Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chúa Tàu Kim Quy

Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết Chúa Tàu Kim Quy của tác giả Hồ Biểu Chánh. (Cảm tác Le Comte de Monte Cristo của Alexandre Dumas) Bối cảnh của câu chuyện được xây dựng dưới thời Minh Mạng. Em gái Lê Thủ Nghĩa bị Trần Tấn Thân xâm phạm tiết hạnh, nên Thủ Nghĩa đánh Tấn Thân gãy tay. Ðể trả thù Tấn Thân đút tiền cho quan huyện vu cáo Nghĩa theo đạo Thiên Chúa, nên chàng bị án chung thân. Trong khám chàng kết thân với một người Khách trú và học nói tiếng Quảng Ðông. Trước khi chết người Khách trú tỏ thật cho chàng biết, ông ta là cháu bốn đời của Mạc Cửu. Cha của ông có giấu nhiều vàng bạc tại đảo Kim Quy, một hòn đảo nhỏ ở phía nam đảo Phú Quốc. Nhân khám bị hỏa hoạn Thủ Nghĩa thừa lúc lộn xộn trốn thoát trở về quê nhà thì được biết cha mẹ và em gái đã chết. Chàng tìm được kho tàng, giả làm khách Quảng Ðông mua tàu đi buôn và trở thành chúa tàu Kim Quy. Chúa tàu Kim Quy tìm cách đền ơn em rể là Kỉnh Chi đã phải chịu điêu đứng vì lo lắng cho cha mẹ và em gái chàng, chàng tố cáo tội ác của Tấn Thân..... *** Tóm tắt Tiểu thuyết "Chúa Tàu Kim Quy" của Hồ Biểu Chánh kể về câu chuyện của Lê Thủ Nghĩa, một chàng trai trẻ hiền lành, tốt bụng, nhưng lại gặp phải nhiều bất hạnh trong cuộc đời. Thủ Nghĩa yêu thương em gái rất nhiều, nhưng em gái anh lại bị Trần Tấn Thân, một người bạn của gia đình, xâm phạm tiết hạnh. Trong lúc tức giận, Thủ Nghĩa đã đánh Tấn Thân gãy tay. Tấn Thân vì hận thù mà đã đút lót cho quan huyện vu cáo Thủ Nghĩa theo đạo Thiên Chúa, khiến anh bị án chung thân. Trong tù, Thủ Nghĩa đã kết thân với một người Khách trú, người này đã tiết lộ cho anh biết bí mật về kho báu trên đảo Kim Quy. Sau khi thoát khỏi tù, Thủ Nghĩa đã tìm được kho báu và trở thành một thương gia giàu có. Anh sử dụng tài sản của mình để giúp đỡ những người nghèo khổ, cũng như để trả thù cho những kẻ đã hãm hại mình. Review Tiểu thuyết "Chúa Tàu Kim Quy" là một tác phẩm có nhiều điểm hấp dẫn, trong đó có thể kể đến: Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Cốt truyện của "Chúa Tàu Kim Quy" được xây dựng chặt chẽ, hợp lý, có nhiều tình tiết bất ngờ, gây cấn, hồi hộp. Câu chuyện xoay quanh những xung đột, mâu thuẫn trong cuộc sống của các nhân vật, đặc biệt là xung đột giữa thiện và ác, giữa chính nghĩa và phi nghĩa. Nhân vật được xây dựng sinh động, có tính cách riêng Các nhân vật trong "Chúa Tàu Kim Quy" được xây dựng sinh động, có tính cách riêng, tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Lê Thủ Nghĩa là một người anh trai hiền lành, tốt bụng, sẵn sàng bảo vệ em gái. Trần Tấn Thân là một kẻ độc ác, tàn nhẫn, sẵn sàng hãm hại người khác để đạt được mục đích của mình. Ý nghĩa nhân văn sâu sắc "Chúa Tàu Kim Quy" là một tác phẩm có ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Tác phẩm ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của con người như lòng yêu thương, sự chính nghĩa, ý chí trả thù. Tác phẩm cũng lên án những thế lực tàn ác, độc ác, chà đạp lên quyền lợi của con người. Đánh giá Tiểu thuyết "Chúa Tàu Kim Quy" là một tác phẩm xuất sắc của Hồ Biểu Chánh. Tác phẩm có nhiều điểm hấp dẫn, đặc biệt là cốt truyện hấp dẫn, nhân vật được xây dựng sinh động, có tính cách riêng và ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Tác phẩm đã để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng sâu sắc. Một số điểm nổi bật của tác phẩm Cốt truyện hấp dẫn, lôi cuốn Cốt truyện của "Chúa Tàu Kim Quy" được xây dựng theo mô típ "trả thù" quen thuộc, nhưng được Hồ Biểu Chánh xử lý một cách khéo léo, mang đến cho người đọc nhiều bất ngờ, hồi hộp. Câu chuyện xoay quanh những xung đột, mâu thuẫn trong cuộc sống của các nhân vật, đặc biệt là xung đột giữa thiện và ác, giữa chính nghĩa và phi nghĩa. Nhân vật được xây dựng sinh động, có tính cách riêng Các nhân vật trong "Chúa Tàu Kim Quy" được xây dựng sinh động, có tính cách riêng, tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc. Lê Thủ Nghĩa là một người anh trai hiền lành, tốt bụng, sẵn sàng bảo vệ em gái. Trần Tấn Thân là một kẻ độc ác, tàn nhẫn, sẵn sàng hãm hại người khác để đạt được mục đích của mình. Ý nghĩa nhân văn sâu sắc "Chúa Tàu Kim Quy" là một tác phẩm có ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Tác phẩm ca ngợi những phẩm chất tốt đẹp của con người như lòng yêu thương, sự chính nghĩa, ý chí trả thù. Tác phẩm cũng lên án những thế lực tàn ác, độc ác, chà đạp lên quyền lợi của con người. Tác phẩm có giá trị lịch sử "Chúa Tàu Kim Quy" được viết vào đầu thế kỷ 20, khi xã hội Việt Nam đang có nhiều biến đổi. Tác phẩm đã phản ánh được những mâu thuẫn, xung đột trong xã hội đương thời, đồng thời thể hiện tinh thần yêu nước, chống cường quyền của tác giả. Mời các bạn mượn đọc sách Chúa Tàu Kim Quy của tác giả Hồ Biểu Chánh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Tài Bên Trái, Kẻ Điên Bên Phải
Cẩm Nang Cưa Gái Của Dân Chơi
Vài lời: Một sản phẩm hoàn toàn "made in TVE-4U" nhằm hưởng ứng chiến dịch ebook tự thân. Bản dịch của Ngân Trang @ngantrang0811 có chất lượng rất tốt và truyền tải được sự hài hước, "bẩn bựa" của nguyên tác. Hi vọng thời gian tới cộng đồng mọt sách sẽ được đọc tiếp những dịch phẩm của bạn. Mình khoái nhất mánh "Cây đèn thần", giải thoát cho vị thần nào cô em đỏm đáng >-< ôi (.) (.) Lời người dịch Dân nghiền series Mỹ, đặc biệt là 9 season của How I met your mother thì không thể không biết tới cuốn The Playbook của anh chàng dân chơi Barney Stinson. Trong phim, cuốn sách xuất hiện như một cuốn cẩm nang tập hợp mọi mánh lới cua gái của Barney và mặc dù nó đã bị đốt khi Barney tìm được tình yêu của cuộc đời mình, thì fan hâm mộ bên Mỹ vẫn có cơ hội cầm trên tay cuốn sách này. Trong thời đại FA đầy rẫy thế này, các bạn càng cần một cuốn sách chỉ dẫn cách cua gái (đùa thôi!). Hãy đọc và giải trí cùng thứ ngôn ngữ rất "tửng" và tự tin của anh chàng này nhé! Ngân Trang - 2015 THE PLAYBOOK LÀ GÌ? The playbook cung cấp cho những dân chơi kiên nhẫn rất nhiều chiêu trò. Ẩn chứa trong những trang sách này là tất cả những sự lừa phỉnh, những câu chuyện nhảm nhí, những chiến lược và sự gạ gẫm tôi đã dùng hoặc hi vọng được dùng để cưa gái và cho họ việc để làm. Giờ đây, để thể hiện sự hi sinh cao cả, tôi sẽ truyền lại kho báu này cho bạn như một cuốn chỉ dẫn đơn giản. Trong cuốn sách này là hơn 75 kế hoạch được bảo đảm là sẽ hấp dẫn mọi loại phụ nữ, ngay cả khi kĩ năng giao tiếp xã hội của bạn chỉ ở mức đáng thương. Trên hết, hầu như mọi vở kịch đều không đòi hỏi kinh nghiệm gì và rất ít sự chuẩn bị, và bạn giờ đã có gần như mọi thứ để có thể bắt đầu ngay. Với sự xuất hiện của rất nhiều chương trình hướng dẫn tán gái trên thị trường, có lẽ bạn sẽ tự hỏi điều gì khiến cho The Playbook trở nên khác biệt. Đầu tiên, tôi là người tạo ra cuốn sách này nên bạn có thể tin tưởng nó sẽ cực kì hoành tráng. Thứ hai, tôi đã ngủ với rất nhiều cô nàng nóng bỏng đủ để nhét đầy một máy bay chở hàng (vài người trong số đó đến từ một chiếc máy bay chở hàng, sao nào?). Chỉ duy nhất một lần phải kẻ mắt và đội mũ tai chó Goofy để làm việc đó… Chủ yếu bởi vì cô nàng này đã ở trong trạng thái hôn mê kể từ năm 1983 và việc phải giả làm Boy George đúng là một cực hình. *** LỜI KHEN TẶNG DÀNH CHO THE PLAYBOOK TỪ NHỮNG TAY CHƠI VĨ ĐẠI “The Playbook chính là thứ hàng nhập khẩu từ nước Mỹ mà tôi luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ!” - Fidel Castro, nguyên là nhà độc tài, thủ tướng, tổng thống – anh chàng ngậm điếu xì gà với cái mũ nồi ngớ ngẩn “Nếu tôi còn sống đến ngày hôm nay và có thể đọc tiếng Anh, The Playbook chắc chắn sẽ là cuốn sách gối đầu giường của tôi. Cám ơn nhiều, Barney!” - Thành Cát Tư Hãn (Genghis Khan), chiến binh Mông Cổ vĩ đại - được cho là cha đẻ của 25% dân số loài người (nhân tiện, đó sẽ là một tập Maury hay tuyệt). “Có hơn 13000 lí do để mua The Playbook.” - Warren Beatty, huyền thoại Hollywood/huyền thoại trên giường. “Bạn muốn tôi tôn thờ cái gì đây? Mọi người đâu rồi? Đây chính là một nguồn gây qũy cho sự phát triển nền kinh tế châu Phi, đúng không nào?” - Bill Clinton, cựu tổng thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kì. Chú thích: Maury Povich là dẫn chương trình của show truyền hình về các vẫn đề nhạy cảm như sex, giới tính của thiếu niên. The Playbook được dành tặng cho những thực thể đẹp đẽ có thể khiến trái tim chàng trai trẻ đập loạn nhịp, làm một người đàn ông trung niên òa khóc vì hạnh phúc và khiến một cụ ông mỉm cười hài lòng: (.) (.) LỜI MỞ ĐẦU Lời đầu tiên, xin được cám ơn những người đã mua cuốn sách này! Giờ đây, khi bạn đang đọc nó, tôi đoán là hoặc bạn quá thảm hại và không dám tán gái một mình, hoặc bạn đang tìm kiếm những ý tưởng hay ho cho bộ sưu tập của mình – nhưng đối tượng thực sự của cuốn sách này lại là những người “quá thảm hại và không dám tán gái một mình.” Bạn tình cờ gặp một người phụ nữ và nói lắp bắp với cái giọng thều thào, “Tôi có thể xin số điện thoại của cô được không?” Đôi tay run rẩy của bạn thì dính chặt trong túi, với nỗ lực trông sao cho thật hấp dẫn. Bạn ăn mặc như một học sinh lớp 8 lớn quá cỡ. Bạn không được khỏe cho lắm. Trời ạ, ông bạn trông như một đống lộn xộn? À, tôi tin là bạn còn bốc mùi nữa. Tin tốt là bạn không chỉ có một mình, Ted. Có hàng triệu những gã ngốc nghếch và thiếu hấp dẫn như bạn ở khắp nơi, những người chẳng bao giờ muốn ngủ với đàn bà. Nhưng tất cả sắp thay đổi vì giờ, với sự giúp sức của The Playbook, bạn có thể tiếp cận với bất cứ người phụ nữ nào và lừa cô ta ngủ với bạn. Bằng cách nào? Bằng việc tạo cho bạn sự tự tin và chứng minh rằng bạn quan trọng (kể cả khi bạn chẳng quan trọng tí nào). Một lần nữa, rất cám ơn những ai đã mua cuốn sách này. Mời các bạn đón đọc The Playbook - Cẩm Nang Cưa Gái Của Dân Chơi của tác giả Barney Stinson.
Cảm Ơn Ký Ức
Khi Joyce xuất viện, sau một vụ tai nạn đau lòng, cùng với tương lai mờ mịt và một cuộc hôn nhân tan vỡ, cô trở về sống với người cha già. Không lâu sau, một cảm giác mạnh mẽ trỗi dậy trong cô. Ký ức cô chứa đựng những việc mà cô chưa hề trải qua và cô không thể giải thích tại sao … Làm sao để bạn biết rõ một người chưa từng gặp? Ký ức của Joyce Conway chứa tất cả những điều mà cô không hiểu làm cách nào mình biết! Cô cảm giác “quen” với từng con hẻm nhỏ rải sỏi - nơi cô chưa từng đặt chân đến. Và đêm nào, cô cũng mơ thấy một bé gái mái tóc vàng hoe. Justin Hitchcock đã ly dị vợ. Anh cô đơn và lúc nào cũng bồn chồn không yên. Anh đến Dublin để giảng dạy về nghệ thuật và gặp một nữ bác sĩ quyến rũ, người đã khuyến khích anh tham gia hiến máu nhân đạo. Đã lâu lắm rồi, anh mới làm một việc xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim của mình… Số phận đã đẩy đưa Joyce và Justin gặp nhau. Sau rất nhiều những trắc trở, cuối cùng, họ đã tìm được một nửa yêu thương của mình. “Hơn cả sự cảm động. Đó là điều có thể nói về quyển tiểu thuyết thần kỳ của Cecelia Ahern” *** Khi đi hiến máu, người ta sẽ không biết được máu của mình sẽ được tặng đến ai. Các cơ quan quản lý sẽ bảo mật tất cả những thông tin vì đây là lòng thiện nguyện và để tránh những phiền phức về sau cho cả hai phía. Nhân vật nam chính của câu chuyện đã đi hiến máu vì lời mời của cô bạn gái anh mới quen, cô ấy là một bác sĩ xinh đẹp. Anh chàng cứ luôn mong muốn được biết rõ rằng, ai là người nhận được máu mà anh ta hiến tặng, anh muốn được nhận lời cảm ơn, muốn người nhận máu của anh thể hiện lòng biết ơn với anh. Một người phụ nữ đã sảy thai, rất đau khổ, cô ấy được truyền vào cơ thể dòng máu của anh. Và bắt đầu từ đây đã có rất nhiều điều kỳ lạ xảy ra với cuộc đời của cả hai người. Tất cả những ký ức của người đàn ông, kể cả ký ức đẹp hoặc rất buồn, kể cả những bí mật được giấu kín của người đàn ông xa lạ, người phụ nữ được nhận máu của anh đều nhìn thấy rất rõ như của chính mình, như bản thân đã chứng kiến tất cả những điều đó. Cô còn nói được một số ngôn ngữ khác mà cô chưa từng tiếp xúc, cô còn hiểu được lịch sử của những công trình kiến trúc mà cô chưa từng biết tới. Vì đó là công việc, đam mê của người đã tặng máu cho cô, anh ta là giảng viên chuyên ngành về kiến trúc. Rồi những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa họ, những lần cố tình gần gũi, tìm hiểu về nhau mà không để cho người kia biết hoặc khi đã sắp được chạm mặt nhau rồi không thể gặp nhau được cứ diễn ra, khiến họ càng mong muốn chạm mặt, để người kia hiểu được lòng mình, họ dần yêu nhau, rồi yêu nhau. Quyển sách không phải chỉ là tình yêu của hai con người đã từng đi qua một cuộc hôn nhân tan vỡ, không phải chỉ hấp dẫn vì sự bí ẩn của tạo hóa. Nó còn hấp dẫn, sâu sắc vì tình cha con, tình vợ chồng của những người già, tình bạn bè, tình anh em. Nó còn hấp dẫn bởi cách kể chuyện lôi cuốn, ngôn ngữ hài hước, phải đến chương cuối cùng hai người đã yêu nhau ấy mới chính thức gặp nhau và nói lời xin lỗi, lời yêu thương ấm áp. Mình tìm được quyển sách này trong một đống sách giá rẻ khổng lồ ở một hội sách, hình như chỉ có 10 nghìn đồng. Nhiều khi chúng ta thường đánh đồng giữa giá cả và giá trị. Mình đã để cuốn sách trong tủ mấy năm nay, không đọc nó vì phải ưu tiên đọc những cuốn sách đắt tiền hơn. Câu chuyện này đọc vào một chiều mưa, một ngày cuối tuần hay trong một chuyến đi nghỉ dưỡng thì phù hợp biết mấy. – Nhân Trần *** Câu chuyện xoay quanh hai nhân vật chính là Joyce Conway và Justin Hitchcock với các tình tiết rất kịch tính, éo le. Joyce là giảng viên môn nghệ thuật và kiến trúc tại trường cao đẳng Joyce có một cuộc hôn nhân hạnh phúc với người chồng tên Conor, không lâu sau đó một vụ tai nạn đau lòng khi đứa con đầu lòng mong ngóng từng ngày với tất cả niềm hãnh diện đã ra đi, khiến cho cuộc hôn nhân tan vỡ cùng với tương lai mù mịt, cô trở về sống với người cha già. Không lâu sau, một cảm giác mới mẻ trỗi dậy trong cô. Ký ức của cô chứa đựng những việc mà cô chưa hề trải qua và cô không biết giải thích tại sao, không hiểu làm cách nào mà mình biết… Cô cảm giác quen với từng con hẻm nhỏ rãi sỏi- nơi cô chưa từng đặt chân đến và đêm nào cô cũng mơ thấy một bé gái có mái tóc vàng hoe… Làm sao mà bạn biết rõ một người mà mình chưa từng gặp… Justin Hitchcock với cuộc sống hôn nhân tan vỡ và có một cô con gái tên Bea, anh cô đơn và lúc nào cũng bồn chồn không yên, khi anh đến Dublin để giảng dạy thì gặp một người bác sĩ quyến rũ, người đã khuyến khích anh tham gia hiến máu nhân đạo. Đã lâu lắm rồi anh mới làm một việc xuất phát từ tận sâu thẳm trái tim để rồi chính giây phút ấy có một sợi dây vô hình đã gắn kết anh với Joyce. …”Cô ao ước có một đưá bé, hay một cô bé giống như cháu… Cháu là hình ảnh đẹp nhất của mẹ. Phải chi cũng có một đứa trẻ, một đứa trẻ cũng có đôi mắt của cô, cái mũi của cô”. Thật sự việc bị mất đi điều thiêng liêng ấy – đứa con của mình khiến cô hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ xung quanh với cô chỉ còn là một màu đen u ám, mỗi một ngày trôi đi hình ảnh đứa bé ấy, hình ảnh căn phòng cho trẻ sơ sinh hiện lên trong đầu cô, dày vò cô, bao nhiêu nước mắt, đau đớn tuyệt vọng và cả sự bế tắc mà cô không thể chia sẽ hay thoát khỏi và cũng chính câu chuyện bi thương này. Nhưng thật may khi bên cạnh cô có một người bố luôn che chở và dõi theo. “Thật đấy con ạ. Bố tin rằng có một thiên đường, ở trên kia, trên cả những đám mây. Tất cả những người từng ở đây rồi một ngày nào đó sẽ lên trên ấy. Ngay cả những người mắc tội tày đình, Đức chúa trời vẫn sẽ tha thứ. Bố tin là như thế “. Vào thời điểm “không có con, không có chồng, không có mẹ và sắp tới là không có nhà” tài sản duy nhất mà cô có bây giờ là bố. Cô mất đi tất cả mọi thứ thế nhưng cô có vài thứ nho nhỏ mà cô chưa từng có trước đó. Và thật sự kì tích, sức sống trong cô trỗi dậy mạnh mẽ khi gắp được định mệnh của cuộc đời mình. Sự tình cờ khi cô và anh chàng Justin cùng vào một tiệm hớt tóc. Và thêm một điều đặc biết là anh từng hiến máu cùng với lúc cô được truyền máu khi bị hư thai… “Người đàn ông giữ cánh cửa và mỉm cười. Đẹp trai. Gương mặt tươi tắn. Cao. Vai rộng. Có dáng thể thao. Hoàn hảo”. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Justin rất có ấn tượng trong lòng cô. “Tôi nhìn vào trong gương và nhìn thấy trong đó một mẫu người ở mức trung bình về mọi mặt. Một chút mệt mỏi, một chút buồn nhưng không rơi vào tuyệt vọng. Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh mình và tôi thấy anh cũng y như vậy” giữa hai người thực sự có rất nhiều điểm chung, “cảm giác như anh từng biết cô ta nhưng thực tế anh chưa từng biết cô ta”. Không thế giải thích tại sao khi mà cả hai đều có chung một cảm giác vừa thân thuộc nhưng cũng lạ lẫm… Điều khiến chúng ta bất ngờ nhất chính là máu của anh được truyền vào người cô. Các nhà khoa học giải thích rằng, trong trái tim có những tế bào thông minh có khả năng ghi nhớ kí ức. Thế nghĩa là nếu trái tim vẫn giữ được sự thông minh ấy, thì khi máu- thứ được bơm trực tiếp từ trái tim- truyền từ người này sang người khác, nó có thể mang theo cả những ký ức đó luôn ”nghe có vẻ thật điên rồ nhỉ nhưng làm sao có thể giải thích khi mà những hình ảnh lóe lên trong tâm trí như tia chớp rất nhanh và sắc nét“ hình ảnh về một người đàn ông đang đứng ở cầu thang. Một em bé trong vòng tay của tôi. Một bé gái có tóc vàng hoe. Một bài hát quen thuộc… Và thế là cô bắt đầu tìm kiếm anh, tìm kiếm sự thật rằng những ký ức tại sao luôn xuất hiện. Không chỉ riêng cô mà Justin cũng đang không ngừng tìm kiếm người mà anh đã cứu sống, anh có chứng sợ hãi với kim tiêm, nhưng khi gặp được một bác sĩ tên là Sarah khuyến khích anh, anh mới có đủ can đảm một làm một việc có ích chính vì thế mà anh thật sự rất mong muốn tìm ra người anh đã truyền máu nhưng sự thật thì không thể, mọi thứ đều giấu kín. Tưởng chừng như chẳng còn một chút hi vọng nào cho anh thì cô con gái Bea đã mở đường cho anh và mọi thứ đều được giải bày, khi anh nói cho cô con gái điều mình mong muốn người được truyền máu sẽ thực hiện như là gửi lời cảm ơn hay mỗi buổi sáng anh sẽ nhận được món quà ở trước cửa và…, anh đã nhận được. Một giỏ bánh nướng xốp. Và tấm thiếp với từng chữ một trên đó làm anh lạnh cả lưng sống “Cảm ơn… Đã cứu sống cuộc đời tôi”, sau đó là một tờ báo và không có mẫu giấy nào kèm theo, “Anh tâp trung nhìn vào trang nhất. Trên những dòng chữ nổi bật ở một góc nhỏ của trang, anh chú ý đến một lời hướng dẫn, trang 42”. “Người đã nhận máu, mãi mãi biết ơn và ao ước được nói lời cảm ơn với Justin Hitchcock, người hiến máu và là người anh hùng, đã cứu sống cuộc đời tôi. Xin cảm ơn!” Cảm xúc của anh rất hạnh phúc và sung sướng, anh ra khỏi nhà , nhìn ngược xuôi cả con đường và hét lớn “Cảm ơn”, “Tôi rất háo hức để được đọc cái này. Anh vẫy tờ báo lên trong không khí”, “Tôi rất mừng vì bạn còn sống”. Cảm giác được cứu sống một người, làm một việc tốt thật sự rất tuyệt vời, vì bạn, vì những con người đang phải đối mặt với bệnh tật, họ sẽ sẵn sàng giúp đỡ bằng cả tấm lòng với sự chân thành, sâu sắc nhất có thể, rồi nỗi buồn cũng sẽ qua đi khi nhận ra có rất nhiều người bên cạnh bạn, quan tấm lo lắng cho bạn. Và rồi… một sự kết thúc rất ngọt ngào, họ đã giải bày nỗi lòng của mình, những mâu thuẫn cho một sự tình cờ và bắt đầu cuộc hành trình mới cho cuộc sống của mình. Chúng ta không thể giải thích những ký ức, việc truyền máu kỳ quặc ấy nhưng đều chạm đến trái tim chúng ta là cách mà họ đã vượt qua mọi thứ như thế nào. Bao nhiêu nước mắt, đau đớn tuyệt vọng đến nhường nào nhưng vì mọi người, tình mẹ, tình cha và tình yêu đã giúp họ lấy lại niềm tin, như một sức sống luôn ẩn chứa, thôi thúc bên trong và sẵn sàng dâng trào lên bất cứ lúc nào. “Khi bị kịch xảy ra, bạn sẽ nhận ra rằng bạn, người chịu bi kịch, sẽ trở thành người làm mọi việc để cho người khác thoải mái”… ❤ – Nhi Trần Mời các bạn đón đọc Cảm Ơn Ký Ức của tác giả Cecelia Ahern.
Nhà Chử
Tái hiện truyền thuyết Chử Đồng Tử - Tiên Dung. Câu chuyện dân gian về chàng trai nghèo Đồng Tử và cuộc gặp gỡ định mệnh trên bãi Tự Nhiên với nàng công chúa con Vua Hùng được kể lại sinh động và nhiều cảm xúc. *** Tô Hoài (tên khai sinh: Nguyễn Sen; 27 tháng 9 năm 1920 – 6 tháng 7 năm 2014) là một nhà văn Việt Nam. Một số tác phẩm đề tài thiếu nhi của ông được dịch ra ngoại ngữ. Ông được nhà nước Việt Nam trao tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học - Nghệ thuật Đợt 1 (1996) cho các tác phẩm: Xóm giếng, Nhà nghèo, O chuột, Dế mèn phiêu lưu ký, Núi Cứu quốc, Truyện Tây Bắc, Mười năm, Xuống làng, Vỡ tỉnh, Tào lường, Họ Giàng ở Phìn Sa, Miền Tây, Vợ chồng A Phủ, Tuổi trẻ Hoàng Văn Thụ.   Tô Hoài sinh ra tại quê nội ở thôn Cát Động, Thị trấn Kim Bài, huyện Thanh Oai, tỉnh Hà Đông cũ trong một gia đình thợ thủ công. Tuy nhiên, ông lớn lên ở quê ngoại là làng Nghĩa Đô, huyện Từ Liêm, phủ Hoài Đức, tỉnh Hà Đông (nay thuộc phường Nghĩa Đô, quận Cầu Giấy, Hà Nội, Việt Nam. Bút danh Tô Hoài gắn với hai địa danh: sông Tô Lịch và phủ Hoài Đức. Bước vào tuổi thanh niên, ông đã phải làm nhiều công việc để kiếm sống như dạy trẻ, bán hàng, kế toán hiệu buôn,… nhưng có những lúc thất nghiệp. Khi đến với văn chương, ông nhanh chóng được người đọc chú ý, nhất là qua truyện Dế Mèn phiêu lưu ký. Năm 1943, Tô Hoài gia nhập Hội Văn hóa cứu quốc. Trong chiến tranh Đông Dương, ông chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực báo chí, nhưng vẫn có một số thành tựu quan trọng như Truyện Tây Bắc. Từ năm 1954 trở đi, ông có điều kiện tập trung vào sáng tác. Tính đến nay, sau hơn sáu mươi năm lao động nghệ thuật, ông đã có hơn 100 tác phẩm thuộc nhiều thể loại khác nhau: truyện ngắn, truyện dài kỳ, hồi ký, kịch bản phim, tiểu luận và kinh nghiệm sáng tác. Ông mất ngày 6 tháng 7 năm 2014 tại Hà Nội, hưởng thọ 94 tuổi. *** Chiếc độc mộc cứ trùi trũi truồi xuôi. Nhập nhoạng tối, về đến một quãng sông êm ả. Chử nằm ngủ, ghếch đầu lên mạn thuyền. Suốt đêm ấy đẫy giấc. Đã qua những vùng lủa tủa đá lẫn với sóng. Không cần phải thấp thỏm đâm vào đá thác. Bỗng nhiên, đương hây hẩy gió may, chuyển ra gió giật. Giữa ban ngày, nổi bão cạn. Trời tạnh mây mà đùng đùng, ù ù như sấm rền. Hai bên sông, gió hung hăng bốc bay từng mảng rừng. Dòng nước đương miên man, chợt nổi từng con sóng úp, sóng ngửa cao bằng đầu, rồi xoáy sâu xuống sâu tròn lông lốc. Thuyền quay veo veo như chiếc lá tre được gió. Chử nhỏm dậy. Lật đật, chân chèo, chân lái, chân đốc, chân mũi. Không lại. Cái độc mộc như cây gỗ lăn xoay chong chóng. Chử đành nằm bám sạp thuyền, mà vẫn lúc lắc, điên đạo. Bụng xoắn lại, nảy đom đóm mắt. Bão cạn ba hôm liền. Rồi lại chui vào một vùng trời nước phẳng lặng như không. Ngày ngày ròng rã, ngẩng mặt lên, chỉ thấy xa xa một khoảng đất lở cách quãng viền cây xanh mờ. Chử đoán đất dễ thường là bến. Chử tạt độc mộc vào. Cái bến vắng chơ vơ không có cả đến một đàn le le hay lặn hụp bắt cá măng quanh thuyền quanh lưới ở những quãng thường có người lội. Mấy nhà chài đương co ro đẩy mảng vào trong đồng xa. Chử gọi lại hỏi mới biết từ dạo vỡ nước, cả bến đã chạy vào chân núi. Nhưng cũng hỏi thăm được. - Đã đến bến Tự Nhiên chưa, chư ông ơi? - Ở đây cũng chỉ mang máng nghe có người nói cứ xuôi đến hôm nào gặp vòng trăng tròn, hẵng hỏi thăm nữa. Còn xa. Chử lại lặn lội trên dòng sông quằn quại đỏ xuộm. Có hôm thuyền va phải xoáy trôi vào vùng nước quẩn. Sóng múa lên bốn phía, đánh thuyền lật mai. Chử tuồi xuống nước, ngoi theo thuyền. Rồi tay chân quặp bụng thuyền, như ôm cây gỗ. Mặc cho sóng dìm xuống, nhồi lên. Người và con thuyền chìm nổi quanh những làn sóng bầm đỏ, dài dằng dặc. Chẳng còn thấy bờ phía nào. Không đạp ra khỏi được lớp sóng quẩn. Không nhìn đâu ra có cái ăn. Chợt thấy lao xao, bàng bạc như cá đàn lượn qua. Rồi sóng lại oà đi. Đấy là những cánh sóng chen nhau, không phải cá. Chử buộc chão ngang lưng rồi lặn xuống. Hoạ may đáy sông tĩnh mịch, có con ốc nhồi, ốc tai voi... Nhưng cũng chỉ thấy bóng nước vàng mờ trong mắt. Cánh bãi ngập nước, những dây rợ cây hẹ nước, đám ngổ cạn, búi cói hoa mới chìm xuống, cá không vào đến đây. Mà giả thử có lạc loài bọn cá nào đến tìm ăn, thì những con lềnh đềnh to bằng chiếc thúng úp trắng bạch trên mặt nước, đôi mỏ dài như cặp đũa cả chăm chắm chúc xuống rình khua khoắng, không một nhách cá thoát nổi. Chử lại phải ngoi lên, lật mai, bò vào lòng thuyền, ngồi thở hồng hộc. Một lúc sau mới thuần mắt, nhìn ra. Nước lên đã ngập tận chân núi trước kia. Khác hẳn trên ngược, dòng chảy rúc vào gờ đá, mất hút vào đá, ở đây chỉ thấy mênh mang. Những con nước đuổi nhau, đè lên nhau, như những đàn ngựa, đàn voi đỏ thẫm chồm dựng đứng. Chử định thần nhìn kỹ bờ núi. Nhưng bơi vào, xa quá. Biết đâu chẳng lạc sang dòng khác. Những con nước đã tràn khắp nơi, nhoà hết các ngả sông, cửa sông rồi. Có chắc được phía nước cờn kia là triền sông Cái? Mà phải ra sông Cái, phải bám được sông Cái mới khỏi lạc. Cho đến hôm nào thấy được trăng lên. Chử định thần nhìn kỹ bờ núi. Nhưng bơi vào, xa quá. Biết đâu chẳng lạc sang dòng khác. Những con nước đã tràn khắp nơi, nhoà hết các ngả sông, cửa sông rồi. Có chắc được phía nước cờn kia là triền sông Cái? Mà phải ra sông Cái, phải bám được sông Cái mới khỏi lạc. Cho đến hôm nào thấy được trăng lên. Cái thuyền chỉ còn là cây gỗ trôi sông, thỉnh thoảng Chử thò tay ra đẩy tránh ngọn sóng. Đôi khi, chợt thoáng thấy một con vờ, một con cá lành canh, Chử quơ nắm lấy, đưa lên miệng nhai cho đỡ đói lòng. Chẳng còn biết kén chọn cá mú thế nào. Có lúc vớ nhầm, nuốt vội cả đám bọt rêu rễ cây sam nước. Thình lình, một ngọn sóng ập xuống. Chiếc độc mộc ngược lên ngang lưng sông rồi đổ xuống. Nhưng Chử đã biết quấn chão quanh bụng người, bụng thuyền từ hôm xuống đợt thác đầu tiên. Độc mộc lại úp mai xuống. Sóng phá dữ quá, không lật lên được. Chử đành lại ngâm mình trong nước, toài hai chân ếch, nhào ra. Cả người và chiếc độc mộc hũm xuống, lọt thỏm vào xoáy lũ mới. Có đến mấy ngày đêm mới trở ra được dòng cả. Sóng không lôi độc mộc trôi quanh nữa, mà người và thuyền vừa chạm vào mép sóng, đã bị nước xiết cuốn vun vút. Nước vẫn đương lên ào ạt, chẳng trông thấy bờ bến nào hai bên. Suốt đêm, Chử bơi bám thuyền, mắt mở căng. Giữa dòng bao la, có mỗi một con người và một cây gỗ. Nếu như nước thong dong bình thường, Chử chỉ việc làm như mọi khi. Lật cái độc mộc lại, chúm tay tát nước ra, lòng thuyền đã khô ráo cho người ngồi. Nhưng con nước đương hung hăng. Chử và cái độc mộc đành úp sấp, lăn lộn trong dòng nước lớn. Người bám vào cây gỗ rỗng, như con nhái bén, lao lên lao xuống. Trông ra trước mặt, cả sau lưng, cả hai bên mông mênh. Nhưng, như thế, Chử lại vẫn yên tâm. Dòng chảy xiết, cá sấu không thể đuổi theo. Giả thử có đánh hơi được mùi người cũng không làm gì nổi. Nhưng còn con giải, con thuồng luồng - những giống trăn nước ấy không sợ sóng, toài nhanh hơn sóng. Không thể trằm mình dưới nước mãi, để làm mồi cho giải, cho thuồng luồng. Ngồi trong độc mộc, Chử có thể rút dao lưng ra đâm thủng đầu cả thuồng luồng, cả giải. Lội trong nước thế này, vướng víu như chân tay phải trói, không đối phó được. Nhưng mà cơn nước đương triền miên lên, cũng không biết ra sao. Chử trông quanh quất, rồi lôi độc mộc rẽ sóng tạt về một bên. Đến chỗ nước phẳng, sóng lớn chưa xô tới, Chử đội độc mộc lên rồi lật ngược, với tay té ù nước ra, nhảy vào thuyền. Mặt trời lên đóng giữa đỉnh đầu, trông thấy một vệt xanh xanh bên mép nước trước mặt. Chử khoả hai tay, cắm cúi bơi dấn về phía ấy. Nhược lắm rồi. Cứ lên bờ ẩn, đợi cho cơn nước nguôi rồi mới lại tính chuyện đi nữa được. Mà phải kiếm ra cái ăn. Vào nơi ẩm thấp cũng dễ kiếm. Ở bùn, có ếch, có chạch, có ốc hương, có trai. Trong bụi cây niễng có rắn hổ mang, hổ lục, hổ bành - những thứ ấy đều ăn ngon. Chỉ ngại nơi đầm lầy cá sấu thường ra núp rình mồi dưới bùn, khó nhìn ra. Nhưng Chử đã có con dao vẫn giắt trên vành dây khố. Phải, nghỉ cái đã. Hôm nào nước lặng, hẵng đi, đi cho đến hôm nào gặp trăng lên. Ồ mà quên hôm trước không hỏi kỹ người bến trên. Một vòng trăng hay mấy vòng trăng. ° ° ° Bến Tự Nhiên! Bến Tự Nhiên! Bến Tự Nhiên ở đâu? Những ngày còn lên năm, lên bảy, bố mẹ thường kể chuyện về bến quê. Chử mơ màng tưởng cái bến Tự Nhiên ở trên khoảng trời cao xanh, chỗ bóng gốc cây đa giữa mặt trăng. Đến năm mười ba, mười lăm, trong câu chuyện về bến Tự Nhiên của bố mẹ, Chử nhìn thấy một vùng sông bãi, phía nào cũng đông đúc đêm ngày thuyền bè vào bến ra bến, trên bờ đợt đợt nhấp nhô những mô cát vàng lẫn phù sa trắng hồng. Xa nữa, xanh rờn bãi ngô, bãi khoai lang, củ từ, những bãi lúa và những bụi chuối ken khít thành rừng. Vào mùa chuối chín, chim các nơi bay về liền cánh, rợp cả trời bến. Những đàn gấu, đàn voi trong rừng sâu lũ lượt kéo ra bẻ chuối. Rồi Chử lại nghe lời bố mẹ tha thiết: - Con ạ, ông con vẫn ở bến Tự Nhiên dưới kia. Chử hỏi: - Ông ở bến quê với ai? - Ông ở một mình. Chử chưa bao giờ được gặp ông, lại tưởng tượng ra như đã nhìn thấy ông. Tóc ông Chử bạc xoá, lơ thơ trên hai vai lực lưỡng. Mặt ông Chử đỏ bồ quân. Ông Chử vác cỗ lưới đay. Ông Chử xách chiếc bê chèo, bước xuống thuyền. Con thuyền đánh cá rời bến, thả ra giữa trời nước lồng lộng. Gió bay, râu tóc ông Chử càng trắng phơ. Bố Chử nói: - Ngày trước, cả nhà ta đều ở bến dưới ấy. Đời con người trên sông nước, mặt trời mọc ở một nơi, đến lúc mặt trời lặn đã lại đổi bến khác, lại khi sớm tối chống sào đẩy thuyền đi thì sao đã đổi ánh. Nhọc nhằn thế chỉ vì cả đời đuổi theo con cá, con mú, không lúc nào ở yên, mà vẫn chưa biết đến chỗ nào cùng. Nhưng ông nói: có khó nhọc mới biết bay nhảy, thế mới là đời người, các con ạ. Bố trò chuyện với mẹ: mới sinh ra đã đi đường nước rồi, song vẫn chưa tường dòng chảy này có bao nhiêu ngọn nguồn đổ vào nhau thành sông Cái, con sông Cái từ đâu đến đây. Ờ nhỉ, phải rồi, dẫu cho trong thế gian có nơi nước dữ nước hiền khác nhau, nhưng nơi nào cũng có cá, có tôm, chúng mình hãy đi dò xem cho biết tận gốc con nước này. Mẹ tần ngần nhìn ra cửa bến, rồi nói: vợ chồng ta hãy đi hỏi ông. Mời các bạn đón đọc Nhà Chử của tác giả Tô Hoài.