Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mê Vợ Không Lối Về

Bạn đang đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”. Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…   Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.   Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em và Con Đường Trở Thành Thiên Hậu. *** Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội vàng nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: “Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu thằng bé đi…” Bác sĩ thở dài: “Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được nữa rồi…” “Không cứu được nữa?! Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp, khiến trước mắt cô đen lại… Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài xa lạ. Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô cảm nhận được cái gì là cùng đường. Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu em trai về. Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô còn mẹ. Mẹ cần cô. Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi. Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống tốt vì con đi.” Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp. Cô xách đồ ăn đi vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong… Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình. Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? “Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà quyết định phải do con gái bà lấy chồng…” “Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!” Thân hình Trang Kha Nguyệt gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao? Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà lập gia đình? “Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có hưởng phúc thôi…” Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại. Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm chuyện kia. Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả. “Tôi lấy.” Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay siết lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: “Lấy chồng cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.” Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mấy giây. Lúc đưa cô đến, cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn da cô trắng ngần, lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như không được phát triển tốt vậy. Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà. Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được chuyện kia cũng không quá uất ức. Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt: “Điều kiện gì, nói đi.” “Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng.” Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay, dần dần mới bình tĩnh lại được. Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có chỗ khiếm khuyết. Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ. “Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như cưới xin không thể đùa giỡn. Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa cả hôn nhân vào được. Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trang Kha Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: “Được, chỉ cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước.” “Của hồi môn của mẹ tôi thì sao?” Lâm Tử Lạp nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo. Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ. “Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không.” Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô. Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người không vẹn toàn? Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi. Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường, Lâm Viên Trung nghiến răng: “Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô.” Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một người đàn ông không làm được chuyện kia chứ? Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác gì một người tàn phế đâu? Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa. Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta. Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: “Mẹ cô đúng là không dạy dỗ cô đàng hoàng, không hề biết lễ phép chút nào!” Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm. Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô. “Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.” Lâm Viên Trung vung tay áo rời khỏi phòng bệnh. Mời các bạn đón đọc Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Anh Không Yêu Tôi
Sau khi Dương Dương thành thạo quấn băng chân cho tôi xong, cậu ngước cặp mắt đen sâu thẳm liếc nhìn tôi một cái. Cậu vốn là một người đàn ông cực kỳ khôi ngô, ngũ quan sắc nét, dáng người hoàn mỹ, nhất là cặp mắt xếch kia, ánh nhìn ngạo nghễ, phong tình vô hạn. Nhưng lúc này đây, ánh mắt Dương Dương lại có phần bất đắc dĩ, dường như còn hàm ẩn một tia đau lòng. Cậu thở dài một tiếng, cuối cùng không nhịn nổi nói: “A Thảo, lần này cậu định lấy cớ gì? Lần trước là đỡ bà lão qua đường, không cẩn thận đụng vào cây, trước nữa là bị một con chó dữ đuổi nên ngã trặc chân, trước trước nữa…” “Dương Dương.” Đối mặt với người đàn ông anh tuấn dài dòng này, tôi chỉ nhẹ nhàng ngắt lời: “Lần này… lần này thật sự là mình bất cẩn trượt chân.” Tôi không nói dối, quả thực tôi trượt chân nên mới ngã từ cầu thang tầng hai xuống, không liên quan gì đến Vân Tường cả. *** “Anh nghe rõ chưa?” Người đàn ông tên Dương Dương trừng mắt nhìn tôi, ném cho tôi một tập giấy chuyển nhượng. Không cần nhìn, tôi cũng biết đó là giấy chuyển nhượng tài sản của Lâm gia. Có điều, Dương Dương không rõ, chuyện này với tôi mà nói, đã chẳng còn tác dụng gì. Không có Lâm gia, Nhược Ức sẽ không cưới tôi. Kỳ lạ, khi biết chuyện này, tôi không không cảm thấy khó chịu lắm, chỉ có chút cảm thán, sự theo đuổi của tôi, cuối cùng sẽ thành hoa trong gương, trăng trong nước, công dã tràng. Người phụ nữ tôi cho rằng mình yêu, thật ra không yêu tôi như thế. Còn người phụ nữ tôi cho rằng mình không yêu, lại tàn nhẫn đâm một nhát vào tim tôi.   Mời các bạn đón đọc Anh Không Yêu Tôi của tác giả Phó Du.
Bao Dưỡng
Review Omachi:   Bộ này thật ra lúc đọc mình lại không nghĩ đây là văn của Tĩnh Thủy Biên lắm, vì nó khá ngọt, hài, tưng tửng. Nội dung kể về em thụ vì kiếm tiền chữa trị chạy thận cho mẹ mà tự bán mình làm ‘tình nhân’ cho anh công tổng tài. Ngờ đâu anh công này lại là kẻ #kỳ_thị_gay, thế nên mối quan hệ bao dưỡng đã kéo dài mấy năm mà anh vẫn chưa hề ‘ăn’ em thụ. Mối quan hệ này khá lạ lùng, khá hài, khá ‘ảo’, nhưng nhìn chung thì dễ thương, vì anh công chưa từng khinh thường em thụ, em thụ cũng chẳng hề có tí ti mặc cảm, yếu đuối nào trước anh công. Cả cậu và anh đều xem đây như là một công việc tiền trao tráo múc, tôi cần cậu xuất hiện cùng tôi ở những bữa tiệc xã giao, đổi lại tôi trả cậu tiền, thế thôi! Từ Niên trả lời lại: “Ông chủ có nói thích ăn vị gì không?” Trần Đệ: “Cái này thì không nói…” Từ Niên lắc não, gõ chữ trả lời: “Vậy lần sau em mua mỗi vị một cái.” Trần Đệ thấy hơi khó xử: “Như thế có lãng phí quá không?” Từ Niên thành thật trả lời: “Không sao, đều là tiền của ông chủ mà.” Giang Trạch cảm thấy chuyện này rất buồn cười: “Cậu bị bao dưỡng mà còn nói tốt?” “Thì tốt thật mà.” Từ Niên vô tư kể: “Em thiếu tiền ngài ấy sẽ cho em tiền, tiền chữa bệnh, tiền thuê nhà, tiền mua xe, tiền tiêu vặt, có chỗ nào mà không tốt đâu?” “…” Giang Trạch há hốc mồm, cả buổi mới hạ được một câu: “Vậy cậu cam lòng làm món đồ chơi cho họ?” “Sao lại là đồ chơi nhỉ? Anh có đưa tiền cho đồ chơi không?” Từ Niên lấy làm khó hiểu, hỏi anh ta, “Em phục vụ ông chủ, ông chủ cho em tiền, có qua có lại thì sao có thể gọi là đồ chơi?” Giang Trạch: “…” Từ Niên cười lộ hai cái răng khểnh: “Em rất cố gắng làm việc anh ạ, tốt nhất là làm luôn cả đời, thăng chức tăng lương, có trợ cấp bảo hiểm, đợi sau này già rồi ông chủ sẽ trả lương hưu, cả đời bình an, nhàn hạ hạnh phúc, ôi còn gì tốt bằng nữa đâu anh.” Anh công trong này moe như một thiếu nữ mới lớn, có tật là hễ gặp chuyện gì vui thì anh rung chân liên hồi như cái máy may, đến nỗi có lần rung sập luôn cái bức bình phong vừa dày vừa nặng ở quán ăn chỉ vì nghe được em thụ bảo thích mình (về cái tật rung chân này thì nó gây ra nhiều chuyện hài hước xuyên suốt truyện dữ lắm). Thế là từ đó anh lên mặt chảnh cún, nằng nặc bắt em phải theo đuổi mình, tặng quà cho mình, dắt mình đi ăn ở chỗ đắt tiền… Túm lại là, ảnh toàn làm mấy hành động mà không ít lần khiến em thụ đáng thương phải đau xót thốt lên “Rốt cuộc là ai đang bao dưỡng ai vậy chời?” Nói chung là truyện ngăn ngắn, đọc vèo cái hết, tính cách nhân vật hơi tưng tửng, thần kinh một tẹo. Đọc giải trí rất thích hợp! Cuối tuần này mà bạn chưa kiếm ra bộ nào vui vui thì nhảy thử luôn hố em này coi sao nhé ;) *** Kim chủ Trình Sâm là gay kín mà kiên quyết không nhận, thấy bạn bè bao dưỡng thiếu niên thì sĩ diện tìm giai cho đỡ thua sút. Sinh viên Từ Niên vì mẹ bệnh, thân học trường nổi tiếng phải ủy thân làm tình nhân của người ta. Cái cốt truyện nghe qua thì có vẻ ngược nhưng hoàn-toàn-không nhé. Từ Niên tỉnh như ruồi, kim chủ cho bao nhiêu tiền cũng nghĩ ra chỗ để xài, dịu dàng ngoan ngoãn hết mình chỉ mong tối về tài khoản tăng lên vài con số. Trình Sâm thủ thân như ngọc, tiểu tình nhi dụ dỗ từ đầu truyện tới cuối truyện, ròng rã suốt ba năm trời mới chịu để người ta ăn, à nhầm, ăn người ta. Truyện cute, xem không thể không cười trước độ moe của công (má ơi, moe không chịu nổi luôn) và độ tỉnh của thụ. Tuy ngắn nhưng đáng đọc. Mời các bạn đón đọc Bao Dưỡng của tác giả Tĩnh Thủy Biên.
Án Mạng Đêm Động Phòng
Review bởi: Mều Ngu fb//hoinhieuchu ---  Bạn nào từng đọc Công chúa quý tính chắc không còn lạ gì tác giả này. Theo đánh giá cá nhân thì tuy phong độ tác giả có hơi thất thường nhưng truyện này đọc giải trí ổn, dễ thương, nhẹ nhàng hài hước, không sóng gió gì mấy.  Truyện mở đầu bằng cảnh nữ chính Lâm Tiểu Chúc bị tên lưu manh Tiêu Ngân Đông trói lại nhét lên kiệu ép gả. Tiêu Ngân Đông cậy bố làm to nên hở ra là cưỡng bức gái nhà lành, trêu chọc phụ nữ, đi thanh lâu như cơm bữa. Nữ chính vì chống cự nên đêm động phòng lỡ tay đập 1 phát, Tiêu Ngân Đông chết queo... Chị sợ hết hồn mà vẫn phải ở lại với cái xác đã lạnh ngắt đến sáng để tìm đường trốn. Nào ngờ, trời sáng, "cái xác" tỉnh dậy... Cơ mà, con gấu chó ngốc nghếch 1 tiếng cô nương 2 tiếng cô nương, động 1 tí đỏ mặt này là ai... Tính cách nam nữ chính khá ổn, nữ chính thông minh tốt tính biết co dãn, nam chính thần kinh thô dễ thương, bà mẹ chồng yêu thương con mù quáng, lúc đầu phản đối quyết liệt cơ mà về sau cũng không gây khó dễ gì,... Nam chính là điểm sáng của truyện này, sống trong rừng từ bé, 10 tuổi mới học tiếng người (mà nữ chính nghi ngờ đến giờ vẫn chưa học xong, lại là tướng quân suốt ngày đánh đánh đấm đấm nên chuyện tình cảm như tờ giấy trắng, ngố hết chỗ nói, lắm lúc làm người ta chỉ biết câm lặng.  Trích đoạn: Tiêu Ngân Đông nghi ngờ: “Tiểu Chúc, sao nàng lại nói ta là con gấu?” Tiểu Chúc trợn mắt nghĩ thầm, vì huynh ngốc như gấu ấy… Nhưng bên ngoài nàng vẫn cười cười: “Bởi vì chàng giống như con gấu, nhìn rất đáng tin cậy.” Tiêu Ngân Đông vô cùng cảm động: “Thật ư… Tiểu Chúc à, nàng cũng rất giống con thỏ.” Tiểu Chúc dở khóc dở cười: “Vì sao?” Tiêu Ngân Đông thật thà nói: “Khi ta còn ở ngoài biên ải, thứ nhìn thấy vừa mắt nhất chính là thỏ trắng, có một binh sĩ được người thân tới thăm đã đem theo con thỏ đó đến, mỗi khi nhìn thấy nó, ta lại cảm thấy… nó đáng yêu hơn cáo trắng.” Tiêu Ngân Đông: “Hơn nữa, con gấu cũng có thể bảo vệ con thỏ!” Câu nói ấy, giống như một lời thề son sắt vậy… Gò má Tiểu Chúc ửng đỏ, nàng vội nói: “Sau đó con thỏ ấy thế nào?” Tiêu Ngân Đông lộ vẻ tiếc nuối: “Bị lột da rồi nướng ăn.”  Bên cạnh gấu chó theo đuổi thỏ trắng thì cũng có chút âm mưu giành ngai vàng, cơ mà nhìn chung không ảnh hưởng đôi chính cho lắm. Nam chính bị hạ dược suýt làm thịt nữ chính nên sống chết đòi chịu trách nhiệm, theo đuổi dây dưa một hồi mới bắt đầu có tình cảm. Nữ chính biết thân phận của nam chính từ đầu nên không có khúc mắc hiểu lầm gì, giúp đỡ qua lại một thời gian thì nước chảy thành sông mà đến với nhau thôi. Truyện có 1 nam phụ, nữ chính trước đây từng có tình cảm với anh này, cơ mà sau nhận ra ảnh cũng không tốt như chị nghĩ, vẫn là gấu chó đáng yêu hơn nên không dây dưa lằng nhằng.  Ngoài ra còn có vài nhân vật phụ nữa cơ mà nhìn chung khá là nhạt nhòa, không để lại ấn tượng gì mấy. Truyện khá ngắn, nội dung đơn giản, đọc  *** Trên con phố ven sông, tiếng trống chiêng ồn ào náo nhiệt cả một góc phố, đi đầu là một chiếc kiệu hoa bình thường cùng đám người khua chiêng gõ trống kia đi thẳng về phía nhà họ Tiêu. Dân chúng đứng hai bên đường xem náo nhiệt thành hai hàng thẳng tắp, một người phụ nữ trung niên kéo kéo người bên cạnh nhỏ giọng khẽ hỏi: "Bà này, có phả iNhị công tử nhà họ Tiêu lấy vợ không thế?" "Làm gì có chuyện đó, tuy rằng cũng có phô trương đấy, nhưng nếu nhà họ Tiêu thật sự đón dâu, sao có thể bình thường thế này." Người kia lắc đầu. "Nghe nói mấy ngày trước Tiêu nhị công tử vừa mắt một cô gái nhỏ làm trong tú phường[1] phía đông thành, có lẽ chính là người đó đấy." "Gì cơ? Người làm trong tú phường ư? Có thể bước chân vào cửa nhà họ Tiêu cũng coi như cô ta tốt số." "Cũng chả phải tốt số gì đâu, tiếng xấu của tiểu ác bá nhà họ Tiêu kia không phải bà không biết. Cưới vào cửa chắc chắn không thể làm chính thê, miễn cưỡng lắm cũng chỉ làm một thị thiếp nhỏ bé... Nghe nói cô gái kia liều chết không theo, vì muốn danh chính ngôn thuận nên Tiêu nhị công tử mới dùng cách này... Trước đây chẳng phải gã toàn trực tiếp cưỡng bức rồi trả cho một ít bạc cho xong chuyện rồi sao? Haizz, đúng là gây nghiệp chướng mà!!!" "Thế có là gì, chỉ e cô gái kia cố ý làm thế. Có thể vào cửa nhà họ Tiêu, dù làm thị thiếp vẫn còn sướng hơn ngày đêm quần quật làm ở tú phường. Nếu không thì vì sao trước kia liều chết không theo, nay lại thành thân, chẳng phải cô ta đãđồng ý rồi đấy ư?" "Bà nói cũng có lý..." Hai người thảo luận vô cùng ồn ào, mà bên trong kiệu hoa, người được mệnh danh là "cô người làm đầy tâm cơ" Lâm Tiểu Chúc đang nước mắt lưng tròng, ra sức vặn vẹo tay chân, cố gắng làm dây thừng xiết chặt cơ thể nàng giãn bớt ra. Hôm nay nàng vẫn giống như thường ngày đến tú phường làm việc, mấy ngày qua không thấy gã ác bá Tiêu Ngân Đông lảng vảng quanh đây, Lâm Tiểu Chúc đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng mình cứ không chú ý tới hắn, hắn sẽ tự thấy mất mặt mà tự động rút lui, không trêu chọc mình nữa. Ai ngờ nàng vừa mới ngồi xuống thì có mấy người vạm vỡ xông vào, ngang nhiên vác nàng ra bên ngoài. Lâm Tiểu Chúc thét chói tai, những người làm xung quanh và bà chủ nhìn thấy đều trợn mắt há mồm, đang định ngăn cản thì một gã bặm trợn quay đầu lại nói: "Chúng ta là người của Tiêu nhị công tử, nếu các người dám cản trở, hậu quả các ngươi tự đi mà gánh lấy!" Vì thế nàng ngang nhiên bị chúng bắt đi.... Lâm Tiểu Chúc nhớ lại cảnh đó, đôi mắt lại rưng rưng rơi lê. Sau đó nàng bị trói cả chân lẫn tay, còn bị nhét khăn vào miệng khiến nàng không thể phát ra âm thanh kêu cứu. Sau đó lại bị ném vào tay mấy người đàn bà, họ tắm rửa cho nàng, rửa mặt chải đầu, thay y phục. Mấy lần nàng muốn chạy trốn đều bị đám người đó lạnh lùng chặn lại, cuối cùng bị trùm khăn voan lên đầu, ném vào trong kiệu hoa. Nghe thấy tiếng chiêng trống ồn ào bên ngoài, dù Lâm Tiểu Chúc không hiểu thì cũng vẫn đoán được mình đang bị dẫn tới nhà họ Tiêu, gả cho Tiêu Ngân Đông! Nàng sợ chết khiếp! Nàng cứ tưởng rằng Tiêu Ngân Đông chỉ giở trò trêu ghẹo nàng mà thôi, ai ngờ trêu ghẹo không được, hắn lại cố chấp muốn lấy nàng!!!! Đoạn đường này không quá dài, nhưng Lâm Tiểu Chúc lại cảm giác như mình sắp chết đến nơi... Nàng không cam lòng gả cho gã ác bá Tiêu Ngân Đông kia...  Mời các bạn đón đọc Án Mạng Đêm Động Phòng của tác giả Tựu Mộ,
Tôi Yêu Nhân Dân Tệ
Một nữ sinh điềm tĩnh ít nói, bề ngoài dịu dàng nhưng bản chất cầm thú; nguyên hình là một kẻ bại hoại lưu manh giả danh tri thức; xấu xa tới tận xương tuỷ nhưng có chết cũng không thừa nhận;... Những câu nói trên quả là hoàn toàn phù hợp để miêu tả không một ai khác ngoài Nhậm Minh Bích.  Trước những cơn giông bão thường là sự tĩnh lặng. Có lẽ cuộc sống mười bảy năm không sóng gió của Nhậm Minh Bích chỉ là giai đoạn bình yên trước khi bước vào hành trình nổi sóng của nửa sau cuộc đời. Mà khi Nhậm Minh Bích đánh nhau với Ngôn Tô Kính, gặp phải Ngôn Siêu Kế - chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, chính là bước ngoặt báo hiệu, những tháng ngày yên ổn bình lặng của cô đã-kết-thúc-rồi. Như đã nói ở trên, Nhậm Minh Bích là một thiếu nữ trong ngoài không đồng nhất. Đứng trước gương mặt yêu nghiệt của Ngôn Siêu Kế, bản chất cầm thú bị lộ ra triệt để khiến cô phải thốt lên: "Em lôi chú của Ngôn Tô Kính ra #@%$..... Anh ấy là người của em!"... trước ánh mắt kinh hoảng của rất nhiều người... hơn nữa tất cả bọn họ đều là giáo viên...   Chỉ vì câu nói trong vô thức mà mọi tội lỗi bị truyền tới tai Thái Hậu nhà cô, bà bắt cô phải tới ngay nhà Ngôn Tô Kính một tháng để bồi thường cho người ta. Nhưng Ngôn Siêu Kế là chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, tới nhà chú của cậu ta... nhìn từ mặt nào đó cũng là đến nhà cậu ta phải không. Nhậm Minh Bích giữ nguyên ý nghĩ ngây thơ đó trong đầu, đến nhà Ngôn Siêu Kế, vừa bắt đầu cuộc sống làm nữ giúp việc, cũng vừa phát triển vui thú gian tình... ---- Các bạn biết đến kiểu hình nam chính phúc hắc, độc đoán chuyên quyền, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến bạn knock out nhưng vẫn làm bạn yêu muốn chết chưa? Nếu chưa thì cứ nhìn ông chủ Ngôn đây thì bạn sẽ hiểu thôi.  Biến thái và phúc hắc, phải nói họ là một đôi trời sinh, khi đọc những dòng văn tả về tình huống khi hai người ở bên nhau… tôi khuyên bạn không nên uống nước để tránh sặc :v  Vào ngày sinh nhật của ông chủ Ngôn cao quý, bạn nhỏ Nhậm đã giành tặng anh một món quà vô cùng đặc biệt: “Đây là trò quỷ gì?” “Quần lót siêu nhân điện quang đó! Loại nào cũng có, siêu nhân Leo, siêu nhân Ace, siêu nhân Deyja,..v.v…” Ông chủ Ngôn lên giọng, không dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?” “Đúng rồi! Thích không?” “.........Tôi còn nhớ rõ quần lót quái thú của em. Em muốn tôi đánh em sao?” Ông chủ Ngôn không giải thích, chỉ cười đặc biệt thâm hiểm. O__O “......” (Về phần đánh như thế nào, đánh ra sao, tôi xin phép không tiếp tục bật mí :v) Ngôn Siêu Kế là một nhân vật nam chính được xây dựng với motif điển hình: có tiền, có quyền, có vóc dáng tốt, có khuôn mặt đẹp,... và hơn hết là có một bản tính vô cùng lưu manh. Anh không phải là một người sẽ nói lời đường mật, nhưng anh lại thuộc trường phái hành động, một khi đã yêu là phải thể hiện một cách mãnh liệt, bộc lộ tất cả tình cảm của anh với Nhậm Minh Bích, cho dù đôi khi những hành động ấy sẽ khiến bạn phải sa-mạc-lời… :v Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ ông chủ Ngôn là một vưu vật vừa tuyệt trần thanh cao vừa hoàn hảo phải không? Ô no no, nhầm to rồi, hóa ra ai cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm của anh… tôi khuyên bạn không nên ăn uống để tránh nghẹn :v … Ha ha! Ngôn Siêu Kế nhất định chưa từng học qua tiếng Anh! Lại thêm một phát hiện có ích có thể chế nhạo anh ta. Tôi không thể đợi được muốn thử: “You are pig.” Xe bất chợt dừng lại. Anh ta xoay đầu, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô có ý gì?” “Tôi đang khen anh rất đẹp trai mà. You are dog.” Mặt anh ta hoàn toàn đen xuống. “Tôi đang khen anh xinh đẹp! Không phải cười nhạo anh không hiểu tiếng Anh….” ------- Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc bộ truyện này, thế nhưng giọng văn hài hước của tác giả vẫn làm tôi cảm nhận được cảm giác vui vẻ, không nhàm chán. Tuy nhiên những tình huống không mới mẻ cho lắm, và đôi khi lại hơi cố tình để những tình huống truyện tiếp theo có thể xảy ra; thêm một điều tôi không thích lắm trong truyện là khi Trùng Tiền Hữu Điểu có vẻ như đã cưỡng ép, cưỡng ép làm cho Ngôn Tô Kính có tình cảm với “mợ nhỏ tương lai” của mình, phần nào đó tôi đã nghĩ diễn biến này là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng trên tất cả, “Tôi yêu nhân dân tệ” vẫn sẽ mang đến cho bạn những tràng cười sảng khoái, tiểu thuyết này sẽ là một lựa chọn đáng được ưu tiên để giải trí giết thời gian, giúp bạn quên đi những áp lực. -------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mười tám năm nay, trong mắt người lớn tôi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, trong mắt thầy cô giáo là một học sinh lễ phép dịu dàng ít nói, trong mắt bạn học là một nữ sinh trầm lặng điềm tĩnh, nhưng ở trong mắt một người, tôi lại bị xé mất cái áo văn minh, lộ ra bản chất cầm thú. Người này chính là đồng đảng của tôi, Liễu Lam Lam. Liễu Lam Lam nói, cho dù là ai chỉ cần ở dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ sáng rực như tia X quang của cô ấy cũng sẽ lộ nguyên hình. Mà nguyên hình của tôi chính là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo…..những lời ở trên tôi kiên quyết không thừa nhận, Phật nói không thể đề cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của bản thân. So (vì thế), sự cố bắt đầu. Lần đầu tiên tôi gặp Ngôn Siêu Kế là ở phòng giáo vụ của trường học. Vì sao tôi ở đó ư? Bởi vì tôi đánh nhau. Sự kiện này khiến cho nhiều thầy cô giáo hoảng hốt đến rơi vỡ mắt kính, bởi vì bình thường tôi coi như cũng là một nữ sinh lễ phép dịu dàng ít nói, gần ba năm qua ở trường trung học này căn bản không có làm chuyện gì khiến thầy cô giáo bận tâm. Ai ngờ lúc sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lòi ra một sự cố như vậy? Cho nên các thầy cô giáo khăng khăng cho rằng đây là vấn đề của một đương sự khác. “Ngôn Tô Kính! Mỗi ngày em gây chuyện còn chưa đủ? Bây giờ còn bắt nạt cả nữ sinh! Em, em có muốn hoàn toàn xéo khỏi cái trường này không!” Giáo viên chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn một cậu thiếu niên nhuộm tóc năm màu sáu sắc. “Con mẹ nó, ông đây đã nói không có bắt nạt cô ta! Ông đây xem thường việc bắt nạn con gái!” Cậu thiếu niên căm giận mắng. gương mặt trắng ngần có vài vết bần bầm tím, hơn nữa lại nằm ngay gần viền mắt. “Là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, Ngôn Tô Kính rốt cuộc em có phải đàn ông không!” Giáo sư Giáp căm giận bất bình. "Ông đây là đàn ông" “Tốt, cậu ta đã thừa nhận cậu ta bắt nạt bạn học.” Giáo sư Ất quyết đoán khẳng định.!   Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Nhân Dân Tệ của tác giả Trùng Tiền Hữu Điểu.