Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thiếp Khuynh Thành - Thư Ca

Nàng tỉnh dậy, chẳng hiểu sao lại xuyên qua thành một Vương phi bị phế! Không sao cả, phế phi thì đã sao? Trước giờ nàng vốn dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Đời trước của nàng, vì yêu Khánh vương mà không ngại tìm mỹ nữ, cưới vợ bé cho hắn, nhưng vẫn không được Khánh vương sủng ái, ngược lại còn gặp họa diệt môn. Thèm vào! Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, không có nghĩa là để cho ngươi tác oai tác quái trên đầu ta! Bà đây là người hiện đại nhé! Có việc nhịn được, cũng có việc không thể nhịn được! Nếu giờ nàng còn là Vương phi tôn quý, thì sao lại phải ăn thứ dưa muối đắng ngắt này?! Đoạt mất tổ yến, bào ngư của nàng, còn muốn sống yên ổn sao?! Ta sẽ đoạt lấy tước vị Khánh Vương của ngươi! Cho ngươi nếm thử mùi vị của canh dưa muối! Khói lửa nổi lên bốn phía, quần hùng tranh bá, tại cái niên kỷ đẫm máu tanh này, nữ nhân chỉ là đồ chơi, để cho người người chà đạp, làm sao nàng có thể tự bảo vệ mình? Nam tử dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, nắm cả thiên hạ trong tay đó, liệu có chịu buông tha cho mỹ nữ khắp thiên hạ để mà bao bọc nàng… cưới nàng? *** Gió thu nổi lên, đêm dài se sắt. Ánh trăng lành lạnh, một trận gió lớn thổi qua, rét lạnh đến tê người. Phủ Khánh Vương vẫn sáng rực với hàng vạn ánh đèn. Cửa sổ khép hờ không ngăn được gió lạnh thấu xương. Cô gái trong phòng vốn đang ngủ không yên chợt bừng tỉnh, ngồi thẳng dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh. Mộ Dung Ca nhìn thoáng qua cửa sổ bị gió thổi tung, vuốt ngực, thì ra là cửa sổ bị thổi ra. Hai ngày nay nàng luôn ngủ không yên, cha bị người ta hãm hại phải vào tù. Nàng chỉ thầm cầu khẩn, muốn nhờ Khánh vương rửa sạch oan khuất cho cha nàng, chứng minh sự trong sạch của cha, nhưng Khánh vương vẫn chưa hồi phủ. Nàng khoác thêm một chiếc áo mỏng, định ra đóng cửa sổ. Đột nhiên thấy có người đứng trước cửa. Nàng nhìn kỹ lại, thì ra là Lâm Vi. Là thiếp thân nha hoàn hồi môn của nàng. Nàng dịu dàng nói: “Sao muội muội đến mà không lên tiếng? Có phải cũng lo lắng cho cha ta nên không ngủ được không? Muội yên tâm, chờ Vương gia hồi phủ, nhất định sẽ nghĩ cách cứu cha ta.” Hạt ngọc trên đầu Lâm Vi ánh lên, phản chiếu làn da nõn nà, môi đỏ như son, hai mắt sáng như trăng như sao, cặp lông mày quyến rũ mị hoặc trời cho của nàng. Lâm Vi là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc. Sau khi nhập Khánh Vương phủ cùng Mộ Dung Ca, nàng liền được Khánh vương sủng ái, nhờ có thân phận thiếp thân nha hoàn mà được phong thành sườn phi, được sủng ái vượt xa Mộ Dung Ca. Nàng nhìn sâu vào mắt Mộ Dung Ca, nhếch môi cười mỉa mai: “Vương phi cho rằng Khánh vương sẽ cứu Tể tướng sao?” “Sao lại không? Cha ta là nhạc phụ của Khánh Vương, Khánh vương…” “Đến giờ mà Vương phi vẫn đơn thuần thế à? Tội của Tể tướng là tội mất đầu. Khánh vương sao phải vì Tể tướng mà đắc tội với Hoàng thượng? Huống chi, Khánh vương đã đuổi người đưa thư về rồi. Vương phi, không muốn biết Khánh vương nghĩ thế nào sao?” Lâm Vi khẽ nâng tay áo che đôi môi đỏ mọng, vẻ khinh thường, châm chọc trong mắt càng rõ hơn. Mộ Dung Ca dần dần cảm thấy điều gì đó không đúng, mày liễu khẽ nhướng lên, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Vi: “Muội muội, ngươi…” “Đến nước này, Vương phi đúng là cũng đủ ngu xuẩn! Từ sau khi ngươi vào phủ Khánh vương, Vương gia có từng để mắt đến ngươi chưa? Dù cho ngươi có tỉ mỉ trang điểm đẹp đẽ, Vương gia cũng có từng đặt chân đến phòng ngươi sao? Ngươi cứ nghĩ mình hiền lương thục đức chờ đợi, rộng lượng cưới mỹ nữ về làm thị thiếp cho Vương gia, thì Vương gia sẽ biết ngươi tốt sao?!” Lâm Vi bỗng cao giọng, mặt cũng trở nên dữ tợn hơn. Mộ Dung Ca liên tục lùi lại, khó tin nhìn Lâm Vi: “Muội muội, sao lại như thế! Cưới mỹ nữ về làm thị thiếp cho Vương gia, không phải là ý của muội sao?” “Người như ngươi mà cũng muốn đấu với ta à? Mấy năm trước, ta tiếp cận ngươi, chỉ để có thể trở thành thiếp thân nha hoàn hồi môn của ngươi. Để Khánh vương sủng ái ta. Ngươi cũng không làm ta thất vọng, lại hoàn toàn tin tưởng ta!” Lâm Vi cười lạnh. Mộ Dung Ca tức giận chỉ Lâm Vi: “Ngươi! Đê tiện!” “Đê tiện? Là ngươi quá ngu xuẩn mới đúng! Ta cũng không phí thời gian cùng ngươi nói nhảm. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Khánh vương phi nữa, chỉ là một ca kỹ trong phủ Khánh vương mà thôi! Đừng nhìn ta như vậy, đây là ý của Khánh vương.” Lâm Vi khẽ nâng cao cái cằm hoàn mỹ, trong mắt đầy sự châm biếm, mỉa mai. Hiện giờ nàng mới là người được ngồi trên cao, còn Mộ Dung Ca, cô con gái cao quý của Tể tướng, đã trở thành một ca kỹ hèn mọn. ”Cái gì?! Sao có thể như thế được!” mdc kinh hoàng hô to. Thật khó tin, nàng không thể tưởng tượng Khánh vương có thể đối xử với nàng như thế. Vào phủ Khánh vương một năm, nàng vẫn cố gắng lấy lòng Khánh vương, tự mình cưới thị thiếp về cho hắn, chỉ muốn hắn liếc nàng một cái, không ngờ lại ra nông nỗi này! Lâm Vi cười to, “Ha ha ha ha ha… Sao lại không thể?! Ngươi nghĩ ngươi cao quý như công chúa sao? Đời này kiếp này lúc nào cũng ăn trên ngồi chốc sao?” Lâm Vi bỗng hạ thấp người, ghé tai mdc nói: “Ngươi có muốn biết ai là kẻ đã hãm hại, bỏ tù Tể tướng không? Chính là Khánh vương, người ngươi yêu đấy. Tuy rằng ngươi có dung mạo khuynh thành, thì sao? Có thể so với ta không? Khánh vương coi ngươi như cặn bã, chưa từng để mắt đến. Từ lúc ngươi vào Khánh vương phủ, cũng là lúc vận mệnh của Tể tướng được quyết định rồi! Muội muội ta đây có thể khẳng định cho ngươi biết, Tể tướng đại nhân chắc chắn phải chết! Có điều, nếu ngươi ở Khánh vương phủ, thì có thể an phận thủ thường làm ca kỹ, bị nam nhân trêu chọc, đùa bỡn, ta cũng sẽ rộng lượng cho ngươi có miếng cơm! Ha ha, dù ngươi không muốn lấy lòng nam nhân, cũng không sao, với diện mạo của ngươi, nam nhân muốn ngủ với ngươi cũng không hiếm. Ngươi… cứ từ từ mà hưởng thụ!” Mộ Dung Ca tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, đầu óc trống rỗng, Lâm Vi, người nàng tin tưởng nhất, người nàng coi như chị em ruột thịt lại phản bội nàng! Mà người nàng yêu nhất, Khánh vương, lại chính là đầu sỏ làm cho nàng tan cửa nát nhà. Bây giờ hắn còn vô tình, vô nghĩa muốn biến nàng từ một Khánh vương phi cao quý biến thành một ca kỹ ti tiện như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Lâm Vi, bỗng nàng đứng bật dậy muốn lao vào đánh ả ta. Lâm Vi đã dám đến đây ngửa bài với nàng thì hiển nhiên cũng không đi một mình, một vài tên hộ vệ Vương phủ bất ngờ xuất hiện từ phía sau Lâm Vi, lao lên đứng chắn ở trước mặt ả. “Ngươi bây giờ đã không còn là Khánh vương phi nữa mà còn muốn đấu với ta ư?! Mơ mộng hão huyền! Người đâu, đưa nàng ta vào ca kỹ phòng!” – Lâm Vi lạnh lùng nói. Đám hộ vệ tiến lên, dễ dàng bắt được Mộ Dung Ca. Mộ Dung Ca tuyệt vọng nhìn Lâm Vi, bỗng nàng cất tiếng cười to, “Ha ha ha ha… Lâm Vi, rồi ngươi sẽ bị báo ứng!” Dứt lời, nàng dùng hết sức lực thoát ra khỏi hai gã hộ vệ, đâm đầu vào cây cột lớn trong phòng, cái trán trơn bóng ngay lập tức bị nhuốm đầy máu tươi. Nàng chưa từng nghĩ, có một ngày nàng lại kết thúc tính mạng của mình trong một tình huống tuyệt vọng như thế này. “Vẫn còn thở, chúng ta có nên tìm thầy lang không?” Tên hộ vệ cúi xuống thăm dò, cảm giác nàng vẫn còn có chút hơi thở mỏng manh, hắn liền quay sang bẩm báo với Lâm Vi. Lâm Vi nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Mộ Dung Ca đang đầy đầu máu tươi, lạnh lùng nói: “Chỉ là một ca kỹ nho nhỏ, cần gì phải gọi thầy lang? Đưa thẳng về ca kỹ phòng đi.” Để cho nàng ta tự sinh tự diệt! Nếu còn sống, thì sau này cũng là sống không bằng chết. Còn nếu chết, thì coi như nàng ta có phúc. Lâm Vi nhếch môi cười lạnh, xoay người rời đi. … “Không thể tin được Khánh vương phi cũng bị rơi vào tình cảnh này, trở thành ca kỹ giống chúng ta!” “Khánh vương phi đã là gì, trong phủ chúng ta có bao nhiêu ca kỹ từng có thân phận là thiên kim tiểu thư? Thậm chí còn có cả công chúa mất nước. Muốn trách thì chỉ có thể trách mệnh nàng không tốt thôi! Sáng nay, lúc Khánh vương trở về phủ, biết Khánh vương phi tự sát mà cũng chẳng buồn tới liếc nhìn lấy một cái, vậy cũng đủ hiểu, sau này nàng ta cũng không có cơ hội mà đổi đời nữa rồi.” “Nàng ta đã hôn mê một ngày một đêm, đến bây giờ còn chưa tỉnh, e là cũng chỉ cầm cự được vài ngày nữa thôi.” “Có người nghe thấy chuyện Khánh vương phi trở thành ca kỹ, tối nay đã tới Vương phủ, muốn bắt nàng ta hầu hạ. Nghe nói Lâm trắc phi cũng đã đồng ý rồi.” Vài nàng ca kỹ vây quanh ở bên giường, ngươi một câu, ta một câu, thi nhau bàn tán. Mộc Khinh nhíu chặt mày, sao lại ầm ĩ như vậy? Nàng vừa chợp mắt một chút sao lại thấy mệt hơn thế này? Cảm giác toàn thân đau nhức, giống như là xương cốt vừa bị phá hủy vậy. Có người mở TV à? “Ồn quá đi!” – Mộc Khinh cau mày lẩm bẩm. ... Mời các bạn đón đọc Thiếp Khuynh Thành của tác giả Thư Ca.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn
Phượng Khuynh Hoàng là truyền nhân duy nhất của võ thế gia ở thế kỷ 21. Nàng vốn thông minh xinh đẹp lại vô cùng giỏi giang lại bị xuyên không về thời cổ đại. Mà khi nàng xuyên không lại chẳng được dịu dàng nâng đỡ còn bị người ta đạp cho một cước bay lên. ---Đây chẳng phải là không muốn sống sao? Thái tử của Bắc Minh quốc là Quân Khinh Lan, tính khí thất thường, đã vậy còn mắc bệnh cuồng sạch sẽ. Nữ nhân này dám vấy bẩn nước tắm của hắn, lại còn đốt tẩm cung cả hắn. Lá gan đúng thật là không nhỏ. --- Cái gì? Hóa ra vị yêu nghiệt này lại là thái tử điện hạ tôn quý. Khụ! Mặt mũi tuy đáng quý nhưng tính mạng vốn quan trọng hơn. Nàng vẫn nên thu dọn hành lí chạy chốn *** Lảm nhảm: ta lại đào cái hố mới, tác giả này là tác giả truyện Tiền của bổn cung hoàng thượng cút, bạn nào chưa đọc truyện thì có thể đọc review ở đây Bạn nào đọc rồi cũng biết, tác giả này có phong cách viết truyện rất hài, cười chết người không đền mạng, mỗ Yến đã từng phun nước vào màn hình máy tính chỉ vì uống nước khi đọc truyện =.= vì hâm mộ văn phong của chị nên mỗ Yến đã quyết định nhảy hố Nam chủ là Quân Kinh Lan, con trai Quân Lâm Uyên, nhân vật mình rất thích trong Tiền của bản cung. Văn án Phượng Khuynh Hoàng, là truyền nhân cổ võ thế gia hàng đầu ở thế kỉ 21. Người mang tuyệt kỹ, thông minh tỉnh táo! Một khi xuyên qua, người bị bay lên một cước? —— là không muốn sống chăng? ! Quân Kinh Lan, thái tử điện hạ Bắc Minh tôn quý vô cùng. Thay đổi như chong chóng, âm trầm đáng sợ, khiết phích nghiêm trọng! Nữ nhân này lớn mật, nhìn lén hắn tắm rửa, còn dám làm dơ nước tắm của hắn? —— lá gan lớn lắm! Gì? ! Vị yêu nghiệt này dĩ nhiên là Thái tử điện hạ tôn quí? Khụ, mặt mũi đáng quý, sinh mệnh rất quan trọng, ta vẫn là thu thập hành trang, chạy trối chết đi thôi… … 【ghi chú: bài này nam chủ cường đại , nữ chủ thuần thục, trải qua triều đình chi đấu, thiên hạ chi tranh. Lấy hài hước làm sức mạnh, động kinh làm phong cách, viết một thế hệ nam hoàng nữ đế truyền kỳ! Khôi hài cùng cảm động, tác phẩm vĩ đại 】 Đoạn ngắn —— ◆【 Thái tử gia sợ vợ? 】 “Gia, ngày hôm trước an quận vương cùng cung thân vương say rượu, thế nhưng nghị luận ngài!” Nam tử tựa vào nhuyễn tháp mắt hẹp dài khẽ động, khóe môi gợi lên, mắt dẫn theo không ít hứng thú: “Nghị luận gia cái gì?” “Nói ngài sợ vợ, mỗi lần thấy Thái tử phi giống như là con chuột nhỏ!” Ám vệ run rẩy mở miệng. “Nga!” Không hứng thú gẩy vài cái móng tay, không để ý. Ám vệ kinh ngạc: “Gia, có người nghị luận ngài, ngài thế nhưng không tức giận?” Hôm nay hào phóng như vậy? Người nọ không một chút để ý lật xem tấu chương, lười biếng nói: “Tức giận cái gì? vốn chính là sự thật!” “…” Ngày thứ hai. Tin tức trọng đại : an quận vương cùng cung thân vương bị Vương phi phạt quỳ ở trước cửa! sợ vợ như thế, quả thực mất hết thể diện nam nhân! Ám vệ không nói gì nhìn chủ tử nhà mình: “Gia, ngài không phải nói không tức giận sao?” Không tức giận đem hai vị Vương gia chỉnh thành như vậy? ! Nam tử câu thần, mị mắt mỉm cười, ngữ điệu sâu kín: “Tuy rằng bọn họ phát hiện chính là sự thật, nhưng gia không có phê chuẩn bọn họ nói ra! Ngươi phải biết rằng, bên ngoài nếu có tin đồn gia sợ vợ, Thái tử phi sẽ cảm thấy được hình tượng ta đối nàng ôn nhu có tổn hại, sẽ mất hứng!” Ám vệ cảm thấy oán thầm, gia, ngài đều thành như vậy , Thái tử phi còn có ôn nhu đáng nói sao? Mời các bạn đón đọc Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn.
Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát
Một hồi dự mưu (âm mưu sắp đặt trước), để cho bọn họ cả đêm triền miên, cứ tưởng rằng sau khi trời sáng, bọn họ sẽ đường ai nấy đi, chỉ là người qua đường. Ai có thể ngờ, người đàn ông này lại nói, sẽ chịu trách nhiệm với cô chứ?  Mộ Dung Trần, quyền thế một phương, là thiếu gia tôn quý của nhà Mộ Dung, khi cô bị người ta bỏ thuốc đưa lên giường lớn của hắn, ngây ngô thở khẽ, dụ hắn khó có thể kiềm chế được, mạnh mẽ triền miên suốt một đêm.  Vì lấy được cô, hắn không tiếc lấy cường quyền, uy hiếp hôn phu của cô, phá vỡ hôn ước của cô, hơn nữa còn ép cô trở thành vợ của hắn.  Một cuộc hôn nhân không có tình yêu làm nền tảng, đã làm cho 2 người như bước đi trên một tầng băng mỏng, mỗi bước đều hết sức cẩn thận.  Hai năm trên giường thân mật, quan hệ của bọn họ vẫn dừng lại ở mức “lạnh nhạt”.  Một cú điện thoại vượt biển, khiến cho cô biết mình cũng không phải người phụ nữ duy nhất của hắn, rốt cuộc cô cũng đề xuất ly hôn.  Buông tay? Cười nhạt, người phụ nữ của hắn, thiên hạ ai dám muốn?  Không thả! Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được tình cảm thật lòng của anh.  Đã như vậy, không bằng cứ để đó, vì người phụ nữ của hắn, chỉ có thể thuộc về mình hắn!  “Tôi sẽ làm cho em biết ai mới là người đàn ông của em” Sự trầm mặc của cô làm cho hắn lầm tưởng bị hắn hỏi trúng tâm sự, nên cam chịu tất cả. Hắn tức giận vô cùng, đưa tay vào trong áo ngủ của cô.  “Nếu như, anh muốn cường bạo tôi lần nữa, tôi không còn lời nào để nói” Cô quật cường nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống  …. “Bây giờ em biết, em thuộc về ai rồi chứ?” Hắn bất thường hỏi.  Cô yên lặng chảy nước mắt, không thèm nhìn đến hắn.  “Trả lời tôi” Lửa giận của hắn vẫn cuồng si như cũ.  “Tôi không thuộc về người nào, tình huống bây giờ thay vì nói tôi thuộc về anh, không bằng nói tôi bị anh cường bạo”  “Cuộc đời này, em tiếp tục chờ bị cường bạo đi” Nói xong, hắn lập tức xuống giường, đóng cửa phòng rời đi.  [Hai năm sau] Mộ Dung Trần không thể tin trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô mới vừa nói cái gì? Muốn vay tiền của hắn.  “Anh, … rốt cuộc có cho mượn hay không?”  Tiết Tình lắp bắp nói xong, đầu của cô cơ hồ cúi thấp đến mức sắp đụng xương quai xanh rồi. Nếu như đứa bé không phải của hắn, cô sẽ không để mất thể diện như vậy, chạy đến tìm chồng trước vay tiền. Mộ Dung Trần lạnh lung nhìn cô: “Vay tiền? Đường đường là đại tiểu thư của nhà họ Tiết, tại sao lại mượn tiền chồng trước của mình? Người tình cũ của em không phải rất có khả năng sao?”  “Anh… không cho mượn thì thôi”  Cần gì tổn thương nhau như vậy. Tiết Tình nói xong, xoay người rời đi. Cái gì người tình cũ? Nói đùa sao? 2 năm qua cô căn bản không có nói chuyện với người đàn ông nào quá 3 câu có được không?  “Khoan đã, lại muốn đi hả?”  “Anh không phải nói không muốn cho mượn sao?” Cô còn không đi thì ở lại làm gì cơ chứ? Ở lại cho anh ta chê cười sao? “Muốn mượn, cũng không phải là không thể”  “Oh!?”  “Theo tôi 1 buổi tối. Yêu cầu của em tôi sẽ đồng ý”  “Anh bệnh thần kinh rồi. Anh làm gì thế?”  “Xem thử, em có đáng giá cỡ khoảng tiền đó không?”  [Đoạn ngắn 2] “Mộ Dung Trần, đây là cái gì?”  “A, là đơn ly hôn của chúng ta, làm sao vậy?”  “Đây mới là đơn ly hôn thật?”  “Tình Tình, chứ em cảm thấy đó là cái gì?”  “Mộ Dung Trần, anh đi chết đi”  Lệ rơi đầy mặt, tên khốn kiếp, dám gạt cô lâu như vậy!  *** Trong vũ hội đón người mới đến, Tiết Tình nhìn đám người trong sàn nhảy náo nhiệt, một chút cảm giác muốn đi vào cũng không có. Nếu không phải bạn trai của cô, chủ tịch hội học sinh Dương Bách Lâm lôi kéo cô đến đây, cô thà trở về ngôi nhà lạnh lẽo của mình cũng không muốn xuất hiện ở nơi này, cũng không muốn đứng ở nơi ồn ào như thế này. “Tình Tình có phải cảm thấy nhàm chán hay không? Đến uống một ly đi” Dương Bách Lâm xuất thân trong gia đình giàu có, lại cao lớn đẹp trai, từ năm nhất đại học đã bắt đầu hẹn hò với Tiết Tình, đến nay cũng đã được 2 năm, tình cảm cũng ngày càng tốt đẹp. Sinh nhật năm 20 tuổi của bọn họ, hai bên gia đình đã ngầm cho phép bọn họ đính hôn. Nếu năm sau khi tốt nghiệp đại học không tiếp tục học nghiên cứu sinh, sẽ phải gia nhập công ty của gia tộc. Mà Tiết Tình nhỏ tuổi hơn anh một chút, mới là sinh viên năm 3. “Không sao, em nhìn bọn họ chơi cũng thấy rất vui” Nhận lấy ly nước chanh mà anh đưa tới, đối mặt với bạn trai dịu dàng, cô nỗ lực cố gắng làm cho bản thân mình thật vui vẻ. “Đợi sau khi đổi nhạc, chúng ta vào nhảy 1 bản có được không?” Tình Tình luôn không thích những vũ khúc vô cùng náo nhiệt, nhìn cô chỉ nhàn nhạt cười cũng làm cho người ta ái mộ không thôi, anh cực kì may mắn vì vừa mới vào đại học đã theo đuổi được cô, hơn nữa, chiếc nhẫn ở trên tay cô đã chứng minh thân phận của cô, sau khi cô tốt nghiệp đại học, bọn họ sẽ kết hôn, về sau anh sẽ yêu thương cô cả đời. “Được” Cẩn thận uống một ngụm, Tình Tình nhìn về phía 2 người mặc y phục dào dạt thanh xuân đi về phía bọn họ, đoán không chừng là tìm người đàn ông trước mặt cô, quả nhiên….. “Dương học trưởng, tại sao anh lại một mình chạy đến đây?. Bên kia đều rất lộn xộn” Một cô gái đem mái tóc bới lên, trên mặt trang điểm nhạt, người chưa tới nhưng thanh âm đã tới. “Đúng vậy, học trưởng, anh không ở đó, chúng em đã làm rối hết các trình tự hoạt động, anh mau trở về ổn định lại đi” Một nữ sinh tóc dài cũng phụ họa nói. “Có cần khoa trương như vậy không?. Anh mới đi không tới 2 phút mà?” Dương Bách Lâm quay đầu, dịu dàng cười 1 tiếng, anh đối với người nào cũng tốt, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. “Chào chị Tình Tình” Hai cô nữ sinh đương nhiên biết Tình Tình, cùng nhau chào hỏi cô. “Chào các em” Sau khi chào hỏi, Tìnhh Tình xoay mặt nhìn Dương Bách Lâm: “Anh cứ qua bên đó trước đi, em không sao” “Tình Tình, em chờ anh một chút. Đừng đi đâu lung tung biết không?” Làm người phụ trách buổi tiệc tối nay, Dương Bách Lâm không thể không trở về chủ trì đại cục, nhưng anh không yên lòng bạn gái một mình ở chỗ này. Cho dù là ai cũng nhìn ra được, tối nay Tiết Tình mặc dù chỉ mặc 1 bộ lễ phục trắng tinh, nhưng lại thanh nhã giống như hoa sen mới nở, làm cho người ta không muốn dời mắt. Nếu như cô không phải là bạn gái kiêm vị hôn thê của anh, không biết đã có bao nhiêu người đến gần, bắt chuyện rồi. “Học trưởng anh cứ yên tâm!. Sẽ không có ai dám bắt nạt chị Tình đâu. Chị Tình, cho chúng em mượn học trưởng một chút nha” Hai cô nữ sinh một trước một sau lôi Dương Bách Lâm đi. Tình Tình nhìn Dương Bách Lâm biến mất trong đám người náo nhiệt, nhìn một chút ra bên ngoài, ánh trăng đêm nay không tệ lắm, không bằng đi ra ngoài hít thở không khí đi. Bỏ ly nước trong tay xuống, cô xoay người rời khỏi bữa tiệc. Tình Tình ngồi ở trên ghế đá, phía bên ngoài lễ đường, nhìn vầng trăng sáng trên trời, từng ngọn cây cọng cỏ trong vườn trường, như được bao phủ thêm một tầng sắc màu lấp lánh. Không biết ở đất nước xa xôi kia, mẹ với em trai có khỏe không?. Nghĩ đến đây, 2 mắt vốn tỏa sáng của cô cũng trở nên ảm đạm. Vốn cho rằng sau khi tốt nghiệp trung học, ba sẽ đồng ý cho cô xuất ngoại du học, kết quả vẫn không được. Nếu như bây giờ cô ở nước ngoài, có thể sẽ cùng mẹ với em trai ở chung…. Thương cảm chợt tới làm cho cô không để ý đến động tĩnh xung quanh, một người đàn ông không biết từ lúc nào đã đứng ở trên cây to sau lưng cô, chính xác mà nói anh ta đang dựa vào cây đại thụ thở không ra hơi.   Mời các bạn đón đọc Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát của tác giả Thịnh Hạ Thái Vi.
Anh Chỉ Là Một (Ta Đem Ổ Chăn Phân Cho Ngươi)
Giang Tỉnh Tỉnh là một diễn viên trẻ hai mươi ba tuổi, vô cùng có tài năng diễn xuất. Thế nhưng cô chưa thể nổi tiếng, chỉ có thể quanh quẩn đóng vai quần chúng, hoặc góp mặt trong các loại phim cấp ba rẻ tiền.   Nguyên nhân sự nghiệp Giang Tỉnh Tỉnh mãi vẫn chưa thể thăng tiến, là do trên trán cô có một vết sẹo. Tuy vết sẹo khá nhỏ lại mang hình dáng của trăng lưỡi liềm nhưng cũng khiến cô trở thành một người phụ nữ bị phá tướng, không nhà làm phim nào chấp nhận cho cô một vai diễn lớn.   Thương Giới là một doanh nhân tài ba, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã lọt top những người giàu nhất thế giới. Anh lạnh lùng, quyết đoán, cấm dục. Nhưng đâu ai biết được Thương Giới lại mắc chứng bệnh đa nhân cách.   Trong người anh tồn tại hai nhân cách: nhân cách thứ nhất lạnh lùng, lãnh đạm, cấm dục; nhân cách thứ hai thì lại nghiện tình dục :v   Bấy lâu nay Thương Giới luôn dùng thuốc và trị liệu để kìm hãm nhân cách thứ hai, không cho nhân cách thứ hai có cơ hội thức tỉnh.   Một ngày, xe ô tô của Thương Giới bất ngờ đâm phải Giang Tỉnh Tỉnh, không hiểu sao chỉ là lần đầu tiên gặp mặt nhưng anh vô cùng quen thuộc với vết sẹo hình mặt trăng trên trán cô. Và cũng từ sau lần ấy, nhân cách thứ hai của Thương Giới đột ngột thức tỉnh.   Trái với nhân cách thứ nhất luôn luôn lạnh nhạt, nhân cách thứ hai của Thương Giới lại là một người đàn ông vô cùng quyến rũ và tràn ngập hương vị nam tính. Sau khi nhân cách thứ hai chiếm được cơ thể Thương Giới, liền đi đến nhà Giang Tỉnh Tỉnh ở nhờ :v   Vì vậy mà Giang Tỉnh Tỉnh gặp phải một tình huống như thế này, bỗng một buổi tối căn nhà trọ chật chội của cô lại đón tiếp một người đàn ông, mà người đàn ông này lại lọt top những người giàu nhất thế giới, lại đẹp trai hết chỗ chê.   Anh ta đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà cô, nói rằng mình đang bị người nhà hãm hại nên không thể về nhà, mong cô có thể cứu giúp, sau khi thoát khỏi chuyện này sẽ không quên báo đáp cô.   Giang Tỉnh Tỉnh không còn cách nào khác, đành chấp nhận để Thương Giới ở nhà mình. Thế là từ đó, cuộc sống ở nhờ của Thương Giới và Giang Tỉnh Tỉnh bắt đầu.   Cuộc sống của Giang Tỉnh Tỉnh rất khó khăn, có khi phải dựa vào cơm hộp của đoàn phim để sống, tài năng xuất chúng nhưng lại không được công nhận, chỉ vì một vết sẹo mà phải hạ mình đóng phim không xứng với cô.   Từ ngày có Thương Giới sống chung, cuộc sống của cô thay đổi rất nhiều. Thương Giới đột nhiên xông vào cuộc đời cô, anh từng bước đến gần cô, thỉnh thoảng buông lời trêu chọc cô, làm ra những hành động hết sức vô sỉ.   Từ trước đến nay, vết sẹo trên trán luôn là trở ngại lớn nhất của Giang Tỉnh Tỉnh, vì nó mà đam mê của cô không thể vươn cao, vì nó mà cô phải sống cuộc sống độc thân suốt hai mươi ba năm, vì nó mà trong mắt mọi người, cô trở thành người phụ nữ phá tướng.   Thế nhưng, chỉ có một mình Thương Giới nói rằng, vết sẹo kia chính là "ánh trăng" của anh.   Thương Giới từng bước xâm nhập vào cuộc sống Giang Tỉnh Tỉnh, thu hẹp khoảng cách của cả hai, tình cảm của anh đối với cô phát sinh, nhưng anh cũng chẳng hề che dấu nó. Quá trình sống chung của cả hai là chuỗi ngày Thương Giới mặt dày trêu chọc Giang Tỉnh Tỉnh, lợi dụng ăn đậu hũ của cô.   Qua những ngày tháng như thế, Giang Tỉnh Tỉnh làm sao không động lòng trước một Thương Giới xuất sắc như thế, hơn nữa anh đối xử với cô vô cùng tốt, sự quan tâm anh dành cho cô bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được.   Nhưng khi cả hai bắt đầu quá trình yêu đương, thì bên phía bác sĩ tâm lý của Thương Giới đã tìm được anh, ép buộc anh tiến hành điều trị để nhân cách thứ nhất quay về. Tuy nhiên nhân cách thứ hai của Thương Giới vẫn chiến thắng được bác sĩ tâm lý, sau đó giả vờ với mọi người rằng nhân cách thứ nhất đã thức tỉnh lại.   Sau đó Thương Giới và Giang Tỉnh Tỉnh vẫn tiếp tục mối quan hệ yêu đương siêu ngọt ngào, tuy có lén lút một chút nhưng vẫn ngược chết FA.   Sự nghiệp của Giang Tỉnh Tỉnh dần có sự phát triển, cô được nhận vai nữ chính của một bộ phim từ đạo diễn tiếng tăm. Một phần là do sự giúp đỡ của Thương Giới, anh nhìn ra được cô cố chấp và đam mê đối với diễn xuất như thế nào. Dù sao thì giờ đây tài năng của cô đã được nhìn nhận, mở đầu cho một tương lai tươi sáng.   Mọi việc trên đời, giấu được nhất thời cũng không giấu được cả đời, bác sĩ tâm lý phát hiện ra nhân cách thứ hai đang giả mạo nhân cách thứ nhất, liền bắt Thương Giới trị liệu. Nhân cách thứ nhất đã tỉnh lại thành công ngay lúc Thương Giới và Giang Tỉnh Tỉnh vừa đăng ký kết hôn và trải qua "đêm đầu tiên". Mọi chuyện sẽ diễn biến ra sao? Mời các bạn cùng đọc truyện để tìm ra câu trả lời ạ :3   Đây là lần đầu tiên mình đọc truyện có nội dung về bệnh đa nhân cách nên cảm thấy vô cùng mới mẻ. Hai nhân cách của Thương Giới có thể tương tác và tương thông với nhau, tình cảm của nhân cách này cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi tình cảm của nhân cách kia.   Có lẽ vì vậy mà khi nhân cách lạnh lùng thứ nhất của Thương Giới tỉnh dậy thì vẫn đối xử với Giang Tỉnh Tỉnh rất tốt. Mình cứ tưởng khúc này sẽ ngược đôi chút nhưng không ngờ nhân cách thứ nhất vừa đáng yêu mà vừa ngầu kinh khủng, đúng kiểu ngoài lạnh trong nóng, khẩu thị tâm phi luôn ấy :3   Tuy Thương Giới bị đa nhân cách nhưng cho dù là nhân cách nào thì anh vẫn là Thương Giới, vẫn là người luôn yêu Giang Tỉnh Tỉnh. Có lẽ cái tên "Anh chỉ là một" cũng mang ý nghĩa như thế.   Vậy nên, mn nếu hứng thú với thể loại lạ lạ, hay hay, sủng ngọt này thì nhảy hố với mình nhé. Truyện đáng đọc lắm ạ ^^ ______   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tường đỏ liễu xanh ngói lưu ly, trong cung cấm. Giang Tỉnh Tỉnh bưng một bộ cẩm y (áo gấm) đã dệt xong, thong thả đi dọc theo tường cung, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện bàn tay bưng khay đựng cẩm y hơi run rẩy. Nàng cúi đầu, mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào đóa hoa thêu trên chân mình. Một bước, một bước, một bước... Nàng đi cẩn thận, rất cẩn thận, giống như làm xiếc đi trên dây, hơi vô ý chút sẽ ngã xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục [1]. [1] Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được Mà bên cạnh nàng, một người mặc trang phục Hoàng Quý phi hoa lệ đang lén gặp ai đó. Đối tượng nàng ta gặp, đúng là thái giám tổng quản, quyền khuynh Đông Hán [2]. [2] Đông Hán: cơ quan đặc vụ của hoạn quan thời xưa Lúc này, cung nữ Giang Tỉnh Tỉnh ngoài ý muốn phát hiện gian tình của hai người họ. Nàng bưng khay, cẩn thận mà đi trên con đường của mình, đầu cúi rất thấp, rất rất thấp. ... “Cut!” Đạo diễn hô lên một tiếng, không khí căng thẳng ở hiện trường tựa như một quả bóng bị chọc thủng, dần thả lỏng lại. Đạo diễn tức hộc máu mà kêu lên: “Cung nữ kia, lại đây, đúng, nói cô đấy!” Đế giày Giang Tỉnh Tỉnh dẫm lên bồn hoa, chạy bước nhỏ đến: “Đạo diễn Lưu, ngài gọi tôi.” Kịch bản trong tay đạo diễn cuộn thành vòng tròn, đập vào đầu cô, bị cô nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh né. “Cô chỉ là một cung nữ đi ngang qua, đất diễn sao có thể nhiều như vậy?” Giang Tỉnh Tỉnh ngẩn người: “Đạo diễn, tôi... tôi diễn không tốt ở đâu sao?” “Cô diễn rất tốt, tốt quá mức! Đoạt đi cả diễn xuất của nữ chính!” Đạo diễn tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Chỉ là trùng hợp đi qua mà thôi, cô cứ đi là được, đoạt diễn gì chứ?” “Nhưng mà đạo diễn, cung nữ biết được gian tình giữa Quý phi và thái giám chắc chắn sẽ không sống nổi, biết mình không sống được bao lâu nữa, sợ hãi hẳn là một phản ứng theo bản năng.” “Cô có thể sợ hãi, nhưng cô cũng quá mẹ nó sợ hãi rồi!” “Đạo diễn đang cảm thấy tôi diễn hơi quá sao, tôi có thể thu lại một chút.” Môi Giang Tỉnh Tỉnh trắng bệch, lập tức bắt đầu run rẩy, đôi mắt đen nhánh nhìn trái nhìn phải, giống như chim sợ cành cong, không ngừng vội vàng trốn tránh. Vẻ mặt của cô vô cùng phong phú, cảm xúc sợ hãi diễn đã hạ bút thành văn [3], lại không đến mức thái quá, vừa đúng. [3] Hạ bút thành văn: chỉ sự trôi chảy, quen thuộc, làm một việc gì đó rất dễ dàng Đạo diễn lại không kiên nhẫn mà chen ngang: “Dừng dừng dừng, diễn tốt như vậy, cho cô làm nữ chính luôn được không?” Đôi mắt đen của Giang Tỉnh Tỉnh sáng ngời: “Được!” “Được cái đầu cô, nhận cơm hộp của cô rồi lăn đi!” ... Mời các bạn đón đọc Anh Chỉ Là Một (Ta Đem Ổ Chăn Phân Cho Ngươi) của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.