Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

1. Từ khi còn bé, mọi người đã gọi cô là nhóc mập, béo ú, lợn béo. Cô cũng nhanh chóng quên mất tên thật của mình. Vào một buổi chiều năm lớp 10, cô bị cả lớp bỏ lại, một mình quét dọn những chiếc lá rụng ở khu vườn sau trường. Cơn gió thổi bay những chiếc lá, đang lúc ngẩn ngơ, cô nhìn thấy nắng chiều chiếu lên gương mặt xa lạ nào đó, anh mỉm cười dịu dàng: “Phương Nam Chi, em cần giúp một tay không?” [Có một người đã gọi tên em vào thời khắc em tự ti nhất, vì thế, em nhớ anh cả đời.] 2. Sau này, Phương Nam Chi tốn rất nhiều công sức để mình ngày một xuất sắc hơn. Nhưng vào lúc cụm từ “rực rỡ chói loà” đã được dùng để miêu tả cô, cô vẫn không thể tỏ tình được với anh. Vào năm hai đại học, cô lén đi với bạn để đến xem anh chơi bóng rổ, nhìn thấy một bạn nữ vẫn luôn theo đuổi anh ráo riết đang xin số WeChat của anh. Cổ họng Phương Nam Chi đắng chát, đứng dậy rời đi. Nhưng vừa mới rời khỏi khán đài thì đã thấy người nào đó băng qua mọi người, đứng chắn trước mặt cô... “Tôi không muốn add friend cậu.” “Em đừng đi mà.” * Hướng dẫn đọc: 1. Nữ chính là ngọc quý bị phủ bụi trần, sẽ biến thành mỹ nữ. 2. Chênh lệch hai tuổi, nửa vườn trường, yêu thầm. Tag: Hiện đại, Ngọt, Cưng chiều, Yêu thầm, Thanh xuân vườn trường *** Cuối tháng mười, Hàng Châu trở lạnh, khi màn đêm buông xuống, không khí trong mưa hơi ẩm ướt nhớp nháp. Xe dừng lại, Phương Nam Chi bước xuống từ ghế sau, ngoan ngoãn đứng bên cạnh. “Mẹ, đưa sách cho con đi, con cầm vào.” Cốp xe được mở ra, bố mẹ vội vàng lấy đồ bên trong. Hôm nay, sau khi làm xong thủ tục chuyển trường thì họ đến trung tâm mua sắm, bà Triệu Lợi Vân đã mua cho cô rất nhiều đồ. Quần áo, giày dép, còn có những mỹ phẩm dưỡng da ở các thành phố lớn mà cô chưa từng thấy nay đều chất đầy trong cốp xe. “Không cần không cần, trời mưa rồi, mẹ mau vào đi, bố mẹ tới lấy là xong.”  Phương Nam Chi rời đi không quay đầu lại, nhân lúc Triệu Lợi Vân không chú ý, bèn chạy đến bên cạnh ôm một chồng sách đi. Triệu Lợi Vân: “Con bé này… Nhiều đồ như vậy, có nặng không?”  “Không nặng ạ.” Phương Nam Chi thấp giọng trả lời, cô đi đến trước cửa, cố gắng vươn một ngón trỏ mở khoá cửa mới. Đây là ngày thứ năm cô sống trong căn biệt thự lớn xinh đẹp này, dấu vân tay mới được lấy ngày hôm qua. Ở quê cô chưa từng gặp loại cửa này, đây là lần đầu tiên cô tự mình mở khóa. Lúc này, nhìn thấy cửa “tích” một tiếng rồi mở ra, cô vẫn còn cảm giác mới lạ. Dì được thuê tới đang nấu bữa tối trong nhà, Triệu Lợi Vân vội vàng đặt đồ trong tay xuống rồi xoay người đi vào phòng bếp. Hôm nay cả nhà muốn mời hàng xóm cách vách tới ăn cơm, vừa rồi ở trên xe Triệu Lợi Vân đã nói qua với Phương Nam Chi về việc này. “Sắp xếp lại sách vở ngày mai đi học, rồi thu dọn qua chỗ quần áo mới mua là được, đợi lát nữa nhóm dì Hoàng tới, con nên xuống sớm một chút.”  “Vâng.” Phương Nam Chi ôm sách hôm nay nhận ở trường lên tầng, trở về phòng của mình. Sau khi cất sách đi, cô lấy bộ đồ mua cùng với ba ra, đeo túi xách lên. Quần áo mới mua bày khắp giường, Phương Nam Chi rũ mắt nhìn, hít sâu một hơi. Những bộ quần áo này có nhiều màu sắc khác nhau, be, xanh nhạt, hồng nhạt… Cách đây không lâu, Triệu Lợi Vân vui vẻ hứng khởi mua cho cô những món đồ nữ tính này. Nhưng thật ra, trước đây cô ít khi mặc những bộ quần áo có màu sắc như thế. Cô chỉ thích mặc màu đen. Bởi vì màu đen không phơi bày rõ nét dáng người cô, không bó chặt đến nỗi lộ ra cả những miếng thịt khiến người ta căm ghét, cũng sẽ không lộ hoàn toàn cặp đùi kém thon gọn. Mặc dù cô biết mình mặc quần áo gì cũng không đẹp, nhưng màu đen khiến cô có cảm giác an toàn. Nhưng cô không nói những lời này với Triệu Lợi Vân. Bởi vì cô không muốn mình vừa tới đã khiến cho mẹ cảm thấy mình rất kén chọn, cô cũng không muốn phá hỏng sự nhiệt tình bà dành cho mình. Phương Nam Chi hơi mím môi, cẩn thận treo quần áo vào tủ. Đúng lúc này, điện thoại vang lên, cô bắt máy, là giọng của người già. “Liễu Liễu, trường mới có được không? Con có ổn không?” Liễu Liễu là biệt danh của cô, còn đầu bên kia điện thoại là người bà đang ở cách xa cô hàng nghìn cây số. Khi còn nhỏ, nhà cô nghèo, bố mẹ đi làm ăn xa, cô là đứa trẻ bị bỏ lại, lớn lên bên cạnh ông bà. Theo ký ức của cô, cô vẫn luôn sống ở một thị trấn nhỏ trong đất liền, mẫu giáo, tiểu học, cấp hai… Cô đều trải qua tất cả ở nơi đó. Trong ấn tượng của cô, bố mẹ chỉ có thể trở về lúc ăn Tết, được mấy ngày ngắn ngủi rồi họ lại vội vàng rời đi. Khi còn nhỏ, cô luôn mong chờ những ngày bố mẹ về nhà ăn Tết, nhưng vì ít tiếp xúc với bố mẹ nên họ dần trở nên xa cách dù cô có mong chờ ngày đoàn tụ đến đâu. Tuy nhiên, cô vẫn yêu bố mẹ, cũng chưa từng trách họ vì chuyện này. Bởi vì cô biết, tất cả đều bất đắc dĩ, họ ở bên ngoài cũng rất khó khăn, từ kiếm tiền đến sinh sống, họ không thể đưa cô theo vì cô cần phải đi học. Bà thường nói tất cả rồi sẽ tốt thôi. Phương Nam Chi luôn tin vào điều đó, cho nên cô vẫn luôn cố gắng học tập, cô muốn thi vào một trường tốt, sau này tìm một công việc tốt, giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Nhưng điều làm cả cô và bà đều không nghĩ tới là, cái từ “sẽ tốt” này lại tới nhanh và đột ngột như vậy. Cuộc sống của họ đã có sự thay đổi lớn vào một năm trước. Từ trước tới giờ ba đều mua vé số, năm ấy gặp may, trúng một giải thưởng vô cùng lớn. Đó là một dãy số mà họ không thể tưởng tượng được, nó đã trực tiếp thay đổi vận mệnh của cả gia đình. Căn nhà cô sống với ông bà ở quê nhanh chóng bị phá bỏ, tu sửa thành một tòa nhà lớn, rất nhiều quần áo và đồ dùng sinh hoạt được bố mẹ gửi về. Cuộc sống của họ ở thị trấn nhỏ đột nhiên trở nên rất tốt, mọi người ở đây đều cực kỳ hâm mộ. Ban đầu, lúc đó bố mẹ cô định đưa cô từ thị trấn nhỏ lên Hàng Châu để đi học, nhưng vì lúc ấy cô đang trong giai đoạn quan trọng của lớp 9, kỳ thi tốt nghiệp sắp tới, nên họ muốn nói sau. Sau đó, đến lúc chọn trường cấp ba, mới phát hiện ra rằng hộ khẩu là một vấn đề lớn, các trường công lập ở Hàng Châu không nhận học sinh từ các tỉnh khác, ba đã dùng rất nhiều tiền, nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng mới xin được cho cô vào một trường tư thục chất lượng cao gần nhà. Vì ở giữa đã tiêu tốn quá nhiều thời gian, nên lúc cô nhập học thì lớp mười đã khai giảng được một tháng, cũng may, vì đề phòng sự cố xảy ra nên khi còn ở quê, bà đã bảo cô đọc qua chương trình lớp mười, trình độ của cô cũng xem như theo kịp. “Trường mới rất tốt, lớn lắm ạ, cái sân thể dục kia còn to hơn cả trường học chỗ chúng ta… Bà à, con vẫn ổn. Bà thì sao? Cơ thể bà thế nào rồi? Bà có uống thuốc đúng giờ không?” Ở đầu dây bên kia, bà cười: “Bà không sao, bà có uống thuốc, con cứ yên tâm.”  “Vâng, vậy là tốt rồi. Mẹ bảo là lúc nghỉ con có thể trở về thăm bà.” Bà nói: “Vừa mới đi chưa được mấy ngày con đã tính trở về rồi à, đọc sách cho tốt đi, đừng nghĩ những chuyện khác nhiều quá.” Chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ nghèo thành giàu. Trong vài ngày, từ thị trấn nhỏ đến đô thị sầm uất. Quá nhanh. Nhanh đến nỗi Phương Nam Chi không kịp thích ứng, nửa đêm nằm mơ, cô thường cảm thấy mọi thứ thật khó mà tin nổi. Đã ở đây vài ngày nhưng cô vẫn cảm thấy nơi này còn xa lạ, cô luôn nhớ đến bà. “… Con biết rồi.”  “Bố mẹ con đâu?”  Phương Nam Chi: “Bố mẹ ở dưới tầng, mẹ nói hôm nay mời vài người hàng xóm tới ăn cơm, mẹ đang nấu ăn… Bà muốn nói chuyện với bố mẹ con ạ?” “Không nói nữa, họ đang bận rồi. Liễu Liễu, con cứ chăm sóc tốt cho bản thân mình là được.”  “Vâng.”  “Bà cúp máy nhé.”  “Bà ơi…” Tút tút —— Điện thoại truyền đến âm thanh bận rộn, bà nội không nghe được cô định nói gì, bà cúp máy rất nhanh. Phương Nam Chi khẽ thở dài, nuốt câu nói “con nhớ bà” nghe hơi giả trân lại. Lúc cô xuống nhà, Triệu Lợi Vân vẫn đang nấu ăn trong phòng bếp. Khoảng vài phút sau, dì Hoàng ở cách vách tới. Dì Hoàng tên là Hoàng Ngữ Nhu, qua lời của bố mẹ, Phương Nam Chi mới biết nhà hàng xóm bên cạnh không phải dạng vừa. Khác với sự  “một bước đổi đời” của nhà cô, mấy đời nhà họ đều giàu có, công việc kinh doanh của gia đình rất lớn. Mẹ cô – bà Triệu Lợi Vân quen biết với Hoàng Ngữ Nhu cũng là một sự tình cờ, lúc ấy vừa mới chuyển đến không lâu, khi Triệu Lợi Vân đi trên đường ở tiểu khu thì vô tình phát hiện phía trước có người ngất xỉu, bà là một người tốt bụng, thấy vậy, bà vội vàng gọi 120, sau đó bà đưa người đi cùng bác sĩ, đợi ở hành lang bệnh viện cho tới khi người nhà của người đó đến bà mới lặng lẽ rời đi. Sau đó, Triệu Lợi Vân mới biết được, người bà đưa đến bệnh viện ngày đó lại chính là hàng xóm cách vách của mình. Tim của hàng xóm Hoàng Ngữ Nhu không tốt lắm, lúc đi tản bộ bên ngoài đột nhiên phát bệnh nên ngất xỉu. Vì Triệu Lợi Vân đã cứu mạng Hoàng Ngữ Nhu, hai người lại sống gần nhau, thường xuyên qua lại nên trở thành bạn tốt. “Tới rồi à, mời vào mời vào, dép lê đây.” Triệu Lợi Vân đi ra khỏi phòng bếp, nhiệt tình tiếp đón Hoàng Ngữ Nhu vào nhà. Phương Nam Chi đứng ở một bên, khẽ lên tiếng chào hỏi. Hoàng Ngữ Nhu đưa một chiếc cặp cho cô: “Liễu Liễu, cặp sách này dì tặng con, ngày mai con đi học ở trường mới, dì chúc con đi học vui vẻ nhé.” Phương Nam Chi không dám nhận, cô nhìn về phía Triệu Lợi Vân. Triệu Lợi Vân vội nói: “Cậu khách sáo quá, sao còn mua đồ cho con bé chứ, thật ngại quá.” Hoàng Ngữ Nhu nói: “Ngại gì chứ, tớ muốn tặng mà. Liễu Liễu, nhận đi, không nhận dì sẽ không vui đâu.” Cuối cùng, chiếc cặp kia vẫn nằm trên tay Phương Nam Chi. Chắc là một chiếc ba lô rất đắt tiền, cô không biết nhãn hiệu, nhưng cô có thể cảm nhận được, vì túi của nó nhìn qua rất xinh đẹp. Cũng giống như dì Hoàng. Dì Hoàng tầm 40 tuổi, nhưng trông dì như thể 30 vậy. Dì ấy khác với mẹ cô, Triệu Lợi Vân là khổ tận cam lai, còn dì ấy lại sống an nhàn sung sướng. Tuy là sống trong nhung lụa nhưng dì rất hiền, chẳng hề trịch thượng, cũng không kiêu ngạo chút nào. “Sao cậu lại đến một mình, bọn nhỏ đâu rồi?” Sau khi ngồi vào phòng khách, Triệu Lợi Vân hỏi. “Vẫn đang ở nhà, ban nãy tớ đã gọi rồi, hai đứa nhỏ bảo đang dở ván game, chơi xong mới tới. Đứa lớn vừa mới ra ngoài về, thay quần áo xong sẽ qua. Ôi, bọn nhỏ này chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo được, chỉ có Liễu Liễu ngoan, vừa đáng yêu vừa nghe lời.”  “Đâu có đâu, ba đứa nhỏ nhà cậu cũng rất ngoan mà.” … Hai người ngồi hàn huyên rất lâu, Phương Nam Chi ngồi bên cạnh, yên lặng đợi. Trong phòng ăn, dì đang bê thức ăn ra ngoài. “Nói một lúc rồi, sao mấy đứa trẻ này vẫn chưa tới, tớ đi xem thử đã.” Hoàng Ngữ Nhu cảm thấy xấu hổ vì tới nhà người ta ăn tối mà còn đến muộn, bà đứng dậy định đi gọi người. “Không sao không sao, không phải đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong sao. Nếu không thì như này, để Liễu Liễu đi đi.” Triệu Lợi Vân quay sang nhìn Phương Nam Chi đang rảnh rỗi, dịu dàng nói: “Con sang bên cạnh gọi người nhé.” Bỗng nhiên bị gọi tên, Phương Chi Nam dứt ra khỏi thế giới của bản thân, cô ngước mắt lên. “Cũng được.” Hoàng Ngữ Nhu nói: “Vừa hay bọn trẻ vừa là bạn học vừa là hàng xóm. Liễu Liễu mới đến đây không lâu, nên làm quen nhiều hơn mới được.”  “Đúng đúng đúng.” Triệu Lợi Vân cổ vũ: “Liễu Liễu, đi đi.” Biệt thự có cổng và sân riêng, hai nhà chỉ cách nhau một con đường. Bên ngoài vẫn còn mưa nhỏ, sương mù dày đặc, lúc ra khỏi cổng, Phương Nam Chi quên mang ô, nhưng chút mưa nhỏ này cô chẳng để ý, dù sao cũng rất gần. Vì nguyên nhân khác nên trong lòng cô hơi căng thẳng. Hai hôm trước, cô vô tình gặp ba người con của dì Hoàng ở cửa nhà, lúc ấy dì Hoàng còn giới thiệu họ, con trai cả là Hứa Nguyên Hách, lớn hơn cô hai tuổi, học lớp 12 ở trường thực nghiệm Quận Hoa. Cặp sinh đôi còn lại bằng tuổi cô, là học sinh lớp 10 trường Quận Hoa. Cô không biết cách hòa nhập với bạn bè cùng trang lứa, hơn nữa lại toàn là người xinh đẹp như ngọc. Bây giờ đột nhiên để mình cô đi mời ba người họ, cô rất lúng túng. Sau khi đến sân sau nhà họ, Phương Nam Chi đẩy cổng đi vào. Cô bước mấy bậc cầu thang, đứng trước cửa lớn. Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng thầm lựa cách diễn đạt. “Xin hỏi, các cậu xong việc chưa, mẹ tôi muốn mời mọi người qua ăn cơm.” Kể cũng lạ… Có khi họ còn chẳng nhớ nổi cô là ai, dù sao hôm đó cũng chỉ vội vàng gặp mặt. Phương Nam Chi nhíu mày, vẫn nên tự giới thiệu trước đi. “Xin chào, tôi là Phương Nam Chi ở nhà bên cạnh, cơm đã nấu xong rồi, các cậu có thể đến ăn.” Ừm… Dì Hoàng cũng đã gọi trước rồi, cô nói thế này nhất định họ sẽ hiểu. Phương Nam Chi giơ tay lên, chuẩn bị ấn chuông cửa, nhưng đầu ngón tay lại chậm chạp không đặt lên đó. Lạ thật, với người khác việc này rất đơn giản, nhưng lại trở nên vô cùng khó khăn đối với cô. Sau khi do dự thêm mấy chục giây, cuối cùng cô cũng gom đủ dũng khí. Nhưng ngay khi cô định ấn chuông cửa, cánh cửa đột nhiên tự mở ra. Nói đúng hơn là có người mở cửa từ bên trong. Phương Nam Chi hơi giật mình, lập tức buông tay xuống, nhanh chóng nhẩm lại những lời muốn nói mấy lần trong đầu. Thế nhưng vừa nhìn thấy người đứng ở trong cửa, những lời này bỗng nghẹn giữa cổ họng. Tới Hàng Châu mấy ngày rồi, Phương Nam Chi vẫn luôn cảm thấy nơi đây là một thế giới khác, nhà cửa, đường xá, trường học, trung tâm mua sắm… Tất cả đều huy hoàng tráng lệ, khác hoàn toàn với nơi cô sống khi còn nhỏ. Cô trải qua mấy ngày nay trong sự mơ hồ và lo lắng, khi nhìn thấy người trước mắt, cảm giác hư ảo và cô đơn trong lòng dường như lên tới đỉnh điểm. Đến người sinh sống ở thành phố này cũng đẹp như vậy sao. Người trước mắt không phải con của dì Hoàng. Anh mặc đồng phục trường thực nghiệm Quận Hoa, quần đen, áo khoác đen trắng, trên ngực phải là logo trường Quận Hoa. Thân hình cao lớn, đẹp trai, vì trong phòng có ánh sáng nên đường nét gương mặt chìm trong bóng tối càng đẹp quá đỗi, đôi mắt sâu thẳm lạ thường. Khi anh nhìn xuống, cô thấy hàng mi dày và sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cậu. “Cậu tìm ai?” Hẳn là cậu không ngờ  có một người xa lạ đứng ở cửa. Ngực Phương Nam Chi bỗng đập mạnh, cô vội vàng dời ánh mắt khỏi người anh rồi rũ mắt theo thói quen. Không phải Hứa Nguyên Hách, cũng không phải đôi song sinh kia, vậy anh là… “Tôi, tôi tới gọi bọn họ đến ăn cơm, cậu là ai?” Hỏi xong rồi cô mới thấy mình rất mất lịch sự, Phương Nam Chi lập tức bổ sung: “Tôi tìm người nhà này, tôi ở cách vách… Tối nay bọn họ sẽ ăn tối ở nhà tôi, mẹ tôi và dì Hoàng bảo tôi đến gọi.” Người trước mắt ngừng lại một chút, hiểu ra rồi, anh nói: “Vậy cậu chờ một lát, bọn họ sắp xuống rồi.” Vì hướng mắt xuống dưới nên cô không nhìn thấy mặt anh, nhưng cô cảm giác lúc nói chuyện anh nhìn cô. Cũng có thể nghe thấy giọng nói của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến, hơi trầm thấp nhưng rõ ràng, vô cùng dễ nghe. Bình thường thậm chí cô còn tự thấy được ngoại hình của mình không đẹp, cô dễ xấu hổ, mặc cảm, tự ti khi bắt gặp một làn da đẹp. Cô không thể nào giống như các bạn nữ xinh đẹp hoạt bát, sau khi kinh ngạc vì vẻ đẹp của cậu thì tiến lên kết bạn, mà chỉ muốn thu mình vào vỏ ốc của mình ngay lập tức. Bên tai Phương Nam Chi nóng lên. Cô bỗng muốn chạy. “Bên ngoài hơi lạnh, cậu vào trong chờ đi.” Anh bỗng nói. Phương Nam Chi lập tức lắc đầu: “Không được không được, hay là cậu giúp tôi nói với họ một tiếng… Tôi đi về trước.” Cô không biết mình vừa lấy đâu ra dũng khí “sai bảo” người khác, nhưng lời cũng đã nói rồi, chẳng thể rút lại được. Cô nắm chặt tay, nhanh chóng xoay người bước xuống cầu thang. Nhưng không ngờ rằng, vì mưa nên cầu thang hơi trơn, cô vội vàng đi nên bước hụt một bước, phịch một tiếng,  cô lập tức ngồi trên bậc thềm! Cũng không đau lắm. Nhưng âm thanh quá lớn. Trong phút chốc đó, Phương Nam Chi cảm thấy tâm mình cũng lạnh đi. __________ Tác giả có lời muốn nói: Viết quyển mới ~~300 cái bao lì xì, cảm ơn các bạn đã ủng hộ! Tôi muốn viết một câu chuyện về một cô gái đang dần trở nên tốt hơn. Thanh xuân không phải một cơn ác mộng, nó là một sự cứu rỗi. Mời các bạn mượn đọc sách Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ của tác giả Lục Manh Tinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chú À Đừng Nên Thế - Trần Mạc Tranh
Bùi Dịch và Thi Thi trong truyện Chú À Đừng Nên Thế của tác giả Trần Mặc Tranh ngay từ khi bắt đầu đã không ưa gì nhau nhưng mối quan hệ của hai người lại không chỉ đơn giản như vậy. Người ông nội trên danh nghĩa của cô lại là cha của hắn, cô vì thế mà tôn tính gọi hắn một tiếng là chú. Chồng trước có độc phản bội, em gái cùng chồng lại yêu nhau, Bùi Dịch xuất hiện như thiên thần rồi nói: Ly hôn đi, tôi cưới cô. Một ngày kia hắn ôm cô nói: Nếu như đã vì em làm nhiều truyện hot như vậy em cũng nên báo đáp rồi. "Bùi Dịch" "Anh điên rồi" Bùi Dịch khẽ cong miệng đem Thi Thi ném lên giường, một bên kéo cà vạt một bên đến gần cô: "Điên sao? Được lắm, tôi sẽ cho em biết thế nào là kẻ điên ngôn tình sắc" *** Bên ngoài "Thi Dịch", đường phố trống không. Hai bên đèn đường sáng tỏ lẻ loi đơn độc lại có chút sâu xa phát ra ánh sáng lạnh, có vẻ trống vắng lại rét lạnh. Hồng Cầm sợ run cả người, nghi hoặc đi đến phòng bảo vệ ở cửa hỏi thăm bảo an một chút, lại biết được một cái tin tức kinh người. Đoàn Ngọc Tường bị một người phụ nữ tới đón đi rồi! "Quả nhiên là có âm mưu! Không cần nghĩ cũng biết là mẹ con bọn họ giở trò quỷ." Hồng Cầm sắc mặt băng lãnh, không nhiều lời liền đi tìm Nhậm Tiếu Vi báo cáo tin tức rồi. Bà ta vừa rời đi, quản gia cũng đến chỗ cửa, cũng hỏi tin tức Đoàn Ngọc Tường. "Bị người dẫn đi rồi? Thấy rõ ràng người kia sao?" Người quản gia nghĩ đến đầu tiên cũng là Phương Thanh Hoa, Đoàn phu nhân trước kia. Nhưng ông ta vẫn sợ là người khâc, nên vẫn để cho bảo an mở băng theo dõi xem thử. "Người phụ nữ này nhìn không giống như là Đoàn phu nhân?" Quản gia nhìn đến hình ảnh theo dõi, vẻ mặt rùng mình. Trên hình ảnh, người phụ nữ kia dùng khăn trùm đầu che khuất diện mạo, hiển nhiên là không muốn để cho người ta nhìn thấy rõ khuôn mặt thật của mình. Nhưng người phụ nữ này cao khoảng 1m7, mà Phương Thanh Hoa chỉ có 1m65, dựa vài thân hình này tuyệt đối không có khả năng là Phương Thanh Hoa. Ryeo:Đố mọi người biết là ai nè ???????????????????? Quản gia không dám sơ ý, một bên phái người đi thăm dò tung tích Đoàn Ngọc Tường, một bên khẩn trương đi báo cáo nhanh cho Bùi Dịch. ... Mời các bạn đón đọc Chú À Đừng Nên Thế của tác giả Trần Mạc Tranh.
Thiên Nguyệt Chi Mị - Tử Sắc Mộc Ốc
Truyện Thiên Nguyệt Chi Mị thuộc thể loại tiểu thuyết cổ đại, nói về một người con trai hết lòng yêu thương hắn, mặc dù bị người đời nói tiếng xấu nhưng anh vẫn bất chấp yêu mù quáng nhưng đổi lại chỉ là lời sỉ vả của hắn. Nhiều năm trước hai người gặp nhau trong một dịp tình cờ trên phố, chính hắn ta là người quyến rũ tôi trước nên anh mới quyết định tiến tới với hắn. Ai ngờ hắn ngay cả nam và nữ đều muốn chiếm đoạt không tha cho ai hết. Hắn chỉ vì tham vọng tình cuồng dục của mình mà làm tổn thương trái tim của tôi, uổng công tôi đã yêu thương hắn thậm chí có thể hi sinh vì hắn.  *** Chuẩn bị tốt mọi thứ, mấy người liền tụ tập trong phòng dưới lòng đất của Mạn La các. Phòng dưới đất dần dần truyền hơi thở hỗn loạn, bóng dáng mọi người trở nên mơ hồ, cảnh sắc chung quanh bay nhanh mà qua, lần nữa mở mắt cảnh vật đã đổi khác, linh tử lưu động dày đặc xung quanh khiến mọi người sửng sốt. "Nơi này là Thần cung." Thần cung, cung điện của Quang Minh thần tử, Thiên Nguyệt Triệt nói tiếp, "Lôi, ngươi đi ra ngoài, bảo thị vệ Thần tộc tìm chung quanh, có tin tức gì của nhóm người nhị ca không, ca, Liệt La Đặc, các ngươi cũng quen thuộc tình huống của nơi này, tìm kiếm xung quanh một chút." Nói xong, Thiên Nguyệt Triệt vươn tay trái ra, lòng bàn tay xuất hiện quang mang hoàng sắc, sau đó tia sáng biến mất, xuất hiện trong tay Thiên Nguyệt Triệt là một khối lệnh bài màu vàng. Lệnh bài này là Quang Minh thần tử làm ra: "Ngũ thần tướng sống lại trong thân thể các ngươi, thị vệ không thể thấy rõ linh hồn của bọn hắn, cầm lấy lệnh bài, dễ dàng tìm kiếm, nhưng nhớ cho kỹ, Thần tộc đã không còn ngũ thần tướng, bọn ngươi là phụng mệnh bổn điện." "Vâng." Mọi người trăm miệng một lời nói, ý của Thiên Nguyệt Triệt bọn họ rõ ràng. Quang Minh thần tử sống lại ở nhân tộc, vì lúc trước Tinh Linh hoàng và Quang Minh thần tử là song sinh, thống lĩnh Thần tộc quá nhiều năm, nếu chuyện này bị truyền đi, không chỉ Thần tộc loạn, đồng dạng Tinh Linh tộc, Ám Dạ chi tộc còn có Ma tộc cũng sẽ loạn. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Nguyệt Chi Mị của tác giả Tử Sắc Mộc Ốc.
Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay - Lâm Tri Lạc
Hai hotboy đẹp trai nhất nhì trường đại học F —— Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật luôn cạnh tranh nhau trên tất cả các phương diện. Từ tướng mạo đến tài hoa, từ danh tiếng đến số cơ bụng cũng muốn so đo với nhau, ngay cả con gái cũng theo đuổi cùng một người. Ngờ đâu hai tên hotboy luôn vênh mặt tự phong mình là sát thủ tình trường, lại bị cô nàng này đả kích triệt để. Cho nên bọn họ quyết định phải trả thù xã hội —— trở thành gay. Hai tên thiếu niên tự cao tự đại chọn phương thức tung đồng xu để quyết định ai công ai thụ, và lập ra một bản hiệp nghị cùng nhau làm gay trong 30 ngày. Đã vậy còn vô cùng chuyên nghiệp mà làm theo 《 30 chuyện các cặp đôi yêu nhau phải làm 》down được trên mạng. Định bụng dựa theo quá trình tiêu chuẩn để làm gay một lần. Ví như: Cùng nhau đi xem phim… Này, thụ thụ, lúc xem phim đến đoạn kinh dị thì cưng phải khẽ dựa vào vai anh đấy, biết không? Cùng nhau nắm tay sưởi ấm bên trong một túi áo khoác… Này, cậu đừng mặc áo bành tô quân đội ra ngoài, như vậy mất mặt lắm! … Hai tên straight va chạm học làm gay dựa theo một bản hướng dẫn yêu nhau không đáng tin, làm ra vô số chuyện hài té ghế. Qua 30 ngày, hiệp nghị chấm dứt. Thế nhưng, liệu hai người có thể điềm nhiên như không trở lại cuộc sống như trước kia? . . Các quy tắc đạo đức chuẩn mực của tác giả trong truyện này bị zombie ăn mất rồi, cho nên mọi người đừng phí công tìm kiếm tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) trong văn của tui làm gì, sẽ tổn thương đấy, cám ơn! Mặt khác, truyện này có sử dụng một số so sánh đặc sắc, mọi người đừng xoắn xuýt các loại logic chi cho mệt óc, chỉ cần vui vẻ là tốt rồi! Cuối cùng, truyện này quyết định công thụ dựa trên số lượng cơ bụng, mọi người khỏi cần xoắn xuýt! *** Làm gay ngày thứ ba mươi [ Dùng hết phần đời còn lại để yêu nhau ] Ăn cơm xong, Vương Nghiễm Ninh dẫn Trương Linh Dật hậm hực rời đi. Ông Vương ngồi bên cạnh bàn ăn hút thuốc, bà Vương nhìn ông rồi thở dài ngao ngán: “Ông à, ông làm tình làm tội tụi nó chi vậy!” Ông Vương chẳng nói chẳng rằng, bà Vương lại lầm bầm: “Thực ra, tôi thấy thằng bé kia rất tốt, dù nó là con trai, nhưng tôi thấy nó là người có thể sống cùng.” Ông Vương mất bình tĩnh: “Người như nó sao mà sống chung được?” Bà Vương cũng không nhịn nữa, đứng dậy thu dọn chén đũa: “Bữa cơm này là nó nấu đấy.” Ông Vương đang hút thuốc bỗng dưng ho sặc sụa: “Bà nói bữa này là nó nấu sao?” Tâm trạng ông Vương hôm nay không tốt, khẩu vị cũng không tốt, nhưng vẫn nhận ra cơm tối hôm nay khác hẳn ngày thường. Vốn dĩ ông vẫn đinh ninh là bà Vương mua đồ ở ngoài về, không ngờ lại do Trương Linh Dật nấu. Bà Vương nói: “Đúng đó, chính tôi đứng nhìn nó làm.” Ông Vương lặng thinh. … Vương Nghiễm Ninh cùng Trương Linh Dật bước ra ngoài. Sắc trời đã tối, Trương Linh Dật nhìn Vương Nghiễm Ninh, cười trừ: “Làm sao bây giờ? Về lại thành phố G sao?” Vương Nghiễm Ninh nhìn quang cảnh xung quanh. Hôm nay tiết trời rất tốt, trời nắng ráo không một gợn mây, liền hỏi: “Anh có muốn ngắm sao không?” Trương Linh Dật: “…” ... Mời các bạn đón đọc Hiệp Định 30 Ngày Làm Gay của tác giả Lâm Tri Lạc.
Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc - Vong Ký Hô Hấp Miêu
"Anh, xảy ra quan hệ là như thế nào?? Hôn môi là ăn miệng của đối phương sao?? Em bé được sinh ra như thế nào vậy? ?" Lúc ba tuổi Bạch Tiểu Thỏ thích nhất là đuổi theo sau Trình Chi Ngôn hỏi những vấn đề kì quái. Lúc mười tuổi Trình Chi Ngôn từ trước đến nay tự xưng là hiếu học chăm chỉ, nhưng khi nghe thấy ba vấn đề này lại sửng sốt một chút, trong nháy mắt chạy mất dạng... Mãi đến một ngày nào đó, Bạch Tiểu Thỏ mười ba tuổi đè Trình Chi Ngôn lên tường cường hôn, sau đó chép miệng nói: "Thì ra hôn là có vị nước chanh sao..." Từ trước tới nay Trình Chi Ngôn là người rất bình tĩnh, lại một lần nữa chạy mất dạng... *** " Mang tôi đi! Mang tôi đi!" Thân Tử Hạo lập tức hưng phấn hướng tới Trình Chi Ngôn hét lên: "Tôi cũng muốn đi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt ghét bỏ nhìn anh nói: "Anh đã lớn như vậy cũng muốn đi công viên trò chơi?" "Tôi cái này gọi là tính trẻ con chưa hết a!!" Thân Tử Hạo vẻ mặt đắc ý nói: "Liền quyết định như vậy a, tôi cũng muốn đi!" Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua lẫn nhau, nhịn không được đồng thời lắc đầu. Dạo chơi công viên trò chơi cuối cùng quyết định ở tại cuối tuần trời trong nắng ấm. Vừa lúc thành phố Z liền có một cái công viên trò chơi cỡ lớn, cho nên Trình Chi Ngôn liền cùng các học sinh ước hẹn, chín giờ rưỡi buổi sáng thứ bảy tập hợp điểm danh phía trước tượng cỡ lớn cửa công viên trò chơi. Đến buổi sáng thứ bảy. Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ còn có Thân Tử Hạo khoảng chín giờ đã đến cửa công viên trò chơi. Công viên trò chơi chín giờ rưỡi mở cửa, cho nên lúc này cửa chỉ có thưa thớt vài người. ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc của tác giả Vong Ký Hô Hấp Miêu.