Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nghịch Lữ Lai Quy

Văn án: Được rồi, đây thật ra là tập hắc bang, hiện đại trọng sinh, lão Hoàng dưa xoạt lục nước sơn, niên hạ dưỡng thành đẳng đẳng cẩu huyết màn ảnh tại một thể tan vỡ chi tác ( vi mao ta như thể thấy được thiên lôi trận trận… Run ) Khái, bất quá làm làm một người không phải điển hình người, chúng ta thụ vẫn là không phải điển hình thụ, chúng ta trọng sinh… Đại khái cũng là không phải điển hình trọng sinh, quyển thứ nhất gần bốn vạn chữ sau khi kết thúc mới tiến vào trọng sinh bộ phận. Ngẩng đầu 45° u buồn địa nhìn trời, không biết mọi người có thể hay không kiên trì đến lúc đó… Cuối cùng, trước sau như một địa chậm nhiệt văn Review của death_moon, cảm thấy hợp quan điểm nên xách về. An Tiệp vì trốn tránh một người vào nam ra bắc, một lần đến sạ mạc thì lạc, may mắn gặp đc một đội khảo cổ. Hắn quyết định theo họ đến khảo sát một tòa thành cổ. Nhưng trên đường xảy ra chuyện quỷ quái, một loài nhện đầu người lớp lớp xuất hiện bao vây, đẩy đám người chạy đến bãi cát lầy, cuối cùng rơi xuống tòa thành ảo ảnh trong truyền thuyết sa mạc. Từng người trong đội khảo cổ chết đi, chỉ mình An Tiệp thoát ra ngoài được, nhưng khi hắn cầm một hạt châu, bóp bể, nước bên trong hạt châu thấm vào tay, khiến thân thể hắn trẻ lại cỡ năm 17~18 (rốt cuộc có về quá khứ ko thì ko rõ lắm, nói về thì vị giáo sư trong đoàn khảo cổ đã chết, vậy đâu tính về, nhưng ko thì hồi đầu truyện nv9 lại nghĩ mình trở về năm 25t, nhưng xuy xét thì chắc chỉ trẻ lại thôi chứ ko quay về qk) NV9 vì lương tâm bất ngờ trỗi dậy quyết định báo ơn vị giáo sư đã cứu mạng hắn, dọn đến gần nhà 3 con đứa con ông ta, tiện việc chăm sóc chúng, chờ từng đứa lập nghiệp thì ly khai. Nhưng hắn lại phát hiện gia đình vị giáo sư ko yên ấm đã khiến ba đứa con sống vặn vẹo đi, nhất là thằng con trưởng, gia nhập xã hội đen. Kết, vì NV9 ko muốn bất tử nên đã tìm cách khiến thứ trong cơ thể hắn ra ngoài, sau đó thì hôn mê sâu để trả lại thời gian vay mượn, khoảng mười mấy năm thì tỉnh. (đó là PN, chính văn kết lúc tiểu công ôm tiểu thụ mệt té xỉu lên lạc đà) NV9 cảm thấy thằng con bất hiếu vs ông cha vì luôn nghĩ ông ta ko xứng làm cha, trả thù xã hội vì gia đình ko êm ấm, nhưng mà suy xét trên tất cả căn nguyên hậu quả sẽ thấy rõ vì sao, nv9 thấy vị giáo sư dù yếu đuối nhu nhược nhưng ông ta tốt (vì cứu nv9 mấy lần), cho nên đây ko còn là khách quan đánh giá rồi, một người tốt chưa hẳn đã là một người cha/mẹ tốt. Ông giáo sư sống quá nhu nhược, vợ bỏ đi ko trách còn xin lỗi, thế ko trách ông ta đi, ép buộc ko hạnh phúc, nhưng ít nhất nếu ông ta sửa đổi để làm một người cha đáng tin cậy cho đám con nhỏ ko còn mẹ thì đâu tồi tệ thế, đằng này ông ta chỉ bik vùi đầu vào công việc, quan tâm con thầm lặng “trong lòng”, mẹ, cái đó ăn được sao. P/S: truyện này tính là đại thúc thụ rồi, bạn thụ 36t, chỉ đc cái mặt nộn thôi =3= Truyện của Priest viết rất tốt, truyện ko có đám não tàn nhan nhãn đầy đường, mỗi nhân vật có cá tính, rất đáng iu, nhưng truyện bả ko hợp khẩu vị của mềnh, bà già này trọng thụ khinh công, mềnh lại theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng cho nên thật sự ko chung đường lắm. P/s: Kết câu cuổi của bạn review, t cx theo chủ nghĩa công thụ ngang hàng nên đúng là không hợp lắm với chủ nghĩa trọng thụ khinh công của Priest. Chủ nghĩa ko chung đừng ???? *** Mặt trời lớn gấp đôi mặt trời nơi khác, mặt đất tựa như cái vỉ hấp khổng lồ, cách một lớp đế giày thật dày mà bàn chân vẫn bỏng rát. Không khí nóng dường như chưa chưng cho máu trong người đều bốc hơi lên hết thì chưa chịu bỏ qua, cảnh vật phương xa qua làn hơi nóng biến thành ảo ảnh, ngẫu nhiên mới có vài cọng thực vật còn xanh phải chú ý lắm mới có thể nhìn thấy được lại làm tăng thêm sự tiêu điều cho đại mạc mênh mông, trải ra trước mắt là bộ dạng chúng tiêu điềumà kiệt khô, ngược lại chẳng bằng không thấy. Sa mạc lớn rất đẹp, mới nhìn qua là một mảnh trống trải mênh mông, lạ lùng, bất tuân và đa dạng, vĩnh viễn làm cho mắt người không theo kịp, phải đến lúc ngay cả con lạc đà gầy trơ xương chở đầy hàng tiếp tế cũng xiêu xiêu vẹo vẹo bước đi, Mạc Yến Nam mới cảm giác được con đường này đằng đẵng xa xôi đến thế, âm thầm tính toán xem cái mạng già của mình liệu có thể bình yên mà về được đến Bắc Kinh không. Ông lau lau mặt, hận không thể cởi sạch đống quần áo dán sát dính dấp trên người mình ra mà mang đi luyện muối. Một chuyến này mọi người từ ngàn dặm xa xôi đi đến là vì một tòa thành cổ trong truyền thuyết bị vùi lấp trong xa mạc. Thời gian bị vùi lấp không biết đã qua mấy ngàn mấy vạn năm, những gì đã biết là trong lịch sử được ghi lại cư nhiên không có bất cứ dấu vết nào để mà tìm kiếm, như thể vừa có một trận bão cát quét qua, liền xuất hiện trước mắt người đời giống như Yêu Vực, giới khảo cổ xôn xao rung động, không một ai nói rõ được tiền căn hậu quả. Cơ mà bây giờ Mạc Yến Nam cũng chẳng hơi đâu mà lo lắng vấn đề học thuật, cổ họng ông đang tràn đầy vị rỉ sắt, không khí vẩn đầy cát bụi chà sát lá phổi được ấp ủ trong văn phòng nhà ấm đến đau nhức, nhịn không được sờ lên bi đông bên hông, do dự một chút, cuối cùng cắn răng nhịn đựng, lại buông tay xuống ____ đã nghe qua nước ngọt trong sa mạc là quý giá đến mức nào, hiện tại bọn họ lại đang đi trên con đường không ai biết trước, rốt cuộc có tìm được nguồn nước tiếp tế hay không và phải đi hết bao nhiêu thời gian cũng không biết được. Người giáo sư già bắt đầu dùng chiêu nghĩ mơ hết khát, liều mạng tưởng tượng mình đang dốc nước đá vào cuống họng. Đây là vì trong đội khảo cổ năm người này chỉ có Mạc Yến Nam là một thư sinh điển hình, bình thường dính mông trên ghế dựa sở nghiên cứu, ngoại trừ ngẫu nhiên đi công tác hay giảng bài cho học sinh thì cơ bản chính là cửa chính không ra cửa phụ không bước cả ngày ngồi phân cao thấp với đống văn vật đã bốc mùi mục nát, đừng nói là đi vào sa mạc, ngay cả xa nhà đều rất là ít có. Giống như mục đích tồn tại chính là giảm bớt áp lực giao thông cho công cuộc hiện đại hóa xã hội chủ nghĩa vậy. Nếu không phải sự kiện cổ thành bị phơi ra ánh sáng lần này quá mức khiêu chiến nhận thức học thuật cả đời của vị học giả lịch sử lão làng này thì cả đời Mạc Yến Nam và cái sa mạc kia tuyệt đối là hai đường thẳng song song, có buộc vào cũng chẳng nổi một cái giao điểm với nhau. Mời các bạn đón đọc Nghịch Lữ Lai Quy của tác giả Priest.  

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Yêu - Loan
Nhiệm vụ của Lâm Mộ Mai tương đương với công lược Vưu Liên Thành. Cô phải tiếp cận anh, làm anh ta yêu cô, yêu đến mức sâu nặng, không thể nào thiếu được cô. Với Lâm Mộ Mai, yêu giống như là hận, tựa một loài vi rút, là thân bất do kỷ, là triền miên đến chết. Còn với Vưu Liên Thành, yêu là cái nhìn tình cờ, dần mãi thành thói quen, rồi cuối cùng luân hãm, là phá thành nhổ trại. *** Lời người dịch: Câu chuyện thanh xuân của họ bắt đầu từ xứ sở sương mù Anh quốc lãng mạn u buồn, tình yêu chớm nở từ Argentina đầy nắng. Lần đầu nếm trái cấm tại Sicily biển xanh nắng ấm; rồi dây dưa dai dẳng theo những cơn mưa rả rích của Luân Đôn. Bùng cháy triền miên tại Bắc Kinh cổ kính, cuối cùng đơm hoa kết trái tại Brazil phong tình. Nói đến đây thì các bạn cũng thấy được bối cảnh trải khắp của câu chuyện siêu lãng mạn này rồi nhỉ. Tuy nam chính không phải kiểu hoàn mỹ như bao tác giả khác vẽ lên, thậm chí còn rất ích kỷ; Còn nữ chính do từ bé đã được dạy lệch lạc nên suy nghĩ cũng rất khác người thường. Nhưng tất cả khuyết điểm của họ sẽ được khắc phục theo từng pha ngược vô cùng éo le. Xin đừng thóa mạ hai bạn ấy, đây là điều bất cứ người trẻ tuổi xốc nổi nào cũng phải trải qua để trở thành một người chính chắn, hoàn hảo và biết đảm đương hơn.  Nếu các bạn tin vào tớ, tin vào văn phong hoa mỹ của tác giả, chịu được những pha ngược đau tim, thì hãy cứ nhảy đi không cần suy nghĩ. Còn nếu bạn chỉ thích những gì êm đềm, nhẹ nhàng, là "BẠN ĐỌC KHÓ TÍNH VÀ THANH NIÊN NGHIÊM TÚC" thì đây không phải là sự lựa chọn thích hợp cho bạn, cứ bước đi và đừng nghĩ suy. *** Mãi cho đến lâu thật lâu về sau, Mộ Mai vẫn nhớ được lần đầu tiên nhìn thấy bầu trời của Rio de Janeiro. Nó màu lam nhạt, đẹp hệt như bức bích họa luôn khiến người ta không kiềm được muốn đưa tay chạm đến trong nhà thờ. Sau ba mươi mấy giờ phi hành, đến Rio đã là sáng sớm giờ địa phương, Vưu Liên Thành sợ chân cô đau nên bắt buộc cô leo lên để mình cõng. Sáng sớm hôm ấy, Mộ Mai cảm giác mình như thể biến thành nữ hoàng ở sân bay, nằm trên tấm lưng của chàng trai anh tuấn, hưởng thụ tất cả ánh nhìn hâm mộ của các cô gái xung quanh. Cô quay đầu lại nhìn Hồng Tiểu Hiền đang đẩy cả xe hành lý với vẻ mặt bí xị, không kiềm được bật cười khanh khách. Thực ra cô cười không phải vì Hồng Tiểu Hiền bị sai sử như đàn ông, mà là cô thật sự không kiềm được nỗi vui sướng trong lòng mình. Thế là cô cười toe toét với tư thái đắc ý vô cùng. Hình ảnh Vưu Liên Thành cõng cô ra khỏi sân bay được cánh truyền thông phương Tây giật tít trên các trang đầu, kèm theo đủ mọi bình luận cả tốt lẫn xấu ngay hôm sau. Ngôi nhà hạnh phúc của họ tọa lạc ở vịnh Guanabara, trước nhà là bờ cát dài những 31 kilomet, đại dương xanh thăm thẳm và các con sóng trắng xóa ì oạp xô bờ. Trước nhà trồng đầy cọ, dưới táng cọ là chú chó lông vàng được một người phụ nữ trung niên nắm lấy, bên cạnh bà là người đàn ông da ngăm ngăm đi đến nhận lấy hành lý từ Hồng Tiểu Hiền và tài xế. Vưu Liên Thành nắm tay cô thong thả đi vào nhà. ... Mời các bạn đón đọc Yêu của tác giả Loan.
Xông Vào Ngõ Âm Dương - Mộc Hề Nương
Tên gốc: Đại chàng âm dương lộ Thể loại: Đam mỹ, hiện đại hư cấu, huyền huyễn, linh dị thần quái, sảng văn, 1×1, cường công x cường thụ, HE. Nhân vật chính: Độ Sóc x Trần Dương. Edit: OnlyU Beta: Dương San Hô Đầu tiên là vào năm mười tám tuổi vì trên người âm khí quá nặng nên phải kết âm hôn với quỷ. Đến khi tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi thì cậu nhận được công văn mời đến nhận chức ở xã khu. Thế là cậu mang theo bài vị của ông xã ở lại thủ đô. Hai. Ban đầu khi biết công việc phải giao tiếp với ma quỷ, đồng nghiệp là thiên sư, Trần Dương từ chối. Sau đó cậu phát hiện tiền lương cực cao, phúc lợi cực tốt. Trần Dương rất tự giác phải kiếm tiền nuôi người nhà sống qua ngày bèn nhận lời. Gỡ mìn: Đại Phúc = địa phủ. Công là quỷ, thụ là người. Thụ âm khí quá nặng, vì mạng sống mà kết âm hôn. Công là boss quỷ giới! Đại boss! Thập điện Diêm Vương cũng là thuộc hạ của hắn! Trong chính văn đề cập đến các địa phương, xin đừng liên hệ với hiện thực. Tất cả nội dung đều là hư cấu! Hư cấu! Hư cấu! *Âm hôn hay “đám cưới ma” là lễ cưới mà cô dâu và chú rể đều đã qua đời hoặc một người còn sống và một người đã chết. Phong tục này vẫn tồn tại ở một số vùng quê xa xôi hẻo lánh ở Trung Quốc. *1 cân của Trung Quốc = nửa kg của mình *** Lục Tu Chi nói: “Anh vốn tên là Lục Tĩnh, tự Tu Chi.” Khấu Tuyên Linh quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt hoài nghi: “Vốn tên là Lục Tĩnh?” Lục Tu Chi gật đầu. Khấu Tuyên Linh “à” một tiếng rồi tiếp tục ăn hết xâu kẹo trong tay. Thái độ rất bình tĩnh, nhưng càng bình tĩnh thì Lục Tu Chi càng bất an, hắn không rõ Khấu Tuyên Linh có kịp phản ứng không. “A Tuyên, em không trách anh?” “Không có.” “Có ý gì?” Khấu Tuyên Linh quay đầu cười với hắn: “Không có ý trách cứ.” Lục Tu Chi lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn đi theo sau Khấu Tuyên Linh chịu sai bảo, quy quy củ củ. Khấu Tuyên Linh hỏi cái gì hắn đáp cái đó, không hỏi thì câm miệng. Khấu Tuyên Linh bỗng hỏi: “Sư tổ Lục Tĩnh?” “Ừm.” “Lúc kết hôn sao không nói cho em biết?” Khi đó hai người kết hôn ở tổ đình Khấu gia, hành lễ bái thiên địa. Lúc đó không nói, cố tình đợi bốn năm sau mới nói. Khấu Tuyên Linh nhìn kỹ Lục Tu Chi: “Anh còn gạt em chuyện gì không?” ... Mời các bạn đón đọc Xông Vào Ngõ Âm Dương của tác giả Mộc Hề Nương.
Phong Vân Tế Hội - Lão Trang Mặc Hàn
Bốn quyển trước nói về từng người một thì đến quyển này là sự mốc nối giữa bốn người với nhaumột cách xảo diệu, vận mệnh của họ sẽ vì các bên mà thay đổi chứ? Phương Khinh Trần sống lại làm cho Sở quốc hỗn loạn yên bình trở lại, nhưng y và Sở Nhược Hồng liệu có thể tái tục tiền duyên, Khinh Trần quyết tuyệt có thể tìm được tình yêu hoàn mỹ hay không… Tiểu Dung vĩnh viễn chỉ biết bỏ ra liệu có định cùng Thanh Cô che giấu đứa bé y một tay dẫn dắt, một mình đối mặt với mưa gió, khi Khinh Trần tính kế Yến Lẫm của y, y lại sẽ thế nào… A Hán đang ngủ say bất tỉnh liệu có tỉnh lại? Địch Cửu có tiến vào Tiểu Lâu không, y thật sự sẽ chết sao? Địch Nhất nhiều lần tìm người trong Tiểu Lâu cầu trợ, cuối cùng ai sẽ giúp y… Phong Kính Tiết vi quy vào đời lần nữa, tìm được hảo bằng hữu Lư Đông Ly của y, y phải làm thế nào để Lư Đông Ly nhận ra mình, tình cảm của y với Lư Đông Ly thật sự chỉ đơn thuần là nghĩa bằng hữu ư… Tiểu Lâu Truyền Thuyết hệ liệt: Quyển 1 - Tiếu Ngữ Khinh Trần Quyển 2 - Thả Dung Thiên Hạ Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh Quyển 4 - Phong Trung Kính Tiết Quyển 5 - Phong Vân Tế Hội *** “Chúng ta đều có thể trở về, nhưng A Hán không thể cũng sẽ không trở về. Là y đã cắt đứt thông đạo thiên nhân, tuy nói thế giới chúng ta hoàn toàn bất đồng với thiên đình trong tưởng tượng của các ngươi, nhưng quy tắc ước thúc tối thiểu vẫn có. Ngươi cho là y sau khi về, sẽ không bị xử phạt sao?” Nghiêm Lăng cười cười: “Cho nên, chúng ta sẽ không kiên trì muốn khuyên y về, bản thân A Hán cũng chưa chắc muốn về. Bất đồng với chúng ta, tính tình y lười nhác, chỉ cần có ăn có uống có ngủ là thỏa mãn, đối với công nghệ cao… A, không, đối với hết thảy tiện lợi của thiên đình không hề lưu luyến hoài niệm. Lần này y bùng nổ, cố nhiên là vì giúp ngươi cầu một đường sinh cơ, nhưng cũng là vì đã sinh ra hoài nghi và tự hỏi với chế độ của chúng ta, cho nên mới tận mọi lực lượng của mình để phản kháng. Dưới tình huống như vậy, y làm sao có thể về nữa, biết rõ vô lực thay đổi, còn phải tiếp tục bị chế độ kia trói buộc. Y luôn là người cố chấp, đã nhận định thì không chịu quay đầu, y đã không muốn thừa nhận chế độ trong thế giới kia của chúng ta nữa, thì y sẽ vĩnh viễn không quay về.” Địch Cửu yên lặng một hồi, rốt cuộc chậm rãi quay người: “Y không quay về, nơi gọi là thiên đình kia của các ngươi không thể phái người về đây bắt y?” “Thông đạo bị y hủy mất rồi, tối thiểu phải mấy ngàn năm mới có thể trùng kiến, cho dù dựng xong, cũng chỉ có thể từ phàm trần đi lên thiên đình, mà muốn xuống phàm trần nữa, lại không thể nào.” Nghiêm Lăng đưa tay chỉ chỉ phía trên: “Nói cách khác, trên trời đã lười quản phàm thế này nữa, chỉ để lại một thông đạo tương lai, tiếp dẫn những thần tiên bị lạc trong phàm trần chúng ta trở về. Mà nhân gian này, cho dù trời sụp đất nứt, tất cả phàm nhân chết sạch chết tuyệt, thần tiên cũng sẽ không xuống nữa.” Ánh mắt Địch Cửu nhìn chằm chằm Nghiêm Lăng: “Các ngươi đều sẽ trở về?” ... Mời các bạn đón đọc Phong Vân Tế Hội của tác giả Lão Trang Mặc Hàn.
Cuồng Sủng (Ăn No Sao) - Jilly
Văn án: Ngôn Gia Hứa hoành hành ngang ngược nhiều năm, mãi đến khi có một nhóc con đáng yêu tới nhà, khiến anh phải dụng tâm chăm sóc. Lần đầu tiên đến phòng anh, nhóc con thuận tay cầm theo một quân mạt chược, khi trở về lại ủy khuất mà nói: “Anh Ngôn ơi, cái kẹo sữa này em cắn không được!” “Anh liếm liếm thử xem.” Nhóc con đem “kẹo sữa” mà mình đã liếm qua đưa cho anh. Trời má, có chút đáng yêu! Từ đây cuộc sống hàng ngày “khổ không nói được” của Ngôn công tử bắt đầu. Các anh em chơi bóng rổ, Ngôn công tử ngồi giúp nhóc con ăn cơm. Các anh em chơi game, Ngôn công tử ngồi giúp nhóc con làm bài tập. Các anh em đi vũ trường, ngôn công tử lại về nhà dỗ bé con đi ngủ... Thế là, các huynh đệ đều cho rằng Hỗn Thế Ma Vương đã bị phá hủy hầu như không còn gì. Thế nhưng vào sinh nhật mười tám tuổi, có người thấy Ngôn Gia Hứa đem người ôm trong ngực, cắn môi cô, thanh âm trầm thấp nói: “Ngoan, cho anh nếm thử miệng của em, có phải có vị kẹo sữa hay không?”  *** Thẩm Tinh Lê - hàng vạn sao trời cũng không lấp lánh bằng đôi mắt em. Thẩm Tinh Lê từ khi còn thơ bé đã được bố mẹ gửi đến nhà bà nội sống. Lúc ấy, bố mẹ nói rằng, chỉ qua vài ngày, sắp xếp xong công việc sẽ đến đón cô về. Thẩm Tinh Lê chỉ mới tròn 5 tuổi, tin tưởng vào những lời nói dối ấy, từng ngày dài trôi qua đều vui vẻ chờ đợi chờ đợi. Nhưng Thẩm Tinh Lê không biết rằng, bố mẹ vì muốn có thêm em trai mới, sợ bị phạt bởi chính sách bấy giờ mà đành lòng đưa cô đi xa.  Cô bé con Thẩm Tinh Lê tập quen dần với cuộc sống mới xa lạ ở đây cùng bà nội. Bà nội đối với cô rất yêu thương, bà dẫn cô qua nhà bà nội Ngôn chơi, được ăn nhiều kẹo ngon, xem được hoạt hình rất vui nhộn. Và cô còn gặp được anh trai Ngôn Gia Hứa, rất đẹp trai lại còn tốt bụng. Thế nhưng, dù nơi đây có tốt như thế nào thì cô bé vẫn nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ nhà nhỏ ở quê nhà. Cô bé khóc, muốn trở về.  *** Thẩm Tinh Lê mở to mắt, đã ba sào mặt trời đã cao, ánh nắng từ bức màn phùng chảy xuôi tiến vào, dừng ở to như vậy trên giường. Này trương giường, nàng từ nhỏ liền ngủ rất nhiều thứ. Nhưng lúc này đây cảm giác không giống nhau, có thể là bởi vì nàng là thân thể quang tỉnh lại đi. Đêm qua đại niên ba mươi, khắp nơi đều là pháo thanh, ồn ào đến nàng ngủ không yên. Ngôn Gia Hứa ôm nàng ở sân phơi nhìn một lát pháo hoa, ôn nhu nói: “Nếu ngủ không được, vậy làm chút chuyện dời đi lực chú ý đi.” Sau đó bọn họ ở sân phơi làm lên, ở trong chăn che. Nàng bị vứt đến lên lên xuống xuống, cuối cùng mệt nằm liệt nằm hồi hắn trong lòng ngực. Ngôn Gia Hứa ở tối tăm hạ hôn nàng: “Hiện tại có thể ngủ rồi sao?” Thẩm Tinh Lê cả người run lẩy bẩy, hàm hồ nói: “Mệt nhọc, ta muốn đi ngủ.” Người này như thế nào như vậy nhiều tinh lực? Thẩm Tinh Lê tức giận bất bình nói: “Ngươi có phải hay không uống thuốc đi nha?” Lời này quả thực tìm chết, Ngôn Gia Hứa làm bộ lại đi trị nàng, Thẩm Tinh Lê nhát gan sợ tử địa xin tha: “Ca ca, ta sai rồi sai nhạc, cũng không dám nữa……” Hắn nhướng mày cười, ôm nàng trở về phòng, đem người thả lại trên giường. Mời các bạn đón đọc Cuồng Sủng (Ăn No Sao) của tác giả Jilly.