Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chúng Ta Vốn Vô Duyên Nhưng May Anh Có Tiền

Khương Chỉ xuyên sách, trở thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng nam chính, da trắng, mặt đẹp lại chân dài, là Khương tiểu thư nhà giàu, tiền tiết kiệm nhiều đến mức tiêu không hết. Nghĩ thế nào cũng thấy, chỉ có đồ ngốc mới đi thích nam chính. Vì thế, trong một lần “gặp sắc nảy lòng tham”, cô quyết định bao dưỡng một anh đẹp trai làm tình nhân, cũng đã được hai năm.  Khương Chỉ vốn muốn lợi dụng việc bản thân biết cốt truyện giúp cha mẹ tránh đi nguy cơ bị phá sản, nào ngờ cuối cùng vẫn không thể nghịch thiên cải mệnh, kết cục vẫn định là Khương gia táng gia bại sản. Lúc ấy, điều khiến Khương tiểu thư tinh thần suy sụp, không phải là chuyện tiền tiết kiệm chẳng còn mấy số 0, cũng chẳng phải việc bị cười nhạo, châm chọc, mà chuyện khiến cô buồn nhất là phải chia tay với tiểu tình nhân của mình: “Em không có tiền, không nuôi nổi anh. Giày chơi bóng chỉ có thể mua hàng fake, xem concert cũng chỉ có thể mua vé đứng, ngay cả ăn lẩu cay cũng không thể gọi thêm thịt.” Khương tiểu thư nghĩ, chừng ấy lý do chắc cũng đủ để anh rời xa cô, tìm một người bao dưỡng tốt hơn rồi. Dù sao thì suốt hai năm bên nhau, cô cũng thực sự vui vẻ, hơn nữa còn có chút thích anh, buông tay để anh đi mới là lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng, điều Khương tiểu thư nghĩ lại chẳng phải là điều tiểu tình nhân Trì Triệt của cô nghĩ. Anh cảm thấy hai năm qua bọn họ bên nhau rất tốt, nếu chỉ vì chừng ấy lý do mà chia tay thì cách giải quyết cũng rất đơn giản, chỉ cần anh quay về làm người thừa kế nhà họ Trì giàu nhất ở thành Bắc là được. Dù sao thì là cô bao nuôi anh hay anh bao nuôi cô cũng thế, miễn có thể duy trì quan hệ yêu đương giữa hai người đều như nhau. Vì vậy, trong lúc một đám nhân vật phụ ngu ngốc đang dẫm lên cô để làm nổi bật lên vẻ hoàn mỹ của bạch nguyệt quang, tên trai bao của Khương Chỉ trở lại, còn bỗng chốc xoay mình thành Trì đại thiếu gia có tiền có quyền lại có sắc.  Vốn cho rằng, giữa bọn họ là “Không có duyên? Không sao, em đập tiền là được” kết quả lại trở thành “Không có duyên? Không sao, anh có tiền.” :v *** Trước khi Khương Chỉ xuyên đến nơi này, cô cũng là Khương đại tiểu thư kiêu ngạo, xinh đẹp lại tài giỏi của Khương gia. Ở nơi ấy, cô có ba mẹ yêu thương, sổ tiết kiệm có rất nhiều số 0, có sự ghen ghét lại không thể không ngưỡng mộ của những người xung quanh. Ở nơi đó, cô là một con thiên nga trắng muốt xinh đẹp, cao quý. Thứ duy nhất cô không có ở nơi đó chỉ là tiểu tình nhân Trì Triệt của mình.  Rồi có một ngày, cô bạn gọi là “thân” của cô viết một cuốn tiểu thuyết, trong đó, tất cả mọi thứ đều giống như ở nơi này. Chỉ có duy nhất một điều không giống, là việc Khương Chỉ ngu ngốc yêu một tên đàn ông cặn bã, còn trở thành thế thân của bạch nguyệt quang trong lòng hắn, đến cuối cùng kết cục không chỉ là bị vứt bỏ, còn bị hại đến mất mạng.  Có lẽ cô bạn “thân” Nguyễn Điềm Điềm kia của Khương Chỉ thật sự hận cô lắm. Cô ta mang theo tâm lý “điều gì xảy ra với tôi, mong rằng cũng xảy ra với cô”, thậm chí cô còn phải chịu nhiều đau khổ hơn ở thế giới này, nơi mà cô ta có thể tùy tiện hành hạ Khương Chỉ. Nhưng điều mà chính Khương Chỉ và cô bạn “thân” kia không ngờ là cả hai người bọn họ đều xuyên đến nơi đây. Cô ta vốn nghĩ có thể lợi dụng ưu thế là tác giả của cuốn tiểu thuyết này mà bóp nát Khương Chỉ. Nhưng cô ta lại đánh giá quá thấp Khương tiểu thư rồi.  Dù sao thì, một người từ nhỏ đến lớn sống trong hào môn như Khương Chỉ, không chỉ có mặt đẹp dáng ngon mà đầu óc cũng rất thông minh, sao có thể tùy tiện để cho cô ta cùng tiểu thuyết của mình nghiền nát trong tay cơ chứ.  Đối với người ngoài, cô là Khương đại tiểu thư cao cao tại thượng, cho dù trong tay không có tiền, vẫn có thể dùng khí thế áp đảo đối phương. Với người trong nhà, cô là Khương Chỉ yêu kiều, thích làm nũng, cũng hết lòng đối xử tốt với bạn bè và người thân.  Khương Chỉ không thể khống chế hay thay đổi tất cả các sự việc ở thế giới này. Nhưng cô không muốn khuất phục, vì thế cô từ bỏ nam chính, tự bao dưỡng một tiểu tình nhân mà cô vừa lòng.  Lúc mới gặp Trì Triệt, Khương Chỉ quả thực là bị sắc đẹp làm mê hồn, chỉ một ánh mắt của anh đã khiến cô muốn chiếm làm của riêng mình. Vì thế cô bám dính lấy anh, cho đến khi anh chịu để cô bao nuôi mới thôi.  Hai năm chung sống, dù cô vẫn mê đắm sắc đẹp của anh như thế, nhưng cùng với thời gian, từng cử chỉ, từng hành động, từng ánh mắt của anh dần biến đổi, lên men trở thành một thứ gọi là tình yêu trong trái tim cô. Bởi vì yêu anh mới không nỡ khiến anh đau khổ. Bởi vì yêu anh mới buông tay để anh đi tìm hạnh phúc khác. Bởi vì yêu anh mới nhịn đau nói lời chia tay, trả lại cho anh tự do mà anh nên có. Bởi vì yêu anh… Cô có thể làm rất nhiều việc vì anh. Cũng bởi vì là anh, Khương tiểu thư mới có thể dễ dàng chấp nhận thân phận mới của anh nhanh như thế, đồng thời dung túng cho anh vừa dụ dỗ, vừa cưỡng ép mình nhận lời cầu hôn. Bọn họ vốn vô duyên, may mắn là anh có tiền, lúc cô muốn buông tay, anh lại quay về, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.  Trì Triệt vốn là Trì đại thiếu gia của gia tộc giàu có thần bí nhất, diện mạo xuất sắc, tài năng xuất chúng, vốn dĩ nên được hưởng cuộc sống sung sướng, người người ngưỡng mộ. Đáng tiếc, mẹ anh bởi vì sinh anh mà chết. Vì thế, từ lúc chào đời anh không chỉ không có mẹ, còn trở thành nơi trút lỗi của cha ruột cùng ông bà ngoại.  Mẹ kế ác nghiệt, cha ruột buông xuôi, cộng thêm gia quy cổ quái của nhà họ Trì khiến anh từ nhỏ đã sinh hoạt như một “người nghèo”. Ngày mưa năm đó, anh cô đơn tới thăm mộ người mẹ đã mất, vốn muốn trút hết nỗi lòng, lại chẳng hiểu sao nỗi buồn càng thêm chồng chất.  Giữa lúc chán chường ấy, có một cô gái bỗng chốc nhất định đòi bao nuôi anh. Có lẽ, anh thực sự là bị sắc đẹp làm mờ mắt, cũng có thể là do tâm trạng không tốt sai khiến lý trí, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đồng ý. Hai năm, không dài không ngắn, vừa vặn để trái tim anh ấp ủ một thứ gọi là tình yêu. Anh muốn cưới cô, muốn che chở cô, muốn dùng vòng tay của mình bao bọc con thiên nga xinh đẹp nhất trong lòng. Nhưng lúc anh chưa kịp hành động, Khương gia đột nhiên phá sản, còn cô lại muốn chia tay. Lý do cô nói trong điện thoại thật xàm xí, anh cũng chưa từng nói chấp nhận. Đã bao nuôi anh, muốn bỏ đâu có dễ. Bởi vì hai năm trước, cô không chỉ bỏ tiền cho anh, còn mua đứt luôn trái tim anh mất rồi. Thế là, Trì đại thiếu dùng hai tháng thời gian “chia tay”, tỉ mỉ chuẩn bị từng chút, cốt chỉ để lừa được thiên nga trắng của anh vào tròng. Lần này, đến lượt anh dùng quyền thế cùng tiền bạc của bản thân, bao nuôi cô, chống lưng cho cô, cho dù cô muốn lật trời, cũng có anh ở phía sau thay cô chống đỡ. (Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland) Cứ ngỡ, nam chủ đã hái được bạch nguyệt quang, nữ phụ cũng đã có hạnh phúc riêng, thế giới này cũng nên thoát khỏi cốt truyện bi thảm ban đầu. Thế nhưng, nơi này vốn được tạo ra bởi sự thù hằn của Nguyễn Điềm Điềm, bị khống chế bởi ý thức và ham muốn của cô ta.  Khi mọi thứ chệch khỏi đường ray ban đầu, thế giới giả tưởng này cũng sẽ lâm vào khủng hoảng, có nguy cơ sụp đổ. Liệu Khương đại tiểu thư có thể thoát khỏi sự khống chế của cốt truyện? Liệu có thể có một kết cục khác cho Trì đại thiếu và Khương tiểu thư? Mời bạn đọc truyện để tìm hiểu thêm chi tiết nhé. *** “Chúng ta vốn vô duyên nhưng may anh có tiền” là một bộ truyện xuyên sách có nội dung không quá mới, cốt truyện vẫn là nữ chính nghịch thiên cải mệnh, tránh xa nam chính, đạp đổ bạch nguyệt quang, cao ngạo đuổi theo tình yêu đích thực.  Nhưng toàn bộ câu chuyện được dẫn dắt bằng giọng văn hài hước, vui vẻ, xen kẽ các tình tiết thú vị, đặc biệt là giả định về việc thế giới trong sách bị chi phối bởi ý chí của tác giả là một điểm sáng đáng chú ý. Tuy truyện còn nhiều chi tiết chưa được giải quyết ổn thỏa, tính cách của nam nữ chính cũng không thực sự gây ấn tượng mạnh, tâm lý của các tuyến nhân vật cũng chưa được duy trì ổn định. Nhưng nhìn chung đây vẫn là một bộ truyện có tính giải trí cao, sủng sủng, ngọt ngọt, với nhiều pha bo cua khá gắt và những phát ngôn không biết đỡ thế nào từ nam chính. Nếu bạn cần một nơi để giải trí, nếu bạn muốn xem Khương tiểu thư làm sao xử lý đám trà xanh và bạch nguyệt quang, nếu bạn muốn biết quá trình để một anh trai bao lật mình trở thành trùm cuối, thì hãy nhảy hố nhé. Chúc bạn có những phút giây giải trí vui vẻ!   *** Cuối thu năm 2018 trời nắng cực kỳ gắt, nếu không phải vì miếng ăn cơm áo, tuyệt đối sẽ không có ai tình nguyện đi ra khỏi cửa dưới ánh mặt trời chói chang này. Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Khương Chỉ cũng vậy.   Sau khi nhà họ Khương phá sản, ngay cả tiền thuê nhà cô cũng không có, bất đắc dĩ phải quay về ở trong ký túc xá.   Biết rõ vào mùa này lại còn là cuối tuần, mọi người khẳng định đều rúc ở ký túc xá, cô vẫn chọn thời điểm sáng sớm nhiều người nhất mà đẩy cửa bước vào.   Dưới một rừng ánh mắt nóng rực như dự kiến, xung quanh là những giọng nói thì thầm to nhỏ, cô vẫn rất bình tĩnh bước vào thang máy đi thẳng đến cửa phòng 401.   Trong lúc xoay mở chìa khóa, cô không hề cảm thấy hối hận chút nào khi chọn quay trở lại trường.   Dù sao thì phơi đen cũng đáng sợ hơn nhiều so với bị bàn tán.   Cô hô lên một tiếng.   Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Bánh xe của rương hành lý cọ qua cái khe trên mặt đất, phát ra một tiếng chói tai ngắn ngủi.   Ly Ly bị làm cho giật nảy mình, bực mình quay đầu lại nói to: “Ai lại vô duyên như vậy, không biết gõ cửa sao?”   Câu mắng mỏ mới nói được một nửa, một gương mặt xinh đẹp mang vẻ u sầu chán chường lọt vào tầm mắt, mùi nước hoa kết hợp với vẻ đẹp của người tới thanh lịch mà không hề đơn điệu, khiến Ly Ly nghẹn lại mấy câu còn lại ở trong cổ họng.   “Là tôi.”   Khương Chỉ kéo rương hành lý vào trong phòng, trở tay đóng cửa lại.   “Ngại quá, tôi không thấy sàn nhà có cái khe.”   Sự xuất hiện của Khương Chỉ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, Ly Ly đắm chìm trong sự kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.   Hơn nữa khi người ta kinh ngạc, thường thường không thể tự khống chế biểu cảm, trong mắt Ly Ly vô thức lộ ra sự bài xích lộ liễu, ngay cả lông mày cũng giương lên cao.   Khương Chỉ nhướn mày.   Tin tức truyền rất nhanh, ngay cả người trong trường học đều đã biết chuyện nhà họ Khương rồi sao?   Thấy Khương Chỉ nhướn mày, Ly Ly mới lấy lại tinh thần. Cô ta vội vàng treo lên nụ cười mất tự nhiên: “Sao cậu lại tới đây?”   Nói xong mới thấy lạ, tại sao cô lại không thể tới?   Khương Chỉ lại nhướn mày: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ ở trong ký túc xá.”   Ly Ly càng thêm kinh ngạc: “Vì sao?”   Đây là trong lòng biết rõ còn giả bộ hồ đồ ư?   Thôi bỏ đi.   Lúc này mà cô còn gắng gượng che dấu, sẽ càng bị người chế giễu. Khương Chỉ biết rõ đạo lý này, cho nên mặc kệ đối phương tính toán gì cô đều thoải mái hào phóng mà thừa nhận nguyên nhân.   “Phá sản, biệt thự ngoài trường học bị thu hồi rồi, sau này tôi sẽ ở lại ký túc xá.”   Cô nói không nhanh không chậm, hào phóng thong dong, quá trình thừa nhận việc phá sản bình tĩnh giống như động tác bình thường cắt bò bít tết, không hề có cảm giác lúng túng.   Cẩn thận ngẫm lại, học sinh toàn trường từ trước đến nay chưa từng có ai nhìn thấy Khương tiểu thư thất thố.   “Cái gì?!” Phản ứng của Ly Ly còn khoa trương hơn cả người bị phá sản là Khương Chỉ.   Giọng cô ta cực kỳ chói tai, âm thanh giống như con vịt đang kêu lớn thì bỗng nhiên bị người ta bóp chặt cổ : “Cậu bị phá sản?!”   Lúc này Khương Chỉ mới tháo kính râm xuống, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Ly Ly.   Đôi mắt dưới cặp kính râm cực kỳ linh động, nhưng khi bị đôi mắt này nhìn chằm chằm lại không hề thoải mái chút nào.   Ly Ly có cảm giác như đang bị thẩm vấn, mới chỉ bị cô nhìn chằm chằm vài giây, sống lưng đã lạnh toát.   Dáng vẻ kinh hoảng thất thố này của cô ta, xác thật không giống như giả vờ.   Khương Chỉ nhăn mày, ánh mắt sâu kín như có điều suy tư.   Ly Ly vẫn chưa biết chuyện cô phá sản?   Vậy nếu không phải bởi vì gia đình cô phá sản, cô trở thành người không quyền không thế, thì rốt cuộc là tại sao tùy tùng nhỏ ngày thường vẫn luôn vâng lời, bây giờ lại sinh ra địch ý lớn như vậy với cô?   Khương Chỉ suy nghĩ mất hai giây mà vẫn không nghĩ ra kết quả. Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một người không quan trọng, ghét cô hay thích cô đều như nhau.   Cô không tiếp tục chú ý đến Ly Ly nữa, đưa tay xoa lỗ tai bị tiếng thét chói tai làm đau nhức, xoay người nhìn quanh đánh giá nơi ở trong mấy tháng tới của mình ——   Giường cũng không kinh khủng như trong tưởng tượng, đệm giường mềm mại co dãn, khăn trải giường sạch sẽ, điều hòa cũng rất mát mẻ dễ chịu.   Có thể ở. Mời các bạn đón đọc Chúng Ta Vốn Vô Duyên Nhưng May Anh Có Tiền của tác giả Tửu Nhưỡng Tuyết.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tam Cứu Nhân Duyên - Tiếu Thanh
Một cô nàng luôn luôn thất bại, cả trong công việc lẫn tình yêu, bất ngờ xuyên không, điểm đến là trên đống gạch vụn của một nhà lao đã sập. Một bàn tay nhuốm máu tươi vươn ra từ dưới đống đổ nát, bắt lấy cổ chân nàng, cũng làm thay đổi số mệnh của nàng. Từ đó về sau, nàng bắt đầu lại cuộc sống giữa nơi xa lạ, tìm kiếm vị trí cho bản thân, hoàn thành lý tưởng của chính mình, cũng một mực tìm kiếm người nắm giữ trái tim. ——— ———— Lời edit giả: 1) độc giả đừng mong chờ mỹ nam mỹ nữ, bọn họ đều là những người không hoàn thiện. Nữ chính không đẹp, nàng tướng mạo cùng tính cách đều bình thường, thậm chí có chút quái đản. Nam chính là mỹ nam siêu cấp nhưng tàn phế, mềm mà không yếu, yêu nữ chính hơn cả mạng sống của mình. 2) truyện hay, đọc đi *** Từ khi sinh ra, ký ức đầu tiên ta nhớ được hoàn chỉnh, chính là một lần ta nghịch chơi trên nóc gian chính đường, không may trượt chân ngã lăn xuống đất. Mặt đất dưới kia nhanh chóng đánh úp về phía ta, nhưng vẫn chưa đủ nhanh! Bởi vì ta còn nhanh hơn thế, kịp thời xoay mình, lộn lại một vòng, sau đó ngừng lại. Ta thử co duỗi chân tay, không có việc gì, chỉ có vài vết trầy da nho nhỏ trên tay. Năm ấy ta chín tuổi. Đột nhiên, gần đó có người hét lớn, ta vừa ngẩng đầu liền bắt gặp mẫu thân, Vương phi duy nhất của đương triều đệ nhất Bình Khấu Tướng quân Vĩnh Yên Hầu,vừa ngất xỉu ngã xuống. Ta nghĩ có lẽ bà quá kinh hãi, bắt đầu lo sợ chuyện này nếu như cha ta biết được nhất định sẽ giáo huấn ta một trận nên thân. Một lúc sau mẫu thân ta mới tỉnh, sắc mặt tái nhợt nhìn ta mà nói: “Đồ bất hiếu! Sao ta lại vô phúc sinh ra ngươi?!” Nói rồi bật khóc. Ta chỉ biết cha ta nói đúng, nữ nhân đúng là phiền phức! Cha ta lớn hơn mẹ hai mươi tuổi. Lúc còn trẻ, ông chinh chiến khắp nơi, binh đao yên ngựa ít khi nào rời tay, ông nói không lấy vợ chỉ vì không muốn làm nữ nhân đó lỡ dở một đời. Mãi đến năm ba sáu tuổi, tiên hoàng tự mình tác hợp, đưa tiểu muội muội của hoàng hậu lúc ấy mới mười sáu tuổi ban thưởng cho ông. Trong đám hạ nhân có người nói vị tiểu muội này được nuông chiều từ bé, tính tình hấp tấp nóng nảy, dung mạo lại không tốt, cho nên mới bị gả cho cha ta. Cũng có kẻ nói bà thấy cha ta thắng lợi khải hoàn, cưỡi ngựa vào thành, bị dáng vẻ kiêu dũng oai hùng kia làm cho si mê, cuối cùng nhất quyết đòi gả cha ta bằng được. Ta nghĩ dung mạo bà không quá khó coi, cho nên ta tin câu chuyện thứ hai. Nhưng có một lần ta hỏi bà, rằng có phải năm đó mẹ ta quyết chí muốn kết duyên với cha? Lời vừa nói xong bà liền thưởng ta một cái bạt tai! Mẹ ta tính tình vốn không tốt, xem ra lời trước nói cũng đúng. Mẹ ta sinh ta khi mới mười tám tuổi, nhưng cha ta đã ba mươi tám, so ra cũng chẳng khác người bốn mươi. Lúc mẹ sinh ta khổ cực không kể xiết, thiếu chút nữa đã mất đi tính mệnh, về sau cũng không thể có thêm hài tử, mà mẹ ta cũng ghen tuông khủng khiếp, nhất định không cho cha ta nạp thiếp. Cha ta cũng không hứng thú, ông vẫn nói có một mình mẹ ta đã đủ phiền toái, nhiều thêm mấy người nữa chỉ càng thêm đau đầu nhức óc. Ngày hôm đó cha ta trở về, nghe thuộc hạ báo cáo, lại nhìn quanh một chút, sau mới nhìn đến ta đương hậm hực ở gần đó. Ông không giận mà bật cười ha hả, chỉ nói một câu gọn lỏn: “Tướng gia ta hữu tử a!” Nghe cha ta nói vậy, mẹ ta tức giận cực kì, không nói không rằng giậm chân bỏ đi. Ngày tiếp theo ta vẫn luyện tập võ công, chỉ khác là có thêm một vị sư phụ đến đây, dạy ta học binh thư sách lược, chiến trận thuật mưu, thú vị vô cùng! Mời các bạn đón đọc Tam Cứu Nhân Duyên của tác giả Tiếu Thanh.
Săn Chồng - Đường Quả Mạch Tử
Hé mở nỗi chua xót và bất lực sau hôn nhân săn đuổi Nói với bạn thái độ sống mà một người phụ nữ nên có Hỡi những người đẹp 8X, hôm nay bạn đã "săn" chưa? Thứ nhất, kết hôn sớm không có nghĩa là không có lý tưởng. Thứ hai, bến đỗ của đàn bà chính là hôn nhân, công việc chỉ là bước đệm. Thứ ba, lấy một ông chồng giàu có chính là con đường tắt dẫn đến thành công đối với mỗi người phụ nữ. Nói tóm lại, thực hiện lý tưởng chính là thành công, mà lấy một ông chồng giàu chính là cách thực hiện lý tưởng một cách nhanh nhất, lấy chồng sớm có nghĩa là thành công sớm. Hâu di chứng của tình yêu không chỉ có mất kiểu phổ biến mà còn một kiểu đặc biệt, gọi là: Khi muốn yêu mà bạn chẳng có tư cách để yêu! Phụ nữ nhất định phải dùng con mắt kinh tế học để nhìn nhận hành vi ngoại tình, nghiêm ngặt kiểm soát tình cảm, tuyệt đối không thể vì mất lời đường mật của đối phương mà mềm lòng. *** Đường Quả Mạch Tử sinh năm 1982, thuộc cung Song Tử, người Hồ Bắc. Hiện cô đang là giám đốc nhân sự của một công ty. Yêu thích âm nhạc và hoạt động ngoài trời. Tích cách lạc quan, tích cực, rất dễ thỏa mãn. Sở trường dùng ngòi bút để khắc họa hiện thực, phong cách khác lạ. Vừa có sự dịu dàng và tinh tế của một cô gái, lại vừa có sự hài hước và sắc bén của một nam nhi. *** Hôn lễ của tôi và Tổng giám đốc Ngô được cử hành ở một giáo đường Cơ Đốc giáo của Phổ Thành. Giáo thường rất đẹp, bốn bề là thảm cỏ xanh bao la. Ở giữa thảm cỏ xanh mơn mởn, có một vườn hoa đang nở rộ rực rỡ sắc màu: hoa bươm bướm, hoa rum, hoa cúc, hoa loa kèn, hoa mõm chó… Nói tóm lại là toàn những loài hoa mà trước đây tôi chưa từng nhìn thấy. Những bông hoa đua nhau khoe sắc, rực rỡ kéo dài đến tận chân trời. Mùa xuân ở Phổ Thành thường đẹp như chốn thần tiên. Tấm thảm đỏ rải hoa hồng từ ngoài cửa kéo dài đến tận giáo đường. Tôi mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đầu đội vòng hoa do chính tay Tổng giám đốc Ngô bện, khoác tay anh, hạnh phúc đi vào lễ đường trong tiếng hò reo của mọi người. Có rất nhiều người chụp ảnh cho chúng tôi. Tề Tề đứng trong đám đông, lớn tiếng nói: - Mạc Y Y, cậu đẹp quá! Tôi đưa mắt nhìn Tổng giám đốc Ngô rồi cúi đầu bẽn lẽn. Anh ôm chặt eo tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt âyếm và cực kỳ dịu dàng, khiến cho tôi hạnh phúc muốn ngất đi mất! Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ bị mưa ướt nữa, bởi vì chúng ta đã trở thành cái ô che chở cho nhau. Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn lạnh giá nữa, bởi vì chúng ta sẽ sưởi ấm tâm hồn nhau. Kể từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa. Kể từ nay về sau, chúng ta vẫn sẽ là hai người, nhưng chỉ có một sinh mệnh. Chỉ mong cuộc sống của chúng ta sẽ mãi mãi tươi đẹp, lâu bền cùng trời đất. Trong giáo đường, hai mươi kim đồng ngọc nữ đang đứng thành một dàn đồng ca, hát vang bài hát của ngày vui. Một cô bé xinh đẹp mặc một chiếc váy màu hồng phấn đang đánh piano bài Wedding March. Đây chính là khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời. Tronggiáo đường, tất cả mọi người đều đứng dậy, mỉm cười nhìn chúng tôi, nghe mục sư trang trọng tuyên bố lời thề của chúng tôi với nhau về tình yêu và sự tín nhiệm. - Cô Mạc Y Y, cô có đồng ý làm vợ của Ngô Khởi Mặc không? Cô có đồng ý sẽ mãi mãi yêu thương và chung thủy với anh ấy dù cho thuận lợi hay khó khăn, giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, vui vẻ hay buồn bã không? Đương nhiên là đồng ý rồi! Tôi nóng ruột chờ mục sư nói hết, mở miệng định nói: “Con đồng ý”, thế nhưng cổ họng nghẹn đặc. Tôi cố sức ho, hắng giọng để phát ra tiếng, nhưng chẳng ăn thua gì. Tổng giám đốc Ngô sốt ruột nhìn tôi. Mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, không biết có chuyện gì. Mời các bạn đón đọc Săn Chồng của tác giả Đường Quả Mạch Tử.
Quý Nhân - Nhạc Nhan
Người ta đều biết Ngô Dung là kẻ đần độn, người cũng như tên. Hắn ngoài ăn chơi sa đọa còn thêm cái tính thích khinh người, đã vậy còn học thói trèo cao. mặt dày muốn kết hôn với con gái của trưởng công chúa để bước chân vào hoàng tộc. Bị đánh một trận nhừ tử, hắn vẫn chứng nào tật nấy. Nghe tin bà chủ Khởi Tú các muốn kén chồng, hắn liền đi ứng cử, thậm chí không biết xấu hổ còn nói nguyện ở rể, không để ý đến hương khói tộc mình…… ………………………………………. Aiz, thật ra chàng không phải là người không biết trời cao đất rộng, càng không phải là kẻ mặt dày muốn dựa vào phụ nữ kiếm cơm ăn. Mà “kỳ ngộ” phát sinh ở trên người chàng là bí mật không thể nói. Chàng chỉ có thể ở trong nhà tu tâm dưỡng tính kiêm tránh tai hoạ, thuận tiện quan sát cô bé ngoài mềm trong cứng nhà kế bên một tay chống đỡ gia nghiệp ra sao. Xem xem, tình cảm của chàng với nàng từ thưởng thức đến đau lòng, lại đến một chút yêu thương. Cho đến khi nghe nàng muốn kén một chàng rể, cảm tình của chàng rốt cuộc không kìm nén được. Chỉ là… chàng đã cam chịu ở rể, mà vẫn chỉ là người được nàng nghĩ tới thứ hai thôi sao? Là tình cảm của nàng với chàng vẫn chưa trọn vẹn…… ————————————— Nhận xét của Tiểu Sên: Đây là câu chuyện nhẹ nhàng, xoay quanh đôi vợ chồng mới cưới. Chàng là người từ hiện đại xuyên về quá khứ, nàng là người mạnh mẽ kiên cường nhưng cũng có lúc yếu đuối mong manh. *** Đại tiểu thư nhà họ Diệp – Diệp Khởi Toàn có một châm ngôn sống rất kì lạ: Người chồng tốt là phải biết ở rể. Lúc này, nhà họ Diệp làm ăn ngày càng phát đạt, Diệp Khởi Toàn quen biết toàn những người không sang thì cũng giàu, mà bọn họ cũng ngầm biết cha Diệp Khởi Toàn xuất thân hoàng tộc, là em song sinh với đương kim hoàng đế. Cho nên, tuy nhà họ Diệp không có chức quan nhưng địa vị lại rất đặc thù, không ai dám coi thường cả. Diệp Khởi Toàn lớn lên trong nuông chiều nên tính tình không khỏi kiêu căng. Cũng may mẹ nàng dạy dỗ nghiêm khắc, cha cũng bảo ban nhiều điều, nếu không vị đại tiểu thư này không biết còn kiêu căng đến mức nào nữa. Đến khi Diệp Khởi Toàn mười bốn tuổi, mẹ nàng dẫn nàng ra ngoài giao thiệp khắp nơi, gặp những thiếu niên trẻ tuổi trong kinh thành, nhưng Diệp Khởi Toàn lại không ưng ý một ai. Cứ từng người từng người như thế, sau bao lần thất bại, Diệp Lăng Vũ cũng thấy phiền lòng, mắng con gái nhà mình một trận: “Rốt cuộc con muốn người chồng như thế nào hả? Con phải biết là con chọn người ta thì người ta cũng chọn con đấy. Con nghĩ mình là độc nhất vô nhị, nhưng ai chả thấy mình như thế? Trừ việc con đầu thai tốt, có một người cha tốt ra thì con còn gì đâu mà đòi kiêu ngạo?” Diệp Khởi Toàn cũng cãi lại mẹ: “Nhưng mẹ à, mẹ cũng không xem mấy người mang danh thiếu niên tài tuấn đó là cái loại như thế nào, ví dụ cái tên thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu đi, nghe nói trong phòng có bốn, năm nha đầu thông phòng, bên ngoài không biết còn có bao nhiêu vợ bé nữa, con lấy loại đàn ông này làm gì? Lại thành vợ bé của hắn à? Còn công tử nhà thượng thư Lễ bộ, hắn chơi đàn ông đấy! Còn công tử nhà họ Triệu nhìn cũng thật thà, nhưng hắn có tài năng gì? Đến tính toán chuyện làm ăn nhà hắn ta thôi mà còn không biết, lấy nhau về ăn không khí à? Mẹ, mẹ xem mẹ giới thiệu con mấy người kiểu gì vậy? Con không mong gì nhiều, bằng cha là được rồi.” Diệp Lăng Vũ không nói được gì, tức giận ngồi một bên uống trà. Hai mẹ con trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, Diệp Khởi Toàn mới chạy lại đấm lưng lấy lòng mẹ, thủ thỉ: “Nếu không, mẹ, mẹ cũng kén rể cho con đi?” Diệp Lăng Vũ uống trà bị sặc, ho sù sụ. Diệp Khởi Toàn vội vỗ lưng cho nàng. Diệp Lăng Vũ nhìn con gái ngốc, bất đắc dĩ cười khổ: “Con nghĩ là chỉ cần ở rể thì người đó sẽ thuộc một mình con? Không sợ nó lêu lổng bên ngoài?” Diệp Khởi Toàn hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng ạ?” Mời các bạn đón đọc Quý Nhân của tác giả Nhạc Nhan.
Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên
Nhạc Du Du nàng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa xuyên vào vương phủ, thiếu chút nữa đã bị xem là thích khách mà giết chết. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…” Vì thế, để bảo vệ tính mạng, Nhạc Du Du cùng một Vương gia “sáu tuổi” bái đường thành thân *** Con người không ai có thể sống thiếu tình yêu cả. Tình yêu là chất xúc tác, nâng tầm cảm xúc. Những chuyện tình yêu bình thường có thể sẽ không gây cho bạn nhiều cảm xúc thì hôm nay, Kin xin đợc giới thiệu một truyện tình yêu đầy hài hước, dễ thương và đặc biệt là nó là chuyện tình vượt thời gian, vượt không gian. Vốn dĩ khác nhau về tư tưởng, về thời đại cũng như phong cách sống, nên hai nhân vật chính phải trải qua rất nhiều chuyện để có thể hiểu và cảm thông cho đối phương. Hãy theo dõi văn án sau để biết thêm nhé! Truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công kể về Nhạc Du Du, trong một lần đi dạo phố phường, vô ý bị những người bán hàng rong đụng phải khi chạy trốn dân phòng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa nàng còn xuyên vào vương phủ, suýt chút nữa thì bị giết chết bởi họ nghi ngờ nàng là thích khách. “Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu hồi mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có chút mếu máo. Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân. Vô tình nàng bị buộc phải lấy hắn, một người có thân hình hai mươi tuổi nhưng trí não thì chỉ như đứa trẻ sáu tuổi. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…”. Thực ra hắn vì giữ gìn mạng sống của mình, tránh xa khỏi mẹ kế độc ác mà giả vờ ngớ ngẩn, chấp nhận không lấy vợ (Ở cổ đại, đàn ông 20 tuổi thì con đàn cháu đống rồi, nói chung chuyện này sạch, nam chính sạch, nữ chính cũng sạch). Thông qua nhiều âm mưu, đấu tranh cung đình, nàng và hắn nảy sinh tình cảm. Mối tình không môn đăng hộ đối như vầy thì liệu có hạnh phúc không? Khi hắn lộ ra bản chất thật của mình liệu nàng có chấp nhận? *** Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt lên ngôi, Trình Dật liền từ quan, sau đó mang theo Thanh Thanh đi vân du tứ hải, thuận tiện cứu người, thẳng đến khi Nhạc Du Du sinh Bối Bối mới trở lại thành U Châu. Lúc này Thanh Thanh cũng mang thai, vì thế, hai người này mới quyết định ở lại, mở một hiệu thuốc giá thấp ở trong thành. Mọi người nghe nói tiệm thuốc này không chỉ có giá thấp, hơn nữa người xem bệnh chính là dưỡng nữ của thần y Lạc Băng, bốc thuốc chính là đại sư huynh của hoàng đế, đại đồ đệ của Vô Ưu lão nhân, vì thế, đều tò mò muốn biết về hai đại nhân vật này một chút, cộng thêm “Tiểu thần y” thái độ hiền lành, y thuật cao minh, vì thế mọi người cơ hồ là chen nhau mà tới tới. Từ ngày khai trương tới nay, dường như mỗi ngày cửa tiệm đều bị đạp phá. Thậm chí có vài người căn bản là không bệnh, nhưng vì muốn đến hưởng thụ một chút phục vụ của “Tiểu thần y”, đồng thời mơ tưởng, nói không chừng có thể thấy hoàng thượng, vì thế, thông minh đem chữa bệnh nói thành cố vấn dùng thuốc, sau đó sẽ thuận tiện mua một chút cẩu kỷ đảng sâm các loại hoặc nấu canh hoặc pha trà uống. Tình trạng như vậy làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười, bởi vì quá nhiều người xếp hàng như thế, như vậy có thể sẽ làm lỡ chân người thật sự cần được chữa bệnh. Nhạc Du Du không có việc gì cũng tới hỗ trợ, sau hai ngày nàng khảo sát tại hiện trường thì đã có chủ ý, chính là tổ chức tọa đàm cố vấn dưỡng sinh tại chỗ, hướng dẫn miễn phí cách dùng thuốc cho mọi người làm sao để dự phòng tật bệnh. Tạm định chính là năm ngày một lần, địa điểm ngay tại mảnh đất trống bên cạnh hiệu thuốc, mọi người chỉ cần có thời gian là có thể tới nghe giảng, mỗi lần nửa canh giờ, nửa canh giờ đầu Thanh Thanh sẽ giảng một ít tình trạng bệnh tật, cách dự phòng các loại bệnh, sau một canh giờ tạm nghỉ, mọi người có thể tự mình hỏi vấn đề mình gặp phải. Lần đầu tiên toạ đàm, cơ hồ hơn phân nửa dân chúng thành U Châu đều tới, trên đất trống đứng đầy người, ngay cả xung quanh trên nóc nhà, trên cành cây đều bò đầy người. Thế nhưng, dù cho nhiều người như vậy, toàn trường cũng thật im ắng, tất cả mọi người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt nhìn nghe Thanh Thanh không nhanh không chậm giảng: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn không tránh được sinh bệnh, mà sinh bệnh đã nói lên bộ phận nào đó của cơ thể có vấn đề… Tuy rằng bệnh này không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có thể sớm dự phòng, chỉ cần mỗi ngày ăn uống hợp lý thoả đáng, như vậy, có thể phòng tránh không ít bệnh tật…” ” Thần y Thanh Thanh, nếu nói như ngươi vậy, nếu như tất cả mọi người chú ý, cũng không cần đến khám bệnh, vậy tiệm thuốc của ngươi làm sao bây giờ a?” Có người cao giọng hỏi. “Nếu như tất cả người Băng Diễm quốc thực sự đều người người khỏe mạnh, vô bệnh vô tai, như vậy, tiệm thuốc này của ta đóng thì có làm sao?” Thanh Thanh nói ra làm tất cả mọi người đều cười. “Nhân sinh bệnh, khả năng rất lớn cũng là bởi vì do ăn uống tạo thành, cái gọi là bệnh tòng khẩu nhập, chính là đạo lý này, vì thế, hôm nay, đầu tiên ta muốn giảng cho mọi biết những thức ăn tương khắc với nhau, ta chuẩn đoán nhiều bệnh án như vậy, rất nhiều đều là bởi vì ăn gì đó không đúng khiến cho bệnh, có rất nhiều thức ăn kỳ thực đều là đồ tốt, thế nhưng, thường thường không ăn đúng cách sẽ bị phản tác dụng, giống như sẽ biến thành độc dược hại người, nói cách khác, mật là đồ tốt, nhưng nếu ăn cùng đậu hũ, liền dễ khiến cho tai điếc, lại tỷ như, đậu phộng cùng dưa chuột ăn với nhau, cũng rất dễ làm thương tổn thận…” Ngay góc phòng ở phía sau Thanh Thanh không xa, Nhạc Du Du kéo tay áo Trình Dật: “Cảm giác làm sao?” ... Mời các bạn đón đọc Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công của tác giả Tử Tuyết Ngưng Yên.