Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi

Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Trọng sinh, Tinh tế, Cường cường, Độc miệng tang thi thụ x Cường đại cơ trí công. Số chương: 137 + 2 phiên ngoại. Chuyển ngữ: Châu Chíp (JuJu) Ở thế giới đang xảy ra mạt thế trăm năm bị loài người cưỡng ép làm cho đầu óc mê muội, mà trong số đó có một tang thi sợ quỷ đã vậy còn sợ nghèo dã man là Sân Mộc. Vào một ngày Sân Mộc quyết định  đóng gói gia sản đi ẩn cư. Sau khi ăn hết lương thực dự trữ, Sân Mộc chuẩn bị hảo hảo ngủ một giấc, lại không ngờ, một giấc ngủ dậy đã là vạn năm về sau. Vạn năm về sau, địa cầu đã làm cổ chiến trường di chỉ không còn sinh mệnh. Tỉnh lại, Sân Mộc trong lúc vô tình nhặt về một nam nhân bị thương, dự định mang làm sủng vật, lại không ngờ, nguyên bản cho rằng chỉ là một con cừu con nam nhân kia trên thực tế lại chính là một con sói đang dấu đi răng nanh. Ngao ô một tiếng, liền đem "tiểu" tang thi đóng gói mang về tinh cầu. - "Ngươi lưu manh!! Ta đã cứu ngươi!"  "Bé" tang thi lời lẽ chính đáng. "Hảo, ta lấy thân báo đáp." Ngài nguyên soái mặt poker, nhào lên, áp đảo...... Vì thế, tang thi vương tử cùng ác long nguyên soái hạnh phúc sinh hoạt ở cùng nhau. *** DƯỚI ĐÂY LÀ PHẦN REVIEW. CÓ TỪ NGỮ KHÁ MỞ :v Ôi mợ ơi. Phải nói là đọc xong nó thoả mãn mà cũng hụt hẫng gì đâu. Sân Mộc vừa ngầu vừa soái vừa manh, Viên nguyên soái thì vừa ngầu vừa soái vừa u mê cùng trung khuyển ???? cơ mà một trong những điều làm tui tiếc nhất là hầu như, gần như không có phần về sức chiến đấu của Viên nguyên soái, chỉ biết là ảnh mạnh hơn Sân Mộc (khi tỉnh lại dưới lớp băng vạn năm và đến Lam Tinh Á) còn ở thời kì đỉnh cao thì ai mạnh hơn ai cũng là ẩn số mặc người suy đoán ???? Chính văn thì tình tiết đôi khi hơi dài dòng (chắc đối với tui), tui lại là con người bị tự hào khách quan (kiểu như nhân vật chính mà ngầu bá cháy hay có mấy kiểu áp đảo vcl thì tui cực kì tự hào vcl như kiểu mẹ tự hào con vậy, trong khi tui chỉ là reader ????) thì cảnh Sân thiếu bạo ngược diện rộng chưa đủ đô tui lắm ????????‍♀️????????‍♀️ Cơ mà những cảnh áp đảo của Sân Mộc thì phải nói là ngầu thôi rồi !!!!! Mà đôi phu phu nhà nguyên soái phải nói là có số đào hoa vcl, xong rồi hai bên đổ giấm qua lại dòm cưng gì đâu( dù ko nhiều lắm). Đến đỉnh điểm là nguyên soái bị người gài nên bị tung xì căn đan với người mà trước đó gia gia của nguyên soái muốn ổng cưới,( kiểu là gia gia nguyên soái muốn nguyên soái cưới, vì đối phương là cháu của ông bạn già, trong một lần say rượu mà định hôn ước ????, lúc đầu ổng tính làm tròn trách nhiệm nhưng không hề có tình cảm, cái gặp nạn rồi gặp trúng người êu cái về từ bỏ mẹ luôn), xong rồi chiến tranh lạnh ti tí cái nguyên soái quyết định đến thẳng học viên cầu hôn trước bàn dân thiên hạ để công khai luôn(chứ trước đó cả hai đính hôn rồi, lúc đính hôn còn làm cả Lam Tinh Á sôi nổi vcl ra). Còn nguyên soái phải nói là ổng cũng thuộc dạng bình thường nghiêm túc + cường thế vcl, cái gặp người thương cái kiểu băng sơn hoá thành ánh mặt trời, ôn nhu cùng thiếu điều muốn biến thành chân chó bà luôn. Tiêu chuẩn kép phải nói cũng trên trung bình, bao che cũng có thừa với người yêu, gặp người bình thường mà phá như người yêu ổng là ổng cho đi thẩm vấn bà rồi. Và đặc biệt là ổng yêu Sân Mộc vcl ra, thà đối mặt với cả hành tinh mình từng hi sinh mà phục tùng để bảo vệ em, yêu em và hi sinh cả mạng sống để chữa trị tinh hạch cho em (trước đó em cũng đã từng chữa trị cho anh đến độ tinh hạch nứt và bị biến về bộ dạng tang thi). Anh cưng em thì em cũng thương anh không kém. Kiểu như lâu lâu biệt nữu các thứ thì phải nói là tự hào về anh ra mặt. Em còn từng bảo không tin tưởng nhân loại, kể cả đồng loại tang thi(sao chép lại từ mẫu gen tang thi của em- tự nhận là người nhà), vậy mà vẫn tin anh. Phải nói là uma, khúc mà anh cầu hôn tặng bông công khai, em còn giận dỗi ti tí vụ xì căng đan mà bỏ đi, cái lúc dừng rồi quay lại nhìn anh mà hôn hoa anh tặng, duma, cẩu lương ngon lắm các bác ạ ???????? Tóm lại phu phu nhà này là yêu nghiệt !!!! Cơ mà hổng có thích cái kết chính văn mấy, kiểu vừa là OE vừa SE vừa HE ấy ???? Kết phiên ngoại thì tạm chấp nhận được cơ mà tui vẫn thấy hơi thiếu, dù tui hổng biết thiếu gì, chỉ là hơi hụt hẫng tí ???????? cơ mà nếu nghĩ lại đây cũng là cái kết có logic, còn logic thế nào tuỳ mỗi người mỗi ý, đọc truyện đi là biết à!!! Còn có 2 cp phụ mà mị cũng rất hóng: cp Trác Kỳ Bảo (thụ) với Tư Kỳ(công) .( cp này thì phải nói là mần nhau mẹ rồi. Lúc đầu anh còn đạp lên mông em, sau khi mần nhau xong bị Sân Mộc chọc em thì anh mặt dày nhận vợ mợ luôn rồi) Cp Long Vũ (công) với Mễ Phi (thụ) ( cp này thì cũng hổng có nhiều tình tiết thân mật dạng anh anh em em gì, mà là em hay núp sau anh, còn anh hay lo lắng cho em vậy). ( cơ mà tui phân dị thôi chứ trong chính văn hổng ai biết ai công hay thụ đâu ???? lỡ tác giả gu lạ cho em Mễ Phi loi choi làm công thì tui ngã ngửa. Vì dù gì có tình tiết bảo hai người là hôn ước giả( tức là người có hôn ước) thôi ????????‍♀️????????‍♀️. Chứ có nói ai là chồng còn ai là chồng của chồng đâu !!! NÓI CHUNG TÓM GỌN LẠI LÀ NÊN XEM!!!!! ***   Lảm nhảm: Sân Mộc ở mạt thế là tang thi hoàng, là chúa tể của đàn tang thi ấy, cậu ngủ 1 giấc thế mà vừa mở mắt tỉnh dậy đã là vạn năm sau cmnr. Sân Mộc chỉ còn nhớ đứt quãng một vài kí ức thôi chứ không nhớ hết. Cậu ở địa cầu hoang vu không một bóng người chỉ có đàn tang thi, cậu đi loanh quanh thì gặp Viên Úc Thần và cấp dưới đang đánh nhau với tang thi, Viên Úc Thần bị thương nặng, vì anh là nhân loại đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi tỉnh dậy cộng thêm cậu thích hơi thở, giọng nói của anh nên cậu quyết định cứu anh (mê trai ấy mà ==). Viên Úc Thần bị thương vô cùng nặng, dị năng bị hủy, nếu không cứu kịp thì sẽ chết, cậu cắn răng đem viên tinh hạch yêu quý mà cậu dành lấy được lúc trước cho Viên Úc Thần ăn, và quyết định coi anh như sủng vật của mình. Sân Mộc nói không cho phép Viên Úc Thần rời bỏ cậu vì anh là (sủng vật) của cậu, Viên Úc Thần thì nghĩ là sân mộc muốn lấy mình nên hứa là sẽ cưới cậu để báo ơn. Viên Úc Thần là người của tinh cầu khác, anh là nguyên soái của một binh đoàn, sau một thời gian thì có phi hành khí đến đón anh về, Viên Úc Thần dẫn Sân Mộc về tinh cầu của mình luôn, Sân Mộc cũng không muốn ở lại địa cầu không một bóng người này nên đồng ý đi theo anh và cố gắng che dấu thân phận tang thi của mình. Viên Úc Thần nói với gia đình và cấp dưới thân phận của cậu là nguyên soái phu nhân là vị hôn phu của anh, chỉ cưới Sân Mộc không cưới ai cả. Sau đó Sân Mộc vào học ở trường quân sự, cậu mạnh lắm với thông minh nữa nên không ai ăn hiếp được cậu, còn làm trùm trường luôn ấy bảo kê cho cả trường. Sân Mộc phân vân có nên trị thương cho Viên Úc Thần không, vì cậu nghĩ rằng nếu anh hồi phục rồi sẽ không cần cậu nữa, sẽ bỏ đi, cậu lại phải mất công đi tìm sủng vật khác, đắn đo suy nghĩ lắm nhưng cậu vẫn đồng ý chữa trị cho Viên Úc Thần, chữa trị cho anh rất tiêu tốn năng lực nên Sân Mộc đã hấp thụ hết tinh hạch mà vẫn không đủ dùng, cạn kiệt sức lực cậu biến về nguyên dạng tang thi, sợ bị phát hiện nên sau khi trị thương thành công cho Viên Úc Thần thì cậu bỏ trốn. Viên Úc Thần tìm được Sân Mộc nhưng cậu không chịu về, cậu thẳng thắn thừa nhận thân phận tang thi với Viên Úc Thần, anh có chút giật mình nhưng cũng chấp nhận rồi thổ lộ với cậu luôn. Sân Mộc thì hết cmn hồn, đó giờ cậu không nghĩ giữa 2 người là tình yêu, mãi đến khi anh thổ lộ cậu mới phát hiện mình cũng có tình cảm với anh, cuối cùng thì cũng theo anh về. Thật ra Sân Mộc không quá tin tưởng viên úc thần, cậu đã từng bị nhân loại hãm hại nên mang nỗi hận thù, nhân loại ích kỉ, ngu xuẩn, không có lương tâm, cậu luôn nghĩ có một ngày nào đó cậu và Viên Úc Thần sẽ phải đối đầu với nhau. Sân Mộc đáng yêu lắm, vì cậu là tang thi nên có chút ngây ngốc, đáng yêu, hơi chậm tiêu xíu thôi thế nhưng đừng nhầm, cậu mạnh cực kỳ mặc dù đã ngủ sau vạn năm và công lực chưa khôi phục hoàn toàn. Sân Mộc mang nỗi hận với nhân loại ngu ngốc ích kỉ, những người đã từng tiếp xúc với Sân Mộc đều nhận xét cậu là một người cực kỳ tàn nhẫn và khát máu, tính cách cực kỳ không tốt, trong suy nghĩ của cậu thì chỉ có bạo lực và giết chóc thế nên không ai dám đắc tội với sân mộc. Viên Úc Thần thì trầm ổn, ngầu cực, mạnh mẽ, đối với Sân Mộc thì rất ôn nhu, dịu dàng và càng ngày càng yêu thích cậu, rất thương Sân Mộc, bảo vệ cậu mặc dù biết cậu rất mạnh. Theo như Sân Mộc nói thì Viên Úc Thần như là một "đứa trẻ", một ngày nào đó sẽ bị chính tín ngưỡng của mình làm cho thất vọng tột cùng. Truyện ngọt ngào lắm luôn, ngược ở những chương cuối ????. Càng về sau sẽ giải thích lý do tại sao tên truyện là "trọng sinh", về thân phận tang thi của Sân Mộc, về Viên Úc Thần, về những người bạn xung quanh Sân Mộc. Sau đó có xuất hiện 3 người là người của địa cầu xưa giống như sân mộc, tiếp cận cậu với mục đích muốn cậu mang theo họ về địa cầu. Gần cuối thân phận tang thi của Sân Mộc sẽ bị bại lộ, cậu không muốn liên lụy đến Viên Úc Thần nên cắn răng đả thương anh, nói không yêu anh, sau đó bỏ trốn, lại dùng hết công lực của cậu để đánh nhau với những người địa cầu xưa mang ý xấu, cậu dùng sức lực cuối cùng để lấy tinh hạch trong đầu mình ra tặng cho Viên Úc Thần, sau đó bỏ mạng ???? Viên Úc Thần dùng công lực của mình chữa trị tinh hạch cho Sân Mộc, anh muốn cứu sống cậu, cuối cùng Sân Mộc thì sống còn Viên Úc Thần thì lại chết ???? Sân Mộc phát điên lên sau đó tiêu diệt kẻ thù, cậu dùng dị năng của mình quay ngược thời gian, nhưng lỡ tay quay về ngàn năm trước. Sân Mộc tỉnh dậy trong băng và đợi ngàn năm sau để được gặp lại Viên Úc Thần, sau đó hai người làm lính đánh thuê đi qua khắp các tinh cầu. Truyện này rất hay thế nhưng ở những chương cuối, tác giả vội kết thúc quá hay sao đấy vẫn chưa giải thích được lý do tại sao Sân Mộc dùng quay ngược thời gian mọi người đều quên mất sự tồn tại của cậu nhưng chỉ có Viên Úc Thần nhớ, nói chung là kết khá ổn chỉ là tình tiết quá nhanh. Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Nguyên Soái Phu Nhân Là Tang Thi của tác giả Diễm Quỷ Thất Nương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! - Hạ Tử Lam
Lần đầu nàng gặp hắn, hắn nói: "Tiểu mỹ nhân nàng là bị mê hoặc bởi dung mạo anh tuấn tuyệt sắc của ta nên mới đến đây xem trộm ta tắm sao?" nàng đen mặt, "Ngươi có thể vô sỉ hơn được không?" Lần thứ hai nàng gặp hắn, hắn nói: "Tiểu mỹ nhân, nàng đã nhìn hết thảy thân thể ta rồi có phải nàng nên chịu trách nhiệm không?" nàng cau mày "Đào hoa ngươi vô số đi mà tìm mấy nàng ấy...ngươi có thể mặt dày hơn được không?" Lần thứ ba nàng gặp hắn "Ngươi có hai con đường một là chết hai là theo ta" má ơi nàng đắc tội với ai thế này, chỉ  'lỡ' nhìn hắn tắm một cái thôi mà [.....] Đôi khi chỉ khi mất một ai đó mới biết họ quan trọng đến mức nào... *** "Đây là cái thứ gì?" Khanh Khanh lật qua lật lại y phục trên bàn cau mày hỏi. Tô Yên bảo nữ thuộc hạ trong Dạ Nguyệt mang theo vài cái rương nhỏ đặt trong phòng nàng, Tô Yên nghe nàng hỏi cũng chỉ cười Khanh Khanh lại gần mấy cái rương nhỏ mở ra xem, bên trong rương là một số vòng vàng dây bạc, châu báo trâm cài, mấy rương kia là y phục đủ sắc màu cùng phấn son "Đại tẩu, người đem những thứ này đến để làm gì? Tẩu là tranh chấp với đại ca nên di cư sang đây?" Tô Yên phì cười "Những thứ này đều là của muội" "Của muội?" khuôn mặt nàng có chút méo mó "Có cần phải bảy sắc cầu vòng, bánh bèo thục nữ thế này không?". Tô Yên gõ trán nàng một cái "Cái gì mà bánh bèo, muội y như ngày trước dùng từ ngữ quái lạ" "Muội nhìn xem bộ y phục này thế nào?" Tô Yên chỉ vào huyết y đỏ tươi được treo trên gỗ móc y phục. Khanh Khanh lắc đầu "Quá đỏ, quá chói rồi". Tô Yên chỉ vào bộ y phục màu vàng nhạt bên cạnh "Cái này thì sao? Không quá chói chứ, rất thanh tao, hợp với muội" Khanh Khanh tặc lưỡi "Yếu đuối, thục nữ quá rồi!" ../ Mời các bạn đón đọc Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời! của tác giả Hạ Tử Lam.
Tiểu Nam Phong - Cửu Nguyệt Hi
Tiểu nam phong là truyện thứ hai trong hệ liệt Thập tự của Cửu Nguyệt Hi. Cũng giống như Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, Tiểu nam phong là một câu chuyện phác họa lại một cuộc sống thực tế tưởng chừng như rất bình thường nhưng lại vô cùng rùng rợn, về cái nhìn định kiến tiêu cực của xã hội đối với một người phụ nữ và lòng ghen ghét đố kỵ mà chính những người phụ nữ dành cho nhau. “Thế giới này điên cuồng, thối rữa, không có nhân tính, nhưng em lại thanh khiết, dịu dàng, không nhiễm chút bụi trần.” Bối cảnh của câu chuyện là ở một thị trấn nhỏ bé ven núi giáp biển, quê mùa và lạc hậu, cách xa nơi thành thị, cách xa với ánh sáng văn minh. Ở đây có những con người theo lý thuyết thì đáng ra phải nên là linh hồn thuần phác, chân chất, vậy nhưng không, họ tầm thường, nhỏ mọn, xấu xí, và coi sự xấu xí của mình là lẽ đương nhiên. Họ không hề ý thức được sự xấu xí của mình, lại tự cho mình là thước đo của cuộc sống mà tự o bế, tự dìm nghỉm, tự nhúng chàm lẫn nhau. Bởi vậy mà khi nhìn thấy một cá nhân xuất sắc, thoát tục, vượt ra khỏi thước đo bình thường của họ, họ liền tìm mọi cách chà đạp lên nó, vấy bẩn nó, đem sự khinh thường ngụy trang cho thói tự ti hèn kém mà chỉ trích nó. Nơi đó giống như một bức tranh vẽ một đáy giếng tăm tối lố nhố những con ễnh ương thấp bé to mồm hằng ngày chỉ biết đến khoảng trời hạn hẹp mà coi trời bằng vung. Trong bức tranh ấy có một con cá vàng xinh đẹp tên là Nam Nhã. Nam Nhã, người cũng những tên. Dường như Cửu Nguyệt Hi đã đem tất cả những phẩm chất tinh tế và nữ tính nhất của một người con gái dành tặng cho Nam Nhã. Xuyên suốt toàn bộ tác phẩm, nàng luôn xuất hiện trong những bộ xường xám duyên dáng, với dáng hình uyển chuyển, vừa mong manh dịu dàng lại vừa quyến rũ đến nao lòng, làm người ta không thể không liên tưởng đến bốn chữ: tuyệt đại tao nhã. Nam Nhã đại diện cho những tinh hoa thuần túy nhất của con người, một vẻ đẹp mà có thể ai cũng thấy được, nhưng không phải ai cũng cảm được. Mà ở nơi thị trấn nhỏ bé ấy, cái đẹp này lại đang bị những tâm hồn trần tục tầm thường ức hiếp. Vì đẹp nên bị ức hiếp. Đàn ông ức hiếp Nam Nhã bằng những đôi mắt thô bỉ ngập tràn dục vọng bẩn thỉu, mà phụ nữ thì ức hiếp nàng với những cái bụng nhỏ nhen chua loét mùi men ủ từ thói ganh tị và tự ti. Nhưng nào có hề gì, Nam Nhã chẳng màng để ý đến thế giới tanh tưởi xung quanh mình. Thái độ của nàng giống như một câu nói: People who talks behind my back will be always behind my back – Những kẻ nói xấu sau lưng tôi sẽ mãi mãi chỉ đứng sau lưng tôi. Nàng vẫn đẹp, vẫn thanh cao, vẫn là con cá vàng kiêu hãnh chẳng vì phải sống với đàn ếch mà thôi rạng ngời. Chẳng ai có thể vấy bẩn được Nam Nhã ngoại trừ chính nàng. Nhưng Nam Nhã chẳng hề cô đơn trong cái giếng ấy, bên cạnh nàng còn có Chu Lạc. Chu Lạc rất yêu Nam Nhã. Tình yêu của cậu là sự hòa lẫn giữa sự rung động sâu sắc trước vẻ đẹp thuần túy, lòng thấu hiểu giữa những tâm hồn đồng điệu, sự xót thương cho một linh hồn thanh khiết bị vây hãm trong đám đông hèn mọn và chấp niệm trung thành tuyệt đối dâng hiến cho tín ngưỡng tôn thờ cái đẹp chân chính. Cậu yêu nàng, yêu đến bất chấp, bất chấp tuổi tác, bất chấp hoàn cảnh, bất chấp con mắt ti tiện của thói đời. Đó là đặc tính của những cá nhân xuất sắc, họ độc lập và tìm kiếm, yêu mến, tôn trọng những cá nhân xuất sắc độc lập khác, chẳng cần phải để tâm đến lời đố kỵ miệt thị của những đám đông bầy đàn. Chu Lạc đã dành tặng cho Nam Nhã tình yêu đơn thuần nhất, kiên cường nhất của mình, giúp đỡ nàng, bao dung nàng, bảo vệ nàng, cố gắng vì nàng, khiến trái tim vì hoàn cảnh mà sắt đá của nàng phải cảm động vì mình. Nam Nhã là động lực của Chu Lạc, mà Chu Lạc cũng là động lực của Nam Nhã. Khi đọc truyện sẽ có cảm tưởng như chỉ có mình Chu Lạc nỗ lực cho cả hai vậy, bản thân Chu Lạc cũng nguyện ý đi một nghìn bước đến với Nam Nhã mà không cần nàng phải bước một bước nào về phía mình. Chuyện này sẽ khiến người đọc không nhịn được mà có chút cảm thấy Nam Nhã hơi ích kỷ. Nhưng đến cuối truyện, chúng ta đều sẽ nhận ra rằng sự thật là Nam Nhã cũng có cố gắng vì Chu Lạc, muộn hơn cậu, nhưng không hề chậm trễ. Như đã nói, chẳng ai có thể vấy bẩn Nam Nhã trừ chính nàng. Nàng cũng giống như Trần Niệm trong Thời niên thiếu tươi đẹp ấy, vì chán ghét cùng cực môi trường sống mà nảy sinh ác niệm, tự khuấy đục mình. Nhưng bởi có Chu Lạc, có tình yêu đầy vị tha của Chu Lạc mà nàng đã tự nguyện thanh lọc mình, lau đi vết nhơ trên tay mình, để một lần nữa quay lại với cái đẹp thuần khiết, để ở bên cậu. Tình yêu của hai người đẹp như vậy bởi trong họ luôn có lòng hướng thiện, tự mình hướng thiện và vì nhau mà hướng thiện. Đó chính là biểu tượng của chân – thiện – mỹ, tinh thần chủ đạo của hệ liệt Thập tự, là tính nhân văn cao đẹp mà Cửu Nguyệt Hi muốn thể hiện. Về mặt hình ảnh mà nói, Tiểu nam phong là câu chuyện có tính lãng mạn nhất trong số tất cả các truyện của Cửu Nguyệt Hi. Điều này được thể hiện ở tình tiết Chu Lạc theo đuổi Nam Nhã, mỗi buổi chiều đều đến đọc cho nàng nghe những câu thơ tình đầy tâm ý được cậu chọn lựa, nắn nót chép ra giấy, tặng cho nàng. Tình tiết ngọt ngào trong ngôn tình vốn chẳng thiếu, nhưng có thể đẹp và lãng mạn chạm đến ngưỡng nghệ thuật như hình ảnh này thì cực kỳ hiếm, giống như một hình ảnh biểu tượng trong một tác phẩm kinh điển vậy. Nó giúp cho truyện không chỉ mang tính nhân văn sâu sắc mà còn thắm đượm màu sắc nghệ thuật nữa. Kết lại, qua bộ truyện này, một lần nữa, Cửu Nguyệt Hi đã chứng minh thái độ nghiêm túc vươn đến những giá trị thực thụ trong văn chương của bản thân. Tấm lòng này của chị cũng thực đáng để trân trọng. Tiểu nam phong, cũng giống như những bộ truyện khác cùng tác giả, là một câu chuyện đáng đọc và đáng suy ngẫm. ----------------------- Thập Tự Hệ Liệt gồm có: Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy Tiểu Nam Phong *** Chu Lạc từng cho rằng mình sẽ chết, khi cậu dõi mắt nhìn theo chiếc xe chở Nam Nhã đi xa, trái tim cậu tan nát, cậu ngã xuống, thấy núi non vẫn phủ một màu xanh biếc và bầu trời vẫn cao vời vợi. Lúc tỉnh lại còn ngửi được mùi thuốc khử trùng, cậu biết mình đang ở trong bệnh viện, cậu mở mắt ra hi vọng có thể nhìn thấy Nam Nhã, dù chỉ là vẻ mặt tuyệt tình của cô cũng được. Nhưng không có. Rất nhiều người vây quanh giường bệnh, nhưng không có Nam Nhã. Sau tám năm, cô chưa từng xuất hiện trước mặt cậu lần nào, cứ như cô chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Cửa tiệm sườn xám trong thị trấn Thanh Thủy cũng biến mất. Mặt bằng cửa tiệm đó nhanh chóng được một chủ cửa hàng văn phòng phẩm sang lại và thay thế. Ông bà Chu nhờ vả họ hàng, tài xế và Trần Quân đừng để lộ chuyện Chu Lạc và Nam Nhã ra ngoài, bọn họ không thể xóa bỏ Nam Nhã đi nên rất sợ Chu Lạc bị nghi ngờ tạo chứng cứ giả. Không ai nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương cậu thiếu niên ấy. Bí mật này đã được chôn vùi. Sau khi Nam Nhã biến mất, trên trấn lại nổi lên tin đồn, nói cô bỏ nhà đi theo tay đại gia nào đó, nhưng tin đồn chỉ được vài tháng thì chẳng ai còn buồn nhắc đến nữa. Chu Lạc không quay về thị trấn Thanh Thủy, cậu không thể chịu đựng được cảm giác cô độc trong phần mộ của chính mình. Hình như cậu là một người ngoại tộc, sống trên mảnh đất thân quen, khắp nơi đều là hình bóng của cô, nhưng không còn ai nhớ đến cô, không một ai. Chỉ có cậu. Vẫn còn canh chừng cái thị trấn nhỏ không chút đổi thay bị niêm phong tận sâu trong trí nhớ. Cảnh còn người mất, đây là sự tàn nhẫn đến mức nào? Tất cả mọi thứ năm đó vẫn còn, chỉ có cô là không. Nhiều năm như vậy, cậu vẫn phòng không chiếc bóng. Cô có bao nhiêu tuyệt tình, mới một chút tin tức cũng không cho cậu biết? Cậu nhớ cô đến phát điên lên, nhớ đến mức thù hận, trong trái tim cô có lẽ cậu không hề quan trọng chút nào nên mới một đi không trở lại. Cậu suy nghĩ rất nhiều, cớ sao cô phải đi. Cậu đã đưa ra rất nhiều lí do, phải chăng vì cậu đã vạch trần sự thật khiến cô mất đi cảm giác an toàn, hay vì Lâm Quế Hương chỉ trích khiến cô cảm thấy hổ thẹn? Hoặc có lẽ cô không tin cậu vẫn còn yêu cô tha thiết, cô cho rằng cậu chỉ thích cô như những gì người lớn hay nói, đó là rung động nhất thời, chỉ là ảo giác mà thôi, cho nên cô mới bỏ trốn khỏi cậu, cô chỉ đang khảo nghiệm cậu mà thôi. Nhưng cậu đã chứng minh rồi, chứng minh suốt tám năm qua, nhưng cô không một lần quay về nghiệm thu thành quả. Cô đã quên cậu rồi sao? ... Mời các bạn đón đọc Tiểu Nam Phong của tác giả Cửu Nguyệt Hi.
Thời Niên Thiếu Tươi Đẹp Ấy - Cửu Nguyệt Hi
Tôi không phải là một người dễ xúc động. Kể từ khi biết đọc đến nay, tôi đã đọc không biết bao nhiêu là sách truyện, đông tây kim cổ gì cũng đọc cả, nhưng chưa bao giờ khóc vì một câu chuyện nào hết. Cho đến khi đọc Thời niên thiếu của tươi đẹp ấy. Cũng không phải bù lu bù loa gì, chỉ nhỏ vài giọt nước mắt thôi, nhưng đối với tôi, đó vẫn là một kỷ niệm cực kỳ sâu sắc ghi dấu trong cuộc đời đọc sách của tôi. Thời niên thiếu tươi đẹp ấy là một câu chuyện giống như một sợi dây buộc lấy trái tim người đọc vậy. Ban đầu sợi dây này chỉ hờ hững buộc lỏng thôi, nhưng người ta vẫn lờ mờ cảm nhận được nó khiến con tim phải thấp thỏm mà run lên nhè nhẹ. Càng đọc về sau, qua mỗi chương, nút buộc lại càng thắt sâu thêm, để rồi cuối cùng thít chặt vào tim khiến người ta nghẹt thở, đau lòng khôn nguôi. Tôi không hay đọc truyện thể loại thanh xuân vườn trường. Đa số những truyện thể loại này đều có chung một cảm giác là nuối tiếc tuổi xuân tươi đẹp đã qua, nhưng với Thời niên thiếu tươi đẹp ấy thì khác, nó đem lại cho người đọc một cái thở phào như được giải thoát: cuối cùng thì cái quãng thời gian tệ hại này cũng qua rồi. Bởi vậy mà tôi tìm thấy sự đồng cảm khi đọc truyện này. Đừng vội thương hại tôi, tôi không giống Trần Niệm, chưa bao giờ bị bắt nạt ở trường cả. Nhưng ngay từ năm đầu tiên học cấp ba, tôi đã nhận ra môi trường trường học chính là một xã hội thu nhỏ, tốt đẹp có, nhưng xấu bẩn cũng đầy rẫy, đủ loại mặt người. Tôi đã tận mắt chứng kiến hai cô bạn của mình bị cả lớp tẩy chay, đùa cợt, bịa đặt nói xấu, chứng kiến lớp trưởng bày mưu tính kế vu khống cho một trong hai cô bạn đó tội ăn cắp, chứng kiến một cô bạn khác bị học sinh ngoài trường dọa đánh chỉ vì có quan hệ nhắn tin qua lại thân thiết với một cậu hot boy trường bên, rồi sau đó chuyện vỡ lở ra cậu bạn ảo lòi và vụ dọa đánh đó là một kế hoạch cợt nhả dìm hàng của một (nhóm) con gái cùng lớp có “thâm thù đại hận” với bạn tôi. Lại được cả giáo viên chủ nhiệm vô tâm tắc trách, thiên vị cán bộ lớp và đám học sinh nổi bật nữa. Tôi đã chứng kiến tất cả những điều ấy (nếu không phải có chút bản lĩnh riêng chắc bản thân tôi cũng bị tẩy chay ra trò), vậy nên tôi căm ghét trường học kinh khủng, đến mức mà cuối cấp, buổi chụp kỷ yếu tôi cũng không thèm đến (và vì thế mà sau đó nhận được một đống lời châm chỉa sau lưng). Cửu Nguyệt Hi đã khắc họa rất chi tiết xã hội thu nhỏ ấy, về lũ bắt nạt – những kẻ săn mồi và những đứa trẻ yếu đuối, khiếm khuyết – con mồi yêu thích của chúng, về sự thờ ơ, hiếu kỳ của đám đông hèn hạ, về sự cứng nhắc vô cảm của pháp luật đối với trẻ vị thành niên. Tất cả đã tạo nên cho câu chuyện một bầu không khí u ám, khó thở, vừa lạnh lùng lại vừa châm chọc, càng về sau lại càng đậm, giống như một môi trường bị rút cạn dần ôxy vậy. Đó là cuộc sống của Trần Niệm, cũng như là cuộc sống của rất nhiều những đứa trẻ nạn nhân của bạo lực học đường. Trong không gian tăm tối giam giữ Trần Niệm ấy, Bắc Dã đã xuất hiện, một bàn tay thô ráp mà dịu dàng, thắp lên ngọn lửa soi sáng tâm hồn đang run rẩy của cô bé. “Là ai dịu dàng, cẩn thận, lặng lẽ thắp lên ngọn đèn trong lòng ai như thế.” Trần Niệm và Bắc Dã dường như là hai con người đến từ hai thế giới đối lập nhau: Trần Niệm – con gái nhà lành, học sinh giỏi, xinh xắn, ngoan hiền, tương lai xán lạn; Bắc Dã – mẹ là gái điếm, bố là tội phạm cưỡng hiếp, thành phần cá biệt trong trường nghề, đầu gấu, bất hảo, tương lai mờ mịt. Những tưởng giữa hai đứa trẻ chẳng có sự tương đồng nào, nhưng không, cuộc sống của hai cô cậu đã giao nhau ở cùng một điểm: cô đơn. Họ đều là những đứa trẻ cô đơn. Mối quan hệ cộng sinh khăng khít giữa Bắc Dã và Trần Niệm bắt đầu từ một giây phút “lo chuyện bao đồng” của Trần Niệm. Cô gái nhỏ tưởng chừng như yếu đuối và nhút nhát ấy khi nhìn thấy cậu nam sinh bị đánh hội đồng đã không hề bàng quan làm ngơ mà lén lút định báo cảnh sát, để rồi bị liên lụy, bị bọn đầu gấu cướp sạch tiền, lại bị ép hôn cậu. Hành động đó của cô đã khiến Bắc Dã ghi nhớ. Ai nói cứ thành phần cá biệt là nhân cách thối tha? Cùng là đầu gấu học đường nhưng Bắc Dã không hề chế giễu tật nói lắp của Trần Niệm. Cậu trả tiền cho cô, đi theo bảo vệ cô, giúp đỡ cô không bị bắt nạt, kiên nhẫn chữa tật nói lắp cho cô, ở bên cạnh chậm rãi cổ vũ, vỗ về cô. Bản thân cậu cũng trầy trật vết thương nhưng cậu vẫn che chở cho cô. Khi trong cơn khủng hoảng nặng nề nhất của tuổi niên thiếu, khi mất lòng tin vào cảnh sát, vào pháp luật, vào “chính nghĩa”, khi chính mẹ ruột cũng vì bận rộn mà chẳng đoái hoài gì đến, Trần Niệm đã lựa chọn Bắc Dã, nương tựa vào cậu, tin tưởng cậu. Tôi thích Trần Niệm, cũng thích Bắc Dã, thích cách họ vượt qua chông gai bảo toàn lòng hướng thiện, thích mối tình chân thành thuần lương của họ. Bắc Dã đã khơi dậy trong lòng Trần Niệm một sự kiên định, quật cường. Kẻ bất hảo bị xã hội coi thường lại chính là người cứu rỗi cô gái tốt đẹp mà xã hội không buồn màng đến. Trong cái thành phố lạnh lẽo ấy, chỉ họ mới hiểu được nhau, một mối tình vừa yên ả lặng lẽ vừa bền chặt sâu đậm. Không khoa trương, không nhiều lời, nắm chặt tay nhau đi qua bão tố. Một mối tình khiến người khác phải rung động, vừa đau lòng lại vừa thấy ngọt ngào. Bắc Dã không phải một nam chính tiêu chuẩn: khi cô gặp nạn cậu đã không đến kịp. Nhưng không vì điều đó mà Trần Niệm mất lòng tin vào cậu. Phải tin tưởng nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cô bé khi vướng vào án mạng đã chọn gọi cho một cậu thiếu niên chứ không phải là cảnh sát? Phải yêu nhiều đến thế nào mới có thể khiến một cậu thiếu niên cắn chặt răng vơ hết tội nghiệt vào mình để kéo dài thời gian cho cô thiếu nữ được thi tốt nghiệp? Cao trào cuối truyện thật sự đã bóp nghẹt tim phổi người đọc, ám ảnh lấy trí óc người ta. Sự che chở của Bắc Dã dành cho Trần Niệm, sự tin tưởng của Trần Niệm dành cho Bắc Dã, sự thấu hiểu lẫn nhau của cả hai người khiến người ta phải cảm động, và càng cảm động hơn khi đó mới chỉ là hai cô cậu thiếu niên mười bảy tuổi! Những đứa trẻ thiếu thốn khiếm khuyết, bởi vì có nhau mà vẹn tròn. Thời niên thiếu đau thương của hai người, bởi vì có nhau mà trở nên tươi đẹp. Để đến cuối cùng, chúng ta đều sẽ không nhịn được mà cảm thán: “Thật may là họ có nhau!”. Bên cạnh hai nhân vật chính, nhân vật nam phụ Trịnh Dịch. Giữa xã hội thật giả lẫn lộn, đầy rẫy bất công ấy, anh là đại diện hiếm hoi của chính nghĩa thực thụ, một đốm lửa nhỏ nhoi mà mạnh mẽ giữ cho ánh sáng chân lý không bị dập tắt. Nhờ có anh không ngừng nỗ lực mà sự thật mới được phơi bày. Đó vốn nên là hình tượng của pháp luật, của cảnh sát. Qua đi hết cả những cao trào đau đớn ấy, điều thực sự khiến tôi phải rơi nước mắt lại là ở ngoại truyện, ở lá thư mà Trần Niệm gửi cảnh sát Trịnh. Sau này Cửu Nguyệt Hi đã bỏ ngoại truyện đó đi với lý do không phù hợp với tính cách nhân vật, tôi cũng không hiểu tại sao chị lại cảm thấy như vậy. Tôi thì cho rằng ngoại truyện này là một cú chốt đẹp và rất đi vào lòng người của truyện. Bởi sau tất cả, nó đã khẳng định vẻ đẹp thiện lương, giàu lòng vị tha của các nhân vật, tính nhân văn của cả câu chuyện, khiến người ta nhớ mãi không quên. [ Trần Niệm à, anh thường nghĩ, anh rất muốn biết hiện giờ em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Nếu vẫn vậy, anh cảm kích vô cùng. Trịnh Dịch —— Trong một lá thư anh hỏi em còn tin tưởng hay không? Tin tưởng chân, thiện, mỹ; tin tưởng vào việc “tin tưởng” bản thân. Cảnh sát Trịnh, chỉ vì có Bắc Dã, em vẫn tin tưởng. Trần Niệm ]
Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng - Diệp Lạc Vô Tâm
Sinh nhật lần thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình yêu sét đánh tại Bule Pub. Anh chàng lạ mắt trông cao quý và hấp dẫn đã thu hút ánh nhìn và trái tim cô bé mới lớn. Rồi khi nhìn chàng trai xa lạ kia khoác vai người đẹp rời đi, “mối tình đầu thơ ngây” của cô bỗng tan thành mây khói. Năm cô 22 tuổi, bố mẹ cô sắp xếp một cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm, anh chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia, hai nhà đã có hẹn ước với nhau từ nhỏ. Nhưng vì nghe nói anh ta là một “hoa hoa công tử”, thay người yêu còn nhanh hơn cả thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt đã lén trốn đi mất. Cô rất ghét loại người như anh ta. Rời khỏi quán trà, cô vô tình đụng phải Ivan, anh chàng đẹp trai cô tình cờ gặp trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Và trong lúc “nguy cấp”, cô đã lên xe anh ta để chạy trốn khỏi cuộc gặp không mong muốn. Tiếp xúc nhiều với Ivan, cô mới hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn ung dung, tươi cười kia là một người hết lòng vì bạn bè, một con người quyết đoán trong công việc đầy áp lực và hơn hết là một trái tim si tình trong tình yêu. Dần dần cô có cảm tình rồi rung động trước Ivan, quyết định cho anh cơ hội để có thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng định mệnh thật trớ trêu khi đến sinh nhật lần thứ 23, Tiểu Úc phát hiện tên hoa hoa công tử Âu Dương Y Phàm và Ivan hóa ra chỉ là một người… Trong truyện “Sự dịu dàng khó cưỡng”, độc giả còn gặp lại nhân vật Lăng Lăng - bạn cùng phòng của Quan Tiểu Úc và Giáo sư Dương Lam Hàng - anh họ của Âu Dương Y Phàm trong “Mãi mãi là bao xa” và câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ; anh chàng Lâm Quân Dật trong “Chân trời góc bể”. *** Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả ngôn tình Trung Quốc được các độc giả trên các trang mạng văn học yêu thích. Cô được biết đến qua những truyện ngôn tình nổi tiếng như Ngủ cùng sói, Hôn sói, Chân trời góc bể, Mãi mãi là bao xa, Gió đem ký ức thổi thành những cánh hoa... Sự dịu dàng khó cưỡng là tác phẩm mới nhất của cô. Sinh nhật thứ 14, Quan Tiểu Úc gặp tình yêu sét đánh tại Bule Pub. Mối tình đầu thơ ngây của cô bỗng tan thành mây khói khi chàng trai xa lạ khoác vai người đẹp rời đi. Năm 22 tuổi, bố mẹ cô sắp xếp một cuộc gặp mặt với Âu Dương Y Phàm. Anh chàng nổi tiếng đẹp trai, giỏi giang, con nhà gia thế. Hai nhà có hẹn ước với nhau từ nhỏ. Nhưng vì nghe nói anh ta là một hoa hoa công tử, thay người yêu nhanh hơn thay áo, Quan Tiểu Úc chưa kịp gặp mặt đã lén trốn đi mất. Cô rất ghét loại người như anh ta.   Rời khỏi quán trà, cô vô tình đụng phải một người và trong lúc nguy cấp, cô đã lên xe anh ta để chạy trốn khỏi cuộc xem mắt không mong muốn. Người đàn ông đó có tên tiếng anh là Ivan. Tiếp xúc nhiều với anh, cô hiểu đằng sau khuôn mặt bất cần đời, luôn tươi cười kia là một người hết lòng vì bạn bè, quyết đoán trong công việc đầy áp lực. Hơn hết, đó là một người đàn ông si tình trong tình yêu. Dần dần Tiểu Úc rung động trước Ivan, quyết định cho anh cơ hội để có thể trở thành bạn trai của cô. Nhưng định mệnh thật trớ trêu khi đúng lúc Tiểu Úc quyết định sẽ mở lòng ra với Ivan thì bí mật của anh cũng bại lộ. Hóa ra Ivan và Âu Dương Y Phàm chỉ là cùng một người… Trong truyện Sự dịu dàng khó cưỡng, độc giả sẽ gặp lại nhân vật Lăng Lăng - bạn cùng phòng của Quan Tiểu Úc và Giáo sư Dương Lam Hàng - anh họ của Âu Dương Y Phàm trong Mãi mãi là bao xa và câu chuyện tình yêu lãng mạn của họ. Mời các bạn đón đọc Sự Dịu Dàng Khó Cưỡng của tác giả Diệp Lạc Vô Tâm.