Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu

Văn án:   Giấc mơ từ tấm bé của Tô An Ninh là trở thành một ca sĩ.   Nhưng ba cô lại muốn bồi dưỡng cô thành diễn viên.   Đại học năm ba, cô giấu người trong nhà, đăng kí dự thi ca sĩ tranh tài của Tinh Quang, gặp phải Cố Thời Cảnh – kẻ mà mọi người hay đồn là lãnh ngạo* tuyệt trần.   Nhưng mà lời đồn là ứ tin được.   Cố Thời Cảnh không hề lãnh ngạo, nói mấy câu tâm tình ngọt ngào tới mấy phút khiến người ta xấu hổ, tim đập thình thịch.   Sau khi cô gặp được anh, nếm thử một chút thôi mà răng đã đau lắm rồi, ngọt tới đau răng.   Cố Thời Cảnh: “Sao thế?”   Tô An Ninh bụm mặt, vẻ mặt đầy ai oán: “Đau răng.”   Cố Thời Cảnh: “Cho anh hôn một cái là hết đau ngay đó.”   Tô An Ninh: …   Đã nói là cao lãnh cơ mà?   ----   Cuộc đời tìm được một người yêu mình và ủng hộ mình thực hiện mơ ước thì người đó thật sự đáng trân trọng. May mắn Tô An Ninh đời này đã gặp được Cố Thời Cảnh.   Tô An Ninh xuất thân là diễn viên nhí, có người bố là đạo diễn nổi tiếng, ông đã định hướng từ sớm cho cô đi theo nghiệp diễn. Nhưng Tô An Ninh với đam mê ca hát từ nhỏ, dùng hết cách chống đối để theo học ngành thanh nhạc, ước mơ được đứng trên sân khấu với tư cách ca sĩ, hòa mình vào tiếng hát điệu đàn.   Từ một cuộc đụng độ “tốn kém” ở sân bay, Tô An Ninh lần đầu được gặp Ca vương lạnh lùng bí ẩn Cố Thời Cảnh. Hai người kéo nhầm hành lý của nhau, từ tình cờ gặp thành có dịp dây dưa lâu ngày.   Cố Thời Cảnh là ca sĩ thuộc cấp đỉnh đỉnh của đỉnh, anh đã dần lui về sau, điều hành tiếp quản công ty truyền thông, cho nên fan của anh mong đợi không phải là anh chụp ảnh selfie hay phát phúc lợi mà chính là “Cố thần tái xuất”.   Cố Thời Cảnh có tính cách rất xa lánh thế gian, ít nói, cứng nhắc, hành động quyết đoán và khá khó gần - có lẽ chính là thuộc tính chung của nam thần.   Chắc do duyên trời tác hợp nên hai nhân vật chính của chúng ta gặp nhau tương đối nhiều, Tô An Ninh ốm, Cố Thời Cảnh xuất hiện, Tô An Ninh gặp nguy, gọi nhầm Cố Thời Cảnh xuất hiện, Tô An Ninh đi thi ca hát, lại gặp Cố Thời Cảnh là chủ công ty - đã như vậy thì có né cũng không né được tình yêu này đâu.   Tình cảm cũng từ đó đơm hoa mà không ai hay biết lý do, cũng không biết thích người kia từ khi nào. Để đến khi Cố Thời Cảnh hỏi Tô An Ninh “Tôi theo đuổi em mà em không biết hay sao?” thì mọi ân cần ấm áp của Cố Thời Cảnh mới được lý giải. Anh yêu cũng bất ngờ quá đó Cố đại thần!!!   Truyện miêu tả quá trình Tô An Ninh tham gia cuộc thi tuyển chọn ca hát lớn, một bước rũ mình chuyển từ hình tượng diễn viên nhí sang con đường ca sĩ.   Bằng bản lĩnh của mình, Tô An Ninh giành được quán quân, chứng minh được mình có thể thành công trên con đường này với bố, cũng cho bản thân cô một sự khẳng định - cô làm được, cô theo đuổi được ước mơ của mình.   Tuy nhiên do độ dài có hạn của truyện, cuộc thi lớn và quan trọng này được miêu tả khá hời hợt, chiến thắng cũng quá mức dễ dàng - chính là bàn tay vàng của nữ chính. Nhờ vậy mà chuyện tình cảm của hai nhân vật chính được khắc họa nổi bật hơn, tình tứ ngọt ngào sến súa hơn và cũng vô cùng suôn sẻ.   Một cô bé vừa hai mươi như Tô An Ninh làm sao chống lại được sức quyến rũ của Cố Thời Cảnh, huống hồ sự quan tâm không kể thời gian công sức và vô cùng tâm lý của Cố Thời Cảnh nhanh chóng làm tim Tô An Ninh rung rinh.   Hai người bắt đầu tiến vào đoạn đường yêu đương bí mật hai năm, bởi sự nghiệp ca hát của Tô An Ninh vẫn còn đang dang dở, vướng tin đồn cùng với Ca vương sẽ không tốt cho cô tí nào. Để khi Tô An Ninh chính thức đạt được danh hiệu Ca hậu thì là lúc hai người công khai, cùng nhau xây đắp hạnh phúc gia đình.   Bên cạnh đó, lâu rồi mình mới thấy một truyện có nam phụ tốt đẹp và đáng yêu như thế này. Phương Hành Chu là thanh mai trúc mã với Tô An Ninh, là diễn viên nổi tiếng siêu cấp thân thiện đáng yêu. Vốn ban đầu mình không đọc văn án đã đọc truyện nên nghĩ “đây là nam chính nhỉ, đáng yêu thế mà”.   Nhưng anh ôi nam phụ vẫn là nam phụ, thương anh em cũng không thể làm được gì, cũng không thể ném đá nam chính để giúp anh lấy thiện cảm với nữ chính được, vì nam chính hoàn toàn không có gì để ném luôn.   “Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu” là một câu chuyện tình yêu êm đềm suôn sẻ của Ca vương và Ca hậu, không thăng trầm cũng không thử thách lòng nhau. Nếu bạn yêu cầu một truyện có nội hàm hay có cốt truyện hoành tráng thì truyện này không đủ, tác giả viết khá đơn giản. Truyện chỉ đơn là giản là thích rồi yêu, yêu rồi cưới, nhẹ nhàng và êm ái như vậy thôi, lại ngắn ngắn, vô cùng thích hợp đọc giải trí giải ngố nha.   --- " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông hết giờ vang lên, cả sân trường yên ắng bỗng chốc trở nên huyên náo. Vị giảng viên đang đứng trên bục thuyết trình thì hết giờ, liền cầm sách rời khỏi phòng học. Trong phòng học lập tức náo nhiệt ồn ào hẳn lên, tất cả mọi người đều nhanh chóng thu dọn đồ của mình rồi lũ lượt rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, căn phòng rộng lớn như thế chỉ còn lác đác vài ba người. Tô An Ninh ghi chép bài xong xuôi, kiểm tra lại một lần nữa, lúc này mới hài lòng mà thu dọn đồ. Có người đứng ở cửa gọi cô, “An Ninh, đi nào.” Bàn tay đang cất sách vở của Tô An Ninh dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, nhìn thấy đó là Tưởng Hủ Hủ đang vẫy tay về phía cô, vẻ mặt lập tức trở nên tốt hơn. Cất sách vở vào trong cặp xong rồi, cô đeo cặp hai quai tiến về phía cửa. “Hủ Hủ, đi thôi.” “Ừ.” Tưởng Hủ Hủ thấy cô đi đến, kéo tay cô vừa đi vừa hỏi, “An Ninh, buổi trưa cậu muốn ăn gì?” “Đi nhà ăn xem xem.” Tô An Ninh nói với cô ấy. Tưởng Hủ Hủ ngạc nhiên, “Thật sự muốn đến nhà ăn à.” Cảnh tượng kia nhất định sẽ rất hùng tráng đây. Tô An Ninh nhíu mày, “Không được à?” Tưởng Hủ Hủ nhận lệnh gật đầu, “Được chứ.” Hai người vừa đi xuống cầu thang đến lớp học ở tầng dưới, lập tức có một nam sinh đeo kính ở trong đám người chạy đến trước mặt Tô An Ninh. Nam sinh này trong tay nắm chặt một bức thư, có lẽ là vì rất căng thẳng nên tay hơi run run. Cậu ta ngăn lại trước mặt Tô An Ninh, mặt đỏ như quả táo, mãi mà không nói nên lời. Tô An Ninh nhìn cậu ta, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Bạn học, bạn có chuyện gì à?” Nam sinh lắc lắc đầu, sau đó mới kịp phản ứng ra mà lại gật gật đầu, giơ hai tay ra đưa thư tình đến trước mặt Tô An Ninh, lắp ba lắp bắp nói, “Có, tớ có.” “Bạn học… Tô… An Ninh… tớ, tớ thích…cậu, cậu có thể… hẹn hò… với tớ được không?” Cuối cùng cũng cà lăm xong, trong giọng nói còn mang theo giọng điệu khác, khi nghe có cảm giác rất kỳ cục. Tưởng Hủ Hủ đứng một bên cười một tiếng. Mặt nam sinh càng đỏ hơn, càng bứt rứt lo lắng hơn nữa. Tô An Ninh liếc Tưởng Hủ Hủ một cái, cô ấy lập tức che miệng đứng sang một bên, nhìn bả vai vẫn còn đang run lên của cô ấy, hẳn là vẫn đang còn cười đây. Tô An Ninh không quan tâm đến cô ấy nữa, nhìn bức thư trong tay nam sinh trước mặt, không đưa tay nhận, “Vị bạn học này, luyện tiếng phổ thông cho tốt rồi hẵng đến trước mặt người ta thổ lộ nhé.” Rồi cô kéo Tưởng Hủ Hủ đi. Để lại nam sinh một mặt ngây ngốc. Đi vào nhà ăn gọi đồ ăn xong xuôi, Tô An Ninh cũng không để ý ánh mắt bốn phương tám hướng bắn về phía mình, cùng Tưởng Hủ Hủ tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống. Mời các bạn đón đọc Kế Hoạch Dưỡng Thành Ca Hậu của tác giả Vân Giáo Chủ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhượng Xuân Quang
Giới thiệu: Nhị Thập hy vọng mình có thể sớm ngày thoát khỏi được danh xưng “Nhị Thập” này. Nàng như nguyện. Có điều, nàng lại trở thành “duy nhất.”   *** Nói chung là, nhìn tên tác giả là cũng có thể tự spoil được khối thứ. Nam, tất nhiên là tra, cặn bã. Nữ, tất nhiên là bị chèn ép, thân phận khó phản kháng. Hiển nhiên, không thể thiếu màn tẩy trắng kinh điển, cần phong Giá Oản Chúc làm thiên tài tẩy trắng, tẩy sạch như omo, tẩy luôn cả bức xúc của độc giả. Nhân vật, tất nhiên phải biến thái, đầu óc không hoạt động theo logic thông thường, tư duy nhảy vọt, nhảy sang bên cạnh nhảy lên trên duy chỉ không có đi thẳng. Hài, có hài. Bi, có bi. Tình tiết có khi cũng sáo mòn nhưng vì tư duy nhân vật nhảy vọt biến thái nên không bị máu chó, tiện đà cho tác giả tẩy trắng nhân vật (theo mị đánh giá, không phải truyện nào tác giả cũng tẩy trắng logic, nhiều quyển nhân vật bị bẻ gãy tính cách đọc tức anh ách nhưng bộ này thì hợp tình hợp lý, chấp nhận được đó). Nhị Thập vốn không phải tên Nhị Thập. Nàng tên là Từ A Man, xuất thân từ Tây Phụ Quan, gia cảnh nghèo khó mà bán mình làm nô. Tư sắc tầm thường, tính cách nhạt nhòa không nổi bật, nhẽ ra sẽ sống một đời nha hoàn nhạt nhẽo đến không chớp mắt, chờ ngày được ban ra khỏi phủ cầm bạc đoàn tụ cha mẹ. Bỗng đâu, trên trời rơi xuống tai họa, Nhị thiếu gia ăn chơi trác táng, bại hoại chả ra gì của Mộ phủ say rượu xong vào phòng bếp cưỡng bức nàng. Tam tiểu thư thương nàng sống thiện lương biết điều nên cầu hắn nạp nàng vào phòng. Cho nên A man biến thành Nhị Thập, tiểu thiếp thứ 20 của Mộ Cẩm, Mộ Nhị thiếu gia. Nam chính Mộ Cẩm đầu truyện là một tra nam chính hiệu, đọc mà tức cắn răng, chỉ muốn cầm mấy con dao xiên chít mợ thèng này đi cho bõ ghét. Nam chính tra không phải vì có lắm vợ bé, trăng hoa vớ vẩn mà tra vì ngược đãi nữ chính, đối xử tàn bạo, động chân động tay, thường xuyên cưỡng bức nữ chính (tất nhiên vì nữ chính là vợ bé của hắn nên hắn coi đây là nghĩa vụ). Hiển nhiên, với plot twist về thân thế và chênh lệch thân phận của nam nữ chính thì hành động của hắn có thể lý giải được. Tuy nhiên, tra nam vẫn là tra nam, thật là đáng chém. Đọc mà tức sôi gan vì thương nữ chính, nữ chính thân phận kém quá, lại cũng không có ưu thế nên cũng chỉ cầu mong nàng ngược tâm chít mợ thằng tra nam đi cho hả dạ. Và hiển nhiên là nàng cũng ngược tâm được nó, thậm chí cho đến hiện tại thì nữ chính vẫn là khúc gỗ mà nam chính đặt mục tiêu chinh phục  Xin thề là đọc nửa truyện vẫn muốn băm chết thèng tra nam mà thế quái nào đọc càng về sau lại càng thấy nó đáng yêu, đáng thương, sai trái, thật là sai trái!!! Nam chính chính là kiểu đầu nghĩ một nẻo mồm nói một nẻo, miệng chó không phun được ngà voi, mở mồm ra là chê bai dọa nạt nữ chính trong khi trong lòng nóa thì thích nàng, thương nàng, lo cho nàng bỏ mợ. Mãi về sau cho đi xem kịch, rồi đọc thoải bản hắn mới bắt đầu ngộ ra “à yêu đương là phải dỗ dành”, phải nói năng, quan tâm ngọt ngào  Nếu đã quen với trình biến thái của Giá Oản Chúc thì chị em cứ chịu khó tự ngược đãi bản thân độ nửa truyện rồi chờ đến đoạn nam chính được tẩy trắng, quay đầu, trả giá, nói chung thì cũng khá là xứng đáng, hợp lý. Nữ chính bộ này số đúng max thảm, cơ mà các nữ chính của Giá Oản Chúc thì hầu hết đều thảm nhỉ. So với các bộ khác, mình đánh giá cao nữ chính bộ này hơn. Nữ bộ này khá là cứng rắn, giữ vững tâm lý, đối với nam chính thì bo bo giữ mình, không sa ngã dù mãi sau cũng hơi xiêu xiêu lòng nhưng về cơ bản vẫn không lung lay nhiều, cho nên đạt tiêu chuẩn ngược tâm nam chính. Đọc mấy khúc nam chính tức phọt tiết vì nữ chính đầu gỗ, tham sống sợ chết, sẵn sàng bán nam chính hay tránh nam chính như tránh tà khá là hả dạ mặc dù ngay đầu truyện nàng có pha thể hiện thánh nữ (cũng chính là nút thắt dẫn đến sự thay đổi trong mối quan hệ của hai người) đọc hơi khó chịu nhưng tác giả dùng tình nghĩa chị em để lý giải thì cũng tạm đồng cảm được. Nữ chính tuy nhạt nhòa nhưng lại xã giao rất tốt, luôn tạo cảm giác vô hại và lương thiện với mọi người, khiến người khác tin tưởng, cũng có một chút thông minh vặt và khả năng đóng kịch vờ vịt khiến nam chính vừa tò mò vừa lộn ruột. Bộ này nói một cách khó tính thì chính là kiểu, ta đẹp trai lồng lộn, ta hào quang vạn trượng, đứa nào nhìn ta chả đui mù, chả trăm phương lấy lòng, cớ sao nàng lại bỏ qua ta, không thích ta, “nàng thật thú vị “ – “ta thích” . Nhưng mà yên tâm, cách phát triển nhân vật và văn phong của Giá Oản Chúc không có não tàn như vậy. Tại sao nam chính chỉ là con trai thứ ăn chơi trác táng của một gia đình thương nhân mà hống hách ngạo mạn như vậy, cha mẹ, anh trai trong nhà cũng phải nhường vài phần. Tại sao chỉ là một kẻ hưởng lạc bệ rạc mà nam chính lại hỉ nộ vô thường khó lường đến vậy, không chỉ hộ vệ mà ngay cả bản thân hắn cũng có võ công tuyệt đỉnh. Tại sao hắn lại có nhiều vợ bé đến thế nhưng lại chẳng có tình cảm với ai, tại sao hậu viện nhà hắn đông đến vậy mà các nữ nhân lại thương yêu bao bọc nhau? Nữ chính vì hiểu lầm bản chất của nam chính nên đã tự phụ đưa mình vào cái hố của nam chính, khiến bản thân vĩnh viễn hãm sau không thể trốn khỏi. Và việc nam chính dần dần để ý và bị kích thích bởi nữ chính lại bắt nguồn từ nguyên nhân sâu xa hơn là vở kịch “nàng thật thú vị” não tàn. Văn của Giá Oản Chúc bộ này đọc thấm lắm, mị đọc mấy bộ hiện đại thấy văn hơi khó chịu (có thể do bản edit), cảm tưởng như phảng phất đâu đây giọng văn của Nhị Gia Nhà Ta. Đọc thấy uất, thấy xót, lại thấy đồng tình, thấy ấm áp. Tuyến tình cảm phát triển cũng tốt, vừa ngược vừa sủng, thắt nút mở nút đủ kích thích, nhưng mà nói thật là mỗi lần nam chính động vào nữ chính là vẫn muốn chém lắm luôn ấy, cho đến tận khi hắn ta bắt đầu hơi biết thương hương tiếc ngọc. Các nhân vật phụ hầu hết đều vô cùng đáng yêu, nhất là đàn vợ bé nam chính nuôi trong nhà. Mấy cô gái cơ nhỡ số khổ, có nhan sắc thiên tiên, lại có đủ thiện lương trắc ẩn không sân si ác độc thì mới được nam chính giữ trong nhà đó. Nam chính nhìn đàn vợ bé thương nhau bao che nhau còn hơn cả mình nhiều lúc cũng tức lòi mắt, nhất là khi thấy phân lượng của mình trong mắt nữ chính còn không bằng cô vợ bé thứ 15, tha hồ uất ức. Truyện vẫn đang ra, đến chương 77 là nam chính lậm lắm rồi, hạ quyết tâm phải chiếm được trái tim nữ chính, làm nàng dốc hết ruột gan ra yêu mình như mình yêu nàng. Khúc này thằng cha nam chính gặp sự cố nguy hiểm, đứng trước lựa chọn, hắn đã không ngần ngại chọn nữ chính, chấp nhận nàng là nhược điểm duy nhất của mình rồi lại phải trả giá bằng tàn tật, cũng may nữ chính cơ trí, tự cứu được mình để có thể đoàn tụ với nam chính. Khúc này cảm động lắm nha, đọc đến đây thương nam chính dã man con ngan, cứ ngồi ngậm ngùi xong giật mình “ủa, sao không thấy muốn chém nó nữa nhỉ)”. Thôi đành vậy, nữ chính trót dây với hủi thì chấp nhận số phận sống với hủi đi, hớ hớ! Túm cái váy là truyện này giống phiên bản còn ác liệt hơn cả Đông Phong Ác. Đừng có chửi anh Lệ là tra nam cặn bã nữa. Thứ nhất anh Lệ không có vợ bé, từ lúc bắt nữ chính về là sạch sẽ nha. Thứ hai anh Lệ không có ngược đãi Hương Hương, chỉ thần kinh thô thôi nhé, giường chiếu cũng biết cách thỏa mãn vợ, đội nón xanh cũng ngậm ngùi chịu. Bộ Nhượng Xuân Quang này thì nam chính tra, được cái sau khi tìm thấy thú vui chọc ngoáy nữ chính thì hắn chỉ thị tẩm nàng, không còn hứng léng phéng đứa khác nữa, mỗi tội cái trò ngược đãi nàng vẫn không thể mê được. Thanh niên này thì sạch tâm này, coi như nữ 9 là tình đầu đó. Mấy đoạn đi học thoại bản tán gái đọc cũng lộn ruột không kém anh Lệ học hẹn hò. Với cả nó không có máu chó lấy nữ nhân khác ra làm trò mèo để chọc tức nữ 9 hay là hiểu lầm vớ vẩn nên cũng xài tạm cũng được. Chị em nào khẩu vị nặng, gu mặn, đặc biệt đã quen với tác phong của mẹ Cháo thì nhảy vô, không cần nghĩ, một phong cách rất Cháo các chị em ạ! Review bởi: Kam Linh - fb/hoinhieuchu Mời các bạn đón đọc Nhượng Xuân Quang của tác giả Giá Oản Chúc.
Phù Hiểu, Em Là Của Anh
Phù Hiểu là một cô nàng mồ côi sống khá lạnh nhạt, nhân sinh quan của cô đối với cuộc đời và tình yêu khá khác người. Với cô một người đàn ông đã có bạn gái thì hiển nhiên anh ta sẽ không thể có quan hệ với người khác, chính vì vậy mới bị con sói gian xảo Đường Học Chính từ từ ăn mất.  Đường Học Chính là một tay công tử ăn chơi chính hiệu. Thay người yêu như thay áo, với anh nam nữ hợp thì tới, không thì tan. Mặc dù vậy anh lại là một bộ đội đặc chủng luôn hết lòng vì nhiệm vụ, không phải vì gia đình, càng không phải vì anh, mà đơn giản như lời xin lỗi cho thời niên thiếu bốc đồng của mình.  Đường Học Chính gặp Phù Hiểu qua một lần Phù Hiểu lên Bắc Kinh chơi với vợ chồng cô bạn thân Dương Mật. Tính tình vừa phóng khoáng, nhưng lại có chút gì đó tĩnh mịch của Phù Hiểu đã thành công gây được sự chú ý cho đồng chí Đường Học Chính. Ban đầu đơn giản chỉ muốn đi chơi cùng cô, nhưng càng về sau anh càng mặt dày theo đuổi, đến nỗi Phù Hiểu bỏ trốn mất luôn.  ***   Sự theo đuổi của Đường Học Chính không vồ vập mặc dù anh rất “đói khát” cô, ngược lại đồng chí Đường là người biết nhịn một để tiến ba. Anh bầu bạn cùng cô trong đêm giao thừa, làm cái việc mà trước giờ anh chưa bao giờ làm và cho là ngớ ngẩn:”gửi tin nhắn chúc tết”, vì cái tin nhắn mà anh gửi cho cô trong đêm giao thừa cũng chính là mục tiêu anh hướng đến.  “CHÚC EM NĂM NAY: THÀNH VỢ CỦA ANH” Nhưng nhịn nhịn như thế nào thì cô gái nhỏ Phù Hiểu vẫn cứ mãi chậm chạp chưa chịu nhận ra. Anh vì cô mà vốn từ một lãng tử thay người yêu như thay áo ấy vậy mà thủ tiết gần nửa năm, vì cô mà không ngừng chạy xuôi chạy ngược giữa hai thành phố… có lẽ sự chân thành của anh, mặt dày của anh đã làm lay chuyển tâm hồn vốn tĩnh lặng của cô.  Quãng thời gian hai người bên nhau vô cùng, vô cùng ngọt ngào. Anh yêu cô, sủng cô, còn muốn mang cô về ra mắt gia đình và anh quả nhiên làm như vậy. Nhưng không hiểu sao khi Phù Hiểu gặp mẹ anh, cô vậy mà lại trốn chạy, mẹ anh cũng phản đối gay gắt. Đường Học Chính không hiểu. Phù Hiểu càng không thể hiểu, tại sao ông trời lại trêu chọc cô như vậy. Người mới rồi còn đầu ấp tay gối với cô lại chính là người thanh niên năm đó đụng chết cha mẹ cô. Cô đã một lần bao dung cho anh, liệu có thể tha thứ để tiếp tục ở bên anh. Những dằn vặt đớn đau trong lòng làm Phù Hiểu không thể bình lặng được. Cứ thế người nhút nhát trốn chạy, kẻ mặt dày đuổi theo.  Cuối cùng thì tình yêu cũng chiến thắng khi nhìn những sự cố gắng mà anh đã vì cô mà thay đổi. Cô chấp nhận nỗi đau này chỉ một mình cô chịu, để anh mãi mãi không biết về sự thật mà anh đã gây ra cho ba mẹ cô. Tuy nhiên cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Khi tiểu tam đắc chí muốn dùng sự thật này để chia rẽ Đường Học Chính và Phù Hiểu, nhưng các bạn đừng lo sẽ xảy ra tình tiết máu chó nào cả vì đồng chí Đường của chúng ta suy nghĩ rất ...khác người mà, cuối cùng kết quả mà tiểu tam nhìn thấy chính là Đường Học Chính càng điên cuồng  yêu Phù Hiểu hơn.  Xuyên suốt câu chuyện làm người đọc đắm chìm vào sự ngọt ngào của tình yêu, cũng làm người ta xuýt xoa trước tấm lòng của một người con gái như Phù Hiểu. Vị tha, bao dung, trong cứng rắn vẫn có chút yếu lòng hay gặp của phụ nữ. Trái ngược với sự nghiêm túc của Phù Hiểu, Đường Học Chính lại là người bên ngoài nhìn có vẻ tùy hứng, lưu manh nhưng lại là một người đàn ông si tình. Yêu Phù Hiểu, anh từ một người không sợ trời không sợ đất lại trở nên sợ chết. Vì anh sợ nếu anh chết đi thì Phù Hiểu sẽ cô đơn. Anh là một người yêu ghét rõ ràng, nhưng khi biết mình là hung thủ hại chết cha mẹ cô, anh vậy mà không có can đảm để buông tay, chỉ có thể dằn vặt chính mình.  Truyện siêu sủng, siêu dễ thương hài hước, thịt thà cũng nhấm nháp được chút, đủ kích thích. Tình cảm của nam phụ Mạc Phi Hoa mặc dù không được miêu tả kỹ, nhưng vẫn đủ làm cho chúng ta thấy được chút gì đó tiếc nuối, đau buồn.  Truyện hay, rất đáng để đọc. --------------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đường Học Chính không thuộc tuýp người đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, anh là người từng trải, đi nhiều, gặp nhiều, biết nhiều và chính điều đó giúp anh tự cân bằng lại. Cũng vì chuyện của Phù Hiểu quá khủng khiếp với anh nên anh mới khó lấy lại bình tĩnh như dạo rồi. Nhưng, cuối cùng anh cũng nghe được những lời từ tận đáy lòng Phù Hiểu, với anh, những lời đó như những viên thuốc an thần để cuối cùng anh cũng có thể thanh thản hơn đôi chút. Anh biến sự cắn rứt và áy náy với cô thành tình yêu sâu nặng. Càng ngày, anh càng thấy vợ mình tốt nết, người đâu mà vừa tốt bụng, vừa tâm lý, vừa xinh đẹp lại vừa nết na. Thế là càng ngày anh càng yêu Phù Hiểu hơn, anh yêu cô vô cùng, nếu cô muốn anh hái sao cho cô thì không chừng anh sẽ nghĩ cách hái thật. Hơn thế nữa, vụ cãi vã vừa rồi đã cho anh một bài học nhớ đời, anh bắt đầu chủ động chia sẻ với cô. Hằng ngày, anh đã làm những gì, gặp chuyện gì – trừ vài chuyện không nhất thiết phải cho cô biết – anh đều gom lại để nói với cô; Rồi thì chuyện của họ hàng nhà anh, anh cũng coi như chuyện vui, chuyện thú vị kể cho cô nghe – đương nhiên là mấy chuyện phải lo nghĩ anh sẽ không lôi ra để mà cô lo lắng. Dần dà, Phù Hiểu cảm nhận được tình cảm vợ chồng chia ngọt sẻ bùi mà ba mẹ cô từng có với nhau, cô thấy hạnh phúc lắm, cũng càng thêm yêu Đường Học Chính. Ít lâu sau đó, sau một thời gian dài nghỉ ngơi và làm vật lý trị liệu, cuối cùng Mạc đại thiếu gia cũng tái xuất giang hồ, làm đám người biết được chuyện đó cứ gọi là sôi lên sùng sục, bảo cái gì mà: không tổ chức party chúc mừng là không được. Phù Hiểu không sao từ chối được, là người bạn duy nhất của Mạc Vu Phi mang giới tính nữ mà không có quan hệ gì về mặt thể xác với anh chàng đồng thời là cô vợ quý báu mà Đường đại thiếu gia cất kỹ cô càng lúc càng nổi tiếng, rất nhiều người ầm ĩ, kêu là nếu cô không tham gia thì họ cũng không đến luôn. Lần này thì Đường Học Chính không từ chối quá kiên quyết, tuy anh không muốn để Phù Hiểu tiếp xúc nhiều với đám người đấy nhưng anh thấy vẫn nên để tất cả những người đó biết rõ: cô là người đàn bà của ai. Thế là bữa tiệc được tổ chức linh đình ở quán bar Ngoạn Gia, nhiều người thấy Mạc Vu Phi lẻ loi một mình thì ngạc nhiên thốt lên, “Chẳng lẽ sau một lần cận kề cái chết, nó đã ngộ đạo, hiểu rõ ‘đời là bể khổ’?” Ban đầu, Mạc Vu Phi không để vào tai, nhưng đám người kia cứ đai đi đai lại câu đó làm khóe miệng anh bất giác giật giật. Một người bá vai Vương Tiểu Xuyên, giễu ngầm, “Chỗ mày lắm ngôi sao xinh đẹp lắm mà, mày hãy gọi mấy cô đến cho chúng tao làm quen đi, có thêm bạn cũng là chuyện tốt… Tiện thể, giúp Mạc đại thiếu gia của chúng ta ôn lại niềm vui thú của thiên đường chốn trần gian.” Đường Học Chính đang dạy vợ chơi quay đĩa, nghe được câu trên nhưng cứ để kệ. Phù Hiểu không phải trẻ con, chuyện này không cần giấu cô ấy. Huống gì bên cô còn có anh. Lý Giản Tình vẫn điềm nhiên uống rượu. Mạc Vu Phi như đang thấy phiền lắm, “Gọi đi, nhớ gọi cho Gia mấy em nóng bỏng, xinh tươi.” Đờ nó chứ, anh là tú bà đấy hả? Vương Tiểu Xuyên vứt thuốc đi, mặt xị ra nhưng vẫn gọi điện thoại. Các nữ nghệ sĩ là thích ‘kết bạn’ với những cậu ấm tuổi ít tiền nhiều này lắm, chỉ một lát sau, những cô hay xuất hiện trên ti vi rồi những cô ít xuất hiện trên ti vi đều đến cả, những người khách mới đến rất nhanh hòa nhập với không khí bữa tiệc. Khi này, Phù Hiểu và Lý Giản Tình đang ở khu hát Karaoke với một đám người cả trai lẫn gái, Đường Học Chính vẫn kè kè bên cô, sau lại bị Mạc Vu Phi kéo đi chơi mạt chược. Đường Học Chính vừa đi khỏi, vô số ánh mắt tò mò, hâm mộ, ghen ghét bủa vây lấy Phù Hiểu, rồi mấy cô nàng đó cứ mồm năm miệng mười hỏi kinh nghiệm thành công trở thành dâu nhà họ Đường của cô, nếu không có Lý Giản Tình ở cạnh hỗ trợ thì cô đã không biết phải đáp lời thế nào. Đám ngôi sao nữ vừa đến bữa tiệc đa số là không muốn ở khu hát karaoke, họ chạy đến mấy bàn cánh đàn ông đang ngồi với nhau, mắt đi mày lại với đám con nhà giàu tuổi ít tiền nhiều nọ, sự mờ ám và gian tình như chực chờ bùng nổ trong căn phòng. Mời các bạn đón đọc Phù Hiểu, Em Là Của Anh của tác giả Độc Độc.
Sắc Màu Ấm
Giản Tang Du và Thiệu Khâm là một cặp đôi “đũa lệch” ở trường trung học. Tang Du xinh đẹp dịu dàng, học giỏi ngoan ngoãn, còn Thiệu Khâm chỉ là một cậu lưu manh phá phách, chẳng chịu học hành. Trong một lần cá cược với đám bạn, cậu công tử Thiệu Khâm đã thề sẽ tán đổ cô nàng Tang Du hiền lành. Nhưng rồi giả lại thành thật từ lúc nào không hay, hai người đã dành cả quãng thời gian thanh xuân trao nhau những kỉ niệm tình đầu ngây ngô mà chân thật nhất. Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Tang Du hiểu lầm Thiệu Khâm, hai người chia tay trong sự ấm ức và đau khổ. Thiệu Khâm bị bố mẹ ép vào quân đội, còn Tang Du gặp phải một biến cố làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời cô về sau. Trong cái đêm định mệnh ấy, Tang Du tỉnh dậy trần truồng trong một căn phòng xa lạ, bên cạnh là ba gã đàn ông. Đó là chuỗi ngày đau đớn, tủi nhục và khốn khổ nhất cuộc đời cô, khi ba gã đàn ông được tự do, khi đơn kêu cứu của cô không ai chấp nhận, khi bố mẹ gặp tai nạn qua đời đột ngột và anh trai hỏng chân vì cố cứu cô. Người mà cô muốn gặp nhất lúc ấy – Thiệu Khâm, lại chẳng hề hay biết gì. ***   Thời gian thấm thoát trôi qua, 5 năm sau, Thiệu Khâm và Tang Du tình cờ gặp lại nhau. Anh đã trở thành một sĩ quan quân đội gương mẫu, nhưng bản chất lưu manh khi gặp lại tình đầu lại nhen nhóm bùng lên. Còn cô giờ đây sống lặng lẽ, cũng không còn thiết tha yêu đương do cú sốc quá lớn năm đó gây ra. Tang Du không muốn có bất kì quan hệ gì với Thiệu Khâm, vì em họ của anh cũng là một trong những gã đàn ông có mặt trong khách sạn năm đó. Nhưng Thiệu Khâm chẳng hề biết gì chuyện cũ, cứ mặt dày theo đuổi Tang Du mặc cho sự xua đuổi của cô. Các cụ nói không sai, có công mài sắt có ngày nên kim, vì sự vô sỉ của mình mà Thiệu Khâm đã dần bước vào cuộc sống của Tang Du, bước vào cả trái tim cô.  Nhưng càng tiến sâu, Thiệu Khâm càng khám phá ra những bí mật động trời năm đó. Sau khi bị hiếp dâm, Tang Du đã sinh ra một đứa trẻ. Nhưng trong 3 gã đàn ông xuất hiện ở đó, không ai có ADN khớp với thằng bé. Thủ phạm thực sự là ai, hay đây là một trò đùa nghiệt ngã của số phận mà Tang Du và Thiệu Khâm phải cùng gánh vác. Và sự thật đã khiến Thiệu Khâm phát điên, hoá ra, tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ bản thân anh. Thiệu Khâm điên cuồng giữ lấy Tang Du, ràng buộc cô bằng cả tờ giấy kết hôn, vì anh sợ nếu một ngày cô phát hiện ra, tất cả sẽ chấm dứt. Nhưng giấy không gói được lửa, Tang Du vẫn kiên quyết bỏ đi, dù quyết định đó khiến cả hai người tổn thương sâu sắc. Tuy nhiên bạn đọc cứ yên tâm, vì kết truyện HE và Trái Đất hình tròn nên những người yêu nhau sẽ trở về với nhau, mặc dù quá trình có hơi vất vả gian nan. Đây không phải là một cuốn truyện sủng ngọt mặc dù nam chính rất yêu thương và chiều chuộng nữ chính. Đọc đoạn cuối, lúc anh chị nuốt nước mắt chia tay trong đau khổ mà thấy thương cả hai, Thiệu Khâm quá ích kỉ, Tang Du lại quá cứng đầu. Thậm chí anh nam chính tự làm bản thân bị thương để níu kéo nhưng chị chẳng quay lại, và nếu cuối truyện anh không tiếp tục mặt dày vô sỉ bám theo thì chắc chị sẽ chẳng bao giờ gật đầu lần nữa.  Về nam nữ chính, nam chính thì quá thâm tình rồi, nhưng không phải kiểu như Hà Dĩ Thâm âm thầm bên em. Anh này thuộc phái hành động, yêu là kiên trì bám theo bất kể ngày đêm, bất kể người ta có đồng ý hay không. Tuy đôi lúc hơi bỉ ổi quá đáng nhưng bù lại nửa cuối truyện anh bị ngược cũng kha khá, đọc mà thấy xót.  Nữ chính thì hoàn cảnh quá éo le, khi yêu cũng bị nam chính ép buộc, lại còn bị gia đình anh gây áp lực, đến lúc phát hiện ra sự thật vụ hiếp dâm năm đó thì chị gần như phát điên, không thể nào chấp nhận ở bên cạnh anh được nữa. Tuy nhiên tính cách chị này hơi lập lờ nước đôi, thi thoảng khiến độc giả khá khó chịu. Bù lại cho 2 anh chị nam nữ chính thì truyện có 1 bé baby rất đáng yêu và dễ thương, bạn nào muốn chửa với đẻ thì rất khuyến khích đọc nhé. :v À và truyện dán tag 18+ nên cảnh H ngập tràn, H đi muôn nơi, H tràn bờ đê, nên cân nhắc và chuẩn bị khăn giấy lau máu trước khi nhảy hố nhé. Cảm ơn các bạn đã dành thời gian đọc hết cái review thiếu muối này, truyện không có trích đoạn tình củm sến súa đâu toàn H thôi nên các bạn hãy tự khám phá lấy đi, tôi không dám đăng đâu sợ boss túm gáy lắm. :v  __________ Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review bởi: Nguyễn Ngọc Thùy Dung - fb/hoinhieuchu Cảnh báo review khá dài dòng vì mình có nhiều cảm xúc quá. Nội dung truyện khá đơn giản, motip cũ: nữ chính bị cưỡng hiếp, nhưng không biết thủ phạm. Vì đi tìm công lý cho cô, nhà cô bị tan nát, ba mẹ mất vì tai nạn giao thông, anh trai vì cứu cô nhảy lầu mà bị tàn tật. Tang Du mang thai, vì để lại chứng cứ rõ ràng nhất nên cô sinh đứa bé ra. Còn Thiệu Khâm, anh là mối tình đầu của cô nhưng lại là người vô tình gây ra nỗi đau cho cô. Anh chẳng hay biết gì việc mình đã làm, với anh đó là giấc mộng đẹp cho những rung động đầu đời. Sau khi sự việc xảy ra, anh bị người nhà ép nhập ngũ, mất liên lạc với cô. Năm năm sau, anh gần như quên mất cô, còn cô sống từng ngày trong cơn ác mộng. Anh lại cảm thấy rung rinh trước cô gái năm xưa và bắt đầu hành trình đeo đuổi vợ. Tất nhiên sau một đống sự kiện lằng nhằng, bằng việc dụ dỗ, ép buộc, năn nỉ, anh đã khiêng được vợ về nhà. Truyện có nội dung dễ đoán, trùng lặp với kha khá truyện khác, sắc rất nặng. Tuy nhiên, tác giả lại tạo ra hình tượng nữ chính Giản Tang Du hoàn toàn khác biệt, phải nói là tính cách hành động của cô rất thực. Như việc bé Mạch Nha là kết tinh của đêm ấy, Tang Du không thật sự chấp nhận bé, không thể hiện được tình mẫu tử vượt qua tất cả. Cô yêu bé, nhưng bé cũng là minh chứng cho cơn ác mộng dày vò cô suốt năm năm. Thậm chí, khi quá căng thẳng, cô còn xua đuổi bé, la mắng bé. Nhưng bên cạnh cô còn một người anh đầy lòng vị tha và yêu thương em gái. Anh cô bị tàn tật ở chân nhưng một tay chăm sóc bé Mạch Nha cho cô yên tâm đi làm việc kiếm tiền. Giữa cái ám ảnh của ác mộng và tình mẫu tử, qua từng chương truyện, mình cảm thấy Tang Du dần chấp nhận bé Mạch Nha và yêu thương bé thật sự. Còn Thiệu Khâm, anh xông vào cuộc đời cô, ép cô phải nhận lấy anh. Anh mặt dày, anh vô sỉ nhưng anh lại thâm tình. Khi biết hết chuyện quá khứ, anh hối hận, anh muốn bù đắp cho cô cho dù hy sinh cả tính mạng mình. Nhưng Tang Du không chấp nhận tha thứ cho anh, cô tìm mọi cách rời xa anh. Mình ấn tượng ở việc cô dằn vặt mãi chuyện tha thứ hay không tha thứ cho Thiệu Khâm. Nếu như ở những truyện khác, nữ chính có thể dễ dàng tha thứ cho nam chính đã từng cưỡng hiếp mình. Thì ở Sắc Màu Ấm, nữ chính thật sự lí trí, cô biết chỉ bởi vì đêm ấy mà gia đình tan nát, giấc mộng tương lai tan vỡ, làm sao cô có thể tha thứ cho anh được. Đọc đến đây, mình cảm được sự dằn vặt do dự của cô giữa nỗi hận và tình yêu. Đoạn này làm mình khá ấn tượng. Dù Thiệu Khâm dùng mọi cách cũng không thể kéo cô về lại bên mình. Tang Du bướng bỉnh, cứng đầu, đã quyết là không thay đổi, cô yêu anh nhưng cũng hận anh thấu xương. Nhưng với cái mặt dày như vỏ Trái Đất của anh cộng thêm tình huống của tác giả đại nhân, cuối cùng, trái tim băng giá của Tang Du cũng phải tan chảy thôi. Truyện H rất rất nặng, và dày đặc. Nam chính đè nữ chính ra ở bất cứ nơi nào, nổi máu dâm dê là làm. Tuy nhiên, nếu bỏ qua phần sắc dụ trên, mình cảm thấy hình tượng nữ chính được xây dựng rất tốt. Chẳng có cô gái nào mà chịu nổi việc bị cưỡng hiếp đâu, đã vậy, ba mẹ vì đi kiện cáo mà bán hết tài sản, rồi bị tai nạn mà mất đi; anh trai vì cứu mình mà tàn tật cả đời. Dù rất rất yêu nam chính, nhưng mối hận này làm sao giải toả được, làm sao tha thứ được với một câu xin lỗi anh sẽ bù đắp cho em. Năm năm tủi nhục, năm năm nghèo khó, năm năm bị ác mộng hoành hành mỗi đêm. Hên là nữ chính có một người anh bao dung, anh chăm lo cho cô, không để cô sa lầy trượt dài trên đường đời. Anh dù bị tàn tật nhưng tâm không tàn, khi biết được Thiệu Khâm là người gây án năm xưa, anh vẫn ủng hộ mối tình của cô vì anh biết chỉ có mối tình này mới cứu cô ra khỏi cơn ác mộng năm xưa. Xin phép spoil mấy đoạn dễ thương cute hột me của nam chính. Ah còn mấy đoạn H, xin mời các bạn thưởng thức trong truyện. H nặng quá ko phù hợp với các em nhỏ U18. “Thiệu Khâm: “Vợ à, em nhẫn tâm để anh phải tự sướng bằng tay cả đời sao?” Giản Tang Du: “…Vô lại” Thiệu Khâm: “Anh đây vô lại cả đời với em thì sao nào.” Tiểu Mạch Nha “Mẹ, vô lại là gì, có thể ăn không?” “Thiệu Khâm nhướng mày, ôm cô càng chặt: “Hai năm trước chữa bệnh cho anh trai em đã ăn cơm ở nhà em bốn lần. Dẫn em đi xem phim một lần, lại còn dẫn Mạch Nha đi biển hơn ba lần….” Mặt Giản Tang Du không chút thay đổi quan sát anh: “Anh theo dõi em?” “Anh còn làm cái gì nữa? Thành thật trả lời, hôm nay không nói sau này không còn cơ hội nữa.” “Đó là anh quan tâm em, ngộ nhỡ em bị người ta lừa, anh cũng không thể để người khác bắt nạt vợ và con trai anh.” “Này Thiệu tiên sinh, đêm nay cho ngài một cơ hội, giấy không thể gói được lửa, sau này em biết rõ nhưng mà vẫn sẽ giận.” “Thì…chụp vài tấm hình của em.” “…..Anh gửi cho con trai vài con gấu bông, bảo con để trên giường em, thực ra, bên trong có máy theo dõi.” Mời các bạn đón đọc Sắc Màu Ấm của tác giả Phong Tử Tam Tam.
Đô Thị Kỳ Tình Truyện
Hứa Già có khả năng tâm linh nhìn thấy được hồn ma, người nhà cho rằng nàng bị điên nên nhốt nàng vào bệnh viện tâm thần. Sau đó, nàng nhờ một ma nữ giúp đỡ trốn khỏi bệnh viện, chạy vào thành phố. Để sinh tồn, Hứa Già phải sống nhờ vào một cô gái thô lỗ - Quan Tam. Kể từ đó, nàng bước chân vào một thế giới tồn tại cả người và yêu ma đầy huyền bí! *** Một nhà gấu mèo. "Cút cút cút!" Tiếng hét giận dữ của một người đàn ông trung niên vang vọng trong hành lang của một tiểu khu nào đó. Ngay sau đó lại có tiếng "rầm rầm loảng xoảng" của đồ đạc bị ném ra, âm thanh hổn hển của người đàn ông lại cất lên: "Biến đi cho khuất mắt ta!!" Những người ngồi lê đôi mách rốt cục nghe rõ âm thanh là từ lầu ba truyền đến, vì vậy nhao nhao nghe ngóng. Những người biết chuyện thì dựa vào tinh thần tiêu khiển của hàng xóm, lại hưng phấn mà thêm mắm dặm muối nói: "Con rể nhà lão Tống đến thăm, khiến lỗ mũi lão Tống đều phả khói rồi." "Sao vậy? Sao vậy?" "Con rể này có ngoại hình quá kỳ lạ, cái này có thể cho qua, quan trọng nhất chính là vị con rể này thật ra là con gái." Lúc nói ra những lời này, cái kẻ biết chuyện kia lại quá kích động mà khoa tay múa chân. Kỳ thực gã đã thuật lại chuyện này cho vô số người, ngay sau đó là ríu ra ríu rít. Có thể thoải mái mà tán gẫu vài chuyện, cuộc sống có thêm hứng thú rồi! Ban đầu sự tình này không đến mức thảm bại như thế. Muốn biết căn nguyên nguồn gốc thì phải xem lại từ đầu, sau khi sự kiện Huyết Sát kết thúc, Bao Viên và Tống Nhã đã trải qua một khoảng thời gian ngượng ngùng, chính thức tiến tới. Vừa mới bắt đầu sống chung, Bao đạo cô vẫn rất trong sáng, ai bảo Quan Tam và Điêu Vô Thủ là bằng hữu cô, Bao Viên không muốn "sai trái" cũng không được. Nắm vững được lý thuyết thì hiển nhiên sẽ thành thực tiễn, căn phòng nhỏ sống chung thật bất hạnh mà biến thành "chiến trường". Sư phụ Bao Viên là Bao Phương xác định không thể ở lại được rồi. Vô tình bắt gặp phải hình ảnh sống động kia mà không thể nào thỏa mãn được ham muốn, dần dà sẽ phải mất mạng. Do đó cũng là lý do mà vị đại sư này và Hướng Tiểu Xảo cùng đi đến mối tình nhân - yêu, dẫu sao cô nương Voi này có ngoại hình như thế thì phòng ở cũng sẽ phải tương đối rộng thôi, tạm thời chúng ta không đề cập đến nữa. Mời các bạn đón đọc Đô Thị Kỳ Tình Truyện của tác giả Mã Vi Lộc.