Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt - Bồ Đề Khổ Tâm

Cô là đại tiểu thư thiên tài của thế gia cổ võ, hào quang tỏa sáng, cũng là một trong "Hác ám song tuyệt" khiến người ta vừa nghe đã sợ mất mật. Bởi vì em gái phản bội, đã cùng đồng đội nhảy xuống vực sâu. Nàng là phế vật A Cửu bị tất cả mọi người trong Kỳ Phong thành chế nhạo. Thân là tiểu thư của gia tộc tu luyện, lại không có nguồn huyễn lực, không thể tu luyện, bị gia tộc đuổi đến thành nhỏ xa xôi, cuối cùng bị biểu tỷ đánh chết trong tiểu viện hoang tàn. Ngày đó, cô mang theo bảo vật tu luyện ở không gian vô tận xuyên qua nhập vào người tiểu thư phế vật, bánh xe vận mệnh chuyển động, phế vật từ nay lại bước trên con đường tu luyện. Khế ước với thần thú, luyện đan dược, luyện vũ khí, mang theo thần khí thượng cổ, tìm kiếm người thân, trảm trừ yêu ma quỷ quái, hãy nhìn xem nàng làm thế nào khiến cho thế gian nổi mây nổi gió! Hắn là nam tử tôn quý nhất trong thiên địa, địa vị tối cao, khuôn mặt yêu nghiệt, bổi vì nhàm chán nên xuống trần dạo chơi. Hắn gặp nàng, từ đó trong thiên hạ, không xa không rời. *** Mặt trời vừa lặn xuống, màn đêm bao phủ không gian, một tòa thành thị choáng ngợp trong vàng son bắt đầu cuộc sống về đêm. Mà trên ngọn núi cao lại trình diễn một màn rượt đuổi đến kinh tâm động phách. Dưới ánh trăng mờ ảo, hai cô gái liều mạng chạy trên ngọn núi cao. Phía trước là vách núi đen sâu thẳm, hai người không thể nào chạy tiếp được. Cả hai xoay người, đám người rượt đuổi phía sau đang tiến tới ngày càng gần. Thân ảnh nổi bật dưới ánh trăng hết sức xinh đẹp. “Vì sao?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi người dẫn đầu, là em gái của cô, Độc Cô Thiên Lam. “Vì sao? Cô còn hỏi vì sao?” Độc Cô Thiên Lam bật cười một tiếng, “Chị hai tốt của tôi, cô được xưng là đệ nhất kỳ nữ cổ võ, thông minh tài trí, sao lại không biết lí do vì sao? Thiên phú của cô, mỹ mạo của cô khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người vĩnh viễn đều nhìn về phía cô. Một ngày còn có cô, tôi vĩnh viễn đều phải sống dưới ánh hào quang của cô!” “Chính vì vậy, em liên hợp với đại trưởng lão phát động phản loạn? Em sao lại khiến cha mẹ thất vọng như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp tức giận hỏi. Cô không thể tưởng tượng được em gái của mình vì lòng ghen tị mà có thể làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. “Bọn họ không phải cha mẹ của tôi! Tuy bọn họ từ nhỏ yêu thương tôi, nhưng bất kể là công pháp, vũ khí gì tốt cũng đều cho cô, hay nhiệm vụ trọng yếu gì cũng chỉ giao cho cô thi hành, tạo dựng uy tín cho cô. Tôi thì sao? Bọn họ cho tôi được cái gì? Trước kia, tôi còn nghĩ mình cũng có quan hệ huyết thống với họ, sao họ lại đối xử với tôi như vậy? Ngày hôm qua, bọn họ đang nói chuyện, không cẩn thận bị tôi nghe thấy, tôi mới biết, họ không phải cha mẹ tôi. Cha mẹ tôi từ lúc mới sanh tôi chưa đầy năm đã bị cha mẹ cô đánh chết. Bọn họ mới đem tôi về nuôi dưỡng, yêu thương tôi , đó chỉ là bồi thường cho tôi mà thôi.” Độc Cô Thiên Lam gần như điên cuồng kêu lên. Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Thiên Lam đang điên cuồng, đau đớn vô cùng. Cô đã sớm biết Thiên Lam không phải con ruột của cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, phải đi đến bước đường này, Cô cũng rất đau lòng. Luyện công pháp là phải dựa vào thể chất mà quyết định. Vũ khí là vì phải làm nhiệm vụ nên mới cho. Bọn họ muốn cho Thiên Lam một cuộc sống bình thản, ấm áp, nên nhiệm vụ nào cũng giao cho cô. Nhiêm vụ nào mà không có nguy hiểm, thậm chí lá cửu tử nhất sinh? Cô cố gắng tu luyện, cố gắng hoàn thành từng nhiệm vụ, chính là muốn tiếp nhận vị trí trưởng tộc, để cho Thiên Lam tiếp tục cuộc sống bình thường. Cô lại không nghĩ tới, em gái bình thường nhu thuận lại có những suy nghĩ đó. Bách Lý Như Yên đứng bên cạnh nhìn bộ dáng đau lòng của Độc Cô Thiên Diệp, cầm chặt tay cô ấy. Làm đồng đội với Độc Cô Thiên Diệp bấy lâu, cô hiểu được hai người phải đổ bao nhiêu cố gắng để có được danh hiêu “Hắc ám song sát” này, cũng hiểu được tình cảm mà cô ấy dành cho Độc Cô Thiên Lam. “Cha mẹ đang ở đâu?” Độc Cô Thiên Diệp có cảm giác không ổn. “Ha ha!!! Chị hai, tôi biết cô rất yêu cha mẹ, cho nên đã đưa bọn họ xuống địa phủ trước chờ cô rồi. Chờ cô xuống đó, các người có thể đoàn tụ rồi.” Độc Cô Thiên Lam cười đến sáng lạn. Đó là nụ cười thường xuyên xuất hiện trên môi cô ta. “Sao ngươi có thể làm như vậy?” Độc Cô Thiên Diệp hung hăng chất vấn Độc Cô Thiên Ngàn. Cô cảm giác được công lực đang tiêu hao rất nhanh, thân thể đau đến vô lực. Bên cạnh, gương mặt Bách Lý Như Yên cũng tái nhợt không kém: “Cô muốn làm gì?” “Ha ha!!! Chị, rất thống khổ phải không? Việc này cũng không phải chỉ có một mình tôi làm. Đại trưởng lão nói, sau khi giải quyết cả nhà cô, sẽ cho tôi lên làm trưởng tộc. Chuyện tốt như vậy, sao tôi có thể từ chối? A, đúng rồi.” Độc Cô Thiên Lam vỗ vỗ trán, “Chị thân ái của tôi, tôi nghĩ cô nhất định muốn biết cha mẹ chết như thế nào. Anh rể tương lai của tôi đã đến thăm bọn họ, thuận tiện mua một ít hoa quả, bên trong có chứa Thiên phí tán. Cô biết không, anh rể mua đến, tôi gọt vỏ, cha mẹ không phòng bị chút nào. Nước mà cô và chị Như Yên uống cũng có Thiên phí tán nha!” Thiên phí tán giống như Hóa công tán, nhưng so với Hóa công tán thì ngoan độc hơn. Chẳng những bị phế võ công, còn bị ăn mòn nội tạng, không có thuốc giải. Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nhìn người đàn ông đang đến gần, đi đến bên cạnh Độc Cô Thiên Lam, tay cô nắm chặt, nghe hắn nói: “Cô quá mạnh mẽ. Không có người đàn ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình cả.” “Ha ha… Ha ha…!!! Tốt cho một đôi cẩu nam nữ. Các người nghĩ loại bỏ cha mẹ và tôi thì có thể khống chế Độc Cô gia hay sao? Cha mẹ đã sớm biết ý đồ của đại trưởng lão, nên đã sớm an bài. Nếu có chuyện không may xảy ra, quyền lợi của gia tộc sẽ giao cho bát đại trưởng lão khác, cho đến khi chon ra được trưởng tộc khác. Thực ngại quá, giấc mộng của các người thất bại rồi!” Độc Cô Thiên Diệp oán hạn nói xong liền bỏ mạc bọn họ, xoay người nhìn Bách Lý Như Yên, tràn ngập áy náy, “Thực xin lỗi, gây phiền cho cậu rồi!” Bách Lý Như Yên cười cười, nói: “Chúng ta là đồng đội. Mặc kệ là đi đến nơi nào, chúng ta cũng là “Hắc ám song sát”. Dù đến địa phủ, chúng ta cũng cùng nhau viết nên huyền thoại!” “Được! Dù đi đến đâu, tớ nhất định sẽ đi tìm cậu!” .. Mời các bạn đón đọc Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt của tác giả Bồ Đề Khổ Tâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất
Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.
Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”.  Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy. Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố: “Cậu có đau không?”, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi: “Đi xuống lấy thêm một bịch nữa nhé?” Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này: “Lấy thêm một chai coca cho tớ nữa nhé! Cảm ơn cậu.” Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn.  Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết.  Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời. Mời các bạn đón đọc Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất của tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng.
Nhược Xuân Và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hi
Cảnh Minh là thiên tài chế tạo robot, còn Đỗ Nhược chỉ là một học sinh nghèo vượt khó được bố mẹ cậu chu cấp tiền ăn học. Năm nhất đại học, Đỗ Nhược thầm cảm mến chàng trai tài năng ấy, nhưng tình yêu chưa kịp hé nở đã bị sự cay nghiệt của cậu đè bẹp. Đỗ Nhược như thể biến mất khỏi thế giới của Cảnh Minh, còn cậu có vẻ cũng không hề nhớ đến sự tồn tại của cô nhóc quê mùa không tầng lớp kia. Chỉ là, giây phút gặp mặt đó, người con gái xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ giữa trời đông giá rét lại vô tình khiến tim cậu lỡ nhịp... *** ( Lưu ý: Truyện có nhiều chi tiết tâng bốc hơi lố về tài năng của nam chính, không phù hợp với những người yêu thích hiện thực khuôn sáo. ) Đây là một trong những tác phẩm mới nhất của Cửu Nguyệt Hi - một tác giả không còn quá xa lạ với hầu hết độc giả thường xuyên theo dõi dòng văn học hiện đại Trung Quốc. Một tác phẩm viết về đề tài thanh xuân vườn trường, khai thác hoài bão của các cô cậu thiếu niên đam mê nghiên cứu công nghệ, khát khao phá vỡ mọi giới hạn sẽ ít nhiều khiến chúng ta rung cảm, bởi ai trong ta cũng-từng-là-một-trong-số-họ. Nữ chính là Đỗ Nhược Xuân, nhà nghèo, bố mất sớm, mẹ mù chữ lại không có khả năng lao động. Từ nhỏ cô đã sống dựa vào nguồn kinh phí hỗ trợ của gia đình nam chính - Cảnh Minh. Bố mẹ Cảnh Minh yêu thương Đỗ Nhược Xuân, không chỉ tài trợ về mặt kinh tế mà còn tạo điều kiện giúp cô được lên Bắc Kinh học. Từ miền quê cheo leo ngút ngàn trên sườn núi khăn gói vào phố thị, Nhược Xuân đổi tên thành Đỗ Nhược, chính thức bước chân vào cuộc lột xác mà đến cô cũng -không - thể - ngờ - được. Thi đậu một trường ĐH danh tiếng, lại là học sinh nữ duy nhất của lớp, Đỗ Nhược được các bạn quan tâm hết mực. Họ sẵn sàng hỗ trợ cô tất cả mọi việc, miễn là cô cần sự trợ giúp. Sống trong một môi trường toàn những người ưu tú, về cả học lực lẫn điều kiện gia đình không khiến Đỗ Nhược cảm thấy khó thở. Cô luôn cố gắng học tập, đọc sách không ngừng nghỉ để theo kịp họ. Mọi chuyện cứ thế thuận lợi trôi qua, cô dần dần hòa nhịp được với cuộc sống mới, có bạn bè, có ước mơ, đầy tiếng cười. Cảnh Minh là một cậu sinh viên thiên tài. Theo cách mà tác giả xây dựng thì đầu óc của cậu, giống như một phần mềm được lập trình tinh vi, hoàn hảo không lỗ hổng. Cậu dẫn đầu một nhóm thiếu niên gồm các bậc tinh anh kì tài, chuyên nghiên cứu và sáng tạo khoa học. Cùng làm việc trong một môi trường, Cảnh Minh dễ dàng nhận ra sự thay đổi của Nhược Xuân - con vịt xấu xí cậu từng không ít lần coi thường. Sự tỏa sáng chầm chậm của Đỗ Nhược đã thu hút trọn vẹn ánh nhìn của Cảnh Minh. Cậu cảm thấy cô gái này thật sự rất lạ. Cô của bây giờ và ngày trước quả thực khác xa nhau. Sự nỗ lực, bản tính cần cù, chịu khó của Đỗ Nhược đã giúp cô trở nên lấp lánh như một viên ngọc quý. Là người có tình cảm với đối phương trước, Đỗ Nhược bị Cảnh Minh lạnh lùng cười cợt trên mối tình đơn phương chưa kịp đơm hoa của mình. Cô chưa kịp nói thành lời đã bị cậu thẳng thừng từ chối. Điều đó khiến Đỗ Nhược nảy sinh khoảng cách với Cảnh Minh, cô không muốn tiến xa khỏi vùng an toàn của mình thêm bất kì lần nào, dù vì cậu, hay bất kì ai. Trải qua một vài chuyện, Cảnh Minh dần nảy sinh tình cảm với Đỗ Nhược. Thế cờ đảo chủ, chàng trai kiêu ngạo ngày nào giờ lại trở nên yếu thế, mềm nhũn trước tình yêu. Cậu sợ Đỗ Nhược không thích mình, sợ cô vẫn còn giữ trong lòng những lời cậu buột miệng thốt ra ngày ấy, sợ cô có ác cảm với mình... Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo lắng như vậy.... [ Là những rung động đầu đời thật đẹp. Là những phút giây tỏa sáng của tuổi trẻ. Là tình thương, nỗi nhớ. Là thất bại khiến người ta bất lực. Là tổn thương, nước mắt. Là vết cắt rất sâu nhưng vẫn bên nhau sau tất cả. ] Câu chuyện cuộc đời của Nhược Xuân và Cảnh Minh không dừng lại ở đây mà hứa hẹn sẽ đem lại nhiều hơn thế. Khi một mai, họ bước chân ra khỏi mái trường ĐH, có rất nhiều điều đang đợi chờ ở phía trước, cho cả họ và chúng ta, những độc giả khát khao một điều gì đó mãnh liệt hơn vào tình yêu và tuổi trẻ. Review bởi lim_hhanhhanh Mời các bạn đón đọc Nhược Xuân Và Cảnh Minh của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? - Mộng Trung Đại Chuỳ
Nội dung câu chuyện vô cùng đơn giản xoay quanh về một con bồ nông dính trúng đầu của một con người. *** “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” có nội dung khá lạ và rất đáng yêu. Tiểu Đề Hồ ngoan vô cùng luôn, đọc mà trái tim tan chảy vì độ moe của Tiểu Đề Hồ. T_T  Vì Đề Hồ là bồ nông út trong nhà, được anh chị bao bọc, lại chưa từng ở chung với con người bao giờ, nên Cảnh Minh nói gì em đều nghe theo hết. :vThậm chí lúc tới kì phát dục của mình em còn hổng biết mình bị làm sao, phải gọi điện cho anh trai cầu cứu. Anh trai của Đề Hồ là Đề Bảo, cũng là bồ nông tinh, đã sớm có “mùa xuân” của riêng mình; vô cùng thương em vì thấu hiểu “nỗi đau” kẻ nằm dưới, vậy là Đề Bảo cực kì hi vọng rằng, Đề Hồ sẽ nằm trên Cảnh Minh. Nhưng đáng buồn là điều đó không xảy ra. :v Đề Bảo là một người anh vô cùng trách nhiệm, khi Đề Hồ phát dục, ảnh tìm mọi cách để Cảnh Minh và Đề Hồ “gạo nấu thành cơm”, còn xách cả va - li sang nhà Cảnh Minh để tiện chăm sóc Đề Hồ, truyền tải kinh nghiệm trải qua kì phát dục cho Đề Hồ… Tuy quan tâm là vậy, nhưng Đề Bảo vẫn vô cùng khinh bỉ cái sự lãng mạn dở hơi của Cảnh Minh và Đề Hồ. Khi thấy hai người hạnh phúc cùng nhau chạy dưới cơn mưa để rồi về nhà phát sốt cả lượt, Đề Bảo nghĩ: “Đúng là một ngày muôn màu muôn vẻ của bọn ocschos.” Mình cảm thấy các nhân vật trong “Tôi có thể nuốt đầu của ngài không ạ?” cứ ngây thơ sao sao ấy (ngoại trừ tiểu công của Đề Bảo). Đề Hồ ngốc kiểu ngoan ngoãn lễ phép, Cảnh Minh lại ngốc kiểu thiếu niên mới bước vào trường đời chưa biết tình là gì :v Đọc truyện hài hước mà thoải mái lắm, còn được chia thành từng phân đoạn nhỏ nữa, nên khi đọc không có cảm giác bị mệt.  Cảnh Minh lúc đầu coi Đề Hồ là thú cưng mà cưng nựng (vì dẫu sao ẻm cũng xuất hiện trước mặt ảnh với bộ dạng bồ nông mà), nhưng sau đó “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, tình cảm kì lạ nảy sinh, khiến chàng tác gia truyện sếc am hiểu 666 tư thế Cảnh Minh liên tục tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ trần truồng, tưởng tượng ra cảnh Đề Hồ ở trên giường… Mọi chuyện bắt đầu bằng một câu “Xin chào ngài, Mr. Con Người tôn kính, tui có thể nuốt đầu ngài vào miệng không ạ?” của Đề Hồ, mà mở ra một mùa xuân vô hạn cho cả Đề Hồ và Cảnh Minh. Tóm lại, nếu bạn là người ưa truyện ngọt sủng và hài hước, hãy nhảy hố “Tôi có thê nuốt đầu của ngài không ạ?” đi thôi. ^^ Mời các bạn đón đọc Tôi Có Thể Nuốt Đầu Ngài Không Ạ? của tác giả Mộng Trung Đại Chuỳ.