Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Văn Thuyết

Thể loại: Cổ đại, tiên hiệp, ngôn tình. Edit: Yunchan Các cô nương đều tương tư đại sư huynh Mộ Sơ Lương của phái Không Thiền. Vừa tuổi trẻ tài cao, lại còn ôn nhu, nhã nhặn. Thế mà không hiểu sao Vân Khâm cứ cảm giác vị đại sư huynh này chẳng giống như trong lời đồn chút nào, không lẽ đây là đại sư huynh giả?! =__= *** Hệ liệt Mộ Thâm Viện của Hạnh Dao Vị Vãn: 1. Tỏa Hồn (Sở Khinh Tửu - Tô Tiện) 2. Văn Thuyết (Mộ Sơ Lương - Vân Khâm) 3. Vãn Thiền (Minh Khuynh - Yến Hạ) 4. Thu Sát (Quân Linh - Phó Nhiên/ tác giả đã drop) *** Edit: Yunchan  Trên núi tuyết gió lạnh thổi rít qua như dao cắt, một bóng người để lại bước chân nông sâu giữa nền tuyết trắng, chẳng biết qua bao lâu mới ngẩng đầu lên trong vùng hoang dã, nhìn sơn môn cao ngất ngưỡng ở cách đó không xa.  Không Thiền phái.  Vào mười năm trước, đây chính là đầu não của tông môn chính đạo, là danh môn đại phái nhất hô bá ứng, nhưng hôm nay, nó chỉ còn là một vùng ven nằm giữa núi tuyết bị người đời quên lãng.  Thình lình một cơn gió thổi thốc tới, màn tuyết lại vùi lấp tầm mắt một lần nữa, gió tuyết thổi quét qua khiến người nọ phải siết chặt mũ trùm đầu, cắn răng sải bước nhanh hơn, nhắm về hướng đại môn của Không Thiền phái cách đó không xa.  Người đang vượt qua cơn gió tuyết này là một thiếu nữ choàng chiếc áo khoác bằng da cừu trắng muốt, tuổi tầm mười lăm mười sáu, vì gấp gáp mà dáng vẻ vô cùng chật vật, môi tái nhợt và khô nẻ, đôi mắt vô thần nhìn thẳng tới trước, gương mặt vốn đẹp đẽ lộ ra chút tiều tụy, chỉ thả từng bước vô hồn.  Chẳng biết phải mất bao lâu, cái sơn môn dường như mãi mãi cũng không tới được ấy cuối cùng cũng xuất hiện ngay trước mắt.  Nhìn xuyên qua cánh cửa nọ là một bậc đá dài tít tắp, trên đó trải tuyết mỏng, bốn bề vắng lặng như tờ, chẳng có gì khác với con đường vừa mới đi qua.  Không Thiền phái tọa lạc trước mắt chỉ có vài tòa đại điện gác cao trống rỗng đứng sừng sững trên đỉnh núi, khó phát hiện ra chút hơi thở sự sống nào.  Thiếu nữ không khỏi thở dài một tiếng, nàng mệt mỏi ngã ngồi xuống đất, kề hai tay bị đông cứng lên mép hà hơi.  Nàng nhìn chằm chằm vào bậc thang dài không có điểm tận cùng, như đang do dự mình có nên đi tiếp hay không.  Gió tuyết dường như đã bớt đi đôi chút, trên đầu là ánh mặt trời chẳng mấy ấm áp, nhưng dưới nền tuyết trắng ánh mặt trời lại vô cùng chói mắt. Thiếu nữ hơi che mắt lại, đương lúc chần chừ thì chợt nghe cách đó không xa vọng tới một giọng nói: “Lạc đường à?”  Thiếu nữ nghe tiếng thì ngẩn ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn về hướng giọng nói, lúc này mới phát hiện đằng sau góc sơn môn là một tiểu cô nương. Cô nương nọ nom chỉ trạc mười hai mười ba tuổi, mặt mũi xinh xắn, phấn điêu ngọc mài. Nàng khoác một chiếc đạo bào rộng lùng nhùng càng làm nổi bật thân hình gầy gò nhỏ nhắn, ôm trong lòng một cây chổi còn cao hơn mình, dựa vào bên cạnh cửa, đôi mắt đen láy trong veo đang nhìn thiếu nữ kia một cách vô cảm.  Thiếu nữ lấy lại phản ứng rất nhanh, khẽ lắc đầu coi như trả lời.  Tiểu cô nương quét sân bèn hỏi tiếp: “Vậy là tới tìm người?”  Lúc này thiếu nữ mới gật đầu.  Tiểu cô nương gật đầu nghiêm túc, rồi ôm cây chổi bước tới trước mặt thiếu nữ, chìa tay ra với nàng.  Thiếu nữ sững sờ giây lát, sau đó mới đưa tay ra cho nàng đỡ mình dậy. Tiểu cô nương đỡ người dậy xong thì quay lưng bước dọc theo bậc thang trước mắt, nói mà không ngoái đầu lại: “Đi theo ta.”  Bề ngoài của nàng nhỏ nhắn đáng yêu, nhưng cách nói chuyện lại vô cùng đứng đắn, khá có phong thái của người từng trải, thiếu nữ nhìn nàng xách cái đạo bào rộng thùng thình sải bước nghiêm trang lên núi mà mọi khổ nhọc đều quên hết, lại mỉm cười tít mắt.  Thiếu nữ vội bước theo, giọng nhẹ nhàng: “Tên của tỷ là Hoa Tình, tới Không Thiền phái để bái sư theo lệnh của cha mẹ.”  Tiểu cô nương đi trước không lên tiếng đáp lại, cứ như đang nghiêm túc đánh nhau với vạt đạo bào không vừa người.  Thấy vậy Hoa Tình lại bước lên hai bước, tới trước mặt tiểu cô nương nọ, cất giọng hỏi tiếp: “Muội tên gì, là đệ tử của Không Thiền phái sao?”  “Ta à?” Tiểu cô nương nghe vậy thì lắc đầu đáp thờ ơ: “Không phải, ta chỉ là đệ tử tạp dịch thôi.”  “Tạp dịch?” Hoa Tình dừng chân lại, có vẻ không tin lắm.  Tiểu cô nương hất cằm về hướng bậc thang trước mắt, sau đó liếc Hoa Tình: “Ừ, toàn bộ đều do ta quét hết.” Nói rồi nàng kéo Hoa Tình qua, lẩm bẩm: “Ta mới quét xong, đừng làm dơ.”  Hoa Tình không ngờ sẽ nhận được câu trả lời thế này, chỉ biết “A” lên ngạc nhiên, sau đó đi đường cũng cẩn thận hơn rất nhiều, không để tuyết ven đường vẩy lên sơn đạo.  Sơn đạo này quá dài, mà tiểu cô nương có vẻ không thích nói chuyện nên không chủ động mở lời, Hoa Tình chỉ còn biết lủi thủi theo sau ngước mắt nhìn theo bóng lưng nàng, hai người đi được hồi lâu, cuối cùng cũng lên tới núi, tới khoảng sân trống mênh mông bên ngoài chính điện của Không Thiền phái.  Ở đây cũng vắng lặng như bên ngoài, tuy lầu cao khá nhiều nhưng chẳng có lấy một bóng người, tiểu cô nương như cũng đã quen với cảnh lạnh lẽo này nên trong giọng nói chẳng chút gợn sóng, chỉ thấp giọng hỏi: “Cô tìm ai?”  “Môn chủ Không Thiền phái, Mai Phương Viễn.”  Tiểu cô nương chỉ về phía đại điện đằng trước, nhướng mày nói: “Cô đi tới đó, tự động sẽ có người dẫn cô đi gặp môn chủ.”  “À.” Hoa Tình gật đầu một cái, hoang mang hỏi: “Muội không đi chung với tỷ sao?”  Tiểu cô nương lắc đầu: “Ta còn việc phải làm.”  Thấy tiểu cô nương nọ sắp đi mất, Hoa Tình phân vân chốc lát, cuối cùng gọi với theo: “Tiểu cô nương, muội tên gì?”  Tiểu cô nương đi được hai bước thì ngoái đầu lại, đáp: “Vân Khâm.”  “Còn nữa, đừng gọi ta là tiểu cô nương, ta với cô không hơn nhau bao nhiêu tuổi đâu.” Vân Khâm sửa lại vạt áo, nói với giọng rất là bất mãn: “Ta mười lăm tuổi rồi.”  Hoa Tình ngây ra giây lát như bị bất ngờ, đến khi muốn đổi lại cách xưng hô thì phát hiện Vân Khâm đã đi khá xa rồi, nàng mỉm cười nhìn theo bóng lưng của Vân Khâm, sau đó mới đi về hướng chính điện mà Vân Khâm chỉ.  *  Trong khi đó, sau khi rời khỏi khu vực chính điện, Vân Khâm ôm cây chổi to về lại chỗ ở của đệ tử.  Chỗ ở của đệ tử nằm ở phía tây của Không Thiền phái, vì trước đây Không Thiền phái có rất đông đệ tử nên nơi này có rất nhiều nhà, được chia thành ba khu trúc tùng mai, mỗi khu đều có chừng trăm căn nhà, nhưng hôm nay Không Thiền phái ít nhân khẩu nên những căn nhà này đều để trống.  Vân Khâm đi tới nơi ở của đệ tử, nhìn vô số khung cửa sổ tối om trống hoác xung quanh, tìm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của mình là gian ba mươi bốn chữ tùng.  Nàng đẩy cửa bước vào.  Trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và một cái ghế, trên tường treo vài bộ đạo bào sờn cũ, trên bàn đặt cái chai nhỏ cắm một nụ hoa mai trắng chưa nở.  Đóng cửa phòng lại xong, Vân Khâm lập tức cởi chiếc áo khoác không vừa người xuống, vóc dáng nàng gầy gò, làn da trắng trẻo khuất dưới lớp đạo bào trắng, cổ tay mảnh dẻ không giống với người quen làm lụng.  Nàng chọn một bộ đồ treo trên tường để thay vào, lúc này mới như nhớ ra điều gì, đảo mắt tìm trong phòng.  Chỉ lướt qua một cái, nàng đã nhìn thấy thứ quấn vải màu xám tro đặt ngang trên cửa sổ.  Thứ nọ trông như cây gậy, bị lớp vải tối màu bọc kín, không nhìn ra hình dáng của vật bên trong, Vân Khâm lấy vật đó khỏi cửa sổ rồi dựa nó vào góc tường, lẩm bẩm nói: “Hôm nay Không Thiền phái có người mới đến.”  “Có phải ngạc nhiên lắm không, nơi quỷ quái này mà cũng có người tìm tới.” Nàng cụp mắt về lại bàn, ngồi chống cằm, như đang chờ nụ mai trắng trong bình nở: “Người đó nói tới đây bái sư theo lệnh của cha mẹ, vậy là cuối cùng Không Thiền phái cũng có đệ tử mới rồi.”  Nói tới đây, Vân Khâm chợt bật cười, hàng mi mảnh nhướng lên một độ cong xinh xắn: “Thể nào Mai sư bá cũng vui lắm cho coi.”  Trong phòng yên tĩnh, ngoài nàng ra chẳng còn ai khác, nhưng nàng cứ như đang trò chuyện với ai đó: “Ở đây cũng được ba năm rồi, chúng ta cũng sắp phải đi, ngươi nói xem có đúng không?”  Nàng nói xong thì nghiêng đầu nhìn vào góc đặt cây gậy.  Nhưng trong góc trống trơn, chẳng có cây gậy nào cả.  Vân Khâm chẳng kinh ngạc chút nào, hướng mắt về cửa sổ, thấy bên ngoài cửa sổ có một nữ đệ tử Không Thiền phái đang đi ngang qua đây, nhìn thấy Vân Khâm trong phòng nàng ta cũng chỉ gật đầu qua loa, rồi cứ thế đi lướt qua.  Trong Không Thiền phái, tính cả chưởng môn, đệ tử và tạp dịch như nàng thì chưa vượt qua bảy người, trong bảy người này, trừ nàng và Mai sư bá ra thì cũng chỉ có đệ tử mới đi ngang qua đây là nữ.  Vân Khâm mỉm cười với nữ đệ tử nọ xong, đợi cho bóng người đi khuất mới thu nụ cười lại, vội vàng lôi cây gậy đã treo về lại cửa sổ từ lúc nào không hay, đặt cạch xuống bàn nói: “Ngươi thích ngắm Cận Sương sư tỷ lắm hả.”  Cây gậy nằm im trên bàn không rục rịch gì.  “Lần nào giáo huấn thì ngươi cũng giả chết.” Vân Khâm chọt chọt cây gậy, càm ràm: “Ngươi là đồ kiếm lưu manh.” Nàng ngừng lại, nghĩ ngợi một chút rồi bồi thêm: “Chẳng biết ai dạy ngươi ra cái dạng này nữa.”  Vân Khâm nói tới đây thì suy nghĩ lại dần bay xa, hồi lâu sau nàng mới hoàn hồn lại, thấp giọng nói: “Đệ tử mới tới cũng là một tiểu cô nương, cô ấy lớn hơn ta không bao nhiêu, còn rất xinh đẹp, nhìn rõ ràng là một đại gia khuê tú, không hiểu sao lại tới Không Thiền phái này chịu khổ nữa.”  Nàng nói xong thì nhìn một cái, cây gậy kia đã lỉnh khỏi cái bàn, nhưng chẳng mấy chốc Vân Khâm đã tìm thấy nó ở cạnh cửa.  “…” Nàng nhấc cây gậy đó lên, lắc đầu nói: “Không được ra ngoài, cũng không được nhìn cô nương kia, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây cho ta.”  Cây gậy bay vọt khỏi tay Vân Khâm như một làn khói, treo mình về tường.  Vân Khâm cười ngất, lúc này mới mở miệng nói: “Ngày mai sẽ mang ngươi đi nhìn cô ấy một chút.”  Trời đã trở tối, những việc Vân Khâm muốn làm cũng đã làm xong cả rồi, ăn qua loa ít thứ xong thì ôm chăn đi ngủ, mãi tới rạng sáng hôm sau.  Vân Khâm bị hàng loạt tiếng động “Lạch cạch” đánh thức, nàng dụi mắt ngồi dậy thì phát hiện cây gậy vốn treo nghiêm chỉnh trên tường bây giờ lại đứng ở trước giường, gõ vào mép giường cộp cộp.  Vân Khâm dụi mắt tóm cây gậy ném vào góc, sau đó ném chăn qua trùm nó lại.  Đợi tới khi thay áo xong Vân Khâm mới đào cây gậy ra khỏi chăn, xốc lại tinh thần nói: “Đi thôi, mang ngươi ra ngoài ngắm thử.”  Nàng bẻ gãy cán gỗ trên cây chổi, rồi lấy cây gây bọc vải tối màu thay vào đó, ngụy trang thành một cây chổi bình thường, xong xuôi mới xách nó ra ngoài. Suốt đường đi không nói gì, chẳng mấy mà Vân Khâm đã tới khoảng sân rộng của Không Thiền phái, khoảng sân bình thường trống hươ trông hoác, hôm nay lại có một người đang múa kiếm.  Không Thiền phái quanh năm phủ tuyết trắng, rét lạnh vô cùng, mà Không Thiên phái ngoài nàng ra thì sáu người còn lại kể cả tông chủ môn chủ đều thà ở trong nội điện trầm tư tu luyện còn hơn là ra ngoài luyện kiếm, người có tinh thần ra ngoài luyện kiếm vào những ngày tuyết rơi thế này cũng chỉ có đệ tử mới mà thôi.  Vân Khâm bước đến gần, quả nhiên thấy người luyện kiếm chính là thiếu nữ tên Hoa Tình mới tới hôm qua.  Hoa Tình có lẽ đã gia nhập Không Thiền phái, thứ nàng mặc là đồng phục trắng của đệ tử Không Thiền phái, múa kiếm một cách linh hoạt kỳ ảo, nhìn thật đẹp, Vân Khâm xách gậy đứng nhìn hồi lâu, cuối cùng Hoa Tình mới dừng tay, ngoái đầu lại mỉm cười với Vân Khâm.  Vân Khâm không ngờ nàng sẽ chú ý tới mình, thấy đối phương chào hỏi cũng đành phải gật nhẹ đầu.  Chẳng qua Vân Khâm không ngờ rằng, cây gậy đó cứ như xem Hoa Tình luyện kiếm tới phát nghiện, ngày hôm sau cũng gõ đầu giường Vân Khâm như phát rồ, mãnh liệt biểu đạt nguyện vọng muốn ra ngoài của mình.  Vì vậy Vân Khâm lại ngụy trang nó thành một cái cán chổi để nhìn người ta luyện kiếm.  Cứ tưởng đâu Hoa Tình là người mới nên mới luyện kiếm sáng giữa trời tuyết, Vân Khâm ngỡ rằng chỉ nhìn thêm vài ngày thì chẳng cần tới nữa, nhưng không ngờ Hoa Tình lại luyện suốt một tháng ròng. Trong thời gian này Vân Khâm cũng rảnh chẳng có việc gì làm, nên chiều ý cây gậy kia tới xem luyện kiếm mỗi ngày, tuy nàng và Hoa Tình không trao đổi với nhau, nhưng luôn nhìn nhau, hoặc mỉm cười hoặc vẫy tay, qua vài lần lui tới cũng bắt đầu quen thuộc.  Nhưng hôm nay, Hoa Tình luyện kiếm xong thì không thu kiếm rồi ra về như trước, mà sau một hồi do dự lại mím môi bước lại gần Vân Khâm.  Vân Khâm không cử động, chỉ nhìn chằm chằm Hoa Tình đang đi về hướng này, không biết nàng muốn làm gì.  Hoa Tình đến gần Vân Khâm rồi mới mỉm cười một tiếng, kéo Vân Khâm tới cạnh bậc thang ngồi, hai người hàn huyên mấy câu nàng mới thử dọ lời: “Ta thấy ngày nào muội cũng tới đây nhìn ta luyện kiếm, có phải thật ra muội… cũng rất muốn tu luyện không?”  “…” Vân Khâm cau mày, không ngờ được Hoa Tình lại nghĩ tới chuyện này.  Hoa Tình thấy Vân Khâm không đáp thì nghĩ rằng mình đoán đúng, bèn nói tiếp: “Ta nghe chưởng môn nói muội ở Không Thiền phái làm tạp dịch ba năm rồi, nếu muội muốn tu luyện thì tại sao không bái nhập Không Thiền phái tu hành?”  Vân Khâm nghe câu hỏi của Hoa Tình mới vỡ lẽ thiếu nữ trước mắt đang muốn nói tới điều gì.  Ánh mắt nàng có một thoáng rối rắm, giọng cũng nhỏ xuống, lắc đầu đáp: “Cô hiểu lầm rồi, ta không muốn tu luyện, cũng không muốn bái nhập Không Thiền phái.”    Mời các bạn đón đọc Văn Thuyết của tác giả Hạnh Dao Vị Vãn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trầm Nguyệt Chi Thược
“Phạm thống, đại biểu thanh niên tốt của thế hệ mới, bởi vì bị một con chồn cái nguyền rủa cho nên nói ra mười câu có chín câu sẽ xuất hiện tình huống từ ngữ đảo lộn…” “Lấy về đi viết lại.” “Phạm thống, một thầy bói có thiên phú dị bẩm, bởi vì bị nguyền rủa bởi một nữ nhân do không cam tâm khi bị gọi là dì, nói ra mười câu có chín câu sẽ xuất hiện tình huống từ ngữ đảo lộn…” “Bản thân cô xem rồi không thấy đỏ mặt sao?” “Phạm Thống, một người tự dưng chết một cách khó hiểu, còn mang theo nguyền rủa của kiếp trước bị hút đến thế giới khác, ở thế giới kỳ lạ chết rồi lại sống sống rồi lại chết chết rồi vẫn có thể sống lại này, hắn nên sinh tồn thế nào? Hắn có thể trở thành anh hùng không? Kỳ thực sứ mệnh của hắn là cứu vớt thế giới này?” “Đừng lấy vọng tưởng của cô ra viết.” “Phạm Thống… Tôi không viết nữa! Vì sao muốn tôi tự giới thiệu! Loại công việc này có liên quan gì đến tôi đâu chứ!” … Thân là một tên dân thường Phạm Thống, chưa từng nghĩ tới vừa tỉnh lại đã đến thế giới khác, còn bị tuyên bố đã chết. Muốn sống thật tốt ở thế giới mới, ngoại trừ học tập mọi thứ ở đây, và phải nghĩ cách giảm thấp tỉ lệ tử vong của mình, còn phải quản cái miệng bị nguyền rủa khó nói ra lời đàng hoàng kia, lấy việc kinh doanh các mối quan hệ của hắn, kết thêm nhiều bạn có thể dựa dẫm. Mặc dù mọi thứ đều xảy ra một cách rất không hợp lý, nhưng xảy ra thì đã xảy ra rồi, cho nên vẫn là nhận mệnh đi —- Phạm Thống quyết định lấy thái độ lạc quan của hắn đối mặt với mọi thứ, dũng cảm tích cực đối mặt với cuộc sống sau khi chết của hắn, dùng thành ý của hắn đánh động lòng của bạn bè! “Ba tôi nói, nam nhân chính là phải ngược đãi thật tốt bạn của mình, làm cho bọn họ khóc lóc suốt ngày.” “… Tôi có thể tuyệt giao với cậu không? Phạm Thống.” *** Từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống vui vẻ hạnh phúc? Giống như cơn gió tự do không gì ràng buộc, bạn vĩnh viễn không bắt được đuôi của hắn, cũng không lần được hành tung của hắn -- Ở Tây Phương Thành, đây là cách nói dùng để hình dung người đàn ông phiêu bạc bất định, có lẽ còn mang chút ý thơ, có một số người thậm chí còn cảm thấy có chút lãng mạn... Nhưng khi những từ hình dung này dùng ở trên người Englar thiếu đế Tây Phương Thành, trên cơ bản, có lẽ chẳng ai cười nổi. Từ khi Phạm Thống lần nữa trở lại Huyễn Thế, phiền não lớn nhất hàng ngày của Narsi chính là bước vào thư phòng không nhìn thấy cái người đáng lẽ phải ở trong. "Englar?..." Không ở trong thư phòng, sự vụ chất đống trên bàn đang chờ xử lý, đây chỉ là bước đầu tiên. Tiếp đến hắn nhất định sẽ nhìn thấy trước bàn có đè một tờ giấy, lần nào nội dung trên tờ giấy cũng na ná nhau. "Narsi: Ta đến Đông Phương Thành tìm Phạm Thống chơi đây, giúp ta xử lý công văn một chút nhé." Mặc dù tờ giấy viết bằng bút lông không có ký tên, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm, Narsi có thể trực tiếp phán đoán đây là của Nguyệt Thoái viết. Nhớ hồi đó khi một nhóm thần tử mới nhậm chức nhìn thấy Nguyệt Thoái cầm bút lông viết chữ, còn kinh hoàng gào rú bởi vì người lãnh đạo tối cao của nước mình vậy mà sử dụng công cụ viết chữ của Đông Phương Thành, cho đây là chuyện lớn, bởi thế khuyên can một thôi một hồi, mà bây giờ... hoàng đế chỉ cần chịu ngoan ngoãn ngồi ở trong hoàng cung đã là may lắm rồi, chẳng còn ai bận tâm đến vấn đề bút lông với chả bút lông nữa. Hơn nữa, cho dù Nguyệt Thoái không dùng bút lông, chữ viết Tây Phương Thành tệ lậu của cậu vẫn là một khuyết điểm còn nghiêm trọng hơn cả bút lông. "Sao lại đi tìm Phạm Thống nữa hả!" Mấy tờ giấy này cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần, Narsi đều sẽ tức tối, hơn nữa cục tức vẫn còn tích lũy dài dài trong suốt một ngày, gia tăng với tốc độ chóng mặt. Trước đây đoàn trưởng lão can thiệp chính trị nghiêm trọng, sau khi tất cả trưởng lão đều bị hắn tiêu diệt, liền xuất hiện vấn đề thiếu hụt quan chức hàng loạt, lâm thời chọn ra có tốt có xấu, qua một thời gian lại phải đổi đi phần lớn. Những sự vụ này đều qua tay hắn xử lý, Nguyệt Thoái dưới tình huống không hiểu rõ tiền nhân hậu quả, nếu thật muốn xử lý cũng khó khăn, cuối cùng diễn biến thành tình trạng bỏ mặc. Ở phương diện nào đó mà nói, đây có thể coi như là Narsi tự làm tự chịu. Dù sao chỉ cần Nguyệt Thoái không ở đây, tiếp đến chính là bắt đầu cuộc thử thách khả năng chịu đựng của hắn. Dưới tình huống thể chế chính vụ vẫn chưa kiến lập hoàn toàn, công văn đưa lên cũng thường lộn xộn, có mấy chuyện vụn vặn vốn không nên đưa cho hoàng đế, chỉ việc lựa ra thôi đã tốn một đống thời gian. "Ngay cả soạn danh sách nhân viên tham dự nghi thức cũng để cho hoàng đế nghĩ! Người phía dưới làm ăn kiểu gì vậy!" Mời các bạn đón đọc Trầm Nguyệt Chi Thược của tác giả Thủy Tuyền.
Thịnh Đường Vô Yêu
Cố Duệ là một nhà khảo cổ học xinh đẹp mạnh mẽ mang tính tình của những cô gái thời hiện đại. Trên đường đi làm về thì bỗng nhiên cô lại bị hút vào không gian xuyên ngược về thời cổ đại nhà Đường.  Nhưng lại trái ngang khi ngày đầu tiên cô xuyên qua lại bị ép phải lên kiệu hoa xuất giá, không những vậy trên đường đi cô còn gặp phải một nữ quỹ vô cùng đáng sợ ở thôn trang và cũng phải trãi qua nhiều chuyện khiến cô nhớ mãi không quên và còn được gặp những con người kỳ lạ.... Lão sư phụ: “Cô gái, sao trên đời này lại có một người có cốt cách hoàn mỹ, mệnh cách cao quý, không có yêu ma nào có thể nhập vào được như vậy.” Cố Duệ: “Nói tiếng người giùm đi.” Lão sư phụ: “Mạng của cô “cứng” lắm nên hãy bước lên trước và trừ tà đi!” *** Trong một ngọn núi sâu trong Kiếm Nam đạo, một đám hắc y nhân dáng vẻ thướt tha đứng trước lối vào ngọn núi, trong tay một mỹ nhân có Bát Xỉ Luân Bàn đang lơ lửng, tám cây châm phía trước đang xoay tròn với tốc độ chóng mặt. “Khí địa mạch quá hỗn loạn, xem ra nguồn căn thiên tượng dị động của Phạm Dương hai năm trước chính là ở đây.” Bọn họ tiến vào trong núi, phát hiện bên trong có một cái hồ cực lớn...  “Đã dò xét rồi.” Người phụ nữ nhìn hồ nước yên tĩnh, tự mình lẩm bẩm: “Là ai đã ra tay mạnh như vậy, thay đổi nước cả hồ, loại thuật pháp này...” Người phía sau đều hít một hơi. ... Mời các bạn đón đọc Thịnh Đường Vô Yêu của tác giả Thương Lan Chỉ Qua.
Pokemon no Teiju
Trời xanh bích thảo ở giữa bay lượn giương cánh Altaria Hoang nguyên sa mạc bên trên kiệt ngạo cuồng dã Mightyena, Ánh trăng rừng cây hạ xuyên thẳng qua xước ảnh Darkrai, Vách núi cheo leo trong uống gió nuốt sương mù Mismagius, Hạo hãn uông dương dưới đáy bóng chồng mà qua Gyarados, Biển mây trên đỉnh núi ngạo nghễ cô lập Slaking, Ninetales, Milotic, Starmie, Gallade, Cresselia. . . Tại cái này kỳ huyễn sáng chói, kỳ quái thế giới, Teiju từ Fallarbor Town đi ra, bằng vào tự thân trí tuệ cùng vận khí, hướng về mộng tưởng không ngừng khởi xướng leo lên *** Cảm tạ mọi người một đường làm bạn. Chính văn mặc dù nhưng đã kết thúc, nhưng Teiju lộ còn rất dài, hắn hội kết hôn, sinh con, có được hoàn chỉnh gia đình, chỉ bất quá những này liền để cho mọi người mặc sức tưởng tượng. Lời trong lòng, rất không nỡ hoàn tất... Có lẽ có thiếu hụt, có lẽ có độc điểm, nhưng bất kể nói thế nào, Teiju bồi bạn hai ta năm, ta tự tay để hắn từ một cái bắt giữ thiếu niên biến thành vị thứ nhất Fairy Thiên Vương, trong lúc đó hồi ức nhiều lắm. Tại Chương 851: Thời không khe hở hình tượng một chương bên trong, Ta miêu tả cùng thời không song song Lysandre đối chiến thần bí Trainer, nhưng thật ra là ta sớm định ra hạ quyển sách nhân vật chính, Ta muốn thông qua Team Rainbow Rocket đem hai quyển sách liên động, muốn cho Teiju thân ảnh, Pokémon tại sách mới bên trong xuất hiện. ... Mời các bạn đón đọc Pokemon no Teiju của tác giả Khinh Tuyền Lưu Hưởng.
Nho Đạo Chí Thánh
Đây là thế giới mà người đọc sách nắm giữ lực lượng của thiên địa. Trong thân có tài khí, thơ cũng có thể giết địch, từ có thể diệt quân, văn chương bình thiên hạ. Tú tài nhấc bút, chỉ thượng đàm binh, Cử nhân giết địch, xuất khẩu thành thơ, Tiến sĩ giận dữ, thần thương thiệt kiếm. Thánh nhân giá lâm, dùng ngòi bút làm vũ khí, có thể phạt người, có thể phê phán thiên tử vô đạo, dùng sức một người địch cả nước. Lúc này, Thánh viện lũng đoạn văn vị, vua nắm giữ quan chức, mười nước tranh chấp, Man tộc thèm thuồng, Yêu tộc làm loạn. Lúc này, không có thơ Đường rầm rộ, không có từ Tống cường thịnh, không có văn chương cách tân, đã trăm năm không có vị Thánh mới. Một con cháu bần hàn không có tiếng tăm gì, sau khi bị đập đầu, cắp thơ từ truyền thế, viết kinh thánh văn chương, đạp vào con đường Chí Thánh. *** Thánh Nguyên Đại lục, Cảnh quốc, Giang Châu, Đại Nguyên phủ, Tế huyện. Bầu trời xanh biếc, ánh nắng tươi sáng, chim chóc kêu hót vui đùa, sau cơn mưa đêm qua trên mặt đất rơi đầy những lá cây cùng cánh hoa, xuân ý dồi dào. Cả người Phương Vận lạnh run khiến hắn bừng tỉnh dậy, mờ mịt mở mắt quan sát xung quanh. Phương Vận phát hiện mình đang nằm trên một bàn đá xanh trong một con hẻm nhỏ, mắt đất thì ướt nhẹp. Hắn vội vàng vịn tường đứng lên, đồng thời cảm thấy toàn thân đau nhức.nóng hừng hực. “Ta nhớ rõ ràng thư viện bị cháy, sau đó ta nhảy lầu chạy trốn, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này? Đây là nơi nào?" Phương Vận nghi hoặc nghĩ thầm. Đôi mắt Phương Vận chợt phát hiện ra quần áo trên người mình cũng không đúng, sau khi cúi đầu xem liền sợ hãi cực kỳ, không ngờ trên người mình lại đang mặc áo vải thô của thời cổ đại, trên quần áo dính nước bùn và vết máu, cánh tay của mình lại còn vừa dài vừa nhỏ. Phương Vận cúi đầu nhìn xuống một vũng nước nhỏ ở bên cạnh, vũng nước phản chiếu ra gương mặt của hắn. “Đây không phải là hình dáng của mình lúc mới mười bốn, mười lăm tuổi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Nho Đạo Chí Thánh của tác giả Vĩnh Hằng Chi Hỏa.