Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phồn Giản - Quân Ước

ANH TỚI BẢO VỆ THẾ GIỚI - EM TỚI BẢO VỆ ANH Lời editor: - Nếu các bạn đã chán soái ca, mỹ nữ? Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn thích mẫu nam chính gia cảnh bình thường, chịu khó, bao dung độ lượng, yêu hết mình. Còn nữ chính có cá tính, dám yêu dám tranh đấu. Hãy nhảy hố của tớ. - Nếu các bạn sợ đu hố mà k biết bao giờ editor mới làm xong. Vậy, xin mời các bạn uống miếng nước rồi quay lại cửa. - Đùa thôi, chào mừng các bạn đã đến với hố mới của Hamilk. *** Trước khi vào sân bay, điện thoại di động Nghê Giản để trong túi áo khoác sát đùi rung lên liên tục. Có lẽ Trình Hồng bị chọc giận sắp phát điên. Nghê Giản nghĩ vậy, lấy điện thoại ra, chờ nó không còn rung nữa, nhanh chóng nhấn nút tắt ném vào trong túi xách. Hàng chục tin nhắn chưa đọc trong hộp thư hoàn toàn bị bỏ qua. Hơn bốn giờ chiều, bay đến Bắc Kinh. Ngủ gần mười tiếng, đầu óc Nghê Giản quay cuồng. Từ nhà ga T1 đến nhà ga T2, nửa giờ sau ngồi máy bay bay đến thành phố C. Ai ngờ không lâu lắm, phi hành đoàn thông báo trục trặc kỹ thuật, máy bay phải quay lại sân bay để tiến hành kiểm tra. Nghê Giản hỏi người bên cạnh mới biết đã xảy ra chuyện gì. Lăn qua lộn lại chậm hai tiếng, chuyến bay bị hủy bỏ, Nghê Giản được xắp xếp bay chuyến 8:30. Lúc đến sân bay Vân Lâm của thành phố C, đã là mười một giờ đêm. Bên ngoài trời đang mưa, gió hơn lớn. Trong trí nhớ của Nghê Giản, tháng năm thời tiết phía nam lẽ ra phải ấm áp, nhưng lúc này cô đang rùng mình vì lạnh. Cô kéo khuy áo lên, một tay kéo chiếc va li nhỏ, một tay cầm chiếc túi xách màu trắng gạo, chạy chậm một mạch xuống dưới cầu vượt. Một lúc sau, trên mặt đầy nước mưa, áo khoác ướt một nửa, chỉ có chiếc túi ôm chặt trong lòng là may mắn thoát nạn. Nghê Giản khoác chiếc túi nhỏ lên vai tìm điện thoại. Tìm mấy lượt không thấy, cô cẩn thận lật tìm lần hai, phát hiện chiếc điện thoại thật sự không có ở đây. Cô nhớ, lúc trước vẫn thấy điện thoại ở sân bay Seattle, sau đó cô không hề chạm vào túi. Không đúng, sau khi chuyển máy bay cô có lôi một quyển sách từ trong túi ra. Nghê Giản dừng vài giây, xòe tay vuốt nước mưa trên mặt, bắt đầu tìm xe. Lúc này, với thời tiết như vậy, đừng nói khó tìm taxi, đến xe dù cũng cung không đủ cầu. Nghê Giản không ngừng tập trung vào hai chiếc taxi, xe còn chưa tới, đã có người chui vào. Cô chuyển sự chú ý của mình vào mấy chiếc xe dù. Cách đó không xa mấy chiếc xe đỗ thành hàng, lái xe đứng bên ngoài kiếm khách, nhiệt tình đến dọa người. Nghê Giản do dự một hồi, đi về phía chiếc xe dù cuối cùng đỗ ở trong góc. Cô quành ra sau trước, nhìn biển số xe, im lặng ghi nhớ. Đây là thói quen của cô, nhưng sau khi ghi nhớ cô mới nhớ là điện thoại đã bị mất. Chiếc xe đỗ ở vị trí không dễ thấy. Lúc Nghê Giản gõ cửa xe, người đàn ông trên ghế lái đang gọi điện thoại. " Vâng, cô ấy chưa trả lời, có lẽ vẫn đang tắt máy... Chú Nghê, chú không nên lo lắng, có thể đã đổi vé.. Vâng, được ạ". Nghê Giản gõ một lúc lâu, cửa sổ xe mới mở, cô thấy bên trong là một người đàn ông. Ánh sáng hơi tối, Nghê Giản không thấy rõ mặt anh ta, cũng không nhìn kỹ. Dù sao, có thể nhìn thấy bờ môi là được rồi. Cô cất tiếng hỏi: " Xin chào, có đi đến khu Tín Ninh không?". Người đàn ông khẽ sửng sốt. Nghê Giản đứng đó chờ anh ta gật đầu. Cô tin chắc anh ta sẽ đồng ý. Với kiểu thời tiết như thế này chạy đến sân bay kéo khách, nhất định là người rất muốn kiếm tiền. Thế nhưng đợi vài giây, người đàn ông vẫn không lên tiếng. Tuy dưới cầu mưa không xối đến, nhưng quần áo đầu tóc Nghê Giản đều ẩm ướt, gió thổi vào rất khó chịu. Cô rùng mình lần nữa. " Tôi sẽ trả anh phí cao". Cô nói. Người đàn ông nhìn cô một lúc rồi nói: " Cô lên đi". Trông thấy môi anh ta động đậy vài cái, Nghê Giản khẽ thở hắt ra, nhanh chóng mở cửa sau, kéo chiếc va li nhỏ vào, tiếp đó đặt chiếc túi xách lên chỗ ngồi phía sau, người cũng ngồi vào theo. " Đến nhà trọ Kinh Vĩ đường Thất Thụ". Cô nói xong nhớ ra đây là xe dù, còn anh ta cũng không phải là lái xe taxi chuyên nghiệp. " Anh biết đường đi không?". Người đàn ông ừ một tiếng. Nghê Giản thấy anh ta không có phản ứng, ngồi thẳng lên hỏi lại lần nữa: " Anh biết đường đấy chứ?". Rốt cuộc, người đàn ông quay đầu nhìn cô một cái: " Tôi sống ở khu Tín Ninh". Nói xong anh ta khởi động xe. Vừa rồi anh ta quay sang, đèn xe đằng sau vừa hắt tới, Nghê Giản không chỉ thấy miệng anh ta nói, mà còn thấy rõ cả khuôn mặt của anh ta. Nhìn rất đứng đắn. Nhất là ánh mắt, sâu đen trong suốt. Mặc dù dáng dấp không phải kiểu chất phác hiền lành, nhưng làm cho người ta cảm thấy không giống như người xấu. ... Nghê Giản yên tâm, dựa người vào sau ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ tối om. Nghê Giản bị đánh thức. Cô không biết mình đã ngủ như thế nào. Rõ ràng trên máy bay ngủ lâu như vậy. " Đến rồi". Người đàn ông trước mặt nói với cô. Nghê Giản dụi mắt ồ một tiếng, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mưa hình như đã tạnh, đèn đường chiếu sáng mặt đất. Cô chui từ trong xe ra: " Mấy giờ rồi?". " 12:30 ". " Ồ". Nghê Giản lấy va li ra, rồi cầm chiếc túi xách đã bị mình ép thành gối. " Cảm ơn anh". Cô lấy từ trong túi ra ba tờ, đưa cho anh ta: " Đủ chưa?". " Một trăm là đủ rồi". Nghê Giản cảm thấy cô không nhìn lầm, người đàn ông này quả nhiên rất đàng hoàng. Cô nói: " Tôi đã nói sẽ trả anh phí cao mà". " Không cần". Anh ta rút một tờ từ trong tay Nghê Giản, quay người đi về phía ghế lái. Người đàn ông đóng cửa lái xe rời đi, Nghê Giản vẫn đứng ở đó không nhúc nhích. Gần nửa phút trôi qua, cô lấy lại tinh thần, trong đầu nhớ đến bóng lưng của người đàn ông kia. Tô Khâm. Cái tên này bị hàm răng Nghê Giản nghiền nát một lần nữa. Nghê Giản cắn mạnh môi dưới, cảm giác đau đớn khiến cô nhanh chóng tỉnh táo. Chỉ là giống bóng lưng mà thôi. Nghê Giản kéo va li vào trong tiểu khu, đi được hai bước, phát hiện bất thường - Túi xách của cô đâu? Nghê Giản nhấn chuông cửa, vài giây sau, cửa mở. Người mặc áo ngủ cá sấu đứng trong cửa, làn da trắng nõn, tóc ngắn, hơi gầy, dáng dấp thanh mảnh, khó phân biệt nam nữ. Nghê Giản thở dài: " Tiểu Thiên". " Sao điệu bộ như ma thế này?". Người được gọi là " Tiểu Thiên" vừa lên tiếng, liền bị giọng nói bán đứng. Cô nàng là con gái, tên đầy đủ là Mai Ánh Thiên, người quen hay gọi là Tiểu Thiên. " Không trả lời tin nhắn, điện thoại thì không liên lạc được, không phải có người đón cậu đấy chứ?". Mai Ánh Thiên xem ra rất bực, nhưng vẫn lập tức thò tay kéo va li của Nghê Giản vào. Chiếc va li mười hai kg trong tay cô nàng giống như một chiếc túi bánh mì. Nghê Giản vào cửa bước theo sau cô nàng, chiếc boot ngắn dẫm bùn nước lưu lại dấu chân trên sàn nhà sạch sẽ. Cô đá giày ra, đi bít tất dẫm trên sàn nhà. " Làm gì thế?". Mai Ánh Thiên lôi ra một đôi dép lê màu trắng xám từ trong tủ giày chỗ huyền quan: " Đi vào này". Nghê Giản rất nghe lời, xỏ dép đi đến bên cạnh sofa, cởi áo khoác vắt lên. Mai Ánh Thiên đưa cho cô cốc nước ấm. Nghê Giản lắc đầu: " Không muốn uống". Mai Ánh Thiên đặt cốc nước lên bàn trà, ngồi xuống sofa: " Xảy ra chuyện gì vậy?". " Mình làm mất bản vẽ". Lông mày Mai Ánh Thiên nhíu chặt: " Mất ở đâu?". Nghê Giản đem chuyện bực mình suốt dọc đường kể lại một lượt cho Mai Ánh Thiên. Mai Ánh Thiên nghe xong liền hỏi một câu: " Có nhớ biển số xe không?". Nghê Giản dừng một chút, gật mạnh đầu. Sự việc thoáng cái trở nên rất đơn giản. Nghê Giản biết Mai Ánh Thiên rất lợi hại, nhưng không nghĩ lại lợi hại như vậy. Sáng sớm ngày hôm sau, cô vừa rời giường liền đến bên tủ lạnh xem giấy nhớ, thấy trên đó viết một dòng địa chỉ. Tâm trạng Nghê Giản rất tốt, ăn xong bữa sáng Mai Ánh Thiên để lại, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài tìm trung tâm dịch vụ sửa chữa ô tô Dương Quang. Mặc dù Nghê Giản sinh ra ở thành phố C, nhưng ngày bé thường sống ở Thành Đông, nên đối với Thành Tây có phần không quen. Bốn năm trước, cô theo Mai Ánh Thiên lén lút trở lại lần nữa. Nhưng ở được ba ngày thì bị Trình Hồng cho người tới bắt về. Trong ba ngày đó, cô chỉ kịp tới gặp mặt Nghê Chấn Bình. Nhớ tới Nghê Chấn Bình, Nghê Giản phát hiện mình đã quên một việc. Hôm qua bị mất điện thoại, đến bây giờ cô vẫn chưa liên lạc với Nghê Chấn Bình. Có lẽ, ông đang lo lắng. Cô dừng ở cửa tiểu khu ngẫm nghĩ một lát, đi đến siêu thị nhỏ bên cạnh mượn điện thoại, nhấn một dãy số. Nghê Chấn Bình thay mấy số điện thoại, cô không nhớ rõ, chỉ có số này cô chưa từng quên. Đó là số nhà riêng, vẫn giống như mười tám năm trước, không hề thay đổi. Bảy tuổi Nghê Giản rời khỏi ngôi nhà ấy, hai năm sau cô lén gọi về nhiều lần. Tuy lần nào cũng phải nhờ bà chủ béo của cửa hàng tiện lợi nghe điện hộ nhưng cô rất thỏa mãn. Chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến mười tuổi. Một ngày tháng sáu năm đó, Tŕnh Hồng sinh cho cô một đứa em trai, cả nhà đều rất vui mừng, cô ở trong chăn khóc cả đêm. Ngày hôm sau tan học, nhịn không được gọi điện cho Nghê Chấn Bình. Điện thoại kết nối, nhưng bà chủ nói cho cô biết người nghe điện phía bên kia là một phụ nữ. Từ đó về sau, Nghê Giản không còn gọi điện nữa. Cho đến cách đây bốn năm, trước khi quay về thành phố C, cô bảo Mai Ánh Thiên gọi điện cho Nghê Chấn Bình giúp mình. Sau lần gặp ấy, Nghê Chấn Bình đưa số cho cô lưu. Hai bố con cô thi thoảng nhắn tin cho nhau. Tai Nghê Giản không nghe được, gửi tin nhắn là phương thức liên lạc đường dài thuận tiện nhất. Nhưng hiện tại kiểu tình huống này lại không hiệu quả. Nghê Giản nhấn số xong liền nhờ cô gái trẻ bên cạnh nghe điện giúp. Cô gái trẻ hiểu rõ tình hình, vừa ngạc nhiên vừa nhìn cô thông cảm, vui vẻ giúp đỡ. Sau khi điện thoại được chuyển, cô gái trẻ dùng khẩu hình nói với Nghê Giản là phụ nữ. Nghê Giản nói: " Tôi là Nghê Giản, tôi tìm Nghê Chấn Bình". Cô gái trẻ thuật lại vào ống nghe: " Bên này là Nghê Giản, cô ấy muốn tìm Nghê Chấn Bình". Đầu kia, người phụ nữ hình như hơi ngạc nhiên một chút, mất một lúc mới trả lời: " Ông ấy không có ở đây, con gái bị bệnh, ông ấy đến bệnh viện chăm sóc rồi, có chuyện gì không?". Cô gái trẻ nhắc chi tiết cho Nghê Giản. Nghê Giản thoáng dừng một lát rồi nói: " Tôi không có việc gì, chỉ muốn nói một tiếng cho ông ấy biết, là tôi đã trở về, cũng thu xếp ổn thỏa rồi. Hôm qua bị mất điện thoại, không liên lạc được với ông ấy, bảo ông ấy đừng lo". Lời nói sau khi truyền qua, đầu kia, người phụ nữ trả lời: " Tôi biết rồi". Nghê Giản cúp máy, cảm ơn cô gái tốt bụng, thanh toán tiền rời đi. Trung tâm dịch vụ sửa chữa xe Dương Quang nằm trên đường Lâm Phổ, thực ra là một cửa hàng sửa xe, thuộc khu phố cổ, hai năm qua đang được cải tạo lại, vì thế cảnh vật xung quanh rất bề bộn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đội phá dỡ. Nghê Giản vòng hai vòng mới tìm thấy đối phương. Cô ngẩng đầu nhìn tấm biển sơn màu lam rộng mấy thước ở trên đỉnh, thoáng đối chiếu với tên cửa hàng ghi trên tờ giấy. Sau đó, nhìn vào bên trong tiệm, phát hiện tấm biển này hình như hơi cao. Cô lại gần, nhìn thấy chiếc xe đêm qua. Một thanh niên đang rửa xe bên cạnh trông thấy cô, đi đến hỏi: " Cô gái, rửa xe hay sửa xe vậy?". Nói xong nhìn lướt đằng sau cô, thấy không có xe, anh ta gãi gãi đầu nói: " ... Cô muốn gọi taxi? Hay là mua xe cũ?". Nghê Giản lắc đầu: " Xe này của anh à?". Anh ta hơi ngạc nhiên, nhìn theo ngón tay cô chỉ, đáp: " À, đây là xe của ông chủ chúng tôi. Cô thích chiếc xe này á... Nhưng mà chiếc này không bán đâu". Nghê Giản nói: " Tôi không mua xe, tôi tìm ông chủ của các anh". Anh ta nghi ngờ liếc nhìn cô: " Ông chủ của chúng tôi không có ở đây". Nghê Giản cau mày: " Tôi có thể nhìn trong xe được không?". " Cái này... cô muốn nhìn cái gì?". Bộ dạng chàng trai trẻ có chút khó xử: " Ông chủ chúng tôi rất quý chiếc xe, bình thường ngoại trừ anh Lục, bọn tôi đều không được sờ vào". " Đêm qua tôi đã ngồi xe này". Nghê Giản nói: " Tôi làm rơi đồ, nên muốn nhìn xem có trong đó không, được chứ?". Nói xong, cô liền thấy anh ta há hốc miệng, gương mặt lộ vẻ khó tin:"... Đêm qua cô ngồi chiếc xe này sao? Cô và ông chủ của chúng tôi là... là...". " Tôi có thể xem không?". Nghê Giản ngắt lời anh ta. Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới, mấy giây sau, vẫn bối rối đáp: " Cái này... cô đợi một lát, tôi hỏi anh Lục đã". Nói xong, quay người chạy hai bước, hướng về phía bãi đậu xe có mái che cách đó không xa hô một tiếng: " Anh Lục, bên này có chuyện, anh lại đây một chút". Nghê Giản thấy xa xa phía bên kia một người đàn ông đang chui ra khỏi một chiếc xe tải. Anh ta mặc một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, vóc dáng cao dong dỏng. Anh ta bước tới, cách Nghê Giản ngày càng gần. Cô nhìn rõ dáng dấp của anh ta, mi mắt giương lên. ... Mời các bạn đón đọc Phồn Giản của tác giả Quân Ước.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tranh Thiên Hạ (Thả Thí Thiên Hạ) - Khuynh Linh Nguyệt
Khi các quốc gia tranh đấu thì cũng là lúc nghiệp đế vương lay chuyển. Lúc này trên đỉnh núi xuất hiện một thiếu nữ đẹp như tiên thiên, mang theo hành động và lời nói không hề kỵ úy khiến toàn võ lâm thiên hạ phải kính ngưỡng. Cùng với đó là sự xuất hiện của chàng trai mang y phục đen tuyền, tác phong ung dung nhận được sự ngưỡng mộ của toàn thiên hạ. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ Tình trạng: Hoàn Review bởi: Trần Bạch Tố - facebook.com/hoinhieuchu  Mới đọc xong bộ này trong 2 ngày và đọc lại một số đoạn để ngẫm thật kĩ. Truyện sâu, hay, cực kì lôi cuốn và hấp dẫn, đọc mà không dứt ra được. Thật lâu mới tìm được một bộ vừa lòng vừa ý thế này. Mình đánh giá bộ này ngang ngửa với bộ Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 ( Sở Kiều truyện ), chấm 4.25/5.  Văn phong truyện mượt mà, tả cảnh hay tâm cảnh cũng đều xuất thần. Trong truyện có một số đoạn trích thơ và cũng có một số bài tác giả sáng tác ( mình nghĩ thế vì không đề tựa gì và nếu thế thì quá tuyệt ), thơ đều thâm thúy, đúng hoàn cảnh, cộng điểm ! CHÚ Ý : MÌNH SẼ THÔNG QUA ĐÁNH GIÁ NHÂN VẬT SPOIL MỘT SỐ CHI TIẾT !!!  1.(Bạch) Phong Tịch/Tích Vân công chúa : “ Tố y tuyết nguyệt, phong hoa tuyệt thế. Ngôn hành vô kỵ, cuồng phóng như phong.” Chị là một trong Bạch Phong Hắc Tức – ‘cặp đôi’ có thể nói là giang hồ ít ai địch được. Chị thanh tú, phóng khoáng, khí chất hơn người, thích gì làm nấy, luôn đem đến một làn gió tươi mát đến thế gian. Nhưng khi trở thành Tích Vân, thành Vương của một nước, chị có sự uy nghiêm, hùng dũng và quyết đoán của một bậc đế vương. Có nhiều người nói chị không bằng các anh nam trong truyện nhưng theo mình thấy chị bằng, có khi còn hơn. Nếu để ví với một vài nhân vật khác, mình thấy chị hơi giống Sở Kiều (Sở Kiều Truyện), đều thiện lương và tài trí. Nhưng chị có tố chất của một hoàng đế, không thế sao trên dưới Bạch Phong quốc đều kính sợ Tích Vân, sao Phong Vân kỵ mười vạn người trên dưới một lòng trung chủ ? Nhưng chị cũng có một khuyết điểm quá lớn, lớn là lòng ôm thiên hạ, nhỏ là tình yêu với nam chính.  2.( Hắc ) Phong Tức/ Lan Tức công tử : “ Hắc thường mặc nguyệt, tuấn nhã tuyệt luân. Ung dung thanh quý, vương hầu vô song.” : trong tứ đại công tử anh một thân ngồi hai vị, là Lan ẩn mà cũng là Tức nhã. Một trong hai vương tinh chuyển thế, đồ đệ Thiên lão, dung nhan thì khỏi bàn đi, anh tài trí, âm hiểm, mưu kế thâm sâu, luôn khát khao ngồi lên vị trí hoàng đế nhưng trong khắc cuối cùng, anh đã lý trí đưa ra một quyết định đúng đắn. Mình không thích anh nam chính lắm nên không có gì để nói nhiều.  Nói một chút về tình cảm của hai người này. Bạch Phong Hắc Tức, hắc bạch phân minh, cùng đeo trên trán một cặp Bích Nguyệt ( Mình vẫn thắc mắc là tại sao tác giả không nêu rõ một chút về hoàn cảnh của đôi trang sức này ), 10 năm thành huyền thoại trên giang hồ, lần nào gặp nhau đều long tranh hổ đấu không thôi. Anh chị thầm yêu nhau có thể nói từ lâu, trong lòng biết nhưng một người vì đế nghiệp cất giấu, một người vì không thừa nhận chôn sâu. Chàng, dày công cầu hôn Hoa quốc công chúa mà một khắc thần mê trí loạn ‘không phải nàng’ liền bỏ đi, đại hôn hai nước, gấm lan ngập trời, một chậu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trồng tám năm có đủ thấy tình yêu không ? Một tiếng gào thấu trời xanh “ Tích Vân” phá bỏ vẻ trời sập không đổi sắc, hi sinh cả dung mạo, cả thọ mệnh có đủ không ? Nàng, đơn giản, không rời bỏ chàng dù chàng có âm hiểm, có tính kế đến cả khi hai ái tướng cùng một vạn hai ngàn Phong Vân kỵ hồn vong nơi Lạc Anh sơn, nói vì đại cục nhưng dám nói không vì chàng ? Tình của hai anh chị kết thúc tươi đẹp, vứt bỏ đế vị, trở lại thành huyền thoại ‘Bạch Phong Hắc Tức’ : “ Thả thí thiên hạ như cỏ rác, dắt tay thiên nhai cười tiên gia.”  3.Ngọc Vô Duyên : “ Phong vũ thiên sơn Ngọc độc hành, thiên hạ khuynh tâm thán Vô Duyên.” Đây là một trong những anh mà nữ chính động tâm ( có 3 anh tất cả ). Anh xuất hiện ở đâu thì ở đó tựa như Bồ Tát giáng thế. Anh từ bi, hòa nhã, lòng ôm thiên hạ. Anh là Thiên Nhân Ngọc gia, là ‘vương sư’ của hoàng đế, của thiên hạ. Là người tài mạo bậc nhất trong truyện, cũng từ ái nhất, không hổ danh ‘Thiên hạ đệ nhất công tử’. Nhưng tiếc ra đi ở tuổi còn xanh quá :(  Anh và Phong Tịch có thể nói là vừa gặp đã thân, đêm đó trên đỉnh Thiên Chi, một ‘Cao Sơn’ đã đánh đàn cho ‘Lưu Thủy’ nghe, và cũng chỉ có ‘Lưu Thủy’ mới nghe được cầm tâm của ‘Cao Sơn’. Tri âm tri giao như vậy nhưng hai người ‘có duyên không phận’, để lại một mảnh duyên khiến họ tiếc nuối nhường nào : “ Người nhà họ Ngọc cả đời chẳng có yêu có hận ! Người nhà họ Ngọc cả đời chỉ có máu mà không có nước mắt… Nhưng…thứ đang rơi xuống đây là gì ? Đây là tình yêu mỏng manh mà đáng thương của y…”. Từng ánh mắt, từng cái mỉm cười, từng câu nói đều có thể cảm nhận cái tình sâu lắng của họ. Mình thích Vô Duyên và Phong Tịch thành đôi còn hơn cả đôi chính. Đơn giản vì họ hiểu nhau, họ cùng để thiên hạ vào lòng như nhau, gọi là ‘đồng tâm tương liên’ nhỉ :> Giá như anh phò tá chị thay vì Hoàng Triều thì lịch sử sẽ rẽ ra một hướng mới. Điểm qua một số nam phụ khác như Hoàng Triều – ‘ Tam Vương Sơ Hội’ với Phong Tịch, Phong Tức tuy nhiên mình thấy tình cảm anh này với chị nữ chính có phần quá gượng ép, nó giống như một sự ngưỡng mộ, một tình bạn thắm thiết hơn là một tình yêu. Từ Tuyết Không cũng nhất kiến chung tình, vì nàng mà thay đổi, vì nàng mà si mê. Tu Cửu Dung một lòng trung trinh, ái mộ, có thể xả thân dùng cạn máu bảo hộ cho nữ chính. Hay Yến Doanh Châu (anh làm chị nữ chính rung động) mới gặp 2 ngày đã nhất kiến chung tình, dùng mạng mình bảo vệ mạng nữ chính, cả 2 lần đều gián tiếp và trực tiếp chết vì nữ chính.  Cô gái thứ hai mình lưu tâm trong truyện mình muốn nhắc đến trong bài này là Phượng Tê Ngô. Thân là con gái của Phượng gia cao quý, có số mệnh Hoàng Hậu vậy mà gia tộc suy tàn, nàng gửi gắm chốn hồng trần Lạc Nhật Lâu. Rồi từ đó gặp Phong Tức, ‘uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo cả đời’. Nàng quyết theo chàng, dù biết phía trước chông gai. Nàng quyết theo chàng, dù biết lòng chàng có người khác. Mình khâm phục người con gái này bởi nàng có thể vì người mình yêu mà chúc phúc. Nếu đêm ấy một khúc ‘Thanh Bình điều’ của Phong Tịch không vang lên, có lẽ trong lúc xúc động, Phong Tức sẽ vì món quà của nàng mà đưa nàng lên làm Hoàng hậu. Nàng đến quá muộn, không đọ lại được mười năm của Bạch Phong Hắc Tức. Chỉ có thể thở dài một tiếng, dốc hết tâm can mà nguyện tấu khúc nhạc chúc phúc hai người !  Còn khá nhiều nhân vật khác được khắc họa tinh tế như Cửu Vi, như Xuyên Vũ, Hoa Thuần Nhiên,…nhưng mình chỉ nói đến đây thôi. Bạn hãy đọc nhé. Truyện khắc họa rõ về sự trung thành giữa quân thần ( như Phong Vân kỵ đối với Tích Vân, Mặc Vũ kỵ với Lan Tức, Tranh Thiên kỵ với Hoàng Triều ). Còn có tình huynh đệ như thủ túc giữa các vị đại tướng với các quân vương,… Hay tình thương đối với bách tính thiên hạ của Phong Tịch, Ngọc Vô Duyên. Cá nhân mình thấy Sở Kiều truyện xử lý tốt hơn khi thể hiện những tình cảm sâu sắc này. Nhưng truyện hay vẫn hoàn hay, lôi cuốn hoàn lôi cuốn. Giang hồ tiêu sái. Chiến trường hung hiểm. Đều được tô điểm rất tinh tế. Ngoại cảnh hùng vĩ rộng lớn. Tâm cảnh nao động lòng người. Là một truyện rất đáng đọc.  ( Ngoại truyện có 2 phần. Phần 2 khá bi, nhắc tới một số nhân vật biến mất ở cuối truyện. Trên mạng chỉ có bản convert thôi nhé ! ) Mời các bạn đón đọc Tranh Thiên Hạ (Thả Thí Thiên Hạ) của tác giả Khuynh Linh Nguyệt.
Thương Ly - Tuyết Linh Chi
Yêu thương của nàng…y luôn bỏ lỡ… Nganh ngạch của y…làm nàng chùn bước… Một câu chuyện phủ đầy bức màn duyên phận nặng nề.. Câu chuyện ấy có tên Thương Ly… Thương ly như nước chảy, dội vào lòng người những âm thanh trong vắt mà bi thương..về một cuộc đời hay nhiều cuộc đời…về một con người hay nhiều con người như thế…về một tình yêu hay không chỉ một tình yêu… Từ đầu đến cuối cuộc hành trình, Tuyết Linh Chi luôn để cho người đọc cảm nhận rõ ý nghĩa của hai chữ thương ly, luôn để cho dòng nước bi thương chảy xuống đọng sâu vào hồn người.. Chỉ đơn giản bằng hai chữ ấy, chỉ là kể một câu chuyện dài nhưng như đã trải qua rấy nhiều năm tháng, rất nhiều kiếp người, kiếp đời trong câu chuyện ấy.. Thủ đoạn, mưu mô, nhẫn nhịn, bức ép, ghen tuông, đau đớn, bi phẫn, buồn bực, đau thương…kể từ lúc Nguyệt lão đùa chơi, cuộc đời của họ, của Mỹ Ly, của Tĩnh Hiên, của Vĩnh Hách, của Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên, đã luôn bị những xúc cảm đỏ bủa vây, đã thành một vòng luẩn quẩn, thoát không được chỉ có thể để nó tơ hồng oan trái của Nguyệt lão cứ thế bủa vây, mặc kệ đau đớn, mặc kệ bi thương, cuộc sống vẫn cứ trải qua trên từng trang giấy…. Phải rồi… Còn gì đau đớn hơn với một Mỹ Ly, trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời đã yêu một người sâu sắc nhưng không được đáp lại, và rồi vì tình yêu bướng bỉnh đó mà phải trả giá ba năm. Ba năm chờ đợi, ba năm đau đớn, ba năm bất hạnh, ba năm chỉ biết mơ những giấc mơ mộng tưởng, ba năm đủ để biết một cách cách vui tươi yêu đời thành một người con gái trầm lặng, tự ti. Dũng cảm để yêu thương, dũng cảm để đối mặt, dũng cảm để kiên cường đã không còn nữa…trả giá cho một tình yêu, như vậy có phải quá bi thương rồi? Còn gì vô lý hơn một Tĩnh Hiên, bỏ lỡ mất tình yêu của người con gái vui tươi, ba năm sau gặp lại, lại yêu một người con gái bất hạnh, chỉ muốn một cuộc đời lặng lẽ, để rồi tìm mọi cách chiếm được nàng, tìm mọi cách ở bên nàng, bất chấp nhân lý, bất chấp trái tim người con gái đã bị sẹo bao lần vẫn chưa bao giờ lành hẳn, bất chấp có làm nàng đau lần nữa, bất chấp kéo nàng vào chốn thị phí… Còn gì oan ức hơn cho một Vĩnh Hách, một chàng trai hiền lành, tốt bụng, đã bỏ qua một lời đàm tiếu để yêu thương một cách cách từng hại chết người, nhưng rồi không thể vượt nổi cường quyền của một Khách vương gia được hoàng thượng ân sủng, chỉ có thể giữ lại trong tim hình bóng của người con gái nhỏ bé, cam chịu chàng yêu thương? Và còn một Tố Doanh, người con gái yêu thương Tĩnh Hiên hết lòng, nhẫn nhịn để yêu thương, ghen tuông trong thầm lặng..Nàng ta có bất hạnh như một nhân vật phụ làm nền cho tình yêu của đôi nam nữ chính, cũng có ích kỷ để xen chân làm kẻ thứ ba, cũng có ngang bướng để nhất định chung một chồng… Vậy rồi sao? Những cuộc đời bị Nguyệt lão trêu ngươi ấy, đến cuối cùng kẻ còn chẳng có, người mất thì nhiều, đến cuối cùng là một bầu ngưng đọng thương ly. Tương tư sầu thảm, gặp người làm chi để rồi lại chia ly? Bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn như sao mọc rồi lăn, con người sống rồi chết.. Quá bi thương nên không muốn nhắc đến, chỉ là có những thứ đã để lại không thể xóa nhòa. Không thể quên được khi bánh xe số phận vẫn cứ quay, nghiến nát những đạo lý thường tình của cuộc sống.. Bất hạnh với Mỹ Ly như con sông chảy không bao giờ cạn, như ngọn thác cao không bao giờ vơi. Chùn bước trước khí bức người của Tĩnh Hiên, đồng ý gả vào Khánh vương phủ, trong đêm đầu động phòng hoa chúc, tấm vải trắng lại không bẩn bụi trần như thách thức nàng, như trêu ngươi nàng, như nói với nàng rằng, dù nàng có chạy đi đâu, đau đớn sẽ tìm ra nàng, bi thương sẽ ùa đến nàng, mãi mãi như vậy… Nàng đành cam chịu.. Cam chịu để chồng mình nghi ngờ mình là hỗn thê Cam chịu yên lặng khi chồng mình nghĩ đứa con đang mang là của Vĩnh Hách Cam chịu tháng ngày trôi đi nợ thêm chồng chất nợ, đau thêm chồng chất đau, Vĩnh Hách chết trên sa trường dường như là nàng đã đẩy y vào cõi chết đó, Tĩnh Hiên nói rằng sẽ vì Vĩnh Hách mà nuôi nấng đứa trẻ trong bụng nàng.. Bi thương thay người thiếu phụ không còn đủ kiên cường để giải thích, cứ để hiểu lầm nuôi lớn tháng năm. Nhưng nàng đau đớn cũng không sao, đứa trẻ vô tội ấy sao còn phải đau đớn cũng nàng? Không phải con chính thất, không được cha mình công nhận là con trai, một đứa trẻ ngây thơ đã hứng chịu quá nhiều buồn thương để trưởng thành, đến nỗi chỉ có mong một món quà nó không bao giờ mua được…a mã của nó…a mã của Doãn Khác.. Nàng không thể đứng nhìn, cũng không thể để con trai đau lòng thêm nữa, đánh đổi một tính mạng, đánh đổi một cuộc đời vì một ánh sáng duy nhất trong đời nàng có gì là không đáng…Nàng tình nguyện…cam chịu chết đi… Ly biệt nhân gian, có gì đáng sợ? Cái đáng sợ nhiều hơn..sống ở đời mà không được yêu thương… Một liều thuốc độc đưa người vào vĩnh hằng sâu thẳm.. Họa với dòng nước thương ly chảy ra đại dương xanh.. Để rồi như thế vẫn chưa đủ, để rồi hai người đã đi khỏi vòng luẩn quẩn ấy vẫn chưa xong, những con người bị số phận trêu ngươi lần lượt bước ra và chôn vùi mình vào đất.. Chỉ là đến cuối cùng vẫn còn vương lại những ưu tư. Vẫn còn nhớ rõ nụ cười của nàng khi Tố Doanh hỏi nàng có yêu Tĩnh Hiên? Nàng chỉ trả lời bằng một nụ cười thật nhẹ…. Có lẽ là yêu.. Có lẽ vẫn yêu.. Như việc đôi khi ta luôn tìm kiếm những thứ có thể thay thế thứ đã mất đi, nhưng tìm hoài, tìm hoài vẫn không thấy, bởi một lẽ khoảng trống ấy vẫn luôn được lấp đầy, chỉ là ta tạm thời quên đi mà thôi. Như những hòn sỏi đến cuối cùng mới được đào lên và được mang theo chiến trường cho đến khi đổ máu.. Như ba năm trước nàng đã mong khi ở trong cung cấm ấy: “Tĩnh Hiên đưa đi Mỹ Ly” Như nhiều năm sau y đã ước khi sót lại hơi thở cuối cùng nơi sa trận: “ Mỹ Ly đưa đi Tĩnh Hiên” Đến cuối cùng không còn biết ai đã đúng ai đã sai, không cần biết ai nên hay không nên nữa…ánh sáng đã mở ra nơi chân trời….có lẽ ở nơi nào đó, cuộc sống của họ mởi bắt đầu ươm mầm nảy nở, mặc kệ gió vẫn hát, đất trời vẫn ca những lời ngày xưa đã từng có ai cất thành lời… Gặp đúng người đúng thời điểm, là HẠNH PHÚC Gặp đúng người sai thời điểm, là BI THƯƠNG Gặp sai người đúng thời điểm, là BẤT LỰC Gặp sai người sai thời điểm, là THÊ LƯƠNG. Chỉ cầu cho họ có đủ dũng cảm để tìm nhau, gặp nhau và lại yêu thương nhau trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời nơi ấy…   Người viết: Danchan *** Lời tác giả: Thương Ly được cấu tứ vào năm 2008, từ một cảm xúc ngẫu nhiên của tôi. Cảm xúc đó là thế này… Bấy giờ tôi đang viết Mùa đông sang năm còn tuyết, một áng văn chương ngọt lịm đường, nam nữ chính âu yếm quyến luyến nhau vô cùng, tự dưng tôi cảm thấy ức chế, muốn đổi vị nhuốm chút bi tình, thế là… Thương Ly, trong hình dung nguyên sơ của tôi, là một câu chuyện khởi đầu lạnh lùng thê thảm, rồi dần dần trở nên ấm áp, để mọi người được nếm trải khổ tận cam lai, được chúng kiến một kết thúc viên mãn. Nhưng viết mãi, viết mãi, tôi chợt phát hiện ra rằng, nguyện vọng tốt đẹp của tôi không ích lợi gì cho diễn biến tình yêu của Mỹ Ly và Tĩnh Hiên cả, nên tôi đành để tùy hai người họ vậy. Để chuẩn bị cho lần xuất bản này tại Việt Nam, tôi đã tiến hành chỉnh sửa thật kỹ càng tỉ mỉ, hy vọng có thế nắn nót ra một kết thúc êm đềm hơn, để tình yêu của hai người gặp chuyển biến kỳ diệu, chẳng hạn trước khi Mỹ Ly tự vẫn, Tĩnh Hiên kịp quay về… Như thế, đọc đến cuối truyện, tâm hồn mọi người sẽ thư thái hơn đôi chút. Nhưng suy nghĩ rất lâu tôi mới nhận ra, kỳ thực tình yêu của Mỹ Ly và Tĩnh Hiên không ngang trái ở kết cục mà ngang trái ở quá trình. Cho dù Tĩnh Hiên kịp về ngăn nàng quyết tuyệt thì cũng có thể thay đổi được gì đây? Quá khứ sẽ lặp lại mà thôi! Tuy rất áy náy, nhưng sinh ly đầy tiếc nuối, tử biệt đầy tang thương mới là Thương Ly nguyên chất. Mong rằng bạn đọc Việt Nam sẽ mở lòng đồng cảm, đón nhận câu chuyện éo le, đón nhận đôi người chua xót này… TUYẾT LINH CHI Trường Xuân, 7-2012 *** Năm Khang Hy thứ ba mươi hai, cuộc chiến lần hai giữa Thanh triều và Chuẩn Cát Nhĩ bắt đầu. Đám người đưa tiễn vẫn cất tiếng hoan hô liên hồi chờ mong tin thắng trận, Tĩnh Hiên dắt ngựa chầm chậm đi trên con đường lát đá xanh, không hề nghe thấy tiếng hò la vang dội bên tai. Lần xuất chinh trước, y giận vẻ lãnh đạm của nàng, cưỡi trên lưng ngựa cao nhất chỉ để nàng dễ dàng nhìn thấy. Y đợi nàng nói lời chúc bình mình đắc thắng trở về, đợi nàng nói nhớ y, chờ y. Cơn tức giận khi đó, thì ra chỉ là nỗi bịn rịn không nỡ rời xa mà thôi. Giờ đây y bị vây giữa đám đông chen chúc, nàng đã không sao tìm thấy được rồi. Không sao đâu, Mỹ Ly, ta có thể đi tìm nàng mà. Y tủm tỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Khác đang đứng bên thái hoàng thái hậu. Cậu liền rảo bước tiến lại chỗ y. Y vỗ vỗ vai Doãn Khác, ngạc nhiên phát hiện con trai của y và Mỹ Ly đã cao đến mức này rồi. Mấy năm nay, y cũng không xứng là một người cha. Doãn Khác mấp máy môi, ba năm nay, hai cha con ai cũng ôm nỗi đau riêng mình, sống trong cùng một phủ đệ nhưng rất hiếm khi gặp mặt. Trước cử chỉ thân mật của cha, cậu cảm thấy bất ngờ mà xa lạ. “Chúc a mã… chiến thắng trở về.” Dù gì cha cũng đi viễn chinh ngàn dặm, cậu chân thành chúc phúc cho cha. “Con đừng phụ lòng ngạch nương.” Nhắc đến ngạch nương, Doãn Khác cụp mắt, hàng mi dài cong vút chấp chới, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Tĩnh Hiên nhìn con trai, đứa bé này đang hận y sao? Đúng vậy, đúng là nó nên hận y. Doãn Khác chín tuổi đã là một đứa bé hết sức tuấn tú, ngũ quan thanh tú ôn hòa, rất giống ngạch nương. Cũng bởi vì quá giống, bình thường Tĩnh Hiên không muốn nhìn lâu, giờ đến lúc chia tay. Y mới có đủ dũng khí quyến luyến ngắm nghía con. Đại quân hùng dũng đi dọc theo sườn núi bên ngoài thành Thừa Đức, Tĩnh Hiên giảm tốc độ, ngẩng nhìn về phía hầm mộ của Thừa Nghị. Tuy hắn tôn quý chẳng kém thân vương, lại gắn bó với hoàng thượng như huynh đệ, nhưng lúc còn sống công tội khó đong đếm, vẫn còn chút khúc mắc với hoàng gia, do vậy, dẫu cho phép Tĩnh Hiên đào núi làm lăng theo nghi thức thân vương, nhưng Khang Hy không cho lập bia xây mộ. Tĩnh Hiên gò ngựa dừng lại, chắp tay hướng về phía lăng Thừa Nghị nơi sườn núi. Y từng oán trách Thừa Nghị hành động quá cảm tính, không để ý tới toàn cục, không ngờ cuối cùng y cũng đi theo vết xe đổ cửa hắn, y mỉm cười cay đắng. Anh em bọn họ trước giờ rất hợp ý nhau, tính tình cũng y hệt. Chuẩn Cát Nhĩ chuẩn bị cho cuộc chiến lần này đã lâu. Lần thảm bại trước kích thích cừu hận sâu sắc nơi tướng sĩ, tinh thần chiến đâu dâng cao, khiến quân Đại Thanh cầm cự rất vất vả, chiến sự vô cùng hung hiểm, kéo dài từ mùa hè đến tận mùa đông. Hôm nay tuyết xuống mịt mờ, cánh phải của quân Mông Cổ đột nhiên tấn công. Thực là chuyện bất ngờ, Đại Thanh không lường được người Mông Cổ lại tấn công giữa lúc thời tiết khắc nghiệt thế này, cánh phải do Tĩnh Hiên làm thống soái bị tập kích, nhờ sự chỉ huy trầm ổn mà sắc bén của y, binh sĩ ráo riết ứng chiến, bảo đảm đủ thời gian để quân chủ lực đến cứu viện. Vào mùa đông, Chuẩn Cát Nhĩ không thể chống cự nổi Thanh triều cương thịnh, chỉ có tốc chiến tốc thắng mau ra mới chiếm được chút lợi thế, nếu chống cự lâu dài, cuối cùng cũng sẽ thành châu chấu đá xe, rơi vào thế bại. Đẩy lui đợt tập kích quấy nhiễu của Mông Cổ xong, chủ soái Tạp Trát Lý đánh chiêng thu binh. Dưới màn tuyết nặng nề, hắn phát hiện ra Tĩnh Hiên không tuân tướng lệnh, lại dẫn theo cánh quân riêng đuổi theo bại binh. Mời các bạn đón đọc Thương Ly của tác giả Tuyết Linh Chi.
Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta - Mặc Vũ Bích Ca
Kiếp trước: Tía Tô – Long Vương Long Hạo trong một lần dạo chơi ở thiên đình gặp Tía Tô, đem lòng mến nàng, nhưng Tía Tô đang giả dạng cung nữ trốn ra ngoài nên Long Hạo sau này gặp lại Tía Tô lại ko nhận ra nàng. Tía Tô là con gái út của Ngọc Hoàng, vì lý do chính trị mà đem nàng gả cho Long Hạo làm vương hậu. Không nhận ra Tía Tô, ko hài lòng với cuộc hôn nhân chính trị, nên Long Hạo để mặc Tía Tô bị thiếp thất của mình khi dễ. Tới khi binh biến, Tía Tô vì cứu Long Hạo và nữ nhân của Long Hạo mà chết, lúc này Long Hạo mới phát hiện người mình yêu thì ra là Tía Tô, nhưng đã muộn. Thế giới hiện đại: Tiểu Thất trong một lần chạy trốn xuyên qua Tây Lương hoàng triều. Tây Lương hoàng triều: Đoạn đầu của truyện thật ra không phải là khúc mở đầu nên gây nhiều khó hiểu, nhưng đây cũng là khúc ta thích nhất trong truyện. Mọi người cứ hỏi anh có đem chị chém không? Tại sao lại chém ngang eo ác vậy? Thật ra chỉ cần Tiểu Thất lên tiếng cầu xin thì A Ly (ta thích tên này hơn) sẽ không bao giờ chém. Thật ra, cho dù Tiểu Thất không có cầu xin, thì A Ly cũng không nỡ chém. Mọi người đọc tiếp sẽ thấy, A Ly đem Tiểu Thất ra pháp trường chỉ vì nóng giận nhất thời, giam nàng vào ngục nhưng cũng cho người đem thuốc trị thương tốt nhất cho nàng (người này lại lén A Ly ko đem thuốc) nên mới làm Tiểu Thất suy yếu. Đọc truyện mà thấy thương cho hai người này. Tiểu Thất yêu A Ly nhưng nghĩ A Ly yêu Như Ý  sườn phi sau này của cung Tuyết Tùng đó). A Ly yêu Tiểu Thất nhưng không nhận ra, khi nhận ra thì ko biết diễn đạt. Hai người cứ hiểu lầm đối phương ko yêu mình. *** Quang Tú năm thứ ba. Hoàng cung, trong tàng thư các. Niên Lâm Lang đi trong bóng đêm. Nàng mới vừa hầu hạ Đoạn Hiểu Đồng uống chén thuốc, thuốc kia hết sức đắng, nàng ra ngoài lấy chút mứt hoa quả cho Hiểu Đồng để làm giảm đi vị đắng. Lúc đi vào hành lang, cách cửa còn một khoảng cách, nghe được bên trong thanh âm trách móc nho nhỏ ngượng ngùng truyền đến, "Vô Sương, ngươi làm quá mức rồi! Lâm Lang sắp tới, nếu nàng nhìn thấy ta và ngươi - - " Lâm Lang toàn thân chấn động, mứt từ trong tay rơi xuống, may mà võ công của nàng mặc dù không tốt lắm, khinh công lại thật tốt, tay chân nhanh nhẹn, hơi cong lưng, đã tiếp được chỗ mứt sắp rơi xuống đất. Long Vô Sương đến! Võ công của hắn trác tuyệt, hơi có tiếng vang sẽ bị phát hiện. Hiểu Đồng vừa rồi xấu hổ, nàng nghe được rõ ràng, Long Vô Sương hắn cùng với Hiểu Đồng làm cái gì ở bên trong? Nàng giật mình, trong nội tâm chua xót, nhất thời cũng không biết nên đi hay ở. Thanh âm nam tử truyền ra, trầm thấp lạnh lẽo không vui, "Thân thể ngươi không tốt, còn muốn đêm đại hàn tới đây chỉnh sửa những ghi chú này?" "Chính là thân thể không tốt, mới không thể từ đi chức thái sử lệnh này, sử quan mới nhậm chức nói, tư liệu lịch sử trên có liên quan mẫu hậu ngươi, sau Khánh gia năm mười tám cực kỳ vụn vặt, ghi chú thậm chí chỉ có danh xưng Niên Phi, nhưng lại không có nói đến Niên hậu. Ta trước kia ngược lại sơ sót, hôm nay chỉ muốn trước khi Lâm Lang đi, đem tu bổ toàn bộ những thứ này, ngươi biết, Lâm Lang chuyến này đi lâu dài, không biết khi nào thì mới trở lại Tây Lương, ta nghĩ bồi nàng một chút thời gian, xong chuyện, ta mới an tâm." "Hiểu Đồng, trẫm nói, không cần tu bổ toàn bộ, ngươi hiểu không?" "Không cần?" Nam nhân cười khẽ, "Nếu muốn nhớ, phụ hoàng ta sớm liền làm cho người ta ghi nhớ chuyện của mẫu hậu tại cung đình từng chút một. Trẫm cho rằng, phụ hoàng ta yêu mẫu hậu, cũng không muốn đời sau nhiều người tra cứu chuyện mẫu hậu ta. Mẫu hậu chỉ là của một mình hắn, nha đầu ngốc, làm sao ngươi cũng không hiểu!" Hiểu Đồng ngẩn ra, Long Vô Sương lại thản nhiên: "Hiểu Đồng, trẫm về sau cũng sẽ để cho sử quan không ghi nhớ chuyện của ngươi." ... Mời các bạn đón đọc Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta của tác giả Mặc Vũ Bích Ca.