Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Truyện Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai của tác giả Nhan Ngữ Hâm thuộc thể loại ngôn tình với tình huống cực kỳ bá đạo. Hạ An Nhiên là một cô gái cực kỳ nhân hậu, có tấm lòng thương người nên cô đã đưa đứa bé này đến báo với cảnh sát, nhưng nào ngờ đứa bé dễ thương đó lại nhận cô là mẹ nó. Còn điều bất ngờ hơn là nó biết cả số điện thoại của Tô Mộc Thần – bạn trai của An Nhiên, và nhận hắn làm cha.  Cô quá bất ngờ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Rốt cuộc đứa bé bày là ai, nó có mối quan hệ gì với hắn, đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ. Hãy theo dõi truyện để biết được những câu trả lời này. *** Chuẩn bịsang thu, nhiệt độ thành phố C vẫn còn rất nóng, có thể nghe thấy tiếngphả từng đợt khí lạnh rì rì của điều hòa nhiệt độ, dần dần sẽ có một cảm giác phiền chán.Hạ An Nhiên ngồi một chỗ, thầm nghĩ bật điều hòa hay không cũng chẳng khác là bao.Cảm giác mồ hôi dính nhớp nháp chẳng hề biến mất, nhất là chỗ tiếp xúcvới thân thể, cảm giác ấy lại càng thêm mãnh liệt.Giờ phút này, cô mới hiểu ra, cái gì gọi là “đứng ngồi không yên”.Nếu mùi vịkhông thoải mái này là “đứng ngồi không yên”, như vậy, ánh mắt của người ngồi đối diện cô kia, thì phải thực sự khiến cô như đứng đống lửa, nhưngồi đống than .Ngồi đối diện Hạ An Nhiên là một người đàn ông.Một người đàn ông trung niên.Bụng biahơi to, thân mặc bộ cảnh phục mùa hè ngắn tay, mỏng màu lam có chút bósát, nhưng trên mặt nở một nụ cười thân thiện thường thấy của các chúcảnh sát.Cho dù làtươi cười, dễ gần nhưng cũng chẳng thể trấn an được tâm trạng buồn bựccủa Hạ An Nhiên lúc này. Chẳng phải người nào cũng có thể lý giải đượctâm tình của cô bây giờ.“Cô gái,thực ra hiện nay việc tảo hôn có con là chuyện bình thường, tuy hơi rắcrối ồn ào, nhưng cũng không thể nhất thời tức giận mà bỏ rơi đứa trẻchứ.”Chú cảnhsát trung niên nói xong cười hà hà, khiến cơ thịt trên mặt dồn vào mộtchỗ, ôm trọn lấy chiếc cằm, như một đóa hoa thược dược nở rộ, bắt đầugiảng giải tâm lý và giáo dục gia đình cho Hạ An Nhiên.“Chú cảnh sát, đứa bé này thực sự không phải con cháu!”Hạ An Nhiên nhíu mày, lặp lại câu nói này lần thứ N.Nghe thấy kháng nghị, khuôn mặt chú cảnh sát nhân dân có chút cứng ngắc, vô cùng bất mãn.“Ha, cô bé, không phải chú nói cháu, nhưng cháu nhìn đứa trẻ này đi, mập mạp trắngtrẻo, lại rất khôi ngô nha. Chưa nói tới chuyện vợ chồng cãi nhau, đểliên lụy đến đứa trẻ là đã không đúng rồi ….”Chú cảnhsát nhân dân rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, giống như lí dothoái thác kéo dài thêm lần nữa của bác gái với ủy ban nhân dân.Hạ An Nhiên cảm thấy đau cả đầu, tuy rằng trong lòng mất kiên nhẫn, nhưng ánh mắtvẫn nhìn lại lí do thoái thác mà đối phương đưa ra hiện đang ngồi tronglòng mình.Hạ An Nhiên không thể không thừa nhận, đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mập, ngũquan xinh đẹp có thể thấy nét tuấn tú sau này. Vốn nó đang ngồi ngayngắn, nhưng vì cô cúi đầu ngắm nghía, nên cả thân thể mềm mại kia lạinhào vào lòng, cánh tay bé nhỏ bụ bẫm choàng qua lưng ôm chặt cô. Nhiệtđộ bàn tay xuyên qua chiếc áo hè mỏng manh truyền đến cơ thể, khiến thân nhiệt cô nóng thêm vài phần.Bé con hơingẩng đầu, chớp đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên trong sáng, chu cái môihồng hồng nhỏ xinh, một giọng nói non nớt mềm mại vang lên.“Mẹ, phải về nhà sao?!”Một quả bom nổ “đùng”, xóa tan câu “Giọng nói của bé con thật dễ thương” mà Hạ An Nhiên định thốt lên.Dưới đây là quá trình phát sinh sự việc.Đi trên đường bất chợt gặp một tiểu quỷ ôm đùi bạn gọi “Mẹ”, so với thấy một gã bệnh hoạn thích cởi chuồng còn kinh khủng hơn.Gặp tênbiến thái còn có thể gọi 110 trình báo hắn đang gây ảnh hưởng tới diệnmạo thành phố, còn với tên tiểu quỷ gọi bạn là “Mẹ”, cho dù tới đồn công an cũng không thể nói rõ ràng được.Mà nay Hạ An Nhiên, thật bất hạnh đã gặp phải một tên tiểu quỷ luôn bám chặt gọi cô là “Mẹ” như thế.Hạ An Nhiên ngẩng đầu, cô đã trở thành con gái của chú cảnh sát trung niên đangcười tủm tỉm, ánh mắt thân thiết nhìn đứa bé ngồi trong lòng cô.Đầu óc Hạ An Nhiên như bốc hỏa.“Chú cảnhsát, hãy tin cháu, đứa bé này thực sự không phải con cháu. Năm nay cháuvừa tốt nghiệp Đại học, mới hai mươi mốt tuổi thôi!” Hạ An Nhiên cườngđiệu, “Chú nhìn đứa bé này đi, ít nhất cũng phải hai, ba tuổi rồi!”“Hai mươimốt ư, đã đến tuổi kết hôn!” Chú cảnh sát cầm chiếc cốc sắt của mình,uống một ngụm chè tươi, ra vẻ một vị cao tăng ngồi xuống ghế, từ tốnnói, “Trước ngồi xe, sau mua vé, đây cũng chuyện thường tình.”“Chú cảnh sát, chú có thể nói cháu bắt cóc trẻ con, nhưng tuyệt đối không thể tin đứa trẻ này là của cháu!”Bàn tay Hạ An Nhiên để xuống bàn, nếu không phải bận tâm đến đứa bé ở trong lòng, cô đã bức xúc đứng bật dậy đập bàn ầm ĩ rồi.Có gì chứcó con là điều không thể, cô là người trong sạch, chưa từng yêu ai, cũng không có con trước hôn nhân, đi trước thời đại. Cô luôn luôn tuân thủpháp luật, muốn yêu đương rồi mới đi đến kết hôn và sinh con!Nếu không phải vì thể diện của mình, Hạ An Nhiên đã nói vế sau ra rồi.Bà đây vẫn còn là xử nữ a a a a a…….“Phì ~~ “Một tiếng bật cười khẽ truyền từ cửa đến, Hạ An Nhiên quay đầu lại nhìn.Có haingười đang đứng ở cửa, trong đó một người bị còng ngược hai tay ra phíasau, người kia đang xách bả vai người nọ lôi vào trong.Tuy rằngkhông mặc cảnh phục, nhưng thấy hắn vẫy tay với chú cảnh sát, có lẽ cũng là người trong nghề. Nhưng vì hắn ta đứng ở chỗ khuất, nên trong phútchốc Hạ An Nhiên không nhìn rõ bộ dạng anh chàng cảnh sát mặc thườngphục kia.Tuy nhiên cô dám khẳng định, hắn nhất định vừa cười xong, bởi vì giọng nói và nét mặt hắn đều mang theo ý cười.“Hai ngườitiếp tục đi, cháu đưa tên này đến phòng thẩm vấn.” Giọng nói của hắnthực thuần phác, nhưng vẫn pha nét cười, “Đúng rồi, tiểu thư, bắt cóctrẻ con là tội rất nặng, chuyện này không nên nói lung tung.”Hạ An Nhiên muốn phản bác, nhưng hắn đã lôi tội phạm vào trong.“Cô gái, cô cũng nghe thấy rồi đấy?!”Giọng nói của chú cảnh sát đã kéo cô về thực tại.“Cháu nóiđứa bé này không phải con cháu, vậy tại sao nó lại gọi cháu là mẹ?!” Chú cảnh sát liếc cô một cái, sau đó mỉm cười dịu dàng với đứa trẻ ngồitrong lòng cô.“Anh bạn nhỏ, nói cho bác nghe, ai là mẹ cháu?!”Cánh tay đang ôm Hạ An Nhiên lại siết chặt thêm vài phần.“Mẹ, con muốn về nhà.”Một câu, hoàn toàn đẩy Hạ An Nhiên ngồi tù chung thân. Mời các bạn đón đọc Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai của tác giả Nhan Ngữ Hâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh của tác giả Tống Cửu Cẩn. Văn án: Thẩm Vọng Tân ra mắt công chúng năm năm, gương mặt mang nét hiền hòa tươi sáng, tính tình được công nhận tốt, vừa hợp tác cùng với người mới Tô Tinh Dã trong bộ "Quyền mưu" đã trở thành cặp đôi màn ảnh được chào đón nồng nhiệt nhất, “CP Vọng Tinh” của hai người phá đảo đất trời. Trong một lần phỏng vấn, Tô Tinh Dã được phóng viên hỏi về ấn tượng với Thẩm Vọng Tân. Tô Tinh Dã nhìn vào ống kính mỉm cười nhẹ nhàng, từ tốn nói: “Thầy Thẩm là người đi trước, rất biết cách chăm sóc người khác cũng giống như người anh trai.” Sau khi kết thúc phỏng vấn, Tô Tinh Dã về nhà đèn còn chưa bật sáng đã bị một đôi tay mạnh mẽ nắm lấy, sau đó bị ấn lên vách tường hơi lạnh, cô cảm nhận được hơi thở ấm nồng của người ấy, cô nghe thấy giọng nói có chút ám ách của anh, “Ngoan, gọi lại một lần nữa.” Yên tĩnh được hai giây, cô bật cười đỡ trán anh, bờ môi đỏ mọng hé mở: “Gọi cái gì chứ?” Văn án 2: Khí chất Tô Tinh Dã lạnh lùng, là “thần tiên tỷ tỷ” trong lòng người hâm mộ, mãi cho đến khi có một ngày đột nhiên đăng một dòng Weibo: Tô Tinh Dã S: Trở thành một fan sự nghiệp đạt tiêu chuẩn(*) của anh trai!! Anh ơi cố lên!! Đính kèm là một tấm hình phiếu thanh toán mua hàng thành công được cắt ra, phía trên hiện rõ chói lọi ID Weibo: Muốn làm Tinh Tinh của anh trai. Mãn Thiên Tinh: Má nó!! Tinh Bảo cắt sai nick rồi?!! Lượng Tân Tân: Cái khí phách ngút trời quen thuộc này!! Cái ID quen thuộc này!! Má nó!!! Dân cư mạng: Má ôi!!! Tài khoản phụ bị phát hiện tại chỗ!!! Chấn động cả nhà!!!! (*)Fan sự nghiệp: Cực kì quan tâm đến đường hướng phát triển, con đường sự nghiệp của idol. Rất chú ý đến công ty/đoàn đội, tài nguyên, số liệu và doanh thu. Những fans thuộc nhóm này thường thích những idol/nhóm nhạc có sự nghiệp thành công hoặc tìm mọi cách để phổ biến tên tuổi của idol đến mọi người nếu thần tượng của họ chưa nổi tiếng lắm (ST) *** 2019.09.15 Buổi chiều giữa mùa hè, nắng tắt dần, ráng chiều vàng rực rỡ chiếu qua ô cửa kính trong veo soi rọi vào bên trong, lưu lại lấm tấm trên sàn gỗ tối màu những chấm sáng lấp lánh. Một hồi lâu sau, tiếng nhạc trong phòng luyện tập cũng dần ngừng vang, người con gái ngồi dưới sàn toàn thân mặc một bộ đồ khiêu vũ màu đen, khuôn mặt trắng nõn, dáng người mảnh mai, mái tóc đen dài được búi cao, đang khom khom người chỉnh lại giày khiêu vũ. “Tinh Dã?” một giọng nữ nhẹ nhàng từ ngoài cửa truyền vào  Tô Tinh Dã nghe tiếng vô thức quay người lại, là giáo viên dạy khiêu vũ của bọn họ, Ôn Viện, “Cô Ôn?” Ôn Viện mỉm cười tiến về phía cô, “Tinh Dã, việc mà cô nói với em lần trước em suy nghĩ thế nào rồi?”  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Nhắc đến chuyện này thì phải bắt đầu từ tháng trước, một người họ hàng của Ôn Viện tên Triệu Hoa, là một vị đạo diễn, hiện tại đang quay một phim cổ trang chuyển thể đặc sắc, nhưng trong phim có một nhân vật mãi vẫn chưa chọn được người phù hợp. Vừa hay nhận được lời mời của Ôn Viện đến xem biểu diễn văn nghệ tại trường của bọn họ, rất khéo là Triệu Hoa vừa thấy đã ưng diễn viên múa chính trên sàn diễn lúc đó là Tô Tinh Dã. Bộ phim mà Triệu Hoa hiện đang quay tên là Triều Dương Công Chúa, trong phim có một vai nữ thứ n là Tiên Lạc cô nương, vũ đạo cao siêu, tuy đất diễn không nhiều, nhưng lại là một vai diễn vô cùng đặc sắc, là một nhân vật nữ được khắc họa đẹp nhất trong nguyên tác, lần đầu tiên xuất hiện được miêu tả như thế này: “Da trắng hơn tuyết, dung mạo thanh tú, tựa như thần tiên, một thân áo trắng váy dài, eo thon nhỏ nhắn, khi xoay vòng, váy tung bay tựa hoa sen trong gió, nhất là cái ngoảnh đầu nhoẻn cười, hết thảy phong tình đượm quanh khóe mắt...” Chính vì đoạn miêu tả này đã khiến cho trong đầu Triệu Hoa luôn ẩn hiện một bóng hình mỹ nhân, nhưng đã gần nửa tháng kể từ khi khai máy đến giờ, ông ta mãi vẫn chưa tìm được Tiên Lạc cô nương như mong muốn, cho đến khi nhìn thấy Tô Tinh Dã trên sàn diễn, dung mạo của mỹ nhân trong tưởng tượng lập tức hiện lên rõ nét. Tô Viện nhận lời nhờ vả của ông ta mà đi khuyên Tô Tinh Dã nhận lấy vai thứ Tiên Lạc cô nương. Tô Tinh Dã hé miệng nói rằng: “Cô Ôn, nhưng em không được đào tạo qua trường lớp, thật sự không sao chứ ạ?” Ôn Viện nỗ lực thuyết phục, “Những cảnh xuất hiện của vai diễn này chủ yếu đều là nhảy múa, lời thoại không hề nhiều, điều này em không phải bận tâm.” Thật ra Ôn Viện vẫn có điều còn chưa nói, đó chính là Tiên Lạc thuộc kiểu mỹ nhân lạnh lùng, ở điểm này, Tô Tinh Dã lại có nét tương đồng. Bà làm giáo viên vũ đạo của cô hai năm, cô lãnh đạm thờ ơ không tranh không đấu, như thể vĩnh viễn không có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cô, nói quá một chút, thực tế chính là lạnh lùng. Tô Tinh Dã rũ nhẹ đuôi mắt, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, vài giây sau, cô mới nói với Ôn Viện: “Được, em sẽ cố gắng hết sức ạ.” Sau khi về đến kí túc xá, Triệu Hoa liền ở trên Wechat liên hệ với cô. Triệu Hoa: Tiểu Tô, tôi nghe Tiểu Viện nói, cô thật sự đồng ý diễn vai phụ Tiên Lạc cô nương này hả? Tô Tinh Dã: Vâng, nếu tôi làm chưa đủ tốt, thì hi vọng đạo diễn Triệu rộng lượng bỏ qua cho. Triệu Hoa: Không vấn đề gì, không vấn đề gì, bình thường cô múa như thế nào thì cứ làm theo như thế là được rồi. Triệu Hoa: À, trường của các cô sắp nghỉ hè rồi nhỉ? Cô xem sau thượng tuần (*) tháng 7 có thể gia nhập tổ quay không? (*) thượng tuần: khoảng thời gian mười ngày đầu trong tháng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bây giờ đã là đầu tháng 7 rồi, trường của họ ngày 13 tháng 7 nghỉ hè, trung tuần có thể liền gia nhập tổ, thế là cô trả lời: Có thể ạ.   *** Thế là bên này ngày 13 tháng 7 sau khi nhà trường nghỉ hè, Tô Tinh Dã gọi xe đi tới sân bay, trên xe cô đặc biệt gọi về nhà báo một tiếng.   “Tinh Tinh, sao em lại không báo trước cho chị một tiếng hả, chị thấy hay là chị cùng đi Hoành Điếm với em nhỉ?” “Chị Vân, chị không cần lo cho em, em không còn là đứa trẻ nữa.” Dương Vân là quản gia sinh hoạt của Tô Tinh Dã, cuộc sống của cô luôn do chị ấy sắp xếp, dần dà tình cảm gắn bó, cũng khó trách tại sao chị ấy lại muốn cùng đi Hàng Châu với cô, “Nhưng mà…” Tô Tinh Dã ngắt lời của chị ấy, “Em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, huống hồ cũng chỉ có một tuần thôi mà.” Dương Vân cũng biết tính khí của cô, xem ra chỉ có thể dặn dò kỹ càng hết một lượt, rồi sau đó liền hỏi: “Tinh Tinh, chuyện này phải nói qua với ông chủ chứ?”  Tô Tinh Dã nghĩ một hồi, “Thôi đừng nói.” Dương Vân bên đầu kia điện thoại trầm lặng vài giây, rồi vang lên một tiếng “Haiz”. Lúc đến sân bay đã là hơn 9 giờ tối, Triệu Hoa sợ cô không tìm được đường, còn đặc biệt cử một người trong đoàn phim đến đón cô. Nhân viên đã nhìn qua hình của Tô Tinh Dã, vì thế vừa nhìn đã nhận ra cô giữa đám đông người. Cô ấy cảm thấy so với trong hình cô còn đẹp hơn gấp bội, thân hình mỹ miều này, thật không hổ là người học múa, khó trách đạo diễn Triệu vô cùng kiên trì mời cô đóng phim. Ngẩn ra vài giây cô ấy mới sực tỉnh, vội vàng vẫy tay về phía cô, “Chị Tô, chị Tô.” Tô Tinh Dã nhìn thấy một cô gái đang ra sức vẫy tay, vừa vẫy vừa chạy về phía cô.   “Xin chào chị Tô, em là Tiểu Mặc nhân viên của đoàn phim Triều Dương, đây là thẻ nhân viên của em, đạo diễn Triệu sai em đến đón chị.” Tiểu Mặc vừa nói vừa đưa thẻ nhân viên cho Tô Tinh Dã xem.  Tô Tinh Dã xác nhận thẻ nhân viên của cô ấy xong rồi gật nhẹ đầu. Tiểu Mặc dang tay ra định đón lấy hành lý của cô, Tô Tinh Dã lịch sự từ chối, “Không sao, chị tự lo được.” Lúc ra khỏi sân bay, Tiểu Mặc âm thầm đánh giá cô đến mấy lần. Thật ra cô ấy vào ngành này không phải ngày một ngày hai, cũng từng thấy rất nhiều nghệ sĩ nữ vô cùng xinh đẹp, bởi vậy mới nói Tô Tinh Dã tuyệt đối không phải cô gái đẹp nhất trong số những người cô ấy từng thấy, nhưng tuyệt đối là người có khí chất nhất, khí chất này khó mà dùng ngôn từ nào để hình dung, thanh lệ thoát tục, đại khái là kiểu người như vậy. Tiểu Mặc đưa cô đến khách sạn mà đoàn làm phim đang ở, đến khách sạn đã là mười giờ hơn rồi, “Chị Tô, bên em đã lấy danh nghĩa đoàn làm phim thuê cho chị một phòng, đạo diễn Triệu bọn họ vẫn còn ở đoàn làm phim, sáng sớm mai sáu giờ em sẽ đến gọi chị, chúng ta sáu giờ rưỡi xuất phát, em sẽ đưa chị đi nhập đoàn, hôm nay khuya quá rồi, vâỵ chị nghỉ sớm đi nhé?” Tô Tinh Dã gật đầu với Tiểu Mặc, “Được, vậy thì phiền em nhé.”  “Không phiền, không phiền ạ.”     * Sáng sớm sáu giờ ngày hôm sau, Tiểu Mặc đúng giờ qua gõ cửa phòng của Tinh Dã, nhưng gõ vài tiếng rồi mà không có phản hồi, không phải do trong lòng còn đắn đo chần chừ hay lẽ nào vẫn còn chưa ngủ dậy? Đúng lúc cô ấy đang thấy phiền não vì tối qua không lưu số điện thoại hay Wechat của Tinh Dã, đột nhiên ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, cô ấy vô thức nghiêng người nhìn qua, thì chính là người mà cô ấy cho rằng vẫn chưa ngủ dậy, Tô Tinh Dã. Cô lúc này đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng sữa, tóc đen dài được cột sau đầu, không thoa phấn son, cứ thế phô bày mặt mộc. Tiểu Mặc nhìn cô, âm thầm nuốt xuống vài ngụm, làm sao đây? Hình như cô ấy bị một người con gái mê hoặc mất rồi?! “Chị Tô, chị đi chạy bộ buổi sáng đấy ạ?”  Tô Tinh Dã đã bước tới trước mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu với cô ấy, “Ừ, đúng vậy.” Tiểu Mặc trầm ngâm, hèn gì dáng người đẹp đến thế, người học múa còn tự giác kỷ luật, không đẹp mới lạ! “Ngại quá, đợi chị mấy phút nhé, chị tắm nhanh một cái thay bộ đồ là xong ngay.” Tô Tinh Dã nói với Tiểu Mặc. Tiểu Mặc gật đầu lia lịa, “Được được, không vội.”  Khoảng mười phút sau, Tô Tinh Dã bước ra, bộ đồ thể thao được thay bằng áo thun trắng, quần jean cạp cao, giày đế bằng, tóc dài sấy khô được vắt ra sau, không trang điểm, mặt mày trắng trẻo, ngũ quan tinh tế, răng trắng môi hồng, Tiểu Mặc cảm thấy ngoài khí chất mỹ nhân ra, cô còn có thể có thêm cái danh hiệu mỹ nhân mặt mộc! Phim trường này có không ít đoàn làm phim, xuống xe xong đi theo Tiểu Mặc lòng vòng cả buổi mới tới được đoàn làm phim “Triều Dương công chúa” của bọn họ.     *** Trì Hủ trông thấy một bóng dáng cao gầy từ xa, ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, đánh tiếng chào người trợ lý ở bên cạnh rồi nhanh chân đi về phía đó. Cậu ta quàng lấy vai của Thẩm Vọng Tân, hí hửng cười nói: “Anh, chào buổi sáng.” Thẩm Vọng Tân bị cậu ta bá vai thì hơi khom người xuống, nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, “Ừ, chào buổi sáng.”  Thật ra đây là lần đầu tiên bọn họ hợp tác với nhau, bởi vì mọi người tuổi tác tương đồng, hơn nữa Trì Hủ luôn cảm thấy trên người Thẩm Vọng Tân có một sức hút kì lạ, vì thế đặc biệt thấy hợp gu với anh.  “Phải rồi, em nói với anh một chuyện.”  “Nói.” “Đó là cái vai Tiên Lạc trong phim của chúng ta, em vừa mới nghe nhân viên nói là đã chốt diễn viên rồi, sáng nay nhập đoàn, sinh viên học viện múa Bắc Kinh, nghe nói đẹp hết sảy.” Thẩm Vọng Tân gật đầu “ờ” một tiếng. Trì Hủ, “Anh ờ thế thôi hả?” “Không thì phải thế nào?” “Ai dà, anh hai ơi, anh nhạt nhẽo như vậy luôn hả?” Trì Hủ có chút chán nản, bọn họ quen biết cũng được một thời gian, nhưng cậu ta thật sự cảm thấy Thẩm Vọng Tân đã phát huy chủ nghĩa không gần nữ sắc lên đến cực đại rồi. Trên đường đi đến phòng hóa trang, Trì Hủ bất ngờ níu lấy cánh tay Thẩm Vọng Tân, “Từ từ từ từ… anh xem anh xem, anh xem người đi cùng Tiểu Mặc đằng kia có phải là Tiên Lạc không?” Thẩm Vọng Tân theo hướng tay Trì Hủ chỉ mà nhìn qua, quả nhiên trông thấy đứng bên cạnh Tiểu Mặc là một cô gái có vóc dáng mảnh dẻ, quay lưng về phía bọn họ. “Lẽ nào thân hình của dân học múa đều ưu tú như vậy sao?” Cô gái vươn thẳng lưng, tóc dài ngang eo, áo thun trắng đóng thùng trong quần jeans đen. “Chỉ nhìn bóng lưng thôi mà đã biết nhất định là rất xinh đẹp.” Trì Hủ nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh, anh nói xem có nên qua đó chào hỏi một tiếng không?”  Thẩm Vọng Tân liếc cậu ta một cái, “Để tôi xem cậu có bị đạo diễn Triệu mắng té tát không.”   Trì Hủ: “……” Thôi được rồi, vừa nghĩ tới đạo diễn Triệu là rùng mình rồi, chung quy là vừa nhập đoàn được một tháng, cậu ta đã bị đạo diễn Triệu mắng đến mức tinh thần tổn thương sâu sắc lại còn ám ảnh tâm lý nữa. Mời các bạn mượn đọc sách Một Lần Gặp Gỡ Một Đời Bên Anh của tác giả Tống Cửu Cẩn.
Trao Hơi Ấm Cho Em Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Trao Hơi Ấm Cho Em Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy của tác giả Thúy Vy06032008. Bạn đang đọc truyện Trao Hơi Ấm Cho Em: Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy của tác giả Thúy Vy06032008. Số phận vẫn luôn trớ trêu như vậy. Có người từ nhỏ đã sống trong nhung ấm lụa êm, có người sinh ra đã phải chịu nhiều tổn thương. Như cô, một cô gái sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Từ khi cô chào đời đã mang theo một nỗi thất vọng cho gia đình, khiến gia đình ghét bỏ. Đặc biệt là bà nội cô, bà ấy không hề yêu thương cô mà còn không thèm nhìn lấy một cái. Nếu yêu thích truyện ngôn tình ngược, bạn có thể đọc thêm Yêu Thầm Vợ Cũ hay Cục Cưng Có Chiêu. *** Tóm tắt: Cô là một cô gái sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Từ khi cô chào đời đã mang theo một nỗi thất vọng cho gia đình, khiến gia đình ghét bỏ. Đặc biệt là bà nội cô, bà ấy không hề yêu thương cô mà còn không thèm nhìn lấy một cái. Cô phải sống trong một gia đình lạnh nhạt, thiếu thốn tình yêu thương. Cô luôn phải cố gắng để chứng minh bản thân, để mong được gia đình chấp nhận. Nhưng rồi, cô gặp được anh, một người đàn ông ấm áp và yêu thương cô hết mực. Anh đã giúp cô vượt qua những khó khăn, và cho cô cảm giác được yêu thương. Review: Trao Hơi Ấm Cho Em: Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy là một câu chuyện tình yêu ngược tâm nhưng cũng rất ngọt ngào. Cô là một cô gái đáng thương, nhưng cô cũng là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Cuốn sách có nhiều điểm đáng chú ý. Đầu tiên, câu chuyện tình yêu của cô và anh rất chân thành và sâu sắc. Họ yêu nhau không vì tiền bạc, địa vị mà vì tình cảm thực sự. Thứ hai, cuốn sách có nhiều tình tiết cảm động, khiến người đọc phải rơi nước mắt. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng cô vẫn không bỏ cuộc. Thứ ba, cuốn sách có một cái kết đẹp, khiến người đọc cảm thấy thỏa mãn. Cô và anh cuối cùng cũng có thể ở bên nhau, và cô đã được gia đình chấp nhận. Tuy nhiên, cuốn sách cũng có một số điểm hạn chế. Một số tình tiết trong truyện hơi phi logic, khiến người đọc cảm thấy khó hiểu. Nhìn chung, Trao Hơi Ấm Cho Em: Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy là một cuốn sách đáng đọc. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và cảm xúc thăng hoa. Đánh giá: 4/5 sao. Một số nhận xét của độc giả: "Câu chuyện rất cảm động, khiến mình phải rơi nước mắt. Cô gái trong truyện thật đáng thương, nhưng cô cũng là một cô gái mạnh mẽ và kiên cường. Tôi rất thích cái kết của truyện, cô cuối cùng cũng có được hạnh phúc." "Cuốn sách viết rất hay, tình tiết lôi cuốn, nhân vật được xây dựng rất tốt. Tôi rất thích cặp đôi trong truyện, họ rất đẹp đôi." "Cuốn sách có một số tình tiết hơi phi logic, nhưng nhìn chung vẫn là một cuốn sách đáng đọc." Mời các bạn mượn đọc sách Trao Hơi Ấm Cho Em Nhẹ Nhàng Chiếm Lấy của tác giả Thúy Vy06032008.
Tình Đắng Khắc Vào Tim
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Tình Đắng Khắc Vào Tim của tác giả Triệu Song Hà. Ông Hà qua đời năm Hà Nhược Liên 15 tuổi, mẹ cô quyết định không đi thêm bước nữa mà một mình nuôi dạy con gái khôn lớn. Do gia đình còn nhiều khó khăn nên cô vừa học, vừa làm ở một nhà hàng. Những giây phút đầu tiên chạm mặt, thiếu gia Dịch Kính Nam đã đắm say, đêm về thao thức nhớ nhung và âm thầm theo đuổi. Hà Nhược Liên cũng yếu lòng như bao nhiêu cô gái ngoài kia, được quan tâm, nói lời mật ngọt, dù trái tim của cô bằng sỏi đá cũng có ngày rung động. Cả hai lén lút yêu nhau được nửa năm, dự định sẽ công khai với gia đình khi cô tốt nghiệp đại học. Nhưng rồi biến cố ập đến, Dịch Kính Nam gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Lợi dụng thời cơ đó, bà Dịch đã ủ mưu chia rẻ tình cảm, buộc Hà Nhược Liên phải chia tay với anh. Chuyện tình đứt đoạn giữa đường, sau hai năm gặp lại, hiểu lầm năm đó chồng chất hiểu lầm hiện tại, mối tình vốn dĩ dang dở liệu có thể hàn gắn...? *** Tóm tắt: Hà Nhược Liên và Dịch Kính Nam là hai người đến từ hai thế giới khác nhau. Hà Nhược Liên là một cô gái nghèo, phải vừa học vừa làm để phụ giúp gia đình. Dịch Kính Nam là một thiếu gia giàu có, được gia đình nuông chiều. Dù xuất thân khác biệt nhưng hai người lại có tình cảm với nhau. Họ lén lút yêu nhau được nửa năm, nhưng rồi biến cố ập đến, Dịch Kính Nam gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng. Lợi dụng thời cơ đó, bà Dịch đã ủ mưu chia rẻ tình cảm, buộc Hà Nhược Liên phải chia tay với anh. Sau hai năm, Hà Nhược Liên và Dịch Kính Nam gặp lại nhau. Mối tình vốn dĩ dang dở liệu có thể hàn gắn? Review: Tình Đắng Khắc Vào Tim là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào nhưng cũng không kém phần đau thương. Hà Nhược Liên và Dịch Kính Nam là một cặp đôi xứng đôi vừa lứa, nhưng họ lại gặp phải nhiều thử thách trong tình yêu. Cuốn sách có nhiều điểm đáng chú ý. Đầu tiên, tình yêu của Hà Nhược Liên và Dịch Kính Nam rất chân thành và sâu sắc. Họ yêu nhau không vì tiền bạc, địa vị mà vì tình cảm thực sự. Thứ hai, cuốn sách có nhiều tình tiết cao trào, khiến người đọc không thể rời mắt. Biến cố ập đến, chia cắt tình yêu của hai nhân vật khiến người đọc phải xúc động. Thứ ba, cuốn sách có một cái kết đẹp, khiến người đọc cảm thấy thỏa mãn. Hà Nhược Liên và Dịch Kính Nam cuối cùng cũng có thể ở bên nhau. Tuy nhiên, cuốn sách cũng có một số điểm hạn chế. Một số tình tiết trong truyện hơi phi logic, khiến người đọc cảm thấy khó hiểu. Nhìn chung, Tình Đắng Khắc Vào Tim là một cuốn sách đáng đọc. Cuốn sách sẽ mang đến cho bạn những giây phút thư giãn và cảm xúc thăng hoa. Đánh giá: 4/5 sao. Mời các bạn mượn đọc sách Tình Đắng Khắc Vào Tim của tác giả Triệu Song Hà.
Rơi Vào Tay Em
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Rơi Vào Tay Em của tác giả Nghê Đa Hỉ. Giới thiệu vắn tắt: 1. Buổi chiều hôm đó, Khương Từ vì lạc đường nên vô tình đi vào sân nhà của Thẩm Thính Nam, nghe thấy anh đang nói chuyện với bạn, giọng điệu khinh thường, “Tôi có thể có ý kiến gì chứ, một người mồi chài lớn và một người mồi chài nhỏ*, nhìn đã thấy phiền.” (*Bản gốc là 捞女 lao nữ: thường chỉ những người phụ nữ từ bỏ phẩm giá của mình, đánh đổi thể xác và linh hồn để lấy tiền.) “Ba tôi mấy năm nay càng già càng hồ đồ, trước khi dẫn người vào cửa cũng không biết điều tra lý lịch của người kia.” Năm đó Khương Từ vừa tròn mười tám tuổi, là thời điểm tâm tư nhạy cảm nhất, từ đó về sau, mỗi khi Thẩm Thính Nam ở nhà, cô đều ở trong phòng ngủ không ra ngoài, sợ chọc anh chán ghét. 2. Lúc đầu Thẩm Thính Nam thực sự rất khó chịu với cô em gái hời Khương Từ này, nhưng sau một thời gian ở chung sớm chiều, anh phát hiện cô gái nhỏ không hề đáng ghét như anh tưởng, ngược lại còn rất đáng yêu. Nhưng anh không hiểu tại sao Khương Từ cứ trốn tránh anh, mỗi lần nói chuyện với anh chưa được ba câu đã cố gắng muốn đi. Bạn tốt cười giỡn nói: “Bình thường có phải cậu bắt nạt cô gái nhỏ người ta không?” Thẩm Thính Nam nói: “Tôi cũng không có bệnh, một người đàn ông giận dỗi với cô gái nhỏ làm gì.” 3. Năm Khương Từ học đại học năm tư, mối quan hệ giữa mẹ cô và chú Thẩm kết thúc, hai người chia tay trong hòa bình. Khương Từ không còn lý do tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm nữa, cô rất nhanh đã chuyển ra ngoài. Tình cờ năm tư cô phải tìm việc làm, cô muốn về quê chăm sóc bà nội tuổi đã cao, thế là cô nộp hồ sơ xin việc ở Dung Thành quê cô. Gặp lại Thẩm Thính Nam đã là ba tháng sau. Đêm đó cô làm thêm giờ, lúc rời công ty luật đã là tám giờ tối. Nhìn thấy Thẩm Thính Nam đang dựa vào xe hút thuốc ở đối diện, cô nghi ngờ mình hoa mắt nhìn lầm. Cho đến khi Thẩm Thính Nam nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, nhịp tim cô bất giác chậm một nhịp. Sau khi sửng sốt mấy giây, cô đi đến trước mặt Thẩm Thính Nam, vẫn là Thẩm Thính Nam mở miệng trước, khóe môi nở nụ cười nói: “Chuyển đi cũng không chào tạm biệt tôi, ghét tôi như vậy à?” * Khinh thường nhất thời thoải mái, theo đuổi vợ thừa sống thiếu chết. HE, chênh lệch 7 tuổi. Chú thích: Trong lúc ba mẹ nam nữ chính yêu nhau, nam nữ chính không có tuyến tình cảm. Nhân vật chính: Khương Từ, Thẩm Thính Nam Một câu giới thiệu vắn tắt: Bằng lòng rơi vào tay em. *** Ngồi trên máy bay nhìn mây ngoài cửa sổ, Khương Từ nhớ lại mười tám năm ngắn ngủi trước đó của mình. Cô đã không còn ký ức gì về những chuyện trước năm ba tuổi, những ký ức thật sự được bắt đầu sau ba tuổi. Trong ký ức của cô, cô sống với bố mẹ trong một căn hầm rất nhỏ, quanh năm không có ánh sáng mặt trời, tối tăm và ẩm thấp, nên khi còn nhỏ cô thường bị bệnh mẩn ngứa khắp người. Từ khi còn rất nhỏ, cô đã biết tự chăm sóc mình, ba mẹ đi làm, cô ở nhà một mình đọc sách làm bài tập, đói bụng thì trèo lên ghế tự nấu ăn. Cô năm tuổi đã biết dùng bình gas, món đầu tiên học được chính là mì nước lọc. Cô không nhớ mình đã ăn bao nhiêu bát mì nước lọc, cô chỉ nhớ từ khi cô bắt đầu có ký ức, ba mẹ đã không ngừng cãi nhau. Mỗi lần hai người họ cãi nhau cô đều sợ hãi trốn vào một góc, nhìn ba mẹ đập phá nhà cửa thành một đống hỗn độn. Chờ đến khi hai người họ ngừng cãi nhau, cô lại hiểu chuyện đi nhặt lên từng thứ một. Mùa hè năm năm tuổi đó, lúc ăn tối, mẹ cô bỗng nhiên làm ầm ĩ chỉ vì một chuyện nhỏ. Ba cô nhấc bàn, bất ngờ nổi điên túm tóc mẹ, tàn nhẫn tát bà hai cái. Cô bị dọa đến bật khóc, chạy tới bảo vệ mẹ. Ba cô đẩy cô ra rồi bắt đầu đánh mẹ cô đến chết. Cô che trên người mẹ, ba cô liền đánh cả cô. Trong ký ức cô, lần đó mẹ không hề kêu lên một tiếng đau đớn nào, bà ấy chỉ xoay người ôm chặt cô vào lòng. Không biết qua bao lâu, ba cô cuối cùng cũng đánh đủ, ông ấy lấy tiền và chìa khóa rồi đóng sầm cửa ra ngoài, cả đêm không quay lại. Đêm hôm đó, cô bị mẹ đuổi về phòng nhỏ của mình ngủ. Nhưng cô không ngủ được, nằm trên chiếc giường nhỏ, qua cánh cửa khép hờ, cô thấy mẹ ngồi trên chiếc ghế âm thầm khóc nức nở. Mãi cho đến sau nửa đêm, cuối cùng mẹ cũng không rơi nước mắt nữa, bà ấy đứng dậy, lấy vali bắt đầu thu dọn đồ đạc. Vào thời khắc ấy, dù còn nhỏ nhưng cô lại nhạy cảm ý thức được mình sắp mất đi thứ gì. Cô vội vàng đứng dậy khỏi giường, mang dép lê bước ra cửa. Cô luống cuống đứng ở cửa, nhìn mẹ thu dọn đồ đạc, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đi sao?” Cô nhìn mẹ, nước mắt không kìm được chảy xuống, cô khóc hỏi: “Mẹ, con có thể đi với mẹ không?” Cô không biết lúc đó mẹ có do dự không, cô chỉ nhớ lúc đó mẹ dùng ánh mắt đau khổ nhìn cô rất lâu. Nhưng cuối cùng bà không nói gì, như đã hạ quyết tâm bỏ cô lại, bà xách hành lý lên, đi nhanh ra ngoài không quay đầu lại. Mời các bạn mượn đọc sách Rơi Vào Tay Em của tác giả Nghê Đa Hỉ.