh mắt đen nhánh đó có rất nhiều cảm xúc. Muốn nói có ý gì, thì chiếm nhiều nhất, chính là chán ghét.  An Nhu nhìn gương mặt đầy tươi cười của bác gái, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, ánh mắt của An Như Uyển cũng hàm chứa cười đầy dịu dàng, nhìn lại cô. Cuối cùng, tầm mắt của cô di chuyển đến trên bàn ăn, một mớ hỗn độn, lắc đầu, thấp giọng nói:  "Không cần, con vào phòng đây" Nói xong, trực tiếp bước qua phòng khách, đi thẳng vào phòng ngủ.  "Ấy! An Nhu? An Nhu? Thật sự không ăn chút gì sao con?" Từ Tuệ Văn ngạc nhiên nhanh chân đi theo: "Bác gái cùng chị họ của con lại đây ăn cơm nè, không phải hai đứa quan hệ rất tốt sao? Người một nhà cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, sao con lại cư xử như vậy?"  Tào Lâm Tú nhìn Từ Tuệ Văn đuổi theo con gái, nét mặt phỉ nhổ, đầy khinh thường. Hừ, cái loại mặt hàng đưa đám này còn không biết xấu hổ, dám ném sắc mặt hai mẹ con tao, cũng không biết nhìn xem bản thân là cái thứ gì, phi, thứ đê tiện.  "Uyển Uyển, ăn cơm, ăn cơm đi con" đối với con gái của mình, Tào Lâm Tú một lần nữa treo lên nụ cười, lại nhỏ giọng nói: "Mẹ nói đều là lời khách sáo, con đừng mang theo con nhỏ An Nhu này đi ra ngoài kẻo mất mặt, mẹ đau lòng, biết chưa?"  "Mẹ yên tâm, chút chuyện này còn phải biết chứ." An Như Uyển nhấp môi cười, bộ dáng ngoan ngoãn dịu dàng: "Mẹ đừng lo lắng, đợi con đặt chân vào xã hội thượng lưu, con nhất định sẽ hiếu kính với mẹ."  An Nhu không nghe thấy "Mẫu từ nữ hiếu" trong phòng ăn. Cô vào phòng, khóa trái cửa, mẹ An vừa kêu réo vừa đi theo ở phía sau. Lúc này, cô mới bộc phát tính tình, ném cặp sách lên trên bàn học, cởi giày, cuộn tròn người ở trên chiếc giường cứng như đá, khe khẽ thở dài.  Đây đã là tháng thứ hai cô xuyên đến thế giới này, An Nhu vẫn không thể nào thích ứng thân phận hiện tại.  An Nhu, năm nay 19 tuổi, là sinh viên năm nhất. Có cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, gia cảnh tốt đẹp, nhân duyên cùng tính cách đều rất tốt. Cuộc đời xuôi gió xuôi nước không có bất kỳ chuyện gì xấu diễn ra trên đường đời.  Nhưng mà ở một ngày nào đó, An Nhu lại bị một chiếc xe vi phạm quy định điều khiển đụng phải.  Vì thế mà cô biến thành An Nhu, một cô bé 17 tuổi, lớp 11, tự sát chưa thành.  An Nhu từ trong gương nhìn đến thân xác thiếu dinh dưỡng trong một thời gian dài mà xanh xao vàng vọt, lại mơ hồ có thể thấy được rõ góc cạnh gương mặt, thiếu nữ nhút nhát sợ sệt giống như chú thỏ con, không thể không tiếp thu sự thật này.  Mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng cuộc đời lại không giống nhau.  Thế giới này An Nhu cùng cô một chút đều không giống nhau.  Gia cảnh nghèo túng, mẹ không có nghề nghiệp, chỉ tìm chút việc vặt kiếm thêm thu nhập, cha là công nhân, suốt ngày không trở về nhà, chỉ trở về ngủ một đêm liền đi. Nhưng bọn họ cũng rất thương yêu An Nhu, vất vả nuôi cô bé học tới cấp ba.  Chuyện này đối với những nhà khác không phải là điều gì ghê gớm, nhưng là đối với An gia tới nói vẫn là rất khó.  An Nhu trong lòng thấy đủ, vừa tới đến thế giới này, cô đã khóc rất nhiều, cũng nghĩ tới cha mẹ bạn bè trước kia, thậm chí ý đồ tìm kiếm mọi dấu vết về bản thân, kết quả lại không thu hoạch được gì.  Lăn lộn đã lâu, An Nhu mới nghĩ thông, hạ quyết tâm dùng thân thể này sinh hoạt, quý trọng bản thân có thể nói là kỳ tích làm cô còn sống sót trong thế giới này. Cô biết, cha mẹ thế giới này đối với cô cũng thực tốt, cũng tính toán sống hiếu thuận, thay thế thân phận nguyên chủ báo hiếu chăm sóc hai người đó.  An Nhu là nghĩ như vậy. Nhưng cô hoàn toàn quên mất nguyên nhân nguyên chủ tự sát, cũng quên mất báo cáo chẩn bệnh có năm chữ "Bệnh trầm cảm cực nặng".  Hiện tại... Xuyên qua tháng thứ hai, hiện thực dạy cô làm người.  Che lại dạ dày đói phát đau, An Nhu ngã thật mạnh vào trên đệm cứng ngắt lạnh băng.  Cô cắn môi, hốc mắt hồng hồng, lại không rớt nước mắt. Cho dù như thế nào, thật vất vả mới sống sót, cô nhất định phải sống thật tốt.  Thành phố S, nơi có tòa nhà cao nhất, là tập đoàn tổng bộ của Sở gia, một trong tứ đại hào môn trong thế giới này.  Sở gia đương gia - Sở Hư Uyên, hiện tại đang ngồi ở trong văn phòng xử lý báo cáo.  Tây trang màu đen, bề ngoài tuấn mỹ, mặt mày lãnh đạm. Khí tràng vương giả, đứng thứ 5 trong danh sách những người giàu nhất thế giới. Người muốn leo lên giường của anh có thể xếp hàng vòng quanh trái đất.  Tất cả mọi người biết đến tính cách của Sở Hư Uyên —— tàn nhẫn độc ác, tính cách bạo ngược. Quan trọng nhất, đều kháng cự phái nữ đến gần, có người bạo gan tiếp cận giả vờ vấp ngã vào lòng, bị anh bẻ gãy chân. Với lý do, chân đi không vững thì giữ lại làm gì.  Người đàn ông đang chính lật xem báo cáo trên bàn, di động đặt ở bên cạnh bỗng nhiên run run.  Sở Hư Uyên hơi hơi nhíu mày. Thời điểm anh làm việc di động tư nhân từ trước đến nay đều khóa máy, cũng sẽ không có người không ánh mắt đến mức gửi tun nhắn ngay lúc này cho anh.  Ai lại luẩn quẩn trong lòng như vậy? Khóe miệng gợi lên nụ cười tàn nhẫn, Sở Hư Uyên lấy di động qua, mở máy lên.  Ai không muốn sống, anh sẽ thành toàn người đó.  Trên màn hình đích xác hiện lên một tin nhắn. Không chút để ý liếc mắt nhìn màn hình, Sở Hư Uyên tầm mắt dừng lại.  Không biết người gửi, dãy số là... số di động của anh.  Khóe miệng cười cứng đờ, ngón tay thon dài vuốt mở tin nhắn, đọc nội dung.  【 Thật là thảm hại quá đi ..... Thật sự mệt mỏi quá, mệt mỏi quá _(:_" ∠)_( cố lên ngươi là béo nhất.jpg)】  Nhìn như một tin nhắn rác, một emoji..... Kỳ quái, hình một con mèo bụ bẫm phe phẩy đuôi qua lại?    Mời các bạn đón đọc Sống Trong Di Động Của Tổng Tài Quý Tộc của tác giả Phong Thập Nhất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ta Mới Là Sủng Phi - Cao Thượng
Mạc Yên Nhiên không thể nào ngờ rằng, chỉ nhờ giả vờ giả vịt mà đã chiếm được tấm chân tình của Thẩm Sơ Hàn, lẽ nào nàng xuyên không thật sự chỉ vì yêu đương với Hoàng Đế? Có nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Đế là người thế này: “Khanh Khanh mau tới đây, để lang quân hôn một cái.” Bệ hạ, khí phách cao quý lạnh lùng mười phần đã nói lúc trước đâu rồi? Sau này lại phát hiện Hoàng Hậu nương nương cũng là người thế này: “Di Phi mau tới đây, bản cung muốn nghe ngươi kể mấy câu chuyện cổ tích kia.” Nương nương, đoan trang hiền lành, tươi mát thoát tục đã bàn lúc trước đâu rồi? Đừng để ý đến ta, ta muốn lẳng lặng, cũng đừng hỏi ta “lẳng lặng” là ai. *** Năm đó, khi Phong Giáng Bạch gặp Thẩm Sơ Hàn, tuyết rơi rất lớn. Nàng ra ngoài không ngờ gặp thời tiết thay đổi liền dẫn thị nữ vào ngồi trong đình. Hắn khoác áo choàng đen như mực, bởi đội tuyết đến trước mặt nàng nên đầu vai phủ đầy một lớp tuyết. Dường như không chú ý trong đình có người, khi thấy nàng cũng không nhìn thẳng mà chỉ hơi gật đầu: “Tuyết lớn đột ngột, qua đường làm phiền.” Trái tim nàng đập rất nhanh, nàng cắn môi, một lúc sau mới đáp lại: “Không ngại, công tử ngồi đi.” Lúc này hắn mới ngẩng đầu nhìn nàng, trong nháy mắt kia, Phong Giáng Bạch cảm thấy chính mình nhìn thấy mùa xuân giữa trời đông khắc nghiệt. Bề ngoài của nàng không được xinh đẹp lắm, tuy gia cảnh tốt, thuộc nhà giàu Giang Nam, nhưng người hỏi cưới nàng không nhiều. Bình thường mọi người chỉ nói mấy đại nữ nhi nhà họ Phong người người ưu tú, không ai biết đến nàng, tiểu nữ nhi nhà họ Phong này. Nhưng giờ phút này, nàng gặp Thẩm Sơ Hàn, thậm chí nàng còn nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Thẩm Sơ Hàn, chậm rãi hòa tan thành ấm áp và quyến luyến. Nàng vô cùng kinh ngạc. “Tiểu thư là đại tiểu thư hộ nhân gia nào?” Nàng nghe hắn mỉm cười hỏi vậy. “Ta thuộc Phong gia.” “Ngươi có bằng lòng nhập kinh cùng ta không? Bỉ nhân họ Thẩm.” Thẩm, quốc họ. Sau này Phong Giáng Bạch còn nghĩ, dù không biết Thẩm Sơ Hàn họ Thẩm, dù hắn không phải Thẩm Sơ Hàn, nàng có đi cùng hắn không? Đến một giây cuối cùng nàng mới biết đáp án, vẫn sẽ, mặc kệ hắn họ gì, gia thế như thế nào. Khi gương mặt khuynh thành như vẽ kia thản nhiên, ấm áp và quyến luyến nhìn nàng, nàng vẫn sẽ đi. ... Mời các bạn đón đọc Ta Mới Là Sủng Phi của tác giả Cao Thượng.
Phi Thường Hoàn Mỹ - Cố Phán Nhi An Nhiên
Truyện sủng và rất ngọt, nam chính khá đáng yêu vì mới yêu. Anh chỉ được cái mạnh miệng thôi chứ rất là hay xấu hổ, và đang bước chân vào con đường thê nô. Nữ chính đã trải qua tám kiếp, kiếp này là kiếp thứ chín nhưng chưa một lần yêu. Hai người này khi yêu đương hết sức là ngây thơ. Mây chưa đọc hết nhưng mà chưa thấy ngược chỗ nào hết  :bighug:  Nữ phụ đủ loại, Mây liếc sơ qua thì hình như có một nàng là trùng sinh. *** Thời gian qua nhanh như nước chảy. Ở Hoằng La quốc không người nào không biết Hoàng đế chuyên sủng Hoàng hậu, ái thê như mạng, lúc bình dân bách tính tụ chung một chỗ luôn nói Hoàng hậu nương nương có phải đã tích đức tám kiếp mới gặp được Hoàng thượng hay không, đế vương si tình như vậy quả thực là trăm năm hiếm có. Ý chỉ hủy bỏ tuyển tú vừa đưa ra, vài vị ngự sử đại thần đã cuống quýt cầm tổ tông gia pháp, mưa móc quân ân làm lý do khuyên can một phen. Bọn họ chuẩn bị lâu như vậy, mắt thấy đã sắp đến thời điểm quan trọng, Hoàng thượng lại không tuyển tú… Nhưng Hoàng thượng cũng rất quyết tâm, hủy bỏ tuyển tú cho tới ngày đại tuyển cho Thái tử. Đế - Hậu hòa hợp là sự may mắn cho Hoằng La quốc, huống chi hậu cung là chuyện nhà của Hoàng thượng, không đến lượt người khác khoa tay múa chân. Mấy đại thần có nhãn lực đều thấy tâm ý Hoàng thượng đã quyết, hơn nữa mấy người mới nhậm chức đều do một tay Hoàng thượng đề bạt, tự nhiên là nghe theo Hoàng thượng rồi. Hoàng thượng thuận thế giết gà dọa khỉ, nhất thời toàn bộ triều đình vô cùng hài hòa. Chung quy thì an nguy gia tộc vẫn quan trọng hơn là làm rạng danh gia tộc. ... Mời các bạn đón đọc Phi Thường Hoàn Mỹ của tác giả Cố Phán Nhi An Nhiên.
Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam
Liễu Vi Dung có thể nói là xuyên không rất bi thống. Trong một cuốn tiểu thuyết cung đấu mà nàng vừa mới xem xong có một nữ phụ làm vật hi sinh, nàng ta trước ngày tuyển tú bị mẹ cả hạ dược kết quả bị người khác làm hủy hết trong sạch, nữ phụ làm vật hi sinh vì quá bi phẫn, đau khổ nên tự tử. . . Có phải quá bi kịch hay không? Thật may ông trời giúp đỡ --- ban cho nàng một không gian tùy thân. Vì thay đổi số mạng, thoát khỏi sự định đoạt của mẹ cả, biện pháp duy nhất chính là vào cung làm nữ nhân của Hoàng đế! Nguyên tác trong tiểu thuyết cung đấu chính là tác giả bịa đặt !!! Vì muốn cho nữ chủ mở rộng Bàn Tay Vàng ra mà thôi! *** Gần đây, Mộ Dung Triệt vẫn hay mơ một giấc mơ kỳ lạ. Mỗi lần hắn đều giật mình tỉnh lại từ trong mộng. Đêm nay hắn lại mơ thấy cái giấc mơ kia. Nhìn dung nhan thanh lệ của Hoàng hậu ngủ bên cạnh, nội tâm hoảng sợ của hắn mới từ từ an tĩnh lại, hồi tưởng lại giấc mộng vẫn lặp đi lặp lại mấy ngày qua. Giấc mơ kia vô cùng chân thật, tựa hồ giống như hắn tự mình trải qua. Bắt đầu từ lúc hắn đăng cơ tuyển tú xong, trong mộng của hắn vẫn xoay chung quanh một nữ tử tên là Liễu Tương Nhã, Liễu Tương Nhã, hắn biết, chính là tỷ tỷ độc ác của Hoàng hậu. Từ lúc hơn mười năm trước đã bị hắn ban rượu độc chết rồi. Nhưng hiện giờ lại vẫn lặp đi lặp lại, làm chất lượng giấc ngủ của hắn bị giảm xuống nghiêm trọng. Làm hắn cực kỳ sợ hãi chính là, trong mộng, Hoàng hậu hiện giờ của hắn vậy mà trước ngày tuyển tú mấy ngày liền chết bất đắc kỳ tử. Khiến cho hắn không khỏi nhớ đến lời Minh Viễn đại sư nói. Mệnh cách hai người, một mất một còn, cùng với sự kiện chết đuối trước tuyển tú, còn có chuyện nàng ấy có không gian thần bí kia, nhắm chặt mắt, thì ra là thế, nếu lúc trước Hoàng hậu không có được không gian thần bí kia, có phải toàn bộ đều hướng theo sự phát triển như trong mộng? ... Mời các bạn đón đọc Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ của tác giả Cửu Nguyệt Vi Lam.
Nam An Thái Phi truyền kỳ - Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức
An Nam Thái phi truyền kỳ là một tình sử, dã sử cũng là ký sử về một thời biến động lẫn hưng thịnh của Đại Kim quốc, một chuyện tình ly kỳ đẹp đẽ như thần thoại và một bức tranh đa màu đa sắc của những con người dạt dào hơi thở trẻ tuổi, sống cùng nhiệt huyết và sống vì cống hiến. Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi. Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói! Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: “Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!” Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ. *** Không ai biết, năm ấy khi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử, Chu Tử mười lăm, Liễu Liên mười sáu. Mười sáu tuổi, Liễu Liên có một loại xinh đẹp khó mà cưỡng lại —— da thịt trắng nõn như ngọc, mày lá liễu xinh đẹp tuyệt trần, mắt hoa đào nhẹ nhàng đầy nước, cánh mũi thẳng đẹp, môi trái tim đỏ tươi —— hắn mười sáu tuổi, có thể xem là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần. Cho nên, Cao Quý phi không cho Vương Gia giữ hắn bên cạnh. Vương Gia sắp xếp cho hắn vào biệt viện Vân Trạch, khiến cho mười sáu tuổi như hắn trở thành thủ lĩnh Tinh Vệ của biệt viện vương phủ. Mùa thu năm ấy, Nam Man rục rịch nổi dậy, Vương Gia mang theo Liễu Liên, Phàn Duy Bân, Bạch Tử Hạ cùng Bạch Tử Xuân thống lĩnh quân phòng thủ Nam Cương đi dò xét biên quan. Sau khi trở về từ biên quan, Vương Gia lại bắt đầu chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho đại quân xuất phát. Một ngày kia, Vương Gia bao trọn một viện của quán rượu lớn nhất trong thành Nhuận Dương, đãi tiệc mừng cùng cả đoàn người. Sau khi tàn tiệc, Liễu Liên cùng đám người Phàn Duy Bân, Bạch Tử Xuân và Bạch Tử Hạ vây quanh Vương Gia mặc áo đen giáp chiến đấu vàng mũ vàng kim cưỡi ngựa phía trước, Triệu Anh Triệu Dũng điều khiển xe ngựa theo sát phía sau —— trong xe chồng chất từng chồng tơ lụa sa mỏng vân the, từng hộp trang sức lớn nhỏ. Những vật này đều do Liễu Liên và Triệu Anh Triệu Dũng cùng đi mua. Lúc ở Phường Diên Khánh mua những thứ này, Liễu Liên thật sự tò mò, vì vậy đã hỏi Triệu Anh: "Sao Vương Gia lại mua những thứ này?" Không phải Vương Gia vẫn luôn luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc đó sao? Triệu Anh cười bỉ ổi: "Liễu thống lĩnh, ngươi ở biệt viện lâu rồi, không biết chuyện của Vương Gia chúng ta đâu?!" Liễu Liên nhướng mày nhìn hắn. .... Mời các bạn đón đọc Nam An Thái Phi truyền kỳ của tác giả Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức.