Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Thanh Trừng Mùa Đông

Thị trấn nhỏ nép mình nơi miền rừng núi của tiểu bang Wisconsin không chỉ bị trận bão tuyết bất ngờ ập đến làm cho trấn động. Trong đêm bão, cả gia đình nhà Lacourt gồm 3 người bị sát hại hết sức dã man, ngôi nhà của họ bị thiêu rụi bởi một kẻ mang tên là Người Băng, chỉ vì hắn cần lấy một bức ảnh. Vụ việc xảy ra hết sức phức tạp, để truy tìm ra danh tính kẻ sát nhân, chàng thám tử đến từ thành phố  Minneapolis, tên là Lucas Davenport buộc phải dùng kì nghỉ đông dài ngày của mình khi được cảnh sát trưởng của thị trấn tin tưởng giao trọng trách điều tra vụ án bí ẩn này. Trong khi tham gia vào điều tra vụ án này Lucas Davenport đã quen với một nữ bác sĩ tên là Weather Karkinnen. Tại đây hai người đã nảy sinh tình cảm và cùng nhau đi tìm lời giải đáp của vụ án này. Trong lúc lần mò tháo từng nút thắt, Lucas Davenport không biết rằng, tên sát nhân Người Băng – kẻ thù nguy hiểm nhất của anh đang ẩn mình trong đêm tối như một con sói săn mồi, chực chờ thời cơ hòng hủy diệt mọi đầu mối dẫn đến những bí mật khủng khiếp hơn ẩn dưới lớp tuyết dày. “Cuộc thanh trừng mùa đông” là một cuốn sách đầy lối cuốn với những tình tiết rùng rợn được đẩy lên cao trào, khiến người đọc như hòa vào dòng chảy của câu chuyện không thể dừng lại. Và khác so với nhiều cuốn tiểu thuyết khác, tác phẩm được xây dựng cốt truyện ngay từ khi được chắp bút của tác giả. *** Nhân vật nổi tiếng của John Sandford, Lucas Davenport, là điều tra viên chính của Cục điều tra tội phạm Minnesota. Davenport lần đầu tiên xuất hiện trong Rules of Prey năm 1989. Kể từ đó, Sandford đã viết hơn 20 cuốn tiểu thuyết của Lucas Davenport. Davenport là loại thám tử thích làm việc bên ngoài các quy tắc được thiết lập của lực lượng cảnh sát. Anh ta lái một chiếc Porsche và là một người lăng nhăng. Một số cuốn sách trong bộ này thay thế cho bộ khác của Sandford tập trung vào Hoa Virgil.   *** Trong số mười chín tiểu thuyết trong series Săn mồi tôi đã viết tính đến giờ, có một vài cuốn có cốt truyện đơn giản hơn, và thực lòng mà nói, cũng có một vài cuốn hay hơn những cuốn khác. Tôi không muốn kể tên chúng ra - thế lại làm giảm doanh thu bán sách của tôi mất - những những người đã theo dõi cả bộ tiểu thuyết nói với tôi rằng “Cuộc thanh trừng mùa đông” là một trong những cuốn xuất sắc hơn hẳn. Tôi cũng đồng ý với những nhận xét này. Và thường những tác phẩm hay lại là những cuốn truyện không tốn quá nhiều công sức của tác giả. Một câu chuyện với những nhân vật hay ho cùng tính cách phong phú, và với cốt truyện liền mạch ngay từ khi vừa chắp bút sẽ tự khai triển trong tâm trí tác giả như một cuốn phim vậy - ta gần như có thể xem được bộ phim đó khi ngồi viết bên bàn máy tính. Viết nên cuốn tiểu thuyết này giống như chép lại những câu chuyện trong đầu tôi vậy. Cũng có những cuốn kiểu như thế này. Bạn dự định viết một cuốn dài một trăm nghìn từ nhưng khi mới viết được năm mươi nghìn thì bạn lại nghĩ rằng câu chuyện chỉ có thể dừng ở mức năm mươi lăm nghìn từ. Sau cùng, thay vì viết tiểu thuyết, bạn lại viết nó thành một truyện ngắn. Và khi chuyện đó xảy ra, bạn cố tình tạo ra những bất ngờ hay những nút thắt thay đổi cốt truyện mà ngay từ đầu không hề dự định. Và điều này khiến nó trở thành một cuốn tiểu thuyết không xuất sắc. (Những ví dụ điển hình nhất cho thể loại này là những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng chỉ dài có hai trăm năm mươi nghìn từ, loại tiểu thuyết bạn có thể đọc trên xe buýt trong vòng hai tuần. Đó là cái kiểu chuyện nói về một anh hùng cưỡi rồng tới Khu Rừng Hắc Ám để chiến đấu với đồ đệ của một phù thủy nào đó. Rồi sau cuộc chiến, anh ta lại tiếp tục đi sâu hơn vào khu rừng để chiến đấu với một tên đồ đệ phù thủy lợi hại hơn, vân vân… Khuấy các tình tiết lên cho đến khi chúng trộn lẫn vào nhau và thành một món dở sống dở chín). Khác với những tiểu thuyết này, cuộc THANH TRỪNG MÙA ĐÔNG được dựng cốt truyện ngay từ khi chắp bút. Ngay trước khi cầm bút, tôi đã có cơ hội được trải nghiệm mùa đông khắc nghiệt ở khu rừng North Woods. Mùa đông ấy vẫn hằn sâu trong tâm trí tôi, và nó đã trở thành một nhân vật trong cuốn sách, với những con hươu, con sói đói khát và những hiện trường vụ án lạnh lẽo đến thấu xương. Một người bạn của tôi nói rằng vợ anh ấy chưa từng đọc hết cuốn truyện vì nó quá rùng rợn. Cô ấy sống ở vùng nông thôn, và trong suốt mùa đông, khi mà anh bạn của tôi thường xuyên vắng nhà, cô ấy không muốn có bất kì ý niệm nào về những sinh vật hoạt động trong những đêm đông, cho dù đã nhét khẩu súng săn dưới giường… Đồng thời, trong Cuộc thanh trừng mùa đông, tôi cũng đem đến một nhân vật mới, Weather Karkinnen. Cô là một bác sĩ, và không chỉ sưởi ấm cho Lucas Davenport trong cuốn sách này, cô sẽ trở thành tình yêu của đời anh trong những cuốn tiếp theo. Tôi đã từng thắc mắc mình sẽ làm gì với Weather sau khi cuốn truyện này kết thúc. Thực ra, tôi đã liên tục nhắc đến cô dưới cái tên “Harkinnen” ở những cuốn tiểu thuyết sau này. Tôi tin rằng Weather được khắc họa đậm nét nhất trong Cuộc thanh trừng mùa đông hơn bất kì một cuốn nào khác, dù trong một cuốn truyện, cô ấy trở thành nhân vật chính, và trong các cuốn tiểu thuyết khác cũng xuất hiện nhân vật này. MỘT ĐIỀU KHIẾN Cuộc thanh trừng mùa đông trở nên thành công chính là khi tôi viết cuốn sách này, tôi vẫn khá gần gũi với công tác báo chí. Ví dụ, cảnh hỏa hoạn ở phần mở đầu của cuốn sách thực ra được mô phỏng dựa trên hai vụ hỏa hoạn mà tôi đã đưa tin vào mùa đông ở Minnesota, một vụ cháy căn nhà di động và một vụ ở tòa nhà ở trung tâm Minneapolis. Vụ cháy tòa nhà ở Minneapolis diễn ra khi nhiệt độ xuống tới âm hai mươi bảy độ c với sức gió lên đến gần năm mươi km/h. Khi làm thử phép tính, sẽ cho ra “yếu tố gió lạnh”* tầm âm một trăm nghìn độ. Các anh lính cứu hỏa phải được “đục” ra theo đúng nghĩa đen khỏi những bộ đồng phục bị băng đá thổi ngược lại từ cái vòi cứu hỏa làm cho nặng trịch. Yếu tố gió lạnh (windchill factor), chỉ tình trạng vào mùa đông khi có gió thổi, con người sẽ cảm thấy lạnh hơn nhiệt độ thực tế đo được. Đó là những mẩu chuyện khá hay ho. Theo cá nhân tôi, những câu chuyện viễn tưởng “thực nhất” phải bao gồm những sự kiện được quan sát tận mắt chứ không phải chi được vẽ ra trong trí tưởng tượng của tác giả. Dù sao đi chăng nữa thì mùa đông (ở Hayward, Wisconsin, nơi tôi có một ngôi nhà gỗ để nghỉ hè) vẫn là một trong những nguồn cảm hứng dồi dào nhất của tôi. Một tên loạn trí cưỡi xe trượt tuyết, cùng một cô người yêu tuổi mới lớn lệch lạc tư tưởng và một đống xác chết - thảy hết chúng vào câu chuyện này, và ta chẳng còn cần gì hơn thế nữa. SAU KHI KẾT THÚC cuốn truyện và chỉnh sửa những chương đầu cùng chương cuối, tôi ngồi ngẫm lại và nhận ra rằng có lẽ mình đã trở thành một nhà văn chuyên nghiệp của dòng tiểu thuyết trinh thám rồi. Không chỉ không gặp nhiều khó khăn với cuốn này, mà sau sáu cuốn tiểu thuyết tôi đã từng chắp bút, có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng tôi có thể điều khiển dòng chảy của câu chuyện từ đầu cho tới cuối. Không như những cuốn tôi đã viết trước đó, tôi không phải dừng lại giữa chừng để đọc lại và bỏ đi một nửa những gì mình đã viết, vì tôi đã dẫn dắt câu chuyện đi sai hướng, hoặc vì tôi đã phạm phải một lỗi cơ bản mà không nhận ra. Tôi có thể thấy được cái kết cho Cuộc thanh trừng mùa đông ngay từ khi bắt tay vào viết… Sau Cuộc thanh trừng mùa đông, tôi nghĩ rằng mình có thể viết đến cả trăm cuốn nữa cho bộ tiểu thuyết này, và chúng cũng sẽ xuất sắc, cô đọng và đầy chuyên nghiệp như thế này. Và rồi nghiệp viết văn của tôi sẽ trở nên dễ dàng hơn. Mọi chuyện chưa được như ý tôi muốn nhưng ít nhất đó là những gì tôi cảm nhận sau khi hoàn thành cuốn này. Mong bạn đọc sẽ yêu thích câu chuyện. JOHN SANDFORD *** GIÓ RÍT TỪNG CƠN dọc những lạch nước đã đóng băng của sông Shasta, giữa những bức tường đen kịt được tạo nên bởi rừng thông. Những rặng trăn trần trụi khẳng khiu nơi đầm lầy và những cây bạch dương mới nhú rủ xuống trước gió. Những bông tuyết nhọn hoắt như mũi kim cưỡi gió, tựa như hạt sạn trên tờ giấy nhám, tạc nên những đường xoắn ốc kiểu Ả Rập trên lớp tuyết đang lất phất bay. Người Băng men theo con sông dẫn tới hồ. Hắn ta định hướng chủ yếu dựa vào cảm tính và thời gian cũng tốt như bằng thị giác vậy. Khi sáu phút đã trôi qua trên cái mặt phát sáng của chiếc đồng hồ lặn, hắn bắt đầu đi tìm cây thông chết. Hai mươi giây sau, cái thân bị thời tiết mài cho trắng phớ của cây thông hiện ra dưới ánh đèn pha của chiếc xe máy tuyết, treo mình ở đó một lúc, rồi biến mất như một con ma vẫy xe xin quá giang. Chín ki lô mét, góc phương vị* hai trăm bảy mươi độ… Góc phương vị (compass bearing) là góc tạo bởi hướng Bắc và hướng muốn đi trên la bàn. Tích tắc tích tắc… Vấn đề duy nhất bây giờ là thời gian… Hắn suýt chút nữa đâm sầm vào bờ hồ phía tây nơi chân con dốc đổ xuống từ phía ngôi nhà. Ngôi nhà bị tuyết phủ tọa lạc trên tầng tầng tuyết trắng, hiện ra lù lù trước mắt. Hắn quẹo xe, giảm tốc rồi men theo bờ hồ. Thứ ánh sáng màu xanh nhân tạo phát ra từ đèn hiên xuyên rọi qua màn tuyết. Hắn chầm chậm nhích xe lên trên bờ hồ rồi tắt máy. Gạt cái kính mũ bảo hiểm lên, Người Băng ngồi xuống và lắng nghe. Hắn chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng tuyết khẽ táp vào bộ quần áo đang mặc và chiếc mũ bảo hiểm, những âm thanh thật khẽ của động cơ xe đang nguội dần, hơi thở của chính hắn và tiếng gió. Hắn đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết bằng len che kín cả mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt và miệng. Những bông tuyết len lỏi vào từng thớ len, rồi dần dần tan ra, nhỏ thành từng giọt từ khoảng hở chỗ đôi mắt xuống mặt dọc theo sống mũi hắn. Hắn ăn vận thật kĩ lưỡng cho chuyến đi trong cái thời tiết này, mặc trên người bộ đồ đi tuyết chống gió và cách nhiệt, chân mang đôi giày đi tuyết nặng trịch và tay thì xỏ găng trượt tuyết. Cái áo cao cổ làm bằng sợi PP dày cộp chờm lên cái mặt nạ và cổ áo của bộ đồ hắn mặc trên người thì được cài liền với chiếc mũ bảo hiểm màu đen. Hắn gần như được bao bọc bởi len và nylon, vậy mà hơi lạnh vẫn luồn vào từng kẽ hở, rút lấy từng hơi thở của hắn… Trên giá để đồ, đôi giày đi tuyết được cột sau ghế ngồi, bên cạnh con dao chặt ngô bọc trong một tờ báo. Xoay người ngồi nghiêng một bên, hắn tựa hẳn mình vào chiếc xe, tay lục tung túi áo parka để tìm chiếc đèn pin nhỏ bằng nhôm và soi về hướng giá để đồ. Đôi găng tay dày cộp lúc này trở nên thật vướng víu. Hắn tháo găng ra, mặc nó lủng lẳng trên nẹp cổ tay áo. Ngọn gió như một lưỡi rìu phá băng cứa sâu vào những ngón tay không đeo găng của hắn khi hắn rút đôi giày đi tuyết ra. Hắn ta bỏ đôi giày xuống nền tuyết trắng, xỏ chân vào cái nẹp nối thao tác nhanh, cài dây buộc rồi ngay lập tức lại luồn tay vào đôi găng. Mới có một phút mà tay hắn đã lạnh cóng, đông cứng lại. Sau khi xỏ lại đôi găng, hắn đứng dậy, kiểm tra bề mặt tuyết bên dưới. Lớp tuyết bên trên khá xốp nhưng cái lạnh cắt da cắt thịt đã làm lớp tuyết bên dưới cứng lại. Chân hắn chỉ bị lún xuống sáu đến tám xen ti mét. Tình hình khá khả quan. Tiếng chuông báo hiệu thời gian lại vang lên trong tâm trí hắn. Hắn dừng lại, tự trấn an mình. Cái bộ máy phức tạp vận hành sự tồn tại của hắn giờ đây đang trong hiểm nguy. Hắn đã từng ra tay hạ sát trước đây, nhưng đó gần như chỉ là một tai nạn. Hắn đã phải tạo hiện trường giả một vụ tự sát quanh tử thi của nạn nhân. Và nó gần như quá hoàn hảo. Ít nhất cũng đủ để cảnh sát không có lấy một cơ hội để bắt hắn. Ngày hôm đó đã thay đổi hắn hoàn toàn. Hắn đã được nếm mùi máu và hương vị thứ thiệt của quyền lực. Hắn ngửa đầu ra sau như một con chó đang lần theo mùi. Ngôi nhà cách bờ sông hơn ba trăm mét. Hắn bị bóng tối bao trùm, không thể nhìn thấy ngôi nhà ngoại trừ ánh sáng le lói rọi từ đèn sân. Hắn lôi con dao ra khỏi giá đựng đồ và bắt đầu leo lên dốc. Con dao chặt ngô là một vũ khí đơn giản nhưng hoàn hảo để phục kích trong một đêm đầy tuyết, nếu cơ may xuất hiện. Trong cơn bão, và đặc biệt về đêm, căn nhà của Claudia LaCourt dường như trôi ra nơi rìa thế giới. Tuyết rơi càng dày thì những ngọn đèn rọi từ hiên nhà qua dòng sông đóng băng càng mờ dần rồi từng ngọn, từng ngọn lụi tắt hẳn. Cùng lúc đó, khu rừng như tiến sát lại. Những cây thông và cây tùng khẽ nhón chân lại gần, đè hẳn mình lên ngôi nhà. Những cây trắc bách diệp như đang cạo vào cửa sổ, và những cành bạch dương trơ trụi thì như muốn cào nát diềm mái nhà. Tất thảy nghe như thể một sinh vật ác độc đang tiến lại gần, một con quái vật với vuốt nhọn và răng nanh, đập vào tấm ván che kêu rầm rầm hòng tìm kiếm một chỗ để bám vào. Nó dường như có thể thổi bay cả ngôi nhà. Khi ở nhà một mình hoặc ở cùng cô con gái Lisa, Claudia thường nghe những album cũ của Tammy Wynette hay xem các chương trình truyền hình giải trí. Nhưng cơn bão vẫn chứng minh sự hiện diện của mình bằng những cú sập cửa hoặc những tiếng gào rú trong đêm. Hoặc một đường dây dẫn điện có thể hỏng ở đâu đó. Lúc đó, những ngọn đèn chập chờn rồi vụt mất, nhạc tắt lịm, ai nấy đều nín thở lắng nghe cơn bão gầm gừ như muốn xé nát tất cả. Ánh nến càng làm cho mọi thứ trở nên tệ hại hơn và đèn bão thì cũng chẳng hữu ích là bao. Thứ duy nhất có thể chiến đấu với những điều xấu xa được tạo ra bởi trí tưởng tượng của con người trong một cơn bão đêm là sự hiện diện của khoa học hiện đại -truyền hình vệ tinh, radio, đĩa CD, điện thoại và trò chơi điện tử. Hoặc máy khoan. Những thứ tạo ra âm thanh của máy móc và xua đi những móng vuốt của thời kỳ tăm tối đang chực chờ lật tung ngôi nhà. Claudia đứng cạnh bồn, rửa cốc cà phê và treo chúng lên giá. Cửa sổ cạnh bồn rửa phản chiếu hình ảnh của cô như một tấm gương, nhưng đôi mắt và những đường nét trên gương mặt có vẻ tối hơn giống như trong những bức hình được chụp theo phương pháp Daguerre* vậy. Phương pháp Daguerre (Daguerreotype) là phương pháp chụp ảnh được phát minh bởi Louise Dagueưe (1787-1851), qua đó hình ảnh sẽ được ghi lại trên một tấm bảng kim loại. Nhìn từ bên ngoài, Claudia trông như nàng thánh mẫu trong một bức vẽ, là dấu hiệu duy nhất của ánh sáng và sự sống trong cơn bão, nhưng cô chưa từng nghĩ mình như vậy. Claudia là một bà mẹ với vòng ba săn chắc, mái tóc mang sắc đỏ, có khiếu hài hước và rất có gu uống bia. Cô có thể lái tàu đánh cá và chơi bóng mềm. Vào mùa đông, thỉnh thoảng, khi Lisa ngủ ở nhà bạn, cô và Frank lái xe tới Grant và thuê một phòng ở nhà nghỉ Holiday Inn, nơi có những tấm gương lớn, cao từ sàn tới tận trần nhà, được đặt trên cánh cửa tủ quần áo cạnh giường. Cô thích cái cảm giác ngồi trên hông của anh ngắm thân hình mình trong cơn khoái lạc, đầu ngả ra sau và ngực thì ửng hồng. Claudia cậy mảng vỏ bánh cháy cuối cùng ra khỏi khay nướng bánh, rửa sạch rồi cho nó vào giá đĩa để ráo nước. Cô nhìn ra ngoài, nơi một cành cây cào vào cửa sổ, nhưng không hề sợ hãi. Cô ngân nga một bài hát cũ rích nào đó, một bài hát từ thời trung học. Đêm nay ít ra thì không chỉ có mình cô và Lisa. Frank đang ở đây. Anh bước lên trên cầu thang và cũng đang ngân nga một bài hát nào đó. Họ thường hay cùng lúc làm một việc như vậy. “Ừm,” cô quay lại khi nghe thấy tiếng anh. Mái tóc đen mỏng của anh loà xoà trên đôi mắt đen. Anh trông như một chàng cao bồi với gò má cao và đôi bốt cao cổ cũ kĩ ló ra ngoài chiếc quần bò côn, Claudia nghĩ. Anh đang mặc một cái tạp dề làm bằng vải bò rách tả tơi bên ngoài chiếc áo phông, và tay thì cầm chiếc chổi sơn lấm lem nước sơn đỏ như máu. “Sao vậy, anh yêu?”cô lên tiếng. Đây là cuộc hôn nhân thứ hai của cả hai người. Họ đều đã trải qua nhiều chuyện và thực sự dành tình cảm cho nhau. Anh rầu rĩ, “Anh vừa mới bắt đầu sơn cái giá sách nhưng anh đã để cái lò sưởi cháy hết mất rồi.” Anh vung vẩy cái chổi sơn trước mặt cô. “Chắc anh sẽ mất cả tiếng đồng hồ để sơn xong cái giá sách mất. Anh thực sự rất thích việc này.” “Lạy Chúa, Frank…,” cô đảo mắt. “Anh xin lỗi,” anh ăn năn theo đúng kiểu một chàng cao bồi bảnh bao. “Thế về chuyện với cảnh sát trưởng thì sao?” Cô chuyển chủ đề. “Anh vẫn sẽ tiếp tục chuyện này sao?” “Anh sẽ gặp ông ấy vào ngày mai,” anh quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô “Chỉ thêm rắc rối thôi.” Cuộc tranh luận vẫn đang âm ỉ giữa hai người họ. Cô bước ra xa khỏi bồn rửa và nghiêng người ra sau, đưa mắt về phía hành lang hướng phòng Lisa. Căn phòng vẫn đóng kín và tiếng nhạc của Guns ‘N Roses khe khẽ vọng ra. Giọng của Claudia trở nên gay gắt, đầy lo lắng. “Anh có thể im đi được không? Đó không phải việc của anh. Anh đã nói cho Harper nghe rồi. Jim là con trai của anh ta. Nếu đó là Jim.” “Chắc chắn là Jim, được chứ. Anh đã kể cho em cái cách mà Harper cư xử rồi mà.” Frank bặm chặt môi lại. Claudia nhận ra cái biểu cảm này và biết rằng anh sẽ không thay đổi quyết định của mình, cũng giống như cái gã trong bộ phim “High Noon.” Hắn tên gì nhỉ? Phải rồi, Gary Cooper. “Em ước là mình chưa bao giờ thấy bức hình đó,” cô cúi đầu, tay phải day thái dương. Lisa đã đưa lại bức hình cho mẹ mình trong phòng ngủ. Cô bé không muốn Frank thấy nó. “Chúng ta không thể để mọi chuyện cứ như thế được.” Frank năn nỉ. “Anh đã bảo với Harper rồi.” “Sẽ có rắc rối đó, Frank,” Claudia nói. “Pháp luật có thể giải quyết được mà. Chúng ta sẽ không bị liên lụy gì cả,” anh đoan chắc. Sau một hồi, Frank lên tiếng “Em bật cái lò sưởi lên nhé?” “Thôi được rồi. Em sẽ lo chuyện cái lò sưởi”. Claudia hướng mắt ra ngoài cửa sổ nơi ánh đèn thuỷ ngân ngoài hiên rọi xuống garage. Những bông tuyết dường như bắt đầu rơi từ một điểm ngay bên dưới ánh đèn, như thể được đổ xuống từ một cái phễu phía trên phía cửa sổ, chiếu thẳng vào đôi mắt cô như một viên đạn nhỏ. “Trông có vẻ như tuyết sẽ ngớt.” “Đáng nhẽ không có tuyết mới đúng.” Frank chửi tên dự báo thời tiết, “Mẹ kiếp.” Dự báo thời tiết nói rằng trời sẽ lạnh và quang quẻ ở hạt Ojibway, nhưng bây giờ thì tuyết đang rơi như trút. “Anh thử suy nghĩ về việc buông xuôi nó đi” cô nài xin “Hãy suy nghĩ lại một chút thôi.” “Anh sẽ suy nghĩ lại,” anh nói rồi quay lưng đi xuống hầm. Frank có thể nghĩ về nó, nhưng anh sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Claudia ngẫm lại mọi chuyện, tròng mình vào chiếc áo len rồi bước ra gian ngoài. Đôi găng lái xe ướt nhẹp của Frank phơi trên lỗ thông hơi của lò sưởi khiến cả căn phòng có mùi như len sấy khô. Cô khoác lên người chiếc áo parka và chiếc mũ len với quả bông treo lủng lẳng phía sau. Claudia đeo găng rồi với tay tìm công tắc trong gian ngoài, bật đèn hiên và bước ra ngoài, hòa mình vào cơn bão. Bức ảnh đó. Bọn họ đáng lẽ có thể là bất cứ ai, từ Los Angeles đến Miami, nơi mà họ làm những việc như vậy. Nhưng không. Họ đến từ hạt Lincoln. Chất lượng in ấn thì tệ hại, giấy thì tồi đến mức có thể bở nát ra ngay khi cầm trong tay. Nhưng đó đúng là con trai của Harper. Nhìn kĩ bức ảnh, cô có thể thấy đốt tay cụt bên bàn tay trái bị gây ra bởi rìu chặt củi và đôi khuyên tai vòng của cậu bé. Trong bức ảnh, cậu ta đang khỏa thân trên giường, hông hướng về phía máy ảnh và ánh mắt thì đờ đẫn pha lẫn chút hoang mang. Cậu ta có gương mặt đang dần trưởng thành của một thanh niên trẻ tuổi, nhưng đâu đó vẫn ẩn chứa hình bóng của một cậu bé làm việc ở trạm xăng của cha. Cậu bé mà cô đã biết từ lâu. Phía trước bức ảnh là thân hình của một gã đàn ông ục ịch, ngực đầy lông. Hình ảnh đó nhanh chóng lướt qua tâm trí Qaudia. Cô đủ quen thuộc với đàn ông và cơ thể của họ, nhưng có một điều gì đó trong bức ảnh, một điều vô cùng tồi tệ… Mắt của cậu bé tối sầm lại trước đèn flash. Khi nhìn gần hơn nữa, đồng tử của cậu bé trông như thể ai đó ở tòa soạn của tờ tạp chí đã vẽ nó vào mắt cậu bằng một cây bút dạ. Claudia khẽ rùng mình nhưng hoàn toàn không phải vì lạnh. Cô nhanh chóng bước xuống đường hào bị phủ đầy tuyết dẫn tới garage và kho để gỗ. Mới đó mà tuyết rơi trong hầm đã dày tới mười centimet. Rồi sáng mai cô sẽ lại phải thổi tuyết ra. Cửa garage ở phía cuối đường hào. Cô đẩy mạnh cánh cửa rồi bước vào, bật đèn sáng choang và giậm mạnh chân theo quán tính. Garage được cách nhiệt và sưởi ấm bằng lò sưởi. Bốn khúc gỗ sồi cháy âm ỉ và tản ra đủ nhiệt để giữ nhiệt độ trong garage luôn trên mức đóng băng kể cả vào những đêm lạnh giá nhất, và cũng đủ để khởi động xe. Ở cái xứ Chequamegon này thì khởi động xe đúng là vấn đề sống còn. Lò sưởi vẫn còn ấm. Than đã cháy hết, nhưng Frank đã dọn lò tối hôm trước. Dù sao thì đó cũng không phải là việc của cô. Cô quay lại nhìn về phía đống gỗ gần cánh cửa. Chỉ còn đủ cho đêm nay. Cô ném vài thanh gỗ thông còn đầy nhựa to bằng cổ tay vào lò cùng với bốn khúc gỗ sồi để giữ lửa cháy. Cô thở dài nhìn về nơi mà đống gỗ đáng lẽ phải ở và quyết định mang thêm mấy thanh gỗ để tuyết bám trên chúng có thể tan ra trước sáng hôm sau. Rồi cô bước ra ngoài, đóng cửa lại nhưng không khóa, lần dọc về phía chái nhà để củi ở bên hông garage. Cô nhặt thêm bốn khúc gỗ sồi rồi loạng choạng quay về cửa garage, đẩy cửa bằng chân và thảy mấy khúc gỗ sồi xuống cạnh lò sưởi. Cô sẽ chỉ đi một lượt nữa thôi và phần còn lại sáng hôm sau là của Frank. Cô quay về phía hông garage, đi vào nhà kho đựng gỗ tối om lấy thêm hai khúc gỗ sồi. Đột nhiên tóc gáy cô dựng đứng… Không chỉ có cô, ai đó cũng đang ở đây. Claudia run rẩy đánh rơi những khúc gỗ, tay đưa lên cổ tự trấn an mình. Khu đất phía sau của garage tối đen như mực. Cô không thể nhìn thấy ai cả nhưng trực giác của cô thì mách bảo điều ngược lại. Tim cô đập dội vang trong lồng ngực và những bông tuyết rơi trên mũ trùm tạo thành từng tiếng đồm độp thật nhỏ. Không còn gì khác nữa, nhưng cô có linh cảm không lành. Cô lùi lại, nhưng chẳng có gì khác ngoài tuyết và ánh sáng xanh của đèn hiên. Bước đi trong đường hào đầy tuyết, cô bỗng khựng lại, chú mục vào bóng tối… rồi bỏ chạy thật nhanh về phía căn nhà. Ngay cả khi tới nơi, cô vẫn có cảm giác ai đó đang ở phía sau lưng mình. Hắn dường như sắp chạm tới cô. Cô túm lấy nắm tay cửa, giật thật mạnh, đẩy cửa bằng mu bàn tay rồi bước vào gian ngoài sáng choang và ấm áp. “Claudia?” Frank lên tiếng. Cô hét lên. Frank đứng thần ra ở đó với chiếc giẻ lau sơn, và đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên “Xảy ra chuyện gì vậy?” “Chúa ơi!” Claudia kéo khóa áo bộ đồ đi tuyết xuống, vật lộn với cái khóa mũ trùm đầu. Mồm cô mấp máy nhưng không thể phát ra một lời nào. “Lạy Chúa, Frank, có ai đó ngoài garage.” “Gì cơ?” Frank khẽ nhíu mày và tiến về phía cửa sổ trong bếp. “Em có thấy hắn ta không?” “Không, nhưng em thề có Chúa là có ai đó ngoài kia. Em có thể cảm thấy hắn.” Cô bám lấy tay anh, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ. “Gọi 911 đi!” “Anh không thấy gì cả,” Anh đi qua bếp, nghiêng người trên bồn rửa, nhìn chằm chằm về phía đèn hiên. “Anh không thể thấy được gì đâu,” Cô khóa chặt cửa lại rồi bước vào căn bếp, “Frank, em thề có Chúa đấy, chắc chắn là có ai đó ngoài kia…” “Thôi được rồi,” Anh trả lời một cách nghiêm túc “Anh sẽ đi kiểm tra xem sao.” “Tại sao chúng ta không gọi…” “Anh sẽ xem thử xem thế nào.” Anh nhắc lại. Rồi tiếp lời, “Cảnh sát sẽ không tới đây lúc trời bão thế này đâu. Khi mà thậm chí em còn không nhìn thấy ai cả.” Anh nói đúng. Claudia theo anh ra gian ngoài, mồm lắp bắp, “Em đã cho gỗ vào bếp sưởi, sau đó em vòng sang hông garage để lấy thêm vài khúc gỗ cho sáng mai.Vào lúc đó, cô tự nhủ rằng, đây không phải là cô của thường ngày. Frank ngồi trên chiếc ghế dài ở gian ngoài, kéo đôi bốt Tony Lamas ra khỏi chân. Mặc xong bộ đồ đi tuyết, Frank ngồi xuống, xỏ chân vào đôi ủng rồi buộc dây giày. Xong xuôi, anh kéo khóa áo khoác lên và với lấy đôi găng tay. “Anh sẽ quay lại ngay.” Anh tỏ vẻ tức giận nhưng anh biết rõ cô không phải là người dễ dàng hoảng sợ. Cô bật thốt lên, “Em sẽ đi cùng anh” “Không, em sẽ ở lại đây.” anh nói chắc nịch. Cô vội vã vòng ra sau bàn bếp và kéo mạnh cái ngăn kéo “Frank, mang súng theo đi.” Một khẩu Smith Wesson 357 cỡ lớn đã được nạp sẵn đạn nằm sâu trong hộc tủ, phía sau bức vách ngăn. “Đó có thể là Harper… Có thể…” Mời bạn đón đọc Cuộc Thanh Trừng Mùa Đông của tác giả John Sandford.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tây Xuất Ngọc Môn
"Phàm là người từng trải, nào có ai tránh được đôi chút nuối tiếc, có ai không ôm nuối tiếc mà tiếp tục sống (...) Những điều nuối tiếc này, giống như từng bậc thang, người sáng suốt sẽ giẫm lên đó, tìm con đường tốt đẹp hơn phía trước. Còn như đôi mắt thiển cận, chỉ chăm chăm phóng đại nuối tiếc cỏn con này, thì đừng mong có thể nhấc chân bước qua được nó." Đây là câu chuyện về một cô gái sau khi gặp ác mộng tỉnh dậy thấy mình bị treo cổ ở nơi hoang vu, cùng một chàng trai gánh trên lưng 18 sinh mạng, về hai kẻ vốn phải là hai đường thẳng song song, lại vì cõi u minh an bài mà gặp gỡ. Đây cũng là câu chuyện xoay quanh sa mạc mênh mông cát vàng, quanh Ngọc Môn quan cô quạnh trong truyền thuyết, là câu chuyện nồng ấm tiếng cười, cũng thấm đẫm nước mắt, mỗi sinh vật ở đó đều phải vật lộn với số mệnh của riêng mình. Một nam, một nữ, cùng một tòa thành, tưởng chừng hoàn toàn xa lạ, lại tựa như có ngàn vạn ràng buộc vào nhau. *** Lần này A Tử quay về với các với một bộ truyện vô cùng đặc sắc mang màu sắc huyền bí. Nếu như bạn là một mọt truyện, đặc biệt là một fan của thể loại huyền bí linh dị thì chắc chắn bạn không thể bỏ qua Vĩ Ngư và các tác phẩm của cô. Và đặc biệt là Tây Xuất Ngọc Môn này đây. Câu chuyện lần này Vĩ Ngư mang đến cho chúng là một câu chuyện về một chàng trai gánh trên vai 18 mạng người và một cô gái bị mất đi kí ức và tỉnh dậy lúc đang bị treo cổ trên một thân cây. Câu chuyện bắt đầu từ một rạp hát múa rối bóng trong một con hẻm nhỏ ở Tây An tấp nập khách tứ phương. Đó là một chàng trai trẻ trung phải ẩn mình sau lốt già nua yếu ớt của ông cậu mình, tiếp nối nghề múa rối bóng truyền thống của gia đình và tiếp tục chuỗi ngày sống chán ngán buồn thương và cô độc. Có lẽ mọi người đều thắc mắc, tại sao một người con trai đang ở độ tuổi nhiệt huyết nhất của trẻ, đáng lẽ phải sống rực rỡ chói chong đầy năng lượng như ánh mặt trời lại giả trang thành ông cậu gần đất xa trời của mình rồi chui vào góc tối tăm sau sân khấu để làm người điều khiển rối bóng. Đã từng, Xương Đông đã từng chói chang rực rỡ và nóng bỏng như ánh mặt trời trên các vùng đất sa mạc đầy nắng gió và cát vàng mênh mông. Trước kia người ta gọi anh là “Nanh Sa”, chiếc răng nanh cắm xuyên qua sa mạc, nhưng thú thật mình thích gọi anh ấy là “Vua Sa Mạc” hơn, bởi vì không vùng sa mạc nguy hiểm nào anh ấy không vượt qua, với sự hiểu biết sâu rộng về sa mạc, cường tráng bản lĩnh, cộng thêm máu liều táo bạo của tuổi trẻ anh trở thành một người dẫn đường hàng đầu mà bất cứ một đoàn thám hiểm sa mạc nào cũng mong được anh là người dẫn đường. Nhưng cái danh Nanh Sa hẳn như 1 cái răng nanh xuyên qua tim anh, giết chết 19 mạng người, 17 người là đoàn thám hiểm cuối cùng mà anh nhận dẫn đoàn, 1 người là người vợ sắp cưới mà anh yêu thương nhất, và người còn lại chính là bản thân Xương Đông, sau biến cố này, anh giống như một cái xác không hồn, chỉ vì quyết định hướng đi bị lệch, dẫn đến một kết cục thảm cảnh, cả đoàn không một ai sống sót, người yêu mất, sự nghiệp của tan thành mây khói, bị người đời sỉ vả. Sau khi bán hết gia sản của mình, bồi thường cho gia đình của các nạn nhân, anh đến Tây An nương nhờ người cậu của mình, sau khi ông mất, anh tiếp tục chui vào góc tối dẫn dắt các linh hồn rối bóng như một cách cho bản thân một động lực để sống tiếp, sống không phải vì tương lai tốt đẹp hơn đang chờ anh, mà là sống để chuộc tội, sống để tự trừng phạt chính mình. Cho đến một ngày, một cô gái xinh đẹp bí ẩn mang theo 1 tấm hình chụp lại thi thể của người yêu anh, đến xé tan cái bức màn đêm tối và lô anh đi tìm kiếm sự thật về thảm án 2 năm về trước. Còn về Diệp Lưu Tây, một cô gái bí ẩn, mất trí nhớ, tỉnh dậy trên một cái cây và đang bị treo cổ, trong túi tùy thân chỉ có một vài tấm ảnh, và 1 chiếc cốc Đầu thú mã não là hàng cổ hàng hiếm. Nếu như gọi Xương Đông là nguyên nhân trực tiếp của chuyến hành trình đi vào Ngọc Môn Quan thì Diệp Lưu Tây chính là nguyên nhân sâu xa của chuyến hành trình này và cả thảm án Sơn Trà Đen nữa. Ấn tượng đầu tiên về Diệp Lưu Tây là một cô gái xinh đẹp, tiếp theo là bản lĩnh không thua kém cánh đàn ông, và tổng xuyên suốt bộ truyện, ấn tượng cuối cùng là một Diệp Lưu Tây lòng dạ bao la nhưng tàn nhẫn đến đau nhói lòng. Thực ra nếu mà để nói về Lưu Tây thì không thể nói gì nhiều được, cũng không biết nói nhiều. Diệp Lưu Tây trước và sau khi mất trí nhớ giống như tách ra thành hai phân thân như trong truyện Bán Yêu Tư Đằng cùng tác giả. Diệp Lưu Tây sau khi mất trí nhớ mềm lòng nhẹ dạ hơn rất nhiều so với trước kia, dù cho bản chất tính cách không thay đổi mấy, chẳng hạn như cách cô xử lý tên dê xồm ở Tây An, hay cách cô tự đối với bản thân để tìm lại trí nhớ, thật sự đến đoạn đó, ruột mình quặn thắt lại, tay lạnh toát không cầm nổi quyển sách mà phải đặt xuống bàn để đọc tiếp. Nhưng cô đối xử với đồng đội mình rất khác xưa, những đồng đội bây giờ, cô dành cho họ tình cảm nhiều hơn rất nhiều so với người lúc trước. Dạy võ một cách cực tấu hài cho bạn Đường Mập, chăm sóc tận tình cho cái đầu bé nhỏ bị thương của bạn Đinh Liễu, quan tâm đến tình cảm yêu đương của bạn Liễu và bạn Cao Thâm, và hơn hết tình yêu bỗng dưng nảy nở với Xương Đông, nói thật mọi đừng cười, A Tử đọc hết hai tập truyện không bỏ sót một chữ nhưng không thể nhớ được hai người này bắt đầu yêu nhau từ lúc nào, tình yêu của hai người rất tự nhiên, không màu mè, cũng không gượng gạo, và cũng không mờ nhạt như trong một số truyện khác của Vĩ Ngư, A Tử đọc Bán Yêu Tư Đằng và Chuông gió của Vĩ Ngư rồi, cảm thấy hai truyện trên khá hay nhưng đào sâu các chi tiết kì bí linh di, xen lẫn âm mưu, ân oán cổ kim, thật sự không hề chú ý đến tình cảm nam nữ của hai nhân vật chính như trong Tây Xuất Ngọc Môn. Trong Tây Xuất Ngọc Môn lần này, Vĩ Ngư đã cho người đọc cực kì thỏa mãn khi nêm nếm các gia vị một cách vừa đủ để làm dậy lên mùi hương của tình yêu nhưng vẫn giữ trọn vẹn được vị ngon của nguyên liệu chính là kì bí linh dị và thêm một chút không khí lữ hành, đó là cách nấu rất riêng của Vĩ Ngư mà không ai có thể bắt chước được. Tây Xuất Ngọc Môn lần này thật ra thiên về âm mưu ẩn dấu, đo đếm nhân tâm, cuộc chiến giai cấp nhiều hơn là kinh dị, các yêu quái dù có loài hung ác, có loài hiền lành nhưng trong truyện này chúng hiện lên dưới ngòi bút của Vĩ Ngư một cách rất gần gũi, khi bạn đọc truyện có thể đọc xong về 1 loài yêu quái nào đó và nhìn quanh quất xung quanh mình xem có gì kì lạ không, rất kích thích . Suýt tí nữa mà quên một điều A Tử hơi bị thích trong Tây Xuất Ngọc Môn, đó là khả năm làm việc teamwork của team Đông Tây cực mạnh, từ khi bước vào trong quan nội, có rất nhiều phe kinh hiểm tưởng suýt chết nhưng với khả năng phối hợp ăn ý đến khó tin giúp cả 5 người trong team thoát chết 1 cách thần kì, có hai cảnh mà A Tử ấn tượng nhất trong truyện, cảnh đầu tiên là lúc mới vào Ngọc Môn Quan, chiến đấu với xác sống ở gò yardang, đó là lần đầu tiên cả đội phối hợp với nhau, tình cảm gắn kết mọi người bắt đầu từ đó, và cảnh thứ 2 là đi trộm tài liệu, đó là đoạn thót tim hồi hộp nhất trong truyện, Đinh Liễu gây chú ý đánh lạc hướng, Cao Thâm một mình đóng 2 vai gây nhiễu địch, Đường Mập dẫn gà đi gây hỗn loạn, và tất nhiên Đông Tây kết hợp một màn trộm đồ gay cấn nghẹt thở như Phi vụ thế kỷ luôn. Dành một chút xót xa cho người con trai ở ngoại truyện, A Tử không khóc cho anh ấy mà chỉ thấy lòng buồn xót xa, Lưu Tây gặp anh là “đúng người, sai thời điểm”, lúc anh gặp chị ấy là lúc lòng chị ấy lạnh nhất, là lúc cuộc sống khắc nghiệt là tôi ra một Lưu Tây lạnh lùng tàn nhẫn, lòng cao chí xa. Xương Đông là khoảnh khắc “đúng người, đúng thời điểm” của chị ấy, lúc cả tâm lẫn tình của chị ấy như một tờ giấy trắng, giống như chị đang làm lại cuộc đời mới. Cho nên không có gì phải buồn đâu ạ, số phận khắc nghiệt với anh ở kiếp này, nhưng sẽ đối xử dịu dàng hơn với anh ở kiếp sau, rồi anh sẽ có được cô gái của mình, vậy nên hãy cứ chúc phúc cho cô gái anh yêu ở kiếp này tìm được hạnh phúc nhé. Dành thời gian một chút để nói về chị Hàn Vũ Phi, dịch giả của truyện này, thật tâm mà nói, em chưa đọc truyện chị dịch nhiều lắm, em chỉ đọc vài bộ của Vĩ Ngư và Cửu Nguyệt Hy do chị dịch thôi, và em thấy gu chọn truyện của chị khá tốt, dù các truyện chị chọn chỉ dừng lại ở một vài tác giả, nhưng các cốt truyện không theo lối mòn, mỗi truyện đều có đặc sắc riêng không khiến người đọc nhàm chán. Về văn phong thì em không nhận xét gì nhiều, bởi vì nếu không phải là người hiểu sâu về lĩnh vực ngôn ngữ và văn học thì chẳng dám nhận xét là hay hay dở, chỉ có thể nói là văn phong của chị rất hợp với cách đọc của em. Nói tóm gọn lại đây là một bộ truyện đáng đọc. Hy vọng các bạn yêu ngôn tình đừng bỏ lỡ. – A Tử (Ngôn Tình Review Confession) *** Tây An.   Một dải tường thành cổ bao quanh khu vực trung tâm thành thị, chính giữa khu trung tâm là một cổ lâu, phía sau thành lâu là một khu phố trải dài, cho dù sầm uất hay ế ẩm, bất kể tháng nắng hay ngày mưa, nơi này mỹ thực luôn dồi dào, du khách luôn tụ họp.Read more…   Khu phố này tên gọi phố Hồi Dân, nổi tiếng với danh hiệu “Quảng trường văn hoá mỹ thực”, “Đại biểu cho phong thổ Tây An”, hay là “Nơi nhất định phải đến của Tây An”.   Dân cư đông đúc, tấc đất tấc vàng, các cửa hàng mặt tiền cố gắng chen chúc ra hướng đường chính —— nhưng mặt đường không đủ, đành phải quay mặt vào các hẽm nhỏ, chỉ cần bày ra trên đường mấy tấm biển hiệu, bên trên viết vài chữ như “Đi vào trong 15 mét” là được.   Cách cuối phố khoảng chừng một phần ba chiều dài cả khu phố, có một con hẻm nhỏ, đầu hẻm b*n n**c ô mai, phía trên có treo tấm biểu hiệu “Kịch rối bóng, biểu diễn đúng giờ”   Phía dưới dòng chữ có đính một con rối bóng hình dáng một cô gái, mặt mày yêu mị, vòng eo thon thả, phía sau đầu là mái tóc dài tết đuôi sam, động tác linh hoạt.   Du khách nào hứng thú hay cảm thấy mệt mỏi, liền có thể thuận tay lấy bát ô mai, mua vé biểu diễn 10 đồng, xem được một vở kịch rối 10 phút.   Sân khấu kịch rối không lớn lắm, ở ngoài trời khoảng 10 mét vuông, bày ra 3 cái bàn, trên tường treo các loại con rối đủ sắc màu, khách xem nếu thích, bỏ ra 50 đồng có thể mang về 3 con.   Điều khiển rối bằng tay là một ông lão, tên gọi Đinh Châu, chừng 60 tuổi, tóc hoa râm, đi đứng không tiện lắm, nên không mấy xã giao tiếp khách, phần lớn thời gian lão chỉ ngồi sau bức màn sáng trên sân khấu, hai tay linh hoạt vừa điều khiển mấy con rối, vừa nhịp trống, tưng bừng múa ra vài câu chuyện xưa tích cũ.   Có khi là vở “Kẻ bán hàng rong hý lộng đại tiểu thư”, hoặc là vở “Na Tra ba lần đáo Thuỷ cung”   Đêm nay, kịch đèn chiếu 7 giờ bắt đầu diễn, mới 6h50 phút, dưới khán đài đã đầy người.   Đinh Châu xốc màn sân khấu lên xem.   Người xem đa số là cha mẹ dẫn theo con nhỏ, mấy đứa bé hầu hết đều ngồi không yên, mông nhấp nhổm, nhốn nháo ỏm tỏi: “Khi nào mới diễn phim hoạt hình vậy?”   Đinh Châu có thể đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì: Sau khi bắt đầu diễn rối, mấy đứa nhóc này sẽ mất hết hào hứng, nhận ra kịch đèn chiếu khác xa so với phim hoạt hình, toàn là hát mấy câu ê a khó hiểu, thể nào cũng làm loạn một trận đòi về, người lớn sẽ quát mắng, bọn chúng sẽ lại vừa khóc vừa làm ầm lên.   Trong lúc “gà bay chó sủa” như vậy, lão đành phải vận dụng giọng hát già nua của lão, cố gắng diễn cho xong vở kịch.   Ngẫm lại đúng là chán, nhưng hầu hết con người ta sống ở trên đời, vốn hay chán như vậy.   Bảy giờ kém hai phút, một cô gái trẻ ghé đến.   Đinh Châu giật mình. Mời các bạn đón đọc Tây Xuất Ngọc Môn của tác giả Vĩ Ngư.
Những Vụ Án Nổi Tiếng Trên Thế Giới
Mục lục Chương 1: Thảm Án Alice Chương 2: Thược Dược Đen Chương 3: Thiếu Niên Giết Cả Mẹ Lẫn Con Gây Phẫn Nộ Nước Nhật Chương 4: Vụ Án Nayoung Chương 5: Sát Nhân Đồ Lót Chương 6: Bị Chị Gái Giết Vì Nghi Là Phù Thủy Chương 7: Cái Chết Của Bà Mẹ Trẻ Và Cuộc Gọi Bí Ẩn Vào Thứ 4 Hằng Tuần Chương 8: Hai Người Đàn Ông Đeo Mặt Nạ Chì Chương 9: Vụ Án Sát Thủ Zodiac (Cung Hoàng Đạo) Chương 10: Vụ Án Hello Kitty Chương 11: Người Rìu Chương 12: Vụ Án Giết Hại 5 Gái Mại Dâm Chương 13: Quái Vật 21 Khuôn Mặt Chương 14: Vụ Án Cậu Bé Chết Trong Thùng Carton Chương 15: Bí Ẩn Chiếc Túi Chứa Nhiều Bộ Phận Cơ Thể Ở Thùng Rác Chương 16: Vụ Án Sát Hại Hoa Hậu Nhí Chương 17: Sát Nhân Bảng Chữ Cái Chương 18: Cặp Đôi Bị Giết Dã Man, Xung Quanh Rải Đầy Thư Tình Chương 19: Jack Đồ Sát Chương 20: Vụ Thảm Sát Tại Nhật 18 Năm Chưa Tìm Ra Hung Thủ Chương 21: Cái Chết Bí Ẩn Của Nữ Sinh Canada Lõa Thể Trong Bể Nước Khách Sạn Chương 22: Vụ Án Hoa Liên Ngũ Tử Chương 23: Bé Gái 5 Tuổi Chết Dưới Tay 2 Đứa Trẻ Chương 24: Vụ Án 5 Đứa Trẻ Nhà Sodder Chương 25: Thảm Án 4 Đứa Trẻ Bị Giết Hại Dã Man Chương 26: Gia Đình Nhật Biến Mất Bí Ẩn Và Một Năm Sau... Chương 27: Ba Đứa Trẻ Đến Nhà Bố Chơi Lễ Tạ Ơn Rồi Biến Mất Chương 28: Hộp Sọ Được Tìm Thấy Nơi Rừng Sâu Chương 29: Bà Đỡ Đến Từ Địa Ngục Chương 30: Đôi Tình Nhân Máu Lạnh(P1) Chương 31: Đôi Tình Nhân Máu Lạnh(P2) Chương 32: Đôi Tình Nhân Máu Lạnh(P3) Chương 33: Ilse Koch - Ác Quỷ Buchenwald Chương 34: Irma - Con Ác Quỷ Ghét Phụ Nữ Xinh Đẹp Chương 35: Nữ Y Tá Ác Quỷ Đội Lốt Thiên Thần (P1) Chương 36: Nữ Y Tá Ác Quỷ Đội Lốt Thiên Thần(P2) Chương 37: Chị Em Sát Nhân Khét Tiếng Nhất Mọi Thời Đại Chương 38: Kinh Hoàng Nghịch Tử Hong Kong Giết, Chặt Xác Rồi Nấu Chín Cha Mẹ Già Để Phi Tang Chương 39: Nữ Bá Tước Tắm Máu Thiếu Nữ Đồng Trinh Chương 40: Tên Sát Nhân Có Adn Khác Thường Chương 41: Hai Đứa Trẻ Vô Tội Bị Giết Rồi Vứt Xác Dưới Chân Cùng 1 Cây Cầu Chương 42: Quá Phụ Đen Bella Gunness Chương 43: Bà Mẹ Cuồng Loạn Leonarda Cianciulli Chương 44: Trang Trại Chết Chóc Ở Đức Chương 45: Những Viên Thuốc Tylenol (1982) Chương 46: Tội Ác Ẩn Giấu 55 Năm Chương 47: Sát Thủ Thành Nhà Văn Nổi Danh Chương 48: Kẻ Sát Nhân Săn Phụ Nữ Mặc Đồ Đỏ Chương 49: Tên Sát Nhân Điển Trai - Ted Bundy Chương 50: Tên Sát Nhân Điển Trai - Ted Bundy(P2) Chương 51: Tên Sát Nhân Điển Trai - Ted Bundy(P3) Chương 52: Tên Sát Nhân Điển Trai - Ted Bundy(P4) Chương 53: Tên Sát Nhân Điển Trai - Ted Bundy(P5) Chương 54: Sát Thủ Gây Ra Hơn 50 Vụ Cưỡng Bức Sa Lưới Sau Hơn 32 Năm Chương 55: Mary Bell: Nữ Sát Nhân Nhỏ Tuổi Rúng Động Nước Anh Chương 56: Kẻ Giết Người Đáng Sợ Nhất Nước Mỹ - Carl Panzram Chương 57: Kẻ Giết Người Đáng Sợ Nhất Nước Mỹ - Carl Panzram(P2) Chương 58: John Wayne Gacy - Sát Nhân Mặt Hề Chương 59: Kẻ Ăn Thịt Người Quái Đản - Jeffrey Dahmer Chương 60: Kẻ Ăn Thịt Người Quái Đản - Jeffrey Dahmer(P2) Chương 61: Peter Kurten - Sát Nhân Ma Cà Rồng Chương 62: Edmund Kemper - Tên Sát Nhân Thiếu Niên Máu Lạnh Chương 63: Edmund Kemper - Tên Sát Nhân Thiếu Niên Máu Lạnh(P2) Chương 64: Donald Harvey - Thiên Sứ Tử Thần Chương 65: H.H. Holmes - Ông Chủ Khách Sạn Chết Chóc Chương 66: Dennis Rader - Tên Sát Nhân Bệnh Hoạn Ham Mê Nổi Tiếng Chương 67: Estibaliz Carranza - Sát Nhân Tiệm Kem, Giết Người Vì Muốn Được Làm Mẹ Chương 68: Tên Sát Nhân Bàn Cờ Chương 69: Sát Nhân Giết Người Giàu Và Gái Bán Dâm Chương 70: Sát Nhân Sông Green Chương 71: Sát Nhân Đêm Mưa: Sa Lưới Chỉ Vì Một Bức Ảnh Chương 72: Thảm Án Lò Nung Vôi Chương 73: Nữ Sinh Nhật Bị Hành Hạ Đến Chết 44 Ngày Chương 74: Giết Chồng Phi Tang Bằng Xác Chó Chương 75: Nói Dối Mang Thai, Mổ Bụng Hàng Xóm Cướp Con Chương 76: Mất Tích 5 Năm, Cô Gái Khiến Cả Nhà Cho Rằng Đã Chết Chương 77: Cái Chết Bí Ẩn Tại Đèo Dyatlov Chương 78: Hai Cô Gái Mất Tích Bí Ẩn (1957) Chương 79: Cô Bé Bị Chôn Sống Trong Thùng Gỗ Chương 80: Vụ Án Adam - Nghi Thức Hiến Tế Muti Chương 81: Vụ Án Beth Doe Chương 82: Bà Mẹ Trẻ Mất Tích Kỳ Lạ Sau 3 Cuộc Gọi Cầu Cứu Chương 83: Tên Sát Nhân Mê Phim Kinh Dị(P1) Chương 84: Tên Sát Nhân Mê Phim Kinh Dị(P2) Chương 85: Tên Sát Nhân Kỳ Dị Có Sở Thích Giết Phụ Nữ(P1) Chương 86: Tên Sát Nhân Kỳ Dị Có Sở Thích Giết Phụ Nữ(P2) Chương 87: Tên Sát Nhân Kỳ Dị Có Sở Thích Giết Phụ Nữ(P3) Chương 88: Sát Thủ Người Rắn - Sát Nhân Bikini(P1) Chương 89: Sát Thủ Người Rắn - Sát Nhân Bikini(P2) Chương 90: Sát Thủ Người Rắn - Sát Nhân Bikini(P3) Chương 91: Sát Thủ Người Rắn - Sát Nhân Bikini(P4) Chương 92: Vụ Bắt Cóc Nổi Tiếng Trên Thế Giới Chương 93: Tên Yêu Râu Xanh Giết Người Hàng Loạt Chương 94: Nữ Sát Thủ Khiến Cả Nước Mỹ Khiếp Sợ Chương 95: Vụ Đầu Độc Nữ Sinh Ưu Tú Chương 96: Hãm Hiếp Bé Gái 10 Tuổi, Moi Tim Làm Nghi Lễ Ma Thuật Chương 97: Cuộc Gọi 911 Rùng Rợn Và Ba Thi Thể Bị Bắt Cóc Chương 98+11 Năm Điều Tra Vụ Án Sát Hại Cậu Bé Da Đen Chương 99: Vụ Án Giết Hại 2 Rapper Đình Đám Chương 100: Cái Chết Bí Ẩn Của Edgar Allan Poe Chương 101: Vụ Án Nicole Brown Và Ron Goldman Chương 102: Vụ Thảm Sát Chấn Động - Lizzie Borden Chương 103: Cái Chết Bi Thảm Của Cô Gái Điếm Chương 104: Cuộc Mất Tích Bí Ẩn Của Nora Chương 105: Nghi Án Giết Vợ Của Thiếu Tướng Charles Luard Chương 106: Nữ Sinh 12 Tuổi Lĩnh Trọn 25 Cú Đâm Chí Mạng Chương 107: Thần Bài New York Và Cái Chết Trong Phòng Kín Chương 108: Thi Thể Cháy Đen Và Sự Thật Về Người Mẹ Giả Vờ Tuyệt Vời(P1) Chương 109: Thi Thể Cháy Đen Và Sự Thật Về Người Mẹ Giả Vờ Tuyệt Vời(P2) Chương 110: Thi Thể Cháy Đen Và Sự Thật Về Người Mẹ Giả Vờ Tuyệt Vời(P3) Chương 111: Mất Tích 19 Năm, Thi Thể Được Tìm Thấy Trong Tủ Lạnh Nhà Chị Gái Chương 112: Vụ Chặt Xác 9 Người Ở Nhật Chương 113: Vụ Án 8 Cô Gái Bị Sát Hại Dã Man Trong Nhà Trọ Ở Trung Quốc Chương 114: Bí Ẩn Những Xác Chết Không Có Mắt(P1) Chương 115: Bí Ẩn Những Xác Chết Không Có Mắt(P2) Chương 116: Bí Ẩn Những Xác Chết Không Có Mắt(P3) Chương 117: Tên Sát Nhân Có Mùi Cơ Thể Kinh Dị(P1) Chương 118: Tên Sát Nhân Có Mùi Cơ Thể Kinh Dị(P2) Chương 119: Tên Sát Nhân Có Mùi Cơ Thể Kinh Dị(P3) Chương 120: Vụ Bé Gái 3 Tuổi Chết Bí Ẩn(P1) Chương 121: Vụ Bé Gái 3 Tuổi Chết Bí Ẩn(P2) Chương 122: Hai Xác Chết Trong Vali(P1) Chương 123: Hai Xác Chết Trong Vali(P2) Chương 124: Hành Trình Tội Ác Của Cặp Đôi Sát Thủ Chương 125: Bí Ẩn 13 Cái Chết Trong Đêm Với Biểu Tượng Quỷ Dữ(P1) Chương 126: Bí Ẩn 13 Cái Chết Trong Đêm Với Biểu Tượng Quỷ Dữ(P2) Chương 127: Bà Trùm Trùng Khánh Và Vụ Đầu Độc Nhân Tình Trong Cơn Cuồng Ghen Chương 128: Vụ Án Mặt Nạ Giết Người Chương 129: Cái Chết Bí Ẩn Của Nữ Phóng Viên & Sự Sụp Đổ Của Đế Chế Ông Trùm Chương 130: Đứa Con Nước Mỹ” - Vụ Bắt Cóc Lịch Sử Và Sự Xuất Hiện Luật Bất Quá Tam Chương 131: Vụ Án “Cái Bẫy Chuột” Chương 132: Người Vợ Xinh Đẹp Hóa Quỷ Dữ Và Kế Hoạch Giết Chồng Hoàn Hảo Chương 133: Kỳ Án Manhattan Chương 134: Gã Chồng Vô Nhân Tính Giết Vợ Mang Thai Chương 135: Kỳ Án New Orleans Chương 136: Giết Vợ Mang Thai Và Hai Con Gái Sau Khi Thú Nhận Ngoại Tình Chương 137: VàO Resort VớI Em ChồNg, NgườI Phụ Nữ ChếT LõA Thể Trên SàN Nhà Chương 138: Vụ Mất Tích Của Jerry Michael Williams - Người Chồng Tội Nghiệp Chương 139: Cô Gái Giết Chị Ruột Vì Yêu Anh Rể Điện Cuồng Chương 140: Nhân Tình Về Với Vợ, Người Mẹ Trẻ Vứt Con Vừa Đẻ Từ Tầng 17 Xuống Đất Chương 141: Ngoại Tình Giết Vợ Dựng Chuyện Cướp Bóc Chương 142+10 ChiếC Răng DướI CốNg Chương 143: Xác Người Đàn Ông Ngoại Quốc Không Đầu Tại Đài Loan Chương 144: Giáo Sư Danh Tiếng Dùng Bóng Yoga Giết Vợ Chương 145: Vụ Án Đồi Braemar Chương 146: Những Vụ Bắt Cóc Của Big Spender Chương 147: Gia Đình 5 Mạng Chết Trong Tay Người Trong Nhà Chương 148: Thảm Kịch Bé Gái Marion Bị Giết Hại Dã Man Chương 149: Ngôi Nhà Da Người(P1) Chương 150: Ngôi Nhà Da Người(P2) Chương 151: Gia Đình Sát Nhân Manson Chương 152: Sát Thủ Hẹn Hò Chương 153: Hài Cốt Trong Bể Nước Hoang - Án Mạng Làm Tan Nát 2 Gia Đình Chương 154: Xác Chết Vợ Chồng Giáo Sư Trong Rừng Đước Chương 155: Giết Dì Của Vợ Cũ, Phi Tang Xác, Đổ Oan Cho Người Bí Ẩn Chương 156: Giám Đốc Tài Chính Giết Chết Người Tình Chương 157: Giết Cô Giáo Tiếng Anh, Phi Tang Xác Chương 158: Xác Chết Trong Tủ Đông Và Mối Tình Lệch Hơn 40 Tuổi Chương 159: Cặp Tình Nhân Giết Hàng Loạt Người, Chôn Xác Ngay Trong Nhà Chương 160: Sát Thủ Bóp Cổ Boston Chương 161: Vụ Án Y Tá Giết Nhiều Nam Đồng Tính Chương 162: Nữ Sinh Hói Và Người Yêu Giết Nhóm Bạn Cướp Ma Túy Chương 163: Hành Trình Tìm Kẻ Đốt Xác Nữ Người Mẫu Nghiệp Dư Chương 164: Lông Chó Trên Tử Thi Vạch Mặt Kẻ Giết Gái Bán Dâm Chương 165: Đôi Bàn Tay Đứt Lìa Trong Túi Nylon Chương 166: Cái Chết Của Vị Triệu Phú Tin Nhầm Người Chương 167: Phá Án Nhờ Mã Vạch Vali Chương 168: Công Tử Nhà Giàu Mỹ Chỉ Đi Tù Cho Có Dù Hiếp Dâm, Gây Chết Người Chương 169: Kỳ Án Mùa Đông - Xác Chết Trong Nhà Vệ Sinh Công Cộng Chương 170: Bình Dư Huyết Án Chương 171: Trụ Bê Tông Giấu 5 Xác Chết Ở Trung Quốc - Bí Mật Căn Phòng Phía Tây Chương 172: Bị Bạn Thân Trở Mặt Bằng Cú Tạt Axit Chương 173: Cậu Bé Etan Patz Mất Tích Gây Chấn Động Nước Mỹ (P1) Chương 174: Cậu Bé Etan Patz Mất Tích Gây Chấn Động Nước Mỹ (P2) Chương 175: Cậu Bé Etan Patz Mất Tích Gây Chấn Động Nước Mỹ (P3) Chương 176: Bác Sỹ Nghiên Cứu Vũ Khí Sinh Học Để Giết Người Chương 177: Người Đàn Ông Trung Quốc Bị Coi Là Ông Kẹ Ăn Thịt Trẻ Em Ở Thái Lan Chương 178: Vụ Án Giết Trẻ Liên Hoàn Ở Trung Quốc Chương 179: Nữ Sát Thủ Lần Lượt Giết 7 Người Nhà Chồng Chương 180: Chiếc Thùng Sắt Bí Ẩn Chương 181: Nhà Văn Nổi Tiếng Sát Hại Vợ Chương 182: Người Đàn Ông Chết Thảm Sau Khi Gặp Vũ Công Khỏa Thân Chương 183: Mẩu Thuốc Lá Lật Mặt Kẻ Giết Người Táo Tợn Chương 184: Vết Thâm Ở Mông Tố Cáo Kẻ Giết Nữ Quan Chức Mỹ Chương 185: Người Phụ Nữ Tàn Độc Giết Hai Chồng, Đổ Tội Cho Con Gái Ruột Chương 186: Tăng Cường Bảo Giam Giữ Phụ Nữ Chương 187: Sát Nhân Axit Chương 188: Sát Nhân Hàng Loạt Kinh Dị Nhất Pakistan Chương 189: Sát Nhân Đồng Tính Và Sở Thích Vẽ Chân Dung Nạn Nhân Trước Khi Hạ Thủ Chương 190: Sở Thích Sưu Tầm Thắt Lưng Nạn Nhân Của Kẻ Giết Người Hàng Loạt Gây Ám Ảnh Trung Quốc Chương 191: Kẻ Giết Người Hàng Loạt Đầu Tiên Của Lịch Sử Lại Là Em Họ Của Một Trong Những Vị Hoàng Đế Vĩ Đại Nhất Trung Chương 192: Đồ Tể Phố Mons Chương 193: Quái Vật Ngày Valentine Chương 194: Vụ Án Oan Kinh Điển Lịch Sử Trung Quốc: �Người Chết’ Sống Lại Giải Oan Cho Tử Tù Chương 195: Án Mạng Đêm Valentine Và Nhân Dạng Bí Ẩn Của Kẻ Giết Người Khiến Cảnh Sát Mỹ Bó Tay Hơn 1 Thập Kỉ Chương 196: Kẻ Ấu Dâm Và Sát Nhân Giết Hàng Loạt Trẻ Em - Gilles De Rais Chương 197+8 Phụ Nữ Trẻ Bị Hiếp Dâm, Giết Hại Và Cuộc Truy Tìm Tên Sát Nhân Người Nga Chương 198: Sát Thủ Mang Gương Mặt Trẻ Thơ Chương 199: Tên Sát Nhân Thug Behram - Người Đứng Đầu Của Giáo Phái Sát Nhân Chương 200: HàNh TrìNh ĐềN TộI CủA Nữ Đại Gia Cướp 138 MạNg NgườI Vì Ghen Chương 201: Harold Shipman - Bác Sĩ Giết Người Tàn Bạo Nhất Nước Anh Chương 202: Người Phụ Nữ Tàn Độc - Amelia Dyer Chương 203: Bác Sĩ Thiên Tài Carl Tanzler: Trộm Mộ Người Tình Vì Quá Yêu Chương 204: Quái Thú Jersey Chương 205: Kẻ Giết Người Hàng Loạt Và Án 203 Năm Tù (P.1) Chương 206: Kẻ Giết Người Hàng Loạt Và Án 203 Năm Tù (P.2) Chương 207: Kẻ Giết Người Hàng Loạt Và Án 203 Năm Tù (P.3) Chương 208: Vụ Án Căn Bếp Ngàn Mảnh Thịt Chương 209: Cô Gái Bị Phanh Thây - Điêu Ái Thanh(P.1) Chương 210: Cô Gái Bị Phanh Thây - Điêu Ái Thanh(P.2) Chương 211: Woo Bom Gon: Từ Cảnh Sát Biến Thành Tên Khát Máu G.I.Ế.T Hơn 50 Người Một Đêm Chương 212: Cái Chết Đầy Uẩn Khúc Của Của Chàng Cảnh Sát Hàn Quốc Và Những Bí Mật Động Trời 10 Năm Trước Chương 213: Dòng Chữ Rợn Người Về Án Mạng Bí Ẩn 75 Năm Chương 214: Chuỗi Án Mạng Hwaseong Chương 215: Blair Adams Và Án Mạng Không Lời Giải Thích: Hiện Trường Lại Là Điểm Gây Hoang Mang Chương 216: Vụ Án Pedro Lopez Chương 217: Ác Nhân Thời Đại - Luis Garavito Chương 218: Hiếp Dâm Và Giết Hại 8 Y Tá Trong Một Đêm, Kẻ Sát Nhân Chịu Án Tù 1,200 Năm Chương 219: Ma Sói Vùng Wysteria Chương 220: Vụ Án Thai Phụ Xuống Tay Sát Hại Một Đứa Trẻ Chương 221: Vụ Án Những Cậu Bé Bắt Ếch Chương 222: Thiếu Nữ Trong Thùng Carton Chương 223: Gã Thầy Bùa Giết Người Luyện Thiên Linh Cái(P1) Chương 224: Gã Thầy Bùa Giết Người Luyện Thiên Linh Cái(P2) Chương 225: Gã Thầy Bùa Giết Người Luyện Thiên Linh Cái(P3) Chương 226: Gã Thầy Bùa Giết Người Luyện Thiên Linh Cái(P4) Chương 227: Vụ Mất Tích Bí Ẩn Của Gia Đình Jaminson Chương 228: Anatoly Slivko - Sát Nhân Biến Thái Chương 229: Candyman: Kẻ Sát Hại Hàng Chục Nam Thanh Niên Mời các bạn đón đọc Những Vụ Án Nổi Tiếng Trên Thế Giới của tác giả Nhiều Tác Giả.
Thượng Lĩnh Án
Vi Tam Đắc là một tên ác bá ở làng Thượng Lĩnh, hắn đã làm tan nát biết bao gia đình trong làng từ dân thường đến quan chức. Người dân đều căm hận hắn nhưng không thể làm gì được hắn, kể cả cảnh sát, vì hắn biết luật, hiểu luật, và lợi dụng sự hiểu biết đó để lách luật và liên tiếp phạm pháp. Đột nhiên vào ngày giáp Tết, hắn treo cổ tự tử trên cái cây cao nhất làng với một bức di thư để lại. Và cảnh sát nhận được một tin mật báo rằng hắn bị mưu sát. Khi cảnh sát càng tiến sâu vào điều tra, sự việc lại càng thêm bế tắc, dân làng Thượng Lĩnh nhất mực bao che cho nhau…Và từ cái chết của Vi Tam Đắc lại liên tiếp xẩy ra các án mạng khác. *** Cái thây của Vi Tam Đắc bị treo lên cây đa trước cổng làng. Hơn trăm thôn dân của làng Thượng Lĩnh kéo nhau đến xem chẳng khác nào như đi xem kịch. Trong số bọn họ, không ít kẻ trống ngực đập thình thịch, cứ y như tay thần, tay quỷ đang khua chiêng gõ mõ. Đúng lúc ấy thì gió lạnh như con chó đánh hơi thấy mùi phân thối, hối hả lao tới cắn người, chẳng chừa một ai. Chỉ có điều trong cái bộ dạng lập cập, run rẩy ấy lại không phải là những người dân quê ăn mặc phong phanh, rách rưới; mà lại là một số ít những người mặc áo dày sụ, sạch sẽ mà chỉn chu. Đám người này thoáng nhìn liền biết ngay là những cán bộ, công chức thu nhập cao mới về quê ăn Tết. Còn phần đông số còn lại là đám dân quê quanh năm suốt tháng bám rễ ở làng. Số này nhìn Vi Tam Đắc chết trơ thây cứ y như khán giả đã đoán được kết cục của vở kịch, bởi vậy mà tỏ ra bình tĩnh hơn hẳn. Bỗng từ trong đám đông có hai người phụ nữ lao ra, một già, một trẻ. Hai người này lao về phía Vi Tam Đắc, tóm lấy cẳng chân của y cách mặt đất chừng hai mét. Người thiếu phụ nhón chân với tay, bắt lấy một chân Vi Tam Đắc, chực muốn đẩy thân thể y lên. Chỉ có điều chiều cao và sức lực của chị ta rõ là đã tới giới hạn, cái thây của Vi Tam Đắc vẫn không chút dịch chuyển. Chị ta chực chờ sự giúp đỡ để đẩy thân thể Vi Tam Đắc lên phía trên, giảm bớt lực siết của sợi dây buộc quanh cổ y. Song lúc này chị ta cũng chỉ trông cậy được vào bà lão đang ở bên cạnh mình mà thôi. Bà lão ắt hẳn là muốn giúp chị ta, song muốn giúp cũng chẳng dễ gì, bởi lẽ bà lão vừa thấp vừa còng lưng ấy phải nhảy lên thì may ra mới chạm được tới người Vi Tam Đắc. Lần thứ nhất cẫng chân nhảy, bà lão bắt được chiếc giày xỏ ở một bên chân, nhưng khi bà lão hạ mình và cánh tay xuống thì chiếc giày ấy cũng rơi xuống theo. Bà lão lại nhảy lên lần nữa thì túm được ống quần của Vi Tam Đắc, lần này thì chiếc quần của Vi Tam Đắc đã bị tụt xuống. Từ xa nhìn lại, cặp đùi trắng hếu mà thuôn dài kia giống như hai thớ thịt tươi treo trên gác bếp, còn cái vật mềm nhũn, lông mọc tua tủa nằm giữa cặp đùi khiến ai nhìn gần lại thấy như cái dái dê. Kẻ ngó xa nghía gần, người há mồm trợn mắt, kẻ cúi đầu ngượng nghịu, có kẻ lại vênh mặt cười mỉa. Bà lão và thiếu phụ kia đâu ngờ lại bị rơi vào tình cảnh trớ trêu ấy. Bọn họ cũng chỉ muốn cứu Vi Tam Đắc thôi mà, bởi nghĩ y còn sống. Song từ hành động và hậu quả gây ra, lại chẳng giống như đang cứu người, trái lại, còn như là bêu riếu, sỉ nhục Vi Tam Đắc thì đúng hơn. Bởi vì sự thực là quần của Vi Tam Đắc đã bị tuột mất. Nhưng chuyện này xảy ra thì cũng không lấy gì làm lạ. Lúc Vi Tam Đắc còn sống, y đã làm tổn thương hai người phụ nữ này không biết bao nhiêu lần, bất kể họ, một người là mẹ y, một người là vợ y. Tội lỗi mà y gây ra cho họ, tội lỗi mà y gây ra cho cả cái làng này, dù có chết cả chục lần cũng chẳng thể chuộc hết được. Vậy thì sao mà bảo giống như đang sỉ nhục được. Hai người phụ nữ một già một trẻ ấy vẫn nôn nóng muốn đẩy thân thể Vi Tam Đắc lên, song mọi cố gắng đều vô ích. Việc Vi Tam Đắc bị treo lên cây như thể đã được tính toán từ đầu, gót chân cách mặt đất chừng hai mét, ai muốn cứu y thì cũng đừng hòng với tay tới, chết là cái chắc. Hai người phụ nữ hình như đã nhận ra được điều này, quan trọng hơn là hai người còn phát hiện ra Vi Tam Đắc đã chết, đã tắt thở trước đó lâu rồi, đã hết đường cứu mạng. Vậy là đành từ bỏ. Mẹ của Vi Tam Đắc quỳ bệt dưới mặt đất, lay lóc gào khóc. Còn vợ của Vi Tam Đắc lại không quỳ, cũng chẳng khóc, chị ta thẫn thờ đứng đó, mình mẩy hơi lay động, run rẩy, cứ như người bị trúng phong. Đó là một buổi sớm gió lộng tê tái. Nhưng có điều, hình như chị ta không phải run rẩy vì gió lạnh, mà đúng hơn là vì sự lạnh nhạt của những kẻ xung quanh. Trong số đó có một người đàn ông lớn tuổi nhìn sự việc không lọt mắt, vậy là tiến lên phía trước, đoạn hô hào thêm vài thanh niên nữa. Bọn họ tháo nút dây buộc trên cành cây đa, siết chặt một đầu dây, rồi từ từ thả ra. Vi Tam Đắc dần hạ xuống, rồi được hai thanh niên đỡ lấy, đặt nằm trên mặt đất. Trước đó, người đàn ông lớn tuổi đã kéo chiếc quần bị tuột lên cho Vi Tam Đắc. Xong rồi, ông ta nhìn vào cặp mắt trố trơ trơ của Vi Tam Đắc mà than rằng: “Tam Đắc ơi là Tam Đắc, dái chim của mày đã hại đời bao nhiêu đàn bà con gái ở cái làng này thì giờ cũng đã đến lúc nghỉ ngơi được rồi. Hoàng đế chẳng qua cũng sung sướng giống mày thôi, đừng có chết rồi mà vẫn không nhắm mắt. Hừ, nhắm mắt lại đi.” Người đàn ông lớn tuổi vừa nói vừa đưa tay vuốt mắt cho Vi Tam Đắc. Chắc là do người đàn ông này ăn nói có lòng thành, đức cao vọng trọng, Vi Tam Đắc quả là đã nghe lời mà nhắm mắt. Người đàn ông này còn tìm thấy một bức di thư trong túi áo của Vi Tam Đắc. Nội dung bức di thư như sau: “Vi Tam Đắc tôi đã gây ra nhiều tội lỗi, nay lấy cái chết để đền tội, mong sao mọi người được vui vẻ ăn Tết! Vi Tam Đắc.” Bức di thư viết sai chính tả được nhiều người truyền tay nhau đọc, xong chẳng ai muốn giữ lại, nên lại nhét vào trong túi áo y. Ai nấy như đều tìm thấy chút lương tri trong con người y, bởi vậy mà ánh mắt thù hận cũng nguôi ngoai. Vợ của Vi Tam Đắc nãy giờ vẫn đứng đấy, chẳng khóc chẳng rằng. Chị ta không ngờ lại nhận được sự cảm thông, thương hại của mọi người, lúc này bỗng như kẻ mù lòa trông thấy ánh sáng. Chị ta chợt quay người lại quỳ xuống trước mặt đám đông, khấu đầu, vừa khóc vừa tạ ơn, thay chồng tạ tội. “Hoàng Nguyệt Thu tôi xin cảm tạ mọi người trong làng!” Người đàn bà tự xưng là Hoàng Nguyệt Thu nói. “Xin được cảm tạ mọi người đã giúp tôi thu xác. Hoàng Nguyệt Thu tôi bạc mệnh, số khổ, hèn hạ được gả tới làng Thượng Lĩnh làm vợ của Vi Tam Đắc. Vi Tam Đắc là tên xấu xa, đểu cáng vô độ. Không, hắn vốn không phải con người, hắn là tên súc sinh, mà cũng chẳng bằng súc sinh, chẳng bằng cầm thú. Hắn rước đủ mọi tai vạ cho cả làng, rồi còn chà đạp không biết bao nhiêu đàn bà con gái, giờ thì chết quách đi rồi. Tôi biết, hắn ta có chết cũng không đền hết tội. Hắn gây ra quá nhiều nghiệp chướng, có chín cái mạng cũng chẳng chuộc hết, ngàn lưỡi dao xẻo xác hắn cũng không báo hết thù, cũng không giải hết hận. Tôi số khổ, bạc mệnh, hèn hạ nên mới làm vợ của Vi Tam Đắc, Vi Tam Đắc chết rồi, đi rồi, tội lỗi vẫn còn đó. Tôi thay hắn ta chuộc tội với dân làng! Xin được chuộc lỗi! Xin được chuộc lỗi... Bây giờ người cũng đã chết rồi, tội cũng đã chuộc rồi, tôi xin dân làng giúp tôi chôn cất Vi Tam Đắc. Ngày mai chôn, không, hôm nay phải chôn ngay. Tết tới nơi rồi, tôi không muốn ảnh hưởng mọi người đón Tết. Chôn càng sớm càng tốt, như vậy ăn Tết mới ngon. Chỉ mong mọi người trong làng vui vẻ, phấn khởi đón Tết. Ai nấy đều cảm động trước lời lẽ biết điều, thấu tình đạt lý của người đàn bà mệnh khổ này. Đa phần đã không còn viện được lý do để tiếp tục thù hận Vi Tam Đắc, cũng không có lý do để cự tuyệt lời thỉnh cầu của Hoàng Nguyệt Thu. Vẫn là người đàn ông lớn tuổi có lòng thành, đức cao vọng trọng lúc trước đứng ra hô hào, động viên, bố trí trai tráng, dân làng nghe lệnh mà làm theo. Cả toán người ào ào hành động, mỗi người một việc, nào là nhập liệm, nhập quan, chọn đất, đào mồ, xem giờ, lo liệu đám tang cho Vi Tam Đắc... Ngôi làng bỗng sôi động hẳn lên. Dây pháo đốt ra từ nhà Vi Xương Anh có thể xem là âm thanh đầu tiên đánh tan bầu không gian u uất của ngôi làng, khiến cả thôn làng náo nhiệt hẳn. Ngôi nhà của gia đình Vi Xương Anh nằm tách biệt trên đỉnh dốc, là ngôi nhà rách nát nhất nhưng lại cao nhất làng Thượng Lĩnh. Nói là cao, chẳng qua là vì nó nằm ở trên đỉnh dốc, chứ ngôi nhà ấy thực chất lại thấp lè tè. Nói là rách nát, là bởi nếu so với những ngôi nhà tầng bằng xi măng cốt thép thì nó thực là thảm hại. Ngôi nhà này của Vi Xương Anh vẫn là nhà vách đất từ đời ông cha để lại. Tuy đời nào cũng được tu sửa, cơi nới cho rộng thêm, nhưng cũng không thay đổi được bản chất nhà đất của nó. Cũng giống như Vi Xương Anh, dù anh ta làm bảo vệ hay thợ sửa chữa trong thành phố, thì cũng không thay đổi được bản chất nông dân của mình. Vi Xương Anh đâu phải không cất nổi nhà tầng, anh ta đi làm thuê làm mướn bên ngoài đã mấy năm nay, chắc hẳn cũng dành dụm được chút ít, muốn xây một ngôi nhà bằng gạch vữa xi măng cũng chẳng khó gì. Song Vi Xương Anh lại không xây nhà. Cớ chi mà anh ta lại làm vậy? Chuyện này thì thằng con sáu tuổi của anh ta là rõ nhất. Lúc thằng bé mới chỉ lên ba, cha nó đã căn dặn rằng: “Con trai à, khi nào mày lên bảy tuổi, cha sẽ đón mày lên thành phố học, cha sẽ đón cả u mày lên đó ở cùng, rồi cả nhà ta sẽ chuyển sang ở nhà tầng, không phải làm nông dân nữa. Thế nên ngôi nhà chúng ta đang ở không cần phải xây lại làm gì cho phiền...” Vi Xương Anh lần nào từ tỉnh về cũng đều chuốc vào đầu thằng bé cái cuộc sống lý tưởng ấy. Năm này thằng bé đã sáu tuổi, cũng gần lắm với cuộc sống lý tưởng mà cha nó hứa hẹn rồi. Chỉ có điều năm nay cha nó về nhà lại không thấy nhắc tới chuyện ấy nữa. Cha nó thì cứ tưởng nó đã quên béng đi rồi, nhưng mà nó thì vẫn còn nhớ lắm, bởi lẽ lên thành phố học cũng là giấc mơ của nó. Xế chiều hôm qua, thằng bé đã hỏi Vi Xương Anh: “Cha ơi, con lại lớn thêm một tuổi rồi, lên sáu rồi đấy, chỉ cần thêm một tuổi nữa là có thể lên thành phố học rồi phải không?” Vi Xương Anh mới về nhà được hai ngày liền hằn ngay một cái bạt tai lên mặt thằng bé. Vi Xương Anh cớ sao lại ra tay với thằng bé như vậy? Bởi vì Vi Xương Anh lúc ấy đang điên tiết, đang não ruột, nguyên nhân cũng có thể xem như là liên quan tới chuyện này. Ấy là lúc đương bữa cơm, Vi Xương Anh đang vùi đầu uống rượu thì bỗng dưng nói với chị vợ Tô Xuân Quỳ rằng: “Ra Tết tôi không đi làm thuê nữa.” Chị vợ đang ngậm trong mồm miếng thịt còn chưa kịp nhai, bèn hỏi: “Sao thế hả?” Vi Xương Anh chỉ đáp lại rằng: “Đếch muốn đi nữa.” Tô Xuân Quỳ lại hỏi: “Sao lại không muốn đi?” Vi Xương Anh đáp: “Đếch muốn đi thế thôi.” Tô Xuân Quỳ: “Không muốn là không đi? Anh tưởng anh là hoàng đế à? Anh không đi mà được chắc? Mấy miệng ăn nhà này đều dựa tất vào đồng tiền anh kiếm đấy.” Vi Xương Anh bảo: “Tao ở thành phố ngán lắm rồi, thấy ở quê vẫn hơn, vậy đã được chưa?” Tô Xuân Quỳ có đôi mắt đẹp lại chẳng coi chồng mình ra gì, nói thực trong mắt chị ta, chồng mình là cái hạng chẳng được tích sự gì. Là đàn ông trong nhà, còn hứa hẹn sẽ đưa con cái lên thành phố học, rồi còn đón cả nhà lên thành phố, đúng thật là nói khoác không cần nộp thuế. Vi Xương Anh liếc mắt nhìn vợ bảo: “Mày muốn tao ra ngoài, mày lại không muốn tao ở nhà như vậy. Tao không ở nhà, hay ho gì cho mày?” Tô Xuân Quỳ ngẩn người, đáp lại: “Ý anh là gì?” “Tao không yên tâm với mày, ý tao là vậy đó.” Vi Xương Anh lại nói tiếp: “À, tao phải đi khỏi cái nhà này thì mày mới yên tâm phải không?” “Vi Xương Anh, anh cứ nói thẳng ra, anh nói vậy là có ý gì?” Vi Xương Anh nốc liền hai chén rượu, mặt đỏ ngầu, trợn mắt chỉ tay vào mặt Tô Xuân Quỳ mà nạt: “Tô Xuân Quỳ, tao hỏi mày, mày và Vi Tam Đắc đã làm cái chuyện kia chưa?” Tô Xuân Quỳ hỏi: “Chuyện kia là chuyện gì?” “Thì là cái chuyện đó chứ còn chuyện gì.” Đoạn anh ta còn làm động tác, ngón tay trỏ bên phải chọc vào hốc nắm tay trái, rút ra chọc vào hai lần liền. Tô Xuân Quỳ hỏi: “Chuyện đó, chuyện kia là cái gì, tôi không hiểu.” Vi Xương Anh đưa tay vỗ đùi: “Tô Xuân Quỳ, cái lỗ của mày bị nó chọc nát rồi, còn giả bộ gì nữa, mày tưởng tao là thằng ngu hay sao? Rốt cuộc là mày với Vi Tam Đắc có làm cái chuyện đó hay không, mày nói đi.” Tô Xuân Quỳ đáp: “Không có.” Vi Xương Anh vặn hỏi: “Không có?” “Không có thì là không có chứ sao.” “Vậy thì sao lại có người mách tao là có?” Tô Xuân Quỳ quẳng đũa lên mặt bàn, gằn giọng nói: “Đứa nào mách?” “Đứa nào mách mày không cần biết, mày chỉ cần trả lời tao là có hay không thôi.” “Tôi bảo không có thì anh không tin. Tôi bảo có thì anh mới tin phải không?” “Ừ thì đúng vậy đấy.” Mời các bạn đón đọc Thượng Lĩnh Án của tác giả Phàm Nhất Bình.
Biên Giới Vô Hình
Vĩnh Huy giật mình choàng tỉnh, tiếng chuông điện thoại réo vang kéo anh khỏi giấc mơ quái ác. Anh bước xuống giường khi trái tim trong ngực anh đập thình thịch và hơi thở hổn hển. Vĩnh Huy vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng nhưng anh chẳng nhớ mình thấy gì mà sợ hãi đến thế. Tuy nhiên anh vẫn đưa tay nhấc điện thoại lên như một phản xạ và liếc nhìn vào chiếc đồng hồ dạ quang, cây kim ngắn đã vượt qua con số một. Ai lại gọi mình vào giờ này chứ? Vĩnh Huy gấp gáp nói nhanh vào máy: - Alô! "Đoành!" Một tiếng nổ vang trong ống nghe khiến anh bàng hoàng ngơ ngác. Có chuyện gì đang xảy ra ở đầu dây phía bên kia, không kiềm được sự nôn nóng, anh hét to vào ống nghe: - Alô! Không ai trả lời nhưng có những hồi chuông văng vẳng vọng lại cùng tiếng chó tru nghe thật man dại. Vĩnh Huy rùng mình, anh áp sát ống nghe vào tai, cố nhận rõ những gì bên kia nhưng chỉ nghe tiếng mưa gió rít bên tai. Anh đứng bất động nhìn dãy số hiện ra trên máy với đầu óc căng thẳng tột cùng. Số máy điện thoại vừa gọi đến anh hoàn toàn xa lạ khi đã rà soát lại trí nhớ của mình... Nhưng tại sao ai đó lại gọi anh? Kẻ đó ở đâu và điều gì đã đến cùng với chuỗi âm thanh quái đản chẳng báo hiệu điều gì tốt lành? Vĩnh Huy nhếch môi dập ống nghe xuống. Nhưng rồi anh lại nhấc lên khi nghĩ giữa đêm khuya như thế không phải bỗng dưng có người gọi cho mình... phải chăng đấy là lời cầu cứu?... Hay người vừa gọi là... Nhấn mạnh số máy của tổng đài, Vĩnh Huy giật mình khi nhận được giọng nói của cô gái trực: - Số máy ông vừa hỏi là của tu viện Thérésa. Vĩnh Huy ngạc nhiên: - Ồ! Cám ơn cô. Anh ngắt máy và nhìn ra bên ngoài. Trời đang mưa, những hạt nước theo gió đập mạnh vào kính cửa chảy ngoằn ngoèo dưới những ánh chớp lóe sáng từ màn đêm cùng tiếng sóng ầm ầm vỗ vào ghềnh đá. Tu viện Thérésa ở gần eo biển bên kia đồi, Vĩnh Huy từng có lần đến đó. Anh đâu quen ai ở đây, sao bỗng có người gọi mình như thế? Màn đêm đen tối và thời tiết bên ngoài khiến anh thoáng chút đắn đo. Nhưng không hiểu tại sao trong thâm tâm anh muốn mình phải đến đó. Dường như có một mãnh lực vô hình nào đang thôi thúc Vĩnh Huy. Khoác nhanh chiếc áo đi mưa và luồn nhanh cây đèn pin vào túi, Vĩnh Huy đẩy cửa bước ra ngoài mặc cho gió mưa quật vào mặt. Cảm giác lạnh buốt làm Vĩnh Huy thoáng rùng mình, anh kéo cao cổ áo và chui vào chiếc Mazda. Vĩnh Huy bậm môi và cho xe lướt qua những đoạn đường trơn trượt dù biết như thế sẽ nguy hiểm với mình nhưng anh vẫn cảm thấy một nỗi lo lắng mơ hồ. Nếu anh đến chậm, sau này sẽ ân hận. Luồng ánh sáng từ chiếc Mazda trườn tới trước như cố xé toạc màn đêm đen và đoạn đường đẫm nước. Vĩnh Huy ghìm chặt tay lái, chỉ cần một sơ suất nhỏ với tốc độ liều lĩnh thế này thì mọi chuyện sẽ chấm hết. Khi cây kim ngắn trên mặt đồng hồ chỉ số hai, dưới những tia chớp từ bầu trời, tu viện Thérésa hiện ra trong tầm mắt. Vĩnh Huy cảm thấy lòng nhẹ nhõm dù đầu vẫn căng thẳng chưa biết mình phải đối diện với chuyện gì khi đến nơi. Đang căng mắt nhìn tới trước, anh giật mình khi thấy một bóng người chạy dưới cơn mưa với vẻ hốt hoảng, ngược về phía anh. Đúng là có chuyện không bình thường rồi. Vĩnh Huy nhả chân ga, chiếc Mazda chạy chậm dần. Ánh đèn xe đập thẳng vào mặt kẻ ấy. Vĩnh Huy sững sờ khi nhận ra đó là một cô gái, nét mặt hoảng loạn... tóc bết vào mặt vì gió mưa và giống hệt Chiêu Dung, người yêu của anh đã mất tích trong một tai nạn đắm tàu... Ồ! Lẽ nào là nàng? Vĩnh Huy mừng rỡ giậm thắng. Chiếc Mazda ngừng lại... Cô gái dường như muốn chạm vào đầu xe và ngước ánh mắt vô hồn nhìn về phía ánh đèn rồi té quỵ xuống mặt đường lênh láng nước. Đẩy mạnh cửa Vĩnh Huy lao ra ngoài, anh cúi xuống nâng cô gái lên rồi bế vào trong xe. Thật không ngờ... là em thật sao! Vĩnh Huy lầm bầm một mình, liếc nhìn nét mặt thanh tú tuyệt đẹp và bộ ngực phập phồng qua làn hơi thở trong bộ quần áo ướt sũng nước. Cô bị ngất vì lạnh, nhưng điều gì đã xảy ra trước đó. Tình cảnh bất ngờ làm anh lúng túng vì cô sẽ cảm lạnh mất. Vĩnh Huy lôi cái khăn trong cabin ra lau cho cô rồi vội vàng lấy cái áo của mình đang mặc choàng lên người cô. Cô gái khẽ cựa mình trên băng ghế, đó là dấu hiệu tốt mà nãy giờ Vĩnh Huy vẫn chờ đợi. Vĩnh Huy khẽ khàng: - Chiêu Dung! Có thật là em còn sống hay không? Cô gái vẫn im lìm trong cơn mê thiêm thiếp mặc những lời ngớ ngẩn của Vĩnh Huy. Bên ngoài, giông gió ầm ì, mưa như trút. Bốn bề sấm chớp chẳng làm anh lo lắng bằng chuyện gì đã xảy đến với Chiêu Dung...? Nhếch môi cay đắng, Vĩnh Huy nhấn ga cho chiếc Mazda trở về đường cũ. Mời các bạn đón đọc Biên Giới Vô Hình của tác giả Trần Hồng Ngọc.