Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Họa Hương Hồn (Nguyễn Mỹ Hạnh)

Dân gian đồn rằng đêm mười lăm tháng bảy tốt nhất không ra khỏi đường kẻo gặp tai vạ, bởi không biết được thứ mà mình gặp là người hay ma. Ngày này cửa âm phủ mở ra nối liền hai cõi âm dương vì vậy âm khí đặc biệt thịnh, mới chập tối người dân trong thôn đã không dám ló mặt ra khỏi nhà, ai nấy đều đóng cửa kín mít, ấy vậy mà lúc này lại có đám rước dâu.

Nghe thấy tiếng kèn trống náo nhiệt cả một vùng, người trong thôn đều tò mò mở hé cửa nhìn trộm thì thấy một cái kiệu hoa lớn, đi xung quanh là đám gia nô thổi kèn, kỳ quái là tất cả đều mặc đồ tang màu trắng. Con đường trong thôn toàn sỏi đá gập ghềnh ấy vậy mà đám người này lại đi nhanh như bay, bóng dáng thì mờ mờ ảo ảo.

Ngay lúc đám rước vừa đi tới ngôi nhà nhỏ cuối thôn, liền có tiếng hét lên:

- Người đâu, mau tới cứu tiểu thư nhà ta, người đâu….

Cô dâu đang ngồi ngay ngắn trong kiệu đột nhiên lăn đùng ra. Người hầu thấy tiểu thư nhà mình vừa uống xong chén trà cô ta rót thì hộc máu ngã xuống liền lấy làm hốt hoảng lắm, vội vàng hô hào người tới cứu. Cô ta vội đặt chén trà xuống, đưa tay lên mũi tiểu thư nhà mình thì thấy tiểu thư đã tắt thở… Tìm mua: Họa Hương Hồn TiKi Lazada Shopee

- Xin các người, mau mau gọi thầy lang tới cứu tiểu thư…. Tiểu thư không thể có chuyện được…

Cô ta nước mắt dàn dụa vừa lay tiểu thư lại vừa kêu cứu mà không biết chén trà làm bằng men sứ xanh ngọc bên cạnh đang tỏa ra làn khói nghi ngút, nước bên trong ly trà lạnh toát, có nhìn thế nào cũng không thấy đáy. Người có mắt nhìn ắt sẽ biết chén trà này đã bị hạ ngải!

Đám gia nô khiêng kiệu mặt ai nấy đều lạnh tanh vô cảm, cô dâu sống hay chết có quan trọng chi đâu, bởi lẽ cậu chủ nhà bọn họ cũng là người chết kia mà! Trời lúc này đã chập choạng tối, đám chim lợn nháo nhác bay loạn trên nóc nhà, kêu lên những tiếng thê lương như đang tiếc thương một cô gái mới độ xuân thì đã bạc mệnh….

Tiếng chim lợn kêu nhức óc khiến người đàn ông trong nhà không nhịn nổi, chạy vào gác bếp lấy con dao bầu, hừng hực định chạy ra ngoài đuổi đám chim lợn mang điềm xui này đi thì bị bà vợ ngăn lại, bà ta kéo tay áo chồng mình lại, la toáng lên:

- Ông định làm gì vậy, bộ muốn hại chết cả cái nhà này hay không!

- Bà yên tâm, tôi chỉ ra đuổi đám quạ đi thôi, chứ không ra cái đám rước kia đâu…

- Ông ở yên trong nhà cho tôi! Hôm nay người trong thôn đều kháo nhau ở yên trong nhà đó! Đám rước kia tôi thấy cứ tà ma thế nào ý, biết đâu họ để mấy khứa chim lợn kia dụ ta ra ngoài, hại chúng ta thì sao? Ông không nghe thấy vừa có vị tiểu thư nào chết hả?

- Có con dao bầu ở đây, kẻ nào dám đụng tới cái nhà này, tôi cho nó vài nhát, mẹ nó cứ ở yên trong nhà, tôi ra xem thế nào!

Ngay lúc người đàn ông định bước chân ra khỏi cửa thì bát hương đặt trên bàn thờ gia tiên bốc cháy dữ dội, người vợ vội nói:

- Các cụ hiển linh rồi đó ông thấy chưa?

Người đàn ông lúc này mới nghe lời vợ, vất con dao bầu xuống, rồi vội đi lấy nước dập lửa trên ban thờ.

Lại nói lúc này ở bên ngoài có một bà lão đi tới, mái tóc bà ta bạc trắng, đôi mắt tinh ranh híp lại nhìn về phía kiệu hoa rồi dừng mắt lại ở tách trà sứ xanh kia. Đây là bà đồng được nhà họ Hà mời về để làm tang sự riêng cho cậu Luân nhà họ, trông thấy bà ta thì đám gia nô có chút cung kính, không cố tình rải giấy tiền nữa mà ngừng tay lại, đứng dạt sang hai bên tạo thành lối đi cho bà ta.

- Ngươi cho phu nhân uống thứ này?

Bà đồng chỉ tay vào chén trà hỏi, người hầu của vị tiểu thư thấy đôi mắt tam bạch toàn là lòng trắng của bà ta liếc thì sợ hãi quỳ xuống đáp:

- Dạ phải, là.. là tiểu thư dọc đường khát nước nên đòi uống bằng được.

- Cô ta bị hạ ngải!

- Dạ… gì cơ? Sao… sao có thể, xin bà xem xét, tôi, tôi không hại tiểu thư, không phải tôi…

Bà đồng không đáp lời, lấy từ cái bị chỗ thắt lưng một cây kim bạc, sau đó cầm lấy bàn tay của vị tiểu thư, chọc mũi kim vào mười đầu ngón tay của cô ấy. Rất nhanh đã có máu rỉ ra, không đỏ tươi như người bình thường mà có màu đỏ thẫm, còn có vị tanh tưởi như xác chết. Xong việc bà ta đặt tiểu thư nằm xuống, lại lấy ra một cái chuông đồng, lại chấm lên trán tiểu thư một vết chu sa đỏ.

Bà ta lắc lắc cái chuông, hô lớn, hô đúng bảy lần rồi dừng.

- Thần linh phù hộ, xin cho ba hồn bảy vía của vị tiểu thư này quay về!

Thông thường khi gọi hồn vía quay lại thân xác của mình thì cần đọc cả họ tên, ngày tháng năm sinh của họ, vậy mà bà đồng chẳng thèm đọc tên vị tiểu thư kia lấy một lần, làm cho người khác cảm giác bà ta làm cho có lệ. Mọi người còn tưởng bà ta lừa bịp thì vị tiểu thư kia đã sống lại rồi…

Họa Hương đầu đau như búa bổ, bên tai cô là tiếng chuông đồng leng keng nghe chói vô cùng, cô chậm rãi mở mắt ra thì thấy mình đang ngồi trên một cái kiệu màu trắng, mành kiệu làm bằng lụa tơ tằm, gió thổi vào bay phất phới, mà trên người cô cô cũng mặc y phục cưới màu trắng, bên trên có thêu hình long phượng, cô còn chưa hiểu có chuyện gì thì cổ họng truyền tới cảm giác buồn nôn kinh khủng. Cô vội cúi người xuống đất nôn ói một trận mới thấy dễ chịu, xong xuôi nhìn xuống dưới đất là một đám dòi trắng đục béo tròn như con sâu đang ngo ngoe thì cô cảm thấy thật kinh tởm, lại nôn tháo thêm trận nữa.

Đến khi cô lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy vây xung quanh cô là đám người kỳ lạ mặc đồ tang trắng, ai nấy đều đeo thêm chiếc mặt nạ trắng, nếu không phải trông thấy có một bà lão và một cô gái trẻ, cô còn tưởng mình đã xuống âm phủ rồi cơ.

- Bà… bà là ai, các người là ai….

Người hầu tưởng tiểu thư nhà mình kinh sợ, cũng lo tiểu thư sẽ hỏi tội cô ta về chén trà kia, liền vội trấn an:

- Tiểu thư đừng sợ, đã ổn rồi…

Thấy Họa Hương còn đang ngơ ngác, bà đồng liền vỗ mạnh vào vai cô một phát:

- Vị tiểu thư này, không giờ phải gọi cô là phu nhân mới phải, cô còn ngây người ra đó làm gì, mày, mau sửa soạn cho cô ta đi, chút nữa còn làm nghi lễ vợ chồng với cậu chủ.

Bà ta chỉ tay thẳng mặt một cô gái trẻ, trông y phục mặc trên người thì có vẻ là người hầu của cô, còn khá trẻ, chỉ chừng mười lăm mười sáu tuổi. Con nhỏ bị bà đồng dọa nạt liền sợ hãi, run rẩy nói:

- Tiểu thư… À phu nhân, để em chải chuốt lại cho người.

- Lẹ cái tay lên cho ta, sắp trễ giờ tốt rồi kia. Cậu Luân mà tức giận, tụi bây có trăm cái mạng cũng không cứu được đâu! À thôi, vừa đi vừa trang điểm cũng được, khởi kiệu đi tiếp!

Thế là đám rước lại tiếp tục lên đường. Trong nhà đôi vợ chồng kia chứng kiến hết thảy, càng kinh sợ hơn là đám rước đó lại đi về hướng nghĩa địa của thôn….

Trong lúc người hầu trang điểm, Họa Hương nhắm mắt suy nghĩ, tại sao cô lại ở trong thân thể này chứ? Không phải sau khi bị cướp mất xác, hồn cô đã bị đánh văng ra ngoài, bây giờ sao lại nhập vào thân xác một cô gái xa lạ chứ! Có thể chủ nhân của thân thể này đã chết, vô tình hồn cô lại được bà đồng kia chiêu vào.

Họa Hương nghĩ tới những việc mình đã trải qua thì phẫn hận mà nắm chặt bàn tay lại, móng tay sắc nhọn vì thế mà đâm qua da thịt, khiến bàn tay cô chảy máu.

- Phu nhân, người… vẫn ổn chứ?

Họa Hương cố nén cơn giận trong lòng, hiện giờ cô còn chưa biết tình hình, thân thế của cơ thể này, ngộ nhỡ bị người phát hiện ra chuyện mượn xác sống lại, nhất định sẽ cho cô là quỷ nhập tràng, đem đi thiêu sống thì rắc rối to, vì vậy cô không dám nói nhiều, chỉ ậm ờ cho qua chuyện.

- Ta không sao.

Những việc này đối với một cô gái trẻ mới mười tám tuổi như cô thì việc này kinh sợ và hoang đường đến chừng nào cơ chứ! Hiện giờ cô chỉ muốn được quay về nhà của mình, nhận lại người thân và đòi lại vị hôn phu của mình thôi, vì cớ gì cô đang sống yên ổn, sắp gả cho người mình yêu lại bị một vong hồn không tên không tuổi cướp đi thân xác của mình kia chứ! Cô càng nghĩ càng uất ức, những giọt nước mắt đã lăn trên gò má hồng xinh đẹp lúc nào không hay.

Họa Hương cứ ngẩn ngơ mãi, mà đám rước dâu cũng đi tới khi trời tối mịt mới tới nơi. Người hầu đã trang điểm xong cho cô từ lúc nào, Họa Hương cũng tò mò dung nhan của thân thể này, liền bảo cô ta đem gương đồng đến cho mình nhìn thử. Trong gương phản chiếu hình ảnh một cô gái xinh đẹp, mày ngài, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu lại mang chút gì đó đượm buồn. Dù đã trang điểm nhưng sắc mặt cô vẫn không tốt lắm, nhìn qua có chút thiếu sức sống, cộng thêm y phục cưới màu trắng trên người, khiến cho người khác cảm thấy tang thương vô cùng.

Họa Hương được người đỡ xuống kiệu, cô ngẩng đầu nhìn phủ đệ trước mắt, lầu son gác tía, cổng cao chục thước, trên cổng treo biển hiệu bằng vàng lấp lánh “Hà Phủ”, nơi đây chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh, cô thật tò mò không biết đây là vùng nào, lại có phú hộ giàu có đến vậy! Kỳ lạ là nhà chồng không có ai ra rước cô, chỉ có bà đồng nắm tay cô kéo vào phủ đệ nhà họ, nghi thức thật sơ sài, chứng tỏ ở đây địa vị của cô không được coi trọng cho lắm.

Cô mím chặt môi, bước chân cao qua bậc cửa, dân gian đồn rằng xây bậc cao như này để những thứ như ma quỷ hay cương thi không vào được nhà, cũng rạch ròi địa phận của gia chủ để thổ công, thổ địa dễ bề trông coi.

Quả nhiên phủ đệ này rất rộng, bà đồng dẫn cô đi qua một đoạn hành lang dài ngoằn ngoèo, trước mặt cứ có lớp sương mù phủ kín. Bà ta đi trước, cô đi sau, bà ta cứ đi bảy bước lại rải một xấp tiền vàng, miệng lẩm bẩm:

- Trăm quỷ tránh đường, mở đường tới…âm ti…

Hai chữ cuối bà đồng cố tình đọc không thành tiếng, khiến Họa Hương không nghe được. Cô đang định hỏi chuyện thì thấy hai bên hành lang dày đặc là những con ma đói, cùng với đó là những tiếng oan thán, khóc than cổ quái vô cùng, thậm chí có con còn vươn cái bàn tay có móng sắc nhọn túm lại cổ chân của cô kéo lại. Bà đồng lập tức thấy không ổn, liền quay lại ném xấp tiền âm phủ vào nó, mở miệng quát:

- Mau cút cho ta, đây là chỗ các ngươi náo nháo à, hôm nay là ngày mừng của cậu Luân, tụi bây mà phá hỏng chuyện, coi chừng tao đánh tụi bây hồn phi phách tán!

Con ma đói kia nghe vậy liền lập tức rụt tay lại, cả bọn xúm lại vồ lấy đống tiền kia. Họa Hương nuốt nước miếng, khẽ giọng hỏi bà đồng:

- Ta nghe nói mỗi nhà đều có thổ địa trông coi, vả lại nơi người ở dương khí mạnh, sao lại lắm ma quỷ thế?

Bà đồng đột nhiên quay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô, cái nhìn sắc lẹm khiến cô nổi hết da gà:

- Ai nói với cô nơi này cho người ở?

Không cho người ở, vậy thì cho ma quỷ sao?

Truyện này được coi là siêu phẩm của tác giả Mỹ Hạnh. Quý bạn đọc đừng quên chia sẻ cho mọi người cùng đọc và theo dõi nhé.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Họa Hương Hồn PDF của tác giả Nguyễn Mỹ Hạnh nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Nghiệt Đồ (Hoa Lý Tầm Hoan)
Kim Hưu là Thần nữ Tiên Tôn của núi Bắc Hoa Sơn, nguyên thân của nàng là Tì Hưu, một loài thần thú mang điềm lành. Thức ăn yêu thích nhất của họ là vàng bạc châu báu, tất cả những gì lấp lánh có giá trị. Mà nàng thì thích nhất là hoàng kim, ngay cả nguyên hình cũng là toàn thân giáp vàng, bởi vậy mới được mẫu thân đặt tên là Kim Hưu. Kim Hưu mắc phải một chứng bệnh rất lạ, hơn ba ngàn năm nay, cứ khi mặt trời mọc là nàng lại chìm sâu vào giấc ngủ, mơ đi mơ lại một giấc mơ kỳ lạ... Một căn phòng khắp nơi đều là màu đỏ của hỉ sự, có gối uyên ương và giường hỉ đỏ thẫm, là đôi nến song hỷ và cả một nam nhân không nhìn thấy rõ mặt. “Kim Nhi, ta nghe nói ở nhân gian muốn trở thành phu thê phải có lễ thành hôn, tân nương sẽ mặc áo cưới đội khăn voan đỏ cùng tân lang tam bái thiên địa, hai người mới có thể chính thức trở thành phu thê. Kim nhi, chúng ta sẽ mãi bên nhau vĩnh sinh vĩnh thế” Khăn voan chậm rãi nhấc, nàng là tân nương, nam nhân kia là tân lang. Cảnh tượng hôm ấy vốn là ngày vui của nàng, nhưng rồi mọi thứ nhanh chóng vỡ vụn. Tìm mua: Nghiệt Đồ TiKi Lazada Shopee Một mạt huyết sắc hiện lên, nàng nhìn thấy trong mơ chính tay mình hóa ra huyền băng đâm thẳng vào tim người ấy, nam nhân kia biến mất, không luân hồi, không kiếp sau, hoàn toàn hôi phi yên diệt tại thiên địa chi gian. Nàng nhìn thấy mình thống khổ gào khóc, cuồng loạn như phát điên… Đau đớn kia, giống như xẻo tâm đoạn trường, cho dù là mộng cũng đau đến không thở được. Ác mộng này theo nàng mấy ngàn năm, nàng tìm mọi biện pháp cũng không thể thoát khỏi, mẫu thân nói, đây là tâm ma, không thể giải. Chỉ đợi đến ngày hết duyên, nó sẽ tự rời đi. Duyên hết là ngày nào, có lẽ là ngày nàng gặp Đào Ngột... Đào Ngột là mãnh thú được sinh ra từ các loại chướng khí tà ác của hồng trần, bản tính tàn bạo cuồng ngạo, có pháp lực vô biên. Ngàn năm trước hắn đại chiến với thiên giới, sau lại thất bại nên hồn phi phách tán. Nay lại đạt được cơ duyên mà trọng sinh, chỉ sợ tam giới lại không được bình yên. Kim Hưu thân là Bắc Hoa Tiên Tôn nên được Thiên Đế giao nhiệm vụ tiêu diệt Đào Ngột, nhân lúc hắn chỉ mới trọng sinh pháp lực chưa hồi phục mà một kích giết chết. Lần đầu tiên Kim Hưu gặp Đào Ngột, hắn chỉ là một tiểu yêu thú vô hại, toàn thân lông trắng tinh khôi, hình dạng như một chú hổ con, lúc đó còn đang nhắm mắt khò khè ngủ thơm ngọt. Bộ dạng thật hồn nhiên đáng yêu khiến nàng chần chừ không thể ra tay. Khi nàng còn do dự chưa quyết, tiểu thú kia lại đột nhiên mở mắt… Đôi mắt ấy như bảo ngọc lưu ly, ánh lên lộng lẫy kim quang, khiến nàng không thể dời đi... Sau ngày hôm đó, Kim Hưu tiên tôn có thêm một đệ tử tên Ngọc Bạch, Đào Ngột yêu thú cũng biến mất từ đây. ...Đào Ngột dạo này cảm thấy rất rối rắm. Trước đây hắn rất chán ghét Kim Hưu, nàng cướp đi pháp lực của hắn, phong ấn ký ức của hắn, còn bắt hắn phải bái nàng làm sư phụ học mấy cái gọi là nhân, nghĩa, đạo đức. Nhưng càng ở gần nàng, hắn lại càng trở nên kỳ lạ. Đào Ngột cảm thấy mình như bị trúng tà. Hắn không muốn nhìn thấy Kim Hưu khóc, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của nàng trái tim liền nặng nề khó chịu, hắn muốn thấy nàng vui vẻ tự tại, chỉ cần nàng có thể cười hắn làm gì cũng không quan trọng. Mỗi lần thấy nàng đối tốt với người khác sẽ buồn bực, ghen ghét, hận không thể giấu nàng đi để nàng chỉ đối tốt với một mình hắn. Những cảm xúc kỳ lạ nhưng cũng rất quen thuộc, dường như cách đây ngàn năm hắn đã từng trải qua rồi. Và rồi Đào Ngột cũng biết, hắn không trúng tà, chỉ là hắn thích nàng, là Đào Ngột yêu Kim Hưu, chỉ muốn nàng độc thuộc về hắn, vì hắn mà vui, vì hắn mà hạnh phúc. Nếu đã yêu hắn sẽ không buông tay, Kim Hưu, nàng sẽ là của ta... Đào Ngột và Kim Hưu, một người táo bạo, cuồng dã, một người bị ràng buộc bởi mối quan hệ sư đồ. Là yêu hay không yêu, là trốn tránh hay đối mặt. Để rồi khi mọi thứ trở nên vô nghĩa bởi hãm hại và hiểu lầm là lúc bi kịch xảy ra... Ba ngàn năm trước, Kim Hưu vì trúng ly hồn chú mà tự giết chết người mình yêu. Ba ngàn năm sau, Kim Hưu vì dân chúng sinh linh mà đánh tan hồn phách của hắn, làm hắn hồn phi phách tán. Đến cuối cùng nàng đoạn thần hồn, cắt giác tì hưu luyện thành Chiêu Hồn Tháp, chờ đợi 500 năm chỉ mong hắn quay về. Mặc kệ Thiên Đạo luân thường, chỉ còn tình yêu vĩnh sinh...Đào Ngột, chàng ở đâu… Kim nhi chờ chàng.*** “Nghiệt đồ” là một câu chuyện huyền huyễn có chút ngược, có chút ngọt ngào. Trong đó ta thấy một Kim Hưu mạnh mẽ, kiên cường, tuy có đôi khi yếu đuối, có những lần gục ngã nhưng vẫn chưa bao giờ từ bỏ cơ hội truy tìm hạnh phúc, một Đào Ngột lúc nào cũng táo bạo, cuồng dã thì ra lại rất dịu dàng chuyên nhất trong tình yêu, là sẵn sàng hy sinh để người mình yêu được hạnh phúc, một Thiên Tựa cố chấp mê muội, đến khi tỉnh ngộ thì đã quá muộn màng... Giọng văn có khi hài hước, có khi trầm tĩnh, cốt truyện tuy không quá phức tạp hay nổi trội nhưng cũng vừa đủ cho những ai đang rảnh rỗi muốn tìm đọc chút gì đó để giải trí. Nên nếu các bạn muốn tìm một bộ truyện sủng nhưng lại không quá dài và có chút ngược để thêm gia vị thì đây sẽ là lựa chọn thích hợp dành cho bạn. Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghiệt Đồ PDF của tác giả Hoa Lý Tầm Hoan nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nghiệp Đế Vương (Mị Ngữ Giả)
Thời đại tàn nhẫn làm con người tàn nhẫn… Con người tàn nhẫn buộc tình yêu phải tàn nhẫn theo. Tình yêu của nàng và y bị dòng đời xô đẩy, lại bị chính kiêu hãnh và định kiến của cả hai chi phối, cứ thế hứng chịu đủ mọi thử thách và mâu thuẫn khoét sâu. Đứng bên nhau mà chẳng thấy mặt nhau. Cưới gả xong mà chẳng động phòng hoa chúc. Tìm mua: Nghiệp Đế Vương TiKi Lazada Shopee Từ đó nàng ở thành đô làm quận chúa của nàng, y ra biên ải làm tướng quân của y… Nhiều năm qua đi, tình cờ hội ngộ ở lằn ranh sống chết, họ mới nhận ra mình đã lỡ làng nhau nhiều biết bao. Đây là câu chuyện về một cặp đôi tài cao, cứng rắn, đầy tham vọng, đối xử với nhau không được một lúc mềm lòng, nhưng từ tận trái tim, không ai trên đời hiểu và thương họ hơn chính họ nữa cả. Ở những câu chuyện khác, người ta phải giằng xé với tình địch, còn ở Đế vương nghiệp, chính hai người yêu nhau lại là đối thủ lớn nhất của nhau. Giữa họ là một tình yêu đầy những ức chế, đề phòng, và da diết, cùng những thề ước chỉ thực hiện được khi nào đôi ngả âm dương.***Thượng Dương Quận chúa Vương Huyên (A Vũ), xuất thân vọng tộc, mang huyết mạch hoàng gia xinh đẹp, tôn quý, vốn có người thương là thanh mai trúc mã - người khiến ai ai cũng một lòng ngưỡng mộ, nhưng sống trong loạn thế, không thể tránh số mệnh nàng bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió. Tiêu Kỳ, xuất thân hàn vi, đi lên từ nghiệp binh đao, từng bước từng bước nhờ vào công trận mà đạt được vị trí cao, trở thành Dự Chương Vương quyền khuynh thiên hạ. Lấy Vương Huyên chỉ là một cuộc giao dịch quyền lực. Nhưng không ngờ, một lần gặp gỡ muộn lại thay đổi vận mệnh của hai người. Từ đó có ý chí quyết tâm vượt sóng gió, kiên định sóng vai bên nhau, ước hẹn sinh tử. Sự tranh giành giữa ngoại thích và hoàng tộc gây nên cung biến, hoàng tộc phía nam khởi binh làm phản. Trên đường trở về kinh, Vương Huyên bày mưu đoạt Huy Châu đã bị chiếm thành công, giành thắng lợi ở cuộc đấu chính trị đầu tiên, từ đó sóng vai cùng Tiêu Kỳ trên hành trình dựng nghiệp Đế Vương. Nhưng gia tộc Vương Huyên lại là gia tộc ngoại thích đứng đầu, đối lập một sống một còn với thế lực quân nhân. Phu tộc và gia tộc, tình yêu và thân tình, ngày xưa và ngày nay bức bách Vương Huyên phải chọn những chọn lựa tàn khốc. Xưa kia là nữ nhi hoàng gia, giờ mang thân phận người chinh phục quay trở lại cung đình, chân chính đứng trên đỉnh cao quyền lực, những gì đợi chờ nàng là phồn hoa lạc tẫn, đầy rẫy đau thương; là phong vân quỷ quyệt, nguy cơ tứ phía; hay là con đường lập quốc trải ra ngay dưới chân…Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghiệp Đế Vương PDF của tác giả Mị Ngữ Giả nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) (Hứa Sâm Nhiên)
Điều hạnh phúc nhất trên thế giới này là gì? Nếu hỏi Nhan Tiêu câu này, cô sẽ không ngần ngại mà trả lời: "Thần tượng của tôi, người tôi thích, cũng thích tôi." Nhan Tiêu là một cô nàng fangirl trong lứa tuổi thanh xuân vườn trường tiêu chuẩn - điên cuồng mà yêu thích một người dù chưa từng gặp nhau ngoài đời thật. Nhưng cô không hâm mộ ca sĩ hay diễn viên nổi tiếng, người cô thích rất đặc biệt. Thậm chí, cô còn chưa được nhìn mặt anh bao giờ, bởi vì anh chỉ đến với thính giả qua giọng nói trên radio mỗi đêm. Anh là Zain. Chương trình radio của anh chỉ mở vào lúc 11h tối, ngày nào cũng vậy, ngắn ngủi chừng bảy phút, luôn kết thúc bằng một câu "ngủ ngon" ấm áp. Mọi người đều không hiểu, tại sao Nhan Tiêu có thể kiên trì thích một người chỉ vì giọng nói xa lạ trên radio, thích những ba năm ròng, chưa từng bỏ lỡ chương trình của anh dù chỉ một ngày. Nhưng cô chỉ đơn giản là trúng bùa mê thôi. Thích một người, không cần có quá nhiều lí do. Tìm mua: Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) TiKi Lazada Shopee Mỗi khi cần xoa dịu lòng mình, chỉ cần nghe một câu "ngủ ngon" của anh bên tai, là cô đã thấy bình yên trở lại. Anh là thiên thần trong giấc mơ của cô mỗi đêm, là mối tình thầm kín trong trái tim thiếu nữ thời xuân xanh. Cô thích anh, yêu thích không thể kiềm chế cũng không muốn lí giải, dù cho họ có thể chẳng bao giờ đi lướt qua nhau trong dòng đời này. Mỗi lần nghe thanh âm của anh chậm rãi chạm vào tai, thời gian dường như dừng lại, an tĩnh mà ấm áp. Giọng nói ấy, những câu chuyện ấy, trên thế giới này không còn thứ gì có thể hoàn mỹ hơn nữa, gần như thế, mà lại xa xôi không thể nào với tới. Nên người ta chẳng vẫn nói, thứ đẹp nhất là thứ không thuộc về mình hay sao. Nhan Tiêu vĩnh viễn nghĩ rằng mình và Zain không bao giờ có cơ hội biết mặt nhau, cho tới khi cô gặp Hoắc Trạch Tích. Quá trình tiếp theo, không cần phải nói nhiều nữa, người như Hoắc Trạch Tích, một khi đáp lại lời tỏ tình thì đã chấp nhận sau này chỉ có duy nhất mình cô. Còn Nhan Tiêu, còn gì hạnh phúc hơn khi thần tượng của mình giờ đây đã ở bên cạnh, vai kề vai, má kề má, cùng nhau yêu đương, nghe giọng nói từ tính của anh chúc ngủ ngon mỗi ngày mà không còn phải đợi đến 11 giờ đêm. Tình yêu của hai người đôi khi chỉ cần những hành động nhỏ bé đơn giản như vậy. Như đã tóm tắt ở phần thể loại phía trên, câu chuyện này hết sức ngọt ngào, ngọt từ tình cảm giữa nam nữ chính cho đến... tên chương truyện. Đang đêm nằm đọc sách mà nào là xoài phô mai đông lạnh, bí đao sốt cam, bánh mật nướng, thạch gừng hoa đào... làm người đọc cứ phải nuốt nước miếng cồn cào. Tình yêu của hai người, kể ra thì dài nhưng chỉ xoay quanh hai chữ sủng ngọt. Quá trình tuy hơi dài dòng nhưng kết thúc vẫn mĩ mãn. Đối với một người khô khan như mình thì sẽ thích những câu chuyện gay cấn hơn, mãnh liệt cảm xúc hơn một chút. Câu chuyện này không phải quá tệ, nhưng tình tiết cứ bình thản chậm rãi, không có quá nhiều biến động, cũng không để lại nhiều ấn tượng. Tất nhiên đây chỉ là ý kiến chủ quan của cá nhân mình, các bạn nếu yêu thích tác giả hay thấy nội dung phù hợp với gu bản thân thì hãy cứ đọc và ủng hộ truyện nhé. ***Gần đây trên mạng có một đề tài cực hot: #cách tán đổ con gái nhanh nhất# Weibo của nam thần kênh radio phát: @zain: Bạn gái nói “vừa nghe anh mở miệng nói chuyện là em muốn ngủ” là có ý gì? Ba năm sau, Nhan Tiêu nghe nhiều thành nghiện. Mỗi đêm cô đều đeo Headphone, nghe giọng nói quen thuộc trên radio chúc “ngủ ngon”. Sau này nghe được câu “ngủ ngon” đáp lại ngay bên tai, như chỉ có mình cô nghe thấy… Hóa ra trên thế giới này thật sự có một người như vậy, là thuốc gây nghiện nhưng cũng chỉ có nó mới chữa khỏi bệnh của bạn. ----- ???? "Mỗi ngày mở mắt ra nhìn thấy anh cùng ánh mặt trời, đó là mong ước của em trong tương lai" Nhan Tiêu 20 tuổi, bị mẹ bắt ép đi gặp mặt người vốn là bạn hàng xóm thuở còn mặc tã sau đó thì đã chuyển nhà đi từ rất lâu, mà hiển nhiên, cả hai đều đã chẳng còn mấy ấn tượng về nhau. Cô được mẹ quăng cho tấm ảnh một cậu nhóc còn đang đeo bỉm, ném vào bệnh viện chữa răng (dù răng không sao????), với thông tin duy nhất là tìm Hoắc bác sĩ. Vậy là Nhan Tiêu ngơ ngơ ngác ngác đi vào, tưởng chừng cũng sẽ gặp mặt cho có lệ rồi lại ngơ ngơ ngác ngác đi ra. Nhưng không phải. Bởi vì bác sĩ Hoắc lớn lên quả thật rất đẹp trai, không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng phong độ, lịch thiệp. Có điều, vấn đề chính không nằm ở đó. Vấn đề là bác sĩ Hoắc có một giọng nói trầm ấm rất hay, mà trùng hợp thay, đây lại là giọng nói mà Nhan Tiêu đã ngày đêm thương nhớ, 3 năm nay, hàng tối 11h đều nghe anh nói một câu chúc ngủ ngon mới an tâm yên giấc được. Hoắc Trạch Tích, nghề nghiệp chính là bác sĩ, nghề phụ là phát thanh viên, hàng đêm trên một kênh blog riêng, sẽ đọc một câu chuyện nhỏ. Kết thúc chương trình, anh thường nói một câu "Ngủ ngon". Trên weibo có vô số fan hâm mộ. Một trong số đó là nữ chính Nhan Tiêu của chúng ta. Nhận ra anh, Nhan Tiêu chưa từng có kinh nghiệm về tình yêu, lần đầu nếm mùi tương tư quyết định theo đuổi anh. Như húc phải tường. Bởi vì bác sĩ Hoắc ngoài mặt thân thiện, lịch thiệp, dễ gần, chu đáo bao nhiêu, thì con đường bước vào trái tim anh lại gian nan, khó khăn bấy nhiêu. Hai lần tỏ tỉnh thất bại, tưởng như đã là kết thúc. Nhưng sự cố xảy chân ngã tầng khiến Nhan Tiêu vừa phải nằm viện hơn 2 tháng vừa mang tiếng tự tử vì thất tình. Trong họa có phúc. Tin đồn lan đến tận tai bác sĩ Hoắc. Vậy là sự cố đó đã đồng thời mang đến cho Nhan Tiêu thêm một cơ hội gần hơn với Hoắc Trạch Tích. Để bác sĩ Hoắc tâm tư lãnh đạm nhận ra hóa ra anh cũng rất để tâm đến cô gái nhỏ. Và lần thứ 3 tỏ tình, như ông cha ta vẫn có câu nói "quá tam ba bận", Nhan Tiêu đã thành công, ôm được bác sĩ Hoắc của cô về nhà???? ???? Kì thật dù tên truyện là "Nghiện ngọt", nhưng cũng không quá ngọt ngào. Nhan Tiêu cũng ăn đủ đắng cay mới có được trái tim của người đàn ông cô yêu. Thậm chí có anh rồi, cô cũng suốt ngày lo được lo mất, xoắn xuýt không yên. Anh là mối tình đầu của cô, mà cô, lại không phải mối tình đầu của anh. Hoắc Trạch Tích từng yêu đương vài lần, mà sâu đậm nhất, là khi anh đi du học, quen biết và yêu đương sâu đậm với bạn gái, nhưng chia tay cũng vì người muốn ở lại, người về nước. Trải qua vài lần yêu đương, cũng không phải là do nhớ mãi không quên, chỉ là trái tim anh cũng chai lì dần, với tình yêu tự cảm thấy càng dần lãnh đạm. Chưa kể Nhan Tiêu còn quá trẻ. Hai lần đầu cô tỏ tình, khi đó cả hai mới quen nhau chưa được 1 tháng, anh còn cho rằng cô trẻ con bồng bột, không nghiêm túc, nên mới cự tuyệt. Về sau biết cô đã yêu thầm anh nhiều năm, anh mới dần mở lòng đón nhận cô. Hoắc Trạch Tích hơn Nhan Tiêu 5 tuổi. Cũng trải nghiệm nhiều hơn và trưởng thành hơn cô về nhiều mặt. Vốn hình mẫu bạn gái của anh là người đồng hành cùng anh, là người bạn đường có thể thấu hiểu và chín chắn như anh. Nhưng cuối cùng anh lại chọn Nhan Tiêu. Có lẽ, cũng không có lý do. Chỉ là, thích thì thích thôi. "Trong nháy mắt cảm thấy, cô vẫn là mẫu người mà anh cảm thấy khi trước, là cô bé, là tiểu công chúa, nhưng vậy thì có sao? Cô cần người bảo vệ, anh bảo vệ cô. Cô sợ bị vứt bỏ, anh tuyệt đối cho cô cảm giác an toàn. Cô không hiểu thế giới này có bao nhiêu lạnh lùng và thực tế, anh sẽ ngăn cản tất cả lại. Luôn có một người làm mình cam tâm vứt bỏ hết những nguyên tắc. "Không biết..." Giọng nói của anh vào ban đêm yên tĩnh như nước chảy, "Anh không biết bỏ rơi em." ???? Cá nhân mình nghĩ, hình mẫu nam nữ chính như trong truyện có lẽ là không được yêu thích lắm. Hoắc Trạch Tích không sạch tâm không sạch thân trước khi đến với Nhan Tiêu là thật. Cho dù yêu, anh cũng không phải mẫu bạn trai sủng bạn gái tận trời. Anh vẫn giữ nguyên tắc của mình. Chỉ là sẽ cố gắng thỏa hiệp vì cô hơn. Nhưng mình thấy, đó mới là thực tế cuộc sống. Tìm kiếm người bạn trai coi mình là trung tâm của vũ trụ, chẳng bằng tìm người đàn ông chịu vì mình mà nhân nhượng, xóa bỏ những giới hạn và thỏa hiệp với nguyên tắc hành xử của anh ấy, còn thực tế hơn. Về Nhan Tiêu, cũng như nhận định của Hoắc Trạch Tích khi mới quen biết, cô là dạng tiểu công chúa, tiểu thư quen được nuông chiều, ngây thơ đơn thuần, chưa hiểu việc đời. Mau nước mắt. Thiếu kinh nghiệm sống. Hoang mang trong tình yêu. Vậy nhưng, một phần lý do mà mình theo cuốn truyện này, cũng không thấy ác cảm với nữ chính, vì nói ra cũng hơi kì cục, nhưng mình như thấy lại bản thân thời trẻ trong một Nhan Tiêu 20 tuổi lần đầu sa chân vào tình yêu. Luôn bối rỗi, mâu thuẫn, không biết làm thế nào. Đặt người ta là trung tâm vũ trụ của mình. Buồn vui giận hờn đều chỉ xoay quanh người ấy. Lúc đau khổ cũng chẳng biết làm gì ngoài tự làm đau mình... Một lứa tuổi 20 yêu đương tràn đầy cảm xúc và nước mắt. Nhưng dù khóc nhiều, dù bỏ ra nhiều cảm xúc, cũng đừng ấm ức. Bởi vì "hãy khóc đi khi còn có thể". Đến lúc bạn 30 tuổi, trái tim trở nên chai lì, lý trí cầm trịch, ngoảnh đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy những cảm xúc đó có biết bao nhiêu đáng giá. ???? Nói chung, mình thấy phần đầu truyện tác giả viết ổn. Dễ thương, đáng yêu và cũng có chiều sâu cảm xúc. Nhưng phần cuối cá nhân mình đánh giá hơi đuối. Như cách tác giả xử lý khúc mắc giữa Nhan Tiêu và Hoắc Trạch Tích về bạn gái cũ của nam chính cảm thấy quá qua loa. Chúng ta hiểu Hoắc Trạch Tích không phải là người thích quay đầu nhìn vào quá khứ, không phải kiểu lưu luyến người hay chuyện đã qua, nhưng ít ra, tác giả cũng nên để cậu ấy thể hiện rõ hơn điều đó cho Nhan Tiêu và cho độc giả thấy thì sẽ tốt hơn. Dù vậy, bỏ qua những thiếu sót trên, mình cho rằng đây vẫn là một câu chuyện đọc được. Có ấm áp, có nước mắt, có ngọt ngào, có dễ thương. Dù chẳng xuất sắc nhưng có lẽ từ lâu chúng ta cũng học được cách biết thỏa mãn với những chất lượng truyện thường thường bậc trung như thế này. Vậy nên, vẫn là đề cử nha!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn) PDF của tác giả Hứa Sâm Nhiên nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nghiên Cứu Văn Bản Tiểu Thuyết Số Đỏ (Lại Nguyên Ân)
Tiểu thuyết Số đỏ của nhà văn Vũ Trọng Phụng được đăng lần đầu tiên trên tờ Hà Nội báo từ 7-10-1936 đến 20-1-1937, gồm 16 chương truyện. Đầu năm 1938, Số đỏ được Nhà in Lê Cường xuất bản thành sách riêng, gồm toàn bộ 20 chương. Từ đó tới nay, tiểu thuyết Số đỏ đã được tái bản hàng chục lần, được chuyển thể sang kịch, phim, được dịch in ở nước ngoài. Tuy nhiên, cùng với thời gian, vì nhiều nguyên nhân cả chủ quan lẫn khách quan, tác phẩm Số đỏ rơi vào tình trạng không toàn vẹn, có nhiều bản bị thiếu, một số bản khác gặp sai sót về câu văn, ngôn từ... Chính vì vậy, việc nghiên cứu, tìm hiểu từ văn bản gốc đến lý giải những thay đổi về văn bản sau này của tác phẩm nổi tiếng Số đỏ được giới nghiên cứu quan tâm chú ý. Mới đây nhất, NXB Văn hóa văn nghệ TPHCM giới thiệu ra mắt bạn đọc tác phẩm Nghiên cứu văn bản tiểu thuyết Số đỏ của nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân. Trong chuyên khảo này, nhà nghiên cứu Lại Nguyên Ân khảo sát đối chiếu 8 bản in sớm nhất tiểu thuyết Số đỏ, từ năm1936 đến 1987, cho thấy 2 nhánh văn bản Số đỏ biến chuyển ra sao theo thời gian xuất bản. Trong khi bản Số đỏ của NXB Minh Đức chịu ít biến động về kiểm duyệt nhưng lại chỉ được in 2 lần ở Hà Nội, thì bản Số đỏ của NXB Mai Lĩnh, từng bị kiểm duyệt cắt đi một số đoạn, lại được in nhiều lần hơn ở Hà Nội và Sài Gòn. Điều đáng nói là chính bản in này đã ảnh hưởng đậm nét trên văn bản các cuốn Số đỏ được in lại từ 1987 cho đến gần đây. Chuyên khảo này thuộc số ít ỏi các sách khảo sát văn bản học đối với văn chương quốc ngữ Việt Nam. Bằng thực nghiệm, tác giả nhận ra quy luật biến động văn bản chi phối cả văn học viết chứ không chỉ văn chương truyền miệng. Do vậy, hiện tượng này cần được tiếp cận thường xuyên hơn bởi cả giới xuất bản lẫn giới nghiên cứu ngữ văn.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nghiên Cứu Văn Bản Tiểu Thuyết Số Đỏ PDF của tác giả Lại Nguyên Ân nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.