Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trác Ngọc

[Phong lưu nói nhiều đạo tu công x Thanh lãnh cấm dục kiếm tu thụ] ̶ t̶̶h̶̶ự̶̶c̶ ̶c̶̶h̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶à̶ ̶[̶̶T̶̶h̶̶ê̶ ̶n̶̶ô̶ ̶n̶̶h̶̶à̶ ̶g̶̶i̶̶à̶̶u̶ ̶m̶̶ấ̶̶t̶ ̶l̶̶i̶̶ê̶̶m̶ ̶s̶̶ỉ̶ ̶n̶̶ó̶̶i̶ ̶n̶̶h̶̶i̶̶ề̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶í̶̶c̶̶h̶ ̶d̶̶i̶̶ễ̶̶n̶ ̶đ̶̶ạ̶̶o̶ ̶t̶̶u̶ ̶c̶̶ô̶̶n̶̶g̶ ̶x̶ ̶k̶̶i̶̶ê̶̶n̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶i̶ ̶s̶̶i̶̶n̶̶h̶ ̶h̶̶a̶̶y̶ ̶k̶̶h̶̶ị̶̶a̶ ̶h̶̶a̶̶y̶ ̶ú̶̶p̶ ̶n̶̶ồ̶̶i̶ ̶b̶̶ằ̶̶n̶̶g̶ ̶h̶̶ữ̶̶u̶ ̶k̶̶i̶̶ế̶̶m̶ ̶t̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶ụ̶ Văn án Hai người gặp nhau, là mệnh trung chú định. Nếu đã là duyên phận, tại sao lại phải là trong tình cảnh này??? Tần Diễn là ma tu, lại còn giết cả nhà Phó Trường Lăng. Tần Diễn còn đặt một khối ngọc bội vào tay y, nói rằng - Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì. Từ đó bọn họ chĩa kiếm vào nhau, dây dưa nửa đời. Hắn tự tay bắt Tần Diễn, lôi lên Thẩm Mệnh Đài nhận thiên đao vạn quả, nhìn y tự móc ra tình căn. Phó Trường Lăng chết đi sống lại thời điểm lúc hắn mười bảy tuổi. Cũng là lúc hắn lần đầu gặp được Tần Diễn, động đến chân tướng mà hắn chưa biết ở kiếp trước. Vì thế, vác thân mình đầy máu, Phó Trường Lăng lết đi đến trước mặt Tần Diễn, thanh âm khàn khàn nói với y: "Ngươi từng vì ta vào Kim Quang tự chịu trường đinh thấu xương, tới Vạn Cốt nhai đánh mười vạn âm hồn, tại Luân Hồi kiều chờ một đêm mưa gió, ở Vô Cấu cung thắp thiện đăng mười năm...Tần Diễn, trong lòng ngươi có ta trước." "Nhưng ta đã quên." "Ngươi quên cũng không sao, ta không quên." Phó Trường Lăng run rẩy lấy ra ngọc bội y đưa mình năm đó. Ngọc bội dính máu lẫn nước mắt, hắn ngửa đầu nhìn y, lặp lại từng câu, từng chữ—— Người cũng như ngọc, mài giũa mà thành. Đao mài rìu đục, sinh tử trăm đau, ngọc vừa giũa xong, người cũng mài nên. "Hiện giờ Trường Lăng thành ngọc," thanh âm Phó Trường Lăng nghẹn ngào, "Sư huynh có nguyện lại chấp nhận ta không?" Đây là ông trời cho hắn một con đường chuộc lỗi, chẳng sợ bụi gai khắp nơi, hắn cũng cầu mà không được. Phong lưu nói nhiều đạo tu công x Thanh lãnh cấm dục kiếm tu thụ (Phó Trường Lăng x Tần Diễn) #Mũi đao dính đường, ngọt tới bi thương Cảnh báo của tác giả: + Song trọng sinh, ngọt ngược đan xen. + Chủ công thị giác. Công thụ đều bị cốt truyện ngược, kiếp trước ngược thụ, kiếp này ngược công, công khống thụ khống gì cũng cẩn thận hộc máu. Nhưng có độc giả bảo tôi đây là ngọt văn, tôi gạt người, nên thôi các vị đại gia tự xem nó có ngược hay không đi. + Chậm nhiệt, tình cảm và cốt truyện cùng phát triển, phân đoạn trên văn án xảy ra gần cuối.  + HE, cái loại HE sau khi chết thì phi thăng ấy. *** Lời Editor: Miễn giữ tên editor và trang wordpress của mình trên mỗi chương, bạn muốn mang đi đâu cũng được (*khụ* Chỉ yêu cầu nhỏ là ai đọc xong rảnh thì review vài dòng cho em nó trên các trang khác). Edit vì thú vui, vì muốn đọc truyện này cho hài, nên cũng không quá quan tâm cái gì khác. Vẫn câu nói cũ, một chữ bẻ đôi tiếng Trung cũng không biết, bản edit chỉ đúng 80%, lại còn là tu chân nên có thể không mượt mà.  Vài lời về truyện: song hướng yêu thầm, vì hổ thẹn và thù nhà nên đành đao kiếm tương hướng. Kiếp sau gặp lại, chăm sóc nhưng chưa thể nói câu yêu do dằn vặt kiếp trước, sau dần dần tỏ rõ lòng mình. Nội tâm hai bên phức tạp thể hiện tinh tế qua hành động, công thụ hỗ sủng. Bối cảnh tu chân thiết lập thú vị, thuật pháp kiếm pháp rõ ràng, nhân vật phụ và phản diện đều có mâu thuẫn nội tâm, không ai tốt không ai xấu. Truyện kết thúc bằng chiến tranh khói lửa, khép lại như một bản hùng ca.  ***  Tại sao cái review này tên "Review đọc để đỡ sợ hãi"? Bởi vì mình đọc văn án còn muốn cắp giỏ chạy nữa là....nghe cứ như tra công cố tình hành hạ xong hối hận trọng sinh, còn thụ thì chết tâm vậy ấy nhỉ... Không có đâu nhé. Tôi bảo bạn mình tôi toàn edit truyện ngọt truyện hài, truyện này cũng ngọt lắm, nhưng hổng ai tin. Thề luôn là không có hiểu lầm cẩu huyết máu chó, tiểu tam tiểu tư..̶L̶̶o̶ ̶c̶̶ứ̶̶u̶ ̶t̶̶h̶̶ế̶ ̶g̶̶i̶̶ớ̶̶i̶ ̶m̶̶u̶̶ố̶̶n̶ ̶h̶̶ộ̶̶c̶ ̶m̶̶á̶̶u̶ ̶g̶̶i̶̶ờ̶ ̶đ̶̶â̶̶u̶ ̶m̶̶à̶ ̶y̶̶ê̶̶u̶ ̶đ̶̶ư̶̶ơ̶̶n̶̶g̶ ̶c̶̶h̶̶o̶ ̶l̶̶ắ̶̶m̶ Anh công Phó Trường Lăng là Tiên minh minh chủ, sống 57 năm cuộc đời, bỗng dưng trùng sinh trở lại sau khi cống hiến tất cả cho nước nhà. Anh là con rơi của một trong tứ đại gia tộc, đào hoa phong nhã, khí phách phong lưu, miệng niệm ra ngôn linh có thể mượn sức thiên địa đạt thành mọi ước nguyện, kiếm lẫn pháp trận gì cũng tinh tường, chỉ có cái là bắn liên thanh nói nhiều vô kể, thể chất sida từng bị thụ chê.  Anh thụ Tần Diễn làm Ma Quân, sống 57 năm cuộc đời, trùng sinh trở về lúc anh vẫn là thiên kiêu, là kiếm tu tài giỏi nhất, đại sư huynh của môn phái tu chân cao nhất thế giới này. Anh tu Vô Tình Đạo, tính tình lãnh đạm cấm dục nhưng vốn làm gì cũng tùy tâm, tài khịa người cũng giỏi, tài bắt nạt cũng cao, nói dối mặt không hồng khí không suyển. Hai người trùng sinh gặp lại nhau trong hoàn cảnh cảm động khôn xiết, đó là vừa gặp đã đánh, đánh xong hợp tác phá án, phá án chưa xong lại rơi vào mật cảnh rồi đánh tiếp, đánh xong lại hợp- à thôi được rồi, nói chung bởi vì hai người thấu tình đạt lý, lại cũng không biết người nọ trọng sinh, quan niệm rằng người kia cũng không phải là người kiếp trước nên "khá" hòa thuận nhau. Kiếp trước tới chết, tu chân giới vẫn rơi vào định mệnh suy kiệt linh khí rồi biến mất, kiếp này hai người quyết tâm đi trước một bước, cứu thế giới này cùng thiên hạ thương sinh, tiện thể nói chuyện yêu đương, lừa gạt lẫn nhau không cho biết chuyện mình trùng sinh. Trường Lăng biết sự thật về từng chuyện y làm ở kiếp trước, quyết tâm bồi bạn bảo hộ, thế nhưng lại có lá chắn mang tên thù nhà ngăn cản không cho hắn tiến thêm một bước. Tần Diễn biết Trường Lăng trùng sinh và áy náy, cũng lặng lẽ bảo hộ hắn nhưng lại không thế yêu, vì Thiên Đạo trêu ngươi lấy đi tình căn của y, vì bản thân sợ hãi, cũng lại là vì Trường Lăng. Đối với mỗi người, đối phương là lẽ sống, là cột trụ chống đỡ ở kiếp trước. Trường Lăng chống đỡ nửa đời bằng hận ý, Tần Diễn chống đỡ đi tiếp nửa đời bằng kỳ vọng. Dù cho đối với mỗi người, tình yêu này là sỉ nhục, là sai lầm. Kiếp này bên nhau, bảo hộ nhau lẫn bảo hộ thế giới, thẳng thắn với nhau trong từng chuyện chính sự lẫn tình cảm.  Từng sự thật về thân thế họ phơi bày, cả hai bỗng chốc nhận ra mình bị lừa gạt cả đời bởi người thân yêu, từng bước giẫm lên đều là xương cốt dưới chân. Khoảnh khắc họ trùng sinh, lưng đã mang tội nghiệt cùng kỳ vọng, mạng họ đã không còn là của họ. Một Tần Diễn ôn nhu hạnh phúc với sư môn, chôn giấu tuyệt vọng trong những vò rượu cất dưới gạch sàn; hay một Trường Lăng cười đùa vô tư, chăm lo chiếu cố người khác nhưng ẩn dưới nụ cười là cô độc khảm trong xương cốt. Bọn họ trùng sinh, nhưng nội tâm đã sớm trải qua một kiếp người, quá nhiều áy náy khiến họ trân trọng người xung quanh, cũng trân trọng lẫn nhau. Trường Lăng trao cho Tần Diễn một nhành hoa, một câu thơ, một đĩa màn thầu dưới pháo hoa, Tần Diễn trao lại cho hắn những cái vỗ về ôn nhu, nụ cười nhẹ bảo rằng hắn rất tốt, không cần áy náy. Ngọt như thế, mà cũng đau thương như thế mỗi khi Trường Lăng nhận ra hai người đã bỏ lỡ thứ gì, hắn đã bỏ lỡ thứ gì, dù là Tần Diễn hay mẫu thân hắn, Trường Lăng đều đã bỏ lỡ rất nhiều. Đây hoàn toàn không phải là một câu chuyện thần tiên khi hai bên chỉ cần yêu nhau là có thể vượt qua sóng gió, mà là câu chuyện về mưa máu, về tình thân, về đạo nghĩa. Chính tà bất phân, truyền thuyết rốt cuộc cũng chỉ là truyền miệng, sự thật dù có đắng cay thế nào cũng phải chấp nhận rồi suy xét chọn lựa. Không ai đúng, cũng không ai sai, mỗi người vì thứ bản thân mình bảo vệ mà hại người khác. Không có thứ thuật pháp nào nhảy ra để tẩy trắng một ai, mà chỉ có mâu thuẫn trong nhân tâm con người. Quyết định của họ, do chính họ chịu. Đây là câu chuyện về hai con người, yêu nhưng không thể yêu, hận cũng không thể hận, lừa mình dối người, rồi vẫn cố gắng cho nhau những gì tốt đẹp nhất, ôn nhu cùng quyến luyến. Dù bị thế gian phản bội, niềm tin bị chà đạp, đạo nghĩa trong lòng bị dơ bẩn, nhưng ánh mắt họ vẫn không mất đi sự thanh tỉnh, gắng gượng đứng dậy chiến đấu. Thứ họ bảo hộ không chỉ là đối phương, mà là thiên hạ thương sinh. Thứ họ đối mặt không phải là kẻ ác, mà là sự suy đồi. "Trác Ngọc", chỉ khi viên ngọc đã mài ra thì mới rõ bên trong có gì. Con người cũng như thế, chỉ khi sinh tử cận kề mới để lộ dã tâm hay nhân tâm của mình. Thế nhưng "Trác ngọc", cũng lại là ngọc bội tương tư Tần Diễn giữ lại, là cảm tình trong trẻo nhất của y. Lưỡng sinh lưỡng thế, viên ngọc ấy vẫn về lại tay Phó Trường Lăng. Ngọc mài giũa bằng tương tư, người mài giũa bằng sinh tử. Trải qua muôn vàn đau thương, hai người đều đã mài thành ngọc.  *** Bạn băn khoăn bài review của mình là thuyền lá, hay sợ hãi mình viết về series chẳng ai biết? Đừng lo, đây mới là series không ai biết nè *cúi đầu*. Phó Trường Lăng là đứa con rơi của gia chủ Phó gia, bị đối xử lạnh nhạt bởi cha ruột, bị ghen ghét bởi đệ đệ cùng cha khác mẹ danh chính ngôn thuận của gia tộc, nhưng hắn cũng không quan tâm cái thứ gọi là chức vị gia chủ. Hắn thấy mình tài hoa quá cũng chỉ thêm phiền toái, vậy nên hắn ngoan ngoãn luồn cúi, sống như một công tử ăn chơi trác táng, lấy miệng làm vui cho người khác. Hắn vốn mang mệnh thiên tử, tài năng ngút trời, nhưng vì không có ý chí cầu tiến mà dễ dàng buông bỏ. Cho đến khi hắn rơi vào bẫy của mẹ kế, vào Tuyền Ki mật cảnh, hai mắt đui mù, miệng không thể nói, la lết trên nền tuyết…và được cứu bởi Yến Minh. Thiếu niên Phó Trường Lăng 17 tuổi, lần đầu biết được động tâm là gì, lần đầu biết hy sinh vì một người là gì. Hắn từ bỏ Kim Đan, chỉ để cố gắng đưa cả hai thoát ra. Và rồi, Yến Minh biến mất. Mối tình trong trẻo nhanh chóng bị vùi lấp bởi biến cố. Nghiệp Ngục mở ra, ma tu hoành hành. Tần Diễn thiên kiêu của tu chân giới bỗng dưng đầu nhập ma tu, theo chân bọn chúng diệt sạch người nhà của Phó Trường Lăng. Tần Diễn nhét vào tay hắn một miếng ngọc bội: “Phó Trường Lăng, người cũng như ngọc, trải qua sinh tử đau thương mới rõ bên trong có gì.” Một kiếm xuyên tâm, thiếu niên 20 tuổi trong trẻo ngây thơ biến mất cùng nhát kiếm đó. 30 năm, hai người truy đuổi nhau, chém giết lẫn nhau. Tần Diễn thành Ma Quân, Phó Trường Lăng thành minh chủ tiên minh. Người thân của họ từng người rời bỏ thế gian, để lại một mình hai người chĩa kiếm vào nhau. Hận thù dần trở thành chấp niệm. Mối tương tư sai lầm được bồi đắp bởi những lần yên bình vụn vặt, những lần họ có thể tránh tai mắt thế gian cùng phân chia chính tà mà ngồi với nhau, uống một ngụm rượu dưới mưa thu. Tần Diễn lặng lẽ bảo hộ cùng ngắm nhìn Phó Trường Lăng từ xa, còn Trường Lăng cứ vô thức tha cho y chạy thoát trong những đợt nhiệm vụ giết y. Tần Diễn cho rằng mình hiểu Phó Trường Lăng, Phó Trường Lăng cũng cho rằng mình hiểu y. Trong mắt của hắn chỉ còn con người này gắn liền cuộc đời hắn suốt những năm qua. Nhưng hắn yếu đuối, hắn phủ nhận, hắn cho tình cảm này là tội nghiệt. Yêu kẻ thù, là sỉ nhục. Tha ma tu, là bất chính. Tiếng oán trách của mạng người chết dưới tay Tần Diễn vang vọng bên tai hắn, đạo nghĩa trong tâm dằn vặt hắn. Vậy nên hắn tự tay bắt Tần Diễn, đưa y lên Thẩm Mệnh đài nhận thiên đao vạn quả. Thế nhưng, một khắc trước khi hắn kịp ra tay, hắn nhìn thấy ký ức y có một trản thiện đăng khắc tên mình, hắn thấy Tần Diễn dịu dàng vuốt ve tên của hắn, cầu mong hắn sống sót bình an. Phó Trường Lăng bỡ ngỡ, không tin tưởng, hồng mắt nhìn y cùng nỗi sợ hãi dâng đầy. Tần Diễn không một chút hoảng loạn mà tự bạo thức hải, móc tình căn trước mặt hắn. Tần Diễn ngã xuống, để lại bóng ma cho Phó Trường Lăng cho tới ngày hắn lìa trần thế. Phó Trường Lăng trọng sinh trở về cái ngày hắn gặp Yến Minh. Thế nhưng lần này, người đi cùng hắn lại là Tần Diễn. Sự thật phơi bày, Yến Minh năm nào tưởng chừng đã phai nhòa hóa ra là kẻ thù hắn luôn tâm tâm niệm niệm. Kể từ lần đầu Tần Diễn nhận ngọc bội từ Phó Trường Lăng 8 tuổi, y đã luôn giữ gìn để có thể trả cho hắn. Ai ngờ biến cố đến quá nhanh, tình cảm trở thành gánh nặng cùng tra tấn. Thứ y trả lại Trường Lăng ngày diệt gia ấy, chính là đoạn tình cảm tương tư trong trẻo nhất không dính chút bụi trần của âm mưu cùng máu tanh. Tần Diễn y, tu Vô Tình Đạo, lại không thể vô tình. Y nhận tội mở Nghiệp Ngục thay Trường Lăng, chịu 64 trường đinh khắc cốt; y chịu mười vạn âm hồn cắn nuốt suốt 100 năm, đổi lấy một cây Vãng Sinh hoa cứu hắn; y chịu tiếng ác tu ma hủy đạo, diệt môn Phó gia, chỉ để cho Trường Lăng được sống một cuộc đời dài hơn. Tầng tầng lớp lớp âm mưu bị vùi lấp kiếp trước phơi bày, khiến cho Phó Trường Lăng gần như sụp đổ trong thống khổ và áy náy, đau đớn cùng hối hận khi hắn biết mình từ lâu đã hận sai người. Lần này, Trường Lăng trở thành người hy sinh. Hắn chấp nhận hủy đạo tu ma, nhưng Tần Diễn cố níu hắn về, y mặc kệ hắn giết người, mặc kệ hắn áy náy, y không cần những điều đó. Y sống lại một đời, không phải để Trường Lăng chịu khổ sở thay mình. Vậy nên, y gượng cười: “Trường Lăng, cùng sư huynh về nhà đi.” ……… Tôi cũng không biết nên tả tình cảm của họ thế nào. Là yêu hận cùng chấp niệm, là đồng cảm trong hoàn cảnh tang tóc nơi chiến trường, hay là mối tình trong trẻo của thiếu niên? Tình cảm của họ có đầy đủ những thứ đó. Một kiếp thất bại, kiếp sau cả hai đều sống lại, tự bồi đắp, tự ôm nhau vỗ về không tránh né. Dù cho chính tà bất phân, thứ họ khát khao chỉ là giữ vững đạo tâm cùng “kiếm” của mình, thủ cho thiên hạ, bảo hộ người thương. ---- Viết bởi [Nghỉ dịch chán quá nên tôi viết review] Mời các bạn đón đọc Trác Ngọc của tác giả Mặc Thư Bạch.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đều Tại Vầng Trăng Gây Họa - 11 Giờ Phải Ngủ
Chu Tự Hằng - ông trùm trong giới công nghệ thông tin quay về trường cũ là đại học Thanh Hoa diễn thuyết, giới truyền thông cực kỳ muốn biết quá trình trưởng thành của anh. Chu Tự Hằng chia sẻ ba câu chuyện cũ... "Năm 1993, tôi 6 tuổi, bên nhà hàng xóm có một cô bạn rất đáng yêu, lợi dụng lúc ba mẹ bạn ấy không có nhà, tôi đã ngủ với bạn ấy." ‘’Năm 2003, tôi 16 tuổi, suốt ngày đánh nhau, học hành dốt nát. Tôi tỏ tình với hoa khôi của trường, cô gái ấy bị sắc đẹp của tôi mê hoặc, cứ thế ngây ngốc đi theo tôi.” ‘’Năm 2013, tôi 26 tuổi, kết hôn ngày 4 tháng 1 năm đó, dùng tất cả những gì mình đã có ra để thề với vợ chưa cưới, rằng sẽ yêu cô ấy đến suốt cuộc đời.” ‘’Cô bé hàng xóm, hoa khôi của trường và vợ chưa cưới đều có chung một cái tên, đó chính là vợ của tôi, Minh Nguyệt” * ‘’Thanh mai trúc mã: Câu chuyện tình yêu từ thời xe đẩy em bé đến xe ngựa bí đỏ” - ‘’Từ một cậu trai hư trở thành giám đốc đầy quyền lực, Chu Tự Hằng tỏ tình năm 26 tuổi’’ - ‘’Vì em, anh trở thành một người tốt hơn’’ - * ‘’Con người có 206 khúc xương, nhưng ngay chính khoảnh khắc gió thổi làm tốc váy cô lên, hắn đã có 207 khúc’’ (Thêm khúc nào tự hiểu nha :)) * Mẩu chuyện nhỏ: Chu Ngộ hỏi bố: “Bố có thể dùng một câu nói để hình dung về mối tình đầu của mình không?’’ Chu Tự Hằng trả lời: “Mối tình đầu của bố thật sự quá hoàn hảo, xinh đẹp ưu nhã, dịu dàng tươi tắn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, đáng yêu quyến rũ, ngây thơ hồn nhiên, dáng người yểu điệu, là nữ thần trong những nữ thần…” Minh Nguyệt đỏ bừng mặt... ________________ ‘’Anh thừa nhận lỗi là ở ánh trăng, ánh trăng là em sao quá đẹp và dịu dàng, khiến cho anh trong nháy mắt muốn đi cùng em đến bạc đầu…” Đây là câu chuyện kể về một mối tình từ lúc bé tí đến khi trưởng thành của hai nhân vật chính. Là câu chuyện kể về tiểu thiên sứ đã cứu vớt cuộc đời tiểu ác ma như thế nào. Là câu chuyện chỉ xoay quanh Minh Nguyệt bé nhỏ đáng yêu, xoay quanh vầng trăng sáng trong đẹp đẽ dịu dàng đó. Chu Tự Hằng - Minh Nguyệt đã định rằng đời này sẽ mãi bên nhau. __________________ Vào một đêm tuyết lớn, cái lạnh tràn ngập cả thành phố, Chu Xung nhận được điện thoại từ cục công an. Đó là lúc cuộc đời của anh rẽ ngang, khi định mệnh bỗng nhiên ném vào thế giới của anh một đứa con trai bé nhỏ chưa tròn tháng. Từ đây, nhóc con với cái tên anh đặt Chu Tự Hằng là tất cả những gì anh có. Cậu là kết quả của những cuộc tình phong lưu anh không thể nhớ tên và biết mẹ ruột của cậu là ai. Cứ thế, anh trở thành bố của đứa nhỏ khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp cùng tiền bạc. Anh khi ấy, muốn đem tất cả mọi thứ đặt dưới chân con trai nhỏ của mình. Nhưng vốn là một người không được ăn học đàng hoàng tử tế, lại tự mình bươn chải vươn lên bằng đủ mọi thủ đoạn ở thành phố này. Nên anh không biết cách quan tâm và yêu thương như vốn dĩ một người bố nên làm. Anh chỉ biết nuông chiều, để mặc cậu bé Tự Hằng có thể nghịch ngợm phá phách, bất kể thứ gì anh đều sẵn lòng cho cậu. Cuộc sống của hai bố con cứ lặng lẽ trôi qua như thế, tẻ nhạt, chán ngắt và thiếu chút quan tâm dành cho nhau. Dù cho, anh đã cố gắng đến như thế nào thì có những chuyện chung quy là không thể. Tự Hằng lúc đó là cậu nhóc khá đáng thương, cậu có mọi thứ mà đứa trẻ khác ao ước, chỉ duy nhất tình cảm trong lòng là những mảnh vá chắp ghép không hoàn chỉnh. Và rồi, mọi thứ thay đổi khi nhóc con Minh Nguyệt chào đời. Cậu bé Tự Hằng khi ấy mới chỉ mấy tuổi mà thôi nhưng đã nhận định với cả thế giới rằng cô bé Minh Nguyệt mới sinh kia chính là "vợ nhỏ" của mình, đời này kiếp này sẽ yêu thương và bảo vệ, mãi mãi. Mặc dù, cậu còn chẳng hiểu hết câu nói trọn đời trọn kiếp có ý nghĩa như thế nào nữa cơ. Thấy nhóc con nhà người ta tắm, cậu thế mà không biết xấu hổ đi nhìn, còn mạnh miệng tuyên bố: “Con cũng nhìn thấy người Tiểu Nguyệt Lượng rồi, cũng hôn môi em ấy rồi’’ “Cái này người ta gọi là bá vương ngạnh thượng cung”. Sau này nếu chú Minh với dì Giang không muốn gả con gái cho cậu cũng không được, cậu thấy hết nên sẵn lòng chịu trách nhiệm nhé :v :v Còn nhỏ mà tính toán bá đạo quá. Cậu còn cho nhóc Minh Nguyệt cả đống kẹo, sau đó thì hếch mũi kiêu ngạo nói với nhóc rằng: “Cho em hết nè, thấy anh tốt với em không?”. Hay khi nhóc con mới biết nói, từ đầu tiên thốt ra là Chu ca ca, cậu liền trân trọng khen ngợi: “Em đúng là cô vợ nhỏ đáng yêu và thông minh nhất anh từng thấy” :v :vCạn lời luôn á. Thế mà mấy hôm trước còn than thở giận dỗi nói với mọi người rằng: “Sao em lại ngốc thế chứ. Mãi mà chưa nói được” ???????? Chưa kể, Tự Hằng bé tí mỗi lần thề thốt với nhóc Minh Nguyệt còn dám đem "chim nhỏ" ra đảm bảo nữa á. Thế là, bị nhóc Minh Nguyệt đòi xem "chim nhỏ". Cậu vừa xấu hổ vừa bối rối liền chạy trối chết, trước khi biến mất còn không quên mắng nhóc Minh Nguyệt là "lưu manh" đùa giỡn cậu ????????. Chỉ tội nghiệp nhóc con kia, chả hiểu gì cả liền bị gán cho tội danh muốn bóc tem chim nhỏ "zai nhà lành" :v :v  Nhưng bá đạo nhất hẳn là màn tỏ tình năm 16 tuổi của Tự Hằng nè, đảm bảo đọc xong cười phun nước luôn á: "Không có bất kì màn dạo đầu nào, đầu óc cậu trống rỗng, trực tiếp nói với Minh Nguyệt: “Chúng mình yêu sớm đi.” Dừng một lát, cậu bỗng xấu hổ nói thêm một câu đã giấu trong tim bấy lâu nay: “Anh thích em.” Đầu bên kia đột nhiên im lặng, hồi lâu vẫn không có tiếng đáp lại. ... Chu Tự Hằng cứng đờ cả người, trong lòng trống vắng vô cùng. Cậu vò đầu bứt tai, cũng không thèm để ý máu đã dính lên tóc, lúc này cậu thật sự muốn khóc, nhưng vẫn kìm nén lại, dùng sự tức giận để che giấu đi sự bối rối, quát lên: “Sao em không nói lời nào? Không đồng ý thì thôi! Con mẹ nó, rốt cuộc em đang làm cái gì thế hả!!!” Minh Nguyệt rụt rè đáp: “Em đang gật đầu.” :v :v  Nhóc con Minh Nguyệt vốn là công chúa nhỏ của bố mẹ, từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành lại có thêm hoàng tử Chu Tự Hằng yêu thương quan tâm chăm sóc. Cuộc đời của Minh Nguyệt cứ thế được gắn chặt với cái tên Chu Tự Hằng này. Minh Nguyệt còn có nghĩa là "vầng trăng sáng". Cô bé như một thiên thần nhỏ đến bên Chu Tự Hằng, trao cho cậu nụ cười hồn nhiên cùng trái tim đầy ấm áp. Và khi cậu lạc bước trong mớ hỗn độn cùng nổi loạn ở tuổi trưởng thành, chính cô đã đưa tay ra nắm lấy cậu. Ánh trăng đó đã dẫn lối cho Tự Hằng đi qua những tháng ngày tăm tối. Sâu tận trong tim, Tự Hằng biết rằng, Minh Nguyệt là nơi mềm nhẹ nhất của mình. Thế giới này cho dẫu có u ám đến thế nào đi nữa thì ánh trăng đó vẫn luôn rực rỡ dịu dàng như vậy. Minh Nguyệt là của Tự Hằng. Và Tự Hằng chỉ dành riêng cho Minh Nguyệt. Từ 2 tuổi đến 6 tuổi, từ 6 tuổi đến 16 tuổi, từ 16 tuổi đến 26 tuổi, từ 26 tuổi đến trọn đời. Đó là những cột mốc quan trọng trong cuộc đời Tự Hằng. Và ở đó luôn có sự hiện diện của Minh Nguyệt. Số kiếp đã định sẵn, họ sinh ra là dành cho nhau rồi. Trọn đời yêu thương, không xa không rời.  "Đều tại vầng trăng gây họa" đơn thuần là câu chuyện với nội dung mang màu sắc tươi vui nhẹ nhàng và rất cuốn hút. Đặc biệt ở những phân đoạn đầu khi cả hai còn thơ bé được miêu tả cực kỳ tốt. Đọc mà như được hòa mình vào một bầu trời dễ thương luôn, cute hạt me quá trời quá đất á. Chưa thấy truyện nào tác giả viết tốt và đáng iu vậy. Phân đoạn sau là khi cả hai dần lớn lên, rắc rối, mâu thuẫn, nổi loạn nhưng không đánh mất bản chất cùng nội dung truyện hướng đến. Vì vậy, mình xin khẳng định truyện đậm chất sủng ngọt ấm áp, không dành cho FA vì đọc sẽ GATO chết mức ???????? Trong truyện, mỗi nhân vật đều khiến mình cực kỳ yêu thích dù chính hay phụ. Nam chính Tự Hằng thông minh bản lĩnh, đã nhận định thì không thay đổi. Cách anh yêu thương quan tâm chở che và bảo vệ Minh Nguyệt thật khiến mình ghen tỵ. Những việc đó tuy nhỏ nhặt nhưng lại chạm vào tim người đọc. Khi anh tết tóc cho cô, khi anh đưa cô chiếc áo trong ngày cô gặp sự cố, khi anh dậy sớm nấu sữa đậu nành cho cô mỗi sáng... Mọi thứ chầm chậm lại nhẹ nhàng chạm vào nơi yếu mềm trong trái tim. Yêu một người chính là như vậy. Thế giới rộng lớn đến nhường nào đều không quan trọng. Chỉ cần em ở đó, mọi khoảng trống đều được lấp đầy.  Nữ chính Minh Nguyệt người cũng như tên, là vầng trăng sáng đáng yêu dịu dàng và dễ thương gần hết phần thiên hạ. Cô may mắn khi sinh ra trong một gia đình đầy tình cảm ấm áp. Lại may mắn hơn nữa khi có một hoàng tử Tự Hằng luôn ở bên cạnh từ khi cô chào đời đến khi đi qua những năm tháng trẻ thơ, thanh xuân, trưởng thành rồi đi đến trọn cuộc đời. Bố nam chính Tự Hằng cũng là nhân vật nổi bật nhận được sự yêu thích từ độc giả rất lớn. Là một người đàn ông có bản lĩnh tài năng lại vô cùng thủ đoạn trên thương trường, phong lưu trên tình trường. Cuộc đời ông biến cố lớn nhất là Chu Tự Hằng, đứa con trai của một trong những cuộc tình thoáng qua. Nhưng ông lại dành cho Tự Hằng tất cả mọi thứ ông có. Cho dù cách quan tâm của ông có khác người hay đôi khi không theo lẽ tự nhiên nhưng sau mọi thứ, Tự Hằng là điều quan trọng nhất với ông. Giống như ông từng nói, trước khi có Tự Hằng ông chỉ yêu bản thân, sau khi có Tự Hằng ông chỉ yêu anh. Tấm lòng người bố, sâu đậm như thế, cảm động như thế, máu mủ tình thân không cách nào dứt. Vì vậy, đừng bận tâm truyện đang edit mà hãy nhảy hố ngay nhé. Một câu chuyện đáng yêu và hấp dẫn thế này không nên bỏ lỡ chút nào đâu ạ. Mà kết thúc là một đám cưới ấm áp ngọt ngào và vô cùng viên mãn luôn đó ạ
Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim
Cố Tuần: Theo đuổi rồi đá, đá lại theo đuổi, em chơi vui lắm hả? Tưởng chừng Hổ Phách là người phức tạp nhưng hóa ra là người rất đơn giản. *** Phòng ngủ chính và phòng khách trống không là vì Cố Tuần muốn để cho Hổ Phách tự bày trí theo sở thích của mình, thế nhưng trong phòng khách cái gì cũng có, Hổ Phách bị Cố Tuần bế đến giường đôi, vẫn còn rất mù mịt: “Anh nói vậy là có ý gì?” Cố Tuần cười như không cười: “Không có ý gì cả, chỉ là thấy có nên khiến em nhớ lại hay không?” Trong phòng không mở đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ hắt vào, Cố Tuần cầm tay Hổ Phách đặt lên cơ bụng mình, cởi từng cái nút áo ra, “Lúc cởi nút áo lần đó em cũng như thế này…” Ngón tay Hổ Phách nóng lên, muốn rút tay về, da mặt nóng hổi, phủ nhận: “Em không có.” “Em dám nói nói em không có à?” Cố Tuần áp xuống một nụ hôn nóng bỏng, như dấy lên ngọn lửa trong người cô. Váy bay đến chân giường. ... Mời các bạn đón đọc Chỉ Yêu Mình Em của tác giả Thị Kim.
Châu Viên Ngọc Ẩn - Thị Kim
A Viên làm người lý tưởng không quá nhiều, chỉ cần không gặp lại tiểu tử Kế Diêu kia là được! Thế nhưng, đời người không như ý nguyện, mười kiếp thì đến chín kiếp nàng vừa vặn gặp hắn! Nhân gian có bao nhiêu kiếp phù du không ngừng biến đổi Cùng người có tình khoái hoạt chính là duyên *** Huyên Hướng có một nữ nhân khiến tất cả mọi người trên thiên hạ đều hâm mộ, chính là đương kim hoàng hậu Uất Trì, ta cũng không ngoại lệ. Ta mười bốn tuổi tiến cung, khi đó tiên hoàng còn đang tại vị. Hắn là một người cực kỳ nghiêm khắc bảo thủ, mọi người trong cung đều sống trong tâm trạng nơm nớp lo sợ. Sau khi tiên hoàng qua đời tân hoàng đăng cơ, ta từng ở trong ngự hoa viên xa xa nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu một lần. Tuy cách khá xa không thấy rõ dung nhan, nhưng vẫn cảm thấy hoàng thượng thân tư cao lớn mạnh mẽ, bên cạnh hắn là hoàng hậu thướt tha xinh đẹp. Mọi người hâm mộ hoàng hậu, nguyên nhân chỉ có một, hậu cung ba ngàn giai nhân, hoàng thượng cư nhiên không có nạp phi, mặc dù đại hôn cùng hoàng hậu đã qua hơn hai năm, cũng không thấy hoàng thượng có động tĩnh gì. ... Mời các bạn đón đọc Châu Viên Ngọc Ẩn của tác giả Thị Kim.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên
La Tiểu Lâu bất ngờ trùng sinh đến 4000 năm sau. một thời đại cơ giáp. Nhưng khi làm chiến sĩ cơ giáp thì cuộc sống của hắn lại rất gian nan. Khi không thích ứng được nữa hắn đã bị bắt kí một khế ước nô lệ. Nhìn nam nhân kia cường đại bá đạo, La Tiểu Lâu phi thường thức thời khuất phục…   (Tên riêng qua từng bản edit khác nhau sẽ khác nhau) Tên người Yates = Athes = Á Đặc Tư (bạn của La Tiểu Lâu, chiến binh cơ giáp) Siever = Tây Thụy Nhĩ (Thụy Minh thú) Road = La Đức Carlos = Cáp Đốn (trung tướng) Abel = Á Bá (chế tạo sư cơ giáp) Gerald = Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức (Hoàng kim thú) Althon = Thánh Ngải Bá Nạp (vua của Artodis, bố St. Gerald) Maxime = Mark Asim (123 – anh trai 125) Tina = Vi Toa Welder = Uy Đức Tên riêng khác Dị dung sở = Viện dị thú = Viện dị dạng Tinh cầu Grey = Bụi tinh hệ Lan Đạt = Renda Đặc Lai Tư = Teles = Theles A Đặc Đế Tư = Artodis = Ethedis Xảo Khắc Lực = Socola *** Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đại cường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lão nhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trai nhất. Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác của họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn. Lúc này, khi ánh mắt trời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đều bị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy nhiễu. Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dầu vết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da. Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phần đang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn. La Tiểu Lâu rốt cục rời đi hắn, sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thức ăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều, sẽ không hôn hắn, nói với hắn, ta yêu ngươi. ... Mời các bạn đón đọc Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi của tác giả Do Đại Đích Yên.