Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Truyện Dựa Vào Hơi Ấm Của Em của tác giả Cúc Tử là truyện ngôn tình xoay quanh cuộc sống của các nhân vật như Chu Lạc.  Cuộc sống xung quanh biết bao nhiêu người, ai ai cũng có đôi có cặp, vậy mà nhìn lại Cô nàng Chu Lạc vẫn chưa có ai bên cạnh. Có phải do bản thân nàng quá thông minh khiến không chàng trai nào dám đến gần chăng? Nhưng rồi một hôm, có hai chàng trai tới với nàng, nàng bối rối không biết bản thân nên làm gì, nên chọn ai bây giờ?? *** Trong khi, các bạn nữ học cùng với cô, các nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình rồi, vậy mà Chu Lạc thì. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại. Cảm ơn sự hợp tác của cô , ngày mai gặp lại Nguyên nhân của chuyện này cũng chỉ đơn giản vì Chu Lạc là một thần đồng, cô đã học vượt cấp, vào đại học từ năm 14 tuổi. Tôi đã nghĩ đến điều đó! Không có bạn bè cùng trang lứa, không có người có cùng suy nghĩ, đến khi ra trường, đi làm, lại trở thành một kẻ cuồng việc, tới lúc nhận ra cần tìm ý trung nhân, lo chuyện chung thân đại sự thì lại đã Chu Lạc cũng đã trở thành thành viên của “Hiệp hội những người muộn chồng” nói thẳng ra là “Hội Ế”. Tôi đã nghĩ đến điều đó!. Tôi đã nghĩ đến điều đó! Mua cuốn sách này lúc đang được giảm giá, giá trên tiki khá tốt so với giá bìa. Cá nhân mình rất thích bìa sách này, màu xanh lá cây nhẹ nhàng, với lại giấy in cũng dày dặn nữa. Tình tiết câu chuyện nhẹ nhàng, lời văn mạch lạc. Truyện không có quá nhiều nhân vật phụ mà thay vào đó tập trung chủ yếu vào hai nhân vật nam nữ chính, Chu Lạc và Đại Đổng. Mặc dù vậy nhưng mình vẫn thích nhân vật nam phụ Diệp Minh Lỗi hơn, chỉ tiếc là phân đoạn dành cho anh này hơi ít. *** Và rồi, ngay trong thời điểm “đỉnh cao” của cái sự ế, cuộc sống của Chu Lạc đột nhiên bị xâm nhập bởi 2 đối tượng vô cùng “khả nghi”. Cái gì cũng có cái giá của nó! Một người thông minh, láu lỉnh nhưng kém tuổi cô, một người đẹp trai, giàu có nhưng ngạo mạn. Cái gì cũng có cái giá của nó! Cả hai người khiến cho mọi chuyện đến với Chu Lạc đều rối như một mớ bòng bong. Nói gì thì cũng phải nói cho có lí. Rốt cục thì ai trong hai người này sẽ là người thành công trong việc giải cứu Chu Lạc khỏi “Hiệp hội những người muộn chồng”?. Nói gì thì cũng phải nói cho có lí. Một điểm cho thiết kế bì vì nhìn là có cảm giác lãng mạn tuy nhiên hình thực tế của trang bìa không sắc nét. Nội dung thì có vẻ mới mẻ vì nam chính vẫn đẹp trai, tài giỏi nhưng không giàu có như những truyện khác, thêm vào đó nam phụ thì hội tụ cả đẹp trai, tài giỏi và giàu có nhưng không ỷ thế, cậy quyền làm khó người khác, còn nữ chính thì do được gọi là thần đồng nên vì thế mà thể chất không theo kịp tài trí nên mới bị liệt vào hàng ế. Tuy nhiên tình huống để hai nhân vật chính xa nhau thì không hợp lý nên chỉ được bốn sao thôi. *** Rất nhiều người, bao gồm cả chính bản thân Chu Lạc, đều không hiểu tại sao cô lại cũng gia nhập vào “Hiệp hội những người muộn chồng”. Cô không xấu, không nghèo, không cường quyền, không có những thói quen sinh hoạt hay sở thích xấu, tính cách mặc dù không dịu dàng lắm nhưng cũng tuyệt đối không khó tiếp xúc. Nói tóm lại, vẫn là một cô gái thích hợp làm dâu với mọi gia đình, mọi hoàn cảnh. Không những thế, từ khuôn viên trường đại học cho tới đơn vị công tác hiện nay, những người xung quanh cô, động vật giống đực đều chiếm đa số. Các bạn nữ cùng học với cô, các nữ đồng nghiệp của cô, dù có dáng người cao hay thấp, gầy hay béo, hoặc không cân xứng như thế nào, cũng đều tìm được một nửa phù hợp với mình rồi. Dường như trước đây không lâu, bản thân cô vẫn là một cô bé vô lo vô nghĩ, vui mừng hồ hởi tham dự tiệc cưới của các anh, các chị. Chỉ hai năm gần đây, Chu Lạc phát hiện tần số tham dự tiệc cưới của mình bỗng trở nên ít hơn, sau đó, khi cô bắt đầu tới tấp nhận được thiệp mời dự tiệc đầy tháng, tiệc tròn một trăm ngày tuổi, tiệc sinh nhật... thì Chu Lạc thực sự cảm thấy có điều gì bất thường – tất cả bọn họ đều đã bỏ rơi cô! Cho dù là thành tích học tập hay thành tích công tác, mà ngay cả thi chạy một trăm mét trên sân vận động, Chu Lạc chưa từng bị rớt lại phía sau như vậy, thật đáng buồn, đáng than thở, đáng xấu hổ! Tại sao cô lại chậm chạp ngốc nghếch như vậy? Tại sao không sớm phát hiện ra sự ngắn ngủi của tuổi xuân và sự quý báu của thời gian? Sau khi vận dụng bộ óc với chỉ số IQ hơn người của mình để tiến hành suy nghĩ thấu đáo một hồi, cuối cùng Chu Lạc đã tìm ra được kẻ cầm đầu gây tội ác – thầy giáo tiểu học của cô. Đó là một anh chàng cắt đầu đinh ngốc nghếch, vừa mới tốt nghiệp trường Đại học Sư phạm, chắc rằng năm đó cũng là một chàng trai trẻ bừng bừng khí thế, cái đó gọi là rung đùi tự đắc. Sau khi phát hiện ra trong lứa học sinh đầu tiên của mình, có cô bé “thần đồng” Chu Lạc với năng lực nhận thức và học tập vượt xa các bạn cùng độ tuổi khác, anh chàng liền mừng vui phấn khởi như bắt được vàng, chạy nhảy luồn lách khắp nơi cổ động cô vượt cấp. Bố và mẹ với lòng hư vinh cực cao của cô cũng trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta, với mưu trí của mấy người hợp lại, bọn họ đã rút ngắn gần một nửa nhiệm vụ học tập vui vẻ của cô nhanh như một cộng một bằng hai. Từ đó, đưa cô vào một chặng đường đau thương, khác biệt hẳn so với mọi người. Sau khi học vượt cấp, Chu Lạc luôn được mọi người ca tụng là “thần đồng”. Thực ra, khi thi đại học, đã có mầm mống ca tụng rồi, bởi bì, tuy trường đại học mà cô thi đỗ cũng là “211”[1], cũng là “985”[2], nhưng lại không phải là hai trường thuộc hàng những trường đầu bảng. Mặc dù vậy, vì tuổi còn nhỏ, mới chỉ mười bốn, nên cô vẫn được đông đảo mọi người ca tụng một thời gian, các báo đài địa phương cũng đua nhau đưa tin, đăng ảnh. Mời các bạn đón đọc Dựa Vào Hơi Ấm Của Em của tác giả Cúc Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ái Sanh Nhật Ký - Quảng Lăng Tán Nhi
Ký ức của cô không còn nguyên vẹn do một tai nạn, ấy thế mà trong mắt mọi người cô lại có một cuộc sống gần như hoàn hảo. *** Sáng sớm, trên bàn cơm Trịnh gia vẫn bày đủ các loại bữa sáng Trung Quốc hoặc Âu Tây, thỏa mãn nhu cầu và thói quen hai thế hệ khác nhau. Giữa bàn có một chiếc đĩa thủy tinh đựng hoa quả tươi ngon mọng nước, trái nho màu nâu mã não, ô mai đỏ tươi xinh đẹp, cam quýt vàng chói rực rỡ... Tản ra từng đợt mùi thơm ngát mê người, ai ngửi thấy tinh thần đều sáng láng. Trịnh Thái và Trịnh Duyệt Nhan ngồi hai bên bàn, một người hai chân bắt chéo, đọc một tờ báo, thỉnh thoảng bưng ly sữa đậu nành lên uống một hớp, lại bảo trì tư thế ngồi ưu nhã như trước, một người lật xem tạp chí kinh doanh, nhấm nháp uống cà phê. Một chuỗi tiếng bước chân từ xa đến gần vội vội vàng vàng, phá vỡ an tĩnh trong phòng ăn, bà Trịnh nhận một cuộc điện thoại, hoảng hốt đến. - Chị và anh rể gọi điện thoại tới, nói Tòng Y thật sự mất tích rồi, tìm không ra! Tối hôm qua họ ở chỗ con bé trông một đêm, cũng không thấy bóng dáng, giờ họ gấp vô cùng, sợ con bé và bác sĩ kia đi đâu, không trở lại nữa, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Giọng nói bà cũng lộ ra hoảng hốt, gấp đến đi vòng vòng, thế nhưng hai cha con ngồi trên bàn ăn lại như không nghe thấy lời của bà, hai người hầu như không lay chuyển, chuyên chú đọc sách báo trong tay. Bà Trịnh nhìn thấy, không khỏi nóng giận: “Tối hôm qua tôi và hai người nói chuyện này, hai người không có phản ứng gì! Chuyện gì xảy ra đây? Là an tâm mặc kệ chuyện này? Được, được! Chị ấy là chị ruột tôi, cha con mấy người mặc kệ, tôi quan tâm!” Trịnh Duyệt Nhan thấy bà phát giận, lúc này mới không chút hoang mang ngẩng đầu lên: “Mẹ, bình tĩnh một chút, họ chỉ đi du lịch thôi.” - Du lịch? Đi đâu? - Bà Trịnh có chút sững sờ: “Làm... Làm sao còn biết?” ... Mời các bạn đón đọc Ái Sanh Nhật Ký của tác giả Quảng Lăng Tán Nhi.
Người Đến Từ Bóng Tối - Tang Giới
Nếu người kề gối bên bạn hằng đêm là một người có hàng ngàn khuôn mặt và vô số thân phận khác biệt… Nếu vào một đêm trăng tròn nọ, người ấy nói với bạn rằng tất cả những thân phận ấy đều không thể giúp bạn tìm ra được con người anh… Nếu người bạn yêu vốn không tồn tại trên thế giới này: Không quốc tịch, không có bất kỳ quan hệ thân thích nào… thì bạn, vẫn lựa chọn yêu người ấy chứ? Em sẽ vẫn yêu anh chứ, nếu anh chẳng phải “anh”? Nếu ngay cả khuôn mặt của bản thân anh cũng hoàn toàn thay đổi, trở thành một người xa lạ, em có còn yêu anh không? Sở dĩ bạn không nhìn thấy bóng tối, chẳng phải vì nó không tồn tại, mà vì đã có người dốc hết sức dồn bóng tối vào nơi bạn không thể nào nhìn thấy rồi. Cô ấy yêu phải một cái bóng, nhưng cứ thế bước vào cuộc hành trình rượt bắt cái bóng ấy không có điểm tận cùng… *** Nhà tù sa mạc ADX, nằm trên hòn đảo nham thạch tại bang Colorado, Hoa Kỳ, được mệnh danh là nhà tù cảnh giới nghiêm ngặt nhất thế giới. Nơi đây giam giữ những tù nhân nguy hiểm tột cùng: Phần tử khủng bố, đầu sỏ các tổ chức và Neo-Nazism (Chủ nghĩa Phát xít mới). Dù là thành phần nào cũng đều có thể khiến thế giới dấy lên một cơn mưa máu gió tanh. Nhà tù này rộng khoảng 140.000m2, tường bao dây sắt cao tới 3,28m. Ngoài ra, nơi đây còn có tia laze bảo vệ, đệm nén cùng chó nghiệp vụ…, chưa ai vượt ngục thành công. Cộp, cộp, cộp… Lúc này, từng tiếng bước chân đều đều mà mạnh mẽ vang lên trên hành lang nhà tù ADX. Một người đàn ông mặc quần áo cai ngục đi tới căn phòng thứ hai trong góc ở tầng này, nhà giam A89, rồi dừng bước. Vành mũ của anh ta được kéo xuống rất thấp, vì vậy không nhìn được quá rõ diện mạo thật sự. Trong nhà lao này chỉ giam một phạm nhân. Phạm nhân đó đang nằm ngửa trên giường, nhàm chán nghịch một cuốn sách trong tay. “Rajeev!” Người đàn ông lúc này đứng bên ngoài lan can sắt, hạ thấp giọng nói. Cơ thể của người phạm nhân hơi động đậy. Lát sau, hắn bỏ cuốn sách trong tay xuống, từ từ ngồi dậy. Đó là một người đàn ông trung niên râu ria lởm chởm, đầu tóc rối bù xù, da dẻ đen sạm, nhưng bên dưới mái đầu xơ xác kia vẫn là một đôi mắt xanh lá sáng quắc như chim ưng. “Xin hỏi ngài cai ngục đại giá tới đây có chuyện gì vậy?” Lúc này hắn đan hai tay vào nhau, để dưới cằm, cười khẩy một tiếng: “Có phải ngài muốn tới cảm thán với tôi, thế gian không còn tôi quá bình yên và nhạt nhẽo không?”. “Rajeev Ride.” Người đàn ông kia nhìn Rajeev, nói rành mạch: “Được thế giới mệnh danh là ‘Mục sư khủng bố’. Mười năm trước đã thành lập một tổ chức chủ nghĩa cực đoan tại trung tâm London, mang danh nghĩa ủng hộ các tổ chức ‘cơ sở’, đã từng truyền kinh giảng đạo cho các phân tử khủng bố nhiệt thành ở hơn 28 quốc gia, là căn nguyên tội ác của hàng trăm vụ khủng bố đẫm máu. Ba năm trước, cuối cùng đã bị bắt, áp giải vào ADX”. Rajeev nghe xong, nghiêng đầu, tự động vỗ tay: “Chẹp chẹp, nghe vậy, quả nhiên là một công lao vĩ đại”. “Phải, tiếc rằng thiên tài tội ác như vậy lại không bao giờ được nhìn thấy mặt trời nữa.” Sắc mặt Rajeev đột ngột khựng lại, dần dần trở nên đáng sợ: “Chỉ cần tao ra ngoài được, tao sẽ lại châm lửa cho cả thế giới này, biến cái thế giới giả tạo và xấu xí này trở nên đẹp đẽ vô cùng”. “Ha.” Người đàn ông kia khẽ cười, giơ tay lên, nâng cao vành mũ của mình lên một chút: “Rất tiếc, có lẽ cả đời này anh không còn cơ hội ấy nữa”. Rajeev nhìn chằm chằm người đàn ông đó, bỗng nhiên cả người run lên. Hắn giơ tay chỉ vào mặt anh, như nhìn thấy thứ gì khó tin. “Lẽ nào mày là…” Rajeev trợn tròn mắt, đồng tử dần dần dãn ra: “Mày…”. “Trên đời này tạm thời không có kẻ thù nào được nhìn thấy mặt thật của tôi mà còn sống.” Lúc này anh tháo mũ xuống, kính chào Rajeev một cách tao nhã, “Tôi nghĩ anh có lẽ cũng không phải ngoại lệ”. Rajeev nhìn khuôn mặt dù đứng trong bóng tối nhà lao vẫn ngời ngời một vẻ điển trai đó, đôi mắt nâu trong vô hình đang tỏa ra những sát ý lạnh lẽo trong phút chốc đã chứng thực suy đoán của hắn. Người đàn ông trước mặt, không biết dùng thủ đoạn gì có thể trà trộn vào nhà giam ADX, còn thành công cải trang được thành cai ngục, có lẽ chính là Chiến thần mà cả thế giới bóng đêm nghe tên đã rụng rời: Mars. Điệp viên hàng đầu của Shadow, có đầy đủ khả năng bắn tỉa bách phát bách trúng, khả năng võ thuật, khả năng cải trang, chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ nào, dù nhiệm vụ ấy có “bất khả thi” cỡ nào. “Dù đã ở trong tù, tổ chức của anh vẫn đang truyền bá thứ chân lý mà anh để lại. Trong tuần này, lại có vài trăm người vô tội chết trong tay tổ chức của anh.” Bên ngoài phòng giam yên ắng, người đàn ông từ từ rút một thứ gì đó từ trong người ra, một khẩu súng đen ngòm chắc chắn, chỉ để hở một đầu nhỏ và nhọn, khiến bầu không khí xung quanh ngưng đọng, lạnh tới cực điểm. ... Mời các bạn đón đọc Người Đến Từ Bóng Tối của tác giả Tang Giới.
Dưỡng Nữ Thành Phi - Phong Ngôn Nhiễm
Người đời truyền tai nhau Cửu Vương gia thiết diện vô tình, lãnh khốc tàn bạo, thế nhưng cũng có một nơi mềm mại, cũng có bảo bối ấp vào lòng mà thương yêu, để trên tay nâng niu Nữ nhi mới chỉ có 8 tuổi đã thành công làm tan băng lạnh trong lòng hắn, đánh vỡ mặt nạ lạnh bạc bên ngoài. Không chỉ vậy càng lớn càng khiến người ta càng đau đầu nhức óc Cố tình Cửu Vương gia lại rất mực cưng chiều, ngay cả đương kim thái tử cũng chẳng chiếm được một ánh mắt của y, nói chi vì y mà trừng phạt tâm can bảo bối Chuyện xưa mở ra, cô gái nhỏ dùng trí nhớ kiếp trước, tài năng, trí tuệ của bản thân như thế nào để đối phó đủ loại âm mưu chốn cung đình, đủ thấu hiểu lòng người và bước chân lên con đường hạnh phúc Cùng chờ đón xem nữ chủ của chúng ta hô mưa gọi gió nơi cổ đại *** Xe ngựa chạy suốt ngày đêm, chỉ ngẫu nhiên dừng lại nghỉ một chút, ở núi Lâm Chi bắt hai con thỏ, làm một chút đồ ăn ngon. một đường không dừng lại, cho tới khi bọn họ chạy tới kinh thành đã là chuyện của mười ngày sau. Ngạo Mao ghé cả người vào thành xe, nó ngoại từ ăn cơm là chui ra ngoài, còn lại đều ngủ lười. Ngạo Mao quen tính lười nhác, Mạn Duẫn cũng không quản nó nhiều. Mạn Duẫn cảm thấy không thoải mái, xốc màn che lên ló mặt ra xem tình hình bên ngoài. đã nhiều ngày nay nàng xuất hiện tình trạng nôn khan, cũng không biết vì lý do gì, chỉ cảm thấy hơi không thoải mái mà thôi, không phải bệnh tình nghiêm trọng gì. “Sao vậy?” Mỗi khi thấy thân thể Mạn Duẫn có vẻ không khỏe, Tịch Mân Sầm đều lo lắng hỏi. Sau đó hắn đều nói Chu Dương dừng xe ngựa, chờ Mạn Duẫn nghỉ ngơi đủ rồi lại tiếp tục lên đường. Mắt thấy sắp tới cửa thành, Mạn Duẫn không nghĩ lại dừng lại. Hơn nữa sắc trời đã sắp tối đen, nếu không đi vào, chỉ có thể chờ sáng mai cửa thành lại mở ra mới có thể vào. “Sầm, không cần dừng lại, cũng không phải nghiêm trọng gì, tiếp tục đi thôi.” hiện tại nàng đã cảm thấy tốt hơn nhiều, sắc mặt cũng dịu xuống. Tịch Mân Sầm nhìn nhìn nàng: “Được rồi, đứa nhỏ của bổn vương sao có thể yếu ớt chứ!” Hai má Mạn Duẫn đỏ lên, quay đầu không thèm nhìn Tịch Mân Sầm. đã nhiều ngày rồi, Tịch Mân Sầm luôn đem hai chữ đứa nhỏ dán lên miệng nói linh tinh, thường xuyên khiến Mạn Duẫn ngượng ngùng. Nếu ở hiện đại, quan hệ của bọn họ chính là chưa kết hôn đã có thai. Cảnh sắc xung quanh dần trở nên quen thuộc. Phố xá nhộn nhịp, thảnh thoảng truyền tới tiếng rao to của tiểu thương. Mạn Duẫn ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, lại sinh ra cảm giác đã về tới nhà. Trước cửa lớn Sầm vương phủ, hai con sư tử đá uy mãnh khiếp người sừng sững đứng đó, trước sau như một, không phân biệt xuân hạ thu đông. Hai phiến cửa sơn son mở ra, bốn thủ vệ nắm chuôi kiếm đứng đó, thần sắc nghiêm túc. Chu Dương từ trên xe ngựa nhảy xuống đứng trước cửa lớn, hướng xe ngựa hô: “Vương gia, tới.” Tịch Mân Sầm đỡ Mạn Duẫn đi ra, ánh mặt trời chói chang làm Mạn Duẫn khẽ nhíu mắt lại. Chu Dương cùng vài tên thủ vệ quen thuộc nói chuyện, bày ra bộ dáng của một thủ vệ trưởng hỏi: “Gần đây trong phủ thế nào?” “Có Chu thị vệ quản lý nên tất cả mọi thứ đều thỏa đáng.” Bốn thủ vệ đều cực kì có lễ, hơi cúi đầu báo cáo với Chu Dương. “Chu thị vệ” trong miệng bọn họ, hẳn nhiên là vị ca ca khô khan kia của Chu Dương. “Gọi Chu Phi tới.” Tịch Mân Sầm phân phó xuống, đi vào đại sảnh. Lập tức có tỳ nữ bưng trà, lại hỏi một chút tối nay bọn họ muốn ăn gì. Đ đường đã nhiều ngày, mọi người vẫn không được ăn một bữa tử tế. Cho nên vừa về tới vương phủ, Chu Dương đã hướng tỳ nữ nói ra cả một danh sách đồ ăn, trong đó đồ ăn mà Tịch Mân Sầm và Mạn Duẫn thích ăn chiếm một phần lớn. Vài món còn lại thì dựa theo khẩu vị của Chu Phi, Chu Dương và Tề Hồng mà làm. Tề Hồng ở trong võ lâm tiêu sái thành thói quen, chân khoanh lại ngồi trên ghế: “Ta nói này Vương gia, ta làm đương sai của ngài, không thì cũng là thị vệ, rốt cuộc không khác gì mã phu cả? Mấy ngày nay ta cùng Chu Dương đều thay nhau đánh xe, tay cũng muốn trật khớp luôn rồi.” ... Mời các bạn đón đọc Dưỡng Nữ Thành Phi của tác giả Phong Ngôn Nhiễm.
Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới
Hai mươi tuổi, cô mới vừa bước vào giới giải trí, thời điểm ở cùng với anh, cô chỉ vừa mới bộc lộ tài năng, anh thì đã là ngôi sao nổi tiếng. Năm tháng có thể làm dịu đi sự nông nổi, kiêu ngạo, kích thích, cũng có thể làm phai nhạt tình cảm sâu sắc ban đầu. Nhưng anh và cô chưa bao giờ có một khắc, thật sự xa cách. Khi cô rốt cuộc có thể trở thành vinh quang của anh, anh cũng cam tâm tình nguyện rời khỏi vị trí đứng sau lưng cô, cùng cô sống đến đầu bạc răng long. Cảm ơn anh, có thể làm cho em yêu anh. Cuộc sống, một nửa là hồi ức, một nửa là hiện tại.  *** Hongkong, Hồng quán. Toàn hội trường không bật đèn. Tầm mắt không thể nhìn tới không khí trên đài, dưới đài, hàng vạn người hâm mộ liên tiếp thét chói tai, thậm chí còn tự động làm sóng người, cả hội trường hết sức rung động, không thể hô hấp được bình thường. Mà lúc này, trong miệng tất cả mọi người chỉ có một cái tên. Tư Không Cảnh, Uranus. Vẻ ngoại, nhân phẩm, thiên phú, mỗi một cái đều không thiếu. Mối một lần xuất hiện trong làng giải trí, gần như làm cho người ta mất đi khống chế. Người từng đạt vô số giải thưởng, bất kể là đóng phim, ca hát, điện ảnh và truyền hình… lầm bất kỳ chuyện gì cùng làm tốt cho đến cuối cùng, dù bây giờ người được gọi Thiên Vương là Lâu Dịch, nhưng hình như căn bản không cách nào so sánh được với anh. Cũng tại làng giải trí ở Trung Quốc, trong mắt tất cả mọi người, người đạt tới đỉnh cao nhất của sự nghiệp đã biến mất năm năm. Hôm nay, Thiên Hậu của làng giải trí Phong hạ tự mình tổ chức một buổi diễn cá nhân thì anh lại xuất hiện. “Đã lâu không gặp.” Lên khán đài tối đen rộng lớn, nói xong bốn chữ này, tư không Cảnh nhẹ nhàng buông Phong Hạ ra. Hơi thở thơm mát nam tính dần cách xa, Phong hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này một tầng mồ hôi mỏng khẽ bao trùm. Bàn tay cô kể từ lúc anh xuất hiện, hợp ca với cô hát ca khúc ‘Chưa từng’ trong phút chốc cứng ngắc, run rẩy không ngừng. Lạnh nhạt và hờ hững, nóng bỏng lại quen thuộc. Bốn chữ này, nhiều thì một chữ mạnh, thiếu một chữ lại là lạnh. Cũng may vẫn tốt, cũng chính bốn chữ này, lại so với bất kỳ câu nói nào, khiến nhịp tim cô đập như sấm dậy, giống như đang ở trong mơ. Lúc này, ánh đèn trên đài ‘vụt’ được bật lên. ... Mời các bạn đón đọc Đã Lâu Không Gặp của tác giả Tang Giới.