Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Gặp Ma - Phan Văn Đà

Đã năm ngày nay trời mưa tầm tã, cả năm ngày không có một tí ánh nắng nào, ai cũng có cảm giác như đang phải sống những ngày trong hang, trong lỗ, ngột ngạt đến tức thở. Mọi người bần cùng lắm mới ra đường, nhất là đối với người già. Ông Giang vốn là người ưa hoạt động, ngày nào ông cũng phải đi ra ngoài vài tiếng đồng hồ. Nào là đi tập thể dục buổi sáng, buổi chiều; nào là đi gặp gỡ bạn bè đàm đạo thơ phú; nào là đi sinh hoạt hội đồng hương, hội người cao tuổi, hội Cựu chiến binh... Mấy ngày nay ông phải ngồi lì trong nhà, trông ông luôn hiện lên gương mặt cau có, bức bối như bị kiến cắn khắp người. Ngoài cái khổ không đi đâu được, ông còn cái khổ nhà dột, ẩm thấp. Ngôi nhà thuê ba tầng gần một trăm mét vuông nhưng lại có tới tám người ở của ba thế hệ; chỉ riêng việc phơi quần áo cho mọi người đi làm về bị ướt cũng đã khổ rồi. Mấy đứa cháu ngoại đang cùng ở với ông bà thì chẳng biết sợ là gì, mỗi ngày vài ba lần chúng chạy ra sân để hứng nước mưa, lại còn xô đẩy nhau ngã lấm hết cả. Ông bảo chúng nó không nghe, có lần ông phải đem roi ra dọa bọn chúng mới chịu vào. Bà Nhân - vợ ông, thấy các cháu đùa quá làm ông phải cáu, bà nói: - Bao giờ có được cái nhà để không phải đi thuê, để san sẻ bớt chúng nó ra cho đỡ khổ. Nghe bà nói vậy, ông Giang nói ngay: - Kể nhiều lúc cũng bực, nhưng nhiều khi có lũ trẻ cũng vui. Nếu không có chúng nó đánh cãi nhau thì làm sao bà lại trở thành quan Tòa xử kiện; không có chúng nó múa hát, đóng kịch thì làm sao tôi với bà có được những trận cười vỡ bụng. Nói cho công bằng, chúng nó có công to lắm, chúng nó làm cho mình trẻ lại, có đúng không bà? - Vâng, tất nhiên rồi, nhưng về lâu dài chắc chúng nó cũng không ở mãi như thế này đâu, vừa chật chội, vừa mất tự do của chúng nó. - Tôi cũng hiểu như bà nhưng với hoàn cảnh nhà mình hiện nay muốn tách cũng khó lắm, tôi với bà chỉ trông vào mấy đồng lương hưu, các con cũng chưa tích lũy được bao nhiêu, nếu có làm nhà thì phải đi vay, vay nhiều thì chết, nhà và đất bây giờ đắt lắm. Ông đang nói thì có tiếng chuông điện thoại, ông vội cầm ống nghe. - Ai gọi tôi đấy ạ? Từ đầu dây bên kia có tiếng người phụ nữ trả lời. - Tôi là Bao đây, ông có cần tiền lương sang mà lấy. Nghe vậy ông vội vàng mặc áo mưa để đi. Bà hỏi: “Có việc gì mà ông phải đi vội thế?” - Bà Bao điện tôi sang mà lĩnh lương hưu.Ông thừa hiểu hoàn cảnh của gia đình rồi nhưng ông vẫn hỏi “bà cần tiêu chưa để tôi đi lấy?” Bà nhìn ông với con mắt ái ngại, vì thương ông phải đi lúc mưa gió nhưng bà vẫn phải nói. Không lĩnh lấy gì mà tiêu, mấy ngày nay ở chợ cái gì cũng đắt, từ con cá mớ rau, đến cân gạo, củ khoai... Ông Giang bước vào sân nhà bà Bao, đã thấy trong nhà có mấy ông bà cùng cảnh đến lĩnh lương, đang chuyện trò rôm rả. Ông Giang cất tiếng chào bà Bao và mọi người, mọi người cũng đồng thanh chào lại. Ông Thành, một ông cụ vui tính, đến trước đã nhìn ông Giang và nói: “Mưa gió thế này cứ đắp chăn mà ngủ, ông đến đây làm gì?” Ông Giang trả lời hóm hỉnh: “Tôi cũng như các ông, nhớ bà Bao quá nên phải đến”... mọi người đều cười. Bà Bao đang phát tiền phải ngừng tay nói xen vào: “Các ông nhớ Bác Hồ chứ nhớ gì tôi, nói như ông Giang, nhà tôi nghe thấy thì chết”. Mọi người lại cười... Lâu ngày gặp nhau lĩnh lương ai cũng thấy vui, nhưng rồi ai cũng mong lĩnh xong để về còn lo chuyện mưa bão ở nhà. Lấy được đồng lương hưu về đưa cho bà, thấy bà tươi hẳn lên vì ngày mai đã có tiền ra chợ. Ông Giang vừa đưa mấy đồng lương cho bà, cái vui nho nhỏ vừa chợt đến thì bà lại lộ ra nét mặt lo âu, bà nói: “Lúc ông vừa đội áo mưa đi ra cổng thì ông Tường chủ cho thuê nhà vừa đến, ông ấy đến để lấy tiền thuê nhà tháng tới, ông ấy nói từ tháng tới mỗi tháng phải tăng thêm năm trăm ngàn, tức là tăng thêm 10%. Tôi có nói ông cháu đi lĩnh lương hưu chưa về nên chưa có tiền nhà đưa ông, tôi có đề nghị ông ấy cân nhắc lại giá thuê như thế thì cao quá, lấy đâu trả được. Tôi vừa nói xong ông ấy nói ngay với thái độ dứt khoát: “Tùy ông bà, bây giờ thị trường giá thuê nhà lên rồi, không tin ông bà đi mà khảo giá, nếu ông bà không thuê tôi lấy lại cũng được, hiện nay khối người hỏi thuê nhà nhưng không có nhà mà cho thuê. Vừa nói ông ấy vừa nhìn quanh nhà như muốn tìm kiếm điều gì, sau đấy ông ấy nói luôn: “Tôi cũng muốn lấy lại để sửa chữa nâng cấp thêm, sau khi nâng cấp giá thuê phải gấp rưỡi hiện nay.” ... Mời các bạn đón đọc Gặp Ma của tác giả Phan Văn Đà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trừng Phạt (Punishment)
Thể loại: Tâm lý, giết người, giáo dục trẻ em, tình cảm... Số chương: 10 chương + extra full "Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng." Cái chết của ba nhân mạng khiến dư luận phẫn nộ, gọi tên sát thủ là một kẻ bệnh hoạn biến thái, hung thủ là một kẻ tri pháp lại phạm pháp - một nam sinh khoa Luật năm nhất. Một vụ mất tích bí ẩn xảy ra, nạn nhân là cô giáo cấp II Một viên cảnh sát trẻ tìm kiếm sự thật về cái chết của em trai. Ba nạn nhân là những nam sinh mười ba tuổi, ngoan ngoãn lẫn hiền lành. Và cuối cùng, một bí mật chấn động đằng sau tất cả mọi chuyện... Cùng một tình yêu bao dung ấm áp của 2 con người. "Luật dành cho trẻ vị thành niên" đã "bảo vệ" những kẻ thủ ác nhỏ tuổi. Vậy, công lý sẽ được thực thi như thế nào? *** Võ Anh Thơ sinh năm 1991, hiện sinh sống và viết văn tại TP.HCM. Anh Thơ bắt đầu sáng tác từ năm học cấp 2, tới nay là tác giả của nhiều tiểu thuyết như: Hạ tuyết, Mang thai tuổi 17, Nữ hoàng tạo mẫu tóc, Gái xấu công sở, Người mẹ được gửi từ thiên đường, Lời hứa thủy chung... cùng một số tập truyện vừa, truyện ngắn in chung khác. Tác phẩm: Hạ Tuyết Nhật Ký Mang Thai Tuổi 17 Nữ Hoàng Tạo Mẫu Tóc Lời Hứa Thủy Chung Gái Xấu Công Sở Người Mẹ Được Gửi Từ Thiên Đường Làm Dâu Nhà Ma Để Được Yêu Nam Phụ, Nguyện Không Làm Nữ Chính (1970) Chú Hãy Ngủ Với Tôi Gặp Anh Là Điều Đẹp Nhất Của Thanh Xuân - Stay With You 2003 Thanh Mai Không Lấy Trúc Mã (1802) Tâm Ý Thành Từ Bi Khúc Trừng Phạt (Punishment) Bướm Báo Thù (Điệp Tử) Án Tử Một Tình Yêu - The Death Of A Love Đời Bình An (1972) ... ***   Đó là câu chuyện của mười lăm năm trước, khi tôi còn làm trong ngành cảnh sát. Cuộc gặp gỡ với người tội phạm Vũ Thanh đã để lại trong tôi rất nhiều suy nghĩ cũng như nhận ra vài điều thú vị mới mẻ về cuộc sống. Sau vụ án của Vũ Thanh, tôi xin rút ra khỏi ngành cảnh sát. Không vì cái gì cả chỉ đơn giản tôi muốn mình có một hướng đi mới. Có thể bạn nghĩ tôi nặng lòng về việc làm sai trái của Lưu Vinh, hoặc cũng là do câu hỏi sau cùng từ chàng thanh niên trẻ năm ấy: “Luật pháp có thật sự công bằng?”. Dù là vì lý do gì đi chăng nữa thì tôi vẫn rời ngành. Bạn hỏi tôi chuyển qua làm gì ư? Tôi xin làm tài xế taxi. Không ngờ nhỉ? Đôi khi một công việc đơn giản bình thường lại giúp tôi tìm thấy niềm vui sống. Chí ít, lòng được nhẹ nhõm hơn khi không phải ngày nào cũng đối mặt với hàng tá vụ án lắm “bi ai”. Hai năm sau cái chết của Lưu Vinh, ba mẹ tôi bất ngờ gặp tai nạn giao thông và qua đời. Vụ án của cô giáo Dương Đan cũng như tội lỗi Lưu Vinh gây ra đã dằn vặt họ suốt thời gian dài. Tôi đã trải qua thời kỳ tồi tệ khi người thân lần lượt rời xa... Nhưng, chỉ sau đó một năm tôi tình cờ gặp điều tuyệt diệu nhất đời mình. Phụ nữ của đời tôi! Cô ấy xinh đẹp, dịu dàng và luôn quan tâm lo lắng cho người khác. Tính cách đó phù hợp với nghề mà cô ấy đang làm - giáo viên cấp I. Định mệnh sắp đặt cho chúng tôi gặp, yêu rồi kết hôn. Tôi rất yêu cô ấy và tôi biết, cô ấy cũng thế. Hai năm sau, món quà kỳ diệu khác Thượng Đế ban tặng cho tôi - đứa con trai đáng yêu như thiên thần. Tôi đã vô cùng hạnh phúc khi lần đầu tiên ôm con vào lòng rồi đặt cái tên Lưu Thiện. Tôi mong nó sẽ là một con người lương thiện. Lưu Thiện rất hiểu chuyện dù còn nhỏ tuổi. Thằng bé thích đọc sách và nghe những câu chuyện tôi kể hệt như người lớn quan tâm đến những thứ họ say mê. Tôi và vợ cố gắng dành nhiều thời gian để bên cạnh chăm sóc nó. Tôi muốn mình trở thành người ba tốt để có thể dạy con vô số điều mới mẻ thú vị lẫn tốt đẹp trong cuộc sống. Và vì câu nói năm nào từ Vũ Thanh vẫn mãi tồn tại trong ký ức tôi. “Đối với trẻ em, người lớn rất quan trọng...” Tôi hiểu điều quan trọng nhất đối với Lưu Thiện bây giờ chính là ba - mẹ của nó. Mỗi buổi chiều chủ nhật, tôi thường đưa vợ cùng con trai đi dạo chơi. Khoảng thời gian yên ả thanh bình mà cả gia đình có được khi bên nhau là điều không gì thay thế được. Tôi tin rằng đấy sẽ là những khoảnh khắc nhiệm màu nhất khi tôi hồi tưởng lại lúc bản thân đã về già. Tôi mong mình sống không nuối tiếc... Thỉnh thoảng tôi vẫn thường kể chuyện về Vũ Thanh cho Lưu Thiện nghe. Và nhớ nhất lần nọ, khi kết thúc xong lời kể tôi liền nhẹ nhàng hỏi con trai: “Con nghĩ gì về câu nói của người tội phạm họ Vũ: Luật pháp có công bằng không?” Đối diện Lưu Thiện mới mười ba tuổi, chống cằm bằng hai tay, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại liên tục hệt như suy nghĩ điều gì rất sâu xa. Thằng bé luôn có dáng vẻ đáng yêu ấy mỗi lần nghĩ ngợi về một câu hỏi khó khăn... Hít sâu một hơi, Lưu Thiện nhìn tôi rồi đáp lời bằng nụ cười tươi đầy nghịch ngợm: “Trong sách có câu: Công bằng ở tại lòng người! Luật pháp cũng đã trừng trị những kẻ đáng bị trừng trị. Ba à, không có gì là công bằng tuyệt đối và có những thứ con người không thể dễ dàng quyết định. Thế nhưng quan trọng hơn hết - theo con - chúng ta phải sống như thế nào để về sau không hối hận.” Thoáng bất động trong vài giây, tôi chợt nhận ra mình muốn khóc. Gật đầu, tôi nhẹ nhàng ôm con trai vào lòng với nỗi xúc động dâng trào... Cuộc sống là một quá trình học hỏi không ngừng nghỉ. Và nó còn là quá trình rèn luyện - trưởng thành - đối mặt - lựa chọn. Mỗi ngày qua đi, bạn vẫn khoẻ mạnh, vẫn hạnh phúc và không nuối tiếc thì đó đã là điều tuyệt vời nhất. Nếu bạn sống tốt - nghĩa là bạn thật sự dũng cảm. Hãy sống can đảm. Đừng trốn chạy. Đừng làm tổn thương người khác. Bởi, tâm hồn họ cũng có sự yếu đuối - như bạn. - ------------------------------------------------------------- ☘Đôi lời của tác giả: Khi viết tác phẩm này tôi chỉ ngoài hai mươi, cái tuổi rất trẻ và khờ lắm nên truyện sẽ còn những thiếu sót, chẳng hạn quá trình điều tra vụ án có vài điều chưa được phù hợp, và có thể Lưu Quang sẽ không được phép tham gia vào cuộc điều tra khi có người thân là nạn nhân... nhưng nếu sửa chữa thì sẽ đứt gãy mạch truyện nên đành để vậy, dù sao cũng không quá sai lệch. Truyện này viết khá lâu, khác với "Án tử một tình yêu" hoàn thành gần đây được tôi tìm hiểu kỹ lưỡng hơn. Nên mong các cô chú, các anh chị em khi đọc truyện thì thông cảm châm chước cho tác giả. Câu chuyện "gai góc" này tôi lấy cảm hứng từ Điều 12 Bộ Luật Hình sự 2015 - Luật dành cho trẻ vị thành niên, là khi trẻ em phạm tội thì sẽ thế nào. Tôi không báng bổ hay lên án bất kỳ ai, đơn giản chỉ là vẽ lại một góc tối nào đó về xã hội. "Luật pháp có thật sự công bằng?", chẳng phải tôi phê phán luật pháp mà đó chính là câu hỏi trăn trở trong tôi khi nghĩ về thứ được gọi là công bằng - nhân quả ở đời.:)Nhưng tôi chắc rằng ai rồi cũng sẽ nhận lấy sự "trừng phạt" thích đáng dành cho mình nếu làm chuyện sai trái. Cảm ơn những ai đã đọc đến tận dòng cuối này, hi vọng câu chuyện về Vũ Thanh sẽ mang đến những điều đáng để bạn suy ngẫm. Võ Anh Thơ   Mời các bạn đón đọc Trừng Phạt (Punishment) của tác giả Võ Anh Thơ. 
Con Quỷ Truyền Kiếp
Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu bằng tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn J.D. Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con Quỷ Truyền Kiếp. *** Truyền thuyết về ma sói và tín ngưỡng đa thần giáo Bắc Âu, đã được bọn cướp biển Viking, mũ trụ đè lên bím tóc vàng, mang gươm đồng, mang đến nước Anh trên những chiếc tàu buồm đầu mũi khắc hình quái vật từ mấy năm trước công nguyên. Đến xứ sở bị sương mù bao phủ này, nó lại quyện chặt với những ký ức lịch sử thời chiến tranh Hai Hồng và thời Mary Tuder, thiêu sống những kẻ phản đạo trên dàn củi, sau khi nhúng thân thể họ vào thùng hắc in nấu lỏng… Mùi hắc in nấu lỏng không những đã để lại những nhiễm sắc thể trong “gien” di truyền của giòng họ Hammond qua bao thế hệ, mà còn gây những cảm giác và phản xạ về sinh lý cho những người thuộc dòng họ này mãi đến thời đại văn minh của chúng ta ngày naỵ Bên cạnh nỗi ám ảnh về lời nguyền là tham vọng muốn chiếm được vật báu tà thuật với thanh gươm và bàn tay danh vọng chặt từ cái xác một người bị treo cổ, tất cả đã tạo thành một con “quái vật truyền kiếp” bao đời xô đẩy người thuộc dòng họ Hammond phạm vào những tội ác đẫm máu, để sau đó lại sa vào niềm hối hận triền miên đến phải kết liễu đời mình để chuộc lỗi. Bí mật qua từng thế kỷ lại dày đặc thêm ấy chỉ được soi rọi qua ánh sáng của khoa học hình sự và phân tâm học hiện đại, không những đã giải mã được những câu đố bí hiểm xa xưa mà còn mang lại thăng bằng cho tâm hồn con người khi tìm thấy điểm tựa của lương tâm. Chỉ có tình thương mới cứu rỗi được cho con người, phải chăng đó là điều mà nhà văn C.Kerruish muốn nói với chúng ta qua tiểu thuyết Con quỷ truyền kiếp. Để đi vào thế giới nửa hư nửa thực, pha trộn giữa không khí tâm linh và màu sắc khoa học này, may mắn chúng ta có một người dẫn đường thông thạo, đó là dịch giả Thế Lữ, cũng là nhà văn đã sáng tạo nên những tiểu thuyết truyền kỳ – hiện thực Việt Nam như Vàng và máu. Bên đường thiên lôi, Trại Bồ tùng Linh, Tiếng hú hồn của mụ Ké… và là người mở đầu cho thể loại tiểu thuyết trinh thám Việt Nam. Qua bao nhiêu năm đi “học đạo” với thầy Thế Lữ, có lần tôi đã hỏi ông về ý nghĩa của Con quỷ truyền kiếp, ông nheo mắt cười bảo: “Mỗi tác phẩm bao giờ cũng là một câu đố, chờ đợi những lời giải thông minh”. Thể theo ý nhà văn, muốn bạn đọc tham gia vào trò chơi giải đố, nên tôi không dám dài dòng thêm về nội dung cuốn sách này, và chỉ nguyên một cái tên dịch giả: Thế Lữ, cũng đủ đảm bảo cho giá trị của tác phẩm. Mời các bạn đón đọc Con Quỷ Truyền Kiếp của tác giả Jessie D. Kerruish.
Ai Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm
Một ngày cuối tháng Tư, cô nữ sinh Lương Tiểu Như bị sát hại trong căn phòng trọ gần trường Đại học Y, tư thế chết vô cùng kỳ quái khiến người ta cảm thấy hết sức khó hiểu. Khám nghiệm bên ngoài cho thấy nạn nhân bị bóp cổ dẫn đến tử vong, nhưng sau khi giải phẫu tử thi, cảnh sát phát hiện quả tim của cô đã bị đánh cắp. Việc điều tra rơi vào bế tắc khi hung thủ không để lại chút dấu vết nào. Không cam tâm để em gái phải chết oan uổng, chị gái của Lương Tiểu Như là Lương Mộc Tử đã nhờ người bạn thám tử tư của mình là Na Phàm giúp điều tra vụ án. Từ đây, hàng loạt những bí mật được mở ra, hé lộ một tội ác khủng khiếp. *** Bạn có cánh cửa nào không? Bất luận là cánh cửa chống trộm hay là cánh cửa trái tim. Tuyệt đối đừng mở lúc nửa đêm. Một khi đã mở cánh cửa tội ác, linh hồn sẽ bị ma quỷ chiếm đoạt… *** "Cốc, cốc, cốc...” Trong màn đêm vắng lặng, từng tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Thứ âm thanh vang vọng đó truyền khắp hành lang, dội đi dội lại khiến người nghe rợn tóc gáy. Khuya thế này, ai còn gọi cửa vậy nhỉ? Lương Tiểu Như nhìn ra ngoài qua mắt thần trên cửa. Hành lang của căn phòng cô thuê không có đèn, tối om om, hoàn toàn chẳng có cách nào để phân biệt hình dáng của từng người, nói gì đến việc nhìn rõ khuôn mặt người khác. Cô chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vi vút qua tấm nhựa. Tim cô đập nhanh hơn, lá gan như lớn hơn với câu hỏi: “Ai đấy?” “Mở cửa!” Giọng nói trầm thấp truyền vào qua cánh cửa sắt lạnh băng khiến trái tim Lương Tiểu Như tê dại, cô như bị ma xui quỷ khiến, lập tức mở khóa. “Ngươi… ngươi… ngươi...” Giọng nói run rẩy của Lương Tiểu Như vang lên trong không gian tĩnh mịch, đôi mắt mở to nhìn khuôn mặt kẻ đang đứng trước cửa, nét mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. “Ta, là ma quỷ.” Hai tay của kẻ đó giơ lên, tóm lấy cổ Lương Tiểu Như. Hắn vận sức kéo cô vào phòng, siết chặt cổ khiến cô không thở được. Cô bắt đầu giãy giụa, hai tay cào cấu trên cơ thể hắn nhưng chỉ có thể bấu vào chiếc áo khoác ngoài của hắn. Ý thức dần mơ hồ, hai mắt bắt đầu nặng trĩu, vào giây phút hơi sức cạn kiệt, rốt cuộc cô đã có thể nhìn rõ. “Ngươi… ngươi?” Lương Tiểu Như muốn kêu lớn tên kẻ đó, nhưng chưa kịp thốt ra thành lời thì đã trút hơi thở cuối cùng. Trong mắt kẻ đó, nét mặt dữ tợn cùng đôi mắt trợn ngược của Lương Tiểu Như cũng chỉ là điều hết sức bình thường. “Tạm biệt, thiên sứ của tôi.” Hắn thả phịch cô xuống sàn, lấy đi thứ hắn muốn trên cơ thể cô rồi quay người bước đi. Gió bấc lạnh lẽo quét qua thân thể Lương Tiểu Như, thổi rít từng hồi, ánh đèn với màu sắc dị thường khiến khuôn mặt cô mỗi lúc một thêm nhợt nhạt. Thứ mà ma quỷ mang đi không chỉ là sinh mệnh, mà còn là linh hồn quý giá của cô. *** Tối qua, Na Phàm làm việc đến nửa đêm mới nghỉ, không biết vì nguyên nhân gì mà mới sáng sớm, từ tầng dưới đã vọng lên tiếng ồn ào huyên náo, khiến anh trằn trọc mãi không sao ngủ tròn giấc. “Cốc, cốc, cốc...” Từng tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, Na Phàm trở mình. “Cốc, cốc, cốc...” Người gõ cửa dường như không định bỏ qua cơ hội đánh thức anh, tiếng “cốc cốc” vẫn không ngừng vang lên. Trời lạnh khiến anh thực sự không muốn dậy. Chuỗi âm thanh róng riết như tiếng ma quỷ vọng vào tai, xộc thẳng vào đầu óc, khiến anh không cách nào ngủ tiếp. Anh lồm cồm bò dậy, khoác một chiếc áo gió và nheo nheo mắt, đầu chưa ngẩng lên đã ra mở cửa, hỏi với bộ dạng mệt mỏi: “Ai đấy? Có bị điên không?” “Cậu vẫn còn ngủ à?” Cát Văn Kỳ đĩnh đạc tiến vào, ngồi xuống xô pha. “Có người chết mà cậu vẫn có thể ngủ yên thế này, thật chẳng dễ dàng.” Na Phàm dụi mắt, sau đó cũng ngồi xuống. Sáng hôm nay quả thực hơi khó chịu, tiếng cãi nhau dưới tầng khiến anh không tài nào có được giấc ngủ ngon. “Sao vậy? Lẽ nào lại có khách hàng đến?” Na Phàm là thám tử của văn phòng thám tử tư, Cát Văn Kỳ là ông chủ của anh, nhưng khi thoáng nhìn qua chiếc đồng hồ treo trên tường, anh liền nói với bộ dạng uể oải: “Vẫn chưa đến giờ, tôi đi ngủ một chút!” “Tầng dưới nhà cậu xảy ra án mạng, cậu không muốn đi xem sao?” Cát Văn Kỳ nói với vẻ hết sức điềm tĩnh, kiểu như chuyện này chẳng liên quan gì đến anh ta. “Án mạng?” Cơn gà gật của Na Phàm lập tức biến mất, anh như tỉnh hẳn. “Tầng mấy?” “Phòng 302.” “Lương Tiểu Như?” Trong lòng Na Phàm vẽ ra một dấu hỏi. Ngày Lương Tiểu Như chuyển đến, chính anh là người xách hành lý giúp cô. Với dáng vẻ thanh nhã, mảnh mai, lại không phải loại người thích va chạm, sao cô ấy có thể chết được? Na Phàm không nói những lời tầm phào với Cát Văn Kỳ nữa mà lập tức chạy như bay xuống tầng dưới. Hành lang tầng ba đã bị vây kín, không thể chen vào, cư dân trong tòa nhà đều đổ xô đến xem, vô cùng huyên náo. Mặc dù là một người đàn ông đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng với vóc dáng nhỏ bé, cơ thể gầy gò, Na Phàm dễ dàng len mình giữa đám đông và đứng ngay ngắn ở hàng đầu tiên. Cảnh sát đã đến, thi thể đang được xử lý trong phòng, xem ra vụ án này đã được thụ lý. Anh huých một người đứng bên cạnh và hỏi: “Người anh em, cô gái trong phòng này vì sao mà chết vậy?” Người thanh niên đứng bên cạnh anh là Trương Hàng, thuê phòng 602, từng là bạn học cùng trường với Lương Tiểu Như, hơn cô hai khóa. “Nghe cảnh sát ở trong đó nói cô gái bị bóp cổ chết, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu tay nào trên cổ.” Anh ta chau mày, dáng vẻ nặng trĩu ưu tư. “Trên cánh cửa nhà cô ấy cũng không có dấu vết bị cạy, như vậy hung thủ có thể là người quen của cô ấy.” Na Phàm đứng trên hành lang, nhìn ngó vào trong phòng. Thi thể của Lương Tiểu Như vẫn nằm ở giữa sàn, chưa được chuyển đi. Nét mặt cô trông thật dữ tợn, hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm về phía trước, toàn bộ khuôn mặt phủ một màu tím xanh, ngón tay cứng đờ tạo thành dáng vẻ bấm đốt. Xem ra trước khi chết đã xảy ra một cuộc vật lộn giữa cô và thủ phạm. Cảnh sát tiến hành tìm kiếm khắp lượt quanh căn phòng, sau đó nhanh chóng rời đi. Lúc này, một cô gái từ tầng dưới bất ngờ xông lên. “Xin nhường đường một chút, xin nhường đường một chút!” Cô cố gắng len mình giữa đám đông, khó khăn lắm mới đến được trước cánh cửa và nói với người canh giữ ở đó: “Tôi là chị của nạn nhân, xin hãy cho tôi vào, được không?” Na Phàm có chút sửng sốt, hóa ra là Lương Mộc Tử. Anh không thể nói rằng mình có mối quan hệ rất tốt với người con gái này, nhưng cô vẫn luôn chiếm giữ một vị trí trong tim anh, bởi vì anh đã từng thích cô. Anh vỗ nhẹ lên vai Lương Mộc Tử từ phía sau và nói: “Sao em lại ở đây? Lương Tiểu Như là em gái của em sao?” Đôi mắt Lương Mộc Tử đã rơm rớm lệ, cô gật đầu, giọng nói có chút run rẩy: “Sáng sớm, cảnh sát gọi điện cho em, nói rằng Tiểu Như đã chết. Em không tin! Nhưng...” Lương Mộc Tử nhìn chằm chằm vào thi thể đang nằm trên sàn, nước mắt lã chã tuôn rơi. “Đừng đau lòng quá, chẳng phải cảnh sát đã đến rồi sao? Hy vọng họ có thể giúp em tìm ra hung thủ.” Có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt thành lời, Na Phàm chỉ đành khuyên nhủ vài câu. Nhìn thấy người con gái mình thầm ngưỡng mộ đau khổ như vậy, anh chẳng còn tâm trí nào nữa. “Cảm ơn anh!” Lương Mộc Tử còn chưa dứt lời thì viên cảnh sát thụ lý vụ án từ trong phòng bước ra. “Cô là chị gái của nạn nhân? Xin hãy cho chúng tôi xem chứng minh thư.” Viên cảnh sát mang khuôn mặt lạnh lùng, mới sáng sớm đã gặp một vụ án mạng, quả thực chẳng phải điềm tốt lành gì. “Em gái của cô bước đầu nghi là chết do bị bóp cổ, mặc dù vẫn chưa phát hiện ra dấu vân tay nào trên cổ của nạn nhân nhưng trên da hằn rõ vết ngón tay, không loại trừ khả năng cô ấy có quen biết với hung thủ.” Nghe xong những lời này của viên cảnh sát, Lương Mộc Tử lại càng nức nở, cả người bủn rủn, đành dựa vào Na Phàm. Na Phàm dùng toàn bộ sức lực của cơ thể đỡ lấy cô. Những chuyện chết chóc như thế này anh đã quá quen, nhưng đối với người bạn bên cạnh thì lại là lần đầu tiên. “Xin cô nén đau thương, hy vọng cô có thể phối hợp cùng chúng tôi phá án, sớm đưa hung thủ ra ánh sáng.” Những lời nói dõng dạc của viên cảnh sát càng làm trái tim Lương Mộc Tử thêm giá băng. Cô khẽ gật đầu, gạt nước mắt. Mạnh mẽ tách mình ra khỏi Na Phàm, cô nói với viên cảnh sát: “Anh có chắc sẽ bắt được hung thủ không? Em gái tôi là một đứa biết điều, từ trước tới giờ chưa từng kết oán với ai, người như nó sao lại bị giết hại chứ?” Lương Mộc Tử cũng cảm thấy kỳ lạ như Na Phàm. Lương Tiểu Như từ nhỏ đã rất được lòng người, trong mắt người ngoài, kẻ xấu luôn là người làm chị là cô, còn em gái cô luôn là một cô bé vô cùng ngoan hiền, được bạn bè và gia đình yêu quý. Viên cảnh sát chau mày, anh ta cũng không chắc về khả năng thành công. “Chúng tôi chỉ có thể làm hết sức mình. Tâm trạng của cô bây giờ đang rất kích động, nhưng vì người đã khuất, hãy kiên cường lên.” Lương Mộc Tử hơi cúi đầu. Kiểu đạo lý này, cô hiểu rất rõ, cho dù trên đời không còn bất kỳ người thân nào khác thì cô cũng phải gắng gượng mà sống. Mời các bạn đón đọc Ai Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm của tác giả Khang Tĩnh Văn.