Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vạn Kiếp Yêu

“Kiếp này ngài hãy thả nàng đi đi”. Tuyết lại bắt đầu rơi, rơi trên mình người ấy, một bộ áo trắng như muốn hòa vào màn tuyết. “Ta thả nàng thì ai thả ta đây?” Kiếp này đã định rồi. Dù có tìm đến mức nào đi nữa, vẫn có người tới trước hắn một bước, tìm được nàng. “Tình duyên chín kiếp đã hết, ngài đừng quấn quýt không buông như thế…. sẽ hại nàng ấy thôi”. “Vốn đã không có đường lui, cứ thế cả đời cũng có làm sao”.  Khuôn mặt nam tử ẩn mình trong đêm tối, không nhìn rõ vẻ mặt ra sao nhưng giọng điệu lại như thể đang cười: “Nàng đau khổ thế nào, ta sẽ chịu gấp trăm lần như thế, nàng luân hồi đời đời, ta cũng sẽ bên nàng kiếp kiếp”. “Chỉ yêu như thế mà thôi….”. Kiếp này nàng đã cho ta thì mãi mãi phải cho ta. Một phần, một ly, không, dù là một chút cũng không được cho người khác. Thần đến diệt thần, Phật tới diệt Phật.   Thanh Ương, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình Kỳ Hoa hắn mà thôi. *** Một tác phẩm của Ôn Sưởng, nhắc đến Ôn Sưởng, nhiều bạn sẽ nghĩ ngay đến “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”. Giọng văn của “Vạn kiếp yêu” khá khác so với “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân”, nếu hình dung giọng văn của “Thẩm tiên sinh, Cố phu nhân” là nhẹ nhàng xen lẫn vui vui, thì “Vạn kiếp yêu” lại là nhẹ nhàng xen lẫn bình thản, thậm chí là trầm buồn. Ấn tượng của mình xuyên suốt “Vạn kiếp yêu” là tình yêu của Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương quá sâu đậm, quá mãnh liệt, quá cố chấp, thậm chí là cực đoan, tình yêu ấy khiến Kỳ Hoa bất chấp tất cả mọi thứ, sẵn sàng hủy diệt mọi thứ để được ở bên Thanh Ương, để Thanh Ương chỉ nhìn thấy một mình hắn. Bất cứ điều gì có liên quan đến an nguy của Thanh Ương đều có thể khiến Kỳ Hoa nảy sinh nộ khí ngút trời, có thể hủy diệt cả vạn vật. Truyện mở đầu bằng khung cảnh rất nhẹ nhàng, rất bình yên, Thanh Ương là tiên sinh dạy học trong một ngôi làng nhỏ, Kỳ Hoa là một “cá yêu”. Truyện mở ra một không khí rất nhẹ nhàng, rất thanh bình, chỉ đơn giản là câu chuyện tại một ngôi làng nhỏ, với những câu chuyện nhỏ, với một con rùa đen, với những đứa trẻ mà Thanh Ương dạy dỗ, với câu hát “Ân Kì Lôi”, với chiếc ghế dựa lúc nào cũng đong đưa trước sân nhà, với một nam tử mặc y phục có hoa văn gợn sóng. Giữa họ có những hiểu lầm, Kỳ Hoa tưởng rằng Thanh Ương yêu một người khác – Thẩm Vân Vọng. Kỳ Hoa không còn giữ được bình tĩnh nữa, hắn chỉ cho phép nàng yêu một mình hắn, chỉ cho phép nàng gả cho một mình hắn, trong mắt nàng chỉ có một mình hắn. Kỳ Hoa đã giết chết Thẩm Vân Vọng, nhưng hắn không biết, thực ra rất nhiều chuyện không phải như những gì mắt đã thấy, tai đã nghe, người mà Thanh Ương yêu vẫn là Kỳ Hoa, nàng chấp nhận gả cho Vân Vọng cũng là vì Kỳ Hoa. Thanh Ương có buồn vì cái chết của thanh mai trúc mã Thẩm Vân Vọng chứ, nhưng nàng không bỏ được, không bỏ được tình yêu với Kỳ Hoa, vì yêu, nên hận thù buồn khổ cũng có thể chuyển hóa thành yêu. Hai người ở bên nhau, nhưng kiếp số đã định, Thanh Ương dần nhớ ra những kiếp trước của mình, kiếp nào cũng có bóng dáng của Kỳ Hoa trong sinh mệnh của nàng, kiếp nào nàng cũng yêu hắn, và kiếp nào nàng cũng qua đời khi tuổi thanh xuân vẫn chưa tàn, con đường phía trước vẫn đang rộng mở. Thanh Ương nhớ ra những lúc hai người bên nhau, dần dần cũng nhớ ra kiếp đầu tiên, kiếp mà nàng tên là Mạnh Quân Quy, từ đó, những hiểu lầm trôi nổi lại dần xuất hiện, quấn quýt vấn vương vào trí óc. Thanh Ương sợ hãi, sợ hãi rằng người mà Kỳ Hoa tìm kiếm bấy lâu rốt cuộc không phải nàng, hắn từ đầu đến cuối vẫn nhầm, sợ người mà hắn tìm là Đào Hề mà không phải Thanh Ương. Nàng là Thanh Ương, là Mạnh Quân Quy, là Lạc Tần, nhưng không phải Đào Hề. Nhưng Thanh Ương cũng không biết, thực ra từ đầu đến cuối, người mà Kỳ Hoa tìm luôn là nàng, chỉ có nàng, thực sự là nàng. Hắn làm rất nhiều việc vì nàng, hắn sẵn sàng hủy diệt cả thiên địa vì nàng, vì nàng mà nhập ma, từ thượng cổ chi thần mà thành ma. Số phận vẫn tàn nhẫn chia cắt hai con người yêu thương nhau tha thiết đến thế, Thanh Ương hiểu lầm, thân thể nàng tan vào vạn vật, nàng không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Chấp niệm của Kỳ Hoa quá sâu, hắn tìm nàng, nhưng tìm không thấy. Hắn vì nàng nhập ma, rồi lại thành thần. Sau này, khi Thanh Ương nhờ Phật Tổ mà được cứu sống, hai người dần gỡ bỏ những hiểu lầm. Cuối cùng, người có tình cũng về với nhau. Kỳ Hoa là của Thanh Ương. Thanh Ương chỉ là của mình Kỳ Hoa. Như đã nói, ấn tượng sâu sắc nhất của mình sau khi đọc “Vạn kiếp yêu” chính là tình yêu mà Kỳ Hoa dành cho Thanh Ương. Khi Thanh Ương vẫn là Lạc thủy chi thần, hắn cưng chiều nàng, yêu nàng, ở bên nàng. Hơn mười kiếp Thanh Ương ở nhân gian, hơn mười kiếp Kỳ Hoa luôn ở bên nàng. Tình yêu ấy quá sâu đậm, nếu cuối cùng hai người vẫn không đến được với nhau, thì phải nói là tác giả quá tàn nhẫn vì họ hy sinh quá nhiều, chịu đau khổ quá nhiều, hiểu lầm quá nhiều, tình yêu ấy quá sâu sắc, sâu sắc đến mức không gì che giấu được, thế gian vạn vật cũng chẳng sánh bằng. Trong truyện còn có một vài câu chuyện nhỏ xen vào giữa, đó là câu chuyện của những người ở Thủy ngục, đọc những câu chuyện của họ, thực sự khiến mình càng thấm thía, càng hiểu sâu sắc: không phải cái gì mắt đã thấy, tai đã nghe cũng đều là sự thật, đừng bao giờ nhìn mọi sự một chiều. Câu chuyện của Đào Hề - nữ phụ trong truyện cũng khiến mình rất cảm động, nàng ấy là một người cố chấp, dám yêu, dám hết mình, yêu sâu đậm, nhưng người nàng yêu là Phật Tổ - người mang trong mình cả vạn chúng sinh, đối xử với chúng sinh công bằng. Thực ra Phật Tổ có yêu Đào Hề, nhưng đáng tiếc, trách nhiệm trên vai hắn quá nặng, hắn không bỏ được. Hắn không đáng trách, nhưng bất kỳ ai khi đọc truyện, cũng đều thấy tiếc thương cho Đào Hề. Kết, truyện hay, đáng đọc, có đan xen cả kiếp trước kiếp này. *** Đời này nàng chỉ có hai nguyện vọng —— hắn yêu nàng, nàng chết trên tay hắn. Hắn nói: "Chướng do lòng sinh ra, tâm chết thì chướng diệt." Nàng trốn trên cây đào, cười đáp. Một đời này, hắn không yêu nàng, nàng cũng không chết trên tay hắn. Nàng chỉ là người vì hắn mà chết, cũng không phải do hắn cầm đao cắt hết huyết mạch trong cơ thể nàng, tay của hắn vốn không hề vấy máu. Đúng là đáng hận mà ——một đời này, nàng không được hắn yêu, cũng không được hắn hận. Vậy một đời này rốt cuộc tại sao ta phải sống đây? Vì sao ta phải tồn tại nữa? Ta là tình chướng của chàng, sao chàng không cho ta một chút tình để lại? "Giờ chướng của chàng mới hết, có phải là, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không? A, trước kia, có phải chàng vẫn luôn yêu ta không?!" Thanh Ương đi rồi, nàng điên cuồng hỏi hắn, ôm hắn, thấp kém lại tuyệt vọng đến thế. Hắn thương xót nhìn nàng, không nói một lời, ánh mắt đó như thể nhìn thấy con dân mình, lúc nào hắn cũng sẽ từ bi như thế. Hai người nhìn nhau, Đào Hề bật cười ha hả, cười rồi cười, cười đến lúc mặt đầy nước mắt, cười đến lúc không kêu được tiếng nào—— chẳng qua hắn chỉ một lòng yêu thương muôn dân trăm họ, vì lẽ đó mới không đành lòng để nàng phải chết; trong lòng hắn có chướng, nhưng không liên quan đến tình, hắn quá từ bi, vì thế mới không đành lòng thương tổn dù chỉ một sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh mệnh. Nếu như hắn có chút tình cảm khác lạ với nàng, hắn đã để nàng chết sớm hơn một chút, bởi vì chết nàng mới có thể giải thoát, tình cảm của nàng mới không cần kết quả. Nếu như hắn có chút tư tâm, sẽ không để nàng tuyệt vọng khổ sở mà sống. Nhưng mà hắn không như thế —— chúng sinh trong mắt hắn đều bình đẳng, sao có thể có tư tâm. Đào Hề a, sao cứ chấp nhất như thế, ngàn vạn năm qua bao đêm không chợp mắt, ngày không yên ngủ, chỉ một câu "không cầu được" mà hành hạ đến chết đi sống lại, sao lại không có tiền đồ như thế? Quá không có tiền đồ! Chấp nhận đi, chấp nhận thôi... Nàng sẽ chết mà, Đào Hề. Nhưng vì sao vẫn không nỡ bỏ? Lẽ nào nàng tình nguyện mỗi ngày mỗi đêm bị tình yêu giày vò đến chết cũng không quên? Nàng không nỡ cái gì? Nàng không thể không yêu hắn sao? Nàng không nỡ tình cảm mãnh liệt ngàn vạn năm qua sao? Phải, ta không nỡ. Đào Hề nở nụ cười, nàng úp mặt vào lòng bàn tay người kia, hai hàng lệ chảy. Ta yêu chàng mà... Người vẫn đang bất động để mặc nàng tựa vào vội vã chạy tới ao sen, ngàn tỉ năm trôi qua ánh mắt chỉ có từ bi lại dâng lên vẻ thê lương. Trả lại cho nàng. Ngày qua ngày, cây đào phía sau Phật tổ lại càng thêm khô héo, hoa lá khắp nơi đều rơi hết, cành cây trơ trọi yếu đuối, không còn chút dáng dấp năm xưa. Đào Hề cảm giác sinh mệnh trôi đi, lẳng lặng nhìn người trước mặt quay lưng ngồi đó —— một đời này, yêu chàng không hối hận; nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi nhưng nếu có kiếp sau, ta nhất định phải yêu người khác. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hóa thành một cánh hoa đào, lơ lửng từ từ rơi. Một đôi tay duỗi ra đón được, trên cổ tay người kia có mang một chuỗi phật châu, từng viên tròn tròn bóng loáng, màu gỗ đậm màu, cũng giống như trọng trách mà người đó vẫn mang, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng vẫn chỉ mới thiếu niên, nhưng đã phải gánh trách nhiệm Càn Khôn cửu giới muôn dân. Nhưng mà sắp không phải nữa rồi. Sắp không còn là phật nữa. Hắn vẫn không muốn mình là phật, hắn không làm phật được. Cánh hoa đào nhỏ nhỏ lẳng lặng nằm trong tay hắn, cánh hoa bắt đầu ố vàng, hơi nước dần biến mất, màu sắc tan đi, giống như nhìn một người từ độ tuổi dậy thì từ từ biến thành người già leo lắt, dần dần, dần dần, từng bước từng bước chết đi... Thiếu niên mặt mày trong sáng chậm rãi đưa tay lên, đặt nó đến bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống —— cẩn thận như thế, tình sâu như biển là thế, như gửi gắm hết những năm tháng yêu thương vào chiếc hôn này. Đời sau, nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ cả đời không cưới; đời sau nữa, nếu nàng yêu ta, ta sẽ khiến nàng yêu ta trước. Ta muốn luân hồi làm người, không muốn làm phật nữa. Ta yêu nàng, Đào Hề. Mời các bạn đón đọc Vạn Kiếp Yêu của tác giả Ôn Sưởng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách)
“Chính từ cái nhìn này đã khiến tuổi thanh xuân rực rỡ của cô trong tích tắc biến thành một trang giấy trắng. Từ đó trên trang giấy trắng được viết lên những dòng chữ màu đen, đó là cái tên của anh, không thể xóa, nét bút vô cùng sắc sảo.”   Yêu thầm có cảm giác thế nào? Trong tưởng tượng của tôi, yêu thầm giống như một chén trà sen: ban đầu nếm thử chỉ thấy vị đắng chát nhưng càng uống càng lưu luyến hương thơm ngọt ngào vấn vương nơi đầu lưỡi. Người ngoài nhìn vào chỉ mường tượng ra vị đắng qua những cái nhăn mày nhíu mặt của người uống mà chẳng thể cảm nhận được hương thơm dịu ngọt bên trong. Tiếc rằng tôi chưa từng được tự mình nếm thử một chén trà sen để có thể chia sẻ với các bạn, chỉ đành mượn một góc thanh xuân của cô gái Tống Giai Nam để kể về một tình yêu thầm ngát hương thơm như thế.  Tống Giai Nam thầm yêu Tô Lập. Cô yêu anh từ cái nhìn đầu tiên khi cả hai còn cắp sách tới trường. Trong những tháng ngày của tuổi trẻ đó, anh như ánh dương rạng rỡ, rọi sáng trái tim của bao cô gái mới biết đến cảm giác rung động đầu đời. Còn cô lại là một vì sao bé nhỏ lặng lẽ, không nổi bật cũng chẳng quyến rũ nhưng lại rất đỗi dịu dàng, trầm tĩnh. Tống Giai Nam chưa bao giờ có ý định bày tỏ tình yêu của mình với Tô Lập. Lý trí nói với cô rằng anh quá tốt đẹp, quá hoàn hảo, quá xa vời. Nhưng trái tim lại thúc đẩy cô đến gần anh hơn, dù chỉ một chút, dù anh chẳng hề biết đến cô. Bằng một tin nhắn giấu tên, Tống Giai Nam bước vào cuộc đời Tô Lập. Khi quyết định trả lời tin nhắn tới từ một người xa lạ, Tô Lập chẳng thể ngờ việc làm ngẫu hứng này lại làm thay đổi cuộc đời anh nhiều đến thế. Từ vài dòng tin nhắn cho tới những cánh thư, từ mấy câu chuyện phiếm về âm nhạc tới những tâm sự sâu kín nhất, Tô Lập đã tự mở cánh cửa trái tim mình chào đón Tống Giai Nam. Anh kể với cô về ngôi trường Đại học anh đang theo học, tả cho cô nghe bầu trời sao anh đang ngắm, khoe với cô bài hát mới anh đang nghe, gọi điện cho cô để mặc cho bản thân khóc oà khi mối tình đầu tan vỡ. Đối với Tô Lập, người con gái bí ẩn trong thư vừa là một người bạn, một tri kỷ vừa là nơi chốn bình yên dịu dàng nhất của tuổi trẻ nồng nhiệt. Đến một ngày, những dòng thư đã không còn đủ sức chứa đựng bao tâm sự chất chồng, Tô Lập đề nghị được gặp mặt người bạn qua thư. Chính vào khoảnh khắc đó, cô đột ngột tan biến khỏi cuộc đời anh. Trở thành bạn tâm thư của Tô Lập có lẽ là một trong những quyết định táo bạo nhất trong đời của Tống Giai Nam. Qua những câu chữ, Tống Giai Nam tự giải phóng cho bản thân mình khỏi lớp vỏ trầm lặng, nhút nhát. Cô tự tin, cô lạc quan, cô vui vẻ. Cô thoải mái để sự ấm áp, nồng nhiệt của Tô Lập lan toả đến mình. Cô tự do mở lòng, dùng sự dịu dàng của mình an ủi vỗ về Tô Lập khi anh mệt mỏi với nhịp sống mới quá nhộn nhịp. Nhưng thực tế chứng minh Tống Giai Nam vẫn chỉ là một ngôi sao bé nhỏ sợ hãi phải hiện thân trước ánh sáng mặt trời. Khi Tô Lập muốn gặp mặt, Tống Giai Nam hoảng loạn. Cô lo sợ phải thể hiện con người thật của mình trước anh, lo sợ anh sẽ thất vọng khi phát hiện ra cô chẳng tốt đẹp như những gì luôn thể hiện trong thư và có lẽ trên hết, cô sợ chính cô sẽ thất vọng về bản thân mình. Vậy nên, Tống Giai Nam quyết định chạy trốn, vội vã cắt đứt liên lạc, vội vã bước ra khỏi cuộc đời Tô Lập. Vào giây phút Tô Lập nhìn thấy Tống Giai Nam nhiều năm sau đó, anh mới hiểu được duyên phận đã ưu ái mình như thế nào. Một Tống Lập trẻ trung, sôi nổi của nhiều năm trước đã từng để vuột mất Tống Giai Nam; một Tống Lập trưởng thành, trầm ổn của nhiều năm sau quyết tâm trói chặt trái tim cô mãi mãi. Rốt cuộc Tô Lập đã biết Tống Giai Nam là người bạn tâm thư bí ẩn từ lúc nào? Có lẽ là khi Tống Giai Nam đến thăm ngôi trường Đại học mà Tô Lập thường kể cho cô trong những năm tháng sinh viên ngập tràn háo hức. Có lẽ là giây phút Tô Lập vui sướng khi thấy Tống Giai Nam đứng trong sảnh khách sạn sau bao năm mất liên lạc. Cũng có lẽ từ khoảnh khắc cậu học sinh Tô Lập ngắm nhìn cô bạn lớp bên trong lớp học ngập ánh nắng chiều, cậu đã biết đây là cô gái của cuộc đời mình. Đến cuối cùng thì, trong những tháng ngày tinh khiết, trong trẻo đó, không chỉ có một người ôm một nỗi niềm thầm yêu một người. * * * * * Đây không phải lần đầu tiên tôi viết cảm nhận về một bộ truyện của Sênh Ly và phải thừa nhận rằng, so với lần trước, tôi dành nhiều tình cảm ưu ái cho ''Khi lướt qua nhau'' hơn. Văn phong giản dị, nhẹ nhàng mà trầm lắng của Sênh Ly đặc biệt hợp với chủ đề yêu thầm. Có nét tinh khiết, trong sáng của tình yêu tuổi học trò, có vẻ lặng lẽ, mộc mạc của sự thầm lặng ngọt ngào cũng nhưng cũng không thiếu cảm giác nồng nàn, dịu êm của tuổi trưởng thành. Mỗi nhân vật của Sênh Ly cũng có nét hấp dẫn riêng. Tống Giai Nam nhút nhát, lặng lẽ cũng học cách để mở lòng cho tình yêu, Tô Lập từ một chàng trai ấm áp, nồng nhiệt trưởng thành thành một người đàn ông đủ bản lĩnh để chinh phục trái tim cô gái mình yêu, ngay cả nhân vật nữ phụ tưởng chừng như đáng ghét cũng có nét cá tính thu hút bất ngờ.  Tôi thích câu chuyện của ''Khi lướt qua nhau'' với tư cách một người thứ ba chưa từng có trải nghiệm thầm yêu. Có lẽ, một tác phẩm hay đơn giản là một tác phẩm có thể truyền tải cho người đọc một xúc cảm mà bản thân người đó chưa từng được trải qua. Còn bạn, bạn đã từng được nếm thử ly trà sen đắng chát thơm dịu mang tên yêu thầm chưa? Bạn sẽ chia sẻ hương vị đó với tôi chứ?  ____________________ '' '': Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đó là một buổi sáng ẩm ướt đầu mùa đông, cả ngôi trường như hòa tan trong màn sương trắng xóa, thấp thoáng chỉ nhìn thấy những ô cửa sổ bằng kính màu xanh lục, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính tạo thành một dải ánh sáng mờ ảo sâu tận bên trong phòng, tạo nên một hình ảnh mờ nhạt. Do bất ngờ có sương mù, nên rất nhiều người đến trễ, thầy chủ nhiệm cũng không tức giận mà chỉ lặp đi lặp lại: “Nhanh lên một chút, đừng nói nhiều nữa, nhanh vào lớp học.” Tống Giai Nam mang xe đạp vào nhà gửi xe của trường, cô tìm được một vị trí để xe rất thuận tiện cho việc lấy xe khi tan học vào buổi trưa, khóa xe lại, lấy cặp sách, đang chuẩn bị di chuyển đuôi xe để vào lớp học thì cô nhìn thấy ở phía trước bãi đậu xe có một nam sinh cao gầy, bóng lưng trông rất đẹp mắt, dáng người mạnh mẽ, bộ đồng phục thể thao màu xanh lam mặc trên người vô cùng vừa vặn, tay áo được xắn trên cánh tay một chút, để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay sáng lấp lánh, cậu ấy đang cố gắng tìm một vị trí thích hợp để đỗ xe của mình, động tác có chút ngốc nghếch, có chút buồn cười. Tống Giai Nam không kiềm chế được mà nhiều lần nhìn thoáng qua bóng lưng ấy, sau đó mới rời đi. Cũng như bao buổi sáng sớm khác, cái cảm giác mệt mỏi rã rời do thức sớm để đến trường vẫn chưa chấm dứt, tất cả mọi người đều ào ạt chạy xuống tầng dưới lấy nước nóng, bệ chứa nước vẫn tràn đầy, thầy dạy tiết học đầu tiên đã đến, thầy không vừa ý mà phất tay: “Mau mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành một chút, buồn ngủ cũng không được ngủ, tỉnh táo lại một chút đi các em, đứng lên hoạt động nào!” Một cơn gió lạnh khẽ lướt qua sau gáy của Tống Giai Nam, cô không khỏi rùng mình hai cái, cố gắng bật dậy từ trên bàn, chuông báo vào học cũng đã vang lên, thầy giáo môn Ngữ Văn chậm rãi viết lên tấm bảng màu đen dòng chữ — 《A Phòng Cung Phú》, Tống Giai Nam nhìn dòng chữ rất lâu, sau đó mới xé xoàn xoạt một trang giấy nhỏ rồi viết mấy chữ lên đó: “Buổi trưa, tớ và cậu đến căn tin ăn nha, bố mẹ tớ lại đi công tác nữa rồi.” Sau đó cô chuyển trang giấy đến người ngồi ở hàng ghế phía sau: “Đưa cho Trương Tịnh Khang.” Chỉ một lát sau, tờ giấy đã được truyền trở lại, ngoại trừ một chữ “Được” ra, phía trên trang giấy còn được vẽ thêm một khuôn mặt tươi cười, Tống Giai Nam vò trang giấy, sau đó tiện tay ném vào ngăn bàn, lúc này giọng nói cứng nhắc và khô khan của thầy giáo truyền tới khiến cô lại có cảm giác buồn ngủ. Bỗng nhiên, Tống Giai Nam cảm nhận một sự ấm áp truyền đến mu bàn tay, một dải ánh sáng lấp lánh đang bao phủ trên cánh tay cô, từng tia nắng mỏng manh bắt đầu len lỏi khắp phòng học, càng ngày càng dài, càng ngày càng rộng, cuối cùng, ngay cả trên mặt cô cũng là những tia nắng ấm áp của mặt trời. Tâm trạng bỗng nhiên trở nên vô cùng tốt, cho nên tinh thần chán nản ban đầu cũng bắt đầu dần dần thích nghi với buổi học khô khan. Mời các bạn đón đọc Khi Lướt Qua Nhau (Thời Sách) của tác giả Sênh Ly.
Mục Tiêu Đã Định - Tâm Thường
Tên ebook: Mục Tiêu Đã Định (full prc, pdf, epub) Tác giả: Tâm Thường Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Nữ truy, Quân lữ, Văn học phương Đông   Tên xuất bản: Em Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian Đợi Anh   Nguồn raw: 19lou   Dịch: Quick Translator   Edit: Phong Lin, alice_le   Beta: Rabbitlyn   Fix: PhongUyen   Tạo prc: Phong Lin   Nguồn: christylam.wordpress.com   Ebook: http://www.dtv-ebook.com Bìa Mục Tiêu Đã Định - Tâm Thường Văn án: Hứa hẹn, chính là lời mà một tên lừa đảo thường nói với một kẻ ngu ngốc. Dưới lá cờ quân đội, lúc giơ tay phải lên cao lặp lại lời thề của người quân nhân, cô đã âm thầm tuyên thệ với lòng mình rằng: Tất cả những thứ mà cô đã phải trả giá khi yêu anh, một ngày nào đó cô đòi lại cả vốn lẫn lãi! Mục Tiêu Đã Định là câu chuyện tình yêu của những người phi công Không quân…   *** Anh chính là một giấc mộng đẹp mà cô đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Cho đến cuối cùng, cô vẫn không dám chạm vào ảo mộng đó.   *** Có biết hay không? Trong những tháng năm dài đằng đẵng, em vẫn luôn chờ anh đến tìm em. Chờ đến khi anh phải thừa nhận rằng: Đó chính là tình yêu, không phải là phút nông nổi của tuổi trẻ, cũng chẳng phải là con thiêu thân lao đầu vào lửa.   —– Lời người edit:  Dự án  Mục Tiêu Đã Định được tớ chú ý đến từ ngay cái tiêu đề của nó, sau “Thời Sát”, tớ quyết định trở về với sở thích “Quân nhân” của tớ nên mới quyết định thực hiện dự án này. Có thể nói “Mục Tiêu Đã Định” là tiểu thuyết “đủ mùi đủ vị”, ai muốn quân nhân, có quân nhân; Ai muốn cầm thú, có cầm thú;  Ai muốn nữ cường, có nữ cường; Ai muốn ngược; có ngược; Ai muốn ngọt, có ngọt… Nói chung, đây là một tiểu thuyết “chiều lòng độc giả”. Nhưng mà… E hèm… Có những điều rất khó nói, nếu ủng hộ tớ và Thỏ, thì đừng chần chừ gì nữa mà nhảy hố ngay đi. Mời các bạn đón đọc  Mục Tiêu Đã Định của tác giả Tâm Thường.
Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Lệ Ưu Đàm
 Tên ebook: Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh (full prc, pdf, epub)  Nguyên Tác: Ách Thê  Tác Giả: Lệ Ưu Đàm  Thể loại: Ngôn tình, Trọng sinh, Tình cảm, Văn học phương Đông  Edit: Ishtar Vy Lê, Ái Nhân  Nguồn: luv-ebook.com  Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Sự Huyền Diệu Của Định Mệnh - Lệ Ưu Đàm    Văn án:  Kiếp trước toàn tâm toàn ý yêu trượng phu của mình, ngay cả con trai ruột mình cũng đều không để ý, lại cuối cùng đổi lấy trượng phu bị phản bội cùng khinh thường, sau khi sống lại nữ chủ đối với tình yêu  không hề cuồng nhiệt nữa, một lòng chờ đợi đứa con trai vẫn chưa chào đời, ngược lại đưa tới, trượng phu yêu say đắm cùng với thu hút tất cả mọi án nhìn của đàn ông.  Mở mắt ra, một mảnh tối đen. Trên giường, Nguyễn Mộng mồ hôi đầy đầu ngồi dậy, cái khăn mỏng manh rơi xuống đầu vai cô, cả người ướt hết mồ hôi, cô nhanh chóng đắp chăn, cái lạnh mùa đông thật lợi hại. Quay đầu nhìn vào kính trang điểm, bên trong hiện lên một gương mặt tái nhợt, phù thũng, giống như chỉ vừa chết đuối không lâu. Nơi này… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Cô không phải đã chết sao? Chết vì say rượu cùng sốc thuốc, cô còn nhớ rõ… Ấn tượng cuối cùng của cô trước khi chết là thấy ba chữ “Phòng cấp cứu.” Nhưng mà hiện tại vì sao cô lại ở chỗ này? Run run tay mở đèn ngủ, Nguyễn Mộng trừng mắt nhìn người trong gương: mập mạp, phù thũng, vàng vọt, bộ dáng chưa già đã yếu như là bà chủ nhà hơn 30 tuổi. Nhưng cô rất rõ, đây là cô lúc 23 tuổi ! Từ sau khi cô bắt đầu hút thuốc phiện đã không còn béo như vậy. Nhưng mà cô béo hay không thì cũng có ai để ý ? Bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ lâu như vậy, nam nhân kia cũng không liếc nhìn cô một cái. Cô không chịu ly hôn, không chịu thành toàn hắn cùng nữ nhân kia, hắn liền không còn trở về , cùng tình nhân ở bên ngoài vui vẻ, ngay cả đứa nhỏ cũng đã có! Tất cả mọi người đều cho rằng bọn hắn mới là một đôi, còn cô Nguyễn Mộng, vĩnh viễn đều là người bị ghét bỏ bị bỏ quên. Đứa nhỏ... Nói đến đứa nhỏ, cô cũng có một đứa nhỏ. Lúc ban đầu, cô còn hồn nhiên cho rằng đứa nhỏ có thể đổi trở về trái tim của nam nhân kia. Nhưng mà hắn lại chỉ yêu đứa nhỏ không thương cô, thậm chí ngay cả đứa nhỏ đối với “Mẹ” bên ngoài kia còn tốt hơn với cô. Nguyễn Mộng, kiếp trước mi làm người quá thất bại rồi! Mời các bạn đón đọc Sự Huyền Diệu của Định Mệnh của tác giả Lệ Ưu Đàm.
Phượng Tê Thần Cung
Tên ebook: Phượng Tê Thần Cung (full prc, pdf, epub) Tác giả: Khuynh Thân Thể loại: Cung đấu, HE, Trọng Sinh, Cổ Đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông  Độ dài: 5 cuốn (178 chương) + 3 Phiên Ngoại Nguồn raw: 19lou.com Edit: minjay1608, pebi1803, HappyOneday, Meopunchie:, jmk Beta: HappyOneday, pebi1803, mjmk, minjay1608, ut0211, tjeuanh Nguồn truyện: kitesvn.com Type: hanaeve Beta ebook: kararoxbee Làm ebook: Dâu Lê Nguồn ebook: luv-ebook.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Phượng Tê Thần Cung - Khuynh Thân Văn án: Đêm đại hôn ấy, hắn thần thái anh tuấn, nụ cười ấm áp ôn hòa, phảng phất như một vị quân tử nho nhã, không màng danh lợi. Nhưng khi hắn ôm nàngvào lòng, nàng lại không cảm nhận được hơi ấm. Quả nhiên, hắn cũng chẳng màng chiếm hữu nàng. Hắn ở trước mặt nàng, tự cắt đầu ngón tay mình, rồi thấm máu hắn lên miếng gấm trắng trên đệm giường. Màu đỏ tượng trưng cho trinh tiết của nàng là máu của hắn, mà không phải của nàng. Người nam nhân này, hắn đã quen nắm vạn sự trong tay, cơ trí thâm trầm, không tha bất kỳ kẻ nào khiêu chiến với quyền uy của hắn. Muốn giở trò với loại nam nhân này, nhất định là tự tìm đường chết. Thế nhưng, nàng đã không còn đường lui. Hắn nói: “Trái tim của Hoàng hậu chẳng biết đã đặt ở đâu rồi?” Lời nói nhẹ nhàng nhưng hàm ý sâu xa, sắc bén. Nàng nói: “Hoàng thượng cũng chưa từng thích Ánh Tịch. Nếu đã như vậy, cần gì phải quan tâm?” Nàng thản nhiên đáp trả hắn, che đậy sự sắc sảo dưới nụ cười dịu dàng trên môi. Thời buổi loạn lạc, biên cương tràn ngập khói lửa chiến tranh, giông tố cũng tung hành chốn kinh thành. Nàng và hắn đều là cái gai trong mắt nhau, không nhổ ra không được. Giang sơn như bức tranh, sao hắn phải dâng cho kẻ khác chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân? Xã tắc trọng trách, sao nàng nỡ vứt bỏ chỉ vì tình cảm nhất thời? Nàng cùng hắn, là cuộctranh đấu giữa Đế vương và Hoàng hậu, cũng là cuộc tranh đấu gay gắt vì sự nghiệp thống nhất thiên hạ.   ……………… Y là thần y Không Huyền Tử vang danh khắp nơi trong thiên hạ, phong Thái y tuyệt thế, ngời sáng bất phàm. Nàng gọi y một tiếng sư phụ nhưng lại ấp ủ tình cảm của một nữ nhân dành cho nam nhân. Y không phải không biết, nhưng y chỉ có thể làm ngơ. Y chưa bao giờ nói với nàng, y cứu vãn người đời khỏi bệnh tật nhưng người mà y thật sự muốn cứu vãn lại chính là nàng. Nàng mang trên mình thiên mệnh, là huyền cơ, là bí mật không thể tiết lộ. Không may thay y là người có thể nhìn thấy thiên cơ, vì lẽ đó đã định trước y phải mất đi vài thứ. Nhưng vì nàng, y cam tâm tình nguyện. Mộng tưởng của nàng là tự do bay lượn, tùy tâm mà sống. Y cũng như nàng, cũng muốn nắm tay nhau phiêu bạt chân trời, hành y cứu thế, nhàn nhã thì ngâm rượu gảy đàn, ẩm thơ. Nhưng số mệnh không ai có thể biết trước, chỉ có thể thuận theo ý trời. Đạt được ý nguyện là maymắn của y, còn không được là số mệnh của y. Chú thích tên truyện: tên truyện được gộp từ tên cung của Hoàng hậu - Phượng Tê cung và Hoàng thượng - Thần cung. Mời các bạn đón đọc Phượng Tê Thần Cung của tác giả Khuynh Thân.