Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vì Em Mà Đến

Đánh giá nội dung truyện: ★★★★★ Đánh giá nam nữ chính: ★★★★★ Đánh giá bản cv truyện: ★★★★★ Đề cử: ★★★★★ Kiếp trước, Chu Tư Đồng đã từng là cô công chúa nhỏ được yêu thương chở che bằng tất cả tình yêu của bố mẹ. Nhưng cô không ngờ rằng, đó chỉ là lớp kem màu sắc ngọt ngào họ phủ lên để che dấu cho những đen tối bi kịch sắp xảy đến. Bố cô ngoại tình, nuôi dưỡng tình nhân và con riêng bên ngoài từ lâu. Mẹ cô vì chuyện này mà trở nên điên cuồng, ác độc. Giữa họ luôn là cãi vã và tranh chấp xung đột. Vô tình, Tư Đồng bị kẹt trong chính những đau thương chua xót ấy. Mọi lỗi lầm của người lớn lại đổ dồn lên cô gái bé nhỏ. Tư Đồng khi ấy, như chú sâu sắp phá kén thành bướm lại bị người ta tước đi đôi cánh, vĩnh viễn không thể tung bay trên bầu trời bao la rộng lớn được nữa. Tư Đồng, bị giam cầm trong chính ngôi nhà và sự ích kỷ tàn nhẫn của những người đã từng yêu thương. Những tưởng, Tư Đồng sẽ phải trải qua cuộc sống đầy bi kịch như thế cho đến hết đời thì cô đột nhiên được xuyên vào một cuốn sách. Trong câu chuyện được viết nên này, thân phận và cuộc sống của cô cũng không khá khẩm gì hơn, chính là một vai nữ phụ chuyên làm nền, lại là tiểu tam xen vào tình cảm của nam nữ chính, không biết tự lượng sức mình, gây ra biết bao sóng gió và cuối cùng là có một kết thúc thảm hại.   Chu Tư Đồng không muốn đóng vai phụ hay tiểu tam cho bất cứ ai khác, không muốn bản thân trở thành quân cờ cho người ta thao túng, lợi dụng. Cuộc đời và vận mệnh của cô, cô muốn nắm giữ và đổi thay tất cả trước khi kết cục tồi tệ kia xảy đến. Nam chính, nữ chính, nam phụ, nữ phụ… cô đều muốn tránh họ đi thật xa. Vĩnh viễn, không cần dây dưa hay gặp gỡ càng tốt. Vì thế, khi bị người xấu đưa vào bẫy muốn hãm hại làm nhục, một cô gái bé nhỏ như Tư Đồng đã không hề do dự đập nát chai bia nhặt được bên vệ đường, dùng những mảnh vỡ sắc nhọn ấy muốn cứa đứt cuống họng kẻ muốn hại cô. Khi ấy, sự tàn nhẫn, lạnh tâm của cô đã khiến kẻ thù phải run sợ. Bởi vì, con người ta khi bị dồn đến đường cùng thì tất cả đều là những bước đi chí mạng không hề do dự. Chu Tư Đồng của bây giờ đã không còn là Chu Tư Đồng của ngày trước nữa. Những kẻ muốn phá hủy đi cuộc sống bình yên cô đang cố gắng tìm kiếm vun đắp thì cô sẽ không tha thứ và nhẫn nhịn. Tưởng chừng Tư Đồng đã biết trước những biến cố cùng kết cục cho câu chuyện để có thể tránh né mọi thứ. Nhưng cô không thể ngờ rằng chính hành động ngày hôm ấy của mình đã khiến cho nhân duyên của cô rẽ ngang và bước sang một trang mới. Có một người, đã vì cô mà đến, vì cô mà xuất hiện và vì cô mà đem tất cả mọi thứ anh ta có để xoay chuyển vận mệnh của họ. Anh là Thẩm Kỳ. Thẩm Kỳ là hậu duệ thừa kế duy nhất của tập đoàn Thẩm thị hùng mạnh. Từ nhỏ đến lớn anh đã trược rèn luyện trau dồi để trở thành một người nắm giữ trong tay quyền lực cùng tiền tài vô hạn. Ở thành phố này, mỗi lời anh nói, mỗi hành động anh làm đều có sức ảnh hưởng rất lớn. Thẩm Kỳ thuộc tuýp người bên ngoài ôn nhu lễ độ, bên trong thì thâm sâu khó lường. Anh luôn hờ hững và xa cách đối với thế giới bên ngoài nhưng đối với cô em gái Thẩm Tùng Viện lại đặc biệt yêu thương chở che. Lần gặp mặt đầu tiên của Thẩm Kỳ và Chu Tư Đồng chính là trong tình cảnh không mấy tốt đẹp khi em gái anh đang gây rắc rối cho cô. Anh vốn tưởng rằng một cô gái dám đấu với một đám lưu manh, lại còn khiến đám kia bị thương và bỏ chạy khiếp vía như vậy ắt hẳn là một người đầy góc cạnh, sắc sảo và trưởng thành. Nhưng thật không ngờ, lọt vào ánh mắt của anh là một Tư Đồng vóc dáng bé nhỏ, nhìn thế nào cũng chỉ thấy mềm mại và đáng yêu xen lẫn sự thông minh kiên cường cố dấu. Cứ thế, trong lần chạm mặt đầu tiên, cái tên Chu Tư Đồng như chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi vào lòng anh. Cứ ngỡ, giữa họ sẽ không còn bất kì mối liên hệ dây dưa nào nữa. Nhưng giống như duyên trời đã định, dù đã trốn chạy như thế nào thì chỉ cần một cái xoay đầu họ lại nhìn thấy nhau giữa biển người tấp nập. Thẩm Kỳ là một người đàn ông trưởng thành có đầy đủ mọi thứ từ quyền lực đến danh vọng tiền tài. Bên cạnh anh cũng không thiếu phụ nữ. Nhưng anh giống như vì sao trên bầu trời, nhìn thì lấp lánh lại không ai có thể với tới. Vì sao ấy rực rỡ và cô đơn tịch mịch trong đêm. Vậy mà, mỗi khi bên Chu Tư Đồng, Thẩm Kỳ luôn tìm thấy những phút giây yên bình thoải mái nhất. Cô cho anh hương vị của sự mộc mạc, chân thành và quyến luyến khó rời. Bữa cơm giản đơn cô nấu, căn nhà cũ chật hẹp cô ở hay mái tóc tự nhiên cô buông dài… Mọi thứ như bông tuyết ngoài trời, bay qua tim anh, tan thành nhớ nhung chờ đợi. Thẩm Kỳ biết, hóa ra anh đã rung động thật rồi. Vì đó chính là Chu Tư Đồng, là Tư Đồng mà thôi. Nhưng Thẩm Kỳ biết, đoạn đường đến bên Chu Tư Đồng không hề dễ dàng gì. Bởi vì, bây giờ cô vẫn còn quá nhỏ. Bởi vì, cô chỉ xem anh là anh trai của bạn thân mà thôi. Bởi vì, cô luôn khép chặt trái tim mình lại… Bởi vì, anh đã lún quá sâu để có thể quay trở về lúc trước. Nhưng, cho dù thế nào, anh cũng không muốn bỏ cuộc. Bởi Tư Đồng, Thẩm Kỳ anh là vì em mà đến. Tất cả những yêu thương quan tâm của Thẩm Kỳ dành cho mình, Chu Tư Đồng cô đều hiểu nhưng lại không dám đối mặt hay phá vỡ ranh giới mỏng manh đó. Vì cô lo sợ kết thúc cho mọi câu chuyện yêu đương trên thế gian này đều chỉ là bi kịch. Kiếp trước, chẳng phải bố mẹ cô đều như thế hay sao? Vì vậy, mặc cho Thẩm Kỳ truy đuổi trực tiếp gián tiếp ra sao, cô đều giả ngơ.. Thấy anh chạy đến trường học tìm mình, cô cố tình không thấy, hại anh sốt ruột sợ cô chạy mất mà nhảy ra khỏi xe chắn đường đem đi luôn. Cô đến công ty anh thực tập, anh chuyển thẳng đến bộ phận cô muốn, lại từng ngày dõi theo sợ cô bị ức hiếp. À, mà cũng có người ngu ngốc thử thách độ tức giận của anh thật. Khỏi nói Thẩm tổng xử lý nhanh gọn lẹ như thế nào. Đuổi việc với lý do củ chuối là “khi dễ đồng nghiệp”. Trợ lý nghe xong chỉ cảm thấy “...”. Còn có một bạn trai thích Tư Đồng, mới bắt chuyện chưa nói được mấy câu đã bị Thẩm Kỳ hổ báo xông ra chặn lại dấu người đi. Sau đó thì dùng ánh mắt lăng trì phân hủy tên kia. Tư Đồng ở sau lưng anh muốn nhoi ra xem liền bị anh duỗi tay đem kéo về liền. Vậy nên, có một người truy đuổi miệt mài, còn một người sợ hãi muốn chạy trốn. Thế nhưng, tình yêu đâu phải là thứ mà cô có thể điều khiển bằng lý trí. Bởi vì, trái tim cô vốn dĩ đã tự phá bỏ lớp gông xiềng đó mất rồi. Hóa ra, nó không còn thuộc về cô nữa. Thẩm Kỳ đã đến và lấy đi mất rồi. Là khi, anh dựa gần vào cô, mang hương vị tươi mát của cơn mưa hè. Là khi, anh nắm thật chặt tay cô trên đoạn đường nhỏ trong đêm tối. Là khi, dưới cơn mưa nhè nhẹ, anh nghiêng ô che mưa cho cô thì thầm “Đừng sợ anh, được không?”. Là khi, anh ở dưới lầu, đứng bên ngọn đèn đường vàng óng, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cô từng bước trở về nhà “Anh nhìn em lên lầu rồi rời đi, được không?”... Cứ thế, trái tim của Thẩm Kỳ và Tư Đồng đã chầm chậm hòa từng nhịp yêu thương với nhau, giống như là hoa lê bung nở trong ngày xuân nắng ấm, thơm nhẹ êm dịu và say đắm lòng người. Thì ra, yêu và được yêu là những tháng ngày hạnh phúc, ngọt ngào quyến quyến đến như vậy. Nhưng lúc này, vài biến cố nho nhỏ lại xảy đến. Nam phụ Sở Khiêm bùng lên muốn tranh giành cô gái nhỏ của Thẩm Kỳ. Vị hôn thê Trần Oánh Oánh gia đình ép buộc anh phải cưới để hoàn thành hôn nhân chính trị. Và cuối cùng là sự lựa chọn của anh khi phải từ bỏ vị trí thừa kế gia tộc hay là cô gái mà anh yêu? Thẩm Kỳ đã không hề do dự cho quyết định của mình. Từ bỏ tất cả mọi thứ anh đang có nhưng lại có tất cả những thứ còn hơn thế. Đó là tình yêu, hạnh phúc, ấm áp bên người anh xem hơn sinh mệnh bản thân... Chỉ cần cuộc đời này có em, là em, anh đã có tất cả rồi. Tư Đồng, anh chính là vì em mà đến. *** “Vì em mà đến” có lẽ là bộ truyện duy nhất chuyên sủng ngọt hoàn toàn 100% của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt. Khác với các bộ trước kia, nội dung bộ này không hề có chút xíu ngược nào luôn á. Đọc từ đầu đến cuối đều là sủng ngọt ấm áp phát hờn. Có thể với nhiều bạn thì motif truyện không mới lạ so với các truyện hiện nay nhưng điểm cộng là cách viết của tác giả khá thu hút, ngắn gọn, xây dựng nhân vật tốt, tình tiết hợp lý, thích hợp đọc thư giãn, thoải mái. Nam chính thuộc kiểu thâm tình, cuồng truy nhưng cách bộc lộ rất nhỏ rất nhẹ, cứ thấm dần rất thích. Đọc mà nhiều lúc muốn thay nữ chính rung rinh theo luôn í. Anh đối xử với tiểu tam, kẻ phá hoại thì dứt khoát, nhanh gọn cực ok nha. Không có dây dưa lằng bà nhằng gì hết trơn á. Còn nữ chính thì ít nói trầm tĩnh và khá nội tâm nhưng tốt bụng, kiên cường lắm. Khi chạm vào những điểm mấu chốt của cô thì cô mới ra tay tàn nhẫn không do dự. Trong tình yêu lúc đầu hơi nhút nhát nhưng sau này tin tưởng và nỗ lực rất nhiều. Truyện thiên về sủng ngọt nên chỉ thích hợp cho các bạn team đường thôi ạ, không dành cho team ngược thích đắng đâu nha. Đáng tiếc, đây là truyện khá mới nên chưa được edit. Mình thấy cv cũng dễ đọc nên bạn nào nhảy được thì nhảy luôn ạ, có 49 chương à, đọc nhanh lắm. Bạn nào muốn edit thì đào hố lúc này không muộn đâu, chắc sẽ đông khách thôi ạ. #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Ngày hai mươi sáu tháng giêng, trong một con hẻm nhỏ hướng Đông. Chỉ những ai quen thuộc với khu phố này mới biết được con đường tắt này. Bình thường nơi đây không ai thèm lui tới, bởi vì xuyên vào bên trong, chính là một nơi vô cùng dơ dáy bẩn thỉu, lại đầy rẫy những tệ nạn nguy hiểm. Chu Tư Đồng trên vai còn đeo cặp sách, hoảng loạn bị mấy tên côn đồ vây quanh, đè vào trong góc tường. Tên đầu đàng trên vai có nhiều hình xăm bặm trợn, trên tay đang cầm một cây dao nhỏ, quơ qua quơ lại trước mặt Chu Tư Đồng, nhìn qua cô cười đầy dâm tặc: "Tiểu nha đầu lớn lên xinh đẹp, không bằng ở cùng với ca ca, một bước lên trời, sau này, em muốn sao thì là vậy." Nói xong, đi theo hắn là những tên lưu manh trên đầu nhuộm đủ màu sắc, tất cả đều cười ầm lên. "Không sai, đi theo đại ca ta, trở thành đại tẩu của chúng ta. Lấy một cái danh này, ai ở đây dám chọc ghẹo cô nữa." Bọn họ người tung kẻ hứng, Chu Tư Đồng ôm chặt hai tay, mặt không biến sắc, len lén quan sát xung quanh, tìm xem có vật gì có thể dùng được hay không. Sau đó, cô phát hiện cách đó không xa có mấy chai bia để dưới đất, trừ những thứ đó ra thì không còn vật gì khác nữa. Trong nội tâm không khỏi thở phào, nhưng trên mặt vẫn giả vờ có chút sợ hãi. Nhút nhát e lệ mà cúi gầm đầu, không dám nói lời nào. Nhìn thấy Chu Tư Đồng không lên tiếng, tên được xưng là đại ca kia tiến về phía trước một chút, bàn tay sần sùi đầy sẹo, trên người lại có nhiều mùi khói dầu, có chút thô lỗ muốn sờ gò má cô. Sau đó, hắn bắt gặp hình ảnh cô gái bị hù dọa mà tránh đi, lảo đảo né về phía bên trái hai bước. Ba tên thuộc hạ đằng sau vội vàng lên tiếng: "A, đúng là quá ngây thơ." "Đúng là không biết tốt xấu." "Ai, đại ca, đợt lát nữa anh xử lý xong rồi, cũng không thể quên đi đám huynh đệ này nha. Anh được sướng ít ra cũng cho tụi em hưởng một chút chứ." Tên đại ca kia nghe xong tức giận, nắm lấy tóc của tên vừa mở miệng, gầm lên: "Đàn bà của ông mà mày cũng dám mơ tưởng? Ăn tim gấu mật hổ rồi phải không?" Tên kia bị đánh lảo đảo một cái, vội vàng cười đùa lấy lòng: "Đại ca, em không dám, em chỉ đùa thôi, đại ca." Tên đại ca hài lòng, xoay người lại nhìn Chu Tư Đồng, trong giọng nói mang theo vài phần không còn kiên nhẫn: "Có được hay không, nói một câu rõ ràng. Bất quá, đêm nay em làm tôi hài lòng, ngoan ngoãn lấy lòng tôi, trở thành người đàn bà của tôi, tôi cũng sẽ cho em thoải mái một chút. Nếu câu trả lời của em làm tôi không hài lòng, ở đây chỉ là vài tên đàn em, ở phía sau còn một đống người đang xếp hàng dài. Em hiểu mà." Mời các bạn đón đọc Vì Em Mà Đến của tác giả Trường Câu Lạc Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em
Truyện Dựa Vào Hơi Ấm Của Em của tác giả Cúc Tử là truyện ngôn tình xoay quanh cuộc sống của các nhân vật như Chu Lạc.  Cuộc sống xung quanh biết bao nhiêu người, ai ai cũng có đôi có cặp, vậy mà nhìn lại Cô nàng Chu Lạc vẫn chưa có ai bên cạnh. Có phải do bản thân nàng quá thông minh khiến không chàng trai nào dám đến gần chăng? Nhưng rồi một hôm, có hai chàng trai tới với nàng, nàng bối rối không biết bản thân nên làm gì, nên chọn ai bây giờ?? *** Trong khi, các bạn nữ học cùng với cô, các nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình rồi, vậy mà Chu Lạc thì. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại Nguyên nhân của chuyện này cũng chỉ đơn giản vì Chu Lạc là một thần đồng, cô đã học vượt cấp, vào đại học từ năm 14 tuổi. Tôi đã nghĩ đến điều đó! Không có bạn bè cùng trang lứa, không có người có cùng suy nghĩ, đến khi ra trường, đi làm, lại trở thành một kẻ cuồng việc, tới lúc nhận ra cần tìm ý trung nhân, lo chuyện chung thân đại sự thì lại đã Chu Lạc cũng đã trở thành thành viên của “Hiệp hội những người muộn chồng” nói thẳng ra là “Hội Ế”. Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Tôi đã nghĩ đến điều đó! Mua cuốn sách này lúc đang được giảm giá, giá trên tiki khá tốt so với giá bìa. Cá nhân mình rất thích bìa sách này, màu xanh lá cây nhẹ nhàng, với lại giấy in cũng dày dặn nữa. Tình tiết câu chuyện nhẹ nhàng, lời văn mạch lạc. Truyện không có quá nhiều nhân vật phụ mà thay vào đó tập trung chủ yếu vào hai nhân vật nam nữ chính, Chu Lạc và Đại Đổng. Mặc dù vậy nhưng mình vẫn thích nhân vật nam phụ Diệp Minh Lỗi hơn, chỉ tiếc là phân đoạn dành cho anh này hơi ít. *** Và rồi, ngay trong thời điểm “đỉnh cao” của cái sự ế, cuộc sống của Chu Lạc đột nhiên bị xâm nhập bởi 2 đối tượng vô cùng “khả nghi”. Cái gì cũng có cái giá của nó! Một người thông minh, láu lỉnh nhưng kém tuổi cô, một người đẹp trai, giàu có nhưng ngạo mạn. Cái gì cũng có cái giá của nó! Cả hai người khiến cho mọi chuyện đến với Chu Lạc đều rối như một mớ bòng bong. Nói gì thì cũng phải nói cho có lí. Rốt cục thì ai trong hai người này sẽ là người thành công trong việc giải cứu Chu Lạc khỏi “Hiệp hội những người muộn chồng”?. Nói gì thì cũng phải nói cho có lí. Một điểm cho thiết kế bì vì nhìn là có cảm giác lãng mạn tuy nhiên hình thực tế của trang bìa không sắc nét. Nội dung thì có vẻ mới mẻ vì nam chính vẫn đẹp trai, tài giỏi nhưng không giàu có như những truyện khác, thêm vào đó nam phụ thì hội tụ cả đẹp trai, tài giỏi và giàu có nhưng không ỷ thế, cậy quyền làm khó người khác, còn nữ chính thì do được gọi là thần đồng nên vì thế mà thể chất không theo kịp tài trí nên mới bị liệt vào hàng ế. Tuy nhiên tình huống để hai nhân vật chính xa nhau thì không hợp lý nên chỉ được bốn sao thôi. *** Rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân Chu Lạc, đều không hiểu tại sao cô lại cũng gia nhập vào “Hiệp hội những người muộn chồng”. Cô không xấu, không nghèo, không cường quyền, không có những thói quen sinh hoạt hay sở thích xấu, tính cách mặc dù không dịu dàng lắm nhưng cũng tuyệt đối không khó tiếp xúc. Nói tóm lại, vẫn là một cô gái thích hợp làm dâu với mọi gia đình, mọi hoàn cảnh. Không những thế, từ khuôn viên trường đại học cho tới đơn vị công tác hiện nay, những người xung quanh cô, động vật giống đực đều chiếm đa số. Các bạn nữ cùng học với cô, các nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình rồi. Dường như trước đây không lâu, bản thân cô vẫn là một cô bé vô lo vô nghĩ, vui mừng hồ hởi tham dự tiệc cưới của các anh, các chị. Chỉ hai năm gần đây, Chu Lạc phát hiện tần số tham dự tiệc cưới của mình bỗng trở nên ít hơn, sau đó, khi cô bắt đầu tới tấp nhận được thiệp mời dự tiệc đầy tháng, tiệc tròn một trăm ngày tuổi, tiệc sinh nhật... thì Chu Lạc thực sự cảm thấy có điều gì bất thường – tất cả bọn họ đều đã bỏ rơi cô! Cho dù là thành tích học tập hay thành tích công tác, mà ngay cả thi chạy một trăm mét trên sân vận động, Chu Lạc chưa từng bị rớt lại phía sau như vậy, thật đáng buồn, đáng than thở, đáng xấu hổ! Tại sao cô lại chậm chạp ngốc nghếch như vậy? Tại sao không sớm phát hiện ra sự ngắn ngủi của tuổi xuân và sự quý báu của thời gian? Sau khi vận dụng bộ óc với chỉ số IQ hơn người của mình để tiến hành suy nghĩ thấu đáo một hồi, cuối cùng Chu Lạc đã tìm ra được kẻ cầm đầu gây tội ác – thầy giáo tiểu học của cô. Đó là một anh chàng cắt đầu đinh ngốc nghếch, vừa mới tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, chắc rằng năm đó cũng là một chàng trai trẻ bừng bừng khí thế, cái đó gọi là rung đùi tự đắc. Sau khi phát hiện ra trong lứa học sinh đầu tiên của mình, có cô bé “thần đồng” Chu Lạc với năng lực nhận thức và học tập vượt xa các bạn cùng độ tuổi khác, anh chàng liền mừng vui phấn khởi như bắt được vàng, chạy nhảy luồn lách khắp nơi cổ động cô vượt cấp. Bố và mẹ với lòng hư vinh cực cao của cô cũng trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta, với mưu trí của mấy người hợp lại, bọn họ đã rút ngắn gần một nửa nhiệm vụ học tập vui vẻ của cô nhanh như một cộng một bằng hai. Từ đó, đưa cô vào một chặng đường đau thương, khác biệt hẳn so với mọi người. Sau khi học vượt cấp, Chu Lạc luôn được mọi người ca tụng là “thần đồng”. Thực ra, khi thi đại học, đã có mầm mống ca tụng rồi, bởi bì, tuy trường đại học mà cô thi đỗ cũng là “211”[1], cũng là “985”[2], nhưng lại không phải là hai trường thuộc hàng những trường đầu bảng. Mặc dù vậy, vì tuổi còn nhỏ, mới chỉ mười bốn, nên cô vẫn được đông đảo mọi người ca tụng một thời gian, các báo đài địa phương cũng đua nhau đưa tin, đăng ảnh. Mời các bạn đón đọc Dựa Vào Hơi Ấm Của Em của tác giả Cúc Tử.
Anh Em (Thủ Túc)
Nhân vật chính: Hách Tịnh, Đan Nhĩ Tín, Đan Nhĩ Nhã, Vu Hạo Dương, Vu Tĩnh Hàm. Phối hợp diễn: Hách Kính, Lương Thanh, Đan Dũng, Vu Tự Cường, Lí Băng.   Vì nguyên nhân gì mà một thiếu nữ có thể học cách bình thản đến lạnh lùng đối mặt với mọi việc ...Sau đó lại sống dậy lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ? Phải trải qua những gian khổ và thử thách khó khăn ra sao mới biên một thiếu niên vốn cá tính bướng bỉnh, lại cực kì phản nghịch ...Trở thành một thanh niên vĩ ngạn, đủ sức đảm đương tứ phía?   Những chuyện đã trôi qua, những khi nhớ lại, thật khiến con người cảm thấy bồi hồi, ca thán Khi đó mới phát hiện những trải qua bao nhiêu bất trắc, bao chuyện không như ý, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu bât công Cuối cùng mới cùng nhau đi được đến ngày nay Đây là câu chuyện về tình yêu và tình thân, có thêm lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, nhân sinh và giá trị con người cần một ít gì đó để lên men. *** Ánh hoàng hôn trong ngày hè tươi sáng, trên mặt cỏ của hoa viên Nhai Tâm ở trung tâm thành phố C, vài thiếu niên có dáng vẻ học sinh hoặc ngồi hoặc đứng, có người vừa cười vừa tán gẫu, có người đùa giỡn, còn có người tràn đầy hăng hái quan sát người đi đường tới lui, nhìn như thoải mái thư giản, lại tràn đầy sức sống. “Đan Nhĩ Nhã, khoa kiến trúc đại học A không phải đã chọn mày sao, còn chăm chỉ như vậy làm gì?” Một thiếu niên mày rậm nhanh nhẹn chui đầu vào nhìn bức vẽ của bạn học, bất mãn gây ầm ĩ, sau khi tới gần xem lại la to lên:“Vẫn đang vẽ về căn phòng rách nát đó à! Bên kia có một mỹ nữ, mày vẽ lại được không?” “Mỹ nữ, ở đâu?” Có người hấp tấp như ra-đa dò sóng. “Trong mắt Lão Tân ngoại trừ hóa học ra bà lão đều thành mỹ nữ, mày cũng tin!” “Mày còn nói nữa, liền phía trước cái kia, nếu người đó quay đầu lại không xấu, tao khẳng định sẽ theo đuổi cô ấy!” Người nói lời này rõ ràng có danh dự khá cao, mọi người đều bị lời nói của cậu thiếu niên đó hấp dẫn, một đám người đều xúm lại đây. Nhìn theo hướng chỉ của người đó, vài thiếu niên đem ánh mắt ngắm nhìn bóng lưng của hai cô bé ở con đường đối diện. Trong hai người có một cô bé tròn tròn mập mạp, dáng người giống trẻ con, đương nhiên không có khả năng là mục tiêu nhiệm vụ, chờ nhìn đến người cao kia, nháy mắt nhóm người này đã im lặng không ít. Cô bé có thân hình cao gầy thon thả, tóc đen tuyền được cột thành kiểu đuôi ngựa, hơi gợn ở phía sau cổ, tạo nên một độ cong đẹp. Người mặc chiếc áo T- shirt xanh thẫm không tay, chiếc quần ngắn màu trắng, quần áo mộc mạc mà lại đeo lên lưng một cái balô màu hồng chói mắt, cho dù màu sắc đậm nhạt, đều không thể đoạt được ánh sáng rực rỡ trên người cô bé, tay chân cô bé thon dài cân xứng, không quá đầy đặn, gầy không thấy xương, làn da lại trắng như ngọc, óng ánh trong suốt. Vòng eo cô bé rất nhỏ, cặp mông no đủ dưới chiếc quần ngắn màu trắng, một đôi chân thon dài, đường cong rất đẹp nhất là từ bắp chân đến mắt cá chân, đẹp đến độ như đi ra từ tranh. Xuống chút nữa, dưới đôi chân nhỏ nhắn mang một đôi giày xăng đan bằng da màu nâu, đi lại nhẹ nhàng trên các bậc thang, tóc đuôi ngựa đung qua đung lại, kéo theo một nhóm người ở phía sau nhìn chằm chằm cô bé khiến trong lòng của các thiếu niên theo đó mà đung đưa. Có người nuốt một ngụm nước miếng, cười gượng một tiếng nói:“Nói không chừng là chỉ diễn trò ở phía sau thôi, không phải có câu nói này sao? Nữ sinh đại học C vừa quay đầu lại, núi lở đất rung nước chảy ngược......” Mời các bạn đón đọc Anh Em (Thủ Túc) của tác giả Cúc Tử.
Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ
Đó là một cô gái xinh đẹp, một vẻ đẹp có thể khiến bất cứ người phụ nữ khó tính và nhiều chuyện nhất cũng phải gật đầu công nhận. Nhưng đó lại là một người đẹp “trống rỗng” – ít ra là trong con mắt của nhiều người là vậy. Tại sao lại “trống rỗng” bởi vì cô gái ấy không thuộc dạng con gái thông minh sắc sảo, cũng không không có tài năng đặc biệt, thậm chí đôi khi còn gặp vấn đề về ngôn ngữ khi gặp người lạ hoặc đứng trước đám đông. Nhiều người chỉ để ý đến vẻ đẹp của cô gái ấy rồi tự áp đặt những suy nghĩ của họ vào cô để cuối cùng họ nói rằng “cô chỉ là một con búp bê” và bỏ đi mà không thèm đếm xỉa đến những điều ngay từ đầu cô đã nói “tôi xin lỗi, tôi không làm được”. Cô gái “búp bê” đó chính là Vệ Tử. Là một người đơn giản, Vệ Tử chỉ muốn bình yên sống, không thông minh nhưng cô chăm chỉ cần mẫn, không sắc sảo nhưng cô hiền lành lương thiện, không màu mè như những cô gái năng động mà cô chân chất tự nhiên. Tất cả mọi thứ trong cuộc sống của mình cô đều cố gắng, cố gắng hết sức để đạt được. Với bản tính trầm lặng nên Vệ Tử luôn cố gắng để thu mình lại trong một thế giới nho nhỏ của riêng cô nhưng chính khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng bóc cũng vóc dáng thanh tú của cô đã khiến Vệ Tử luôn trở thành mục tiêu của nhiều ánh nhìn, nhiều sự việc và cả nhiều đau khổ. Người con trai đầu tiên khiến cô rung động lại chỉ coi cô là mục tiêu theo đuổi để chứng minh cho sức hút của anh ta. Người con trai thứ hai theo đuổi cô lại vì cô mà gây chuyện với cả thành viên ủy ban thành phố khi ông ta định sàm sỡ cô. Và rồi, người con trai cuối cùng – một người mà cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh có tình cảm với cô – lại là người phải vì cô mà trả giá nhiều nhất. Từ bỏ học vị thạc sĩ đang học tại Mỹ, bán cả cổ phần tại công ty do chính anh thành lập vài năm trước, liên hệ với xã hội đen và lăn lộn trong giới casino Mỹ để tìm cho được người có thể cứu cô. Một người đã vì cô mà làm rất nhiều chuyện, thậm chí đã phải trả một cái giá rất đắt nhưng… anh vẫn không giữ được bước chân cô rời khỏi thành phố Bắc Kinh – chốn không bao giờ bình yên với cô… *** Vệ Tử là một người đẹp, thuộc diện người đẹp mà dù là các bà hay soi mói khi nhìn thấy, dù có bĩu môi cũng phải nói một câu “mặt mũi cũng xinh xắn”. Nhưng người đẹp nếu như ít trí tuệ, tính cách lại hơi đặc biệt thì bạn đoán xem sẽ như thế nào? Dương Sương vừa đếm số tiền học bổng mới nhận về, mí mắt chẳng buồn nâng lên, nói: “A Tử không thích tiền, thì cả đời này cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu”. Lấy chiếc tai nghe ra khỏi tai, soi gương nhìn lại hiệu quả của chiếc mặt nạ mới đắp, Vũ Di ngẩng đầu lên một cách điệu đà: “Lại còn cái miệng của cậu ấy nữa chứ, không biết câu nào thì nên nói, câu nào cần phải để ý đến trường hợp và đối tượng”. Lưu Hiểu Tinh, người đang sa vào bể tình, cuối cùng cũng kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với bạn trai, trước khi mở sách vở ra, bổ sung một câu: “Mình thì lại thấy Vệ Tử tuy có chút ngơ ngác ngờ nghệch, nhưng cũng là một người rất đáng yêu, hơn nữa hình thức lại khá, cho nên nói không chừng cậu ấy sẽ là người lấy chồng sớm nhất và lấy được người tốt nhất”. “Chị cả đúng là người rộng lượng, nhưng chúng tớ cũng đâu phải là kẻ xấu. Nếu cậu ấy có thể nhanh chóng rời phòng tự học trở về ký túc xá, tiện thể mang một ít nước sôi về đây, thì tớ cũng sẽ chúc mừng cho cậu ấy.” Dương Sương nhanh chóng cất chỗ tiền đi, bổ sung tiếp một câu: “Ngoài cậu ấy ra, tất cả chúng ta đều được học bổng. Không biết có nên mời vị khách ấy không?”. Vũ Di liếc xéo Dương Sương: “Cậu được loại một, mình và chị cả loại ba, làm sao có thể như nhau được? Hơn nữa, xét đến việc hằng ngày xách nước làm vệ sinh, thì việc mời Vệ Tử một bữa cơm cũng chẳng đáng gì”. Dương Sương trợn mắt đang định nói câu gì đó, thì thấy cửa kêu “cộc” một tiếng rồi bật mở ra, Vệ Tử vai đeo cặp sách, hai tay xách một phích nước nóng bốn lít rưỡi, oai phong lẫm liệt ở cửa: “Cuối cùng cũng làm xong bài tập rồi. Hôm nay hơi muộn một chút, mọi người đi rửa ráy đi!”. Tiếp đó là rút khăn mặt, lấy quần áo, tiếng xô chậu, hộp xà phòng va vào nhau loảng xoảng, trong khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ từ lúc đó đến khi đi ngủ, giữa phòng ở và nhà tắm vang lên tiếng cười nói rôm rả, thấp thoáng những bóng hồng qua lại, khiến người ta cảm giác như đang đứng giữa khu chợ sầm uất. “Vệ Tử, cái ông chú họ trông có vẻ giàu có đến đón cậu lần trước ấy, rút cục đã xảy ra chuyện gì rồi?” Sau khi tắt đèn, Lưu Hiểu Tinh thu dọn sách vở, nằm xuống giường nhưng chưa ngủ ngay được, mở miệng lên tiếng bắt đầu chủ đề câu chuyện trước lúc đi ngủ. “Đúng vậy, sau khi về sao cậu không nói gì thế.” Vũ Di cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, vì từ trước tới giờ Vệ Tử không phải là người có thể giấu được điều gì lâu trong lòng, chuyện dù vặt vãnh đến đâu cũng đem ra xin ý kiến mọi người.   Mời các bạn đón đọc Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ của tác giả Cúc Tử.
Cần Gì Quá Đa Tình
Đinh Dật và Thẩm Trường Đông có thể xem như từ hàng xóm mà quen biết rồi trở thành thanh mai trúc mã của nhau. Đinh Dật từ bé trước mặt ba mẹ, người lớn luôn là một cô gái ngoan ngoãn, thành tích học tập tốt, nhưng chỉ có Thẩm Trường Đông mới biết đằng sau vẻ bên ngoài đó là một tính cách mạnh mẽ chẳng kém gì con trai.  Câu chuyện này mang cho tôi rất nhiều cảm xúc đồng điệu để nhớ về tuổi thơ. Đánh nhau với bạn học, cởi truồng tắm mưa với người bạn thân thanh mai trúc mã của mình ( à cái này tui chém thêm nha, nhưng đại khái 2 anh chị cũng na ná như vậy), hay lo sợ nghĩ mình bị bệnh nan y trước những thay đổi trong cơ thể của tuổi mới lớn ..vv.. Những tình tiết đó đã mang lại rất nhiều những tình huống dở khóc dở cười trong truyện.    Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói cho đến một ngày, gia đình Thẩm Trường Đông phải chuyển đến thành phố khác. Lúc đó mặc dù không được nói kỹ càng, nhưng vẫn làm cho bạn đọc nhận ra được sự thay đổi tình cảm của cả hai. Tính tình nam chính cũng khá trầm tính, không nóng nảy bồng bột như nữ chính, nên tình cảm ấy, mãi đến khi vào đại học mới “ ló đuôi cáo” ra.  Khoảng thời gian xa cách đó, khi Đinh Dật chưa phát hiện ra thay đổi trong lòng mình, cô cũng từng cảm nắng một bạn học khác, tuy nhiên, tình cảm chưa kịp phát triển thì đã bị rất nhiều yếu tố khác dập tắt ( đọc truyện sẽ rõ nhé:v ). Thế là nữ chính lại ôm tình trạng độc thân để bước vào đại học ở Bắc Kinh. Cũng tại ngôi trường đại học này cả hai đã xác định mối quan hệ. Trước đó khi rất nhiều lần nam chính đã nói bóng gió, nhưng xin lỗi, mặc dù IQ nữ chính cũng cao, nhưng EQ đôi khi cũng chẳng hiểu nổi mở mức nào, nên không còn cách nào khác, Thẩm Trường Đông đành phải giăng lưới thôi.  “Sau khi lớn lên hai người rất ít khi thân mật với nhau, giờ phút này cô bị Thẩm Trường Đông ôm trong ngực, phát hiện ra sau khi cậu ôm cô vào ngực không nhúc nhích, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng, Đinh Dật cảm thấy khuôn mặt cô cũng nóng bừng.     Qua một lúc lâu Đinh Dật thấy cậu vẫn không có ý định buông tay, không nhịn được đẩy cậu: “Làm sao vậy, ngủ quên rồi à?”     Thẩm Trường Đông thở dài: “Sói xám vây quanh làm sao mình ngủ được.”     “Bạn nói gì?” Đinh Dật nghe rõ nhưng không hiểu ý cậu muốn nói gì.     “Đinh Dật, muốn nói với bạn một chuyện.” Thẩm Trường Đông lôi kéo cô ngồi xuống ghế đá ven đường, bên cạnh là cây xanh tươi tốt, gió khuya thổi tới làm cho không khí càng thêm mát.     “Chuyện gì?” Đinh Dật chống hai tay ngồi trên ghế đá, hai chân duỗi ra phía trước, bận rộn một ngày rồi giờ để cho gân cốt giãn ra một chút.    “Có biết thời sinh viên phải làm ba chuyện không?” Thẩm Trường Đông đổi đề tài.    “Không biết, phải lo học thôi.”     “Đó là đương nhiên. Ba chuyện đó là học tập, công tác đoàn cùng tình yêu.”     “Ha ha, thật ý nghĩa, hôm nay mình nghe các anh khóa trên nhắc về công tác đoàn rất nhiều còn khuyên mình tham gia, mình đang suy nghĩ, bạn nói xem công tác đoàn có chiếm nhiều thời gian không?”     “Mình cảm thấy cậu lựa chọn một hai cái mà cậu thích là được, chọn nhiều quá không có tinh thần cũng vô dụng. Về vấn đề tình yêu, bạn có suy nghĩ gì không?”     Đinh Dật chợt tức giận đứng lên: “Còn nói nữa, mình còn tưởng trường này nhiều con trai như vậy chắc chắn sẽ có một vài người dễ nhìn, ai ngờ hôm nay đập vào mắt đều là ếch, nếu tiếp tục  như vậy mình làm sao có cơ hội yêu đương nữa?”     Khóe miệng Thẩm Trường Đông khẽ run rẩy, lấy lại bình tĩnh nói: “Đã như vậy chỉ sợ con gái trường mình cũng như vậy, vậy hai chúng ta giúp đỡ nhau thôi.”     Đinh Dật trợn to mắt nhìn cậu, từ trước đến giờ khả năng suy luận của cô rất tốt, không nghĩ sai, không nhịn được hỏi: “Bạn nói hai chúng mình làm thành một đôi?”     Thẩm Trường Đông gật đầu: “Như vậy mới không uổng phí cuộc sống đại học.” Cả câu chuyện là những chuỗi ngày thanh xuân ngọt ngào của hai con người hoàn toàn trái ngược nhau, có đôi chút phong ba nho nhỏ từ những người thích thầm thương trộm nam và nữ chính, nhưng rất nhanh đều được giải quyết rõ ràng, không gây ức chế cho người đọc. Quan điểm về tình bạn, tình yêu, hôn nhân gia đình đều được tác giả khắc họa rất rõ ràng. Truyện khá gần với cuộc sống, ấm áp và chân thật, rất đáng để đọc.  ---------- Review by Pisà - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tiếng chuông vào lớp vang lên, Đinh Dật lưu luyến nhìn cuốn sách “Sở Lưu Hương Truyền Kỳ” trên tay, kì kèo mè nheo nhét vào trong ngăn bàn. Bây giờ là tiết toán, nghe nói cô giáo hơn bốn mươi tuổi, tính khí nóng nảy có thể nói đứng đầu thế giới, thường không trả lời đúng một câu liền lật đổ phòng học, Đinh Dật ngồi hàng đầu tiên đã được huấn luyện có thể bắt được hộp phấn bay tới bất cứ lúc nào, thậm chí còn có thể bảo vệ viên phấn nguyên vẹn. Dĩ nhiên bị một viên phấn ném trúng không phải là không có, cho nên lớp trưởng Đinh Dật luôn gương mẫu, tận lực giả bộ làm học sinh ngoan ngoãn, chỉ hy vọng không chọc giận khủng long bạo chúa, vì vậy loại sách này không thể xuất hiện trước mắt cô giáo. Tóc mái lại dài rồi, không nhịn được thổi bay tóc trên trán. Trên mép tóc cách trán nửa tấc có một cái sẹo, mẹ cùng bác Thẩm chọn cách để tóc mái để che lại. Thật ra thì vêt sẹo kia không rõ lắm, da cô không dễ đen như vậy, vết sẹo sau này nhạt màu chuyển thành màu trắng, năm năm sau đó nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy rõ. Nhớ khi đó mặt cô đầy máu tươi, người lớn hai nhà đều bị dọa sợ, vội vàng đưa cô tới bệnh viện nơi mẹ làm việc băng bó vết thương, mẹ ôm cô khóc: “Con bé này vốn đã xấu xí, ngoại trừ làn da là ưu điểm, bây giờ mặt lại bị thương như vậy, tương lai còn ai muốn lấy nữa chứ!” Ba cùng bác Thẩm nghe vậy cũng rất lúng túng, Thẩm Trường Đông sau khi về nhà bị đánh một trận, phạt quỳ gối trong sân, không cho vào nhà cũng không cho ăn cơm. Không ngờ một cậu bé bảy tuổi từ trước đến giờ rất yếu đuối lại không nói tiếng nào ngoan ngoãn chịu phạt, còn ba mẹ cô nhìn không chịu được liền kéo cô qua khuyên bảo. Cô cũng thấy chuyện này không thể trách Thẩm Trường Đông nên theo ba mẹ sang xin vợ chồng bác Thẩm bỏ qua cho con trai. Ông bà Thẩm cũng là người thương con, nếu không phải con trai gây họa sẽ không phạt như vậy, huống hồ phạt con trai quỳ trong sân là để cho ông bà Đinh nhìn thấy, thấy ông bà khuyên liền ỡm ờ cho con trai đứng dậy vào nhà. Thẩm Trường Đông lại không thấy vui, mặc dù không khóc thút thít nhưng dưới ánh đèn trong sân cũng có thể thấy đôi mắt sưng đỏ, cậu nhíu lông mày, lo lắng nói: “Bác gái nói mặt Đinh Dật xấu không ai lấy nữa, con muốn hỏi có phải con sẽ phải lấy bạn ấy không?” Người lớn hai nhà nghe hỏi sửng sốt, Thẩm Trường Đông thấy người lớn không phản ánh gì, cảm thấy đã có đáp án chính xác, không nhịn được lại mím miệng quỳ xuống: “Con tiếp tục quỳ vậy.” Thẩm Trường Đông vì bản thân mà lựa chọn. Người lớn hai nhà hiểu được liền cười ầm lên, khoảng cách giữa Đinh Dật cùng Trầm Trường Đông cũng bắt đầu từ đó. Đinh Dật từ nhỏ đã đứng đầu nhà trẻ, thành tích học tập tốt, chưa từng đánh nhau, có thể nói văn võ song toàn. Tự nhiên bây giờ vì Thẩm Trường Đông mà bị không ít con nít ghét bỏ, thù này không báo không phải là người! Từ đó về sau, hộp cơm của Thẩm Trường Đông căn bản sẽ lọt vào dạ dày cô, lý do là vóc dáng của cô lùn cần bổ sung dinh dưỡng, cặp sách của cô đều đưa cho hắn đeo, cũng với lý do cô lùn, không thể bị đè ép. Nhưng dù vậy, năm năm qua đi cô vẫn thấp nhất lớp, đến năm lớp sáu vẫn chỉ có thể ngồi bàn đầu. Mời các bạn đón đọc Cần Gì Quá Đa Tình của tác giả Cúc Tử.