Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kẻ Gây Hấn

XIN MỜI QUÝ BẠN ĐỌC THỬ NGAY CUỐN SÁCH NÀY ĐỂ ĐƯỢC SỐNG HAI GIỜ TUYỆT THÚ CHƯA TỪNG CÓ, NHƯ CẦM TRÊN TAY MỘT QUẢ BOM NỔ CHẬM Nguyên tác “Le Provocateur” của Maurice Ellabert Bồ Giang dịch thuật Tác phẩm thứ 1 của TỦ SÁCH BỒ-GIANG In lần thứ nhất: Tháng 4-1974   LỜI TỰ GIỚI THIỆU CỦA TỦ SÁCH BỒ-GIANG Để giúp Quý Bạn thuộc mọi giới công tư chức, quân nhân, sinh viên và học sinh một vài giờ giải trí đầy những bất ngờ vừa kinh hoàng vừa lý thú, chúng tôi xin gửi đến Quý Bạn Tủ Sách Bồ Giang mà tác phẩm đâu tiên là “KẺ GÂY HẤN” của Maurice Ellabert, tác phẩm đã đoạt Giải Thưởng Tiểu Thuyết Phiêu Lưu Hay Nhất Năm 1967 tại Pháp. Sau đó, Tủ Sách Bồ-Giang sẽ lần lượt phát hành những tác phầm lừng danh khác đã từng chiếm những giải thưởng đặc biệt trong lãnh vực văn chương trinh thám và khoa học giả tưởng trên khắp thế giới như: ♦ Giải Thưởng Edgar của Hiệp Hội Các Nhà Văn Bí Mật Mỹ Châu: ♦ Giải Thưởng Nebula và Hugo của Hiệp Hội Các Nhà Văn Khoa Học Giả Tưởng Mỹ Châu. ♦ Các Giải Thưởng Quai des Orfèvres. Tiểu Thuyết Phiêu Lưu Hay Nhất Năm, Tiểu Thuyết Trinh Tham Hay Nhất Năm, ♦ Giải Thưởng Văn Chương Trinh Thám tại Pháp ♦ Các Giải Thưởng Văn Chương Trinh Thám khác tại Anh, Bắc Âu... Bên cạnh đó, còn có những tác phẩm kỳ tuyệt khác tuy không chiếm giải thưởng nào nhưng vẫn sôi động không kém, sẽ khiến cho độc giả mỗi khi cầm lên tay là phải đọc một hơi từ đầu đến cuối. Đó là trường hợp của TUẦN TRĂNG MẬT THẢM KHỐC của Lawrence Block, tác phẩm thứ 2 trong Tủ Sách Bồ Giang sẽ phát hành vào đầu tháng sau. Trong giai đoạn đầu tiên, Tủ Sách Bồ Giang sẽ xuất bản mỗi tháng một cuốn. Về sau nếu hoàn cảnh thuận tiện hơn chúng tôi sẽ xuất bản mỗi tháng hai cuốn hoặc nhiều hơn. Muốn vậy, trong trường hợp Quý Bạn vừa ý với tác phẩm đầu tiên này của Tủ Sách Bồ Giang, chúng tôi ước mong Quý Bạn giúp chúng tôi một việc mọn: Giới thiệu cuốn sách này với hai người bạn thân cùng sở thích mê đọc sách, nhất là loại kinh dị. Được như thế, Tủ Sách Bồ-Giang mới có hy vọng sống còn trong giai đoạn cực kỳ khó khăn này và sẽ tiếp tục phục vụ tận tình với Quý Bạn trong những tác phẩm khác càng ngày càng thêm hấp dẩn từ hình thức đến nội dung. Chúng tôi xin thành khẩn ghi ơn Quý Bạn. Gia định, ngày 11-4-1974 BỒ GIANG và Nhóm Bằng Hữu *** CHƯƠNG 1 Người chủ khách sạn của tôi đang chăm chú làm việc tựa hồ cố tính toán để dùng số tiền dành dụm mua lại nhà hàng Ritz hoặc Crillon. Tuy nhiên ông ta vẫn ngẩng đầu lên khi tôi đi qua và cất tiếng gọi tôi: - Ông Charmoy! Sáng nay có người đến thăm dò tôi về ông. Tôi quay bước trở lui, có vẻ thú vị. - Một ký giả chứ gì? - Chắc không phải. Một người muốn biết rõ tư cách của ông. Tôi liền bảo: - Tôi hết lòng tin cậy ở ông. Vì thanh danh khách sạn của ông, lẽ ra ông nên nhờ một tên giết mướn thanh toán bọn nghèo đói như tôi. - Ông ta cũng đặc biệt lưu ý đến hoạt động kịch nghệ của ông. - Chắc ông đã hết lời khai ra rằng hiện giờ tôi vô cùng nhàn rỗi? Viên chủ khách sạn cằn nhằn: - Đâu có phải vì tôi mà lúc này ông không có việc làm? Người đó đã hỏi tôi hiện giờ ông có bận tập một vở kịch gì hay đang quay một cuốn phim nào không. Tôi đã ngầm nói cho ông ta hiểu rằng ông không đến nỗi bận rộn lắm. - Như thế thì kỳ lạ thật. Không lẽ ông ta đi thăm dò để lập gánh hát? - Ông sẽ hiểu rõ nếu người ta đề nghị với ông một giao kèo đóng phim với Brigitte Bardot. Tôi trở về phòng và cố suy đoán nguyên do chính xác về vụ xâm phạm đời tư của tôi một cách kỳ lạ này. Giả thuyết cho rằng đây là một cuộc điều tra để tìm diễn viên sân khấu hoặc màn ảnh tôi thấy không hẳn là vô lý. Thật tình tôi có một bản chất lạc quan và tôi sẵn sàng đón nhận những thất vọng của cuộc đời với tất cả bình tĩnh, kể từ khi ban giám khảo Trường Quốc Gia Kịch Nghệ cấp cho tôi một giấy ban khen, đúng với lời ông thầy tử vi đã tiên đoán tôi sẽ đoạt Giải Nhất về ngành hài kịch. Tôi đã để lại hình và địa chỉ cho khá nhiều nhà sản xuất điện ảnh và các vị giám đốc đoàn ca kịch nên rất có thể một người nào đó vì không tin, vì thận trọng hoặc vì theo một thủ tục bắt buộc, đã đi thăm dò kỹ về tôi trước khi ký hợp đồng với tôi. Tôi ngủ thiếp đi với những nhận định này. Ngày hôm sau, những tư tưởng đó bỗng trở về trong tâm trí tôi khi tôi nghe nói có ai điện thoại. Tôi vội vàng chạy xuống chiếc tủ được ngụy trang thành một buồng điện thoại. Tôi nói vào máy bằng một giọng ung dung của kẻ không chờ một ai cả. - Tôi là Pierre Charmoy, đang nghe đây. - Tôi muốn nhờ ông giúp một việc. Tôi không hy vọng lạc quan của mình thành sự thật một cách nhanh chóng như thế. Tôi bảo: - Mình sẽ cùng nhau bàn tính. Xin lỗi ông là ai? Người ở đầu dây đằng kia trả lời ngay: - Ông dù có biết cũng không lợi gì. Vì vậy xin ông cho tôi được giấu danh tánh, Tôi chưa kip trình bày nỗi kinh ngạc của tôi thì người kia lại tiếp: - Vì lẽ nghề nghiệp của ông là đóng những vở kịch vui, tôi muốn đem đến cho ông một vai trò đặc biệt và hết sức bất ngờ. Đây không phải là một màn trên sân khấu mà ở ngoài đường phố. Tôi xin giải thích: ông hãy đến lưu ngụ trong một đô thị nhỏ, suốt ngày hãy xuất hiện quan sát thiên hạ và giả vờ tò mò muốn tìm hiểu các hành vi và cử chỉ của họ để làm cho họ phải khó chịu, phải tức tối. Tôi hy vọng ông sẽ đóng được vai trò này. Biết chắc mình đang bị một kẻ vô danh đùa cợt, tôi trả lời: - Đó chỉ là trò trẻ con. Người kia vẫn tiếp lời: - Có lẽ ông đã hiểu vì sao tôi bày trò lừa phỉnh này? Tôi thú thật không được hiểu rõ bao nhiêu. Y liền trình bày rõ: - Lý do rất đơn giản. Tôi có một mối ác cảm với dân chúng trong vùng đó. Tôi tưởng có thể làm thế cho bõ ghét, một lối trả thù mà chắc ông cũng công nhận là không lấy gì làm ác độc, nhưng không kém phần khôi hài. Tôi tiếp: - Như mọi soạn giả khác, ông không được khiêm tốn mấy. Và để trình diễn tác phẩm của ông, ông sẽ trả cho tôi bao nhiêu? - Tùy theo điều kiện của ông. Ông muốn bao nhiêu cũng được. Câu trả lời quả quyết làm cho tôi sửng sốt mất một lúc lâu mới nói đại một con số: - Một ngàn quan mỗi tuần chưa kể mọi chi phí. Người kia im lặng một lát. Tôi vội vàng nói tiếp: - Đó là giá lương hiện lại của tôi. Lẽ tất nhiên vì đây là trường hợp đặc biệt tôi phải đầu cơ lên giá chút đỉnh. Nếu ông không quyết định ngay, không chừng tôi còn lên giá cao hơn nữa. Gã đối thoại nặc danh đề nghị: - Tổng cộng một ngàn quan. Các chi phí của ông chắc sẽ không nhiều lắm đâu. Ông đồng ý chứ? Tôi la lớn: - Ồ! Đâu có gấp như thế được! Ông phải cho tôi biết rõ các chi tiết đã chứ. Trước hết là thời gian trình diễn? - Ít ra cũng một tuần. Có lẽ hai. - Nơi nào? - Gần Nancy...Foncourt. Lại im lặng một lát, rồi người kia hỏi: - Cái tên đó làm ông nhớ tới chuyện gì hay sao? Tôi bảo: - Thủy tinh. - Đúng thế. Đó là xứ sở sản xuất nhiều loại thủy tinh nổi tiếng, ông có quen biết người nào ở nơi đó không? - Không. - Càng hay. Như vậy càng đỡ rắc rối. Tôi sẽ trả tiền trước. Ông có thể đi ngay được chứ? Tuy đã quyết định chấp thuận mọi điều kiện về tiền thù lao và thời hạn, tôi vẫn không muốn tỏ ra mình đã chấp thuận một cách gấp rút tố cáo rằng mình đang túng tiền. Tôi liền trả lời: - Tôi đâu đã nói với ông rằng tôi bằng lòng. Nói trắng ra, vai trò do ông đề nghị là một trò hề! Đó không phải kịch nghệ mà chính là làm xiếc. Nói như thế vẫn còn chưa được đúng. Phải bảo là trò múa rối. Vì vậy, tôi do dự. Tôi không muốn giảm giá cũng như làm ô danh nghệ thuật... Y cắt ngang mục khôi hài của tôi bằng một tiếng cười nhạt xấc láo: - Với một ngàn quan mỗi tuần, ông nên dẹp quách cái luận điệu đó đi. Tôi vẫn còn cãi bướng, viện lý do nhiều vận động quan trọng đòi hỏi sự hiện diện của tôi ở Paris và tôi lại hỏi y: - Người đã đến đây hôm thứ bảy để hỏi thăm viên chủ khách sạn có phải là nhân viên của ông? Y trả lời: - Những điều thuận tiện mà tôi được biết về ông trên lãnh vực nghề nghiệp cần phải được nhiều chi tiết khác bổ khuyết cho hoàn toàn đầy đủ. Thế nào mình cùng nhau thỏa thuận chứ? - Mình sẽ thỏa thuận khi tôi đã nhận được tiền. - Ông sẽ nhận tiền vào ngày mai. Tôi bỏ tiền vào phong bì gửi ngay tức khắc cho ông. Ông hãy đến Foncourt dùng cơm tối và đi tới Khách Sạn Thương Mãi. Ông cứ ghi tên thật vào sổ và cho biết nghề nghiệp của ông. Phần còn lại, tôi để cho ông tùy nghi hành động. Lúc này, tôi không còn nghi ngờ thiện ý của kẻ đã điện thoại với tôi và sự việc y muốn giữ kín danh tánh đã xác nhận điều tôi suy nghĩ. Y lại còn nhấn mạnh sự kiện tôi không được tiết lộ lý do thái độ của tôi khi đã đến Foncourt và cũng không được cho bất cứ một ai trong đám bạn bè thân thuộc hay biết sứ mạng dị thường này. Rồi y xác định với tôi một cuộc điện đàm tại chỗ cũ, vào ngày thứ ha tuần tới; đúng mười hai giờ trưa, và y gác máy. Tối đến, ở tiệm ăn, tôi không bỏ qua một chi tiết nào trong lúc kể lại cho Sylvie nghe vụ đề nghị không mấy bình thường đó. Nàng quả quyết bảo: - Gã đó phải tồi tệ lắm mới nghĩ ra một cách trả thù như thế này. Nếu mang lòng thù hận với tất cả người dân trong thành phố thì chắc bởi vì y đã bị xã hội bạc đãi, vừa là một con người giàu tưởng tượng và thâm hiểm. Tôi đáp: - Dù tên tồi tệ này có những lý đo gì đi nữa, cuộc phiêu lưu vẫn khiến anh thích thú. Anh sẽ khuấy động cả một vùng đã có một không khí buồn chán từ nhiều thế kỷ nay. Sylvie đầy vẻ nghi ngờ. - Anh nhớ không được lạm dụng đó. Anh chịu hứa với em anh sẽ không dối gạt em chứ? Tôi làm mặt giận: - Em tin anh theo cái kiểu đó à? Em dám mở miệng nói với anh như thế, sau khi anh vừa tỏ hết lòng tin cậy em bằng cách kể hết câu chuyện cho em nghe, bất chấp những chỉ thị minh bạch của gã đó? Nàng vừa trả lời vừa đưa tay qua mặt bàn siết nhẹ lấy tay tôi: - Chà, sung sướng cho cho em quá! Anh không có nói gì với má anh hay sao? - Ồ! Không. Bà cụ đâu còn đủ đầu óc khôi hài để thưởng thức vụ đùa dai cỡ này. Anh sẽ tối tăm mặt mũi với những lời căn dặn phải lưu ý đề phòng và những lời trách móc về cái tính thích phiêu lưu của anh. Tôi đã giới thiệu Sylvie với má tôi. Bà có cảm tình đặc biệt với nàng, nhưng nhất thiết không chịu thừa nhận rằng một kịch sĩ - dù là kịch sĩ sáng giá đến mấy đi nữa, và tôi lại còn chưa đạt tới mức đó - có thể kết hôn với một người con gái sắp sửa thi ra trường y-khoa và có dự định mở phòng mạch ở tỉnh nhỏ. Sylvie và tôi thì trái hẳn lại, có những tư tưởng lành mạnh và hết sức thành thực: tương lai về sự phối hợp giữa đôi lứa chúng tôi không vượt qua cái bằng bác sĩ của nàng. Lúc ra tới ngưỡng cửa tiệm ăn, tôi hỏi nàng: - Em cùng về với anh? - Tối nay không được, anh à. Suốt tuần vừa qua em đã không về ngủ ở nhà trọ lấy cớ phải đi trực đêm ở bệnh viện. Anh đừng có quên bà chủ nhà của em vẫn thường báo cáo tất cả cho gia đình em hay. Em khó lòng tìm cách chạy tội. Tôi vẫn còn cố thuyết phục: - Anh sắp sửa phải xa em suốt bảy tám ngày... Sylvie chận lời: - Mình sẽ thừa thời giờ sắp đặt mọi việc cần thiết khi ngày đi của anh đã được xác định. Dù sao vẫn còn một điều chưa rõ rệt và chính điều đó quyết định việc đi hay không. Tôi chắc lưỡi. - Vấn đề tiền! Anh tin chắc ngày mai sẽ có. Tôi nói đúng. Người đưa thư sáng hôm sau đã mang đến nhà tôi một chiếc phong bì màu xám, gửi từ Nancy, bên ngoài kẻ mấy hàng chữ in rất ngay ngắn đều đặn, rõ ràng được viết bằng dụng cụ vẽ. Chiếc phong bì đựng hai tờ giấy bạc năm trăm quan. Tôi đến tìm Sylvie tại bệnh viện Cochin và chúng tôi cùng đi ăn trưa, không ngừng bàn bạc nêu ra đủ mọi giả thuyết về nhân cách và những âm mưu thực sự của người bí mật vừa gửi tiền cho tôi. Tôi đã định sẽ đóng vai trò của mình một cách trọn vẹn để chiếm được lòng tin của kẻ quái dị đang mướn tôi và kéo dài giao kèo thêm một tuần lễ thứ hai. Tôi hứa với Sylvie sẽ điện thoại về cho nàng mỗi ngày, nhưng tôi nghĩ không cần phải báo tin việc tôi đi vắng trong một thời gian ngắn cho má tôi hay. Trong phòng riêng của tôi, tôi đã cẩn thận sắp đặt các thứ hành lý trước khi đi ăn trưa. Quả nhiên ngay khi cửa vừa khóa, Sylvie đã mở cuộc tấn công "những việc cần thiết" mà nàng muốn có một bảo đảm đầu tiên cho sự trung thành của tôi trong những ngày sắp tới. Khi tôi bước lên chiếc Triumph của tôi, trễ mất hai tiếng đồng hồ so với thời khắc biểu mà tôi đã định trước trong trí, cả hai ống chân của tôi đều mềm nhũn như đã hóa thành bông gòn, và đôi mí mắt chỉ muốn sụp xuống để ngủ một giấc mê say. Tình trạng này quả thật không thích hợp với công việc lái một chiếc xe hơi kiểu thể thao. Sylvie khuyên tôi nên ngừng xe ở dọc đường để uống cà phê và mở máy thâu thanh thật lớn. Mời các bạn đón đọc Kẻ Gây Hấn của tác giả Maurice Ellabert.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhà Thôi Miên Tà Ác Tập 3
Một thầy giáo phụ đạo tâm lý chết trong tư thế mất đầu và hai tay ngay tại chính ngôi nhà của mình ở khu tập thể của trường Đại học Long Châu. Cảnh sát phát hiện ở hiện trường còn có một nữ sinh viên bị nhốt trong một căn phòng khác bị khóa chặt trong suốt quá trình xảy ra án mạng. Sau khi được cứu ra, vì cú sốc tâm lý quá lớnmà cô gái không còn nhớ chuyện gì đã xảy ra. Làm thế nào mà La Phi có thể lấy được những thông tin vô cùng quan trọng từ cô gái này để giúp cho quá trình phá án? Liệu việc tiếp cận sự thật, đánh thức ký ức của cô gái ấy có phải là việc làm đúng đắn? Một nhà thôi miên cô độc, bất cần, tính nết khó ưanhưng năng lực chuyên môn rất mạnh được cảnh sát nhờ giúp sức để phá án. Tuy nhiên, trong quá trình hợp tác, cảnh sát nghi ngờ anh ta có dính líu tới những vụ án khác và đang lợi dụng đặc quyền khi làm việc với cảnh sát để thực hiện mưu đồ riêng. Rốt cuộc người đàn ông bí hiểm khó lường này là chiến hữu đáng tin cậy hay là một kẻ thù nguy hiểm nhất? *** Nói sao về Nhà Thôi Miên Tà Ác 3 đây nhỉ?!!! Thật ra cũng chẳng có gì khó nói, chốt lại là truyện này không hay và mình cũng không thích. Lý do mà mình đánh giá nó không hay thì nhiều lắm nên chỉ liệt kê vài ý gọi là thôi. Đầu tiên là cách kể chuyện của tác giả, một câu chuyện mà nó ít ở thì hiện tại hầu như toàn bộ giật lùi về quá khứ. Khi xem một truyện mà cứ phải đắm chìm trong hồi ức mà nhất là truyện trinh thám nữa thì chán và ngán lắm. Tại sao ư? Vì nó không tạo được cao trào và khiến câu chuyện tịnh tiến. Lý do thứ 2 là về mặt điều tra phá án của công an không có được bao nhiêu. Họ nói chung và La Phi nói riêng, cả đám hoàn toàn bị động. Bị động thì cũng được đi nếu họ giống phần 2 vẫn cố bơi quào để tìm hung thủ xoay trở cục diên, đằng này họ cứ phiêu ở hồi ức, phiêu đả xong thì như cao tăng ngộ đạo, kiểu ta đã ngộ ra rồi. Sau khi ngộ ra họ hay chính xác hơn là La Phi mò đến chỗ hung thủ, sau đó với thái độ nghiêm túc và lạnh lùng từ chối ăn nhậu thì hung thu tự ăn tự nhậu rồi tự khai ra động cơ giết, giết những ai, giết như thế nào vân vân và mây mây với một nùi lý do lý trấu dấm dớ (chắc cũng kha khá người sẽ bảo lý do rất nhân văn và đây ấp tình người nhưng xin lỗi đám đó k có tôi) rồi bắn La Phi 1 phát sau đó biến luôn. Còn nói về lý do hung thủ biến á hả thì ôi thôi cảm cmn động đến phát chửi. Lý do thứ 3 thì không phải La Phi ngu mà là tác giả xàm xí. Trong truyện này chi tiết xàm xí bug nhiều lắm, chỉ ghi chú lại 1 cái thôi vì ghi nhiều làm biếng: chuyện là vầy, sau khi bắt được thằng nhà thôi miên lưu manh tống giam. Thằng này khai vẫn còn giam giữ một cô gái ở nơi bí mật. Nó không chỉ chỗ cho La Ph, muốn cứu người thì nó sẽ dẫn La Phi đến tận nơi. Ok, đội ngũ dẫn độ đi cứu người gồm: La Phi, 1 ông bs tâm lý già, 1 cô nữ pháp y thực tập, 1 thằng công an tuần tra mới ra trường làm trợ lý cho La Phi và 3 công an trong đội. Đến nhà kho nơi giam cô gái thì vào k được do cửa khoá bằng khoá điện tử. Nếu muốn mở khoá thì phải dùng vân tay của thằng nhà thôi miên lưu manh. Lần này không cần mở còng tay vẫn sử dụng vân tay được nhưng vô kho gặp cô gái bị nhốt trong lòng sắc thì muốn mở lồng phải mở còng dùng vân tay. La Phi nghi ngờ thằng này có hậu chiêu, nếu mở còng là sẽ k xong nhưng vì muốn cứu cô gái nên La Phi chấp nhận phiêu lưu mở còng. Douma, La Phi xàm đinh vậy mà được lên làm đội trưởng cũng hay. Mở còng tay cho nó thì ta còng còng chân, rồi xích còng chân lên cổ ,dù nó có chạy được cũng bị hạn chế thời gian, khó khăn di chuyển. Mà vấn đề quan trọng ở đây là cô gái chỉ bị nhốt trong lồng thôi đâu có bị gài bom hẹn giờ hay bị nguy hiểm cần giải cứu liền. Đã là chuyện k gấp thì kêu đội cứu hộ lại, người ta có chuyên môn kỹ thuật sẽ làm nhanh gọn lẹ thôi. Lúc tôi nghĩ đến vụ đội cứu hộ tui cũng tự phản bác mình là có lẽ TQ k có đội này, hoặc điều động tốn kém lại ở xa… Vvv. Mie nó, vừa suy nghĩ bênh tác giả thì qua ngay trang sau khi thằng lưu manh chạy trốn thoát, La Phi gọi cho đội cứu hộ đội đến hiện trường chỉ chưa đầy 10 phút Và sau đó họ dùng máy cắt thủy lực cắt cái lồng sắc trong vòng 1 nốt nhạc. Ô hay, ban đầu sao k làm vậy đi. Mỗi một tổ chức đều có chuyên môn riêng, La Phi chỉ là cảnh sát hình sự, chuyện chính của anh là điều tra phá án. Án coi như là phá xong nhân chứng vật chứng đầy đủ thì chú tâm vào lấy khẩu cung đi chuyện giải cứu giao cho người khác khi đã biết địa điểm rồi. Nuôi ăn và trả lương đám cứu hộ làm gì khi anh giành hết chuyện của người ta. Nói thật, nếu La Phi mà chuyên nghiệp hành sự giống người lớn chứ k cần là hành sự như cảnh sát thi đố cha tg chơi dc plot twist ở khúc sau. Thằng thôi miên lưu manh khỏi cần được tẩy trắng cho mày ham đóng vai ác để làm chúa cứu thế, mày sẽ đen thui lút kiếp. Mấy cái trên là lý do tôi chê dở còn sau đây là lý do tôi không thích. Đơn giản, theo quan điểm sống của tôi, con người là phải sống vì bản thân mình trước. Tuy sống vì mình nhưng không được ích kỷ, nếu ai khốn khó giúp được thì giúp trong khả năng của mình, chứ đừng có tỏ ra là chúa rồi gánh hết lên mình như thế là vô trách nhiệm với bản thân, chỉ khi ta yêu ta thì ta mới yêu được người. Nói ngắn gọn lại là không đồng tình, k thông cảm, k hiểu và cũng không muốn thấu hiểu cái sự bảo vệ như shit của lão cảnh sát Dương. Và tôi cũng tự hỏi trên đời có bs làm cái gì mà ông k biết tìm bs để trị cho em bé đó. Không tìm được người này mình tìm người khác cứ kiên trì là được mắc gì chơi trò cực đoan giết tùm lum người rồi phụ tình cô người yêu. Thấy chưa cuối cùng thằng nhà thôi miên lưu manh biết chữa đấy, và liệu pháp thì dễ như bỡn. Đm, Chu Hạo Huy bị gì vậy, viết 1 câu chuyện với một lý do vớ vẩn. Mà thôi, chửi vậy đủ rồi, cũng nên khen 1 chút. Khen tác giả đã rất thành công trong việc muốn truyền tải cái mình muốn truyền tải đến người đọc (tôi đoán thôi). Tôi nói đoán là vầy, ngay đầu vô đọc truyện là tôi đã phản cảm con nhỏ Lưu Ninh Ninh rồi. Tôi nghi nó giết chứ k ai khác và đúng là nó thật. Tội ông thầy giáo vl. Còn thằng Phong Bình hay đúng hơn là Phó Dật Thông, tác giả luôn phơi bày sự xấu xa của nó nhưng tôi k hề thấy ghét mà tôi vẫn tin tưởng nó k xấu. Ban đầu chỉ là đoán nhưng cho tới khi Lương Âm gặp biến thái và được Đặng Yến tặng vòng ngọc trai là tôi chắc ăn như bắp Thằng Bình k hề xấu xa như nó thể hiện. Tên biến thái là ng khác. Cảm thấy khá vui khi đoán đúng, kiểu như Chu Hạo Huy cho mình một món quà nhỏ khi đọc truyện. *** “Đừng, đừng!” Cô gái vừa kêu lên những âm thanh chói tai vừa dang hai bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy hai bên khung cửa. Cô dùng hết sức lực, khiến cho gân ở cổ tay nổi lên như thể muốn bật ra khỏi làn da trắng muốt. “Em cần phải vào đó!”, người nói câu đó là một người đàn ông. Ông ta đứng ở một bên cửa, ánh mắt toát lên vẻ rất phức tạp. Khi nói ra hai từ “cần phải”, giọng ông ta vô cùng kiên quyết, không cho phép đối phương có quyền được thay đổi. Cô gái cúi đầu, tránh ánh mắt của đối phương. Tiếng kêu gào và việc cố vùng ra vừa rồi đã vắt kiệt sức lực của cô, nên lúc này cô chỉ còn biết nói bằng giọng thổn thức trong nước mắt: “Em sợ…” Nói xong, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông bằng đôi mắt mờ lệ với vẻ cầu xin. Người đàn ông vẫn không lay chuyển, ông ta nhắc lại: “Em phải vào.” Nói xong thì đưa hai tay của mình ra túm lấy hai cổ tay của cô gái. Cô gái biết đối phương muốn làm gì nên vội lấy hết sức để phản kháng, đáng tiếc là sức của cô quá yếu so với đối phương, đôi bàn tay bé nhỏ của cô trên khung cửa nhanh chóng bị kéo tuột ra. Cô gái ra sức vùng vẫy, đồng thời kêu lên tuyệt vọng: “Tôi không, tôi không!” Người đàn ông túm hai tay cô áp lên ngực đối phương, còn hai bàn tay to tướng của ông ta thì trùm bên ngoài, hình thành lên tư thế bốn bàn tay chồng lên nhau. Động tác đó dường như mang một ma lực rất đặc biệt khiến cô gái thôi khóc, dần dần lấy lại bình tĩnh. Lúc đó, người đàn ông mới hỏi bằng một giọng trầm trầm: “Em không tin tôi à?” Cô gái ngây mặt, chỉ có đôi cánh mũi là khẽ động đậy. Sau đó, người đàn ông khẽ đẩy một cái, cô gái đờ đẫn lùi mấy bước về phía sau cánh cửa. Người đàn ông buông hai tay, hai người tuy cách nhau chưa đầy một mét, nhưng đã có sự chia cách bên trong và bên ngoài căn phòng. Cô gái nhìn người đàn ông chăm chăm, mãi cho đến khi ánh mắt của cô bị ngăn lại bởi một cánh cửa gỗ đang khép dần. Cô sực tỉnh, vội nhào về phía trước, nhưng đáng tiếc cánh cửa đó đã hoàn toàn đóng lại trước mắt cô. Có chỉ còn biết úp mặt vào cánh cửa gô lạnh như băng khóc một cách tuyệt vọng. Ổ khóa của cánh cửa vang lên tiếng lạch cạch khe khẽ, đó là tiếng xoay của chiếc khóa. Tiếng động ấy mang đến cho cô một cảm giác sợ hãi rất lớn, dường như cô đang chìm xuống một vùng biển sâu không đáy, những làn nước biển lạnh giá xô đến bao quanh đè chặt lấy cô, khiến cô ngạt thở! Cô gái không còn sức mà gào thét, cũng không còn sức để vùng vẫy. Cô ôm tay ngồi xuống, từ từ co người lại ở bên cửa, rồi cắn chặt môi, cố kìm tiếng khóc, nhưng không sao ngăn được dòng nước mắt đang trào ra như suối. Đầu óc cô đã trở nên tê dại, thế giới tinh thần chìm xuống một vực sâu đen tối. Ở đáy vực đó, có một con quái vật đã ngủ yên nhiều năm từ từ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt gớm ghiếc, đáng sợ. Mời các bạn đón đọc Nhà Thôi Miên Tà Ác Tập 3 của tác giả Chu Hạo Huy & Nguyễn Thị Thại (dịch).
Nhà Thôi Miên Tà Ác Tập 2
Review: Nhà thôi miên tà ác l Chu Hạo Huy l Nguyễn Thị Thại dịch. Trong tập này thì vai trò của La Phi khá là mông lung, ảo diệu; nửa đầu truyện thì kiểu như anh ta đãng trí quá, không suy luận được gì, toàn phải nhờ vào sự trợ giúp của cao thủ thôi miên Lăng Minh Đỉnh vì anh ta cũng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyên môn đó; đến cuối truyện do ban đầu bị ăn hành nhiều quá thì bản năng của anh ta bộc phát tối đa, mưu hèn kế bẩn lộ rõ từng thủ đoạn. Đứng trước vấn đề thôi miên khá là mới lạ độc đáo trong mưu sát, anh dường như đi vào bế tắc, thế cục xảy ra liên quan mật thiết với nhau làm cho anh không thể khống chế nó. Nếu mọi người đã đọc Bản thông báo tử vong rồi thì trong tập này cũng vậy, ban đầu tuy ở thế yếu, lực bất tòng tâm, bị hung thủ dẫn dụ tâm trí hết lần này đến lần khác, nhưng đến đoạn cuối thì hung thủ tung hoành danh tiếng lẫy lừng chiến công hiển hách lại bị chết ư là lãng xẹt, hắn để lại giấc mộng dang dở cho La Phi hoàn thành, quả đúng là như vậy. Nhưng trùm cuối thì dã tâm thì đúng là ngông cuồng ngạo mạn, ích kỉ. ” Ác quỷ và thiên thần luôn đi cùng nhau, ác quỷ đi cạnh thiên thần vì thiên thần là niềm tin của ác quỷ, thiên thần đi cạnh ác quỷ vì điều đó sẽ tôn lên vẻ thánh thiện của thiên thần” . Cuốn này trình bày kiến thức về thôi miên rất chi tiết dễ hiểu khá đa dạng, giống như seri Pháp y Tần Minh. . Các pha hành động tuy chưa nhiều nhưng thủ đoạn khống chế tâm lý thì rất cao minh, mong đến tập 2 sẽ có nhiều drama hơn! Thanh Phong *** Nhà thôi miên tà ác - Chu Hạo HuyNHÀ THÔI MIÊN TÀ ÁC – CHU HẠO HUY Một tác phẩm nữa của Chu Hạo Huy. Biết đến cuốn này lâuuu lắm rồi nhưng mãi gần đây mới đón em nó về nhà. Trước khi đọc cuốn này, mình đã cân nhắc cực kì nhiều vì cái bóng quá lớn vì sự thành công của bộ Bản thông báo tử vong đã in sâu trong đầu mình rồi, nên mình sợ khi đọc tác phẩm trinh thám Trung Quốc khác nói chung và của CHH nói riêng sẽ có sự chưng hửng hoặc thất vọng nhè nhẹ. Nhưng rồi vẫn nhắm mắt đưa tay mua về và đọc. Khỏi nói cũng biết chủ để cuốn này nói về thôi miên, xem chừng có phải là một chủ đề nhàm chán. Mở đầu truyện nói về một người đàn ông bỗng dưng nổi điên và cắn nát mặt một người đi đường như một con chó điên ( cái này mình tự ví
Nhà Thôi Miên Tà Ác Tập 1
Trên đường phố Trung Quốc đông đúc bỗng xuất hiện một người đàn ông với hành vi bất thường, sau khi hắn quấy rối những người đi đường thì đã cắn và gặm nát mặt của một người lái xe đi ngang qua. Hành vi của hắn rất giống với “ma cà rồng” trong các bộ phim kinh dị rùng rợn. Ở một khu dân cư phía tây thành phố, một người đàn ông rơi từ trên tầng thượng của tòa nhà 6 tầng xuống và chết trong tư thế rất kỳ lạ, giống như một túi da người bên trong chứa nội tạng. Những người chứng kiến đều khẳng định người đàn ông đó tự tử và khi nhảy xuống trông ông ta giống như một con bồ câu lớn muốn cất cánh bay. Vài ngày sau có một status với tiêu đề “Tôi có thể khống chế được sự sống và cái chết của các người” của một người tự nhận mình là nhà thôi miên giỏi nhất khiến dư luận rất quan tâm và cảnh sát phải vào cuộc. Đang lúc cảnh sát dốc toàn lực vào điều tra để tìm manh mối bắt tên hung thủ của những vụ án trên thì hắn ung dung tới đầu thú khiến La Phi- đội trưởng đội cảnh sát hoang mang và rơi vào thế bị động. Từ đó khởi nguồn cho một cuộc đấu trí căng thẳng và gay cấn giữa cảnh sát và tên hung thủ đó. Bẫy trong bẫy, ai sẽ là người chiến thắng? Liệu La Phi có thể đưa kẻ thôi miên tà ác ra ánh sáng? *** Dịch Giả: Nguyễn Thị Thại Thể loại: Trinh thám hiện đại Điểm: 9/10 Xu hướng giết người trong phòng kính kinh điển? giết người hàng loạt bằng cách ra tay trực tiếp? Xưa rồi diễm, thủ pháp giết chóc hot trend của thế kỷ 21 hiện đại đó chính là ngồi sau bức màn và tìm cách thu “lính” về để tụi nó giết chóc và đăng status thách thức cảnh sát . Dẫn lược nội dung: Một vụ giết người kỳ lạ diễn ra tại một phố đông người ở Trung Quốc, bỗng xuất hiện một người đàn ông hành vi thất thường quấy rối mọi người xung quanh và bỗng nhiên hắn ta gặm nát mặt người lái xe đi ngang qua, một hành vi giống với “ma cà rồng” trong các bộ phim kinh dị rùng rợn. Tiếp đến là ở phía tây thành phố xảy ra một vụ án nhảy lầu mà người đàn ông rơi từ tầng 6 xuống với tư thế kỳ lạ như túi da người bên trong chứa nội tạng, các nhân chứng đều thấy ông ta rơi xuống như một con bồ câu lớn muốn cất cánh bay. Câu chuyện chỉ mới bắt đầu thôi, bây giờ là lúc ra tay thách thức cảnh sát này, tên hung thủ bá đạo tưởng mình là bật thánh nhân, chơi kết hợp giữa thuật thôi miên và thời đại 4.0, hắn lên diễn đàn đăng status bắt kịp trend, đăng dòng status chính hắn là người có thể nắm quyền sống chết của mọi người và đã thôi miên 2 vụ kia, vụ việc này đã khiến cho La Phi- đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu tiến hành điều tra sự việc. Trong quá trình điều tra, La Phi cùng đồng đội của mình đã tìm đến Lăn Minh Đỉnh (LMĐ), người được coi là bậc thầy trong trong giới thôi miên để hỏi chuyện vì nghi ngờ “bàn tay đen thần bí” sẽ làm ảnh hưởng đến hiệp hội thôi miên sắp diễn ra do Lăng Minh đỉnh làm chủ trì khi mà trong quá khứ ông ấy đã dùng liệu pháp thôi miên để chữa trị tâm lý cho người vợ bằng một liệu pháp gọi là “tâm cầu”, để có được tâm cầu thì phải tìm ra được “tâm huyệt” của người đó, và có một bất trắc xảy ra đó là người vợ đã không may tự sát và từ đó có những vụ án tiếp nối có sự liên đới tới cái chết của người vợ liên tục xảy ra cho đến tận 5 năm sau. Trong quá trình khám phá vụ án về vụ có người đứng sau lưng giật giây, La Phi đã phối hợp cùng LMĐ phá giải nhiều chiêu trò thôi miên đối tượng của kẻ đứng sau, trong quá trình điều tra khám phá, chúng ta sẽ biết được nhiều mẹo thôi miên thật chất là dùng biện pháp tấn công vào tâm lý của đối tượng từ đó đi vào tiềm thức của họ, ngay cả những hoạt động bình thường như việc nhớ tên cũng dễ bị thôi miên mà quên ngay lập tức, nhưng biện pháp thôi miên chỉ đánh trúng vào tâm lý của người dễ bị tác động, một người thanh niên cứng như “La Phi” được coi là rất khó thôi miên cũng bị dính chưởng vì để thôi miên được anh Phi thì phải bày binh bố trận để dẫn vào thôi miên mới thực sự có hiệu quả, nhưng may mắn thay được đại sư LMĐ phá giải. Xuyên suốt câu chuyện chúng ta sẽ biết thêm được nhiều điều về thôi miên, nó không phải là điều gì thần bí, nó cũng như là một nghệ thuật giúp chúng ta biết thêm một số kiến thức về thôi miên, nhưng biến nó thành điều tà ác và giết người thì khó lòng mà thoát ra, chúng ta sẽ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khi mà La Phi cùng team đi phá giải những bí mật trong quá khứ làm tiền đề để tiến hành một tội ác kinh khủng khiếp trong hiện tại và bất ngờ hơn khi mà giữa chừng đang điều tra thì hung thủ tự nhiên ra đầu thú ), liệu đây có phải là hung thủ thật sự hay là người đang bị thôi miên? Và kể từ đây mới bắt đầu màn đấu trí thực thụ giữa cảnh sát và hung thủ thật sự mới bắt đầu, đọc truyện mọi người sẽ tá hỏa tam tinh khi mà đến hồi kết: “Ôi người ấy mà là trùm thôi miên được ư”. Cuộc đấu trí giữa La Phi và hung thủ thật sự bắt đầu. Điểm cộng: Truyện dẫn dắt người đọc đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, biết thêm về thôi miên ám thị tâm lý (na ná SCI mê hiệp án cũng có dùng thôi miên và thôi miên để phá án), Chu Hạo Huy một lần nữa lại show cho ta thấy một kiểu gây án hiện đại mới mẻ của thế kỷ mới, truyện hiện đại nhưng đơn thuần dùng trí là nhiều, ít phụ thuộc vào các máy móc hiện đại. Điểm trừ nhỏ xíu: nói không phải vạch lá tìm sâu chứ hình như biên tập có thù với chữ “nghiên cứu” và “nghiêm túc” hay sao ấy  cứ mỗi lần đụng vào chữ nghiên hoặc nghiêm mà nằm ở cuối hàng là y như rằng bị viết thành: “ngh-iên” trong truyện cũng ít lỗi chính tả, có vài câu từ bỏ dấu chấm, phẩy không hợp lý làm cho câu cú không rõ nghĩa, nhưng đọc vẫn hiểu, do truyện khá hấp dẫn và lôi cuốn nên mình không để ý nó nằm trang nào, nhưng có khoảng 2 câu bị bỏ dấu câu sai vị trí thôi. Nguyễn Thành Nam *** Reiewer: Điền Yên —— Tôi đọc Chu Hạo Huy bắt đầu từ Dốc quỷ ám. Tạm không phân tích cuốn đó tại đây, chỉ có thể nói rằng tôi có ấn tượng rất tốt với tác giả này. Tuy nhiên, tôi không mấy chờ đợi “Nhà thôi miên tà ác” vì tôi không tin vào thôi miên hay dăm cái tâm lý gì gì đó. Nhưng cuốn sách này đã thay đổi một số suy nghĩ của tôi. Mở đầu sách đã nói ngay vào sự nghi ngờ của tôi, vì đó là suy nghĩ của nhiều người. Thôi miên không phải lừa đào, nó chỉ đi sâu vào tâm hồn con người. Truyện lấy ví dụ rất phổ biến là nhiều vụ nạn nhân kể mình bị thôi miên rồi mang tiền trong nhà đưa cho kẻ lừa đảo (bác ruột tôi cũng từng bị). Truyện giải thích đó là người thôi miên lợi dụng lòng tham lam sẵn có của nạn nhân hoặc một điểm yếu trong lòng họ, từ đó dẫn dắt họ đưa tiền. Nếu trong lòng nạn nhân không tồn tại những vấn đề đó thì chẳng ai lừa được cả. Khởi đầu của “Nhà thôi miên tà ác” là cái chết kỳ lạ của hai người dân thường, một người hành xử như ma cà rồng còn người kia thì hệt con chim bồ câu. Vụ án hẳn sẽ khó nhằn hơn nếu thủ phạm không công bố nghề nghiệp của mình bởi trí tưởng tượng và kinh nghiệm của cảnh sát chưa nghĩ tới thôi miên. Thủ phạm rất cao cường và có ý đồ “rõ ràng”. Tại sao tôi lại để chữ này trong ngoặc? Bởi vì nó là một plotwist quan trọng của truyện. Tác giả không giấu diếm việc thủ phạm là một nhà thôi miên ngay từ tên truyện. Vấn đề hắn là ai vì trong truyện có rất nhiều nhà thôi miên mà ai nào cũng có thể là hung thủ theo đúng kiểu trinh thám rằng không có ai ngoài cảnh sát nhân vật chính chắc chắn là “người mình” hoàn toàn không thể là trùm cuối. Lăng Minh Đỉnh, Bạch Á Tinh, thậm chí là Hạ Mộng Dao đều có thể là big boss. Thực ra, đến nửa truyện là có thể đoán ra rồi. Quan trọng là động cơ của người đó là gì. Cuốn này có chút giống với Giáo hóa trường ở chỗ xuất phát điểm của tội ác rất có thể là từ một ý nghĩ tốt đẹp. Tôi khá thích nhân vật Bạch Á Tinh. Anh ta xuất thân phức tạp, trải qua vô vàn thử thách mới đạt được thành tựu. Bản thân anh ta vô cùng tài giỏi, có năng lực, có thiện tâm nhưng số phận quá khắc nghiệt với anh, dĩ nhiên, cũng do bản thân anh nữa. Xét về bản lĩnh, Bạch Á Tinh ở cấp độ cao hơn cả La Phi. Tôi không thể không chép miệng mà rằng: Công chỉ là công cho đến khi gặp tổng công của đời mình.Ban đầu tôi ship La Phi với Trần Gia Hâm theo motif anh tuấn công vs nhân thê thụ. Nhưng couple này đứt gánh khi Bạch Á Tinh lên sàn. La Phi sắc sảo, mạnh mẽ cường thế vậy mà gặp Bạch Á Tinh thì mất cmn điện luôn. Anh bị hắn dắt mũi, bị hắn nhìn thấu như thể anh đang khỏa thân vậy. Lăng Minh Đỉnh nói: “anh là một quân bài tốt nhưng đã bị đối thủ đánh dấu”. Oimeoi, ABO luôn. Omega La Phi đã bị Alpha Bạch Á Tinh đánh dấu. Liệu có sinh tử luôn không đây?! Câu trả lời là không. Rất tiếc/may vì Bạch Á Tinh đã bị thương trong một lần làm nhiệm vụ. Thật là một cái kết BE đầy bi kịch :(( Quay về tác phẩm chính, cảm giác đọc 2/3 đầu truyện hơi bực và thất vọng vì La Phi. Mặc dù anh được tác giả mô tả với đầy những lời khen ngợi nhưng anh bị động suốt mạch vụ án, cho đến 1/3 cuối cùng. Cũng khó trách anh vì gây án bằng thuật thôi miên quá mới mẻ và chẳng đề để lại dấu vết. Đoạn cuối lộ diện trùm cuối không làm tôi ngạc nhiên mà tôi chỉ bất ngờ trước động cơ gây án. Tôi thấy tiếc nuối nhưng không biết nên nói thế nào. Tự sát có phải là sự giải thoát không? Với người tự sát thì là có. Nhưng với người còn sống thì không. Theo thống kê, có tối thiểu 6 người bị ảnh hưởng trong một vụ tự tử hoàn tất. Tỷ lệ tự sát của người có người thân tự sát cao hơn những người không có người thân tự sát. Và luôn luôn, sẽ có nhiều người chê trách người tự sát là ích kỷ, hèn nhát, không dám đối mặt với thực tế. Nhưng người chết rồi còn biết gì nữa, ngoài sự giải thoát. Sống có gì vui, chết có gì sợ. Vì suy nghĩ này nên động cơ gây án của thủ phạm mới hình thành. Truyện cũng có những đoạn phân tích rất đúng về tâm lý. Tác giả không quên kèo một đoạn kết để mở đường cho tập 2