Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa

“Nè anh biết không, có người bảo em để ý anh từ hồi tiểu học đấy.” “Đúng rồi còn gì, nếu em không để ý anh từ hồi ấy thì còn theo đuổi anh ghê thế à?” “Ai theo đuổi ai cơ? Mở mắt kiểu gì mà nói điêu thế hả?” “Được, đến đây, bây giờ hai ta ôn lại chuyện ngày xưa.” “Em cứ nhớ lại đi, ánh mắt người ngoài sáng hơn sao.” Là câu chuyện về ký ức tuổi thơ của những người sinh ra trong những năm 80 và 90, hãy cùng nhau bắt đầu cuộc hành trình đầy hoài niệm! *** #REVIEW: ÔN LẠI CHUYỆN NGÀY XƯA. Tác giả: S Táp Thể loại: Thanh mai trúc mã, nhẹ nhàng, HE Review: Ngọc Trâm. ---- Giới thiệu: “Nè anh biết không, có người bảo em để ý anh từ hồi tiểu học đấy.” “Đúng rồi còn gì, nếu em không để ý anh từ hồi ấy thì còn theo đuổi anh ghê thế à?” “Ai theo đuổi ai cơ? Mở mắt kiểu gì mà nói điêu thế hả?” “Được, đến đây, bây giờ hai ta ôn lại chuyện ngày xưa.” “Em cứ nhớ lại đi, ánh mắt người ngoài sáng hơn sao.” Là câu chuyện về ký ức tuổi thơ của những người sinh ra trong những năm 80 và 90, hãy cùng nhau bắt đầu cuộc hành trình đầy hoài niệm! --- Đây là một bộ truyện như cái tên của nó, là quá trình nam nữ chính nhớ lại hồi ức, xem ai đổ ai trước; và cũng là dịp để mình… ôn lại chuyện ngày xưa. “Mình đã đọc đâu đó rằng, thế hệ 8X, 9X chúng ta như một dấu gạch nối giữa hai miền thời đại, nối những cái cũ kỹ của thế kỷ 20 với những thứ hiện đại của thế kỷ 21. Có cảm nhận ấy, phải chăng vì chúng ta đã bước qua năm 2000 ở cái tuổi vô ưu, vô lo? Để có tâm tình, thời giờ cảm nhận được khoảnh khắc chuyển giao thế kỷ đó. Có lẽ vì thế, mình đã bất giác theo chân Lộc Lộc quay về quá khứ, nhớ lại những ngày xưa cũ kỹ mà cũng ấm áp ấy. Là những món đồ chơi ngày bé, những bài hát thân thương, những cảm xúc chớm nở, những buồn vui mất mát.”* Truyện nhìn dưới con mắt của nữ chính Khương Lộc - một cô bé vô cùng đáng yêu nhí nhảnh- thích ca hát ở những buổi tiệc cưới, “chém gió” về ước mơ để cạnh tranh chức ủy viên. Khương Lộc có đám bạn cực thân: là Ngô Thừa Thừa, chơi với nhau từ thuở mới lọt lòng; là Lý Miễn đứa bạn hồi mẫu giáo; là Từ Chi Dương cậu bạn mới chuyển đến… và cả Ngụy Tiêu, một cô bé cùng lớp nhưng rất ngổ ngáo. Lộc Lộc đáng yêu lắm, bao giờ cũng suy nghĩ tích cực một cách ngây thơ. Không biết thích là gì, nhưng không thích bị cậu thấy mình xấu xí; không biết thích là gì, nhưng sẽ rất thất vọng nếu bị cậu cho ra rìa. Nhưng mà, Lộc Lộc thích ai nhỉ? ... Thuở thơ ấu của Khương Lộc suôn sẻ lắm, có bố mẹ yêu thương, có bạn bè ở bên. Quãng thời gian này, dưới mắt nhìn của Lộc Lộc, mình đã được dịp tìm hiểu những bộ phim, những bài hát ngày xưa. Như BOF chẳng hạn, hồi chiếu bản Đài mình còn quá trẻ để xem; hay Beyond, cũng quá trẻ để biết tới nhóm nhạc này. Nhưng nghe nhạc, xem (cut) phim, cảm giác sao vẫn xa xưa mà thân thương đến thế; Hay những cuốn lưu bút, những bài nhạc của Châu Kiệt Luân, vẫn rất gần với mình. Song, những ngày tháng hạnh phúc này phải kết thúc khi Lộc Lộc vào lớp 8. Bố mẹ chuyển nhà, cô rời khỏi khu chung cư, chia tay bạn bè. Cảnh cậu bạn đuổi theo con tàu tạm biệt Lộc Lộc làm mình ấn tượng vô cùng, bản thân như cảm nhận được cái buồn của cô bé. Mà, chưa dừng ở đó. Lộc Lộc chuyển đến nơi khác, không hiểu tiếng địa phương, bị bạn cùng lớp cô lập, thậm chí là bị bắt nạt. Cô bé phải nén những giọt nước mắt ấm ức, ngồi xoay lưng với bố làm bài tập trong căn phòng chật hẹp ở ký túc xá dành cho sinh viên. Một cô bé luôn là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô ở trường cũ, nhưng đến trường mới lại thành học sinh bị mời phụ huynh những 2 lần. Buồn lắm. ( May thay, may bố của Lộc Lộc là người rất thương con, ông quyết định chuyển nhà lần nữa, để con gái không chịu thêm bất cứ uất ức nào. Trong những năm tháng chuyển nhà, ở nhà cũ cũng xảy ra những sự việc không hay. Đám bạn cũ lục đục, tuyệt giao, mỗi người một ngả. “Tôi và Lý Miễn hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cậu ấy cứ như đã biến mất. Nghe Ngô Thừa Thừa kể bố mẹ cậu ấy đã ly hôn trước kỳ thi tuyển cấp 3, sự việc rất ồn ào, cậu ấy bị ảnh hưởng, không thi đậu trường cấp 3 trọng điểm, cũng dần dà tách biệt khỏi mọi người. Tôi và Ngô Thừa Thừa vẫn thân thiết như xưa, chỉ là không ai nhắc đến lá thư đó nữa, mà có vẻ cậu ấy cũng quên rồi. Tôi vẫn giữ liên lạc với Từ Chi Dương, kể cả khi chuyển nhà lần hai, không bị gián đoạn. Ngụy Tiêu vẫn khiến tôi ngạc nhiên như thường. Cậu ấy bỏ thi đại học, đeo cây đàn ghi-ta trên lưng, một mình lên Bắc Kinh lang bạt. Tôi thường ngẩn ngơ nhìn món đồ sứ trang trí nọ. Bàn đu vẫn đung đưa, nhưng năm đứa trẻ ngày ấy đã bước lên những con đường khác nhau.” (**) Rồi dần dà cũng vào đại học. Mình thích không khí thời gian này, vì có nhẽ nói về tình yêu nhiều hơn. Những rung cảm chớm nở, những lời tỏ tình, những ngại ngùng xấu hổ, cùng những khó xử khiến chúng ta đôi khi chần chừ trước tình cảm của bản thân. May mà, may mà chàng trai ấy đã mở lời, để Lộc Lộc nhận ra rằng, ngoài việc đồng ý với lời tỏ tình của cậu, thì bản thân không có lựa chọn thứ hai. Chàng trai của Lộc Lộc ở tuổi 20 vụng về ngốc nghếch lắm, đáng ghét lắm; nhưng thời gian là thứ tôi luyện con người tốt nhất, dần dà cậu cũng trưởng thành, trở thành chàng trai luôn chiều chuộng Khương Lộc – bỏ chuyên ngành vào phòng thí nghiệm, để được tới nơi cô đang làm việc; suốt ngày càu nhàu Khương Lộc bừa bãi, nhưng vẫn xắn tay áo quét dọn nhà cửa; chê Khương Lộc trẻ con chỉ biết hi hi ha ha, nhưng vẫn đem tới một đống sách vở mà cô muốn ôn thi Tiến sĩ. Đúng, là Lộc Lộc ôn thi Tiến sĩ. Một điểm khác mình thích trong truyện nữa là nói về lý tưởng của mỗi người. Lộc Lộc để lỡ ước mơ ở tuổi 24, 6 năm sau cô vẫn tìm được hy vọng để theo đuổi. Không biết… bản thân mình mấy năm sau có ước mơ để theo đuổi không, nhưng chi tiết này vẫn khiến mình rung động. Điều đáng quý hơn tất thảy trong truyện có lẽ là tình bạn của 5 đứa trẻ ngày ấy mãi không thay đổi. Dù dần lớn lên mỗi người dần thay đổi, mỗi người một phương trời, thì cả 5 vẫn là bạn thân mãi của nhau. Dù tác giả nói đây là bộ truyện dành cho thế hệ 8X nhớ lại quá khứ, nhưng một đứa cuối 9X như mình vẫn cảm nhận được những kỷ niệm quý giá trong truyện, vẫn cảm nhận được cái nhịp êm đềm của những năm đầu thế kỷ 21. Đầu năm 2022, mở đầu bằng một bộ truyện ấm áp dễ thương. (*) Mượn lời của editor ở cuối truyện. (**) Trích dẫn trong truyện. *** Anh ngồi trên sô pha chơi game, cầm switch ấn phím liên tục, tập trung chơi với tần suất cực nhanh, xem chừng đã áp đảo ưu thế. Tôi lại gần nhìn, ha, sắp bị knock out rồi. Ấy mà còn chơi hăng thế chứ, tôi bảo: “Anh chọn nhầm nhân vật rồi, vô dụng quá, sắp chết rồi kìa.” Người này hừ một tiếng, không để ý đến tôi. “Cho em chơi một ván đi.” Tôi ngồi xuống cạnh anh, chìa tay ra chuẩn bị nhận lấy. Quả nhiên chưa tới 5 giây sau, trò chơi kết thúc, thua thê thảm. “Đây đây đây, đổi nhân vật khác chưa chắc em đã thắng.” Anh đưa máy chơi game cho tôi rồi đứng dậy đi vào bếp. Tôi nằm ngả ra ghế, gác chân lên tường, nghe bảo có tác dụng giảm sưng tấy. Một lát sau, nghe tiếng từ dưới bếp vọng lên: “Hôm qua đã dặn em rửa cốc, sao giờ vẫn còn ở trong bồn hả.” “A?” Lúc này tôi mới sực nhớ, ấp úng, “Quên mất… Đợi xíu em đi rửa ngay.” Bên kia thở dài, mở vòi nước rồi tự rửa cốc. Tôi được hời nên đâu dám tỏ vẻ, chăm chú chơi game, khóe mắt thấy anh đi ra bếp, vòng vào phòng ngủ. “Lại bày bừa quần áo nữa…” Làu bà làu bàu chẳng khác gì mẹ già. Tôi giả điếc, lặng lẽ thả chân xuống, thu mình vào trong góc, đổi sang tư thế khiêm tốn hơn. Anh bận bịu trong phòng ngủ một hồi, “rầm” một tiếng, có vẻ đóng cửa tủ quần áo. Chắc chắn đã treo quần áo lên giúp tôi. Sau đó là tiếng dép từ xa tới gần, anh đứng chắn ngang trước mặt tôi. “Em chơi xong ván này sẽ đi dọn ngay.” Tôi chột dạ cười xòa, dù biết anh đã dọn xong rồi. “Có ma mới tin em.” “E hèm…” Lại là câu này, nói từ nhỏ đến lớn. Tôi đảo mắt, thấy anh đang đứng uống nước bên bàn, bỗng nhớ ra một chuyện. “Nè anh biết không, hôm qua nói chuyện với chị họ, chị ấy nói từ hồi tiểu học em đã để ý anh.” Anh sửng sốt, đoạn bật cười, đặt cốc nước xuống: “Anh biết mà, giờ em mới biết hả?” “Anh biết á? Xì.” Trò chơi đang đến hồi gay cấn, tôi vừa điên cuồng bấm nút vừa tranh thủ ngước mắt, do dự nói, “Em dậy thì sớm vậy sao?” “Ừ.” “Không đời nào.” Anh đi tới, cúi người nhìn màn hình máy chơi game, vẻ mặt chế nhạo: “Nếu em không để ý anh từ hồi bé thì còn theo đuổi anh ghê thế à?” “Ai theo đuổi ai cơ?” Tôi bàng hoàng ngẩng đầu nhìn anh, đến khi cúi đầu, chỉ trong hai giây đó đã bị đối phương kết liễu. “Anh cố ý phải không, đáng nhẽ là thắng rồi.” Tôi lập tức đặt máy chơi game xuống, khoanh chân hỏi, “Anh nói ai theo đuổi ai? Em theo đuổi anh rất ghê? Mở mắt kiểu gì mà nói điêu thế?” “Em nhớ lại đi.” Anh đưa tay nắn mặt tôi, “Bằng không vì sao chị em lại nói như vậy, ánh mắt người ngoài sáng hơn sao.” “Được, tới đây, bây giờ ôn lại chuyện cũ, để em xem ai mới là người bị che mắt.”   Mời các bạn mượn đọc sách Ôn Lại Chuyện Ngày Xưa của tác giả S Táp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nữ Thần Diễn Xuất - Minh Nguyệt Đang
Cà chớn, cà chua, dễ thương hay đùa dai đây? Bạn sẽ làm gì nếu một ngày bạn được một cô gái xinh đẹp bắt chuyện, sau đó đột nhiên cô ấy nhập vai bi tình, tố cáo bạn là kẻ phụ bạc? Sẽ giận dữ rồi mắng cô ấy? Hay cười trừ bỏ qua, biết làm sao được, em đẹp em có quyền mà? Vụ Mang Mang là một cô gái như thế, cô luôn sống trong những vở kịch do mình tự biên tự diễn, cũng vì lẽ đó mà bị N anh bạn trai đá. Ai biết được rằng lần này trò đùa của cô đã đụng phải họng súng. Cái cô nhận được không phải sự tức giận hay nụ cười trừ mà là giấy mời của luật sư. Và cô nàng đã bắt đầu kiếp sống bị cấm vận kinh tế do cha mẹ trừng phạt can tội phát bệnh không đúng lúc như thế đấy. *** Review bởi: Tâm Bùi Ánh CẢNH BÁO: THÍCH MAIN TRONG TRẮNG NHƯ NGỌC TRINH MỜI QUA BÀI KHÁC ĐỌC. Đã báo trước nên mong team sạch bơi qua bài khác comment ????????‍♀️ ????????‍♀️ ????????‍♀️ “Mọi thiện cảm ban đầu lúc nào cũng bắt nguồn từ “hứng thú”, sau khi có hứng thú với một người thì sẽ không kìm được muốn đôi bên có sự liên hệ với nhau”. Truyện diễn ra giữa Vụ Mang Mang (25 tuổi - thuộc tầng lớp trung lưu) và Lộ Tùy (34 tuổi - thuộc tầng lớp thượng lưu). Nếu như nam nữ chính là người bình thường thì chắc chắn không phải style của má Đang. Mang Mang có bệnh, bệnh nghiện diễn xuất. Đây là bệnh thật trăm phần trăm. Mang Mang có thể diễn bất cứ lúc nào và bất kỳ nơi nào. Nhưng những vai mà cô chọn diễn thường là những vai phản diện, lâm li bi đát, đau khổ cùng cực luôn khiến cô mất mặt, như góa phụ, như bị bồ đá, bị ép phá thai, là vợ bé…. Cô mắc bệnh này từ khi 18 tuổi, đã từng vào bệnh viện tâm thần hai tháng, sau đó, bằng cách nào đó, cô đã được ra nhưng vẫn luôn phải điều trị với bác sĩ tâm lý. Mang Mang là một cô gái thuộc dạng: em đẹp em có quyền (Mình rất thích những cô gái kiểu này giống Ninh Nhiễm Thanh trong Tình Sinh Ý Động). Mọi người đều nhận xét rằng, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng thì Vụ Mang Mang có thể lên bìa tạp chí được rồi. Mặc dù Mang Mang bị bệnh, nhưng không nhiều người biết. Hơn nữa, cô đẹp như thế, muốn mặt có mặt, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông (điện nước đầy đủ) nên xung quanh cô luôn luôn có vô vàn ‘cành hồng hạnh’. Và những cành hồng hạnh này sẽ tự héo khi cô lên ‘cơn diễn’. Lần đầu tiên Vụ Mang Mang gặp Lộ Tùy - “Bản Giới Hạn tiên sinh” khi cô đi xem mắt, còn anh thì hẹn bạn gái cũ. Khi cô gái đi cùng Bản Giới Hạn tiên sinh đi toilet, cô vội sang bàn bên đó. Sau khi liếc mắt đưa tình với người ta, câu đầu tiên Mang Mang nói với Lộ Tùy là: “Tiên sinh, nghe nói 6S ra rồi, tôi rất muốn mua một chiếc, anh có hứng thú không?” Rất tiếc, “Bản Giới Hạn tiên sinh” không có hứng thú. Vừa lúc cô gái kia quay về, thế là Mang Mang lên cơn diễn. Cô diễn vai bị ruồng bỏ, phải phá thai, nhờ “Bản Giới Hạn tiên sinh” ký tên làm phẫu thuật rồi định chuồn êm. Nhưng Lộ Tùy đâu phải là người bình thường. Mang Mang đã nhận được giấy của luật sư, nói cô làm tổn hại danh dự của anh ta ở nơi công cộng. Vì sự dây dưa này, và mối quan hệ với người bạn thân Lộ Thanh Thanh – cháu của Lộ Tùy, mà Vụ Mang Mang bị kéo vào giới thượng lưu. Đọc tập 1 của truyện luôn luôn phải phá ra cười với cô nàng Mang Mang nghiện diễn. Một cô gái xinh đẹp nhưng lại vô tâm vô tư vùng vẫy trong giới phức tạp, chẳng những nam thích mà nữ cũng chẳng tha. Mang Mang cũng không khác những cô gái bình thường ngoài việc có bệnh, cô ham thích hư vinh, thích chụp ảnh up weibo để khoe sự sang chảnh. Một cô gái luôn mong muốn sống trong sự yêu thương, một lúc thả thính bao nhiêu anh (cũng do mẹ cô bắt xem mắt quá nhiều), anh nào cũng chẳng tha. Thế nhưng, một cô gái xinh đẹp như Mang Mang, dù đời tư có bê bối đến đâu thì cũng chẳng thể nào có ác cảm. Lộ Tùy cũng có hứng thú với Mang Mang. Dùng mánh khóe để Mang Mang ở bên mình. Nhưng ‘chú Lộ’ là một ông già chính hiệu. Có bạn nhận xét về nam chính thế này: “Nam 9 này nhìn rất tốt, kim cương vương lão ngũ, nhưng mà kết hôn và sống chung cả đời sẽ cảm thấy rất áp lực, đọc từ đầu tới giờ mình không hiểu nổi tính tình anh ta là sao, suy nghĩ gì, điểm mấu chốt ở đâu. Có điểm phúc hắc, bá đạo, cường thế, lý trí, độc miệng nữa, cãi nhau anh ta sẽ không xuống nước làm hòa mà chờ bạn xin lỗi, không theo ý anh ta thì anh ta không giận không nói nhưng có cách làm cho bạn phải thỏa hiệp..., cùng loại người này nói yêu thương mệt chết luôn.” Đúng, chú Lộ là người như thế. Thậm chí, chú Lộ còn quản giờ giấc, quản việc nghịch điện thoại, chơi game, đồ ăn, mọi thứ của Mang Mang, chú chính là gà mái mẹ. Nhưng, chú rất quan tâm Mang Mang, luôn chiều chuộng Mang Mang ở trong khả năng cho phép, và chia sẻ với Mang Mang những điều không ai biết. Thế nhưng, đỉnh điểm khi Mang Mang thức cả đêm chơi game, chú Lộ đã xóa toàn bộ trang bị của cô trong ba năm gom góp thì Mang Mang không chịu nổi, cô đá chú Lộ. Cô đá thật, không phải giận dỗi chơi bời. Cô đá chú cũng một phần vì cảm thấy, mình không xứng. Nhưng cô chỉ nói lý do chia tay là: Do chú quá già. Cô vốn bệnh mà, người ta mà biết vợ Lộ Tùy là đứa mắc bệnh thần kinh thì sao? Thế nhưng, sau nửa năm, có lẽ chú Lộ đã xác định được tình cảm của mình và suy nghĩ cẩn thận hơn, nên chú quay lại theo đuổi Vụ Mang Mang. Nếu như trước kia chú Lộ quả là hơi ‘kinh’ thì giờ chú đã thay đổi. Tất nhiên, không phải Vụ Mang Mang hoàn toàn không có lỗi gì. Cô luôn có lý do lý trấu, và không chịu hiểu chuyện, luôn đòi hỏi tình yêu, hạnh phúc và hy vọng vào người khác. Mang Mang có tận 13 weibo bí mật để đếm số cành hồng hạnh của mình. Mỗi cành hồng hạnh là một anh chàng, và ghi lại những điều họ làm cô thấy rung động, ấm áp. Lộ Tùy đều học theo để làm. Chú hoàn toàn thay đổi và theo đuổi lại Mang Mang. Mình đánh giá rất cao điều này. Và thực tế, ngay cả lúc trước, mình cũng cảm thấy chú không hề tệ như bạn kia nhận xét. Chú luôn nghĩ cho Mang Mang, khiến cô thấy thoải mái, không cảm thấy áp lực, tôn trọng điều cô muốn làm, muốn học. Thậm chí có bạn còn nhận xét rằng: “Nam chính không sạch tâm không sạch thân, phá trinh với hoa khôi năm 16 tuổi, có nhiều bạn giường, tỏ ra mình thanh cao trầm ổn phong độ mình là chúa trời nhưng thực chất đéo khác gì thằng ngựa đực bình thường, chả qua hắn biết che dấu và biết tỏ ra lãnh đạm thần tiên thôi………” Khi đọc nhận xét này, mình đúng là khá shock. Phải cân nhắc lại xem có đúng là chú Lộ không? ???? Trước khi yêu đương với nữ chính, nam chính có hai người tạm gọi là bạn giường lâu nhất. Và không hề quan hệ lung tung. Khi người này không còn hợp nữa thì dứt và tìm người khác. Đều là những cô gái độc thân xinh đẹp, có nghề nghiệp, có danh tiếng. Không thể nói là nam chính sạch sẽ nhưng không thể nói là tra nam – ngựa đực được. Sau khi chia tay Mang Mang, chú cũng có một cô gái ở bên – khoảng hai tháng. Có phát sinh quan hệ giường chiếu hay không tác giả không nói rõ. Nhưng lúc này, hai người chia tay thật. Mang Mang cũng chơi trò mập mờ với bao anh chàng. Vậy nên, không thể nói không sạch tâm. Nhất là sau khi hai người quay lại, những gì Lộ Tùy làm đã thể hiện rõ tình cảm và quan điểm của chú. Thậm chí khi cô theo đoàn về vùng núi hoang vắng để khai quật đồ cổ, ngày hôm sau không liên lạc được với cô, chú đã đến tìm cô, chăm sóc cô mấy ngày, thậm chí giặt quần áo, cả đồ lót cho cô. Một người như Lộ Tùy – được người ta nâng như nâng trứng giờ lại đi hầu hạ Mang Mang thì phải nói quả là chú chiều Mang Mang hết nấc, là bảo bối quý giá nhất của lòng chú. Đến mức Lộ Tùy còn phải bất lực thở dài: “Kén chọn cả nửa đời cuối cùng lại chọn một cô nàng như thế đó?!” hay “bị một người con gái đá hai lần liên tiếp, lại phải mặt dày quay lại tìm cô ấy, Lộ Tùy nghĩ lại mà cũng muốn quỳ lạy mình.” Bệnh của Mang Mang cuối cùng cũng khỏi. Là do chú Lộ không quản thủ đoạn để chữa. Nhưng dù thế nào cũng xuất phát từ sự yêu thương và quan tâm của chú. Truyện diễn biến hợp lý. Sang tập hai, nhiều chỗ hơi dài dòng, đọc không còn cười phớ lớ không suy nghĩ như tập một nữa. Nhưng tóm lại, đây là một truyện hay, đáng đọc. Cốt truyện mới lạ, không nhàm chán. Có hài có bi. Nếu như bạn quan tâm rằng phải sạch sẽ mới xứng đáng được yêu, thì hãy thử nghe chú Lộ phát biểu nhé. “Vụ Mang Mang, đừng sống như một vở kịch, nếu em nghiêm túc làm một người thực tế thì phải biết con người không phải đồ sứ, không phải cứ từng yêu một người rồi không còn tư cách yêu người khác.” Lộ Tùy nói, “Theo lý luận logic của em thì anh từng lên giường với người phụ nữ khác, có phải nên vung kiếm tự cung, vì anh không hoàn hảo nữa, không lành lặn nữa không?” Nếu như kết thúc trên mạng hơi cụt vì không có ngoại truyện thì yes, má Đang dành ngoại truyện cho Sách xuất bản đó. Ngoại truyện sẽ nói chú gặp Mang Mang lần đầu là khi nào, và vì sao có hứng thú với cô. Nói chung, sau ‘Cây lớn ở phương Nam - Tiểu Hồ Nhu Vĩ’ thì mình cực đề cử quyển này. Mọi bài review được đăng lên page Hội Nhiều Chữ là do các cá nhân thuộc group HNC viết. Admin không chịu trách nhiệm về nội dung bài viết. #HoangVanNguyen Mời các bạn đón đọc Nữ Thần Diễn Xuất của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi - Meng Qi Qi
Nội dung cơ bản của truyện cũng có phần nào tương tự như "All In Love" hay "Anh Không Thích Thế Giới Này, Anh Chỉ Thích Em". Cả cuốn sách kể về quá trình quen biết, yêu đương, những khó khăn, ngọt ngào mà nữ chính cũng chính là tác giả đã trải qua với chồng cô ấy. Một trong những lý do tôi quyết định mua sách là vì nó được NPH Nanu cũng như nhiều nơi khác quảng cáo là cùng motif với "All In Love" hay "Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em" nhưng nam chính còn tuyệt vời hơn, vì anh ta có thật, có cả ảnh chứ không mập mờ như nam chính hai truyện kia. Một lý do khác nữa là vì tác giả là thế hệ 9x. Điều đó thật sự làm tôi tò mò: "Trong mắt một 9x tình yêu sẽ như thế nào?" Và từ những gì tôi đọc được thì đây là một tình yêu sặc mùi so sánh và khoe khoang. Vì sao tôi nói như vậy? Vì nữ chính không thể nhớ ngày sinh của ba mẹ cũng như chồng mình nhưng lại có thể thuộc vanh vách ngày sinh tất cả các thần tượng, và dựa vào đó để nhớ sinh nhật cũng như các ngày quan trọng của mình và người thân. Bất cứ chuyện gì nữ chính cũng đem chồng ra so sánh với các nam thần tượng… dù là vô tình hay cố ý. Đó là chưa kể tính cách nữ chính, ôi trời ơi mọi người ạ, cứ gọi là nhão nhẹt luôn, mà theo ngôn ngữ dân gian người Việt Nam mình gọi là “dẹo chảy nước”. Nữ chính là thế, còn nam chính Mr.Bu thì sao? Nếu Từ Vi Vũ ghi dấu ấn cho tôi với sự vô sỉ, hài hước và câu nói kinh điển “Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?” hay như F-Kun làm tôi nhớ đến tình yêu đầy hi sinh và thầm lặng thâm tình, cũng đóng đinh vào lòng tôi với câu nói làm nên thương hiệu “Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em.” thì Mr Bu hoàn toàn không có một dấu ấn nào cả. Tất cả những gì tôi nhớ về chàng trai này đại ý là: Một người đẹp trai, chiều vợ và chạy theo sở thích “yêu thần tượng” của vợ… Mà những điều đó đều thể hiện qua lời kể của vợ anh ta - Hết! Có thể bức tường thành mà Cố Tây Tước và Kiều Nhất xây dựng cho Từ Vi Vũ và F-Kun quá lớn, mà tuổi đời cũng như tuổi nghề của Meng Qi Qi còn non nên chưa đủ trải nghiệm cũng như bút lực để viết nên một câu chuyện hay. Thật sự đọc bộ này tôi có cảm giác như đọc truyện teen và hình như tác giả uống hơi nhiều sữa fristi, giúp trí tưởng tượng bay cao và xa… :v Điển hình có một đoạn tác giả so sánh chiều cao của chồng mình với Ngô Diệc Phàm. Mr.Bu cao 1m83, Ngô Diệc Phàm cao 1m87. Và cô hùng hồn khẳng định Ngô Diệc Phàm cao hơn Mr.Bu “CẢ MỘT CÁI ĐẦU”. Ai có thể cho tôi biết cái đầu của một người đàn ông trưởng thành nào chỉ dài 4cm? Đọc xong cuốn sách này tôi chỉ có thể đúc kết ra một bài học: “Quảng cáo đúng là lừa tình mà.”  Rồi, nội dung là vậy, còn về sách. Đầu tiên là phần bìa. Nói thật nhiều bạn khen bìa đẹp, nhưng tôi chỉ thấy nó dễ nhìn, không ấn tượng, typo cũng không hợp. Băng giấy màu xanh đi kèm càng làm bìa trở nên quê hơn. Sách được in trên nền giấy trắng thông thường, dàn trang thì super thưa thớt, một trang được vài dòng, thêm nhiều trang bỏ trống, chèn hình, nên nhờ vậy sách mới có độ dày hơn 300 trang. :v Chứ dàn đàng hoàng thì mình nghĩ số trang sẽ thấp hơn con số thật rất nhiều, và tất nhiên điều đó cũng đồng nghĩa với giá bìa cũng sẽ hạ xuống. Ngoài ra không biết các bạn có gặp tình trạng xô lệch dòng ở những trang đầu của sách cũng như rất nhiều trang còn dính với nhau. (Cụ thể mình bị dính 6 trang, 4 người bạn mà mình hỏi cũng bị dính ít nhất 2 trang.). Bookmark mỏng lét :v. Bù lại gáy sách được đóng chắc, mình và bạn mình đều không bị tình trạng lỏng keo. Nếu được hỏi có giới thiệu quyển sách này cho bạn bè hay không, thì mình xin nói thẳng là KHÔNG. Nhưng nếu bạn thích thể loại truyện teen, yêu thế giới hường phấn, mơ mộng soái ca thì có thể bạn sẽ thích cuốn truyện này đấy. P/S: Không biết có ai giống mình không chứ cá nhân mình thấy Mr.Bu nhìn cũng bình thường mà TT_TT đâu có đẹp trai lồng lộn như mấy page kia đưa tin đâu mà gọi soái ca nhỉ? Soái ca là gì các bạn biết không? LÀ ĐẸP TRAI – LÀ ĐẸP TRAI ĐẤY! ------- Review by #Lạc_Thiên Dung Hoa Mời các bạn đón đọc Mr.Bu Không Phải Idol Của Tôi của tác giả Meng Qi Qi.
Hải Yêu - Phạn Ca
Đây là cuốn tiểu thuyết viết về con thuyền cướp biển Hải Yêu ở bờ biển Algiers Đá quý, hương liệu, vàng ròng! Mạo hiểm, chiến đấu, tự do! Thời đại Hàng Hải đến rồi! Cướp tàu của quý tộc, chiến đấu với hạm đội vô địch Tây Ban Nha, tài sản, quyền thế, năng lực, danh dự,… Hết thảy thuộc về Barbarossa Hayreddin, người đàn ông được mệnh danh là “Vua cướp biển” trong lịch sử! “Cướp biển Caribe”, “Vua hải tặc”, “Thời đại hàng hải”, bạn đều thấy ở đây! Jack Sparrow, chiến thần Ares, Siren, Vua hải tặc, kỵ sĩ tóc vàng, ông chú tóc đỏ, lưỡi hái, lá cờ hình đầu lâu, bạn đều thấy ở đây! Còn đợi chờ gì nữa, các fan của cướp biển, các fan của kỵ sĩ, các fan của nữ đóng giả nam, tàu Hải Yêu của chúng ta sắp khởi hành, hãy mau chóng mua vé, quá giờ lên tàu chúng tôi không đợi! *** Khi ánh sáng của những vì sao đầu tiên xuất hiện phía chân trời, bên trong hậu hoa viên xa hoa tráng lệ của cung điện Topkapi, một người phụ nữ lặng lẽ đứng đó, nhìn về phía xa xăm. Bà ta đã sinh được bốn người con, nhưng dung mạo vẫn khiến người thường khó lòng đoán đúng tuổi thật: Mái tóc đen như mực, tư thế duyên dáng tao nhã như của một thiếu nữ, khuôn mặt trong sáng như vầng trăng luôn luôn mang nụ cười nhẹ nhàng vô lo vô nghĩ, chỉ có khi bật cười, mới nhìn thấy được những nếp nhăn be bé khó che giấu nơi khóe mắt. Trong chốn hậu cung này, tuổi thanh xuân và nhan sắc tuyệt trần ẩn chứa đủ mọi tai họa, người phụ nữ này được sủng ái không bởi vẻ đẹp bên ngoài, mà là bởi ma lực bẩm sinh trong tính cách: Bất kỳ ai nói chuyện với bà ta đều sẽ cảm thấy vui vẻ kỳ lạ. Tên của bà ta là Roxelana, người phụ nữ đứng trên đỉnh cao quyền lực của đế quốc Ottoman. Suleiman từng ban cho bà ta biệt danh “Hűrrem”, có nghĩa là cô gái thích cười. Trong tâm trí của ông ta, Roxelana là một thiên sứ trong sáng thông minh, mà vẻ đen tối lắng trong đáy đôi mắt lấp lánh ý cười đó, ông lại giả như không thấy. Roxelana định đánh một canh bạc. Bà ta nhớ đến hai người con trai còn sống của mình, một người bất tài độc ác, một người coi rượu như mạng sống, không ai đảm nhiệm được vương vị sultan. Trong ba người con trai và một cô con gái, duy chỉ có công chúa Mihrimah là kế thừa hoàn hảo dã tâm và trí tuệ của mẫu thân. Nhưng mỉa mai thay, ở Ottoman, phụ nữ chẳng có địa vị , muốn đạt được điều gì cũng chỉ có thể mượn sức của đám đàn ông. Roxelana đã dựa vào tình yêu của một người đàn ông, loại bỏ hết mọi chông gai chướng ngại trên con đường gian nan không gì bì kịp, cuối cùng trở thành một huyền thoại. Bà ta nhìn những ngôi sao phía chân trời, lòng trào lên hình ảnh của người đàn ông duy nhất trên đời không bị bà ta khống chế, màu đỏ rực như lửa kia… bà ta dựa vào một người đàn ông mà có được hết thảy, chắc chắn sẽ không bao giờ chịu mất đi hết thảy vì một người đàn ông khác. Trời càng lúc càng khuya, Roxelana ra khỏi hoa viên, đi tới hành lang gấp khúc được chế tác bằng đá cẩm thạch trắng, thị nữ đã đặt một cốc nước lựu ép lên chiếc bàn nhỏ, thứ nước màu đỏ này có thể khiến cho hai gò má của bà ta giữ được vẻ ửng hồng như những đóa hồng. Roxelana sẽ không lùi bước, người dễ dàng nhận thua như vậy sao có thể đi được tới đây, thế lực hai bên cân bằng, ai bại dưới tay ai vẫn còn chưa rõ. Bà ta tràn đầy tự tin bưng chiếc cốc thủy tinh rực rỡ tuyệt đẹp lên, chậm rãi uống cạn. ... Mời các bạn đón đọc Hải Yêu của tác giả Phạn Ca.
Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta - Triệu Kiền Kiền
GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA – Cho những người dùng cả thanh xuân để THÍCH một người.  “Năm tháng đó tôi đã hết lòng vì cậu, nên dù cậu có thích tôi hay không, thì tôi cũng không hối tiếc nữa.” Người ta thường bảo thanh xuân của chúng ta phần lớn là dành để chờ đợi một người không bao giờ đến. Những ngày ấy, chúng ta cứ ngây dại thích một người mà không toan tính, thậm chí cũng chẳng cần được hồi đáp. Giống như cô gái nhỏ Tiểu Hy trong "Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của chúng ta" đã từng nói: "Tôi không hiểu vì sao mình lại thích cậu ấy nhiều như vậy. Nhưng tôi luôn tin cậu ấy chính là định mệnh của đời mình. Giang Thần - Thanh mai trúc mã của tôi, người duy nhất tôi thích suốt cả cuộc đời." Năm tháng đó, chúng ta đều thích một người mà không hiểu lý do. Chúng ta cháy hết mình cho tình yêu, cho những ước vọng, nhiều khi là cho cả những thứ mơ hồ và xa xăm nhất. Nhưng cũng chính nhờ những khờ dại, ngô nghê đó, mà thanh xuân bỗng nhiên trở thành khoảng thời gian khiến lòng ta chùng lại, tim ta bồi hồi khi nhớ về. Thanh xuân tuyệt vời nhất chính là có thể vì ai đó mà muốn đến trường hơn, vì ai đó mà gắng sức vùi đầu vào sách vở, vì ai đó mà thoáng chốc đỏ mặt ngượng ngùng, lại cũng vì ai đó mà đôi khi hờn giận vô cớ. Thanh xuân tuyệt vời nhất có khi chỉ là những giây phút được cùng cậu ấy đạp xe đi học, được trộm ngắm cậu ấy tập trung làm bài, được cậu ấy xách cặp hộ và đỡ lên khi vấp ngã. Hay đơn giản hơn là cái vỗ trán khi trót nói những điều ngốc nghếch cũng đủ khiến trái tim xốn xang cả ngày. Nhưng...  Thanh xuân ấy đơn thuần mà đẹp đẽ,  Thanh xuân ấy đầy thương mến cũng đầy nuối tiếc.  Chúng ta đều sẽ lớn lên, ai rồi cũng sẽ phải trải qua những cảm giác bồi hồi, xúc động và tiếc nuối như thế để bước vào đời. Những ngã rẽ kéo chúng ta về những lối đi khác nhau. Càng ngày càng xa.  “Gửi thời đơn thuần đẹp đẽ của chúng ta” cuốn sách dành tặng tuổi trẻ của bạn. Tặng cho những cảm xúc chớm nở, những bối rối, những chấp chênh của mối tình đầu. Tặng cho những ai đang đứng giữa ngã ba đường của thương thương nhớ nhớ, của những điểm chạm trái tim.  Cùng với Giang Thần và Tiểu Hi sống những ngày thanh xuân đơn thuần mà lấp lánh như thế nhé!  *** Bạn không tin, tôi tin.   Tôi nhớ là không chỉ một người nói với tôi rằng, tiểu thuyết của bạn không có những tình tiết lên bổng xuống trầm tạo cảm giác gay cấn, hồi hộp cho người đọc.   Với tấm lòng vĩ đại vô cùng khiêm tốn, vô cùng bao dung của mình, tôi phải khách sáo nói rằng quả thực tôi không gánh vác nổi bốn chữ “tiểu thuyết của bạn”, hơn nữa, tôi cũng không biết sau này tôi sẽ viết ra cái quỷ gì. Nhưng hiện tại, đúng là tình tiết trong tiểu thuyết của tôi không có cao trào gì, không có phá thai, sảy thai, tự sát, mưu sát, loạn luân, thậm chí là không có cả phản bội và lừa gạt. Tóm lại là không có tất thảy những yếu tố kích thích mà thị trường muốn. Vì bạn bè của tôi đều là người tốt, vì tôi thường nghĩ về con người theo chiều hướng tốt đẹp, cho dù đó chỉ là nhân vật hư cấu. Bởi thế, cái đầu không chín chắn của tôi đã trực tiếp ảnh hưởng những thứ tôi viết, khẩu vị quả thực là nhạt.   Còn khẩu vị nặng của tôi, thường chỉ thể hiện ở việc đọc tiểu thuyết của người khác, ăn cay và uống trà đặc.   Tôi tin rằng, trên thế giới này tồn tại tình yêu đơn thuần, dẫu không có quá nhiều trắc trở, quá nhiều sóng gió gập ghềnh để minh chứng, thì vẫn là một tình yêu tươi đẹp.   Nếu bạn cũng tin, vậy thì cảm ơn bạn.   Nếu bạn không tin, tôi tin.   Hi, chúc cho những ai mở ra câu chuyện này một cuộc sống đơn thuần tươi đẹp.   Triệu Kiền Kiền   Mời các bạn đón đọc Gửi Thời Đơn Thuần Đẹp Đẽ Của Chúng Ta - Triệu Kiền Kiền.