Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tình Yêu Còn Mãi - Huyền Mặc

Mười năm, yêu say đắm, yêu điên cuồng. Anh chứng kiến quãng đời thiếu nữ đẹp đẽ nhất của cô, cô hưởng thụ sự nuông chiều độc nhất vô nhị của anh. Cô từng nghĩ Hạ Khải Thành là toàn bộ thế giới của mình, nhưng cô không biết rằng thế sự vô lường, yêu quá sâu đậm rồi tự chuốc lấy tai họa vào thân. Cô càng muốn trốn chạy, lại càng lún sâu hơn. Rốt cuộc, tất thảy chỉ là một trò chơi hay là một cuộc giao dịch? Có lẽ, phụ nữ vĩnh viễn không bao giờ tưởng tượng nổi dã tâm của đàn ông. Anh là một kẻ xảo trá lật lọng, nhưng lại không thể rũ bỏ được lòng si mê đối với cô. Vì vậy, anh sẵn sàng phụ cả thế giới, bởi vì anh biết, mình chính là toàn bộ thế giới của cô. Yêu nhau đâu cần thề non hẹn biển? Ở bên cạnh nhau mới là lời hứa hẹn đẹp đẽ nhất. Giữa hai người cho dù đã xảy ra bao nhiêu chuyện, cuối cùng cũng đều gửi lại cho năm tháng. Vì vậy anh nói: anh xin dùng quãng đời còn lại để chứng minh! *** Thành phố Tịnh về đêm mãi mãi không thể yên bình. Tình hình giao thông ở đây lúc nào cũng khiến người ta đau đầu, ùn tắc giờ cao điểm dường như càng nghiêm trọng hơn từ khi trời bắt đầu trở lạnh. Quãng đường thông thường chỉ khoảng nửa giờ đồng hồ mà nay Quý Đồng phải đi mất hẳn một tiếng rưỡi. Khi cô đến nhà hàng Hannashan, ngoài cửa đã có rất nhiều người đứng đợi rồi. Hôm nay, Quý Đồng hẹn chị dâu Lục Giản Nhu đi ăn cơm, vì kẹt xe mà đã trễ mất bốn mươi phút. Cô len vào bên trong, chợt nhận ra nơi này ồn ào hơn mình tưởng. Lần trước cùng hai đồng nghiệp “trốn việc” tới đây ăn thịt quay, vì không phải giờ cơm nên quán rất vắng. Bây giờ cô mới thấy hối hận, bầu không khí này thật sự không thích hợp để tâm sự. Nhưng địa điểm là do Lục Giản Nhu chọn, cô nàng sau khi kết hôn luôn ru rú trong nhà, chẳng mấy khi xuất hiện ở những nơi đông người. Đây là lần đầu tiên Lục Giản Nhu đưa ra đề nghị. Từ xa, Quý Đồng nhìn thấy chị dâu đang ngồi nghịch di động. Mấy ngày nay nhiệt độ liên tục giảm, Lục Giản Nhu mặc chiếc áo khoác lông chồn màu xanh tím than mềm mại, những lọn tóc uốn xoăn vừa đúng độ khẽ chạm trên vai. Cô nàng ngồi ngoài tầm sáng của ánh đèn, nhìn thế nào cũng cảm thấy tâm trạng có phần ủ rũ. Quý Đồng mỉm cười, đi ngang qua một cửa kính, chắc chắn rằng bản thân ăn vận rất đơn giản, không có chỗ nào đáng phải xem xét, mới trấn tĩnh lại rồi tiến về phía Lục Giản Nhu. Cô giải thích lý do đến muộn, Lục Giản Nhu không mấy để ý, vui vẻ bảo cô ngồi xuống. Bà chị dâu này trạc tuổi Quý Đồng, tính tình xưa nay rất tốt, dù bây giờ sắc mặt có hơi khó coi một chút, nhưng chung quy vẫn không trách việc cô đến muộn. Quán đông, chất lượng phục vụ đương nhiên sẽ giảm đi ít nhiều, hai người phải ngồi đợi khá lâu. Thực ra, Quý Đồng và Lục Giản Nhu rất ít khi gặp nhau. Dù là chị em dâu chồng, hai người vẫn không thân thiết cho lắm, vì thế màn dạo đầu của họ cũng chẳng được rôm rả. “Anh trai em bảo lâu rồi em không liên lạc với anh ấy. Dạo này thế nào?”, Lục Giản Nhu chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng vừa ngước nhìn Quý Đồng, lại bị thu hút bởi món trang sức trước ngực cô, “Trâm cài áo đẹp thế, ngọc lưu ly kiểu này cũng hiếm lắm.” Quý Đồng cúi xuống nhìn, chiếc trâm này là do cô tiện tay chọn bừa mà thôi. Thời buổi bây giờ quả thực rất ít người dùng ngọc lưu ly truyền thống làm trâm cài áo. “Chị thích thì em tặng chị”. Chỉ là khách sáo qua lại giữa phụ nữ với nhau mà thôi, Lục Giản Nhu đương nhiên không nhận, có điều bầu không khí lúc này cũng trở nên thoải mái hơn. Bàn bên cạnh là một đôi vợ chồng trẻ cùng đứa con chừng bốn, năm tuổi. Thằng bé rất hiếu động, nghịch ngợm một lúc bèn làm đổ cốc nước, khiến mấy giọt nước bắn lên áo Lục Giản Nhu. Bố mẹ thằng bé vội vàng bắt con xin lỗi, Lục Giản Nhu lắc đầu bảo không sao, còn cúi đầu trêu chọc thằng bé mấy câu, sau đó vắt áo khoác sang một bên. Quý Đồng biết Lục Giản Nhu không bao giờ khiến ai phải khó xử, vì thế mới âm thầm hẹn cô ta ra ngoài. Có điều, hôm nay tâm trạng Lục Giản Nhu rõ ràng không được tốt cho lắm. “Ở nhà có chuyện gì ạ?”, thấy chị dâu cứ nhìn chằm chằm vào di động, Quý Đồng không nhịn được lên tiếng hỏi. Lúc này, có người bưng bếp than đến, Lục Giản Nhu tỏ ra ngạc nhiên. Quý Đồng bèn bảo nhân viên mang hết thịt về phòng bếp nướng chín rồi dọn lên. Hẳn là trước khi tới, Lục Giản Nhu chưa tìm hiểu về nhà hàng này, cũng không biết rằng bất cứ ai khi bước ra khỏi đây toàn thân đều ám mùi dầu mỡ. Quý Đồng ngẫm nghĩ một lát, đang định lên tiếng phá vỡ cục diện im lặng thì Lục Giản Nhu đã đẩy chiếc điện thoại di động về phía cô, trên màn hình hiển thị một dòng địa chỉ. Quý Đồng còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay cô bỗng bị Lục Giản Nhu túm lấy: “Trên đường tới đây chị đã trông thấy rồi, nơi này có phải nằm ở phía đông không?”. Từ vành đai hai đi về hướng đông không xa chính là khu sứ quán, so với nội thành thì đó là nơi rất yên tĩnh. Quả nhiên hôm nay Lục Giản Nhu gọi cô ra ngoài không phải chỉ để ăn thịt nướng. Nhìn bốn chữ “Biệt thự Đông Hồ”, Quý Đồng đã đoán ra được phần nào. Nhiều năm trước, nơi này thuộc khu sứ quán, nhà cửa san sát với những lâm viên được xây dựng theo lối kiến trúc truyền thống, vừa khang trang vừa không quá cầu kỳ, nhưng ai ai cũng hiểu, đó không phải chỗ dành cho người bình thường. Giữa những tiếng cười nói ồn ào trong nhà hàng, Quý Đồng thấp giọng hỏi: “Ai gửi đến cho chị?”. Bốn phía dày đặc những khói, Lục Giản Nhu không chịu được khẽ nhíu mày, giọng nói dường như cũng trở nên run rẩy: “Mấy tháng nay anh trai em đều không về nhà, chị không hề biết anh ấy thuê phòng ở khu vực vành đai hai, càng không biết anh ấy… nuôi gái”. Trái tim dường như có vật nhọn đâm vào, Quý Đồng hết sức kinh ngạc, ngồi xuống cạnh Lục Giản Nhu, hận không thể san sẻ cùng chị dâu nỗi đau hiện tại. “Hình như là Bành Tinh, người mẫu nghiệp dư chưa có tên tuổi, chị cũng chưa nghe đến tên cô ta bao giờ,vừa rồi mới lên mạng tìm. Ngoại hình không đến nỗi nào, rất trẻ, vẫn đang học đại học.” Việc này thật ra rất đơn giản, đàn ông mà, có mấy ai chịu ngồi yên? Huống hồ người như Hạ Khải Thành ở bên ngoài nhiều sẽ không tránh được “gặp dịp thì chơi”. Lục Giản Nhu xuất thân từ một gia đình danh giá, những chuyện thế này vốn chẳng lạ lẫm gì, xưa nay cô nàng cũng chưa từng chấp nhặt với Hạ Khải Thành. Chỉ có điều màn kịch lần này có lẽ đã quá dài rồi, Hạ Khải Thành ham diễn đến mức mãi vẫn chưa chịu về nhà. Bấy giờ Lục Giản Nhu mới ý thức được, có một số việc mình càng nhún nhường thì đối phương càng lấn tới. Cô có thể khoan dung, nhưng không thể chấp nhận được việc đùa mà thành thật. Bữa ăn diễn ra chóng vánh, Lục Giản Nhu chỉ húp vài thìa cháo bí ngô, ngoài ra không chút hứng thú với dĩa thịt nướng trên bàn. Cô nàng buồn bã nghịch điện thoại, sự việc kia cứ quấn quanh vấn vít trong lòng. Không tiện lên tiếng, mãi đến khi kết thúc bữa ăn, Quý Đồng vẫn chưa có cơ hội nói lời thỉnh cầu với chị dâu. Người phụ nữ dù có dịu dàng đến đâu vẫn không giấu nổi sự kích động khi biết chồng mình ngoại tình. Gần như không cho Quý Đồng thời gian để do dự, Lục Giản Nhu đã kéo cô rời khỏi nhà hàng, tìm đến địa chỉ kia. Sự đồng cảm giữa những người phụ nữ quả thực là một thứ kỳ diệu. Quý Đồng chẳng hề do dự mà ngay lập tức đứng về phía chị dâu. Biệt thự Đông Hồ chỉ cách nhà hàng khoảng mười phút đi bộ, bên ngoài có một cổng chào không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ. Lục Giản Nhu tiến đến nói dăm ba câu liền được bảo vệ cho vào. Ánh đèn thưa thớt, càng vào sâu bên trong, đường đi càng tối tăm. Thực ra hai cô gái chưa đi được bao xa thì có người điện báo rằng Hạ phu nhân tới. Quý Đồng cảm thấy tối nay mình xuất hiện ở đây không thích hợp cho lắm. Chuyện giữa vợ chồng anh trai dù thế nào cũng chưa tới lượt cô nhúng tay, ngộ nhỡ lát nữa thật sự gặp tình huống gì, cô cũng khó tránh được lúng túng. Vì thế, khi trông thấy người ra đón, Quý Đồng bèn nói với Lục Giản Nhu muốn đứng ở đây chờ, nhưng Lục Giản Nhu không chịu, khăng khăng kéo cô lên xe. Cô vốn có hàng trăm cái cớ để thoát thân, thế nhưng lúc này người nhờ cô giúp lại là Lục Giản Nhu. Cuối cùng thì chẳng ai dám đắc tội với Hạ phu nhân cả, đích thân Hạ phu nhân đã tìm tới đây, tài xế chỉ có thể lái xe đưa hai người đến đúng địa điểm. Nơi này tuy gọi là “Biệt thự Đông Hồ” nhưng thực ra vẫn có những tòa chung cư lớn, gần tới ven hồ mới là khu biệt thự cao cấp. Quý Đồng theo Lục Giản Nhu xuống xe, đập vào mắt là một căn nhà đứng trơ trọi, ngoại trừ tầng hai vẫn sáng đèn thì không có dấu hiệu nào cho thấy nơi này có người ở. Kiến trúc mang phong cách Tô Châu, đen trắng đan xen, không hề trang trí cầu kì hoa mỹ. Hai bên lối vào rất nhiều cây, mùa đông lá rụng hết, để lộ những mảng tường trắng u buồn. Trước giờ chưa từng tới nơi này nên Quý Đồng không tránh khỏi có phần phản cảm. Hơn mười tuổi, cô mới bước chân vào nhà họ Hạ, trước đó cuộc sống của cô cũng bình thường như bao người khác. Những chuyện được chứng kiến khi còn nhỏ thường khiến người ta có ấn tượng sâu sắc. Cô vĩnh viễn không thể nào quên lần đầu tiên trông thấy cây cổ thụ hơn trăm tuổi trong sân nhà họ Hạ, bộ rễ đồ sộ với những cành cây lắc lư trong đêm. Cảnh vật của khuôn viên cũng gần giống nơi này, tĩnh mịch đến mức mặt nước không một gợn nhẹ, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Ngày ấy, cô vẫn luôn tò mò, vì sao trong sân lớn như thế mà không có lấy một ngọn đèn. Về sau, cô dần dần hiểu ra, những nơi càng yên tĩnh lại càng sợ bại lộ dưới ánh sáng, có quá nhiều thứ ẩn giấu sự cổ quái, vốn dĩ không cần thiết phải sáng tỏ. Giống như ngày hôm nay, Lục Giản Nhu đến đây làm lớn chuyện liệu có được tác dụng gì? Quý Đồng giữ chị dâu lại: “Hay là chị gọi điện cho anh em trước đi!”. Đã vác người tới rồi, Lục Giản Nhu đương nhiên không nghe lời khuyên. Cô nàng ấn chuông cửa. Không thấy động tĩnh gì, nhưng Lục Giản Nhu vẫn rất kiên trì, tiếp tục ấn. Quý Đồng đứng bên cạnh cũng cảm thấy váng đầu. Lát sau, trong nhà truyền ra tiếng bước chân chạy xuống cầu thang, kèm theo thanh âm va chạm của tiền xu, tiếp đó, cửa bị mở ra. Quý Đồng đã chuẩn bị tâm lý xem kịch hay, nào ngờ, vô số khả năng cô tưởng tượng ra đều sai hết. Cô càng không nghĩ tới người mở cửa lại là Cố Kim Đông. Mặc dù đang là mùa đông nhưng trong nhà tương đối ấm áp. Trên người Cố Kim Đông chỉ mặc chiếc áo khoác dài cùng quần soóc mỏng dính. Anh ta cầm một nắm tiền xu, bộ dạng tơi tả, rõ ràng vừa từ giường của ai đó xuống. Quý Đồng lần thứ hai cảm thấy căm hận cái nơi yên tĩnh đến mức khiến người ta hãi hùng này. Quả nhiên là không có chuyện gì tốt đẹp. Ba người đều im lặng, Lục Giản Nhu quan sát Cố Kim Đông từ trên xuống dưới, bao nhiêu lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng. Lúc đó, Cố Kim Đông kinh ngạc đến mức làm rơi hết tiền xu xuống đất, há hốc miệng thốt lên câu thoại ngàn đời nay không đổi: “Quý Đồng, sao… sao em lại ở đây?”. Anh ta vừa dứt lời, người phụ nữ trên gác đã lớn giọng nói vọng xuống, trách móc anh ta gọi đồ ăn không ngon, còn đòi ra ngoài ăn. Lục Giản Nhu quả không hổ danh xuất thân từ gia đình cao quý, chỉ trong vòng ba giây đã bình tĩnh, nhanh chóng lùi sang một bên, khiến cho đường nhìn của Quý Đồng nhắm thẳng vào gã đàn ông kia. Cứ nhìn anh ta như thế cả nửa phút, gió lạnh quất vào người, cô cũng chẳng buồn cử động. Cố Kim Đông đứng sững như trời trồng. Anh ta vừa mở cửa thì nửa thân trên đã đóng băng, lúc này mới nhấc hai cánh tay run rẩy lên muốn kéo Quý Đồng vào nhưng lại bị cô gạt đi. “Đi chụp ảnh mà cũng phải lột hết quần áo thế sao?”. Cố Kim Đông là nhiếp ảnh tự do, gần đây anh ta luôn miệng kêu bận vì có hai hợp đồng chụp ảnh bên ngoài. Bản thân Quý Đồng cũng có việc riêng nên đã hai ba ngày họ không liên lạc rồi. Thật không ngờ tối nay hai người lại gặp nhau, hơn nữa còn ở cái nơi mà anh ta “thác loạn” cùng người mẫu của mình. Đi theo chị dâu điều tra bồ nhí của anh trai, cuối cùng cô lại bắt quả tang bạn trai mình nhập nhằng với người phụ nữ khác. Thật đúng là một trò khôi hài! Quý Đồng không nói không rằng, quay lưng đi thẳng. Cố Kim Đông và Lục Giản Nhu gọi, cô cũng không quay lại, lát sau có tiếng phụ nữ trong nhà loáng thoáng vọng ra, rồi tiếng đóng cửa cái “rầm”. Quý Đồng cứ đi như vậy, mãi đến gần nửa đêm mới cảm thấy lạnh thấu người. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, thực lòng mà nói thì nỗi tức giận chẳng đáng kể, chủ yếu là cô cảm thấy mất mặt, tự dưng phải lên sân khấu diễn kịch cho người khác xem. Cô càng chạy càng nhanh, gió táp vào mặt khiến đôi mắt cay xè. Vốn định men theo bờ hồ để tìm lối ra,nhưng giờ Quý Đồng mới phát hiện mình đã lạc đường. Cô đứng bên lề đường, dựa vào hướng xe chạy để xác định cổng lớn. Đột nhiên, nhớ ra mục đích ban đầu của mình, cô cúi đầu thở dài, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Hôm nay cô nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện Cố Kim Đông chứ, nên quay về tìm Lục Giản Nhu mới đúng. Thế nhưng khi ngoảnh đầu lại, cô chỉ trông thấy màn đêm đen kịt, ngọn đèn yếu ớt xa tít cuối đường và ánh sáng le lói từ những ô cửa sổ. Thế giới này thoắt cái đã cách xa cô lắm rồi. Quý Đồng cảm thấy bản thân dường như vẫn là cô gái ngốc nghếch không nơi nương tựa năm xưa, không có nơi nào để đi, ngay cả bước tiếp theo phải quay về phía nào cũng mơ hồ. Trong lúc cô còn chưa hết hoảng loạn, một chiếc xe con màu đen ở đâu chạy đến, chậm rãi dừng bên cạnh. Tưởng Lục Giản Nhu đuổi theo mình, cô chẳng nghĩ ngợi nhiều đã lập tức quay đầu lại, đúng lúc một người trên xe bước xuống. Quý Đồng sửng sốt nhìn chằm chằm người đàn ông kia. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện chính là: anh ấy vẫn như vậy. Những ngày biệt ly đã rèn giũa cho cô một lý trí lạnh nhạt, một trái tim nguội lạnh và bản lĩnh che giấu cảm xúc thật của mình. Còn anh một chút cũng chẳng thay đổi, vẫn đôi mắt lạnh lùng xa cách khiến người đối diện cảm thấy khó tiếp cận ấy. Quý Đồng lùi lại mấy bước theo phản xạ, những ngón tay run rẩy. Thoáng cái cô đã hiểu được, toàn bộ sự việc tối nay không phải là ngẫu nhiên. Cô muốn làm gì, trong lòng anh biết rất rõ. Đã gần hai năm nay, cô không gặp Hạ Khải Thành, chính xác mà nói thì phải là chưa từng chạm mặt ở khoảng cách gần. Hạ Khải Thành mặc chiếc áo măng tô dáng dài tối màu, nét mặt chẳng có vẻ gì là giễu cợt, bộ dạng nghiêm túc giống như thật sự chỉ muốn tới gặp Quý Đồng. Anh còn chưa mở miệng nói gì, thì cửa xe phía sau đã hạ xuống, Lục Giản Nhu gọi Quý Đồng lên xe. Cô nàng rõ ràng vừa mới khóc, trên mặt viết rõ hai chữ áy náy, ra sức giải thích với Quý Đồng: “Chị trách lầm anh ấy rồi. Chị thật sự không biết mình nhầm địa chỉ, càng không biết mình sẽ gặp bạn trai em ở đấy…”. Vừa trông thấy Hạ Khải Thành, Quý Đồng đã hiểu ra tất cả, cô đương nhiên không trách Lục Giản Nhu. Người chị dâu này đâu có gian xảo như Hạ Khải Thành mà gài bẫy cô chứ? Sợ rằng chính bản thân cô ấy còn không rõ đang xảy ra chuyện gì. Thấy Quý Đồng im lặng, Lục Giản Nhu càng sốt ruột, nhưng Hạ Khải Thành không để cô nàng nói tiếp. Anh nhẹ nhàng vỗ vai Lục Giản Nhu, an ủi mấy câu, sau đó ra lệnh cho tài xế đưa vợ về trước. Lục Giản Nhu vẫn chưa thực sự yên tâm, trong ấn tượng của cô, hai anh em họ trước giờ luôn bất hòa. “Anh là anh trai, nhường nhịn Quý Đồng một chút. Hai anh em lâu lắm mới gặp, đừng cãi nhau… À đúng rồi, nhớ đưa em ấy về cẩn thận, khuya lắm rồi.” Xe rời đi, trả lại cho không gian sự yên tĩnh vốn có. Những người đi theo Hạ Khải Thành cũng tản ra xa, chỉ còn lại anh cùng Quý Đồng. Hạ Khải Thành ra hiệu bảo cô đi theo anh. Hai người thong thả tiến về phía trước, như thể anh đang thật sự muốn tiễn cô về. Đáng tiếc, chỉ có Quý Đồng ngoan ngoãn nghe lời, còn Hạ Khải Thành chẳng hề muốn thương lượng, thậm chí thẳng thừng cảnh cáo cô: “Nếu em còn chút tự trọng thì đừng đến quấy rầy Giản Nhu nữa”. Đúng là ông chồng tốt, thật biết quan tâm tới vợ! Quý Đồng cười, không vội phản bác ngay mà đi tiếp hai bước mới lên tiếng: “Anh căng thẳng nhu vậy làm gì chứ? Sợ em hại chị ấy sao? Yên tâm, em không có bản lĩnh lớn đến thế đâu!”. Một chiếc ô tô đỗ bên lề đường, nhìn vào cửa kính có thể trông thấy bóng người lờ mờ phản chiếu. Quý Đồng bấy giờ mới phát hiện bộ dạng mình nhếch nhác đến nhường nào, tóc tai rối bù, chiếc áo gió mỏng manh không ngăn được khí lạnh của đêm đông. Cô ngẩng gương mặt phờ phạc lên: “Anh cố tình cho người đưa em tới gặp Cố Kim Đông phải không?”. Ném xong những lời tàn nhẫn, Hạ Khải Thành rốt cuộc cũng chịu nói chuyện tử tế. Có lẽ cảm thấy sự việc hôm nay rất thú vị, anh nhếch môi cười: “Mấy tháng vừa rồi anh đều bận công việc trong nội thành, ở đây không tiện đi lại cho lắm, Giản Nhu đã suy nghĩ quá nhiều rồi! Căn biệt thự đó không phải của anh, kẻ bao gái cũng không phải anh. Những điều này không quan trọng, quan trọng là… Cố Kim Đông là khách quen của Bành Tinh”. Khi nhận được tin, Hạ Khải Thành thẳng thừng ra lệnh cho tài xế đưa hai cô đến nhà Bành Tinh. Anh biết rõ vì sao Quý Đồng muốn theo Lục Giản Nhu tới đây, cô vốn không quen biết nhiều, mỗi khi có việc cần tìm người giúp đỡ, cô chỉ có thể về nhà họ Hạ hoặc tìm Lục Giản Nhu mà thôi. Trong lòng dâng đầy những nỗi xót xa, nhưng khi nghe những lời châm chọc của Hạ Khải Thành, Quý Đồng ấm ức đến mấy cũng không muốn khóc. Đối đầu với người đàn ông này, cô nhất định không được nhún nhường, chỉ cần sai một bước, hậu quả sẽ khôn lường. Trước kia cô đã phải chịu bao khổ sở vì điều đó, vậy nên cô không thể dễ dàng chịu thua. Lẳng lặng bước theo sau Hạ Khải Thành, ánh mắt cô dán vào tấm lưng rộng lớn kia. Đã rất lâu rồi cô không gặp anh, hơn nữa cách thức hai người gặp nhau lại hoàn toàn không như những gì cô tưởng tượng. Cô đã có cuộc sống riêng của mình, có công việc ổn định, có bạn trai yêu thương, thế nhưng anh vừa xuất hiện, tất cả đều vỡ tan như bong bóng xà phòng. Cô không chịu đến cầu xin Hạ Khải Thành, chuyện xảy ra đột ngột, cô chỉ có thể nhờ tới sự giúp đỡ của Lục Giản Nhu, nhưng cuối cùng lại tạo cơ hội cho Hạ Khải Thành nhục mạ mình. Dường như cô không bao giờ có thể hiên ngang đứng đối diện với anh. Hạ Khải Thành vẫn không chịu mở miệng. Lúc này hai người đã đi ra đến cổng lớn. Quý Đồng bước vội theo, ép mình phải lên tiếng. Dù sao ngần ấy năm trời cô cũngđã lôi thể diện ra để đánh cược, hôm nay có mất mặt thêm chút nữa cũng chẳng sao, vì thế cô cất giọng gọi: “Anh!”. Hạ Khải Thành đã thuộc nằm lòng chiêu này của cô. Anh dừng chân, quay đầu lại nói: “Đừng hòng”. Quý Đồng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Đã lâu như vậy rồi, để em về thăm ông được không?” Hạ Khải Thành trừng mắt nhìn cô, giọng điệu cũng trở nên nặng nề: “Đừng lấy ông nội ra làm cái cớ! Anh thừa biết em muốn về nhà làm gì. Anh nói cho em biết, không được!”. Quý Đồng không giả vờ tươi cười được nữa. “Một khi em vẫn mang họ Hạ, một khi ông nội vẫn còn thì chưa tới lượt anh quyết định!”. Hạ Khải Thành nhíu mày, nửa cười nửa không nhìn cô. Đàn ông ngoài ba mươi vốn đã thừa hiểu cách che giấu cảm xúc, anh cũng không rảnh rỗi để vòng vo với cô thêm nữa, lời nói thẳng thừng một cách khác thường: “Được, Hạ Quý Đồng, hai năm trước chính em khóc lóc đòi dọn ra ngoài. Hiện giờ gặp khó khăn lại đòi về nhà, còn khúm núm cầu xin anh, em vứt thể diện đi đâu rồi hả?”. Sắc mặt cô đã trắng bệch như bị bóp cổ nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Chính em đã quyết định ra ngoài lêu lổng cùng với tên Cố Kim Đông kia, bây giờ hậu quả thế nào tự gánh chịu”. Lời vừa dứt, hai người cũng ra đến cổng chào. Con phố trước mặt nhộn nhịp người qua lại, cách đó không xa chính là đầu mối giao thông của vành đai hai, hễ đêm xuống, đường xá lại trở nên lung linh với hàng ngàn đốm sáng rực rỡ. Mỗi người trong thành phố này đều có cuộc sống của riêng mình, vốn dĩ không thiếu những người như cô. Gió lạnh thổi tới không ngớt, Quý Đồng cảm thấy hoa mắt. Cô mắc chứng đau nửa đầu, mỗi khi quá mệt hoặc căng thẳng, cô chỉ có thể cúi đầu xuống, thậm chí nhìn hòn đá dưới chân cũng mơ hồ không rõ, cực kỳ khó chịu. Thấy anh cứ thế quay lưng bỏ đi, cô vội đuổi theo tóm lấy tay anh. Nhưng Hạ Khải Thành gạt tay cô xuống, lạnh lùng nói một câu: “Tự bắt xe mà về”. Quý Đồng không lên tiếng, chỉ lặng lặng nhìn vào đôi mắt anh. Ánh mắt tĩnh lặng ấy thấp thoáng một chút bực mình. Trên thế giới này, bao nhiêu vui buồn hợp tan đều có thể được chữa lành bởi thời gian. Chuyện giữa cô và anh, bảo nhiều thì không đủ để nói cả cuộc đời, bảo ít lại chẳng ít đến mức dễ dàng xóa bỏ. Thế nhưng đến hôm nay, tất cả đều đã nguội lạnh. “Cho em về nhà!”. Hạ Khải Thành không thèm để ý tới cô, thấy cô vẫn đứng bất động bên đường, anh bồi thêm một câu: “Chia tay Cố Kim Đông đi! gã ta ở ngoài không chỉ có một Bành Tinh đâu!”. Nói rồi, anh bước đi. Quý Đồng cuống quýt chạy lên chặn trước mặt anh, không kiêng dè gì kéo anh vào một góc. Hạ Khải Thành không có hứng thú động chân động tay với cô, từ đầu tới cuối chỉ phóng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô khóc lóc om sòm. Vệ sĩ đang định tiến lại thì anh ra hiệu không cần, sau đó, anh gạt tay Quý Đồng xuống: “Tự trọng một chút! Nể mặt bố em, anh cho em ba phút! Vừa phải thôi”. Đứng từ góc độ này, anh mới nhìn rõ chiếc trâm cài áo trên ngực cô. Anh giơ tay lên tựa hồ muốn cầm vào để nhìn kĩ hơn. Quý Đồng định thần lại, vội vàng giật chiếc trâm xuống, đánh vào người anh. Hạ Khải Thành không tránh, chiếc trâm xẹt qua da mặt anh để lại vết xước rõ rệt. Anh nhíu mày nhìn cô. Chuyện đã tới nước này, Quý Đồng thừa hiểu lòng tự trọng chẳng có giá trị gì, không ai có thể cứu được cô. Cô cảm thấy nực cười, nhìn trân trân vào anh mà nói: “Em chỉ hẹn vợ anh ra ngoài một lát mà anh đã sợ tới mức này rồi sao? Rõ ràng không phải anh sợ chị ấy giúp em, mà lo em sẽ nói lung tung với chị ấy”. Quả nhiên không bận tâm đến thể diện, Quý Đồng nói năng trôi chảy hơn hẳn. Những lời mắc nghẹn trong cổ họng cả tối rốt cuộc lúc này đã được thốt ra, có chết cô cũng cảm thấy mãn nguyện: “Hạ Khải Thành, lúc dỗ tôi lên giường sao anh không bảo tôi phải tự trọng?”. Cơn thịnh nộ nổi lên, Hạ Khải Thành đột ngột kéo cô lại, tóm lấy gáy cô, ép cô phải ngửa mặt, sau đó gằn giọng nói từng tiếng: “Tối nay ai cần cầu xin ai?”. Hốc mắt Quý Đồng đã long lanh nước. Nhìn vết xước trên mặt Hạ Khải Thành,cô thật muốn đâm mạnh thêm chút nữa để xé rách cái vẻ mặt giả vờ đạo mạo kia. Cô cực đoan nghĩ như thế, rồi bất ngờ bật khóc. Lát sau, cô gạt tay anh xuống, cố gắng nuốt hết tức giận vào trong, thấp giọng nói: “Em cầu xin anh!”. Hạ Khải Thành không mấy hài lòng với kết quả này. Quý Đồng có thể vì mục đích của bản thân mà bất chấp thủ đoạn, điều này anh đã được lĩnh giáo từ lâu. Chẳng mấy chốc, tài xế đã lái xe ra đón anh, đang đợi bên vệ đường. Hạ Khải Thành không muốn tiếp tục đôi co với cô nữa, bèn vòng qua người cô rồi mở cửa lên xe, quay về khu biệt thự. Cơn đau đầu lại phát tác dữ dội nhưng Quý Đồng cắn răng chịu đựng, xoay người đuổi theo, cô chạy một đoạn thì mất dấu, thực sự không biết nhà anh ở nơi nào, đành ngồi trên bãi cỏ ven đường mà đợi. Cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Cô biết Hạ Khải Thành xưa nay không nương tay với mình, anh không phải Cố Kim Đông, sẽ không bao giờ hồi tâm chuyển ý, càng không mềm lòng đi dỗ dành người khác. Không ngoài dự đoán, Quý Đồng cứ chờ mãi, chờ hết cả một đêm. Thành phố Tịnh lúc rạng sáng nhiệt độ giảm xuống âm độ C, rét đến nỗi muốn khóc cũng chẳng còn sức đâu mà khóc. Như vậy càng tốt, lạnh thế này cô sẽ không buồn ngủ, cũng không chảy nước mắt khiến mặt bị đóng băng. Cứ như thế, Quý Đồng thức trắng một đêm, toàn thân tê rần, cô chỉ có một cảm giác duy nhất là đau đầu, đau đến hoa mắt chóng mặt. Cô hoàn toàn không có ý thức gì về việc trời sắp sáng, cứ ngồi đờ đẫn bên đường. Cuối cùng, Hạ Khải Thành cũng cử người đến đón cô. Sự chờ đợi của Quý Đồng không hề uổng phí. Cô chọn nơi ban ngày đông người qua lại, dù sao cô vẫn mang họ Hạ, để người ngoài nhìn thấy cô ngồi vật vờ kiểu này, nhà họ Hạ khó tránh được mất thể diện. Người tới đón cô là Vi Lâm, thuộc hạ thân cận của Hạ Khải Thành. Anh ta tiến lại, kéo Quý Đồng đứng dậy, nhét Quý Đồng vào xe. Trong xe chỉ có hai người họ. Quý Đồng đã lạnh cóng người, miệng run run không thốt lên được câu nào. Nhìn qua gương chiếu hậu, Vi Lâm biết cô có điều muốn nói, bèn mở miệng: “Anh Hạ sáng nay có việc phải đi. Anh ấy dặn dò cô trước tiên hãy quay về nhà thu xếp một chút, dù thế nào cũng không thể cứ để bộ dạng này mà đến gặp lão gia được”. Nghe vậy, Quý Đồng thở phào như trút được gánh nặng. Cô kéo áo khoác sít lại rồi ngả người vào cửa xe, yên tâm chợp mắt một lát. Quý Đồng trọ ở khu vực vành đai bốn. Đoạn đường này thường xuyên ùn tắc, cũng may hiện giờ vẫn còn sớm. Phía sau, một chiếc ô tô khác đang bám theo bọn họ. Hạ Khải Thành yêu cầu giữ một khoảng cách nhất định cho đến tận khi về đến nhà Quý Đồng. Anh nhìn Vi Lâm dìu cô lên phòng, tay chân cô vẫn không ngừng run rẩy, mặc dù đã ngồi trong xe một đoạn đường khá dài. Khi Vi Lâm trở xuống báo cáo tình hình, Hạ Khải Thành cũng không vội đi ngay. Anh vân vê thứ gì đó trong lòng bàn tay, chậm rãi mở ra xem. Chiếc trâm cài áo đính miếng ngọc lưu ly hình lá ngô đồng sáng lấp lánh. Đáng tiếc đã có một vết xước do bị rơi. Dùng ngọc lưu ly làm trâm cài áo là kiểu cách Đông Tây pha trộn. Tổ tiên nhà họ Hạ xưa kia đã lập nghiệp dựa vào con đường chế tác ngọc lưu ly, tay nghề truyền từ đời này sang đời khác. Mặc dù thời buổi hiện giờ chẳng còn mấy người mưu sinh bằng nghề đó, nhưng dòng họ có quy củ nghiêm ngặt, đích tôn của mỗi thế hệ đều phải học. Hạ Khải Thành nhìn chằm chằm vào vết xước trên miếng ngọc, ánh mắt tối sầm lại. Anh trầm giọng nói với Vi Lâm: “Báo với mọi người trong nhà, tối nay Quý Đồng sẽ về”. ... Mời các bạn đón đọc Tình Yêu Còn Mãi của tác giả Huyền Mặc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Du Thái Hoa - Lập Thệ Thành Yêu
Sau khi mất cả cha lẫn mẹ, Hoa Thái U được Tiêu Bái nhận nuôi. Tiêu Bái là huynh đệ kết nghĩa với cha nàng, khi xưa hai người từng thề với nhau nếu một người sinh con trai, một người sinh con gái thì sẽ cho chúng làm phu thê. Thế là, nàng đã trở thành con dâu tương lai của Tiêu gia.  Phu quân tương lai của nàng là Tiêu Mặc Dự, từ bé cậu đã là thần đồng, cậu thích ngâm thơ, làm câu đối, luyện chữ..., toàn thân toát lên vẻ nho nhã, phong trần. Còn Hoa Thái U lại hào sảng khoáng đạt, có chút lỗ mãng, vì vậy ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, họ đã trở thành oan gia.  Một ngày kia, sau khi đi xa nửa năm, Tiêu Mặc Dự đưa một biểu muội xa không nơi nương tựa về ở, người biểu muội đó vô cùng tâm đầu ý hợp với Tiêu Mặc Dự. Không lâu sau đó, tranh thủ lúc Tiêu Mặc Dự đi vắng, Hoa Thái U quyết định bỏ đi, chỉ để lại “giấy ly hôn”trên bàn.  Nàng một thân một mình đến Ung Thành, mua lại Tiêu Kim Lầu, ngang nhiên trở thành tú bà nổi tiếng nhất vùng! Tưởng chừng cuộc đời nàng từ đây không còn liên quan gì đến cái tên họ Tiêu kia nữa thì hai người lại tình cờ gặp lại nhau tại thanh lâu của nàng. Liệu đôi oan gia này sẽ ra sao? *** An Dương tức tối quay người, cất bước bỏ đi. “Đương nhiên quận chúa không sốt ruột rồi, bởi người đâu có trúng độc.” Hoa Thái U cong môi giễu cợt, lúc bóng dáng An Dương biến mất ở góc tường, nàng mới giống như đã mệt rũ người, ngồi bệt xuống bồn hoa bị tuyết phủ đầy bên cạnh, lẩm bẩm một mình: “Lẽ nào, mình thật sự chỉ dựa vào ba tấc lưỡi tự lừa mình dối người là có thể xoa dịu bản thân?” Hoa Thái U nghĩ mãi nghĩ mãi, tròn mười ngày, tới ngày thứ mười một, nghe thấy một thông tin Tiêu Mạc Dự đã kết thúc mỹ mãn những việc liên quan ở Ung Thành, trong tương lai gần sẽ khởi hành về Giang Nam, đi cùng với chàng ngoài đoàn tùy tùng ra, còn có cậu con trai nuôi nữa Loan Lai một tay bế Ức Nhi một tay mân mê phím đàn, bắt đầu tiến hành dạy âm luật cho cậu bé: “Xem ra, bần tăng cần mang tiểu thí chủ đi tìm một nơi nào đó để tu dưỡng một khoảng thời gian.” “Ý của ngươi là, ngươi sẽ tung tin giả để tiện che mắt thiên hạ?” Hoa Thái U dựa vào cửa sổ, thản nhiên trêu đùa chim: “Chàng cờ trống rợp trời đưa hết những người có ý đồ bất lợi đối với Ức Nhi đi, chỗ chúng ta đây xem ra có thể an toàn hơn nhiều. Tới lúc đó, khả năng cử người tiếp ứng Ức Nhi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.” “Đúng vậy.” “Việc chàng tin tưởng ta toàn tâm toàn ý bảo vệ Ức Nhi cũng là điều đương nhiên, nhưng tại sao chàng lại tin tưởng ngươi như vậy nhỉ?” ... Mời các bạn đón đọc Du Thái Hoa của tác giả Lập Thệ Thành Yêu.
Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Minh Hiểu Khê
Đến với “Tường vi đêm đầu tiên” độc giả sẽ hoàn toàn bất ngờ và bị chinh phục bởi sự đột phá trong cách sáng tạo hình tượng nhân vật và ngòi bút trữ tình vừa đằm thắm vừa sắc nhọn của Minh Hiểu Khê. Vẫn là những câu từ như ướp hương hoa nhưng Diệp Anh – nhân vật nữ chính của tác phẩm được hiện lên đa chiều và nhiều góc cạnh hơn. Diệp Anh, cô gái được sinh ra từ đêm đen u uất, như đóa tường vi bừng nở sau một đêm sấm sét ngợp trời, cô gọi mình là Dạ Anh, cô gái tới để hủy diệt, vùi lấp đi tất cả. Một trái tim và tâm hồn u tối trong diện mạo xinh đẹp, lạ thường. Diệp Anh đã dùng sắc đẹp và tài năng của mình thầm lặng thực hiện âm mưu lợi dụng anh em và gia đình họ Tạ, một danh gia vọng tộc trong ngành thời trang làm bàn đạp trong kế hoạch trả thù. Cô sẵn sàng bóp méo nhân cách của bản thân để đạt được mục đích. Minh Hiểu Khê đã đặt Diệp Anh vào giữa ranh giới mong manh của Tình yêu và Thù hận. Con người ta, có nên chăng để những hờn ghen và thù hận phôi phai theo năm tháng, quên những đớn đau của ngày hôm qua để sống cho hiện tại? Đọc “Tường vi đêm đầu tiên”, độc giả sẽ được trải nghiệm quá trình đấu tranh, kiếm tìm những giá trị đích thực của cuộc sống. Ở đó hằn sâu bao đau đớn và nước mắt của Diệp Anh. “Tường vi đêm đầu tiên” đã chuyển tải được những giằng xé nội tâm, diễn biến tâm lí phức tạp trong lớp ngôn từ nhẹ nhàng, uyển chuyển và tinh tế. Táo bạo khai phá đề tài Báo thù nhưng Minh Hiểu Khê đã khẳng định được tài năng của mình trên từng trang viết. Tập 1 “Tường vi đêm đầu tiên” được phát hành vào cuối năm 2011 đã gây được tiếng vang lớn trong lòng bạn đọc yêu thích văn học trẻ Trung Quốc. Thế nhưng cái kết còn bỏ ngỏ khiến cho người đọc không khỏi luyến tiếc. Liệu những người trẻ như Diệp Anh, Việt Tuyên, Việt Xán… có vượt qua được nỗi day dứt, hận thù để chạm tới yêu thương? Gần 4 năm trôi qua, năm 2015 đánh dấu sự trở lại của Minh Hiểu Khê với những diễn biến tiếp theo của câu chuyện trong tập 2 “Tường vi đêm đầu tiên”.  “Tường vi đêm đầu tiên” đượm như một ly rượu nồng, đón đợi bạn đọc cùng sẻ chia. *** Minh Hiểu Khê là một tác giả trẻ của Trung Quốc. Cô hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Quản lý Kinh tế thương mại Quốc tế, đại học Vũ Hán, Trung Quốc Minh Hiểu Khê là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được ưa thích nhất tại Trung Quốc. Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại" (trong bộ "Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê), "Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em", "Liệt Hỏa Như Ca"...Đặc biệt là bộ 3 tập truyện "Bong bóng mùa hè" đã đưa cơn sốt Minh Hiểu Khê tại Việt Nam lên đỉnh điểm.   Khi tự bạch về mình, cô tự nhận mình có  sở thích ngủ, xem phim hoạt hình, điện ảnh và tiểu thuyết, thích ăn sô-cô-la, uống nước ép trái cây, shopping và tán dóc...Cô thuộc chòm sao Song Tử, nhóm máu B, tâm nguyện hạnh phúc nhất là có thể lấy được một người chồng có lòng bao dung như trời biển, có được những người bạn hiểu thấu lòng mình, tìm được một công việc nhàn hạ sao cho không có quá nhiều tiền và cũng không có quá ít tiền!   2. Các cuốn sách đã xuất bản tại Việt Nam - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải lấp lánh hơn cả ngôi sao kia! Ánh nắng đầu thu phơi phới mang trong mình chút hơi lạnh. Những phiến lá xanh còn sót lại của rặng tường vi bên cửa sổ khẽ đung đưa trong gió chiều. Mặt trời chiếu rọi lên khung cửa kính lấp lánh như pha lê, phản chiếu ánh sáng rực rỡ chói mắt, tựa như ánh sáng của vì sao long lanh nhất. Bầu trời đêm ngàn sao lấp lánh. “Việt Tuyên, nếu lời cầu hôn của anh vẫn còn hiệu lực”, cô gối đầu lên cánh tay anh, chỉ vào ngôi sao sáng nhất trong hằng hà sa số những ngôi sao trên bầu trời, “Em muốn một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn ấy phải lấp lánh hơn cả ngôi sao kia”. “Trong gần một tuần, cổ phiếu niêm yết của tập đoàn Tạ thị...” Tạ Phố đang báo cao tình hình biến động mới nhất về cổ phiếu của tập đoàn, giọng trầm thấp vang khắp căn phòng. Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng ngồi thẳng, đôi môi anh thấp thoáng chút hồng nhạt. Chăm chú nhìn vệt nắng rực rỡ trên tấm kinh pha lê, đáy mắt anh dường như cũng lóe lên một tia sáng nhỏ nhoi. “Nhị thiếu gia?” Báo cáo xong, Tạ Phố liên hỏi. Ánh mắt chậm rãi rời khỏi vệt nắng, Việt Tuyên suy nghĩ giây lát, rồi dặn dò Tạ Phố vài câu. Tạ Phố dáng vẻ sợ hãi, những cũng không nói gì nhiều, liền rời khỏi phòng. Trên tay vịn xe lăn, những ngón tay Việt Tuyên thon dài, nhợt nhạt hơi nắm chặt rồi từ từ thả lỏng. Trong lồng ngực khẽ thổn thức một tiếng thởi dài, ánh mắt anh dừng lại ở khung ảnh trên bàn làm việc, trong khung ảnh là anh trên chiếc xe lăn và cô đang cười tươi như hoa. Anh cầm khung ảnh lên. ... Mời các bạn đón đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên của tác giả Minh Hiểu Khê.
Liệt Hỏa Như Ca - Minh Hiểu Khê
Liệt Như Ca, một thiếu nữ hoạt bát, chính trực, nồng nhiệt, luôn rực rỡ trong bộ y phục mang sắc đỏ của lửa, người thừa kế Liệt Hỏa sơn trang lừng lẫy khắp giang hồ... ...Cuộc gặp gỡ định mệnh với ba chàng trai: Chiến Phong - một thiếu niên đa tình, lạnh lùng, đại đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang; Ngọc Tự Hàn - Vương gia đa tài, trầm lặng, ôn hòa, nhị đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang; Tuyết - một tiên nhân dung mạo tuyệt mỹ, chung tình, tính tình vui vẻ, hoạt bát. ...Như sự an bài của số phận, Như Ca bị cuốn vào vòng xoáy của cuộc tranh đấu trong võ lâm diễn ra cách đây 19 năm, mối quan hệ phức tạp với ba chàng trai Phong - Hàn - Tuyết. Sự thật dần hé lộ...Tình yêu và thù hận? Danh dự và trách nhiệm? Như Ca phải làm gì để thoát khỏi vòng xoáy ấy? *** Minh Hiểu Khê là một tác giả trẻ của Trung Quốc. Cô hiện đang là nghiên cứu sinh khoa Quản lý Kinh tế thương mại Quốc tế, đại học Vũ Hán, Trung Quốc Minh Hiểu Khê là một trong những tác giả viết tiểu thuyết tuổi teen được ưa thích nhất tại Trung Quốc. Được mệnh danh là "Tác giả tuổi teen có sách bán chạy nhất Trung Quốc", Minh Hiểu Khê đã lần lượt ra mắt bạn đọc Việt Nam qua các tác phẩm: "Thủy tinh trong suốt", "Mặt trời rực rỡ nhất ngày đông", "Chuyện thần thoại" (trong bộ "Diễm tình tiểu thiên hậu Minh Hiểu Khê), "Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em", "Liệt Hỏa Như Ca"...Đặc biệt là bộ 3 tập truyện "Bong bóng mùa hè" đã đưa cơn sốt Minh Hiểu Khê tại Việt Nam lên đỉnh điểm.   Khi tự bạch về mình, cô tự nhận mình có  sở thích ngủ, xem phim hoạt hình, điện ảnh và tiểu thuyết, thích ăn sô-cô-la, uống nước ép trái cây, shopping và tán dóc...Cô thuộc chòm sao Song Tử, nhóm máu B, tâm nguyện hạnh phúc nhất là có thể lấy được một người chồng có lòng bao dung như trời biển, có được những người bạn hiểu thấu lòng mình, tìm được một công việc nhàn hạ sao cho không có quá nhiều tiền và cũng không có quá ít tiền!   2. Các cuốn sách đã xuất bản tại Việt Nam - Bong bóng mùa hè (3 tập - 2009) - Sẽ có thiên thần thay anh yêu em (2010) - Dư vị trà chiều (2010) - Liệt hỏa như ca (2010) - Thiếu nữ toàn phong (2011) - Minh Nhược Hiểu Khê *** Lạc Dương. Phẩm Hoa lầu. Hoa đại nương khẽ nhấc ngón tay ngà ngọc của mình lên, nhón lấy một quả nho trong suốt, điềm tĩnh hướng về năm tiểu nha đầu phía trước hỏi: -Các ngươi vì sao muốn gia nhập Phẩm Hoa lầu của chúng ta? Tiểu nha đầu xinh xắn tên Hương Nhi òa lên một tiếng, quỳ ra đất, mắt ngập tràn lệ bảo: - M ẹ muội mấy ngày trước đột nhiên mắc phải ác bệnh, trị không khỏi nên qua đời, khổ cho muội gia cảnh bần hàn không đủ tiền mai táng… Cầu xin tỷ hãy thu nhận muội, mọi thứ muội đều làm được… chỉ cần có thể chôn cất mẹ thì việc gì muội cũng chấp nhận! Hoa đại nương quét mắ t qua một lượt, thấy ba ả nha đầu kia đều nước mắt rưng rưng, vẻ mặt đau khổ, nói cho cùng cũng vì hoàn cách bất đắc dĩ mới phải bán thân vào Phẩm Hoa lầu. Tuy nhiên, trong số ấy có một tiểu cô nương mặc áo đỏ, nàng ta đang tròn đôi mắt sáng của mình ra mà ngó dáo dác, lại còn mỉm cười nhìn lại thị. Thị trong lòng lấy làm lạ, tiểu nha đầu này thoạt trông da sáng thịt mịn, không giống cái vẻ đã từng nếm qua khổ ải, cứ dịu dàng thuần khiết hệt như một đóa hoa nhỏ bên suối vậy, so với đám nha hoàn nữ trước đây thật là không giống chút nào. -Ngươi nói xem! Ngón tay ngọc của Hoa đại nương chỉ vào tiểu nha đầu mặc áo đỏ ấy. Tiểu nha đầu áo đỏ gương mặt cười tươi như hoa, vui vẻ đáp: - Muội là vì ngưỡng mộ. ... Mời các bạn đón đọc Liệt Hỏa Như Ca của tác giả Minh Hiểu Khê.
Cổ Phong Hệ Liệt: Hạ Tân Lang - Công Tử Hoan Hỉ
Tình yêu vô vọng… Nhưng dù vô vọng, cũng phải yêu thì mới có thể gọi là tình yêu. Từ khu vườn oi ả của mùa hè năm ấy cho đến gian phòng mờ tối ở thanh lâu năm nay, hai người đã trải qua rất nhiều tháng ngày đam mê, nhưng lại luôn từ chối buông mình vào vũng lầy tình ái. Biết chuyện yêu đương của họ là ngang trái… Biết truyền thống và gia phong sẽ gây trở ngại… Nhìn mối quan hệ của những cặp đôi chính thức cứ rệu rã đổ sập xuống quanh mình… Họ thủ thỉ bên nhau đừng nghĩ đến ngày mai, đừng tin vào khả năng tồn tại của một túp lều tranh hai quả tim mơ, còn hứa với nhau sẽ đến góp vui trong ngày mỗi người lấy vợ. Thanh xuân qua đi, nông nổi qua đi, bạn bè và những cuộc vui tàn canh đều tan biến cả, trưởng thành lừng lững tiến lại với những đòi hỏi không thể chối từ. Ngày y thành thân, hắn không thể nào gồng mình đến được. Ngày nhà hắn có chuyện, y chỉ biết lặng thầm xót xa. Họ cố quên tình yêu, nhưng tình yêu lại không chịu quên họ. Thay cho nến, tường, giường, chiếu… chứng nhân cho quan hệ hai người giờ chỉ là vầng tịch dương đo đỏ, những bước sánh vai trên con đường nhỏ, những buổi gặp gỡ không trọn vẹn sau giờ làm… Trở lại bước đầu tinh khôi, mà lại dữ dội hơn hẳn. Nhu cầu có nhau lại một lần nữa được đặt trước mặt hai người. Đôi khi, trưởng thành chỉ đầy đủ khi biết nhìn nhận đúng và chấp nhận trả giá cho tình cảm của mình. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** ~Hoa mùa xuân~ Ngày qua tháng lại, thoáng cái đã là hai, ba năm. Cảnh xuân Tây Cương không phồn thịnh như ở kinh thành, nhưng hoa cỏ nhàn nhã mọc dài trên núi, dập dền trước gió lại tạo ra một cảm giác hoang sơ dân dã khá thú vị. Chạng vạng lúc tan học, các oa nhi chất phác đáng yêu tặng cho Từ Khách Thu một bó hoa nhỏ màu vàng. Mấy đứa nhóc làn da ngâm đen, hai má ửng hồng, Từ Khách Thu có chút sững sờ, cười nhẹ, đưa tay sờ đầu đừng đứa. Ninh Cổ là một thành nhỏ ở biên thùy, phía bên kia ngọn núi đằng xa là vùng đất của Nguyệt Thị tộc. Những lúc trong thành họp chợ, thỉnh thoảng cũng có một vài Nguyệt Thị tộc nhân ăn mặc kỳ lạ mang đến bán mấy món đồ thú vị. Có đôi khi phía xa chợt thấy gió thổi cát bay mù mịt, mấy kỵ sĩ Nguyệt Thị mặt mày dữ tợn cầm trường thương cưỡi ngựa xông đến. Cũng may, trong thành họp chợ mỗi tháng một lần, còn dị tộc quấy nhiễu bất quá cũng chỉ một năm hai ba bận. Hơn nữa mấy năm gần đây, từ lúc đường đệ của Ninh Hoài Cảnh là Ninh Hoài Hành phụng chỉ kết hôn cùng công chúa Nguyệt Thị tộc, hai tộc cũng ít tranh chấp hơn, thành Ninh Cổ kề bên Nguyệt Thị cũng gió êm sóng lặng, bình an qua ngày. Hai năm trước Ninh Hoài Cảnh tự mình xin ra biên ải, Từ Khách Thu liền theo hắn một đường đến Ninh Cổ thành, an ổn định cư. Ninh Hoài Cảnh thường phải ra ngoại ô giám sát quân khí, chuyện này cũng không khác biệt gì nhiều so với công việc của hắn hồi còn ở kinh thành, chỉ là hiện tại giám sát chế tạo binh khí, cả ngày hết ở lò rèn lại chạy đi chạy lại giữa gió mạnh cát vàng, so với Giang Nam hoa hảo nguyệt viên ngày xưa vất vả hơn rất nhiều. Từ Khách Thu thường ở nhà một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngày nọ tình cờ phát hiện ra một trấn nhỏ ở ngoại ô. Biên cương hẻo lánh nghèo nàn, ít có người biết đọc sách viết chữ. Tiên sinh bên ngoài không muốn đến, mà người trong trấn cũng không có bao nhiêu tiền cho con đi học. Dần dà, trừ bỏ một tiểu học quán rách nát trong thành Ninh Cổ ra, những hài tử ở ngoại ô hơn phân nửa chỉ biết chăn trâu thả dê, ít ai biết được cái chữ là gì. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt - Công Tử Hoan Hỉ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.