Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật - Bát Bảo Trang

Cô sinh viên học viên điện ảnh có cái tên là lạ: Phó Tiểu Mật. Vốn là một cô bé không được trải qua quãng tuổi thơ êm đềm hạnh phúc như các bạn bè cùng trang lứa, nhưng chính sự bất hạnh khi phải sống trong một hoàn cảnh khác thường đã hun đúc cho cô một tính cách kiên cường, mạnh mẽ, yêu thương hết mình cùng với sự sâu sắc trong suy nghĩ. Cô còn là một cô gái trẻ ngọt ngào như chính cái tên “Tiểu  Mật” của mình với đôi mắt tròn to đen láy, làn da trắng sứ và hai núm đồng tiền rạng ngời trong nắng hệt một đóa hướng dương. Tiểu Mật là một cô gái đào hoa dù cô luôn tự nhận mình là người rất không có gì nổi bật. Trong toàn bộ câu chuyện có nhiều người đàn ông xuất hiện trong cuộc đời cô. Đầu tiên phải kể đến là Tần Niệm, một chàng trai tuấn tú, người đã đánh cắp trái tim cô ngay từ lần đầu gặp gỡ và khiến cô mạnh dạn tỏ tình khi còn chưa biết tên anh là gì. Tiểu Mật yêu Tần Niệm đơn phương trong năm năm. Mỗi ngày đều viết cho anh một bức thư tình dù không một lần được anh đáp lại. Cho đến khi Tần Niệm quyết định sang Pháp du học, tưởng rằng giấc mơ về một tình yêu sâu đậm và trọn vẹn nhất mang tên anh đã kết thúc nhưng sau một năm, Tần Niệm trở về tìm cô khi nhận ra rằng cuộc đời này anh không cần gì khác ngoài thứ anh đã cố ruồng rẫy trốn tránh suốt bốn năm  qua. Tuy nhiên mọi thứ lại không hề êm đẹp. Bởi vì định mệnh đã quy định hai người họ yêu nhau là “không đúng”. Người thứ hai là một người bạn chơi rất thân với Tiểu Mật, anh cũng là người cô chọn kết hôn cùng để trả những món nợ ân tình trong khoảng thời gian cô sống trong lay lắt, tuyệt vọng nhất. Tưởng rằng sẽ ở bên Tiêu Hàn Ý đi qua những tháng ngày phẳng lặng yên ả suốt quãng đời còn lại khi đã có quá nhiều đau khổ đến với một cô gái chỉ mới hai mươi tuổi như Tiểu Mật, nhưng rốt cuộc cuộc hôn nhân ấy cũng chỉ kéo dài chín mươi chín ngày. Tiểu Mật lại trở thành một người phụ nữ tự do. Dù trong lòng những vết thương do hai chữ tình yêu gây ra ngày càng dày đặc. Nhưng phải đến khi Mục Thần Chi, người đàn ông mà “luôn có một vầng hào quang như ánh mặt trời bao bọc, chỉ cần xuất hiện thôi đã khiến mọi vật cảm thấy áp lực” thì những hạnh phúc và đau khổ tột cùng mới đến với Tiểu Mật. Mục Thần Chi cũng giống cô, đều có một tuổi thơ không êm đẹp nhưng điều khác ở chỗ, anh cho rằng tuổi thơ bất hạnh của anh dều bắt nguồn từ gia đình Tiểu Mật, vì thế ban đầu anh cố ý tiếp cận cô với mục đích trả thù. Nhưng rồi ý định ấy tiêu tan ngay khoảnh khắc anh gặp cô lần đầu tiên. Anh thay đổi, anh tạo ra một thế giới chỉ có anh và cô bên trong trong suốt mười mấy năm trời, âm thầm dõi theo từng bước chân để che chở bảo vệ cô. Tiếc rằng số phận trêu ngươi và lòng tin không đặt đúng chỗ, Tiểu Mật luôn chỉ coi anh như một kẻ thù. Cô không biết đến tình cảm của anh cho đến khi cô nhận ra “người ta có thể cười vì một người mình thích nhưng chỉ khóc vì một người ta yêu sâu sắc” thì đã muộn. Mục Thần Chi quyết định ra đi để không bao giờ còn phải nhìn thấy nước mắt lăn trên má cô. Anh và cô rẽ ngoặt đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau. Điều duy nhất có thể làm cho nhau là không để kỉ niệm rơi vào dĩ vãng, cho nhau hai chữ bình yên. “Khi trái tim bị khoét rỗng. Người ta vẫn có thể sống nhưng không bao giờ  biết đến hạnh phúc nữa.” Mục Thần Chi từng nói với Tiểu Mật như vậy. Tưởng rằng hoa đào sẽ không bao giờ nở nữa, định mệnh đã an bài. Nhưng đôi khi sống hết mình vì tình yêu, khát khao hạnh phúc mãnh liệt lại có thể đem cho người ta sức mạnh để chiến thắng được cả số phận. Để rồi cuối cùng, cô và anh lại nắm lấy tay nhau một lần nữa. Một cậu chuyện tình đẹp viết lên bằng tình yêu, lòng thù hận, nước mắt đan xen giữa hai con người đẹp cả dung mạo lẫn tâm hồn. *** Ánh nắng mùa xuân thật đẹp, hoa đào nở trong buổi chiều mơn man như sương khói, một cơn gió thổi đến làm những cánh hoa rơi như mưa. Anh vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy cô. Cô bé vẫn đứng yên chỗ đó, chiếc váy dài màu vàng cam nhẹ bay trong gió, thật giống với một đóa hướng dương, đôi mắt đen láy như có muôn vàn tia sáng lấp lánh nhìn anh không dời. Những cánh hoa đào xen lẫn hai màu hồng trắng bay bay trong nắng. Giây phút ấy, những âm thanh hỗn tạp xung quanh như ngừng lại, trời đất lặng thinh, chỉ còn tiếng trái tim anh đập thình thịch. Anh gấp sách lại đi về phía cô, hình như cô đang mỉm cười với anh. Anh không ngăn nổi con tim đang thôi thúc bước chân mình. Để rồi khi đến gần cô, anh lại rảo bước thật nhanh. Đi ngang qua nhau, váy của cô bị gió tốc lên quệt vào tay anh, hương thơm thoang thoảng nhưng còn vương vấn mãi. Anh nghe thấy bước chân cô chầm chậm theo sau, trái tim anh càng lúc càng đập nhanh hơn. Anh dừng bước ở đúng bậc thang thứ năm của tầng hai rồi quay lại nhìn cô. Cô cũng ngước lên đón ánh mắt của anh, hai má ửng hồng. Lúc cúi đầu, mái tóc rủ xuống hai vai không che được khóe miệng cô đang mỉm cười. Anh nhìn thấy đôi lúm đồng tiền nhỏ xinh trên má cô, hai hàng mi khẽ chớp, đẹp như nhụy của loài hoa nào đó. Anh đang suy nghĩ thì giọng nói e thẹn nhưng hết sức rõ ràng của cô bất ngờ vang lên: “Học trưởng, anh hãy làm bạn trai của em!”. Những tiếng ồn ào trong hành lang bỗng dưng ngưng bặt, cô cúi đầu thật thấp, để lộ phần gáy trắng ngần, những sợi tóc mượt mà rủ về phía trước, khẽ dao động trong ánh nắng chói chang. Anh như nín thở, bởi sợ rằng nếu thở ra thì luồng không khí ấy sẽ thổi bay mái tóc cô và ngửi thấy cả mùi hương ngọt ngào, để rồi mùi thơm ấy len lỏi vào tất cả những bộ phận trong cơ thể và hòa tan vào máu. “Làm bạn trai của em nhé?” Lúc cô lặp lại câu nói ấy, trong hành lang đã vang lên không ít những tiếng cổ vũ của những học sinh khác. Anh cảm thấy hơi thở của mình bắt đầu rối loạn, trầm giọng nói: “Này bạn, như vậy là không tốt đâu”. “Này bạn, như vậy là không tốt đâu.” Có người châm chọc, nhại lại giọng điệu của anh; có người cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình. Anh dù sao cũng là học sinh ưu tú được cả trường ngưỡng mộ, còn cô chỉ là một cô nhóc vô danh tiểu tốt mới nhập trường. Cứ tưởng cô sẽ từ bỏ ý định, hoặc là dứt khoát bỏ chạy trong ê chề. Chỉ cần nghĩ thế thôi là anh lại cảm thấy hơi thất vọng. “Vậy làm bạn của em cũng được.” Cô ngẩng mặt nhìn anh, gương mặt nhỏ nhắn được nhuộm ánh mặt trời càng trở nên trắng ngần, đôi mắt long lanh như muốn đọc thấu tim gan anh. Quyển sách trong tay anh khẽ run, lòng bàn tay cũng túa mồ hôi. Anh chạy thật nhanh lên lầu, vào đến phòng học mới nghĩ cô thật ngốc, nói trước mặt bao nhiêu người như vậy thì ai có thể nhận lời cho được. Buổi tối về nhà, anh ăn cơm rất ngon miệng. Anh ăn hết bốn bát mà chưa bao giờ thấy cơm thơm đến thế. Trên ghế sô pha, anh trai anh đang cắm cúi đọc tờ Tạp chí Kinh tế. “Tiểu Niệm, gặp chuyện gì mà vui thế?” Anh trai anh luôn có thể nhìn thấu tâm can người khác chỉ bằng một ánh mắt. Anh mỉm cười, trả lời hết sức tự nhiên: “Có chuyện gì vui đâu, chỉ là có một cô bé thật ngốc. Cũng thú vị ghê!”. Thực sự là rất thú vị, rõ ràng là xấu hổ chết đi được mà vẫn có thể làm ra những việc động trời khiến người ta kinh hãi. Dám tỏ tình trong khi chưa biết tên đối phương. Cô gái nào gan to lắm chắc cũng không dám làm như vậy. Ngày thứ hai đến trường, anh nhìn thấy cô khoác ba lô đứng trước cổng, nhìn thấy anh cũng không nói gì, chỉ có ánh mắt cứ dõi theo anh không dời khiến anh phát hoảng. Trong tiết học đầu tiên của ngày hôm ấy, anh nhận được thư tình của cô. Cầm trên tay quyển nhật ký màu hồng, anh không khỏi sững sờ. Ai có thể viết thư tình đầy kín cả một quyển nhật ký như thế chứ, những nét chữ rất đẹp, đẹp như giọng nói của cô, ngọt ngào, êm ái. Từ hôm ấy, ngày nào anh cũng nhận được thư của cô gửi theo đường bưu điện. Hằng ngày, cứ đúng bảy giờ sáng, sẽ thấy cô đứng trước cửa lớp, cô không nói câu nào, chỉ đưa cho anh một quả táo đỏ rực rồi chạy biến mất. Mùa đông, những bông tuyết tuôn rơi như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, chỉ có mình anh mặc áo đồng phục đỏ đứng ở sân bóng rồi tự ném bóng vào rổ. Anh cứ một mình lặp đi lặp lại những động tác ấy mà không thấy chán, chỉ bởi lúc cô xách thùng rác từ cầu thang đi xuống, cô sẽ trao cho anh một ánh nhìn.Lúc đi ngang qua anh, cô sẽ cố tình bước thật chậm.Đi qua rồi còn ngoái lại nhìn, chẳng thèm nhìn đường.Có đôi lần bị ngã, cô ngóc đầu dậy nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai thì mới đứng dậy phủi mông rồi chạy thẳng. Anh nín cười, vờ như không nhìn thấy. Anh có cảm giác lúc đôi mắt đen láy của cô chớp chớp hai hàng mi và cái điệu bộ len lén, đáng thương của cô thật giống một chú thỏ con. Có lẽ là ngã đau nên lúc quay trở lại, cô bước đi thật cẩn trọng. Cô đeo quai sắt lên tay, chiếc thùng rác lắc lư theo từng bước chân, hai tay đỏ lựng lên vì lạnh đặt ngang trước ngực, tay nọ không ngừng xoa lên tay kia. Đôi môi đỏ hồng phả ra từng lớp khí trắng. Trên viền tay áo nhung màu hồng phấn vẫn còn vương lại những hạt tuyết. Trái bóng bay lên thành một đường rất đẹp trong không trung, lọt vào rổ rồi đập mạnh xuống đất kêu “bịch” một tiếng, sau đó lại nảy lên cao. Anh nghĩ, trời lạnh thế này, tại sao cô không đeo găng tay? Trời sẩm tối, cô khoác ba lô đi ra cổng trường, để lại những dấu chân cách xa nhau trên nền tuyết. Mãi đến khi cái bóng hình bé nhỏ ấy khuất hẳn tầm mắt, anh mới với chiếc áo khoác vắt trên cột bóng mặc vào người và trở về nhà. Anh giẫm lên những dấu chân cô để lại, đếm từng bước một, anh luôn có cảm giác những bước chân ấy sẽ dẫn đến trái tim anh. Lúc đi ra khỏi cổng, anh quay đầu lại nhìn khung cảnh trường lớp một lượt, ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ những ô cửa sổ lớp học, vậy mà anh vẫn thấy ấm áp lạ thường. Cuối kỳ, anh trải qua kỳ thi với số điểm chưa bao giờ thấp đến thế, các thầy cô đều tìm anh nói chuyện, còn tìm gặp cả cô nữa. Sợ cô phải chịu ấm ức, cả đêm anh không thể chợp mắt được. Nghĩ đến trước đây anh làm mặt lạnh từ chối cô hết lần này đến lần khác, cô có ương bướng đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái mới lớn và hay khóc nhè, cô bị cả trường đàm tiếu, rồi lại bị thầy cô tìm gặp để cảnh cáo, anh đoán chắc cô sẽ từ bỏ. Kết quả là ngày hôm sau cô vẫn xuất hiện với quả táo như mọi khi và mỉm cười với anh. Hôm họp phụ huynh, anh sợ giáo viên sẽ nói với bố mẹ anh về cô, do dự mãi, anh quyết định cầu cứu anh trai. Hai anh em không hợp nhau lắm. Mục Thần Chi thường ngày ở nhà cũng rất lạnh lùng, ít nói, nhưng lần này lại đồng ý ngay khi anh vừa mở miệng khiến anh không khỏi ngạc nhiên. Còn chưa đến giờ mà phòng học đã chật kín. Phụ huynh và học sinh ngồi cùng nhau, số người tăng lên gấp đôi so với bình thường. Mục Thần Chi nhìn đồng hồ liên tục. Bảy giờ kém năm phút, cuối cùng cô cũng xuất hiện đúng giờ. Cô mặc chiếc áo khoác ngắn màu trắng, đứng ngây ra ở trước cửa lớp, đôi mắt đen láy, trên tay cầm một quả táo nhỏ, vừa tìm kiếm trong đám người đông đúc vừa cất tiếng gọi: “Tần Niệm, Tần Niệm…”. Ngốc thật! Anh vội đứng dậy, lấy quả táo từ tay cô rồi quay đi, hai má đỏ ửng, lo lắng nhìn anh trai bên cạnh nhưng Mục Thần Chi lại chăm chú dõi theo bóng hình vừa đi khỏi. Tim anh đập mạnh, giống như hồi nhỏ bị làm vỡ thứ đồ chơi bằng thủy tinh, mảnh vỡ thủy tinh lấp lánh vương khắp mặt đất, cảm giác rất lạnh lẽo. Là cô ấy! Người khiến anh trai không rời mắt được chính là cô ấy! Anh trai tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt ấy lại là sự ấm áp mà anh chưa từng nhìn thấy. Những bức thư anh ấy đã viết suốt mười năm mà không gửi chính là dành cho cô ấy. Trên đường về, Mục Thần Chi chuyên chú lái xe, hai anh em không ai nói lời nào. Đã quá nửa đêm, anh ngồi một mình trong phòng bật máy tính. Anh trai bước vào với sắc mặt không tốt lắm, rồi lẳng lặng ngồi trên sô pha hút thuốc. Cuối cùng, anh không thể chịu đựng thêm được nữa, liền mở ngăn kéo lấy hết những bức thư mà cô viết cho anh quăng lên bàn, rồi đóng sầm cửa, bước ra ngoài. Giữa mùa hè này cũng là những ngày cuối cùng của năm cấp ba, nhà trường tổ chức một trận đấu bóng rổ giao hữu giữa học sinh với các chiến sỹ công an trong thành phố. Anh là Hội trường Hội học sinh nên đã đề nghị với Ban giám hiệu trường cho các em học sinh cấp hai đến cổ vũ trận đấu. Ngày cuối cùng của năm học, anh muốn được nghe giọng nói của cô lần cuối. Anh thi đấu hăng say hơn bình thường, cả khán đài vang lên những tiếng cổ vũ reo hò ầm ĩ. Ngày ấy còn đang thịnh hành cuốn truyện tranh Cao thủ bóng rổ mà cô rất thích. Trong thư, cô còn viết anh rất giống với nhân vật Rukawa Kaede. Các cô gái đến cổ vũ với những đôi mắt long lanh, không ngớt gọi tên anh rồi thổi ra biết bao những bong bóng màu hồng nhưng anh lại không nghe thấy giọng nói của cô. Nỗi thất vọng lớn dần theo những tiếng hoan hô cổ vũ như sóng dậy, nhều lần đường chuyền bóng của anh bị người ta cản trở, anh bực bội ra hiệu xin trọng tài thay người. Anh ngồi đại trên nền bê tông ngoài sân đấu, mồ hôi dính ướt hết chiếc áo đồng phục màu trắng, các cô gái cứ tíu tít mang nước đến cho anh, Sở Mộng Doanh cũng gọi tên anh mấy lần nhưng anh chỉ cảm thấy sao mà ồn ào quá. Người mà lần đầu gặp đã dám thổ lộ với anh, người ngày ngày viết cho anh những lời tâm tình, thế mà tại sao trong giây phút này, cô lại không gọi tên anh? Hôm nay là ngày cuối cùng, cô ấy không biết sao? Những ngón tay anh dần dần co lại thành nắm đấm, rồi anh mở to mắt nhìn ra xa thì thấy cô đang ngồi yên giữa dòng người. Chiếc cổ vươn dài như để nhìn anh được gần hơn nữa, đôi mắt trong veo như nước hồ thu khẽ lay động, chỉ cần một ánh mắt cũng khiến mọi giận hờn trong anh tan biến. Lúc trở về, học sinh chen lấn nhau trên chiếc xe buýt, không còn chỗ ngồi nên cả anh và cô đều phải đứng. Anh lặng lẽ tiến lại phía cô, hai người gần nhau trong gang tấc. Cô không dám ngẩng đầu, mái tóc cô đã dài thêm nhiều nhưng vẫn óng vàng, buông xõa hai bên, để lộ vành tai nhỏ nhắn, trắng xinh như chiếc vỏ sò. Anh bất giác xích lại gần thêm chút nữa, để lồng ngực mình chạm vào trán cô. Hai tai cô bỗng chốc ửng đỏ, giống như ánh mặt trời mạ lên chiếc vỏ sò một lớp màu hồng mỏng. Xe đột ngột phanh lại, cả người anh nhào về phía trước, một tay vẫn nắm chặt lấy tay vịn, anh sợ cô ngã nên vội vươn cánh tay còn lại ra đỡ lấy eo cô và có cảm giác cơ thể cô khẽ run. Hôm ấy có lẽ là ngày hè nóng nhất trong tất cả những ngày hè mà anh đã trải qua suốt mười mấy năm, trán anh không ngừng túa ra những giọt mồ hôi để rồi từng giọt lại rơi xuống, đậu trên mái tóc cô. Hóa ra là gặp đèn đỏ! Xe khởi động, tiếp tục hành trình. Lúc xe lăn bánh, hai người lại bị một trận lắc lư chao đảo, anh siết chặt vòng tay hơn theo quán tính. Đó là ngày hè oi ả nhất, ngoài cửa xe, những chú ve vẫn rả rích kêu. Cách lớp vải cotton, anh vẫn cảm nhận rõ những giọt mồ hôi li ti trên da thịt cô thấm vào từng đường vân trên bàn tay anh. Anh khẽ co các ngón tay hơn nữa, cảm thấy vòng eo cô rất nhỏ, chỉ cần một vòng tay là ôm trọn. Nghĩ đến đó, trong đầu anh xuất hiện những xúc cảm không nên có. Về đến nhà, anh vào nhà tắm, mở vòi nước thật mạnh. Lòng bàn tay như vẫn còn vương vấn hơi ấm của cơ thể cô khiến anh không ngủ nổi. Chỉ vì nhớ cô nên anh không thể chợp mắt. Ngày hôm sau, đến làm thủ tục chuyển trường, anh cầm một túi giấy tờ dày cộp đứng tần ngần hồi lâu trước cầu thang, cuối cùng quyết định đi lên tầng hai và đứng trước cửa lớp học của cô. Ánh mặt trời chiếu chếch qua lớp cửa kính vào lớp học, cô đang gục đầu trên bàn để ngủ, yên bình như một chú mèo con đang sưởi nắng, những sợi tóc mượt mà xõa xuống hai bên má. Một tia sáng le lói chiếu đến gương mặt cô khiến gương mặt ấy như được nhuộm một lớp phấn hồng. Có người nhìn thấy anh nên gọi lớn: “Phó Tiểu Mật, dậy mau! Tần Niệm, Tần Niệm, đứng ngoài cửa”. Cô dụi mắt, hai má vẫn còn hai vệt hồng.Bộ dạng cô lúc mới ngủ dậy thật uể oải như một đứa trẻ con.Không biết ai mở cửa sổ để gió lùa vào, thổi bay những tờ giấy trắng xếp trên mặt bàn bên cạnh, lơ lửng trong không trung như những bông tuyết trắng. Cô vội với những tờ giấy đó rồi xếp lại, đến lúc va vào cạnh bàn mới biết có người đến tìm. ... Mời các bạn đón đọc Vận Đào Hoa Của Tiểu Mật của tác giả Bát Bảo Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tâm Đầu Ý Hợp
Văn án: "Bác sĩ Vương, hình như tôi bị bệnh rồi..." "Có chỗ nào không thoải mái sao?" "Tim đập nhanh quá, không ổn định." "Cô bị như vậy từ khi nào?" "Khi nhìn thấy bác sĩ Vương." "Vậy cô đừng nhìn nữa." "Nhưng nếu thế thì tôi sẽ thấy khó thở." "..."  ***                  Review: Truyện rất ngắn, chỉ có 8 chương thôi, nhưng lại đáng yêu cực kỳ, lại còn là nữ truy nam, đọc quắn quéo cực kì luôn các chị em ạ. Nữ chính là con nhà có tiếng tăm, nhưng lại mở tiệm cà phê, đáng yêu, ngây thơ cực kì, vừa gặp đã yêu nam chính, cảm giác rất trong trẻo. Nam chính thì đích thị là một tảng băng, nhưng cũng là một tảng băng đáng yêu, hai bạn này đứng với nhau vừa hợp tạo nên một cặp đôi lạ lạ, dễ thương kinh dị! Tình tiết tối giản, không hiểu lầm cãi vả, diễn biến cũng nhanh, sủng ngọt lịm, thích hợp đọc một mình rồi cười khúc khích như con điên :)) Đọc giải trí rất vui đó chị em, đọc đi rồi mới cảm nhận được lận :D Rate: 8.5/10 Nhìn chung thì cũng không có gì đáng trừ cả, nhưng thật ra cũng không quá đặc sắc nên đến thế thôi hehe. *** Vương Tử Hân vừa mới thực hiện một ca phẫu thuật, phẫu thuật rất thành công. Để bày tỏ sự biết ơn, người nhà bệnh nhân nhất quyết mời Vương Tử Hân ăn một bữa cơm! Nếu bệnh nhân này giống những người trước thì Vương Tử Hân nhất định sẽ từ chối. Nhưng lần này, bệnh nhân có thân phận hiển hách, không từ chối được, Vương Tử Hân đành phải nhận lời. Bệnh nhân này chính là ông lớn nhà họ Từ. Nói đến nhà họ Từ thì không ai không biết, không ai không hiểu. Ông cụ Từ năm nay 70 tuổi, ngày xưa là hồng quân, năm đó lập được công lớn liền được giữ chức quan lớn, sau đó về hưu thì ở nhà dưỡng bệnh cho đến bây giờ, mà đám con cháu nhà họ Từ đều là tai to mặt lớn. Con trai cả Từ Vĩ Hoa là bí thư, có con trai là đại tá, con gái là thẩm phán nổi tiếng. Mà đời cháu chắt cũng bộc lộ tài năng, đều là nhân tài kiệt xuất trong từng lĩnh vực. Lần này phẫu thuật cho ông cụ Từ là vì trước kia ông tham gia chiến tranh, cơ thể có nhiều khiếm khuyết nên lần này dễ dàng sinh bệnh tuổi già. Lần này bệnh tim tái phát đã dọa cho cả nhà họ Từ một trận thê thảm rồi. Mời các bạn đón đọc Tâm Đầu Ý Hợp của tác giả Quy Xác Bất Quai.
Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây)
"Yêu vẫn nơi đây" là câu chuyện kể về hành trình tình yêu đầy sóng gió của Vân Trạm và Dung Nhược. Dù đã ở bên nhau ba năm nhưng Vân Trạm vẫn biết là Dung Nhược vẫn luôn cảm thấy bất an về tình yêu của họ, cũng như có rất nhiều khúc mắc liên quan đến mối quan hệ giữa anh cùng Vân Hân - cô em gái nuôi và cũng chính là vị hôn thê cũ của anh. Tránh để Dung Nhược nghĩ ngợi quá nhiều, Vân Trạm quyết định tiến xa thêm một bước, dùng hành động thực tế để xóa tan mọi lo lắng, nghi ngờ trong lòng cô thì cũng là lúc một biến cố ập đến. Cô cùng Vân Hân bị bắt cóc. Lúc chứng kiến sự điên cuồng của tên bắt cóc, nhìn những vòng dây trói chặt quanh tay chân cô, đôi mắt anh lạnh dần nhưng khi được cơ hội lựa chọn người để cứu, anh lại không chút do dự chọn Vân Hân. Lúc bắt gặp đôi mắt hờ hững của Dung Nhược, lòng anh quặn lại và khi nghe những lời nói đầy ẩn ý của tên bắt cóc, anh đã không thể giữ nổi bình tĩnh. Nhưng còn chưa kịp quay người lại, tiếng súng nổ bỗng vang lên bên tai, đến cùng nó là nỗi đau thấu tâm can rồi cả người anh bị một lực vô hình đẩy về phía trước. Phía sau là tiếng cười điên cuồng, tiếng bước chân nhưng bóng hình cô thì không còn nữa, chỉ còn lại những người cảnh sát mặc thường phục bên mép đá. Mọi thứ chìm vào bóng tối và dường như anh nghe ai đó gọi tên cô... Hai năm lặng lẽ trôi qua, sau vụ bắt cóc ấy, anh trở thành người tàn tật nhưng chưa một lần anh ngừng đi tìm cô. Bao nhiêu năm kiếm tìm cũng là chừng ấy năm mòn mỏi, thế mà trớ trêu thay khi gặp được rồi, Dung Nhược lại bị mất trí nhớ. Liệu Vân Trạm còn có thể khiến cô trở về bên anh một lần nữa và tìm về bến đỗ cho tình yêu của họ?   Tôi sẽ không đi quá sâu vào từng chi tiết bởi truyện khá ngắn, nếu kể hết ra sẽ không còn gì thú vị nữa. Vân Trạm là một trong những nam chính tôi khá ấn tượng. Tác giả đã xây dựng thành công một nhân vật si tình tuyệt đối nhưng đối với tôi, trong sự si tình ấy vẫn tồn tại lí trí. Là con nuôi của Vân gia, anh đồng ý làm theo di nguyện của cha đính hôn với thiên kim duy nhất nhà họ Vân, nhưng khi Vân Hân tìm được tình yêu thực sự là Cao Lỗ thì họ đã hủy hôn. Anh không thể bỏ rơi Vân Hân, vì cô là con gái của người đã mang ơn dưỡng dục anh, là người mà từ nhỏ đến lớn anh luôn xem như em gái và quan trọng nhất còn là vì cô đang mang thai. Vì vậy Vân Trạm dành cho Vân Hân một cơ hội sống trước và sẽ dùng chính bản thân mình để cứu Dung Nhược. Thế nhưng, có lẽ chính anh cũng không thể ngờ tới sự điên cuồng của tên bắt cóc khi hắn đã liều mình kéo cô cùng chết. Suốt hai năm qua, chưa một ngày anh quên đi, không một ngày nào anh ngừng mong chờ được gặp lại bóng dáng mảnh mai ấy. Đến khi quay về, dù biết Dung Nhược giả vờ mất trí nhớ để trả thù, anh vẫn không vạch trần, cũng không giải thích với cô về sự lựa chọn của anh năm ấy. Nhưng có lẽ Vân Trạm không hiểu, có những tổn thương không nói ra sẽ không được thứ tha, vì vậy họ cứ thế tự giày vò lẫn nhau. Còn nữ chính Dung Nhược, cô là một cô gái hiền lành, trang nhã. Cô yêu Vân Trạm rất sâu đậm, vì yêu nên mới có đủ dũng khí ở bên anh dù vẫn mang theo nỗi bất an về tình yêu giữa họ. Đoạn tình cảm ba năm bên nhau vẫn không đủ khiến anh chọn lựa cô. Có lẽ ngày ấy bên vách đá, Dung Nhược đã biết trước kết quả nhưng khi chính anh nói ra cô mới hiểu, cô cũng biết ghen tị. Tâm lí của nhân vật Dung Nhược được miêu tả hết sức tự nhiên, không quá phóng đại và rất thực tế. Trong hoàn cảnh ấy, khi mà ranh giới giữa sự sống và cái chết trở nên mong manh hơn bao giờ hết, làm sao có thể còn bao dung, tha thứ khi người mà mình yêu nhất lại dứt khoát lựa chọn cứu vị hôn thê cũ mà không hề đắn đo suy nghĩ? Nếu như, chỉ nếu như thôi, trong giây phút ấy, Vân Trạm chần chừ một chút chắc có lẽ cô cũng chẳng hận anh đến thế. Bởi vậy khi Dung Nhược chọn ích kỉ trả thù anh, quyết định ấy khiến người ta hoàn toàn có thể thông cảm được. Tôi tưởng tượng trong con người Dung Nhược có hai tính cách cùng tồn tại, một quay cuồng hận thù, một lại yếu đuối không đành lòng. Giận Vân Trạm đến thế nhưng khi thấy anh trở nên tàn tật, cô lại không thể cầm được cái nhìn xót xa. Có lẽ khi quay về, mục đích duy nhất của cô cũng chỉ là muốn hỏi anh một câu: “Ba năm bên nhau, đã có khi nào anh thực sự yêu cô chưa?” Còn cô, bởi vì yêu nên mới hận đến thế nhưng phải chăng hận thù lại càng chỉ khiến cô muốn gần gũi anh hơn. Cho đến lúc không thể dối lòng thêm nữa. Dung Nhược đã lần nữa chọn trở về bên anh, trở về bên tình yêu duy nhất của cô. Truyện rất ngắn vì vậy không tránh khỏi nhịp truyện có chút nhanh. Mặc dù vậy tôi vẫn cảm thấy tâm lí nhân vật được tác giả miêu tả rất tròn trịa và hợp lí. Hai nhân vật chính tựa như được sinh ra là để dành cho nhau. Chỉ có Dung Nhược mới có thể khiến Vân Trạm trở nên tự ti. Ngày đó bên tiệc rượu, thấy cô đang xinh đẹp khiêu vũ bên thiếu gia nhà họ Diệp, anh đã cố gắng đứng dậy trên đôi chân của mình, trong mùa đông lạnh giá và cảm thấy bất lực khi đôi chân ấy không còn chút cảm giác gì. Anh không thể khiêu vũ cùng cô, không thể khiến cô vui vẻ được như thế. Ngược lại, cũng chỉ có Vân Trạm, chỉ có thể là anh mới có thể khiến Dung Nhược rung động, mới khiến cô không đành lòng mà buông bỏ hận thù. Chân thành mà nói “Yêu vẫn nơi đây” không phải là một bộ truyện đặc sắc, nội dung không có gì mới mẻ, lối hành văn vẫn còn khá nhiều thiếu sót nhưng thực sự vẫn đủ lôi cuốn để khiến một người khá kén truyện như tôi vui vẻ nhảy hố. Văn phong mạch lạc, trình tự diễn biến khá logic, hợp lí, tạo được sự đồng cảm cho người đọc. Vì vậy nếu có thời gian, các bạn hãy đừng e ngại mà hãy thử đón đọc một lần và trải nghiệm cùng những yêu hận của cặp đôi Vân Trạm - Dung Nhược để tin rằng rốt cuộc sau tất cả, tình yêu vẫn nơi đây chờ đợi người quay về. Review by #Ninh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Trạm, thật nhớ anh”. Dung Nhược lẳng lặng đứng bên cạnh sô pha, nhìn Vân Hân vừa bước vào cửa đã vội vã nhập đầu vào ngực Vân Trạm. “Anh cũng nhớ em”. Đôi tay vuốt ve tấm lưng cô gái trong ngực, Vân Trạm mang theo nét cười trên gương mặt, “Một năm qua vẫn khỏe chứ?” “Ừm! Em phát hiện, em đã yêu Anh quốc”. Ngẩng đầu lên, Vân Hân cười nói. “Dung Nhược, đã lâu không gặp!” “Đã lâu không gặp”. Chào hỏi xong, Dung Nhược bất giác đem tầm mắt dừng lại trên hai thân hình đang ôm nhau kia. Cứ mỗi lần, ba người bọn họ ở cùng một chỗ, cô lại có một loại ảo giác ——- có lẽ, Vân Trạm cùng Vân Hân, mới là một đôi trời sinh. Ba năm trước đây, người con nuôi cùng thiên kim duy nhất của Vân gia đã giải trừ hôn ước vốn được lập từ lâu năm. Sau đó, Vân Hân bay sang Anh quốc, còn cô, thì đã gặp gỡ và quen biết Vân Trạm – tổng giám đốc đương nhiệm của Vân thị – trong một buổi tiệc rượu. Nhưng vài năm trôi qua, cô sớm biết, thái độ của Vân Trạm đối với cô cùng Vân Hân không hề giống nhau. Anh tôn trọng cô, nuông chiều cô, đối tốt với cô, nhưng là, người luôn lạnh đạm như anh, rất ít khi lộ ra nụ cười thân mật, tự nhiên, yêu chiều như khi đối mặt với Vân Hân. Cho nên, song song với đau lòng, cô không chỉ một lần nghi hoặc, nếu Vân Hân đặc biệt đối với anh như vậy, trước kia, vì sao anh lại đòi giải trừ hôn ước? “Dung Nhược?” “……..Ừ?” Thanh âm của Vân Hân kéo suy nghĩ của cô về. “Đang suy nghĩ gì đấy? Buổi tối, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm đi. Trạm mời, ok?” Câu cuối cùng, cô quay đầu cười hỏi Vân Trạm. “Đương nhiên không thành vấn đề. Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng, vào phòng nghỉ ngơi chút đi, phòng anh đã kêu quản gia sửa soạn giúp em rồi”. Nói xong, Vân Trạm cầm áo khoác vắt ở bên sô pha mặc vào, xoay người nhìn Dung Nhược,”Công ty còn có chút việc, buổi tối em ở lại đây cùng Vân Hân, sau đó đi ăn luôn”. “Ừm”. Gật gật đầu, Dung Nhược đi theo sau tiễn Vân Trạm ra khỏi cửa. ————————— Đã xong ba giờ hội nghị, Vân Trạm một mình trở lại văn phòng. Vừa ngồi xuống, tiếng chuông điện thoại đã đúng lúc vang lên. “Trạm, tiểu Hân về nhà chưa?” “Về từ giữa trưa”. Tựa lưng vào ghế ngồi, Vân Trạm đáp lời bạn tốt. “Giữa trưa? Cô ấy thậm chí ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi cho mình!” “Cao Lỗi, mình còn tưởng rằng cậu sớm đã hình thành thói quen. Tiểu Hân vẫn luôn như vậy, không phải sao?” Khóe môi lộ ra một tia cười nhạt, Vân Trạm cơ hồ có thể tưởng tượng được, giờ phút này ở Anh quốc, bạn tốt đang mang vẻ mặt buồn bực và bất đắc dĩ cỡ nào. “…..Đúng vậy, giống như cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa hề để ý đến lo lắng của mình…..nhưng mà, không có biện pháp, mình chính là bị cô ấy thắt đến sít sao”. Mời các bạn đón đọc Tìm Về Dấu Yêu (Yêu Vẫn Nơi Đây) của tác giả Tình Không Lam Hề.
Mùa Hạ Thoáng Qua
"Cuộc đời mỗi người đẹp nhất là thời thanh xuân và càng đẹp hơn nữa khi thời thanh xuân ấy xuất hiện một bóng hình để ta nhung nhớ và yêu thương."*   Chương Viễn và Hà Lạc đã nắm tay nhau đi qua thời niên thiếu, có lẽ đó là điều may mắn và hạnh phúc nhất của cô và anh trong những năm tháng thanh xuân mơ hồ.   Kì nghỉ đông năm lớp 10, Hà Lạc tham gia lớp Toán nâng cao, cho dù cô không hề có hứng thú với bộ môn này. Động lực để cô đến lớp là cậu bạn cao ráo điển trai với đôi mắt sâu, sống mũi thẳng và khuôn cằm sắc nét. Đối với cô, đó là chàng trai có góc nghiêng đẹp nhất thế gian này.   Học giỏi, điển trai, ga lăng, chơi thể thao tốt, Chương Viễn chính là "người trong mộng" của tất cả những cô gái đang ở độ tuổi mộng mơ. Chàng trai ấy thầm thương Hà Lạc, cô gái xinh xắn có nụ cười ấm áp như ánh nắng mặt trời.    Học kì hai năm lớp 10, để được học chung lớp với Chương Viễn, Hà Lạc đã làm trái ý bố mẹ, chuyển sang học ban tự nhiên. Tuổi trẻ là thế, bồng bột và tùy ý, sẵn sàng chấp nhận vất vả khó khăn để được ở gần hơn với người trong lòng, dù chỉ một chút mà thôi.   Chương Viễn thích Hà Lạc, mọi người xung quanh đều nói như vậy, nhưng Hà Lạc nhất định không tin. Hà Lạc thích Chương Viễn, tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình Chương Viễn ngốc nghếch không nhận ra.   Ở tuổi thanh xuân, chúng ta ngây ngô và khờ khạo, nhưng có dũng khí, cho dù không biết rõ tình cảm của đối phương, nhưng vẫn muốn thử đánh cược một lần.   ""Vậy cậu đang nghĩ gì?” Hà Lạc tiếp tục hỏi.   Chương Viễn hắng giọng, thong thả nói: “Nghĩ giống cậu.”   “Nếu tớ nói chúng ta nghĩ khác nhau thì sao?” Cô lẩm bẩm.   “Vậy chắc chắn là cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn trả lời vô cùng dứt khoát.   “Tớ… luôn sợ tất cả chỉ là mình đơn phương.” Hà Lạc thấp giọng.   "Thế mới nói cậu nghĩ nhầm rồi.” Chương Viễn cười. Xe lăn bánh qua trạm, hành khách người lên kẻ xuống, ồn ào huyên náo, chen chúc xô đẩy, rồi đẩy tay cô vào lòng bàn tay cậu."   Chương Viễn và Hà Lạc đã hứa với nhau rằng sẽ cùng đến Bắc Kinh học đại học. Chương Viễn vốn là học sinh xuất sắc, thế nhưng năm đó lại sơ suất mà để lỡ tấm vé vào đại học Thanh Hoa. Sau đó, Hà Lạc đến Bắc Kinh học đại học, còn Chương Viễn ở lại quê nhà theo học tại đại học thành phố. Từ khi ấy, giữa hai người họ bắt đầu có khoảng cách và khoảng cách ấy cứ ngày một lớn dần...   Thế rồi, họ xa nhau.   Hôm ấy, Chương Viễn nói với Hà Lạc: "Chia tay đi, anh không phải kiểu người mà em muốn." Hôm ấy, Hà Lạc đứng ngẩn ngơ dưới tuyết nửa tiếng đồng hồ, cơ thể lạnh như sắp đông cứng, cái lạnh âm 30 độ làm run rẩy cả trái tim.   Thật ra, Chương Viễn nói lời chia tay không phải vì anh không còn yêu cô nữa. Anh rời xa Hà Lạc, là bởi anh cảm thấy tự ti, anh sợ rằng tương lai cô sẽ vì anh mà chịu khổ, sợ rằng mình không thể đem lại cho Hà Lạc cuộc sống sung túc, bình yên.   Có đôi khi, hai người xa nhau không phải vì hết yêu, mà là bởi yêu nhau quá nhiều.   Học xong đại học, Hà Lạc quyết định sang Mĩ để học thạc sĩ. Thật ra, cô vẫn luôn chờ đợi một lời níu kéo từ anh, nhưng liệu cô có thể chần chừ thêm bao nhiêu lâu nữa?   Đến khi Chương Viễn có đủ dũng khi để níu lấy tay cô, thì mọi thứ đã quá muộn màng.   "Hà Lạc, cho anh một cơ hội nữa đi. Ở lại đi em!"   "Ở lại ư? Anh gia trưởng thật! Nếu anh đã nói trong kế hoạch tương lai của mình có em, vậy xuất ngoại với em được chứ?"   "Lẽ nào em muốn đưa anh đi theo visa F2?"   "Sao không được? Nhưng liệu anh có thể buông bỏ sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo của anh hay không?   Chương Viễn không lên tiếng.   Hà Lạc cười nhạt: " Em cũng không thể từ bỏ tương lai của mình. Em phải nỗ lực mới giành được cơ hội này, không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời thì hãy quên nhau đi."   "Tại sao? Tại sao chúng ta không thể đồng cam cộng khổ bước vào đời? Bốn năm, năm năm, bao nhiêu năm cũng được, anh có thể đợi em về."   "Em có nói sẽ trở về đâu? Cuộc đời quá rộng lớn, chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?"   Chúng ta lạc mất nhau rồi, anh vẫn chưa hiểu sao?   ******   Cuộc sống của Hà Lạc ở Mĩ rất tốt, thoải mái và tự do, nhưng bóng hình của Chương Viễn vẫn luôn vương vấn trong lòng cô. Để rồi khi gặp được Phùng Tiêu, Hà Lạc đã vô thức muốn xích lại gần anh hơn một chút.   Bởi vì, người đàn ông ấy có đường viền xương hàm giống hệt Chương Viễn của cô, góc cạnh hơn người phương Đông, nhưng so với người phương Tây lại dịu dàng hơn vài phần.   Khi Chương Viễn gặp lại Hà Lạc, cả hai đều đã có những hướng đi của riêng mình. Anh và cô đã không còn là những cô cậu thiếu niên vô tư của ngày ấy, không còn coi đối phương là cả bầu trời.   Giờ đây, đã có một người đàn ông khác tình nguyện che mưa chắn gió cho cô. Giờ đây anh và em đều có tất cả, nhưng không còn là tất cả của nhau nữa rồi.   Hà Lạc đã trở thành bạn gái của Phùng Tiêu. Phùng Tiêu rất yêu Hà Lạc, ở bên người đàn ông ấy, cô cảm thấy rất bình yên. Nhưng liệu cô có yêu anh không? Hay chỉ đang cố tìm kiếm nơi anh bóng hình của một người trong quá khứ?   Phùng Tiêu thật sự rất đáng thương, anh biết trong lòng cô luôn vấn vương một bóng hình, nhưng vẫn cố chấp ở bên cô. Để rồi khi người đàn ông kia chấp nhận vì cô mà buông bỏ đi sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, thì tất cả những nỗ lực của anh đều chẳng còn nghĩa lí gì.   "Dù anh từng làm những gì trong quá khứ và cố gắng đến đâu trong tương lai cũng đều không thể giữ em ở lại, đúng không? Hà Lạc, em yêu anh không?"   "Em rất biết ơn những điều anh đã làm vì em."   "Anh đang hỏi, em có yêu anh không? Hay em có từng yêu anh không?"   Hà Lạc im lặng.   "Em đâu cần thành thật thế?" Phùng Tiêu cười khổ: "Tới lúc này rồi em cũng không chịu lừa gạt anh một chút, an ủi anh một chút?"   Với tính cách của Hà Lạc, mình đã cho rằng cô sẽ chọn Phùng Tiêu. Ấy vậy mà cuối cùng cô lại trở về bên Chương Viễn, từ trước đến giờ cô luôn lí trí, bây giờ cô muốn thử bồng bột một lần.   ******   "Mùa hạ thoáng qua" là một câu chuyện rất chân thực, rất gần gũi, thân quen. Chúng ta sẽ thấy được hình bóng của bản thân qua từng hành động vụng về của Hà Lạc, vì một người mà tới lớp học thêm, vì một câu nói của người trong lòng mà nhớ mãi.   Như Hà Lạc cứ nhớ mãi không quên một câu nói đơn giản của Chương Viễn: "Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời." Câu nói đó, là vô tình hay cố ý? Hay phải chăng từ lúc đó Chương Viễn đã muốn ở bên Hà Lạc cả đời?   Nhưng không phải ai cũng may mắn như Hà Lạc, được người thương đáp lại tình cảm của mình. Nếu như vậy, chúng ta sẽ giống với Châu Ninh Lị nhiều hơn, thầm yêu nhưng không dám nói, sợ mất luôn cả tình cảm bạn bè.   "Tôi biết trái tim cậu đề phòng người khác, biết chỉ khi đối đầu gay gắt mới có đủ dũng khí nhìn thẳng vào cậu. Sùng bái cậu như thần tượng, tình yêu lặng thầm thời thiếu nữ kết thúc thật nhanh khi hạnh phúc ngọt ngào ập đến. Nhưng chỉ có tôi không nỡ tạm biệt quá khứ, một mình đau khổ trước nỗi đau của cậu, lại sợ người khác cười nhạo tôi yêu đơn phương trong vô vọng."   Châu Ninh Lị yêu Chương Viễn, không hề sai, anh là chàng trai xứng đáng có được tình cảm của tất cả các cô gái. Dứt khoát từ chối tất cả những cô gái xung quanh, trong mắt chỉ có duy nhất một người. Cô ấy khẽ cong khóe môi, cả thế giới đều sẽ mỉm cười. Trong lòng anh, cô ấy là vầng mặt trời lấn át tất cả các vì sao. Chứng kiến một chàng trai xuất chúng yêu một người đầy nhiệt thành và đậm sâu như thế, bất cứ cô gái nào cũng sẽ động lòng.   Mối tình của Chương Viễn và Hà Lạc kéo dài từ thời niên thiếu ngây ngô đến khi trưởng thành, chín chắn. Ngỡ rằng sẽ chằng bao giờ chia xa, thế mà vẫn đôi người đôi ngả, ngỡ rằng đã vĩnh viễn để lỡ nhau, cuối cùng vẫn có thể bên nhau trọn đời. Một cái kết trọn vẹn cho một tình yêu nảy sinh từ những ngày niên thiếu, thật khiến người đọc không khỏi ước ao!   ******   Chú thích: "...": Trích từ truyện, đã được chỉnh sửa để phù hợp với bài review. "..."*: Trích "Tuổi xuân của em, tòa thành của anh"- Hồng Cửu.   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ký ức là không khí, tình yêu là khoảng cách giữa hai tòa thành. Đây không phải một cuốn tiểu thuyết hư cấu, mà là mối tình đầu chân thực thuộc về chính bản thân chúng ta, là thời thanh xuân thuần khiết đến mức khiến người khác nảy sinh lòng ghen tị. Tình yêu trong trẻo ngây ngô như vậy, khiến chúng ta mỗi khi nhớ về đều có cảm giác như được tắm mình trong ánh nắng lung linh, giữa một bầu trời xanh biếc. Năm ấy, Chương Viễn của thời cấp Ba tinh nghịch nhìn Hà Lạc nói: “Này bạn gì ơi, ngẩng đầu cho người ta nhìn kỹ chút xem nào.” Năm ấy, Chương Viễn nghiêng trái nghiêng phải trái móng vuốt của Hà Lạc: “Giờ đã là người của tớ rồi, có tròn hay dẹt cũng tùy tớ xử lý đúng không?” Năm ấy, Chương Viễn đứng suốt mười tám tiếng đồng hồ mới tới được Bắc Kinh, vô cùng mệt mỏi nói: “Cô bé lười, em lại vừa mới ngủ dậy đấy à?” Năm ấy, Chương Viễn đưa bức ảnh của Hà Lạc Gia Uyển cho Hà Lạc: “Anh vốn cho rằng, em sẽ trở thành nữ chủ nhân của nó.” … Năm mười sáu tuổi, trên đường tan học, Chương Viễn né đôi gang tay của Hà Lạc ném đến, cười nói: “Lấy oán trả ơn, Hà Lạc, tớ nhớ cậu cả đời.” Rất nhiều năm sau, ở nơi đất khách, Chương Viễn của tuổi trưởng thành nhìn thẳng vào mắt Hà Lạc, nhấn từng chữ một: “Hà Lạc, anh nhớ em cả đời, cũng muốn bên em cả đời.” Dứt khoát là thế, dũng cảm là thế, kiêu ngạo là thế, đến tiếng nức nở sau cùng cũng tràn ngập hơi ấm dịu dàng. Vậy nên, chúng ta cứ chần chừ chẳng chịu già đi, giống như cầm lên cuốn sách này rồi chỉ rón rén đọc từng chút một. Vậy nên, trước khi chúng ta già đi, xin hãy nâng niu cuốn sách này, giống như nâng niu cất giữ trong trái tim mình những ký ức của cả thời thanh xuân. Mời các bạn đón đọc Mùa Hạ Thoáng Qua của tác giả Minh Tiền Vũ Hậu.
Ngọt Như Mật
Văn án: Giai đoạn đầu thả thính lẫn nhau thủ đoạn cao siêu, giai đoạn cuối tập trung bán đường. _ _ _ _ _ _ Người người trong trường trung học đều biết Lộ Lâm lạnh lùng kiêu ngạo, một lòng chỉ nghĩ tới học tập. Tận đến khi khóa của bọn họ có học sinh chuyển trường chuyển tới, xinh đẹp lạnh nhạt mà phiêu dật, ngay cả giáo viên đối mặt với cô cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng. Buổi tối, tại ký túc xá của nam sinh, có người nhắc tới học sinh chuyển trường, nói cô nàng eo nhỏ như nào, chân dài như nào, đẹp thì đẹp thật, mà quá lạnh lùng rồi. Những người còn lại đều đồng ý, lại hỏi Lộ Lâm thấy thế nào. Cậu ta lạnh lùng đáp một câu:"Không để ý." Mọi người nghĩ thầm: Học bá chính là học bá, một lòng hướng học nha. _ _ _ _ _ _ Đêm ấy, Lộ Lâm nằm trên giường ngủ, nhận được tin nhắn của học sinh chuyển trường. "Ngày nghĩ thì đêm mơ, cậu nhớ nghĩ đến tớ nhiều vào, đêm sẽ mơ thấy tớ nha." Sau đó, có tiết thể dục điểm danh, hai người đồng thời vắng mặt. Thầy thể dục cho ủy viên thể dục đi tìm bọn họ, ai ngờ lúc ủy viên thể dục cùng vài bạn học đẩy cửa phòng học ra liền nhìn thấy Lộ Lâm ôm eo học sinh chuyển trường đè cô xuống bàn học. Học sinh chuyển trường đỏ mắt: "Tớ sai rồi."   Nhắc nhở của reviewer: Truyện dành cho lứa tuổi dưới 18, là tuổi tâm hồn, không phải tuổi cơ thể. Vậy nên, những tâm hồn già cỗi xin mời lui bước quay đầu! (Những tâm hồn già cỗi bị ghét bỏ lặng lẽ đi ra... Reviewer: Những tâm hồn tuy già nua nhưng muốn trẻ hoá cũng có thể đọc nha ^^ Những tâm hồn già nua hân hoan quay trở lại~~~) Thường nghe nói, trên đời có những người ngay từ khi sinh ra đã đứng sẵn ở vạch đích, mà mình muốn được bổ sung thêm: trong chuyện tình cảm, đôi khi cũng sẽ như vậy, bao nhiêu người muốn có được trái tim của người ấy, nhưng có một người, ngay từ lúc bắt đầu thích và theo đuổi người ấy, thì người đó cũng đã đứng ở vạch đích rồi: bởi họ được người kia động lòng yêu thích và mở rộng cánh cửa trái tim đón chào. Tựa như khi Mễ Đường theo đuổi Lộ Lâm. Tựa như khi Lộ Lâm dung túng cho Mễ Đường theo đuổi anh, duy nhất mình cô, chỉ riêng mình cô. Ngày Mễ Đường nhập học tại trường cao trung Trường Lễ, trời nắng gắt. Đại tiểu thư cành vàng lá ngọc vốn không quen chịu khổ vừa chuyển từ Miền Bắc mát mẻ đến Miền Nam nóng bức vẫn còn chưa kịp thích ứng. Nhưng cái nóng khiến cô ghét bỏ ấy ngay lập tức đã dịu lại vào giây phút cô nhìn thấy Lộ Lâm. Giống như người lữ hành đang mỏi mệt bôn ba trên sa mạc khô cằn bỗng phát hiện ra ốc đảo xanh tươi, và được ban cho một ngụm nước mát lành tinh khiết vậy. Thế là ngay từ ngày đầu tiên đi học tại ngôi trường mới, học sinh chuyển trường Mễ Đường, cô công chúa nhỏ nhà họ Mễ, đệ nhất mỹ nữ xinh đẹp yêu kiều, đã có cho mình mục tiêu lớn: quyết định theo đuổi anh chàng học thần vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, quanh thân tản ra hơi thở kiêu ngạo khiến người ta không dám đến gần, cũng là cây vạn tuế ngàn năm không biết nở hoa trong mắt thần dân lớp 11 ban 3 khối Khoa học tự nhiên này. Anh lạnh như băng, không sao, vì cô đang nóng như lửa. Vừa vặn sẽ làm tan chảy tảng băng trong anh. (Mễ Đường tiểu thư có lời muốn nói: Không phải chủ động theo đuổi, mà là hấp dẫn. Thích thì trêu, chứ mình không có theo đuổi cậu ấy! Reviewer: Mễ Đường tiểu thư cao quý lãnh diễm nói thế nào thì chính là thế đó!) Bước đầu tiên trong kế hoạch: tiếp cận bằng cách học chung lớp. Tác chiến: Lớp của học thần chỉ toàn học sinh giỏi chọn lọc sao? Vừa vặn Mễ Đường tiểu thư, học tra chính thống, tuy học không giỏi nhưng bố lại rất nhiều tiền, vậy nên, chỉ cần mở lời bảo đại-gia-nhiều-tiền nhà mình nói qua với Hiệu trưởng một tiếng là được rồi. Bước thứ hai trong kế hoạch: trêu ghẹo, trêu ghẹo và tiếp tục trêu ghẹo Lộ Lâm a~ Tác chiến: Ngồi gần bàn, phát thanh bài hát trước toàn trường, trêu chọc qua Wechat, tặng đồ ăn, vẽ tranh,... (Nội tâm đối tượng bị trêu ghẹo Lộ Lâm: Mễ Đường mau tới đây trêu ghẹo tớ nữa đi~) Trích đoạn sương sương 101 câu nói gây thương nhớ của Mễ Đường tiểu thư: "Mễ Đường tiểu thư: Đêm nay đừng đóng cửa sổ, mình muốn lẻn vào trong giấc mơ của cậu... Lộ Lâm học thần: Được" "Lộ Lâm: Cậu vẽ lúc nào? Mễ Đường: Lúc làm bài thi thì nhớ đến cậu. Lộ Lâm: Lúc làm bài thi phải nghiêm túc. Mễ Đường: Ừ, nghiêm túc nghĩ đến cậu~" "Mễ Đường học tra: Nếu như cậu muốn mình học tốt hơn, thì mình sẽ trích một phần thích cậu ra để lên chuyện học, nhưng chỉ một chút mà thôi, mình vẫn thích cậu nhất." Thế đó, cho nên đúc kết lại, quá trình truy "thần" này nếu phải tóm gọn trong một chữ sẽ là: ngọt, hai chữ: rất ngọt, ba chữ: ngọt như đường, nhấn mạnh thêm bằng bốn chữ thì chỉ có thể là: ngọt mà không ngấy! Đúng thế, viết truyện ngọt cũng là một nghệ thuật, và tác giả viết truyện ngọt sẽ phải như một đầu bếp tài hoa. Nêm nếm, pha chế mọi thứ nguyên liệu một cách vừa vặn để khiến người đọc không cảm thấy quá ngán và mệt mỏi vì phải ăn cẩu lương liên tục. Điều mà mình nghĩ là tác giả cuốn truyện này đã làm được, làm rất tốt~: Một chút bá đạo tùy hứng của "chị đại" Mễ Đường, pha vài phần đáng yêu, vài phần ngây ngô của tình đầu, một chút ngoài lạnh trong nóng của Lộ Lâm, thêm "thích mà không nói", thêm dung túng thiên vị vô hạn... vậy là chúng ta đã có cặp đôi "mật đường" hoàn hảo rồi: "Anh nhẹ nhàng nếm thử chút ngọt ngào em nói yêu anh Vẫn còn đây dư vị dịu dàng em trao Anh nhẹ nhàng nếm thử chút hương vị quyến rũ nồng nàn Em là tất cả những gì anh hằng mơ ước Anh nhẹ nhàng nếm thử chút ngọt ngào em nói yêu anh Chẳng nỡ lòng nào ăn mất viên kẹo biết cười Anh nhẹ nhàng nếm thử một chút thôi dù là không nhiều Nhưng anh sẽ đón nhận tất cả tình yêu em dành."* Có lẽ trong một dàn soái ca mỹ nữ ngôn tình muôn màu muôn vẻ, cá tính có, bá đạo có, độc đáo có... thì Lộ Lâm hay Mễ Đường không phải là những nhân vật quá mức nổi bật. Nhưng mình cảm thấy tác giả cũng đã phần nào thành công khi xây dựng nên con người họ. Một Mễ Đường tiểu thư con nhà giàu chính cống, được cưng chiều, rất tùy hứng nhưng không làm loạn, mỹ nữ chị đại lạnh lùng cao ngạo với cả thế giới nhưng lại siêu cấp ngoan hiền đáng yêu trước người con trai mình thích. Một Lộ Lâm học bá dường như chỉ biết học hành, kiệm lời, tích chữ như ngọc, ít khi chủ động nhưng bù lại, rất biết phối hợp với cô gái của mình, mặc cô tùy hứng, lời vàng một khi thốt ra thì sẽ khiến người ta khó cưỡng lại được sự rung động. Anh từng khép mình trong thế giới riêng nhưng thế giới đó đã mở ra vì cô, sống động ngập tràn hương sắc vị khi có cô. Hai con người bề ngoài nhìn lạnh nhạt với thế giới nhưng ở bên nhau thì lại toé lửa, cảm giác như sự ấm áp của họ là dành hết cho nhau, hay có lẽ, mỗi người chính là tác nhân khơi gợi sự dịu dàng nơi đáy lòng đối phương chăng?! *** "Ngọt như mật", truyện như tên, là một câu chuyện thanh xuân vườn trường rất ngọt ngào rất dễ thương, và chỉ có thế. Hoàn toàn không phải loại truyện cảm động, sâu sắc hay ý nghĩa gì đó, dùng để khuyến khích chúng ta phấn đấu trong học tập hay cuộc sống cũng không có, mặc dù về sau, một Mễ Đường siêu cấp tùy hứng vì để có thể ở bên Lộ Lâm thì đã cố gắng chăm chỉ học hành hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Đại khái thì, đây đúng là một cuốn truyện theo tiêu chí giải trí điển hình. Không cầu mang não, chống chỉ định những thành phần nghiêm túc. Vì thế khi đọc câu chuyện tình yêu học đường này, quả thật thuy thoảng, tinh thần học sinh ba tốt chăm ngoan học giỏi (chém ????!) trong mình cũng có chút suy nghĩ kiểu "Mễ Đường tiểu thư ơi, cô tưởng nhà cô giàu, cô xinh đẹp là có thể kiêu ngạo tuỳ hứng như vậy được sao? Không có chí hướng không chịu học hành chỉ lo theo đuổi trai thế ư???" Nhưng sau đó nghĩ kĩ lại thì...... Nhà giàu như vậy, nghiêm túc học hành để làm gì?! Lớn lên xinh đẹp như vậy, không tận dụng để làm gì?! Đúng thế, nếu đã có mọi lợi thế như vậy, tất nhiên là phải hảo hảo sống theo ý mình, làm việc mình muốn làm, theo đuổi người con trai mình thích mới là không có lỗi với bản thân a~ Cho nên, Mễ Đường tiểu thư à, cô thắng!!! Điểm trừ duy nhất của cuốn truyện này, nếu phải nhắc đến, hẳn là nếu như phần mở đầu triển khai chậm rãi theo kiểu tác giả đang dẫn độc giả cùng nhau thảnh thơi dạo bộ ngắm cảnh, nhưng về cuối đột nhiên tác giả lại viết như đang thi chạy marathon vậy, mọi thứ diễn biến hơi nhanh và hơi cụt, có chút khiến người ta hơi khó thích ứng. Người ta còn muốn biết nhiều hơn lúc hai người yêu nhau nơi đại học như thế nào, cầu hôn ra sao, tạo em bé bằng cách nào a (????)~ Dù vậy, tựu chung, nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện tình thanh xuân nhẹ nhàng, sủng ngọt, giúp thư giãn giải toả stress thì mình xin được đề cử "Ngọt như mật", với mạch truyện chậm rãi, không có kích thích hay bất ngờ, càng không có cẩu huyết ngược tâm, nhưng nó tựa như những làn gió dịu nhẹ của mùa thu, mơn man, vờn quanh trái tim bạn; lại tựa như một cốc trà sữa vị dâu tây khiến người ta dễ dàng chìm đắm vậy~ "Có bao nhiêu kẹo cũng không ngọt bằng một phần của em, em là mật ngọt nhất trên đời này, cũng là Mễ Đường của một mình anh"** *, Lời bài hát Ngọt ngào, ca sĩ Châu Kiệt Luân. **, Trích dẫn truyện. *** Mùa hè ở miền nam nóng hơn so với miền bắc, ánh mặt trời vừa chói chang vừa độc hại, không khí oi bức, bốn phía xung quanh như cái nồi hấp, làm cho người ta cảm thấy bực bội. Mễ Đường vừa mới xuống xe đã cảm thấy không chịu nổi cái loại cảm giác như bị nướng chín này. Bên trong và bên ngoài xe như là thiên đường và địa ngục, nếu không phải hẹn chờ Tạ Phong ở đối diện bên kia đường thì cô quả thật muốn lên xe về nhà ngay lập tức. Cảm thấy vô cùng buồn bực khó chịu nhưng cô vẫn chịu đựng, lấy một cái ô từ trong túi mở ra. Mễ Đường nghĩ thầm, may mà khi ra ngoài cô đã thoa hai lớp kem chống nắng. "Nhị tiểu thư, cô đi đường cẩn thận." Lão Dương lái xe kéo cửa kính xe xuống nói. "Vâng." Mễ đường rầu rĩ trả lời. Đúng lúc này, Tạ Phong đã nhìn thấy Mễ Đường, cậu ta gọi lớn tên của cô, "Chị Mễ!" Nghe tiếng gọi của cậu ta mà mấy người qua đường nhìn lại, sắc mặt của Mễ Đường sa sầm, vừa chạy về phía Tạ Phong vừa nói: "Cậu im miệng ngay." "Hi hi, đã lâu không gặp chị Mễ, thiếu chút nữa em không nhận ra chị!" Tạ Phong vừa trêu vừa cười, "Chị Mễ càng ngày càng xinh đẹp!" "Lâu không gặp? Mới có ba tháng." Suốt kỳ nghỉ hè dài Tạ Phong mới có ngày trở về một lần, cho nên bây giờ hai người mới gặp lại nhau. Mễ Đường cảm thấy nóng muốn chết, nhìn mồ hôi trên mặt cậu ta, ghét bỏ nói: "Cách xa tôi một chút, hôi muốn chết." "Làm sao mà hôi, trước khi đi ra ngoài em đã tắm rồi." Tạ Phong không để ý nói. "Tóm lại, cậu cách xa tôi ra." Mễ Đường nói. "Được rồi được rồi, chị Mễ vẫn sạch sẽ như vậy." Tạ Phong phất tay, cười tươi lấy lòng. Mễ Đường lúc này mới gật đầu, "Đi thôi." "Chị Mễ, sao chị lại đột nhiên chuyển trường?" hôm qua Tạ Phong nhận được điện thoại của Mễ Đường mà hoảng sợ, cậu và Mễ Đường trước đây học cùng một lớp nhưng vì ba cậu chuyển công tác đến nơi khác nên học kì trước cậu phải chuyển trường tới thành phố này. "Không sao, chuyển nhà." Mễ Đường mím môi, bộ dạng lười biếng không muốn nói nhiều, cô nâng mắt lên nhìn Tạ Phong: "Nghe nói cậu ở bên này sống không tồi? Lão đại của cả trường...... hả?" "A hi hi" Tạ Phong xấu hổ sờ mũi Trước kia hai người bọn họ học ở thủ đô, trong trường học đều là con nhà phú nhị đại, quan nhị đại ngay cả tinh nhị đại cũng có không ít, Tạ Phong chỉ là con nhà giàu mới nổi nên ở đây không được coi là gì vẫn luôn đi theo Mễ Đường lăn lộn. Cho đến tận khi cậu chuyển trường đến thành phố nhỏ phía nam này. Tạ Phong là người miền Bắc, thân hình cao lớn, còn từng học võ, tuy rằng là bán dũng thủy*, nhưng lúc trước còn ở trường và lúc này thì lại không giống nhau. *Đây là cách nói ẩn dụ của người địa phương, chỉ người ngu ngốc, không thông mình, học tập kém. Nam sinh miền nam ở đây vóc dáng đều thấp hơn so với cậu ta, với chiều cao một mét tám mươi sáu đứng giữa đám học sinh cũng đủ để kiêu ngạo, hơn nữa so với Lão Đại trong trường thì thật sự không để vào mắt. Mời các bạn đón đọc Ngọt Như Mật của tác giả Dư Vi Chi.