Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Có Ai Yêu Em Như Anh - Minh Moon

Trích đoạn: Buổi tối ấy, trên sân thượng của một nhà hàng lộng gió và thoảng mùi thơm hoa sữa gợi nhớ về ngôi nhà thời thơ ấu nơi phố cũ, anh đã gặp cô. Gió thổi rất mạnh, những sợi tơ hồng đung đưa, đám khách nhốn nháo… Tất cả đều động, duy chỉ có khuôn mặt ấy là tĩnh lặng như hồ nước mùa thu dưới ánh trăng. Buổi tối khác, giữa hơi rượu vấn vít, anh lại thấy cô, đang dìu một người đàn ông ngoại quốc đi tìm phòng trong một khách sạn năm sao. Anh nghĩ, hóa ra, cũng chỉ là hạng con gái đến thế mà thôi. Rồi anh lại thấy cô, trong khoảnh khắc cô nằm say ngủ trên giường, rèm mi như cánh bướm và mái tóc đen dài xõa tung trên chiếc gối trắng. Lần đầu tiên trong đời anh tự nhủ nếu như lấy vợ, mỗi sáng cùng nhau thức dậy trên chiếc giường này thật không tệ chút nào… Anh và cô, hai con người ở hai địa vị khác nhau nhưng nếu đã là tình yêu thì dù đối tượng của bạn là ai, mọi thứ sẽ rất đơn giản. “Có ai yêu em như anh!” là một câu chuyện tình yêu thi vị mang đến cho bạn đủ các cung bậc cảm xúc. Giống như một viên sô cô la, ban đầu là hương thơm quyến rũ khiến bạn ngất ngây, sau đó là vị đắng có thể khiến bạn chảy nước mắt nhưng trên hết vẫn là dư vị ngọt ngào bạn nhớ mãi không quên! *** “Mỗi lần vào blog Cung Trăng của Minh Moon, tôi luôn nấn ná để nhìn câu slogan“Nồng nàn, nồng nàn hơn nữa” của riêng cô ấy. “Có ai yêu em như anh!”là một câu chuyện tình với đúng phong vị nồng nàn như thế.” Nguyễn Thu Thủy – Tác giả “Gái già Xì-tin” “Mình rất thích Minh Moon lồng ghép bối cảnh công sở vào câu chuyện tình yêu thi vị này. Điều đó giúp tác phẩm thêm gần gũi, hấp dẫn và khiến cho bất kỳ cô gái văn phòng nào cũng sẽ tìm thấy mình ít nhiều trong đó.” Ngọc Vân – BTV Tạp chí GF “Mặc dù đây là lần đầu tiên tôi đọc tiểu thuyết tình cảm nhưng quả thực những tình tiết của truyện đã hấp dẫn tôi. Nữ chính thật tuyệt! Nếu cô ấy có ở ngoài đời, tôi sẽ tìm mọi cách tiếp cận cô ấy! ^_^” Linh Sơn – Diễn viên đóng “Hotboy nổi loạn” *** À, xin nói trước đây là những dòng review Có ai yêu em như anh từ một kẻ luôn lãng- đãng- một- cách- lý- trí, kẻ từng chưa hề thích đọc hay thường đọc ngôn tình. Bài viết cũng hoàn toàn không spoil nhé, có thể đọc thoải con gà mái! (hơ hơ hơ…) Và thế nên, những dòng review của tôi có thể sẽ không mấy tương đồng với những ai ưa thích những chuyện tình cảm lãng mạn, thích những đưa đẩy ngẫu nhiên của tạo hóa, gặp được mối dây đồng cảm tương lân với những trái tim mơ mộng, tin rằng tình yêu là cứu cánh, tin rằng cuộc đời luôn có những câu chuyện đẹp như cổ tích, lấp lánh như ánh sao, luôn ở đó soi chiếu con đường chúng ta đi sau những cơn giông bão tơi bời… Đơn giản vì tôi không tin có những điều đó cho mấy! Ô, đã nói trước là tôi không phải là fan của các phim hay tiểu thuyết lãng mạn (gout của tôi thường là trinh thám, kinh dị, viễn tưởng, suy luận tư duy logic hại não các kiểu cơ…@@). Nhưng tôi vẫn tiếp tục thử nghiệm cuốn sách thứ 3 Có ai yêu em như anh (CAYENA) của Minh Moon- một người chị, một người đồng nghiệp đáng mến (và mắn…đẻ), với tâm trạng cứ thử xem, biết đâu đấy… Cũng chính vì CAYENA là một trong số ít những tiểu thuyết ngôn tình tôi từng đọc thế nên tôi chẳng có gì mà so sánh, tôi chỉ đơn giản trôi theo từng chương hồi liên tục và mạch lạc hệt như một bộ phim sống động trước mắt. Tiếp nối Nụ hôn bánh mì, CAYENA không giấu diếm dáng vẻ yểu điệu phong tình, chất lãng mạn bay bổng và ý vị đậm “mùi” ngôn tình. Thậm chí, tôi đã nghĩ, cứ thay mấy cái tên Thảo Nguyên, Thế Phong, Trường Giang thành mấy tên Tàu kiểu Tiểu San, Phương Mộc hay Hạo Thiên thì thành ra… lầm mất. Ngay cả những cái tên cũng là thành phố Đ, X, Y, Z… Cũng phải thôi vì khó mà không bị ảnh hưởng dòng ngôn tình Trung Quốc bây giờ mà nhiều người trẻ như Minh Moon thừa nhận đã lặn ngụp không ít trong đó. Sau thể nghệm kỳ ảo với Hạt Hòa Bình (mà tôi đã review hồi tháng 9 năm 2013), Minh Moon lại như “cá gặp nước” khi có thể thoải mái bơi lội trong bể lãng mạn sở trường của chị, như một chú cá vàng tung tăng, biến hóa và rất… đẹp đẽ. CAYENA, là một tiểu thuyết tình yêu dễ đọc, dễ cảm, dễ bị lôi cuốn vì nó gần gũi với người trẻ nhất là những cô gái văn phòng, ngày ngày đi làm vẫn túm tụm tám chuyện và mơ mộng về những bộ phim Hàn Quốc, ngồi giữa bốn bức tường vô vị nhưng không bỏ sót thông tin nào những anh chàng xứ Cao Ly hào hoa, phong độ và lịch lãm. Ai đó có thể thấy mình xốc xếch quáng quàng khi đi làm trễ sợ bị trừ lương, muối mặt với đồng nghiệp vì cài lệch cúc áo, dấm dúi ăn quà vặt, thích túm tụm nói sau lưng đồng nghiệp, lấy lòng các sếp, từng có một mối tình đầu thời sinh viên hoa mộng, từng yêu một đồng nghiệp rồi rời xa họ, từng sắp xếp cuộc sống sau những đổ vỡ, luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng vẫn âm thầm rơi lệ khi đêm về trong góc tối… Minh Moon đã nắm bắt trúng tâm lý của những cô gái thời nay, những cô nàng thừa thông minh để biết rằng tình yêu hoàn hảo không tì vết như ciné là điều không tưởng nhưng vẫn thiếu lý trí khi đứng trước tình huống đưa bản thân mình vào một mối quan hệ lãng mạn đầy… nguy hiểm chốn công sở. Họ đầy tinh quái để tiếp cận nhiều đối tượng nhưng cũng chưa trang bị những kỹ năng để phòng vệ cho trái tim chống lại hấp lực của những mối tình sét đánh. Ở tuổi đã ra trường đi làm vài năm – các cô gái này chưa hẳn hóa cáo mà đang trên đường trở thành những cô thỏ lắm chiêu trò. Chúng ta không dại gì đánh đu với ái tình khi đã bị gai nhọn cứa cho ứa máu nhưng cũng háo hức muốn thò tay vào bụi rậm hái và nếm những trái đắng đê mê đó thêm một lần nữa. Đó cũng là yếu huyệt để MM điểm vào. Mặc dù, CAYENA thắt nút và mở nút rất nhanh, đôi khi gượng ép và phi thực tế nhưng sự xử lý tinh tế nhạy cảm đánh vào tâm lý của những cô gái trẻ khiến họ không dứt được cuốn sách. Họ muốn biết cái tam giác, à không tứ giác, ngũ giác tình yêu này rồi sẽ đi về đâu, họ muốn thi vị hóa cuộc sống tẻ nhạt của mình bằng những tưởng tượng đầy nhục cảm, họ muốn thỏa mãn sự ghen tỵ ngấm ngầm dành cho cho nhân vật chính tốt số bằng cách xem cô ta rồi sẽ đau khổ như thế nào- dẫu buồn cười rằng, họ luôn ước một lần, chỉ cần liếc rèm mi cong vút là sẽ khiến hàng tá đàn ông xiêu đổ như cô ấy. (Tâm lý phụ nữ thiệt phức tạp @@). Và vì thế nó cũng khiến nhiều độc giả nam thích thú vì hiểu thêm về tâm lý phụ nữ và cách nên… cầm cưa thế nào cho nàng không thể không đổ! Haha :)) Tôi cũng thú vị với cách Minh Moon xây dựng nhân vật- dù chưa hẳn thích nó. Một Thảo Nguyên như cánh đồng xanh nõn bất tận cho kẻ khác đầy ham muốn khám phá, mẫu phụ nữ hư thì không hư, nhưng ngoan lại chẳng ngoan, thông minh sắc sảo nhưng luôn biết tỏ ra ngu ngơ kịp lúc- đúng kiểu đàn ông thích. Cô ta đoan trang thuần khiết nhưng phong tình vạn chủng và gợi cảm chết người, là biểu tưởng cho những khao khát nhục cảm đằng sau vẻ trong sáng thiên thần, là cái tĩnh không giữa bể đời biến động. Một Thế Phong đúng công thức danh gia vọng tộc: giàu có – giỏi giang và đẹp mã. Một Trường Giang si tình yếu đuối nhưng thủy chung. Những con người ấy dính líu với nhau hay đúng hơn là “được” đặt vào những hoàn cảnh mà tác giả mặc định sẵn. Dù ban đầu, thú thực nó cho tôi cảm giác lặp lại một cuốn Twilight mini phiên bản Việt, khi tôi ngơ ngác hỏi ơ thế là chàng ma cà rồng đẹp mã Edward yêu cô nàng Bella bình thường này à, ơ, sao đến chàng Jacob này cũng yêu cô nàng này rồi. Cũng như những anh chàng cô nàng này còn biết chuyện gì ngoài yêu không vậy? Giám đốc mà suốt ngày thấy làm những chuyện bản năng như trai mới lớn thế? Sự giỏi giang tháo vát của anh ta sao không thấy đâu? Sao cô em này cứ may mắn hết lần này đến lần khác? Độc giả chưa kịp thỏa mãn câu hỏi vì sao họ yêu nhau, chưa lý giải nổi họ yêu nhau vì cái gì thì đã bị cuốn vào cách họ yêu như thế nào. Những kẻ lý trí như tôi đôi khi phì cười vì những tình huống “trên trời rơi xuống” rồi thì cũng chấp nhận chép miệng, thôi thì cứ chấp nhận bị kéo theo tình tiết này sang tình tiết khác mà ngừng hỏi: “Tại sao” đi. Đây là tiêu thuyết tình yêu thì các nhân vật chỉ việc… yêu thôi chứ sao nữa? Mặc dù CAYENA không tạo cho tôi được cảm giác “chemistry” giữa các nhân vật với nhau, một điều cực kỳ khó tạo ra và chính ngay Twilight Saga 4 cuốn dày cộm còn… làm không đến nơi. Nhưng điều này lại được khéo léo khỏa lấp bằng ngôn ngữ linh hoạt, hóm hỉnh; văn phong vốn dĩ tự nhiên, nhẹ nhàng; tả cảnh tả tình tinh tế mà triết lý cũng vừa đủ; bay bổng nhưng cũng rất thực tế bởi vốn sống phong phú của tác giả. Chỉ là tôi hơi tiếc vì Minh Moon đã không tạo được một tình huống thật đắt để đẩy mọi cao trào lên cao, không đi đến tận cùng bùng nổ tính cách các nhân vật (như người đọc kỳ vọng) và cũng bỏ dở dang những nhân vật mà họ thấy thú vị (Trường Giang, ông Nội, Giang Minh). Ở tình huống “tai nạn” gần cuối (spoil chút xíu) có thể nói là cao trào nhất thì lại lẫn đi và được giải quyết quá đơn giản, cứ như tác giả thản nhiên đặt mọi người vào đó và họ chỉ việc diễn. Nói đúng hơn, nó không tạo được một cái lý cho những tình cảm này có cớ mà nảy sinh. Mọi tình huống gay cấn dồn dập Minh Moon đẩy người ta vào rất khéo nhưng lại thắt nút mở nút cũng quá nhanh khiến ta hụt hẫng mất đôi phần. Nhưng hãy yên tâm là nó có một cái kết rất thỏa mãn và chiều lòng độc giả. Chỉ là sau khi đọc xong, khi ai đó hỏi chuyện này nội dung là gì thì cứ “đần thối” ra, ơ a…. Bởi bị cuốn theo những tình tiết ngộn ngộn tầng tầng lớp lớp, người ta cũng dễ quên, dễ lướt qua những tiểu tiết, những câu thoại, ngoài những cảm giác quá thực như một bàn tay vuốt dọc sống lưng, một cái hôn ướt át hay một cảm giác khóc ướt đẫm tấm ngực trần của ai đó… Người đọc bây giờ là những cô nàng lọ -lem -không- kém -phần -ghê -gớm, họ hiểu quá rõ tình yêu hoàn hảo là thứ không thực nhưng vẫn cảm thấy muốn bước cùng các nhân vật chính bước qua hành trình cuộc đời với những cung bậc cảm xúc đã từng trải qua: cảm giác mất mát mối tình đầu, cảm giác vụn vỡ khi chứng kiến người yêu cũ có người yêu mới, cảm giác đau đớn khi phải chia cách người mình yêu, cảm giác gần nhau khoảnh khắc mà xa cách nghìn trùng, cảm giác tan chảy trọn vẹn trong nhau, cảm giác người ta có thể sống hết mình vì người kia. Và cũng chính vì thế, CAYENA là một tiểu thuyết đáng đọc nếu bạn đang muốn tìm lại và tan ra giữa những cảm xúc của chính mình trong một vài khoảnh khắc. Ừ, thì CAYENA là một ngôn tình đẹp, và không hề… sến (ít ra theo tôi nghĩ). Với những ai bay bổng, yêu những chuyện tình có cái kết có hậu thì đây là cuốn tiểu thuyết đẹp cả bìa lẫn ruột, đáp ứng mong mỏi được hưởng thụ mùi biệt ly – tái hợp và phong vị mơn man của ái tình tựa một thanh chocolate – đủ thơm tho, ngọt, đắng. Và ngay cả những người từng rạn vỡ vì tình yêu, không “ưa” những tiểu thuyết lãng mạn diễm tình vẫn có thể một ngày nào đó, lật dở từng chap ngắn, dễ đọc có sẵn caption ngắn gọn của CAYENA, thú vị vì những sự sắp đặt ngẫu nhiên hữu ý, rơm rớm vì những nỗi đau giống mình, khao khát nhục cảm với những cảnh nóng… vừa đủ tưởng tượng để khoái trá và… đỏ mặt. Rồi cuối cùng bất giác khẽ mỉm cười khi gặp lại những cảm xúc yêu đương ngỡ đã quên đi tự lâu lắm… Chỉ hơi hài hài là, người Việt Nam ít gọi bạn gái là thiên thần, người miền Nam ít xưng hô cậu – tớ và ở xứ ngàn thông kia cũng không chưa thấy có chỗ nào cho treo các lọ ước nguyện lên cây cả. Vậy thui à! ^^ *** Một khoảnh đời dài, tôi không còn tin vào những chuyện tình thủy chung son sắt, cho đến khi gần đây xem Doctor Who, khi chứng kiến cảnh Rose- Ten hy sinh cho nhau như thế nào, chứng kiến Rory gặp lại Amy (sau khi Amy lạc vào một trường thời gian khác và chờ đợi Rory suốt 40 năm đằng đẵng), anh đã nắm bàn tay nhăn nheo của cô và nói rằng: “Anh không quan tâm đến việc em đã già đi. Anh chỉ quan tâm rằng chúng ta đã không già đi cùng nhau.” Và bây giờ đọc Có ai yêu em như anh của Minh Moon. Tôi nhớ mãi một câu thoại trong phim The Mask Of Zorro thế này: “Ðiều sai lầm duy nhất là phủ nhận những gì trái tim mình thật sự cảm nhận.” Thế nhưng, trên cõi đời ô trọc này, chúng ta đã tự dựng nên quá nhiều rào cản lý trí, ngăn trở những gì ta thực sự cảm nhận và cố tình lờ đi tiếng lòng của chính mình cho đến lúc nó bục vỡ và băng di đi, nhờ những chất xúc tác như CAYENA. Gấp sách lại, bỗng, những người trẻ như tôi tự hỏi mình: Trên đời này, chúng ta có thể một lần dốc lòng yêu một người theo cách hoàn hảo đến tận cùng không? Có thể chấp nhận sống chết và hy sinh cho nhau nhiều đến như thế mà không cần lý do không? Hơn nữa, vì yêu một người, người ta luôn có thể đợi, có thể làm những điều không tưởng, dìu nhau cho đến khi con đường biến mất vẫn có thể nắm tay nhau và nói: “Có ai yêu em như anh”, phải vậy chăng? Và dù có trả lời được những câu hỏi trên hay chưa thì chúng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn trên hành trình tìm kiếm tình yêu đích thực của đời mình bằng một niềm tin không khoa trương, không sặc mùi diễm tình mà hoàn toàn hiện hữu. À thì, nói như văn phong trong Có ai yêu em như anh của Minh Moon thì là thế này: Nếu ai đó muốn tìm một tác phẩm tình yêu Việt nhiều ý vị, không sến của một cây bút trẻ quyết tâm theo đuổi dòng văn học lãng mạn thì, thử nghiệm và chìm đắm vào bức ngôn tình được phóng bút điêu luyện suốt 500 trang của Có ai yêu em như anh, thật cũng không tệ chút nào! Saigon, 4/4/2014 (ngày đẹp nhờ) ^^ Yun   Mời các bạn đón đọc Có Ai Yêu Em Như Anh của tác giả Minh Moon.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cẩm Tú Duyên
Thể loại: trữ tình, thâm tình. Bối cảnh: Thượng Hải – thời kỳ Dân Quốc (những năm 30 đầu thế kỷ XX) Nàng một mình từ quê nhà xa xôi nghèo nàn đến Thượng Hải xa hoa để tìm người thân. Người thì tìm được, nhưng không thân như mười năm trước. Không còn nhà để về, một cô bé lọ lem gục ngã trên đường phố Thượng Hải. Nàng gặp được hai người đàn ông đã làm thay đổi cuộc đời nàng. Một người rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp… Một người điềm tĩnh khiến người ta cảm thấy yên ổn… Để có tư cách đứng trước mặt người đàn ông ấy, nàng quyết tâm thay đổi bản thân mình. Cô bé lọ lem biến thành vũ nữ quyến rũ mê người… Hai người đàn ông ấy, liệu ai sẽ là bến đỗ của đời nàng?!… *** Thật sự là cho tới giờ cũng chưa từng thấy qua cánh cửa nào đẹp như vậy. Đứng trước cánh cổng cao lớn màu đen bằng sắt có chạm trổ hoa văn kia, Cẩm Tú ngây dại. Đây là chỗ ở của Minh Châu sao? Đây sao có thể là chỗ Minh Châu ở được! Nhưng trên tờ giấy bị mồ hôi thấm ướt trong lòng bàn tay, dọc theo đường đi giở ra xem không biết bao nhiêu lần cho nên bị nhăn thành một cục kia là địa chỉ mà Điền thúc dùng bút lông viết, rõ ràng khớp với địa chỉ được khắc trên tấm biển bên cạnh. Nhìn xuyên qua tay vịn, ngóng vào bên trong, rõ ràng là một tòa nhà xa hoa lộng lẫy. Thảm cỏ xanh, núi giả, hồ nước, tòa lầu màu gạch đỏ với kiến trúc hiện đại được vây quanh bởi những khóm hoa tulip… Làm sao có thể! Mười năm trước, Minh Châu mới chỉ mười lăm tuổi. Một mình chị ấy ở Thượng Hải, không thân thích, không chỗ dựa. Lấy đâu ra một tòa nhà lớn như vậy? Có lẽ là chị ấy gả cho người ta. Nhưng lúc Điền thúc trở về, cũng không có nói đến chuyện này. Cẩm Tú do dự nhấn chuông cửa. Tuy rằng đã qua giữa hè, nhưng nắng gắt vẫn cứ nóng bức người như cũ. Nàng vừa đói vừa khát, phơi nắng đến đầu váng mắt hoa. Dù sao cũng đã đến đây, ngàn dặm xa xôi, mặc kệ là đúng hay sai, tóm lại nên đi vào nhìn một cái. Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên. Lên tiếng trả lời, đi ra mở cửa là một phụ nữ giúp việc mặc quần đen áo trắng, ước chừng bốn năm mươi tuổi, tóc búi thấp, không rối một sợi. Cách tay vịn, bà ta hết sức nghi ngờ mà nhìn Cẩm Tú từ trên xuống dưới: “Cô tìm ai?” Cẩm Tú bị bà ta nhìn đến mức có chút không được tự nhiên, theo bản năng rụt đôi giày vải đã mòn trên chân lại. “Xin hỏi có phải Vinh Minh Châu ở nơi này hay không?” “Tiểu thư nhà ta họ Ân, không phải họ Vinh. Ngay cả tên của cô ấy cô cũng nói không rõ, tìm cô ấy làm cái gì?” Họ Ân?! Thì ra Minh Châu thật sự đổi họ. Cẩm Tú kinh ngạc. “Chị ấy vốn họ Vinh… Tôi là em gái của chị ấy.” Người phụ nữ kia lập tức trừng mắt. “Tiểu thư nhà ta là cô nhi, mấy năm nay đều chỉ có một mình, ở đâu chạy ra em gái gì chứ. Cô gái à, những chuyện thế này không thể nói bậy!” Minh Châu nói nàng mồ côi? Lòng Cẩm Tú lại nặng trĩu. Xem ra, từ xa xôi tìm đến Thượng Hải, thì ra là nhầm rồi. Minh Châu đã xóa sạch sẽ tên họ gia thế, rõ ràng là trong lòng có oán hận, thà làm người một lần nữa, cũng không muốn nhắc lại chuyện trước đây. Còn chưa vào cửa nàng đã biết Minh Châu sẽ không hoan nghênh nàng đến. Đứa em gái mười năm chưa từng gặp mặt này, khi gặp lại, có lẽ chẳng qua là người xa lạ. “Cô gái à, nhìn dáng vẻ của cô cũng đàng hoàng, chuyện gì không làm, lại đi giả danh lừa bịp! Vả lại, ngôi nhà này tuy rằng hiếu khách, tiểu thư nhà ta cũng rất hào phóng, nếu cô tìm đến cửa chìa tay xin vài đồng, có thể cô ấy nhất thời mềm lòng mà ban cho. Có điều nếu cô đến lừa gạt cô ấy, trong mắt của tiểu thư nhà ta không dung một hạt cát.” Người phụ nữ này nói chuyện vừa nhanh lại vội. Cẩm Tú nghe xong cả buổi mới hiểu bà ta đang nói gì. Nụ cười mê man trên mặt còn chưa kịp thu lại, cả khuôn mặt đã nóng lên, đỏ đến mang tai! Thật không dám tin, một người hầu cũng sẽ nói ra những lời như vậy với nàng. Cẩm Tú biết bây giờ mình ăn mặc rất nghèo nàn. Từ Trấn Giang xa xôi đến, trên đường lăn lộn nào xe nào thuyền, chiếc áo ngắn bằng vải bố trắng đã bẩn không nên hình nên dáng. Cái túi da duy nhất trong tay cũng dính một lớp đất. Nhưng nàng lớn đến thế này, bị người ta nói là kẻ lừa đảo ngay trước mặt, vẫn là lần đầu tiên trong đời. “Bà mở cửa ra. Cho dù chị ấy không nhận tôi, cũng phải do chính miệng Minh Châu nói.” Cẩm Tú cao giọng: “Cho dù bà không chịu mở cửa, đi vào thông báo một tiếng cũng được.” “Chao ôi, còn dám hung hăng. Cô cho nơi này là chỗ nào? Tôi nói cho cô biết, tại Thượng Hải này còn chưa có ai dám ở chỗ này giương oai. Ngay cả người của sở cảnh sát nhìn thấy tiểu thư nhà ta cũng phải cung kính khách khí, cô còn ở nơi này hô to gọi nhỏ ! Nói thật, người như cô tôi thấy nhiều rồi. Nếu không đi cho nhanh, đừng trách chúng tôi không khách khí.” “Bà!” Cẩm Tú giận đến mức thiếu chút nữa nói không nên lời, đành phải lay tay vịn lớn tiếng kêu: “Minh Châu! Minh Châu, chị ra đây… Em là Cẩm Tú… Người phụ nữ cuống quít muốn ngăn lại. Đang lúc la hét ầm ĩ, trên bậc thềm trước cửa ngôi nhà màu gạch đỏ kia xuất hiện một cô gái. Áo dài bằng lụa mỏng màu xanh khổng tước, vô cùng yểu điệu, tóc dài như mây, từ xa liền cao giọng hỏi: “Là ai? Má Dư, bà cãi nhau với ai vậy? Coi chừng làm ồn đến giấc ngủ trưa của a tỷ, chị ấy mà bực bội thì sẽ không khách khí.” Trong giọng nói lạnh nhạt có vẻ bực bội, nhưng nghe ra thật sự trong trẻo êm tai, tư thế bước vội của nàng lại càng tuyệt đẹp, eo nhỏ chân dài đều thấp thoáng như ẩn như hiện trong áo lụa mỏng, giống như cành dương liễu khẽ lay động trong gió. Cô gái xinh đẹp này sẽ không là Minh Châu đi?! Cẩm Tú kinh ngạc lại vui mừng. Còn nhớ năm đó Minh Châu tuy rằng chỉ mới mười lăm tuổi, nhưng đã trổ mã hết sức động lòng người. Còn thường hay bị mẹ cả chỉ vào mũi mắng là “tiểu hồ ly”. Mẹ của Minh Châu vốn là người xinh đẹp nhất trong mấy bà dì, chỉ tiếc là mệnh bạc. “Minh Châu, Minh Châu, là em!” Cẩm Tú nắm chặt lấy tay vịn, trái tim đột nhiên nóng lên: “Còn nhớ quê nhà Trấn Giang hay không, em là Cẩm Tú đây.” Cô gái áo xanh kia dừng bước ở trước cửa, đuôi mày nhíu lại, đánh giá Cẩm Tú từ đầu đến chân một lần: “Cô không biết a tỷ nhà tôi? Cô bảo tôi là Minh Châu?” Cẩm Tú ngẩn ngơ, lúc này mới biết mình nhận sai người. Vội vàng lấy lại bình tĩnh mà nhìn lại. Cô gái trước mắt này không thể nghi ngờ là một mỹ nữ. Gương mặt nhỏ nhắn, nước da màu mật ong, đôi mắt màu nâu hơi giống mắt mèo, đuôi mắt hơi xếch lên, ánh mắt đong đưa, mềm mại đáng yêu nói không nên lời. Nhưng đây quả thực không phải Minh Châu. Minh Châu có làn da trắng như tuyết, mặt trái xoan, cằm nhọn, có đôi mắt hạnh, lại là mắt một mí, khóe môi còn có một nốt ruồi son nho nhỏ. Tuy nói mười năm không gặp, nhưng cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy. “Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người.” Cẩm Tú vội vàng giải thích: “Tôi đến từ quê nhà của chị ấy, rất nhiều năm không gặp, cho nên… Có thể cho tôi gặp mặt chị ấy một lần được không?” Cô gái áo xanh cũng nói giống như vậy: “Cho tới giờ còn chưa nghe a tỷ nói quê nhà còn có người?” Cẩm Tú ngừng ý nghĩ muốn tiếp tục giải thích lại. Câu chuyện hơn mười năm trước, phải giải thích thế nào đây? Huống chi cho dù nói thật bọn họ cũng sẽ không tin tưởng. Cứ dây dưa như vậy, chỉ sợ hôm nay thực sự không vào được cánh cửa này. Thật sự bất đắc dĩ, Cẩm Tú đành phải kiên quyết ngẩng đầu lên, nói dối: “Tôi nói… tôi là em gái của chị ấy, thật ra là em họ xa, bà con trong dòng họ…” “À.” Rốt cuộc cô gái áo xanh cũng hiểu ra, nhẹ nhàng cười, nhưng ý cười kia cũng mang theo vài phần khinh thường. “Nếu đã tìm tới cửa, má Dư, bà cứ mở cửa cho cô ta vào đi.” Má Dư vừa lầm bầm vừa cực kỳ không tình nguyện mở cửa ra: “Đầu năm nay, giả mạo họ hàng đến càng nhiều. Bạn bè bà con xa tít tắp cũng đều tìm đến cửa tống tiền. Lúc nghèo túng cũng không biết trốn ở đâu…” Cẩm Tú nghe rất rõ ràng, lại cố gắng không tức giận. Niềm vui sắp được nhìn thấy Minh Châu đã đè nén tất cả xuống dưới. Sự do dự vẫn luôn có trước lúc đến đây, gió bụi mệt mỏi trên đường đi, xe thuyền xóc nảy, còn có việc không vui vừa rồi… Tất cả tất cả đều thua kém với kỳ vọng tha thiết trong lòng… Mười năm. Minh Châu, chị có khỏe không? Chị còn nhớ Cẩm Tú năm đó đi theo phía sau chị đòi lồng đèn giấy, đòi đồ chơi làm bằng đường sao? Chị có biết hay không, hiện tại, chị là người thân duy nhất của em trên đời này. Cô gái áo xanh kia dẫn Cẩm Tú vào cửa, thẳng đường đi vào tòa nhà màu gạch đỏ kia. “Vừa rồi cô nói cô tên là gì?” “Cẩm Tú, Vinh Cẩm Tú. Chị thì sao? Tôi nghe chị gọi Minh Châu là ‘a tỷ’, sẽ không là bà con phía dì hai chứ?” Cẩm Tú đoán vậy. Nghe nói năm đó hình như là Minh Châu đến Thượng Hải nương nhờ họ hàng. Cô gái áo xanh cười “xì”, quay đầu liếc nàng một cái. “Không dám nhận, tôi họ Tô, tên thật là kêu Ngân Đễ. Thượng Hải có mấy trăm mấy ngàn người kêu Trương Ngân Đễ, Lí Ngân Đễ. Có điều vì để dễ gọi mọi người đều gọi tôi một tiếng A Đễ. Tôi chẳng qua cũng chỉ là kẻ dưới, sao dám nói là thân thích với a tỷ. Nhưng nói đi nói lại, mấy năm nay, hình như bà con của a tỷ quả thật cũng hơi nhiều.” Cẩm Tú biết nàng còn có hàm ý khác, nhưng đã vào cửa, cũng không đáng gây chuyện khắp nơi với người ta. Nàng nói hai ba câu thật ra cũng không quan trọng. Chỉ cần thế này có thể gặp Minh Châu là tốt rồi. Trộm nghĩ cũng thật là, một người đẹp như vậy, nàng lại còn nói mình chẳng qua chỉ là kẻ dưới. Mới vừa nghĩ như vậy đã tiến vào phòng khách. Một mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp nơi như sương mù, bên tai nghe thấy tiếng nhạc khe khẽ du dương, ánh sáng hơi tối. Trong lòng Cẩm Tú không hiểu sao lại rung động. Giương mắt nhìn lên, trước hết nhìn thấy một bộ sôpha kiểu tây vừa dài vừa rộng. Hai cô gái mười tám mười chín tuổi vai kề vai, đầu sát đầu đang cùng nhau ngồi giở xem một quyển sách tranh. Thấy có người đến, cũng chỉ hơi ngẩng đầu liếc mắt một cái, ngay cả một câu chào hỏi cũng không có, cứ tiếp tục lật quyển sách tranh, giống như người đến chỉ là con mèo con chó trong nhà. Hai người các nàng, một người mặc váy dài satanh màu san hô đỏ, một người mặc áo ngắn ở nhà bằng tơ tằm, lại chải cùng một kiểu tóc bím dài bóng loáng, mắt hạnh mày ngài, chân mày như vẽ. Quả nhiên là một đôi người ngọc. A Đễ tiếp đón nàng: “Cô ngồi ở bên này trước, a tỷ đang ngủ trưa, một lát nữa là dậy.” Cẩm Tú đành phải ngồi xuống chiếc ghế dựa phía xa xa, đặt túi da trong tay ở bên chân mình. Dọc theo đường đi đã nghĩ qua rất nhiều lần, chỗ của Minh Châu sẽ là hoàn cảnh như thế nào. Nhìn thấy nàng, là vui mừng hay là ngạc nhiên. Chỉ không ngờ tới, chị ấy lại sống ở nơi như vậy. A Đễ kêu hầu gái đến rót trà, cũng đi thẳng ra ngoài, cuối cùng bỏ lại một mình Cẩm Tú ở đó. Cẩm Tú nếm một ngụm trà, hương trà thơm ngát cả miệng, có điều hơi lạnh, e rằng là của người khác uống còn lại đi? Nhưng thật sự là khát quá rồi, cũng không để ý nhiều như vậy, uống một hơi sạch sẽ. Chén trà đã trống không, cũng không có ai đến châm thêm. Hai cô gái trẻ trên sôpha đối diện đang tiếp tục xem tập tranh, nhỏ giọng cười đùa, dường như coi như không có nàng. Không biết vì sao, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp. Góc tường treo một cái đồng hồ gỗ viền vàng, quả lắc dao động thật lâu mới tích tắc một chút. Cẩm Tú càng lúc càng cảm thấy bất an, ngồi ghế trên mà cứ như ngồi trên đống lửa. Nơi này mọi thứ đều rực rỡ tráng lệ, đẹp không sao tả xiết, còn có rất nhiều thứ mới mẻ nàng chưa từng thấy qua. Thế nhưng lại luôn cảm thấy bước vào chỗ của người khác. Quần áo mồ hôi loang lổ, gió bụi mệt mỏi, đầu tóc lộn xộn, kể cả dáng vẻ hồi hộp thận trọng của nàng dường như đều hoàn toàn không phù hợp với nơi này. Cuối cùng, thật lâu sau, trên cầu thang rốt cuộc vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng. Cẩm Tú thở ra một tiếng, kìm lòng không đậu mà đứng dậy, bảy phần vui mừng, ba phần thấp thỏm. Là Minh Châu sao? Là Minh Châu xuống sao! Nhìn lên cầu thang, đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi chân nhỏ nhắn nhanh nhẹn, mang một đôi guốc gỗ Nhật Bản sặc sỡ, sau đó là vạt áo ngủ bằng gấm màu tím nhạt, chiếc eo thon buộc thắt lưng… Lại nhìn lên phía trên, trên bàn tay trắng nõn là một cây quạt bằng gỗ đàn hương. Minh Châu xuống rồi! Tóc nàng được uốn, đen nhánh mà cuốn lọn. Nhiều năm không gặp, không ngờ dáng người nàng đã cao ráo như vậy. Quả nhiên vẫn là khuôn mặt trái xoan trắng mịn như ngọc không hề trang điểm, đôi môi cong tuyệt mỹ, khóe môi lại điểm một nốt ruồi son nhỏ xinh đẹp. Có lẽ là vừa mới ngủ trưa dậy, nàng còn mang theo một chút uể oải nói không nên lời. Nhưng rốt cuộc Cẩm Tú không cách nào miêu tả được đôi mắt của nàng. Cho tới bây giờ nàng mới biết “mắt mơ” mà trong sách nói đến có nghĩa là gì. Cẩm Tú nhìn Minh Châu từng bước từng bước xuống lầu, ngồi xuống trước mặt. Lúc này nàng mới phát hiện thì ra mình vẫn nín thở. “A tỷ.” Hai cô gái vừa rồi vẫn ngồi trên sôpha xem sách, không coi ai ra gì kia đồng loạt đứng lên. Một người rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc bằng bạc ra, một người khác nhanh chóng đi châm trà mới.   Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Duyên của tác giả Niệm Nhất.
Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công
Nội dung chính trong truyện kể  về hành trình của nữ chính được hệ thống hỗ trợ xuyên vào các thế giới của các tiểu thuyết khác nhau bằng giọng văn vui vẻ hài hước. Có hải bạn ghét nữ chính Bạch Liên Hoa,hay thánh mẫu   ? Bạn ghét nam chính là con lai của n quốc gia với n+1 thân phận? Bạn ghét các tình tiết như đi 3 bước nhặt được 1 bàn tay vàng nhỏ, 5 bước một bàn tay vàng lớn, 10 bước lên đỉnh nhân sinh? Bạn thích, nữ chính lưu manh, hệ thống bán manh, xuyên nhanh rất nhiều thế giới!!! Nhảy hố thôi nào! Chính văn đã hơn 4000 c và còn đang tiếp tục ~ Hoan nghênh hoan nghênh ~ Văn án Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, xé nát mặt bạch liên hoa +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Chuyên gia hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, vả mặt nữ chính tâm cơ +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Dũng sĩ hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, ngược tra +10086, vinh danh nhận được danh hiệu “ Tiểu kiên cường, một lòng không đổi, hủy đi CP ” Cố Thiển Vũ: “……” Hệ thống tỏ vẻ, luôn có điêu dân mắt mù muốn hại Thiển Vũ nhà chúng ta. Hừ! *** Cố Thiển Vũ chậm rãi mở mắt, cô cảm giác toàn thân vô lực, thân thể mềm nhũn. Đây là cái tình huống gì, Cố Thiển Vũ một giây mơ hồ. Cô thử nhấc cánh tay lên một cái, nhưng thân thể mềm tựa như mì sợi, cuối cùng Cố Thiển Vũ cũng chỉ có thể từ bỏ. Hơi bình phục thân thể một chút cảm giác mang lại cho cô sự khác thường, Cố Thiển Vũ bắt đầu tiếp thu nội dung cốt truyện của thế giới này. Đây là một thế giới thập phần tôn trọng lực lượng quân sự, mặc dù người lãnh đạo tối cao của quốc gia là tổng thống, nhưng người nắm giữ quyền lực ở thế giới này là nam chính Tịch Duyên. Tịch Duyên là chỉ huy quân đội tối cao, tuổi còn trẻ đã đạt quân hàm thiếu tướng, có một không hai quyền lợi ở thế giới này. Tên chủ nhân của cổ thân thể mà Cố Thiển Vũ nghịch tập gọi là Hải Đường, cô là vợ của Tịch Duyên. Cha Hải Đường là phó quan của cha Tịch Duyên, oanh liệt hi sinh vì cứu Tịch lão tướng quân, cho nên lão tướng quân vì bù đắp cho Hải Đường, liền một lòng mong muốn cô gả cho Tịch Duyên. Hải Đường vô cùng thích Tịch Duyên, cho rằng gả cho Tịch Duyên là bắt đầu của hạnh phúc. Nhưng mà gả cho hắn cũng chả làm được con mẹ gì cả, bởi vì Tịch Duyên căn bản không có chạm qua Hải Đường, bọn họ kết hôn hơn một năm đều không có sinh hoạt vợ chồng.   Mời các bạn đón đọc Xuyên Nhanh: Pháo Hôi Nữ Phụ Muốn Phản Công của tác giả Đài Chi Mộng.
Em Về Cùng Ngày Nắng
Quay về tháng ngày lớp mười một, Ninh Trăn tự nhủ với lòng làm thật tốt ba chuyện. Đón nhận mẹ kế và em trai khác mẹ khác cha. Kiên trì theo đuổi niềm đam mê nhảy múa. Rời xa Lục Chấp. Hai chuyện trên cô làm rất tốt, chuyện thứ ba… Ngày nào đó đèn phòng học phụt tắt, trong bóng tối, cô bị chàng thiếu niên nắm chặt cổ tay kéo vào lòng. ‘Ghét bỏ lão tử nghèo, hửm?’ Editor: Phật nói đau rồi tự khắc sẽ buông, nhưng Đức Phật người từ bỏ cha mẹ vợ con từ bỏ tất cả để lo cho hết thảy chúng sinh liệu người có thấu hiểu ái tình. Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Lục Chấp vẫn không bỏ được người con gái hồn nhiên trong sáng của một sớm mùa hạ năm nào. Cô buông tay anh đi về miền nắng, để lại trong tim anh một vết hằn không xóa nổi với thời gian. Người ta nói thời gian là liều thuốc giảm đau hữu hiệu cho những mất mát, người ta nói thôi miên có thể giúp con người quên đi nỗi đau, nhưng đến nỗi đau có cô hiện hữu anh cũng không giữ được thì anh còn lại gì. ‘Em về cùng ngày nắng’ – khúc hát thanh xuân viết cho người dành cả đời để yêu một người. Yêu là yêu cho đến chết. *** Khi đọc Phiên ngoại của truyện, mình luôn nghĩ đến ‘Trời đầy cô tiên nữ, xuống đầu thai thành hoa. Giữa đêm mờ, hoa nở ngát hương Người về trong đêm tối, ôm cành hoa tả tơi…’ Trong gác đời lẻ loi buồn tênh không có ngày mai của Lục Chấp, Ninh Trăn đã đến, cô mang theo những gì ngoan ngoãn hiền lành nhất bước vào cuộc đời anh đi qua những ngày nắng ngày mưa. Tình cảm đầu đời của những năm tháng thiếu thời đến rồi đi như cơn lốc cuốn lấy tâm hồn anh. Thiên sứ về qua trần gian rồi đi trong thinh lặng mang theo cả trái tim anh đi. ‘Ninh Trăn sống một ngày, anh yêu cô một ngày. Nếu cô chết, trái tim anh cũng chết, làm sao còn có thể yêu một người nào khác.’ Và trong kiếp người thất lạc chơi vơi đó, anh đi tìm cô. *** Đây là một câu truyện hay và cảm động. Cả hai trọng sinh vào thời điểm khác nhau, nữ chính quay về trước, khi đó nam chính hơn nữ chính một tuổi. Sau này nam chính quay trở về trong dáng dấp tuổi 20 nhưng mang ký ức của tuổi 27 hơn nữ chính tám tuổi. Các bạn có thể vào đọc Phiên ngoại để biết được tình cảm sâu nặng của nam chính. Phiên ngoại là phần tác giả viết cuối cùng sau khi truyện kết thúc, nghĩa là suốt cả câu chuyện này nữ chính hoàn toàn không biết gì về kiếp đó của nam chính. Vì muốn để các bạn hiểu thêm về tình cảm của hai người nên mình đưa lên trước. Phiên ngoại rất cảm động, nhưng trong quá trình đọc truyện chắc chắn mọi người không thể không ngã mũ vái chào Chấp thần kinh – nam thần không góc chết, thanh niên lầy của Tam Trung, bạn ấy khiến người ta rất là… quan ngại và hạn hán lời vì những câu nói sát phong cảnh để đời by Chấp. “Ninh Trăn, anh viết kiểm điểm rất lợi hại.” Anh cười mỉm, hiu hiu tự đắc: “Từ lớp ba đã bắt đầu viết, viết tới bây giờ cũng coi như học giả cao cấp.” Ba chữ ‘Bản kiểm điểm’ to đùng nằm trên cùng. Bên dưới chỉ có một dòng cụt lủn —— ‘Tất cả đều là lỗi của Lục Chấp, Ninh Trăn vĩnh viễn không có lỗi.’ “Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên anh viết thư tình cho người ta, không được phép từ chối.” … và rất nhiều câu không thể đỡ nổi. *** SPOIL Đây là spoil, ai thích để dành sau này đọc truyện từ từ lần giở bí mật thì đừng đọc nghen. Kiếp trước Lục Chấp bá đạo mặt dày theo đuổi Ninh Trăn, yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên và cô cũng trao cho anh cả trái tim thật lòng. Lục Chấp yêu Ninh Trăn hơn cả sinh mệnh, Ninh Trăn cũng hy sinh bản thân mình vì anh, rồi cô trọng sinh quay trở về thời điểm lần đầu gặp gỡ Lục Chấp. Khi mới sống lại trí nhớ của Ninh Trăn rất mơ hồ và khác với những nhân vật trong các câu truyện trọng sinh khác là tình cảm ko đi cùng cô về, nghĩa là lúc mới sống lại cô chỉ cảm nhận được nỗi sợ hãi của cái chết, chỉ nhớ mình chết vì đã chắn đỡ cho Lục Chấp một nhát dao, hơn nữa Ninh Trăn nghĩ chỉ cần thay đổi một số chi tiết nhỏ thì hiệu ứng cánh bướm sẽ đưa đến một tương lai khác, cô không chết và anh cũng sẽ không phải đau đớn vì mất cô, thế là kiếp này cô trốn Lục Chấp – đó là về lý trí. Nhưng cũng như kiếp trước trái tim cứ vô thức chiều theo ý nam chính, chẳng bao giờ nỡ làm anh buồn, ‘luần quần’ một hồi toàn ‘hùa’ theo. Và cái bản lĩnh mặt dày của nam chính thì kiếp nào cũng thế, vẫn bá đạo đeo theo nữ chính, trốn gì thoát, đọc dễ thương và buồn cười không để đâu cho hết – chẳng biết bạn Chấp này là thiên sứ hay Satan địa ngục lạc phà. Kiếp trước Lục Chấp chỉ sống đến 27 tuổi, sau khi tìm ra được kẻ chủ mưu trả thù cho Ninh Trăn xong anh đi theo cô, rồi trọng sinh trở về vào khoảng nửa sau truyện, nên phần đầu nam chính hoàn toàn không có ký ức gì hết, yêu nữ chính là theo bản năng. Cuộc đời anh, quá khứ hiện tại tương lai đều đã định là yêu cô. Khi đọc truyện trọng sinh, có thể mọi người sẽ bị cảm giác ray rứt thương cho nam/ nữ chính kiếp trước còn lại một mình khi nửa kia ra đi. Nhưng truyện này có một điểm khác biệt, tác giả không cho Ninh Trăn mang nguyên vẹn tình cảm ký ức của kiếp trước trở về mà để cô dần mở lòng đón nhận Lục Chấp của kiếp này, đồng nghĩa với việc dù là Lục Chấp kiếp nào thì Ninh Trăn cũng sẽ yêu. Theo mình đó là một sự công bằng cho Lục Chấp của cả hai kiếp – dù rằng anh vẫn là anh. Lục Chấp kiếp trước thì được trở về sống với tình yêu của mình, Lục Chấp kiếp này thì dù ra đi nhưng chính anh, chính anh chứ không phải anh của kiếp nào khác, cũng đã nhận được trái tim nảy đập thật lòng của cô. Truyện gắn nhãn trọng sinh, nhưng các bạn đừng lấn cấn, truyện rất ‘đâu vào đó’, đọc chỉ cảm giác như chúng ta may mắn nhìn thấu được quá khứ biết trước được một phần tương lai để tất cả mọi người cùng được hạnh phúc, không mắc phải sai lầm vậy thôi. Mời các bạn đón đọc Em Về Cùng Ngày Nắng của tác giả Cuồng Diêu Tiểu Vĩ Ba.
Rốt Cuộc Gặp Được Em
Một tinh anh trên thương trường, một nữ tiếp viên hàng không ưu tú.   Duyên muộn, tình muộn.   Em không có cách nào chống lại sự cám dỗ của chị, cũng không biết có đủ dũng khí yêu chị hay không.   Em chưa bao giờ động tâm, nên không biết phải làm sao với người khiến trái tim em loạn nhịp.   Đây là tình bạn hay là ái tình?   Chỉ có thể đi đến cuối cùng, chúng ta mới biết được đáp án. ***   Mời các bạn đón đọc Rốt Cuộc Gặp Được Em của tác giả Văn Việt.