Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Gái Là Thế Đó (Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế)

VĂN ÁN   Có cha yêu thương, có mẹ bảo bọc, đệ đệ quần là áo lụa phải phòng trên.   Ba lần bị từ hôn nhưng lòng không hốt hoảng.   Quần áo diễm lệ, kim hoàng lương.    Có tiền có quyền, ai còn ngóng tìm trai?   Đây là câu chuyện của một cô gái xinh đẹp bị từ hôn ba lần cùng một chàng trai ngụy quân tử.   Cốt truyện nhẹ nhàng, văn phong thoải mái.   Bối cảnh: Cung đình hầu tước, oan gia hoan hỉ, ngọt ngào. *** Sẽ như nào nếu gái đẹp bị từ hôn ba lần và chàng quân tử vạn người mê lấy nhau? Ban Họa, cô quận chúa xinh đẹp, cha mẹ yêu thương, em trai hòa thuận, cơ mà đường tình duyên không được như ý. Ba lần hứa hôn, ba lần từ hôn. Cái danh khắc phu của nàng lan rộng khắp kinh thành, người cười chê “bình hoa có gì hay”, kẻ thủ thỉ “ăn chơi sa đọa thế ai mà dám cưới vào”. Sự đời đâu ai ngờ, chàng rể tài tuấn mà mọi nhà ước ao, quân tử trong quân tử được mọi người kính phục lại ngỏ lời cầu hôn với nàng. Trúc thủy mặc thanh cao phối với mẫu đơn diễm tục, xứng sao? Tôi cho là rất xứng. Ban Họa như một đóa mẫu đơn kiều diễm, nàng xinh đẹp, nàng thích cái đẹp, thích cái phù phiếm. Tôi cho rằng điều ấy rất thực, đơn giản vì phụ nữ hay con gái, ai mà chẳng thích đẹp, chẳng thích mình được người khác vây quanh khen ngợi. Nhưng ẩn sau vẻ ngoài ngạo nghễ, cao ngạo ấy, nàng lại là người rất thức thời, rất thiện lương. Nàng biết mình nên làm gì để được đế hậu yêu thích, nàng biết mình không cần quan tâm đến những lời gièm pha để bản thân được vui vẻ làm theo ý thích. Có lẽ, Ban Họa chính là hình tượng nữ hiệp trong tâm trí của tất cả mọi người, mạnh mẽ nhưng không ngang ngược, thoải mái nhưng không tùy tiện. Về Dung Hà, đó là một kẻ vô tình cũng rất hữu tình. Chàng lãnh đạm với tất cả mọi thứ, trừ Ban Họa. Ngược đời làm sao khi một quân tử lại ưa những thứ xinh đẹp phàm tục. Nhưng có hề chi, “Chỉ có nàng, dù thế gian có trở nên u ám thì nàng vẫn diễm lệ như tranh.” Là yêu, thì dù là như thế nào, chàng cũng sẽ yêu hết mình, đến mức ích kỷ “Ta muốn trong lòng nàng chỉ có một mình ta.” Tình yêu của chàng dành cho Ban Họa như dòng suối ấm, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Dòng suối nhỏ không đủ nhấn chìm ta nhưng chính sự ôn nhu ấy khiến ta lưu luyến không quên. Tác phẩm này, mỗi nhân vật là một hoàn cảnh, một cá tính khác nhau. Như vợ chồng Ban gia, dù là quý tộc nhưng lại có một gia cảnh hiếm trong thời ấy, vợ là nhất, chồng không nạp thiếp. Hay Ban Hằng, một cậu em trai con nít nhưng lại rất thương chị. Đọc truyện mà nhiều khi ghen tị với gia đình Ban Họa lắm. Vì thời phong kiến, nhất là lại trong gia đình đế vương, mấy ai giữ được tấm chân tình mà không thay đổi, “dệt hoa trên gấm” sao bằng “đưa than sưởi ấm ngày tuyết rơi”. Hay như những nhân vật Tạ Khải Lâm, Thạch Phi Tiên, các nhân vật này đều đáng thương hơn là đáng trách. Bọn họ, dù muốn hay không, thì đều là những quân tốt trong bàn cờ quyền lực, nơi kẻ chiến thắng luôn là kẻ mạnh. Tạ Khải Lâm, nếu năm đó, chàng có thể kiên trì với quyết định của mình, không sợ lời gièm pha của người đời, thì đã không có một Dung Hà tài tuấn sánh đôi bên Ban Họa trí dũng. Âu cũng do duyên phận mỏng manh giữa chàng và Ban Họa! Vẫn như bao tác phẩm khác, văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh vẫn mượt mà và cuốn hút. Có thể bạn không tin nhưng khi đọc bộ này có những phân đoạn tôi đã khóc. Dù giọng văn và tình huống truyện khá hài hước nhưng điều làm tôi thổn thức lại là những mối quan hệ giữa người với người trong chốn vương quyền, bạc bẽo đến rợn người. Số phận của người dân khi đất nước loạn lạc, “một tướng công thành vạn cốt khô”*, như những con kiến mặc cho kẻ đứng trên cao chà đạp. Nếu bạn đang tìm một tác phẩm ngọt ngào nhưng vẫn ý nghĩa thì tin tôi đi, bộ truyện này không làm bạn thất vọng đâu! Một tác phẩm đáng cho ta bỏ thời gian ra đọc và suy nghĩ! *** Ban Họa là cô gái nổi tiếng nhất cũng như tai tiếng nhất kinh thành. Ban Họa xinh đẹp, gia đình hạnh phúc, được đế hậu yêu mến. Chỉ có con đường tình duyên là trắc trở, 3 lần bị từ hôn, 1 người thì chết trẻ, một người theo gái phong lưu mà từ hôn với nàng. Ban Họa bị cả kinh thành chê cười, mang tiếng khắc phu. Ban Họa là một nữ chính rất đặc biệt. Ban Họa biết mình đẹp, nàng thích cái đẹp, thích những thứ nổi bật, phù phiếm, việc nàng thích làm là ăn món ngon nhất, mặc phải đẹp đẽ hoa lệ, mỗi lần bước chân ra khỏi cửa đều khoe khoang quần áo đồ trang sức của mình. Em trai Ban Họa còn bảo rằng chẳng ai giống nàng, toàn mang quần áo diễm lệ diêm dúa. Ban Họa đáp lại rằng: "Tỷ ăn mặc xinh đẹp thì làm sao, vì tỷ đẹp mà." Ban Họa thẳng tính, có gì nói nấy, yêu ghét rõ ràng, có oán trả oán, có ân thì sẽ không bao giờ quên. Ban Họa chưa bao giờ nói vòng vo, chỉ cần có người nói xa nói gần giễu cợt nàng, ngay lập tức nàng sẽ không lưu tình đáp trả lại, hơn nữa còn đâm vào nỗi đau nhất của họ, cũng chẳng thèm đến chuyện phải tỏ vẻ thanh tao hay quý tộc.  Ban Họa như vậy, cả kinh thành đều bảo Ban Họa là bình hoa, không có não, ít ai biết rằng bên trong Ban Họa là một trái tim đầy tình thương. Nàng trọng tình trọng nghĩa, yêu quý người nhà, bảo vệ kẻ yếu. Một Ban Họa sẵn sàng coi thường uy quyền để đòi lại công đạo cho người nhà, một Ban Họa sẵn lòng đưa túi sưởi cho một tiểu thái giám nhỏ nhoi, một Ban Họa giúp đỡ đôi mẹ con tha hương tìm chỗ chữa bệnh... Ban Họa như vậy, ai ghét thì ghét, chứ tui thì tui thích dữ lắm.  Về nam chính Dung Hà, Dung Hà được mệnh danh là nam tử tuấn tú nhất kinh thành, được giới nhân sĩ ngưỡng mộ là quân tử chính trực. Nhưng chính Dung Hà từng bảo: "Tôi không phải quân tử, tôi cũng có dã tâm của mình." Cả cuộc đời Dung Hà mưu tính khắp nơi, tính kế từng bước, tất cả mọi người đều phân làm 2 loại: hữu dụng và vô dụng. Chỉ riêng Ban Họa và người nhà của nàng là ngoại lệ. Dung Hà cũng không ngờ rằng, cô nương tai tiếng nhất kinh thành này sẽ có một ngày trở thành người thân duy nhất, cũng là điểm yếu chí mạng của mình. "Họa Họa, em đừng gạt tôi, người được tôi lưu tâm đến trong kiếp này rất ít, còn người trong tim tôi lại chỉ có mình em, nếu em gạt tôi, chẳng khác nào trái tim tôi bị mất."  Dung Hà cũng không biết vì sao mình yêu Họa Họa đến vậy, có lẽ từ lần chàng thấy nàng oai nghi cưỡi ngựa, cầm roi quất vào Thám Hoa đã từng phụ bạc nàng, hay từ lần đầu tiên gặp nàng, nàng nở nụ cười, đôi mắt cong cong, hay từ lần nàng mặt mũi lấm lem, cùng với đệ đệ chơi trò cất giấu kho báu sau núi... Khi phụ tá thân cận phản đối Ban Họa, cho rằng nàng không phù hợp, chàng nói:" Phúc Nhạc quận chúa là người tôi cầu mong, mặc dù không thích hợp, cũng là tôi không thích hợp với cô ấy, không liên quan gì đến cô ấy." Yêu đến nỗi :"Chỉ cần có nàng, toàn bộ thế gian đều trở nên u ám, chỉ có nàng diễm lệ như bức tranh." Yêu đến nỗi, tự tay thắt lưng cho nàng, vẽ mi cho nàng, khom lưng nâng tà váy cho nàng. Yêu đến nỗi, Ban Họa là tay, là chân, là mạng sống của Dung Hà.  Vài trích đoạn nhỏ: Ban Họa hậm hực nói: "Nếu tôi là heo thì huynh là cái gì?" "Tôi sẽ là một con heo trung thành luôn bám theo em." --- Dung Hà nắm bàn tay nàng lại, giọng nói hơi khàn khàn:" Họa Họa, tôi là một thằng đàn ông." Ban Hoa: Là đàn ông thì có gì tài giỏi? Tôi cũng là một cô gái đấy. Nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của nàng, cuối cùng Dung Hà cũng không thể nhịn được nữa, cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng, sau đó vội vã lui về phía sau một bước, xoay người bước một mạch ra ngoài. --- Dung Hà xòe nhẹ bàn tay ra, nhẹ nhàng che trước mắt của nàng, thanh âm trầm trầm, "Ánh mắt của Họa Họa thật đẹp." "Nói mắt tôi đẹp liền che mắt tôi đi." Ban Họa nắm cổ tay của hắn, lôi tay kéo hắn lại gần nói, "Huynh đang ganh tỵ vì mắt tôi đẹp hơn huynh ư?" Dung Hà bật cười:" Mắt Họa Họa quá đẹp, tôi không nỡ để người khác nhìn thấy." ---  Ngoài tình cảm nam nữ chính ra, Con gái là thế đó cũng nổi bật không kém tình cảm gia đình của Họa Họa. Thật sự ấy, cái gia đình này đáng yêu quá thế. Một gia đình ngay cả hiện đại còn đáng ngưỡng mộ, nói chi đến cổ đại. Một gia đình yêu thương đùm bọc lẫn nhau. Châm ngôn người Ban gia là kiểu: Không biết đúng hay sai, chỉ cần đụng đến người nhà của tôi, là có chuyện liền. Ban gia yêu thương con gái có tiếng khắp cả kinh thành. Khi Ban Họa bị con trai nhà Trung Bình Bá từ hôn để bỏ trốn cùng người khác, thì Ban gia kéo cả nhà đến làm loạn, đập tanh bành phủ Trung Bình Bá, ngay cả cái cổng chính cũng bị phá nát. Khi Ban Họa thành hôn, người ta nói con gái gả đi như bát nước hắt đi, chẳng đáng để coi trọng, còn Ban gia thì lôi hết tất tần tật gia sản, làm đồ cưới cho con gái, ngày con gái đại hôn, Ban Hoài, Ban Hằng, một cha, một em trai, hai đấng nam chi, vậy mà đứng khóc huhu vì con gái gả đi.  Đọc Con gái là thế đó, còn thương xót cho những số phận coi người trong thời phong kiến. Là một Thạch Tấn mang trên vai cả một gia tộc, nên đành chôn sâu tình cảm của mình đối với một người con gái. Là những số phận nữ nhi sinh ra là để hi sinh cho gia tộc. Là những con người thấp cổ bé họng phải làm quân cờ cho những kẻ lộng quyền ...  Văn phong của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh nhẹ nhàng, tưng tửng, phần đầu truyện đọc buồn cười, cười sái hàm :v phần sau truyện thì sâu sắc hơn. Một cuốn truyện hay là một cuốn truyện làm người đọc vui với nó, buồn với nó, suy nghĩ về nó. Con gái là thế đó là một truyện như vậy. Đọc xong bộ này, thiệt sự là mình cũng suy nghĩ nhiều lắm, cũng muốn viết ra nhiều thứ, mà văn có hạn, viết chẳng được bao nhiêu ???? Về bản edit, cá nhân mình, mình thật sự rất thích bản edit của nhà kaffesua, cách xưng hô, cách dùng từ đều được edit theo hướng hiện đại hóa, nên rất lạ, cũng không nhàm chán quy tắc theo cổ đại, đọc rất vui, edit cũng rất mượt. *** Hoàng cung ở thời khắc nào đó thì rất lớn, nhưng cũng có thời khắc lại trở nên chật hẹp. Buổi chiều Ban Họa vì uống quá nhiều nước trà, cho nên nàng phải đi ra phía sau điện để giải quyết vấn đề cá nhân. Mới đi được một đoạn thì tình cờ gặp được Dung Hà. Nàng thuận miệng nói, “Dung Bá Gia, ngài cũng ra ngoài tiểu tiện à?”   Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng, Ban Họa liền nhận ra đầu óc mình bị úng nước rồi, tự nhiên hỏi một câu khiến cả hai đều bối rối.   “Đúng vậy, thật trùng hợp.” Dung Hà khẽ cười, tựa như Ban Họa vừa mới nói “hôm nay trời đẹp thật” vậy, “Bên kia đang biểu diễn tạp kỹ, quận chúa không có hứng thú sao?”   “Trong nhà có nuôi mấy người chuyên làm tạp kỹ, thấy nhiều rồi nên cũng không còn hứng thú nữa.” Ban Họa thấy Dung Hà vẫn tỏ ra tự nhiên cho nên cảm giác lúng túng vừa nãy cũng nhanh chóng biến mất, “Vốn dĩ cũng muốn tham gia, nhưng không ngờ bầu không khí hôm nay lại rơi vào tình huống ngượng ngập đến mức thế này.”   Kể từ giây phút Vương tử nước phụ thuộc kia lên tiếng cầu hôn, bầu không khí bên phía nữ quyến đều căng thẳng thiếu tự nhiên, nhất là Thạch Phi Tiên, gương mặt nàng ta lạnh đến mức như trời đổ tuyết. Mặc dù Ban Họa không thích Thạch Phi Tiên, thế nhưng vị vương tử kia quả thực không xứng với giai nhân này, cũng khó trách sắc mặt của người Thạch gia lại khó coi như thế.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) - Tuyết Tiểu Thiền
Đừng buông tay em là một câu chuyện tình yêu đầy đắm say và cũng đầy mơ mộng của Vu Bắc Bắc, một cô gái Hàng Châu bình dị yêu văn chương và chàng trai tài hoa Sở Giang Nam. Câu chuyện bắt đầu từ một hiểu lầm nho nhỏ khi Vu Bắc Bắc thay bạn thân của mình là Khả Liên đưa thư tình cho Sở Giang Nam. Sở Giang Nam vốn đã để ý Vu Bắc Bắc từ lâu qua những bài thơ của cô trên báo trường, giờ nhận được thư của cô cậu vô cùng vui sướng. Khi được cậu bày tỏ tình cảm, cô rất khó xử bởi bản thân cô nhận ra mình cũng dành cho Sở Giang Nam những tình cảm đặc biệt. Giữa tình yêu với Sở Giang Nam và tình bạn thân thiết với Khả Liên, Vu Bắc Bắc sẽ làm thế nào đây. *** Tôi đeo nhẫn cưới lên tay, mở cuốn album ra, một lớp bụi rất dày phủ bên ngoài, nhìn thấy bản thân mình lúc hai mươi mốt tuổi, nét mặt tươi tắn đang tựa vào người Sở Giang Nam, hai đứa đang cười rất tình tứ, tình tứ đến mức như đang diễn một cảnh trong phim vậy. Bắc Kinh, mùa xuân. Tôi đi tìm Mùa xuân Paris, ảnh viện mà năm năm trước chúng tôi chụp ảnh cưới. Năm năm, rất dài phải không? Tại sao trong mắt tôi, như mới hôm qua, đêm hôm đó, ký ức tôi như mới, dường như vừa mới bước ra từ cổng ảnh viện vậy, chúng tôi chụp ảnh thẻ để dùng khi đăng ký kết hôn, chúng tôi còn đến nhà hàng “Mì yêu mì” để ăn mì và uống rượu, đêm hôm đó, tôi đã trở thành cô dâu của Sở Giang Nam. Tại sao tôi không tìm được ảnh viện Mùa xuân Paris?   Mời các bạn đón đọc Đừng Buông Tay Em (Mười Năm) của tác giả Tuyết Tiểu Thiền.
Lụa Đỏ - Trầm Nhược Thư
Ngày ấy, trong bóng chiều tà, Trình Lộc đã nói với nàng… “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà muội đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?!” Màu đỏ vốn là màu sắc mà nàng yêu thích… Còn hôm nay, trên con đường lớn nhất thị trấn, một chuỗi đèn lồng bằng lụa đỏ lay động trong gió, nhuộm cả một vùng trời… Hắn đã thực hiện lời nói của mình, chỉ có điều… tân nương của hắn lại là một người khác. Giữa sắc đỏ từ những chiếc đèn lồng bằng lụa ấy, trời cao lại như trêu đùa nàng, để nàng gặp được một người, đại thiếu gia của Vân phủ. Hắn là đại thiếu gia của Vân phủ, một thiếu gia cao cao tại thượng, lại là anh của tân nương Trình Lộc, vốn dĩ giữa nàng và hắn sẽ chẳng liên quan gì với nhau, lại vì một chiếc vòng ngọc và một câu nói của nàng mà dây dưa cả cuộc đời… Nàng cười, cũng không nhìn hắn: “Đúng là ta nhặt được một chuỗi ngọc, nhưng tại sao ta phải tin rằng đó là của huynh?” “Cô nương muốn đưa ra điều kiện? Cần bao nhiêu bạc?” “Bạc? Vân phủ các người dù sao cũng có rất nhiều bạc, có cái gì mà không thể dùng bạc để giải quyết.” Hắn có chút không kiên nhẫn: “Vậy cô nương muốn điều gì?” “Ta muốn cái gì? Ta muốn gả vào Vân phủ, ta muốn huynh treo đèn lồng lụa đỏ kéo dài từ nhà ta đến Vân phủ, có thể sao?” ***  Ấn tượng của tớ khi đọc xong tác phẩm Lụa đỏ của Trầm Nhược Thư, đó là nữ chính thật may mắn. Nàng không phải trải qua bao nhiêu đau khổ hay bất hạnh để tìm được người yêu thương mình, nàng cũng không phải tranh đấu vì thứ mình yêu thương. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng cảm nhận thấy, nhẹ nhàng có được.  Trình Lộc là thanh mai trúc mã của nàng, trong thời thanh xuân đã ở bên nàng, giúp nàng vượt qua những tháng năm khó khăn không có cha ở cạnh, cho nàng một lời hẹn ước: “Chờ khi chúng ta thành thân, ta sẽ treo đèn lồng bằng lụa đỏ trải dài từ nhà nàng đến nhà của ta, không, là nhà của chúng ta, được không?” Nhưng chỉ tiếc, lời hứa càng đẹp, càng khó được viên mãn. Trình Lộc thực hiện lời hứa, cùng với một tân nương khác, bỏ lại nàng với những câu hỏi.  Trong lúc nàng đau khổ vì người xưa, nàng gặp chàng – đại thiếu gia của Vân phủ, nàng vì muốn tìm cơ hội để hỏi Trình Lộc tại sao lại đối xử với nàng như thế, đã dùng chuỗi ngọc của chàng đổi lấy một danh phận trong Vân phủ.  Phu quân của nàng là chàng – nói rằng chỉ có thể cho nàng một danh phận.  Nhưng chàng – nhẹ nhàng như ngọc, dịu dàng, ấm áp ở bên cạnh mỗi khi nàng bối rối vì người xưa, chẳng biết từ bao giờ khiến nàng dần dần quên đi ngọt ngào ở quá khứ, đưa chàng vào trái tim mình. Chàng đã nói: “Nếu đã biết, vậy thì dần dần quên đi! Khi đã quên, sẽ tốt hơn!”  Không ngọt ngào như lời hẹn ước của Trình Lộc dành cho nàng, chàng lại chỉ nói: “Ta ở đây, nàng đừng sợ!” Không hoa mỹ, nhưng chàng đã luôn làm được.  Lời văn của Trầm Nhược Thư thiên về tả, có chút nhẹ nhàng, từ từ ngấm sâu vào lòng người đọc. Một chút day dứt, một chút nuối tiếc, và muôn vàn ngọt ngào … đảm bảo sẽ không khiến bạn mệt tim hay thất vọng. *** Sau khi tạ từ đội tiêu vận, bọn họ ở lại khách điếm của thị trấn nghỉ ngơi vài ngày, sau đó lại lên đường. Xe ngựa chạy rất chậm trên con đường lớn, bởi vì vừa trải qua chuyện kinh động như vậy, hắn và nàng đều mệt mỏi, người mệt, tâm cũng mệt. Hắn tựa người vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, nàng tựa đầu lên vai hắn, giữa đôi mày là nét mệt nhọc lờ mờ. Bỗng nhiên nàng cử động, mở mắt nhìn hắn>ưng lại không nói gì. "Làm sao vậy?" Đôi mắt hắn vẫn còn nhắm, nhưng dường như nhận ra cử động của nàng, "Có việc gì vậy?" "Ơ . . ." Nàng nói, "Ta đang nghĩ . . .nghĩ chúng ta khi nào thì đến nhà." "Nhanh thôi." Hắn khẽ nói, "Hai ngày nữa là đến." "Ơ . . ." "Còn có việc gì sao?" "Ah . . . Không phải huynh có một chiếc vòng ngọc sao? Tại sao huynh không đeo?" "Cái vòng . . . không phải để ta đeo." "Ơ. . ." "Còn có chuyện khác sao?" "À . . . Không còn . . ." Nàng ngẫm nghĩ, hay là không hỏi. Thế nhưng cuối cùng hắn lại mở mắt, khẽ động, sau đó đeo một món đồ lạnh lẽo lên cổ tay của nàng. "Chiếc vòng?" nàng kinh ngạc nhìn xuống, "Cho ta?" "Ừ." Hắn khẽ nói, "Vốn định về nhà sẽ cho nàng, nhưng nếu nàng hỏi, vậy thì đưa trước cho nàng ." Bỗng nhiên, nàng không biết phải làm sao: "Ta . . . Ta không có ý này . . ." "Ta biết." Hắn khẽ cười, nhẹ nhàng phủ tay lên bàn tay nàng, "Ta biết nàng có điều nghi hoặc, nhưng đó đều quá khứ, hơn nữa, thật sự cũng không có gì." "Mục Ngạn là con nuôi của thúc phục, khi hắn và Tiểu Cảnh còn chưa thành thân thì đã ở tại Mộ Cảnh Viên, bởi vì Tiểu Cảnh thích cho nên mới lấy tên này. Sở dĩ ở Vân phủ có một đình viện cùng tên, cũng vì bọn họ đã từng nói qua muốn tất cả ở cùng với nhau, nhưng sau đó lại thích không khí cảnh vật ở trên núi, thế là cuối cùng cũng dời lên núi, đình viện ở Vân phủ liền tạm thời bị bỏ hoang, sau này nàng đến nên để lại nơi đó cho nàng." Lời nói của hắn rất chậm rất nhẹ, giống như một khúc ca xa xăm mờ ảo, trầm thấp cất lên ở bên tai nàng. "Về phần chiếc vòng ngọc này . . ." Hắn cầm tay nàng, mỉm cười, "Là do một trưởng bối rất tôn kính trong gia tộc tặng, từ nhỏ ta đã mang theo, Tiểu Cảnh từng muốn ta cho nàng ấy, nhưng ta đã nói, chỉ có thê tử của ta mới có thể đeo, nàng hình như . . .hình như có chút canh cánh trong lòng . . ." "Thì ra là vậy . . ." Nàng ngượng ngùng mỉm cười, "Ta còn tưởng rằng . . ." "Nếu đã là quá khứ, cũng đừng tiếp tục suy nghĩ." Hắn khẽ nói, "Hiện tại, nàng cũng có thể tặng ta một vật gì đó để trao đổi đi." Trao đổi? Nàng ngẫm nghĩ, cẩn thận lấy ra túi hương luôn để ở bên người: "Ta chỉ có cái này . . ." "Ừ, rất thơm, là hương hoa Sơn chi ta thích; hoa văn cũng rất đẹp, là Lưu Vân." Hắn giữ túi hương ở trong lòng bàn tay, cúi đầu nhẹ ngửi. Dáng vẻ của hắn, giống như đang thưởng thức một loại trân bảo quý hiếm, vừa cẩn thận vừa yêu thích không buông. Trong lòng nàng ấm áp, nhỏ giọng nói: "Cái này của ta . . . không đáng tiền." "Đúng là không đáng tiền." Hắn gật đầu, "Mũi thêu không tệ, nhưng chất vải lại không được tốt, hình như còn có chút phai màu. Chủ yếu là, ở đâu cũng có thể mua được." "Vậy sao?" Nàng có phần không vui, vươn tay đoạt lấy, "Vậy trả lại cho ta!" Thế nhưng hắn đã nhanh tay thu hồi: "Trước giữ vật này, sau này đổi một vật đáng giá hơn." Nàng vừa buồn bực vừa buồn cười nhìn hắn: "Đáng ghét!" Hắn mỉm cười nhìn nàng, gương mặt nàng ửng hồng, lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đáng ghét." "Không đáng ghét." Bỗng nhiên hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Một chút cũng không đáng ghét, rất thích, vô cùng thích." ... Mời các bạn đón đọc Lụa Đỏ của tác giả Trầm Nhược Thư.
Danh Môn Độc Sủng - Hoa Đào Dẫn
Văn án “Kiếp trước, vì cái gọi là tình yêu, Phùng Vân Hi từ bỏ boss của mình, buông xuôi tiền đồ sáng lạn của bản thân. Kết quả là, ngay cả mạng nhỏ cũng không còn. Sau khi sống lại, cô chỉ muốn ngoan ngoãn ở bên cạnh kim chủ nhà cô mà thôi, không muốn yêu đương cuồng nhiệt gì nữa. Kết quả ư? Cô trở thành bảo bối của kim chủ nhà cô luôn rồi” *** Khi đọc văn án, chắc hẳn các bạn cũng đã tưởng tượng ra nội dung của câu chuyện này rồi phải không nào? Đây đơn giản là một câu chuyện rất quen thuộc, cô gái nhỏ trùng sinh, nhận ra sai lầm kiếp trước của mình, quyết tâm thay đổi và ở bên kim chủ thâm tình. Và sau đó là những tháng ngày sủng, sủng vô hạn. Phùng Vân Hi là một diễn viên đang nổi. Mặc dù chưa đạt được giải thưởng gì danh giá, nhưng nhờ có kim chủ Thẩm Tử Mặc đứng đằng sau nên hầu hết các bộ phim cô nhận đều thành công giành được vai nữ chính. Vậy mà, giữa lúc tiền đồ đang rực rỡ, cô lại phải lòng chàng diễn viên Tô Duệ, chấp nhận từ bỏ ánh hào quang để vun vén cho danh tiếng của hắn. Nhưng thật không may, Tô Duệ lại là một tên cặn bã, khi cô còn nổi tiếng thì ở bên cô, khi cô sa sút thì đi theo người mới. Phùng Vân Hi chết đi trong đau khổ. Kiếp này, sống lại khi chưa gặp phải Tô Duệ, Phùng Vân Hi cảm thấy mình may mắn biết chừng nào. Lần này, cô sẽ sống thật tốt, sẽ không ngu ngốc đi theo thứ gọi là “tình yêu đích thực” nữa, sẽ ngoan ngoãn ở bên kim chủ nhà cô, sống một cuộc đời thật hạnh phúc. Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc quen biết nhau do không cẩn thận phát sinh tình một đêm, từ đó mà dây dưa không dứt. Thẩm Tử Mặc làm ông chủ đầu tư đứng đằng sau Phùng Vân Hi, chỉ cần cô thích, anh sẵn sàng dùng mọi mối quan hệ để giành được vai chính cho cô, đưa cô lên đỉnh cao của ánh hào quang. Quan hệ của cả hai cứ mập mờ như vậy cho đến khi Phùng Vân Hi trùng sinh trở lại. Sau khi sống lại, Phùng Vân Hi mới nhận ra mình cần Thẩm Tử Mặc, chỉ có Thẩm Tử Mặc mới là bến đỗ an toàn trong cuộc đời cô. Cô cần anh và cô không thể rời xa anh. Từ ý nghĩ ban đầu có phần thực dụng ấy, cô gái nhỏ dần dần tiến đến bên Thẩm Tử Mặc, để rồi tình yêu bắt đầu lúc nào không hay. Khi phát hiện ra mình yêu anh, cô lại không muốn dựa dẫm vào anh, muốn tự mình giải quyết những vấn đề của bản thân. Và rồi, cô bắt đầu trưởng thành, mạnh mẽ và độc lập, để có thể cùng anh sánh bước mai sau. Còn Thẩm Tử Mặc thì sao, anh đã yêu Phùng Vân Hi ngay từ những ngày đầu gặp gỡ. Nhưng anh không hề muốn ép buộc cô, anh chỉ làm người đứng ở phía sau nâng đỡ cô, cho cô tất cả những gì cô muốn. Kiếp trước, khi cô muốn rời đi để đến bên Tô Duệ, anh đã chấp nhận buông tay, để rồi khi cô khốn khó nhất, chính anh lại đưa tay ra giúp đỡ cô. Kiếp này, chỉ cần cô nguyện ý, anh sẽ làm tất cả vì cô. Chỉ cần cô bước về phía anh một bước, anh sẽ không ngần ngại mà bước những bước còn lại đến cùng cô, che chở cho cô, nắm tay cô viết nên một câu chuyện tình yêu lãng mạn, hạnh phúc về sau. "Danh môn độc sủng" là một câu chuyện nhẹ nhàng vui vẻ, theo tôi thì khá khác lạ trong thể loại trùng sinh bây giờ. Bởi vì từ trước đến nay, tôi đã từng nghĩ rằng bất cứ truyện trùng sinh nào đều theo motif kiếp trước chết oan thì kiếp này sẽ phải là sống lại để trả thù, rồi sẽ có những màn đấu đá, tranh đua. Đó là lý do mà tôi rất ít khi đọc truyện trùng sinh và khá “dị ứng” với thể loại này. Nhưng “Danh môn độc sủng” đã cho tôi một cái nhìn rất khác. Không có những màn âm mưu trả thù lẫn nhau, không có những lần nhân danh công lý để trừng trị ai cả, xuyên suốt nội dung là những tình tiết vui vẻ, ngọt ngào yêu đương của hai nhân vật chính Phùng Vân Hi và Thẩm Tử Mặc Một điều đặc biệt hơn nữa là mặc dù đây là truyện nói về giới giải trí, nhưng góc nhìn lại không hề khắc nghiệt chút nào. Chỉ đơn giản là những câu chuyện nhỏ hài hước khi đóng phim, khi tham gia những gameshow truyền hình. Phùng Vân Hi là diễn viên nhưng không quá coi trọng hình tượng, thích ăn thịt xiên nướng vỉa hè, thường làm cho người đại diện phải đau đầu và các đạo diễn không biết phải làm sao. Cô luôn thoải mái để sống, để yêu, yêu thương người hâm mộ cũng như yêu thương chính mình. Nếu bạn đang muốn tìm một câu chuyện với những tình tiết sâu sắc, những cái nhìn về thực tế, đây không phải là một câu chuyện dành cho bạn. Nếu bạn đang muốn tìm một tình yêu cảm động, vượt muôn trùng khó khăn để đến bên nhau, đây cũng không phải là câu chuyện dành cho bạn. Bởi vì đây đơn giản là bộ truyện dành cho những ai đang muốn có một niềm vui nhỏ, một hạnh phúc to, những ai đang cần tiếng cười sau giây phút mệt mỏi. Một câu chuyện không quá xuất sắc hay chiều sâu nhưng rất thích hợp để giải trí trong những ngày giao mùa như thế này đấy ạ. Chúc mn đọc truyện vui vẻ ạ ❤ _________ Review by #Phong Tú Nữ *** Phùng Vân Hi v: Tôi từng nghĩ rằng, con đường vào tim của Thẩm Tử Mặc sẽ rất ghập ghềnh nhưng anh ấy đã dùng chính hành động của mình chứng minh cho tôi rằng, chỉ cần tôi nguyện ý, Thẩm Tử Mặc sẽ luôn ở đây; bởi vì, tôi đã ở trong trái tim của anh từ lâu. Dù có chông gai nào, anh cũng sẽ thay tôi giải quyết. Hãy xem tui là một quả anh đào: Đây là cách thức biểu lộ tình yêu sao? Đừng nói hai người sẽ kết hôn nhé? Giá đỗ: Đúng rồi, họ đã công bố trên Weibo rằng hai nhà đã gặp mặt để chọn ngày tổ chức đám cưới rồi. Sữa nóng: Mọi người ra đây mà xem nè, tui nghe nói là sau khi Thẩm tiên sinh cầu hôn đã bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, người ta còn nói, mỗi ngày Thẩm tiên sinh đều đang chờ cưới Vân Hi đấy. Hội viên fanclub của Phùng Vân Hi: Sắp kết hôn rồi ư? Chúc hai người trăm năm hạnh phúc. Tui là fan cuồng của Phùng Vân Hi: Mọi người nghĩ hôn lễ này có được phát trực tiếp không? Tôi muốn xem truyền hình trực tiếp cơ. Mà thôi, dù không được xem trực tiếp cũng không sao, tôi chỉ cần thấy ảnh cưới của họ là đã thỏa mãn lắm rồi. Phùng Vân Hi không biết Thẩm Tử Mặc đã làm bao nhiêu chuyện vì cô. Anh không những khiến cho người nhà của anh đồng ý cho hai người kết hôn, mà họ còn vô cùng ủng hộ cô phát triển sự nghiệp diễn xuất. Cô chưa bao giờ dám mơ tới điều này, ngay tại khoảnh khắc ấy, cô gần như muốn lao vào lòng Thẩm Tử Mặc. Sau khi hai người rời khỏi nhà họ Thẩm, Phùng Vân Hi ôm chặt lấy Thẩm Tử Mặc, nói gì cũng không chịu buông ra. Nhưng mà, Thẩm Tử Mặc chỉ khẽ nói: "Để anh đưa em đi ăn." "Đi ăn?" Phùng Vân Hi nhíu mày không hiểu. Thẩm Tử Mặc mở cửa xe cho cô, thanh âm trầm ổn: "Chẳng lẽ vừa rồi em đã ăn no sao?" Phùng Vân Hi: Sao mà no được chứ QAQ Vừa nãy, Phùng Vân Hi chỉ có thể tiếp chuyện mọi người, toàn bộ đồ cô ăn đều do Tử Mặc gắp. "Chưa..." "Vậy chúng ta ăn gì đây?" "Hay là, chúng ta về nhà ăn khuya đi?" Phùng Vân Hi liên tiếp đặt câu hỏi, nhưng Thẩm Tử Mặc đều không trả lời cô. Cuối cùng, cô chỉ phải ngoan ngoãn lên xe. Thẩm Tử Mặc đưa Phùng Vân Hi đến một nhà hàng gần nhà họ Thẩm. Dù tiệm này không lớn nhưng thức ăn rất ngon. Ăn cơm xong, cô còn chưa kịp biểu đạt sự cảm động thì Hứa Chu gọi tới. "Vân Hi, Thẩm Tử Mặc đã gặp Tô Duệ. Vả lại, anh ta còn gặp gã trước em nữa đó." Hứa Chu nghĩ anh ta đã hiểu được bảy tám phần của chuyện này rồi. Chuyện Tô Duệ muốn gặp Vân Hi chắc chắn có liên quan tới Thẩm Tử Mặc. Phùng Vân Hi sửng sốt, ngước lên nhìn Thẩm Tử Mặc, nói em đã biết rồi cúp máy. Sau một hồi phân vân, cô quyết định sẽ không hỏi Thẩm Tử Mặc. Nếu anh đã không mong cô biết chuyện này thì cô cứ giả vờ như không biết đi. ... Mời các bạn đón đọc Danh Môn Độc Sủng của tác giả Hoa Đào Dẫn.
Đi Về Phía Không Anh - Trương Vũ Hàm
"Đi về phía không anh" là câu chuyện tình tay ba trắc trở với kết thúc buồn nhưng đậm tính chân thực. Thẩm Đông Tam là một cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, vì tình yêu của mình, cô đã bất chấp mọi định kiến của xã hội về “kẻ thứ ba” để giành lấy người mình yêu thương. Nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến, khi cuộc tình giữa cô và Chu Nam đang sắp bước vào hồi kết với một đám cưới đầy mơ ước thì Lô Lợi Lợi - cô người yêu cũ của Chu Nam xuất hiện và không hề che đậy ý định chia rẽ hai người. Những đam mê, hận thù… lại một lần nữa cuốn họ vào vòng xoáy tình cảm vô cùng phức tạp… Với môtíp là chuyện tình tay ba nhưng "Đi về phía không anh" cho ta một cái nhìn mới về “kẻ thứ ba”, những người luôn bị quy kết là đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Liệu họ có nên được cảm thông không khi mà sau bao nỗ lực để giành lấy tình yêu, người con trai mình yêu thương vẫn rời xa như một trò đùa của số mệnh? Đi về phía không anh tuy không có một “happy ending” với nhẫn và váy cưới … nhưng lại tràn đầy những cảm xúc chân thực, những khoảnh khắc mà mỗi chúng ta sẽ có lúc phải trải qua. Người đọc có thể dễ dàng nhận thấy thấm đẫm trong từng trang sách là niềm hạnh phúc vui vẻ nhưng cũng đầy khổ đau và nước mắt. Có những kỉ niệm thật ngọt ngào nhưng cũng có những kí ức đầy cay đắng. Song điều cuối cùng đọng lại trong cuốn sách đó là, tình yêu đã đem lại một cuộc sống thi vị với đầy đủ cảm xúc của đời người. Cuốn tiểu thuyết "Đi về phía không anh" đã đem lại cho chúng ta một thông điệp: Không phải mọi câu chuyện tình yêu đều kết thúc tốt đẹp, vấn đề là chúng ta nhìn nhận kết thúc đó theo chiều hướng nào. Một câu chuyện buồn nhưng đầy cảm xúc hiện lên trên từng trang sách, rất hấp dẫn và lôi cuốn người đọc. *** Tác phẩm xoay quanh Thẩm Đông Tam - một cô gái mạnh mẽ đầy cá tính, vì tình yêu của mình, cô đã bất chấp mọi định kiến của xã hội về “kẻ thứ ba” để giành lấy người mình yêu thương. Nhưng sóng gió lại một lần nữa ập đến, khi cuộc tình giữa cô và Chu Nam đang sắp bước vào hồi kết với một đám cưới đầy mơ ước thì Lô Lợi Lợi - cô người yêu cũ của Chu Nam xuất hiện và không hề che đậy ý định chia rẽ hai người. Những đam mê, hận thù… lại một lần nữa cuốn họ vào vòng xoáy tình cảm vô cùng phức tạp… “Kẻ thứ ba”, những người luôn bị quy kết là đã phá vỡ hạnh phúc của người khác. Liệu họ có nên được cảm thông không khi mà sau bao nỗ lực để giành lấy tình yêu, người con trai mình yêu thương vẫn rời xa như một trò đùa của số mệnh? Cốt truyện của Trương Vũ Hàm đã không còn quá mới với những sự thật mà chúng ta vẫn chứng kiến nhan nhản ngoài đời, khi tình yêu giữa hai con người vốn đang êm đẹp thì một kẻ thứ ba xuất hiện, dần chiếm vị trí mà “lẽ ra họ không nên chiếm”. “Đi về phía không anh” giống như một sân khấu chính của nhân vật “kẻ thứ ba” ấy – nhưng được viết dưới một góc nhìn hoàn toàn đơn thuần của tình yêu, được phân tích nhiều chiều để hiểu hơn những nỗi niềm mà “kẻ thứ ba” thường vẫn phải chịu đựng. Vậy cuối cùng, là họ sai hay họ đúng, khi mà bản thân tình yêu sẽ chẳng bao giờ có chuyện sai đúng, vì tất cả chỉ là sự dẫn đường của cảm xúc mà thôi? Có lẽ, câu trả lời sẽ dành cho chính bạn khi bạn khám phá từng trang sách, vì với chuyện tình yêu này, mỗi người sẽ lại có những cách lựa chọn và phán xét khác nhau. Nhưng dù kết quả có là gì sau khi bạn đọc xong, thì chắc chắn, có một điều bạn sẽ không thể phủ nhận, đó là những cảm xúc tinh tế lắng đọng mà Vũ Hàm đã gửi vào từng tình tiết, từng cảm nhận của nhân vật. Câu chuyện là sự giao thoa vừa của tiếng reo ca hân hoan hạnh phúc, vừa của những nước mắt đớn đau tủi cực, là sự xen cài của những kỷ niệm ngọt ngào dịu êm và cả của những ký ức đắng cay như những vết sẹo dài ám ảnh. Là cây bút quen thuộc của thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình, Trương Vũ Hàm đã đem lại cho độc giả một cuốn tiểu thuyết đáng đọc, đáng đọc không chỉ bởi cốt truyện hấp dẫn cùng những tình tiết gay cấn, bất ngờ, đáng đọc cũng không chỉ bởi nỗi u buồn phảng phất đượm trong từng câu chữ và dáng hình nhân vật, mà còn đáng đọc bởi những thông điệp ý nghĩa và cũng hết sức giản dị mà cô muốn gửi tới độc giả. “Đi về phía không anh” đã được phát hành tại Việt Nam với bản dịch của Cẩm Yến. Cuốn sách đã thu hút sự quan tâm, chia sẻ và bàn luận sôi nổi của nhiều độc giả trên các diễn đàn văn học. *** Trương Vũ Hàm là một tác giả trẻ chuyên viết về thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình. Những tác phẩm của cô đã được giới thiệu rộng rãi trên các tạp chí văn học lớn của Trung Quốc như Mengya, Fangcao… và giành được một số giải thưởng văn học giá trị. Các tác phẩm tiêu biểu của cô là: - Đếm đến ba sẽ nói câu yêu em (2009) - Hôn nhân không thành công (2009) - Đằng sau bức màn hôn nhân (2012) Trương Vũ Hàm là cây bút trẻ của văn học Trung Quốc với những tác phẩm được giới thiệu rộng rãi trên các tạp chí văn học lớn như Mengya, Fangcao. Cô từng giành được nhiều giải thưởng văn học giá trị, được công chúng biết đến như một trong những cây bút có giá của thể loại tiểu thuyết hôn nhân gia đình như “Đếm đến ba sẽ nói câu yêu em” (2009), “Đằng sau bức màn hôn nhân” (2012)… “Đi về phía không anh” cũng nằm trong thể loại tiểu thuyết đó, và cũng là một trong những tác phẩm đưa tên tuổi của Vũ Hàm tới gần hơn với bạn đọc. Mời các bạn đón đọc Đi Về Phía Không Anh của tác giả Trương Vũ Hàm.