Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên - Tịch Quyên

Cổ nhân nói nơi heo hút không thể sinh ra người hiểu lễ nghĩa quả nhiên không sai. Hắn thân là nhị thiếu gia của Trấn quốc công phủ tôn quý lại là biểu đệ ruột đương kim Hoàng Thượng lại bị lũ điêu dân này từ chối ân huệ, quá đáng hơn là nói hắn "đọc quá ít sách" Thế nhưng hắn không hiểu vì sao bản thân lại cứ thích tìm khó chịu, luôn cố gắng tìm cách trò chuyện với hắn ta. Mười năm trời, tháng nào cũng gửi thư cho hắn nhưng ba tháng đổi lại là một phong thư cãi lộn. Càng không ngờ hơn hắn ta lại dám cải nam trang đi thi, đậu luôn chức trạng nguyên. Dù là nam hay nữ thì hắn ta đều khiến người khác lo lắng như vậy. Không được! dù hắn có phạm tội khi quân phải chém đầu thì hắn cũng không muốn chỉ quen biết nàng có mười năm. *** Vốn dĩ quyển thứ tám mươi mà tôi viết không phải là chuyện này. Nội dung của câu chuyện ban đầu ấy tuyệt đối không có gì đặc biệt, chỉ là một câu chuyện ngôn tình bình thường, nhưng vì nó là quyển thứ tám mươi mà tôi viết trong sự nghiệp sáng tác của mình, càng là cột mốc hai mươi năm tôi trở thành "Tịch Quyên" nên xem ra phải rất thận trọng, thế nên, tôi không hề bất ngờ mà lao đầu viết... Tôi cũng không biết tại sao lại khó như vậy, mới viết được tám chương là quăng bản thảo, thật lâu cũng không có tâm trạng hoàn thành, thế là nó đã mất đi danh hiệu lấp lánh được tôi đánh dấu - "kỷ niệm quyển thứ tám mươi và hai mươi năm". Có lẽ, vận mệnh đã định mấy con số này rất ý nghĩa với tôi, vì thế nó không nên là một quyển ngôn tình hiện đại đơn giản nhưng không hề trơn tru. Quyển đầu tiên của tôi là truyện cổ đại, quyển thứ tám mươi cũng là truyện cổ đại. Thật thú vị. "Tình yêu đan xen thời gian" hoàn thành vào tháng bảy năm 1993, sau đó tôi được cho biết bản thảo được thông qua, tháng mười một xuất bản; lúc đó tôi cảm thấy mình chỉ là một vị khách qua đường trong giới ngôn tình, căn bản không định viết tiếp, quyển truyện ấy là quyển duy nhất trong đời được in thành sách, vậy cứ dùng tên thật để kỷ niệm. Mà bây giờ... tác phẩm vốn dùng tên thật để kỷ niệm kia đúng là một kỷ niệm hiếm thấy. Bởi vì chỉ có quyển đầu tiên được in mới có, đến quyển thứ hai, nhà xuất bản sẽ gọi điện thương lượng: cô lấy bút danh đi. Thế là, tôi cũng lấy bút danh mà không ngờ bút danh này lại dùng đến bây giờ chứ không phải chỉ dùng hai ba lần rồi chìm nghỉm trong biển sách mênh mông. Một bút danh có thể dùng đến hai mươi năm cũng là điều hiếm thấy; ngay cả bản thân tôi cũng không dám tin tưởng, suýt nữa đi mua bánh kem tự ăn mừng cho chính mình; trên bánh kem viết: Tịch Quyên, sinh nhật hai mươi tuổi vui vẻ. Sau đó tôi lại nghĩ, dù sao mình cũng đã qua cái tuổi ăn uống thả cửa cũng sẽ không béo phì rồi, loại chuyện như mua bánh kem chỉ nghĩ thôi là được, chứ nếu làm thật thì ăn xong sẽ khiến tôi vô cùng phiền não mất. Cho nên, rêu rao trong phần cuối truyện là được chứ đừng kiếm chuyện với thân thể của mình. Tuy luôn viết nhưng sau khi viết nhiều năm, tôi thường hay có cảm giác rằng tác phẩm mình đang viết có lẽ là quyển cuối cùng! Đâu ngờ hết năm này đến năm khác, dù mỗi ngày sáng tác ít nhưng luôn không ngừng nghỉ, một năm còn có thể viết hai ba quyển, điều này đối với tôi mà nói thật sự là rất cừ. Người sáng tác bình thường chỉ duy trì nhiệt huyết ở năm năm đầu; năm năm sau đó sẽ tự sinh ra nhận thức với mình rằng "ồ, mình là một tác giả chuyên nghiệp này!", lúc đó sẽ có lòng cầu tiến rất mạnh, cảm thấy mình phải có đạo đức nghề nghiệp nên có, thế là sẽ tìm về một số lượng lớn sách, cảm thấy tự mình cần mở rộng tầm mắt, trau dồi kiến thức, mỗi lần sáng tác đều phải càng dụng tâm hơn càng cẩn thận hơn càng phong phú hơn_____ Yêu cầu với bản thân nhiều thì người bị hành hạ không chỉ có chính mình mà còn có độc giả____được rồi, tôi thừa nhận là tôi tùy hứng, luôn thỏa mãn ước muốn sáng tác của mình trước tiên rồi mới nghĩ đến vấn đề độc giả có thích chuyện này hay không. Tôi luôn cảm thấy mình đã có may mắn làm một người sáng tác thì đương nhiên phải trút hết những thứ trong đầu cho thỏa thích, vậy mới không uổng phí. Sau mười năm sáng tác, chí khí tràn trề "ta là tác giả" đã bị mài mòn gần hết, tâm cảnh cũng bình lặng lại. Không còn quá để ý phê bình của độc giả, không còn khổ sở vì những bình luận ác ý trên mạng, đương nhiên, cũng không quá hồi âm nữa; sau đó, mỗi lần viết một quyển đều nghĩ rằng: đây hẳn là quyển cuối cùng nhỉ_____năm thứ hai mươi, khi viết quyển thứ tám mươi, tôi vẫn nghĩ như vậy.... Tôi nghĩ, bất kỳ một người sáng tác nào cũng rất khó phác thảo được cả đời làm nghề này của mình. Chúng tôi thừa nhận, khả năng sáng tác của một người là có hạn. Dù chưa từng dừng bút không có nghĩa là luôn đổi mới mà đa phần là lặp lại phong cách của mình, những câu chuyện viết khác đi cũng không khác quá nhiều. Tuy có tâm muốn đột phá nhưng nhận ra không dễ dàng như vậy; thế nên, người luôn sáng tác hai mươi năm như tôi cũng không dám nói mình có thể sáng tác đến năm thứ ba mươi hay bốn mươi......Mấy con số này kêu lên rất dọa người! Nếu thật sự có thể như vậy, tôi cũng sẽ sùng bái với sự kiên trì bền bỉ vĩ đại của mình. Thôi, quay lại đề tài chính. Sau khi nhiều lần bấm ngón tay xác định mình thật sự đã viết được hai mươi năm, tôi mới nhận ra, kỳ thực mấy năm nay lượng sáng tác của tôi tương đương với trạng thái nửa về hưu rồi! Khi tôi càng xem trọng nghề nghiệp này thì sẽ càng cẩn thận. Đồng thời, càng có ý định mỗi lần đều phải viết khác nhau, dù biết rõ rằng sức sáng tác không thể nào cuồn cuộn không dứt, nhưng cứ luôn gây sự với chính mình, thế là, viết chậm lại, ra sách ít hơn, hơn nữa cứ luôn không hài lòng với chính mình.......tôi luôn tự tìm phiền toái, cả đời này có lẽ cũng không thay đổi được. Tôi không rõ những tác giả ngôn tình xuất đạo cùng thời với mình còn bao nhiêu người vẫn kiên trì sáng tác nhưng tôi biết hoàn cảnh thị trường cực kỳ ác liệt, trong nhà sách ở Đài Loan ngôn tình không còn là thời kỳ cường thịnh chiếm nửa giang sơn nữa mà bây giờ đáng thương tội nghiệp nấp trong quầy sách nhỏ nơi xó xỉnh, không đất cắm dùi. Thời kỳ thịnh vượng và xuống dốc của ngôn tình, tôi đều đã trải qua. Thân là một thành viên trong đó, tôi từng rất khổ sở, từng rất căm giận bất bình, từng rất hoang mang, cũng từng có ý nghĩ từ bỏ. Nhưng, bất kể tâm tư thay đổi thế nào, bất kể tiếc nuối bao nhiêu vì sự xuống dốc của ngôn tình, từ đầu đến cuối tôi vẫn không có dũng khí chân chính buông bút___tôi yêu ngôn tình hơn nửa đời người, tôi là tác giả, lại càng là độc giả, luôn tâm niệm trong lòng rằng vất vả lắm mới làm tác giả, sao nỡ đành buông bút? Thế gian này làm độc giả cả đời rất dễ nhưng nếu muốn làm tác giả cả đời là hi vọng xa vời, đặc biệt trong thời đại ngày nay lại càng là như thế. Bởi vì yêu, cho nên không từ bỏ. Bởi vì không dễ dàng, cho nên không buông được. Mặc dù tôi cũng không biết tôi sẽ viết đến khi nào, nhưng cứ luôn cảm giác rằng cứ chống đỡ tiếp, gắng gượng tiếp, trong đầu còn có cốt truyện, hai tay còn có thể viết, nhà xuất bản còn sẵn lòng xuất bản cho mình, vậy thì, cứ tiếp tục thôi, đến khi tận mắt thấy một thời mới lại phất nó lên một lần nữa, đến lúc đó, dù có thoái lui cũng cam tâm hơn một chút. Được rồi, không nói mấy thứ này nữa. Nói về truyện lần này của chúng ta đi. Về hệ liệt "Bộ bộ tinh tâm" này, từ đầu tháng hai nhà xuất bản đã gọi muốn tháng sáu xong bản thảo, tức có hơn bốn tháng thời gian. Quãng thời gian này, tôi ôn lại cảm giác gấp rút đã nhiều năm chưa cảm nhận, người vốn quen chậm rãi hoàn thành bản thảo bỗng chốc phải hoàn thành trong thời gian giới hạn, thật vô cùng khó. Nói thực, tôi tháng sáu mới nộp bản thảo đã là muộn hơn người khác rất nhiều rồi. Không phải không muốn nhanh nhưng khó, gần mười lăm vạn chữ, viết đến mức khiến tôi thở hồng hộc, chết cả đống tế bào não, đúng là có sách thì sẽ có động lực, bất kể thế nào cũng phải để tác phẩm tốt hơn một chút, thế là lại càng tính toán chi li với nội dung cũng như câu chữ; càng đừng nói viết cổ đại phải tra tìm rất nhiều tư liệu, tuy hiện nay internet rất tiện lợi nhưng đôi khi bạn phải hiểu rõ hướng mình tìm mới có thể đưa vào chữ mấu chốt, đúng không? Ví dụ như, khi tôi quyết định để nữ chính mười tuổi thi đậu tú tài, vậy thì tôi phải tìm được chứng cứ để thuyết phục chính mình rằng tuổi nhỏ như vậy mà thi đậu tú tài không phải là không có khả năng. Thế là, tôi lên mạng hết tra lại tìm, cuối cùng cũng tìm được trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử__ Mạc Tuyên Khanh. Đó là người thời Đường Tuyên Tông, mười hai tuổi thi đậu tú tài, mười bảy tuổi thi đậu trạng nguyên, tuy bất hạnh trẻ tuổi mất sớm nhưng sự tích về cậu đến nay vẫn được lưu truyền ở quê nhà, được xây "Trạng nguyên từ", cúng bái vào lễ tết. Lại ví dụ như, tôi phải tìm trong lịch sử liệu thật sự có nữ trạng nguyên không? Sau đó, tôi phát hiện là có, khoa khi của Thái Bình Thiên Quốc mở đã cho ra một nữ trạng nguyên. Nữ trạng nguyên ấy tên Phó Thiện Tường, nghe nói tài mạo song toàn hiếm thấy, đáng tiếc Thái Bình Thiên Quốc chưa được mấy năm liền bị diệt vong; chủ trương nam nữ bình đẳng của Thái Bình Thiên Quốc đương nhiên cũng theo sự sụp đổ của chính quyền mà hóa thành bọt nước trong con sông dài lịch sử, tất cả những điều từng không được lịch sử xem trọng đều không cách nào kiểm chứng, hết thảy chỉ có thể trở thành "nghe nói". Viết truyện cổ đại chính là như vậy, độc giả sẽ không tích cực với bạn, nhưng tác giả lại luôn gây sự với chính mình, luôn cảm thấy phải cố hết sức tìm tư liệu lịch sử để thuyết phục bản thân về tính hợp lý của những điều mình viết. Dù sao cũng có thể nhân đó mà trau dồi kiến thức, đúng không? Cho nên nói, viết truyện cố đại đúng là một chuyện vừa vui sướng vừa đau khổ. Tóm lại, bị sách của mình hành hạ hơn bốn tháng, sau khi viết xong, tôi cảm thấy như tróc một lớp da, đồng thời lại đầy cảm giác thành tựu, cảm thấy cái đầu rỗng của mình được bổ sung không ít kiến thức. Phi Điền hiếm khi thiết kế hoạt động sách lần này, tóm lại là tôi viết rất vui thích, tôi nghĩ những tác giả khác tham dự cũng có cùng tâm trạng giống tôi, sau khi nỗ lực sáng tác vừa hồi hộp vừa mong đợi phản ứng của các bạn độc giả. Đây là quyển thứ tám mươi được tôi hoàn thành vào năm sáng tác thứ hai mươi. Tôi thích mấy con số này, thích cái năm này, thích câu chuyện này; cũng như, vừa khéo vào thời điểm này lại có hoạt động sách. Trùng hợp và viên mãn. Cảm giác thật tuyệt. Hi vọng mọi người cũng thích quyển sách này như tôi vậy. Tịch Quyên. Mời các bạn đón đoc Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên của tác giả Tịch Quyên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa
Vì gặp phải tai nạn xe, Nguyễn Nhuyễn phải sống như người thực vật cả đời, linh hồn rời khỏi cơ thể, bị triệu đến âm tào địa phủ. Diêm Vương hứa rằng nếu cô bằng lòng đi đến ba nghìn thế giới nhỏ để giúp âm phủ hóa giải cơn thịnh nộ của các linh hồn ma quỷ, ông ấy sẽ giúp đỡ đưa linh hồn cô trở về nơi ban đầu. Nguyễn Nhuyễn đồng ý. Nhưng sau này cô dần dần phát hiện, nhiệm vụ ngày càng là lạ. 1) Đứa con riêng phúc hắc tàn nhẫn x cô bé xinh xắn ngoan ngoãn chữa lành (Vườn trường) Thấy bóng dáng của Thẩm Ân ngày càng đến gần, Nguyễn Nhuyễn run rẩy vươn tay đẩy lồng ngực của anh, khóc không ra nước mắt: "Chuyện gì cũng từ từ, buông sợi dây xuống đi." Thẩm Ân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trong ngực mình rồi hôn một cái, anh nhướng mày, ánh mắt dịu dàng có chút quyến luyến: "Ngoan, nghe lời." 2) Đại sư huynh nhập ma x Tiểu sư muội được cưng chiều (Tiên hiệp) "Đại, đại sư huynh, muội chỉ tùy tiện ra ngoài đi dạo thôi." Nguyễn Nhuyễn nhìn chàng trai áo trắng với đuôi mắt phiếm hồng trước mặt, nàng nắm thật chặt nải tay của mình, hốt hoảng nuốt nước bọt. "Sao? Nhuyễn, sư huynh từng nói rồi, dù muội có chết cũng phải ở bên cạnh huynh." Thẩm Ân cong môi cười, ánh mắt lạnh lẽo tột cùng. 3)... [Hướng dẫn đọc] 1. Từ đầu đến cuối, nhân vật nam chính đều cùng một người, tính cách vừa phúc hắc vừa bệnh kiều 2. Nữ chính mong manh dễ thương, theo con đường chữa lành 3. 1V1 HE, không ngược Một câu tóm tắt: Bệnh kiều của anh ấy chính là cưng chiều một mình tôi *** “Bạn học Thẩm, chuyện ngày hôm qua thật sự là ngoài ý muốn. Nếu tớ nói tớ không cố ý, cậu có tin không?” Nguyễn Nhuyễn nhanh chóng đi theo sau lưng cậu thiếu niên, con khỉ nhồi bông nhỏ treo trên khóa kéo của cặp sách khẽ lắc lư theo nhịp cơ thể của cô. Bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng thứ Hai, cổng trường vừa mở ra. Trời tờ mờ sáng, vẫn chưa có ai trên đường đến khu dạy học. Làn gió mát lạnh thổi qua, mang theo hương thơm của quế hoa vàng, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Cậu thiếu niên sải bước ở đằng trước không hề quan tâm đến suy nghĩ của cô gái, chỉ nghe thấy tiếng bước chân sột soạt phía sau mình càng lúc càng gần, anh nhíu mày tỏ vẻ không vui, vậy nên sải bước chân càng dài hơn, cho đến khi bị một bàn tay nắm lấy vạt áo đồng phục học sinh. “Xin lỗi, cậu đừng giận nữa được không?” Miệng nhỏ của Nguyễn Nhuyễn thở hổn hển, thấy cậu thiếu niên cuối cùng cũng dừng lại, cô lập tức lấy ra một lọ thuốc xịt lưu thông máu và loại bỏ máu bầm từ bên hông cặp sách đưa cho cậu thiếu niên ở bên cạnh, trong mắt ẩn chứa sự áy náy: “Nghe nói loại thuốc này rất tốt, chỉ cần xịt hai ba ngày là có thể phát huy tác dụng.” Thẩm Ân bị lẽo đẽo theo suốt chặng đường đã vô cùng bực mình. Liếc nhìn bình xịt chỉ có giá trị ba bốn trăm đồng, việc đầu tiên anh làm là cầm vào trong tay, rồi xoa bóp vuố.t ve cẩn thận, ngay sau đó thì ném sang phải không chút do dự. Bình xịt kia vô thức vẽ ra một vòng cung xinh đẹp trong không khí, “Sột soạt” rồi vừa vặn rơi vào trong thùng rác lớn màu xanh. Thẩm Ân vô cảm nhếch mép, cười như không cười: “Nếu như vết thương trên tay tôi không phải do cậu giẫm lên rồi để lại, nói không chừng tôi sẽ thật sự cảm kích cậu.” Nguyễn Nhuyễn nghe vậy, bèn ngượng ngùng nói: “Chuyện đó, đều là hiểu lầm.” “Ha ha.” Thẩm Ân ném bình thuốc đi vì không muốn dây dưa quá nhiều với Nguyễn Nhuyễn, không nói đến lời thứ hai đã nhấc chân bước lên cầu thang, sau đó thì không còn thấy bóng người của anh ở phía phòng học nữa. Nguyễn Nhuyễn đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cao ngất của thiếu niên mà thở dài. Cô lấy hộp sữa bò từ trong cặp sách ra, bóc ống hút rồi ngậm vào miệng, từ từ bước lên cầu thang. Nguyễn Nhuyễn là một người có nhiệm vụ du hành xuyên thời gian và không gian, nhưng cô là lính mới, thế giới này cũng là nhiệm vụ đầu tiên mà cô nhận được. Trước đó, cô là một sinh viên đại học năm tư sắp tham gia bảo vệ đồ án tốt nghiệp, nhưng vì bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông rồi trở thành người thực vật. Linh hồn của cô bị tách rời khỏi thể xác, sau khi lang thang quanh quẩn ở ngã tư nơi xảy ra vụ tai nạn giao thông suốt sáu ngày thì bị gọi tới địa phủ, gặp được Diêm Vương với mặt mũi hung tợn trong truyền thuyết. Diêm Vương hứa rằng nếu cô nguyện ý đến ba ngàn thế giới giúp âm phủ hóa giải lệ khí của ác quỷ, thì sẽ cho ba hồn bảy vía của cô trở về vị trí cũ. Nghĩ đến người nhà đang lo lắng cho mình, Nguyễn Nhuyễn hơi do dự nhưng vẫn đồng ý. Nguyên nhân do dự chủ yếu là vì cô sợ ma, mặc dù dáng vẻ linh hồn của cô cũng gần giống với ma. Nhưng sự thật chứng minh là do cô suy nghĩ quá nhiều, cô cũng không cần tiếp xúc với sức mạnh phi tự nhiên ở thế giới này. Nhiệm vụ của cô chỉ có một: Giúp đỡ Thẩm Ân, không để anh hắc hóa. Dựa theo tình tiết cốt truyện ban đầu, Thẩm Ân có xuất thân là con riêng nên không hề được người khác yêu thích chào đón. Mẹ của anh là người bồi rượu trong club cao cấp, không có trình độ học vấn, cũng may có một gương mặt được coi là xinh đẹp, cũng biết nhìn người, cho nên rất được khách ở club hoan nghênh, ngày nào cũng nhận được tiền bo hơn mười ngàn. Nếu như bà ta hài lòng với bổn phận, thì cuộc sống của bà ta đã không quá khó khăn, túng quẫn. Tuy nhiên bà ta là một người phụ nữ tiêu tiền như nước, số tiền ít ỏi kiếm được trong club vốn không đủ để bà ta tiêu xài. Hơn nữa bà ta bồi rượu trong club mỗi ngày nên được tiếp xúc với một số nhân vật có mặt mũi trong giới kinh doanh, thế là tâm tư của bà ta dần dần trở nên lung lay. Người khác đều có thể gả vào nhà quyền thế, vậy tại sao bà ta không thể? Vì vậy bà ta nhằm vào Thẩm Tuyển, lúc ấy Thẩm Tuyển còn là thái tử gia của Thẩm Thị. Thẩm Tuyển cũng đã kết hôn, có thể nói là vợ chồng ân ái kiểu mẫu của nhà quyền thế, hai người còn có một cậu con trai vừa mới chào đời không lâu. Vào một đêm phó.ng đãng dưới ảnh hưởng của thuốc. Vốn là chuyện có thể cầm tiền giải quyết được, nhưng người phụ nữ này luôn một lòng muốn được gả vào nhà giàu nên đã mang thai. Bà ta âm thầm mừng rỡ, hơn nữa còn lén sinh ra đứa bé này. Bà ta vốn tưởng rằng có thể nhờ vào đứa con trai này mà trở nên phú quý, nhưng bà ta lại không ngờ được nhà họ Thẩm kia không muốn nhận đứa bé này, còn đuổi bà ta đi. Toàn bộ tính toán đều trở nên vô ích, không chỉ không thể cầm được tiền, mà còn có thêm một đứa con bị ghẻ lạnh. Với một người phụ nữ kiêu ngạo như vậy thì sao có thể an tâm nuôi dưỡng đứa bé này? Cho nên, ngay sau đó bà ta lập tức tìm một góc vắng vẻ rồi vứt bỏ đứa bé vẫn còn nuôi bằng sữa mẹ. May mà có người tốt bụng đi ngang qua, đưa đứa bé này đến viện mồ côi. Nếu không, trên đời này đã không có Thẩm Ân. Cuộc sống của Thẩm Ân lớn lên ở viện mồ côi cũng không tốt lành gì. Viện mồ côi nhận rất nhiều trẻ em, nhưng tài nguyên lại có hạn. Anh thường xuyên ăn không đủ no, hơn nữa đều mặc quần áo cũ nát. Bởi vì tính tình anh im lặng ít nói, nên ngay cả một người bạn để nói chuyện cùng trong viện mồ côi cũng không có, còn thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, cơ thể anh bị đánh đến bầm tím. Nhưng anh không nói ra, nên người khác cũng không hề hay biết gì. Sau khi trẻ em của viện mồ côi tiếp nhận xong chín năm giáo dục bắt buộc thì bước vào xã hội, về cơ bản sẽ không tiếp tục việc học của mình. Thứ nhất là có rất nhiều trẻ em, vốn không có nhiều tiền để trả chi phí cấp ba hay thậm chí là đại học; thứ hai là hầu hết các đứa trẻ đều không muốn tiếp tục việc học của mình. Mà Thẩm Ân lại giành được vị trí đứng đầu trong các kỳ thi từ lúc còn học tiểu học, nên dĩ nhiên anh sẽ không cam lòng dừng lại ở cấp trung học cơ sở. May mắn là anh giành được vị trí đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh cấp ba, được trường trung học phổ thông tốt nhất toàn thành phố để mắt, họ cũng cam kết nếu như anh nguyện ý nhập học, sẽ lập tức có thể nhận được ba vạn tiền thưởng. Điều này chắc chắn là tin tức tốt đối với Thẩm Ân, anh không có lý do gì để từ chối. Ở trường trung học phổ thông, trình độ học tập của Thẩm Ân vẫn duy trì như trước kia, không những đứng nhất trong mỗi kỳ thi, mà trong kỳ thi tuyển sinh chung cuối cấp của thành phố, anh vẫn có thể lấn át được hết tất cả học sinh của các trường trung học phổ thông khác. Thẩm Ân vốn dĩ sẽ có một tương lai, tiền đồ rộng mở, nhưng anh lại quen nữ chính Lục Yên. Lục Yên chuyển tới trường trung học phổ thông số một thành phố vào năm lớp mười hai, bởi vì dáng dấp xinh đẹp, tính tình hiền lành, nên cô ta đã trở thành nữ thần trong lòng rất nhiều nam sinh. Nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được Lục Yên rất có thiện cảm với Thẩm Ân đứng đầu lớp, con trai có thành tích ưu tú lại có vẻ ngoài điển trai luôn có sức hấp dẫn đặc biệt. Nhưng xung quanh nữ chính có rất nhiều người theo đuổi, một số người trong đó cực kỳ ghen tị với Thẩm Ân, cứ ba ngày lại tìm anh gây phiền phức một lần, còn thuê người đánh gãy chân anh. Chẳng những như vậy, bởi vì những kẻ đầu tiên bày ra trò xấu xa thuê người kia đều có gia thế tốt, được người nhà giúp đỡ tìm quan hệ giao thiệp, nên cuối cùng không hề bị trừng phạt. Khiến Thẩm Ân tàn tật cả đời, trong cảnh khốn cùng không nhìn thấy tương lai này đã khiến anh hắc hóa. Sau khi hắc hóa Thẩm Ân càng lầm lì hơn, ngoại trừ học tập thì không có bất kỳ hoạt động nào khác. Cuối cùng anh được nhận vào một trường đại học hàng đầu trong nước với thân phận thủ khoa của tỉnh, cũng trở nên vẻ vang trong trường đại học này, xây dựng sự nghiệp từ bàn tay trắng thành lập công ty của riêng mình. Khi công ty ngày một lớn mạnh, giá trị con người của Thẩm Ân cũng trở nên cao ngất không thể với tới. Mà những đứa con nhà giàu hồi cấp ba bắt nạt anh, nếu không phải bị phát hiện tụ tập hút thuốc phiện, thì cũng là bị tố cáo cưỡ.ng hiếp nữ minh tinh, có thể nói kết quả vô cùng thê thảm. Sau khi công thành danh toại, Thẩm Ân gặp lại Lục Yên ở công ty của mình, nhưng anh cũng không nhớ mình có bạn học như vậy. Mà Lục Yên đến công ty của Thẩm Ân xin việc cũng không phải là vì công việc, mà là để lấy trộm bí mật thương nghiệp. Có lẽ nhờ vào tác dụng hào quang của nữ chính, nên Lục Yên thật sự có thể trộm được được hạng mục bí mật cốt lõi của một dự án lớn sắp khởi động, hơn nữa còn đưa thông tin này cho đối thủ cạnh tranh của Thẩm Ân, cũng là nam chính Thẩm Lẫm. Từ lâu Thẩm Lẫm đã vô cùng mong ước có thể nhanh chóng trừ khử đứa con riêng của bố mình, cho nên khi nắm được những bí mật nòng cốt, anh ta lập tức tung ra một mạng lưới chống lại Thẩm Ân. Hai người chiến đấu đến cùng và phải chịu nhiều thiệt hại, nhưng Thẩm Ân lại chết vào thời khắc quan trọng nhất. Nghe nói là anh đã ngã lăn xuống lầu rồi chết, cũng có người nói anh bị người khác đẩy xuống cầu thang, đầu bị đập xuống đất nên chết. Ai biết được? Dù sao không chứng cứ thì nói thế nào cũng vô dụng. Cuối cùng cái chết của Thẩm Ân được xác định là chuyện ngoài ý muốn, cuộc chiến giữa hai công ty lớn đã kết thúc, Thẩm Lẫm trở thành người chiến thắng lớn nhất, sống một cuộc sống khiến người khác ghen tị với nữ chính Lục Yên. Khi biết được tình tiết cốt truyện này, Nguyễn Nhuyễn không thể không thở dài. Vì cuộc đời tồi tệ của Thẩm Ân, cũng vì kịch bản trên tay mình. Mặc dù là làm nhiệm vụ, nhưng linh hồn của Nguyễn Nhuyễn không thể tùy tiện đi vào cơ thể của người khác, đây được gọi là đoạt xác, cũng vì đây là quy tắc không được cho phép của thế giới. Dưới tình huống ép buộc bất đắc dĩ, thân phận của cô ở mỗi thế giới đều do Diêm Vương tùy ý sắp đặt, sau đó ký ức hư ảo này được cấy vào trong tâm trí của nhân vật liên quan đến thế giới của nhiệm vụ. Cứ như vậy, cô lập tức đã có thân phận danh chính ngôn thuận ở trong thế giới đó. Thiết lập lần này của cô là một gia đình ba thế hệ vô cùng giàu có, nhiều tiền đến mức ba đời cũng tiêu xài không hết. Được bố mẹ cưng chiều, ông bà thương yêu, còn là con gái duy nhất trong nhà, cô muốn cái gì cũng đều được. Nhưng cô chủ xinh đẹp được cưng chiều mà lớn này lại yêu thích nam chính Thẩm Lẫm. Không chỉ mặt dày quấn lấy người ta, thậm chí sau khi biết Thẩm Ân có thân phận là con riêng, người này còn cố ý vây quanh anh với lý do muốn trút giận thay cho nam chính. Nguyễn Nhuyễn tuyệt vọng đoán rằng thiết lập này có phải là sở thích tồi tệ của Diêm Vương hay không? Nếu không sao có thể thiết lập thân phận nữ phụ độc ác cho cô, còn để cô gánh vác thân phận này đi giúp đỡ Thẩm Ân. Cô chưa từng quên những thiết lập ở trong tình tiết cốt truyện, vết thương trên tay Thẩm Ân là bị cô giẫm trúng trong quá trình vây quanh người ta, xương ngón tay còn bị giày da nghiền lên. Nếu không phải Nguyễn Nhuyễn tiến vào thế giới của nhiệm vụ kịp thời, sợ là bàn tay của Thẩm Ân sẽ bị cô giẫm nát. Một lần nữa than thở về sự khởi đầu bất lợi, Nguyễn Nhuyễn chậm rãi di chuyển đến phòng học. Thẩm Ân đến sớm hơn cô vài bước đang ngồi thẳng lưng, đầu hơi nghiêng về phía dưới, chăm chú nhìn vào cuốn sách đặt trên bàn, khớp xương bàn tay phải được phác họa rõ ràng khi nhấc bút. Mái tóc trước trán rủ xuống che đi đôi mắt đen xinh đẹp kia, cũng thuận thế che đi mấy phần uy nghiêm trên người. Nguyễn Nhuyễn ngồi vào vị trí của mình rồi nhìn chằm chằm vào gò má trắng nõn của cậu thiếu niên trong vài phút, sau đó cô chậm rãi đi về phía sau lớp học ném hộp sữa rỗng vào thùng rác, rồi vòng một vòng cung đi đến trước bàn học của thiếu niên, lấy ra một bình thuốc từ trong túi đồng phục học sinh bỏ lên trên bàn. Bàn tay đang nắm chặt cây bút của Thẩm Ân ngừng một lát, anh híp mắt nhìn cái này giống hệt bình thuốc anh ném vào thùng rác ở dưới khu dạy học, anh vừa định hành động thì bị một bàn tay đè xu.ống. Đôi tay này nhỏ bé, nhiệt độ nóng bỏng theo tiếp xúc da thịt truyền tới mu bàn tay của anh. Thẩm Ân sửng sốt trong giây lát, sau đó lập tức hất bàn tay của cô gái đang đè trên tay anh với vẻ mặt u ám, giống như là hất rác dính trên người. Nguyễn Nhuyễn bị hất tay ra cũng không giận, thay vào đó lại cười híp mắt nói: “Tớ mua một chục bình thuốc lưu thông máu và loại bỏ máu bầm, nên cậu cứ tùy tiện ném đi.” Thẩm Ân bị đâm trúng tim đen bất giác cảm thấy khó chịu: “…” Mời các bạn mượn đọc sách Xuyên Nhanh - Sổ Tay Công Lược Nam Phụ Của Hắc Liên Hoa của tác giả Nguyễn Đường Siêu Cấp Điềm.
Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc
Cô vốn là tường nam anh chưa đụng* là chưa có ý định từ bỏ, lại vì được anh dùng bàn tay dịu dàng nhất xoa dịu vết sẹo cũ năm xưa, lặng yên ngoảnh về hướng bắc. Đây là câu chuyện của chờ đợi và chữa lành, mong anh và cô đều được năm tháng đối xử dịu dàng. Mong chúng ta đều có thể tin tưởng vào tình yêu. *Có câu “Chưa đụng phải tường nam thì chưa quay đầu”, ý chỉ người cứng đầu cứng cổ, chưa bị bón hành nên là chưa thấy cay mắt.   Tag: Tình yêu duy nhất Keywords: Chính: Bùi Dương, Bạch Cẩn ┃ Phụ: Lộ Kiêu, Hoàn Tử, Hiểu Tĩnh ┃ Khác: Một câu giới thiệu vắn tắt: Tình tiết không khúc chiết chỉ có chuyện cuộc sống thường ngày rất ấm áp Couple: Bà chủ quán cà phê x chàng luật sư Truyện nhạt, phi logic ở 1 vài chi tiết, ai ngại thì dừng ở đây luôn hen. Truyện nam truy nên em đào đó mọi người, ai đó cản em lại đi TT. Chắc em lấp đến già mất (ノω・、). Nhưng mà truyện nhẹ nhàng (thì nhạt) iu thương lắm, thích hợp đọc vào một buổi hoàng hôn khi ta không còn cái deadline chít tịt nào mà chỉ muốn lofi cực chill đồ đó.  Bài này hợp vibe của anh nam chính chờ đợi 10 năm để gặp lại nữ chính vô cùng, nghe đi mọi người bao giờ mọi người hát hay như anh ca sĩ này thì em đăng truyện ha chịu không nè :v *** Trong quán cà phê bàn tròn sành điệu, âm nhạc dịu dàng êm tai, nơi thế này rất phù hợp để các cặp đối xì xào bàn tán. Nhân viên phục vụ mặc quần áo Tây tôn dáng bưng đĩa đi tới đi lui, song cũng không bối rối, có thể thấy là mọi chuyện ở đây đều nhàn nhã mà có trật tự. Mấy cô gái nhân viên quán lủi sang một bên nhìn một cái bàn nơi góc, chỗ đó có một khách hàng kỳ quái, đương nhiên đây không phải trọng điểm mà họ chú ý, trọng điểm là, chị sếp xinh đẹp của họ giờ cũng cùng ngồi với vị khách kia. Người khách mặc đồ vest chỉnh tề dáng dấp thẳng thớm, vì là đưa lưng về phía sau nên nhìn không thấy mặt, nhưng chỉ vẻn vẹn một cái bóng lưng thôi là có thể thấy rằng khí chất người này xuất chúng, chắc hẳn mặt mũi cũng không tồi. Bạch Cẩn không biết đám nhân viên nữ dưới tay mình đang có suy nghĩ đen tối với mối tình đầu của mình. Tư thế cô ngồi vẫn tản mạn lười biếng như mười năm trước, so với Bùi Dương đối diện ngồi đoan chính nghiêm túc y như sắp đi tham dự một phiên toà thẩm vấn thì hình thành sự đối lập rõ ràng. Bạch Cẩn cầm cái thìa nhỏ buồn bực ngán ngẩm khuấy cà phê, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt này, nghĩ bụng lúc trước anh cũng đâu có đường đường chính chính như bây giờ, tối thiểu ở trước mặt mình vẫn là một người rất hoạt bát, quả nhiên là thời gian trôi mau nhỉ? À, song cân nhắc đến việc bây giờ anh đã là luật sư top đầu ngành, Bạch Cẩn cũng sáng ra. Bùi Dương nhìn động tác nhỏ cô song cũng không nói gì, anh biết, thế này là cô hơi mất kiên nhẫn rồi. Bùi Dương cũng không ngờ mình hiểu Bạch Cẩn rõ như vậy, từ một ánh mắt một tư thế của cô liền biết cô đang suy nghĩ gì, cho dù mấy năm nay không gặp, anh vẫn nhớ tinh tường một vài động tác quen thuộc của cô. Vì không để cô phí đầu óc tìm lý do chạy trốn, Bùi Dương ho nhẹ một tiếng nói: “Nói vậy, mấy năm nay em vẫn độc thân à?” Bạch Cẩn hơi đơ —— thế là định nói chuyện phiếm à? Nhưng từ trước đến nay cô không muốn làm tay sát thủ các cuộc chuyện phiếm, đành “Ơ” một tiếng nói, “Cũng không tính thế, cũng hẹn hò mấy người, chỉ là đều không hợp.” “Thế à?” “Ừm. Anh biết mà, em tương đối khó tính.” Bạch Cẩn nhẹ cười. “Thế có sao, người đẹp có quyền khó tính.” Bùi Dương cũng mỉm cười, chỉ là cũng không quá chân thành, có lẽ chỉ là một động tác lễ phép, anh lại làm đến là mười phần tự nhiên. Bạch Cẩn thoáng hơi kinh ngạc —— Bùi Dương cũng học được cách trêu ngươi rồi à? Ôi là trời. Nhớ cậu thiếu niên xấu hổ năm kia, thì thầm câu “Anh thích em” mà mặt đỏ đến tận mang tai, giờ cũng sẽ dùng giọng điệu này nói chuyện với mình. Xã hội à xã hội —— Bạch Cẩn nghĩ như thế. Nhất thời Bạch Cẩn cũng không tìm thấy lời đáp lời đi, ha ha cười “Nào có nào có” rồi cũng an tĩnh uống cà phê. Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ. Lúc này đang bật một hát cũ rất nhẹ nhàng – “Close to you”. Âm nhạc chậm rãi chảy xuôi, theo ngoài tiếng mưa tí tách tí tách ngoài cửa sổ, thoáng qua lòng người xưa, không khỏi nhớ lại một vài câu chuyện cũ rất xa xăm lại đẹp đẽ. Bùi Dương yên lặng nhìn cô gái đối diện, đôi bàn tay trắng nõn như ngọc, vô ý thức nắm cái muôi sứ, màu da lại xấp xỉ như men trắng, đôi mắt mặc dù là nhìn chất lỏng trong chén, ánh mắt lại lơ lửng không cố định, khiến người ta đoán không ra cô đang suy nghĩ gì. Nhưng mà Bùi Dương lại biết, cô đang nhàm chán. Bạch Cẩn buông muôi sứ, đổi tư thế ngồi, ưu nhã vắt hai chân, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để “Tiễn khách” một cách lễ phép ——Rất khuya rồi?Hay làmưa nhỏ hơn rồi?Mặc kệ là gì, tóm lại cô muốn rời trận, màn ôn chuyện nhiều năm không gặp này khiến cô có phần không muốn ứng phó. Bạch Cẩn đang toan mở miệng, Bùi Dương lại dường như biết cô muốn nói gì, cướp lời trước nói: “Nếu như bây giờ em vẫn chưa có bạn trai... Có thể cân nhắc anh thử không Mời các bạn mượn đọc sách Tường Nam Ngoảnh Hướng Bắc của tác giả Vạn Phi Ngư.
Mộng Đẹp Như Mơ
Ta là trưởng nữ Thôi Âm của Lễ Bộ Thị Lang, thuở nhỏ lớn lên ở quê ngoại. Năm ta mười bảy tuổi, bọn họ tới đón ta hồi kinh. Khi ấy mặt mũi của người nào người nấy trông đều vô cùng hiền lành tốt bụng. Nhưng vừa đóng cửa vào phủ thì lại là một dáng vẻ khác. Tổ mẫu hờ hững, phụ thân chán ghét, mẹ kế Tô Thị tiếu lí tàng đao. Ca ca cùng mẹ cùng cha của ta cảnh cáo rằng: "Thôi Âm, ngươi phải an phận thủ thường, bằng không ta nhất định sẽ không tha cho ngươi." Đích muội ngây thơ hồn nhiên lại cười rộ lên và nói với ta: "Tỷ tỷ lớn lên trong thôn trang ở nông thôn, chắc hẳn không biết áo váy trên người đều đã là kiểu dáng cũ rích ngày xưa. Ta vừa xếp mấy bộ đồ ta không mặc nữa ra rồi, lát nữa ta sai người mang qua cho tỷ nhé." Bọn họ còn định gả ta cho tên thế tử quần áo lụa là mới vừa đánh c h ế t chính thê của phủ quận công làm vợ kế. .... Trước khi vào kinh ta còn đang định treo cổ t ự s á t đây này. Là do thị nữ Hòe Hoa liều mạng ôm lấy chân ta rồi gào lên: "Cô nương! Cô nương đừng c h ế t mà! Người của Thôi phủ trong Kinh Thành tới rồi kìa, chúng ta vào kinh tìm việc vui đi!" Ta bị bệnh, mắc chứng rồi loạn tâm thần, đã không còn chút hứng thú nào với cuộc đời này nữa. Lúc ta nổi điên, cần phải g i ế t n g ư ờ i mới có thể hưởng thụ chút vui sướng. Vậy thì, chỉ mong bọn họ có thể mang đến cho ta thật nhiều niềm vui. *** Trước khi nhà họ Thôi đến đón ta hồi kinh, ta đang ở trong nha môn của huyện Hòe Lý thuộc Ung Châu, tìm Lý tri phủ để ông ta tính cho ta một quẻ. Ông già nhỏ gầy đó đầu đội mũ cánh chuồn, người mặc áo cổ tròn, đứng trước mặt ta với vẻ mặt khó xử: "Cô nương, cô tha cho ta đi, tiểu nhân là tri phủ, sao mà biết đoán mệnh cơ chứ?" Hòe Hoa ôm kiếm trong tay đứng ở một bên, ta ngồi trên ghế chủ tọa trong sảnh, một bàn tay chống đầu: "Không phải mười năm trước Lý đại nhân vẫn còn đang bày sạp đoán mệnh ở đầu phố Bình Lăng đó sao, bây giờ mua được chức quan, từng bước thăng tiến nên quên sạch nghề cũ rồi à?" Trên trán Lý tri phủ toát đầy mồ hôi lạnh: "Không biết tiểu nhân đã làm gì đắc tội cô nương...." "Chưa đến nỗi đắc tội, chỉ là mấy hôm trước là ngày giỗ của mẹ ta, bệnh của ta lại tái phát. Ta đành tìm sợi dây thừng chuẩn bị treo cổ, thế mà lại nghe nói nhà họ Thôi ở trên kinh cử người đến rồi, giờ này còn đang ở trong dịch quán của quan nha. Ông cũng biết đấy thôi, cha đẻ của ta chính là Lễ Bộ Thị Lang Thôi Khiêm, là quan viên bậc chính tam phẩm. Ông ấy muốn đón ta về, thân là trưởng nữ của nhà họ Thôi, sao ta có thể không nghe theo lệnh cha?" "Vậy ý của cô là?" "Ta mới tìm Vương Mù tính một quẻ, ông ta nói chuyến này ta đi rất hung hiểm, có họa sát thân." Ta mở mắt ra nhìn về phía Lý tri phủ, khóe miệng vẫn chứa đựng ý cười: "Ta không tin lắm, năm mười hai tuổi mẹ ta treo cổ trong điền trang ở huyện Mi, hai năm sau nhà cậu ta lại bị thổ phỉ đánh cướp g i ế t hại, nhà họ Lê sụp đổ mà chỉ còn ta sống sót. Ta cứ nghĩ rằng mạng của ta hẳn là rất cứng mới phải." "Trên đời này trừ khi tự ta muốn c h ế t, bằng không chẳng có kẻ nào đủ bản lĩnh lấy mạng của ta, ông cảm thấy thế nào?" Lý tri phủ xoa mồ hôi trên trán: "Cô nương nói chí phải, cô là người có phúc." "Phúc phận của ta còn cần Lý đại nhân thành toàn." "Cô cứ việc phân phó." "Người của nhà họ Thôi đã đến đây rồi thì hẳn là nhất định sẽ đi nghe ngóng chuyện về ta, đại nhân biết nên làm thế nào đúng không?" "Biết, ta biết rõ. Cô nương cứ yên tâm, kẻ nào dám khua môi múa mép thì tiểu nhân nhất định sẽ không buông tha." "Vậy thì đa tạ." Ta đứng lên, khẽ gật đầu ra hiệu. Lý tri phủ vội vàng trả lễ: "Là chuyện ta nên làm, cô nương không cần khách sáo." 2 Ta, Thôi Âm, là trưởng nữ của nhà họ Thôi, cha ta nhậm chức Lễ Bộ Thị Lang ở Kinh thành. Thuở nhỏ ta lớn lên ở quê ngoại nơi Ung Châu. Ung Châu có mười lăm huyện, nhắc tới cái tên Thôi Âm thì sợ là chẳng một ai biết. Nhưng nếu nói đến Lê Bạch, vậy thì không ai không hiểu. Lê Bạch là cái tên mà Nhị cô nương của nhà họ Diêu đặt cho ta vào năm ta mười tuổi. Lúc đó ta và mẹ ta sống cùng với nhau trong điền trang ở huyện Mi. Điền trang này là sản nghiệp của nhà ngoại ta, nhà họ Lê tiếng tăm một vùng ở nơi đây, nhưng ông ngoại ta đã qua đời vào rất nhiều năm trước. Ông ấy bị tức c h ế t. Bởi vì ông có một cô con gái khiến gia tộc mất mặt xấu hổ. Trước khi xuất giá mẹ ta đã từng nảy sinh tình cảm với một vị biểu huynh ở phương xa tới nhà tìm nơi nương tựa. Ông ngoại không hài lòng với người nọ, lúc đó ông nội ta đang làm quan nhỏ ở kinh thành, lại còn là bạn tốt nhiều năm của ông ấy. Lúc còn trẻ ông nội từng rất nghèo túng, khi vào kinh đi thi thì có vòng qua đường tắt ở Ung Châu, tình cờ quen biết với nhà ngoại làm kinh thương của ta. Ông ngoại gửi tặng tiền bạc, có ơn với ông nội nên sau này khi ông nội ta làm quan ở kinh thành đã định ra hôn ước giữa trưởng tử của mình và mẹ ta. Mẹ ta từ Ung Châu gả chồng đến nơi xa, ông ngoại có tiền nên đồ cưới của mẹ khi ấy đầy ắp ba chiếc thuyền lớn. Bà ấy gả cho cha ta, trưởng tử Thôi Khiêm của nhà họ Thôi. Chỉ trong vòng ba năm đã sinh một trai một gái, cuộc sống rất bình lặng yên ả. Tiếc là sau đó vị biểu huynh nương tựa trong nhà đã đi theo cậu hai của ta vào kinh thành làm ăn, ở tạm trong nhà họ Thôi. Ta còn chưa được nửa tuổi thì mẹ ta và vị biểu huynh kia của bà ấy đã bị bắt gặp trong tình trạng quần áo xốc xếch ở hậu viện. Ai ai cũng nói rằng bà ấy lả lơi ong bướm, đứa con gái kia không chừng cũng là con hoang. Vị biểu huynh kia bị nhà họ Thôi đánh c h ế t ngay tại chỗ. Còn mẹ ta, vì thể diện của các con mình thì đáng ra bà ấy nên treo cổ tự vẫn mới phải lẽ. Nhưng cậu hai ta không đành lòng, bèn cùng nha hoàn hồi môn và bà vú của bà ấy lén lút đưa mẹ ta trở về Ung Châu. Bọn họ chân trước vừa rời đi, chân sau nhà họ Thôi đã gửi một bức thư bỏ vợ tới nhà họ Lê. Ông ngoại vốn đang bị bệnh liệt giường, khi ấy nghe tin đã lập tức giận giữ đến c h ế t. Thuở nhỏ ta lớn lên ở nhà họ Lê, sau khi ông ngoại mất, gia đình do cậu cả và cậu hai cùng nhau làm chủ. Cuộc sống của mẹ ta không hề dễ dàng, bởi vì hai mợ vô cùng khinh bỉ bà ấy. Mời các bạn mượn đọc sách Mộng Đẹp Như Mơ của tác giả Mễ Hoa.
Không Còn Là Ánh Sáng
(Tên truyện do editor tự đặt) Tác giả: Thất Thải Ngư Đẳng Editor: Không thích ăn Táo Thể loại: Ngôn tình hiện đại, ngược.... Giới thiệu: Thiếu niên tôi từng yêu đã gọi người đến bắt nạt tôi. Anh ta dùng một cây bút không thể tẩy xóa, tự tay khắc chữ trên vai tôi, hai từ "gái điếm". Tôi quỳ mọp xuống và ăn đồ thừa trên mặt đất chỉ để cầu xin anh ta bỏ qua cho con mèo của tôi. Anh ta không muốn tôi ch.ết, chỉ cần tôi sống trong đau khổ là được. Nhưng rốt cuộc, anh ta lại khóc vì điều gì chứ… *** Che vết thương trên mặt, tôi nhìn vào gương nặn ra một nụ cười khó coi. Một lát nữa gặp mẹ, không thể để bà nhìn ra bất cứ điều gì. Nhưng ngay sau đó gương của tôi đã bị cướp mất, đập nát bét. "Khương Mạn, còn có tâm trạng trưng diện hả?" Những người này, là những gã côn đồ thường bắt nạt tôi. "Lát nữa tới chỗ cũ, anh Án đang chờ mày đó!" Trái tim tôi đau nhói. Tôi cầu xin bọn chúng, có thể để tôi về thăm mẹ trước được hay không. Nữ sinh cầm đầu tên là Văn Giai Nghiên, cô ta rất xinh đẹp, mấy nam sinh khác đều nghe lời cô ta. "Khương Mạn, nếu như không nghe lời, mày sẽ làm mẹ mày lo lắng đấy." Tất cả bọn chúng đều biết, nói cái gì sẽ khiến tôi phải ngoan ngoãn nghe lời. Những chuyện này, đều do Nghiêm Án dạy chúng. Trong phòng KTV, họ ép tôi phải thay một chiếc váy hở hang. Bên ngoài lớp da tr@n trụi còn có vết thương chưa tiêu tan, tôi ôm đầu gối rụt vào góc tường, không ngừng run rẩy. Văn Giai Nghiên bóp mặt tôi, thoa một thỏi son tươi sáng lên cho tôi. "Ừm, như vậy mới xinh đẹp, anh Án sẽ thích." Nhưng Nghiêm Án không tới, chỉ có mấy người đàn ông xa lạ tới. Văn Giai Nghiên vừa đi, bọn họ lập tức động tay động chân với tôi. Tôi giãy giụa lung tung trong sợ hãi, họ chạm vào chân tôi, kiềm chế bàn tay của tôi. "Em gái này cũng xinh ghê!" "Nghe nói đã bị thằng nhóc nhà họ Nghiệm chơi qua rồi, mày dám chơi không?" Những giọt nước mắt nhục nhã bức ra hốc mắt, tôi không thể giãy dụa, đá lung tung trên người họ. "Con đi.ế.m thối!" Cực kỳ dùng sức tát vào mặt tôi một cái, trong miệng lập tức tràn ra mùi máu tươi. "Ăn mặc như vậy còn giả bộ thuần khiết gì chứ!" Lúc nản lòng thoái chí, cửa bị một cước đá văng ra. Bóng dáng Nghiêm Án xuất hiện ở cửa. Tôi gần như nghĩ rằng anh ta vẫn là anh ta của trước đây, nghĩ rằng anh đã đến để cứu tôi. Nhưng anh ta chỉ là mặt không chút thay đổi liếc tôi một cái, chợt giơ tay lên, lập tức có người tiến vào kéo mấy người đàn ông này ra ngoài. Mời các bạn mượn đọc sách Không Còn Là Ánh Sáng của tác giả Zhihu (Thất Thải Ngư Đẳng).