Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy

Bùi Gia Tu từng nói “Các em chỉ giới thiệu nội dung sách, thêm một đoạn rồi thôi… Sách viết gì chẳng nhẽ tự tôi không biết đường đọc”. Nhưng hôm nay tôi vẫn muốn viết vài dòng về câu chuyện của anh. HẠNH PHÚC Bùi Gia Tu, 33 tuổi, tiến sĩ ngành kinh tế tài chính, độc thân, tính tình có chút nhạt nhẽo và… quái gở. Chuyện tình cảm của anh, theo như cách Bùi Địch Văn trong Hoa hồng sớm mai từng nói “Đàn ông đã đến tuổi này thì cuộc sống trước đó tuyệt đối không phải một tờ giấy trắng phẳng phiu”**. Quá khứ của Bùi Gia Tu không phải một tờ giấy trắng nhưng những nét bút còn lưu lại trên đó cũng quá nhạt nhoà. Tình yêu đầu của anh đã dành trọn cho cô gái hàng xóm, đó là một thứ tình cảm thuần khiết, vô tư mà cũng rất thơ dại. Trớ trêu thay cô gái ấy sau này lại trở thành chị dâu của anh. Những mối tình sau đó thoáng đến lại thoáng đi chẳng để lại cho Bùi Gia Tu chút ấn tượng hay vấn vương nào. Cứ như thế, tuổi càng ngày càng lớn nhưng vẫn chưa thể yên bề gia thất. Một ngày đẹp trời, anh ngẫu nhiên bị lôi đi xem mắt. Mà đối tượng lại là một cô bé con. Tào Thư Lộ kém Bùi Gia Tu mười tuổi, so với anh cô đúng chỉ là một cô bé con. Lần gặp đầu tiên, ấn tượng duy nhất của Thư Lộ với Bùi Gia Tu chỉ là một người đàn ông với vẻ mặt “xị như cái bị”. Lần thứ hai gặp lại, anh đã trở thành đối tượng xem mắt của cô. Kỳ thực với độ tuổi của Thư Lộ, hôn nhân chưa phải vấn đề quá gấp gáp. Mục đích thực sự của việc xem mắt là để vượt qua nỗi đau thất tình. Mối tình đầu ngọt ngào thời sinh viên tan vỡ, Thư Lộ đau đớn, suy sụp khiến cả thể chất lẫn tinh thần đều rệu rã. Không đành lòng nhìn cha mẹ phải lo lắng, Thư Lộ đồng ý đi xem mắt. Cô chỉ không ngờ đối tượng của mình lại là ông chú nhạt nhẽo Bùi Gia Tu. Từ đó Thư Lộ và Bùi Gia Tu “hẹn hò” theo một phong cách khá độc đáo. Một giờ chiều ngày thứ bảy mỗi tuần gặp nhau ở thư viện, ai cắm đầu vào làm việc của người đó. Thư Lộ luôn định hình Bùi Gia Tu là một con mọt sách khô khan, tẻ nhạt, chẳng ngờ rằng “con mọt sách” lớn tuổi này lại có rất nhiều ý tưởng độc đáo. Anh cho cô lời khuyên về công việc bình luận sách trên radio, anh phân tích cho cô những sự việc xảy ra nơi công sở. Thư Lộ dần dần cảm thấy thoải mái, tự nhiên khi ở bên cạnh Bùi Gia Tu. Cô tự lý giải rằng anh hơn cô nhiều tuổi, dù cô có trẻ con một chút anh vẫn sẽ nuông chiều cô, dù cô có phạm sai lầm gì anh cũng sẽ bao dung cho cô. Vậy là cô thoải mái đòi anh cho ăn lẩu, thoải mái trêu chọc anh, thoải mái ở bên anh. Giây phút ở bên nhau không chìm đắm trong tình yêu nồng nhiệt nhưng lại ngập tràn một loại hạnh phúc giản đơn. Hai người bọn họ vẫn duy trì mối quan hệ không thể định nghĩa đó cho tới đêm Giáng sinh, Thư Lộ trao bản thân mình cho anh còn Bùi Gia Tu cũng cho phép mình thuộc về cô. * * * * * TÌNH YÊU Đêm đầu tiên của họ không hẳn xuất phát từ tình yêu nhưng tuyệt đối không phải là hành động thoả mãn dục vọng đơn thuần. Giữa hai người họ, người này có xúc cảm đặc biệt cho người kia. Chỉ có điều, thứ tình cảm đó còn quá mơ hồ không rõ, còn thiếu một chút chất xúc tác để có thể định hình. Đêm Giáng sinh năm đó vô tình lại khiến Bùi Gia Tu hiểu được lòng mình. Nhưng một đêm này lại khiến Thư Lộ nôn nao nhiều tháng sau đó. Một cảm giác nôn nao theo đúng nghĩa đen. Trong lúc hoảng loạn, Thư Lộ chỉ tìm ra một cách lý giải là cô đã mang thai. Và giải pháp duy nhất chính là kết hôn. Một giải pháp mà Bùi Gia Tu không thể hài lòng hơn. Nhưng Thư Lộ, ngược lại, lại đón nhận chuyện hôn nhân với tâm trạng bất đắc dĩ. Cảm giác cự tuyệt càng mạnh mẽ hơn khi cô biết được mình không thực sự mang thai và điều đó vô tình đã làm tổn thương Bùi Gia Tu. Kỳ thực, Thư Lộ không đáng trách. Đối với một cô gái tuổi ngoài đôi mươi mới “chân ướt chân ráo” bước vào đời, chuyện kết hôn rồi sinh con quả thật có chút đáng sợ. Đặc biệt là khi tình cảm của cô dành cho Bùi Gia Tu mới chỉ vừa bắt đầu, làm sao cô có đủ can đảm để gắn cuộc đời mình với người đàn ông này? Nhưng đến cuối cùng Thư Lộ vẫn phải đầu hàng trước sức ép vô hình từ phía Bùi Gia Tu. Cô đồng ý kết hôn, có chút miễn cưỡng, có chút do dự nhưng vẫn có niềm tin vào người chồng sắp cưới, niềm tin vào “anh già nhà cô”. Và Thư Lộ cùng Bùi Gia Tu đã bước vào cuộc sống hôn nhân như thế. Họ nhanh chóng thích ứng được với nhịp sống của nhau, tìm ra cách thức chung sống một cách thoải mái, nhẹ nhàng. Bùi Gia Tu chiều chuộng Thư Lộ theo cách của riêng anh còn Thư Lộ từ từ hoà nhập vào gia đình và cuộc sống của Bùi Gia Tu. Nhưng thực tế chứng minh rằng một cuộc hôn nhân với nền móng tình cảm không vững chắc sớm muộn cũng sẽ lộ vết rạn nứt, dù có cố trốn tránh, dù có cố lờ đi cuối cùng cũng vẫn phải đối mặt. * * * * * CÕI BỜ BÊN ẤY Trong cuộc hôn nhân có phần vội vã này, Thư Lộ là người thiếu niềm tin hơn. Bản thân là một cô gái trẻ, Thư Lộ chưa hề có ý định muốn kết hôn. Cô vẫn muốn có tự do, muốn được vươn đôi cánh về phía phương trời rộng lớn, muốn được khám phá một thế giới mà cô chưa từng được biết đến. Hôn nhân sẽ trở thành sợi xích trói chân cô. Thư Lộ không bài xích hôn nhân, cô chỉ chưa sẵn sàng. Và cuộc hôn nhân với Bùi Gia Tu tới đột ngột tới mức cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Từng ngày trôi qua, cảm giác ngột ngạt tù túng càng rõ ràng. Mâu thuẫn bắt đầu lộ ra khi Thư Lộ thể hiện mình chưa có ý định sinh con trong khi Bùi Gia Tu lại khao khát được làm cha. Đồng thời Thư Lộ phát hiện ra càng ngày cô càng ỷ lại vào Bùi Gia Tu, hay nói đúng hơn là sự ảnh hưởng của anh lên cô quá lớn. Cảm giác này vô tình trở thành áp lực đè nặng lên Thư Lộ. Từ lúc nào mà mọi việc trong cuộc sống của cô đều do anh quyết định? Từ khi nào mà mọi suy nghĩ của cô đều phụ thuộc vào anh? Thư Lộ bắt đầu nghi ngờ về tình cảm của Bùi Gia Tu dành cho chị dâu, nghi ngờ về sự hoà hợp giữa cô và Bùi Gia Tu, và nghi ngờ về chính bản thân mình. Mâu thuẫn tưởng chừng chỉ như cơn sóng ngầm bất ngờ lên đến đỉnh điểm khi Thư Lộ phát hiện ra Bùi Gia Tu đã vứt đi lá thư của bạn trai cũ mà không hỏi ý kiến cô. Không phải Thư Lộ còn lưu luyến mối tình đã qua mà đây chỉ là “giọt nước làm tràn ly” khiến cô càng thêm bất mãn về sự áp đặt của Bùi Gia Tu đối với cô. Và hai người bước vào thời kỳ “chiến tranh lạnh”. Trong một phút tức giận mất đi tỉnh táo, họ đã vô tình làm tổn thương nhau. Trong những ngày bình tâm lại sau đó, lòng tự tôn quá cao lại khiến họ chẳng thể nguyện nhún nhường trước người kia. Tiếp ngay sau đó là những ngày chia xa khi Bùi Gia Tu đi công tác tại nước Mỹ. Sự vắng mặt của Bùi Gia Tu khiến Thư Lộ có không gian và thời gian để nhìn lại bản thân. Có lẽ, cô đã quá nhạy cảm. Có lẽ, cô chưa đủ rộng lượng. Có lẽ, cô cũng không hẳn là không có tình cảm với anh. Ngẫm lại, có thể ở bên Bùi Gia Tu, cùng anh xây dựng một gia đình nhỏ cũng là ý tưởng không tồi. Nghĩ kỹ hơn, Thư Lộ thật muốn sinh con cho Bùi Gia Tu. Khoảng cách gần nửa vòng trái đất khiến cơn giận dỗi của Bùi Gia Tu dần dịu lại. Có lẽ, anh thực sự quá khắt khe với cô. Có lẽ, anh chưa đủ bao dung. Có lẽ, anh yêu cô nhiều hơn anh nghĩ. Ngẫm lại, sao anh lại không thể nhường nhịn làm lành với cô trước chứ. Nghĩ kỹ hơn, Bùi Gia Tu thật muốn được nghe giọng nói của Thư Lộ. Ngày hôm đó, trong căn nhà của cô và anh, cô nhớ anh. Ngày hôm đó, giữa thành phố New York hoa lệ, anh muốn trở về bên cô. Ngày hôm đó, ngày 11 tháng 09 năm 2001… * * * * * Con người thường hay nhìn về quá khứ bởi ở đó luôn có những thứ khiến chúng ta tiếc nuối. Nhưng kỳ thực, sự tiếc nuối cho một quá khứ đã qua không đáng sợ. Thứ đáng sợ nhất là sự hối tiếc cho một hiện tại chưa từng được trân trọng, là sự hối tiếc cho một tương lai không còn có thể đạt được. Khi đọc xong cuốn truyện, tôi đau lòng cho Bùi Gia Tu nhưng khi viết những dòng này, tôi lại cảm thấy Tào Thư Lộ mới là người đáng thương. Dù rằng Gia Tu ra đi quá sớm nhưng ít ra khi còn sống anh đã hiểu được tình cảm của mình dành cho Tào Thư Lộ, anh đã từng có những tháng ngày hạnh phúc bên cô mà anh thực sự biết trân trọng, thậm chí ngay cả lời yêu anh cũng đã có thể bày tỏ với cô rồi. Còn Tào Thư Lộ, cô có gì? Cô chưa từng đủ tỉnh táo để nhận ra mình yêu Gia Tu nhiều đến nhường nào. Cô chưa có đủ sự vững vàng để đón nhận hạnh phúc bất ngờ có được. Cô cũng chưa kịp nói với anh rằng cô muốn sinh con cho anh, muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời. Tào Thư Lộ giống như một người đang nằm mộng. Trong giấc mộng đó, cô có sự độc lập, có sự tự do, có cơ hội bước ra thế giới như cô vẫn luôn khao khát. Tào Thư Lộ có thể mãi trốn tránh trong giấc mơ đó nhưng cô cũng biết rằng chỉ cần cô mở mắt ra sẽ có một người đàn ông rất mực yêu cô đang chờ đón cô bước vào cuộc sống của anh. Tào Thư Lộ có phân vân, có đắn đo, có day dứt. Đến cuối cùng, cô cũng có đủ can đảm để bước ra khỏi giấc mơ của mình và nắm lấy tay Bùi Gia Tu. Chỉ là khi đó, hạnh phúc và tình yêu của cô đã mãi ở cõi bờ bên ấy. Có lẽ ngay chính tác giả Xuân Thập Tam Thiếu cũng cảm thấy cái kết này quá tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn với Gia Tu và Thư Lộ cũng quá tàn nhẫn với độc giả. Vậy nên, tác giả đã viết một cái kết khác có hậu hơn cho hai nhân vật chính. Nếu là trong đời thực, tôi chắc chắn sẽ thích cái kết có hậu. Nhưng đối với một tác phẩm văn học, tôi chọn cái kết khiến người đọc biết quý trọng cuộc sống và những người xung quanh hơn. Tôi đã định sẽ nói rất nhiều, về tình yêu, về sự sống và cái chết nhưng lúc này đây tôi cảm giác ngôn từ của mình đã trở nên bất lực. Chỉ đành mượn lời nhắn cuối cùng mà Bùi Gia Tu để lại trước chuyến hành trình dài của anh: “Thư Lộ, là anh… Anh có rất nhiều điều muốn nói cùng em, nhưng sợ thời gian không cho phép. Anh từng thề, bất luận xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn ở bên em, bảo vệ em, ủng hộ em, nhưng anh lại quên mất lời thề của mình, chỉ muốn em sống theo cách mà anh cho là đúng. Anh là một gã bảo thủ, nếu anh đã khiến em đau khổ, xin hãy tha thứ cho anh… Còn nhớ anh từng hứa với sẽ ra đi muộn hơn em chứ?... E rằng, anh phải nuốt lời mất rồi, xin lỗi em. Nhưng quan trọng là, dù không có anh, em vẫn phải sống thật tốt, nếu quên đi anh có thể khiến em hạnh phúc hơn, vậy hãy cứ làm vậy, bởi đây là tâm nguyện của anh… Sau cùng, anh muốn nói với em rằng… anh yêu em, yêu em vô cùng, em là tất cả của đời anh… Tạm biệt em.” _____________ ** :Trích từ bộ truyện Hoa hồng sớm mai của Lâm Địch Nhi " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Linh_Hy Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Gần như mỗi con người chúng ta đều có một thời điểm muốn gục ngã thực sự, không muốn đứng dậy, không muốn đối diện tiếp với thực tại tàn khốc. Mỗi con người  chúng ta đều luôn cố gắng đeo lên mình một cái mặt nạ bằng bạc thật dày đề che đi những biểu cảm, cảm xúc  chân thật của bản thân. Decorate (133) Gần như mỗi con người chúng ta đều có một thời điểm muốn gục ngã thực sự, không muốn đứng dậy, không muốn đối diện tiếp với thực tại tàn khốc. Mỗi con người  chúng ta đều luôn cố gắng đeo lên mình một cái mặt nạ bằng bạc thật dày đề che đi những biểu cảm, cảm xúc  chân thật của bản thân. Cái bộ dạng không chút biến sắc, không chút thay đổi, vạn năm bất biến dường như trở thành thứ biểu cảm mà bất kì ai cũng muốn trưng lên mặt. Cái thứ mọi người gọi là vô cảm thực sự chỉ đơn thuần là bởi vì đã bị đau quá nhiều, lừa dối quá nhiều và tổn thương quá nhiều mà tạo thành. Nhiều lúc muốn khóc, muốn khóc đến mệt lả đi nhưng đứng trước cuộc sống xô bồ, người người lừa gạt, người người chạy đua ta lại không giám, không thể tìm lấy một lý do chính đáng cho việc nước mắt rơi không ngừng. Hôm nay tôi muốn giới thiệu đến những người muốn tìm một lý do chính đáng để khóc, để đau lòng một câu chuyện, có lẽ không hẳn là mới hoặc có lẽ cũng đã có rất nhiều người đọc nó. Nhưng lý do tôi muốn giới thiệu đến các bạn là bởi  thực sự nếu muốn tìm một lý do để khóc thì nó chính là một lý do hoàn hảo nhất.  “Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy” của Xuân Thập Tam Thiếu là một câu chuyện tình yêu đơn giản, bình thường giữa hai còn người tưởng chừng như người của hai thế giới, Thư Lộ và Bùi Gia Tu lại tìm đến được bên nhau. Đây là một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, bình lặng nhưng đầy nước mắt. Cả Thư Lộ và Bùi Gia Tu đều từng bị tổn thưởng trong tình yêu. Thư Lộ bị bạn bè phản bội, bạn cùng phòng thời đại học cướp mất bạn trại của cô. Thời đại học, Thư Lộ tưởng chừng cô và Dịch Phi là cặp đôi đẹp nhất trong trường và họ sẽ năm tay nhau đến cuối đời nhưng rồi trời đâu có chiều ý người, cô bạn “giường số 3” cùng phòng bởi thất tình mà xảy ra sai lầm với bạn trai Dịch Phi của cô. Mọi chuyện bắt đầu thay đổi với cô nàng Thư Lộ trong sáng. Nỗi đau trong tình yêu khiến cô nàng có phần tự ti, nhút nhát nhưng đây nhiệt huyết Thư Lộ chui vào cái vỏ do chính mình tạo ra để ngăn cách với thế giới. Cô trở nên chín chắn hơn, trầm mặc hơn, cô cũng nhìn đời bằng con mắt khác hơn, không còn lấy màu hồng ra để trưng trước mắt nữa. Cô không còn tin vào yêu, không tin vào người khác, ngay kể cả ba mẹ cũng bị ngăn cách ra ngoài thế giới của cô. Cô bó buộc chính mình, ép buộc chính mình khép kín bản thân để tự gặm nhấm nỗi tuyệt vọng của riêng mình. Bùi Gia Tu, một anh chàng gia trưởng, bảo thủ, chín chắn, luôn có kế hoạch chu đáo cho mọi sắp xếp, cho mọi hành động và việc làm của bản thân. Anh cũng từng bị tổn thương sâu sắc về mặt tình cảm, người anh yêu lại trở thành chị dâu của anh. Tuy vậy, hoàn hảo, anh chín chắn và hiểu chuyện đến mức khiến người khác thương cảm, anh thành toàn cho anh trai và chị dâu mình. Căn bệnh khuyết sắc giác khiến anh mất đi rất nhiều cơ hội để thành công, cũng khiến anh bị tổn thương rất nhiều nhưng anh vẫn luôn tự tin như vậy, anh khiến cho người ta không thể nào thương hại nổi, mà phải luôn trầm trồ. Hai con người tưởng chừng như là của hai thế giới thế nhưng lại gắn kết với nhau đơn giản chỉ bởi vì một cuộc xem mắt tình cờ do chị gái của Thư Lộ sắp xếp. Sau lần xem mắt đầu tiên ở “Thư viện”, những lần sau không phải hẹn nhưng hai người đều “vô tình” gặp nhau ở thư viện vào cuối tuần. Tôi không rõ hai người bọn họ yêu nhau từ khi nào hoặc có thể nói chính bọn họ cũng không hiểu, bọn họ yêu nhau từ lúc nào đi. Bọn họ cứ phẳng lặng như vậy, nhẹ nhàng đi sâu vào lòng đối phương mà cả hai cũng chẳng thể nào hiểu nổi cho dù đến ngay cả sau khi bon họ kết hôn. Không có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, không có giành dật tình cảm đến ngươi chết, ta sống, bọn họ như những con người đời thường khác lặng lẽ yêu nhau, lặng lẽ kết hôn, lặng lẽ bên nhau. Bọn họ bỏ qua khoảng cách về tuổi tác, bỏ qua khoảng cách về thế hệ, Thư Lộ gần như là cô sinh viên mới ra trường, Gia Tu lại là “anh già” lõi đời và sõi việc, bọn họ mặc kệ những tính cách đối lập của đối phương, bọn họ bỏ qua những tật xấu mà mình tưởng chừng như sẽ không bao giờ chấp nhận để đến với nhau. Trong cuộc sống hôn nhân, tính gia trưởng và thích sắp đặt của Gia Tu khiến Thư Lộ khó có thể chấp nhận, Mối tình đầu của cả hai khiến hai người đôi khi rời vào tình trạng ngượng ngập nhưng mà cả hai hiểu, thông cảm cho nhau, lấy việc nắm tay nhau đến già để che đậy mọi khó chịu của bản thân trước đối phương, hay như chúng ta hay nói vậy “chịu khó còn hơn để người khác khó chịu”. Tưởng chừng như bọn họ sẽ thấu hiểu cho nhau mà nắm tay nhau đến già nhưng cuối cùng cái gì đến rồi cũng sẽ đến, giọt nước tràn khỏi ly, mọi khó chịu bùng nổ, Thư Lộ bắt đầu suy xét đến tính gia trưởng và mối tình đầu của Gia Tu. Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm khi mà mối tình đầu của Thư Lộ trở về. Tại sao tôi nói đây là một câu chuyên để khóc, bởi vì cái kết thúc khiến người ta day dứt và bồi hồi. Đến phút cuối cùng của sự sống, Gia Tu vẫn nhớ đến người vợ của mình mặc dù hai người mới cãi nhau cách đó mấy ngày, chiến tranh lạnh đến mấy ngày, trước khi chết anh vẫn không muốn vợ mình hiều lầm về tình cảm của mình giành cho cô, anh giải thích về chuyện mối tình đầu, anh nói anh tin cô và anh yêu cô. Ở nơi đất khách quê người anh cũng hoàn toàn không để cô trải qua cùng anh giây phút cuối đời bởi anh sợ cô dẳn vặt, cô đau khổ. Thư Lộ đến cuối cùng mới hiểu được tình yêu của hai người. Cô dường như đã chết đi sau cái mất của Gia Tu nhưng chỉ bởi câu “em phải sống hạnh phúc” của anh mà cô gắng gượng, gắng gượng để đến tận 5 năm sau mới dám đi tìm anh, đi đến nơi anh trải qua giây phút cuối đời. Cô đem những bức tranh anh vẽ đến khắp nơi, khiến cho mọi người thấy thế giới trong mắt một người khuyết sắc giác như anh nó cũng tuyệt vời và hoàn hảo thế nào. Sau 12 chương truyện tôi dường như đã không kìm được nước mắt, có cái gì đó nó nghẹn ngào khiến người ta day dứt và đau thương. Tình yêu có thể không phải oanh oanh liệt liệt nhưng nhất thiết phải đem đối phương khảm vào tâm. Nếu sau này có bạn trai, tôi nhất định để cho anh ấy đọc câu chuyện nay, chỉ để cho anh ấy hiểu, yêu đôi khi nhẹ nhàng và đơn giản như vậy. Anh có thể không phải là một con người hoàn hảo nhưng hãy là người yêu thương tôi nhất, dung túng cho tôi nhất, bởi như thế anh ấy mới có thể hiểu được tôi và bước vào thế giới của tôi. Và tôi muốn chúng tôi sẽ thẳng thắn với nhau để không phải nuối tiếc như Bùi Gia Tu và Thư Lộ. Tôi cũng muốn cho anh biết tôi yêu anh chỉ bởi chính con người anh chứ không phải là vì bất kì thứ gì khác. Mời các bạn đón đọc Hạnh Phúc & Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy của tác giả Xuân Thập Tam Thiếu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu - Phong Thần Tuyết
Anh là tinh anh trong giới thương trường, cao ngạo, đẹp trai, giàu có, xung quanh có không biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp thầm mong được cùng anh nên duyên vợ chồng. Cô là đứa con riêng lưu lạc ngoài xã hội, ngày đoàn tụ gia đình lại chính là ngày cô phải thay chị gái gả cho anh. Sau đám cưới xa hoa, cô đồng thời phải mang trong mình trọng trách lớn lao là bảo vệ quyền lực và tiền bạc của gia tộc. Cuộc sống hôn nhân không tình yêu đan xen bởi trách nhiệm, mưu mô, danh vọng cùng những toan tính xấu xa, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi tính mạng của những người tham gia trong vòng xoáy. Tình yêu nảy nở và lòng tin được dựng xây, đó có phải là tất cả những gì đã khiến nụ cười nở rộ trên khuôn mặt cô lần nữa? Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, liệu anh và cô có thể yêu thương sâu đậm ngay từ đầu? *** Trên cơ thể vẫn còn lưu lại dấu vết của anh, những vết tích khiến cô lúc này chỉ cảm thấy trống rỗng và băng giá từ tận đáy lòng. Vào lúc cô tưởng như hạnh phúc nhất, anh quyết ý bỏ đi, khiến những cảm giác buồn bã, lạnh lẽo bất ngờ ập tới, thổi bay tất cả mọi suy nghĩ trong đầu cô.   Thế nhưng, một người con gái như cô thì có mấy suy tư để mà nói chứ?   Cô dịch chuyển cơ thể, mệt mỏi nhấc người khỏi giường, choàng khăn bông đi vào phòng tắm.   Khi bồn tắm đã đầy nước, cô nhấc đôi chân thon dài bước vào bên trong.   Bồn tắm vừa cứng vừa lạnh, lòng người giá như có thể cứng và lạnh như thế, liệu chăng sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy?   Nước rất ấm, bao bọc lấy cơ thể cô, cũng đồng thời gột sạch tất cả những tàn tích còn lưu lại trên người cô.   Cô phải gột rửa thật sạch, tốt nhất là không còn dấu vết nào càng tốt. Bởi đó là điều mà cô mong muốn.   Tì cằm lên thành bồn, hai mắt cô dán chặt vào chiếc di động đặt ở gần đó. Màn hình lớn đã tối đen suốt từ đêm hôm qua. Có lẽ cô mãi mãi chẳng bao giờ thấy màn hình đó lóe sáng được nữa.   Đưa mắt sang chỗ khác, ánh mắt cô lưu lại trên tấm gương có viền được chạm trổ tinh xảo. Trong đó hiện lên một khuôn mặt đỏ hồng, mơ màng vì không khí ấm nóng.   Cô lặng lẽ cười nhẹ, ở trong thành phố giá băng này đã từng có một con người nhiệt huyết, chỉ là nó đã sớm tàn giữa bầu trời băng tuyết lạnh giá ở phương bắc và trong buổi đêm lạnh lẽo đơn côi tại phương nam.   Đối với cô mà nói, đến sau cùng đã chẳng còn bất cứ thứ gì ý nghĩa nữa…  ... Mời các bạn đón đọc Nếu Như Gặp Mặt Lúc Chưa Yêu của tác giả Phong Thần Tuyết.
Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc - Hải Phiêu Thiêu Lượng
Nàng là nữ đặc công siêu cấp làm việc tại đội 9 cơ quan bí mật của nước Z. Chuyên đảm nhiệm các vụ ám sát, đều tinh thông đủ loại vũ khí lẫn ám khí. Hắn là hoàng đế háo sắc nhất Vương Triều Hiên Viên, ngông cuồng tự cao tự đại không ai sánh bằng, tính tình quái dị, thỉnh thoảng lạnh lùng hà khắc, thỉnh thoảng si tình, thỉnh thoảng tàn bạo bất nhân.Hai tính cách, hai thế giới hai địa vị khác nhau nhưng lại thành một đôi hoàn hảo khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ. Hai nhân vật chính của truyện Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc của tác giả Hải Phiêu Thiêu Lượng. Các bạn có thể đọc truyện Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc full, một trong những truyện hay thuộc thể loại truyện xuyên không.và download file prc của truyện để đọc trên máy điện thoại di động của mình. Cái gì? Chỉ vì một con cọp lại muốn một lính đặc công tuyệt đỉnh như nàng lấy thân báo đáp? Sắc lang, dám đối xử thế với ta, coi chừng ta đập chết ngươi! Nàng chính là Tiêu Tương Phi, là một nữ đặc công ưu tú nhất, lợi hại nhất trong đội 9 bộ quân cơ. Không còn là cô gái nhỏ ngày trước chân ướt chân ráo bước vào làm đặc công nữa. Cuộc sống mấy năm qua của nàng luôn mang trong mình nhiệm vụ phải thi hành, bản thân trải qua vô số trận chiến đã luyện thành một thân tuyệt kỹ, tung người trở thành một ngôi sao mới sáng chói nhất trong đội đặc công *** Vùng ngoại ô thành phố XX nước Z. Nằm cập sát song song với xa lộ cao tốc là một tòa biệt thự nghỉ mát nguy nga lộng lẫy. Nhìn từ ngoài vào, tuy tòa biệt thự nghỉ mát này nằm ở ven đường cao tốc, nhưng được thiên nhiên ưu đãi cho hoàn cảnh tự nhiên nên cũng không có ảnh hưởng gì đến nó. Sát núi gần sông, đồng cỏ xanh biếc một màu, rừng cây xanh tươi mơn mởn, có thể nói là một nơi thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn và giải tỏa áp lực. Điểm làm người ta vừa ý nhất chính là, tại cổng chính của biệt thự này có một rừng cây nhỏ, khiến cho người ta không thể thấy rõ được kiến trúc và cảnh sắc bên trong. Đừng tưởng rằng đây là nơi vui chơi của một gia đình giàu có nào đó, nếu bạn thật sự nghĩ như vậy thì bạn đã lầm to rồi. Trừ người có chức vụ cao nhất trong quân đội của chính phủ nước Z, nhưng không một ai biết được, tòa biệt thự thoạt nhìn như một địa phương dành để nghỉ mát này thật ra chính là nơi bí mật tập hợp các ban ngành khủng bố nhất, lợi hại nhất của quốc gia. Bộ Quân Cơ. Đây là nơi xử lý tất cả các tình huống của quốc gia như: Quốc phòng, tình báo, tin tức, quân sự, thậm chí là tình huống quân sự của các nước khác, toàn bộ đều được tập trung về nơi này. Bộ Quân Cơ nổi tiếng đứng đầu trên thế giới về vũ khí, đạn dược, trang thiết bị, thậm chí là thông tin từ vệ tinh, tất cả không có thứ nào mà không sử dụng thiết bị tân tiến nhất. Bộ Quân Cơ phân làm hai khu vực trên mặt đất và dưới lòng đất, trên mặt đất là một số ban ngành và cơ gấu không quan trọng, dưới lòng đất là kho máy móc, xử lý tin tình báo, phòng ứng biến đối phó với mọi tình huống khẩn cấp, phòng mật đàm của các cán bộ cấp cao, trung tâm thiết bị, trung tâm tiếp nhận những tin tức quan trọng. Lộc cộc, lộc cộc. . . . Nhịp điệu di chuyển lanh lảnh vui tai của tiếng giày cao gót đã phá tan sự yên tĩnh trong đội 9 Bộ Quân Cơ, tiếng giày cao gót đó đi tới cửa rồi dừng lại. Năm người đang có mặt trong đội 9 đều đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn tới lối cửa ra vào. Trông thấy tại nơi đó xuất hiện một mỹ nữ tóc đen có khuôn mặt như thiên sứ cùng với dáng người thon thả mê hồn, đang lạnh lùng nhìn tới năm người trong phòng làm việc. "Tương Phi, rốt cuộc cô cũng tới rồi, thật tốt quá." Tiếu Cương trưởng ban đội 9 vừa nhìn thấy cô lập tức tươi cười niềm nở bước lên đón tiếp, thật giống như đang đón tiếp quân chủ của một nước khác. "Ít khi thấy anh thể hiện thế này, cút sang một bên đi." Cô gái tên Tương Phi xinh đẹp tuyệt sắc không những không cảm kích, ngược lại còn quát mắng hắn, tính khí thật không tốt, hơn nữa sắc mặt còn vô cùng khó coi. Kỳ quái nhất là hành động của vị trưởng ban, Tiếu Cương không chỉ không nổi giận, ngược lại còn trở nên thận trọng biểu lộ vẻ mặt tươi cười. Quanh quẩn bám theo sát bên cạnh cô. "Tương Phi, đừng giận mà, lần này gọi cô về cũng do bất tắc dĩ thôi. Ái chà, về kỳ nghỉ của cô sau này tôi sẽ bồi thường gấp đôi có được không?" Với cái danh một thượng cấp hắn quả thật quá thất bại, cứ phải ăn nói khép nép cầu xin thuộc hạ của mình. Nhưng mà trước mắt hắn hiện giờ không còn biện pháp nào khác, không thể làm gì khác hơn đành phải gọi con cọp cái khủng bố này về. Tương Phi, à không, thật ra thì tên đầy đủ là Tiêu Tương Phi, Dù Tiếu Cương có dùng lời đường mật thế nào đi nữa cô vẫn rất khó chịu còn tỏ ra hết sức khinh thường hắn. ... Mời các bạn đón đọc Phi Thường Quân Cơ: Nữ Đặc Công Hoàng Phi Tuyệt Sắc của tác giả Hải Phiêu Thiêu Lượng.
Sở Vương Phi - Ninh Nhi
Nàng tên thật là Vân Mộng, là một nữ chiến sĩ an ninh của thế giới hiện đại, gặp nạn mà xuyên không về quá khứ, thời điểm Vương Triều Tây Sở thái bình dưới triều vua Ngọc Càn. Nàng sống lại trong thân thể của Vân Thiên Mộng, đại tiểu thư của Vân Tương Phủ, vốn đã tự tử khi bị từ hôn. Bằng trí thông minh của một nữ điều tra viên, với sắc đẹp của một tiểu thư khuê các, bằng những lời nói sắc sảo, nàng đương đầu với những thế lực ganh ghét, muốn hãm hại mình. Mẹ kế Tô di nương, Thái phi, em gái cùng cha khác mẹ Vân Nhược Tuyết, thái tử của nước lân bang,... không một ai có thể đánh bại nàng trong những cuộc đấu trí nghẹt thở. Nàng đã khiến bao nhiêu chàng trai phải si mê điên đảo. Thần vương cao ngạo vốn đã từ hôn với nàng, tại sao lại hối hận, tại sao bằng mọi giá muốn giành lại trái tim nàng? Dung công tử thông minh, tài trí luôn lặng lẽ âm thầm ở bên nàng, ủng hộ nàng? Chàng Sở Phi Dương- đệ nhất nhân tài của Tây Sở... Cuối cùng, ai sẽ là người giành được trái tim thiếu nữ tài sắc vẹn toàn này? Những âm mưu chốn cung đình, những toan tính quốc gia, nàng cuối cùng sẽ đối mặt và vượt qua những điều ấy như thế nào? *** Vương gia… Vương gia… xin người… xin đừng từ hôn! Xin người mà…” Trên điện Kim Loan nguy nga lộng lẫy, thật lâu thật lâu sau vẫn còn vang vọng lại âm thanh van xin đau khổ của một thiếu nữ nhỏ bé. Chỉ là, bộ dáng tiều tụy đáng yêu của nàng lại không làm một ai thương xót. Các cung nhân đều không làm gì cả ngoài việc hầu hạ chủ tử bên cạnh mình, mà một vài vị chủ tử có mặt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nam nhân mà thiếu nữ kia đang van xin. “Thần vương, khanh xem, việc này…” Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vua Ngọc Càn quét mắt xuống người đứng phía dưới, ngược lại có chút khó xử nhìn về phía vị Thần vương đang đứng giữa điện kia. Cô gái thấy vẻ mặt lúng túng của vua Ngọc Càn, trong đáy mắt lệ quang tràn ra, hiện lên tia hi vọng, đôi mắt sáng ngời long lanh nước mắt kia càng là khẩn cầu mà hướng về Thần vương đứng bên cạnh, mong hắn có thể thay đổi chủ ý. “Ý thần đã quyết, mong hoàng thượng thành toàn!” Nhưng đổi lại chỉ là sự cự tuyệt không hề do dự của Thần vương. “Đừng mà… đừng mà…”. Nhất thời không tiếp thụ được việc Thần vương ba lần bốn lượt từ chối, nàng lắc đầu như trống bỏi, nước mắt dâng lên tràn qua khóe mi, cánh môi phấn hồng bởi vì quá mức kích động mà run nhẹ. Nhưng biểu tình của Thần vương vẫn băng lãnh, âm ngoan khiến cho thiếu nữ không dám biểu hiện rõ mâu thuẫn mãnh liệt trong lòng ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngẩn, thất thần tự nói với chính mình. Mà trên đại điện, mọi người bởi vì lời nói của Thần vương mà ngừng hô hấp. Cô gái sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt cầu xin nhìn quanh đại điện một vòng, cắn mạnh môi dưới hướng tới phía trước Thần vương mà quỳ xuống: “Vương gia… Mộng nhi xin người… ngàn vạn lần xin đừng từ hôn… xin người…”. Lời khẩn cầu đứt quãng trong miệng, thiếu nữ không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của mọi người, chỉ không ngừng dùng lực dập đầu trước Thần vương. Bên trong đại điện nhất thời vang lên những âm thanh hít sâu, từng đạo ánh mắt khinh bỉ trong khoảnh khắc đều bắn về phía cô gái đang không ngừng dập đầu kia. Nhìn ra ánh mắt của mọi người, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng dập đầu, khiến Thần vương ánh mắt đang nhìn ra xa, đột nhiên cau mày lại, sau đó đôi mắt mang theo tia chán ghét cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ bên cạnh mình. Nhìn thấy nàng bộ dạng nhu nhược khiếp đảm đang khóc sướt mướt, sắc mặt liền trầm xuống, giọng điệu lãnh lẽo dị thường một lần nữa mở miệng: “Bổn vương tuyệt đối sẽ không lấy một người yếu đuối, nhát gan như ngươi làm phi tử.” Lời nói xong, Thần vương đưa mắt đi nới khác, không nói thêm câu nào nữa. Nghe được câu trả lời quyết tuyệt như vậy, cô gái đột nhiên buông thõng hai tay, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, đáy mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, hàm răng cắn chặt môi dưới làm bật ra tơ máu. Bị Thần vương ngang nhiên từ hôn, dù sao thì nàng Vân Thiên Mộng cũng là thiên kim khuê phòng, sợ rằng đời này muốn gả đi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng. Mà giờ phút này ánh mắt chán ghét của mọi người càng thêm kích động Vân Thiên Mộng, khiến nàng đột nhiên cười lớn dường như là đã thương tâm đến phát điên rồi. “ Ha ha… haha…” ... Mời các bạn đón đọc Sở Vương Phi của tác giả Ninh Nhi.
Quỷ Thê - Mạt Hồi
Anh là một phóng viên chuyên tìm những tin tức nóng hổi mới ra lò, viết về những sự kiện nổi nhất hiện nay chưa từng xảy ra, với ngòi bút của anh từ một câu chuyện bình thường cũng có thể biến thành rất lớn và nóng hổi hất. Trong một lần nghe ngóng, anh đã nghe thấy được một tin tức vô cùng hot đó chính là trên núi có một quỷ vương rất bí hiểm. Anh vô tình trở thành mục tiêu của quỷ vương và biến thành vị hôn phu bất đắc dĩ của quỷ vương. Nhưng chỉ là tin đồn thật chất quỷ vương chính là một cô gái xinh đẹp nhưng lại cô đơn trong chính căn nhà của mình muốn tìm một người bầu bạn và người đó chính là anh một người mà cô chờ đợi bấy lâu nay. *** Thân là chuyên lan ký giả của tạp chí “Tham tầm cổ đại thần bí sự kiện” Tần Tiêu đi theo đám người để thu hoạch một chút tin tức, trong một thôn trang ngụ tại một nơi nào đó ngoài ngoại ô tiềm ẩn một chuyện tuyệt đối sẽ làm hắn kinh kỳ. Tin tức này, làm cho Tần Tiêu gần đây vốn không tìm ra được đề tài gì mới lạ mà sinh ra lo lắng có chút chờ mong. Thế là, vào sáng sớm một ngày trời đầy gió, Tần Tiêu cùng với Giang Nham – nhiếp ảnh ký giả hai người chạy xe trên con đường dẫn đến tiểu thôn trang nằm sâu trong rừng ít người biết tới. Ngoại ô cách thị khu chỉ một đoạn đường, một đoạn đường phái trước bọn hắn đi vô cùng thuận lợi không gặp bất kỳ phiền phức nào. Tuy nhiên, khi đi tới gần cuối đoạn đường, cũng chính là đã đến được ngoại ô thành phố xa xôi, lúc người dẫn đường từ quốc lộ quay đầu tiến nhập một con đường nhỏ ẩn sâu trong rừng cây, phiền phức liền bắt đầu nối gót mà tới. Tần Tiêu bọn hắn lái xe tiến vào con đường nhỏ như ẩn như hiện không có điểm dừng bên trong rừng cây, con đường nhỏ đầy những hố cùng bùn loãng trên mặt. Lúc bắt đầu thì bọn hắn còn có thể miễn cưỡng tiến vào, nhưng đường đi dần dần hẹp lại không khác gì một tiểu đạo. Tần Tiêu cùng Giang Nham không đường chọn lựa đành phải xuống xe đi bộ. “Ha ha, một nơi bí ẩn, xem ra thật sự sẽ tìm được một chuyện kỳ bí nào đó không hề tầm thường nha!” Nhìn lên dương quan phía trên hoàn toàn đã bị những cây đại thụ vươn tới tận mây che khuất, hình thành nên một nơi âm u lại có chút âm lãnh nhượng Tần Tiêu không thể không hưng phấn cười nói trong lúc bước đi. “Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chúng ta không bị lạc đường.” Giang Nham trên vai khoát máy chụp ảnh không có lạc quan được như Tần Tiêu mà cười khổ nói. “Chắc sẽ không lạc đường đâu.” Nhìn thì thấy trong khu rừng rậm rạp này chỉ có độc một con đường, Tần Tiêu không phải thực khẳng định nói, “Đường chỉ có một, sao có thể lạc đường chứ.” “Chính là chúng ta đã qua nơi này hơn ba lần rồi .” Giang Nham không khỏi lại nâng lên cổ tay xem thời gian trên chiếc đồng hồ, “Hiện tại, đã là bốn giờ năm mươi phút chiều rồi .” “Di, đã trễ như thế?” Tần Tiêu vẫn tập trung tiến bước nghe hắn nói như thế, sửng sốt một chút. “Tần Tiêu, chúng ta không biết phải đi bao lâu nữa mới tới được đích, tiếp tục đi nữa thì trời sẽ tối. Bằng không, chúng ta về trước đi, lần sau lại tới?” “Này. . . . . .” Đề nghị củaGiang Nham nhượng Tần Tiêu cúi đầu suy tư. Giang Nham nói cũng không phải không có đạo lý, ở khu rừng đi từ nãy đến giờ không thấy có dã thú hung mãnh xuất hiện, nhưng buối tối sẽ xuất hiện cái gì thì mọi người không thể dự liệu được , vì an toàn, trở về là phải. Nhưng mà, đã đi lâu như thế rồi, lại bỏ cuộc như vầy, hắn thật tại có chút không cam lòng. . . . . . Ngay lúc này, sâu trong khu rừng đột nhiên thổi tới một trận đại phong, đại phong cứ dồn dập thổi tới, sau đó một tiếng thanh nhạc ẩn ẩn ước ước không biết từ nơi nào truyền tới. “Ngươi nghe, có nhạc thanh. Nhất định là sắp đến mục tiêu rồi !” Tần Tiêu trong lòng rung động, bỏ mặc Giang Nham đang hô to phía sau, liền cúi đầu tiếp tục bước nhanh vào rừng. “Tần Tiêu!” Nhìn Tần Tiêu bước nhanh rời đi, thân ảnh sắp biến mất giữa thụ lâm, Giang Nham không đường chọn lựa, đành phải chạy nhanh theo hắn. Bọn hắn bước nhanh xuyên qua một mảnh lại một mảnh tùng lâm, đi hơn mười phút thì, con đường nhỏ vẫn kéo dài đột nhiên rẽ làm hai ngã. ... Mời các bạn đón đọc Quỷ Thê của tác giả Mạt Hồi.