Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Anh Đào Hổ Phách

Trong cuộc sống vốn luôn đổi thay liên tục này, bạn sẽ gặp những người phải gặp, cũng sẽ xa những người phải xa. Một khi số phận đã an bài, cũng chẳng thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận nó. Không thể níu kéo, càng không thể cưỡng cầu.   Lần đầu Lâm Kỳ Nhạc gặp gỡ Tưởng Kiều Tây, là khi cả hai lên chín.   Lâm Kỳ Nhạc, hay còn có tên khác là Lâm Anh Đào, từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ vùng núi tên là Quần Sơn. Lâm Kỳ Nhạc là một cô bé hồn nhiên đáng yêu, gia đình không phải là có điều kiện, nhưng cô sống cùng cha mẹ vô cùng hạnh phúc. Cô từ nhỏ đã hiếu động, cùng ba tên nhóc bạn thân khác lập thành một nhóm chuyên phá phách nghịch ngợm.   Năm cô lên lớp Hai, Tưởng Kiều Tây cùng cha từ Tỉnh Thành chuyển đến thị trấn Quần Sơn. Tưởng Kiều Tây là một cậu bé có ngoại hình rất đẹp, nhưng lại vô cùng lạnh nhạt và xa cách với mọi người. Nhưng cho dù Tưởng Kiều Tây lạnh lùng thế nào, Lâm Kỳ Nhạc vẫn nhiệt tình làm quen.   Cô chủ động nói chuyện với cậu, chủ động rủ cậu xem truyện tranh của mình, chủ động mời cậu đi xem thỏ trắng mà cô nuôi. Ban đầu mình cũng không thích Tưởng Kiều Tây cho lắm, vì một đứa nhỏ lại tỏ ra lãnh đạm như vậy, thật sự không thích hợp.   Nhưng thực sự, Tưởng Kiều Tây là một đứa trẻ đáng thương. Tưởng Kiều Tây có một anh trai, người anh trai này học rất giỏi, tài hoa xuất chúng hơn người, nhưng không may lại chết yểu ở tuổi mười hai. Tưởng Kiều Tây từ lúc vừa ra đời đã gánh trên vai bổn phận sống luôn cả phần của anh trai, phải trở nên xuất sắc, phải trở nên tài giỏi.   Tưởng Kiều Tây bị bố mẹ ép buộc sống dưới cái bóng của người anh trai chưa từng gặp mặt. Anh trai cậu khi còn sống thích màu đen, nên giờ đây bất cứ thứ gì Tưởng Kiều Tây sử dụng đều màu đen, nhưng chưa một ai biết, cậu chẳng hề thích thứ màu sắc tối tăm này, cũng chẳng có ai quan tâm điều đó.   Nhưng Lâm Kỳ Nhạc lại quan tâm. Cô bé chín tuổi vốn nào biết tình yêu là gì. Lâm Kỳ Nhạc đối với Tưởng Kiều Tây nhiệt tình hơn bất kỳ ai, đối xử với cậu luôn là tốt nhất. Thấy Tưởng Kiều Tây mặc toàn màu đen, cho rằng cậu thích màu này, Lâm Kỳ Nhạc liền đổi các chiếc kẹp tóc màu mè bình thường của mình thành chiếc kẹp màu đen.   Trong khi Lâm Kỳ Nhạc và hội bạn thân suốt ngày quậy phá chẳng bao giờ chịu ở yên một chỗ, thì Tưởng Kiều Tây luôn an ổn ngồi làm bài tập. Trong khi Lâm Kỳ Nhạc và hội bạn thân bày trò lười biếng, trốn làm bài tập, thì quyển sách Olympic Toán bên cạnh Tưởng Kiều Tây một bước không rời.   Tưởng Kiều Tây chán ghét gia đình của mình, vẫn luôn đợi một ngày mình trưởng thành sẽ rời khỏi. Nơi cậu hướng đến là nước Mỹ xa xôi, sẽ không cần phải chịu đựng nhiều thứ như thế này nữa, cũng không cần phải sống dưới cái bóng của anh trai nữa.   Làm bạn cùng Lâm Kỳ Nhạc hai năm, sống những ngày tháng vui vẻ bên bè bạn, Tưởng Kiều Tây buộc phải quay về Tỉnh Thành để học lên cấp Hai.   Không cần nói cũng biết Lâm Kỳ Nhạc buồn bã thế nào khi Tưởng Kiều Tây đi mất. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Quần Sơn xảy ra nhiều vấn đề, mọi người dân lần lượt di dời. Những người bạn thân của Lâm Kỳ Nhạc đều dọn nhà đến Tỉnh Thành sống.   Đáng lẽ Lâm Kỳ Nhạc cũng sẽ đi Tỉnh Thành, sống ở nhà bố mẹ một người bạn thân từ nhỏ. Nhưng cô không đồng ý, cha mẹ Kỳ Nhạc còn ở Quần Sơn, thì cô tuyệt đối không rời xa mảnh đất này. Đây là một đoạn khiến mình rất cảm động và có tình cảm nhiều hơn đối với nhân vật nữ chính.   Tưởng Kiều Tây rời đi, những người bạn chí cốt cũng đến Tỉnh Thành. Lâm Kỳ Nhạc đơn độc ở lại Quần Sơn học hết cấp Hai. Bạn thân của cô tuy ở xa, nhưng vẫn thường gọi điện thoại về cho Kỳ Nhạc. Nhưng chỉ có Tưởng Kiều Tây thì không có bất cứ tin tức gì, không có lấy một lá thư hay một cuộc điện thoại, hoàn toàn bặt vô âm tín.   Cuối cùng, lên cấp Ba, vì hoàn cảnh mà Lâm Kỳ Nhạc đã chuyển lên Tỉnh Thành học. Lâm Kỳ Nhạc hiện giờ đã chẳng còn là cô bé nghịch ngợm vô tư năm nào nữa. Thay vào đó, cô đã biết suy nghĩ thấu đáo, biết nỗ lực phấn đấu vì mục tiêu của bản thân.   Lâm Kỳ Nhạc cố gắng học tập để được chuyển cơ sở học, để có thể gặp được bố mẹ thường xuyên hơn. Không còn là cô nhóc lười biếng hôm nào, Lâm Kỳ Nhạc học tập một cách liều mạng đến nỗi giáo viên cũng ngạc nhiên, vì vậy mà thành tích vô cùng tốt.   Cuối cùng, Lâm Kỳ Nhạc chuyển cơ sở học, cô gặp lại Tưởng Kiều Tây.   Xa cách năm năm, giờ đây gặp lại cả hai đã chẳng còn có thể cười cười nói nói vô tư như Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây của thời thơ ấu nữa. Mà thay vào đó, giữa hai người còn tồn tại một số vấn đề và hiểu lầm chưa được giải quyết.    Thật ra khi Tưởng Kiều Tây rời xa Lâm Kỳ Nhạc là do mẹ cậu ép buộc. Tưởng Kiều Tây cũng do mẹ cấm đoán nên không thể nào liên lạc với Lâm Kỳ Nhạc được. Họ xa nhau như vậy, rất dễ dàng để lạc nhau mãi mãi. Nhưng may mắn giờ đây số phận đã an bài họ tìm được nhau sau bao năm xa cách.   "Anh đào hổ phách" viết về câu chuyện tình yêu của Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây, về cuộc đời của Lâm Kỳ Nhạc, cũng là tái dựng lại thời thơ ấu, thanh xuân, tuổi trẻ của mỗi người chúng ta. Thời thơ ấu Kỳ Nhạc từng có một nhóm bạn rất thân, nhưng rồi dần dần đều rời bỏ cô mà đi. Đây giống như một câu chuyện nhân sinh vậy, cuộc sống xoay vần, sẽ chẳng ai có thể bên ta mãi mãi, bạn bè đều có cuộc sống của riêng mình.   Câu chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại có gì đó buồn man mác. Bởi như đã nói trên, đây cũng chẳng hẳn là một câu chuyện thông thường, mà nó giống một câu chuyện đời hơn. Lâm Kỳ Nhạc và Tưởng Kiều Tây, thời gian ở bên nhau của họ, ban đầu còn chẳng dài bằng thời gian mà họ xa cách nhau.   Trong câu văn của tác giả rất bình đạm, rất nhẹ nhàng, có phần hờ hững. Nhưng một khi đã đắm chìm vào mạch truyện này rồi, tớ lại bất giác bị cuốn vào giọng kể ấy, cuốn vào cái buồn man mác ấy để rồi chứng kiến không chỉ là tình yêu của cặp đôi nhân vật chính, mà còn là một quãng đường thanh xuân dài rợp nắng cùng bao ước mơ, hoài bão và khát vọng tuổi trẻ.   Nếu đây là thể loại bạn thích thì đừng nên bỏ qua "Anh đào hổ phách" nhé! ____   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trong suốt quãng đời tuổi thơ đầy ắp tiếng cười trong veo tinh nghịch, Lâm Kỳ Nhạc đã từng đối mặt với ‘vực sâu vạn trượng’ tưởng chừng như ‘không thể quay đầu’ không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần nào cô gái nhỏ cũng đều vượt qua trót lọt. Đến chín tuổi năm đó, đã xảy ra một lần ngoài ý muốn. “Hết đường rồi.” Dư Tiều vóc dáng cao lớn, đứng bên rìa mép núi nói. Đá sỏi và cát mịn dưới đế giày của hắn rơi xuống sườn núi lạo xạo. Đã rất lâu mà tiếng vọng vẫn không ngừng dội lại, không biết sâu cỡ nào. Đỗ Thượng gầy tong teo, đeo cặp sách đứng bên cạnh, hai đầu gối va vào nhau lập cập. Cậu chàng rướn cổ thò người dòm xuống vách đá, vừa liếc mắt một cái lập tức líu lưỡi lắp bắp: “Không được… không được… không được…” Đỗ Thượng lui về sau mấy bước, mặt mũi trắng bệch cắt không còn một giọt máu: “Đáng sợ quá, đi về đi.” Thái Phương Nguyên, một ông tướng béo múp, đứng thật xa ở tuốt đằng sau. Rõ ràng là cùng tuổi với các bạn đồng trang lứa, cũng chỉ mới chín tuổi, nhưng cơ thể đã nặng lù lù, đích xác là một quả cầu đặt trên hai cái chân khẳng khiu đang ráng hết sức chống đỡ. Vẫn còn cách vách núi hơn một chục mét, Thái Phương Nguyên đã đứng bất động, chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc, rống: “Lâm Kỳ Nhạc, cậu dẫn mọi người đi cái chỗ ngu ngốc điên khùng gì vậy hả!” Lâm Kỳ Nhạc — nữ sinh duy nhất trong bốn người. Cô đứng bên rìa vách đá, dõi mắt nhìn chăm chú thung lũng sâu hun hút tĩnh mịch bên dưới. Sau đó ngẩng đầu lên, dòm chằm chằm con đường nhỏ chạy xuyên qua khu rừng thăm thẳm phía đối diện, cách vách đá hơn chục mét kia. “Tớ có thể nhảy qua!” Lâm Kỳ Nhạc đột nhiên la to. “Cậu không thể.” Dư Tiều đứng bên cạnh liếc xéo một cái, phản đối ngay lập tức. “Cậu có bệnh hả!” Thái Phương Nguyên ở đằng sau gào lên. Lâm Kỳ Nhạc không muốn bỏ cuộc. Hôm nay, cô nhất định phải đi qua trại nuôi ngỗng phía khu rừng đối diện, đi xem ngỗng trắng của bác nông dân ở thôn bên kia nuôi. “Tớ có thể bay qua!” Cô reo. Đỗ Thượng đứng bên cạnh lập tức ném qua ánh mắt khinh thường không mảy may che giấu, duỗi tay kéo cánh tay hai khúc trắng mịn hồng hào của Lâm Kỳ Nhạc: “Đi về, đi về, đi về!” Lâm Kỳ Nhạc trong lòng còn vương vấn mấy con ngỗng, miệng dẩu ra. Mặt trời vẫn chưa xuống núi, bốn cô cậu học trò tiểu học men theo con đường mòn đi về trường. Lâm Kỳ Nhạc giẫm lên lớp lá thông dày trên mặt đất, lắng nghe tiếng lạo xạo bên tai. Cô nghiêng đầu nhìn Đỗ Thượng, Dư Tiều, nói một cách trịnh trọng: “Trên sách viết, nếu lúc nãy chúng ta hạ quyết tâm, thu hết can đảm nhảy xuống, sau lưng chúng ta sẽ mọc ra đôi cánh, sẽ bay lên!” Dư Tiều có vóc dáng cao nhất, chính là ông cụ non thiếu niên lão thành. Hắn đút hai tay trong túi quần, nhủ thầm trong bụng ý nghĩ này của Lâm Kỳ Nhạc thật viển vông nhưng vốn là chuyện thường ngày ở huyện, nghe riết thành quen. Đỗ Thượng ở bên cạnh nhíu mày, hai hàng chân mày nhăn lại khiến cho miếng băng cá nhân dán trên trán cũng nhúm theo. Đỗ Thượng hắng giọng nghiêm túc nói với Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu nhìn thấy bánh nhân thịt rồi đó, Anh Đào, chính là cái loại mà bác Triệu bán trong căn tin công trường đó.” Đỗ Thượng khoa chân múa tay, huơ một vòng tròn trước mặt. “Cậu mà bay thiệt, tới lúc đó khuôn mặt của cậu sẽ đập xuống đất bẹp dúm thế này nè! Chè bè như vậy đó! Cái gì mà mắt với mũi, đều lõm hết vào trong giống như hành băm. Tay chân cũng chèm bẹp, chẳng khác gì Ta Ta —” (*Ta Ta là một loại kẹo cao su bong bóng.) Thái Phương Nguyên đi phía trước, đang nhét tay vô túi lấy kẹo cao su ra ăn. Đỗ Thượng tiếp tục dạy bảo Lâm Kỳ Nhạc: “Cậu nhìn đi, cái màu hồng kia của Ta Ta, nó đó, chính là màu sắc tay chân cậu. Tới lúc đó, cậu té xuống sẽ buồn nôn như vậy —” Thái Phương Nguyên đang ngậm một viên kẹo cao su trong miệng, quay đầu lại mắng: “Có để yên cho người ta ăn không hả!” Đường mòn băng xuyên qua rừng rậm, sát ngay dưới chân núi có một cái cổng gạch cao cao do chính quyền thành phố Quần Sơn đặc biệt xây dựng lên, nhằm mục đích cảnh báo cho khách vãng lai biết ‘Lên núi nguy hiểm’. Đồng thời cũng để ngăn chặn mấy đứa nhóc không sợ trời sợ đất thích phiêu lưu mạo hiểm giống đám Lâm Kỳ Nhạc, Dư Tiều làm xằng làm bậy. Lâm Kỳ Nhạc bám tay vào đầu tường, trèo lên cổng gạch. Đỗ Thượng nối gót theo sau, lẩm bẩm: “Hôm nay đi cả buổi trời vậy mà vẫn không nhìn thấy ngỗng trắng… Anh Đào, tan học tớ muốn đến nhà cậu xem thỏ trắng nhỏ của bà nội Trương cho cậu —” “Không được!” Lâm Kỳ Nhạc lập tức trả lời, tròng mắt đỏ au. “Tại sao chứ?” Đỗ Thượng bất mãn hỏi lại. “Cậu luôn nói mấy chuyện khiến người ta chán ghét.” Lâm Kỳ Nhạc nhảy xuống khỏi cổng gạch, xoa xoa tay phủi hết đất cát trong lòng bàn tay ra: “Cậu còn định làm cho thỏ trắng của tớ buồn nôn hả!” Lâm Kỳ Nhạc phăm phăm đi về hướng trường học. Trong bốn người, cô luôn là người đi nhanh nhất, hệt như gió lốc điện chớp, cưỡi mây đạp gió mà đi. “Không có, tớ…” Đỗ Thượng muốn nói lại thôi, cậu chàng nhìn theo bóng lưng thoăn thoắt của Lâm Kỳ Nhạc rồi quay sang hai tên kia trút oán giận bất bình: “Tớ làm gì mà khiến thỏ con buồn nôn chứ?” Mời các bạn đón đọc Anh Đào Hổ Phách của tác giả Vân Trụ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chỉ Vì Giây Phút Được Gặp Em
Tên ebook: Chỉ Vì Giây Phút Được Gặp Em (full prc, pdf, epub) Tác giả: Tiên Chanh  Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông Người dịch: Hồng Ánh  Nhà xuất bản: Nxb văn học Nhà phát hành: BachvietBooks Khối lượng: 396.00 gam Định dạng: Bìa mềm  Kích thước: 13 x 20.5 cm Ngày phát hành: 03/2014  Số trang: 316 Nguồn: Hội làm ebook free Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa Chỉ Vì Giây Phút Được Gặp Em tập 1- Tiên Chanh Giới thiệu: Anh đã từng yêu sâu sắc một người chưa ư? Thế nào mới gọi là yêu sâu sắc? Đã từng coi một người là báu vật, đặt cô ấy ở trong lòng, nâng cô ấy trên tay, hận là không thể đem tất cả những gì tốt đẹp nhất của thế giới này đến tặng cô ấy chỉ để đổi lấy một nụ cười. Như vậy có coi là yêu sâu sắc không? Đã từng dành trọn trái tim cho cô ấy, vì cô ấy vui mà vui, vì cô ấy giận mà giận, vui khi cô ấy vui, buồn khi cô ấy buồn. Như vậy có coi là yêu sâu sắc không? Bìa Chỉ Vì Giây Phút Được Gặp Em tập 2- Tiên Chanh Nhưng cho dù yêu sâu sắc thì có thể thế nào chứ? Cuối cùng không phải vẫn thất tán trong biển người sao? Có bao nhiêu đôi yêu sâu sắc có thể kiên trì nắm tay nhau không xa không rời, cùng vinh cùng nhục đến tận lúc đầu bạc răng long, cùng nhau đi đến hết cuộc đời? Mời bạn đón đọc Chỉ Vì Giây Phút Được Gặp Em của tác giả Tiên Chanh.
eBook Tuyển tập đoản văn full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Tên ebook: Tuyển tập đoản văn (full prc, pdf, epub) Tác giả: Nhiều tác giả Thể loại: Lãng mạn, Ngôn tình, Tuyển tập, Tình cảm, Đoản văn, Văn học phương Đông Nguồn: Sưu tầm Internet Làm ebook: Nguyệt Nguyệt Ngày hoàn thành: 31/07/2014 Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Tuyển tập đoản văn hay Giới thiệu: Trong ebook này gồm có các truyện sau: - Cửu Mệnh - Người gửi thư bí ẩn - Chocolate đặt trước cửa sổ - Mùa xuân của tiểu nhũ mẫu - Thì ra là chưa muộn - Có một kết cục tình yêu gọi là bỏ lỡ! - Cùng người tình trong mộng hẹn ước - Mít ướt - Ai nói chúng tôi không mờ ám? - Cả đời đặt cược nơi em - Tình yêu gào thét - Thất lịch kiếp - Bảy kiếp luân hồi - Muốn ôm anh như bây giờ - Như Yên, Như Yên - Tiểu thư, thiếu gia không ở nhà - Bé Dưa Hấu và Tháp Tokyo - Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải - Tình yêu trở lại - Dạ Hành - Trăm năm hảo hợp - Nếu cuộc sống chỉ như thuở ban đầu - Tôi yêu đại ca xã hội đen Trương Chí Tài - Mãi không thay lòng - Hạnh phúc giống như một đóa hoa - Thời gian hạnh phúc - Đừng hỏi vì sao - Vũ khúc thiên nga đen - Anh có thể ôm người yêu anh đi được bao lâu? - Câu chuyện tình yêu - Có một loại tình yêu gọi là sai lầm! - Kiếp trước nợ em một giọt nước mắt - Nhiều năm sau anh có còn nhớ từng có người con gái quý trọng anh? - Yêu tinh không khóc - Chán ghét cậu yêu thích mình - Ở chung ký - Không phải oan gia không đụng đầu - Mất đi anh, em cũng mất đi chính mình - Kiếp sau, thề sẽ không tắt điện thoai nữa - Yêu anh, nhưng không thể nắm tay anh - Là ai đã mang đôi giày tuyết đó đi? - Ảo cảnh kết thúc giấc mộng phù sinh - Biết mấy tương tư - Buổi thi - Cẩm thượng niên hoa - Cô đơn không phải là lý do để ngoại tình - Có nhìn thấy ánh trăng của ta không? - Con thỏ ăn cỏ gần hang - Đánh cuộc ba kiếp - Đậu Hủ - Đến hạn chưa nộp bản thảo - Đoản văn nhỏ - Đồng hồ cát - Dũng cảm tiến tới - Duyên phận là điều tuyệt vời không thể tả - Em nhất định phải nhớ rõ anh - Gặp trong giấc mơ - Giấc mộng nửa đời - Hiện tại và Quá khứ - Hồ Duyên - Hoa đào ngoài cửa sổ - Hoa hồng tám tuổi - Không thể chung đôi - Lưỡng vong sinh - Đời này, kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại - Mỉm cười thí nghiệm - Ba bước huỷ diệt đại ca xã hội đen - Một màn xuyên Thanh kinh điển - Tình yêu là đẹp nhất - Cuộc gọi cuối cùng - Mười năm ngủ dưới hoa - Năm tháng tươi đẹp - Nghiệm Sinh Thạch - Ngọt ngào ở chung - Sự nghiệp thiên thu vĩ đại của Thử Vương - Hương vị của tình mẫu tử - Nhật ký tiểu thư cà phê - Nở rộ - Quẳng chén - Sắc trắng trời hè - Thanh mai ở trên, trúc mã ở dưới - Thanh Xà - Tôi vẫn đang chờ - Thiên sứ bên người - Thủ tín (Giữ lời) - Tiệm bánh lâu năm - Tương tư tuyệt - Viên ngoại - Ba lần gặp gỡ hàng mi viễn sơn - Bao đại nhân bận rộn - Thoáng như hôm qua - Câu chuyện mèo yêu bướm - Gặp sắc nảy lòng tham - Nắm tay chàng - Yêu em suốt đời suốt kiếp - Hoa hướng dương của Tiểu Ngư - Lạc Mai Như Tuyết - Lần đầu gặp gỡ - Mùa hạ ngọt ngào - Đừng hỏi - Bạn cùng bàn - Tô Noãn, anh tìm em đã nhiều năm - Thần Tiên Tỷ Tỷ - Lắm mồm bang - Thiên sứ canh giữ - Nhật kí xem mắt của ác ma - Cân đo tình yêu - To - let - Tự bạch của một con mèo cô độc - Chờ em bao lâu, yêu em bấy lâu - Có nhớ rõ đã từng yêu - Hoa lê trắng - Đồ mi dạ thoại - I love you, I’ll kill you - Lá rơi không vết - Một đêm, một ngày, một năm, cả đời - Mạc Nhất, chân trời góc bể tôi quyết tìm được em! Mời các bạn đón đọc.
Màu Xanh Huyền Bí - Miêu Diệc Hữu Tú
Màu Xanh Huyền Bí - Miêu Diệc Hữu Tú Tác giả: Miêu Diệc Hữu Tú    Thể loại: Ngôn tình HE, hiện đại, Văn học phương đông   Chuyển Ngữ: Vân Hoàng + Hạnh Như + Tiểu Mập Mạp   Nguồn: CQH,  luv-ebook.com   Ebook: Ngôn Ngôn   Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Giới thiệu: Từ trước đến giờ Tang Đồng đều không ưa người chồng hợp pháp của mình. Với chỉ số thông minh cao bằng nửa thân dưới ngựa đực, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cố gắng đề cao đạo đức cùng tình cảm sâu đậm của hắn.  Lạc Hưởng Ngôn thì sao? Cười nhạo một tiếng, mũi hếch lên trời: “Tình cảm sâu đậm là cái quái gì? Hữu tình là con mẹ nó!”  Lời nói ác độc, mê người, có thù tất báo đúng với câu: "Phụ nữ không ác độc đứng không vững"  Lưu manh, phúc hắc, tự xưng là phong lưu luôn kiên trì: "Đàn ông cầm thú chắc hắn phải như vậy". đúng chất lưu manh.  Một tờ giấy kết hôn đưa hai người cột vào với nhau, từ đấu đá với nhau cho đến cùng nhau đấu đá người ngoài.  Mà kẻ ngoài đây lại là kẻ độc phụ (phụ nữ gian ác) thì sẽ triển khai như thế nào?
365 Ngày Hôn Nhân - Guai Wu
365 Ngày Hôn  Nhân       Giới Thiệu   Tác giả: Guai Wu Thể loại: Ngôn tình , 18+, Lãng mạng, Văn học phương đông. Editor Truyện: Nhóm dịch Vificland Edit eBook: Kayako Saeki Nguồn: vficland Đăng: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com       Giới Thiệu       Truyện  365 Ngày Hôn Nhân còn có một tên gọi khác là Khóa Trụ Tim Em có nội dung xoay quanh người con gái mang tên Lãng Tử Tình và chàng trai Lôi Tuấn Vũ. Trong mắt mọi người, Lãnh Tử Tình là một cô gái trầm mặc ít lời, không chí tiến thủ nhưng lại là một nhà văn được yêu thích trên mạng. Trong khi Lôi Tuấn Vũ lại là giám đốc tập đoàn Kiêu Dương hùng mạnh. Truyện 365 Ngày Hôn Nhân là một trong số những tác phẩm truyện ngôn tình hay nhất của tác giả Guai Wu Từ nhỏ, Lãng Tử Tình và Lôi Tuấn Vũ đã được hai gia đình ấn định hôn ước, vì yêu cầu bức thiết của hai bên cha mẹ liền đồng ý kết hôn. Nhưng không ai biết, ở trước hôn kỳ, hai người nhất trí lập hợp đồng hôn nhân, chỉ có 365 ngày, ước định rất đơn giản: đôi bên được sống với đầy đủ tự do và không ràng buộc nhau về bất cứ điều gì. Tuy nhiên sau khi kết hôn không lâu, Lôi Tuấn Vũ đã vi phạm hợp đồng vì cưỡng ép Lãng Tử Tình nhưng lại luôn lớn tiếng thổ lộ ra tên người phụ nữ khác… Trong cơn tuyệt vọng thể hiện ra từng ánh nhìn, Lãng Tử Tình đã mở một nụ cười lạnh nhạc và lặng lẽ đóng gói hành lý, rời nhà trốn đi! Nhưng mọi chuyện lại không dễ dàng và thuận lợi như người ta vẫn nghĩ, câu nói “hồng nhan bạc mệnh” cũng thật thâm sâu, Lãnh Tử Tình chẳng phải hồng nhan nhưng cũng vướng vào xòng xoáy bạc mệnh, cuộc đời của nàng cũng giống trong tiểu thuyết khi một sự cố gì đó xảy ra khiến nàng bị mất trí nhớ. Chuyện gì đã xảy ra với nàng ? Tỉnh giấc, Lãng Tử Tình đã thấy một người trước mặt: “Anh là ai?”. Phút chốc một sự sợ hãi tràn dâng trong lòng, điều mà chưa bao giờ nàng gặp qua. Đáy mắt người đàn ông xẹt qua một tia sáng, nâng cằm cô lên: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là, tôi là người đàn ông của em!” Sau khi khôi phục lại trí nhớ, cô trong lòng thầm chửi hắn trăm ngàn lần! Anh là người đàn ông của tôi?! Đúng mới là lạ! Lại đóng gói hành lý một lần nữa, cùng nắm tay người đàn ông khác, bỏ trốn!