Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hạn Chót Lúc Bình Minh (Cornell Woolrich)

Nàng - một cô gái với giấc mơ tan vỡ. Chàng - một người với bản án tù đang treo lơ lửng trên đầu. Hai con người nhỏ bé, bị mắc kẹt nơi thành phố hoa lệ này. Số phận đưa đẩy họ gặp nhau. Cả hai cùng hẹn ước sẽ rời khỏi chốn đau khổ này trên chiếc xe buýt khởi hành vào lúc bình minh.

Nhưng khoảng cách ngăn giữa họ và điểm hẹn đó là một vụ án mạng bí ẩn, buộc họ phải tìm ra kẻ sát nhân trước 6 giờ sáng, trước khi hạn chót điểm.

Trích dẫn hay:

“Nó giống như một xoáy nước. Nếu anh ở yên trong tâm của nó, không tìm cách thoát ra, anh sẽ không cảm thấy gì hết. Nhưng khi anh tới quá gần rìa ngoài, cố gắng tìm một lối ra, chính lúc đó nó sẽ cuốn anh vào trong trở lại.”

“Ước thì có ích gì chứ? Bạn sẽ chẳng được gì. À, vậy thì có hại gì chứ? Bạn cũng sẽ chẳng mất gì.” Tìm mua: Hạn Chót Lúc Bình Minh TiKi Lazada Shopee

“Cuộc đời thật giống một cái bập bênh. Mỗi khi một người lên cao, một người khác ở đầu kia sẽ phải xuống thấp.”

“Mấy cái kim đồng hồ này sẽ tiếp tục chạy nhưng không phải là vì chúng ta. Chúng ta cần phải rời khỏi đây khi trời sáng.”***

Reviewer: Điền Yên - vuonbachhop.wordpress.com

Woolrich chưa bao giờ khiến tôi thất vọng. Mỗi lần đọc truyện của ông, tôi luôn tự hỏi tại sao trinh thám lại có thể trữ tình đến thế. Mà thậm chí còn không phải loại trinh thám kiểu yêu đương như ngôn tình trinh thám, mà là trinh thám đen - màu sắc của tác phẩm luôn u ám với bi kịch của nhân vật.

Nhân vật chính của Hạn chót lúc bình minh là hai con người cô đơn nơi phồn hoa đô hội. Cô gái - Bricky - hàng đêm lên gót về căn phòng trọ tồi tàn, mệt mỏi rã rời với mảnh vụn của giấc mơ tan vỡ. Cô vốn muốn trở thành diễn viên Broadway nhưng cuối cùng chỉ có thể bán những vũ điệu của mình giá 5 cent một bản, trong vũ trường hằng đêm. Cô vẫn gửi thư về nhà báo với mẹ rằng con ổn, công việc rất tốt, cùng vài tờ đô la “đẫm máu”. Bricky gặp Quinn khi anh ngơ ngác và lạc lối. Họ tình cờ phát hiện cả hai sống cùng một khu phố - nơi họ đã từ bỏ sau lưng. Tôi vô cùng thích trường đoạn này, khi Woolrich viết về cuộc sống tỉnh lẻ một cách đơn giản, đẹp đẽ mà đầy nuối tiếc.

Họ đã lay lắt ở thành phố quá lâu, không đủ can đảm rời bỏ nó một mình; mãi cho đến khi gặp nhau, nhưng dường như đã trễ. Quinn và Bricky vô tình bị cuốn vào một vụ án mạng. Nếu họ không kịp tìm ra thủ phạm thực sự thì sẽ không kịp chuyến xe buýt về quê - chuyến xe mà họ chờ đợi đã lâu, chuyến xe họ phải dùng hết dũng khí mới dám bước lên.

Tác phẩm này cho thấy ai cũng có thể trở thành thám tử thần sầu khi họ bị dồn vào đường cùng. Một cô gái nhảy, một anh thợ sửa ống nước (thực ra anh sửa mọi thứ) phát huy khả năng quan sát, suy luận, giao tiếp đến mức lô hỏa thuần thanh. Những chi tiết cực kỳ nhỏ mà chắc chỉ có chuyên viên khám nghiệm hiện trường mới không bỏ sót cũng được họ khai thác triệt để. Hai người lần theo dấu vết, khi tưởng như tóm được thủ phạm đến nơi thì tác giả lại twist cho một nhát quay về điểm xuất phát. Tình tiết dồn dập khi truy bắt thủ phạm lại chùng xuống như gánh nặng ngày càng đè lên vai hai nhân vật chính khiến tôi vừa thở hắt ra như thể mới đọc xong một câu chính tả dài không dấu chấm phẩy, vừa nín hơi chuẩn bị tinh thần bước vào một trường đoạn hồi hộp khác.

Đầu mỗi chương đều được minh họa bằng một cái đồng hồ, kim phút dịch chuyển ngày càng sát 6h. Cuộc chạy đua với thời gian của Quinn và Bricky có kịp cán đích đúng giờ hay không? Với trinh thám đen thì chẳng thể đoán được. Tác giả có thể cho họ HE, cũng có thể thẳng tay dồn họ vào ngõ cụt. Kết quả thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ????))

***

“Tôi không biết nữa, có lẽ bản chất của con người chỉ có thể hoặc thành thật hoặc lươn lẹo, và người ta không thể đột ngột thay đổi từ thế này sang thế kia mà không phải trải qua đau đớn chất chồng”

- Thể loại: Trinh thám đen, trinh thám cổ điển

- Chấm điểm: 8.5/10

Hóa ra không phải cứ trinh thám cổ điển là khó đọc, và không phải cứ trinh thám đen thì không phải là một truyện trinh thám đầy logic. Mình chưa bao giờ thấy thất vọng về Cornell Woolrich. Và dù lâu không đọc nhiều trinh thám nữa, nhưng Hạn chót lúc bình minh đạt độ hay cả về tình tiết, cách giải quyết, tình cảm tính logic của trinh thám, ngay cả câu từ không thể hay hơn.

Với nội dung xoay quanh Bricky và Quinn, 2 thanh niên lạc lõng giữa thành phố NewYork, không thể tình cờ hơn, lại là đồng hương, “anh chàng nhà hàng xóm” của Bricky. Họ từ bỏ quê nhà, mang theo ước mơ tìm đến cái xa hoa, những tưởng NewYork sẽ chắp cánh cho những ước mơ của họ. Nhưng “thành phố làm người ta già đi”, họ…thất bại ở NewYork, rồi họ bỗng sợ cái nhìn lạnh lẽo của thành phố này. Nửa đêm ngày hôm đó, họ gặp nhau ở vũ trường, nơi Bricky mang những bước nhảy của một giấc mơ tan vỡ tại thành phố, và Quinn - đang lo lắng với một hành động nông nổi khiến anh rơi tõm xuống vực sâu tuyệt vọng cũng do những thất bại, những ước mơ không thành ở NewYork này. Sự đồng cảm, lòng dũng cảm khi nghĩ về “quê nhà, người ta sẽ trẻ lại khi ở quê nhà” giúp họ đặt ra một lời hẹn với thời gian, lời hẹn trước lúc bình minh, để có thể làm lại tất cả ở nơi họ đã ra đi. Thế nhưng, một Bricky đã tan vỡ, đầy cảnh giác, mang nỗi sợ hãi tột cùng với thành phố này; và một Quinn với bản án lửng lơ trên đầu, một kẻ thù không rõ thông tin, những rắc rối bủa vây, những dữ kiện liều lĩnh tự quyết, liệu họ có kịp với “Hạn chót lúc bình minh” không?

Xét về tính trinh thám, Hạn chót lúc bình minh là cuốn truyện được viết với đầy đủ những yếu tố mà 1 tác phẩm trinh thám muốn thu hút đều cần. Cốt chuyện trọn vẹn từ mở đầu đến kết thúc, tình tiết đưa ra được giải quyết không xót phần nào. Dù không xây dựng nên những cảnh sát hay thần thám, Woolrich vẫn có thể đặt những con người - đã phải chịu những hoàn cảnh không bình thường, vào tình huống tột cùng bắt họ phải lựa chọn giữa sống - chết, phải vận dụng 300% năng lực, khả năng quan sát, suy luận để thoát khỏi tình huống họ đang ngày càng lún sâu vào. Những chi tiết rùng rợn khi nhân vật phải đối diện với nguy hiểm, cách xử lý từng vướng mắc, sai lầm của từng nhân vật, cách suy luận để vượt qua tình huống cũng không phải không thể - nếu 1 ngày bạn gặp phải tình huống đó. Người đọc sẽ được trải qua cảm giác hồi hộp, cảm giác như đi bên cạnh mỗi ánh nhìn, từng bước chân của nhân vật chính.

Về câu văn, không thể phủ nhận từng câu văn của Woolrich vẫn đầy hình ảnh, đầy tình như Cô dâu đen hay Ám ảnh đen, mà có khi còn hơn nhiều. Có lẽ một phần nhờ dịch giả dịch rất mượt. Có những đoạn văn thực sự chỉ cần đọc cũng đủ khiến mình hình dung cả khung cảnh lúc đó. Giả như “có những lúc cô quá mệt mỏi và kiệt quệ, thậm chí là để nói dối”, hoặc như “Lối vào căn phòng chết chóc hiện lên đen ngòm và trống rỗng phía trước trong đốm sáng run rẩy của que diêm trên tay gã đàn ông”. Mình nghĩ với những câu từ như này, quả thực nếu ai mạnh dạn chuyển thể thành phim tác phẩm này sẽ gặp cực nhiều khó khăn cả khâu lựa chọn diễn viên lẫn tạo khung cảnh, để có thể truyền tải trọn vẹn cảm giác hoang mang, bất lực từ thành phố, từ hoàn cảnh tác động đến từng milimet trên người mỗi nhân vật.

Dĩ nhiên, vì là trinh thám đen và thời gian viết cũng không phải khi đã có quá nhiều công nghệ phân tích, nên cũng có vài tình tiết các nhân vật hơi sơ hở, cũng như suy luận thiếu chính xác (nhưng nên nhớ tuyến nhân vật của Woolrich không phải thám tử hay cảnh sát, và họ gặp sai lầm là chuyện đương nhiên). Thêm vào đó, yếu tố thời gian và lời hẹn trước lúc bình minh nên cảm giác 2 nhân vật có những đoạn xử lý lại thông minh quá. Cái kết và việc tìm ra hung thủ cũng mang lại chút cảm giác như tác giả do chạy đua với thời gian và muốn một kết cục HE nên khá vội vàng (cái vội vàng cho đến tận lúc tiếng còi hụ đầu tiên của giới chức trách vang lên, cho đến tận lúc Quinn và Bricky chạy đua để hoàn thành mong ước cuối cùng, mục tiêu quyết tâm giải quyết vụ án của họ).

Còn lại thì mình hài lòng từ phông chữ trên bìa và trong truyện, hình ảnh chiếc đồng hồ ở mỗi chương, giấy in, nội dung, kết cục. Điều không thích nhất chắc là cái bìa truyện. Sao cứ phải vẽ hình ảnh nhân vật minh họa mang không có cảm giác của Mỹ gì cả! Nhìn cái bìa làm mình lần lữa mãi không đọc quyển này (hơi phí), đúng như trong truyện Woolrich viết: “Và nói cho cùng, hình ảnh của mọi người trong mắt bạn đều phải đi qua bộ lọc cá nhân, chứ không phải bản chất thực tế của họ”

Ảnh mượn từ page Phúc Minh

Twine Aquarius

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hạn Chót Lúc Bình Minh PDF của tác giả Cornell Woolrich nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Lạn Kha Kỳ Duyên - Phần 2 (Chân Phí Sự)
Kế Duyên bên cạnh ván cờ lá rụng, ở giữa rừng cây đánh cờ không người. Hưng sở trí Thiên Nguyên một cờ, lại quay đầu sơn hải mênh mông... Tỉnh lại sau giấc ngủ, Kế Duyên trở thành một hành khất nửa mù trong miếu sơn thần cũ nát. Thực lực không đủ miệng pháo đến gom góp, Chân Nhân một thanh kiếm, Thần Côn một cái miệng, chính là căn bản cho Kế Duyên an thân đặt chân ở thế giới đáng sợ này. Thơ Dạo núi Lạn Kha Tìm mua: Lạn Kha Kỳ Duyên - Phần 2 TiKi Lazada Shopee Dịch: Chưởng Thiên Tay chống gậy thong dong dạo núi Dõi mắt trông bốn phía biển mây Rừng xa gió lộng thu hiu hắt Suối cạnh hang róc rách nước reo Ván cờ tàn Tiên đâu chẳng thấy Xương Phật lạnh lẽo cùng tháng năm Trần thế nay được bao người trải Di tích còn gì cho đời sau *** Review Truyện: Tiên hiệp cổ điển rất khó viết. Một bộ tiên hiệp hay là một bộ truyện phải được viết sao cho thật dễ hiểu, thật thú vị, thật tiêu sái cũng như phải có cái hồn của tiên hiệp. Chỉ một điều kiện thôi đã khó, chứ đừng nói phải có đầy đủ các điều kiện trên. Có lẽ vì vậy mà tiên hiệp bắt đầu suy tàn. Kể từ sau Hoàng Đình, cũng thật lâu rồi mình mới thấy lại một bộ tiên hiệp cổ điển thuần túy như Lạn Kha Kỳ Duyên. Có yếu tố lãng mạn, thoải mái tiêu sái của tiên hiệp cổ điển trường phái xuyên không, chi tiết truyện vừa xuất sắc lại dân dã. Có yếu tố truyền thuyết phàm tục mang lại cảm giác của những câu chuyện thần thoại cổ xưa. Nam chính ở trong trò chơi hồng trần này, tuy rằng pháp lực tu vi không cao, nhưng cách xử sự làm người lại có trước có sau, thần bí khó lường, có ý cảnh, có tâm cảnh, thực sự đã mang lại cảm giác thần bí của tiên nhân. Đoạn mở đầu, khi nam chính nghèo túng cũng sợ chết như người thường, lời ăn tiếng nói cũng hơi tùy tiện. Trong truyện mỗi người đều rất lý tưởng, không dây dưa lợi ích quá nhiều, cũng không có quá tính toán, nhiều khi đọc mà không nhịn được cười. Trước mắt thì thấy đây là một thể loại truyền kỳ du ký cổ đại, có giang hồ, có tu sĩ, có tiên thần, có võ lâm cao thủ, có người phàm. Bàn tay vàng rất có ý nghĩa, tựa như thay đổi vận mệnh nhân vật. Mỗi khi nam chính thúc đẩy vận mệnh một người, hoặc dạy người hướng thiện, trên ván cờ sẽ ngưng tụ ra một quân cờ mới. Người đọc bị cuốn hút dần bởi những câu chuyện xung quanh Kế Duyên, muốn biết rốt cuộc quân cờ mà nam chính đã gieo sẽ trở thành những gì...Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Lạn Kha Kỳ Duyên - Phần 2 PDF của tác giả Chân Phí Sự nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nguyên Tôn - Phần 3 (Thiên Tàm Thổ Đậu)
Ta có một cái Huyền Hoàng khí, có thể thôn Thiên Địa Nhật Nguyệt Tinh. Truyện có lối viết văn vui vẻ, miêu tả cảnh chiến đấu rất có thần, khá cuốn hút. Tình tiết: có cao trào, bí cảnh, động thiên. Chu Nguyên thuộc kiểu nam chính đánh 10 trận thì thắng 8, 9 trận, càng đánh càng nhanh lên cảnh giới. Nhân vật: hài hước, có cá tính riêng. Nhưng tác giả vẫn giữ nguyên kiểu nhân vật rất thuần nguyên, đó là chính là chính, mà tà là tà, không có đấu tranh nội tâm nhiều. Cảm nhận: truyện hay, tình tiết nhanh, không quá dài dòng. Truyện sẽ là 1 nam chính yêu duy nhất 1 nữ tử, vì Yêu Yêu quá dữ, cộng thêm đồng minh Thôn Thôn bên cạnh nữa., Chu Nguyên chạy đường nào. Tìm mua: Nguyên Tôn - Phần 3 TiKi Lazada Shopee Điểm đánh giá: 8/10 sao.*** Chu Nguyên là thế tử của Đại Chu. Ngay vào lúc hắn chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng. Chu Nguyên bởi vì bị cướp đi thánh long khí vận, khiên cho thánh long đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan. *** Tại một nơi nào đó Lúc này trong nội điện đèn đuốc sáng rực, vàng son lộng lẫy, khí thế uy nghiêm, đèn trường minh thiêu đốt, tại trung tâm ngọn đèn thiêu đốt một viên đá xanh, khói xanh lượn lờ bay quanh quẩn trong điện. Đó là Thanh Đàn Thạch, khi bốc cháy sẽ phóng xuất ra dị hương, có hiệu quả ngưng thần tĩnh tâm, là đồ vật tu luyện thiết yếu, bất quá giá cả vật này không thấp, có thể làm làm nhiên liệu sử dụng, đủ để chứng minh chủ nhân nơi đây rất có địa vị. Trong nội điện, một nam tử trung niên trên thân mang bào phục màu vàng sáng đứng chắp tay, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt uy nghiêm, hiển nhiên sống ở vị trí cao lâu năm, người ẩn ẩn toát ra khí tức giống như viêm lôi, âm thanh trầm thấp tiếng oanh minh. Nhưng nếu nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện người nam tử này đã mất đi một cánh tay.*** Bối cảnh trong truyện Nguyên Tôn: Trên Thương Mang Đại Lục, vốn tồn tại vô số vương triều lớn nhỏ, có một vương triều cực kỳ nhỏ bé, chỉ là một tiểu quốc nghèo nàn là Đại Chu vương triều. Vốn dĩ trước đó cũng là một đại quốc nguy nga, được các chư quốc ngưỡng mộ, uy chấn bốn phương. Thế nhưng, thời gian hưng thịnh chưa được bao lâu thì đã bị Vũ gia ám toán, tính toán lúc nam chính - Chu Nguyên ra đời, âm mưu thôn phệ số mệnh, Long khí của Chu nguyên, cũng chính là số mệnh vương triều Đại Chu. Tất cả chỉ vì một lời tiên đoán: Mãng tước nuốt rồng, Đại Vũ tất hưng! Vũ vương cướp đi khí vận Chu Nguyên, chuyển qua cho con cái của hắn. Từ đó, Đại Vũ có được long phượng bảo hộ, quốc vận thịnh vượng, tất cả sự hưng thịnh mà Đại Vũ vương triều có được, đều nhờ khí vận đã cướp của Chu Nguyên. Khi thánh long khí vận, bị mãng tước chi mệnh cưỡng chế cướp đi, tất nhiên sẽ sinh ra oán khí mãnh liệt, Vũ vương cố ý phong ấn oán khí này trong cơ thể Chu Nguyên, tạo thành oán long độc, nó sẽ nuốt chửng lấy tinh huyết của hắn, không ngừng lớn mạnh, mãi cho tới một ngày nào đó nó trưởng thành bạo phát, sẽ triệt để nuốt chứng hết sinh cơ của người đó. Diễn biến tiếp theo của truyện là Chu Nguyên, nhờ có đại cơ duyên từ Yêu Yêu cùng với sự nỗ lực tu luyện của mình trở thành Nguyên Sư. Trả thù cho cha mẹ, giành lại được thánh long khí vận, đánh bại kẻ thù đã được chú định từ khi sinh ra. Sau đó tìm ra được mục đích cao cả hơn, trở thành cường giả nắm giữ lực lượng mạnh nhất trong thiên địa này. Nam chính: Chu Nguyên là thế tử của Đại Chu. Ngay vào lúc hắn chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng. Chu Nguyên bởi vì bị cướp đi thánh long khí vận, khiên cho thánh long đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan. Nữ chính: Yêu Yêu thần bí. Trong truyện vẫn chưa nhắc đến thân thế hay tên thật của Yêu Yêu, chỉ biết đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, hay ôm sủng vật Thôn Thôn, có trình độ nguyên văn thượng thừa. Tính tình Yêu Yêu cực kỳ thanh cao lãnh đạm, hiếm khi nở nụ cười, lại là con sâu rượu chính hiệu. Đồng thời sở hữu sắc đẹp hoạ thuỷ hồng nhan. Yêu yêu là nữ chính nhưng lại được miêu tả nổi bật hơn cả Chu Nguyên, theo đánh giá Nam chính nhà ta chắc chắn sẽ thành soái ca sợ vợ rồi. Khả năng Yêu Yêu là trùm cuối rất lớn, hơn nữa Chu Nguyên lại bị Yêu Yêu dại dỗ từ thuở bơ vơ thế này, thật sự quan ngại sâu sắc cho main quá. Yêu Thú: Thôn Thôn ham ăn. Là một linh thú cường đại, tính cách bá đạo ẩn trong hình dáng dễ thương. Các đạo hữu đọc truyện tranh sẽ thấy Yêu yêu ôm Thôn Thôn cực kỳ đáng yêu. Trong truyện nhiều lúc thấy Thôn Thôn thật là thê thảm. Ở bên cạnh, vừa làm chân sai vặt vừa làm bảo kê cho Chu Nguyên, lúc chiến đấu lúc nào cũng bị lôi ra cùng, lâu lâu mới được đãi ăn một chầu. Khi giành được bảo vật thì chả khi nào được giữ, toàn bị Yêu Yêu tịch thu tặng cho Chu Nguyên. Lâu lâu còn bị lấy máu để Chu Nguyên tu luyện nữa chứ. Thật là quá thảm đi mà. Cảnh giới trong truyện Nguyên Tôn: Hiện tại chỉ mới tổng hợp những cảnh giới đầu Khai Mạch cảnh - Dưỡng Khí Cảnh - Thiên Quan Cảnh - Thái Sơ Cảnh - Thần Phủ Cảnh - Thiên Dương Cảnh - Nguyên Anh Cảnh - Pháp Vực Cảnh - Thánh Giả Cảnh. Trong nguyên tôn, mọi cảnh giới tu hành đều liên quan đến “nguyên”. Bằng cách tu luyện Nguyên lực, Nguyên khí, Nguyên Văn. Tu luyện nguyên văn: là lấy thần hồn làm vật dẫn, sau đó hội tụ hồn lực ở ngòi bút, phác họa ra nguyên văn. Mỗi một bút vẽ ra, đều phải dùng thần hồn làm mực, cho nên nguyên văn được khắc họa ra mới có thể dẫn động nguyên khí thiên địa. Lúc vẽ nguyên văn, cần phải tĩnh tâm, không được có một chút tạp niệm nào. Cầm bút nguyên văn trong tay, biến nó trở thành một bộ phận trên người, như thế mới có thể khiến cho thần hồn tụ lại nơi ngòi bút, khiến cho bút theo tâm mà động, liền mạch lưu loát.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Thiên Tàm Thổ Đậu":Nguyên TônĐại Chúa TểĐại Chúa Tể - Phần 2Đại Chúa Tể - Phần 3Đấu Phá Thương KhungĐấu Phá Thương Khung - Phần 2Đấu Phá Thương Khung - Phần 3Đấu Phá Thương Khung - Phần 4Nguyên Tôn - Phần 2Nguyên Tôn - Phần 3Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nguyên Tôn - Phần 3 PDF của tác giả Thiên Tàm Thổ Đậu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nguyên Tôn - Phần 2 (Thiên Tàm Thổ Đậu)
Ta có một cái Huyền Hoàng khí, có thể thôn Thiên Địa Nhật Nguyệt Tinh. Truyện có lối viết văn vui vẻ, miêu tả cảnh chiến đấu rất có thần, khá cuốn hút. Tình tiết: có cao trào, bí cảnh, động thiên. Chu Nguyên thuộc kiểu nam chính đánh 10 trận thì thắng 8, 9 trận, càng đánh càng nhanh lên cảnh giới. Nhân vật: hài hước, có cá tính riêng. Nhưng tác giả vẫn giữ nguyên kiểu nhân vật rất thuần nguyên, đó là chính là chính, mà tà là tà, không có đấu tranh nội tâm nhiều. Cảm nhận: truyện hay, tình tiết nhanh, không quá dài dòng. Truyện sẽ là 1 nam chính yêu duy nhất 1 nữ tử, vì Yêu Yêu quá dữ, cộng thêm đồng minh Thôn Thôn bên cạnh nữa., Chu Nguyên chạy đường nào. Tìm mua: Nguyên Tôn - Phần 2 TiKi Lazada Shopee Điểm đánh giá: 8/10 sao.*** Chu Nguyên là thế tử của Đại Chu. Ngay vào lúc hắn chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng. Chu Nguyên bởi vì bị cướp đi thánh long khí vận, khiên cho thánh long đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan. *** Tại một nơi nào đó Lúc này trong nội điện đèn đuốc sáng rực, vàng son lộng lẫy, khí thế uy nghiêm, đèn trường minh thiêu đốt, tại trung tâm ngọn đèn thiêu đốt một viên đá xanh, khói xanh lượn lờ bay quanh quẩn trong điện. Đó là Thanh Đàn Thạch, khi bốc cháy sẽ phóng xuất ra dị hương, có hiệu quả ngưng thần tĩnh tâm, là đồ vật tu luyện thiết yếu, bất quá giá cả vật này không thấp, có thể làm làm nhiên liệu sử dụng, đủ để chứng minh chủ nhân nơi đây rất có địa vị. Trong nội điện, một nam tử trung niên trên thân mang bào phục màu vàng sáng đứng chắp tay, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt uy nghiêm, hiển nhiên sống ở vị trí cao lâu năm, người ẩn ẩn toát ra khí tức giống như viêm lôi, âm thanh trầm thấp tiếng oanh minh. Nhưng nếu nhìn kỹ thì ta sẽ phát hiện người nam tử này đã mất đi một cánh tay.*** Bối cảnh trong truyện Nguyên Tôn: Trên Thương Mang Đại Lục, vốn tồn tại vô số vương triều lớn nhỏ, có một vương triều cực kỳ nhỏ bé, chỉ là một tiểu quốc nghèo nàn là Đại Chu vương triều. Vốn dĩ trước đó cũng là một đại quốc nguy nga, được các chư quốc ngưỡng mộ, uy chấn bốn phương. Thế nhưng, thời gian hưng thịnh chưa được bao lâu thì đã bị Vũ gia ám toán, tính toán lúc nam chính - Chu Nguyên ra đời, âm mưu thôn phệ số mệnh, Long khí của Chu nguyên, cũng chính là số mệnh vương triều Đại Chu. Tất cả chỉ vì một lời tiên đoán: Mãng tước nuốt rồng, Đại Vũ tất hưng! Vũ vương cướp đi khí vận Chu Nguyên, chuyển qua cho con cái của hắn. Từ đó, Đại Vũ có được long phượng bảo hộ, quốc vận thịnh vượng, tất cả sự hưng thịnh mà Đại Vũ vương triều có được, đều nhờ khí vận đã cướp của Chu Nguyên. Khi thánh long khí vận, bị mãng tước chi mệnh cưỡng chế cướp đi, tất nhiên sẽ sinh ra oán khí mãnh liệt, Vũ vương cố ý phong ấn oán khí này trong cơ thể Chu Nguyên, tạo thành oán long độc, nó sẽ nuốt chửng lấy tinh huyết của hắn, không ngừng lớn mạnh, mãi cho tới một ngày nào đó nó trưởng thành bạo phát, sẽ triệt để nuốt chứng hết sinh cơ của người đó. Diễn biến tiếp theo của truyện là Chu Nguyên, nhờ có đại cơ duyên từ Yêu Yêu cùng với sự nỗ lực tu luyện của mình trở thành Nguyên Sư. Trả thù cho cha mẹ, giành lại được thánh long khí vận, đánh bại kẻ thù đã được chú định từ khi sinh ra. Sau đó tìm ra được mục đích cao cả hơn, trở thành cường giả nắm giữ lực lượng mạnh nhất trong thiên địa này. Nam chính: Chu Nguyên là thế tử của Đại Chu. Ngay vào lúc hắn chào đời, trên trời có dị tượng, tử khí xuất hiện, có long khí quấn thân, tiếng rồng ngâm vang trời, chính là thánh long khí tượng. Chu Nguyên bởi vì bị cướp đi thánh long khí vận, khiên cho thánh long đã bị phá đi phần gốc rễ, bát mạch trời sinh cũng biến mất, mãi cho tới hôm nay bát mạch cũng không hề xuất hiện, tu hành chi lộ đầy gian nan. Nữ chính: Yêu Yêu thần bí. Trong truyện vẫn chưa nhắc đến thân thế hay tên thật của Yêu Yêu, chỉ biết đây là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, hay ôm sủng vật Thôn Thôn, có trình độ nguyên văn thượng thừa. Tính tình Yêu Yêu cực kỳ thanh cao lãnh đạm, hiếm khi nở nụ cười, lại là con sâu rượu chính hiệu. Đồng thời sở hữu sắc đẹp hoạ thuỷ hồng nhan. Yêu yêu là nữ chính nhưng lại được miêu tả nổi bật hơn cả Chu Nguyên, theo đánh giá Nam chính nhà ta chắc chắn sẽ thành soái ca sợ vợ rồi. Khả năng Yêu Yêu là trùm cuối rất lớn, hơn nữa Chu Nguyên lại bị Yêu Yêu dại dỗ từ thuở bơ vơ thế này, thật sự quan ngại sâu sắc cho main quá. Yêu Thú: Thôn Thôn ham ăn. Là một linh thú cường đại, tính cách bá đạo ẩn trong hình dáng dễ thương. Các đạo hữu đọc truyện tranh sẽ thấy Yêu yêu ôm Thôn Thôn cực kỳ đáng yêu. Trong truyện nhiều lúc thấy Thôn Thôn thật là thê thảm. Ở bên cạnh, vừa làm chân sai vặt vừa làm bảo kê cho Chu Nguyên, lúc chiến đấu lúc nào cũng bị lôi ra cùng, lâu lâu mới được đãi ăn một chầu. Khi giành được bảo vật thì chả khi nào được giữ, toàn bị Yêu Yêu tịch thu tặng cho Chu Nguyên. Lâu lâu còn bị lấy máu để Chu Nguyên tu luyện nữa chứ. Thật là quá thảm đi mà. Cảnh giới trong truyện Nguyên Tôn: Hiện tại chỉ mới tổng hợp những cảnh giới đầu Khai Mạch cảnh - Dưỡng Khí Cảnh - Thiên Quan Cảnh - Thái Sơ Cảnh - Thần Phủ Cảnh - Thiên Dương Cảnh - Nguyên Anh Cảnh - Pháp Vực Cảnh - Thánh Giả Cảnh. Trong nguyên tôn, mọi cảnh giới tu hành đều liên quan đến “nguyên”. Bằng cách tu luyện Nguyên lực, Nguyên khí, Nguyên Văn. Tu luyện nguyên văn: là lấy thần hồn làm vật dẫn, sau đó hội tụ hồn lực ở ngòi bút, phác họa ra nguyên văn. Mỗi một bút vẽ ra, đều phải dùng thần hồn làm mực, cho nên nguyên văn được khắc họa ra mới có thể dẫn động nguyên khí thiên địa. Lúc vẽ nguyên văn, cần phải tĩnh tâm, không được có một chút tạp niệm nào. Cầm bút nguyên văn trong tay, biến nó trở thành một bộ phận trên người, như thế mới có thể khiến cho thần hồn tụ lại nơi ngòi bút, khiến cho bút theo tâm mà động, liền mạch lưu loát.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Thiên Tàm Thổ Đậu":Nguyên TônĐại Chúa TểĐại Chúa Tể - Phần 2Đại Chúa Tể - Phần 3Đấu Phá Thương KhungĐấu Phá Thương Khung - Phần 2Đấu Phá Thương Khung - Phần 3Đấu Phá Thương Khung - Phần 4Nguyên Tôn - Phần 2Nguyên Tôn - Phần 3Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nguyên Tôn - Phần 2 PDF của tác giả Thiên Tàm Thổ Đậu nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4 (Nhĩ Căn)
Nhất niệm thành biển cả, nhất niệm hóa nương dâu. Nhất niệm trảm nghìn Ma, nhất niệm giết vạn Tiên. Chỉ có niệm của ta... là Vĩnh hằng. Người ta thường nói rằng không có bất cứ thứ gì có thể vĩnh hằng nhưng thật ra vẫn còn có một ngoại lệ chưa bao giờ được biết đến... Nhĩ Căn, với hai tác phẩm nổi bật là Cầu Ma và Tiên Nghịch, sẽ hứa hẹn đem đến một tác phẩm xuất sắc nữa cho chúng ta. Tìm mua: Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4 TiKi Lazada Shopee *** Mạo Nhi Sơn là một ngọn núi ở bên trong Đông Lâm sơn mạch. Ở dưới núi có một thôn làng, dân phong ở đây thuần phác, thường cày ruộng mà sống, đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Một buổi sáng sớm... Ở trước cổng chính của thôn trang, toàn bộ hương thân trong thôn đang đứng tiễn đưa một thiếu niên chừng mười lăm mười sáu tuổi. Thiếu niên này trông gầy yếu nhưng trắng trẻo sạch sẽ, thoạt nhìn rất là nhu thuận. Y phục trên người hắn chỉ là một bộ thanh sam bình thường nhưng đã bị phai màu trở thành màu trắng, hai mắt toát lên vẻ lanh lợi, trong sáng. Hắn tên là Bạch Tiểu Thuần. “Các hương thân phụ lão, ta phải đi tu tiên rồi, nhưng ta không nỡ xa các ngươi”. Vẻ mặt thiếu niên tràn ngập vẻ không nỡ, bộ dáng của hắn vốn nhu thuận, lúc này thoạt nhìn lại càng trở nên chất phác. Các vị hương thân quay mặt nhìn nhau, cũng làm ra vẻ không nỡ rời xa hắn. “Tiểu Thuần, cha mẹ ngươi mất sớm. Ngươi là... một đứa trẻ ngoan!!! Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh? Trở thành tiên nhân là có thể trường sinh, có thể sống rất lâu. Đi thôi! Chim ưng con lớn lên, sẽ có một ngày cũng phải bay đi.” Một lão giả tóc hoa râm ở trong đám người bước ra, lúc nói đến ba chữ “đứa trẻ ngoan” thì giọng nói có chút ngập ngừng. “Ở bên ngoài, gặp bất cứ chuyện gì ngươi đều phải kiên trì. Ra khỏi thôn rồi thì cũng đừng quay lại, bởi vì con đường của ngươi là ở phía trước!” Lão nhân hiền lành vỗ vỗ bả vai của thiếu niên. “Trường sinh...”. Thân hình của thiếu niên rung lên. Hắn mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt kiên định. Trong sự cổ vũ của lão giả này cùng với tất cả thôn dân có mặt, hắn nhẹ gật đầu mấy cái, liếc nhìn mọi người thật kỹ rồi quay người bước nhanh ra khỏi thôn. Thấy thân ảnh của thiếu niên đã đi xa, mọi người trong thôn lập tức trở nên kích động. Vẻ lưu luyến trong mắt bị nỗi vui sướng thay thế. Lão giả mặt mũi tràn đầy hiền lành lúc trước giờ cũng đang run rẩy, nước mắt chảy thành dòng. “Trời xanh có mắt, cái tên Bạch Thử Lang này, rốt cuộc cũng đi... Cuối cũng đã đi rồi! Là ai nói cho hắn biết đã nhìn thấy tiên nhân ở gần đây? Ngươi đã vì thôn mà lập được đại công đấy!" “Tên Bạch Thử Lang này rốt cuộc đã chịu đi rồi. Đáng thương cho mấy con gà nhà ta! Chỉ vì nó sợ gà gáy sáng mà không biết đã dùng cách gì xui khiến một đám hài tử đi bắt gà, đem gà trong cả thôn ra ăn sạch sẽ...” “Hôm nay, năm mới đến rồi!” Âm thanh hoan hô, phấn khởi vang khắp thôn nhỏ. Thậm chí có người còn lấy ra cả chiêng trống, đánh lên rất là cao hứng. Bên ngoài thôn, Bạch Tiểu Thuần còn chưa đi xa lắm. Hắn chợt nghe thấy âm thanh khua chiêng gõ trống từ trong thôn truyền ra, còn có cả tiếng hoan hô vang dậy. Hắn dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, sau đó ho lên một tiếng, nương theo tiếng chiêng trống truyền tới, theo đường núi đi lên Mạo Nhi Sơn. Ngọn Mạo Nhi Sơn này mặc dù không cao nhưng lại có nhiều bụi cỏ dại. Giờ là sáng sớm mà không gian vẫn tối đen, bốn bề yên tĩnh. “Nghe Nhị Cẩu nói, mấy ngày hôm trước, lúc hắn bị một con lợn rừng đuổi theo tới chỗ này thì nhìn thấy trên bầu trời có tiên nhân bay qua…” Bạch Tiểu Thuần đi ở trên sơn đạo, trái tim đang nhảy lên thình thịch. Bỗng nhiên từ mé rừng truyền tới từng âm thanh rào rào giống như tiếng lợn rừng đang chạy. Âm thanh đến bất chợt khiến Bạch Tiểu Thuần vốn đã khẩn trương, lo lắng cảm thấy lạnh dọc cả sống lưng. “Ai? Ai ở đó!” Tay phải hắn vội lấy từ trong bọc hành lý ra bốn cây búa, sáu lưỡi rìu. Chưa hết lo lắng, hắn lại lấy từ trong ngực ra một cây nhang màu đen, cầm chặt trong tay. “Đừng đến đây, ngàn vạn lần đừng đến đây. Ta có búa, ta có rìu, nhang trong tay ta còn có thể triệu hoán thiên lôi, có thể dẫn tiên nhân hàng lâm. Ngươi dám đi ra, ta liền đánh chết ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vừa run vừa hô to, kẹp chặt những thứ vũ khí kia, tranh thủ thời gian chạy theo đường núi. Dọc đường, những tiếng lách cách vang lên loạn hưởng, búa, đao bổ củi rơi xuống đầy đất. Chắc là hắn đã quá lo lắng, vì những tiếng rào rào rất nhanh biến mất, sau đó cũng không thấy có dã thú nào chạy đến. Sắc mặt của hắn tái nhợt. Hắn lau mồ hôi lạnh, trong đầu đã có ý buông tha không tiếp tục lên núi nữa. Nhưng rồi hắn nghĩ tới cây nhang mình đang cầm trong tay, cây nhang của cha mẹ trước khi qua đời lưu lại cho hắn. Nghe nói là do tổ tiên hắn khi xưa đã tình cờ cứu giúp một vị tiên nhân bị rơi xuống. Trước khi rời đi, vị tiên nhân đã để lại cây nhang này để báo đáp, còn nói sẽ nhận một người có huyết mạch Bạch gia làm đệ tử. Chỉ cần đốt nó lên là tiên nhân sẽ đến. Trước đây, cây nhang này đã từng được hắn đốt lên hơn mười lần rồi nhưng cuối cùng vẫn không thấy vị tiên nhân kia đến. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần bắt đầu hoài nghi vị tiên nhân kia có đến thật hay không. Hôm nay, hắn quyết định thử thêm một lần là bởi cây nhang này cũng không còn nhiều lắm, lại nghe người trong thôn nói cách đây vài ngày đã nhìn thấy có tiên nhân bay qua chỗ này. Hắn leo lên núi vì biết đâu, ở gần thêm một chút thì tiên nhân sẽ nhận ra cũng không chừng. Sau một lúc do dự, Bạch Tiểu Thuần lại cắn răng tiếp tục. Cũng may là ngọn núi này cũng không cao, chẳng bao lâu sau hắn đã lên đến đỉnh núi, há miệng thở phì phò. Đứng ở trên đó, hắn quay nhìn thôn trang hiện lên thấp thoáng dưới chân núi, thần sắc có chút cảm khái rồi cúi đầu nhìn đoạn hương đen chỉ còn bằng móng tay ở trong tay. “Ba năm rồi... Cha mẹ phù hộ cho ta, lần này nhất định phải thành công!” Bạch Tiểu Thuần hít thở sâu, cẩn thận đem hương đốt lên. Gió lớn nổi lên bốn phía, bầu trời kéo mây đen dầy đặc. Từng tia chớp lóe lên sáng lòa, sấm nổ ầm ầm bên tai Bạch Tiểu Thuần. Âm thanh vang dội làm cho thân hình của Bạch Tiểu Thuần run lên, hắn có cảm giác như lúc nào cũng có thể bị sét đánh chết. Trong một giây lát, hắn đã muốn phun nước miếng dập tắt cây nhang nhưng lại dằn lại vì không cam lòng. “Ba năm rồi, ta đã đốt cây nhang này mười hai lần. Đây là lần thứ mười ba, lần này nhất định phải làm được. Tiểu Thuần ta không sợ, chắc sẽ không bị đánh chết đâu...”. Bạch Tiểu Thuần nhớ tới kinh nghiệm ba năm qua, không tính lần này, mười hai lần trước hắn đốt cây nhang thì mỗi lần đều có sấm chớp nổi lên như thế này, mà tiên nhân thì không thấy đến. Hắn vốn sợ chết, mỗi lần sấm chớp nổi lên là đều phun nước miếng dập tắt. Nhắc tới cũng kỳ, cây nhang này nhìn như bất phàm, nhưng lúc hắn phun nước vào là nó tắt ngay. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang hãi hùng khiếp vía, chật vật chờ đợi trong tiếng sấm thì ở bầu trời cách đó không xa có một đạo trường hồng đang gào thét, bay đến rất nhanh. Trong đạo trường hồng này là một nam nhân trung tuổi. Nam tử này mặc y phục hoa lệ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng thần sắc lại như phong trần mỏi mệt. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hắn đang thực sự rất mệt mỏi. “Ta rất muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là cái dạng gì mà đốt một cây nhang suốt ba năm qua!” Vừa nghĩ đến những gì mình đã trải qua trong ba năm vừa rồi, nam tử này liền nổi giận. Ba năm trước, y phát giác có người đốt cây nhang mà mình đã cho đi lúc vẫn còn ở Ngưng Khí kỳ. Nhớ tới đoạn nhân tình ở chốn phàm trần năm đó y vội vàng bay tới. Lần đó, theo tính toán của y thì rất nhanh sẽ tìm tới nhưng y lại không ngờ rằng, vừa mới nhận thấy mùi hương, còn chưa đi được bao xa thì cái khí tức kia đã biến mất trong nháy mắt, cắt đứt mối liên hệ. Nếu chỉ là một lần thì cũng thôi, nhưng trong ba năm qua, khí tức kia xuất hiện tới hơn mười lần làm cho y tìm kiếm nhiều lần mà lần nào cũng bị gián đoạn. Cứ tới tới lui lui như vậy, giằng co suốt ba năm... Giờ phút này y đã thấy ngọn Mạo Nhi Sơn ở xa xa, thấy Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên đỉnh núi. Trong chớp mắt y đã bay tới đỉnh núi, sau đó vung tay, đem que hương không còn nhiều lắm kia dập tắt. Tiếng sấm liền im bặt. Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn vị trung niên đang đứng bên cạnh mình. “Tiên nhân?” Bạch Tiểu Thuần e dè hỏi bằng giọng nói có vẻ không chắc chắn, lại lén lút với lấy một cây búa ở sau lưng. “Bổn tọa là Lý Thanh Hậu. Ngươi là hậu nhân của Bạch gia?” Ánh mắt của tu sĩ trung niên như điện, không để ý tới cây búa ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, mà bắt đầu đánh giá một phen. Y thấy kẻ trước mắt này lông mày xanh, đôi mắt đẹp, lờ mờ tương tự với cố nhân năm đó, tư chất cũng không tệ, vẻ phiền muộn ở trong đáy lòng cũng bớt đi một ít. “Vãn bối đúng là hậu nhân của Bạch gia, tên là Bạch Tiểu Thuần.” Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn rồi nhỏ giọng đáp. Tuy trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng. “Ta hỏi ngươi, châm một cây nhang thôi, vì sao lại châm những ba năm!” Tu sĩ trung niên này nhàn nhạt mở miệng, hỏi tới vấn đề mà trong suốt ba năm qua y rất muốn biết. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy câu hỏi, đầu óc nhanh chóng chuyển động, sau đó làm ra bộ phiền muộn nhìn xuống thôn trang xa xa ở dưới chân núi. “Vãn bối là một người trọng tình trọng nghĩa, không nỡ bỏ những hương thân kia. Mỗi lần ta đốt hương, bọn hắn đều không nỡ để ta rời đi. Hôm nay bọn hắn bởi vì ta rời đi mà vẫn còn bi thương đây này.” Tu sĩ trung niên sững sờ. Cái nguyên do này lúc trước y không nghĩ tới, vẻ phiền muộn trong mắt đã mất đi thêm một ít nữa. Từ lời nói mà xem xét thì bản tính kẻ này cũng không tệ lắm. Nhưng khi y hướng ánh nhìn về phía dưới thôn, dùng thần thức đảo qua, nghe được tiếng khua chiêng gõ trống cùng với những câu hoan hô vì Bạch Thử Lang đã rời đi thì sắc mặt lại trở nên khó coi. Y cảm thấy đau đầu. Kẻ trước mắt này nhìn bề ngoài thì nhu thuận chất phác, cả người lẫn vật đều vô hại nhưng trong lòng lại chứa đầy những ý nghĩ xấu xa kỳ quái. “Nói thật!” tu sĩ trung niên vừa trừng mắt, vừa quát lên như tiếng sấm làm Bạch Tiểu Thuần giật mình, sợ hãi tới mức thân thể run lên. “Việc ấy cũng không trách được ta a. Cái cây nhang gì đó của ngươi, mỗi lần ta đốt lên đều kéo theo sấm sét, nhiều lần thiếu chút nữa là đánh chết ta rồi. Ta tránh thoát mười ba lần là đã rất không dễ dàng rồi.” Bạch Tiểu Thuần ra vẻ đáng thương nói. Tu sĩ trung niên nhìn Bạch Tiểu Thuần, im lặng một lúc. “Ngươi đã sợ như vậy, vì sao còn dám đi đốt nhang tới hơn mười lần?“ Tu sĩ trung niên chậm rãi nói. "Ta sợ chết! Không phải tu tiên là có thể trường sinh sao? Ta muốn trường sinh a!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất nói. Tu sĩ trung niên lại im lặng. Y cảm thấy chấp niệm của kẻ này cũng đáng khen, cứ ném tới môn phái ma luyện một phen xem sao, biết đâu tính tình lại có thể thay đổi ít nhiều. Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, y liền hất tay áo quấn quanh Bạch Tiểu Thuần rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng về phía chân trời. ”Đi cùng ta.” ”Đi đâu? Bay quá cao rồi...” Bạch Tiểu Thuần thấy mình đang bay trên trời, phía dưới là vực sâu vạn trượng thì sắc mặt nó tái nhợt, quăng búa ra, gắt gao ôm chặt lấy đùi của vị tiên nhân. Tu sĩ trung niên nhìn xuống chân của mình, bất đắc dĩ nói. “Linh Khê Tông.”Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nhĩ Căn":Tam Thốn Nhân GianTiên NghịchTiên Nghịch - Phần 2Tiên Nghịch - Phần 3Tiên Nghịch - Phần 4Tiên Nghịch - Phần 5Ngã Dục Phong ThiênNhất Niệm Vĩnh HằngNhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 2Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 3Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4Ngã Dục Phong Thiên - Phần 2Ngã Dục Phong Thiên - Phần 3Ngã Dục Phong Thiên - Phần 4Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Phần 4 PDF của tác giả Nhĩ Căn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.