Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)

Văn Án: Quý Ngôn đã chết. Không hiểu sao trở thành một du hồn. Không nghĩ tới lúc sống đã dây dưa không rõ, đến khi chết còn muốn dằn vặt nhau không ngừng. Chỉ tiếc là —— Cuộc đời của người kia còn rất dài. Còn nhân sinh Quý Ngôn đã kết thúc. “Tôi đã chết rồi” là câu chuyện ngược tâm mình đọc lại gần đây và rất muốn giới thiệu tới bạn đọc yêu thích đam mỹ. Truyện mở đầu như đúng cái tên của nó, nhân vật thụ đã qua đời và chỉ xuất hiện như một u hồn còn quanh quẩn chốn nhân gian. Từ đó, cậu mới dần vén được bức màn bí ẩn để có thể hiểu được tất cả những nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay cho chuyện tình giữa cậu và nhân vật công. Với mình nhân vật công rất đáng thương, vì tai nạn mất đi trí nhớ, quên đi tất cả về người mà anh từng yêu. Giá như khi đó anh có thể gặp lại thụ, mình tin chắc rằng dù nhớ ra hay không, cái người mang tên “Quý Ngôn” ấy vẫn sẽ là ma chướng vây lấy trái tim anh. Yêu cậu? Chẳng phải dù gặp lại đã là 7 năm sau, dù cậu chỉ là một hồn ma hiện lên lúc 3h sáng nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu đấy thôi? Tiếc rằng trên đời không có giá như. Câu chuyện có lối hành văn giản dị nhưng thấm vào tim gan đến từng chi tiết, tác giả khéo léo viết nên nỗi đau đớn đầy bi kịch của hai con người yêu thương nhau thiết tha nhưng lại bị cuộc đời, bị định kiến, bị hoàn cảnh tách rời. Quý Ngôn vừa đáng thương vừa đáng trách, nếu cậu mạnh mẽ hơn, tìm Tần Vị sớm hơn, có lẽ kết cục của câu chuyện sẽ không bi thương đến vậy. Tuy nhiên phần ‘thương’ mà cá nhân mình dành cho cậu lại lớn hơn phần ‘trách’ rất nhiều, bởi lẽ, khi mà cậu biết tất cả sự thật, biết Tần Vị thật ra không hề muốn lìa xa mình thì mọi chuyện đã chẳng thể vãn hồi nữa rồi. Còn Tần Vị thì sao, anh bị thương dẫn tới mất trí nhớ quên đi người mình yêu, nên trách anh hay nên thương anh đây? Mình nhớ có chi tiết thụ hỏi công về người con gái ở bên công sau này, đọc tới đó mình vừa thấy chua xót, lại vừa thấy day dứt… [Quý Ngôn hỏi: “Tại sao anh còn lên giường với người phụ nữ đó?” “Cũng không biết nữa! Chỉ là nghe thấy tên cô ấy thì không khác nào trúng phải mê dược?” “Cô ấy tên gì?” Tần Vị nói: “Quý Ngôn.” …] Chỉ là một cái tên mà thôi, cái tên mà anh yêu và khắc vào đầu tim đã khiến anh ngờ nghệch ngộ nhận về tình yêu, khiến cho nút thắt của câu chuyện ngày càng lớn, khiến cho tình yêu của họ ngày càng mong manh. Mình thương Tần Vị vô cùng, suy cho cùng anh ấy là kẻ phải hứng chịu hết bi thảm sau cùng, vô tình chặt đứt sợi dây tình yêu của bản thân, người anh yêu nhất đã chết, còn ‘phản bội’ tình yêu của chính mình….. Câu chuyện không lấy đi nước mắt của mình, nó chỉ là cảm giác đau buồn rưng rưng nói khóe mắt, để rồi mỉm cười với một kết cục tươi đẹp cho cả hai nhân vật. Không phải HE, không phải BE mà là một kết thúc đầy hoa mộng và mong ước. *** CẢNH BÁO: - TRUYỆN KHÔNG CÓ H - ĐỒNG RÂM ƯA THÍCH NGỌT NGÀO HƯỜNG PHẤN ĐỀ NGHỊ CÂN NHẮC THẬT KĨ TRƯỚC KHI XEM - THỤ LÀ HỒN MA, CÔNG CHỈ CÓ THỂ NGHE, NHÌN, CHẠM VÀO THỤ TRONG KHOẢNG 2 GIỜ ĐẾN RẠNG SÁNG, BẠN NÀO SỢ MA HAY DỊ ỨNG THÌ CŨNG VUI LÒNG CÂN NHẮC THẬT KĨ TRƯỚC KHI XEM (Cái chi tiết này mình nhớ không rõ lắm, bạn nào thấy sai thì chỉ để mình sửa lại nhé) TÓM TẮT: Nếu người ngươi yêu hứa chỉ đi hai năm rồi trở về, ngươi có tình nguyện ở lại chờ đợi hay không? Nếu người hứa yêu ngươi hết quãng đời còn lại nay đã quên mất ngươi, hắn ta lấy vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, liệu rằng ngươi có thể hay không tha thứ cùng chúc phúc? Nếu như Quý Ngôn có thể quay lại thời khắc lần đầu gặp gỡ Tần Vị, nếu như Quý Ngôn không tự sát, nếu như Tần Vị làm tròn lời hứa sẽ trở về, thì phải chăng giữa hai người bọn họ sẽ là một kết cục khác viên mãn hơn, tròn đầy hơn? Tiếc thay nhân sinh vốn chẳng có nếu như, Quý Ngôn và Tần Vị vĩnh viễn không thể như lúc ban đầu... ĐÁNH GIÁ: + 7.5/10 cho toàn bộ tác phẩm và 8.5/10 cho nhà edit, cái cách chủ nhà chuyển ngữ câu từ thật sự gây ấn tượng bởi lẽ edit một tác phẩm ngược luyến kết BE là một điều rất không dễ dàng, nó đòi hỏi người làm phải có vốn từ nhất định, phải cảm được nỗi đau của từng nhân vật mới có thể truyền tải trọn vẹn những gì tác giả muốn thể hiện, và nhà Bonne Nuit đã không làm mình thất vọng. + Tuyến nhân vật: _Nhân vật thụ: Quý Ngôn Tôi nghĩ rằng độc giả sẽ chia thành hai quan điểm khi nhắc tới nhân vật này. Một là Quý Ngôn đã quá ngu ngốc khi quyết định tự sát, bởi vì sau khi xuất ngũ Tần Vị gặp tai nạn, anh ấy quên mất Quý Ngôn là ai, người nhà và bạn bè che giấu, rằng trong cuộc sống của Tần Vị, Quý Ngôn không tồn tại, rằng anh thẳng, anh phải lấy vợ sinh con cho nên xét về khía cạnh khách quan Tần Vị không có lỗi. Sai lầm ở đây chính là Quý Ngôn quá nhu nhược, nếu như khi ấy anh mạnh mẽ vạch trần tất cả, kiên quyết đi tìm Tần Vị thì tôi tin chắc rằng Tần Vị sẽ nhớ ra Quý Ngôn và hai người bọn họ sẽ vẫn hạnh phúc, Quý Ngôn sẽ không chết một cách vô ích như vậy, cái chết của anh để lại nỗi đau quá lớn cho đứa em trai cùng cha khác mẹ là Quý Trạch, người đã luôn ở bên che chở, lo lắng cho anh trong khoảng thời gian bảy năm mà Tần Vị ra đi không lần nào trở về. Cho nên Quý Ngôn quá ích kỉ, vì tình yêu mù quáng mà hi sinh bản thân, làm đau những người thân cận, có đáng hay không? Hai là Quý Ngôn không ngốc, chỉ là anh chọn cho mình một sự giải thoát, bởi lẽ Tần Vị đã lấy cắp đi tất cả tuổi xuân của Quý Ngôn, cho dù Tần Vị không trở về Quý Ngôn vẫn như cũ sống trong căn nhà mà hai người từng ở, mãi như thế cho tới khi già đi rồi chết trong cô độc, nếu kết cục là như thế thì không bằng tự sát cho rồi, đỡ phải dằn vặt khổ sở mãi, cũng bởi vì Quý Ngôn yêu Tần Vị rất nhiều, vì yêu cho nên muốn người mình yêu hạnh phúc, cho nên Quý Ngôn đồng ý với mẹ của Tần Vị rằng anh sẽ không phá vỡ hạnh phúc gia đình của người anh yêu, rằng anh trả tự do cho người ấy, rằng anh cho đến khi nhắm mắt xuôi tay vĩnh viễn không đi tìm người thương. _Nhân vật công: Tần Vị Thật sự, tôi yêu cái cách mà tác giả để Tần Vị bước vào cuộc sống của Quý Ngôn, dịu dàng và đầy tình cảm. Anh lặng lẽ ở cạnh Quý Ngôn khi mẹ Quý Ngôn qua đời, anh lẳng lặng dùng thời gian của chính mình dâng tặng những gì đẹp đẽ nhất cho Quý Ngôn, thậm chí dù cho anh quên mất Quý Ngôn là ai thì sâu thẳm đâu đó trong linh hồn anh, anh vẫn yêu Quý Ngôn sâu đậm, nếu không sao anh lại đặt tên con của mình là Tần Nhất Ngôn - Cả cuộc đời này yêu mình Quý Ngôn, chỉ là dù có cố đến đâu Tần Vị vẫn thua một thứ gọi là duyên phận, mà giữa Tần Vị và Quý Ngôn chính là nghiệt duyên, cho dù sau này Tần Vị nhớ ra tất cả, anh hứa sẽ sống cô độc chờ đợi Quý Ngôn 7 năm y như cái cách người anh yêu nhất chờ anh khi còn sống rồi sau đó anh sẽ đi theo Quý Ngôn, nhưng liệu rằng sau khi Tần Vị tự sát với 5 vết cắt trên tay, anh có thể một lần nữa gặp lại Quý Ngôn? Hay là Quý Ngôn sớm đã uống chén canh Mạnh Bà, luân hồi chuyển thế, đã không còn nhớ Tần Vị là ai, sẽ không đau, không hận, không thống khổ như bây giờ. Kết cục của bọn họ chỉ e chính là bỏ lỡ cả đời. _Nhân vật em trai thụ: Quý Trạch Tôi dành rất nhiều tình cảm cho cậu em này, dù cho thứ tình cảm mà cậu ấy dành cho thụ không chỉ đơn thuần là anh em nửa dòng máu. Quý Trạch từ một đứa nhỏ cái gì cũng không biết, lớn lên trong lời căn dặn của mẹ rằng hãy đối xử tốt với Quý Ngôn vì Quý Ngôn là anh trai của cậu, và cũng vì mẹ của cậu với vị trí là bạn thân đã cướp đi cha của Quý Ngôn, bà đã khiến đứa nhỏ ấy không được hạnh phúc, thế nên bà muốn con trai bà đem đến sự ấm áp cho nó. Thế là Quý Trạch trưởng thành, cậu dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ người anh trai đáng thương này, cậu quỳ gối dập đầu tạ ơn lễ Phật chỉ vì các Ngài để cho cậu nhìn thấy anh lần nữa, và cũng vì các Ngài để cho cậu nghe được từ người anh đã chết của mình nói rằng nếu có kiếp sau anh ấy nguyện yêu cậu, nếu có kiếp sau Quý Ngôn sẽ mãi mãi là của Quý Trạch. Một lời hứa giữa người và hồn ma ấy vậy mà lại đổi lấy một cuộc sống yên bình cho Quý Trạch tới khi già và chết đi, thứ tình cảm vượt qua luân thường đạo lí ấy thế mà cứu rỗi cả một đời người... _Nhân vật mẹ của công: Khi bà đau khổ dọn dẹp căn phòng nơi mà Tần Vị tự sát, tôi bật khóc vì thương cho một người mẹ làm tất cả vì con cái để rồi nhận ra rằng năm xưa bà sai lầm biết bao. Giá như khi ấy bà không ngăn cản Quý Ngôn thì có lẽ con trai bà sẽ không chết cũng không đau khổ sống bảy năm trời mà như cái xác không hồn. Bà không hận Quý Ngôn đã cướp đi con trai bà, bà hận là hận chính mình độc ác, nhẫn tâm chặt đứt hạnh phúc của Tần Vị, để rồi giờ đây hai đứa nhỏ vĩnh viễn rời khỏi thế gian, bà chẳng hay tụi nó có thể hay không gặp lại nhau, bà chỉ biết thời không của hai đứa con trai vĩnh viễn dừng lại tại căn phòng này... « » 。。。。๖ۣۜLAM 。。。。« » “๖ۣۜTa nguyện ý dùng tánh mạng của mình để đi đổi lấy yêu. Mặc cho tình yêu này, đã tựa như đóa hoa tan tác theo bụi trần.” *** Qúy Ngôn chết rồi. Ở cổ tay có vết dao cắt thật sâu. Thân thể đã mất đi độ ấm, không còn di chuyển được nữa. Nhưng mà, linh hồn của anh vẫn còn. Không biết lí do vì sao, Qúy Ngôn chết, nhưng linh hồn thoát ra không có chỗ để đi. Bất tri bất giác, anh thấy mình ở nhà Tần Vị. Tần Vị, người mà Qúy Ngôn yêu sâu đậm. Đến khi cắt tay tự tử, vẫn thủy chung hướng về bức tranh có vẽ Tần Vị. Có lẽ Tần Vị không biết, Qúy Ngôn đau lòng và tuyệt vọng như thế nào. … Tần Vị yêu Qúy Ngôn. Qúy Ngôn cũng yêu Tần Vị. Thế nhưng Tần Vị bị tai nạn, quên đi Qúy Ngôn. Qúy Ngôn bảy năm chờ đợi Tần Vị trong vô vọng. Còn Tần Vị lại đi lấy người khác. Qúy Ngôn vẫn luôn đợi Tần Vị nhớ ra mình, tới kéo anh ra khỏi quãng thời gian tăm tối đó. Nhưng mà bảy năm đó, chỉ có Qúy Ngôn ngốc nghếch chờ đợi một Tần Vị không bao giờ đến. Anh cuối cùng vẫn là đợi không được. Giống như Qúy Trạch - em trai anh nói với Tần Vị: “Anh trai tôi rốt cuộc không đợi được anh.” ... Mình đã đọc khá nhiều truyện SE, nhưng chỉ đến “Khi thế giới không còn ánh sáng”, mình mới được trải nghiệm cảm giác khóc từ đầu truyện tới cuối truyện là như thế nào. Tình yêu của Qúy Ngôn dành cho Tần Vị rất lớn, lớn đến nỗi nhiều lúc mình còn tự hỏi tại sao một người có thể yêu một người đến vậy. Nghe nói, linh hồn người chết nếu vẫn còn ở lại nhân gian không chịu biến mất, chỉ có thể là bởi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành. Mà tâm nguyện của Qúy Ngôn, chính là Tần Vị. Qúy Ngôn chết đi, mà vẫn giống như trước, vô hình trước mắt Tần Vị - đã quên mất Qúy Ngôn, hàng ngày quan sát Tần Vị, lo lắng cho Tần Vị, bất lực vì Tần Vị. Thời gian duy nhất Qúy Ngôn có thể xuất hiện trước mắt người khác, chính là vào khoảng thời gian trước khi chết ba mươi phút. Lúc này, Tần Vị đã nhìn thấy Qúy Ngôn. Nhưng hắn lại hỏi Qúy Ngôn: “Anh là ai?” Chuyện Qúy Ngôn yêu Tần Vị, không ai là không biết. Mà Tần Vị lại cứ thế quên đi. … Chuyện gì đau lòng hơn, bị người mình yêu nhất quên đi hay nhớ lại người mình yêu đến tê tâm liệt phế khi người đó đã chết? Bốn tháng sau khi Qúy Ngôn ra đi, Qúy Trạch dứt khoát đem toàn bộ ảnh Qúy Ngôn vẽ Tần Vị trong suốt bảy năm cho Tần Vị. Qúy Trạch muốn Tần Vị phải sống trong ăn năn đau khổ. Nhưng mà, Tần Vị vẫn không nhớ ra. Chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn. Việc yêu Qúy Ngôn đối với Tần Vị, như đã trở thành bản năng. Tần Vị bị tai nạn, không nhớ ra Qúy Ngôn. Nhưng người phụ nữ lên giường cùng hắn hôm đó, được Tần Vị để ý, cũng là bởi vì trùng tên với Qúy Ngôn. Mãi sau này, khi Tần Vị nhớ lại, thì bọn họ thực sự như Qúy Ngôn nói, không thể quay lại được quãng thời gian đó nữa. _________________________________________ “Cậu ấy vẫn luôn vẽ con, cậu ấy vẫn luôn nhớ con, cậu ấy vẫn luôn chờ con trở về.” Tần Vị chậm rãi nói. Lúc trước, chỉ cần nhìn những bức tranh này thôi, hắn đã cảm thấy đau lòng, mà hiện giờ hắn đã nhớ lại tất cả. Một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, theo đó chính là những ký ức vô cùng rõ nét. Tất cả những ký ức đẹp đẽ quý giá nay lại trở nên đau thấu tim, xé rách linh hồn hắn: “Con đã nói chỉ cần một mình cậu ấy, con đã nói muốn kết hôn với cậu ấy…” Nhưng mà, hắn đều đã quên, hắn quên Quý Ngôn ở xó xỉnh ấy, khiến Quý Ngôn lặng lẽ đợi mình bảy năm, mãi đến khi chết. “Con bảo cậu ấy chờ con, con nói với cậu ấy nửa năm sau con sẽ trở lại, là con bảo cậu ấy chờ con.” Ánh mắt Tần Vị vừa bi ai vừa tuyệt vọng. “Nhưng con lại không trở lại, con… con lại không trở lại.” ... “Mẹ, con nhớ con đã từng nói với mẹ, chờ… chờ hai năm sau con về, con sẽ kết hôn với Quý Ngôn, sau đó mở một công ty ở thành phố X. Con sẽ nuôi Quý Ngôn, để cậu ấy tiếp tục vẽ tranh, để cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con sẽ luôn yêu chiều Quý Ngôn, trân trọng cậu ấy, để cậu ấy biết yêu Tần Vị tuyệt đối là việc làm đúng nhất trong đời cậu ấy.” Tần Vị run giọng nói, sau đó chậm rãi nhếch miệng một cách trào phúng: “Ai ngờ, đây lại là điều sai nhất mà Quý Ngôn từng làm.” “Nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi núp trong ngôi nhà trọ nhỏ hẹp kia chờ con trở lại; nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi nhớ con, vẽ hình con suốt bảy năm ròng; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không lẻ loi ở lại nơi đó chỉ vì không muốn phá hoại gia đình và sự nghiệp của con; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không… mãi đến lúc chết, vẫn nhìn tranh con.” Nói đến cuối cùng, sợi dây kéo căng trong đầu Tần Vị dường như rốt cuộc cũng đứt phựt. Tần Vị thở hổn hển, nước mắt tràn khỏi vành mắt đỏ bừng. Tần Vị sao nỡ. Tần Vị có thể chịu mệt, chịu đau, chứ cũng không muốn Quý Ngôn phải chịu một chút thương tổn nào.” ___________________________________ Thực sự ngay từ đầu khi bắt đầu đọc truyện này, mình đã biết, từ khoảnh khắc Qúy Ngôn rạch tay tự sát, anh và Tần Vị đã không còn cơ hội hạnh phúc nữa. Một người một ma, yêu nhau cỡ nào cũng không thể ở bên nhau. Chia lìa là điều khó tránh khỏi. Thử hỏi có bao nhiêu đau lòng? Qúy Ngôn, rốt cuộc cũng sẽ tan biến. Anh vốn không còn là người của thế giới này nữa. “Thời gian rốt cuộc đến ba giờ sáng, mà thân hình Quý Ngôn đã trong suốt đến gần như hoà vào màn đêm. Quý Ngôn quay đầu nhìn về phía hồ nước dưới trời đêm, giọng nói vừa hư ảo vừa yếu ớt, tựa hồ vừa ra khỏi miệng đã vỡ tan trong không khí. “Tần Vị, cậu biết mà.” Anh chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, lặng yên nhìn Tần Vị. —— Tôi yêu cậu. Tần Vị lẳng lặng nhìn thân thể Quý Ngôn dần dần biến mất, hắn gắng sức mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Quý Ngôn, nhưng bóng hình Quý Ngôn tựa như bị gió phút chốc thổi tan, sau đó hoà vào màn đêm. Chiếc nhẫn trên ngón áp út Quý Ngôn lẻ loi rơi xuống mặt cỏ. Trước người hắn không còn một bóng người, chỉ còn lại một chiếc nhẫn yên lặng nằm dưới đất.” … “Trên đời này, đã mãi mãi không còn Quý Ngôn.” _______________________ “Khi thế giới không còn ánh sáng” thực sự là một câu chuyện rất buồn. Có nên trách Qúy Ngôn hèn nhát yếu đuối, chỉ biết chờ đợi mà không đi tìm Tần Vị không. Có nên trách mẹ Tần Vị đã khiến hai người bảy năm cách trở hay không. Có nên giận tất cả mọi người không nhắc Tần Vị nhớ lại tình yêu của hắn, để hắn sống không mảy may hay biết Qúy Ngôn suốt bảy năm hay không… Tất cả nhân vật trong câu chuyện này đều rất đáng thương. Qúy Trạch vì Qúy Ngôn làm đủ mọi thứ, cuối cùng vẫn phải ra đi trong cô độc. “...hãy cho em kiếp sau của anh, anh nhé.” Mẹ Tần vì lỗi lầm của mình mà mất đi đứa con trai mình yêu nhất. Khi đọc đến đoạn mẹ Tần bước vào căn hộ của Tần Vị sau khi Tần Vị chết, thương bác rất nhiều. Thực sự có muốn giận cũng không giận nổi. Cha mẹ nào chẳng mong muốn những gì tốt nhất cho con. Nhưng cái tốt nhất của bà, lại đổi thành sự đau khổ cho cả Tần Vị và Qúy Ngôn. Tất cả mọi người, đều không thể quay đầu lại nữa. Kiếp sau… liệu có còn kiếp sau… _____________________ " ": Trích dẫn từ truyện Review by Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Hy tần Mời các bạn đón đọc Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) của tác giả Mộng Thường Uyển.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

8 Giờ Rưỡi - Yêu Em Nhớ Em
Edit: Tiểu Dương Trích đoạn:  Vĩnh viễn gọi điện thoại lúc 8 giờ rưỡi. Vĩnh viễn hẹn em lúc 8 giờ rưỡi. Vì em mà dựng nên Tinh Quang 8 giờ rưỡi Nhưng lại không chờ được em. Quá trình của tình yêu là quá trình giày vò nhau, có tự giày vò bản thân, cũng có bị giày vò, dù sao không giày vò thì không vui, nó cũng giống như hạt tiêu trong món cay Tứ Xuyên, nhất định phải có một chút, nhưng không phải ai cũng có thể thưởng thức. (Câu lạc bộ tên Tinh Quang chỉ mở cửa lúc 20:30 – 8 giờ rưỡi tối) (8 giờ rưỡi tức 20:30 đọc là nhị linh tam linh đồng âm yêu em nhớ em.) *** “Cạch” một tiếng cửa phòng học 2201 bị đẩy ra, tiếp theo đó là âm thanh “cộc cộc cộc” rất sắc của giày cao gót nện xuống sàn nhà. Ba mươi bảy ánh mắt trong phòng học đều đồng loạt quét về một phía. Nhìn từ đôi giày cao gót màu đen tới cặp chân ấy, chưa nói đến độ nõn nà trắng trẻo thon gọn, chưa nói đến độ mảnh mai vừa chuẩn, mà chỉ cần nhìn độ “thẳng nuột” của của nó cũng đủ để miêu tả cả ngày. Thon gọn dễ có, thẳng nuột khó cầu. Theo lời của Lư Túc thì “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.” Lư Túc, nhân vật làm mưa làm gió ở khoa Kiến trúc trường đại học A, bố là cổ đông quản lý trường đại học A, mẹ không rõ, chưa có bạn gái. Đại học A, được xưng là đại học NB(lớn mạnh)nhất cả nước, chú ý, không có thứ nhất. (NB là tiếng lóng牛屄[niúbī] ý là lớn mạnh) Khoa Kiến trúc, được xưng là khoa NB nhất đại học A, chú ý, không có thứ nhất. Lư Túc, ở đại học A, nếu cậu tự gọi mình là NC (đần độn), thì không ai dám tự nhận mình là NB. Tóm lại, Lư Túc nói: “Chỉ cần đôi chân này cũng đủ chơi mười năm.” Vậy đôi chân ấy nhất định sẽ không đả kích thẩm mỹ của người ta trong vòng chín năm rưỡi. Ánh mắt tiếp tục nhìn lên từ đôi chân, là chiếc váy màu xanh dương và chiếc áo màu xanh trắng kiểu hải quân được sơ vin gọn gàng, từ dùng để khái quát chính là “Rất đứng đắn.” Đây tuyệt đối không phải lời tán dương, giống như có người nói bạn đủ tài đủ đức thì bạn nhất định phải đáp lại một câu, “Mẹ kiếp mày mới là đồ đủ tài đủ đức, cả nhà mày đều đủ tài đủ đức.” Xem lại quá trình học tập của bạn, chắc chắn bạn sẽ phát hiện, trong đám bạn học cùng lớp của bạn người sau này thành công nhất, chắc chắn không phải một trong đám con mọt sách đủ tài đủ đức trước đây. Nhưng Lư Túc không thể không thừa nhận, bộ đồ đứng đắn như đồng phục này vẫn được người đó mặc mang phong vị rất mê hoặc. Không phải vì cô ấy mặc hở hang lộ liễu, mà toàn thân che đậy rất kín kẽ, ngay cả cúc áo cũng chỉ mở một cúc, xương quai xanh còn không nhìn thấy chứ đừng nói đến khe rãnh. Thế mà vẫn cứ có người chảy máu mũi. “Tôi họ Vụ, các bạn có thể gọi tôi là Brume.” Vụ Nùng Nùng hé miệng mỉm cười. Mời các bạn đón đọc 8 Giờ Rưỡi – Yêu Em Nhớ Em của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng
Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng của tác giả Nguyên Cảnh Chi với những diễn biến đầy kịch tính và thú vị.  Nhân vật nữ chính là một cô gái hoàn hảo cả về nhan sắc lẫn trí tuệ. Vì thế hơn ai hết cô rất cầu toàn, đặc biệt là đối với chồng tương lai của mình, người sẽ gắn bó với cô suốt cuộc đời. Nhưng trước tiên người đó phải thương yêu cô thật lòng.... *** Cô giơ ly rượu lên cao, nhẹ nhàng lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly, ngón tay nhẹ nhàng đùa bỡn tóc của mình, cô đứng ở nơi cao nhất trong thành phố, để có thể quan sát toàn bộ thành phố này. 3 năm, không dài, nhưng đủ để thay đổi một chuyện, một người, thậm chí là cả một đời. Ba năm trước đây, tất cả mọi chuyện hiện lên rõ mồn một trước mắt, cô giống như là một đóa hoa Độc Lang, lấy máu tươi để làm chất dinh dưỡng, so với hoa Anh Túc chỉ có hơn chứ không kém. Cô không đau, cũng không hận, nhưng cô lại độc. Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện, không có ai vừa sinh ra đã là như vậy, có một số việc là vì bị hoàn cảnh bắt buộc. Những vết thương kia, những đau khổ kia, những thứ đau đớn kia, những thứ hối hận kia, những thứ oán hận kia, tất cả đều là một chất xúc tác. Cô nhớ lại người phụ nữ nằm hôn mê bất tỉnh ở trên giường bệnh từ ngày đó đến giờ. Cô hy vọng đến dường nào, ngay lúc này đây người phụ nữ đó đang đứng ở trước mặt của cô, sau đó bá đạo lấy đi ly rượu của cô, bỉu môi nhìn cô. Cô nhớ lại người thanh niên lớn lên cùng với cô. Lúc cô sắp trở nên nghèo túng, anh lại chìa tay ra giúp đỡ cô; Lúc cô mất hết ý chí chiến đấu, anh ấy cứ như vậy mà nghiêm khắc huấn luyện cô. Lúc cô....... Mới đây đã ba năm, anh có khỏe không? Khẽ vuốt trái tim của mình, nơi đó lại giống như có một vết thương rất nặng không ngừng nhói lên. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không bỏ chạy nữa. "Tổng giám đốc, hội triển lãm sắp bắt đầu rồi!" Thư ký đi bên cạnh nhắc nhở hành trình của cô. Cảnh Tô nâng ly rượu đỏ lên uống sạch sẽ chỉ trong một hơi, trong ánh mắt thoáng qua một tia bén nhọn, bắt đầu, cô thật sự rất muốn nhìn xem màn kịch vui này sẽ mở màn như thế nào. —— lời dẫn 【Chính Văn 】 Ba năm trước. Khi hừng đông, tiếng chim hót véo von thật tốt đẹp, khi mặt trời nghịch ngợm nhô lên bên ngoài cửa đem những người đang chìm trong giấc ngủ đánh thức, chứng tỏ một ngày mới đã đến gần. Mỗi người lại nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng cũng không phải cuộc sống của ai cũng đều tốt đẹp như vậy. Bốp, bốp, ầm. Trong phòng ăn là một mớ đầy hỗn độn, khuôn mặt người con gái ngã trên mặt đất đỏ lên, năm ngón tay in rất rõ ràng trên khuôn mặt của cô. Mà người ngồi ở bên bàn chính là mẹ cùng với chị gái của cô cũng không hề nói câu gì, vẫn thong thả, ung dung ăn bữa sáng, đáy mắt thậm chí còn có chút hả hê. Ngồi ở vị trí chủ nhà chính là một người đàn ông tóc đen, sắc mặt cũng rất đen. Trong đôi mắt ấy hận không thể phun ra lửa. "Ba!" Mắt của người con gái đầy nước mắt, trong mắt tràn đầy quật cường, cô thật sự rất muốn hỏi người đàn ông mà cô gọi là ba này, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? "Đừng có gọi tao là ba! Tao không có đứa con gái không biết xấu hổ như mày!" Cảnh Thái Sinh quăng tờ báo vào trong mặt của cô, làm cho nó rơi xuống mặt đất, tựa đề bài báo rất lớn đập vào trong mắt của cô, hình khiêu dâm của nhị tiểu thư của nhà họ Cảnh cùng với Ngưu Lang! Mặt Cảnh Tô lập tức trở nên trắng bệch, nhìn xuống tờ báo, chỉ thấy một người phụ nữ trần truồng đang theo Ngưu Lang vào trong hộp đêm làm chuyện bất chính, không có chút chừng mực. "Không, ba, đây không phải là do con làm, con chưa từng làm!" Cảnh Tô quỳ trên mặt đất nhìn cha đang tức giận, vội vàng giải thích. Cảnh Tô chính là một đại tiểu thư trẻ người non dạ, làm gì có kinh nghiệm làm chuyện đó, nhưng cô cũng không phải là người dễ dàng bị người ta gây khó dễ, chuyện này nhất định là có người hãm hại mình. "Khóc, mày cũng biết khóc! Mày đúng là một phế vật!" Nước mắt của cô chẳng những không tìm được một sự đồng tình nào, mà ngược lại còn bị mắng chửi! "Cảnh Linh, chuyện này giao cho con đi xử lý!" "Dạ, ba!" Cảnh Linh ở một bên ngoan ngoãn đồng ý. Cảnh Thái Sinh rút cái chân đang bị Cảnh Tô ôm về, lúc gần rút ra còn không quên đá vào ngực cô một cái, cô không kịp phản ứng, lập tức bị đá ngã xuống đất, đau đớn từ trên ngực lan ra toàn cơ thể, mất hết hơi sức. Nhìn chị hai đến gần, thân thể của cô co rụt lại, đôi giày cao gót bén nhọn của Cảnh Linh đạp vào tay của cô một cái, nó nhỏ và dài, đâm xuyên qua da của cô. Máu đỏ từ kẻ tay chảy ra, chảy xuống sàn nhà. Cô đem hy vọng duy nhất gửi vào người mẹ mình, thế nhưng, khi cô tiếp xúc với ánh mắt lạnh lùng, vô tình của bà thì không khỏi tự giễu mình một tiếng, người mẹ lúc nào cũng không hoan nghênh sự hiện diện của mình, thì làm sao có thể giúp đở mình đây? Đều nói, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà người cô gọi là mẹ trong suốt hai mươi mốt năm, lại rất câm hận cô. Cô tìm cách thân thiện với chị, ai cũng đều nói mẹ kế thì rất độc ác, nhưng tại sao mẹ kế của một gia tộc trung lưu lại không như vậy, đối tốt với con gái lớn của chồng suốt mấy chục năm qua, Cảnh Tô nở nụ cười u tối, tại sao mình lại không phải là con kế? Như vậy trong lòng của cô còn có thể dễ chịu hơn một chút chứ? "Dì Chu, dọn bửa sáng xuống đi!" Giọng nói dịu dàng của bà vang lên, ngay sau đó lập tức đi lên lầu trở về phòng của mình. "Dạ, phu nhân!" Dì Chu nhìn Cảnh Tô đang ngồi trên mặt đất, không đành lòng, liền đở cô lên ghế, đút cho cô vài muỗng sữa tươi, phục hồi lại sức lực, bình thường nhị tiểu thư rất tốt với bà, nhưng bà cũng chỉ có thể ghi nhớ ở trong lòng mà thôi. "Cám ơn dì, dì Chu!" "Nhị tiểu thư, cô đi ra ngoài tránh nạn đi!" Dì Chu luôn nhìn thấy được, nhị tiểu thư không được cưng chiều, cha ruột không đau, mẹ ruột không thương, chị gái thì lại không thân! Cảnh Tô trầm mặc, dì Chu thấy cô không nói lời nào liền quay đi dọn dẹp. Thật ra thì Cảnh Tô đang chìm trong suy tư của mình, người trong bức hình khiêu dâm đó không phải là mình, chắc chắn là có người hãm hại mình, rốt cuộc là ai muốn hãm hại mình? Người đó có thể kiếm được lợi ích gì? Dì Chu nói rất đúng, cô thật sự đang muốn đi ra ngoài tránh nạn đây, dựa vào cú đá của ba, cũng đủ làm cô phải nghĩ dưỡng sức mấy ngày. "Nha Nha, tới nhà đón mình đi! Ừ, được, lát nữa gặp ~" không biết cô phải mất bao nhiêu nhiệt tình mới kể xong tất cả việc này. Cô che ngực, mồ hôi trên trán không ngừng toát ra ngoài, cha của cô quả thật không nể tình chút nào. Két, một tiếng thắng xe dồn dập kéo đến, một chiếc xe Bentley màu đỏ dừng lại trước cửa nhà họ Cảnh, chẳng được bao lâu liền thấy một cô gái hấp tấp xông vào. "Tô Tô, " Chưa kịp thấy người đã nghe thấy tiếng, chẳng phải là Giang Phỉ Á sao, người duy nhất có thể giúp đở cô lúc này sao? Khi thấy cô ngồi trên bàn ăn, sắc mặt trắng bệch, một cái tay che ngực, một cái tay rũ xuống, trên mu bàn tay còn có máu tươi đã ngừng chảy. Nước mắt của Giang Phỉ Á liền rơi xuống, đây đã là lần thứ mấy rồi, cô phải vì Cảnh Tô mà dọn dẹp cục diện rối rắm này. Cho nên vừa nhận được điện thoại của cô ấy, cô liền lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà họ Cảnh. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nhất định là chị cô ấy đã đạp rất mạnh. Nhưng vừa nghĩ tới tời báo sáng sớm ngày hôm nay, cô vẫn có chút lo lắng nhìn người con gái trước mặt này, Cảnh Tô luôn luôn ngoan ngoãn, chưa từng đi hộp đêm lần nào, có đánh chết cô cũng không tin người kia chính là Cảnh Tô. Cũng không biết chị gái của cô ấy, đã phải tốn bao nhiêu công sức vào chuyện này nữa rồi. Còn chưa hết trầm tư, thì Giang Phỉ Á đã đỡ Cảnh Tô dậy, thật ra thì giữa các cô cũng không cần phải nói nhiều lời, có một số việc chỉ cần một ánh mắt thì đã có thể nhận ra ngay. Cảnh Tô ngoan ngoãn để Giảng Phỉ Á đỡ lên xe. Mà ở trên ban công lầu hai, Thẩm Xuân Linh nhếch miệng lên mỉm cười một cái, cầm điện thoại lên, thoáng qua một tia âm hiểm. Mời các bạn đón đọc Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng của tác giả Nguyên Cảnh Chi.
Nhiếp Chính Vương
Thể loại:Cổ trang, cung đình, 1×1, hoan hỉ oan gia, kiếp trước kiếp này, HE. Biên tập: MissTony. Trong triều đình hiện nay thì nhiếp chính vương ta một tay che trời, quyền cao chấn Chủ. Lúc nào Bản Vương cũng lo Hoàng Thượng muốn đầu của mình. Cho đến một hôm, Bản Vương phát hiện, Thứ y muốn, lại chính là mình… *** Review Nhiếp chính vương – Tự Tự Cẩm BY GELY Đây là post review ah ~ Ờ nhìn title ai chả biết =))) Đầu tiên là, xin chào mọi người, những ai vẫn còn theo dõi cái wordpress lụi tàn này, lại là tôi đây! Hôm nay tôi lại ngồi gõ review sau cái post chê Á Ba của Thụy Giả thậm tệ hihu Review “Nhiếp chính vương – Tự Tự Cẩm“ Tôi tình cờ biết được Nhiếp chính vương qua một page về đam mỹ trên facebook. Thật ra hôm ấy chỉ lang thang vậy thôi chứ cũng không có ý định cầu đam vì lúc ấy vẫn còn vài bộ trong tủ sách chưa đọc hết, và còn bận mấy bộ truyện đang dịch nữa. Đến khi thấy phần giới thiệu, vì lâu quá cũng quên mất ra làm sao rồi, chỉ biết lúc đó thật sự bị ấn tượng ấy, nên đã lục tục click link để lưu lại để đó. Rồi cho đến hai hôm trước, tôi chính thức đọc xong Nhiếp chính vương. [Bắt đầu spoil] Nhiếp chính vương là một thượng tiên cai quản chòm sao trên thiên đình, gọi là Thiên Tuyền tinh quân, vì yêu say mê và có ý đồ với Chu Tước thần quân nên đã bị đày xuống trần gian chịu khổ. May nhờ có sự giúp đỡ của bạn bè nơi tiên giới, cuộc sống trần thế của Thiên Tuyền cũng chẳng mấy vất vã, chỉ là Ngọc Hoàng đã phong bế xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác và tình căn của hắn. Để có thể phục hồi, hắn phải tìm và lấy lại những giác quan ấy ngay trên cơ thể những người trần mắt thịt. Từ đây, dấn thân vào cõi hồng trần, chứng kiến những nghiệt ngã đau thương của yêu hận, bao phen tiếc nuối cho những chuyện tình không tròn vẹn, có ai đâu hay, chính hắn lại tự sa vào lưới tình tự bao giờ… Câu chuyện bắt đầu với một vị “gian vương” giữa buổi thái bình thịnh thế ở Yến quốc – Tương Vương Nhạc Sơ. Tiên hoàng mất sớm, hoàng thượng tuổi còn nhỏ, nên vị vương gia khác họ là hắn nghiễm nhiên trở thành quan Nhiếp chính, hỗ trợ tiểu hoàng đế ngồi vững ngai vàng. Một lần hắn vô tình được biết đến loại hương tên gọi Mộng Tiêu Tương do chính hương thánh Phong Mộ Ngôn chế thành, rồi men theo đó, hắn đi vào cơn mộng, biết được chuyện tình bi thương của hương thánh Phong Mộ Ngôn và chàng nhân sĩ Tô Thanh Mặc. Trong tất cả những câu chuyện được kể trong Nhiếp chính vương, chuyện tình Tô – Phong để lại trong lòng tôi nhiều cảm xúc nhất. Tô Thanh Mặc vì một lần vô tình tương ngộ, một cái chạm môi ấy mà tìm kím mong đợi suốt bao nhiêu năm dáng người quen thuộc nọ, “Ta đây tâm cao khí ngạo, có gả cũng phải gả cho người có quyền thế, khi nào ngươi thăng quan tiến chức, thắt lưng giắt vạn lượng rồi thì hãy mang sính lễ đến hỏi cưới ta.” vì một câu nói, Thanh Mặc quyết chí học hành, những mong đến ngày kim bảng đề danh, đường hoàng rước Mộ Ngôn về phủ. Và Phong Mộ Ngôn, đứ trẻ cô nhi, đầu đường xó chợ, lớn lên trở thành một người lãnh tình kiêu ngạo, giết người phóng hỏa, lại vì con người trông bề ngoài nho nhã thanh cao mà thực tâm lại mặt dày vô sỉ kia buông bỏ quá khứ, làm lại từ đầu. Ngày mưa Tô phủ, Mộ Ngôn vung kiếm giết mấy chục mạng người, lại không hay sau lưng mình, tấm áo trắng, ô dù xanh, dưới màn mưa lây lất đứng yên bất động. Đó là người mỗi chiều đều đứng trên cầu mè nheo với gọi “vợ ơi~”, đó là người đã bảo “Ngươi hôn ta, phải gả cho ta!”, cũng chính là người đó, giờ này lặng thinh, chỉ gần trong tầm mắt mà như xa xôi hàng vạn dặm… Thanh kiếm cắm ngập nơi lòng ngực, một đoạn tình duyên khắc khoải suốt mười bốn năm trời, từ đây kết thúc. Động lại trong lòng tôi nhiều nhất, là tiếng Phong Mộ Ngôn nói thật khẽ bên tai ai, “Chờ ngươi áo gấm trở về, ta sẽ mặc áo đỏ, bước vào cửa nhà ngươi.”,  là Tô Thanh Mặc áo trắng dù xanh bên chiếc cầu mỗi chiều giơ tay vẫy gọi “vợ ơi…” (Ai không thích SE thì đọc phiên ngoại nhé, riêng tôi thì vậy là quá được rồi, xin lỗi tôi cuồng SE, BE, etc,…các thứ) Nhạc Sơ, với thân phận Thiên Tuyền tinh quân thông qua việc giúp đỡ Phong Mộ Ngôn để có thể lấy lại khứu giác từ trên người y, tiếp tục bước vào chuyện tình bi đát khác. Cùng di phục xuất tuần với tiểu hoàng đế đến Hoa Thành, thư thánh Nhạc Sơ cùng người bạn trúc mã trúc mã lớn lên từ nhỏ bên nhau – Diêu “đại gian thần”, cầm thánh Diêu Thư Vân – gặp gỡ tửu thánh Thư Cảnh Càn, lại vô tình hữu ý xem lại một đoạn tình duyên của giao nhân Lâm Khê và tửu thánh Cảnh Càn. Đối với tôi thì mối tình Lâm Khê – Cảnh Càn không động lại gì nhiều, nên tôi chỉ xin được phép tóm gọn là giúp đỡ họ xong thì Nhạc Sơ lấy lại được vị giác. Sau đó bị lưu lạc đến Sở quốc và lấy lại xúc giác vì giúp đỡ Sở Hoằng và Hoa Lê. Nhưng cũng từ chuyện của Sở – Hoa hai người mà dẫn đến câu chuyện tiếp theo đây khiến tôi đau lòng không để đâu cho hết. Hoàng đế của Sở quốc Sở Hoằng dùng mưu tráo Nhạc Sơ và một người khác, tên này nhân danh Nhiếp chính vương vu oan cho một vị công thần trung quân ái quốc tạo phản, người thẩm án là “đại gian thần” Diêu Thư Vân, và không phụ danh xưng, vì một lời của tên vương gia giả mạo, Thư Vân trãm hết cả nhà vị trung thần nọ. Để đến khi Nhạc Sơ tai qua nạn khỏi, từ Sở quốc trở về, lại chỉ thấy Diêu đại nhân ngày nào phóng khoáng hào hoa, tự do tự tại nay lầm lũi bất cần, tay ôm vò rượu mặt người chém giết, gương mặt anh tuấn khuynh thành lúc ấy lại gầy hao khôn tả, khí chất phiêu dật ngày nào chỉ còn vẻ thê lương ảm đạm, vì xử án oan. Thế ấy, Nhạc Sơ mới biết con người mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu, sớm tối tìm lối gió trăng đi về, hào hoa phóng khoáng thế ấy, bao năm nay trong lòng vẫn giữ một mối tình thầm lặng, đã bao lần muốn thổ lộ rồi lại vờ như cợt nhã bông đùa, lẳng lặng cho qua. Trong lòng y, trong lòng Diêu Thư Vân ấy, chẳng biết tự khi nào, lại lấp đầy bóng dáng Nhạc Sơ. Tên vương gia giả danh nọ, lại dùng thân phận Nhạc Sơ, nói yêu y, nói yêu ý từ rất lâu, nói yêu y thật rất nhiều, bảo y giết người y liền giết người, bảo y diệt tộc y liền diệt tộc, Diêu Thư Vân mù quáng tin tưởng, mù quáng làm theo, để đến một ngày mới nhận ra, đó lại chẳng phải là Nhạc Sơ trong lòng hắn… “Trường tương tư, trường tương tư, trường tương tư này, biết kể ai hay? Kể ai hay…” Từ bé đến lớn, cùng nhau đùa nghịch, cùng nhau đọc sách, cùng nhau rong chơi, cùng đi học, cùng trưởng thành, rồi lại cùng vào triều làm “đại gian thần” và “đại gian vương”, Diêu Thư Vân vẫn nhất mực ở bên cạnh yêu thương và bảo vệ Nhạc Sơ, hi sinh cho Nhạc Sơ, vẫn nhất mực không thẳng thắn thổ lộ tâm tư tình cảm, yêu hận chẳng thành lời… Mãi cho đến khi đàn ngọc gãy lìa, Thư Vân buông bỏ quá khứ, buông bỏ thực tại, bỏ cả tương lai, lại vẫn ôm thật chặt mối thâm tình bước chân vào cõi vĩnh hằng, chỉ nghe y vẫn chấp niệm cất tiếng hỏi, “ngươi sẽ khắc gì trên bia mộ của ta?”, rồi lại thấy Nhạc Sơ hắn ôm Diêu Thư Vân trong lòng bảo, “Về thôi…” Trên bia mộ lại khắc dòng chữ, vong phu Diêu Thư Vân. “Trường tương tư, trường tương tư, nếu hỏi tương tư bao giờ mới cạn…” Tương Vương Nhạc Sơ, tai không nghe thấy, mũi không ngửi được, lưỡi không nếm vị, cảm xúc không có, lại còn mất cả tình căn, bao lần luân hồi chuyển thế cô độc sinh ra, cô độc trưởng thành rồi lại cô độc chết đi, cứ thế vật vờ sống qua không biết bao nhiêu kiếp, thế nhưng ở kiếp này, lại có người lớn lên bên cạnh, không ngại tiếng nhơ ở bên hắn trọn đời; trước lúc ra đi còn để lại cho hắn thính giác của mình. Chỉ tiếc Nhạc Sơ hắn lại mất đi tình căn, cũng chỉ có thể xem y là tri kỉ mà lưu luyến một đời. Chứng kiến bao chuyện tình nhân thế, đều là vì người khác mà tiếc nuối, mà hân hoan, rồi cũng đến lúc hắn tự mình chìm vào trong bể khổ ái tình, một lần nữa. Sau khi lấy lại tình căn, vương gia đem lòng yêu đứa cháu khác họ, tiểu hoàng đế Yến quốc – Yến Cửu. Mối tình Nhạc – Yến hai người, đối với tôi cũng chẳng động lại được gì nhiều cả, nên thôi ngừng ở đây vậy. Nhiếp chính vương là một bộ truyện bao gồm nhiều mẩu chuyện nhỏ do một người kể lại, chính là Nhạc Sơ. Cách xây dựng tình huống như thế để có thể lồng những mẫu chuyện vào nhau rất độc đáo và cách dẫn từ chuyện này sang chuyện khác rất hợp lí, logic có thừa. Văn phong của tác giả, chỉ nói trong bộ này thôi vì tôi chưa đọc bộ nào khác của Tự Tự Cẩm, rất khá; xuyên suốt là lối diễn vui nhộn hơi hướng có chút hài, bộc lộ tính cách thoải mái phóng khoáng tự tại của người kể Nhạc Sơ; tuy hài, nhưng không bựa, ài ~ may là không bựa; xen vào đó là những câu văn trau chuốt đặt vào những tình cảnh rất đau, rất nhói, rất đắc! Có thể nói khá giống với cách viết của Đại Phong Quát Quá trong Hoàng thúc, tôi rất kết! Hình tượng nhân vật, toàn là mỹ nhân ~ từ ma mị huyền bí, thanh tao thoát tục, anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng phiêu dật, ngây ngô non nớt, đẹp kiểu gì cũng là mỹ nhân bậc nhất nhì nhưng lại không được đặc tả nhiều lắm, tôi chỉ biết nhân vật đẹp, và hết! Cảm giác như tác giả không chuộng miêu tả nhiều, dù là cảnh vật hay dung mạo hay tâm lí nhân vật đi chăng nữa, tác giả chỉ chuyên kể và tản mát thế thôi, nhưng nói chung không gây khó chịu gì, hay do tôi quá thích bộ truyện rồi đi? Bản dịch tuyệt vời! Thật sự bản dịch rất hay và khi đọc có cảm giác rất thoải mái, rất gần gũi, dù có đôi chổ hơi thuần Việt nhiều và vẫn còn lỗi type, nhưng ai tránh được, chỉ biết bản dịch ấy thật sự rất tuyệt, và chấm hết! Gửi ngàn lời cảm ơn đến MissTony Qua từng phần của Nhiếp chính vương, từ Mộng tiêu tương, Qua lớp Giao tiêu, Trái tim của rối, Đàn ngọc gãy lìa và Tháng năm lưu chuyển, mỗi phần truyện, mỗi cuộc tình đều rất đáng trãi lòng, và cái lí do mà tôi không ấn tượng nhiều với tình Cảnh Càn – Lâm Khê, Sở Hoằng – Hoa Lê hay nhân vật chính Nhạc – Yến, chính là kết thúc HE =))) Ừm hưm, tôi cuồng SE, nhắc lại lần hai ah ~~~ Nói nhiều như vậy rồi, cũng chỉ muốn dồn hết tâm tư vào hai chữ, đề cử! Và nếu bạn đã đọc hết chính văn cũng nhớ đừng bỏ qua phiên ngoại nhé ~ đọc phiên ngoại để cảm thấy lòng ngọt ngào thêm chút ít qua câu chuyện nho nhỏ dễ thương của Bách Lý Trần (tên toàn họ =]] ) và Tiểu Cửu, để lại nhoẻn miệng cười vì câu “A, có khi ta thích hắn nhiều hơn cái móng tay.”; để da diết trong lòng vì Nhạc Kiêm và Yến Dung, để lại khắc khoải thấy Yến Dung ghì chặt Nhạc Kiêm vào lòng, nghe bên tai mình câu ” ta càng muốn lại gần, ngươi càng trốn thật xa,” hãy còn văng vẳng; và để yên lòng hơn vì Tô Thanh Mặc và Phong Mộ Ngôn đã gặp được nhau sau chục kiếp luân hồi. Đó chính là Nhiếp chính vương của Tự Tự Cẩm. *** Cổ trang, cung đình, chủ công, ôn nhu phúc hắc vương gia công x ngoan độc trung khuyển hoàng đế thụ, nhiều couple. Công vốn là thần quân thượng giới, vì phạm vào tình nên bị đày xuống phàm trần, phong bế giác quan trở thành kẻ tàn phế, may mắn được bạn bè thân tiên cũ thương tình, nhét vào nhà danh gia thế phiệt. Tưởng rằng không có giác quan sẽ được yên thân, ngờ đâu một ngày đẹp giời sấm sét đánh cái đùng khiến cha mẹ anh thăng thiên, anh chính thức thừa kế tước vị. Rồi sau đó, lão hoàng đế bất hạnh chầu trời, anh một bước trở thành Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, nhận hết vinh quang lẫn oán hận của người đời. Truyện vô cùng ĐÁNG ĐỌC. Tình tiết gãy gọn, nội dung có những sáng tạo rất riêng. Tình cảm từ couple chính đến phụ, đến cả nhân vật bên lề đều hết sức cảm động. Giọng văn tưng tửng mang ít nhiều hơi hướm Hoàng thúc của Đại Phong Quát Quá nhưng tập trung vào tình tiết nhiều hơn nội tâm nhân vật. Từ đó, đỡ đi phần nào cảm giác nặng nề. Lâu lắm rồi mới đọc được một tác phẩm khiến bản thân phấn khích đến thế, đau lòng đến thế, hạnh phúc đến thế. Sủng công đảng chắc chắn phải đọc, sủng thụ đảng cũng nên cân nhắc chớ bỏ qua. Edit: Miss Tony   Mời các bạn đón đọc Nhiếp Chính Vương của tác giả Tự Tự Cẩm.
Tình Yêu Khác Thường
Thể loại: Tình yêu đô thị, hào môn thế gia, hiện đại, HE Chuyển ngữ: Fluer, Lăng Tử Nhi và Mạc Vô Tuyết Biên tập: Fluer Nghe nói, Trình tự yêu bình thường sẽ là: Nắm tay – Hôn – Ởchung với nhau, cứ lần lượt như thế. Nhưng, nếu không phải tình yêu bình thường thì trình tự ấy sẽ bị đảo lộn. - Cuộc gặp gỡ như là tình cờ. Hóa ra, trùng phùng đều do anh tỉ mỉ sắp xếp.   Ở chung không phải là bắt đầu, lại càng không phải là kết thúc. *** Tống Sơ Nhất cảm thấy mình nhất định là bị ảo giác rồi, nếu không, tại sao cô lại nhìn thấy Thẩm Hàn chứ? Năm năm, Thẩm Hàn xuất hiện vô số lần trong mộng của cô, nhưng lại chưa từng xuất hiện lấy một lần khi cô tỉnh táo. Đuổi theo anh, hỏi anh một tiếng có khoẻ hay không, dù sao thì bọn họ cũng đã từng rất yêu nhau mà. Nhưng anh có được xem là có quan hệ với cô không đây? “Tống Sơ Nhất, tôi đời này chỉ sai lầm đúng một chuyện, đó chính là yêu cô.” Giọng nói của Thẩm Hàn quanh quẩn bên tai, Tống Sơ Nhất trong thoáng chốc còn như thể nghe được tiếng nghiến răng của anh. Thẩm Hàn khẳng định là không muốn gặp lại cô! Tống Sơ Nhất ngửa đầu, nheo mắt lại. Sau khi chia tay với Trầm Hàn, cô liền dưỡng thành động tác này, dường như chỉ có như vậy nước mắt mới không chảy xuống. Lý trí nói với Tống Sơ Nhất rằng, cô đừng nên sống cùng quá khứ, hai chân cô cũng bắt đầu đi tới chỗ cánh cửa – nơi bóng dáng dường như quen thuộc kia biến mất. Đó là một quán bar, bên trong là ánh sáng mờ mờ, chỉ có mấy ngọn đèn sáng yếu ớt, hơi khói, mùi rượu tràn ngập, còn có mùi vị của son phấn, nước hoa, nam nam nữ nữ mập mờ khẽ cười khẽ nói. Một nơi mỹ mê phóng đãng như thế, không phải là chỗ cho những người như Tống Sơ Nhất bước vào, cô ngập ngừng, ánh mắt xuyên qua vầng sáng mờ nhạt, ý đồ muốn tìm người đàn ông mà cô nhớ thương. Sau khi Trần Dự Sâm tiến vào quán bar, anh gọi một ly lam sắc yêu cơ rồi ngồi vào một góc, không muốn bị phụ nữ đến quấy rầy. Anh lẳng lặng uống, thứ chất lỏng lạnh lẽo theo cổ họng chảy xuống, giống như những nhát dao cứa vào thực quản, không hiểu sao ngực trái anh đột nhiên đau nhói. Ly thuỷ tinh trong suốt bóng loáng, thân ly tròn tròn mềm mại hợp lòng người cùng thứ rượu màu xanh nhạt lóng lánh giống hệt với người trong trí nhớ kia, nặng nề ở trong lòng hắn triền miên quấn quít. Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Khác Thường của tác giả Tự Thị Cố Nhân Lai.