Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Độc Tôn Tam Giới - Lê Thiên

Thiên Đế Chi Tử Giang Trần chuyển sinh lên thân thể một thiếu niên bị chư hầu khi dễ bắt đầu trên con đường đuổi giết máu tanh dần dần đi lên. Trước mặt Giang Trần ai dám xưng là thiên tài ? Không ai có thể hiểu Thiên bằng Thiên Đế Chi Tử. Thiên tài ? Kẻ thuận ta là thiên, kẻ nghịch ta phải giết!! Mạch truyện luôn bình thản nhưng không kém phần gay cấn, tình tiết logic xuyên suốt từ đầu đến cuối, các tình tiết đan xen lẫn nhau luôn được đẩy lên cao trào khiến độc giả bị cuốn vào mạch truyện. Đương nhiên vẫn như các bộ truyện khác kết thúc của Lê Thiên rất có hậu *** Giang Trần cảm giác dường như trong đầu mình loạn thành một đoàn bột nhão, cảm giác này giống như là đang nằm mơ, nhưng nằm mơ thì không thể nào chân thật đến mức này được. Mỗi một tấc da thịt quanh thân, mỗi một khối xương cốt, đều đau đớn không chịu nổi. - Ta đã chết rồi sao? Đang chịu nỗi khổ luyện thân trong mấy tầng địa ngục sao ? Trực giác đầu tiên của Giang Trần là cảm giác mình đã chết. Thế nhưng, Sinh Mệnh Khí Tức như có như không của thân thể, lại phảng phất đang nhắc nhở hắn, hắn còn sống. Cũng không biết cảm giác như vậy giằng co bao lâu. Trong giây lát, Giang Trần cố gắng mở mắt ra, lại phát hiện mình nằm ở trong một bộ quan tài. Nằm ở trong quan tài? Nói như vậy, mình là thật đã chết? Giang Trần lòng tràn đầy bi thương. - Đáng tiếc đáng buồn, Giang Trần ta thân là Thiên Đế chi tử, lại trời sinh Thái Âm Chi Thể, không thể tu luyện võ đạo. Dù có phụ hoàng luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan cho ta, để cho ta thọ cùng trời đất, kết quả Thiên Đạo hạo kiếp buông xuống, lại thành vướng víu của phụ thân, cuối cùng tránh không được vận mệnh bỏ mình. . . - Ồ? Kinh mạch của ta là chuyện gì xảy ra? Thậm chí có chân khí chạy! Tuy rất nhỏ. . . Không đúng! Cái này. . . Đây không phải thân thể của ta, đây tuyệt đối không phải là nhục thể của ta! Ta trời sinh Thái Âm Chi Thể, trong cơ thể làm sao có thể có chân khí du động? - Hơn nữa, nếu như ta đã chết, trong cơ thể sao có thể có chân khí du động? Giang Trần nằm ở trong quan tài, đầu óc phảng phất có một dòng điện kích động mà qua. Đồng thời, hắn cũng phát hiện, bộ dạng thân thể nằm ở trong quan tài này, căn bản không phải bản thân của hắn. - Cái này. . . Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thân thể này của ai? Cái phát hiện ngạc nhiên này, làm cho Giang Trần vừa mừng vừa sợ. Rất nhanh, hắn ở trong thân thể này, đọc đến một ít trí nhớ lưu lại. - Chủ nhân thân thể này cũng gọi là Giang Trần? Chư hầu chi tử của Đông Phương Vương Quốc Giang Hãn Châu. Tên là trùng tên, nhưng điều này hiển nhiên không phải ta a! Ta đường đường Thiên Đế chi tử, như thế nào thành chư hầu chi tử của Vương Quốc phàm tục? Trong đầu Giang Trần tràn ngập nghi vấn. - Chẳng lẽ ta thật sự đã ở trong Chư Thiên hạo kiếp chết đi? Cái này chẳng lẽ là chuyển sinh ký túc trong truyền thuyết? Chư Thiên nghiền nát, Luân Hồi sụp đổ, theo lý thuyết ta ở trong hạo kiếp đã chết, không có khả năng vào luân hồi. Nói như vậy, ta thật sự chuyển sinh? Trải qua mảnh vỡ ý thức của tiền nhiệm Giang Trần, Giang Trần rốt cục xác nhận sự thật này. - Không thể tưởng được, kiếp trước ta là Thiên Đế chi tử, nhưng lại là Thái Âm Chi Thể không thể tu luyện. Sau khi chuyển sinh, thành chư hầu chi tử của Vương Quốc phàm tục, ngược lại đã có tư chất tu luyện. Cái này thật sự là thiên đại châm chọc a! - Chư Thiên nghiền nát, trật tự băng diệt. . . Giang Trần ta kiếp trước sống trăm vạn năm, mặc dù cùng Nhật Nguyệt đồng thọ, nhưng hạo kiếp vừa đến, lại một chút bề bộn cũng không thể giúp. Thái Âm Chi Thể, không thể tu luyện, sinh tử cuối cùng không thể tự chủ. Vận mệnh tựa như bụi đất, gió thổi liền tán. Nghĩ đến kiếp trước nhiều loại tao ngộ, nghĩ đến kiếp trước phụ thân thân là Thiên Đế, không tiếc hao phí Thần Nguyên vì hắn luyện chế Nhật Nguyệt Thần Đan, để cho hắn dùng phàm thai chi thể, được Nhật Nguyệt chi thọ. Giang Trần không khỏi có chút thất thần. Hắn biết rõ, kiếp trước kiếp này sinh tử biệt ly, có lẽ là vĩnh biệt! Mặc dù kiếp trước hắn sống qua trăm vạn tuế nguyệt, mặc dù hắn có đại trí tuệ, nghĩ đến Thiên Đế phụ thân cẩn thận chiếu cố, liền lã chã rơi lệ. Hắn biết rõ, Chư Thiên nghiền nát, coi như là Thiên Đế, chỉ sợ cũng khó ở trong hạo kiếp may mắn thoát khỏi. Nhất niệm đến đây, Giang Trần không khỏi có chút bực mình. Bất quá, trong nháy mắt linh hồn của hắn xúc động kinh mạch, giống như một đạo lôi điện kích xạ linh hồn của hắn. Như là người cực khát gặp được một đám cam tuyền! Trong kinh mạch, chân khí chậm rãi lưu động, tuy nhỏ yếu, nhỏ yếu đến cơ hồ muốn khô kiệt. Nhưng mà, đúng là một đạo chân khí yếu ớt này, lại như hỏa hoa nhen nhóm tánh mạng chi quang của hắn, đem những cảm xúc tiêu cực quét qua sạch sẽ. - Tu luyện! Ha ha, tu luyện! Chẳng bao lâu sau, đối với ta trời sinh Thái Âm Chi Thể mà nói, là một khái niệm xa xỉ hạng gì? Kiếp trước, ta không thể tu luyện, lại chưa từng hướng vận mệnh khuất phục. Hôm nay, ta chuyển sinh đạt được tư chất tu luyện, chẳng lẽ không phải vận mệnh chi môn mở ra cho ta một khe hở sao? - Ta là Thiên Đế chi tử, chưởng quản Thiên Lang Thư Uyển trăm vạn năm, Chư Thiên điển tịch, ta không chỗ nào không duyệt; Chư Thiên pháp môn, ta không gì không biết. Một thân đan đạo tu vi, càng là nổi tiếng Chư Thiên. Chỉ tiếc kiếp trước đầy bụng kinh luân, một bụng lý luận không thể thực tiễn. Hôm nay, được chuyển sinh Tạo Hóa, đã có tư chất tu luyện, Giang Trần ta càng có sợ gì? Có lý do gì cúi đầu nhận thua? Nghĩ đến đây, Giang Trần lập tức cảm thấy rộng mở trong sáng. Những cảm xúc tinh thần sa sút kia, cũng dần dần hóa giải không ít. Hắn cảm thấy, lần này chuyển sinh, có lẽ là vận mệnh chuyển cơ, là Đại Tạo Hóa của hắn! Đúng vậy, nguyên lai cái gọi là thân phận chư hầu chi tử của Giang Trần kia, từ góc độ địa vị kiếp trước của hắn đến xem, thật sự là nhỏ yếu đến không có ý nghĩa. Nhưng mà, thân phận lại thấp kém nhỏ yếu, có một điểm là hắn kiếp trước không có. Cái kia chính là tư cách tu luyện! Tư cách tu luyện, tựa như một cái lạch trời. Kiếp trước, hắn thân phận là cao quý, như Cửu Thiên Long Phượng, lại chỉ có thể ở phía sau nhìn người khác tu luyện. Kiếp nầy, hắn thân phận thấp kém, tựa như con sâu cái kiến, đã có tư cách từ hàng dưới chót bắt đầu cất bước. Tu luyện chi đạo vô cùng vô tận, chỉ cần có cơ duyên, Kim Lân ngộ phong, gặp gió có thể hóa rồng, con sâu cái kiến cũng đồng dạng có thể tiếu ngạo trời cao! Hôm nay, cơ duyên đến rồi! Thiên Đế chi tử, chưởng quản Thiên Lang Thư Uyển, trăm vạn năm tuế nguyệt, cơ hồ là đọc tận sách vở, kiến thức uyên bác. Nói hắn đầy bụng kinh luân, ý chí vạn tượng cũng không tính khoa trương. Đầy mình lý luận, từ Chư Thiên, cho tới phàm tục, có thể nói không có lĩnh vực mà Giang Trần hắn chưa quen thuộc. Ở kiếp trước, trong trăm vạn năm nhàm chán, Giang Trần không thể tu luyện, lại ưa thích dạy đồ đệ. Dùng đồ đệ làm thí nghiệm, đem lý luận biến thành thực tế. Trăm vạn năm thời gian, không biết sáng tạo ra bao nhiêu thiên tài. Cái gì là cơ duyên? Hắn chuyển sinh rồi, mang theo trí nhớ của Thiên Đế chi tử, nhận được thân thể chết oan của chư hầu chi tử Giang Trần. Kiếp trước ở trên người đồ đệ làm những thí nghiệm kia, hôm nay, rốt cục có thể tự mình thực hiện! Cái này là cơ duyên! Nhất niệm đến đây, Giang Trần nhịn không được vạn phần kích động. Vừa lúc đó, một thanh âm vỡ tan thanh thúy, truyền vào trong tai của hắn, phảng phất có đồ vật gì đó bị rớt bể. ... Mời các bạn đón đọc Độc Tôn Tam Giới của tác giả Lê Thiên.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Long Phù - Mộng Nhập Thần Cơ
Truyện Long Phù của tác giả Mộng Nhập Thần Cơ là câu chuyện kiếm hiệp hay được viết ra theo trí tưởng tượng của tác giả về thế giới rồng. Ở một vùng nào đó nơi có những toàn chức cao thủ, yêu thú cùng thần thú tồn tại, một ngày hỗn loạn, Long Xà cùng nổi lên, ai là Chân Long, ai lại là mãng xà? Hoặc là Thiên Địa chúng sinh, đều có thể thành Long?  Truyện triều đình, giang hồ môn phái, thế ngoại tiên đạo, ngàn năm thế gia, Man tộc, Ma Thần, Yêu tộc, Thượng Cổ Vu Đạo, trăm ngàn thế lực, dây dưa cùng nhau, nhân duyên tế hội.  Mời các bạn đón đọc Long Phù của tác giả Mộng Nhập Thần Cơ.
Phong Lưu Tiêu Diêu Thần - Luyến Thượng Nam Sơn
Lưu lạc phàm gian vô nhân tri, nhất triêu thành thần thiên hạ văn. Phong hành cửu thiên dương uy danh, địch đãng cửu giới yêu ma hận. Tái ca khởi vũ chung bất hối, thượng thiên nhập địa sính ngã năng. Vạn thế anh hùng bất mộ tiên, đãn tiện bỉ dực sanh liên căn. Quái đản đích thần thú, thần kì đích pháp bảo, kinh diễm đích mĩ nhân, li kì đích cố sự! Ngao du cửu giới, tiêu diêu cửu thiên, sư pháp tự nhiên, dụng tâm truy cầu, chân thần tái thế. Hai mươi năm đằng đẵng cầu công danh nhưng bất thành, rốt cuộc chỉ mang về cái danh hiệu tú tài nhỏ nhoi, nghĩ đến đó không khỏi buông ra một tiếng thở dài. Chợt nghĩ đến thành gia lập thất đã mười năm mà không có lấy một mụn con nào khiến trong lòng có cảm giác chán nản vô cùng....! Mời các bạn đón đọc Phong Lưu Tiêu Diêu Thần của tác giả Luyến Thượng Nam Sơn.
Trần Duyên - Yên Vũ Giang Nam
Hôm nay ngồi lục lại những bộ truyện kinh điển đã đọc, mới thấy Trần Duyên vẫn vứt trong xó. Không phải là không hay, mà quá hay. Không phải ta không muốn đọc, vì ta không dám đọc. Không phải vì ta ích kỷ, nhưng quả thật trong ta có ý định giữ nó mãi cho riêng mình.  Phổ biến hay không phổ biến, nhiều hay ít người đọc, số view ảo đến đâu, ta không quan tâm. Cái ta quan tâm, nó thế nào? Hay, dở, tuyệt phẩm kinh điển hay chỉ một đống rác nhan nhản trên mạng. Cái ta quan tâm là thế. Vậy nên truyện của ta giới thiệu cũng đều thuộc dạng như vậy. Có thể không thuộc tuýt truyện ưa thích của nhiều người, nhưng đối với ta và những người cùng sở thích, thì nó là tác phẩm hay. Trong rất nhiều tác phẩm hay mà ta đã giới thiệu, tuyệt phẩm là không nhiều, và kinh điển thì càng hiếm.  Ta đã đọc xong Trần Duyên rất rất lâu rồi, nhiều lần cũng định giới thiệu nhưng hôm nay có lẽ số phận sắp đặt, để ta lại một lần nữa thấy nó trong xó nhỏ và để ta giới thiệu nó đến đông đảo con nghiện Tiên hiệp. Một tác phẩm rất hay. Cứ nghĩ đến Trần Duyên là ta lại nhớ đến Tru Tiên. Có lẽ đối với nhiều người, Tru Tiên là một tác phẩm dang dở. Nhưng mọi người có nhớ đâu: Tình đẹp là tình dang dở, truyện hay là truyện để người đọc nhớ mãi, đọc 1 lần, 2 lần, nhiều lần người ta vẫn cứ không kìm đựoc và thốt lên lời khen ngợi. Mọi người quá yêu Tru Tiên nên thấy kết vậy không hợp, nên ghét, nên căm thù cả tác giả lẫn tác phẩm. Trần Duyên cũng làm ta liên tưởng đến Tru Tiên. Đọc xong, rất nhiều người sẽ có cảm giác trái ngược nhau. Khen có, chê có... nhưng vì khen mà chê, vì yêu mà ghét, tràn ngập mâu thuẩn. Vậy nên, làm ơn hãy đọc tác phẩm chầm chậm thôi, từ từ thôi. Cảm nhận từng câu chữ, cảm nhận từng khung cảnh, cảm nhận từng chút cảm xúc, cảm nhận cái tình và cái vô tình. Tu tiên là tu tâm, người bình thường, người tu tiên đều có tình cảm. Trên đời mấy ai có thể trảm tình duyên, đoạn hồng trần để trở thành chân tiên. Đến chân tiên có lẽ cũng không dứt được hồng trần, vẫn vương vấn thế gian đời đời kiếp kiếp, ngàn năm không đổi... Tất cả đều vì một chữ tình. Trần Duyên xứng đáng cùng Tru Tiên là những tác phẩm kinh điển dòng Tiên hiệp cổ điển. Mời các bạn đón đọc Trần Duyên của tác giả Yên Vũ Giang Nam.
Bất Hủ Phàm Nhân - Ngã Thị Lão Ngũ
Sách Nói Bất Hủ Phàm Nhân   Người phàm chỉ có phàm căn, phàm nhân thì không có vĩnh sinh. Chúng ta đều là phàm nhân, nhưng chúng ta cũng có ngạo cốt và phương thức sinh tồn của riêng mình! Hãy cùng xem câu chuyện về một người phàm tục Mạc Vô Kỵ, làm cách nào giữa đông đảo cường giả thoát khỏi trùng vây, Chứng Đạo Bất Hủ! Đây là truyện mới ra lò, nóng phỏng tay của Lão Ngũ – Bất Hủ Phàm Nhân. Các đạo hữu yêu thích Diệp Mặc và Ninh Thành cùng phong cách viết của Lão Ngũ với Tạo Hóa Chi Môn, Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi, Công Tử Điên Khùng , hãy cùng đón đọc bộ truyện này nhé. *** - Ha ha ha ha... Nhược Nhân, ta rốt cục đã luyện ra Khai Mạch dược dịch rồi, ta thành công rồi... Trong phòng thí nghiệm có chút xốc xếch, Mạc Vô Kỵ nắm lấy bình sứ trong tay cười ha ha, giống như một kẻ điên cuồng. - Keng... Tiếng ly thủy tinh rơi trên mặt đất, nước trà bắn ra bốn phía. Một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đứng ở cửa vào, ngơ ngác nhìn Mạc Vô Kỵ đang điên cuồng cười to, một hồi lâu mới run rẩy nói: - Vô Kỵ, ngươi thành công rồi? Thực sự thành công rồi? Mạc Vô Kỵ nhìn thấy cô gái đẹp ở cửa, biết là Nhược Nhân mang trà cho hắn. Nhược Nhân hiển nhiên giống như hắn, cũng là bị tin tức này làm kinh sợ, lúc này mới bị kích động, đem ly nước đánh rơi trên mặt đất. - Nhược Nhân, lần này tuyệt đối không sai. Ta vừa rồi nếm nửa bình, có thể rõ ràng cảm thụ được một cái kinh mạch được mở ra, thật giống như một cái hoả tuyến thiêu đốt vậy, sau đó kinh mạch dần dần mở rộng. Lúc này kinh mạch còn đang trong quá trình khai phá, chúng ta thành công rồi. Mạc Vô Kỵ cầm chặt bình sứ, kích động đi tới trước mặt nữ tử, nắm hai tay của nàng: - Nhược Nhân, những năm gần đây, ta vì nghiên cứu Khai Mạch dược dịch, trái lại đã bắt nàng chiếu cố ta, nàng đã cực khổ rồi. Chúng ta hãy kết hôn nhé, sau đó khai trương công ty, chuyên môn sản xuất loại dược dịch này. Ta tin tưởng, công ty của chúng ta rất nhanh thì sẽ oanh động toàn bộ thế giới. Nữ tử rốt cục bình phục lại, thanh âm vẫn run rẩy như cũ nói: - Phương thuốc đã có rồi sao? Mạc Vô Kỵ gật đầu: - Nhược Nhân, không cần lo lắng, hết thảy tư liệu đều tại trong máy vi tính xách tay của ta kia, ta cho nàng xem một chút... Mạc Vô Kỵ nói xong, xoay người đi về phía Laptop của mình. Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được hậu tâm mát lạnh, theo đó là một loại xé rách đau đớn. Lập tức hắn nhìn thấy một mũi đao xuất hiện trước ngực hắn, đó là một thanh đao nhọn đâm từ sau lưng của hắn, xuyên qua trái tim hắn. Đau đớn mang đến cảm giác cực độ ngất xỉu, cả người khí lực đều đang từ từ biến mất. Mạc Vô Kỵ từ từ quay đầu lại, dùng ánh mắt mờ mịt nhìn Hạ Nhược Nhân đang nắm chuôi đao, mở to hai mắt thì thào hỏi: - Nhược Nhân, vì sao? Vì sao??? Hắn đến bây giờ còn không tin, người nữ nhân đâm sau lưng hắn lại là người hắn yêu thương nhiều năm, là người hắn tin tưởng không giữ lại chút nào. - Xin lỗi, Vô Kỵ, xin lỗi... Tay Hạ Nhược Nhân đang run rẩy, cả người cũng đang run rẩy. Nàng tự tay giết người yêu yêu nhau hơn mười năm, tự tay giết nam nhân yêu nàng không giữ lại chút nào. Hai giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từ khóe mắt Mạc Vô Kỵ tràn ra, hắn cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh lẽo. Tri giác của hắn dần dần biến mất, quang mang trong mắt cũng bắt đầu tán loạn, thế nhưng hắn vẫn như cũ không muốn nhắm hai mắt, chỉ là nhìn chằm chằm Hạ Nhược Nhân: - Nếu mà nàng muốn phương thuốc này... Nàng chỉ cần nói một lời... Ta sẽ cho nàng... Vì sao... Hắn không phải là vì sinh mệnh sắp biến mất mà rơi lệ, từ khi bắt đầu trưởng thành, Mạc Vô Kỵ hắn chưa từng rơi lệ. Nhưng ngày hôm nay, hắn bị thương nặng nhất không phải là vết thương xuyên ngực, mà là trái tim hắn. Có lẽ ngay cả chính bản thân Hạ Nhược Nhân cũng không biết địa vị của nàng tại trong lòng Mạc Vô Kỵ, chỉ cần nàng nguyện ý, hắn tùy thời sẽ vì nàng mà chết. Mà hôm nay, nữ nhân hắn nguyện ý vì nàng mà chết, lại tự tay cầm dao đâm vào sau trái tim của hắn. Có lẽ là một lúc lâu không có được đáp án, cũng có lẽ là chết không nhắm mắt, ánh mắt của hắn tản ra hào quang chậm rãi nhắm lại, chỉ còn hai giọt lệ đọng ở khóe mắt. - Lạch cạch... Hạ Nhược Nhân rốt cục chảy xuống hai hàng nước mắt, nước mắt rơi vào khóe mắt Mạc Vô Kỵ, đem hai giọt nước mắt của Mạc Vô Kỵ cuốn trôi đi. (sau khi Tạo Hóa Chi Môn kết thúc, ngày hôm nay lão ngũ ra truyện mới 《 Bất Hủ Phàm Nhân 》 rốt cục cùng các bằng hữu, bạn đọc gặp mặt. Mong được các bạn đọc ủng hộ nhiệt tình!) ... Mời các bạn đón đọc Bất Hủ Phàm Nhân của tác giả Ngã Thị Lão Ngũ.