Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tự Cẩm

Trong kinh thành mọi người đều đồn đại rằng ở trong Khương gia thì Tứ tiểu thư nổi tiếng là một đại tuyệt sắc mỹ nhân. Nhưng đáng tiếc là đáng tiếc lúc nàng xinh đẹp nhất lại bị phủ An quốc công chọn trúng. Không chỉ vậy mà đêm trước khi Khương Tự xuất giá, vị hôn phu cùng nữ nhân khác nhảy sông tự tử... *** Kiếp trước, Khương Tự nàng say mê việc kết hôn vinh hoa phú quý, lại còn làm rạng danh gia tộc, chỉ đơn thuần vui mừng kết bái cùng Quý Sùng Dịch của phủ An Quốc công.  Khi đó nàng còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, cũng không nghĩ đến kết cục thế nào. Mà có ngờ đâu, trước đó hắn đã có người trong lòng, một đêm còn cùng nhau nhảy hồ tự vẫn. Không may thay hắn được cứu nhưng cô gái kia thì hương tiêu ngọc vẫn khiến phu quân của nàng đau xót mãi không thôi, khiến cô gái nhỏ mười lăm tuổi là nàng đang bừng bừng khao khát thanh xuân lại phải chịu cảnh bị chồng ghẻ lạnh. Suốt một năm trời chung sống, dù nàng cũng là hàng tuyệt sắc giai nhân, nhưng hắn cũng nhất quyết không hề chạm qua nàng. Sau đó nhiều chuyện xảy ra, nàng gặp việc không may rồi chết thảm, tưởng chừng cuộc đời thiếu nữ kết thúc ở tuổi mười sáu trăng tròn. Thế nhưng, trời đất xót thương cho nàng làm lại, kiếp này tỉnh dậy đã thanh tĩnh khác thường, quyết lòng thay đổi vận mệnh, làm cho hôn sự này phải bỏ bằng được. Trước tiên, nàng vẫn còn nhớ ngày mà cả kinh thành đồn đại chuyện vị hôn phu của nàng nhảy sông tự vẫn là khi nào. Sau khi sống dậy liền cùng nha hoàn ra ngoài nơi đó đợi, vốn định khi nào cả hai nhảy xuống thì nhấn cho gã chết luôn, thành toàn cả hai. Nhưng rồi nàng vẫn chọn cứu họ. Rốt cuộc, kiếp này người tình nhân ấy của chồng nàng được chính nàng cứu sống, tên là Xảo Nương. Từ đó, vận mệnh đời nàng do chính nàng thay đổi. Tôi thích Khương Tự khi nàng trọng sinh lại, thông minh, có chút mưu toán nhưng sau cùng vẫn là một người tốt bụng, có lòng nhân từ. Vì hiểu rõ gia đình mình nên kiếp này nàng sắp xếp thuận lợi hơn để họ cùng nàng ngăn cản hôn sự này thật khéo léo. Điều thú vị nữa là sau khi trọng sinh, nàng mới nhận ra chân tình của những người thân xung quanh, người mà trước kia nàng tuổi trẻ bồng bột đã sinh lòng chán ghét. Tôi cũng không thấy trong truyện này có những chi tiết thù hận đẫm máu mà nữ chính phải gánh trước khi chết ở kiếp trước (hoặc tác giả không nói tới), khiến họ mê muội tìm cách trọng sinh kiếp này. Tôi không thấy Khương Tự có oán hận gì, cũng có vẻ hiểu rõ sự đời mình là do mình chọn, nên thực hiện mọi chuyện một cách chủ động với một tâm hồn thản nhiên và bản lĩnh. Chương tôi đọc tới vẫn chưa xuất hiện nam chính và mọi chuyện vẫn xoay quanh vấn đề từ hôn của nàng, có vẻ như sau khi trọng sinh nữ chính còn trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn rất nhiều chứ không phải trở nên quằn quại hay độc ác hơn xưa như các nữ chính khác, tôi thích điều đó. *** " Cô nương, đã đến giữa giờ Tuất rồi. " Tỳ nữ A Man đi vào trong phòng, nhấc màn lụa màu xanh mưa trời treo lên móc giá trên giường, nhẹ giọng gọi thiếu nữ nằm nghiêng trên giường. Lúc này đã là đầu hạ, bên ngoài trời vừa mới hoàn toàn tối xuống, bóng đêm mờ ảo bao phủ khuôn mặt của thiếu nữ, mượn ánh nến trên bàn, lờ mờ có thể thấy rõ diện mạo của thiếu nữ trong trướng. Thiếu nữ lông mày như núi xa, mũi ngọc tinh xảo môi anh đào, má đào da tuyết, đúng là một tiểu mỹ nhân đẹp xuất sắc. Thiếu nữ chính là cô nương đứng hàng thứ tư của Đông Bình Bá phủ Khương gia, tên chỉ một chữ Tự . A Man thấy dáng vẻ của Khương Tự, trong lòng liền dâng lên một cơn lửa giận, bất bình thay cho cô nương nhà mình. Vị Tam công tử của An quốc công phủ hẳn là mắt bị mù rồi, bằng vào diện mạo của cô nương tiến cung làm nương nương cũng được, ấy thế mà hắn lại không thấy thích thú cửa hôn sự này, chẳng lẽ cảm thấy cô nương không xứng với hắn ư? Lửa giận của A Man bắt nguồn từ một buổi hội thơ ngày xuân. Hội thơ đó là do một ít danh môn công tử trong kinh tổ chức, đơn giản chính là một ít người trẻ tuổi tụ tập với nhau uống rượu ngâm thơ tìm niềm vui, đến khi rượu đã hơi ngà say, liền có người bắt đầu trêu chọc Tam công tử Quý Sùng Dịch của An Quốc Công phủ, trong ngôn ngữ có phần ghen tị hắn sắp được thành hôn với tiểu mỹ nhân nổi danh trong kinh. Ai ngờ Quý Sùng Dịch mang theo men say tự giễu cười một tiếng, nói câu: " Đẹp thì thế nào , chẳng qua cũng chỉ là một bộ túi da thôi, nữ tử bây giờ lấy phẩm tính ôn nhu lương thiện làm trọng." Vốn là lời say của người trẻ tuổi, nghe một chút cũng liền qua đi, tỉnh rượu rồi tự nhiên như gió thoảng không dấu vết, ai ngờ lời này không biết làm sao lại truyền ra ngoài, Tứ cô nương của Khương gia lập tức trở thành trò cười của mọi người trong lúc uống trà ẩm rượu. Đông Bình Bá phủ vốn căn cơ nông cạn, tước vị chỉ có thể kế tục ba đời, đến thế hệ phụ thân của Khương Tự là Đông Bình Bá đã là ba đời, vì lẽ đó mà huynh trưởng của Khương Tự ngay cả thế tử cũng chưa được xin phong. Nói cách khác, sau trăm năm nữa, Đông Bình Bá phủ sẽ từ trong vòng luẩn quẩn huân quý lui ra ngoài, trở thành người bình thường. Chính là cô nương một nhà như vậy, lại đã đính hôn với An Quốc Công phủ, trước không nói đến cơ duyên trong đó, thì điều này cũng đủ để khiến rất nhiều người nhìn không vừa mắt với Khương Tự trèo cao lên An Quốc Công phủ. Tam công tử Quý Sùng Dịch của An Quốc Công phủ nói nữ tử mỹ mạo không quan trọng, hắn coi trọng tính tình hơn, cái này ngụ ý, còn không phải chính là ghét bỏ Khương Tứ cô nương tính tình không tốt sao? Vô luận Quý Sùng Dịch nói lời này là hữu tâm hay là vô tình, thì lời này vừa truyền ra lập tức khiến Khương Tự mất hết mặt mũi, lại ra ngoài tham gia tụ hội của nhóm quý nữ, liền nghe được một bụng lời đàm tiếu. Khương Tự là một người nóng tính, trở về liền đổ bệnh, vừa bệnh chính là nửa tháng. Khương Tự nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở mắt ra. Đôi mắt của nàng đường cong cực đẹp, đến đuôi mắt hơi nhếch lên, phác hoạ ra nét phong lưu diễm lệ khó mà diễn tả bằng lời. Lúc này hai con ngươi cực đẹp đối diện với A Man, lộ ra ý cười mờ nhạt: " Bày ra dáng vẻ muốn ăn thịt người thế làm gì?" " Nghĩ đến người nào đó có mắt không tròng, nô tỳ liền thấy tức thay cô nương." Ý cười nơi đáy mắt của Khương Tự nhanh chóng mất đi, độ cong khóe miệng lại sâu hơn, thản nhiên nói: " Người đó còn chưa từng gặp ta, không thể nói là có mắt không tròng." " Cô nương, người còn nói đỡ cho hắn nữa! " Nhìn cô nương chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi đã gầy đi một vòng, A Man liền thấy đau lòng cùng không phục. Nửa tháng trước cô nương đi Phó Vĩnh Xương Bá phủ ngắm hoa yến trở về liền khóc lớn một trận, ngay cả vật trang trí Ngọc Tỳ Hưu yêu thích nhất cũng đập vỡ, nhắc đến Tam công tử của An Quốc Công phủ càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao bây giờ lại thay đổi rồi? " Không phải nói đỡ cho hắn, một câu nói say thôi mà". Khương Tự chuyển mắt, nhìn về phía một tỳ nữ khác đứng ở cạnh bình phong A Xảo, phân phó nói, " A Xảo, đi lấy hai bộ y phục mấy ngày trước kêu ngươi làm ra đây đi." Không bao lâu A Xảo nâng đến hai bộ y phục, trong đó một bộ cho A Man, một bộ khác thì hầu hạ Khương Tự mặc vào. A Man vừa mặc bộ y phục lên người vừa căm giận nói: " Một câu lời say mà làm hại cô nương bị người ta chê cười đấy." Đáy mắt Khương Tự ý lạnh sâu hơn, dứt khoát nhắm lại con ngươi, nói khẽ: " Đây được tính là gì?" Nàng bất hạnh cả đời, chính là bắt đầu từ cuộc hôn nhân môn không đăng hộ không đối này. Nhớ khi đó, tuổi trẻ vô tri, nàng là cỡ nào đắc ý vì có thể đính hôn với công tử của An Quốc Công phủ, ai ngờ vị Tam công tử Quý Sùng Dịch đó đã sớm có người trong lòng. Người trong lòng Quý Sùng Dịch là một vị dân nữ. Nàng gả qua rồi sau đó mới dần dần biết được, vị dân nữ đó cơ duyên xảo hợp cứu được Quý Sùng Dịch đi ra ngoài du ngoạn gặp nạn, Quý Sùng Dịch ở trong nhà nữ tử đó dưỡng thương mấy ngày mới được Quốc Công phủ tìm thấy, hai người đã nảy sinh tình cảm, sau đó vẫn luôn vụng trộm qua lại. Mà trong lúc nàng còn tràn ngập khát khao cùng đắc ý với đoạn hôn nhân này, thì Quý Sùng Dịch vì có thể cùng người trong lòng ở bên nhau mà đã rất nhiều lần phản kháng trưởng bối trong nhà. Hôn sự đã gần ngay trước mắt, An Quốc Công phủ đương nhiên không cho phép Quý Sùng Dịch nháo loạn, huống chi hắn muốn cưới chính là nữ tử bình dân ngay cả Khương gia cũng không bằng, Quý Sùng Dịch phản kháng cùng bất mãn tự nhiên không hề có chút tác dụng nào. Khương Tự nghĩ đến câu nói lúc say rượu của Quý Sùng Dịch, liền cảm thấy khi đó mình thật ngu xuẩn, tức giận qua đi lại nhịn không được thay hắn tìm lý do, cho là hắn không để ý thế tục, không phải như những nam tử dung tục chỉ để ý dung mạo của nữ tử, nói câu nói kia chỉ là việc nào ra việc đó thôi. Qua việc nào ra việc đó của hắn, ngay tại đêm nay, tối mười lăm tháng tư năm mười tám Cảnh Minh, vị quý công tử danh môn không để ý thế tục này lại cùng người trong lòng cùng nhau chạy đến ven hồ Mạc Ưu, nhảy hồ tự vẫn. Sau đó Quý Sùng Dịch được cứu lên, người trong lòng của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn. Vì che lấp chuyện này, hôn sự mà bọn họ vốn định vào đầu mùa đông tự nhiên lại tổ chức trước thời hạn mấy tháng, mà từ sau khoảng thời gian nàng lòng tràn đầy vui vẻ gả qua cho đến khi Quý Sùng Dịch ngoài ý muốn bỏ mình, thì trong gần một năm thời gian đó, người nam nhân như ánh trăng sáng này đều chưa từng chạm vào nàng. Rồi sau đó, càng nhiều biến cố xảy ra hơn, cho đến khi nàng chết thảm rồi lại mở mắt ra, về lại năm mười lăm tuổi này. Có thể nói, tất cả mọi bất hạnh của nàng đều bắt đầu từ lúc gả cho Quý Sùng Dịch, mà bây giờ có thể làm lại lần nữa, việc cấp bách của nàng chính là giải quyết cọc hôn sự này, từ đây phân rõ giới hạn với quý Tam công tử không lưu thế tục, với An Quốc Công phủ cao không thể chạm, cả đời không bao giờ qua lại với nhau nữa! Trong khoảnh khắc Khương Tự đã mặc xong y phục rồi ra ngoài, gật đầu với A Man: " A Man, đi thôi." A Man đem tay nải đặt ở trên ghế xách lên. A Xảo do dự một chút, ngăn lại Khương Tự rồi chần chừ nói: " Cô nương, đã trễ thế này, cô nương thật sự muốn đi ra ngoài sao? Chỗ nhị môn đã khóa rồi--" " Không sao, những cái đó đều chuẩn bị xong cả rồi. A Xảo, ngươi trông coi sân viện cho tốt là được." Khương Tự nét mặt kiên quyết. Nếu như có thể, nàng đương nhiên không muốn đêm khuya đi ra ngoài mạo hiểm, nhưng mà hiện giờ trong phủ ngoại trừ hai thiếp thân nha hoàn, thì nàng cũng không tìm thấy người nào có thể tin được để hỗ trợ cả. A Xảo thấy vậy đành phải gật đầu thật mạnh, nói một tiếng " cô nương yên tâm", rồi tránh đường. Khương Tự mang theo A Man lặng lẽ ra khỏi Hải Đường Cư chỗ ở của nàng, mượn trăm hoa tươi tốt che lấp xuyên qua vườn hoa cùng trùng trùng cổng vòm, đi vào nhị môn. " Cô nương -- " A Man nhìn cánh cửa đóng chặt, thấp giọng gọi một tiếng. Mời các bạn đón đọc Tự Cẩm của tác giả Đông Thiên Liễu Diệp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội
Văn án:  Kiếp trước, thái tử chết thảm, họa từ trong nhà mà ra, Tạ Vân vốn không quan tâm ngôi vị hoàng đế, lại bị bức ép cùng người ta tranh đoạt. Không ai nghĩ, thế nhưng hắn lại là người chiến thắng cuối cùng. Trước đêm đăng cơ, Tạ Vân trở về mười năm trước. Hắn năm đó mười sáu tuổi, ngây ngô non nớt, bước đi khó khăn. Hoàng cung rộng lớn như vậy, lại chỉ có một tiểu nha đầu đối tốt với hắn. Kiếp trước, nàng cắt một đoạn tóc đen đem tặng; để báo đáp, hắn đem nàng che chở dưới tay, quyết tâm bảo hộ nàng chu toàn. Đời này, nàng thần trí chưa mất,  thông tuệ cơ linh. Nàng từng bước từng bước một, vô tri vô giác mà công thành đoạt đất, làm hắn tâm thần thất thủ, dạy hắn cúi đầu xưng thần. Tiểu kịch trường: Mười năm trước ---- Tạ Vân (ngồi xổm xuống): A Dung, Tam ca dạy ngươi biết ai là người tốt, ai là người xấu. Mười năm sau ---- Tạ Vân (mỉm cười): A Dung, ngoại trừ ta ra, ai cũng đều là người xấu.   “Bao lần xoay chuyển, cánh hoa buổi sớm nhặt lại đã muộn màng. Tìm tìm kiếm kiếm, một đời mơ màng lại trôi qua. Vẫn nhớ lời thề kiếp trước, muốn nói mà không thốt nên lời…” (*) Kiếp trước, Tạ Vân là Tam hoàng tử đương triều. Mẫu thân chàng bị vu oan hãm hại sủng phi mà phụ hoàng yêu mến nên bị biếm vào lãnh cung, còn chàng trở thành nhi tử bị vứt bỏ. Mỗi bước đi của chàng lúc ấy, chính là những bước đầy cô độc duy nan. Hoàng cung nguy nga rộng lớn như vậy, lại không có chỗ dành cho chàng, khắp nơi chỉ tràn ngập toan tính và âm mưu tranh giành quyền thế. Chàng dù không muốn tranh đoạt, lại bị cuốn vào vòng xoáy ngai vị. Cuối cùng, trở thành đế vương, người người ngưỡng mộ.  Nhưng trước đêm chàng đăng cơ thì bỗng nhiên được quay về hơn mười năm trước, khi chàng mới 16 tuổi. Một đời lặp lại, vốn là thiên ý trêu ngươi hay chàng vẫn còn vướng bận và chưa trả hết duyên nợ cho một người. Còn nhớ trong những năm tháng ấy, một hoàng tử bị vứt bỏ như chàng luôn chịu biết bao nhiêu khinh thường và chán ghét của mọi người xung quanh. Hoàng cung xa hoa lại lạnh giá, lòng người thăm thẳm lại mưu toan. Chỉ duy nhất một người luôn mỉm cười chạy đến bên chàng, gọi chàng từng tiếng “Tam ca ca” ngọt ngào, thật lòng quan tâm yêu thương đến chàng. Nàng là Cửu công chúa Tạ Chiếu Dung.  Thế nhưng, chàng lại không thể bảo vệ được tiểu muội bé nhỏ của mình. Biến cố kéo đến, nàng chịu đả kích lớn mà thần trí trở nên ngốc nghếch, khờ dại. Trái tim nàng khép chặt, lại cố chấp chỉ nhớ mỗi chàng, khiến chàng day dứt và đau đớn khôn nguôi. Vậy mà, đến cùng vẫn không thể cứu được nàng, đem nàng trở về. Cứ thế, nhìn nàng nhắm lại đôi mi, rời xa trần thế. Đó vĩnh viễn là vết thương không bao giờ lành trong lòng chàng. Thương tâm. Hối tiếc. Bi ai. Giày vò… Phải chăng, vì vậy nên ông trời đã cho chàng cơ hội quay về, sửa lại vận mệnh và cứu giúp một đời an yên cho tiểu muội của chàng. Vậy thì, chàng nguyện đem cả tính mạng của mình ra để đánh đổi. Bởi, chàng đã biết được nếu không có nàng, thế giới của chàng chẳng còn lại gì hết. Ngai vàng cũng không bằng dưỡng muội.  *** Tạ Chiếu Dung là Cửu công chúa được Hoàng thượng và Trân phi hết sức yêu thương sủng ái. Nhưng nàng lại cảm nhận được rằng, mọi thứ không hề như vẻ ngoài thể hiện. Chỉ là, nàng còn quá nhỏ để thấu hiểu và đi sâu vào lòng người.    Thế nhưng, khi bắt gặp Tam ca ca Tạ Vân đứng dưới cơn mưa phùn ngày ấy, trái tim nàng đau nhói. Hóa ra, hoàng cung rộng lớn này, lại có một người còn cô đơn và chịu nhiều bi thương như vậy. Cơn mưa như màu nước mắt, nhuộm hình bóng huynh ấy thành một mảng tịch liêu đầy tuyệt vọng. Tạ Chiếu Dung đã không ngần ngại bước những bước đi nhỏ bé hướng đến bên Tạ Vân, dùng đôi mắt ấm áp biết cười của mình nhìn chàng và dùng giọng nói như tơ liễu quấn quanh trái tim chàng với từng tiếng gọi yêu thương chân thành. Chỉ một khoảnh khắc này đã ấn định cuộc đời nàng mãi mãi. Nàng là tiểu muội của Tạ Vân, toàn bộ tình yêu cùng sinh mệnh cũng thuộc về chàng.  Vì vậy, đối với Tạ Vân, Tạ Chiếu Dung là viên ngọc, là trái tim, là tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này mà chàng có được. Cho nên, ở những năm tháng khi tiểu muội còn nhỏ bé, chàng đã khắc sâu vào lòng nàng một chân lý vĩnh viễn rằng: Tất cả sóng to gió lớn của cuộc đời này đã có chàng gánh vác, tất cả những oan ức đau thương nàng gánh chịu đã có chàng trả lại và chỉ cần là nàng muốn, thiên hạ này chàng cũng sẽ san bằng. Thế lực của Tạ Vân càng ngày càng lớn mạnh cũng là lúc những âm mưu trong bóng tối dần được hé lộ. Thân thế thật sự của Tạ Chiếu Dung, bí mật về bệnh tình cùng cái chết của nàng kiếp trước. Thì ra, mọi chuyện nàng trải qua đã từng kinh khủng như thế nào.  Trong căn phòng tăm tối, những con rắn độc ngổn ngang khắp nơi, sự tàn nhẫn lạnh lùng của kẻ phản bội. Từng tiếng kêu cứu nhỏ bé trong sợ hãi tuyệt vọng của nàng như khắc sâu vào lồng ngực Tạ Vân… Thật sự, nếu chàng đến trễ một bước thôi, bi kịch sẽ lặp lại. Vậy thì, chàng nguyện hủy đi cả thiên hạ này, lấy máu thế gian gột rửa toàn bộ đau thương đã có. Bởi Tạ Vân là một người thâm sâu đầy tàn nhẫn độc ác. Chàng là một con sói luôn che dấu bộ răng ranh của mình bên tiểu muội, nhưng chỉ cần có thể ảnh hưởng đến nàng, nó sẽ không ngần ngại lộ ra cắn xé con mồi tàn nhẫn đến chết. Không do dự, không sợ hãi và không màng hậu quả. Người như Tạ Vân chính là cả cuộc đời chỉ đối tốt với một người. Mà Tạ Chiếu Dung lại là toàn bộ cuộc đời chàng. Vì thế, một Tam ca ca cao lớn trưởng thành lại vì tiểu muội nhỏ bé mà làm bất cứ việc gì. Chàng có thể bối nàng đoạn đường dài khi nàng làm nũng không muốn đi bộ. Chàng có thể dịu dàng lắng nghe thật lâu những câu chuyện góp nhặt nàng kể. Chàng có thể không ngại quỳ xuống mặt đường bụi bẩn chỉ để mang hài cho nàng. Chàng có thể trong giấc ngủ không an ổn của nàng mà xuất hiện rồi cứ thế ôm nàng vào lòng… Chỉ cần là nàng, mỗi lần gọi tên chàng sẽ bất chấp tất cả mà đến. “A Dung, đừng sợ.” “A Dung, tam ca ca sẽ luôn ở bên muội.” Đây cũng là lúc Tạ Vân cùng Tạ Chiếu Dung đều hiểu rõ lòng nhau. Là yêu thương và tin tưởng đã khắc sâu vào xương tủy. Chàng lập một kế hoạch toàn vẹn muốn đem nàng rời xa hoàng cung nhơ nhớp này, lấy một thân phận mới và cùng chàng sống an yên vui vẻ. Đáng tiếc, biến cố xảy đến bất ngờ khi Tạ Vân còn đang chinh chiến ngoài biên cương cách xa vạn dặm. Dù có bảo vệ nàng thế nào thì kết quả vẫn không thay đổi được vận mệnh. Tạ Vân dường như điên cuồng và biến thành ác quỷ khát máu. Mỗi một bước chân ngựa chàng đi qua là một xác người, mỗi một mũi kiếm chàng tung lên là một tiếng gào thét xé gió. Máu tuôn xối xả, chiến phục ướt đẫm mùi tanh nồng… Khắp nơi như địa ngục. Chàng một đường chiến thắng thúc ngựa như bay trở về. A Dung, muội nhất định phải chờ ta. Liệu rằng, Tạ Vân có kịp quay về cứu lấy Tạ Chiếu Dung hay không? Khi mà, cái chết như lưỡi dao đã cận kề ngay bên cổ nàng. Âm mưu cùng tranh đoạt và thế lực thần bí đang ẩn dấu đằng sau là ai? Tại sao kiếp trước chàng vốn không tranh đoạt ngai vị lại có thể vững bước lên ngôi đế vương? Nếu kiếp này chàng từ bỏ mọi thứ, liệu có thể đổi thay toàn bộ vận mệnh hay không? Mời mn dõi theo những chương cuối đầy hấp dẫn và bất ngờ của bộ truyện để biết nhé ^^ *** "Ngai vàng không bằng dưỡng muội" là một bộ truyện nam trùng sinh chuyên sủng sạch ngọt mà mình rất thích trong thời gian này. Nội dung truyện đơn giản là quá trình sữa chữa và thay đổi số phận của nam nữ chính ở kiếp này. Nhưng điểm cộng là càng về sau truyện càng có nhiều bất ngờ, nhân vật không được buff quá đà mà từng bước nỗ lực để tìm hiểu và lật mở những bí mật đã được che dấu. Bút lực của tác giả thiên về tình cảm là chính và viết khá chắc tay những phân đoạn cảm xúc, đọc thật sự xúc động.  Theo cảm nhận cá nhân thì mình cũng rất thích các nhân vật trong truyện dù chính hay phụ. Bởi tác giả đã xây dựng khá tốt từ ngoại hình lẫn tính cách. Nam chính Tạ Vân thì ẩn nhẫn độc ác nhưng lại luôn che dấu những cuồng loạn trong lòng. Tuy nhiên, chàng đối với tiểu muội Tạ Chiếu Dung thì chấp niệm rất sâu. Yêu thương, sủng ái, bảo vệ suốt đời suốt kiếp. Nữ chính Tạ Chiếu Dung thì thông minh và nhạy cảm. Cuộc đời của nàng có được một Tạ Vân, xem như toàn vẹn. Ngoài ra các nhân vật phụ khác như Đổng Thần Y, Cố Tề Quang, Yến Tuyết Chiếu... đều khá ấn tượng và đặc biệt thú vị. Vì vậy, nếu yêu thích thể loại này hãy nhảy hố cùng mình nhé ^^ _________ Văn án được edit bởi #Ám Dung Hoa page #RVNT0105 (*): Trích bản dịch lời bài hát Cửu trường cơ - Tam Vô cover - Ost Song thế sủng phi. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mưa bụi tiệm tức, liễu diệp run rẩy, ngẫu nhiên có vũ châu chảy xuống, xuân đường liền dạng khởi gợn sóng, một vòng một vòng hướng ra phía ngoài khoách khai. Không khí ướt át thanh hương, Tạ Vân thu dù, nhẹ nhàng vuốt ve gỗ đào dù bính, hắn đứng thẳng mấy tức, nhàn nhạt mở miệng, “Xuất hiện đi.” Vừa dứt lời, thảo diệp gian tinh lượng vũ châu liền ục ục mà trượt xuống mấy viên, một trận tất tất rào rạt lúc sau chui ra tới một cái tiểu nữ đồng. Tuổi tuy nhỏ, vóc người chưa đủ, lại gọi người trước mắt sáng ngời. Vàng nhạt tô cẩm thêu thùa tinh tế, giao lãnh chỗ hơi hơi buông ra, nha búi tóc tán loạn, thượng xiêu xiêu vẹo vẹo mà cắm căn khảm mắt mèo khắc kim trâm. Trên người bị nước mưa dính ướt chút, dán ở tiểu thân thể thượng, có vẻ càng thêm nhỏ gầy. Nàng mi cong mắt viên, non nớt anh khẩu bật cười, lộ ra một chút gạo nếp sắc nha, “Tam hoàng huynh……” Này đem tiếng nói ngọt đến có vài phần cố tình, nhưng mặc cho ai đều không thể mặt lạnh. Lúc này Cửu công chúa, tươi sống lại tươi đẹp, đúng như này sau cơn mưa sơ tình ngày xuân. Tạ Vân chỉ hoảng hốt một cái chớp mắt liền lấy lại tinh thần. Tiểu cô nương bất quá sáu tuổi tuổi, nộn sinh sinh bộ dáng, cẩm y ngọc thực, bị chịu sủng ái, cơ hồ vô ưu vô lự. Mẫu phi là nhất được sủng ái Trân Phi, dung mạo có một không hai lục cung, Cửu công chúa có thể dễ như trở bàn tay mà có được thường nhân khó có thể tưởng tượng mỹ mạo cùng tám ngày phú quý. Nhưng nàng hiện tại, chính thật cẩn thận mà đối hắn cười. Tạ Vân cơ hồ nghĩ không ra, hắn khi đó là như thế nào đem nàng cự chi với ngoài cửa. A Dung lại môn thanh. Nàng sinh nhật, đó là Tam hoàng huynh ác mộng bắt đầu. Mời các bạn đón đọc Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội của tác giả Mục Đề Hoàng Hoàng.
Tiểu Nương Tử Thích Khóc
Một người xa lạ, nàng đã gả cho một người hoàn toàn xa lạ ! Một người nam nhân chưa từng gặp mặt, ngay cả tên cũng không biết, nhưng nàng đã trở thành thê tử của hắn, Hiện tại mới hối hận không biết có còn kịp không ? Ô ô ô, nàng thực sự không muốn lập gia đình nha! Không phải không muốn gả cho hắn, mà là không muốn gả cho bất kì ai hết, Nàng chỉ muốn ở lại trong nhà, để cho cha mẹ, để cho đại ca nuôi cả đời, nhưng là…… Nhưng là…… Nàng không thể không gả, vì mẹ, nàng cũng không thể đổi ý. Nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi nha, Một người chồng xa lạ, cha mẹ chồng xa lạ, em trai và em gái chồng cũng xa lạ nốt. Đối với một người có lá gan nhỏ như nàng, lại thích khóc, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào đây ? Nếu bọn họ rất tức giận lại chán ghét, nàng nên làm sao bây giờ? Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng càng rơi càng nhiều, rốt cuộc không nhịn được gào khóc lên, Đúng lúc này…… Khăn đỏ trùm đầu của nàng bị xốc lên, có người ở phía trước nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, Sau đó, ngay tại lúc tầm mắt của nàng vừa chạm đến người trước mắt kia, nàng đã quên sợ hãi, tự nhiên không kìm được mà mở miệng ra cười, Nàng làm sao lại cười nha ? Hắn…… Là phu quân của nàng sao? Nàng có khả năng thích hắn không ? *** Vài dòng cảm nghĩ: Đây là câu chuyện mà mình rất thích và đã đọc đi đọc lại nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc thì lần nào mình cũng khóc và có rất nhiều cảm xúc. Mình thấy trong truyện có rất nhiều bài học ý nghĩa cho cuộc sống nên đã quyết định edit bộ truyện này để chia sẽ với mọi người, dù sao đây cũng là bộ truyện đầu tiên mình làm nên khó tránh khỏi sẽ có nhiều sai sót mong mọi người thông cảm, chỉ xem cái tốt mà quên cái xấu ^^” Về hai nhân vật chính của truyện: Phương Anh và Hương Trụy Nhi, đây điển hình cho một cặp vợ chồng tình nghĩa sâu nặng, sẵn sàng làm mọi thứ cho vợ / chống mình. Phương Anh: thật sự là một người chồng tốt, người đàn ông tốt, quan tâm và săn sóc cho vợ cho dù chỉ mới gặp lần đầu tiên và chưa có tình cảm gì hết, mình nghĩ đó là anh ta đã làm được trách nhiệm của một người chồng. Hơn nữa đến cuối truyện thì anh ta cũng chỉ có một người vợ duy nhất, đó là sự chung thủy và tình cảm chân thành nhất anh ta đã dành cho vợ. Còn câu nói trong phần kết thúc mới thật sự rất đáng ao ước, trên đời này có mấy người có thể làm được tới mức đó, đọc đến câu đó lần nào mình cũng khóc hết, mình tin đó cũng thật sự là nềm mong ước của tất cả các cặp vợ chồng trên đời này: nắm tay nhau, bên nhau đến già. Còn về thân phận của một người con: vì kỳ vọng của cha mình mà có thể bắt buộc bản thân mình làm những chuyện mà mình không thích, nhẫn nhịn tất cả những chuyện mà trước kia có lẽ không thể chịu đựng được. Hương Trụy Nhi: ngoại trừ tính cách nhát gan và hay khóc như truyện miêu tả ra thì mình cho rằng đây thật sự là một người vợ và người phụ nữ tuyệt vời: dịu dàng, ngoan ngoãn, hiếu thảo với cha mẹ (của mình và của chồng), hòa ái với mọi người, tay nghề nấu ăn rất ngon và có võ công rất cao. Tình cảm của cô đối với chồng mình rất sâu đậm, vì chồng, cô sẵn sàng đi ngược lại tính cách của mình, theo chồng ra trận giết giặc để tự mình trông chừng và bảo vệ cho chồng (có ai nhát gan mà làm được như vậy không?). Sẵn sàng nhường nhịn và nghĩ tới mong muốn của chồng trước tiên (mình nghĩ cũng có thể do Phương Anh cũng luôn nghĩ cho cô, nên cô cũng vậy, có qua có lại mà) Mình thật sự rất thích cũng rất hâm mộ tình cảm của hai người này, còn điều mà mình khâm phục ở họ là: vì người mà mình yêu thương (có thể là người thân, cũng có thể là chồng/vợ) mà họ sẵn sàng chấp nhận làm những chuyện mà mình không thích, những chuyện tưởng chừng như hoàn toàn trái ngược so với tính cách của họ. Đây thật sự là điều rất đáng quý và đáng trân trọng, mình biết điều đó bởi vì hiện tại mình biết có những chuyện mình phải làm và nên làm vì những người thân yêu của mình, mình đã suy nghĩ rất nhiều và hiểu rõ điều đó, nhưng mình vẫn chưa làm được. Cho nên mình rất thích hai nhân vật này và mình cũng đang cố gắng, mình tự nói với bản thân mình nhất định phải làm được những chuyện đó, không chỉ vì người thân của mình mà còn vì bản thân mình nữa, nếu không có thể sau này mình sẽ thấy hối hận, biết đâu được, nhưng ít nhất mình cũng đã thử và cố gắng hết sức để không còn lại nuối tiếc gì. Phải cố gắng hơn nữa mới được !! Còn một số nhân vật phụ khác mà mình có ấn tượng trong truyện này là: Phương Chính (cha ruột của Phương Anh): đây là hình tượng của một người cha hiền lành trong đối xử với con cái, cứng rắn trong khi dạy dỗ con mình, là một người đàn ông dũng cảm, thông minh, quyết đoán và rất đáng khâm phục. Lần nào đọc mình cũng khóc rất nhiều khi tới cảnh nhân vật này chết trận. Những bài học mà nhân vật này dạy cho Phương Anh thật sự rất hay, rất có ý nghĩa và rất hữu ích trong cuộc sống, nhưng mấy ai có thể làm được như vậy. Ông đã dùng sự hi sinh của mình để làm cho con mình nhớ sâu sác bài học mà ông đã dạy (nếu không chắc cũng là nước đổ đầu vịt, nói xong tai này lại qua tai kia rồi đi mất chăng ?). Nhưng việc ông để cho một nười con trai khác của mình ở lại mà không được làm gì hết (là Phương Thụy: em trai của Phương Anh) thì mình cho là hơi tàn nhẫn với Phương Thụy, cũng may là Phương Anh còn sống trở về, chứ nếu không về được tì nhân vật này chắc sẽ dằn vặt suốt đời luôn, sông như vậy làm sao chịu nổi. Tuy nhiên nói đi nói lại, sau nhiều lần suy nghĩ, mình lại thấy cách làm này cũng có cái lý của nó, nếu như Phương Thụy không làm như vậy, và rủi như ông và Phương Anh đều không thể về được, thì Phương Thụy sẽ giữ được mạng sống để tiếp tục chăm lo cho gia đình (chứ nếu cãi lệnh của cấp trên, nhiều khi bị làm thịt luôn thì nhà này coi như xong). Phương phu nhân (mẹ kế của Phương Anh): nhân vật này mình nghĩ trong thực tế chưa chắc đã có, thử hỏi có người mẹ kế nào mà thương con riêng của chồng như con ruột của mình và không hề tranh giành hay có tính toán riêng nào về tài sản, danh lợi cho con riêng của mình ? Tất cả chỉ vì lợi ích chung của cả gia đình, đây thật sự là điều hiếm có, bà đối xử với con riêng của chồng bằng tấm lòng chân thành nhất của mình nên đã nhận lại được sự tôn trọng và kính yêu như đối với mẹ ruột từ chính những đứa con riêng của chồng mình. Mình thật sự rất thích tình cảm mà tất cả mọi người trong nhà này dành cho nhau, rất chân thành, ấm áp và không vụ lợi, điều này có thể rất khó có được trong thực tế, đặc biệt là trong hoàn cảnh không hẳn là ruột thịt hoàn toàn như thế này, cho nên mình cảm thấy rất xúc động. Nhân vật đáng thương nhất trong truyện này mình nghĩ là Phương Lan (chị ruột của Phương Anh): đây là người mà theo ý mình phải chịu nhiều mất mát nhất trong truyện, mất đi cha ruột, mất luôn cả chồng phải làm quả phụ suốt đời và thậm chí còn bị sảy thai mất luôn cả con mình nữa. Nhưng nhân vật này lại không hề đi theo hướng tiêu cực, ngược lại vẫn sống vui vẻ, mình thấy rất ý nghĩa, mặc dù không được tác giả mô tả nhiều (chắc vì đây là nhân vật phụ). Dù sao thì theo mình kết cuộc của nhân vật này chắc cũng không bi thảm lắm, vì sau này cũng đã trở về sống chung với mọi người trong nhà mẹ đẻ và gia đình này chắc chắn sẽ không bỏ mặc người thân của mình không lo. Một nhân vật “xấu” trong truyện này là Trương Văn Tuyển (bạn thân lúc nhỏ của Phương Anh): đố kị với bạn mình (mình nghĩ chuyện này chắc ai cũng có, vì người ta có mà mình không có thì chắc ai cũng từng ghét hay đố kị một vài lần nhưng quan trọng là biện pháp tiếp theo để giải quyết vấn đề là gi ?), suy nghĩ trẻ con, chưa trưởng thành, ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình và mình nghĩ nguyên nhân chính để cho nhân vật này thất bại người này luôn đổ mọi sai lầm cho người khác mà không nhìn lại bản thân mình đã sai ở đâu, và do đó không thấy được bản chất của vấn đề, nên lại phạm thêm sai lầm nữa dẫn đến thất bại. *** Thất Tu La Hệ Liệt gồm có: Ách Dương Tình Quanh Co Cười Hỏi Sinh Tử Duyên Chỉ Sợ Tương Tư Khổ Độc Nhất Nam Nhân Tâm Ôn Nhu Nộ Tướng Công Tiểu Nương Tử Thích Khóc *** Một cái người xa lạ, nàng đã sắp gả cho một người xa lạ rồi!   Chưa từng gặp mặt, ngay cả tên của nam nhân xa lạ kia cũng không nhớ rõ, nàng đã sắp trở thành thê tử của hắn rồi.   Hiện tại hối hận đại khái không còn kịp nữa rồi? Ô ô ô, nàng thật sự không muốn lập gia đình nha!   Không phải là không muốn gả cho hắn, mà là không muốn gả cho bất luận kẻ nào,   Nàng thầm nghĩ muốn ở nhà, để cho cha mẹ, đại ca nuôi cả đời, nhưng là. . . . . . Nhưng là. . . . . .   Nàng không thể không gả, vì mẹ, nàng cũng không thể đổi ý.   Nhưng là, nàng thật sự rất sợ hãi, rất sợ hãi,   Một trượng phu lạ, cha mẹ chồng , cô cô ,thúc thúc xa lạ   Đối với bản chất nhát gan thích khóc của nàng, bọn họ sẽ đối đãi như thế nào ? Nếu bọn họ tức giận lại chán ghét, nàng nên làm cái gì bây giờ?   Càng nghĩ càng lo lắng, càng nghĩ càng sợ hãi, vì thế nước mắt của nàng cũng rơi nhiều hơn, nhịn không được ào khóc.   Đúng lúc này. . . . . .   Khăn hồng của nàng bị xốc lên, có người ngồi xổm ở đằng trước mặt của nàng, nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên.   Sau đó,trong nháy mắt người trước mắt lau nước mắt cho nàng, nàng đã quên cả sợ hãi, nàng báo đáp ân tình nên không tự kìm hãm được nở nụ cười.   Nàng tại sao cười? Hắn. . . . . . Là phu quân của nàng sao? Nàng có thể thích hắn à. . . . . .   Mời các bạn đón đọc Tiểu Nương Tử Thích Khóc của tác giả Cổ Linh.