Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970)

Tên rút gọn: Không Làm Nữ Chính Thể loại: Tình cảm lãng mạn, xuyên không vào tiểu thuyết, ngôn tình Việt (hơi ngược), thập niên 70... Cô chỉ là một thiếu nữ 23 tuổi sống một cuộc sống bình thường ở thế kỷ 21. Cô cũng giống như nhiều cô gái khác đam mê truyện ngôn tình và cô đã vô tình xuyên qua tiểu thuyết đang hot "Yêu em tựa hơi thở" bởi vì cô rất yêu thích nam phụ của truyện mà đã chấp nhận trở thành "nữ phụ" Anh vốn là con trai trưởng của dòng họ giàu có bậc nhất Sài thành. Nhưng dù cho anh tài giỏi và đẹp trai cỡ nào thì số phận đã định sẵn anh phải đóng vai nam phụ. Cuộc đời anh bị tác giả biến thành kẻ độc ác và nhận một cái kết bi thảm ở cuối truyện vì quá si mê nữ chính. Và anh cũng chính là người mà có "duyên phận định trước" với cô. Liệu rằng cô có thể lay động trái tim anh, giúp anh thoát khỏi số mệnh nghiệt ngã mà tác giả đã sớm an bài. Tác phẩm được lấy bối cảnh Việt Nam vào những năm 70 của thế kỷ trước, dưới thơi Đệ nhị Cộng hòa. Ai cũng phải gặp gỡ người định mệnh của mình, đã được định sẵn vì người đó mà hạnh phúc, vì người đó mà đau lòng, giống như duyên nợ từ kiếp trước, kiếp này ắt phải trùng phùng. Suy cho cùng, chúng ta sống trên đời là để gặp gỡ người đã được hẹn từ trước... Trên đời này, có yêu vô tận cũng sẽ có hận vô tận. Có hạnh phúc mỹ mãn cũng sẽ có khổ đau chia lìa, có bạc tình bạc nghĩa cũng sẽ có chân tình không quên. "nếu người vẫn cố chấp yêu, thì ta cũng cố chấp chờ.." *** Dương Thảo, một cô gái hai mươi ba tuổi sống ở thế kỷ 21, đang trong tình trạng thất nghiệp. Lý do bị đuổi việc là vì quá cương nghị! Thẳng thắn, mạnh mẽ lẫn quyết đoán... tất tần tật những điều này là "nguyên nhân" dẫn đến chuỗi "thất bại" của cô khi tồn tại trong xã hội ngày nay, nơi mà những kẻ a dua nịnh hót luôn được xem trọng. Ba mẹ ly hôn năm cô mười tuổi, họ tiến thêm một bước và có gia đình riêng. Cô sống với ông bà nội, chẳng nhận được bất kỳ sự chăm sóc nào từ ba mẹ. Mười hai năm học hành cùng bốn năm đại học, Dương Thảo bước chân ra xã hội tìm kiếm việc làm như bao người khác. Cô thuê phòng trọ sống một mình, ông bà nội cùng mất khi cô lên đại học. Và ba mẹ vẫn là người... ở xa! Đi làm tại một công ty nhỏ gần một năm, cô bị đuổi. Trong quá trình thất nghiệp, một câu chuyện ly kỳ đã diễn ra với cô. Vào đêm đó, Dương Thảo trên đường về nhà đã tình cờ cứu giúp một tên yêu tinh nhỏ có cánh đang bị mắc kẹt. Vẻ như hắn từ một miền phép thuật nào đấy vô tình lạc đến thế giới hiện thực này. Và để trả ơn, Hạt Tiêu - cách Dương Thảo gọi - hùng hồn bảo rằng: "Tôi sẽ thực hiện bất kỳ điều ước nào mà cô muốn". Dương Thảo chẳng đời nào tin, việc gặp một tên tiểu yêu giữa đời thật chẳng khác nào... cơn ác mộng! Nhưng trước sự nài nỉ quá mức đó, cô đã nghĩ ra một điều ước hết sức phi lý, chẳng qua vì muốn làm khó hắn. Đó là, được bước chân vào cuốn tiểu thuyết đang hot bấy giờ: "Yêu em tựa hơi thở" của nữ tác giả Việt, mang bút danh Mộng và được yêu nam phụ có cái tên Cao Phong. Tác phẩm lấy bối cảnh Đô thành Sài Gòn vào những năm 1970 dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà Việt Nam... Xoay quanh câu chuyện về mối nhân duyên nghiệt ngã của ba con người: Mai Cẩm Tú - Cao Đình - Cao Phong. Vẻ đắc ý trên mặt Dương Thảo biến mất khi tên tiểu yêu kia khoanh tay mỉm cười: "Chuyện đó có gì khó! Cô sẽ trở thành con người mà mình mong muốn đồng thời yêu chàng trai mình muốn yêu... Dương Thảo, điều ước của cô sẽ thành sự thật!" Và rồi, chuyện tình xuyên không tưởng như mơ đã mở ra với cô gái này. Chỉ có một vấn đề "nho nhỏ" là, Dương Thảo không làm nữ chính... -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------- Tập 1: Cô chỉ có thể trở thành nữ phụ Cảm giác có gì đó đang lắc nhẹ nhè, đầu óc cứ chếnh choáng, Dương Thảo từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ mà cảm tưởng như dài cả thế kỷ. Thứ đầu tiên đập vào mắt là cái trần xe ô tô khá thấp, trong một không gian cũng nhỏ hẹp. Cả người cô chốc chốc lại giật lên do xe chạy xốc. Dương Thảo nhận ra một điều gì đấy khác thường. Đúng lúc gương mặt nhìn ngược của một cô bé phản chiếu trong mắt cô. - A! Cô Thảo tỉnh rồi, anh Sơn ơi! Trong khi Dương Thảo ngồi dậy thì giọng nam cất lên, là người ngồi sau vô lăng: - May quá! Cô làm tụi em sợ muốn chết! Cô còn thấy mệt không? Để cơn khó chịu qua đi, bấy giờ Dương Thảo mới đưa mắt nhìn hai người nọ. Họ ăn vận khá kỳ lạ! Cô bé ngồi bên cạnh nhìn mặt non choẹt, có lẽ chỉ mới mười bảy, mười tám. Nhỏ mặc bà ba tím cùng quần đen theo kiểu dân Nam Bộ thời trước. Còn anh chàng đang lái xe thì sơ mi trắng đóng thùng với quần ka ki xám. Trông gương mặt họ mang nét rất "xưa". Dương Thảo còn quan sát chiếc ô tô mình ngồi, vẻ như nó thuộc hàng cổ điển chứ chẳng phải là thứ ở hiện đại. - Xin lỗi, tôi đang ở đâu? Hai người là ai? - Trời ơi cô! - Cô bé nọ kêu lên - Em là Xuân ạ, con bé người ở luôn đi theo cô đây! Còn kia là anh Sơn, tài xế ô tô hay chở cô đi chơi hoài mà! Bỏ mặc dáng vẻ lo lắng nọ, Dương Thảo đưa mắt nhìn xuống người mình. Thế quái gì đây? Cô đang mặc một chiếc đầm suôn dài trên gối cách tân kiểu phương Tây màu xanh dương, bên ngoài là áo khoác dạ nữ màu trắng với những chiếc cúc to bảng, túi khoét lệch một bên. Bắt đầu bối rối, cô đưa tay sờ lên mái tóc dài qua vai xoăn nhẹ buông xoã tự nhiên, kiểu mái hơi phồng. Bất giác, Dương Thảo liên tưởng đến thời trang "lai Tây" của phụ nữ Sài thành vào những thập niên 70. Nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô liền gấp gáp hỏi Xuân: - Thế... có thể cho tôi biết rốt cuộc tôi là ai, ở đâu không? Lần này Xuân mím nhẹ môi, vẻ như nỗi lo lắng đã nhiều hơn rồi: - Cô tên Dương Thảo, năm nay tròn hai mươi, con gái duy nhất của ông chủ thương cảng Dương Bộ, là dòng họ Dương giàu có ở đất Sài thành này... - Khoan đã? Sài thành? Nghĩa là Sài Gòn - thành phố Hồ Chí Minh? - Sài Gòn thì đúng rồi, nói chính xác hơn là Đô thành Sài Gòn đấy ạ, nhưng thành phố Hồ Chí Minh thì em chưa nghe lần nào cả. - Vậy... năm nay là năm bao nhiêu? - Đang là giữa tháng giêng năm 1970 đấy cô. Cái gì...? Dương Thảo kinh ngạc đến mức chỉ biết há hốc mồm mà chẳng kêu lên được thành tiếng. Sài Gòn năm 1970? Đùa nhau chắc? Tức thì, cô chồm người về phía cửa xe ô tô đồng thời nhìn ra bên ngoài. Ôi! Một khung cảnh xưa cũ hoài niệm lập tức hiện ra trong đáy mắt đứng yên của Dương Thảo. Con đường rộng thênh lác đác người và xe, hai bên là hàng cây xanh um cao vút, những ngôi nhà tường thấp tè bên cạnh những ngôi biệt thự mang kiến trúc cổ điển. Vẻ như lúc này đang là xế chiếu, ngay cả màu nắng cũng mang chút gì đó nhàn nhạt xa xưa. Rồi cô thấy một cô thiếu nữ trong tà áo dài đang đạp vi vu trên chiếc Solex hoặc đôi trai gái ăn mặc sành điệu đèo nhau trên Vespa. Lúc xe chạy ngang qua một trường học, cô bắt gặp cảnh những nam nữ sinh ngồi ăn bò bía ở quán bên đường, gương mặt đứa nào đứa nấy đều chất phác hồn nhiên. Ô tô lại rẽ qua một con đường khác rộng hơn, hai bên có những ba đến bốn hàng cây xanh nối dài ngút ngàn, Dương Thảo trông nó khá là quen. - Đây là đường Nguyễn Huệ? - Đúng rồi cô! - Lần này đến anh tài xế tên Sơn - Đây là đại lộ Nguyễn Huệ, lúc trước lâu rồi nó được gọi là đại lộ Charner. Charner chẳng phải là tên gọi cũ của đại lộ Nguyễn Huệ thời kỳ Pháp thuộc ư? Dương Thảo thật sự nhận ra mình đang ở Sài Gòn năm 1970 dưới thời Đệ Nhị Cộng Hoà và tổng thống là Nguyễn Văn Thiệu, lại còn ăn mặc thời thượng chẳng khác gì một cô chủ danh giá, ngồi trên chiếc ô tô Citroen Traction Avant 1949. Dương Thảo ngồi dựa vào thành ghế đệm, nhắm mắt cố tĩnh tâm để nhớ lại thật rõ ràng những sự việc đã và đang diễn ra lúc này. Cô nhớ tên Hạt Tiêu đã nói sẽ đưa mình vào cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở", và căn dặn rằng: - Cô sẽ là nhân vật hoàn toàn mới trong câu chuyện này. Nữ chính tạm thời vẫn là Mai Cẩm Tú, và cô chỉ có thể làm "nữ phụ". Cô xuất thân trong gia đình danh giá, điều đó phù hợp với tính cách cương nghị vốn có. Vấn đề còn lại là làm thế nào để nam phụ Cao Phong yêu mình, điều ấy phụ thuộc vào bản lĩnh của cô... Chắc cô muốn hỏi khi nào mình thoát khỏi đây? Đơn giản thôi, là đến hồi kết của tác phẩm. Điều cuối cùng Dương Thảo nhớ chính là nụ cười khoái trá trên môi tên tiểu yêu đáng ghét đó. Thật là, đã được vào trong tiểu thuyết thì cũng nên cho cô trở thành nữ chính chứ! Bây giờ hoá thân vào nhân vật hoàn toàn xa lạ, cô biết xoay trở thế nào? Chính cô đã ước cái điều ngớ ngẩn này, và bây giờ thì phải nhắm mắt đi theo. Dẫu sao ở hiện đại, cô cũng quá xui xẻo rồi, thiết nghĩ có "lọt" vào đây nữa thì cũng chẳng còn xui hơn. Nghĩ vậy, Dương Thảo hít sâu một hơi rồi mở mắt ra. - Thế nào rồi cô? Cô nhớ ra được gì chưa ạ? Dương Thảo nhìn Xuân, giờ thì cần hoàn thành tốt "vai diễn" của một cô chủ: - Chị nhớ ra hết rồi, từ nãy giờ chỉ muốn doạ em cho vui thôi. - Trời đất, sao cô chơi ác với em quá vậy? - Mà bây giờ chúng ta đang đi đâu thế? Anh chàng tên Sơn đáp nhanh chóng: "Chúng ta ra ga tàu hoả thưa cô". Dương Thảo hỏi, họ sắp đi đâu ư? Tức thì, Xuân thở nhẹ một tiếng rồi nói: - Ông dặn cô ra ga đón cậu Phong với cậu Đình ạ. Cậu Phong? Cậu Đình? À, là hai anh em Cao Phong và Cao Đình! Dương Thảo tự nhủ, bắt đầu nhớ lại những tình tiết đầu tiên của tiểu thuyết. Cô cần phải nhớ rõ các diễn biến để biết chuyện gì sẽ xảy ra mà tuỳ cơ ứng biến. Ga tàu hoả ư...? Đôi mắt chợt nhiên sáng bừng, Dương Thảo khẽ kêu lên, đúng rồi mở đầu truyện là cảnh hai anh em nhà họ Cao xuất hiện ở ga tàu hoả tại Sài Gòn sau ba năm sống ở Đà Lạt... Không được rồi! Dương Thảo liền túm vai Sơn, giục giã: - Mau chạy đến ga tàu hoả trước khi quá trễ! Nhanh lên! Chiếc ô tô Citroen Traction Avant 1949 vừa dừng lại trước một sân ga tàu hoả là Dương Thảo tức tốc mở cửa xe chạy vào bên trong mặc cho Xuân đuổi theo. Mở đầu cuốn tiểu thuyết "Yêu em tựa hơi thở" là cuộc gặp gỡ định mệnh giữa ba nhân vật chính. Ngay tại ga tàu hoả, hai anh em nhà họ Cao sẽ cùng đỡ lấy Mai Cẩm Tú suýt bị ngã khi cô đến đây cốt để tiễn chân một người bạn. Chính khoảnh khắc ấy đã mở ra mối lương duyên giữa Mai Cẩm Tú và Cao Đình, nhưng lại là nghiệt duyên với Cao Phong. Bởi thế, điều Dương Thảo cần làm lúc này chính là không để Cao Phong gặp mặt người con gái sẽ mang bất hạnh cho anh sau này. Đang chạy cao hứng đến giữa sân ga nhộn nhịp thì đột ngột Dương Thảo ngừng lại khiến Xuân ở phía sau mất đà, ngã chúi mặt vào lưng cô chủ. Con bé sờ mũi nhăn nhó, toan cất tiếng hỏi thì đã thấy Dương Thảo quay lại, giọng ngập ngừng: - Em... có biết mặt hai cậu không? Trước cái nhìn tròn xoe của Xuân, Dương Thảo cười cười. Nói mới để ý rằng cô đọc tiểu thuyết cơ mà, trong đầu cũng từng hình dung dáng vẻ các nhân vật nhưng đấy chỉ là do tưởng tượng, còn khuôn mặt thật của họ trong tiểu thuyết thì không biết như thế nào. Cô thấy Xuân đưa mắt nhìn quanh một hồi, rồi bất ngờ nhỏ chỉ tay đồng thời kêu lên: "A, là anh Quý, người làm của nhà họ Cao đó cô!". Dương Thảo liền nhìn theo hướng chỉ tay của Xuân, mới thấy cách đó không xa, có ba chàng trai ăn mặc cao sang trông nổi bật giữa dòng người qua lại tại đây. Một người mặc sơ mi Tây với áo ghi lê, đội mũ Beret xám, mang gương mặt hơi lạnh lùng và kiêu ngạo. Người thứ hai đứng bên cạnh có nét trầm mặc, đôi mắt u buồn, mặc sơ mi có khoác thêm veston xanh sậm. Cuối cùng người thứ ba là cao nhất, mặc sơ mi cùng quần tây đen có dây đeo vai, gương mặt vui vẻ cùng nụ cười tươi. Không cần đoán cũng biết, đó là ba "nam thần" của tiểu thuyết: Cao Phong - Cao Đình - Lương Bằng. Họ đang đứng nói chuyện với người làm tên Quý. Không thể chần chừ, phải đến đó ngay! Nhưng dòng suy nghĩ gấp gáp đã bị cắt ngang khi Dương Thảo khựng lại, đôi mắt phản chiếu rõ khung cảnh một cô gái đi ngang qua và rồi suýt trượt ngã, dĩ nhiên ba chàng trai kia đồng loạt đưa tay ra đỡ lấy. Khi cô ấy đã đứng vững lại thì Dương Thảo mới nhìn rõ... Khuôn mặt thanh tú, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, tóc đen dài thắt bím hai bên, dáng người nhỏ nhắn vừa tầm trong chiếc áo dài mini raglan. Nụ cười của cô thật e lệ. Và đó chính là nữ chính Mai Cẩm Tú. Vào khoảnh khắc nhìn thấy người con gái thanh tao ấy, Dương Thảo đã hiểu: cuộc gặp gỡ định mệnh này là không thể tránh khỏi! Có ai đó đi ngang qua vô ý va trúng vai Dương Thảo, đôi giày cao gót khiến cô chới với ngã ra sau, lúc hoàn hồn lại đã thấy mình đã ngồi bệt dưới đất. Dương Thảo hướng mắt đến chỗ bốn người nọ vẫn còn đứng trò chuyện, trông nụ cười tươi tắn của Mai Cẩm Tú thì cô thấy buồn cười. Nữ phụ ấy mà, dù ngã bao nhiêu lần cũng chẳng ai để ý đến, còn nữ chính chỉ vừa "suýt" ngã là đã có nam chính lẫn nam phụ đồng loạt đỡ lấy. Cùng là phụ nữ với nhau mà sao oan trái đến vậy? Vịn vào cánh tay Xuân, Dương Thảo mau chóng đứng dậy. Nhỏ hỏi cô chủ có sao không? Dương Thảo phủi bụi trên áo khoác rồi lắc đầu, thiết nghĩ thời gian tới bản thân sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi nữa nên một cú ngã thì nhằm nhò gì. Kéo nhẹ vạt áo khoác, cô ngẩng cao đầu đồng thời bước đến chỗ anh em nhà họ Cao. Nhác thấy một cô gái lạ mặt ăn vận sang trọng tiến đến, Cao Phong, Cao Đình và Lương Bằng cùng hướng mắt vào cô. Quý đứng kế bên liền kêu lên: - Có phải cô Thảo ở nhà họ Dương không ạ? - Đúng vậy, cô Thảo theo ý ông chủ đến đây để đón cậu Phong và cậu Đình. Xuân vừa dứt lời thì tên Quý nhanh chóng giới thiệu, chàng trai trông lạnh lùng kiêu ngạo là cậu Hai, Cao Phong; chàng trai mang nét trầm mặc khó gần kia là cậu Ba, Cao Đình. Cuối cùng là Lương Bằng, chàng trai vui vẻ thân thiện. Dương Thảo kín đáo quan sát Cao Phong. Rõ đúng chất công tử nhà giàu, bảnh bao điển trai và mang nét đặc trưng của sự lạnh lùng. Như tác giả Mộng miêu tả, anh có sống mũi cao hệt người phương Tây. Đàn ông mũi cao, khuôn mặt thường rất sang! Cảm giác được gặp nhân vật tiểu thuyết mình yêu thích bằng xương bằng thịt thật khó diễn tả! Dương Thảo chuyển dời ánh mắt sang Cao Đình, nam chính. Cũng không khác gì so với miêu tả, anh mang nét trầm mặc, đôi mắt u buồn là điều đẹp nhất nơi anh. Giống như bao tiểu thuyết "lâm li" khác, nam chính này dĩ nhiên không thoát khỏi việc phải mang số phận bất hạnh từ lúc còn nhỏ. Bấy giờ đến lượt Cẩm Tú, người mà nãy giờ không lọt vào mắt Dương Thảo, nói: - Cảm ơn hai cậu đã giúp đỡ, em xin phép đi trước. Cẩm Tú không quên nhìn qua cô chủ họ Dương và mỉm cười chào. Dương Thảo cũng gật đầu đáp lại, đôi mắt ấy chẳng hề rời khỏi Cẩm Tú lúc cô đi ngang qua. Thật là một nữ sinh viên trong sáng, ngây thơ, thuần khiết. Sự việc tiếp theo, cô dễ dàng đoán ra, đó là: ba chàng trai kia đều âm thầm dõi mắt theo Mai Cẩm Tú! Cao Đình và Lương Bằng, Dương Thảo không quan tâm mà chỉ để ý đến Cao Phong. "Vào khoảnh khắc đó, anh đã được định sẽ phải đau khổ vì cô ấy." Mời các bạn đón đọc Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Khát Khao Khôn Cùng
Chính là cuộc sống quá cô độc, muốn nghĩ đến việc lập gia đình . . . . . . Gia Ngạn nói muốn có gia đình, Tiếu Mông đáp ứng, cậu liền cảm kích vì có bằng hữu khẳng khái như vậy, Gia Ngạn muốn chính mình tận hưởng hạnh phúc đó, nhưng đến khi sắp đạt được kết quả thì Tiếu Mông lại trở mặt làm trái tim cậu băng giá. . . . . .Gia Ngạn thì ngu ngốc, Tiếu Mông thì lại là người khó lường, quan hệ hai người vốn dĩ đã không thể, thế nhưng sao lại từng bước đến với nhau? *** Nói thực không biết vì sao mình thích truyện này. Cái chuyện này nó ngược lên ngược xuống, hết hành nhau rồi tự hành mình đúng kiểu mình ghét nhất. Nhưng có lẽ là do Lam Lâm miêu tả tâm trạng nhân vật quá xuất sắc nên lại khiến tổng thể trở nên hợp lý. Mình thì vốn lại khá thích các bạn tsundere nên thích kiểu công lạ lạ, hiếm thấy trong đam mỹ này còn bạn thụ thì nhược khỏi nói. Nhưng mà không phải nhược theo kiểu õng ẹo đâu. Nói sao nhỉ, bạn này đại khái là cũng luôn cố gắng nhưng mà cuộc đời đã nhấn chìm bạn ấy xuống, mệt mỏi đến không ngóc đầu lên nổi. Mình rất thích 1 đoạn trong truyện như này: Ai cũng nói rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Cuộc sống của cậu không sung sướng nhưng cũng không quá khổ sở, vậy mà không hiểu vì sao cậu vẫn cảm thấy sống khó khăn quá. Đoạn này Lam Lâm viết siêu hay làm mình thấy đồng cảm vô cùng. Rõ ràng bạn này luôn tự nhủ tương lai sẽ tốt hơn nhưng rốt cục thì vẫn mệt mỏi, khó khăn, cô đơn như cũ. Cuộc đời của bạn thụ là một chuỗi thất bại. Bạn ấy đau khổ vì bị nằm dưới thân thằng đàn ông bạn coi như thần tương, bị người ấy lừa dối, bẻ cong suốt một thời gian dài. Mà bạn vốn nhược, thằng công lại tsun nên cứ ngược nhau mãi đến tận cuối truyện mới dứt. Đúng kiểu cặp đôi hoàn cảnh. Nhưng mình thích vì khi bạn ấy đã suy nghĩ thông suốt, nhận định là yêu thì sẽ không thay đổi. Đường xa vẫn tìm về bạn công, kiên trì chờ để xin lỗi, giải thích, không trốn tránh tình yêu. Bạn ấy nhược nhưng kiên cường theo cách của riêng mình. Mình nghĩ nếu đổi lại bạn công là người ôn nhu kiểu như anh Thanh Hòa trong Bình đạm như thủy thì mọi chuyện lại khác rồi, nhưng cũng vì thế mà mất đi nét đặc biệt. Nhiều lúc mình không biết phải thương ai hơn vì bạn công trong này yêu bạn thụ khủng khiếp, ngược người mình yêu mà cũng tự ngược mình. Đọc mấy đoạn bạn ấy đau khổ vì không hiểu sao bản thân lại yêu 1 người tầm thường, kém cỏi như thế mà mình thấy buồn cười. Rồi mồm miệng thì độc địa, chửi rủa, quat mắng con người ta suốt ngày nhưng lại giả vờ lấy lòng kiểu rất trẻ con (đọc phiên ngoại thể hiện siêu rõ) :))) Hình mẫu bạn công trong này phải gọi độc nhất vô nhị luôn, chưa từng thấy ở truyện nào khác, tsun hạng nặng :)) Nói chung truyện này xếp đôi thú vị, miêu tả tâm lí tốt, hợp lí nên để lại ấn tượng rất lớn trong mình. Mỗi tội viết H nhiều quá đi mất. Đoạn cuối cũng không thỏa mãn nữa vì cái thằng tsun mãi cũng không phun ra được câu "Anh yêu em" cho bạn thụ. Được phiên ngoại có nói nhưng mà vẫn thấy không đủ :)) Mấy phiên ngoại của đôi này thì siêu dễ thương. *** Truyện này tui không thấy văn án nên review luôn, review không nhiều cho nên các bạn cứ vào quất luôn cho hay: Đẹp trai, khoai to, nhà giàu. Của cải sắc đẹp chẳng thiếu thứ gì vậy mà anh công nhà ta lại bị lão thiên nhìn phải, ghen tị liền cho anh yêu phải em thụ ngốc nhà mình. Em thụ nhà ta ngoài ngốc ra chả có cái gì. Lại còn bị một con bánh bèo lừa cho tình mất, tiền cũng không cánh mà bay. Cuối cùng còn bị nợ nần chồng chất ra sông gặp Diêm Vương thì được anh công cứu, nạt cho một trận đem về nhà. Nhớ lần đó em uống rượu say không biết trời đất bị anh cướp mất chong trắng. Nhưng mà cướp xong anh lại đổ lỗi cho em vì thất tình mà cầu xin với anh, em thế mà tin luôn. Và cuối cùng thì em phải ở lại bên anh để trả tiền kiêm luôn trả tình. Lời của tui: Truyện này anh công cứ bị manh lắm, rõ ràng mình đi cưỡng hiếp người ta mà lại cứ như là người cưỡng hiếp mình không bằng. Chính xác hơn mà nói thì ổng tạc mao vô cùng, thà chết chứ không chịu thừa nhận tình cảm của mình, mà chỉ âm thầm mong một ngày nào đó em thụ nhận ra được tình cảm đó. Cũng vì thế mà em thụ bị gọi là ngốc cũng không phải là không có lí do. Thụ ngốc và hơi nhược nhưng lại có ý chí, luôn thần tượng và lúc nào cũng mong muốn mình được như công ( trong khi lão ta lại chỉ muốn ẻm ở nhà chổng mông lên thôi). Luôn không muốn bị coi thường nên lúc nào cũng cố gắng Theo tui thấy thì truyện này cũng không có ngược lắm. Cả câu truyện chính là cả quá trình bán manh của công và thụ. Có mỗi đoạn cuối mới là ngược chính thức thôi nhưng mà căn bản thì nó vẫn cứ manh. Ngoài ra thì còn có vài phiên ngoại siêu cấp dễ thương và ngọt ( chết người) của hai vợ chồng nữa. Truyện dành cho những bạn mới đọc ngược. Và nói chung là cứ nhảy hố đi, không phí thời gian của xác bạn đâu. Đánh giá: 9,5 Truyện này được Lam Lâm miêu tả tâm lí nhân vật và tình tiết khá xuất sắc ( cũng là truyện đưa tui đi trên con đường đam mỹ sâu ko lối về)   Mời các bạn đón đọc Khát Khao Khôn Cùng của tác giả Lam Lâm.
Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo
Đường đường là một tổng tài của một công ty lớn đẹp trai, độc thân, tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở nước ngoài.Lê Cẩn là kim cương vương lão ngũ có danh tiếng của tập đoàn Lê Thị thậm chí là của cả giới kinh tế tài chính.Ai cũng muốn được trở thành vợ của hắn nhưng thật ra hắn đã kết hôn bí mật với một người là nhân viên trong công ty của hắn , người mà sẽ không ai nghĩ ra là hắn sẽ lấy. Liệu người đó là ai mời các bạn đón xem. *** Một trong những truyện đam mỹ có nội dung hài hước và thích hợp đọc giải trí nhất chính là bộ này. Truyện cực sủng, chủ yếu là vị tổng tài vạn người yêu lạnh lùng băng lãnh trong mắt người khác công lược vợ của hắn. Kỳ thực, chuyện hôn nhân của Lê Cẩn với Tiêu Dĩ Thư bắt nguồn từ một trận lừa gạt. Thế nhưng chị em hãy quên cái chuyện một thiếu nam nhà nghèo lừa tổng tài lên giường để kết hôn đi, trên thực tế là vị tổng tài mặt dày này chớp cơ hội đi lừa gạt thiếu nam nhà nghèo kết hôn mới phải. Chuyện bắt nguồn từ lúc gia đình Lê Cẩn và một gia tộc khác có hôn ước, nhưng cô gái kia đúng thật là hạng người chẳng ra gì, và Lê Cẩn thì đã trót đem lòng yêu Tiêu Dĩ Thư từ hồi còn học trung học. Thậm chí anh không tiếc thủ đoạn, lừa bạn trai cũ của Tiêu Dĩ Thư đi cưới vợ, nhân đó cưới Tiêu Dĩ Thư. Lúc mới đọc truyện, mình phải cảm thán rằng da mặt của nam nhân này đúng là dày thấy ớn luôn, nhưng càng đọc lâu, thấy tình cảm của anh ấy dành cho Tiêu Dĩ Thư không một tạp chất mình lại dần bị nam nhân này cảm động. Anh ta ở trên thương trường có thể hô mưa gọi gió, nhưng bao giờ cũng muốn đứng bên cạnh bảo bọc và yêu thương Tiêu Dĩ Thư. Tiêu Dĩ Thư có người nhà chẳng ra gì, là anh đứng ra giải quyết, Tiêu Dĩ Thư bị người vu oan, anh không tiếc đắc tội người có thâm niên trong công ty bảo vệ cậu ấy. Tình yêu của anh thầm lặng, mặt dày hơn tường thành nhưng trong lúc không tự chủ, ai đó cũng bị anh câu đi. Tiêu Dĩ Thư lúc đầu vốn là không thích Lê Cẩn. Cậu vẫn luôn ý thức được đây là một cuộc hôn nhân hợp đồng. Nhưng tình cảm Lê Cẩn giống như rượu vậy, càng uống càng say. Bên cạnh Lê Cẩn không lúc nào thiếu đi bóng hồng, Tiêu Dĩ Thư lúc đầu thật xem nhẹ, chỉ là đến một lúc không chịu nổi, không muốn mất Lê Cẩn mà nhận ra hình bóng người ấy từ sớm đã xuất hiện trong lòng mình. Tình cảm của hai người này đúng thật là rất dễ thương, trung thành và si tâm tuyệt đối, nên cũng chẳng có những tình khúc lên cao xuống thấp gì, vì ai cũng hướng về nhau nên cũng chẳng dễ gì bị lừa gạt, số phận của họ là phải ở bên nhau hạnh phúc cả đời rồi. Đánh giá riêng là truyện rất đáng đọc, kiểu để giải trí thôi, nếu có yêu cầu quá cao ở nội dung hoặc không thích nam nhân mặt dày bỉ bựa thì đừng lọt hố nhé. Thuộc tính của Lê Cẩn thực sự làm những người công mặt than, lạnh lùng ngầu phải khóc thét đấy! *** Tiêu Dĩ Thư vốn là một nhân viên trí thức nhỏ của một công ty nhỏ, gần đây mới chuyển sang làm việc ở tổng công ty của tập đoàn Lê Thị, vẫn làm nhân viên trí thức nhỏ. Có điều cùng là nhân viên trí thức, tiền lương ở hai công ty lại chênh lệch rất lớn, tiền lương ở Lê Thị của cậu phải gấp ba lần ở chỗ cũ. Tập đoàn Lê Thị chủ yếu làm về dịch vụ chăm sóc trẻ em và người già tại nhà, thêm cả các loại mặt hàng dệt may, thẩm mỹ viện, mặt khác còn có các sản phẩm về đồ ăn thức uống tăng cường sức khỏe. Tập đoàn Lê Thị đã thành lập được hơn ba mươi năm, có điều trước khi Lê Cẩn là người đảm nhiệm các quyết sách, Lê Thị chỉ là một công ty nhỏ. Lê Cẩn tiếp nhận công ty vào năm 19 tuổi, sau đó công ty dần lớn mạnh, hơn nữa còn thu mua rất nhiều những xí nghiệp có cùng loại hình. Năm nay anh 28 tuổi, tập đoàn Lê Thị đã nằm trong danh sách năm trăm xí nghiệp siêu lớn hàng đầu thế giới. Tổng công ty Lê Thị được xây dựng ở thành phố A, hơn mười công ty chi nhánh ở cả trong và ngoài nước, cũng có cả chín trung tâm nghiên cứu phát triển, hai cái trong số đó là ở trong nước, còn lại đều ở nước ngoài. Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Yêu Chồng Của Tổng Tài Bá Đạo của tác giả Oa Qua Oa.
Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc)
"Điều khiến người ta hoảng loạn nhất chính là một khi vô lại trở nên nghiêm túc dịu dàng. Cái tên em không dám nhắc đến nhất, là tên người em yêu" Editor:  Theo quan niệm Trung Hoa, đỗ quyên mang ý nghĩa dịu dàng, ôn hòa, nữ tính. Còn ở phương Tây, loài hoa ấy tượng trưng cho một tình yêu chân thành. Cái tên ‘Ông chú hồ ly’ nghe không ‘hay’ bằng truyện, nên mình đổi lại. Ngư Vi tên của nữ chính ghép từ ‘mỹ nhân ngư’ và ‘hoa tường vi’, nhưng xuyên suốt câu chuyện này là loài đỗ quyên, loài hoa dù lãng quên vẫn mãi đợi chờ của một tình yêu chung thủy. Và ‘Quyên’ cũng trùng với tên nhân vật phụ mà mình thích nhất trong chuyện này (dù chỉ trùng trong cách đọc – tên của bà nghĩa là xinh đẹp – không phải đỗ quyên). Tình yêu của bà cũng đau đáu, hết lòng dù biết rằng điều ngược lại có lẽ không bao giờ đến.  Bà yêu theo cái cách ‘Yêu là đối xử với người đó tốt hơn tất cả mọi người, tốt hơn cả với chính bản thân mình.’ Cũng giống như truyện trước mình edit ‘Ngày em đến’. Nữ chính là người rất hiểu chuyện. Cô yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Anh cho cô sự che chở bình yên, là bến cảng lặng gió mỗi khi sắp gục ngã cô có thể neo vào, là giấc mơ tươi đẹp nhất của thời thiếu nữ. Như cô nói: “Nếu anh muốn em chết vì anh, em sẽ không do dự phút giây nào”. Đối với cô yêu là trao đi và không hối hận. Nam chính lên sàn với vẻ cà lơ phất phơ, nhưng như câu văn án ‘Sự dịu dàng khiến người ta hoảng loạn nhất, là khi vô lại bỗng trở nên nghiêm túc’, anh đã yêu là hết mình, ‘tình yêu lớn không phải yêu nhiều người mà là … yêu một người và yêu suốt đời’. Anh bước vào tình yêu của hai người trễ hơn cô, vì: “Em yêu anh từ năm mười bốn tuổi. Lúc anh mười bốn tuổi em chỉ mới khoảng ba bốn tuổi, như vậy thì có phần quá biến thái rồi.” Nhưng trễ hơn không có nghĩa sẽ ít hơn. Cô như cái dằm xương cá mắc trong cổ họng anh: “Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em.” Và tình cảm anh dành cho gia đình cũng vô bờ bến như vậy. Truyện có một đoạn ngược nhỏ rất cảm động, nhân vật phụ trong truyện này ai cũng có cái ‘hồn’ riêng, đều yêu hết lòng và đều xứng đáng được hạnh phúc. À, với một tên vô lại nhưng yêu hết mình như anh, thì các bạn yên tâm là sạch nha. Hai mươi chín tuổi đầu anh mới khai trai và bung dù rực rỡ. *** Tác giả: Miêu Miêu Trần. Thể loại: Hiện đại, tình yêu đô thị, trâu già gặm cỏ non, HE. Tình trạng: Hoàn edit. Review bởi: Danci - fb/hoinhieuchu    Năm 4 tuổi, Ngư Vi lần đầu gặp Bộ Tiêu 14 tuổi. Cô gái nhỏ đang nước mắt ngắn dài, lạc lõng nơi xa lạ bỗng nhiên nhìn thấy một chàng trai từ trên cây nhảy xuống, tay ôm mèo, giật mình đến quên cả khóc. Và cú nhảy đó có lẽ cũng là cú nhảy đã đưa hình bóng anh in sâu vào tâm trí cô. Hình ảnh cậu thiếu niên áo trắng, có đôi mắt hoa đào màu đen sâu thẳm mà long lanh đẹp nhất, vừa ngỗ nghịch, vừa sinh động, vừa giảo hoạt lại mười phần thu hút ấy đã để lại ấn tượng khó phai mờ trong lòng bé gái nhỏ.   Mười năm sau, cô của mười bốn tuổi, mất cha, mẹ ốm nặng, lại một lần nữa gặp lại anh. Bóng dáng ấy đã từ một chàng thiếu niên trở thành một người đàn ông trưởng thành, vẫn ngang tàng như vậy, vẫn giảo hoạt như vậy, vẫn ngỗ nghịch như vậy, càng phong trần và quyến rũ hơn. Anh xuất hiện, giúp đỡ cô những lúc khó khăn chật vật, trở thành chỗ dựa và là sức mạnh tinh thần to lớn đưa cô vượt qua những ngày tháng đen tối nhất, giúp cô vượt qua niềm đau mất mẹ mất cha, bơ vơ trên cõi đời để tiếp tục sống.   Sự xuất hiện của Bộ Tiêu sau 10 năm, thực ra ban đầu cũng là bởi vì nhận sự ủy thác của bố, người vốn là đồng đội cũ cùng chiến đấu với ông nội Ngư Vi mà nay muốn trả ơn cứu mạng năm xưa. Anh được giao nhiệm vụ quan tâm chăm sóc hai chị em Ngư Vi và Ngư Na, đặc biệt là sau khi mẹ hai cô gái mất. Công việc tưởng chừng không quá khó khăn với gia đình vừa có tiền, vừa có quyền, lại vừa có tâm như nhà họ Bộ. Nhưng hai cô gái nhỏ lại phải sống dưới sự bảo hộ của dì ruột, mà do vốn ghen tỵ với người chị đã mất nên càng ghét bỏ và đối xử tệ bạc với hai con gái của chị. Nhiệm vụ của Bộ Tiêu lại cũng khó khăn hơn do tính cách vô cùng tự trọng và tự lập của Ngư Vi. Một Bộ Tiêu vốn ngang ngược, càn rỡ thành thói, thích gì làm đấy phải trở nên thu liễm, cẩn trọng trong việc quan tâm và đối xử với Ngư Vi. Anh gọi cô là "dằm cá nhỏ", là cái dằm cá nhổ ra không được, nuốt xuống không xong của anh. Và rồi chẳng biết tự lúc nào, cái dằm cá nhỏ ấy trở thành "dầm trong tim" anh. Người đàn ông sống hai mươi tám năm trên đời, tự do tự tại, tự tung tự tác, vẫn luôn tự hào cho rằng mình "đi qua vạn bụi hoa, không một phiến lá dính thân" nhưng cuối cùng lại khuất phục trước cô gái nhỏ, cam tâm tình nguyện giao nộp cả thân thể và trái tim cho cô, nguyện mãi chẳng cần thoát ra.   Ngư Vi là một trong những kiểu nhân vật nữ mà mình luôn ưa thích. Vẻ ngoài dịu dàng, cư xử ôn hòa, nhã nhặn, hiểu chuyện, nhưng bên trong quyết đoán và kiên định. Chẳng phải người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập nhất chính là kiểu phụ nữ luôn biết mình muốn gì, cần gì và làm gì sao? Ngư Vi chính là như thế. Mặc dù yêu thầm Bộ Tiêu nhiều năm, nhưng không như những dạng nữ truy khác là tìm cách theo đuổi, thu hút người đó, mà cách làm của Ngư Vi đó là khiến cho bản thân mạnh mẽ hơn, độc lập hơn; dù tự ti về cách biệt tuổi tác và thân phận của mình, nhưng cô không lùi bước mà cố gắng để bản thân tự đứng vững trên hai chân của mình, nhờ đó có thể đường hoàng đứng sánh vai bên cạnh người cô thương, có thể tự tin ngẩng cao đầu đứng trước anh, gọi tên anh, cái tên mà cô từng giờ từng khắc ấp ủ trong tim và nói với anh 3 tiếng "Em yêu anh".   Kì thực, mình rất ngưỡng mộ tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Nó cho mình cảm giác rất rõ ràng là hai người sinh ra là dành cho nhau, bổ khuyết cho nhau, hoàn thiện nhau, vì nhau mà tồn tại. Một Bộ Tiêu "già" mà ngang tàng. Một Ngư Vi trẻ mà chín chắn. Một Bộ Tiêu phóng khoáng, một Ngư Vi nhu hòa cẩn trọng. Như hai cục nam châm hút vào nhau. Tưởng như không hợp mà lại hợp không tưởng. Tình cảm của Bộ Tiêu dành cho Ngư Vi là kiểu sinh ra 28 năm trên đời chỉ để chờ nàng xuất hiện, như một trích đoạn trong truyện mà mình vẫn ấn tượng "Anh thầm nghĩ, thì ra hai mươi tám năm anh tùy tiện càn rỡ đến vô lối, vì tất cả những nghiêm túc và cẩn thận anh tích góp lâu như thế, chỉ để dùng hết cho một mình cô". Vì Ngư Vi, Bộ Tiêu cả đời phóng khoáng cuối cùng cũng nếm trải cảm giác lo được lo mất "Em không biết anh luôn ở phía sau em, che chở cho em. Nhìn em chạy về phía trước, anh vui lắm nhưng lại rất lo, lo em đi rồi không còn là của anh nữa, của người khác, em té ngã, anh không còn được là người duy nhất đỡ em lên. Nếu chết, phải là anh chết vì em".   Còn Ngư Vi, đối với Bộ Tiêu, có thể nói một tiếng yêu không đủ, giống như cô đã từng tâm sự với bạn gái thân "Mình có thể chết vì anh ấy". Nó là sự si mê, tôn sùng, là cái nhìn dành riêng và duy nhất cho một người. Mọi thứ về anh trong mắt cô đều là tốt nhất, đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Người con gái xinh đẹp kiên cường ấy có biết bao nhiêu người theo đuổi, bao ánh mắt dõi theo ngưỡng mộ. Dù Bộ Tiêu có thể vì bản năng chiếm hữu giống đực mà ghen với họ, nhưng anh không bao giờ phải lo lắng sẽ có ai đó thay thế được anh. Bởi vì có anh, tất thảy những người con trai khác đều như không tồn tại, hoàn toàn chẳng có sự thu hút giới tính với cô. Nếu như với Bộ Tiêu, Ngư Vi là người mà anh dành hết mọi nghiêm túc cẩn thận của đời mình, thì với Ngư Vi, có lẽ Bộ Tiêu chính là nơi mà cô gửi gắm toàn bộ sự nhiệt tình, càn rỡ, tùy ý nhất của cô.   Tình yêu của Ngư Vi và Bộ Tiêu được kể lại trong mạch truyện chậm rãi, rất có tính khiêu khích sự kiên nhẫn của độc giả, vì mãi đến gần 2/3 truyện hai người mới có nụ hôn thực sự đầu tiên. Nhưng để bù đắp, thì sau khi công khai tình cảm của nhau, chỉ có thể nói một câu: "Tiến quân thần tốc". Vâng, người đàn ông nín nhịn gần 30 năm, lại thêm những ngày tháng mòn mỏi chờ đợi cô lớn, đúng là chỉ hận chẳng thể ăn sạch sành sanh, nuốt luôn Ngư Vi cô vào bụng. Cảnh H của truyện vì vậy tuy không quá nóng bỏng, nhưng vô cùng kích thích, đầy đủ sắc hương vị, đảm bảo thỏa mãn những độc giả yêu H .   Lại nói, "Đỗ quyên không tàn", thật ra cũng không chỉ là về tình yêu của Bộ Tiêu và Ngư Vi. Mình thích cuốn truyện này, cũng bởi vì nó còn dạy cho mình cách đối nhân xử thế nên có giữa người với người, cũng cho mình cái cảm giác về tình cảm gia đình rất ấm áp. Một gia đình với những mảng tính cách khác nhau. Họ đôi khi có mâu thuẫn, đôi khi phạm sai lầm, đôi khi tổn thương nhau. Nhưng họ đã cùng nhau vượt qua, học cách tha thứ, để rồi hàn gắn và lại yêu thương nhau. Có như thế, có lẽ mới chính là người một nhà... Hoa đỗ quyên, loài hoa vừa dịu dàng vừa rực rỡ, vừa khiêm tốn lại vừa kiêu sa, tượng trưng cho sự ôn hòa, nữ tính của người phụ nữ, tượng trưng cho tình cảm son sắt, thủy chung, tượng trưng cho sự sum họp, hạnh phúc của mỗi gia đình; cũng chính là những ý nghĩa xuyên suốt, là chủ đề mà cuốn truyện này hướng tới. Vậy nên, dù tên chính thức của nó là Hồ Ly thúc thúc, nhưng mình đặc biệt yêu thích cái tên "Đỗ Quyên không tàn" do bạn editor đặt hơn. Một cái tên vô cùng phù hợp... Đóng lại những trang cuối cùng của truyện, bỗng thấy lòng mình nhẹ nhàng, thỏa mãn biết bao. Cái cảm giác như là mỗi độ xuân về, mua một chậu đỗ quyên, rồi hạnh phúc nhìn ngắm từng chùm từng chùm hoa nở rực rỡ khoe sắc thắm vậy. Trải qua bao khó khăn, sóng gió, những người có tình rồi cũng được về bên nhau, cũng như gia đình rồi lại vẫn là gia đình, là nơi chốn yên ấm nhất cho những cánh chim xa lạc lối tìm về....   Mời các bạn đón đọc Đỗ Quyên Không Tàn (Hồ Ly Thúc Thúc) của tác giả Miêu Trần Trần.
Bản Sắc Lưu Manh
Văn án. Hắn bị cừu gia của cha già đã chết đuổi giết cả người đều bị thương, thảm hại không chịu nổi, mà ngay lúc hắn đang liên mồm văng tục, lại có người chủ động đi đến quan tâm hắn!? Nhưng hãy nhìn con gà quê nhãi nhép đã cứu hắn này mà xem, đầu tóc rối bù, đeo cái kính đen thật buồn cười, mặc quần áo trông không khác gì cái bao tải, ăn đồ ăn keo kiệt đến không chịu nổi, còn ở cái nơi quỷ quái rách nát muốn chết này! Nhưng mà… Cảm giác khi sờ vào làn da non mềm của cậu ta cũng không tồi, càng làm hắn bất ngờ chính là, bỏ đi đôi kính ngu xuẩn kia lại là một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cùng với thân thể tinh tế vô cùng mê người dưới lớp quần áo. Xem ra, hắn đã nhặt được vật quý rồi… Tác phẩm liên quan đến Kiền sài liệt hỏa chính thức ra mắt! *** Trong một ngõ nhỏ có rất ít người đi qua, một tên thiếu niên cả người đầy vết thương. Thiếu niên ngồi trên mặt đất dơ bẩn, lưng dựa vào vách tường loang lổ, một cái chân thon dài co lại, một chân khác duỗi thẳng trên mặt đất. Trên khóe miệng còn rõ ứ máu phì phèo một điếu thuốc lá, tay phải buông thõng xuống bên người, tay trái vô lực khoác lên chân, bàn tay với những khớp xương rõ ràng đầm đìa máu tươi, máu mầu đỏ thẫm theo đầu ngón tay chảy ồ ồ xuống. Thiếu niên có bả vai rộng lớn, chân tay thon dài to lớn, một đôi mắt dã tính lợi hại, ngũ quan với những đường cong rõ ràng. Tai phải của hắn đeo một bông tai bạch kim hình một con vật kỳ quái, mái tóc nhuộm thành màu đỏ sậm hỗn độn phủ ở trên trán, càng làm hiện ra dung mạo dã tính mười phần của hắn. Hắn lười biếng ngồi ở chỗ kia, khuôn mặt bị thương lại vẫn tao nhã như cũ giống một con báo săn mồi, điếu thuốc ngậm ở khóe miệng bởi vì đau đớn mà nghiêng lệch, khiến cho biểu tình trên mặt hắn thoạt nhìn có chút dữ tợn. “Mẹ kiếp!” Từ đôi môi mỏng cong cong sắc bén của hắn truyền ra một tiếng văng tục, lúc mắng trong ánh mắt của thiếu niên có vẻ hung dữ mà lại ngoan độc. Mời các bạn đón đọc Bản Sắc Lưu Manh của tác giả Lãnh Hương Trần.