Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đêm Hồng Hoang (René Barjavel)

Khi đoàn thám hiểm Pháp ở Nam cực thông báo về dấu tích của một nền văn minh 900,000 năm, các nhà khoa học trên khắp thế giới họp nhau lại cùng khám phá và hướng dẫn đoàn. Toàn bộ hành tinh nhìn qua truyền hình vệ tinh toàn cầu, hiện ra thật đẹp đẽ, rồi các nhà thám hiểm phát hiện ra một căn phòng có một người đàn ông và phụ nữ đang trong tình trạng thực vật. Người phụ nữ Éléa tỉnh giấc và thông qua chiếc máy phiên dịch cô kể về thế giới của mình, về mình và về Païkan chồng cô, và rằng chiến tranh đã hủy hoại nền văn minh của họ như thế nào. Cô cũng cho hay mình và đồng sự đang trong tình trạng thực vật có nguồn kiến thức vô cùng tiên tiến (không phải Païkan, mà là khoa học gia Coban cô không ưa chút nào), nguồn kiến thức đem đến năng lượng và thức phẩm cho toàn nhân loại không phải trả tiền mua. Tuy nhiên, các siêu cường quốc chưa sẵn sàng công bố bí mật của Éléa, tác phẩm cho thấy 900,000 năm và ngày tận thế sau đó, nhân loại vẫn chưa trưởng thành và đang sắp sửa phạm phải sai lầm một lần nữa.***

Tới thời điểm này thì "Đêm hồng hoang" vẫn là cuốn sách hay nhất tôi đọc năm 2019. Một tác phẩm mang tính thời đại không chỉ hấp dẫn tuyệt đối mà còn mang đến bao cảm xúc, khiến trái tim tôi rung động sâu sắc.

Câu chuyện kể về một đoàn thám hiểm đã khai quật được hai con người đóng băng từ 900.000 năm trước. Bằng mọi biện pháp khoa học họ đã làm sống dậy người phụ nữ cổ đại, để nghe cô kể về một nền văn minh xa xưa đã sụp đổ thế nào.

Tác phẩm mang giả tưởng về thời quá khứ song lại dự cảm về tương lai, cảnh báo loài người trước họa diệt vong do chính mình gây nên. Bởi chiến tranh, bởi lòng tham, sự ngu dốt và ích kỷ. Tác giả đã phê phán, đã lên án những điều đó một cách mạnh mẽ, ông mở ra cho chúng ta cái nhìn sống động, dữ dội, tràn đầy đau xót để chúng ta hiểu được và trân trọng cuộc sống mình đang có.

Câu chuyện viễn tưởng còn đan xen chút lãng mạn, một tình yêu thật đẹp, đi qua tận cùng thế giới và vượt qua thời gian đằng đẵng. Đi qua những bi kịch của một thời đại, ám ảnh và buồn thương biết mấy. Đặc biệt là cao trào cuối cùng, không thể không khiến người đọc lặng đi. Tìm mua: Đêm Hồng Hoang TiKi Lazada Shopee

Tôi đánh giá cao tác phẩm có lẽ vì yêu thích chủ đề về nhân loại, tương lai Trái đất, tận thế, hậu tận thế, thích những yếu tố sáng tạo, giàu trí tưởng tượng... song "Đêm hồng hoang" thuyết phục tôi, đi vào lòng tôi và để lại ấn tượng khó phai đến thế còn bởi tính nhân văn và bao cung bậc xúc cảm.

***

Chúng ta luôn xem xét lịch sử nhân loại theo cái cách mà chúng ta quan sát sự trưởng thành của một con người, xuất phát điểm từ một đứa bé không biết gì rồi thu thập kiến thức, phát triển, hoàn thiện hơn. Chúng ta luôn nghĩ lịch sử nhân loại cũng như thế, xuất phát từ thuở hỗn mang rồi từ từ phát triển đến sự văn minh hiện tại, thế nhưng có thể nào là ngược lại, có khi nào nhân loại từ thuở xa xưa đã phát triển vượt bậc hơn chúng ta hiện tại và vì một lý do gì đó mà nền văn minh ấy bị chôn vùi? Đó chính là giả thiết mà René Barjavel đặt ra cho cuốn tiểu thuyết “Đêm Hồng Hoang” của ông khi kể về cuộc phiêu lưu đến tận cùng nguồn gốc của con người.

Các nhà thám hiểm Pháp phát hiện ra một nền văn minh hơn 900,000 năm bị chôn vùi dưới những lớp băng sâu thẳm của Nam Cực. Và điều này lập tức gây ra một sự chấn động, vì nó đi ngược lại hoàn toàn với sự hiểu biết của con người trước đó (hay là ta tưởng rằng mình đã biết). Trong cái kén thu hút sự chú ý của các nhà khoa học hàng đầu trên toàn thế giới người ta tìm thấy một người phụ nữ - Éléa - nàng là ai, nàng đã nằm ở đó bao lâu và liệu nàng có phải là chìa khóa để khám phá nền văn mình kỳ lạ dường ấy. Với những kỹ thuật tân tiến, người ta đã thành công trong việc đánh thức nàng thế nhưng nàng thuộc về một thế giới hoàn toàn khác với ngôn ngữ hoàn toàn khác, thậm chí người ta còn không tìm được cách đưa chất dinh dưỡng để nuôi sống nàng vì nàng không ăn uống như con người hiện đại.

Các nhà ngôn ngữ tìm cách hiểu được ngôn ngữ của Éléa, để từ nàng mở ra cái thế giới kỳ bí mà chưa ai từng khám phá ra. Chi tiết các nhà phiên dịch phân tích tìm đủ mọi phương pháp để nói chuyện được với Éléa làm gợi nhớ đến bộ phim “Arrival” của đạo diễn Denis Villeneuve được phát hành vào năm 2016, quả thật ngôn ngữ và chữ viết chính là cầu nối duy nhất gắn kết được mọi người và thậm chí các nền văn minh khác nhau, ngôn ngữ là chìa khóa để dẫn đến sự thấu hiểu (và đi kèm với nó dĩ nhiên là sự hiểu lầm), nếu như trong “Arrival” là một nền văn mình ở ngoài trái đất thì trong “Đêm hồng hoang” là nền văn minh cổ xưa thế nhưng dường như có những bước phát triển vượt bậc bất ngờ. Điều gì khiến con người có sự cuốn hút với những nền văn minh khác một cách mạnh mẽ đến vậy, đó có phải là do sự khao khát kiến thức: “Chúng ta có chung một thứ to tát hơn những gì chúng ta khác biệt nhau: đó là nhu cầu được hiểu biết. Những người làm văn chương gọi đó là tình yêu khoa học, còn tôi, tôi gọi đó là sự hiếu kỳ. Khi tính hiếu kỳ được thôi thúc bởi trí tuệ thì đó là giá trị cao đẹp nhất của con người.”

Người ta thở phào nhẹ nhõm khi máy phiên dịch của thể diễn đạt những lời Éléa thành ngôn ngữ hiện đại mà mọi người có thể hiểu được và chăm chú nghe cô kể lại câu chuyện của thời đại mình. Éléa dẫn dắt những con người hiện đại (và cả độc giả) về với thế giới kỳ lạ khi con người dường như đã phát triển về mặt cảm xúc và thể chất đến mức hoàn hảo, ngay từ khi sinh ra người ta đã hiểu rõ vị trí của mình trong xã hội và thậm chí cả bạn đời của mình đến mãi mãi về sau. Mỗi người được phân công một công việc cụ thể và họ hài lòng với những việc mình được giao. Cái thế giới tưởng chừng vững chắc, văn minh đến thế nhưng lại bị đe dọa bị sụp đổ bởi một điều, mà có lẽ cũng chẳng bất ngờ, đó chính là chiến tranh. Có lẽ bản chất nhân loại thực sự là tham lam, đố kị và hiếu chiến nên ở đâu có con người thì ở đó sẽ có chiến tranh, ngay từ thuở ban sơ khi con người mới vừa xuất hiện? Ngay từ những xã hội tưởng chừng được gắn kết mạnh mẽ nhất? Ngay từ những con người cứ ngỡ hiền lành, lương thiện nhất?

Song song với câu chuyện của Éléa là cuộc tranh giành của các đế quốc để được sở hữu bí mật của nền văn minh kỳ lạ kia. Họ đã không từ các thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, họ sẵn sàng chém giết nhau để có được vũ khí tối thượng từ nền văn minh cổ xưa. Trải qua giấc ngủ 900,000 năm, Éléa liệu có giật mình khi bản chất con người vẫn không thay đổi, nhân loại vẫn tìm cách hãm hại nhau để tranh giành quyền lực như thuở hồng hoang?

René Barjavel có một câu chuyện hấp dẫn và gợi mở thế nhưng đáng tiếc lại được viết quá dài dòng và rối rắm. Những đoạn tình yêu đơn phương của nhà khoa học Pháp dành cho Éléa khá sến sẩm và rời rạc, có thể hoàn toàn cắt bỏ những đoạn độc thoại ấy ra khỏi cuốn sách mà không ảnh hưởng đến cốt truyện, thậm chí câu chuyện tình của Éléa và Paikan - chồng cô - cũng quá dư thừa, dù mục đích để thể hiện mối liên kết mạnh mẽ về thể xác và tinh thần của hai con người trong nền văn minh cổ xưa nhưng có nhiều đoạn không cần thiết. Cuộc xung đột giữa các sắc tộc trong cuốn sách chưa được đẩy lên đến cao trào với một kết thúc kịch tính và đơn giản so với cốt truyện khá rối rắm mà René Barjavel xây dựng, dường như ở đoạn cuối cùng ông trở nên bối rối vì chính những thứ mình bày biện ra và không biết phải dọn dẹp thế nào cho gọn ghẽ.

“Đêm hồng hoang” là một cuốn sách phù hợp dành cho những bạn đọc hâm mộ thể loại khoa học giả tưởng với một cốt truyện gợi mở và đặt ra nhiều vấn đề khiến ta suy ngẫm. Còn với riêng tôi, cuốn sách vẫn chưa khiến tôi thật sự hài lòng bởi cái kết như thể đang xem một bộ phim hành động hạng hai thiếu kinh phí nên đành đắp vào bằng một kết thúc quá nhanh chóng và có phần ủy mị.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đêm Hồng Hoang PDF của tác giả René Barjavel nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Hữu Phỉ (Priest)
Văn án: Cuối cùng rồi sẽ có một ngày, ngươi vượt qua dòng sông Tẩy Mặc lặng yên êm ả, rời khỏi chốn đào nguyên cũ núi non trập trùng, đến dưới bầu trời đêm vô biên mờ mịt. Ngươi sẽ tận mắt thấy vô số ngọn núi cao không thể leo lần lượt sụp đổ, vô số biển khơi không thể băng qua khô cạn thành đồng ruộng, ngươi phải nhớ, vận mệnh của ngươi treo trên đầu mũi đao, mà mũi đao phải vĩnh viễn tiến về phía trước.Nguyện ngươi ở trước mũi đao sắt lạnh, có thể nhìn thấy ánh mặt trời. Mấy dạo gần đây, ăn theo hiện tượng nóng lên của thời tiết là sự "nóng mắt" của đông đảo độc giả, để đảm bảo ngòi bút reviewer không bị luồng nhiệt từ hoả lực của chị em HNC thiêu quéo, tui xin trình bày một bản review cùi mà ngắn, nếu ai đó vẫn còn hào hứng với bài review deep mà dài, cứ like đủ 200 like tui cống nốt bài còn lại nha. "Ngôn hồ" [modify từ "giang hồ"] dạo này leo lét như đèn khuya, qua cái thời ánh dương huy hoàng thì dường như sắp đi qua vùng nhật thực cmnr. Ngoảnh đi ngoảnh lại khắp ngôn hồ, những kẻ đứng chầu rìa như tui cũng phải cảm thán một câu rằng thì mà là: "Truyện chất như sao buổi sáng, truyện nhạt như lá mùa thu". Theo dòng thời sự trên các chiếu trà chiều rượu sớm, các bang chúng của bang Ngôn hồ thì thụt bảo nhau: “dạo này chả có gì để làm”. Chết chửa, một mớ bang chúng thất nghiệp là kéo theo cả sự mất cân bằng của kinh tế vĩ mô đấy. Nguy tai nguy tai. Tìm mua: Hữu Phỉ TiKi Lazada Shopee Thế mà trong dòng chảy suy tàn ấy, mấy năm trước đây bỗng dưng xuất hiện một đứa con lẻ bầy. Rồi, hãy nói cho tui nghe 3 điều bạn mong chờ từ môn phái tên "giang hồ cổ đại" đi, tui sẽ nói cho bạn biết bạn có nên dõi mắt trông theo đứa con lạc loài có tên Hữu Phỉ không nhá. Đầu tiên, bạn thuộc team nào? Bi kịch? Hài kịch? Chính kịch? Phe nào cũng nhai được món "Phỉ" này hết:). Kế tiếp bạn thuộc trường phái hành động nào? Phim Mỹ? Phim Hàn? Phim Ấn? Câu này đề nghị cân nhắc nha, nếu theo đuổi bạn nữ chính thì nó là style Phim Mỹ, nếu bạn theo đuổi nam chính nó chuyển sang style Phim Hàn, nếu mà đuổi theo bí mật thì nó là style Phim Ấn - đại loại liếc mắt một cái người ta đã ăn xong mấy bữa cơm rồi. Thứ ba là bạn có phải team bắt buộc phải có vitamin "tình" mới đọc truyện không đấy? Nếu đúng thì quay đít đi ngay và luôn nhá (à quên quên, đọc xong review, like còm cẩn thận rồi đi kẻo tui lại buồn). Quên nữa, chống chỉ định với các thể loại anti nữ cường:) Quay lại nhận định "lẻ bầy", tui mạnh dạn gán cái mác lạc loài cho Hữu Phỉ là bởi hiếm khi có bố đẻ mẹ ruột nào tống đứa con gái cưng ra trước hòn tên mũi đạn làm anh hùng hết a, ít ra thì cũng phải là thằng con trai đầu đội vai gánh, vậy nó mới oanh liệt. Vậy nên Priest có hơi hướng mẹ ghẻ khi một tay đẩy nữ chính A Phỉ vang danh một cõi, lại không phải cái kiểu một đêm thành sao mà là rớt mồ hôi, tắm máu, tim giật đùng đùng, gọt da cạo xương các thể loại mới thành nữ anh hùng. Chẹp chẹp, hiếm lắm hiếm lắm.***Chu Phỉ vừa về cái rột, ngay cả nước cũng chưa kịp uống đã bị đại đương gia gọi đi. Lý Cẩn Dung làm việc gọn gàng, không nhiều lời thừa thãi, chỉ hất cằm về phía bàn, nói với Chu Phỉ: - Phiền toái con chuốc lấy, tự đi mà giải quyết. Chu Phỉ: - … Nàng bước tới lật thử, thực muốn điên. Trên bàn nhỏ để một xấp dày toàn là chiến thư, chưa kể đủ loại kiểu chữ con nít xiêu vẹo và chữ viết sai của đại hiệp, thì mấy chiến thư này có chung một kiểu, giống như cả đám đều nhờ cùng một tiên sinh viết. Một Dương Cẩn yên tĩnh thì có hàng ngàn hàng vạn “Dương Cẩn” khác chờ ngoài cổng núi. Chu Phỉ không nhịn nổi nữa: - Mẹ, 48 trại có thể lập lại quy củ người không liên quan không được vào không? Lý Cẩn Dung đưa tay chỉ nàng: - Bớt nói nhảm. Chu Phỉ đành kẹp xấp chiến thư dưới nách, nổi giận đùng đùng đi xuống núi. Các “đại hiệp” tới khiêu chiến kỳ thực không nhiều, phần lớn là nghe ngóng được nàng không có nhà nên mới chạy tới đưa chiến thư, đưa xong là chạy về khoác lác với người khác “ta đây từng một mình khiêu chiến Nam đao, chậc, dọa cho nàng ta không dám ứng chiến luôn”. Nhưng mấy kẻ ngốc thật thà cũng không phải ít, chẳng hạn năm vị đợi dưới núi này. Sư huynh canh gác thấy nàng thì cười hì hì nói mát: - A Phỉ à, vừa về hả? Huynh cùng họ đợi muội hết hai cái nửa tháng rồi đấy! Chu Phỉ liếc xéo huynh ấy. Nàng vừa lộ diện, năm “đại hiệp” khiêu chiến ào ạt đứng dậy, đầu tiên là dùng ánh mắt khó tin đánh giá đại cô nương không lưng hùm cũng chẳng eo gấu trước mặt chốc lát, vài tiểu thanh niên đỏ mặt, những câu vốn học thuộc sẵn suýt chết non trong bụng, hồi lâu mới có một người lắp ba lắp bắp nói: - Các… các hạ… không, cô nương, cô chính là Nam đao tự tay giết bảy… bảy đại Bắc Đẩu sao? - Bảy Bắc Đẩu, có một người ta căn bản chưa từng gặp đã rơi đầu, hai người bị người của chúng chó cắn chó hại chết, còn hai người bị kẻ thù tìm tới cửa làm thịt, một người đi ám sát hoàng đế, bị mấy vị tiền bối liên thủ bắt lại, đã bị trảm, chỉ có một người đầu bị úng nước, võ công kém nhất, nghe đồn là nhờ quan hệ bám váy nên mới có chân trong Bắc Đẩu, là do ta giết - còn là ngay lúc ông ta khinh địch.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Priest":Cô Bạn Gái Nhút Nhát Của TôiHữu PhỉSát Phá LangTrấn HồnĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hữu Phỉ PDF của tác giả Priest nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội (Tuyết Ảnh Sương Hồn)
Nhân vật nữ chính là Tô San, một nhân viên ngân hàng bình thường bị xe tông một cú bay thẳng về đời Đường ngàn năm trước. Tại đây nàng phát hiện chính mình đang…treo cổ tự vẫn, may mắn thoát chết nhưng lại bị gả cho một tên công tử ăn chơi trác táng kiêm bạo lực. Không cam tâm lên kiệu hoa, nàng nửa đêm làm khuê nữ trèo tường nhưng lại bị ca ca phát hiện lôi về. Và cũng chính trong lần bỏ trốn bất thành đó, số phận đã tìm ra nàng…***Ring Ring Ring… Đang giữa chừng cơn mộng đẹp, chiếc đồng hồ hẹn giờ lựa lúc không thích hợp mà rống lên om sòm. Tô san rất không tình nguyện leo xuống giường, đứng lên, cả người mềm nhũng. Tô san 24 tuổi, chưa lập gia đình, là một nhân viên ngân hàng tín dụng. Mỗi ngày làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, mỗi tuần năm ngày, chưa kể đến khoảng tiền trợ cấp đặc biệt lãnh theo lương, cũng coi như tạm đáp ứng được nàng một cuộc sống có phần thoải mái. Một nghề nghiệp tiêu chuẩn của phụ nữ thành phố. Tối hôm qua nàng tham gia một buổi tiệc tập trung khá nhiều bạn bè thân thiết, không khí rất thân thiện. Nàng nhất thời cao hứng, không khỏi uống nhiều hơn vài ly nên bây giờ tỉnh lại đầu óc vẫn còn chút choáng váng. Nàng dùng nước lạnh rửa mặt làm cho mình thanh tĩnh một chút, đổi lại y phục đàng hoàng rồi chạy đi làm. Ra tới cửa Tô San vội vã bước thẳng về hướng trạm xe. Cách ngã tư đường, mắt thấy chuyến xe 417 nàng thường ngồi đang chậm rãi khởi động rời trạm, nàng vội vàng đuổi theo gọi: “Chờ một chút.” Nàng không để ý đến phía sau lưng có một chiếc ô tô nhỏ màu đen đang ào ào phóng tới… Tìm mua: Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội TiKi Lazada Shopee Ầm… Tô san đầu tiên là nghe được ầm ầm một tiếng vang thật lớn, sau đó là tiếng hét chói tai của người đi đường, đi kèm với một tiếng phanh két cực kỳ chói tai, còn có rất nhiều thanh âm hỗn tạp. Dần dần, tất cả âm thành đều lặng xuống, nàng không còn nghe được gì nữa cả… *** Tô San tỉnh dậy rất thống khổ. Nàng cảm giác được cổ họng giống như đang bị một bàn tay khổng lồ bóp thật chặt, đau đến không thể nào hít thở được, ý thức nàng nhất thời không thể hoàn toàn tỉnh táo lại. Mắt còn chưa mở ra, nàng theo bản năng giơ hai tay lên giật mạnh vật đang đè chặt cổ họng mình rồi nâng tay lên xem chính xác cái vật bóng loáng mềm mại đó là gì? Nàng mở hai mắt, thấy trên đỉnh đầu là một cây lương trụ, gỗ hồng trạm trỗ hoa văn cổ, tận cùng có một dải lụa trắng buộc chặt như dây cung. Đây là…nàng mơ hồ nhận ra cổ mình càng lúc càng bị thít chặt đến không thể hô hấp, thần trí liền bừng tỉnh. Trong lúc phản ứng bất ngờ nàng trượt chân. Vội vàng hai tay liều mạng nắm chặt dải lụa trắng để giảm giảm bớt trọng lực lên cổ, nàng hốt hoảng cúi đầu nhìn xuống, nhận ra thân thể mình đang tòng teng lơ lửng cách mặt đất ba mét, dưới chân là một chiếc ghế bị đá ngã ra. Cái chết đã cận kề. Nàng hoảng hồn, đây không phải chuyện đùa, nhịn không được muốn hô to cứu mạng, chỉ vì cổ họng tê cứng đến nửa chữ cũng không thể xuất ra được. Sức mạnh trên tay đã suy yếu, sắp sửa không còn chống cự nổi nữa rồi. Chẳng lẽ mình lại phải chết một cách không minh bạch ở chỗ này? Tô san đang trong lúc không biết thế nào thì cửa phòng bị tông mạnh mở tung ra, hai nữ nhân trông thấy lập tức vừa la hét vừa chạy ào tới. Họ ba chân bốn cẳng lao tới mang nàng xuống, bật khóc như mưa. Ai đó nức nở: “Ngươi… ngươi tại sao lại có thể tự vẫn để lại một mình mẫu thân a! Mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ngươi! Ngươi nhẫn tâm để mẫu thân làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?” Lại có ngừơi khóc òa lên: “Tiểu thư, ta đã cảm thấy có cái gì không đúng, tự dưng tại sao người lại bắt ta ra ngoài mua hộp phấn. Thì ra là người ở đây dại dột một mình tìm đến cái chết” Tô San mới được cứu sống, nhất thời hoảng loạn, một tiếng cũng không đáp lại được hai nàng. Chỉ là một mặt xoa xoa cổ họng bị thương, một mặt ngây ngây ngơ ngơ đảo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Đây là nơi nào? Đây là nơi nào? Ta không phải là đang nằm mơ chứ! Nàng phát hiện mình đang ở trong một gian phòng sang trọng, cửa sổ trạm trổ khéo léo tinh xảo với những hoa văn tao nhã. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu vào, trong phòng ánh sáng đầy đủ, nàng có thể trông thấy rõ ràng trước mặt hai nữ nhân đang khóc lóc, một người khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, tay áo rộng, là một mỹ phụ dung mạo đoan trang nhưng tràn trụa nước mắt. Người còn lại vẫn còn là một tiểu cô nương chừng mười bốn mười lăm tuổi, tay áo bó hẹp, gương mặt bầu bĩnh trắng nõn, mi thanh mục tú. Căn phòng này, hai người kia, đây là những cảnh tượng nhân vật cổ trang khó gặp… Tô San không tự kìm chế mà nhắm mắt lại, đột nhiên mở ra lần nữa. Mong là khi mở mắt ra những cảnh tượng này sẽ thay đổi chứng tỏ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng. Tuy nhiên, trước mắt mọi thứ vẫn như cũ. Mỹ phu nhân khóc lóc, nhào tới trên người nàng òa lên: “Nếu…nếu ngươi quyết ý tìm chết, hãy để mẫu thân đi cùng với ngươi” Tiểu cô nương kia vội vàng khuyên nhủ: “Nhị di nương, đừng nói lời như thế, Tam tiểu thư suy nghĩ dại dột, chẳng lẽ người cũng hồ đồ theo. Đừng nhắc tới cái gì chết nữa.” Nhị di nương? Tam tiểu thư? Đây là lối xưng hô của thời đại nào? Tô San trợn tròn mắt, đầu óc nhất thời phản ứng không kịp. Nàng không cách nào tiêu hóa được những gì mắt thấy tai nghe. “Ngươi phải đáp ứng mẫu thân, nhất định không nên một lần nữa nghĩ đến chuyện tự vẫn. Mẫu thân chỉ có một nữ nhi là ngươi…ngươi cũng không thể để mẫu thân đầu bạc tiễn người đầu xanh nha!” Cái kia… Nhị di nương nói đi nói lại chính là hai câu như vậy, nước mắt cũng không giữ được mà dâng trào bất tận, như một đóa lê hoa dưới mưa xuân ngẹn ngào. “Đúng nha, Tam tiểu thư, ngươi ngàn vạn không nên nghĩ quẫn.” Tiểu cô nương ở một bên phụ họa. Tô San căn bản làm không hiểu tình huống của mình, bị các nàng ngươi một lời ta một lời làm cho choáng váng quay cuồng, nhịn không được bèn thử lên tiếng, may mà vẫn miễn cưỡng nói được.”Chờ một chút, các ngươi …tạm thời có thể im lặng một chút… để ta nói. Làm ơn…hai người ai có thể nói cho ta biết đây là chỗ nào?” Nhị di nương hoảng sợ mở to hai mắt “Đây…đây là nhà của ngươi, Nguyễn phủ! Tại sao ngươi ngay cả nhà của mình cũng không nhận ra? Vậy ngươi có nhận ra ta không? Ta là mẫu thân mẫu thân của ngươi đây! Còn có nàng - âm thanh hướng vào tiểu cô nương kia - nàng là Hạnh Nhi, nha đầu từ nhỏ đã đi theo ngươi hầu hạ, ngươi có nhận ra không? Nhận ra không?” Nguyễn phủ! Mẫu thân! Hạnh Nhi nha đầu! Nơi này thuộc về đại trạch môn cổ đại nào vậy a! Hết thảy trước mắt đều giống như một vở kịch với những nhân vật diễn xuất quá chân thật. Tô San dần dần hiểu ra, tim chùng xuống, miệng không tự chủ hỏi: “Đây là triều đại nào?” Tiểu cô nương hơi ngạc nhiên trả lời nàng: “Tam tiểu thư, người tại sao cái gì cũng không nhớ, bây giờ là Đại Đường Khai Nguyên năm thứ mười lăm” Tô San trong đầu “Bang” một tiếng, Khai … Khai Nguyên năm thứ mười lăm! Nàng dùng kiến thức đổi qua niên lịch hiện tại, dường như là hơn bảy trăm sau Công Nguyên. Khi bị tai nạn, hồn phách của nàng lại một mạch trở về một ngàn năm trước… Đại - Đường - Thịnh - Thế. Chẳng phải là quá hoang đường sao! Tô San bất chợt nhớ ra tại buổi tiệc khuya hôm qua uống rượu đến say mèm, trong lúc cao hứng nàng đã ôm micro ngêu ngao một ca khúc tên “Ngộ kiến” (gặp nhau tình cờ), trong lời bài hát có một câu: “…ta bay về phía trước, bay qua biển thời gian…” Ai ngờ một lời trở thành sự thật, nàng quả nhiên đã bay xuyên qua biển thời gian một ngàn năm…Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Tuyết Ảnh Sương Hồn":Ai Là Định Mệnh Của AiChàng Trai Năm ẤyCổ Cầm Dị TruyệnGặp Anh Trong Hàng Vạn NgườiHữu Duyên Thiên Niên Lại Tương HộiLuôn Có Người Đợi AnhNhững Tháng Năm Hổ Phách 2Tình Yêu Pha Lê (All About The True Love)Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hữu Duyên Thiên Niên Lại Tương Hội PDF của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn (Nhục Bao Bất Ngật Nhục)
*Một số lưu ý:Đây là câu chuyện về một thằng tra công sau khi trọng sinh muốn hoàn lương.Tra công muốn hoàn lương cũng không dễ dàng như vậy, đường dài còn lắm gian truân, còn phải ngược xuôi tìm kiếm chân lý. Trong quá trình tìm kiếm khó tránh phạm sai lầm cũ, rối rắm. Mong các vị tiểu tỷ tỷ thông cảm.Công vừa ngu vừa biến thái chết đi được, tinh thần phân liệt lại còn cặn bã, sau khi trùng sinh, dù có thay đổi, nhưng quá trình chậm chạp, nếu không kiên nhẫn nổi xin mời bấm nút close.Thụ sạch, công không sạch, giai đoạn đầu công còn phịt như gà. Tìm mua: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn TiKi Lazada Shopee Truyện tự sự, mô tả dưới góc nhìn của cả công lẫn thụ.Sư huynh của công tên là Sư Muội, xin mọi người đừng nhầm lẫn giới tính của nhân vật này. Kiếp trước, Mặc Nhiên bái Sở Vãn Ninh làm sư phụ. Ngày đầu nhập môn, hắn tôn kính gọi Sở Vãn Ninh hai tiếng “sư tôn”, lúc nào cũng ôm tâm tình nhu mộ chạy theo y, mong được y quan tâm để ý, mong được y ôn nhu khích lệ. Mặc Nhiên thiếu khuyết tình cảm nên hắn tham luyến và khao khát nó đến tận cùng, chỉ cần một ánh nhìn quan tâm, một cử chỉ chăm sóc cũng đủ để hắn vui vẻ, thỏa mãn.Nhưng Sở Vãn Ninh con người này quá cao ngạo, lạnh nhạt, hết lần này đến lần khác chỉ biết dùng lời lẽ nghiêm khắc và hình phạt để dạy dỗ đồ nhi. Mặc Nhiên khi ấy là một thiếu niên non nớt trẻ dại, hắn thừa sự ngỗ nghịch nhưng lại không đủ thông tuệ để thấu hiểu nỗi lo của sư tôn. Và khi mâu thuẫn giữa sư đồ ngày càng tăng, sự nhu mộ, tôn kính dần biến mất chỉ còn lại nỗi bất mãn và tâm tình không phục. Lust AvelandMặc Nhiên vô cùng yêu quý sư huynh của hắn, sư huynh Sư Muội là một người rất dịu dàng ôn nhu, sư huynh lúc nào cũng quan tâm, chăm sóc hắn, là người duy nhất mang cho hắn đĩa hoành thánh ấm nóng khi hắn bị sư tôn la rầy, trách phạt, đó chính là ký ức đẹp đẽ mà hắn mãi ghi nhớ. Rồi không biết đến khi nào, tình cảm quý mến đơn thuần ấy chuyển hóa thành sự yêu thích, Mặc Nhiên “yêu” Sư Muội và hắn muốn được bảo vệ, che chở sư huynh đến suốt đời.Nhưng Mặc Nhiên không bảo vệ được sư huynh của mình, ngày địa ngục Vô Gian vỡ ra, một hồi huyết chiến đã mang đi vô số tánh mạng, cũng mang đi luôn sự sống của sư huynh. Hắn chết lặng nhiều ngày quỳ trước quan tài của sư huynh, yên tĩnh ngắm nhìn gương mặt như đang ngủ say của người kia, trái tim đau đến không thở nổi…Người chết, vì sao phải là Sư Muội?Hắn hận bản thân yếu đuối vô dụng, càng hận Sở Vãn Ninh lạnh nhạt, vô tâm, hận y tại sao không quay đầu cứu Sư Muội, hận y vì coi trọng Bắc Đẩu Tiên Tôn thanh danh mà bỏ mặc đồ nhi không quan tâm. Đối với Mặc Nhiên, mọi bi kịch đều từ Sở Vãn Ninh mà bắt đầu.Mặc Nhiên hận Sở Vãn Ninh, hắn muốn trả thù cho Sư Muội. Thế là Mặc Nhiên đánh bại mọi môn giáo trong giới tu chân, rồi trở thành minh chủ và tự phong làm đế “Đạp Tiên Quân”. Mặc Nhiên giam cầm Sở Vãn Ninh, phá hết tu vi của y, hắn nhục mạ, cưỡng ép y, hắn không cho y chết vì hắn muốn Sở Vãn Ninh phải sống trong đau khổ cùng cực, muốn y phải tiếp tục kéo dài hơi tàn trong tuyệt vọng và bất lực.Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn là Sở Vãn Ninh, một khi y đã quyết tâm muốn đi thì cho dù là Đạp Tiên Quân cũng không thể ngăn cản. Khi mười năm cố gắng khuyên bảo vẫn là vô dụng, giờ đây, Sở Vãn Ninh sẽ lấy tính mạng này để hóa giải mọi thứ…“Mặc Nhiên... Cả đời này, cho dù sau này như thế nào... Ban đầu cũng là do ta dạy bảo người không tốt, là ta nói ngươi chất kém khó trác… Là ta bạc ngươi, tử sinh không oán…”“Lần này là ngươi thắng, Sở Vãn Ninh. Ta không ngăn được cái chết của ngươi.”“Mặc Nhiên… Đừng như vậy nữa, ngươi tỉnh lại đi, quay đầu đi…”“Ngươi độ tẫn người trong thiên hạ duy độc không độ ta, ngươi giả nhân giả nghĩa. Sở Vãn Ninh, đây là ngươi tự chuốc."…“Sao lại ngủ lâu như vậy? Khi nào ngươi mới tỉnh?”“Ta đã buông tha Tiết Mông, Sở Vãn Ninh, người cũng nên tỉnh lại rồi chứ.”Sở Vãn Ninh chết rồi, mọi hận thù ân oán cũng theo y mà tan biến, bỗng nhiên Mặc Nhiên không còn lý do để sống tiếp. Sư Muội không còn, Sở Vãn Ninh cũng đã mất, vậy hắn còn tồn tại với ý nghĩa gì.Mặc Nhiên đứng trên đỉnh cao quyền lực mười năm.Cả đời này, hắn từ một đứa con riêng hai bàn tay trắng, trải qua vô số trắc trở mới trở thành vị tôn chủ đế quân duy nhất ở nhân gian.Hắn phạm nhiều tội lỗi, hai tay đầy máu tươi, là yêu là hận, là thích là ghét, đến cuối cùng cái gì cũng không còn.Mặc Nhiên tự sát chết đi, trò khôi hài giằng co suốt mười năm rốt cuộc cũng hạ màn. Tất cả đều kết thúc....Lại lần nữa mở mắt ra, Mặc Nhiên được quay lại 17 năm về trước, khi hắn vẫn còn là cậu thiếu niên mới gia nhập Thục Sơn Tử Sinh, là lúc mọi bi kịch vẫn chưa bắt đầu. Lần này, hắn sẽ bảo vệ Sư Muội cho thật tốt, hắn sẽ thay đổi tương lai đau khổ, lần này, sư huynh nhất định sẽ được sống hạnh phúc.Giờ đây, tâm hồn Mặc Nhiên không còn trẻ dại non nớt như ngày xưa, cũng vì vậy hắn dường như cảm nhận được những thứ mà trước đây hắn chưa từng nhìn thấy.Sở Vãn Ninh dạy hắn tu hành luyện võ, mỗi lần có nguy hiểm, đều là y hộ hắn chu toàn.Sở Vãn Ninh dạy hắn tập viết đọc sách, đề thơ vẽ tranh, tuy lúc nào cũng lạnh nhạt, ít nói nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc, kiên nhẫn.Sở Vãn Ninh cô độc không bạn hữu, chẳng ai biết y đang nghĩ gì, buồn vui ra sao. Thậm chí khi thân thể chồng chất vết thương, y cũng không lời than vãn hay bận lòng để ý. Dường như Sở Vãn Ninh vô tâm với ngay cả bản thân mình.Kiếp trước, Mặc Nhiên nhìn không tới, kiếp này lại mang theo những cảm xúc phức tạp mà dõi mắt theo y. Liệu y có xấu như hắn đã nghĩ? Liệu bi kịch của kiếp trước có phải là lỗi của y? Khi những câu hỏi còn chưa có câu trả lời, bánh xe lịch sử lần nữa lặp lại, địa ngục Vô Gian vỡ ra và lần này vì cứu Sư Muội, tới lượt hắn cùng Sở Vãn Ninh bổ toàn Vô Gian. “Sư Muội! Sư Muội!”“Thật tốt quá! Huynh không chết! Ta cũng không chết! Đi qua, đều đi qua!”...“Sư tôn… Người không còn nữa, người mất rồi.”Lần này Mặc Nhiên được như nguyện rồi, Sư Muội của hắn không chết, Sư Muội của hắn vẫn còn sống bình yên, người chết chỉ có Sở Vãn Ninh mà thôi.Mặc Nhiên, giờ ngươi cảm thấy vui sao?Khi trận chiến kết thúc là lúc những bí ẩn được hé lộ. Kiếp trước, Mặc Nhiên hận Sở Vãn Ninh vô tình bỏ mặc Sư Muội, mà nào biết rằng khi ấy y đã sức cùng lực kiệt. Kiếp này, Mặc Nhiên thay Sư Muội bổ toàn Vô Gian, hắn lại oán trách Sở Vãn Ninh bỏ đi không hề quay đầu, để rồi muộn màng nhận ra là Sở Vãn Ninh biết mình không thể sống được bao lâu, một khi y chết thì linh khí của bản thân sẽ đưa tới rất nhiều ác quỷ, vì vậy mà y phải rời xa Mặc Nhiên.Là Sở Vãn Ninh không màng tính mạng bảo vệ mạng sống cho Mặc Nhiên.Là Sở Vãn Ninh dùng hết sức lực cõng Mặc Nhiên vượt qua 3000 bậc thang, từng bước từng bước bò lên Tử Sinh Đỉnh.Là Sở Vãn Ninh dùng linh lực cuối cùng của mình để hộ Mặc Nhiên chu toàn.Mặc Nhiên hiểu lầm Sở Vãn Ninh quá nhiều, hắn không hề hiểu biết y, không biết y đã vì hắn mà làm những điều gì, vì hắn mà hy sinh bao nhiêu. Đến cả ký ức đẹp đẽ về đĩa hoành thánh ấm nóng cũng là do Sở Vãn Ninh lén nhờ Sư Muội mang cho hắn.Hiểu lầm một năm là hiểu lầm.Hiểu lầm mười năm là oan nghiệt.Mà từ sinh đến tử, hiểu lầm cả đời, đó là mệnh.“Thực xin lỗi, ta hận sai người rồi.”“Sư tôn, sư tôn… Là lỗi của ta. Cầu xin người…Cầu xin người cùng ta trở về…”“Sư tôn… van cầu người… cầu người, người phản ứng ta có được không…”Nhưng xin lỗi thì có ích gì khi cả hai đời của Sở Vãn Ninh đều hủy trong tay một người.Một Mặc Nhiên từng quá nông cạn, lúc nào cũng chỉ biết ôm lấy định kiến để phán xét người khác, để rồi sau này phải sống trong hối hận và lo âu dằn vặt. Mặc Nhiên chẳng khác nào một chú chó husky ngốc nghếch, làm gì cũng sai, nghĩ gì cũng ngốc. Hắn nghĩ mình yêu Sư Muội, nhưng chẳng qua chỉ là tham luyến sự ấm áp mà Sư Muội mang lại, hắn nghĩ mình hận Sở Vãn Ninh nhưng thứ tình cảm đó vốn đã biến chất sau mười năm giam cầm y ở bên mình.Một Sở Vãn Ninh hờ hững, lạnh nhạt, lúc nào cũng ngụy trang cho mình một vẻ ngoài mạnh mẽ. Nhưng rồi y cũng giống như một chú mèo trắng cao ngạo, nhìn như rất khó gần, thật ra lại là người hay tự ti, chuyện gì cũng chỉ giấu ở trong lòng.Sở Vãn Ninh thích Mặc Nhiên nhưng chỉ có thể hàng ngày nhìn hắn vui vẻ chạy theo Sư Muội, Sở Vãn Ninh thích Mặc Nhiên nhưng lòng tự tôn lại không cho phép y thổ lộ. Nếu trách Mặc Nhiên ngu ngốc không nhìn thấu trái tim mình, thì phải trách Sở Vãn Ninh làm việc gì cũng âm thầm chịu đựng, âm thầm trả giá, để rồi bi kịch mới kéo dài tận hai kiếp.Liệu còn cơ hội nào để Mặc Nhiên sửa sai và bù đắp lỗi lầm? Liệu có kết thúc nào tốt đẹp hơn dành cho Sở Vãn Ninh đã đau khổ cả hai kiếp? Hãy cùng nhau tìm hiểu và trải qua những cung bậc tình cảm khác nhau với bộ truyện đầy cảm xúc này nhé.Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn PDF của tác giả Nhục Bao Bất Ngật Nhục nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Hươu Lạc Lối (Bạc Hà Mê)
Thể loại: 3s, hiện đại, ngụy nữ truy, nam phạm nhân, thâm tình, đô thị tình duyên, HEEditor: SamĐộ dài: 57 chương - Đã edit hoànPosters: Thu HoàiNhân vật chính: Bạch Lộc x Tần Long Tìm mua: Hươu Lạc Lối TiKi Lazada Shopee Văn án “Em thích anh cái gì?”“Chờ lần sau em nói với anh.”“Tại sao là lần sau?”“Có lần sau, chứng tỏ anh vẫn thích em.”“Lần sau có thể nói không?”“Đợi lần sau nữa.”“…”Em lạc lối, để anh dẫn đường cho em. ~~~ Trích đoạn 1: Ấn tượng đầu Bạch Lộc: "Lần đầu gặp em anh có suy nghĩ gì?"Tần Long: "Thích, muốn." Bạch Lộc: "Em cũng vậy." Trích đoạn 2: Thế nào là màn tỏ tình bá đạo?Bạch Lộc: " Cậu không về nhà cứ theo tôi làm gì?"Tần Long: "Tôi muốn đi theo em thì sao?"Sau đó anh đến gần bên cô, lời nói chắc chắn: "Tôi đã định cả đời với em rồi, em xem rồi liệu đi." ...Tần Long: "Tôi cho em một tiếng đồng hồ, em nói không thích tôi cái gì, nếu không nói được, tôi coi như em đồng ý rồi."...Bạch Lộ nghĩ sự tự tin của anh ở đâu vậy, Tần Long nhìn cô không chớp mắt nói: "Chỉ dựa vào tôi có thể thích em cả đời, vĩnh viễn đối xử tốt với em." Trích đoạn 3: Khi người vợ tương lai chê bạn học hành không tốtTần Long: "Tôi sẽ học tập theo em, làm học trò ngoan với em."Bạch Lộ nghe xong thở dài: "Cậu không cần lấy lệ với tôi, cậu nên tính toán cho bản thân mình."Tần Long: "Tôi đang tính toán cho tương lai của chúng ta." Trích đoạn 4: Khi bạn muốn dụ dỗ "người ta" cõng bạn Ngày mai là hết nghỉ lễ Bạch Lộc phải mang hành lý về trường. Bạch Lộc: "Ngày mai đến trường thế nào?"Tần Long: "Gọi xe"Bạch Lộc: "Gọi xe đắt lắm"Tần Long: "Chẳng nhẽ anh tới cõng em?"Bạch Lộc: "Được"Tần Long:" Nếu em không có hành lý, anh có thể cân nhắc."Nghe xong Bạch Lộc chuẩn bị xuống giường đi bỏ bớt đồ trong túi hành lý của mình. Lúc vừa xuống giường liền thấy tin nhắn đến:"Hay là đừng giảm bớt, có bao nhiêu anh cũng cõng được em." *Lưu ý: Những trích đoạn trên đã được lược bỏ n từ và chỉ giữ lại ý chính ( lời thoại nhân vật)Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Hươu Lạc Lối PDF của tác giả Bạc Hà Mê nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.