Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Là Bóng Hay Là Hình - Fyodor Mikhailovich Dostoevsky

Trong một bức thư gởi cho Mikhail, một người anh, vào tháng 11.1845. Dostoievki đã viết: “Tôi tin là tiếng tăm của tôi đã lên đến tột đỉnh”. Lời ấy biểu lộ niềm kiêu hãnh của một nhân tài tự nhìn rõ vóc dáng lớn lao của mình đang vươn cao trên vòm trời văn hóa quê hương: nước Nga, vào lúc mà nền văn học già nua đang kỳ phát khởi lạ lùng của những công trình trường thiên bất hủ, thế kỷ thứ 19 và đầu thế kỷ thứ 20: những công trình đã mô tả kiếp người khắc khoải trong đa mang tâm sự, lao đao trong xã hội trầm luân. Niềm kiêu hãnh của Dostoievski giá trị như một lời tiên tri, vì dù rằng khi vừa ra đời, tác phẩm “Là Bóng hay là Hình” đã không được giới phê bình niềm nỡ đón mừng, thì càng về sau, tác phẩm này, và nói chung văn nghiệp của Dostoievski, càng được văn giới Nga, Âu Châu, và cả thế giới ân cần ngưỡng mộ. Được xuất bản vào năm 1846, “là bóng hay là hình” vẫn là hình ảnh con người trong trong cái nhìn lạ lùng của Dostoiesvski, ném ánh mắt tinh tế vào tận nẻo thâm cùng của tâm hồn con người, những tâm hồn độc đáo, bất thường, bệnh hoạn. Golyadkin, nhân vật của câu chuyện, và “cái bóng sống thực” của y, cho ta thấy sự hoảng hốt ngỡ ngàng của con người về chính mình: rất gần mà rất xa, thân thiết mà hận thù, thật một mà quả hai, rất hai nhưng chỉ là một. Nhưng mỗi chàng Golyadkin là một mẫu người: Nếu Golyadkin là một tích lũy của những dồn nén ẩn ức, thì Golyadkin hai là sự giải tỏa những ẩn ức dồn nén đó: nếu Golyadkin một là con người trong sạch (theo cái nghĩa gần như sơ khai, nguyên thủy) thì Golyadkin hai là một người tạo ra bởi những giả dối của xã hội văn minh. Và tâm hồn què quặt của Golyadkin là bãi chiến, là sự giằng co giữa hai con người đó. Nhưng trong cuộc chiến này không bên nào có thể tiêu diệt hoàn toàn đối thủ của mình. Không phải chỉ Dostoievski là người duy nhất mô tả tâm lý bằng phường cách quái lạ này, trong câu chuyện chập chờn, không hề có một phân định giữa ảo tưởng và thực tế, chập chờn như những giấc ngủ mê sảng của Golyadkin, nhưng nhân vật của ông có một sắc thái riêng, vừa huyền hoặc, vừa triết lý. Nhân vật William Wilson của Poe chẳng hạn, không thể hòa hợp với cái “bóng sống” của mình như Golyadkin, đến như những nhân vật Jekyll và Hyde của Stevenson thì lại quá cách biệt, xa xôi. Giới thiệu tác phẩm “là bóng hay là hình” qua Việt ngữ, chúng tôi hy vọng đã mở được một cánh cửa theo một phương vị thích hợp, để từ đó độc giả Việt Nam có thể nhìn được một mẫu hương sắc và tiêu biểu nhất cho một cánh rừng bao la: văn nghiệp Dostoievski. Chúng tôi cũng tiếc là đã phải dịch tác phẩm này căn cứ trên bản Anh ngữ của Andrew R. Mac Andrew, do đó dầu đã cố gắng dịch sát vẫn khó có thể tránh được một khoảng cách với nguyên tác Nga ngữ, một ngôn ngữ mà người Nga vẫn tự hào là gồm đủ nét hùng vĩ của tiếng Anh, diễm lệ của tiếng Pháp, âm điệu của tiếng Ý và quý phái của tiếng Tây Ban Nha. *** Cũng đã ngót tám giờ sáng lúc Yakov Petrovich Golyadkin, một viên chức nhà nước cấp nhỏ thức giấc sau một giấc ngủ khá lâu. Chàng ngáp dài, duỗi mình rồi cuối cùng mở mắt ra. Chàng nằm bất động trên giường trong vài phút, như chưa biết là mình đã thức hay vẫn còn đang ngủ, và những gì chung quanh là thật hay chỉ là nhũng giấc mơ lộn xộn kéo dài. Tuy nhiên chàng cũng nhận ra ngay là chàng đang trở về với cái cảm giác hàng ngày rõ ràng minh bạch hơn. Chàng nhận ra bức tường xanh rêu dơ bẩn, đầy bồ hóng và bụi bậm trong căn phòng, những ngăn tủ và bàn ghế bằng gỗ đào hoa, chiếc ghế nệm dài phủ vải dầu đỏ có hoa xanh, và cuối cùng bộ đồ chàng đã vội vã cởi ra đêm trước nằm một đống nhàu nát trên ghế. Sau hết cái u ám ảm đạm của một ngày mùa thu qua khung cửa sổ xanh xao hắt vào trong phòng chàng khó chịu đến nỗi Golyadkin không thể không biết là chàng không còn ở trong một nơi huy hoàng đầy sữa và mật nữa, mà đang ở trong một phòng trên lầu tư của tòa nhà khá lớn trên đường Six Shop ở Petersburg. Nhận ra điều đó, chàng rùng mình nhắm mắt lại, như là tiếc nuối giấc mơ đã mất và đang cố tìm lại nó trong một thoáng. Nhưng một phút sau chàng nhảy ra khỏi giường, như vừa nghĩ ra được điều gì tự nãy giờ những tư tưởng rải rác, chưa kiểm soát được của chàng còn đang tìm kiếm. Đứng dậy rồi, chàng bước đến bên chiếc gương soi nhỏ trên ngăn tủ. Dầu vẻ mặt ngái ngủ với đôi lông mày thưa thớt của chàng phản chiếu trong gương không có gì quyến rũ, chàng vẫn có vẻ hài lòng. Chàng nói thầm: “Nếu hôm nay không phải là ngày tốt, hoặc có gì không đẹp xảy đến cho mình, chẳng hạn như bỗng nhiên nổi lên một cái nhọt, hay gì gì đó... ồ, mọi sự rồi sẽ tốt đẹp hết mà”. Bằng lòng với ý nghĩ đó, chàng đặt gương soi vào chỗ cũ. Và dầu đang mặc đồ ngủ, chàng cũng chồm ra khỏi cửa sổ, chăm chăm nhìn ra sân trước mặt. Hình như chàng đã tìm ra được điều gì đó, vì trông mặt chàng sáng lên với nét tự mãn. Rồi Golyadkin nhìn ra đằng sau bức tường ngăn, nơi phòng của Petrushka, tên giúp việc của chàng. Thấy Petrushka không có đấy, chàng nhón gót chạy đến bàn, mở hộc bàn, lục lọi và đem ra một chiếc túi màu xanh đã sờn nhét dưới một mớ giấy tờ đã ngã màu và vài thứ đồ lặt vặt khác. Chàng cẩn thận mở túi nhìn vào. Một mớ tiền xanh, đỏ đủ màu. Golyadkin mỉm cười, đặt chiếc túi mở trên bàn và xoa tay sung sướng. Rồi chàng đổ mớ tiền ra ngoài, và là lần thứ một trăm từ ngày hôm kia, chàng đếm tiền, trang trọng giữ từng tờ giữa ngón trỏ và ngón cái. “Bảy trăm năm chục roubles tiền giấy” chàng nói, nửa thì thầm “Một món tiền đáng kể” giọng chàng run lên vì sung sướng “Ai cũng muốn được chừng này tiền. Mình chưa gặp người nào cho là món tiền thế này là vô giá trị. Có tiền thế này... mua tiên cũng được... nhưng thằng Petrushka đâu rồi kìa?”. Chàng nhìn qua vách lần nữa. Petrushka vẫn không có đấy, nhưng ấm nước đang thở phì phò giận dữ trên sàn, như muốn nói gì đó với Golyadkin bằng cái ngôn ngữ phức tạp của nó, chẳng hạn: “Ông nhắc tôi ra đi, tôi sôi đây. Tôi sẵn sàng rồi đây”. “Thằng khốn Petrushka trốn đâu rồi?” - Golyadkin nghĩ - “Cái con vật lười biếng đó cũng đủ khiến người ta điên lên được”. Chàng giận dữ bước ra lối ra vào dẫn đến sân. Mở cánh cửa cuối lối đi, chàng thấy gã người làm đứng giữa một đám gia nhân khác. Petrushka đang hùng hồn gì đó, và cả bọn đang lắng tai nghe. Golyadkin tỏ vẻ không thích đề tài câu chuyện hay việc đang xảy ra. Chàng bực bội ra lệnh cho Petrushka trở vào. Bước vào phòng, chàng nghĩ: “Thằng cục súc đó có thể làm bất cứ việc gì với nửa kopeck, ngay cả bán chủ của nó đi. Dám chắc là nó cũng đã bán mình với giá không đầy một kopeck rồi...” Chàng hỏi. - Chuyện gì vậy? - Họ đang phát đồ cho người làm, thưa ông. - Mặc vào rồi đến đây. Petrushka mặc bộ đồ vào, cười ngu ngốc, bước vào trong phòng chủ. Trông nó thật kỳ cục: mặc bộ đồ xanh viền chỉ vàng, rõ ràng là cắt cho người cao hơn nó cả thước, trên tay cầm một cái nón cũng viền chỉ vàng với lông chim, bên sườn lủng lẳng một thanh gươm bao da, nhưng lại đi chân đất giống ở nhà. Golyadkin quan sát Petrushka, coi bộ vừa ý. Trông thì biết ngay là bộ đồ được mướn để dành cho một dịp nghiêm trọng đặc biệt nào đó. Trong khi đó Petrushka cũng nhìn chủ với vẻ chờ đợi khiến Golyadkin đâm ra bối rối. Chàng hỏi : - Sao, có xe chưa? - Xe có đây rồi, thưa ông. - Trọn ngày? - Vâng, và khoảng 25 roubles. - Còn giày? Họ mang tới chưa? - Thưa rồi. - Đồ ngốc! Mày không nói: “Thưa ông, họ đã đem đến rồi” được sao? Mang đến đây! Golyadkin hài lòng thấy đôi giày vừa vặn. Chàng sai Petrushka đem nước nóng để rửa mặt và cạo râu, cùng mang trà lại. Chàng cạo râu rất kỹ, nhắp vài ngụm trà, và mặc đồ. Chàng mặc chiếc quần mới vào, cùng một sơ-mi gắn nút đồng, thêm một áo chẽn có những bông sáng trông rất bắt mắt. Chàng thắt chiếc cà-vạt lụa đủ màu và sau cùng khoác bộ lễ phục mới, chải cẩn thận. Lúc mặc đồ, thỉnh thoảng chàng nhìn xuống đôi giày một cách trìu mến, và nhấc chân lên như chiêm ngưỡng kiểu giày, thì thầm gật gù tự tán thưởng mình. Sáng nay thật sự chàng không để ý đến điều gì khác, không cảm nhận thấy những cái nhăn mặt cùng nụ cười mỉa mai của Petrushka khi giúp chàng thay y phục. Khi đã mặc đồ xong và sẵn sàng rồi, Golyadkin bỏ bọc tiền vào túi nhìn Petrushka lúc đó cũng đã mang giày xong. Không còn gì khác, Golyadkin háo hức bước xuống lầu. Một cỗ xe màu xanh nhạt có tay bọc chạy đến bậc cửa trong tiếng leng keng. Petrushka nháy mắt với gã đánh xe, với những người đi đường rồi đỡ chủ lên xe, và như để khỏi phải phá lên cười một cách ngu ngốc, y la lớn “chạy” và nhảy lên bậc xe. Chiếc xe leng keng ồn ào chạy về hướng đại lộ Nevsky. Lúc xe chạy ra khỏi cổng, Golyadkin xoa hai tay mạnh vào nhau, bật cười giống như một tên ba trợn đang vui sướng vì vừa chơi khăm được ai. Nhưng cái bộ tịch vui vẻ đó mất ngay. Gương mặt Golyadkin có vẻ khác lạ. Không kể gì thời tiết xấu và ướt át, chàng hạ cửa xe xuống, quan sát người đi đường. Mỗi khi thấy ai nhìn chàng lại làm bộ nghiêm nghị. Khi xe rẽ từ đường Liteinaya đến đại lộ Nevsky, Golyadkin giật mình, có vẻ khó chịu như bị ai dẫm lên chân, và chàng chui vào trong xe coi bộ sợ hãi. Điều làm chàng khó chịu đó là chàng bắt gặp tia mắt của hai viên chức cùng làm một sở với chàng. Golyadkin thấy họ có vẻ ngạc nhiên khi thấy một đồng sự như vậy, có người còn chỉ vào chàng. Rồi Golyadkin tưởng như người kia gọi mình. Nhưng tiếng gọi loãng mất trên đường, nên chàng làm ngơ không trả lời. Chàng nghĩ : “Mấy thằng con nít ngu, đi xe này có gì lạ đâu? Cần xe thì thuê, đâu có gì vô lý? Bọn con nít bẩn thỉu đáng ăn roi. Chúng nó chỉ biết vừa lãnh lương vừa nghĩ đến các trò chơi thôi. Mình có thể cho chúng nó biết như vậy, nhưng có gì đâu mà phải...”. Tư tưởng của chàng bị ngắt ngang. Chàng há hốc mồm, sợ hãi. Một cặp song mã giống Kazan kéo một cỗ xe sáng loảng đang vượt qua chàng ở bên phải. Người ngồi trong xe tình cờ thấy được Golyadkin khi chàng vô ý thò mặt ra ngoài xe, và có vẻ ngạc nhiên, cố chồm ra ngoài để nhìn vào trong góc tối nơi người hùng của chúng ta đang co ro. Đó là Andrei Filipovich, trưởng phòng của Golyadkin, nơi chàng làm việc với chức phụ tá cho viên thư ký trưởng. Thấy Andrei Filipovich đã nhận ra mình, bắt gặp cặp mắt tròn xoe của ông ta, và hết chỗ trốn, Golyadkin vô cùng ngượng ngập. “Có nên cúi chào ông ta không? Có nên nhìn ông ta không? Nhận là mình, hay cứ giả vờ như ai khác giống hệt mình, rồi làm mặt lạ?”. Golyadkin tự hỏi với vẻ khổ sở khó tả: “Đúng rồi, không phải mình, thế là xong”. Chàng nghĩ như vậy, khi đôi mắt dán vào Andrei Filipovich và lấy tay dở nón chào ông ta. “Tôi... tôi... thưa ngài, không có gì...”. Chàng lắp bắp: “Thật thì... không phải tôi... vâng, như vậy đó”. Tuy nhiên cỗ xe đã vượt qua và đôi mắt của vị trưởng phòng không còn ám ảnh chàng nữa. Nhưng mặt Golyadkin vẫn còn đỏ. Chàng mỉm cười: “Mình đúng là thằng ngu mới không chào ông ta. Song mình phải có vẻ cứng cỏi hơn, nghiêm nghi hơn. Chỉ cần nói với ông ta: ‘Thưa ngài, tôi cũng được mời cơm tối’, như vậy thôi”. Rồi nhớ lại là mình đã không làm được như vậy, người hùng của chúng ta thấy máu nóng bốc lên. Chàng nhíu cặp lông mày, nhìn vào một góc xe với cái nhìn thách thức đe dọa như thể muốn đốt kẻ thù thành tro bụi. Rồi hứng quá chàng giật cương của người đánh xe, ra lệnh cho y quay trở về đường Liteinava. Chàng thấy cần phải gặp Christian Ivanovich, bác sĩ riêng của mình, cho ông ta biết vài chuyện lý thú, như vậy chắc là thích hơn, dầu chàng chưa quen biết vị bác sĩ này cho lắm. Chàng chỉ mới gặp ông ta một lần, khoảng đầu tuần trước, để hỏi ý kiến ông về việc này nọ - Hơn nữa, người ta thường nói là bác sĩ cũng như linh mục, đối với ông ta mà còn giấu diếm thì thật rõ ngu, vì bổn phận của ông ta là phải biết rõ bệnh nhân. Golyadkin bảo dừng trước một tòa nhà năm tầng trên đường Liteinaya và khi bước xuống, chàng nghĩ: “Có nên không? Có phải lúc không?” Nhưng khi chàng bước lên bậc thang, thở hổn hển và cố gắng làm dịu bớt quả tim đập thình thịch, một thói quen mỗi khi vào một thang lầu lạ, chàng quyết định: «Ồ có gì đâu, chuyện này là chuyện của ta, đâu có gì sái quấy. Nếu ta giấu diếm thì thật là ngu. Ta cứ giả vờ như tình cờ đi ngang và ghé vào đây. Bác sĩ sẽ không thấy gì là kỳ cục hết...». Golyadkin suy luận như vậy và lên đến tầng thứ nhì, đứng trước cửa phòng số 5, trên đó có tấm bảng với hàng chữ : CHRISTIAN IVANOVICH RUTENSPITZ Bác sĩ Y Khoa và Giải Phẫu Người hùng của chúng ta sửa bộ nghiêm nghị nhưng vẫn có một chút thân thiện, trước khi kéo chuông cửa. Trước khi thật sự kéo, chàng tự hỏi: “Mình có nên đến vào hôm khác không, vì dù sao cũng không có gì gấp gáp...” Nhưng khi nghe tiếng chân bước lên thang, chàng vội vã quyết định rằng một khi đã có mặt tại đây thì phải tiến tới. Và chàng quả quyết kéo chuông. ... Mời các bạn đón đọc Là Bóng Hay Là Hình của tác giả Fyodor Mikhailovich Dostoevsky.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thách, Hứa, Hôn, Thật Tập 6: Ngôi Sao Và Kẻ Hết Thời - Cathy Hopkins
Thách, hứa, hôn hay thật xoay quanh năm người bạn: Cat, Becca, Lia (ba cô bạn này 14 tuổi), Squidge và Mac cùng 16 tuổi. Cat nhỏ nhắn, tốt tính và đáng yêu như một chú mèo. Lia là con gái của một ngôi sao nhạc rock, cực kỳ giàu có nhưng không hề kênh kiệu tí nào. Becca thì sở hữu một giọng hát tuyệt vời, ngoài ra còn có một chút bốc đồng, một chút ta đây (suỵt). Squidge vui tính lúc nào cũng kè kè bên mình chiếc máy quay. Và cuối cùng là Mac, anh chàng London sống ở Cornwall, vẽ vời cực siêu. Nhưng trên tất cả, họ là những người bạn rất tốt, luôn yêu thương và động viên nhau. Bộ năm này đã cùng nhau trải qua rất nhiều "phi vụ". Và hầu như đều khởi đầu bằng trò chơi Thách, hứa, hôn hay thật. Đây là một trò chơi khá quen thuộc với các bạn nước ngoài. Thách, hứa, hôn hay thật là bốn lựa chọn mà người chơi phải chọn lấy một để thực hiện. Thế này nhé: ví dụ như Cat chọn "thách", cô bé sẽ phải thực hiện một lời thách đố mà các bạn đưa ra; tương tự với "hứa", sẽ phải hứa thực hiện một điều gì đó, cũng do các bạn đưa ra (trời ơi, nhiều khi oái ăm lắm kìa); với "hôn", cô bé sẽ phải hôn một người hay một vật nào đó. Còn "thật", Cat sẽ phải bật mí một bí mật cho mọi người. Muốn biết các trò oái oăm và các bí mật được bật mí chứ? Bộ sách Thách, Hứa, Hôn, Thật gồm có: Thách, hứa, hôn, thật - Tôi, em và sao Thách, hứa, hôn, thật - Mùa hè nóng bỏng Thách, hứa, hôn, thật - Bên nhau ngày vui Thách, hứa, hôn, thật - Nói dối vô hại và sự thật bẽ bàng Thách, hứa, hôn, thật - Ngôi sao nhạc Pop Thách, hứa, hôn, thật - Ngôi sao và kẻ hết thời Lia có mọi thứ - một gia đình đáng tự hào, cuộc sống thoải mái trong một dinh thự sang trọng, những người bạn tốt, vẻ ngoài quyến rũ, tư chất thông minh... Dù vậy, cô bé vẫn rất khiêm tốn và cư xử dễ thương với mọi người. Tuy nhiên, ở trường mới, cô bé đã rơi vào "tầm ngắm" của Kaylie - một cô bạn xấu tính - vì đã "dám" đáp lại tình cảm của Jonno, một chàng trai hào hoa phong nhã vốn là niềm ao ước của nhiều nữ sinh trong trường. Kaylie và bè nhóm của mình đã tiến hành một chiến dịch chơi xấu Lia làm cô bé lắm phen phải rơi nước mắt. Lia bắt đầu tự vấn về mọi thứ - Mình là ai? Tại sao có những người muốn gây chuyện với mình? Ai mới thật sự là bạn tốt? Đầu tiên, con trai ở đây nghĩ rằng tôi lãnh đạm, giờ thì nghĩ rằng tôi lẳng lơ. Tôi đã cố gắng chống chọi, tôi đã cố trở nên vô hình. Không cách nào thành công, giờ Kaylie thậm chí còn gây chuyện với cả Cat và Becca, và tất cả là do tôi. Nếu như tôi không chuyển đến trường này, ảnh của bọn nó sẽ không bị dán lên bảng thông báo cho cả thế giới trông thấy như thế. Tôi vô vọng, thảm hại, thất bại. Tôi khiến mọi người thất vọng. Tôi không hợp được ở đây. Có lẽ đó là lỗi do tôi. Phải vậy thôi. Tôi nhất định, nhất định phải nói mẹ cho tôi chuyển khỏi ngôi trường kinh khủng này và trở lại trường cũ ở London. *** Cathy Hopkins sinh ngày 23 tháng Giêng năm 1953 tại thành phố Manchester, Anh. Bà sống tại Kenya cùng gia đình từ năm 5 tuổi, đến năm 11 tuổi bà mới trở lại Anh. Hiện nay, bà đang sống tại Luân Đôn cùng gia đình. Mãi đến năm 35 tuổi, Cathy Hopkins mới xác định được việc mà mình thực sự muốn làm: viết văn. Trước đó, bà đã từng làm rất nhiều nghề khác nhau. Cathy được đào tạo để trở thành giáo viên cấp 2 nhưng bà không đi dạy mà tham gia một ban nhạc rock and roll, nhóm Driving Rock and the Rockettes. Ngoài ra, bà còn trải qua các nghề khác như chuyên viên trị liệu tâm lí, biên kịch, phê bình báo chí... Cathy Hopkins bắt đầu viết sách từ năm 1987; bộ sách đầu tiên của bà là một bộ sách hài hước có minh họa bằng truyện tranh. Đến nay, bà đã xuất bản 55 đầu sách tại 33 quốc gia trên toàn thế giới. Trong đó, tác phẩm nổi tiếng nhất của bà là loạt truyện "Cặp bè, cặp bạn"viết về các cô gái trong độ tuổi "teen". Cặp bè, cặp bạn đã bán được hơn một triệu bản chỉ riêng tại Anh và Mỹ, ngooài ra loạt truyện còn được phát hành tại 14 quốc gia khác trên toàn thế giới. Đối với Cathy Hopkins, viết sách cho các bạn trẻ tuổi teen là thú vị nhất vì nhờ đó bà có thể quay trở lại với lứa tuổi mười bốn ngây thơ của mình thêm một lần nữa. Tác phẩm tiêu biểu: Cặp bè, cặp bạn (2001 - 2009), Thách, hứa, hôn, thật (2002 - 2006), Zodiac Girls (2007 - 2009), Cinnamon Girl (2007 - 2009), Million Dollar Mates(2010 - 2012)... Mời các bạn đón đọc Thách, Hứa, Hôn, Thật Tập 6: Ngôi Sao Và Kẻ Hết Thời của tác giả Cathy Hopkins.
Thách, Hứa, Hôn, Thật Tập 3: Bên Nhau Ngày Vui - Cathy Hopkins
Thách, hứa, hôn hay thật xoay quanh năm người bạn: Cat, Becca, Lia (ba cô bạn này 14 tuổi), Squidge và Mac cùng 16 tuổi. Cat nhỏ nhắn, tốt tính và đáng yêu như một chú mèo. Lia là con gái của một ngôi sao nhạc rock, cực kỳ giàu có nhưng không hề kênh kiệu tí nào. Becca thì sở hữu một giọng hát tuyệt vời, ngoài ra còn có một chút bốc đồng, một chút ta đây (suỵt). Squidge vui tính lúc nào cũng kè kè bên mình chiếc máy quay. Và cuối cùng là Mac, anh chàng London sống ở Cornwall, vẽ vời cực siêu. Nhưng trên tất cả, họ là những người bạn rất tốt, luôn yêu thương và động viên nhau. Bộ năm này đã cùng nhau trải qua rất nhiều "phi vụ". Và hầu như đều khởi đầu bằng trò chơi Thách, hứa, hôn hay thật. Đây là một trò chơi khá quen thuộc với các bạn nước ngoài. Thách, hứa, hôn hay thật là bốn lựa chọn mà người chơi phải chọn lấy một để thực hiện. Thế này nhé: ví dụ như Cat chọn "thách", cô bé sẽ phải thực hiện một lời thách đố mà các bạn đưa ra; tương tự với "hứa", sẽ phải hứa thực hiện một điều gì đó, cũng do các bạn đưa ra (trời ơi, nhiều khi oái ăm lắm kìa); với "hôn", cô bé sẽ phải hôn một người hay một vật nào đó. Còn "thật", Cat sẽ phải bật mí một bí mật cho mọi người. Muốn biết các trò oái oăm và các bí mật được bật mí chứ? Bộ sách Thách, Hứa, Hôn, Thật gồm có: Thách, hứa, hôn, thật - Tôi, em và sao Thách, hứa, hôn, thật - Mùa hè nóng bỏng Thách, hứa, hôn, thật - Bên nhau ngày vui Thách, hứa, hôn, thật - Nói dối vô hại và sự thật bẽ bàng Thách, hứa, hôn, thật - Ngôi sao nhạc Pop Thách, hứa, hôn, thật - Ngôi sao và kẻ hết thời Bên nhau ngày vui Mọi thứ đều như đang thay đổi với Cat. Cô bạn này sắp chuyển nhà nên rốt cuộc cũng sẽ có một căn phòng của riêng mình, bố Cat lại sắp sửa kết hôn với cô Jen, điều đó hứa hẹn một chuyến đi mua sắm thú vị ở London cùng cơ hội gặp lại những người bạn mới Nesta, Lucy, Izzie, TJ và Jamie. Nhưng mọi chuyện đều không như mong đợi - căn phòng mơ ước của Cat chẳng đâu vào đâu, Jamie lại khiến cô bạn gái thất vọng, còn kế hoạch đám cưới thì gần như tan vỡ. Cat sẽ vượt qua mọi chuyện như thế nào, và liệu Cat có giữ lời hứa tiết lộ bí mật được giấu kín với những người bạn của mình không? "Ôi! Chúng không phải dành cho em," cô Jen cười nhẹ sau khi đọc tấm thiệp rồi chuyển đóa hoa sang cho tôi. "Cat, của con đấy". "Của con?" tôi ngạc nhiên. "Wow," Becca reo lên. "Ai gửi vậy ta? Trông chúng đáng giá cả một gia tài." Tôi nhận tấm thiệp từ cô Jen và đọc. "Gửi Cat. Đây là lần đầu tiên anh mua tặng hoa cho một cô gái. Bông hồng trắng vì với anh, em rất đặc biệt. Mong em nhiều niềm vui trong căn nhà mới. Mến, Jamie. *** Cathy Hopkins sinh ngày 23 tháng Giêng năm 1953 tại thành phố Manchester, Anh. Bà sống tại Kenya cùng gia đình từ năm 5 tuổi, đến năm 11 tuổi bà mới trở lại Anh. Hiện nay, bà đang sống tại Luân Đôn cùng gia đình. Mãi đến năm 35 tuổi, Cathy Hopkins mới xác định được việc mà mình thực sự muốn làm: viết văn. Trước đó, bà đã từng làm rất nhiều nghề khác nhau. Cathy được đào tạo để trở thành giáo viên cấp 2 nhưng bà không đi dạy mà tham gia một ban nhạc rock and roll, nhóm Driving Rock and the Rockettes. Ngoài ra, bà còn trải qua các nghề khác như chuyên viên trị liệu tâm lí, biên kịch, phê bình báo chí... Cathy Hopkins bắt đầu viết sách từ năm 1987; bộ sách đầu tiên của bà là một bộ sách hài hước có minh họa bằng truyện tranh. Đến nay, bà đã xuất bản 55 đầu sách tại 33 quốc gia trên toàn thế giới. Trong đó, tác phẩm nổi tiếng nhất của bà là loạt truyện "Cặp bè, cặp bạn"viết về các cô gái trong độ tuổi "teen". Cặp bè, cặp bạn đã bán được hơn một triệu bản chỉ riêng tại Anh và Mỹ, ngooài ra loạt truyện còn được phát hành tại 14 quốc gia khác trên toàn thế giới. Đối với Cathy Hopkins, viết sách cho các bạn trẻ tuổi teen là thú vị nhất vì nhờ đó bà có thể quay trở lại với lứa tuổi mười bốn ngây thơ của mình thêm một lần nữa. Tác phẩm tiêu biểu: Cặp bè, cặp bạn (2001 - 2009), Thách, hứa, hôn, thật (2002 - 2006), Zodiac Girls (2007 - 2009), Cinnamon Girl (2007 - 2009), Million Dollar Mates(2010 - 2012)... Mời các bạn đón đọc Thách, Hứa, Hôn, Thật Tập 3: Bên Nhau Ngày Vui của tác giả Cathy Hopkins.
Sao Mình Chia Tay - Daniel Handler
Trong tình yêu chia tay là điều không ai muốn nhưng dưới giọng văn hóm hỉnh, nhẹ nhàng của Daniel Handler việc chia ly chỉ như cái khẽ gật đầu đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ. Ai đó đã từng nói nếu ai can đảm yêu thì cũng can đảm để chia tay, rời xa cuộc tình của mình. Nhưng lời nói khi thốt ra lúc nào cũng đơn giản, nghe sao nhẹ nhàng, bình tĩnh. Đối diện với sự thật rằng hai người không còn bước đi chung một con đường dù là kẻ can trường nhất cũng phải yếu lòng. Tác giả Daniel Handler chia sẻ những chi tiết trong cuốn sách đều thể hiện từ chính cảm xúc ngoài đời thực của ông qua những lần đau đớn và buồn bã với bao chuyện tình thời đi học. Và từ đó, câu chuyện ngây ngốc, ngọt ngào giữa Min và Ed ra đời. Min Green và Ed Slaterton chia tay nhau, cô viết cho Ed một bức thư kèm theo một cái hộp. Trong hộp là lý do vì sao chuyện tình của họ đi đến hồi kết. Hai nắp chai, một tấm vé xem phim, một tờ ghi chú, một hộp diêm, một thước do độ, sách, xe tải đồ chơi, đôi hoa tai xấu xí, một chiếc lược trong nhà nghỉ và mọi thứ gắn với mối tình dễ thương và sâu sắc này. Từng món kỷ vật được liệt kê và minh họa chi tiết, và rồi cái hộp, cũng giống như anh chàng siêu sao bóng rổ này, bị cô gái cho ra rìa.   Cuốn sách không được thể hiện theo từng chương như các tác phẩm thông thường. Tác giả chia nhỏ khoảng trời kỷ niệm của hai người thành nhiều mẩu chuyện được sắp xếp liên tiếp nhau trong suốt khoảng thời gian yêu nhau. Những kỷ vật được giữ lại nơi đáy thùng rất lạ thường, thậm chí có cả những phế phẩm vứt đi như chiếc nắp chai, sợ dây chun hay cái ghim kẹp tóc. Những đồ vật tưởng như vô tri bỏ xó ấy mỗi lần nhìn lại là một cú thót mình ngọt ngào cho từng phần ký ức. Cuối cùng Min cũng là người bước tiếp, gửi trả lại người cô yêu tất cả mọi điều. Chuyện tình tan vỡ của Min và Ed làm người đọc như nhớ lại chuyện của mình. Đó có thể là điều đã từng xảy ra với bất kì ai, lúc yêu thương, lúc giận hờn hay cãi vã. Trong bức thư dài gửi lại Ed, Min chưa một lần hối tiếc hay ca thán về cuộc tình này. Cô gói ghém những điều tốt đẹp và gửi lại cho anh. Thái độ bình tĩnh giải thích lý do Min đưa ra không khỏi làm độc giả phải nghĩ ngợi. Liệu cô nàng là kẻ may mắn khi kịp thoát ra khỏi u mê, sẵn sàng cho khởi đầu mới hay Min vẫn sẽ là một cô nàng ngây ngốc, yêu đến cuồng nhiệt vì tuổi trẻ. Với giọng văn hóm hỉnh, nhẹ nhàng của Daniel Handler việc chia ly giờ đây chỉ như cái khẽ gật đầu đầy ắp kỷ niệm. Cuộc vui nào cũng phải tàn, chuyện tình hợp tan cũng như một quy luật cuộc sống. Tác giả viết và gom tất cả chúng lại, chuyển hóa thành những cơn đau dễ chịu, không bi lụy. Có lẽ cũng bởi vì đau nhiều, yêu nhiều nên mối tình của Min và Ed mới thú vị ngay cả khi nó đã thực sự kết thúc. Một tình yêu không còn hạnh phúc sẽ buồn hơn cả việc chia tay. Khi gấp cuốn sách lại ắt hẳn trong chúng ta sẽ có một ước mong rất lớn. Một khao khát có cậu bạn tâm lý đầy vị tha như Al, có một con người hoàn hảo, hấp dẫn như Ed để yêu và trở thành một cô gái yêu đuối, cuồng si, đầy nhiệt thành như Min để được yêu. Thay vì quá chi tiết cho những mẩu chuyện, tác giả tập trung xây dựng nội tâm rất rõ ràng cho từng nhân vật dù đó chỉ là kẻ ngoài lề. Al ban đầu xuất hiện như người bạn thân của Min, nhưng ai ngờ rằng chính chàng trai này cũng đem theo những nỗi niềm giấu kín không thể cất lên được. Anh đã tạo cho câu chuyện một sự biến chuyển đáng thú vị rồi vỡ òa, hẫng hụt trong nỗi buồn bâng khuâng. Yếu tố bất ngờ luôn là những chi tiết sáng giá, làm câu truyện trở nên khó đoán và hấp dẫn hơn. Đôi khi một cuộc tình diễn tiến khó lường còn thú vị, đa sắc hơn khi nó trở nên quá êm đềm và bằng phẳng. Hạnh phúc như là ánh sáng, ánh sáng có thể vụt tắt bất cứ lúc nào. Sao mình chia tay là câu chuyện dành cho tất cả những kẻ cô đơn, những ai đau đớn vật vã khi tình yêu đã kết thúc. Hãy mỉm cười, lời tạm biệt không phải là dấu chấm hết, một hành trình mới mở ra. *** Gửi Ed, Chỉ trong tích tắc nữa thôi, anh sẽ nghe thấy một tiếng “rầm.” Ngay trước cửa chính nhà anh ấy, cánh cửa chẳng có ma nào dùng đến. Thứ ấy sẽ khiến cho mấy cái bản lề cửa rung lên chút đỉnh khi nó hạ cánh, bởi nó rất nặng và cực quan trọng, có tiếng loang xoảng, lanh canh ngân lên kèm với tiếng “rầm” đó, và Joan sẽ ngẩng đầu lên khỏi cái món chị ấy đang nấu dở. Chị ấy rồi sẽ lại ngó xuống nồi, lo lắng rằng nếu chạy ra xem có việc gì thì khéo thức ăn trong nồi lại bị trào ra ngoài mất. Em có thể thấy được cái cau mặt của Joan hiện lên trên món nước sốt hay món gì đó đại loại thế đang sôi bùng bục. Nhưng rồi chị ấy sẽ đi ra, chị ấy sẽ đi ra và xem. Còn anh thì không, Ed à. Anh sẽ chẳng bao giờ xuống. Có lẽ anh đang ở trên gác, nhễ nhại mồ hôi và chỉ có một mình. Có lẽ anh sẽ đi tắm táp, nhưng anh còn đang phải vật vã trên giường vì đau khổ, em hi vọng thế, và như vậy, chính chị gái anh, chị Joan, sẽ là người mở cửa mặc dù tiếng “rầm” ấy là dành cho anh. Anh sẽ còn chẳng mảy may hay biết hoặc nghe thấy thứ gì bị quẳng trước cửa nhà. Anh có khi còn không biết vì sao mà nó lại bị vứt ở đó. Hôm nay là một ngày đẹp trời, đầy nắng và kiểu kiểu thế. Kiểu ngày khiến anh nghĩ mọi chuyện sẽ thật tuyệt vời, vân vân và vân vân. Chứ đâu phải kiểu ngày cho những việc như thế này, cho chúng ta, hai đứa đã hẹn hò khi trời đổ mưa giông, từ ngày 5 tháng Mười đến ngày 12 tháng Mười Một. Nhưng giờ đã là tháng Mười Hai rồi, bầu trời bừng sáng, và với em thì mọi thứ thật rõ ràng. Em sẽ nói cho anh nghe vì sao hai đứa mình lại chia tay, Ed à. Em sẽ viết về chuyện đó trong lá thư này, toàn bộ sự thật vì sao chuyện đó lại xảy ra. Và sự thật rằng em đã yêu anh điên cuồng đến mức nào. • • • Ed ạ, cái tiếng “rầm” ấy thực ra là cái hộp này. Đây là thứ em sẽ quẳng lại cho anh. Em tìm thấy nó ở dưới tầng hầm và chỉ tiện tay cầm lên thôi vì tất cả chỗ đồ của hai đứa mình ấy mà, quá nhiều so với cái tủ cạnh giường em. Thêm nữa, em nghĩ thế nào mẹ em cũng sẽ lại tìm bới được cái gì đó trong chỗ đồ này vì mẹ là chúa lục lọi, săn đón những bí mật của em. Thế cho nên em đã nhét tất tần tật vào cái hộp này rồi tống nó và tủ, bên trên để mấy đôi giày em chẳng bao giờ xỏ chân vào từng món đồ kỉ niệm mối tình của hai đứa mình, những giải thưởng và những mảnh vỡ của mối quan hệ này, giống như rãnh nước vụt óng ánh khi đoàn diễu hành bước qua, giống như những thử bèo bọt bị hắt hủi bên lề đường. Em sẽ vứt toàn bộ cái hộp này vào cuộc đời anh đấy, Ed, từng thứ một, của anh và em. Em sẽ vứt cái hộp này lên thêm nhà anh, Ed, nhưng chính anh, Ed, chính anh mới là kẻ bị vứt bỏ. Cái hộp này, em thừa nhận, sẽ làm em mỉm cười. Một điều thật hiếm hoi trong những ngày gần đây. Dạo này em thấy mình như cô ả Aimeé Rondelé trong Đến Trời Cũng Khóc, một bộ phim điện ảnh Pháp anh chưa xem bao giờ. Cô ta vào vai một sát thủ kiêm nhà thiết kế váy, và cô ta chỉ cười đúng có hai lần trong suốt cả bộ phim. Một lần là khi tên trùm sò, vốn là kẻ đã giết bố cô ta, bị ném bay khỏi tòa nhà. Nhưng đó không phải là nụ cười em đang nghĩ tới. Phải là nụ cười lúc gần hết phim kia, khi cô ta cuối cùng cũng có được chiếc phản với các tấm ảnh và rồi đã đốt nó trong một chiếc tàn đẹp mê hồn mà không thèm mở ra xem bên trong có gì và cô ta biết chắc rằng mọi chuyện đã kết thúc, châm một điếu thuốc lá và đứng đó, trong bộ váy dài màu xanh lá hoàn hảo, ngắm nhìn đám chim két túm tụm và nhộn nhạo bay quanh ngọn tháp nhà thờ. Em có thể nhìn thấy nó. Nụ cười như nói rằng thế giới này hóa ra vẫn còn có công lí. Nụ cười như nói rằng ừ đúng, em đã yêu anh, còn giờ, đây là đống đồ của anh, cũng chẳng khác gì anh, sẽ bắn ra khỏi cuộc đời em. Em biết là anh chẳng thể nhìn ra nó đâu, anh sai có thể nhìn ra được, nhưng có khi nếu em kể cho anh nghe toàn bộ kịch bản thì biết đâu đấy, anh sẽ hiểu ra ngay tắp lự, bởi ngay bây giờ, chính em cũng muốn anh nhìn thấy nụ cười ấy. Em chẳng còn yêu anh nữa, đương nhiên, nhưng vẫn còn đó, vài điều em muốn chỉ cho anh thấy. Anh cũng biết là em luôn muốn làm đạo diễn, nhưng anh đã chẳng bao giờ thực sự nhìn thấy được những bộ phim diễn ra trong đầu em, và, Ed ạ, đó là lí do vì sao hai đứa mình chia tay. • • • Em đã viết câu danh ngôn yêu thích lên nắp của cái hộp này, câu danh ngôn của Hawk Davies, một huyền thoại, và em đang dùng chính cái nắp hộp ấy làm bàn kê viết lá thư này để em có thể cảm nhận Hawk Davies đang chảy trôi trong từng con chữ gửi tới anh. Cái xe tải cửa hàng của bố Al có chút rung lắc nên thi thoảng chữ nghĩa xộc xệch, vì vậy chắc anh cũng sẽ phải chật vật lắm mới đọc hết được từng từ của lá thư. Sáng nay em đã gọi Al và ngay khi em vừa mới nói, “Đoán xem?” hắn đã đáp ngay, “Bà định nhờ tôi dùng xe của ông già để làm chân chạy việc cho bà chứ gì?” “Ông quả là thiên tài đoán mò,” em bật thốt. “Gần đúng đấy.” “Gần đúng thôi sao?” ... Mời các bạn đón đọc Sao Mình Chia Tay của tác giả Daniel Handler.
Trái Tim Mách Bảo - Susanna Tamaro
TRÁI TIM MÁCH BẢO là tự sự trong những ngày sống cuối cùng của một người bà thông qua những bức thư không gởi dành cho đứa cháu gái duy nhất đang ở rất xa mình. Về nhiều khía cạnh, lời tự sự cũng là lời tự thú của người bà về những bí mật mà bà đã tưởng sẽ mang theo xuống mồ về ông ngoại thật sự, về ông bố vô danh và người mẹ đầy những hoang mang của cô bé. Trên hết, đây không chỉ là những chi tiết giật gân về những bí ẩn cuộc đời mà là những suy tưởng rất sâu sắc, đầy trải nghiệm và chan chứa yêu thương về tình yêu, về cái chết, về cả sự đúng đắn trong hành xử của con người... Bối cảnh của câu chuyện này là ở Opicina, Trieste, nước Ý. *** Hai tiểu thuyết Trái tim mách bảo và Lắng nghe yêu thương là những trải nghiệm về tình yêu cuộc sống. Trái tim mách bảo là tự sự trong những ngày sống cuối cùng của một người bà thông qua những bức thư không gởi dành cho đứa cháu gái duy nhất đang ởrất xa mình. Lời tự sựcũng là lời tựthúcủa người bà về những bí mật mà bà đã tưởng sẽ mang theo xuống mồ về ông ngoại thật sự, về ông bố vô danh và người mẹ đầy những hoang mang của cô bé. Trên hết, đây không chỉ là b íẩn cuộc đời mà là những suy tưởng rất sâu sắc, đầy trải nghiệm và chan chứa yêu thương về tình yêu, về cái chết, về sự hành xử của con người... Lắng nghe yêu thương là những suy tư trong hành trình đi tìm lại cội rễ của chính mình của một cô gái trẻ người Ý gốc Do Thái, vốn chỉ biết mình sinh ra lúc 4 tuổi khi được chuyển đến sống với một người bà yêu mình hơn cả mẹ. Hành trình đi tìm lại cội rễ của cô gái cũng là hành trình chuyển hóa nhận thức và tình cảm của cô đối với những con người đã ban cho mình cuộc sống. Tủ sách sống đẹp cũng tuyển chọn những câu chuyện hay, thú vị về cuộc sống: Cảm ơn cuộc đời. Những câu nói, những mẩu chuyện truyền cảm hứng trong quyển sách này giúp độc giả biết yêu quý cuộc sống hiện tại của mình, trân trọng những gì mình đang có, và sẽ sống trọn vẹn và lạc quan hơn. Lạc quan để vui sống: Trong cuộc sống hối hả và bận rộn ngày nay, dường như ai cũng bị cuốn vào vòng xoáy của công việc và nhiều thứ khác. Đôi lúc thành công, vui vẻ, có lúc thất bại, nhiều người lại nản lòng. Lạc quan là một thái độ tiên quyết cho niềm hạnh phúc và thành công của mỗi người. Honey, I love You: Như một lời yêu gửi tặng những người đã, đang và sẽ yêu, quyển sách gồm những câu chuyện hay và ý nghĩa về tình yêu, những câu nói sâu sắc và có khi dí dỏm về tình yêu, và những lời tỏ tình của chàng trai dành cho cô gái cũng như ngược lại... *** Susanna Tamaro sinh năm 1957 tại Trieste - một thành phố nằm ở đông bắc nước Ý. Tác phẩm Trái tim mách bảo của Susanna ngay từ khi ra mắt đã được đón nhận rất nồng nhiệt và nhanh chóng trở thành cuốn sách được mua nhiều nhất trong thế kỷ 20 tại Ý, và sau đó được dịch ra gần 40 thứ tiếng. *** Cháu đi đã được hai tháng rồi, và trong suốt hai tháng ấy bà chẳng nhận được tin tức gì ngoài tấm bưu thiếp vỏn vẹn lời nhắn rằng cháu vẫn còn sống. Sáng nay, lúc ở trong vườn, bà đứng trước cây hoa hồng của cháu rất lâu. Dù trời đã sang thu, cây hoa hồng vẫn trổ hoa đỏ rực, đứng ngạo nghễ giữa những bụi cây tàn úa khác. Cháu còn nhớ lúc bà cháu mình trồng nó chứ? Lúc đó cháu chỉ mới mười tuổi đầu và vừa đọc xong cuốn Hoàng Tử Bé, món quà bà tặng cháu nhân dịp học hết lớp Năm. Cháu đã yêu cuốn sách ấy biết nhường nào. Trong tất cả các nhân vật, cháu yêu nhất cây hoa hồng và con cáo; cháu không thích cây bao báp, con rắn, người phi công hay bất kỳ gã đàn ông rỗng tuếch và kiêu ngạo nào trên những tiểu hành tinh. Và rồi vào một buổi sáng nọ lúc đang ăn sáng, cháu bảo rằng, “Cháu muốn một cây hoa hồng.” Khi bà phản đối vì chúng ta đã có rất nhiều hoa hồng trong vườn, cháu vẫn cương quyết, “Cháu muốn một cây của riêng cháu cơ, cháu muốn chăm nó và giúp nó lớn thật cao.” Dĩ nhiên là ngoài cây hoa hồng, cháu còn muốn một con cáo. Cháu bé bỏng của bà thật ranh mãnh khi biết đề nghị thứ đơn giản trước một thứ khác hầu như không thể thực hiện được. Làm sao bà có thể từ chối con cáo khi đã đồng ý về cây hoa hồng chứ? Thế là chúng ta đã tranh luận thật lâu, và cuối cùng thỏa hiệp rằng cháu sẽ có một con chó. Đêm trước khi đi gặp con chó cháu đã không hề chợp mắt. Cứ mỗi nửa tiếng đồng hồ cháu lại gõ cửa phòng bà và nói, “Cháu không ngủ được.” Trước bảy giờ sáng hôm sau, cháu đã tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề, dùng xong bữa sáng, rồi mặc sẵn áo khoác và ngồi đợi bà trên chiếc ghế bành. Đúng tám giờ rưỡi bà cháu mình có mặt tại cổng Trại thú nuôi khi nó còn chưa mở cửa. Cháu liên tục ngó qua song sắt và hỏi, giọng đầy lo lắng, “Làm sao biết con nào là của cháu hở bà?” Bà cố gắng trấn an cháu rằng, đừng quá lo, cứ nhớ cách Hoàng Tử Bé thuần phục con cáo là được thôi mà. ... Mời các bạn đón đọc Trái Tim Mách Bảo của tác giả Susanna Tamaro.