Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Xướng Môn Nữ Hầu - Tần Giản

Cổ nhân có câu, 1 người nữ nhân mãnh liệt trưởng thành, vĩnh viễn không thể thoát khỏi tra nam. Vị hôn phu thanh mai trúc mã Tần Tư vì đạt được quyền thế, trói nàng nhét vào kiệu tặng cho Tử y hầu làm thiếp. Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết là người đã hưởng đủ hoa thơm cỏ lại khắp nơi, coi nàng như đồ chơi ban thưởng cho tướng quân lạnh lùng làm nô. Tướng quân lãnh khốc vô tình Bùi Tuyên vì nghênh đón công chúa cao quý, đem bán nàng cho Quốc sắc thiên hương lầu với giá 10 lượng. 1 ngày đó, vì nàng không muốn bán tiếng cười mà bị tú bà đánh đến tắt thở. Trong 3 năm ngắn ngủi, từ thê đến thiếp đến kỹ nữ rồi cuối cùng bỏ mạng, Giang Tiểu Lâu cho rằng đời này nàng mãi mãi không có cơ hội trở mình. Ai biết mạng nàng quá cứng, Diêm vương không dám thu, không thể không bò ra từ trong quan tài. Lần này, nàng không thể lui nữa, không thể tránh nữa, chỉ có thể đối diện với tuyệt cảnh đời người. Khi 1 cô gái yếu đuối bị ép đến đường cùng gặp phải 1 đám nam nhân quyền thế hiển hách, những kẻ lật tay là thay đổi vận mệnh, ngửa tay là biến đổi càn khôn, đã làm khơi dậy phong ba hiểm ác thế gian. Ai dám khinh thường nàng, đừng trách nàng vung cao lưỡi đao, 1 đường chém giết thẳng tay xác chết chất cao như núi. *** Review bởi: Lạc Dung  Nếu những ai đã từng đọc Thứ Nữ Hữu Độc chắc sẽ không còn xa lạ với tác giả Tần Giản nữa. Nhìn chung mình thấy Tần Giảng luôn xây dựng theo một motip nữ chính bị người mình yêu phản bội và ruồng bỏ sau đó quay lại trả thù từng kẻ đã hãm hại mình. Và bộ này cũng theo motip tương tự thế.  Nữ chính Giang Tiểu Lâu là một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp của Giang gia giàu có, nàng vốn được đính hôn làm chính thê của thanh mai trúc mã Tần Tư - Thám hoa lang nhưng vì tiền đồ của mình, Tần Tư đã đưa nàng cho Tử y hầu Tiêu Quan Tuyết làm thiếp, thế nhưng trong phủ Tử y hầu có đến hàng ngàn hàng vạn mỹ nữ nên Tử y hầu cũng chẳng hứng thú lắm mà thẳng tay tặng nàng cho Tướng quân Bùi Tuyên. Xui xẻo thay, Bùi Tuyên luôn đề phòng Tử y hầu nên lo sợ nàng là gián điệp nên chẳng quan tâm đến nàng, đúng lúc đó vì muốn nghênh đón công chúa cao quý vào phủ, thế là hắn lấy bán nàng vào Quốc Sắc Thiên Hương lâu với giá 10 lượng. Từ thê xuống thiếp rồi biến thành nữ tử thanh lâu, cuộc đời nàng như một trò đùa. Cũng vì không muốn tiếp khách mà nàng bị Kim Ngọc - bà chủ Quốc Sắc Thiên Hương đánh cho sống dở chết dở, cứ ngỡ mình sẽ chết, nhưng không, nàng phải sống, sống để trả thù từng kẻ đã giẫm đạp lên nàng.  Điểm chung của các nữ chính của Tần Giản chính là sau khi quay về báo thù thì cực kỳ thông minh và độc ác. Giang Tiểu Lâu xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lại thấu hiểu lòng người, nàng khiến những kẻ từng hãm hại nàng trong Quốc Sắc Thiên Hương phải chết sạch, sau đó dùng một mồi lửa đốt cháy thanh lâu. Tiếp đó, nàng đã thu hút sự chú ý của Tử y hầu rồi bị hắn bắt vào nhà lao, trong nhà lao, nàng bị những kẻ khốn nạn ép phải nhận tội mưu phản, mục đích là vì chúng có được đống tài sản đồ sộ mà cha nàng để lại cho nàng, nhưng nàng sẽ dễ dàng chịu nhận sao? Không hề, dù có bị ép vào thủy lao thì nàng cũng không nhân nhượng, Giang Tiểu Lâu am hiểu nhất là gì? Chính là lòng người, vì nàng nắm bắt được lòng người nên nàng đã chiến thắng, giết được Kinh Triệu Doãn đã hãm hại đại ca mình, lật đổ Kinh triệu thiếu doãn muốn nhăm nhe tài sản của nàng, sau đó đường đường chính chính bước ra khỏi nhà lao. Tần Tư vì tiền đồ mà bán vị hôn thê là nàng, Tần gia thì quay ra hắt hủi nàng, vậy thì nàng sẽ khiến cả Tần gia tan cửa nát nhà. An Vương phi muốn lừa gả nàng cho tên con trai ngốc của mình, vậy thì nàng sẽ giả vờ đồng ý sau đó đánh tráo tân nương. Từng người một, những ai đã động vào nàng đều sẽ không có kết quả tốt. Thật không ngoa khi nói Giang Tiểu Lâu tàn nhẫn và máu lạnh, ích kỷ. Một nữ nhân thanh lâu lại có thể trở thành nghĩa nữ của Khánh Vương phi, Minh Nguyệt quận chúa thì chắc chắn không thể đơn giản được. Nói chung cuộc đời của GIang Tiểu Lâu đều xoay quanh hai từ "Đấu đá". Mình càng đọc truyện thì càng phải thán phục độ thông minh, nhanh nhạy và tàn nhẫn của nữ chính. Một nữ nhân nhìn tưởng như yếu ớt, tay trói gà không chặt lại chỉ cần dùng vài lời nói có thể khiến con người ta chết một cách dễ dàng. Nàng khiến những kẻ từng tiếp xúc với mình phải khiếp sợ. Vậy một nữ tử sắt đá như vậy, máu lạnh như vậy sẽ rung động trước kiểu nam nhân thế nào?  Truyện của tác giả Tần Giản luôn có cả dàn nam phụ hùng hậu, mỗi một nam phụ đều có một nét đặc sắc riêng. Tần Tư bề ngoài là một công tử ôn nhuận như ngọc, hào hoa, phong nhã nhưng bên trong lại mang lòng dạ độc ác, vì địa vị danh lợi có thể giết chết muội muội và mẹ ruột của mình. Tiêu Quan Tuyết với một vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng vui buồn thất thường, giết người như chớp mắt chả cần lý do. Cố Lưu Niên đẹp đẽ kiêu ngạo, đầy một bụng mưu kế và có dã tâm lớn, quyết định chọn giang sơn thay vì mỹ nhân. Bùi Tuyên lạnh lùng vô tình, coi trời bằng vung, lấy giết chóc là niềm vui. Phó Triêu Tuyên ngay thẳng tốt bụng, lại một đại phu dịu dàng có lòng nhân hậu. Tam hoàng tử nóng nẩy, dễ bị kích động nhưng cũng có tài. Mỗi người một cá tính nhưng người lọt vào mắt chỉ có duy nhất nam chính Tạ Liên Thành.  Tạ Liên Thành hay còn có tên khác là Độc Cô Liên Thành. Ban đầu chính nam chính là người đã cứu sống Giang Tiểu Lâu khi nàng đang trong giây phút hấp hối với cơ thể đầy rẫy vết thương. Thân phận lúc đầu của chàng là con trai trưởng của Tạ gia, đẹp trai, lạnh nhạt, trầm tĩnh, giỏi kinh doanh, chàng luôn đạm mạc như thể chẳng thứ gì trên thế giới có thể khiến chàng biến sắc, cho dù núi có sụp xuống cũng vẫn thản nhiên đứng nhìn, cho đến khi gặp Giang Tiểu Lâu, chàng bị nàng thu hút, một cô gái quật cường như vậy đã bước vào lòng chàng. Chỉ cần nhìn từng cử chỉ, ánh mắt chàng có thể thấu hiểu được suy nghĩ của nàng. Về sau thân phận của nam chính lộ ra, chàng là cháu của Hoàng hậu, con ruột của vị Thái tử đã khuất của tiên hoàng, được phong làm Thuần Thân Vương. Bề ngoài chàng luôn tỏ ra không quan tâm sự đời nhưng bên trong là một người nhạy bén, thông minh, tài giỏi, chuyện gì cũng biết.  Truyện này chuyên về đáu đá là chính. Phần tình cảm không nhiều. Nam chính thể hiện rõ mình thích nữ chính và luôn bao dung cho mọi hành động của nữ chính, chỉ cần nàng muốn ta sẽ cho nàng, chàng không chiếm hữu mà ngược lại chỉ luôn đứng từ xa bảo vệ bao bọc nàng để nàng hạnh phúc. Gần như cả truyện đều là nam chính đơn phương nữ chính, cho đến cuối truyện mới được nữ chính đáp lại. Còn nữ chính do từng bị phản bội nên không tin vào tình yêu, nhưng khi tiếp xúc với nam chính, nàng rung động, hoang mang, băn khoăn, sợ hại nhưng phải đến gần cuối nàng mới chắc chắn và thổ lộ lòng mình. Truyện HE, đọc rất cuốn hút và kích thích, đấu đá thú vị và đầy kịch tính, cao trào liên tục. Truyện edit ổn, chưa phải quá tốt nhưng không tệ. Đề cử chị em cùng nhảy. *** Mọi người hoảng hồn, lập tức đưa Hách Liên Tuệ vào nội viện. Đại phu vội vội vàng vàng tới, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, Hách Liên Tuệ thì đã bất tỉnh. Tam hoàng tử không ngờ đang yên đang lành bái đường lại xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất thời tức giận tới cực điểm, mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn. Tì nữ nơm nớp lo sợ: “Tam hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa…” “Để cho nàng ấy vào.” Độc Cô Khắc nói. Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Độc Cô Khắc bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có phải Vân Châu quận chúa trời sinh có bệnh?” Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu an ổn: “Tam điện hạ không phải đã biết trước rồi sao, Vân Châu quận chúa có chứng bệnh suyễn, nhưng mà… đã nhiều năm không tái lại rồi.” Sắc mặt Độc Cô Khắc từ từ âm trầm lại, ba bốn năm không phát bệnh, ở ngay hỉ đường lại ngã xuống, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy? “Khánh vương phủ các người nhất định phải cho ta một câu trả lời, lập tức, bây giờ.” Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới chuyện hắn tức giận, chỉ lẳng lặng đi tới nói: “Chuyện đến nước ngày, vẫn là để mẫu thân làm chủ đi.” Độc Cô Khắc lạnh rên một tiếng, dặn dò: “Người đâu, đi mời Khánh vương phi tới cho ta.” Tì nữ sợ hết hồn, trong lúc hốt hoảng suýt nữa đã vấp ngã ở cửa. Tâm tình Độc Cô Khắc lo lắng, đi qua đi lại ở đại sảnh, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Giang Tiểu Lâu làm như không thấy, chậm rãi ngồi uống trà, vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng. Độc Cô Khắc mấy lần dừng lại muốn hỏi gì đó, thấy biểu hiện nàng như thế, lời muốn nói ra đều nuốt vào. Theo thông lệ Đại Chu, trong nhà gái cũng sẽ đãi tiệc bạn bè thân thích của mình, vốn dĩ Giang Tiểu Lâu nói đi một lát sẽ trở lại, nhưng quá hai canh giờ cũng không thấy đâu. Khánh vương phi đang chào hỏi khách khứa thì bên ngoài có người đến báo tin, nói là tân nương đột nhiên ngã bệnh, bất tỉnh giữa hỉ đường. Sắc mặt Khánh vương đại biến, hai chân lảo đảo một cái muốn té xỉu. Khánh vương phi chỉ kinh hoảng trong chốc lát, liền dặn dò người dìu Khánh vương về nghỉ, lại nói với Triêu Vân: “Chuẩn bị một chút, ta lập tức đến phủ Tam hoàng tử.” "Vâng." Nửa canh giờ sau xe ngựa của Khánh vương phủ chạy đến phủ Tam hoàng tử, Khánh vương phi vào cửa, sắc mặt có chút khác thường: “Người sao rồi?” Giang Tiểu Lâu đặt chén trà xuống, giọng điệu trầm ổn: “Mẫu thân, đại phu còn chưa đi ra.” Giờ khắc này, rèm cửa hơi nhúc nhích một chút, đại phu đi ra: “Điện hạ, chuẩn bị hậu sự đi.” Mời các bạn đón đọc Xướng Môn Nữ Hầu của tác giả Tần Giản.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút - Hề Yên
Kể từ lúc làm vợ của Thi Vực thì Thẩm Chanh đã nghĩ mình đã phải tích rất nhiều phúc mới lấy được người chồng như vậy. Cô bước chân vào cuộc sống cưng chiều hết mực.  Lời cô cảm thấy ngọt ngào nhất khi được nghe từ anh là: "Đắc tội em, anh giáo huấn người đó thay em" *** "2808...." Đi ra thang máy, Thẩm Chanh sờ lên cái cằm, yên lặng lãi nhãi. Nhìn nhìn biển số nhà, sau khi xác nhận xong, ấn chuông cửa, im lặng chờ đợi. Két một tiếng. Cửa mở rồi! "Xin chào, tôi là...." Thẩm Chanh duy trì cười chiêu bài chưa từng suy thoái, nhưng chưa nói hết câu, đối phương đã duỗi cánh tay dài ra, dùng một tay kéo cô đi vào. Đóng cửa nhà, ngăn cách ánh sáng bên ngoài. Trong bóng tối, Thẩm Chanh mở to mắt. Vẫn chưa làm ra cử động nào đã bị người đàn ông đẩy tới trên tường.... "Chớ lộn xộn!" Cảnh báo trong lòng Thẩm Chanh vang lớn, "Anh làm gì vậy?" "Thật ồn ào!" Giọng người đàn ông trầm khàn, vô cùng từ tính. Thẩm Chanh vô thức nhíu mày, cảm giác được bàn tay to nóng rực chạy không quy củ ở trên người cô, cô thét chói tai: "Khốn kiếp!" "Giả thuần khiết?" Người đàn ông hừ nhẹ. "Mẹ anh mới giả thuần khiết!" Thẩm Chanh tức giận mắng to, giơ tay lên. Bốp! Trong phòng yên tĩnh, tiếng bạt tai đặc biệt vang dội. "Đánh tôi?" Trong giọng nói người đàn ông lộ ra hơi thở nguy hiểm, một phát chế trụ hai tay Thẩm Chanh, nâng lên trên đỉnh đầu cô, hung hăng bắt lấy môi của cô. Mẹ nó! Ăn đậu hũ của cô? Hàm răng hung hăng khẽ cắn, mùi máu tươi lập tức chui vào trong miệng. "A...." Người đàn ông phát ra âm thanh hút khí. Nhưng chỉ tạm dừng một giây, bàn tay mạnh mẽ có lực suýt chút nữa bóp nát cằm của cô, "À! Hóa ra là con mèo hoang!" "Anh mới phải mèo, cả nhà anh đều là mèo!" "Câm miệng." "Anh còn làm xằng làm bậy nữa, tôi liền báo cảnh sát!" Thẩm Chanh tức giận đến nổi giận. "Ừ, tùy cô." Giọng nói vô cùng từ tính vang lên, giống như là từ chối cho ý kiến. Nhưng đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên một tiếng tiếp một tiếng. Ngừng thở, Thẩm Chanh cảm thấy được chút sức sống. Tiếng chuông ngoài cửa reo hồi lâu, cuối cùng dừng lại. Két! Ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Cửa nhà bị người mở ra. Thi Vực híp mắt, lấy tay ngăn cản ánh sáng bên ngoài, thấy rõ người tới, khẽ phát ra một tiếng nguyền rủa: "Cút!" Đường Diễm trừng lớn mắt, rất hoang mang với tất cả chuyện trước mắt, "Các người đây là...." Thẩm Chanh liếc qua người tới, thu hồi ánh mắt. Bốp! Trả lời người tới là một tiếng vang thanh thúy. Đúng vậy, Thẩm Chanh dùng sức quăng cái tát thứ hai. Thi Vực bị đánh tỉnh táo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên dấu tay. Thẩm Chanh ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉnh sửa xong cổ áo bị làm lộn xộn, bình tĩnh tự nhiên đi ra ngoài. Tĩnh mịch. Trong phòng, là một mảnh tĩnh mịch tuyệt đối. Miệng Đường Diễm há lớn, khiếp sợ không thôi. Lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám đánh mặt của anh. "Anh tới làm gì?" Thi Vực trầm mặt, giọng nói lạnh đến mức khiến người cảm thấy lạnh lẽo. "Khụ...khụ! Không phải tìm người đến dập lửa cho anh sao?" Đường Diễm nén cười, giống như bỏ lỡ một trận đùa giỡn rất đặc sắc, bọn họ.... giống như chơi rất kịch liệt. Thi Vực dựng thẳng lông mày, ánh mắt rơi vào trên người phụ nữ phía sau lưng Đường Diễm, "Cô ta?" "Nếu không còn là ai?" Đường Diễm cười mỉa, quăng cho mỹ nữ bên cạnh một ánh mắt, "Còn không đi hầu hạ tốt anh em của tôi." "Không thành vấn đề! Người ta nhất định sẽ làm cho anh quên không thoải mái vừa rồi!" Mỹ nữ nhún nhún ngực, cười đến quyến rũ gợi cảm. Thi Vực theo bản năng nhíu mày, người phụ nữ trước mắt khiến anh cực kỳ phản cảm. Ném xì gà trong tay tới trên gạt tàn thủy tinh, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía Đường Diễm, "Mang đi." Không khí đột nhiên lạnh lẽo, mang theo chút hơi thở không biết tên. Nhìn ra được Thi Vực đã không còn hào hứng, Đường Diễm cười xấu xa với anh, "Xem ra, lửa này sợ là đã được dập rồi!" Nói xong, mang theo mỹ nữ kia xoay người đi ra ngoài. Sau khi hai người rời đi, Thi Vực đập một quyền nặng nề bể cái bàn dài. ... Mời các bạn đón đọc Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút của tác giả Hề Yên.
Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu - Phong Thần Tuyết
Anh là tinh anh trong giới thương trường, cao ngạo, đẹp trai, giàu có, xung quanh có không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp thầm mong được cùng anh nên duyên vợ chồng. Cô là đứa con riêng lưu lạc ngoài xã hội, ngày đoàn tụ gia đình lại chính là ngày cô phải thay chị gái gả cho anh. Sau đám cưới xa hoa, cô đồng thời phải mang trong mình trọng trách lớn lao là bảo vệ quyền lực và tiền bạc của gia tộc. Cuộc sống hôn nhân không tình yêu đan xen bởi trách nhiệm, mưu mô, danh vọng cùng những toan tính xấu xa, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của những người tham gia trong vòng xoáy. Tình yêu nảy nở và lòng tin được dựng xây, đó có phải là tất cả những gì đã khiến nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô lần nữa? Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, liệu anh và cô có thể yêu thương sâu đậm ngay từ đầu? *** Trên cơ thể vẫn còn lưu lại dấu vết của anh, những vết tích khiến cô lúc này chỉ cảm thấy trống rỗng và băng giá từ tận đáy lòng. Vào lúc cô tưởng như hạnh phúc nhất, anh quyết ý bỏ đi, khiến những cảm giác buồn bã, lạnh lẽo bất ngờ ập tới, thổi bay tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô.   Thế nhưng, một người con gái như cô thì có mấy suy tư để mà nói chứ?   Cô dịch chuyển cơ thể, mệt mỏi nhấc người khỏi giường, choàng khăn bông đi vào phòng tắm.   Khi bồn tắm đã đầy nước, cô nhấc đôi chân thon dài bước vào bên trong.   Bồn tắm vừa cứng vừa lạnh, lòng người giá như có thể cứng và lạnh như thế, liệu chăng sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy?   Nước rất ấm, bao bọc lấy cơ thể cô, cũng đồng thời gột sạch tất cả những tàn tích còn lưu lại trên người cô.   Cô phải gột rửa thật sạch, tốt nhất là không còn dấu vết nào càng tốt. Bởi đó là điều mà cô mong muốn.   Tì cằm lên thành bồn, hai mắt cô dán chặt vào chiếc di động đặt ở gần đó. Màn hình lớn đã tối đen suốt từ đêm hôm qua. Có lẽ cô mãi mãi chẳng bao giờ thấy màn hình đó lóe sáng được nữa.   Đưa mắt sang chỗ khác, ánh mắt cô lưu lại trên tấm gương có viền được chạm trổ tinh xảo. Trong đó hiện lên một khuôn mặt đỏ hồng, mơ màng vì không khí ấm nóng.   Cô lặng lẽ cười nhẹ, ở trong thành phố giá băng này đã từng có một con người nhiệt huyết, chỉ là nó đã sớm tàn giữa bầu trời băng tuyết lạnh giá ở phương bắc và trong buổi đêm lạnh lẽo đơn côi tại phương nam.   Đối với cô mà nói, đến sau cùng đã chẳng còn bất cứ thứ gì ý nghĩa nữa…  ... Mời các bạn đón đọc Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu của tác giả Phong Thần Tuyết.
Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc - Hải Phiêu Thiêu Lượng
Nàng là nữ đặc công siêu cấp làm việc tại đội 9 cơ quan bí mật của nước Z. Chuyên đảm nhiệm các vụ ám sát, đều tinh thông đủ loại vũ khí lẫn ám khí. Hắn là hoàng đế háo sắc nhất Vương Triều Hiên Viên, ngông cuồng tự cao tự đại không ai sánh bằng, tính tình quái dị, thỉnh thoảng lạnh lùng hà khắc, thỉnh thoảng si tình, thỉnh thoảng tàn bạo bất nhân.Hai tính cách, hai thế giới hai địa vị khác nhau nhưng lại thành một đôi hoàn hảo khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ. Hai nhân vật chính của truyện Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc của tác giả Hải Phiêu Thiêu Lượng. Các bạn có thể đọc truyện Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc full, một trong những truyện hay thuộc thể loại truyện xuyên không.và download file prc của truyện để đọc trên máy điện thoại di động của mình. Cái gì? Chỉ vì một con cọp lại muốn một lính đặc công tuyệt đỉnh như nàng lấy thân báo đáp? Sắc lang, dám đối xử thế với ta, coi chừng ta đập chết ngươi! Nàng chính là Tiêu Tương Phi, là một nữ đặc công ưu tú nhất, lợi hại nhất trong đội 9 bộ quân cơ. Không còn là cô gái nhỏ ngày trước chân ướt chân ráo bước vào làm đặc công nữa. Cuộc sống mấy năm qua của nàng luôn mang trong mình nhiệm vụ phải thi hành, bản thân trải qua vô số trận chiến đã luyện thành một thân tuyệt kỹ, tung người trở thành một ngôi sao mới sáng chói nhất trong đội đặc công *** Vùng ngoại ô thành phố XX nước Z. Nằm cập sát song song với xa lộ cao tốc là một tòa biệt thự nghỉ mát nguy nga lộng lẫy. Nhìn từ ngoài vào, tuy tòa biệt thự nghỉ mát này nằm ở ven đường cao tốc, nhưng được thiên nhiên ưu đãi cho hoàn cảnh tự nhiên nên cũng không có ảnh hưởng gì đến nó. Sát núi gần sông, đồng cỏ xanh biếc một màu, rừng cây xanh tươi mơn mởn, có thể nói là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn và giải tỏa áp lực. Điểm làm người ta vừa ý nhất chính là, tại cổng chính của biệt thự này có một rừng cây nhỏ, khiến cho người ta không thể thấy rõ được kiến trúc và cảnh sắc bên trong. Đừng tưởng rằng đây là nơi vui chơi của một gia đình giàu có nào đó, nếu bạn thật sự nghĩ như vậy thì bạn đã lầm to rồi. Trừ người có chức vụ cao nhất trong quân đội của chính phủ nước Z, nhưng không một ai biết được, tòa biệt thự thoạt nhìn như một địa phương dành để nghỉ mát này thật ra chính là nơi bí mật tập hợp các ban ngành khủng bố nhất, lợi hại nhất của quốc gia. Bộ Quân Cơ. Đây là nơi xử lý tất cả các tình huống của quốc gia như: Quốc phòng, tình báo, tin tức, quân sự, thậm chí là tình huống quân sự của các nước khác, toàn bộ đều được tập trung về nơi này. Bộ Quân Cơ nổi tiếng đứng đầu trên thế giới về vũ khí, đạn dược, trang thiết bị, thậm chí là thông tin từ vệ tinh, tất cả không có thứ nào mà không sử dụng thiết bị tân tiến nhất. Bộ Quân Cơ phân làm hai khu vực trên mặt đất và dưới lòng đất, trên mặt đất là một số ban ngành và cơ gấu không quan trọng, dưới lòng đất là kho máy móc, xử lý tin tình báo, phòng ứng biến đối phó với mọi tình huống khẩn cấp, phòng mật đàm của các cán bộ cấp cao, trung tâm thiết bị, trung tâm tiếp nhận những tin tức quan trọng. Lộc cộc, lộc cộc. . . . Nhịp điệu di chuyển lanh lảnh vui tai của tiếng giày cao gót đã phá tan sự yên tĩnh trong đội 9 Bộ Quân Cơ, tiếng giày cao gót đó đi tới cửa rồi dừng lại. Năm người đang có mặt trong đội 9 đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tới lối cửa ra vào. Trông thấy tại nơi đó xuất hiện một mỹ nữ tóc đen có khuôn mặt như thiên sứ cùng với dáng người thon thả mê hồn, đang lạnh lùng nhìn tới năm người trong phòng làm việc. "Tương Phi, rốt cuộc cô cũng tới rồi, thật tốt quá." Tiếu Cương trưởng ban đội 9 vừa nhìn thấy cô lập tức tươi cười niềm nở bước lên đón tiếp, thật giống như đang đón tiếp quân chủ của một nước khác. "Ít khi thấy anh thể hiện thế này, cút sang một bên đi." Cô gái tên Tương Phi xinh đẹp tuyệt sắc không những không cảm kích, ngược lại còn quát mắng hắn, tính khí thật không tốt, hơn nữa sắc mặt còn vô cùng khó coi. Kỳ quái nhất là hành động của vị trưởng ban, Tiếu Cương không chỉ không nổi giận, ngược lại còn trở nên thận trọng biểu lộ vẻ mặt tươi cười. Quanh quẩn bám theo sát bên cạnh cô. "Tương Phi, đừng giận mà, lần này gọi cô về cũng do bất tắc dĩ thôi. Ái chà, về kỳ nghỉ của cô sau này tôi sẽ bồi thường gấp đôi có được không?" Với cái danh một thượng cấp hắn quả thật quá thất bại, cứ phải ăn nói khép nép cầu xin thuộc hạ của mình. Nhưng mà trước mắt hắn hiện giờ không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn đành phải gọi con cọp cái khủng bố này về. Tương Phi, à không, thật ra thì tên đầy đủ là Tiêu Tương Phi, Dù Tiếu Cương có dùng lời đường mật thế nào đi nữa cô vẫn rất khó chịu còn tỏ ra hết sức khinh thường hắn. ... Mời các bạn đón đọc Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc của tác giả Hải Phiêu Thiêu Lượng.
Sở Vương Phi - Ninh Nhi
Nàng tên thật là Vân Mộng, là một nữ chiến sĩ an ninh của thế giới hiện đại, gặp nạn mà xuyên không về quá khứ, thời điểm Vương Triều Tây Sở thái bình dưới triều vua Ngọc Càn. Nàng sống lại trong thân thể của Vân Thiên Mộng, đại tiểu thư của Vân Tương Phủ, vốn đã tự tử khi bị từ hôn. Bằng trí thông minh của một nữ điều tra viên, với sắc đẹp của một tiểu thư khuê các, bằng những lời nói sắc sảo, nàng đương đầu với những thế lực ganh ghét, muốn hãm hại mình. Mẹ kế Tô di nương, Thái phi, em gái cùng cha khác mẹ Vân Nhược Tuyết, thái tử của nước lân bang,... không một ai có thể đánh bại nàng trong những cuộc đấu trí nghẹt thở. Nàng đã khiến bao nhiêu chàng trai phải si mê điên đảo. Thần vương cao ngạo vốn đã từ hôn với nàng, tại sao lại hối hận, tại sao bằng mọi giá muốn giành lại trái tim nàng? Dung công tử thông minh, tài trí luôn lặng lẽ âm thầm ở bên nàng, ủng hộ nàng? Chàng Sở Phi Dương- đệ nhất nhân tài của Tây Sở... Cuối cùng, ai sẽ là người giành được trái tim thiếu nữ tài sắc vẹn toàn này? Những âm mưu chốn cung đình, những toan tính quốc gia, nàng cuối cùng sẽ đối mặt và vượt qua những điều ấy như thế nào? *** Vương gia… Vương gia… xin người… xin đừng từ hôn! Xin người mà…” Trên điện Kim Loan nguy nga lộng lẫy, thật lâu thật lâu sau vẫn còn vang vọng lại âm thanh van xin đau khổ của một thiếu nữ nhỏ bé. Chỉ là, bộ dáng tiều tụy đáng yêu của nàng lại không làm một ai thương xót. Các cung nhân đều không làm gì cả ngoài việc hầu hạ chủ tử bên cạnh mình, mà một vài vị chủ tử có mặt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nam nhân mà thiếu nữ kia đang van xin. “Thần vương, khanh xem, việc này…” Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vua Ngọc Càn quét mắt xuống người đứng phía dưới, ngược lại có chút khó xử nhìn về phía vị Thần vương đang đứng giữa điện kia. Cô gái thấy vẻ mặt lúng túng của vua Ngọc Càn, trong đáy mắt lệ quang tràn ra, hiện lên tia hi vọng, đôi mắt sáng ngời long lanh nước mắt kia càng là khẩn cầu mà hướng về Thần vương đứng bên cạnh, mong hắn có thể thay đổi chủ ý. “Ý thần đã quyết, mong hoàng thượng thành toàn!” Nhưng đổi lại chỉ là sự cự tuyệt không hề do dự của Thần vương. “Đừng mà… đừng mà…”. Nhất thời không tiếp thụ được việc Thần vương ba lần bốn lượt từ chối, nàng lắc đầu như trống bỏi, nước mắt dâng lên tràn qua khóe mi, cánh môi phấn hồng bởi vì quá mức kích động mà run nhẹ. Nhưng biểu tình của Thần vương vẫn băng lãnh, âm ngoan khiến cho thiếu nữ không dám biểu hiện rõ mâu thuẫn mãnh liệt trong lòng ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngẩn, thất thần tự nói với chính mình. Mà trên đại điện, mọi người bởi vì lời nói của Thần vương mà ngừng hô hấp. Cô gái sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt cầu xin nhìn quanh đại điện một vòng, cắn mạnh môi dưới hướng tới phía trước Thần vương mà quỳ xuống: “Vương gia… Mộng nhi xin người… ngàn vạn lần xin đừng từ hôn… xin người…”. Lời khẩn cầu đứt quãng trong miệng, thiếu nữ không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của mọi người, chỉ không ngừng dùng lực dập đầu trước Thần vương. Bên trong đại điện nhất thời vang lên những âm thanh hít sâu, từng đạo ánh mắt khinh bỉ trong khoảnh khắc đều bắn về phía cô gái đang không ngừng dập đầu kia. Nhìn ra ánh mắt của mọi người, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng dập đầu, khiến Thần vương ánh mắt đang nhìn ra xa, đột nhiên cau mày lại, sau đó đôi mắt mang theo tia chán ghét cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ bên cạnh mình. Nhìn thấy nàng bộ dạng nhu nhược khiếp đảm đang khóc sướt mướt, sắc mặt liền trầm xuống, giọng điệu lãnh lẽo dị thường một lần nữa mở miệng: “Bổn vương tuyệt đối sẽ không lấy một người yếu đuối, nhát gan như ngươi làm phi tử.” Lời nói xong, Thần vương đưa mắt đi nới khác, không nói thêm câu nào nữa. Nghe được câu trả lời quyết tuyệt như vậy, cô gái đột nhiên buông thõng hai tay, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, đáy mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, hàm răng cắn chặt môi dưới làm bật ra tơ máu. Bị Thần vương ngang nhiên từ hôn, dù sao thì nàng Vân Thiên Mộng cũng là thiên kim khuê phòng, sợ rằng đời này muốn gả đi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng. Mà giờ phút này ánh mắt chán ghét của mọi người càng thêm kích động Vân Thiên Mộng, khiến nàng đột nhiên cười lớn dường như là đã thương tâm đến phát điên rồi. “ Ha ha… haha…” ... Mời các bạn đón đọc Sở Vương Phi của tác giả Ninh Nhi.